Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86: Viên kim cương dạng quả cầu màu máu

Tô Minh nắm chuẩn quả cầu có kích cỡ bằng bàn tay và hình dáng như viên kim cương.

Vừa nắm lấy thì sắc mặt Tô Minh lập tức biến đổi. Bởi vì anh cảm thấy mình như đang nắm chặt nham thạch nóng chảy.

Nóng quá!

Nóng kinh khủng khiếp!

Nóng vào đến tận tim, nếu như không phải Tô Minh đủ vững tâm thì lúc này chắc đã ngất đi rồi.

Anh theo bản năng định ném viên kim cương dạng quả cầu đó đi. Nhưng lúc này anh mới phát hiện ra, mình không ném đi được.

Viên kim cương dạng quả cầu đó, sau khi tiếp xúc vào lòng bàn tay của Tô Minh thì giống như vật thể gắn vào lòng bàn tay anh.

Toàn thân anh đau đớn dữ dội, co rúm người lại, điên cuồng gào thét.

Con ngươi đều là màu đỏ, anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, sau đó đôi mắt toàn màu máu mở to ra rồi co lại, biến thành sự sợ hãi.

Anh… Anh nhìn thấy cái gì thế này?

Viên kim cương dạng quả cầu lúc này phát ra ánh sáng màu máu lạnh lùng yên tĩnh nhưng lại hóa lỏng. Hơn nữa nó lại thuận theo lòng bàn tay chảy dần vào cơ thể anh.

“Cái quái quỷ gì vậy?”, Tô Minh thấp giọng thốt lên mà có chút sợ hãi.

Nhưng anh lại không hất nó ra được, hất kiểu gì cũng thế.

Mấy giây sau anh nhìn chằm chằm vào viên kim cương dạng hình cầu hóa lỏng hoàn toàn chảy vào trong cơ thể mình.

Không còn cảm giác đau đớn nữa!

“Chết tiệt!”, Tô Minh sầm mặt lại, sắc mặt tái nhợt, toàn thân toát mồ hôi. Anh há hốc mồm thở hổn hển.

Anh dùng chân khí kiểm tra kỹ cơ thể mình xem có tìm được vật quái dị nào không.

Nhưng tiếc là anh không tìm thấy gì cả.

“Hình như… Hình như nó đã được cơ thể mình hấp thụ hoàn toàn rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.

Không phải là hình như mà là chắc chắn.

Dù sao thì đây cũng là cơ thể của mình nên mình có thể cảm nhận rõ nhất.

“Nhưng hình như đây là chuyện tốt”, Tô Minh kiểm tra kỹ cơ thể mình. Một hồi lâu anh cứ lẩm bẩm, trên mặt xuất hiện vẻ hưng phấn khó tin.

Xương cốt trong cơ thể anh dường như trở nên chắc chắn hơn, chắc gấp rất nhiều lần.

Dường như huyết khí cũng mạnh hơn, từng hơi thở đều tràn ngập sức sống.

Thể chất cũng cường tráng hơn, Tô Minh cảm thấy nếu hiện giờ mình đứng bất động để người ở cảnh giới tông sư bình thường tấn công thì đối phương cũng khó mà làm hại đến mình.

Còn cả sức mạnh… Tô Minh cảm thấy sức mạnh thuần túy của mình giờ đây đã tăng gấp ba lần.

Dường như những thứ này đều có được nhờ hấp thụ viên kim cương dạng quả cầu màu máu kia.

Không chỉ vậy Tô Minh còn có trực giác mãnh liệt, dường như hiện giờ mình mới chỉ hấp thụ được 1/10000 đến 1/100000 của viên kim cương dạng cầu màu máu đó…

Còn những cái khác thì đều ẩn giấu trong cơ thể.

Nói một cách dễ hiểu thì hiện giờ trong huyết mạch của mình như có thêm một bảo vật và với thực lực hiện giờ của mình thì chỉ có thể lấy ra được một chút ít, số còn lại phải đợi đến khi thực lực của mình mạnh hơn thì mới làm được.

“Bán bộ Thiên vị rồi”, Tô Minh lẩm bẩm, một lần mà đột phá được hai cảnh giới nhỏ.

“Viên kim cương dạng quả cầu màu máu được mình hấp thụ rốt cuộc là cái gì?”, Tô Minh nuốt nước bọt ừng ực rồi lẩm bẩm, kích động đến nỗi run rẩy: “Bất luận là cái gì thì nó chắc chắn là bảo vật! Bắt đầu từ hôm nay mình đã có một bảo vật huyết mạch đủ giúp mình đi đến cảnh giới của cường giả vô địch rồi”.

Mặc dù tốn biết bao sức lực, suýt nữa mất mạng, còn phải trải qua đau đớn sống không bằng chết nhưng kết quả thu được lại không thể ngờ tới.

Vốn định tìm linh tuyền nhưng ai ngờ…

Trong lúc Tô Minh phấn khích định hét lớn thì đột nhiên anh nhìn thấy những phiến đá xanh và tượng đá ở trước mặt bắt đầu vỡ vụn rồi như sắp đổ sập xuống.

Cứ như kiểu trong chớp mắt bị hút hết chất dinh dưỡng vậy.

Rõ ràng trước đó những phiến đá xanh và tượng đá này còn chảy ra nguồn linh tuyền phong phú nhưng sao bây giờ lại…

Quái dị thật, thật không thể hiểu nổi.

“Sắp sập rồi!”, sắc mặt Tô Minh biến đổi, anh theo bản năng định di chuyển lên trên.

Trong lúc anh di chuyển thì có một tia sáng vụt qua. Anh mơ hồ nhìn thấy giữa đống đổ nát vỡ vụn đó dường như… Dường như có một cánh cửa được bao quanh bởi một luồng sáng.

Chỉ là thoáng qua nhưng tuyệt đối không phải là ảo giác.

“Cánh cửa đó là gì?”, trong lòng Tô Minh kinh ngạc, đầy vẻ hiếu kỳ.

Nhưng lúc này không phải là lúc đi tìm câu trả lời mà anh nhất định phải rời khỏi đây. Nếu không thì những tượng đá kia đổ sụp sẽ vùi lấp cả anh.

Tô Minh quyết định rời khỏi đây, anh điên cuồng di chuyển lên trên.

Tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc anh đi xuống.

Nhưng hiện giờ không hề bị thương mà nhẹ nhõm vô cùng.

“Với thực lực hiện giờ của mình thì kể cả gặp phải tu giả võ đạo ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ hay trung kỳ thì đều có thể đường hoàng đấu một trận chăng?”, Tô Minh phấn khích thầm nghĩ.

Thu hoạch hôm nay quả thật là quá lớn, đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Không bao lâu…

“Phụp!”

Nước hồ trong hồ nước ở hang động dâng cao…

Tô Minh đã xuất hiện.

“Tô Minh! Anh…”, Diệp Mộ Cẩn kinh ngạc, sau đó là vẻ vui mừng, những giọt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.

Chưa đợi cô ta nói gì thì cô ta liền cảm thấy mình được ôm chặt.

Sau đó cô ta lại cảm thấy môi mình ướt át. Đó là do Tô Minh quá phấn khích, quá kích động nên anh đã…

Anh ôm chặt Diệp Mộ Cẩn, ôm rất chặt rồi không kiêng kị gì mà hôn cô ta thắm thiết.

Ban đầu Diệp Mộ Cẩn còn xấu hổ nên định giãy ra nhưng rất nhanh khuôn mặt tái nhợt đã khởi sắc hơn. Cô ta được Tô Minh ôm chặt như vậy nên lúc này đắm chìm trong cái ôm hôn thắm thiết mà cũng dịu dàng của anh.

Chừng hơn mười phút…

“Anh đúng là đồ khốn! Mấy tiếng rồi không thấy tăm hơi đâu! Anh có biết tôi lo thế nào không? Thế mà vừa lên đã bắt nạt tôi, anh cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi…”. Cuối cùng Tô Minh cũng buông Diệp Mộ Cẩn ra, cô ta lườm anh một cái rồi bắt đầu mắng yêu theo kiểu nũng nịu và xấu hổ.

Cái hôn này của Tô Minh như gạt bỏ rào cản giữa hai người.

“Tôi thu hoạch quá lớn, vì vậy phấn khích quá”, Tô Minh cười nói rồi nắm chặt tay của Diệp Mộ Cẩn, nói: “Cảm ơn cô”.

Tô Minh nói rất nghiêm túc. Anh có trực giác mãnh liệt là anh như tái sinh rồi.

Đó là do sau khi anh hấp thu được viên kim cương dạng quả cầu màu máu kia.

Món quà lớn này đến từ Diệp Mộ Cẩn.
Chương 87: Hôm nay có kịch hay

Món quà này quá lớn, lớn đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.

“Hơ hơ! Vậy thì sau này tốt với tôi một chút là được”, Diệp Mộ Cẩn cũng rất vui. Cô ta nói kiểu nũng nịu nhưng cũng không hỏi kỹ.

Bởi vì cô ta cảm thấy, tốt nhất là không nên để ai biết chuyện mà Tô Minh có được thu hoạch lớn ngày hôm nay, như vậy mới an toàn.

“Đi nào! Xuống núi thôi! Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta đến nhà họ Lam thôi”, Tô Minh đột nhiên chủ động ôm chặt lấy người đẹp tuyệt sắc trước mặt mình rồi đi về phía cửa hang động.

Diệp Mộ Cẩn không giãy ra, mặc dù có chút xấu hổ nhưng cô ta vẫn cảm thấy ngọt ngào.



Nhà họ Lam….

“Hì hì! Bố ơi! Sao Tô Minh vẫn chưa đến?”, trời vừa sáng thì cậu chủ nhà họ Lam là Lam Lâm đã không đợi được mà hỏi bố mình.

“Vội cái gì chứ?”, Lam Lại thản nhiên nói.

Trong phòng lớn còn có rất nhiều con cháu thuộc chi trưởng nhà họ Lam, ai nấy cũng đều vô cùng kích động.

Trên thực tế là tối qua họ đều không ngủ, bởi vì phấn khích quá không ngủ nổi.

Nửa đêm hôm qua, khi 8 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ tề tụ. Dưới sự dẫn dắt của Lam Trung, 8 người thật sự đã đẩy được chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Cảnh tượng đẩy chuông lúc đó đúng là khiến người ta lạnh buốt sống lưng.

Lúc đó, vì không đề phòng trước nên tất cả những người đứng gần, bao gồm cả Lam Lại và Lam lâm đều suýt nữa bị đè xuống đất.

Chỉ một tiếng chuông mà đánh sập mặt đất đá thành một hố sâu 10m với đường kính 10m.

Uy lực đó khiến 8 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, bao gồm cả Lam Trung đều sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Có chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng ở đây, chẳng trách mà đám người Lam Lâm và Lam Lại khó ngủ, họ sốt sắng được ‘đón tiếp’ Tô Minh.

Họ thấy bứt rứt chân tay quá, chỉ mong Tô Minh lập tức xuất hiện trước mặt mình.

“Hì hì! Ban nãy con gọi điện cho Công Tôn Thần rồi”, Lam Lâm phấn khích rồi nói tiếp: “Chắc chắn cậu ta rất muốn nhìn thấy thằng khốn Tô Minh chết ở trước mặt mình. Nếu làm theo ý cậu ta thì sau này chúng ta và nhà Công Tôn có thể xích lại gần hơn rồi. Hơn nữa, lấy Chấn Thiên Huyền Hoàng thị uy trước mặt cậu ta thì có thể trấn áp được nhà Công Tôn. Cùng là tám gia tộc lớn ở Đế Thành, vậy mà nhà họ Lam trước nay luôn bị coi là yếu nhất, không bao giờ bằng được nhà Công Tôn. Nhưng từ giờ sẽ đảo ngược hoàn toàn”.

“Tốt lắm”, Lam Lại vỗ vai con trai, gật đầu tán thưởng.

“Gia chủ! Anh Lam Lâm! Nếu như hôm nay là ngày giết chết thằng vô dụng nhà họ Tô thì chi bằng để Lam Tuyết nhìn thấy nữa?”, đột nhiên có một cô gái tầm 20 tuổi đứng bên cạnh Lam Lâm lên tiếng nói.

Cô ta trông khá xinh xắn, trông rất thuần khiết đáng yêu. Nhưng thần sắc trên mặt cô ta lại đầy vẻ đắc ý và tàn nhẫn, còn cả sự đố kỵ khó mà che giấu.

Cô ta là Lam Nhiễm, là con gái duy nhất của Lam Thủ Phong.

Lam Thủ Phong là em họ của Lam Lại nhưng được Lam Lại hết mức coi trọng và tin tưởng. Vì vậy mà địa vị của Lam Nhiễm ở trong nhà họ Lam cũng rất cao.

Nhưng trước đây khi Lam Thiên Huy còn là gia chủ, khi Lam Tuyết còn là cô chủ thuộc chi trưởng của nhà họ Lam với địa vị cao ngất ngưởng thì lúc đó Lam Nhiễm chỉ giống như người giúp việc ở bên cạnh Lam Tuyết mà thôi.

Vì vậy, nỗi đố kỵ và oán hận của Lam Nhiễm đối với Lam Tuyết đã hằn sâu trong lòng, từ trước đến nay chưa khi nào mất đi.

Và rồi, sau khi Lam Thiên Huy chết, Lam Tuyết cũng bị ‘thất sủng’ nên Lam Nhiễm đã nhiều lần nói kháy và chế giễu.

“Ý hay đấy! Dù sao thì ba năm nay trong lòng Lam Tuyết luôn nhớ đến thằng con nhà họ Tô đó. Vì vậy mà có chết nó cũng không muốn gả cho cậu chủ nhà họ Hồng. Hôm nay nhà họ Lam chúng ta tự tay băm thằng đó thành trăm mảnh thì cũng nên để Lam Tuyết tận mắt nhìn thấy. Có như vậy thì Lam Tuyết mới quên hẳn được thằng đó”, Lam Lại vuốt chòm râu rồi nói, khóe miệng còn với vẻ bỡn cợt.

“Vậy thì cháu sẽ đến Tử Diễm Các để mời chị họ yêu quý của cháu đến xem kịch hay”, Lam Nhiễm cười hì hì, nói.

Hiện giờ, Lam Tuyết bị nhốt ở trong Tử Diễm Các.

“Đi đi!”, Lam Lâm cười ha ha, nói.

Nhà Công Tôn ở Đế Thành…

“Bố ơi! Lúc trước Lam Lâm gọi điện thoại cho con nói là mời con qua đó xem một ‘vở kịch’”. Sáng sớm Công Tôn Thần đã vác đôi mắt thâm quầng đến phòng lớn ở tầng một. Khi nhìn thấy bố mình đang nhàn nhã uống trà thì hắn liền lên tiếng nói, trong lời nói có vẻ phấn khích và mong đợi.

“Vở kịch? Hôm nay là ngày thằng con trai nhà họ Tô đến thăm nhà họ Lam mà, chuyện này đã truyền khắp Đế Thành rồi. Xem ra, cái thằng con chơi bời nhà họ Lam bảo con qua đó xem kịch chính là chuyện này đó”, Công Tôn Hạ thản nhiên nói, trong lời nói có vẻ hiếu kỳ: “Thằng con trai nhà họ Tô tối qua đánh bại được Vương Đạo Khánh- ông chủ của Thiên Niên Nhân Gia, thể hiện được thực lực và khả năng võ đạo thiên bẩm. Về lý thì nhà họ Lam phải sợ hãi mới đúng. Nhà họ Lam chắc chắn không có được cường giả ở cảnh giới tông sư hậu kỳ và đỉnh phong kỳ, vậy mà còn tự tin mời con đến đó xem. Thật là kỳ lạ”.

“Vậy thì con có nên đi không?”, Công Tôn Thần hỏi, có chút do dự.

“Đi chứ! Tội gì mà không đi? Nhưng bố phải nhắc con, bất luận trong lòng con có hận thằng con nhà họ Tô đến mức nào thì hôm nay con cũng không được nhúng tay vào”, Công Tôn Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng trọng nhìn con trai mình, nói với giọng cảnh cáo.

“Vâng ạ”, Công Tôn Thần gật đầu đáp lại.

“Bảo ông Lưu đi cùng với con”, Công Tôn Hạ nói.

Ông Lưu còn được gọi là Công Tôn Lưu, là người già trong nhà Công Tôn và cũng là người có thực lực mạnh nhất.

Năm nay Công Tôn Lưu 110 tuổi và đang ở cảnh giới tông sư trung kỳ, chỉ thiếu chút xíu là sẽ bước sang cảnh giới tông sư hậu kỳ.

Nói cho cùng thì Công Tôn Hạ cũng vô cùng yêu quý con trai mình. Mặc dù nhắc con là hôm nay đến nhà họ Lam chỉ đứng quan sát thôi chứ đừng có nhúng tay vào nhưng vẫn có chút lo lắng.

“Con cảm ơn bố!”



Ở sân sau của biệt thự nhà họ Lam có một ngôi nhà lụp xụp cũ nát, xung quanh đều là dây leo và hoa cỏ.

Ngôi nhà không lớn, xuyên suốt đều là kết cấu bằng gỗ.

Ngôi nhà cũng có tuổi đời lâu rồi, trước nay không có ai ở. Chỉ đến khi gia chủ tiền nhiệm là Lam Thiên Huy chết thì Lam Tuyết mới ở đây.
Chương 88: Mình yêu anh ấy rồi sao

Không khí nơi này rất yên tĩnh, ngày thường cũng không có ai qua lại.

Cứ cách ngày lại có người giúp việc mang ít đồ ăn nguội tanh nguội ngắt đến.

Tất cả lối ra vào ở nơi này đều bị khóa chặt, Lam Tuyết bị giam lỏng ở đây.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Nhiễm đều là vẻ đắc ý và phấn khích, trong tay cầm chuỗi chìa khóa to, cố ý đập vào nhau cho nó phát ra tiếng kêu.

Trước tiên là cô ta mở cửa lớn của sân trước, sau đó đi thẳng đến phòng khách.

Vừa đến cửa thì đã nghe thấy trong phòng vọng ra giọng nói: “Ai đấy?”

Giọng nói trong trẻo nhưng đầy vẻ lạnh lùng như mưa rét mùa đông.

Người hỏi câu đó tất nhiên là Lam Tuyết.

“Hi hi! Chị họ à, là tôi đây, Lam Nhiễm đây”, Lam Nhiễm cười hì hì rồi mở cửa phòng khách ra.

Cửa mở ra thì đập vào mắt là một phòng khách không lớn và cũ nát. Những đồ vật như ghế, bàn trà đều làm bằng gỗ cổ, cũ nát hết cả, ngay cả đèn cũng là bóng đèn tròn với ánh sáng mờ ảo.

Cả căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ. Có một cô gái đang ngồi trên ghế, có lẽ vì lâu không được thấy ánh sáng nên sắc mặt cô ấy tái nhợt, trắng dã khiến người khác khiếp sợ.

Nhưng kể cả là vậy thì những đường nét hài hòa tinh tế trên khuôn mặt đó vẫn khiến người khác động lòng.

Cô gái với khuôn mặt đẹp hoàn hảo với vẻ phóng khoáng, là vẻ đẹp cao quý trời sinh.

Cô ấy chỉ mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt đơn giản, không chút son phấn hay đồ trang sức. Kể cả là vậy thì khi cô ấy ngồi trên ghế cũng vẫn đẹp như một bức tranh.

Cô gái đó tất nhiên là Lam Tuyết rồi.

“Chị họ! Kể ra tôi cũng phục chị thật đấy. Không có đồ điện tử gì, ngày nào cũng bị giam lỏng trong căn phòng tối om mà chị không phát điên lên, vẫn sống đầy ‘sang chảnh’ như này nhỉ?”, Lam Nhiễm đi lên trước, đến trước ghế rồi cao ngạo nhìn xuống Lam Tuyết.

“Có chuyện gì thì nói luôn đi”, Lam Tuyết uống ngụm trà, nói. Đây chỉ là loại trà đểu, là loại trà lá to mà chỉ người giúp việc nhà họ Lam mới uống. Không những thế, đây còn là đồ mà cách mấy hôm người giúp việc có lòng tốt để lại. À, còn có thêm mấy tờ báo nữa.

“Có một tin tốt, một tin xấu, chị yêu quý của tôi muốn nghe cái nào?”, Lam Nhiễm nói với vẻ bỡn cợt.

Lam Tuyết nghe thấy vậy nhưng không đáp lại.

“Thôi nói tin tốt trước vậy. Tin tốt đó là, người đàn ông mà chị ngày ngày mong nhớ, hắn rất tốt số, vẫn chưa chết đâu. Hắn cũng rất có tiền đồ, mất tích ba năm mà giờ thành tu giả võ đạo, thực lực rất mạnh nữa”.

Sắc mặt Lam Tuyết vẫn tái nhợt nhưng thân người không ngừng run rẩy. Đó là vì cô quá kích động. Dường như trái tim đã ngừng đập từ lâu, giờ đây bắt đầu lại đập loạn nhịp.

Anh ấy vẫn chưa chết!

Trên thực tế thì cô và Tô Minh tiếp xúc không quá nhiều nhưng ấn tượng lại vô cùng sâu sắc.

Tô Minh lấy đi sự ‘trong trắng’ của cô, cũng là người đàn ông duy nhất của cô, vậy thì sao ấn tượng không sâu đậm cho được?

Ban đầu, cô cảm thấy vô cùng hận chuyện tối hôm đó.

Nói gì thì nói, hôm đó cô đã trao đi thứ quý giá nhất của đời con gái cho Tô Minh- người mà cô không quá quen biết lúc đó.

Tô Minh chỉ là con của gia tộc ở thành phố hạng ba hạng tư. Nếu so với một trong hai viên minh châu của Đế Thành như cô thì đều kém xa về mọi phương diện. Nói một cách khó nghe thì anh không xứng với cô.

Nhưng nói cho cùng thì chuyện hôm đó cũng không thể trách Tô Minh được.

Bố mẹ, em gái của Tô Minh, thậm chí cả bản thân anh đều vô tình vì chuyện này mà chết, cả nhà họ Tô bị tiêu diệt. Điều này khiến cô rất áy náy.

Ba năm nay, tình cảm cô dành cho Tô Minh đều không ngừng thay đổi.

Từ oán hận đến áy náy… Đến sâu nặng.

Cuối cùng lại thành một thứ tình cảm vô cùng phức tạp. Và rồi Tô Minh đã bước được vào cánh cửa trái tim của cô.

Chỉ đến lúc này, khi nghe thấy tin Tô Minh vẫn còn sống thì cô lại có sự kích động muốn bật khóc.

“Mình yêu anh ấy rồi chăng?”, Lam Tuyết thầm nghĩ. Nhà văn Trương Ái Linh từng nói ‘Con đường ngắn nhất để đi đến trái tim người phụ nữ là…’. Về mặt ý nghĩa thì câu này cũng có lý.

Lam Nhiễm cứ nhìn chằm chằm vào Lam Tuyết, nhìn xem cô thay đổi cảm xúc như nào sau khi nghe tin Tô Minh vẫn còn sống. Rất nhanh, Lam Nhiễm thấy kích động, dường như cô ta phát hiện ra điều gì rất thú vị.

“Ôi! Chị họ yêu quý của tôi, chị yêu tên khốn xuất thân đê tiện đó rồi sao? Ha ha… Chị đường đường là viên minh châu của Đế Thành cơ mà! Vị mặn thật đấy”.

“Năm đó không đến mười ngàn thì cũng phải có tám ngàn đàn ông theo đuổi chị, bất cứ ai cũng ưu tú hơn tên khốn kia nhiều”.

“Chị họ yêu quý của tôi ơi! Chị có biết việc làm này của chị là gì không? Là đê tiện đấy”.



Lam Nhiễm không kiêng kị gì mà tiếp tục sỉ nhục: “Xem ra, những tiểu thuyết ngôn tình thường miêu tả những cô chủ giàu sang yêu những kẻ nghèo kiếp xác, điều này không phải nói bừa, chắc chắn có những người phạm phải…”.

Lam Tuyết ngẩng đầu lên nói: “Anh ấy từng là người nghèo trong mắt nhà họ Lam. Nhưng ba năm sau, theo lời cô nói thì anh ấy cải tử hoàn sinh, trở thành tu giả võ đạo có thực lực, như vậy chứng tỏ tầm nhìn của tôi không kém, phải không?”

“Chị…”, Lam Nhiễm bị nói mà cứng họng. Nhưng rất nhanh cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó lại tươi cười, chớp chớp mắt nói: “Chị yêu! Chị rất có mắt nhìn người. Tên nghèo kiếp xác mà chị yêu, ba năm sau trở về mà khiến người khác kinh ngạc. Nhưng tiếc là hắn quá cao ngạo, tự phụ và tự tìm cái chết. Hì hì, không ngờ hắn dám gửi thiệp đến và hôm nay chủ động đến thăm nhà ta. Đây chính là tin xấu mà tôi muốn nói với chị đấy…”.

“Gì cơ?”, cuối cùng Lam Tuyết cũng không giữ được bình tĩnh, đứng bật dậy, nói.

“Chị không nghe nhầm đâu! Xem ra hắn vẫn còn chút tình cảm với chị đấy, vẫn còn nhớ nhung lắm. Kể cả biết rõ là phải chết mà vẫn tìm đến đây”, Lam Nhiễm càng nói càng đắc ý.

Lam Tuyết cắn chặt răng, trong lòng đầy vẻ kích động, tiếp đó là lo lắng cực độ.

Là cô chủ bao nhiêu năm ở nhà họ Lam nên cô thừa hiểu thực lực của nhà họ Lam. Kể cả Tô Minh trở thành tu giả võ đạo thì cũng không phải là đối thủ của nhà họ Lam. Huống hồ hôm nay anh còn tự tìm đến đây? Chẳng phải là tự tìm cái chết sao?

“À phải rồi! Nửa đêm qua chị có nghe thấy âm thanh lớn gì không?”, Lam Nhiễm cất bước đi lại gần phía Lam Tuyết, khẽ hỏi: “Chị đoán xem, đó là âm thanh gì?”
Chương 89: Xin hãy tha cho Tô Minh

Lam Tuyết trầm ngâm một lúc, âm thanh lớn tối qua ư? Cô thật sự nghe thấy, không những thế cả ngôi nhà này còn bị rung chuyển, như một trận động đất mạnh vậy.

“Để tôi nhắc cho chị nhớ, đó là chiếc chuông trong ngôi nhà của tổ tiên ở sân sau đấy”.

“…”.

Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng?

Là cô chủ của nhà họ Lam, tất nhiên Lam Tuyết hiểu rõ về chiếc chuông đó.

Hồi bố cô chưa mất, bố cô từng nói chiếc chuông đó là bảo vật hiếm có, là quân át chủ bài để nhà họ Lam có thể đứng vững ở Đế Thành.

“Chị họ! Xem ra chị có biết về chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng nhỉ?”, Lam Nhiễm kinh ngạc nói tiếp: “Không hổ danh từng là cô chủ của chi trưởng nhà họ Lam. Nếu chị đã biết về Chấn Thiên Huyền Hoàng thì càng tốt. Tôi nói cho chị biết, âm thanh lớn đêm qua là chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng phát ra đấy, uy lực không? Đợi lát nữa tôi sẽ dẫn chị đi xem cái hố lớn ở sân sau thì chị sẽ biết ngay”.

“Các người định dùng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng để đối phó với Tô Minh?”, Lam Tuyết ngẩng đầu lên, trong đôi mắt chứa đầy vẻ kinh hãi.

“Chị trả lời đúng rồi đấy, tiếc là trả lời đúng mà lại không có thưởng”, Lam Nhiễm búng tay, nói.

Nghe thấy vậy, Lam Tuyết suýt chết ngất đi.

Cô biết đám người Lam Lại, Lam Lâm, Lam Thủ Phong và Lam Nhiễm là những kẻ vô liêm sỉ nhưng không thể ngờ họ lại đê tiện đến mức này. Dùng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng để đối phó với một thanh niên hơn 20 tuổi? Như này còn là người không?

Không còn lời nào để miêu tả lửa giận trong lòng cô lúc này… Tất nhiên, còn cả sự lo lắng cực độ. Cô hận nỗi không thể đi thông báo tin này cho Tô Minh ngay lập tức… Cô rất muốn bảo anh đừng đến nhà họ Lam, nhất định đừng đến.

“Đi nào! Sao vở kịch hôm nay lại thiếu chị họ yêu quý của tôi được? Chị phải tận mắt chứng kiến chứ?”, Lam Nhiễm nói, còn chỉ tay ra bên ngoài: “Đi thôi!”

Lam Tuyết không từ chối. Bởi vì cô phải đi gặp Lam Lại để ngăn cản nhà họ Lam giết chết Tô Minh.

Cô nắm chặt bàn tay trắng nõn rồi cùng Lam Nhiễm đi ra khỏi đây. Vừa bước ra cô đã cảm thấy khó thích ứng, bởi cô cảm thấy ánh sáng bên ngoài nhức mắt quá.

Sau khi đưa Lam Tuyết ra khỏi ngôi nhà, Lam Nhiễm cố ý đi qua vị trí thử nghiệm chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng tối qua.

“Chị nhìn đi! Cái hố lớn kia chính là chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng phát ra đó”, Lam Nhiễm chỉ vào hố lớn ở đằng xa, nói.

Lam Tuyết nhìn lại…

Trời ơi! Cái hố thật lớn, thật sâu! Đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Cô biết là chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng rất uy lực nhưng trước nay vẫn đánh giá thấp nó. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy cái hố lớn này thì toàn thân cô như sụp đổ.

Và rồi cô cất bước nhanh hơn đi về phía phòng lớn biệt thự nhà họ Lam, còn Lam Nhiễm đi phía sau.

Hai cô gái đi vào trong phòng lớn.

“Lam Lại! Tha cho Tô Minh đi! Nếu không thì tôi sẽ tự sát”, Lam Tuyết đi vào trong phòng rồi hét lớn, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Đây là điểm duy nhất cô có thể uy hiếp Lam Lại.

Đám người này vô cùng muốn Lam Tuyết gả cho cậu chủ nhà họ Hồng để có được lợi ích lớn.

“Tự sát ư? Cháu tự sát đi! Ha ha! Chỉ cần cháu tự sát thì chú hai bảo đảm với cháu là mộ của bố cháu sẽ tan hoang, bố cháu sẽ chết không yên đâu. Còn cả mẹ cháu nữa, mặc dù bà ấy đã về nhà đẻ nhưng ở đó chỉ là gia tộc bé xíu. Cháu biết rồi đấy, chỉ cần chú hai muốn thì nhà đẻ của mẹ cháu sẽ bị diệt chỉ trong một đêm. Cháu muốn họ biến mất vì cháu sao?”, Lam Lại cười ha hả, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.

“Lam Lại! Đồ súc sinh! Ông hại chết anh ruột của mình, bây giờ lại còn…”, Lam Tuyết oán hận cực độ, đôi mắt đẹp đỏ ửng. Cô từng gặp phải người tiểu nhân và vô liêm sỉ nhưng chưa gặp ai như Lam Lại. Lấy mộ của anh ruột và tính mạng của chị dâu ra để uy hiếp đứa cháu gái, đúng là không phải người!

Cô hận nỗi không thể lên trước băm Lam Lại thành trăm mảnh.

Không uy hiếp được nên cô trầm ngâm một lúc, đôi mắt đẹp ngấn lệ, nói: “Xin ông hãy tha cho Tô Minh đi! Chỉ cần ông tha cho anh ấy, tôi sẽ gả cho cậu chủ nhà họ Hồng, được không?”

Khẩn cầu!

Van nài!

Cô chỉ muốn Tô Minh sống!

“Ha ha…”, Lam Lại bật cười, tâm trạng vô cùng sảng khoái. Bởi rất hiếm khi được nghe thấy đứa cháu gái kiêu ngạo và cố chấp của mình lên tiếng cầu xin ai.

“Cầu xin ông!”, Lam Tuyết hét lớn, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Cầu xin cũng vô ích! Gả cho cậu chủ nhà họ Hồng là may mắn của cháu đấy. Cháu không nghe theo cũng vô ích, cháu có thể làm được gì? Cháu cũng không dám tự sát đâu mà. Đúng không?”, Lam Lại uống ngụm trà, nói với giọng khinh bỉ.

Lam Tuyết cắn chặt môi, máu đỏ từ môi chảy xuống.

“Cháu gái à! Chấp nhận số phận đi!”, Lam Lại cười nói, đã thế còn vuốt râu, nhếch mép cười nói: “Chú hai đối tốt với cháu đấy chứ, lại còn cho cháu ra ngoài để gặp thằng ranh đó lần cuối nữa”.

Lam Tuyết toàn thân run rẩy, lúc này mọi cảm xúc oán hận, sát ý, lo sợ đều bủa vây trong đầu cô khiến cô ngây người tại chỗ, trong đầu cô thấy choáng váng.

“Tất nhiên, để tránh việc cháu nói linh tinh báo tin sau khi thằng đó đến thì cháu phải uống một viên thuốc này”, Lam Lại nói rồi liếc mắt ra hiệu với Lam Nhiễm.

Lam Nhiễm từ túi áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ bằng sứ rồi đổ ra một viên màu đỏ đen đưa cho Lam Tuyết.

Viên thuốc này đến từ Huyền Linh Sơn và rất có tác dụng. Sau khi uống vào thì trong vòng 10 tiếng sẽ không thể nói chuyện.

“Nếu không uống thì bây giờ cháu hãy cút về phòng đi, cháu cũng sẽ không được gặp thằng ranh đó lần cuối đâu”, thấy Lam Tuyết không muốn nhận lấy viên thuốc nên Lam Lại hừ lạnh một tiếng, nói.

Tay trắng nõn của Lam Tuyết run rẩy, cô nhận lấy viên thuốc rồi uống ực một cái.

“Phải vậy chứ”, Lam Lại hài lòng gật đầu, nói.

Lúc này, những con cháu thuộc chi trưởng của nhà họ Lam đều không dám nhìn thẳng vào Lam Tuyết. Họ cảm thấy có chút áy náy, lương tâm mách bảo họ, trước đây gia chủ tiền nhiệm Lam Thiên Huy và cả cô chủ Lam Tuyết đều đối xử rất tốt với họ, kết quả là…
Chương 90: Đã lâu không gặp

“Phải rồi Lam Nhiễm! Hôm nay cháu phải đứng ở bên cạnh chị họ của cháu. Hai chị em phải thân mật một chút, khoác tay hay gì gì đó chẳng phải tốt hơn sao?”

Lam Lại không chỉ bắt Lam Tuyết không được nói mà còn bắt Lam Nhiễm canh chừng Lam Tuyết để ngăn cô không có những hành động gì khác thường.

“Dạ!”, Lam Nhiễm vui vẻ nhận nhiệm vụ này, sau đó khoác tay Lam Tuyết.

“Ông Trung! Mễ tiền bối, Vân tiền bối! Tính thời gian thì thằng ranh đó sắp đến rồi đấy. Mọi người đi tháo chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng mang đến phòng lớn đi”, Lam Lại nhìn về phía đám Lam Trung rồi dặn dò.

8 người này liền đi ra sân sau của biệt thự.

Không bao lâu có người đến.

“Thằng ranh nhà họ Tô đến rồi sao?”, Lam Lâm vui mừng nói.

Nhưng không phải! Đó là Công Tôn Thần, hắn dẫn theo Công Tôn Lưu đi vào.

“Xin chào chú Lam!”, Công Tôn Thần lễ phép khom người chào Lam Lại một tiếng.

Lam Lại gật đầu đáp lễ.

“Nhìn kìa! Đây mới là người đàn ông tài giỏi thật sự chứ!”, Lam Nhiễm khoác tay Lam Tuyết, mắt nhìn Công Tôn Thần rồi nhỏ giọng nói.

Ở Đế Thành, Công Tôn Thần có thể được coi là Bạch Mã hoàng tử trong lòng của rất nhiều cô gái.

Hắn đúng là hình mẫu ‘bên ngoài ấm áp, bên trong nhiều tiền’, lại có thực lực, mà còn là người thừa kế chi trưởng của nhà Công Tôn. Đúng là hoàn hảo vô cùng!

“Cái tên Tô Minh mèo mù vớ cá rán, may mắn thành tu giả võ đạo thì đã làm sao? Nếu so với cậu chủ Công Tôn thì có là cái đinh gì. Một người thực lực có mạnh đến mấy thì cũng không so được với cả nhà Công Tôn”, Lam Nhiễm lại nói.

Nhưng Lam Tuyết không thèm để ý đến.

Lam Nhiễm lại càng phấn khích, cứ thế thao thao bất tuyệt: “Chị yêu ơi! Nhìn khí chất và phong độ của cậu chủ Công Tôn xem! Sao có thể ưu tú đến mức này được cơ chứ?”

Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm, như kiểu sắp cuồng Công Tôn Thần đến nơi.

Cách đó không xa, Công Tôn Thần đang nói chuyện gì đó với Lam Lâm.

Rất nhanh!

“Bùm!”

Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng được 8 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ tháo rồi mang vào phòng lớn.

Lúc hạ chuông xuống mà cả phòng như rung chuyển.

“Chiếc chuông này…?”, Công Tôn Thần có chút khó hiểu, nhìn chiếc chuông, thầm hỏi.

“Đây chính là niềm vui bất ngờ tặng cho thằng ranh nhà họ Tô đó”, Lam Lâm không giải thích cụ thể.

“Cậu chủ! Chiếc chuông này rất đặc biệt, cũng rất lợi hại. Nhà họ Lam có thể gỡ được nó, thông tin này rất quan trọng, quay về nhất định phải báo cáo lại với ông chủ. Chiếc chuông này vẫn dùng được, chúng ta phải đánh giá lại thực lực của nhà họ Lam rồi”, Công Tôn Lưu nhỏ giọng nói với Công Tôn Thần, ánh mắt già nua nhìn kỹ chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng kia.

Công Tôn Lưu hơn 100 tuổi rồi, tất nhiên là biết nhiều hơn.

Ông ta cũng nằm trong số ít những người biết được nhà họ Lam có được chiếc chuông uy lực như này.

Đúng lúc này…

“Báo… Báo cáo gia chủ! Cô chủ Diệp và Tô Minh… Đến… Đến rồi”, một người giúp việc chạy nhanh vào phòng, nói.

Ngay lập tức căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn.

Đám Lam Lại, Lam Thủ Phong đang ngồi, giờ đây đứng phắt dậy.

Còn Lam Tuyết thì không ngừng run rẩy, trong đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ nhung nhớ và lo lắng.

“Mở hết tất cả các cửa ở phòng lớn ra!”, Lam Lại đứng thẳng người, lớn tiếng quát.

Mấy người giúp việc lập tức mở hết các cửa lớn ra.

Khi mọi người nhìn lại thì thấy Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh sánh bước đi vào.

“Lam Tuyết cũng ở đây ư? Lạ thật, chẳng phải cô ta bị giam lỏng sao? Xem ra người nhà họ Lam tự tin quá rồi”, Diệp Mộ Cẩn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tất cả người trong phòng lớn.

Còn Tô Minh thì nhìn Lam Tuyết hồi lâu, sau đó trong lòng anh dấy lên sát khí.

Lam Tuyết gầy đi nhiều so với ba năm trước, sắc mặt cũng tái nhợt. Rõ ràng là cô ấy sống không được tốt.

Lam Tuyết cũng nhìn Tô Minh, thoắt cái đã ba năm mà hai người như hai thế giới cách biệt.

Trong đôi mắt đẹp của cô chứa đầy mong nhớ, có cả sự áy náy day dứt. Nhưng nhiều hơn là sự lo lắng và ý muốn khuyên ngăn. Cô muốn dùng ánh mắt để nói với anh: ‘Nguy hiểm lắm! Nguy hiểm lắm, anh đừng đến”.

Cô muốn nói với anh rằng: “Anh mau đi đi…”.

Tô Minh có thể hiểu được điều đó nhưng anh chỉ đáp lại bằng ánh mắt: “Hãy tin anh!”

“Ố? Hắn cũng ở đây?”, sau đó Diệp Mộ Cẩn nhướn lông mày lên. Cô ta nhìn thấy Công Tôn Thần mà có chút kinh ngạc và chán ghét.

“Tám gia tộc lớn ở Đế Thành, đúng là danh bất hư truyền”, Tô Minh thản nhiên nói.

Khi bước vào biệt thự nhà họ Lam, Tô Minh có thể cảm nhận được ở đây có sự tồn tại của gần 10 cảnh giới tông sư, 30- 40 cảnh giới bán bộ tông sư, hơn trăm cảnh giới tụ khí hậu kỳ và đỉnh phong kỳ, có cả gần 300 cảnh giới tụ khí sơ kỳ và trung kỳ.

Nếu như chơi chiến thuật với đám đông thì đúng là phải trả giá, đúng là khủng khiếp!

“Tô Minh! Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi”, khi Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn đi vào trong phòng thì Lam Lại cười nói, trên mặt nở nụ cười như không cười, mời hai người ngồi.

Đúng theo kiểu ‘ngoại giao trước, quân sự sau’.

“Pha trà!”, Lam Lại ra lệnh.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống mà không chút khách khí.

“Hừm! Cứ tự nhiên như ruồi vậy!”, thấy Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống mà không chút sợ hãi nên khiến Lam Lâm đứng bên cạnh cảm thấy không vui.

Hắn ta nói cao giọng nên tất cả mọi người đều nghe thấy. Không chỉ vậy, hắn ta còn nói với Công Tôn Thần ở bên cạnh: “Anh Công Tôn! Chẳng phải cô Diệp là vợ sắp cưới của anh sao? Sao lại thân mật với thằng ranh kia thế?”

Lam Lâm vốn là công tử bột, hôm nay lại có chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng nên đã không thể đợi được nữa, vì thế mà câu gì hắn ta cũng dám nói.

Câu này khiến Công Tôn Thần đờ người ra, hoàn toàn không thể ngờ Lam Lâm lại gài mình như thế.

Hôm nay hắn muốn khiêm tốn theo lời dặn dò của bố mình, chỉ xem kịch hay chứ không nhúng tay vào.

Vì vậy, khi nhìn thấy Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn thân mật cùng nhau đi vào trong, hắn đã vờ như không nhìn thấy rồi. Mặc dù trong lòng đã hận đến nỗi muốn băm Tô Minh thành trăm mảnh.

Đâu ngờ… Lam Lâm lại nói thẳng như vậy? Tất cả mọi người đều nhìn về phía mình rồi?

Bây giờ hắn nên làm thế nào? Lúc này đúng là khó xử! Đối đầu với Tô Minh? Ra tay với Tô Minh để lấy lại thể diện? Công Tôn Thần không dám! Bởi Tô Minh là người đã đánh bại Vương Đạo Khánh!

Hơn nữa hắn cũng không thể ra tay, bởi bố đã dặn dò kỹ rồi.

“Ha ha!”, Công Tôn Thần chỉ cười gượng, định cười cho xong chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK