Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 351: Cái kết của việc đánh giá thấp Tô Minh

“Trần Thanh Minh kia vì sao lại dùng một luồng Hồn thân ẩn núp ở học viện Linh Võ gần trăm năm làm gì? Rốt cuộc là vì sao?’, Tô Minh lại nghĩ, xem ra, học viện Linh Võ chắc chắn có thứ gì đó khiến Trần Thanh Minh vô cùng muốn có được, nhưng lại không dám làm bừa để cướp đoạt chí bảo đó.

Đương nhiên, những suy nghĩ này đều là suy nghĩ thoáng qua trong đầu của Tô Minh.

Lúc này, anh càng cảm thấy nghiêm trọng, càng cần phải cẩn thận để làm sao sống sót trong tay Trần Thanh Minh.

Cũng chính vào lúc này.

“Xoạt”.

Rơi xuống!!!

Luồng ánh sáng vàng kim chảy trên thanh Long Ngục Kiếm, tích tắc rơi xuống người Tô Minh.

Một giây này.

“Không”, từ phía xa, rất xa, Quý Thanh Hoà hét lên thất thanh, thoáng chốc nước mắt đầy mặt, tuyệt vọng.

Lâm Chân Võ cũng tái mét cả mặt.

Xong rồi.

Long Ngục Kiếm kia rốt cuộc mạnh thế nào, tất cả mọi người đều biết, trước đó, Long Ngục Kiếm chỉ là một tia ánh sáng vàng kim mỏng manh chảy xuống, rất phân tán cũng rất mỏng manh rơi trên cả ngàn vạn người có mặt ở sân Linh Võ đã mang đến cảm giác uy hiếp chí mạng.

Mà lúc này, lại ngưng tụ như vậy.

Chói mắt như vậy.

Tinh tuý như vậy.

Long Ngục Kiếm chỉ khoá chặt một mình Tô Minh, ánh sáng vàng kim kia chỉ chảy lên người Tô Minh kia rốt cuộc mạnh đến mức nào?!

Khó mà tưởng tượng nổi.

Tô Minh ắt phải chết!

“Ha ha cuối cùng cũng vẫn phải chết, mặc cho anh yêu nghiệt ra sao, chết rồi, cũng chỉ là một nắm đất mà thôi”, ở phía xa, Vu Khung lẩm bẩm một mình, hưng phấn, tàn nhẫn, độc ác, cực kỳ đắc ý.

Vui khi thấy người hặp hoạ.

Hắn ta thừa nhận, thực lực và thiên phú của Tô Minh đã vượt xa hắn.

Nhưng thế thì đã sao?!!!

Ha ha ha.

Trong một thoáng, vô số ánh mắt dán chặt lên người Tô Minh.

Những ánh mắt đó, là thương tiếc, là than thở, là đáng tiếc, là cười trên nỗi đau của người khác, những người khác nhau đều có những cảm xúc khác nhau.

Nhưng, bọn họ đều biết, Tô Minh sắp bị xé xác thành Hư vô rồi.

“Đi mạnh khoẻ, không tiễn”, Trần Thanh Minh lạnh lùng buông một câu.

Xong.

Một nhịp thở.

Hai nhịp thở.

Ba nhịp thở.

Tô Minh vẫn chưa chết!!!

Nhìn kỹ, trên làn da chỗ lộ ra bên ngoài của Tô Minh có rất nhiều đường nứt màu đỏ máu, vết nứt sâu hoắm.

Nhưng, những vết nứt kia không hề khiến anh phát nổ.

Mà ngược lại, những vết nứt đó đang biến mất và tự chữa lành với tốc độ cực nhanh.

“Quả thực là một thanh kiếm khó lường, chỉ ánh kiếm thôi mà đã sắc bén như vậy, đáng tiếc, chỉ có mỗi ánh kiếm mà đã muốn xé tôi ra thành mảnh vụn, thì chỉ có thể nói, bà nghĩ nhiều rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.

Độ cứng của cơ thể anh.

Nhất là từ sau khi dung hợp với Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, đã đạt đến mức độ không thể lường được.

Nếu chỉ đứng yên chịu đòn thì có thể dễ dàng chịu được đòn tấn công của cảnh giới Thông Thiên.

Thanh Long Ngục Kiếm này mặc dù mạnh, nhưng nếu chỉ dùng khí tức sắc bén của nó, cũng chỉ có uy lực tương đương với cảnh giới Thông thiên đỉnh phong thậm chí là cảnh giới Bán bộ Chân vương mà thôi, đối với Tô Minh mà nói, còn chưa đạt đến mức chí mạng.

Mặc dù cũng bị thương, nhưng chỉ cần không chết, không bị xé thành Hư vô, với sức mạnh chữa lành vết thương cực mạnh, có thể khiến anh ngay lập tức khôi phục lại bình thường.

Trên dưới sân Linh Võ, vô số người ngây ra như phỗng.

Đến nhóm nhân vật cấp cao của học viện Linh Võ Lâm Chân Võ đều như nhìn thấy ma.

Sao có thể?!

Nhìn Vu Khung lúc này, chỉ còn biết lắc đầu run rẩy.

Lắc đầu điên cuồng.

Không chấp nhận được.

“Bổn toạ không tin!!!”, Trần Thanh Minh cuối cùng cũng có chút xúc động.

Cuối cùng, ngoài vẻ lạnh băng ra còn mang theo một chút cảm xúc khác nữa.

“Thỉnh kiếm!”, Trần Thanh Minh lạnh giọng quát.

Giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng cả đất trời.

Âm thanh dao động, bà ta vung ngón tay lên.

Một dòng máu tươi bắn ngang qua Hư không Thực không, rơi trên đốc kiếm của thanh Long Ngục Kiếm.

Sắc mặt Trần Thanh Minh khẽ tái.

Hiển nhiên, việc thực sự sử dụng thanh Long Ngục Kiếm này đối với bà ta mà nói, cũng có chút khó khăn, cần phải có sự trả giá.

“Phụt”.

Thanh Long Ngục Kiếm chuyển động.

Vốn dĩ thanh kiếm đang chống giữa trời đất, đốc kiếm hướng lên, mũi kiếm hướng xuống.

Vốn dĩ, như một cây cột ma quỷ ánh kim treo ngược giữa bầu trời, sự sắc bén trấn áp cả Hư không Thực không.

Nhưng lúc này, lại lập tức như được rót thêm linh hồn.

Đâu có giống một thanh kiếm nữa?

Rõ là một con rồng có khả năng khuấy động thiên khung, xé rách tâm thần con người!

Một con rồng ánh kim có thể dịch chuyển tức thời.

Lao về phía Tô Minh, há mõm giương vuốt muốn nuốt chửng, phá nát tất cả mọi thứ.

Trong thoáng chốc, bên trong sân Linh Võ, vô số tu giả võ đạo giờ phút này đến hít thở cũng thấy khó khăn.

Long Ngục Kiếm chuyển động, trời đất như tịch diệt, tâm thần và trái tim đều bị bóp nghẹt.

Bao gồm cả người có cảnh giới Chân vương như Lâm Chân Võ cũng đều cảm thấy sự uy hiếp chí mạng!

Trong ánh mắt tất cả mọi người, chỉ có thanh Long Ngục Kiếm đang chuyển động như dịch chuyển tức thời!

Trong đầu của tất cả mọi người gần như trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: Tô Minh, chắc chắn phải chết!

“Tô Minh, bổn toạ xem mày có chết không?!!!”, mắt thấy lưỡi kiếm ánh kim của thanh Long Ngục Kiếm đang giết về phía Tô Minh, Trần Thanh Minh đứng giữa không trung hét lên.

Giọng nói cực kỳ bá đạo, đầy mạnh mẽ, khinh thường tất cả.

Là giết chóc, là tịch diệt, là nắm trong tay tất cả mọi thứ.

“Không”, Quý Thanh Hoà lầm bầm như mất cả hồn vía.

Công chúa nhỏ Cổ Kim cũng thở dài, nhìn chằm chằm Tô Minh, cô ta biết, đây là lần cuối gặp nhau rồi, một yêu nghiệt độc nhất vô song để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho cô ta, nếu như có thể, cô ta hy vọng Tô Minh có thể sống tiếp, đáng tiếc.

Trong lúc nguy cấp.

Lưỡi kiếm của thanh Long Ngục Kiếm nhìn như đã sắp chạm đến người Tô Minh!

Nhưng đúng vào lúc này.

Đột nhiên.

“Chỉ thế thôi? Cũng muốn tôi chết? Trần Thanh Minh, bà ăn phân nhiều quá rồi à?! Cho dù bây giờ bà có Chân thân, cũng vẫn chỉ là một thứ rác rưởi! Nếu Chân thân đã đến rồi, thế thì cũng chết đi!”, giọng nói Tô Minh đầy vẻ khinh thường, vang vọng khắp nơi.

Lại thấy, một luồng Chuông ảnh màu trắng bạc, bán trong suốt lập tức bung ra, treo ở ngay trên đỉnh đầu Tô Minh.

Chụp lấy Tô Minh.

Tô Minh phảng phất như đã có được sự phòng ngự tuyệt đối nhất.

Đồng thời.

“Đại Hoang Vu Quyền!!!”, Tô Minh hét lên một tiếng, đấm về phía thanh Long Ngục Kiếm trước mặt.
Chương 352: Cờ Thiên Hồn

Hoang mạc bao phủ khắp đất trời.

Như kéo toàn bộ mọi người và không gian trên quảng trường Linh Võ vào thời đại hoang dã ở hàng tỷ năm trước.

Một vùng đất khô cằn, đìu hiu, vắng vẻ, lạnh lẽo vô cùng vô tận.

Đất trời như mất đi sức sống, không có bất cứ sự sống nào, điêu tàn héo úa, chỉ còn duy nhất một quyền!

Một quyền kia lặng yên không có bất cứ âm thanh nào, giống như là ảo giác, lập lòe, khiến người ta cảm thấy hết sức quái dị.

Trông thì không lớn, cũng chậm, không ngưng thật hay ẩn đi, cũng không theo một quy tắc nào, lại chẳng có vẻ gì là sắc bén.

Hoàn toàn không thích hợp với hai chữ mạnh mẽ.

Nhưng!

Một quyền ấy vừa đấm ra.

Một Long Ngục Kiếm đạt tới cấp bậc Nguyên Khí kéo theo một mảnh sắc mầu ánh vàng vừa chém tới trước mắt Tô Minh, mũi kiếm cực kỳ sắc bén kia lại rung mạnh lên!

Giống như là đang sợ.

Sau đó...

"Keng!"

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.

Chấn động vòm trời.

Long Ngục Kiếm như một con rắn bị bàn tay khổng lồ nắm lấy.

Sắc vàng tan tác.

Rồi bay ngược ra ngoài.

Không những thế, khi nó bay ngược ra ngoài, Trần Thanh Minh đang đứng trên không cũng mặt mày trắng bệch không còn chút máu, rồi phun ra một ngụm máu!

"Mày...", Trần Thanh Minh không chỉ chấn động mà còn hoảng sợ.

Bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh!

Trong đầu chấn động đến sông cuộn biển gầm.

Bà ta đã sử dụng cả Long Ngục Kiếm, thế mà vẫn không thể giết chết Tô Minh, trái lại, còn bị một quyền của Tô Minh giải quyết hết sức nhẹ nhàng?

Đùa gì thế?

Giờ phút này, không chỉ mình Trần Thanh Minh, mà hơn mấy chục triệu con người trong ngoài quảng trường Linh Võ, cũng kinh ngạc đến nỗi suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, không thể tin được mình đã nhìn thấy gì!

"Tôi cái gì mà tôi? Bà già, để tôi tiễn bà xuống suối vàng!", Tô Minh cũng hừng hực ý chí chiến đấu. Dưới khí thế tiêu điều vô vàn vô tận của "Đại Hoang Vu Quyền", dường như mọi người đều bị cái cảm giác vắng vẻ ấy ảnh hưởng. Chỉ có mình Tô Minh - người ra quyền là không, trái lại còn tỏa ra khí thế kinh người, sát khí tận trời, không chút chần chừ lại đấm ra một quyền!

Một quyền này, cũng nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh.

"Khốn kiếp! Thằng con hoang, là mày ép tao đó!", Trần Thanh Minh rùng mình tựa như bị đè dưới vô vàn lớp băng, chợt cảm thấy mùi vị của cái chết đang kề cận.

Nào dám chần chừ gì nữa?

"Cờ Thiên Hồn! Ra cho tôi!", Trần Thanh Minh hét lên.

Khi thế trên người bà ta lập tức trở nên tà ác.

Chợt có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.

Một lá cờ đỏ tươi phần phật hiện lên giữa không trung.

Trên lá cờ ấy, chỉ riêng vô số trận pháp đan xen đã đủ để khiến người ta hoa mắt, ít nhất phải cả ngàn trận!

Không những vậy, bên trên còn có một đống hình đầu lâu. Có vẻ chúng là một ký hiệu cổ, đỏ đen đan xen, nhìn kỹ thì chúng như đang di chuyển trên mặt cờ, trông rất sống động.

Nhưng đáng sợ là hình đầu lâu ấy lại có thể hấp thu được mọi loại khí trong đất trời.

Đặc biệt là huyết khí, tử khí, khí tức hủy diệt.

Vả lại, không riêng trong trời đất mà ngay cả hư không xung quanh cũng bị vét sạch, hấp thu, mai một...

Từng luồng sức mạnh hư không cuồn cuộn không ngừng bị đầu lâu hấp thu vào trong lá cờ đỏ tươi kia!

Hơn nữa, đây chỉ là bắt đầu. Sau khi lá cờ đó mở ra giữa trời thì càng ngày càng to ra, trải rộng bốn phía.

Phút chốc, đã che trời lấp đất!

Toàn bộ vòm trời đều bị nó bao phủ.

Ngay cả Mặt Trời cũng biến mất.

Nhiệt độ của toàn bộ Linh Võ Thành, đặc biệt là học viện Linh Võ bắt đầu giảm xuống.

Thậm chí là màu sắc trong không khí cũng biến thành màu đỏ tươi.

Mà từng quyền dùng sức mạnh hoang vu đang nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh cũng chợt biến mất.

Sau khi Trần Thanh Minh dùng cờ Thiên Hồn, rõ ràng đã trả một cái giá đắt, bởi vì mắt thường có thể thấy được, từng kinh mạch trên người bà ta lồi lên, rồi biến thành màu đen.

Cả người bà ta như bị hiến tế, nhập ma.

"Mẹ kiếp! Đây không phải là vũ khí nữa rồi, mà là bí bảo!", Lâm Chân Võ ngẩng phắt đầu lên, hoảng sợ, run giọng nói.

Ông ta thật sự bị dọa!

Bí bảo mạnh hơn vũ khí bình thường nhiều lắm.

Thường thì bí bảo phải trải qua không biết bao nhiêu năm tháng để luyện hóa, hơn nữa còn tốn rất nhiều công sức, thiên tài dị bảo mới có thể thành công.

Nhưng, cái quan trọng nhất lại là bí trận.

Như thế nào là bí trận? Nó chính là trận pháp thời cổ, vào lúc ấy, trận pháp nhiều nhất, cũng mạnh nhất. Về sau, con đường tu luyện trận pháp mới ngày càng lụn bại.

Nhiều trận pháp mạnh đến lòng người run sợ.

Trong nhiều sách cổ có ghi lại sức mạnh dời non láp biển của trận pháp thời ấy.

Mà trong bí bảo thì chắc chắn có bí trận.

"Tầng võ đạo tầm trung chắc chắn không có bí bảo!", Lâm Chân Võ phát điên. Nếu nói thanh Long Ngục Kiếm kia là Nguyên Khí, thì có lẽ là do đại lục Tụng Thiên gặp số hên, tình cờ có được một kiện nguyên khí. Sau đó, nó lại tình cờ bị Trần Thanh Minh lấy được thì cũng thôi.

Nhưng nó lại là bí bảo!

Đây là điều không có khả năng!

Nói khó nghe thì nếu một nơi xuất hiện bí bảo, tầng võ đạo tầm trung hoàn toàn không có tư cách và cũng chẳng dám đi tranh giành. Không thì, chỉ tích tắc sau sẽ có cao thủ ở tầng võ đạo cao hơn, hoặc thậm chí là cao thủ trong thế giới Đại Thiên bên ngoài Tiểu Thiên hạ xuống cướp đi.

Trần Thanh Minh kia rốt cuộc là ai?
Chương 353: Át chủ bài lớn nhất của học viện Linh Võ

Lâm Chân Võ không dám nghĩ tiếp.

"Phải ra tay thôi, không thì Tô Minh chắc chắn sẽ chết", Lâm Chân Võ cắn răng, định ra tay.

Nhưng ông ta vừa nghĩ vậy thì ngay lúc này.

Phụt!

Lâm Chân Võ suýt nữa bị ép quỳ rạp xuống đất, miệng phun máu tươi.

"Mịa!", Lâm Chân Võ bị thương, khí thế ở trong hư không đằng xa vẫn luôn chú ý tới ông ta, vừa cảm nhận được Lâm Chân Võ có suy nghĩ ấy bèn ra tay cảnh cáo.

"Ép người quá đáng!", Lâm Chân Võ thật sự nổi giận, khàn giọng chửi nhỏ một tiếng, con ngươi đỏ lừ.

Vốn dĩ, Trần Thanh Minh là bậc bề trên, còn mạnh hơn Tô Minh mấy chục cảnh giới nhỏ, quyết đấu sống còn với anh đã đủ vô liêm sỉ.

Kết quả, còn sử dụng Nguyên Khí.

Sau đó lại dùng bí bảo.

Vô liêm sỉ thế là cùng!

Thế cũng thôi, vậy mà còn có cao thủ núp trong hư không quan sát mọi việc.

Kéo người đến giúp đỡ nữa chứ!

Hành động mất mặt cỡ đó khiến Lâm Chân Võ muốn giết quách bà ta cho rồi! Nhưng, ông ta lại không làm được!

Không chỉ Lâm Chân Võ, đám già đời mạnh nhất trong học viện Linh Võ đang đứng trên trời cũng bị chú ý.

Họ chỉ phải trơ mắt nhìn Trần Thanh Minh sử dụng bí bảo.

"Mạnh thật!", Tô Minh lẩm bẩm, mặt mày hết sức nghiêm trọng.

Anh ngửi được mùi vị của cái chết đang gần kề đến từ lá cờ kia.

Tô Minh khẽ vuốt vòng tay trên cổ tay mình - nơi đó là Ma La Kiếm.

Bị ép đến nước này thì chỉ đành dùng Ma La Kiếm!

Át chủ bài của Trần Thanh Minh quá nhiều.

Có hơi vượt ngoài dự đoán của Tô Minh.

"Lá cờ này tên là Thiên Hồn, dùng 10001 cổ hồn luyện thành. Liên tục dùng máu tươi để luyện hóa, dùng ánh trăng làm môi dẫn. Nhóc con, chết trong tay nó là vinh hạnh của mày", Trần Thanh Minh lành lạnh nói.

Giống như tiếng gọi của Diêm Vương.

Bà ta vừa mở miệng, trời bắt đầu đổ mưa.

Nhưng kỳ lạ lại là mưa máu!

"Vù vù vù", cờ Thiên Hồn bay phần phật.

Giống như một cơn cuồng phong thổi phần phật vắt ngang vòm trời.

Giờ phút này, dưới từng cơn gió lốc ấy, rất nhiều tu giả võ đạo đều bị thương nặng. Thậm chí, có hàng triệu người bị nước mưa đâm xuyên rồi mất mạng, không những thế, họ còn nhanh chóng bị ăn mòn, trở thành một bộ xương khô.

Thật sự khiến người ta nhìn mà sởn gai ốc.

Phải biết rằng, cờ Thiên Hồn vẫn cứ nhằm vào Tô Minh, chứ không phải họ.

Sắc mặt Tô Minh ngày càng trở nên khó coi.

Cho dù cờ Thiên Hồn vẫn chưa tấn công mình, nhưng chỉ là bị nhằm vào thôi đã khiến anh cảm thấy hết sức khó chịu rồi.

Đây còn là nhờ có cường độ cơ thể anh hết sức kinh khủng, cộng thêm Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng được anh treo trên đỉnh đầu.

Cùng lúc đó.

Trên mặt Lâm Chân Võ thoáng hiện lên nét điên cuồng dữ tợn, bóp nát một cái lệnh bài trong nhẫn không gian.

Ông ta muốn cứu Tô Minh.

Lâm Chân Võ mặc kệ quyết đấu sống còn 1 chọi 1 gì đó. Trần Thanh Minh bà dám sử dụng bí bảo thượng cổ thì tôi còn nể nang gì nữa? Phải công nhận rằng Lâm Chân Võ là thật tình muốn giúp Tô Minh.

Thoáng chốc!

"Gào!"

Một tiếng gào cực kỳ vang dội phát ra từ sau ngọn núi của học viện Linh Võ.

Tiếng gào ấy xông thẳng lên trời khiến người ta có cảm giác năm tháng vô ngần, bãi bể nương dâu.

Vả lại, còn có vô vàn sóng nhiệt cuồn cuộn ập vào mặt, như đâm thẳng vào sâu trong linh hồn người ta.

Sau đó.

"Ầm ầm ầm".

Mặt đất bắt đầu run rẩy.

Từng phiến đá trên đường của toàn bộ quảng trường Linh Võ nứt ra.

Một luồng sóng nhiệt khiến người ta khó thở nhanh chóng ập tới.

"Cuối cùng viện trưởng cũng dùng tới nó, vì một Tô Minh mà sử dụng át chủ bài lớn nhất của học viện, đáng không?", trên không, đám già đời mạnh nhất trong học viện lộ ra vẻ mặt phức tạp, quay đầu nhìn nhau, nhỏ giọng nói.

Khi bọn họ bị khí thế đáng sợ trong hư không kia nhằm vào, không thể ra tay.

Thì có vẻ, át chủ bài duy nhất còn lại chỉ có con trâu Tử Viêm cõng núi ngủ say vô số năm tháng đằng sau núi học viện Linh Võ.

Một con yêu thú từ thời thượng cổ.

Một con yêu thú từng chịu ơn Linh Võ kiếm tiên.

Vì cảm ơn Linh Võ kiếm tiên nên con trâu Tử Viên cõng núi ấy vẫn luôn ở đằng sau núi bảo vệ học viện.

Lâm Chân Võ bóp nát lệnh bài, chính là thứ dùng để đánh thức trâu Tử Viên.

"Xem ra, con trâu Tử Viêm kia cũng không bị luồng khí thế mạnh mẽ trong hư không nhằm vào", Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy, ông ta còn lo dùng trâu Tử Viên cũng sẽ bị tỏa định, không thể ra tay. May mà, đó chỉ là lo thừa.

Ngay sau đó.

Một hình bóng khổng lồ không biết nên miêu tả như thế nào chợt xuất hiện.

Đó là một con trâu.

Cả người màu tím lăn tăn sóng gợn như một ngọn lửa tím lịm lượn lờ, lại như là hàng tỉ mũi tên lửa màu tím bắn tung tóe.

Cơ thể nó khoác một lớp vảy như lớp giáp, mỗi lớp dài rộng hơn 10 mét.

Đôi mắt to bự như hai vầng mặt trời màu tím, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy đầy thần thánh.

Cả người nó cao gần ngàn mét!

Dáng người cũng tựa như một con trâu bình thường, chỉ khác ở chỗ, trên lưng nó nhô lên một cục thịt trông như ngọn núi, hèn gì lại được gọi là trâu Tử Viêm cõng núi.

"Gào gào gào gào", trâu Tử Viêm xuất hiện trên quảng trường Linh Võ, do quá nặng nên cả quảng trường bắt đầu sụp xuống, hơn nữa, vô số mảnh nhỏ không gian xung quanh cũng cháy lên.

Trông hết sức kinh khủng.

Mỗi lần nó hít thở đều đất rung núi chuyển, sấm chớp giật đì đùng. Thậm chí, nhiệt độ của Linh Võ Thành cũng điên cuồng tăng lên, giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động.

Mỗi một lần hít thở của nó, mấy chục triệu tu giả võ đạo đã trốn xa ở trong hư không cũng phải lui lại thêm lần nữa! Vừa lui, vừa tạo ra vòng chân khí bảo vệ mình, ngăn cản cơn sóng nhiệt kia!
Chương 354: Át chủ bài vắt giò lên cổ chạy

Từng đôi mắt đờ ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con trâu Tử Viêm cõng núi kia.

Ai nấy đều hoảng sợ.

Yêu thú ở thời đại thượng cổ, có thân hình khổng lồ với sức mạnh đáng sợ chỉ có trong truyền thuyết.

Nhưng đó chỉ là lời đồn.

Chứ chứng kiến tận mắt thì chẳng có ngôn ngữ nào có thể hình dung hết được.

"Mạnh dễ sợ", Tô Minh lẩm bẩm, cũng hết sức chấn động.

Từ trước đến giờ, Tô Minh đều kiêu ngạo với sức mạnh và lực phòng ngự của cơ thể mình.

Nhưng giờ phút này, anh có thể khẳng định, sức mạnh và lực phòng ngự của con trâu Tử Viêm kia mạnh hơn mình gấp mấy chục lần.

Còn anh thì chẳng có gì đáng để kiêu ngạo hết.

"Có nó ra tay, chắc sẽ giải quyết được cờ Thiên Hồn nhỉ?", Tô Minh nhỏ giọng nói.

"Tiền bối, giết bà ta!", Lâm Chân Võ kính cẩn cúi đầu, giơ tay chỉ về phía Trần Thanh Minh trên không.

Trâu Tử Viêm ụm bò một tiếng.

Sau đó, nó lại ngửa mặt về phía hư không gào lên!

Tiếng gào chấn động cuồn cuộn phóng vào trong hư không.

Hiển nhiên, đó là cao thủ ẩn núp trong hư không, muốn cách xa hàng tỷ năm ánh sáng ngăn cản trâu Tử Viêm ra tay.

Đáng tiếc, trâu Tử Viêm quá mạnh.

Đối phương cũng không ngăn nổi.

Trần Thanh Minh đang đứng trên không trung nhoáng lên, chạy về phía trung tâm cờ Thiên Hồn.

Bà ta cũng không lo lắng, cho dù là đối mặt với trâu Tử Viêm.

Sau đó.

Dưới đôi mắt của hàng triệu người, trâu Tử Viêm ra tay.

Nó ra tay rất đơn giản, cái đầu khổng lồ ngẩng lên, rồi lắc mạnh một cái.

Chiếc sừng lóng lánh ánh tím chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Chiếc sừng dài cả trăm mét lóe lên mũi tên màu tím quỷ dị như một cây cột ma quái, phóng thẳng lên trời, xé rách hư không, khuấy trộn không gian, kéo theo sức mạnh kinh khủng lao thẳng tới cờ Thiên Hồn.

Hầu như ai cũng nghĩ rằng chiếc sừng ấy có thể xé rách cờ Thiên Hồn!

Giống như xé rách một tấm vải bình thường.

Ai cũng tin chắc rằng như thế.

Nhưng mà.

Một giây sau.

"Tế!", trên người Trần Thanh Minh càng xuất hiện nhiều kinh mạch màu đen hơn, ngay cả con ngươi cũng lõm xuống, trông cực kỳ gian ác như là nhập ma. Thế nhưng, suy nghĩ và cảm xúc của bà ta vẫn rất tỉnh táo. Bà ta giơ tay lên hướng về phía sừng trâu, rồi hét một tiếng.

Phút chốc.

"Ù".

Lá cờ to lớn màu máu chợt phấp phới.

Mỗi một lần nó phấp phới thì tựa như sóng biển đỏ như máu đang cuộn trào.

Từng bóng dáng màu máu không ngừng bay ra từ bên trong lá cờ kia.

Chúng đều hiện ra với hình đầu lâu.

Trông cực kỳ gian ác xảo trá.

Bay tứ tung, nào há mồm, nào giương nanh múa vuốt.

Mỗi một quỷ hồn đều khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, rợn người khó thở, không dám nhìn thẳng.

"Một con trâu mà thôi, dù mày có huyết mạch thượng cổ thì đã sao? Vạn Hồn Thị Huyết! Đi!", Trần Thanh Minh hét, tiếng hét như sấm vang vọng bầu trời, cực kỳ bá đạo, mạnh đến làm người ta tuyệt vọng.

Trong phút chốc, có hơn cả ngàn đầu lâu như một đội quân hùng mạnh, không màng tất cả xông thẳng về phía trâu Tử Viêm.

Rầm rập.

Che trời lấp đất.

Cơn mưa máu càng ngày càng to.

Giăng kín tầm nhìn.

Sắp bao phủ khắp toàn bộ Linh Võ Thành.

Hơn nữa, cơn mưa máu kia còn dập tắt hết tất cả ngọn lửa màu tím rực cháy khắp đất trời khi trâu Tử Viêm xuất hiện.

Có điều, đây không phải là điều quan trọng nhất!

Quang trọng hơn là khi hàng ngàn quỷ hồn lao xuống, lại chẳng ai ngờ rằng con trâu Tử Viêm kia thế mà bỏ chạy!

"Rầm rập rầm rập!

Bước chân chấn động, nổ ầm ầm bên tai!

Nó giống như một ngọn núi lớn đang chật vật chạy trốn.

Chạy trốn?

Đúng thế.

Chính là bỏ chạy, vắt giò lên cổ chạy!

Đúng là mở rộng tầm mắt.

Lâm Chân Võ và đám lãnh đạo của học viện Linh Võ đều ngơ ngác, dại ra, hồn lìa khỏi người.

Họ có chết cũng không ngờ, át chủ bài mạnh nhất của học viện Linh Võ, bức tường thành cuối cùng lại bỏ chạy!

Lâm Chân Võ run rẩy giơ tay lên, xoa đôi mắt mình.

Ông ta cảm thấy như đang nằm mơ.

"Cờ Thiên Hồn là bí bảo đứng đầu, ở thời thượng cổ cũng thuộc loại hiếm có. Nó quá mạnh! Khó có thể chống lại! Cũng chẳng trách được bổn tọa!"

Trâu Tử Viêm vừa trốn liền chui vào trong hư không.

Chỉ để lại một câu, rồi biến mất.

Mà hàng ngàn quỷ hồn cũng dừng lại.

Sắp hàng chỉnh tề.

Hiên ngang hào hùng.

Trần Thanh Minh đứng ở trung tâm lá cờ, khí thế rào rạt, kinh mạch cả người càng đen hơn, đen đến nỗi hút mọi ánh sáng.

Trần Thanh Minh cười ha ha: "Cờ Thiên Hồn là vô địch! Thằng con hoang! Bổn tọa muốn mày đi - chết! Thì chẳng ai trên đời này có thể cứu được mày đâu! Học viện Linh Võ không được, yêu thú thượng cổ cũng không! Ngay cả ông trời cũng càng không!"

Bà ta vừa nói xong, hàng ngàn quỷ hồn chợt quay đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

"Haiz, ý trời! Ý trời mà!", Lâm Chân Võ tuyệt vọng, thẫn thờ than thở.

"Tô Minh, học viện Linh Võ không thể cứu được cậu, nhưng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi!"

Như lời Trần Thanh Minh đó, trên đời này đã không ai có thể cứu được Tô Minh.

Ông ta không biết trâu Tử Viêm mạnh bao nhiêu, nhưng nó muốn giết chết một cảnh giới Chân Vương như ông ta thì dễ như trở bàn tay.

Thế mà lại không thể ngăn cản cờ Thiên Hồn của Trần Thanh Minh.

Vậy còn có ai ngăn được nữa chứ?

Đừng nói học viện Linh Võ, ngay cả tầng võ đạo đứng đầu trong tầm trung hay tầng võ đạo cấp cao bình thường, đối mặt với Trần Thanh Minh cầm cờ Thiên Hồn cũng chỉ đành bó tay.

Lâm Chân Võ có chết cũng không hiểu nổi, sao một người có được vũ khí như cờ Thiên Hồn, Long Ngục Kiếm thuộc cấp bí bảo lại ngoan ngoãn giấu trong một nơi nhỏ bé như học viện Linh Võ cả trăm năm?

Nghĩ lại giống như đang mơ vậy.

"Khà khà", Vu Khung cười hớn hở, nhìn chằm chằm Tô Minh, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Giờ, nếu mày còn sống được thì bảo tao quỳ xuống gọi bố cũng được nữa là! Có giỏi, mày lập nên kỳ tích nữa đi!"

Tống Kình Thương cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sắp chết, không còn kỳ tích nào xảy ra nữa.

"Quý Thanh Hòa, cô đừng khóc, anh ta chắc chắn sẽ sống mãi trong lòng mọi người", công chúa nhỏ Cổ Kim nhỏ giọng nói với Quý Thanh Hòa đang khóc nức nở bên cạnh.

Quý Thanh Hòa không đáp.

"Có thể chống chọi trực tiếp với Trần Thanh Minh thì Tô Minh đã được coi như yêu nghiệt đứng đầu trong lịch sử rồi! Không ai có thể chối cãi! Chỉ là anh ta quá quá xui xẻo nên mới gặp bí bảo đỉnh cấp!", công chúa Cổ Kim lại lặng lẽ nói, rồi lắc đầu than thở.

Giờ phút này, mọi âm thanh đều biến mất
Chương 355: Xoay ngược lại

Tất cả mọi người đều nhìn Tô Minh.

Như là đang chào tạm biệt anh.

Họ đều muốn nhớ kỹ khuôn mặt của anh.

Nhớ kỹ tên yêu nghiệt tuyệt thế vô song giữa dòng đời vô vàn, năm tháng như thoi đưa này.

"Dường như có dùng Ma La Kiếm cũng chẳng ích gì", Tô Minh thở dài, vuốt ve Ma La Kiếm.

Ngay khi trâu Tử Viêm quay đầu bỏ chạy, anh đã biết có dùng Ma La Kiếm mà bản thân chỉ phát huy ra được một chút sức mạnh của nó là không ngăn được cờ Thiên Hồn.

Tô Minh cảm nhận được cái chết đang đến rất gần anh.

Kho tàng huyết mạch cũng sôi lên sùng sục!

Kêu gào ầm ĩ!

Nhưng cũng vô dụng.

"Này, nhóc con, sống nhờ trong không gian thần hồn của anh là quyết định chính xác nhất trong đời này của tôi đấy", đúng lúc này, Thiên Nữ Tạo Hóa chợt mở miệng.

"Hả?", Tô Minh giật mình.

Anh có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong giọng nói của Thiên Nữ Tạo Hóa.

"Bổn tọa nằm mơ cũng muốn nuốt một số linh hồn để khôi phục sức mạnh của mình. Vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn là không gặp được, ai ngờ..."

"Chậc chậc, hơn triệu linh hồn, vả lại còn có cổ hồn với chất lượng tốt thế này nữa chứ".

"Luyện hóa chúng nó sẽ có được một lượng lớn sức mạnh linh hồn thuần khiết ấy chứ".

"Mặc dù không thể khiến bổn tọa khôi phục đến trạng thái mạnh nhất, nhưng một nữa là không thành vấn đề".

"Nhóc con, đúng là chỗ nào có anh thì chỗ đó có bất ngờ! Sao anh lại chọc tới người có bí bảo cổ hồn cơ chứ? Số của anh cũng hên ghê đấy!"

"Càng làm bổn tọa hài lòng chính là con trâu Tử Viêm kia. Nó xuất hiện đã dẫn hơn triệu cổ hồn kia bay ra khỏi cờ, cũng đỡ phải khiến bổn tọa mất công mất sức lôi chúng nó ra".

"Tiền bối, không phải tôi đang mơ đó chứ?", Tô Minh sợ ngây người.

Đù.

Lại có hy vọng?

Vốn sắp chết đến nơi, cũng tuyệt vọng hết sức.

Ai ngờ đâu.

Chẳng những không cần chết, mà còn sắp kiếm được cả bộn!

Thiên Nữ Tạo Hóa mà khôi được một ít sức mạnh thì với anh sẽ là một con át chủ bài hộ mệnh lớn nhất.

Trần Thanh Minh đúng là vị thần may mắn mà!

Ha ha ha ha.

"Thằng con hoang, có gì trăng trối thì nói đi", lúc này, Trần Thanh Minh chợt quát.

Giọng bà ta vang vọng khắp đất trời.

Mỗi một từ đều như ngưng đọng.

Học viện Linh Võ và Linh Võ Thành càng trở nên tĩnh lặng.

"Trăng trối?", Tô Minh khinh bỉ liếc Trần Thanh Minh.

Thái độ ấy hoàn toàn chọc giận bà ta.

Đến nước này rồi mà thằng nhóc đó còn kiêu căng ngạo mạn như vậy?

Trước cờ Thiên Hồn và hàng hà sa số quỷ hồn, ngay cả con trâu Tử Viêm kia cũng vắt giò lên cổ chạy, mà một con kiến như mày lại dám tỏ thái độ như thế hả? Được! Ngon! Ngon!

Trần Thanh Minh tức cười, quyết định sẽ khiến Tô Minh chết một cách đau đớn nhất!

"Vạn Hồn Thị Huyết, đi!", Trần Thanh Minh hét lên, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn.

Hằng hà sa số cổ hồn, người nào người nấy đều cực kỳ hung ác. Vạn Hồn Thị Huyết không những khiến thằng nhóc chết trong đau đớn cùng cực, mà còn có thể làm nó chết mất xác, không nơi chôn cất.

Theo tiếng hét đó của Trần Thanh Minh, thoáng chốc, hằng hà sa số đầu lâu trên không chợt nhào tới.

Che trời lấp đất, phủ kín không trung.

Tiếng kêu khóc thảm thiết.

Cả bầu trời đỏ như nhỏ máu.

Mùi máu tanh tưởi nồng nặc đến nỗi khiến người ta khó thở.

"Tiền bối, giờ tôi phải làm gì?", Tô Minh hỏi.

"Không làm gì hết, cứ mặc chúng tấn công anh là được", Thiên Nữ Tạo Hóa hừ hừ nói: "Thuốc bổ dâng lên tận miệng thế này, chậc chậc".

"Tô Minh, chạy mau!", Quý Thanh Hóa đứng ở nơi xa hét khàn cả giọng.

"Không chạy được, cờ Thiên Hồn là bí bảo viển cổ, cực kỳ mạnh, cậu Tô bị nó nhằm vào rồi thì trốn thế nào được?", Ngô Lập Tàng thở dài. Có thể nói rằng, Tô Minh là yêu nghiệt mạnh nhất mà ông ta từng găp, đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.

"Đúng vậy! bị bí bảo viễn cổ nhằm vào rồi thì sao mà trốn? Dù là ông cố nội của tôi bị nhằm vào cũng không trốn được", công chúa nhỏ Cổ Kim cũng lẩm bẩm. Ông cố nội theo lời cô ta chính là trưởng lão hàng đầu ở thế hệ trước của học viện Linh Võ, hiện đang đứng trên không.

Quý Thanh Hòa suy sụp.

Chỉ biết ngơ ngác khóc nức nở.

"Không phải cậu không mạnh, mà là trời cao bất công, đáng lẽ bí bảo viễn cổ không nên xuất hiện trong thế giới Tiểu Thiên", Lâm Chân Võ lẩm bẩm. Ông ta đã cố gắng hết sức để cứu Tô Minh, nhưng trời cao lại không công bằng!

Lâm Chân Võ nhìn chằm chằm Tô Minh với ánh mắt đầy phức tạp.

Sau đó.

Dưới đôi mắt của hàng tỷ con người nơi đây, vô số đầu lâu tà ác lập tức xông tới trước mặt Tô Minh, giương nanh múa vuốt tựa như ác quỷ, rồi nhào lên người anh.

Tầng tầng lớp lớp quỷ hồn lúc nha lúc nhúc, trông mà hãi.

Cả người Tô Minh như bị nhấn chìm trong đám quỷ hồn.

Có nhiều người nhát gan không dám nhìn cảnh ấy.

"Ha ha ha ha", Trần Thanh Minh hả hê cười ha ha.

Bà ta nhìn thấy từng quỷ hồn mở miệng ra táp về phía Tô Minh, chui vào cơ thể anh! Đúng là hả dạ thật sự!

Trần Thanh Minh biết một khi chúng chui vào trong cơ thể Tô Minh, thì sẽ bắt đầu gặm cắn từ các cơ quan nội tạng trong người anh.

Trước khi Tô Minh chết, anh sẽ phải gánh chịu cơn đau thấu tim.

Chỉ một lát sau.

Hằng hà sa số đầu lâu kia đã biến mất, chui vào trong cơ thể Tô Minh.

Cả triệu quỷ hồn cùng gặm cắn thì Trần Thanh Minh có thể khẳng định, cho dù là yêu thú thượng cổ như con trâu Tử Viêm kia cũng không sống được mấy giây.

Thế nên, bà ta nhìn chằm chằm Tô Minh, đợi giây tiếp theo anh sẽ bị ăn đến chỉ còn lớp da.

Nhưng mà.

1 giây, 2 giây, rồi hơn 10 giây sau.

Sắc mặt Trần Thanh Minh chợt thay đổi.

Chuyện gì thế này?

Tại sao trông Tô Minh như chẳng bị gì thế?

Anh vẫn lành lặn như không.

Thậm chí, nhìn kỹ còn thấy anh đang cười!

"Tiền bối, sao rồi?", Tô Minh hỏi.

"Sướng tê người!", trong giọng nói của Thiên Nữ Tạo Hóa tràn đầy phấn khởi.

Cả triệu quỷ hồn kia chui vào trong cơ thể Tô Minh, thoáng chốc đã bị Thiên Nữ Tạo Hóa ngăn cản rồi nghiền nát, lọc hết mọi tạp chất, biến thành từng luồng sức mạnh linh hồn tinh khiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK