Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191: Phá tháp

Bao vây tháp Quang? Tại tầng gần tháp Quang nhất, nhỡ… nhỡ đâu Tô Minh thật sự còn sống, thậm chí còn phá được tháp thì bọn họ sẽ phải đứng mũi chịu sào.

Nhưng có tức giận cũng vô ích.

Bọn họ không dám phản kháng lại mệnh lệnh của ông Châu.

Chỉ có thể mau chóng bao vây tháp Quang.

Mà hàng nghìn đệ tử chân truyền và nòng cốt của Phiêu Diểu Tông chưa cần ông Châu ra lệnh đã tự động dựng Chân Linh kiếm trận lên lần nữa.

Cùng lúc đó.

Thực ra Tô Minh đã tự tin có thể phá được tháp Bát Môn Quang, anh thử dùng kiếm pháp tấn công hai lần thì đều khiến tòa tháp chấn động, chứng tỏ đòn tấn công của anh có tác dụng.

Nhưng anh không định tấn công tiếp.

Bởi vì quá lãng phí.

“Để có thể vây hãm được mình thì pháp bảo này hẳn phải tích tụ một lượng lớn linh khí”, Tô Minh lẩm bẩm, bất kỳ pháp bảo nào chỉ cần còn sử dụng được thì đều có linh khí, nếu không nó sẽ không có năng lượng cùng động lực để khởi động.

Nếu thẳng tay phá hủy pháp bảo thì sẽ khiến nó hóa thành mảnh vụn, linh khí cũng sẽ tiêu tan trong không khí.

“Dùng kiếm pháp tấn công hai lần liên tiếp đã khiến pháp bảo này xuất hiện chỗ bị tổn hại, chỉ cần nương theo chỗ đó hấp thu linh khí của nó còn không nhanh hơn sao?”, Tô Minh vận chuyển “Thái huyền thôn linh chân kinh”, nhắm thẳng vào chỗ bị tổn hại của tháp Bát Môn Quang từ xa.

Nhất thời.

Một luồng năng lượng to lớn như dòng sông đang cuộn trào bị Tô Minh hấp thụ.

Tô Minh cảm thấy thoải mái đến từng tế bào.

Nòng cốt của “Thái huyền thôn linh chân kinh” là “thôn linh”, có tác dụng rất khủng khiếp trong việc hấp thu linh khí, vì tế Tô Minh hoàn toàn không lo lắng bản thân sẽ phát nổ do hấp thụ quá nhiều.

Tốc độ hấp thụ linh khí càng lúc càng nhanh.

Không lâu sau.

“Vù…”

Một trận gió mạnh từ cơ thể Tô Minh tạt ra xung quanh.

Anh đã lên đến thiên vị trung kỳ.

Lúc trước, cảnh giới của anh đã được củng cố vô cùng vững chắc, hiện tại lại có đủ linh khí nên anh cũng theo đó mà đột phá cảnh giới.

Chỉ là linh khí trong tháp Bát Môn Quang vẫn còn rất nhiều.

“Tiếp tục đột phá?”, Tô Minh do dự một chút cuối cùng vẫn quyết định dừng lại, anh vừa lên đến thiên vị trung kỳ, không nên quá tham lam.

Nhưng không đột phá thì chẳng lẽ cứ lãng phí linh khí còn thừa như vậy? Xót của thật đấy!

Đang lúc anh không biết làm sao thì đột nhiên một suy nghĩ lướt qua trong đầu.

Không có cách giải quyết thì dùng kho tàng huyết mạch!

Kho tàng huyết mạch cho dù không phải vô địch, toàn năng nhưng cũng không kém hơn thế bao nhiêu.

Tô Minh tiếp tục hấp thụ luồng linh khí to lớn trong tháp Bát Môn Quang nhưng anh không tiếp tục truyền nó vào đan điền nữa mà đưa nó vào trong máu.

“Đậu”.

Tô Minh đột nhiên chửi thề.

Anh vô cùng kinh ngạc.

“Kho tàng huyết mạch thật quá trâu bò”, Tô Minh hưng phấn đến mặt đỏ bừng.

Anh lại phát hiện ra một chuyện rất thần kỳ, máu của anh dường như có thể tích trữ năng lượng linh khí.

Máu thông thường không thể làm vậy được, đây hẳn là tác dụng của kho tàng huyết mạch.

Tô Minh lại bắt đầu hấp thụ linh khí, không gian trong máu anh dường như là vô cùng vô tận, hoàn toàn không biết thế nào là đủ.

Khi nào đến lúc anh cần đột phá thì có thể sử dụng lượng linh khí tích trữ trong máu, như vậy thật sự vô cùng tiện lợi.

Lại thu được một mẻ lớn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Bên ngoài.

“Ánh sáng của tháp Bát Môn Quang dường như đang dần mờ đi”, Nam Cung Cù đột nhiên nói.

Nghe ông ta nói vậy, rất nhiều người mới nhận ra ánh sáng từ ngọn tháp đúng là đang từ từ biến mất.

Thậm chí tòa tháp còn tỏa ra luồng khí tức như đang run rẩy sợ hãi.

Mắt ông Châu từ từ híp lại, người hơi run lên, đôi tay già nua nắm chặt lại trong ống tay áo cho thấy ông ta đang rất căng thẳng.

Ông ta không phải đồ ngốc, dị tượng này cho thấy Tô Minh… dường như vẫn chưa chết.

Đúng lúc này.

Đột nhiên.

Ánh sáng từ tháp Bát Môn Quang hoàn toàn biến mất.

Nó rung lên một cái.

Càng đáng sợ là tám cánh cửa trên tòa tháp từ từ nứt ra sau đó mau chóng khuếch rộng ra xung quanh.

“Chết tiệt!”, ông Châu nghẹn họng, chửi thề.

“Rắc…”

Tháp Bát Môn Quang vỡ vụn.

Nó dần tan thành bột phấn như thể bị phong hóa.

“Ông già, đã lâu không gặp”, sau khi tòa tháp vỡ tan, một người một kiếm chầm chậm đi ra, miệng cười nhạt.

“Cậu… không chết?”, ông Châu vừa tức giận vừa kinh hãi, lắp bắp nói.

Vẻ mặt Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đều trở nên trầm trọng.

Dưới con mắt của hàng nghìn người, Tô Minh bị bao vây trong luồng khí tức tỏa ra từ người các đệ tử và những thế lực lớn mạnh phụ thuộc vào Phiêu Diểu tông.

“Tôi chỉ muốn giết chết lão già này nên mong các vị tránh ra cho, nếu không tôi sẽ cho là các vị cùng một giuộc với ông ta đấy”, Tô Minh nhìn về phía 400 người cảnh giới tông sư gần nhất mà cười nói.

400 người này bao vây tầng tầng lớp lớp, chặn đứng đường đi.

Nghe Tô Minh nói vậy, ánh mắt của 400 người thuộc thế lực phụ thuộc vào Phiêu Diểu tông đều lóe sáng, có do dự, có sợ hãi, có sát ý, còn có cả sự kinh hãi…

“Tạp chủng, cho dù cậu có sống ra khỏi tháp Bát Môn Quang thì thế nào? Hàng nghìn người của Phiêu Diểu tông mỗi người nhổ miếng nước bọt cũng đủ dìm chết cậu rồi!”, ông Châu nghiến răng nghiến lợi nói.

Câu nói này của ông ta như để lòng người thêm vững vàng hơn, bốn trăm người vây quanh Tô Minh đã không còn ai có ý định rút lui nữa.

Đúng thế!

400 đánh một thì có gì phải sợ?
Chương 192: Vận dụng quy luật không gian

“Không tránh ra?”, Tô Minh nhướn mày, sau đó…

“Rầm!”, anh vung kiếm lên.

Sau đó chém một nhát.

Quá bất ngờ.

Dù sao cũng là một người đối đầu với cả Phiêu Diểu tông, kể cả ông Châu cũng không ngờ rằng Tô Minh sẽ ra tay…

Ngông cuồng đến cùng cực!

Mà đáng sợ là, sau khi Tô Minh tung ra một nhát chém.

“A…”

Tiếng la hét thảm thiết đồng loạt vang lên.

Máu tươi phun ra lan rộng đến mấy trăm mét.

Chỉ một lần vung kiếm đã khiến cả trăm người thuộc cảnh giới tông sư bị thương nặng, hấp hối, gãy tứ chi, xương cốt dập nát.

Máu tươi chảy đầy ra đất rồi hội tụ thành một dòng suối nhỏ chảy xuôi, trông vô cùng gai mắt.

Chỉ một nhát kiếm!

Hơn nữa, đám người gần như còn không nhìn rõ nhát kiếm ấy. Không ngờ… nó lại có uy lực đến vậy!

400 người vốn bao vây tầng tầng lớp lớp quanh Tô Minh kết quả bị anh chém một nhát khiến vòng vây lộ ra một chỗ trống rõ ràng.

Quá khủng khiếp.

Vượt quá sức tưởng tượng.

Ngay cả ông Châu cũng ngây người.

Tô Minh sao lại trở nên… mạnh như vậy?

Lúc ở viện võ đạo nhà họ Diệp, mặc dù anh đã giết Phó Hoành Khôn nhưng bản thân sức cùng lực kiệt, suýt chút nữa thì cũng chết.

Nói cách khác, lực chiến đấu của Tô Minh là khoảng tôn giả hậu kỳ.

Nhưng hiện tại… Một tôn giả hậu kỳ như ông Châu vung kiếm chém một nhát cũng chắc chắn không thể khiến gần trăm người cảnh giới tông sư bị thương nặng, cùng lắm cũng chỉ giết được 20, 30 người mà thôi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hồng Đông Lập cùng Nam Cung Cù cũng kinh ngạc, bọn họ im lặng nhìn Tô Minh, đầu óc căng chặt như sắp vỡ ra.

Thực tế, Tô Minh mới chỉ tiện tay tung một đòn, phát huy một phần nhỏ sức mạnh mà thôi.

Đột phá cảnh giới khiến mọi mặt của anh được nâng cao lên một bậc, cho dù không sử dụng kho tàng huyết mạch mà chỉ sử dụng sức mạnh cơ bắp đơn thuần thì cũng có thể đạt đến khoảng gần 350 nghìn cân.

Nếu sử dụng kho tàng huyết mạch thì anh cảm thấy sức mạnh của bản thân có thể lên đến 800 nghìn cân.

Điều đáng sợ hơn là nắm bắt được quy luật không gian. Nó mạnh đến biến thái, như một kiếm vừa rồi mang theo gần 350 nghìn cân sức mạnh, 8 phần kiếm ý nhập vi cùng tuyệt chiêu thứ nhất Tuyệt Mệnh Phong Vân của Thiên Vẫn kiếm lại thêm cả quy luật không gian.

Điểm mạnh cùng đặc biệt là ở chỗ có sự đi kèm của quy luật không gian, điều đó khiến lúc nhát kiếm được tung ra thì sẽ không bị không gian và không khí ngăn cản, hoàn toàn không có lực ma sát hay lực cản.

Tốc độ của nhát kiếm phải nhanh gấp ít nhất 3 lần, phạm vi ảnh hưởng nhát chém ít nhất gấp 5 lần, còn về uy lực…

Thì vô cùng kinh khủng!

Ngay sau đó.

“A…”

“Chạy mau!”

“Hắn… Hắn không phải người!”

“Ma thần hạ thế rồi, a… chạy mau!”



300 người thuộc cảnh giới tông sư không bị thương hay giết chết còn lại đều gào lên, mau chóng lùi về sau, suy sụp bỏ chạy.

Không bỏ chạy được sao?

Một kiếm giết chết trăm người cảnh giới tông sư, điều này đã hoàn toàn vượt qua khỏi tư duy của họ, đánh nát cái tâm võ đạo của họ.

“Chạy? Kẻ nào dám chạy thì ông đây thề sẽ không bỏ qua cho kẻ đó cùng cả gia tộc của hắn!”, ông Châu thét lên, giọng nói vang dội tràn ngập uy hiếp nhưng nếu nghe kỹ thì còn nhận thấy cả sự sợ hãi nữa.

Đáng tiếc.

Cho dù uy hiếp như vậy cũng vô dụng.

300 tông sư thuộc thế lực phụ thuộc vẫn bỏ chạy như ngựa thoát cương mà lao xuống núi, họ đều đã sợ đến vỡ mật rồi, nào còn nghe lọt được uy hiếp của ông Châu?

“Đệ tử Phiêu Diểu tông nghe lệnh, lập Phiêu Diểu Chân Linh kiếm trận, giết chết tên này!”, ông Châu mặt xanh mét, đột nhiên dơ tay chỉ vào Tô Minh.

Toàn bộ đệ tử chân truyền và nòng cốt của Phiêu Diểu tông đều đồng loạt dơ kiếm lên.

Hàng ngũ chỉnh tề.

Hướng thẳng về khoảng không trên đầu Tô Minh.

“Xoạt…”

Hàng ngàn nhát kiếm xé rách không khí mang theo ánh sáng lấp lánh, kiếm trận bao trùm cả núi Phiêu Diểu khiến ngọn núi như được bồi đắp bởi hàng ngàn thanh kiếm.

Một nhát kiếm như sao băng lóa mắt từ mặt đất xông thẳng lên trời!

Tô Minh như thể bị nhốt vào trong một cái lồng, một khu vực chết chóc.

Ngay cả không khí cũng bị những lưỡi kiếm cắt ra biến thành những thanh đao vô hình sắc bén.

Không những vậy, hàng ngàn lưỡi kiếm tụ lại một điểm trên đầu Tô Minh rồi hình thành một thanh kiếm khổng lồ.

Thanh kiếm màu đỏ máu vắt ngang trời đất.

Tầng tầng lớp lớp không khí lưu chuyển, tách ra, thanh kiếm khổng lồ mang dáng vẻ cổ xưa lại đỏ tươi như máu, phảng phất đang bùng cháy, lưỡi kiếm dài hơn trăm mét, rộng hơn 10 mét.

Trong lúc lưỡi kiếm được hình thành, cả núi Phiêu Diểu cũng rung chuyển theo.

Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị thanh kiếm che khuất.

Hơn nữa, kiếm trận này rất phức tạp, nó bao hàm linh khí nồng hậu của sông núi Phiêu Diểu.

“Đây…”, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cừ đều ngây ra, vẻ mặt trầm trọng nhưng đương nhiên cũng có thả lỏng.

Trầm trọng là vì căn cơ, thủ đoạn, chiêu thức của Phiêu Diểu tông đều nằm ngoài sức tưởng tượng khiến bọn họ kinh ngạc, lo sợ.

Còn thả lỏng là vì họ chắc chắn Tô Minh sẽ chết.

“Tạp chủng, bây giờ cậu vẫn còn muốn giết tôi chứ? Ông đứng ở đây này, haha… Thế giới này rất rộng nhưng không dung thứ được cho sự ngông cuồng của cậu. Thủ đoạn của Phiêu Diểu tông không phải thứ cậu có thể tưởng tượng được!”, ông Châu cười to: “Ông đây xin cậu đến giết hộ đấy!”

Ông Châu hưng phấn tột cùng.

Thật lòng mà nói ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng Chân Linh kiếm trận lại mạnh như vậy.

Quả là niềm vui bất ngờ.
Chương 193: Phá giải Chân Linh Kiếm trận

“Trấn sát!”, một giây sau, hơn một nghìn đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt của Phiêu Diểu đồng thời hét lên, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, trong ánh mắt toàn là kích động và tự hào, cơ thể khẽ run, yết hầu rung động, mang vẻ sắc bén, cầu tiến và quyết tâm tử chiến mà chỉ Kiếm tu mới có.

Tô Minh hơi ngạc nhiên.

Tầng lớp có cương vị cao của Phiêu Diểu Tông chẳng ra làm sao.

Nhưng đệ tử thì lại rất khá.

Cùng lúc đó.

“Vù…”, một lưỡi kiếm khổng lồ đang chém về phía Tô Minh.

Như thể hình phạt của trời cao.

Quá mức kinh khủng.

Khí thế như núi Thái Sơn áp đảo.

Tốc độ của thanh kiếm kia nhanh vô cùng…

Nó khoá chặt lấy Tô Minh.

“Tiểu tạp chủng, nếu sau chiêu kiếm này mà cậu còn có thể sống sót, lão phu phải gọi cậu bằng bố cũng được”, ông Châu gằn từng chữ đầy vẻ tự tin.

Nhìn tình hình, mũi nhọn của thanh kiếm khổng lồ kia đã gần chạm đến đỉnh đầu của Tô Minh, vào giây phút thanh kiếm kia sắp sửa chém Tô Minh tan thành mây khói thì đột nhiên…

Kỳ tích!

Một kỳ tích mà có chết cũng không thể tin được đã xảy ra…

Tô Minh đột nhiên biến mất trong không trung.

“Sao có thể như vậy?!”, ông Châu suýt chút nữa ngã nhoài ra đất.

Mặt cắt không còn hột máu.

Dùng sức lắc đầu.

Không dám tin.

Thậm chí, bởi vì chịu đả kích quá lớn khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương, khoé miệng rỉ ra một vệt máu.

Hai người Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập cũng ngây ra như phỗng, hai tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài, bọn họ cũng không thể tin nổi, như thể đã gặp phải ma. Tô Minh có thể tránh được?! Đùa kiểu gì vậy???

Uy lực tấn công của võ đạo càng mạnh thì lực khoá càng mạnh.

Hàng ngàn đệ tử của Phiêu Diểu Tông đồng tâm hiệp lực bày ra Chân Linh Kiếm trận để hình thành nên lưỡi kiếm khổng lồ kia, uy lực tấn công của nó nói không chừng còn có thể cao hơn cả cảnh giới Tôn giả, vượt qua cảnh giới Tôn giả mà đạt đến cảnh giới Đoạt mệnh.

Loại tấn công ở mức độ này, như đám người ông Châu, Nam Cung Cù, Hồng Đông Lập mà nói, cho dù thực lực có mạnh gấp mười lần nữa thì cũng không thể tránh thoát được, chỉ có thể lựa chọn đối đầu hoặc là đợi chết, chứ đừng nói đến biến mất hoặc trốn tránh.

Mà Tô Minh…

“Tuyết đối không thể!!!”, ông Châu tức đến mức hơi thở loạn nhịp, gân cổ gào thét điên loạn, đôi tròng mắt già nua đã chuyển sang màu đỏ tía, ông ta như một con nghiện đỏ đen trong sòng bạc, bị thua đến phát điên.

“Ầm…”.

Mà giờ phút này, lưỡi kiếm khổng lồ kia đã chém thẳng xuống thân núi của ngọn Phiêu Diểu Sơn.

Bỗng nhiên, cả ngọn Phiêu Diểu Sơn đều rung lắc.

Như thể đang xảy ra một trận động đất mạnh.

Rất nhiều sỏi đá đã hoá thành tro bụi.

Một rãnh nứt rộng chừng gần bốn mét, sâu không thấy đáy.

Khó mà hình dung được sự ngang tàng của chiêu kiếm này.

Đáng tiếc, lại chẳng đánh trúng mục tiêu.

“Nếu như bị một kiếm này đánh trúng thì dù không chết cũng phải bị thương nặng”, Tô Minh lẩm nhẩm nói thầm, cảm thấy hơi may mắn vì mình đã lĩnh ngộ ra được Quy luật không gian.

Chính vì lĩnh ngộ ra được Quy luật không gian nên vừa rồi anh mới có thể chém đứt được sự giam cầm của lưỡi kiếm khổng lồ mà tránh thoát ra.

Đòn tấn công có sức mạnh khoá chặt đối phương đến đâu, nói cho cùng vẫn chỉ là sự giam cầm trong một không gian, mà nếu như anh đã lĩnh ngộ được Quy luật không gian, thì việc giam cầm trong không gian đối với anh mà nói đã mất đi tính hiệu lực.

Chỉ vậy mà thôi.

“Phập phập phập…”.

Cùng lúc đó, sự việc bất ngờ xảy ra, một đám người trong số hàng ngàn đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt bỗng bị vạch một đường máu mảnh trên cổ, máu tươi tuôn trào nhức mắt, cổ họng đã bị cắt đứt, nằm chết trên mặt đất.

Đến tận lúc chết cũng không biết được vì sao mà mình chết.

Không có ai nhìn thấy được bóng của Tô Minh.

Tô Minh giống như linh hồn của tử thần, cầm lưỡi liềm dạo chơi trong số đám đệ tử này, lặng yên đi gặt mạng sống của bọn họ.

Chỉ vài hơi thở ngắn ngủi đã có mấy chục đệ tử mất mạng.

“Đáng chết!!! Là… là cậu ta, mau tập trung vào một chỗ!”, ông Châu gào lên kinh hoàng, ông ta đương nhiên kinh hoàng, bởi vì giờ phút này ông ta rõ ràng biết Tô Minh đang ra tay giết chết đệ tử của Phiêu Diểu Tông, nhưng lại không thể bắt được cái bóng của anh.

Tốc độ gì vậy?

Dịch chuyển tức thời sao?

Cả người ông Châu lạnh ngắt, nỗi sợ hãi khiến ông ta run lên bần bật.

Phiêu Diểu Tông hơn ngàn đệ tử vội vàng dịch chuyển bước chân, muốn tập trung về một chỗ, nhưng đáng tiếc…

Vô dụng.

Tốc độ tập trung của bọn họ không nhanh bằng tốc độ ra tay của Tô Minh.

Tô Minh vẫn đang tiếp tục lấy mạng của những người khác, dùng tốc độ giới hạn là một nhịp thở lấy đi mấy chục mạng người.

Sau mấy nhịp thở…

“A a a…”.

Tinh thần của đám đệ tử này gần như đã sụp đổ.

“Tôi đầu hàng!!!”.

“Không liên quan đến tôi”.

“Sau này tôi sẽ không bao giờ là đệ tử của Phiêu Diểu Tông nữa.

“Cứu tôi với! Tôi muốn được sống tiếp!”



Cái chết không dự đoán được mới là điều khủng khiếp nhất.

Đám đệ tử của Phiêu Diểu Tông này, nói thực lòng là rất ưu tú, tâm cảnh cũng rất tốt nhưng mà biết làm sao được, Tô Minh quá là yêu nghiệt.

Ai cũng không biết một giây sau cái chết sẽ rơi vào người nào, một giây trước có người còn đang đứng bên cạnh mình mà chỉ một giây sau đã bị cắt đứt cuống họng, máu tươi tuôn ra xối xả, sự đả kích bởi cách chết như thế này khiến người ta khó mà chịu nổi.

Hơn 800 đệ tử Phiêu Diểu Tông còn lại bắt đầu tản ra, như phát điên lao thẳng xuống núi, bọn họ vừa chạy vừa bò, hận bản thân không mọc đủ bốn cái chân để chạy cho nhanh.

“Cầu xin tôi giết chết ông? Lão tạp chủng, tôi rất vui lòng giúp đỡ người khác”, bóng người Tô Minh dừng lại, xuất hiện ngay phía trước mặt ông Châu không xa.

“Tô Minh, hoà giải được không? Tôi có thể giao hết nguồn tài nguyên võ đạo đã tích luỹ mấy trăm năm của Phiêu Diểu Tông cho cậu”, ông Châu cất tiếng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Minh đầy khủng hoảng lẫn oán độc, nhưng phần nhiều là cầu khẩn.

Ông ta không biết chuyện đã xảy ra bên trong tháp Bát Môn Quang, nhưng sự thực chính là, Tô Minh ở bên trong tháp Bát Môn Quang không đến một ngày thời gian mà thực lực đã mạnh hơn rất nhiều lần!

Bây giờ ông ta không phải là đối thủ của Tô Minh, thậm chí gần như không cùng một đẳng cấp.

“Tôi giết ông, nguồn tài nguyên võ đạo mà Phiêu Diểu Tông tích luỹ vẫn sẽ là của tôi”, Tô Minh hờ hững nói.

“…”, ông Châu im bặt, nắm tay siết chặt.
Chương 194: Một chiêu phá thế chân vạc

Không cam tâm.

Chẳng lẽ, hôm nay thực sự phải chết sao?!

“Nam Cung Cù, Hồng Đông Lập, chúng ta bắt tay với nhau!!! Nếu không đều phải chết, ông cho rằng cậu ta có thể bỏ qua cho nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông hay sao, việc các người dùng Linh thạch mua chuộc Phiêu Diểu Tông chúng tôi đi giết Tô Minh, hôm nay không lộ ra thì ngày khác cũng khó mà tránh được sẽ không bị vạch trần!”, ông Châu đột nhiên nhìn về phía Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù.

Trên thực tế Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù đều muốn âm thầm rời đi.

Tô Minh quá mạnh.

Giống như một vị chiến thần.

Bọn họ thực sự thấy sợ.

Thậm chí trong lòng đã thầm quyết định không tìm Tô Minh để trả thù nữa.

Nhưng tính toán chi li đến đâu thì cũng không thể ngờ được ông Châu lại…

“Ông Châu, ông muốn kéo chúng tôi chết chung à?”, biểu cảm trên mặt Hồng Đông Lập khẽ vặn vẹo, quát ầm lên, hận không thể băm vằm ông Châu ra…

“Ông Châu, như vậy không hay đâu? Chúng tôi có lòng tốt tới đây giúp đỡ ông, ông lại đâm dao sau lưng chúng tôi như thế, ha ha…”, Nam Cung Cù cũng cười lạnh, trên mặt mang đầy ý muốn giết người.

Tiếp đó, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù cùng nhìn về phía Tô Minh, khẽ chắp tay: “Anh bạn trẻ, hai người chúng tôi không hề có ý muốn đối địch với cậu, chúng tôi chỉ đi ngang qua”.

Nói xong, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù đều muốn bỏ đi.

“Tôi cho các ông đi chưa?”, Tô Minh nhướn mày.

Tô Minh cũng không phải ngốc.

Hai người này đến Phiêu Diểu Tông chắc chắn là muốn giúp đỡ, giờ thấy tình hình không đúng nên muốn chạy? Đây là thứ nhất.

Thứ hai là, thân phận của hai người này, gia chủ nhà họ Hồng và Tông chủ Chân Diễn Tông? Thiếu chủ của nhà họ Hồng là Hồng Bành còn có Thiếu tông chủ của Chân Diễn Tông là Thẩm Băng Tuyền đều chết trong tay mình, hai người này chắc chắn muốn đến đây để giết mình đúng không? Cho nên, những gì mà lão tạp chủng họ Châu kia nói là hai người này dùng Linh thạch mua chuộc Phiêu Diểu Tông giết mình có lẽ đều là thật.

Chỉ với hai điểm này, anh có thể bỏ qua cho Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập sao?

“Anh bạn trẻ, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh, yêu nghiệt vô cùng nhưng nếu một mình cậu mà muốn đối phó với Tông của tôi, Hồng huynh, ông Châu thì có lẽ hơi quá sức? Cậu phải nghĩ cho kỹ”, Nam Cung Cù nhìn Tô Minh bằng ánh mắt đầy thâm trầm.

“Anh bạn trẻ, con trai độc nhất của Hồng Đông Lập tôi chết trong tay cậu, tôi muốn tìm cậu trả thù thì chẳng có gì phải bàn cãi. Nhưng, nếu như anh bạn trẻ hôm nay có thể để tôi rời đi, Hồng Đông Lập tôi có thể thề với anh bạn trẻ, từ nay trở đi chúng ta hết nợ nần nhau”, Hồng Đông Lập hít sâu một hơi nói bằng giọng nghiêm túc, tiếp đó, vẻ mặt khẽ vặn vẹo: “Đương nhiên, nếu như anh bạn trẻ vẫn nhất quyết làm theo ý mình, vậy có lẽ anh bạn trẻ phải đánh đến chết với nhà họ Hồng tôi rồi”.

Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập nói xong, đều dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Tô Minh, bọn họ tin là, Tô Minh chỉ cần là một người có trí thông minh, là một người bình thường thì hẳn sẽ biết phải lựa chọn thế nào?

Ông Châu đứng bên cạnh, đầy vẻ cảnh giác, ánh mắt lấp lánh, hô hấp nặng nề.

“Tôi thích quá sức, lại càng thích làm theo ý mình, cái tôi thích nhất chính là đối đầu đến chết”, vài giây sau, Tô Minh cất lời, anh cười nhìn về phía Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập, thanh kiếm dài trong tay đột nhiên vung lên: “Ba lão tạp chủng, mời chết đi!!!”

Lời nói vừa dứt.

Tô Minh lập tức hành động. Lần ra tay này, mặt của ba người ông Châu, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù đều biến sắc rất nhanh, bởi vì bọn họ hầu như không thể biết được bóng dáng của Tô Minh ở đâu.

Tốc độ của Tô Minh quá nhanh.

Không những nhanh, mà còn lặng yên không tiếng động.

“Lưng kề lưng!!!”, trong thời khắc nguy cấp, ông Châu phẫn nộ quát lên, đồng thời bước một bước dài đến phía trước người Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập.

Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập cũng phản ứng lại ngay lập tức.

Ba người tạo thành một thế tam giác chân vạc.

Mỗi người bảo vệ một hướng, lưng dựa vào nhau.

“Mặc kệ tốc độ của tên tiểu tạp chủng này quái dị đến đâu, muốn tấn công chúng ta cũng phải tấn công từ phía chính diện, chúng ta có thời gian để đánh chặn”, sau khi dựa lưng vào nhau, ông Châu thở phào một hơi, dữ tợn nói.

Với thế tam giác chân vạc thế này, không cần phải lo lắng Tô Minh sẽ sử dụng tốc độ để đánh lén bọn họ nữa, coi như đã làm giảm đi tốc độ khủng khiếp tạo ra ưu thế tuyệt đối của Tô Minh.

“Lão tạp chủng này trong giờ phút sinh tử nguy nan thế mà lại nổ ra được chút trí tuệ”, Tô Minh lẩm nhẩm nói thầm.

Vốn dĩ muốn sử dụng tốc độ để đánh lén ba người bọn họ, anh tự tin có thể giết chết bọn họ trong nháy mắt, đáng tiếc…

Nhưng dù vậy nó cũng không thể ngăn được ý muốn giết người của anh.

Trong lúc nguy cấp, bóng người Tô Minh trôi nổi trong không trung.

Vừa hay xuất hiện ở ngay phía trước mặt ông Châu.

Mặt đối mặt.

“Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh hét lên một tiếng.

Chiêu kiếm cực mạnh như bùng phát ra.

350 nghìn kg sức mạnh với tám phần kiếm ý cấp Nhập vi và chiêu thứ nhất của Thiên Vẫn Kiếm.

Ba yếu tố đồng thời lồng ghép, phối hợp với sức mạnh của Quy luật không gian.

Khiến cho sức tấn công của một kiếm này đạt đến trình độ khiến người người kinh hãi, cùng lúc chiêu kiếm được tung ra, không gian phía trước mặt ông Châu vỡ nát tan tành.

Cả cơ thể ông Châu phảng phất như bị lôi vào trong một không gian chết chóc, cả bầu không gian tối thui, trước mắt chỉ còn lại một thanh kiếm, một thanh kiếm có tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

“Nhanh vậy sao?”, mặt ông Châu tái mét, kinh hoàng tột đỉnh.

Lúc ở viện võ đạo của nhà họ Diệp, ông ta đã từng tiếp một chiêu kiếm của Tô Minh.

Lúc đó, kiếm của Tô Minh mặc dù nhanh nhưng tuyệt đối nhanh đến mức như lúc này.

Điều này rõ là không hợp với logic.

Bóng kiếm đã ở trước mắt, do tốc độ quá nhanh, khiến cho ông Châu dù muốn thi triển Võ kỹ để chống đỡ cũng chẳng có đủ thời gian, chỉ đành theo phản xạ rót đầy chân khí vào kiếm rồi chắn ngang trước mặt với ý đồ dùng sức mạnh để chặn đòn tấn công.

“Keng”.

Kiếm của ông Châu gãy nát.

Gãy từ giữa kiếm, sau đó nát ra thành từng mảnh vụn.

Rõ ràng là trứng chọi với đá.

Ông ta chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh giống như núi lửa phun trào, truyền thẳng vào trong cơ thể, khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta như muốn nát nhừ, những mảnh xương vụn như hoà vào dòng máu trào lên cổ họng.

“Phụt!”

Ông Châu nôn ra một ngụm máu to, da thịt ở phần vai và khuỷ tay nứt toác ra, máu tươi nhỏ tong tong, xương trắng lộ cả ra ngoài.

Cực kỳ thê thảm.

“Giúp tôi!”, ông Châu đau đến nhe răng trợn mắt, gào thét điên cuồng.

Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập không hề do dự, xoay người liền dùng hết sức xuất chiêu, lao về phía Tô Minh.

Lúc này nếu không cứu được ông Châu, ông Châu mà chết thì bọn họ chỉ còn lại hai người, đến lúc đó thế tam giác chân vạc cũng chẳng còn nữa, có khác gì trở thành con dê non đợi thịt của Tô Minh, cho nên, ông Châu không thể chết.
Chương 195: Giết ông Châu

Nam Cung Cù thi triển chiêu “Hàn phong nhất kiếm thập cửu châu”, chính là một trong những Võ kỹ trấn tông của Chân Diễn Tông, cả tông môn dường như không có người tu luyện thành công Võ kỹ này, duy chỉ có hai người là Nam Cung Cù và đồ đệ của ông ta, Thẩm Băng Tuyền là tu luyện được.

Chiêu này xuất ra mang đến hiệu quả thị giác kinh người, chỉ nhìn thấy được bóng kiếm băng lạnh màu bạc, từ hình dáng ban đầu chỉ nhỏ như một cây kim, dần phóng to lên thành một lưỡi kiếm khổng lồ.

“Vút…”.

Mũi kiếm tiến sát đến, xé rách từng tầng lớp không gian, trong bóng kiếm băng lạnh mang theo tinh tuý cuồn cuộn.

Hồng Đông Lập cũng không chịu kém cạnh.

Chiêu mà Hồng Đông Lập dùng là “Cầm thiên thủ”, võ kỹ Huyền cấp Hạ phẩm, một trảo tung ra, như khiến không gian mấy trượng xung quanh vỡ toác…

Trảo ấn sống động như thật, toả ra màu đỏ sậm, còn sắc bén hơn cả móng chim ưng.

Mà cùng lúc khi Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập xuất chiêu đỡ đòn của Tô Minh, ông Châu cũng tranh thủ có được một ít thời gian để nghỉ lấy hơi, ông ta liều mạng vận chuyển chân khí, truyền xuống bàn chân, lúc này mới chật vật lùi lại được mấy bước.

Những tưởng thế là đã được cứu sống.

Nhưng ai mà ngờ được…

Tô Minh đột ngột biến mất.

Chiêu thức của Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù cũng đánh hụt mục tiêu.

“Không thể nào!!!”, ông Châu gào lên đầy tuyệt vọng, ông ta biết tốc độ của Tô Minh cực nhanh, trước đó tránh được Chân Linh Kiếm trận của các đệ tử Phiêu Diểu Tông, còn có một kiếm lúc nãy đả thương mình v.v…, không có điều nào là không nói lên rằng tốc độ của Tô Minh đã nhanh đến cực điểm.

Nhưng mà, có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh đến mất trí, nhanh đến khiến người ta khủng hoảng như thế này chứ?

Khi Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù xuất chiêu, Tô Minh đứng ngay ở trước mặt, cách không quá ba mét.

Tức là sao?

Có thể chắc chắn rằng, trong khoảng cách như vậy, chỉ với không đến một phần ba mươi của một nhịp thở là sẽ đủ để tấn công trúng đích…

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, Tô Minh làm sao có thể biến mất tại chỗ?! Anh ta không cần vận chuyển chân khí? Không cần vận chuyển thân pháp? Không cần lực cản? Không có lực va đập của không khí? Những thứ này đều không cần thời gian à? Rõ là không hợp logic!

Tốc độ có nhanh hơn nữa thì cũng không thể vượt qua được khái niệm của võ đạo chứ!

Đổi thành bản thân ông Châu, đừng nói là ông ta lúc này, cho dù ông ta có đột phá thêm một hai cảnh giới nữa để đạt đến cảnh giới Đoạt mệnh thì cũng không thể làm được.

“Quy… Quy luật không gian?”, giọng Nam Cung Cù run rẩy.

Kiến thức của ông ta dù gì cũng rộng hơn ông Châu một chút, dường như đã đoán ra được gì đó.

Bởi vì thân pháp và tốc độ của Tô Minh đã không thể dùng những thứ như thân pháp Võ kỹ để giải thích được nữa rồi, cũng chỉ có Quy luật không gian trong truyền thuyết là có thể lý giải được.

Có thể đoán ra còn không bằng đừng đoán ra, khi đã đoán được rồi thì nỗi tuyệt vọng lại càng lớn hơn.

“Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh sau khi biến mất tại chỗ, lần này là xuất hiện ở phía sau lưng của ông Châu.

Vốn dĩ ấy mà!

Trong thế chân vạc của ba người ông Châu, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập, Tô Minh có muốn ra tay từ phía sau lưng của ông Châu thì cũng rất khó.

Nhưng lúc nãy, một chiêu của anh đã làm ông Châu bị thương nặng, ông Châu hét lên gọi Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đến cứu thì hai người bọn họ đã lập tức nghe theo mà ra tay hỗ trợ đối phó với mình, do vậy, phương hướng của cơ thể bọn họ đã thay đổi.

Thế nên, thế chân vạc dựa lưng vào nhau đã không còn nữa.

Cho nên, lúc này, phía sau lưng ông Châu đã không có người.

“Sau… sau lưng?!”, ông Châu giật mình như nghĩ ra cái gì, run giọng nhả ra được hai chữ, sau đó bất giác muốn quay đầu lại.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Kiếm của Tô Minh đã đặt ngang trên cần cổ của ông ta.

“Tô… Tô… Tô Minh, cậu đừng bốc đồng, có gì từ từ nói, đừng giết tôi, tôi… tôi xin lỗi, cậu cứ coi tôi như một con chó già, một con chó già không biết điều, cậu tha cho tôi đi! Tôi có thể làm người hầu cho cậu!”, cả người ông Châu run lên bần bật, khổ sở xin xỏ.

Mặt ông ta trắng bệch không cả dám động đậy lung tung, Xích Ảnh Kiếm đặt ngang trên cổ ông ta, chỉ cần nhẹ nhàng cắt một cái là cổ của ông ta sẽ đứt lìa.

Cảm giác lạnh băng từ Xích Ảnh Kiếm truyền đến khiến ông ta sợ hãi cùng cực, cả người ông ta như đã nằm gọn trong quan tài!

“Nếu đã biết mình chỉ là một con chó già, còn sống tiếp để làm gì?”, Tô Minh ung dung nói: “Tôi nói lời giữ lời, nói phải giết ông thì sẽ phải giết ông”.

Lời nói vừa dứt.

Cổ tay Tô Minh khẽ động.

Xích Ảnh Kiếm chìm thẳng vào trong cổ của ông Châu.

Cứa vào thật sâu.

Máu tươi chảy ra ào ạt, ông Châu không cam tâm, oán hận, đau đớn ôm chặt lấy cần cổ của mình, giãy giụa ngã nhào trên đất.

Trên ngọn núi Phiêu Diểu, còn một số người giữ vị trí cao và đệ tử vẫn chưa kịp rời đi, lúc này đã bị doạ cho quên cả hít thở.

Tông chủ bị một người thanh niên giết chết rồi, cả đại trưởng lão cũng bị người này giết chết.

Phiêu Diểu Tông thực sự đã hết rồi!

Cùng với cái chết của ông Châu, sắc mặt của Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù đã trắng bệch như người chết.

Hai người cùng đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn chằm chằm Tô Minh.

Trong lòng gần như đã mất hết ý chí chiến đấu.

Chiến thế nào nữa?

Chỉ bằng tốc độ của Tô Minh thì bọn họ đã chết chắc rồi! Hầu như không cần phải chiến đấu!

“Tô Minh, cậu không thể giết chúng tôi!”, giọng Nam Cung Cù khàn đặc: “Chúng tôi… hai nhà chúng tôi bây giờ đang trong thời gian chiêu mộ người cho mấy đại gia tộc hộ vệ Thượng giới, cậu giết… giết… giết chúng tôi rồi, mấy đại gia tộc hộ vệ sẽ không tha cho cậu”.

“Đúng đúng đúng. Tô Minh, cậu phải nghĩ thật kỹ, mạng của cậu đổi lấy mạng của hai chúng tôi, không đáng đâu! Cậu thực sự là siêu cấp yêu nghiệt, tiền đồ vô cùng rộng mở, cậu nghĩ kỹ lại xem, cậu phải bình tĩnh lại, phải cố gắng bình tĩnh lại”, Hồng Đông Lập nuốt một ngụm nước bọt, nói lớn: “Cậu tha cho chúng tôi, cậu cần bất kỳ bồi thường gì, chúng tôi đều có thể cho cậu. Còn về báo thù thì cậu yên tâm, tôi… chúng tôi có thể thề với trời, thề với Tâm linh cũng được, tuyệt đối sẽ không bao giờ trả thù cậu”.

“Thượng giới? Thời gian chiêu mộ? Gia tộc hộ vệ? Nói rõ xem”, Tô Minh cầm thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay, yên lặng nhìn vào Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập hờ hững nói.

Tô Minh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập thậm chí có một loại ảo giác là Tô Minh đã muốn tha mạng cho bọn họ.

Hai người không dám giấu giếm đều nói hết những gì mà mình biết ra.

Đợi bọn họ nói xong: “Hoá ra là như vậy”, Tô Minh gật đầu: “Vì để cảm ơn các người đã giải thích, tôi bảo đảm sẽ cho các người chết không đau đớn”.

Tha cho bọn họ, không bao giờ! Người muốn giết chết mình, tuyệt đối không được tha!

“Cậu…”, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đều trợn to hai mắt, kinh hoàng, kinh hoàng vô cùng.

Nhưng đúng vào lúc này.

“Anh bạn trẻ, hai tên vô dụng này mặc dù chỉ giống như đám kiến hôi nhưng cũng không phải là người mà cậu có thể giết được”.

Có bóng người xuất hiện một cách quái dị trong không khí.

Là một người thanh niên.

Người thanh niên thân mặc áo bào tím, hai tay không hề có vũ khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK