Tô Minh định bóp gãy cổ Thẩm Dật nhưng không thành công.
Trong chớp mắt.
“Láo toét!”, một giọng nói trầm đục già cỗi như từ thuở xa xôi ngàn năm trước vọng lại.
Mà người Tô Minh lại cong xuống một cách kỳ lạ.
Sau đó anh bị đánh bay.
Anh hoàn toàn không biết đối phương ra tay thế nào.
Càng không biết đối phương đã ẩn náu bên người mình từ nãy.
“Ông Mộc, cứu cháu với!”, Thẩm Dật sống sót từ trong cõi chết thì vui mừng nhưng đồng thời cũng hoảng loạn và oán hận, nào còn vẻ bình tĩnh, nằm lòng tất cả như lúc trước nữa. Hắn dơ tay, chỉ về phía Tô Minh bị đánh bay, gào lên.
Hắn suýt chút nữa thì… thì đã chết!
Nếu không phải thực lực của một hộ đạo giả như ông Mộc vượt quá suy đoán của hắn thì hắn đã thật sự chết rồi!
Trong lúc bị đánh bay, Tô Minh trông thì như không bị thương gì.
Thực tế, nội tạng, kinh mạch, xương cốt trong người anh đều bị đánh nát.
“Người ẩn mình trong không trung đó, thật… thật mạnh!”, suy nghĩ trong đầu Tô Minh trở nên mơ hồ.
Cho dù anh có khả năng hồi phục cùng sức sống mạnh mẽ thì cũng suýt chút nữa bị đánh chết.
Đúng vậy.
Nếu vừa rồi ông lão kia ra tay độc ác chút nữa thì anh đã bị đánh cho nát bét, chết thật rồi, khả năng hồi phục, sức sống, khí huyết gì đó đều vô dụng.
Ngay cả kho tàng huyết mạch cũng không có tác dụng.
Trong lúc bị đánh bay, anh mơ màng gần như rơi vào hôn mê, nhưng may mà kho tàng huyết mạch điên cuồng chảy trong người anh có tác dụng làm bình ổn trái tim, thanh lọc bộ não.
Dòng máu dần dần lan khắp toàn thân rồi chậm rãi len vào trong tim cùng não anh khiến anh tỉnh táo lại.
Tô Minh bị đánh văng hơn 3000 mét, gần như đã đến sát sườn sân võ.
Lúc này anh mới rơi xuống.
Cùng lúc đó, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, sỏi đá xung quanh đều vỡ nát, trông mà kinh người.
“Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ”, cùng lúc rơi xuống đất, Tô Minh đột nhiên đoán ra chính xác thực lực của ông lão ẩn nấp vừa rồi.
Trong lòng anh không khỏi kinh hãi.
Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ chân chính, thực quá khủng khiếp.
Những người mạnh mẽ thực sự trên đời này còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Bởi vì đối đầu với cậu chủ nhà họ Hạ cùng người bảo vệ của hắn nên anh cho rằng tất cả các tu giả võ đạo trên đời này đều cùng một loại như chúng, quả là ếch ngồi đáy giếng.
“Cậu chủ, lần sau đừng mạo hiểm nữa”, lúc này, ông lão tên Mộc đứng bên cạnh Thẩm Dật, vẻ ngoài tầm thường, khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì mà chỉ nhắc nhở Thẩm Dật một câu.
“Vâng, Thẩm Nhi đã rõ”, Thẩm Dật cung kính nói.
Ông Mộc tên đầy đủ là Thẩm Mộc, là trưởng lão đời trước trước trước nữa nhà họ Thẩm, là một trong các thái thượng trưởng lão. Ông ta đã 270 tuổi, sống lâu đến hóa thạch, địa vị dù là ở nhà họ Thẩm hay cả thế giới này đều rất cao.
Thẩm Dật biết ông Mộc luôn là người bảo vệ của mình nhưng từ trước đến nay đều không cần ông ta phải ra tay, hắn không quá rõ thực lực của ông ta mà chỉ biết là ông ta rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Quá khủng khiếp!
Nhưng cũng may!
Cũng may là ông Mộc mạnh như vậy nếu không hắn đã chết rồi. Thẩm Dật không khỏi run lên một cái, vài phút trước, Tô Minh bắt đầu dùng sức, loại sức mạnh đáng sợ đó đã truyền vào trong cổ hắn rồi!
Cảm giác sợ hãi đó khiến hắn nhớ cả đời!
“Chàng trai trẻ, khả năng hồi phục của cơ thể cậu còn đáng kinh ngạc hơn tôi nghĩ”, Thẩm Mộc nhắc nhở Thẩm Dật xong thì nhìn về phía cái hố cách xa đó.
Bởi vì lúc trước Thẩm Mộc và Thẩm Dật đều quan sát trận chiến giữa Tô Minh và Huyền Thanh Tông nên biết khả năng hồi phục khủng khiếp của anh, cho nên vừa rồi ông ta cố ý ra tay mạnh hơn vài lần.
Không ngờ…
“Ông Tân, Ông Khâu, ông Chiêu, ông Việt, bốn người các ông còn không mau giết hắn?”, Thẩm Dật trầm giọng nói với vẻ lạnh lẽo cùng oán độc.
“Vâng, cậu chủ”, đám người ông Tân cung kính nói. Vừa rồi bọn họ không ngờ rằng Tô Minh thật sự định giết Thẩm Dật, quả thực quá đáng sợ rồi…
Nếu ông Mộc không ra tay thì cậu chủ đã chết rồi.
Nếu cậu chủ chết thì bốn người bọn họ làm sao sống được? Nhà họ Thẩm sẽ trách tội bọn họ không bảo vệ được cậu chủ.
Đám người ông Tân cảm kích mà khom người với Thẩm Mộc.
Tiếp đó, bọn họ ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía xa, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, hận không thể băm vằm Tô Minh ra thành trăm mảnh.
Nhưng bọn họ còn chưa xông về phía anh thì ông Mộc đã nói: “Bốn người không cần ra tay, đừng có không biết điều mà giết cậu ta. Cậu ta rất có giá trị, không thể chết được. Sinh mệnh và khả năng hồi phục mạnh mẽ như vậy rất bất thường, cơ thể cậu ta nhất định có ẩn giấu bí mật gì đó”.
Ông ta đương nhiên muốn có được bí mật này.
Nếu có được nó thì có lẽ ông ta có thể tăng tuổi thọ.
Không ai muốn chết cả, cho dù đó có là người đã sống gần 300 năm như ông Mộc.
Muốn tiếp tục sống thì hoặc là đột phá cảnh giới, tiếp tục leo lên đỉnh cao võ đạo hoặc là đạt được những công pháp, bí kíp liên quan đến việc cường kiện thân thể, gia tăng sức sống.
Ông ta muốn tiếp tục leo lên đỉnh cao võ đạo là điều không thể vì vậy chỉ còn một con đường duy nhất.
Sự xuất hiện của Tô Minh là món quà mà ông trời ban tặng cho ông ta.
“Vâng!”, đám người ông Tân không dám từ chối.
Đồng thời Thẩm Mộc chỉ bước lên một bước vậy mà đã đến bên cạnh cái hố to cách đó 3000m rồi.
Một bước đi 3000m!
Chuyện này…
Thật khiến người ta khiếp đảm.
Quá mạnh.
Mà Tô Minh lúc này đã hồi phục được 70, 80% rồi. Anh đứng lên.
Chương 267: Chỗ dựa
Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Mộc.
Tô Minh định dốc toàn lực mà ra tay. Cho dù anh không phải đối thủ của ông ta nhưng anh không sợ.
Anh vẫn dám chiến đấu.
Đây là võ đạo, là chiến ý của anh.
Nhưng anh còn chưa kịp vung Xích Ảnh kiếm.
“Vụt…”
Cả người Tô Minh lại bị đánh bay.
Thẩm Mộc chỉ tùy ý vung tay thì một luồng khí đã đánh thẳng vào người anh.
Đối mặt với ông ta, anh không có cơ hội ra tay.
Lần này Tô Minh lại bị thương nặng gần chết.
Thẩm Mộc cố ý nương tay, không để Tô Minh chết. Ông ta muốn biết bí mật liên quan đến khả năng hồi phục của anh, nếu không ông ta đã sớm giết anh rồi.
“Cậu rất mạnh, có thể coi là số 1, số 2 trong những người trẻ tuổi mà tôi từng gặp. Ý chí chiến đấu của cậu cũng rất tốt, hơn nữa còn lĩnh ngộ được một ít quy luật nhưng cậu vẫn có khuyết điểm, tốc độ ra đòn của cậu quá chậm”, Thẩm Mộc chậm rãi nói như thể một người đi trước đang chỉ bảo cho bề sau.
Lần này, Tô Minh bay ra khỏi sân võ, đập thẳng vào tường khiến bức tường đổ sập xuống.
Cả người anh nhuốm đầy máu tươi.
Trong nháy mắt, máu từ thất khiếu tuôn ra như suối.
Quá thê thảm.
Xương cốt vùng ngực đều dập nát, đứt đoạn.
“Hộc, hộc…”, Tô Minh thở hổn hển, đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo.
Đúng thế!
Anh đúng là chưa từng cố ý tăng tốc độ ra đòn.
Ra tay chậm quả thực là khuyết điểm của anh.
Tốc độ ra đòn quan trọng không?
Đương nhiên là quan trọng.
Nếu hai người thực lực tương đương nhau, ai nhanh hơn thì có thể giết chết đối phương trong chớp mắt, ra tay chậm thì có khi còn không kịp rút kiếm.
Tô Minh vừa thở gấp vừa mau chóng hồi phục vết thương.
Thẩm Mộc hứng thú mà nhìn vết thương của anh khép lại.
Ngay sau đó, Tô Minh vừa đỡ hơn một chút lại muốn tiếp tục đánh!
Anh vẫn muốn chiến.
“Ý chí chiến đấu quả thật rất mạnh nhưng cậu nên nhìn nhận rõ bản thân, với tôi mà nói thì cậu còn không bằng con kiến”, Thẩm Mộc bình thản nói, trong lúc đó, một luồng khí tức bao phủ lấy Tô Minh.
Cả người anh bị bủa vây lại.
Như thể bị áp dưới một ngọn núi cao ngàn mét.
Anh còn không thể động đậy chứ đừng nói là tấn công.
Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ mạnh đến vậy ư?
Tô Minh nào biết, đến cảnh giới đoạt mệnh thì dù chỉ kém một kỳ cũng có sự khác biệt vô cùng to lớn.
Càng đừng nói là quái vật như Thẩm Mộc, ông ta đã dừng lại ở cảnh giới đoạt mệnh 70 năm rồi, trong khoảng thời gian này tuy không tiếp tục đột phá nhưng kiến thức về võ đạo, tích lũy chân chí, kinh nghiệm chiến đấu đều nhiều hơn những người cùng cảnh giới thông thường.
Thẩm Mộc mạnh là điều hiển nhiên.
Cho dù là trên cả thế giới này thì ông ta vẫn là trong những con quái vật khủng khiếp nhất.
“Chàng trai trẻ, cậu là một thiên tài siêu phàm”, Thẩm Mộc bước về phía Tô Minh, vừa đi vừa nói: “Nhưng thiên tài bị giết thì cũng chả là gì cả”.
Tô Minh im lặng.
Chỉ còn lại máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Lúc này, anh bị khí tức của Thẩm Mộc đè ép không thể động đậy, ngay cả bài tẩy cũng không thể dùng được.
“Cứng quá thì gãy”, Thẩm Mộc bước đến cách Tô Minh chừng 3 đến 4m thì dừng lại. Ông ta nhìn anh: “Có lẽ nếu chỉ tính thiên phú võ đạo thì cậu mạnh hơn cậu chủ Thẩm của chúng tôi nhiều nhưng đáng tiếc, thân phận khác nhau khiến hai người có kết quả không giống nhau, Thẩm Dật sinh ra đã là đích tôn dòng chính của một trong những gia tộc người bảo vệ thượng giới, mà cậu…”
Hàm ý xuất thân của Tô Minh không tốt.
“Trong tình huống này, lúc cậu chủ của chúng tôi gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ có người bảo vệ, mà cậu thì không. Vì thế, cậu chủ chúng tôi có thể yên ổn mà sống tiếp cho đến khi trở thành một kẻ mạnh chân chính, mà cậu lại rất dễ chết”, Thẩm Mộc tường thuật lại thực tế: “Cậu không có chỗ dựa”.
Tô Minh vẫn im lặng nhưng không hối hận.
Đây là võ đạo của anh.
Nếu chuyện gì cũng suy nghĩ kỹ càng, không bồng bột, lúc nào cũng bình tĩnh thì không phải là một tu giả võ đạo tranh đấu với trời, với người nữa rồi.
Anh cứ muốn thẳng thắn, dứt khoát như vậy đấy!
Không có gì hối hận cả.
Dốc hết toàn lực tiến về phía trước, chết cũng không hối hận.
“Được rồi, tôi đã nói rất nhiều rồi, không lắm lời nữa. Tôi muốn biết bí mật trên cơ thể cậu, cậu đồng ý giao cho tôi chứ?”, Thẩm Mộc âm trầm nói, giọng nói của ông ta to hơn, mang theo sự mong chờ.
“Lão già chết tiệt, cút mẹ ông đi, ông đừng có mà mơ”, Tô Minh hét lên, nhếch môi cười nhạo: “Lão già chết tiệt, ông nói sai một câu rồi, ông nói ông đây không có chỗ dựa nhưng thực ra ông đây có”.
Phách lối.
Kiêu căng hơn cả tưởng tượng.
Cho dù đã đến mức này thì Tô Minh vẫn dám chửi thẳng mặt Thẩm Mộc.
“Vậy à?”, nghe anh mắng chửi Thẩm Mộc cũng không giận, khuôn mặt già nua của ông ta mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cách đó phía xa, Thẩm Dật khinh thường: “Chỗ dựa? Một con kiến ở hạ giới thì có chỗ dựa gì? Một con kiến to hơn à?”
So chỗ dựa thì nhà họ Thẩm sợ ai?
Tô Minh vậy mà cũng dám khoác lác nói mình có chỗ dựa, đúng là nực cười.
Đám người ông Tân cũng đều mang vẻ mặt trào phúng, đúng là không có mấy người dám so chỗ dựa với nhà họ Thẩm.
“Chàng trai trẻ, nếu cậu cũng có chỗ dựa thì hay là cũng gọi đến đi”, Thẩm Mộc nghiêm túc nói.
“Gọi ra thì chỉ sợ ông xong đời rồi, nhà họ Thẩm ở thượng giới các người cũng toi luôn”, giọng nói của Tô Minh khàn khàn.
Thực tế, chỗ dựa gì đó chỉ là để anh kéo dài thời gian mà thôi.
Chương 268: Ông già xuất hiện
Anh muốn tranh thủ chút thời gian để khôi phục lại vết thương.
Để tìm cách thoát khỏi tình cảnh nguy khốn.
Còn về người chống lưng, anh quả thực là có, nhưng rốt cuộc có mạnh hơn lão tạp chủng trước mắt này không? Khó nói.
Có thể liên hệ được để đến đây ngay lập tức hay không, cũng khó nói.
“Ha ha ha, lão phu xong đời rồi? Nhà họ Thẩm hết rồi?...”, lần này Thẩm Mộc đã bật cười ha hả: “Lão phu tung hoành hơn hai trăm năm nay, gặp được kẻ mạnh không trăm nghìn người thì cũng cả triệu người rồi, đúng là chưa từng gặp ai làm gì được lão phu! Càng đừng nói đến nhà họ Thẩm!!! Cậu thanh niên, cậu không biết chút gì về Thượng giới, cậu không biết gì về lão phu, cậu càng không biết gì về nhà họ Thẩm!”
Nhưng đúng vào lúc này.
Khi âm thanh của Thẩm Mộc vừa dứt.
Đột nhiên.
“Vậy sao? Ông già đây chính là người chống lưng cho thằng nhãi này đấy!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Một ông cụ đầu đội nón tre, miệng ngậm tẩu thuốc, tay xách bình rượu, quần áo vải thô đột nhiên xuất hiện ở giữa sân.
Ông cụ này, không có tròng mắt, bên trong hai hốc mắt trống trơn.
Vừa nhìn thì thấy rất đáng sợ.
Lại nhìn kỹ, trên cổ tay và nơi cổ chân của ông cụ còn để lại vết sẹo khó mà phai mờ được, dường như đã từng bị gông cùm bằng kim loại xích nhốt trong một thời gian dài.
Trên vai của ông cụ còn có một con chim ưng màu đen.
“Ông già đến thật rồi à?!”, Tô Minh mỉm cười, mặt dính đầy máu tươi nhưng lại lộ ra nụ cười tươi rói, cũng phải đến hơn nửa năm chưa gặp lại ông già rồi, vậy mà cũng thấy có chút nhớ nhung.
“Đâu ra một tên mù, ở đây phát ngôn bừa…”, Thẩm Mộc liếc nhìn thật kỹ ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không, nhưng chẳng nhìn ra được cái gì, mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn lớn giọng quát một tiếng.
Mà tiếng quát này mới vang lên được một nửa.
Đột nhiên. Ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không búng ngón tay.
“Viu”.
Bỗng nhiên, một luồng xoáy chỉ ấn màu xám bật ra.
Có vẻ không nhanh.
Có vẻ như không có khí tức dao động.
Nhưng trên gương mặt già nua của Thẩm Mộc điên cuồng đổi sắc!!!
Đôi mắt già nua hõm sâu đang sưng phồng lên như thể nhìn thấy việc gì đó cực kỳ cực kỳ không tưởng trên thế giới.
Cùng lúc đó, Thẩm Mộc đột nhiên ầm một tiếng…
Nửa quỳ trên đất.
Trên đầu gối trái be bét máu tươi.
Cả cái đầu gối trái đã không còn nữa, đã bị luồng khí xoáy cắt mất.
Thẩm Mộc đau đến nhe răng, gương mặt già nua cũng biến dạng.
“A a…”, Thẩm Mộc gào lên điên cuồng.
Ở phía xa, Thẩm Dật và đám người của ông Tân đều đã hoá đá.
Bọn… bọn… bọn họ rốt cuộc là đã nhìn thấy cái gì?! Thẩm Mộc trong lòng bọn họ là hoàn toàn vô địch, lại… lại bị thương quỳ trên đất chỉ với một chiêu? Đó là Thẩm Mộc đấy! Là Thẩm Mộc vô địch trên thế giới đấy! Đùa kiểu gì vậy?
Thẩm Mộc vì sao không tránh đi? Không chiến đấu? Thế nào mà lại trở thành tấm bia sống như vậy?
Bọn họ đâu có biết, vào lúc ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không kia bật ra luồng khí xoáy, Thẩm Mộc muốn ra tay để chặn lại hoặc tránh đi, nhưng… nhưng ông ta không làm được!
Hoàn toàn không thể làm được gì!
Điều này mới là thứ khiến người ta hoảng sợ và tuyệt vọng nhất.
“Tiền bối, ông…”, nén nhịn cơn đau nhức nhối đến điếng người, Thẩm Mộc run rẩy muốn nói gì đó, nhưng lại bị chặn ngang.
“Dẫn đường”, ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không nhả ra hai chữ này: “Dẫn đường cho ông già này đi đến nhà họ Thẩm ở Thượng giới, ông già này muốn biết rốt cuộc là nhà họ Thẩm có thực sự không thể động vào như lời ông nói hay không?”
Thẩm Mộc càng run dữ dội hơn, trong lúc run rẩy có lời muốn nói lại chẳng dám nói, trên gương mặt già nua đã mất sạch huyết sắc.
Cũng đúng vào lúc này.
“Vù!”
Đột nhiên, ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không vung tay lên vỗ nhẹ vào một chỗ cách đó khá xa.
Tích tắc.
Bốn người ở cảnh giới Bán bộ Đoạt mệnh đứng bên cạnh đám người Thẩm Dật và ông Tân cứ thế biến mất tăm.
Đã chết đến không thể chết được hơn nữa.
Thẩm Dật suýt chút nữa là bị doạ cho đại tiểu tiện ra quần!!!
“Thằng nhãi Tô Minh mặc dù khốn kiếp, nhưng muốn dạy dỗ nó cũng chỉ có ông già này được phép, những người khác, các người có thể thử xem, nhất là đám già”, ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không hờ hững nói, lại hướng về phía Thẩm Mộc: “Dẫn đường”.
“Tiền bối, cái đó, tôi… tôi sai rồi, nhà họ Thẩm chúng tôi…”, mồ hôi chảy đầy trán Thẩm Mộc, ông rất rõ ràng lần này mình đã chọc vào một nhân vật lớn rồi.
Ông ta rõ ràng không muốn dẫn đường.
Nhà họ Thẩm mặc dù mạnh.
Nhưng mà cao thủ của nhà họ Thẩm cũng chỉ sàn sàn như Thẩm Mộc mà thôi, nói thẳng ra, Thẩm Mộc chính là một trong những người mạnh nhất của nhà họ Thẩm.
Bản thân mình còn xa mới là đối thủ của ông cụ hai mắt mù loà này, những người khác của nhà họ Thẩm… cũng khó lắm!
“Tôi nói, dẫn đường”, giọng của ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không đã to hơn một chút.
Âm lượng này to hơn một chút, có thể nghe thấy rất rõ ràng, từ phía xa, Thẩm Mộc đang nửa quỳ trên đất, lại… lại có hiện tượng như sắp nứt toác ra.
Trên cánh tay, hay trên cổ, trên mặt đều hiện lên những đường vằn vện như sắp nứt ra.
Trông rất đáng sợ.
Thẩm Mộc đau đến gần như mất đi lý trí, đau đến mức lỗ chân lông toàn thân và các mạch máu như đang rỉ máu.
Sống không bằng chết.
Thực sự là sống không bằng chết.
Cố gắng chịu đựng không đến mười nhịp hô hấp, Thẩm Mộc cuối cùng không thể gắng gượng được nữa, loại đau đớn này còn khổ sở hơn cái chết gấp cả trăm nghìn lần.
“Tôi… tôi dẫn đường”, Thẩm Mộc yếu ớt nói, trong giọng nói mang đầy vẻ tuyệt vọng.
Chương 269: Bao che cho con cháu
Vết thương của Tô Minh đã gần khỏi hẳn.
Khả năng hồi phục vết thương vượt xa ngoài tầm suy nghĩ quả thật là đáng sợ.
“Ông già che giấu kỹ quá”, Tô Minh cảm thấy hơi cạn lời, đây chính là câu “Ông già này sống không nổi được mấy năm nữa rồi, sức khoẻ không được nữa rồi…” của ông già.
Lúc còn ở trên núi, ông già thường dùng câu này làm câu cửa miệng.
Kết quả…
Một chiêu đã đánh bại lão quái vật siêu cấp cảnh giới Đoạt mệnh hậu kỳ trong nháy mắt.
Đừng nói đến những người khác có mặt tại đó ngây ra như ngỗng, đờ đẫn cả ra, mà đến cả Tô Minh cũng choáng váng cực kỳ.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ông già ra tay.
Quả thật, trước đây anh cảm thấy ông già rất không đơn giản, bởi vì cuốn ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’ mà ông già đưa cho mình tu luyện rõ ràng một ông già bình thường sẽ không thể lấy ra được.
Càng đừng nói đến rất nhiều lần ông già không biết lấy từ đâu ra những loại thuốc để ngâm tắm cho anh, hiệu quả khá là tốt.
Nhưng Tô Minh cũng chỉ đoán được ông già không đơn giản mà thôi, vẫn còn đánh giá quá thấp ông ấy.
“Thực lực của ông già, một bàn tay đã có thể hạ gục bất cứ thế lực nào ở cả Huyền Linh Sơn này đúng không? Thế nào mà lại cô độc lẻ loi một mình, còn sống kín đáo như thế?”, Tô Minh cạn lời.
Trước đây cảm thấy tính ông già rất khoe khoang, thích bốc phét, nhưng bây giờ mới phát hiện, mẹ kiếp, ông già rõ ràng không phải đang bốc phét mà là quá mức kín đáo!
“Thằng nhãi, vết thương khỏi rồi còn không đi qua đây?”, đúng vào lúc này, ông già cất lời, quét mắt về phía Tô Minh đang đứng, mang vẻ giả bộ nổi giận mắng đùa, nhưng nếu như cẩn thận cảm nhận thì sẽ thấy thấp thoáng vẻ tự hào pha lẫn bao che cho con cái nhà mình.
“Ha ha… ông già, giỏi lắm!”, Tô Minh đi đến phía trước người ông già, có chút ngơ ngác, vẻ ngơ ngác này của anh cũng chỉ xuất hiện khi anh ở trước mặt ông già mà thôi.
Ông già từng cứu mạng mình.
Còn dạy mình Võ đạo.
Cho mình một cuộc đời mới.
Trong lòng Tô Minh, ông già mất đi đôi mắt này chính là người thân thiết nhất trên đời này của anh.
Ông già tên là Ninh Triều Thiên.
Một cái tên nghe đã đầy vẻ bá đạo.
Tô Minh trước kia từng hỏi ông già vì sao mà mất đi đôi mắt? Còn có những vết sẹo trên người ông già từ đâu mà có? Nhưng ông già chưa từng trả lời.
Nhưng mà, cũng may, ông già mặc dù không còn đôi mắt lại có thể nhìn thấy mọi thứ.
Ông già từng nói, đôi mắt không phải là cách duy nhất để nhìn thế giới bên ngoài.
Trước đây, anh không hiểu được câu nói này, bây giờ, Tô Minh đã hơi hiểu ra, như Thần hồn, chỉ cần Thần hồn đủ mạnh thì cách mà Thần hồn nhìn thế giới còn rõ ràng hơn đôi mắt rất nhiều.
“Thằng nhãi, mau giết hắn đi, sau đó đi theo ông già đây đến nhà họ Thẩm một chuyến”, Ninh Triều Thiên quét mắt nhìn về phía Thẩm Dật đứng ở phía xa, nói.
Trong giọng nói của ông ấy không hề có chút xao động cảm xúc nào.
Phảng phất, Thẩm Dật trong mắt ông chẳng bằng một con kiến hôi.
Đây quả thật đúng là tính cách của ông ấy.
Trong núi sống ba năm, Tô Minh đã phát hiện ra từ lâu, ông già ngoài đối với mình cực kỳ cực kỳ tốt ra thì cách ông đối xử với người khác vô cùng lạnh nhạt.
Không hề mang vẻ thương xót chúng sinh, lương thiện, từ bi của một cao nhân ẩn sĩ trong truyền thuyết.
Tô Minh bây giờ cũng hình thành nên tính cách tương tự như vậy.
Anh khá là chấp nhận kiểu tính cách này.
“Không… đừng…”, ở phía xa, Thẩm Dật đã sợ đến sắp hôn mê bất tỉnh.
Vô cùng vô cùng kinh hoàng, sợ hãi.
Sau đó quỳ xuống dập đầu thật mạnh.
Chỉ cần có thể sống tiếp.
Trái lại khiến người ta có chút bất ngờ, thất vọng.
Bình thường mà nói, loại con cháu dòng chính của thế lực đỉnh cấp thế này, tính cách không nên như vậy…
Không nói đến việc không sợ chết.
Nhưng ít nhất, cũng phải có chút khí phách với lòng cang trường chứ?
Thẩm Mộc cũng khẽ lắc đầu, hơi thất vọng, ông ta cũng là lần đầu tiên phát hiện ra, mình, thậm chí là cả gia tộc họ Thẩm đều coi trọng cậu chủ Thẩm Dật như vậy, mà cuối cùng lại chỉ là một đứa trẻ to xác.
Kiểu tính cách của một đứa trẻ to xác thế này, trước đây chưa từng bộc lộ ra ngoài, chỉ bởi vì những đối thủ mà hắn ta đối mặt trước đây chưa đủ mạnh, cũng chưa đủ uy hiếp đến tính mạng của hắn mà thôi.
“Sớm biết thì mặc kệ cho hắn đi chết, ít nhất cũng sẽ không hại đến bản thân và nhà họ Thẩm”, Thẩm Mộc thầm hối hận, sớm biết Thẩm Dật vô dụng như vậy, không có tí lòng cang trường nào như vậy, hà tất phải cứu hắn?
Đương nhiên, bây giờ có hối hận hơn nữa cũng vô dụng.
Đúng vào lúc này.
“Xoẹt…”.
Một câu nói của Ninh Triều Thiên đã quyết định vận mệnh của Thẩm Dật, Tô Minh cũng tương tự, không hề do dự chút nào mà dứt khoát ra tay.
Một kiếm vung lên.
Cả người Thẩm Dật hoá thành làn sương máu!!!
Thẩm Dật, một nhân vật đứng đầu trong thế hệ thanh thiên, nổi danh không đối thủ trên thế giới, cứ vậy mà… mà chết!
Trên sân luyện võ, càng tĩnh lặng như tờ.
“Ông già, ông đợi con một chút, con đi lấy kho báu của Huyền Thanh Tông trước”, tiếp đó, Tô Minh đột nhiên biến mất.
Kho báu có thể khiến cậu chủ dòng chính của nhà họ Thẩm đại danh đỉnh đỉnh chịu mất mặt cũng phải đến tranh cướp, chắc chắn không đơn giản.
“Mau lên”, Ninh Triều Thiên hút một hơi tẩu thuốc, nói.
Sau khi Tô Minh rời đi, trên sân luyện võ, mọi người lại càng kính nể hơn, cũng càng căng thẳng, đám đệ tử và người giữ vị trí cao của Huyền Thanh Tông, đến cả Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà cũng đều vô cùng sợ sệt nhìn vào Ninh Triều Thiên.
Tất cả đều là do kiểu tính cách này của Ninh Triều Thiên.
Phảng phất, ngoài Tô Minh ra những người khác trong mắt ông ấy đều không phải là người.
Vậy mà, thực lực của ông ấy lại mạnh đến mức khiến cho người khác phải tuyệt vọng.
Nhìn Ninh Triều Thiên một cái đều cảm thấy nửa cái chân của mình đã đặt vào trong quan tài.
“Tiền… tiền… tiền bối, bây giờ, Thẩm Dật đã chết rồi, có phải có thể kết thúc chuyện này rồi không?”, Thẩm Mộc cực kỳ cẩn thận hỏi một câu.
Ông ta thực sự không muốn dẫn đường cho Ninh Triều Thiên.
Cứ luôn có dự cảm, nếu như để Ninh Triều Thiên đi lên Thượng giới chuyến này, đi đến nhà họ Thẩm, không chừng cả nhà họ Thẩm đều sẽ xong đời.
“Ông già tôi chỉ muốn thử xem có thực sự là không thể làm gì được nhà họ Thẩm hay không thôi?”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thuốc.
Thẩm Mộc hận không thể tát cho mình một bạt tai.
Ngứa mồm mà!
Thế nào mà lúc trước mình lại nói ra được câu ngông cuồng như thế.
Còn bị lão mù đáng sợ đến cực điểm trước mặt này nghe thấy, lão mù này còn cực kỳ coi đó là thật.
Sắc mặt Thẩm Mộc xám ngoét như người chết, cảm giác đè nén trong lòng làm tim như muốn vỡ toang.
Trên thực tế, trong lòng Ninh Triều Thiên còn có một suy nghĩ khác: Gây kinh hoàng!!!
Chương 270: Nhà họ Thẩm ở Thượng giới
Ông không thể bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cho Tô Minh được, nhưng thằng nhãi con Tô Minh này vẫn rất giỏi đi gây chuyện, nếu như không doạ dẫm một chút, Tô Minh giết đứa trẻ thì đứa già cũng sẽ đến tìm trả thù, nếu giết đứa già thì cũng sẽ có đứa già hơn đến, Tô Minh có thiên tài hơn nữa cũng khó mà tránh được nguy hiểm, cũng rất có khả năng phải chết sớm.
Cho nên, ông phải ra tay một lần, nói cho tất cả mọi người trên cái địa cầu này biết, chỉ cần là lớp già hơn thì mẹ kiếp phải biết điều chút, dám ỷ lớn ăn hiếp nhỏ thì ông đây diệt cả gia tộc nhà các người.
Chỉ có thể nói, nhà họ Thẩm gặp xui, cực kỳ xúi quẩy mà thôi.
Đương nhiên, Ninh Triều Thiên càng hiểu rõ, loại thế lực đỉnh cấp như nhà họ Thẩm rất quan tâm đến sĩ diện và bảo vệ người nhà, bây giờ, Thẩm Dật chết trong tay Tô Minh, dù có muốn cho qua thì cũng không được nữa rồi.
Không diệt sạch nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm sẽ bám riết lấy Tô Minh, tìm mọi biện pháp để giết chết anh.
Thẩm Mộc như có lời muốn nói lại thôi, cuối cùng, cực kỳ cẩn thận, run rẩy, trong tay xuất hiện một lá bùa truyền âm…
Ông ta vừa nhìn trộm Ninh Triều Thiên sợ bị phát hiện, vừa chuẩn bị xé lá bùa truyền âm.
Ông ta phải truyền tin tức về cho nhà họ Thẩm.
Nếu như ông lão mù không rõ lai lịch lại kinh khủng đến mức khó mà hình dung được này nhất định muốn đến nhà họ Thẩm một chuyến thì việc ông ta có thể làm là thông báo về cho nhà họ Thẩm.
Để nhà họ Thẩm chuẩn bị sẵn sàng.
“Muốn truyền tin tức về à? Ông có thể làm việc đó một cách quang minh chính đại, lén lút vụng trộm như thế làm cái gì?”, Ninh Triều Thiên cất lời.
Sắc mặt Thẩm Mộc càng trắng bệch.
Cả người lạnh băng cứng ngắc.
Ông già mù này, thực sự… thực sự là bị mù sao?
Thế nào mà cảm thấy cái gì cũng nhìn thấy hết vậy?
Đáng sợ quá đi.
“Tiền… tiền… tiền bối không nói đùa chứ?”, Thẩm Mộc cực kỳ cẩn thận hỏi, đường đường một trưởng lão đời trước của nhà họ Thẩm, một kẻ mạnh tiếng tăm lừng lẫy của Thượng giới, lúc này, lại run rẩy lẩy bẩy, đến giọng nói cũng cà lăm, cảnh tượng này nếu để nhiều tu giả võ đạo của Thượng giới trông thấy chắc sẽ hoá đá hết.
Ninh Triều Thiên không thèm để ý nữa.
Thẩm Mộc do dự mất mấy phút, cuối cùng, vẫn cảm thấy ông già trước mắt không phải đang nói đùa.
Ông ta hít sâu một hơi, xé rách lá bùa truyền âm.
Truyền tin tức.
Lúc này.
Thượng giới, nhà họ Thẩm một trong những gia tộc hộ thần.
Bên trong sảnh chính của nhà họ Thẩm.
Đã tụ tập không ít người.
Có gia chủ nhà họ Thẩm, cũng chính là bố của Thẩm Dật, Thẩm Hạc Quang, có Đại trưởng lão đương nhiệm Thẩm Dục, Nhị trưởng lão Thẩm Lê, Tam trưởng lão Thẩm Hoành, còn có mẹ của Thẩm Dật, cũng chính là Lý Tiên Chi phu nhân của Thẩm Hạc Quang.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ!!!
Một người phụ nữ đang ngồi đó uống trà.
Một người phụ nữ trẻ tuổi.
Một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy đến làm khách mà lại có đủ tư cách để khiến những người có địa vị cao của nhà họ Thẩm gần như đều có mặt tiếp đón.
Sự coi trọng này tương đối cao.
Người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ đồ màu đỏ, khăn lụa quàng hờ trên vai, đôi mắt đẹp như bảo thạch khảm trên khuôn mặt quốc sắc thiên hương với làn da trắng mịn nõn nà, đôi mày ngà thanh thoát, bờ môi đỏ hồng.
Ngũ quan tinh tế cực kỳ, gần như không thể bới móc được xíu xiu khuyết điểm nào, mà thứ khiến người khác phải cảm thán sự thiên vị của thượng đế dành cho cô ta hơn nữa là ngũ quan tinh tế đến hoàn mỹ này lại kết hợp vừa khéo với gương mặt trắng nõn, thanh khiết.
Vẻ đẹp của người phụ nữ là kiểu vẻ đẹp không vướng chút bụi trần, đứng từ xa nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy tự ti.
Sau dung nhan tuyệt đẹp đầy vẻ thần tiên này là thứ càng khó mà có được, càng khiến người ta rung động chính là trường năng lượng toả ra quanh người cô ta, một loại trường năng lượng đầy vẻ bá đạo và chấn động thị giác chỉ thuộc về Nữ hoàng.
Rõ ràng, cô ta là hậu bối, lúc này tất cả những trưởng bối của nhà họ Thẩm cũng có mặt, vậy mà khi cô ta ngồi đó lại ngập vẻ cao quý, như thể tất cả đám người Thẩm Hạc Quang đều là thần tử của mình.
Người phụ nữ tên là Mộ Dung Yêu.
Là một yêu nghiệt vô song có thể đàn áp tất cả thế hệ thanh niên của thời đại này.
Cũng là vợ chưa cưới của Thẩm Dật, đây cũng là mối hôn sự giữa nhà họ Thẩm và nhà Mộ Dung đặt ra từ nhiều năm trước.
Hôm nay, Mộ Dung Yêu tới làm khách là điều mà nhà họ Thẩm chưa từng ngờ tới, đây cũng là lần đầu tiên Mộ Dung Yêu tới thăm hỏi nhà họ Thẩm, chỉ đáng tiếc là Thẩm Dật không có nhà.
Lý Tiên Chi nhìn Mộ Dung Yêu, càng nhìn càng hài lòng, mặc dù cô con dâu chuẩn này ưu tú quá mức, sợ là con trai bà ta khó lòng áp chế được.
Nhưng ở một phương diện khác, con dâu chuẩn càng ưu tú càng tốt, không phải sao?
Không giống với Lý Tiên Chi, đám người Thẩm Hạc Quang lại âm thầm thở dài trong lòng, bọn họ càng lý trí hơn, cứ luôn cảm thấy Mộ Dung Yêu quá mức yêu nghiệt, có chút vượt qua phạm vi khả năng chịu đựng được của bọn họ, loại mức độ yêu nghiệt này đã không phải là mức mà Thẩm Dật có thể trấn áp hay điều khiển được, mà nói không chừng cả nhà họ Thẩm cũng không thể khống chế được.
“Yêu Nhi hôm nay đến đây, là muốn tới gặp Dật Nhi sao? Không may là Dật Nhi lại không ở nhà, hay là truyền tin cho nó để nó về nhé?”, Lý Tiên Chi cất lời, mỉm cười nói, kiểu mẹ chồng chuẩn nhìn con dâu chuẩn, nhìn thế nào cũng thấy ưng cái bụng, không nói đến cái khác, chỉ nói dung mạo thôi, đến bà ta là một người phụ nữ nhìn mà còn giật mình, quả thực là quá đẹp, đẹp vô song.
“Quả thực là đến tìm Thẩm Dật có chút việc”, Mộ Dung Yêu đặt chén trà xuống, nói, vẻ vô cùng đúng mực, thái độ cũng rất hoà nhã, nhưng mà phải nói thế nào nhỉ, có chút lạnh nhạt, mang đến cảm giác xa cách cho người đối diện.
“Vậy để cô truyền tin cho Dật Nhi”.
“Không cần, cô Lý, Thẩm Dật không ở đây cũng không sao, cháu nói chuyện với cô Lý và chú Thẩm là được”.