Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1191: Giết trong tích tắc

Dù sao cũng là Ứng Kiền Khôn mà, rất có kinh nghiệm chiến đấu, phản ứng cũng nhạy bén, ngay lập tức đã lấy đao ra.

Thanh đao vừa nặng vừa dày, khí tức toàn thân như muốn nghiền nát một nền văn minh. Hơn nữa, trận pháp xuất hiện trên thân đao vô cùng rõ nét, chắc chắn trong đó ẩn chứa trận pháp có trọng lực gì đó.

Ngoài những đặc điểm trên thì phải kể đến sát khí ngút trời. Luồng khí màu đen trên thanh đao cho người ta cảm giác khí huyết bị đông cứng. Chỉ có trời mới biết là Ứng Kiền Khôn đã từng giết bao nhiêu người.

Tiếc rằng…

Mặt đối mặt mà Tô Minh còn cho Ứng Kiền Khôn cơ hội vung đao sao?

“Bụp!”, không có bất cứ khoảng cách thời gian nào, Tô Minh liền tung quyền ra.

Thoạt nhìn là một quyền rất đơn giản nhưng lúc đập ra thì sắc mặt của Ứng Kiền Khôn biến đổi. Ông ta đã cảm nhận được mùi nguy hiểm cận kề.

Thanh đao trong tay lại một lần nữa vung lên để phản đòn nhưng không kịp rồi. Điều duy nhất kịp làm và được an ủi chính là thanh đao xuất hiện ở trước mặt. Nó khẽ dời vị trí rồi hình thành nên một loại phòng ngự chắn ở trước mặt ông ta.

Dù sao thì chỉ có Ứng Kiền Khôn mới rõ là thanh đao này kiên cố như thế nào. Có thanh đao này làm phòng ngự thì chắc là sẽ không bị thương.

Nhưng để chắc chắn, Ứng Kiền Khôn vẫn không do dự mà vận chuyển tiên nguyên, hình thành nên một màn chắn kim loại trên da.

Nếu nhìn kỹ thì màn chắn tiên nguyên này như lớp vảy, từng lớp từng lớp một xếp ngay ngắn trên người, bao trùm toàn thân Ứng Kiền Khôn.

Đây là một bí pháp phòng ngự vô cùng đặc biệt và đẳng cấp. Chỉ có người nhà họ Ứng mới có tư cách tu luyện. Và cũng chỉ có một bộ phận người nhà họ Ứng tu luyện thành công, Ứng Kiền Khôn là một trong số đó.

“Rầm!”

Tiếc rằng, Ứng Kiền Khôn vừa thở phào nhẹ nhõm và tự tin thì một giây sau đã bị quyền của Tô Minh đập lên thanh đao, làm cho hóa thành hư vô, dường như bong bóng mất hút.

Ứng Kiền Khôn trợn trừng mắt, vô cùng sợ hãi.

Chỉ có bản thân ông ta mới có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của quyền này…

Sao nó có thể mạnh đến thế?

Ứng Kiền Khôn không cần cúi đầu nhìn thanh đao của mình thì ông ta vẫn có thể chắc chắn rằng, mặc dù đao của mình không bị đập nát nhưng cũng bị quyền ấn đập cho nát tan. Thanh đao bao nhiêu năm nay khát máu, giờ đây bị quyền đập cho vỡ vụn. Quyền này của Tô Minh dường như đập chí bảo ở cấp bậc dung khí trung phẩm trở thành đống sắt vụn rồi.

Sao lại khủng khiếp đến vậy?

Cứ như một cơn ác mộng!

Không chỉ vậy, quyền này đập lên thanh đao thì lực trong đó phá vỡ sức phòng ngự của đao rồi đập về phía ngực ông ta.

Sau đó…

Ứng Kiền Khôn không muốn tin vào sự thật này… Tấm chắn tiên nguyên được bao trùm bởi những lớp vảy kia, giờ đây đều vỡ tan.

Dường như bị xé tan một cách dễ dàng.

Tiếp đó, Ứng Kiền Khôn chỉ cảm thấy có một uy lực lao tới ngực mình, lao vào lục phủ ngũ tạng, vào máu thịt và xương cốt tứ chi.

Ông ta không kìm nổi mà co rúm người lại. Nhưng lúc này ông ta bị đập đến nỗi xương ngực gãy vụn, máu cùng xương lòi cả ra ngoài.

Ông ta đã bị trọng thương, máu thịt dường như bị quyền của Tô Minh đập thành đống thịt nhão nhoét.

Ứng Kiền Khôn xây xẩm mặt mày, hai mắt mở to với vẻ oán hận, khiếp sợ, không dám tin. Thân người như sắp biến thành làn sương máu bởi quyền đập này của Tô Minh và chuẩn bị bay ra ngoài.

Nhưng Tô Minh nào cho ông ta cơ hội bay ra ngoài?

Tâm trí Tô Minh khẽ dao động, không gian được thay thế là vị trí của mình, do mình làm chủ. Không gian bị nén lại như cánh cửa bị đóng, khiến cho Ứng Kiền Khôn bay ngược lại, tốc độ cũng giảm xuống hàng triệu lần.

Trong thoáng chốc Tô Minh giơ tay lên nắm chặt lấy bả vai của Ứng Kiền Khôn, năm ngón tay như mũi dao sắc nhọn xé tan da thịt của ông ta, đâm xuyên vào xương vai sau đó nhấc bổng ông ta lên. Còn một tay còn lại thì trong lúc cận chiến Tô Minh đập lên ngực Ứng Kiền Khôn.

Ông ta vốn bị thương nặng, giờ đây ngực cũng vỡ nát, lúc này trông vô cùng thê thảm.

“Rầm…”, Ứng Kiền Khôn như bị xé nát từng phần một. Nếu nhìn bằng mắt thường thì như bị xé thành từng mảnh, biến thành làn sương máu.

Cả quá trình từ lúc Tô Minh ra tay đến lúc Ứng Kiền Khôn thịt nát xương tan còn chưa đến một hơi thở.

Bị giết trong tích tắc? Từ này cũng không đủ để hình dung trong lúc này.

Hơn nữa, vì là cận chiến nên máu thịt bay tứ tung, nhìn lại mới thấy khủng khiếp. Nhất thời, toàn thành Kỷ Nguyên chỉ còn lại hơi thở gấp gáp, đầu óc ai nấy như nổ tung.

Sau khi Ứng Kiền Khôn hóa thành làn sương máu thì thần hồn đột nhiên xuất hiện, đó dường như là hình thái của ông ta.

Thần hồn của ông ta không nói nhiều mà định bỏ chạy. Đúng là thông minh thật, đường đi cũng rất đúng, ông ta định chạy về phía hư không vô tận.

Nhưng tiếc rằng…

“Phụp!”, không có khoảng cách thời gian, Tô Minh chỉ nhìn thần hồn đó một cái, sau đó một kiếm hồn trong thần hồn của anh bay ra, tốc độ vô cùng nhanh và dễ dàng đuổi kịp thần hồn của Ứng Kiền Khôn và kết quả là… Thần hồn của Ứng Kiền Khôn bị đâm xuyên và vỡ vụn.
Chương 1192: Không chết không xong

Chỉ vậy mà thôi.

Lại nói tiếp, nếu một võ giả đỉnh cấp không tách rời thần hồn và thân thể, mặc dù Tô Minh đã học được mấy loại hồn kỹ, hơn nữa thần hồn của anh còn cực mạnh, nhưng trực tiếp muốn thông qua hồn kỹ để giết chết thần hồn trong thần hồn thức hải của đối phương vẫn là rất khó, bởi vì thần hồn thức hải của võ giả đỉnh cấp có đại trận phòng ngự, dùng để đề phòng đụng tới hồn tu.

Mà Ứng Kiền Khôn trước mặt đây, trên thực tế cường độ thần hồn cũng được, tuyệt đối mạnh hơn không ít so với những võ giả cùng cảnh giới, nhưng khi tách biệt thần hồn thức hải và thân thể thì chỉ là một cái bia ngắm sống trước mặt hồn kỹ của Tô Minh, là một bia ngắm sống có thể giết chết trong giây lát.

Tiếp theo, đạo hồn kiếm đó của Tô Minh quay trở lại thần hồn thức hải.

Cả quá trình nhanh đến mức đáng sợ, chợt lóe lên rồi biến mất, tựa như ảo giác, nhưng đủ để người ta kinh sợ tam sinh ngũ thế.

"...", Cố Hoàng Sí như bị sét đánh, đứng đờ ra tại chỗ, mãi lâu trong đầu vẫn chỉ là một mảng trống trơn, vô cùng khiếp sợ và chấn động, khiến ông như bị hóa đá.

Trong sự tĩnh mịch chết chóc.

Tô Minh tùy tiện nói về phía Ứng Hồn Phong, Ứng Cáp, Ứng Tư: "Ba vị hay là cùng lên đi?"

Rõ ràng trong đó có một lão quái vật siêu cấp Ứng Hồn Phong, nhưng ánh mắt hay ngữ khí hay thần thái của Tô Minh đều căn bản không hề coi Ứng Hồn Phong ra gì, tựa như, trong mắt Tô Minh, Ứng Hồn Phong, Ứng Cáp và Ứng Tư đều cùng một cấp bậc, đều giống như nhau, đều là rác rưởi có thể tùy tiện giết chết như Ứng Kiền Khôn.

"Người thanh niên, quá ngang ngược sẽ dễ chết sớm đấy", giọng nói già nua của Ứng Hồn Phong âm vang có lực, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, gằn từng chữ nói.

Ứng Tư và Ứng Cáp dù còn trẻ tuổi hết sức nông nổi, sắc mặt đỏ bừng lên, hận không thể trực tiếp ra tay, nhưng cuối cùng vẫn có đầu óc, dù hai người không muốn tin nhưng thực tế là tên oắt con đến từ nền văn minh cấp thấp cực kỳ tùy tiện liều lĩnh trước mắt đây vừa nãy đã thuấn sát trưởng lão Ứng Kiền Khôn.

Chỉ dựa vào chút chiến tích này thôi, dù hai người cũng kiêu ngạo đến cực điểm, cũng là những yêu nghiệt chí cường, nhưng giờ phút nãy cũng không dám có bất cứ dị động nào, thậm chí hai người còn hướng đến dựa vào Ứng Hồn Phong.

"Cầu chết sớm", Tô Minh lại thực hiện động tác xin mời đối với Ứng Hồn Phong.

Ngay lập tức, không khí toàn trường lại lần nữa rơi vào nông nỗi cực kỳ cứng nhắc.

Tô Minh quá đỗi mạnh mẽ.

Ứng Hồn Phong trầm mặc rồi.

Ông ta cũng rất khó để tin được vào sự hăm dọa của Tô Minh, nhưng thực tế Tô Minh đâu chỉ dừng lại ở việc hăm dọa mà còn suýt chút nữa là trực tiếp giẵm lên mặt ông ta rồi phun nước miếng rồi.

Thân là Thái Thượng trưởng lão nhà họ Ứng ở nền văn minh cấp bảy đứng đầu, đã sống mấy tỷ năm tuổi rồi, nào đã từng bị sỉ nhục và áp bức như vậy qua bao giờ?

Dù là tâm cảnh của Ứng Hồn Phong đã đạt tới trình độ thành người thiên cổ thì lúc này cảm xúc cũng đang dao động có chút kịch liệt.

Nhưng điều khiến người khác vô cùng vô cùng bất ngờ đó là đâu chỉ như vậy, Ứng Hồn Phong lại không trực tiếp ra tay, thậm chí còn không nổi giận với Tô Minh.

Nói cho cùng chính là sợ.

Đường đường Thái Thượng trưởng lão của nhà họ Ứng ở nền văn minh cấp bảy đỉnh cấp mà cũng phải sợ rồi!

Nói thực, bản thân Tô Minh cũng khá bất ngờ.

Ba người đối phương tựa hồ đã bị dọa.

Tô Minh nào biết được vừa nãy anh vừa thay đổi không gian, thân thể vô địch, lại còn miểu sát Ứng Kiền Khôn quả thực quá đỗi dọa người, ít nhất bản thân Ứng Hồn Phong cũng đoán chừng, nếu đổi lại là ông ta thì tuyệt đối cũng không thể dễ dàng giết chết Ứng Kiền Không trong giây lát như vậy được.

"Người thanh niên, Ứng Kiền Khôn đã chết, ân oán trước đây hãy cho qua, được không?", sau vài lượt hô hấp, Ứng Hồn Phong lên tiếng nói.

Vừa dứt lời, quá nhiều người cho rằng mình đang nghe nhầm.

Con mẹ nó.

Chủ động hòa giải?

Đây có phải phong thái mà nền văn minh cấp bảy đỉnh cấp nên có hay không?

Đây có phải là nhà họ Ứng năm đó đã trực tiếp dẫn quân đến thành Kỷ Nguyên, vô cùng cường thế, ngang ngược ép nhà họ Cố và tổng viện tử bỏ Cố Hoàng Sí, hơn nữa còn phế bỏ Cố Hoàng Sí, sỉ nhục Cố Hoàng Sí trước mặt bao nhiêu người đó không?

"Sư tôn, những năm nay, nhà họ Tôn cũng được, Ứng Kiền Khôn cũng được, đều giống như bóng ma ở sâu trong lòng con, mỗi khi nghĩ tới lại cảm thấy vừa vô cùng sợ hãi vừa cảm thấy nhục nhã vô tận, nhưng không ngờ...", Cố Hoàng Sí sâu xa nói với sư tôn Mạc Châm Sơn, thanh âm phức tạp: "Nhưng không ngờ, bóng ma như núi lớn trên thực tế có gì khác biệt? Khi đối mặt với cường giả cũng đều sợ hãi, khiếp sợ, run rẩy rụt rè như nhau. Suy cho cùng trong thế giới võ đạo, kẻ mạnh mới là kẻ đứng đầu".

"Hoàng Sí, chư thiên vạn giới e là cũng chỉ có một Tô Minh, thiên phú võ đạo như vậy đã không phải là yêu nghiệt, thiên tài nữa rồi, từ cổ chí kim chỉ có một. Càng chưa nói tới người này tâm tính thuần túy, trọng tình trọng nghĩa, Hoàng Sí, đời này của con sóng gió to lớn, lên voi xuống chó, có được một đồ đệ như vậy đúng là tuyệt vời", Mạc Châm Sơn vô cùng cảm thán, vuốt chòm râu của mình, cười tươi đến nỗi những nếp nhăn trên mặt lại càng nhăn hơn.

Cùng lúc đó.

"Bỏ qua? Ân oán trước đây cứ như vậy mà cho qua được sao? Tiền bối, mặc dù tuổi của ông rất lớn rồi, nhưng cũng không đến mức mắc chứng hoang tưởng đó chứ? Muốn bỏ qua cũng được, bảo gia chủ nhà họ Ứng đích thân tới xin lỗi, đền tội với sư tôn của tôi, bảo tất cả những người nhà họ Ứng ở trên tàu chiến đấu con thoi đi theo Ứng Kiền Khôn tới thành Kỷ Nguyên áp bức, sỉ nhục, phế bỏ sư tôn của tôi đó tự bạo, tự bạo bao gồm cả thần hồn, như vậy thì có thể bỏ qua. Bằng không, không chết không xong!", Tô Minh không có một chút ý đồ đùa cợt nào.

Thành Kỷ Nguyên lập tức tĩnh lặng như bị đóng băng.
Chương 1193: Mời làm đồ đệ

Hàng tỷ người trong thành Kỷ Nguyên hết sức kinh hoàng, sốc tới nỗi như sắp cắn lưỡi đứt thành ba đoạn vậy.

Sự cường thế của Tô Minh rõ như ban ngày, nhưng mạnh đến mức độ này sao?

Trời đất.

Không phải đang nằm mơ đó chứ?

Đến Cố Hoàng Sí cả người cũng run lên, có chút mông lung, nhóc Tô đúng là ngoan cường! Mặc dù có thể trút giận, nhưng việc này thật sự không đến mức dẫn đến khiến Tô Minh và nhà họ Ứng không chết không xong chứ? Ngộ nhỡ nhóc Tô thật sự đối đầu với quái vật khổng lồ như nhà họ Ứng... nguy hiểm!

Nói thực, Ứng Kiền Khôn chết trước mặt đã khiến ông vô cùng vô cùng kích động rồi, là việc kể cả có nằm mơ ông cũng không dám nghĩ tới, ông đã cảm thấy mãn nguyện rồi, vô cùng mãn nguyện. Đến chuyện năm đó bị phế bỏ như một con chó chết, bị ném ra khỏi ký ức của thành Kỷ Nguyên cũng đều có thể quên đi, xóa đi rồi.

Thật sự không cần thiết phải đến mức không chết không xong với nhà họ Ứng!

Thứ mà ông quan tâm hơn hiện tại là sự an toàn của Tô Minh.

Hễ yêu nghiệt quan cổ tuyệt kim như Tô Minh có mất đi một sợi lông đối với ông cũng là sự tổn thất lớn nhất trong chư thiên vạn giới vô diễn này, trong thế giới võ đạo và trong thời đại này.

Đáng tiếc, ông lo lắng cũng vô dụng, người làm sư tôn Cố Hoàng Sí đây đã quá rõ tính cách của Tô Minh, chuyện anh đã quyết định người khác không thể thay đổi được.

"Hay! Hay! Hay! Cậu thanh niên, cậu đúng là... đúng là không kiêng nể ai, thật sự coi nhà họ Ứng tôi không có người sao?!", Ứng Hồn Phong phẫn nộ đến mức toàn thân run rẩy, khí tức cũng không còn ổn định nữa, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hận nỗi không thể băm vằm Tô Minh ra: "Cũng không cần Ứng Cáp và Ứng Tư ra tay nữa, lão phu đây sẽ chơi với cậu một hồi".

Trong lúc nói chuyện, Ứng Hồn Phong đã khóa chặt Tô Minh.

Trận chiến hết sức căng thẳng.

Mặc dù khí tức của Tô Minh rất nội liễm, nhưng cũng đã nhắm vào Ứng Hồn Phong.

Đúng khoảnh khắc hai người sắp ra tay.

Đột nhiên.

"Ứng Hồn Phong, nếu như ông ra tay, tôi nghĩ, hai vị vãn bối này của nhà họ Ứng cũng sẽ phải để cái mạng nhỏ ở lại thành Kỷ Nguyên này đấy", một giọng nói nồng dày xuất hiện, đi kèm với đó là một lão giả với mái tóc hai màu trắng và đỏ.

Thân hình lão giả cao lớn, tráng kiện, khí tức hùng hậu, thuộc tính hỏa áp bách tràn ngập khiến cho người ta hít thở không thông.

Vượt qua hư không mà tới, vừa xuất hiện đã đến ngay bên cạnh Tô Minh.

"Các hạ là?", Ứng Hồn Phong nhìn sâu về phía lão giả tóc hai màu trắng đỏ đột nhiên xuất hiện này, ngưng giọng hỏi, thanh âm có chút khàn khàn. Đối phương vậy mà lại có cảnh giới Hồng Mông tầng sáu, còn cao hơn một tiểu cảnh so với ông ta. Rất mạnh, hơn nữa rõ ràng có thể cảm nhận được thuộc tính hỏa khủng bố trên võ đạo của đối phương đã được tu luyện đến cực hạn, nếu ra tay, Ứng Hồn Phong có một trực giác cực kỳ mãnh liệt rằng đối phương e là có thể miểu sát ông ta.

"Lão phu Diễm Huyền Kình, đến từ Chúng Sinh các", giọng nói của lão giả như chuông, không hề có ý che giấu thân phận của bản thân.

Ông ta đâu chỉ đến từ Chúng Sinh các, mà còn là một trong mấy vị Thái Thượng trưởng lão của Chúng Sinh các, hơn nữa còn là người đứng nhất đứng nhì.

Cùng là Thái Thượng trưởng lão, một người là Thái Thượng trưởng lão vị trí rất cao của Chúng Sinh các, một người là Thái Thượng trưởng lão lót đế của nhà họ Ứng, cho nên dù bản thân nhà họ Ứng mạnh hơn Chúng Sinh các không ít, nhưng cũng không thể ngăn cản được thực tế việc Ứng Hồn Phong căn bản không phải là đối thủ của Diễm Huyền Kình.

"Các hạ có ý gì?", Ứng Hồn Phong hừ một tiếng, cũng không tỏ ra quá yếu thế.

"Nghĩa mặt chữ thì hễ ông dám động tay với thằng nhóc này, lão phu sẽ trực tiếp giết chết hai vị hậu bối của ông đây, không tin ông cứ thử", Diễm Huyền Kình vô cùng bá đạo, không hề kiêng nể, một cái liếc mắt, một con chữ tựa như thiên âm hồng chuông, trong lúc nói chuyện lại nhìn chằm chằm vào Ứng Cáp và Ứng Tư, giống như mãnh thú thời hoang cổ nhắm trúng hai con dê con vậy. Ứng Cáp và Ứng Tư mặt cắt không được giọt máu, run rẩy, chỉ còn lại sự run rẩy.

"...", Ứng Hồn Phong không biết nói gì, im lặng một cách khuất phục.

Chỉ hận tại sao đội ngũ tới đây lần này của nhà họ Ứng quá kém.

Thấy Ứng Hồn Phong không nói gì, Huyền Diễm Kình khinh miệt mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Minh, bèn vỗ vỗ bả vai của Tô Minh: "Ha ha ha, nhóc con, lão già này rất thích cậu, cậu giỏi lắm".

Diễm Huyền Kình không phải dạng tính cách sắc sảo lanh lợi, mà là người có cảm xúc hay tâm tư gì đều sẽ hiện lên trên mặt.

Rất thẳng thắn, cũng rất phù hợp với võ giả thuộc tính hỏa có tính cách hùng hổ sôi động.

Bản thân Tô Minh cũng rất thích giao lưu với những người có tính cách như vậy.

"Tiền bối".

"Ha ha ha, nhóc con, sau này, cậu chính là một thành viên của Chúng Sinh các, nếu như cậu muốn thì sẽ là đệ tử của lão phu, đệ tử duy nhất", Diễm Huyền Kình càng nhìn Tô Minh thì càng thích. Nói thực, cả đời Diễm Huyền Kình không biết bao nhiêu lần muốn tìm một đồ đệ để truyền thừa võ đạo của mình, nhưng mắt nhìn của ông ta quá cao, cao đến một mức độ nực cười. Cho nên, trong cả Chúng Sinh các, những Thái Thượng trưởng lão khác cũng được, các các chủ khác cũng được, sớm đã có đệ tử của mình rồi, chỉ còn ông ta là chưa có. Lần này, gặp được Tô Minh, trong mắt Diễm Huyền Kình, đây tuyệt đối là do ông trời thương ông ta, tặng đến cho ông ta một đồ nhi hoàn hảo.

"Cho tôi suy nghĩ một chút", Tô Minh cười khổ nói, bản thân bây giờ đã có không ít sư tôn rồi...

Có điều, đối phương rất chân thành, cho nên Tô Minh vẫn thật sự suy nghĩ cân nhắc.

Dù sao, mấy ngày này, thông qua Mạc Châm Sơn, anh đã biết được rõ ràng, gia nhập Chúng Sinh các, tiến vào bí cảnh Chúng Sinh đối với bản thân anh mà nói sẽ là một chuyện rất quan trọng, thậm chí còn có thể lần nữa giúp bản thân lột xác. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là hiện tại khá hợp với ông già này.

"Vậy cậu suy nghĩ sớm đi, lão phu biết cậu chắc đã có vài vị sư tôn khác rồi, việc này đều không quan trọng, ai nói sư tôn chỉ có thể có một người?", Diễm Huyền Kình không nhịn được khuyên một câu: "Lão phu không chém gió đâu, nhóc con nhà cậu đó! Về mặt thân thể, về mặt võ đạo, thậm chí về mặt hồn đạo đều có tạo hóa không thể tin nổi. Nhưng về mặt tính hỏa, mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng vẫn còn hơi kém một chút, cậu trở thành đệ tử của lão phu, lão phu không dám nói có thể giúp cậu được về các phương diện khác, nhưng về mặt phương diện hỏa thì lão phu tuyệt đối là đỉnh cấp trong đỉnh cấp".
Chương 1194: Giữ lại ông có tác dụng gì

Lão già Diễm Huyền Kình đúng là có mắt nhìn thật, vừa nhìn một cái là đã có thể nhìn ra rồi.

Đúng là nằm ngoài dự liệu của Tô Minh.

Đúng thế! Thái U Hỏa của mình mặc dù đã đến cấp bậc mệnh hỏa, đã khủng khiếp đến mức khiến người khác khiếp sợ nhưng so với kiếm nguyên phát triển trong cơ thể mình thì vẫn còn kém chút. Điều này cũng do một điều kiện quyết định. Nếu Thái U Hỏa muốn tiếp tục tiến về trước thì cần nuốt trọn nhiều hỏa chủng hơn. Thử hỏi, trên thế gian này ở đâu có được nhiều hỏa chủng đẳng cấp thế chứ?

Còn có phải Diễm Huyền Kình đang khoác lác hay không thì Tô Minh không có gì nghi ngờ.

Trong lúc Diễm Huyền Kình xuất hiện thì anh có thể cảm nhận được Thái U Hỏa trong cơ thể mình có chút dao động. Nói một cách chính xác là sợ hãi và kiêng kị. Hiển nhiên, Diễm Huyền Kình nắm rõ về võ đạo và thuộc tính hỏa hơn hẳn mình.

Tô Minh và Diễm Huyền Kình nói chuyện như này dường như quên mất sự tồn tại của đám Ứng Hồn Phong. Nhất thời, sắc mặt Ứng Hồn Phong tức giận đến nỗi đỏ ửng.

Từ lúc nào mà nhà họ Ứng bị đối xử như này?

Từ bao giờ Ứng Hồn Phong bị phớt lờ như vậy?

Cũng may, sau trăm hơi thở…

“Sao lại giống như khúc gỗ vậy? Rốt cuộc là quyết định như thế nào đây? Lựa chọn thế nào thì nói đi!”, Diễm Huyền Kình hừ lạnh một tiếng, có chút không nhẫn nại được. Ông ta ghét nhất là người lề mề.

“Tôi là Ứng Hồn Phong của nhà họ Ứng, có thể nể mặt chút không? Ông nhất định muốn tham gia sao?”, Ứng Hồn Phong buồn bực, nói.

“Thể diện của ông không đáng tiền đâu, vì vậy tôi không nể mặt được”, Diễm Huyền Kình không suy nghĩ mà đáp lại, thật sự thấy coi thường.

Tô Minh ở bên cạnh rất muốn cười, lão già Diễm Huyền Kình này cũng có cá tính đấy chứ.

“Chúng ta đi!”, Ứng Hồn Phong nhìn chằm chằm Tô Minh một cái, sau đó quát lớn với Ứng Cáp và Ứng Tư.

“Trong ba năm, tôi muốn nhìn thấy gia chủ nhà họ Ứng phải xin lỗi sư tôn của tôi, và cả đám người ngồi tàu con thoi tác chiến đến thành Kỷ Nguyên uy hiếp và sỉ nhục. Tôi muốn tất cả bọn chúng đều phải chết. Trong ba năm, nếu như nhà họ Ứng không làm được, vậy thì Tô Minh tôi bảo đảm sẽ tự mình đến nhà họ Ứng, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là giải quyết gọn nhẹ thôi đâu”, Tô Minh thản nhiên nói, giọng nói không lớn nhưng vô cùng bá đạo.

Ứng Hồn Phong nắm chặt nắm đấm. Ông ta thấy vô cùng phẫn nộ và nhục nhã, hận nỗi không thể chửi nhau một trận. Nhưng sau đó lại ngậm ngùi dẫn Ứng Cáp và Ứng Tư rời đi.

“Nhóc con! Không trách tôi xuất hiện quấy rầy cậu giải quyết Ứng Hồn Phong đấy chứ?”, Diễm Huyền Kình tò mò, hỏi.

“Tiền bối chắc chắn tôi có thực lực giết chết Ứng Hồn Phong sao?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, hỏi.

“Tất nhiên rồi!”, Diễm Huyền Kình gật đầu, nói: “Cậu có thực lực đó”. Sau đó, ông ta đổi giọng: “Nhưng nếu hôm nay cậu thật sự tiêu diệt hắn thì tất cả cường giả nhà họ Ứng sẽ đến. Nhà họ Ứng là nền văn minh cấp bảy, không đơn giản đâu. Nếu như cường giả đến thì cậu sẽ gặp phiền phức đấy. Hôm nay thả cho Ứng Hồn Phong đi sẽ khiến quan hệ giữa cậu và nhà họ Ứng dịu đi chút, có thể dịu được ba đến năm năm, cũng có thể là mười năm. Thời gian này thoắt cái là trôi qua, dường như không là gì cả. Nhưng đối với cậu mà nói thì đó lại là thời gian thực lực tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó cậu đến nhà họ Ứng thì tiêu diệt cả nhà chúng là điều dễ dàng”.

“Cảm ơn tiền bối!”, Tô Minh thật sự kinh ngạc. Lão già như Diễm Huyền Kình thoạt nhìn tưởng hâm hấp vậy mà không phải, dường như chuyện gì cũng nhìn thấu đáo.

“Nhóc con! Ánh mắt cậu nhìn tôi là có ý gì? Tôi vốn không phải tên ngốc đâu nhé!”, Diễm Huyền Kình đột nhiên trừng mắt nhìn Tô Minh, trách mắng.

Sau khi nói xong, ông ta xoay người một cái rồi đứng trước mặt Hà Nhiếp.

“Ông… Ông Diễm!”, sắc mặt Hà Nhiếp trắng bệch, sợ hãi suýt nữa quỳ sụp xuống, đầu toát mồ hôi.

Trong Các chủ của Chúng Sinh các, ngoài Đại Các chủ thì những Các chủ khác đều không ai so được với thái thượng trưởng lão.

Huống hồ Diễm Huyền Kình còn là một trong mấy người được xếp top đầu trong những thái thượng trưởng lão.

Điều quan trọng nhất là Diễm Huyền Kình không kiêng kị bất cứ ai. Đây chính là lý do lớn nhất khiến Hà Nhiếp khiếp sợ.

“Nhóc Tô này là yêu nghiệt siêu cấp, vậy mà ông giấu đi, thậm chí còn liên kết với người khác định giết cậu ta? Lục Các chủ, ông được lắm”, Diễm Huyền Kình thản nhiên nói nhưng từng câu chữ vô cùng lạnh lùng. Sau đó…

Bốp!

Một cái bạt tai vang giòn lên mặt Hà Nhiếp.

Hơn nữa, lúc đó khí tức của ông ta trấn áp Hà Nhiếp khiến cho Hà Nhiếp còn không vận dụng được tiên nguyên của mình. Thực lực cách biệt quá lớn, khiến ông ta biến thành khúc gỗ.

Một cái tát giáng xuống khiến nửa bên mặt Hà Nhiếp đỏ ửng, đau đến nỗi ông ta không chịu nổi mà gào hét thê thảm.

“Nếu đã vậy thì dùng ông có tác dụng gì?”, sau đó dưới vô vàn ánh mắt, Diễm Huyền Kình hét một tiếng, bàn tay xuất hiện ngọn lửa như hỏa long lập tức bao trùm lấy Hà Nhiếp.

Sau đó…

Không có sau đó nữa, Hà Nhiếp đã hóa thành hư vô, thể xác và thần hồn đều hóa thành hư vô.

Đối với Diễm Huyền Kình mà nói thì đây như di chết một con kiến mà thôi.

“Bạo lực thật! Nhưng rất sảng khoái!”, Tô Minh lẩm bẩm, mắt sáng lên. Ngọn lửa mà Diễm Huyền Kình dùng vô cùng mạnh, mạnh đến nỗi Tô Minh cũng không nhìn ra được.
Chương 1195: Lại bế quan

"À đúng rồi, nhóc con, nếu cậu trở thành đệ tử của tôi thì cậu còn có thể dẫn cô bạn gái nhỏ của mình gia nhập Chúng Sinh các. Đến lúc đó, bạn gái cậu cũng sẽ được tiến vào bí cảnh Chúng Sinh", sau khi giết chết Hà Nhiếp, Diễm Huyền Kình bèn trở về bên cạnh Tô Minh, rồi bỗng nói.

Mạc Châm Sơn và Mạc Thanh Nhạn đứng gần đó chợt run lên.

"Vậy được rồi, sư tôn", Tô Minh suy nghĩ một lát, sau đó đồng ý.

"Ha ha ha ha... Nhóc con, đây là món quà ta tặng cho con khi trở thành đệ tử của ta, ha ha ha ha...", Diễm Huyền Kình nghe thấy Tô Minh đồng ý, bỗng cười to y như một tên ngốc, cười hằn cả nếp nhăn, rồi giơ tay lên, đưa một thứ cho Tô Minh.

Tô Minh còn đang định chê sư tôn mình cười thật ngốc, nhưng sau đó, khi nhìn thấy hỏa chủng mà Diễm Huyền Kình đưa tới bèn ngơ ngác.

Á đù!

"Đây là hỏa chủng gì? Hình như... hình như có cấp bậc rất cao", Tô Minh nhìn chằm chằm hỏa chủng trong tay Diễm Huyền Kình.

"Khà khà... Nhóc con, nhìn ngu người luôn rồi chứ gì? Hỏa chủng này tên Thái Phệ, là mệnh hỏa cực phẩm. Ngoài ra, Thái Phệ này còn mang một thuộc tính đặc biệt đó là cắn nuốt. Nó chắc hẳn là phù hợp với mệnh hỏa mà con có đúng không?", Diễm Huyền Kình hơi đắc ý, khẽ giương cằm, như đang nói: đệ tử tốt của ta, mau cảm ơn sư tôn con đi! Mau khen ta đi nào! Sư tôn của con rất ngầu đúng không?

"Ông già, ông còn có thứ tốt như này không?", Tô Minh không chút khách sáo nhận lấy hỏa chủng Thái Phệ, sau đó cười hì hì hỏi, lòng thầm kích động. Anh chắc chắn sau khi mình cắn nuốt Thái Phệ, thì Thái U Hỏa sẽ lột xác thêm lần nữa, sức mạnh cũng có bước nhảy vọt.

"Cút!", Diễm Huyền Kình trợn mắt liếc xéo Tô Minh, sau đó nói: "Được rồi, đừng xàm nữa, ngày mai, hoặc chậm nhất là ngày kia thì con phải theo ta về Chúng Sinh các. Bí cảnh sắp mở rồi, nếu không về sẽ trễ mất".

Ông ta nói xong, lại liếc Mạc Thanh Nhạn ở đằng xa: "Tuy tư chất võ đạo cô bạn gái nhỏ của con cũng tàm tạm, nhưng muốn lấy được một phiếu vào bí cảnh thì hơi khó. Đương nhiên, có ta giúp, cũng không phải không được. Mà nếu thế, khi đến Chúng Sinh các, con và bạn gái của mình chắc chắn sẽ bị gây khó dễ. Đám già đầu thế hệ trước dám làm thế, ta còn có thể giải quyết được, hẳn cũng sẽ chẳng có ai dám chống lại ta. Dù gì thực lực và địa vị của ông đây cũng chình ình ra đó, không chịu thì ráng mà nhịn. Nhưng thế hệ cùng lứa gây khó dễ thì ta là bậc tiền bối, sẽ khó mà ra mặt giúp đỡ được, con phải tự mình giải quyết. Thế nên, đợi đến khi tới Chúng Sinh các, con phải chuẩn bị cho tốt. Mặc dù những thanh niên kia không có tư chất như con, nhưng cũng là yêu nghiệt ngàn năm một thuở. Vả lại, họ cũng tu luyện lâu hơn con, có lẽ thực lực cũng sẽ mạnh hơn con rất nhiều, nên đừng có mà lơ là".

Đêm đó, Tô Minh bèn hấp thu Thái Phệ luôn.

Ngoài việc mang thuộc tính hỏa thì Thái Phệ lại thiên về cắn nuốt, khá là khủng bố.

Tuy Thái U Hỏa của mình đã đạt tới cấp mệnh hỏa, còn luyện tới trung hậu kỳ, nhưng khi đến gần Thái Phệ Hỏa, nó vẫn sợ hãi, kiêng kỵ, run rẩy.

Hơn nữa, Thái Phệ Hỏa cũng mạnh hơn Thái U Hỏa rất nhiều. Nếu được, thậm chí Tô Minh còn định nuôi dưỡng Thái Phệ Hỏa thay cho Thái U Hỏa. Có điều, sau khi ngẫm nghĩ lại thì vẫn từ bỏ.

Tuy Thái Phệ Hỏa mạnh hơn Thái U Hỏa, nhưng khả năng tiến tới lại không bằng Thái U Hỏa. Vả lại, chiêu "Thái U Phệ Hồn" còn phải dựa vào Thái U Hỏa.

Ngoài ra, về độ phù hợp thì sau bao năm phối hợp giữa mình và Thái U Hỏa, nó đã đạt tới một cấp độ hoàn mỹ gần như 100%.

Quan trọng nhất là Thái U Hỏa đã trở thành mệnh hỏa của mình, muốn thay thì phải trả cái giá rất lớn, không đáng. Vì vậy, cuối cùng Tô Minh vẫn quyết định dùng Thái U Hỏa cắn nuốt Thái Phệ Hỏa, giúp nó lột xác, trưởng thành.

Trong phòng, mặt mày Tô Minh tràn đầy nghiêm túc, đầu tiên là cắn nuốt Thái Phệ Hỏa, sau đó sử dụng kho tàng huyết mạch, trấn áp nó!

Mặc kệ Thái Phệ Hỏa mày mạnh cỡ nào? Thái U Hỏa sợ mày, nhưng kho tàng huyết mạch lại không sợ. Thoáng chốc, Thái Phệ Hỏa vừa định hoành hành đốt cháy khắp mọi nơi trong cơ thể Tô Minh, lập tức giống như là bị pause lại.

Kế tiếp.

"Kiếm nguyên!", Tô Minh sử dụng kiếm nguyên đã mơ hồ đạt tới lục đoạn sơ kỳ, hóa thành hàng chục ngàn luồng kiếm mang, không ngừng chém về phía Thái Phệ Hỏa.

Chắc phải bị hơn trăm ngàn luồng kiếm mang xuyên thủng, nó mới vỡ thành từng mảnh.

"Thái U Hỏa, nuốt nó cho tôi!", Tô Minh hít sâu một hơi, có chút mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kích động. Thái Phệ Hỏa quá mạnh, dù là mình cũng phải mất bảy tám tiếng mới miễn cưỡng chém vỡ nó. Tuy Thái Phệ Hỏa đã hóa thành từng mảnh nhỏ, nhưng vẫn tỏa ra sức mạnh khủng khiếp khiến lòng người rét run và kiêng kỵ. Có điều, cuối cùng Thái U Hỏa vẫn có thể miễn cưỡng cắn nuốt được nó một cách từ từ.

Tô Minh điều khiển Thái U Hỏa cắn nuốt từng mảnh một.

Thời gian cứ trôi, ngày hôm sau, Tô Minh vẫn đang bế quan.

Diễm Huyền Kình có hơi sốt ruột, ban đầu, ông ta định dẫn Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đến Chúng Sinh các, nhưng giờ anh vẫn còn bế quan chưa ra, nên không thể tùy tiện làm phiền được.

"Đợi thêm một ngày nữa vậy, nếu mai tên nhóc khốn kiếp kia còn không chịu ra, thì chỉ có thể vào gọi cậu ta ra thôi. Không thể vuột mất bí cảnh Chúng Sinh được vì nó là một cơ hội trời cho", Diễm Huyền Kình thầm nghĩ.

Thời gian dần trôi, ngày thứ ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK