Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 401: Bùa Thần Thường

Trên thực tế, những người khác có mặt ở đây cũng không hiểu lắm.

“Gọi người đi! Nếu không thì không ai thu xác cho cô đâu”, Tô Minh lại gắp một đũa thức ăn rồi nếm thử.

Tô Minh định giết Từ Di Thiến?

Anh nói rất nghiêm túc.

Lúc mà Từ Di Thiến bảo bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ ra giết Tô Minh thì kết quả đã được định sẵn rồi.

Trước nay Tô Minh chưa từng độ lượng quá như vậy và anh cũng không muốn.

Kẻ nào muốn giết anh thì anh sẽ giết ngay tại chỗ.

Nếu như không giết được thì lại đợi lúc mình có thể giết được thì sẽ giết chết.

Và Từ Di Thiến thuộc kiểu anh có thể giết ngay lập tức.

Còn tại sao Tô Minh vẫn chưa ra tay mà cho cô ta gọi người?

Bởi vì Tô Minh hiểu, nếu Thiên Đường Ngục là địa bàn của Từ Di Thiến thì phía sau cô ta nhất định có thế lực chống lưng.

Nếu bây giờ giết chết cô ta thì thế lực chống lưng phía sau cô ta nhất định sẽ xuất hiện báo thù cho cô ta, vậy thì chi bằng khiến cho chúng đứng ra trước để mình giải quyết trước, sau đó giết Từ Di Thiến cũng chưa muộn.

Như vậy còn có thể khiến Từ Di Thiến trước khi chết cảm nhận rõ nét sự tuyệt vọng và hối hận.

Giết người như vậy mới thích chứ.

Tất nhiên, cách làm này cũng phải có thực lực tuyệt đối. Bất luận phía sau các người có thế lực như nào, lẽ nào còn khủng khiếp hơn ‘long tượng thiên địa’ sao? Còn chắn được chiêu của Thần Khôi sao? Lại còn đánh được Thiên nữ tiền bối nữa sao?

Tô Minh chắc chắn được điều này.

“Tô Minh!”, Ngư Dung Băng theo bản năng dựa vào người Tô Minh. Nói thật thì cô ta cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Tô Minh chơi lớn quá!

Không hiểu sao, thái độ không hề khiếp sợ và tự tin tuyệt đối của Tô Minh giống như một liều thuốc độc ngay lập tức hạ độc vào lòng cô ta khiến cô ta thấy khiếp sợ.

“Được, được!”, Từ Di Thiến ngây người ra một lúc, sắc mặt không còn đỏ ửng mà là tím tái. Cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giọng nói khàn khàn.

Đúng là hống hách quá mức!

Nhưng cô ta lần đầu gặp người hống hách đến mức này.

Hơi thở của cô ta trở nên gấp gáp. Cô ta cắn chặt răng rồi xé nát ‘bùa Thần Thường’ của Thần Thường Môn.

Thần Thường Môn có rất nhiều loại bùa nhưng loại cao cấp nhất là bùa Thần Thường.

Kể cả người có thân phận như Từ Di Thiến cũng chỉ có một cái mà thôi. Hôm nay cô ta đã phải dùng đến nó.

Khi dùng đến thì tất cả cường giả của Thần Thường Môn sẽ đến ngay lập tức.

Nếu như môn chủ xuất quan thì môn chủ cũng không ngoại lệ.

Bùa này đại diện cho đối phương đối đầu với Thần Thường Môn, không chết không được.

Lúc này, ánh sáng ở từ đường lóe ra. Thậm chí, cả chuông Thần Thường cũng vang lên.

Lúc này bất luận là nội môn hay ngoại môn của Thần Thường Môn đều ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía ánh sáng đó, sau đó sắc mặt biến đổi. Họ không để ý gì mà đều lao về phía thần đường.

Ngay cả Tiêu Nguyệt đang ở trong phòng cũng bị kinh động.

“Thần quang nổi lên, chuông vang lên, đây là hiệu quả mang lại từ việc bùa Thần Thương bị xé”, Tiêu Nguyệt lẩm bẩm, có chút kinh ngạc.

Có người xé bùa Thần Thương ư?

Bùa Thần Thương là bùa hộ mệnh hiếm gặp nhất của Thần Thường Môn. Ngày thường, trong vòng mấy tháng Tiêu Nguyệt vào Thần Thường Môn cũng chưa từng thấy ai xé nát bùa này cả.

“Thú vị đấy!”, Tiêu Nguyệt thấy hứng thú rồi đi ra khỏi phòng rồi đi về phía từ đường.

Đợi lúc Tiêu Nguyệt đến thì trên đất đã đầy rẫy người.

“Môn chủ!”, tất cả mọi người đều cung kính khom người nói với Tiêu Nguyệt. Sau khi kết thúc lần bế quan này, Tiêu Nguyệt đã bước vào cảnh giới bán bộ chân hoàng, đã chinh phục được tất cả mọi người ở Thần Thường Môn, có được sự tôn kính và kính sợ của mọi người.

Tiêu Nguyệt nói như này khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Thu Nhạn.

Từ Thu Nhạn thấy sốt sắng và lúng túng.

Chưa đợi bà ta lên tiếng thì Trần Vân là tam trưởng lão nội môn liền nói: “Môn chủ! Là con gái ngoan của nhị trưởng lão xé bùa đấy”.

“Từ Di Thiến?”, sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, hỏi: “Lại gây chuyện rồi sao?”

Lúc này Từ Thu Nhạn đã toát hết mồ hôi.

“Gây chuyện đến mức phải xé bùa rồi? Lần này cô ta đã dây vào ai?”, Tiêu Nguyệt hỏi.

“Chuyện này…”, Từ Thu Nhạn có chút lúng túng nhưng vẫn gượng nói: “Không biết ạ! Nhưng địa điểm là ở Thần Vị Cư”.

“Cái gì?”, Tiêu Nguyệt kinh hãi, hỏi lại.

Thần Vị Cư nằm trong lãnh địa của Thiên Đường Ngục, hơn nữa còn là sản nghiệp của Thần Thường Môn.

Vậy mà Từ Di Thiến xé nát bùa ở Thần Vị Cư?

“Đừng nói với bổn tọa là Từ Di Thiến cũng gặp nguy hiểm ở Thần Vị Cư?”, giọng nói của Tiêu Nguyệt có chút lạnh lùng, cô ta đang nghi ngờ có phải đầu óc Từ Di Thiến có vấn đề không.

Lẽ nào chỉ là đùa cho vui?

Nếu thật sự là đùa thì cô ta chắc chắn rằng, lần này Từ Di Thiến không chết thì cũng rất thê thảm.

Bùa Thần Thương không phải lấy ra để đùa. Đây là bùa cầu cứu cao nhất của Thần Thường Môn.

“…”, Từ Thu Nhạn không dám lên tiếng, trong lòng muốn chửi mục mặt con gái mình ra. Đến giờ bà ta vẫn không sốt sắng đi cứu con gái là vì bà ta không nghĩ là con gái gặp nguy hiểm gì ở Thần Vị Cư.

Đây cũng là điều mà tất cả mọi người ở Thần Thường Môn nghĩ.

Trừ khi muốn quyết chiến với Thần Thường Môn, nếu không thì không ai dám ra tay với Từ Di Thiến ở Thần Vị Cư cả.

Không dám quyết chiến với Thần Thường Môn ư? Ha ha, ít nhất thì cả Thiên Đường Ngục cũng không tìm ra được thế lực nào như này. Trong hơn chục thế lực như Nhất Môn, Nhị Tông, Thất Tính thì Thần Thường Môn cũng xếp trong top 3 rồi.

Ai dám đây?
Chương 402: Song kiếm hợp bích

“Hay là… Hay là tôi đến Thần Vị Cư xem sao nha môn chủ”, trong giọng nói của Từ Thu Nhạn chứa đầy vẻ cầu xin.

“Sao có thể thế được? Ngộ nhỡ Thiến Thiến thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng mà nhị trưởng lão đến cũng chưa chắc đã có thể giải quyết được vấn đề”, Trần Vân nói.

“Bổn trưởng lão ở cảnh giới bán bộ chân hoàng đấy”, Từ Thu Nhạn lạnh lùng nói.

Hơn nữa không phải là bán bộ chân hoàng thông thường mà còn là cảnh giới tồn tại ở Thiên Đường Ngục ba trăm năm rồi, căn cơ sâu nặng, thực lực rất mạnh.

“Cùng đi xem sao!”, Tiêu Nguyệt lên tiếng nói.

Lời nói vừa dứt thì không khí lập tức biến đổi.

Môn chủ định tự mình đến đó xem sao ư?

Chuyện này… Lần này lớn chuyện rồi đây.

Sắc mặt Từ Thu Nhạn có chút tái nhợt.

Bà ta biết rằng, môn chủ đích thân đến đó thì lần này chắc chắn sẽ không tha cho Thiến Thiến.

Hiện giờ bà ta chỉ cầu mong Thiến Thiến thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì với tính cách của môn chủ, kết cục của con gái bà ta sẽ rất thê thảm.

Thoạt nhìn môn chủ là người có nhan sắc khuynh thành, khí chất tiên nhân nhưng có biệt hiệu là ‘hoa hồng máu’. Là một người hút máu tàn nhẫn.

“Hì hì!”, Trần Vân cười với vẻ bỡn cợt và vô cùng phấn khích. Không ngờ kết quả còn tốt hơn sự mong đợi của bà ta.

“Đi nào!”, Tiêu Nguyệt nói.

Lúc này, môn chủ, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão của Thần Thường Môn và mấy chấp sự nội môn đều xuất phát.

Nhìn cảnh tượng này có vẻ khủng khiếp.



Tô Minh vẫn đang nếm thử món ăn ở Thần Vị Cư. Cảm xúc của anh không hề thay đổi bởi không khí trầm lặng ở đây.

Thậm chí anh còn ung dung gắp vài món ăn cho Ngư Dung Băng.

Còn Ngư Dung Băng thì cảm thấy bất an.

Ngay cả Liên Tông mặt luôn mang theo nụ cười nhưng cũng không lên tiếng mà chỉ im lặng chờ đợi, nhưng nỗi oán hận trong lòng đã dâng lên cao.

Còn Từ Di Thiến cũng như vậy, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Cô ta cảm giác mấy giây dài như mấy năm.

Ở một góc khuất của quán ăn, một tên béo ú mắt nhỏ, mặt bị thịt, thoạt nhìn không có gì nguy hiểm nhưng thực lực không hề yếu chút nào. Chỉ mới 18 tuổi mà đã ở cảnh giới Chân Vương sơ kỳ và cũng được coi là một yêu nghiệt. Hơn nữa khí tức của tên này cũng vô cùng ổn định, đúng theo kiểu ‘tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi’.

Đối diện với tên béo này còn có hai người thanh niên nữa. Một người có khí tức trầm ổn, cảm giác rất khiêm tốn nhưng vẻ kiêu ngạo và cao quý tận xương tủy mà không che giấu gì. Thậm chí người thanh niên này chỉ tập trung uống rượu chứ không như những người khác là đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Minh.

Còn một người thanh niên khác có chút yếu ớt, mặc áo bào màu đen, cho người ta cảm giác u ám. Người này cũng đang uống rượu, cũng không có quá nhiều hứng thú với Tô Minh.

Tên béo tên là Vân Thụy, thuộc dòng chính của nhà họ Vân và cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Vân Thanh Thanh.

Còn về hai người thanh niên kia, người cao ngạo và cao quý tên là Giang Tiễn, không có quá nhiều người biết đến hắn nhưng người này có lai lịch không nhỏ, đến từ Tiên Dược Cốc, còn là đệ tử chân truyền của Tiên Dược Cốc, là một trong số ít thần y siêu cấp đang ngao du ở bên ngoài.

Còn người thanh niên yếu ớt mặc áo bào đen kia tên là Gia Cát Dịch, là một luyện dược sư vô cùng hiếm gặp, dường như sắp trở thành luyện dược sư thiên hỏa trong truyền thuyết.

Vân Thụy hiểu rất rõ, lần này có rất nhiều yêu nghiệt đến chữa bệnh cho chị gái Vân Thanh Thanh của mình nhưng trong đó chỉ có Giang Tiễn và Gia Cát Dịch là được nhà họ Vân coi trọng.

Còn những yêu nghiệt khác phần lớn đều có thiên phú võ đạo ổn chứ không có liên quan quá lớn đến việc cứu người.

“Anh Giang! Anh Gia Cát! Hắn lợi hại lắm, liền lúc giết chết bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ chỉ trong giây lát. Vậy mà các người không có hứng thú gì sao?”, Vân Thụy nhỏ giọng nói, đôi mắt nhỏ nhìn về phía Tô Minh, nói với vẻ hứng thú.

Vân Thụy là kẻ cuồng võ đạo nên rất có hứng thú với võ đạo.

Nhưng cậu ta rất có tầm nhìn. Dù sao thì bên cạnh cậu ta cũng có chị gái Vân Thanh Thanh nhỏ tuổi đã được chọn là người kế thừa Võ Tông, vậy thì làm sao người khác có thể lọt vào mắt xanh cậu ta được?

Ngoài chị gái ra thì cậu ta vốn chỉ khâm phục và có cảm giác muốn khiêu chiến với Tiêu Nguyệt- môn chủ như trên trời rơi xuống của Thần Thường Môn.

Bây giờ lại xuất hiện một người nữa.

Cảnh giới Động Hư trung kỳ mà giết chết bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ trong mấy giây, đúng là kinh khủng.

“Cũng được”, Gia Cát Dịch chỉ thản nhiên nói. Tính cách hắn ta vốn lạnh lùng, trầm ổn.

Nhưng lời nói của hắn ta như kiểu coi Tô Minh không tồn tại.

Vân Thụy không hề cảm thấy Gia Cát Dịch đang giả bộ, dù sao thì luyện dược sư thiên hỏa cũng là vô cùng hiếm gặp ở trên đời.

Huống hồ Gia Cát Dịch ở độ tuổi này, có biết bao tu giả võ đạo ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ và đỉnh phong kỳ muốn lấy lòng hắn ta. Thậm chí tu giả võ đạo ở cảnh giới chân hoàng cũng mời hắn ta ngồi lên vị trí khách quý, chỉ vì muốn Gia Cát Dịch luyện giúp một số loại đan dược.

Vì vậy, Gia Cát Dịch không để ý đến Tô Minh thì cũng là điều dễ hiểu.

“Thực lực có mạnh đến đâu cũng chỉ là tu giả võ đạo, không cứu được cô chủ đâu, đúng không?”, Giang Tiễn cười, tùy ý nói một câu.

Thâm sâu trong lời nói là vẻ đố kỵ.

Thế giới này là do tu giả võ đạo làm chủ. Bản thân hắn cũng vô cùng muốn được trở thành tu giả võ đạo đẳng cấp.

Vì vậy, khi nhìn thấy Vân Thụy rất quan tâm đến Tô Minh nên hắn thấy đố kỵ và không vui.

“Tất nhiên rồi!”, Vân Thụy vội nịnh hót, nói: “Thời gian này Thiên Đường Ngục tề tụ rất nhiều yêu nghiệt võ đạo nhưng nói đến thần y thì chỉ có một mình anh Giang thôi. Anh Giang chẩn đoán bệnh cho chị gái tôi, anh Gia Cát luyện đan dược, hai vị liên thủ thì lần này chị gái tôi được cứu rồi”.
Chương 403: Cũng chỉ là kẻ vô dụng

“Nói cho cùng thì thằng ranh này có yêu nghiệt đến đâu thì hôm nay cũng phải bỏ mạng lại đây thôi”, sau đó Giang Tiễn lên tiếng, nhìn về phía Tô Minh, nói: “Mặc dù tôi không phải là người của Thiên Đường Ngục nhưng cũng hiểu được ít nhiều, tất nhiên cũng từng nghe nói đến Nhất Môn Nhị Tông. Thần Thường Môn cũng không dễ dây vào đâu, đặc biệt là vị môn chủ mới nhậm chức. Thằng ranh này hống hách đến mức ra tay giết người ở Thần Vị Cư mà còn không chạy đi. Đợi lát nữa được chết toàn thân thì cũng coi như hắn may mắn lắm rồi”.

“Cũng phải!”, Vân Thụy gật đầu đồng ý với cách nói của Giang Tiễn, từ tận đáy lòng cảm thấy nuối tiếc. Cậu ta rất ngưỡng mộ năng lực chiến đấu yêu nghiệt hiếm có của Tô Minh. Nếu như Tô Minh thật sự chết ở đây thì đúng là đáng tiếc. Tất nhiên, hai người cũng chả quen biết nên chỉ cảm thấy thế thôi.

“Tô Minh! Không đi thật sao?”, Ngư Dung Băng cẩn thận kéo vạt áo Tô Minh, hỏi.

Cô ta luôn tự cho rằng mình là người lạnh lùng hống hách.

Nhưng nếu so với Tô Minh thì anh còn hơn cả cô ta.

“Bây giờ muốn đi cũng không đi được”, Tô Minh cười, nói.

Đến rồi…

Quả nhiên, một giây sau, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Không chỉ một người mà phải xuất hiện bảy tám người.

Dẫn đầu là một cô gái trẻ, xinh đẹp tuyệt sắc, nhan sắc không thua kém gì Ngư Dung Băng, khí chất kiểu nữ hoàng, vô cùng bá đạo và cao quý. Đặc biệt là cô ta mặc áo bào màu đỏ, đôi môi đỏ mọng như lửa.

Người đó tất nhiên là Tiêu Nguyệt.

Trong bảy tám người đó, ngoài Tiêu Nguyệt ở cảnh giới bán bộ chân hoàng thì còn có đại trưởng lão Ngụy Vận Hoa và nhị trưởng lão Từ Thu Nhạn đều ở cảnh giới bán bộ chân hoàng.

Còn tam trưởng lão nội môn thiếu chút nữa là ở cảnh giới bán bộ chân hoàng rồi, nhưng thực lực của bà ta mạnh hơn cảnh giới Chân Vương đỉnh phong kỳ rất nhiều.

Sau đó còn có ba bốn chấp sự nội môn của Thần Thường Môn, tất cả đều ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ.

Đám người này xuất hiện đúng là đáng sợ.

Thông thường mà nói, một cảnh giới bán bộ chân hoàng ở Thiên Đường Ngục đã là không ai dám dây vào rồi.

Đây đã được coi là bá chủ và cấp bậc lão thành của Thiên Đường Ngục. Nhưng trước mặt đang xuất hiện liền lúc ba cảnh giới bán bộ chân hoàng.

Có thể thấy được sự khủng khiếp của Thần Thường Môn.

Những yêu nghiệt ở tầng ba của Thần Vị Cư đều biến đổi sắc mặt, lần này đánh giá của họ đối với Thần Thường Môn lại tăng thêm một bậc.

Tất nhiên, họ cũng có ấn tượng vô cùng sâu sắc với sự xuất hiện, với khí chất và nhan sắc của Tiêu Nguyệt. Họ đều nghe nói là môn chủ mới nhậm chức của Thần Thường Môn còn rất trẻ và rất xinh đẹp. Hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy.

Còn lúc này Từ Di Thiến đờ đẫn người ra. Cô ta không thể ngờ sau khi mình xé nát lá bùa thì Thần Thường Môn lại xuất hiện với cảnh tượng hoành tráng như này.

Tất cả cường giả đẳng cấp nhất của Thần Thường Môn đều đến rồi. Đặc biệt là môn chủ Tiêu Nguyệt đã xuất quan rồi sao?

Tiêu Nguyệt cũng đến sao?

Từ Di Thiến vừa mừng vừa sợ.

Mừng, vì cô ta được cứu rồi.

Không chỉ được cứu mà tên khốn Tô Minh cũng sẽ phải chết.

Oai quá đi! Không ngờ Thần Thường Môn lại hoành tráng vậy, ha ha.

Sợ là, cô ta cảm thấy sau chuyện này thì chắc chắn mình sẽ bị môn chủ phạt. Vì mình lại gây sự rồi, môn chủ đã từng cảnh cáo là không được gây chuyện.

Tiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Trong ánh mắt đều là vẻ hiếu kỳ, chế giễu.

Bởi vì Tô Minh đang ngồi quay lưng lại nên Tiêu Nguyệt không thể nhìn thấy mặt anh. Nhưng bóng lưng của anh khiến cô có cảm giác quen thuộc.

Cô cảm thấy người này rất giống, thậm chí cực giống với Tô Minh, người mà cô ngày đêm mong nhớ.

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì liền bị dập tắt.

Sao có thể thế được?

Mặc dù Tô Minh là thiên tài võ đạo nhưng đang ở trái đất, có bay lên được hay không cũng khó nói, chứ càng không nói đến việc xuất hiện ở Thiên Đường Ngục.

Có lẽ mình nhớ anh ấy đến phát điên rồi?

“Thiến Thiến! Còn không đến nhận tội với môn chủ đi!”, đúng lúc này, Từ Thu Nhạn quát lớn.

Ánh mắt già nua như cái tát mạnh tát lên mặt Từ Di Thiến khiến cô ta run rẩy đứng lên.

Cô ta đi đến trước mặt Từ Thu Nhạn và Tiêu Nguyệt.

Sau đó run rẩy, căng thẳng nói: “Vâng, vâng, con sai rồi”.

“Chuyện này không quan trọng! Kẻ nào đã giết người của ta ở Thần Vị Cư?”, Ngụy Vận Hoa lên tiếng nói, sắc mặt lạnh lùng, thậm chí là u ám. Bởi vì lúc này bà ta đã ngửi thấy khí tức chết chóc của bốn chấp sự nội môn của Thần Thường Môn.

Bà ta để lại bốn chấp sự nội môn của Thần Thường Môn, tất cả họ đều có thực lực mạnh, đều là chủ chốt của Thần Thường Môn.

Vậy mà chết như vậy?

Sát ý trong ánh mắt Ngụy Vận Hoa rõ hơn bao giờ hết.

“Chính là hắn! Thằng khốn đó hống hách vô cùng. Hắn không những giết đám người dì Dương mà còn bảo con gọi người đến. Hắn còn nói là nếu mọi người không đến thì sẽ không có ai đến thu xác cho con”, Từ Di Thiến giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh.

Ác độc thật!

Trong đó còn có sự khủng hoảng!

“Liên Tông xin chào cô Tiêu!”, lúc này Liên Tông đứng lên nói còn mang theo nụ cười. Nhưng ánh mắt hắn ta lúc này đều là vẻ thèm khát. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, vị môn chủ mới của Thần Thường Môn đẹp quá đi, hơn nữa thiên phú võ đạo cũng ghê người.

“Ừm!”, nhưng khiến mọi người không thể ngờ tới là Tiêu Nguyệt không thèm để ý đến Liên Tông.

Mặc dù đối phương là nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần, vốn cảm thấy người này có lai lịch không nhỏ và cũng xứng với Từ Di Thiến.

Nhưng nào ngờ…

Cũng chỉ là kẻ vô dụng.
Chương 404: Gặp lại người xưa

Những thứ khác không nói tới, chỉ Từ Di Thiến hiện tại cùng Liên Tông đang là quan hệ bạn trai và bạn gái.

Kết quả, bạn gái của hắn ta bị ức hiếp.

Hắn ta cũng không dám đứng ra bảo vệ, không dám ra tay, giúp đỡ bạn gái mình.

Chỉ dựa vào một điểm này.

Đã đủ để coi thường.

Liên Tông có chút xấu hổ.

Đáy lòng ấm ức muốn chết!

Trước đó bị Tô Minh sỉ nhục.

Hiện tại lại bị Tiêu Nguyệt làm cho nhục nhã.

Nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

“Tô Minh, anh vẫn còn ăn được à?”, lúc này Ngư Dung Băng càng đứng ngồi không yên, nhóm người Tiêu Nguyệt vừa tiến vào, cô lập tức phát hiện ra, liền quay đầu nhìn mấy người họ.

Nhưng Tô Minh.

Lại vẫn luôn quay lưng lại phía sau.

Anh vẫn đang thưởng thức đồ ăn ngon.

Căn bản không biết đám người Tiêu Nguyệt và những người khác đã đến.

Tâm lý của anh con mẹ nó vững vàng quá đi mất.

Rất nhanh.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Minh.

Đặc biệt là Từ Di Thiến, sát ý càng lúc càng nồng đậm hơn.

Hận không thể xé nát anh thành hàng ngàn mảnh.

Ngụy Vận Hoa, Trần Vân và những người khác cũng tương tự.

“Người đến thu xác của cô ta đến đủ rồi sao? Cũng khá nhanh đấy, cho 1 like, ít nhất cũng không làm mất thời gian của tôi”, cuối cùng, trong sự im lặng chết chóc, Tô Minh cũng buông đũa xuống và đứng lên.

Anh quay đầu lại.

Mà vào khoảnh khắc đó.

Khoảnh khắc từ lúc Tô Minh lên tiếng đến lúc anh quay người lại.

Cả người Tiêu Nguyệt như bị đông cứng!

Cô dường như hóa đá.

Mà Từ Di Thiến thì không thể chờ đợi thêm nữa.

Tô Minh nhất thời đứng lên, khoảnh khắc anh quay người lại thì lập tức ra tay.

Không hề có sự báo trước nào.

Từ Thu Nhạn là một cường giả ở cảnh giới bán bộ Chân Hoàng, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

Bà ta giơ tay lên, cách không vỗ một cái về phía Tô Minh.

Nhìn thì có vẻ rất đơn giản, nhưng lại như hơi thở của đại dương mang theo sấm sét giáng xuống.

“Hừ!”

Tầng tầng lớp lớp chân khí hào quang phẫn nộ, giống như sóng biển, lớp này cao hơn lớp sau, sau đó ngưng tụ lại với nhau, mang theo hơi thở có thể xé rách cả thế giới, đồng thời biến thành một lòng bàn tay màu tím yêu nghiệt rơi xuống.

Một kích sấm sét.

Lòng bàn tay in sấm sét màu tím đó giống như cả một đại dương hung bạo giáng xuống.

Vị trí của Tô Minh vốn bị võ trận không gian bao phủ, lúc này, bởi vì chưởng lòng bàn tay kia của Từ Thu Nhạn mà trận không gian đó dường như có cảm giác sắp nứt ra rồi vỡ tan.

Chưởng này của Từ Thu Nhạn được gọi là ‘Tử Đài Ấn’

Là kĩ năng võ thuật của bán bộ thiên giới.

Đây chính là chiêu hiểm ác nhất của Từ Thu Nhạn.

Từ Thu Nhạn là một võ giả mạnh mẽ, lực chiến đấu và kinh nghiệm chiến đấu cực dày dặn, không bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình, cho dù tuổi tác và cảnh giới của Tô Minh không tính là gì, nhưng nếu Tô Minh đơn giản thì con gái bà ta sẽ không xé rách bùa Thần Thường, thế nên, một khi bà ta đã ra trận là sẽ dùng toàn lực.

Bà ta phải dùng sấm sét để trấn áp Tô Minh.

Bản chất của ‘Tử Đài Ấn’ nằm ở chất lượng chân khí, chất lượng càng cao thì chưởng ấn càng dày, áp lực càng khủng bộ, mà chân khí của Từ Thu Nhạn lại rất mạnh.

Từ Thu Nhạn tuổi tác đã cao, nhưng rất lâu rồi không thể đột phá qua cảnh giới bán bộ Chân Hoàng, không thể cứ đứng yên một chỗ được, thế nên bà ta chỉ có thể dùng cách riêng của mình để tiếp tục tiến bộ, nâng cao, mà cách của Từ Thu Nhạn chính là đánh bóng và hóa luyện chân khí của chính mình.

Thử nghĩ mà xem, bà ta đã tu luyện chân khí cả mấy trăm năm rồi.

Vậy thì chân khí đó phải khủng bố tới cỡ nào.

Điều đáng sợ hơn nữa là dường như Từ Thu Nhạn có lai lịch không tầm thường gì đó, dường như bà ta có huyết mạch sấm sét của tổ tiên.

Loại huyết mạch này vô cùng thích hợp dùng sấm sét.

Vì vậy, Từ Thu Nhạn luôn là chủ sở hữu loại võ kỹ sấm sét này.

Một chưởng ấn này đương nhiên đã thêm sét ý vào đó.

Lúc này, không chỉ 3 tầng của Thần Vị Cư, cho dù là đám người đông như trảy hội ở Thiên Đường Ngục đều dừng lại bước chân, nín thở để theo dõi.

Một màn này đã làm họ kinh hoàng.

Rùng mình sợ hãi.

Từ Thu Nhạn ra tay?

Rốt cuộc là tên có mắt không tròng nào dám trêu trọc bà ta?

Hơn nữa, rất nhiều người dân ở Thiên Đường Ngục đều nhận ra, Từ Thu Nhạn đang dùng chiêu thức nổi tiếng của bà ta, lá bài cuối cùng đó thật sự dọa người.

Trên tầng ba, ngay cả Gia Cát Dịch và Giang Tiễn cũng hoàn toàn câm nín, sắc mặt nghiêm nghị nhìn về phía Từ Thu Nhạn.

Thực lực cảnh giới bán bộ Chân Hoàng động thủ, cho dù là bọn họ cũng rất thích thú và kinh ngạc.

“Dừng!”, vào khoảnh khắc này, không ai để ý đến sắc mặt của Tiêu Nguyệt. Thậm chí cô còn run rẩy thốt ra một từ.

Cô vô thức muốn Từ Thu Nhạn dừng tay lại.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Tiêu Nguyệt giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.

Cô đã thật sự nhìn thấy tên khốn mà mình ngày đêm mong nhớ.

Có trời mới biết, vào khoảnh khắc Tô Minh quay người lại, cô đã kích động như thế nào.

Nhưng trong nháy mắt.

Tiêu Nguyệt gần như đã gục ngã.

Muốn cứu người bây giờ cũng đã là quá muộn, bởi vì thực lực của cô cũng tương đương với Từ Thu Nhạn, hai người đều ở cảnh giới bán bộ Chân Hoàng, Tiêu Nguyệt là tuyệt thế yêu nghiệt, có được kí ức của nữ đế đời trước… thế nên lực chiến đấu mạnh hơn rất nhiều, nhưng Từ Thu Nhạn đã ở cảnh giới này 300 năm, đồng thời kinh nghiệm cũng phong phú hơn.

Cả hai một chín một mười.

Dưới tình huống này, Từ Thu Nhạn đã ra tay, làm sao cô có thể ngăn cản nổi.

Đã quá muộn.

Chưa kể Tô Minh lại cách Từ Thu Nhạn quá gần, chưa đến 10 mét.

Đầu óc của Tiêu Nguyệt trở nên trống rỗng.

Tuyệt vọng.

Tuyệt vọng.

Cô ta gần như chắc chắn 100%, Tô Mình sẽ phải hoá thành hư vô!

Chấp niệm trong lòng cô ta, không lẽ người đàn ông cô yêu duy nhất trong kiếp này cứ như vậy tan biến ngày trước mắt mình?

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô chỉ còn lại sấm sét sắc tím cuồn cuộn cùng chưởng ấn uy áp vô song sắp chạm tới Tô Minh!!!

"Cuối cùng cũng phải chết rồi sao?", Liên Tông thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tô Minh không chết, hắn liền cảm thấy cả đời này phải gánh trên lưng nỗi ô nhục cùng ám ảnh.

Chết.

Chết mới tốt.

"Trở về với cát bụi đi!", đột nhiên, đúng lúc này, Tô Minh bỗng vung tay lên.

Giương tay.

Siết chặt nắm đấm.

Đẩy mạnh chưởng ấn.

Vạn vật rơi vào tĩnh lặng, mọi thứ đều có xu hướng chết chóc cùng tử vong, tất cả trở về xuất phát điểm, tất cả hoá thành cát bụi.

Một quyền trở về cát bụi lặng lẽ va chạm trực diện với chưởng ấn 'tử đài ấn' kia.
Chương 405: Bà ta chết cũng không hết tội

Chưởng ấn vỡ tan.

Nhưng cùng lúc đó, sắc tím đầy trời, sấm sét dày đặc giống như một bàn tay che trời, một chưởng ấn vĩ đại, trong chớp mắt chấn động thành một cơn mưa chân khí màu tím.

Rơi lất phất.

“Cậu”, Từ Thu Nhạn thực sự có loại cảm giác như bị ném vào một thế giới ác mộng.

Đại chiêu- lá bài tẩy của bà ta, còn là chủ động đánh ra ‘tử đài ấn’, cứ như vậy bị ngăn cản lại rồi?!!!

Đùa giỡn gì vậy?

Tâm cảnh của Từ Thu Nhạn khá ổn định, dẫu sao cũng là một cường giả kỳ cựu, còn có gian khổ nào chưa từng trải qua? Nhưng lúc này tinh thần của bà ta đã lay động đến gần như tan nát.

Không thể chấp nhận nổi.

Đến lúc này, bà ta mới chợt hiểu ra tại sao con gái mình lại phải xé lá bùa Thần Thường.

Lộ sảnh ba tầng, bao gồm cả đám đông trên đường Thiên Đường Ngục đang sử dụng đá khí tức để quan sát trận đấu, tâm trạng vào lúc này cũng không quá khác biệt so với Từ Thu Nhạn?!

Thiên tài, Thiên Đường Ngục không phải là không có.

Thậm chí khoảng thời gian gần đây, Thiên Đường Ngục có không ít yêu nghiệt siêu cấp từ các tầng võ khác ghé tới.

Yêu nghiệt đông đúc đầy đường lớn.

Nhưng yêu nghiệt có đủ sức để dễ dàng chống lại một chiêu huy động toàn lực của Từ Thu Nhạn lại không có!

Tô Minh là người đầu tiên.

“Cậu cùng Thần Thường Môn có”, Từ Thu Nhạn muốn nói gì đó, bà ta muốn cùng anh giảng hòa, thân là cường giả lão luyện, có thể kéo dài tuổi thọ trên một ngàn năm, cũng không đơn giản như vậy, thể diện thì đã thế nào, cũng không quan trọng bằng tính mạng, vào khoảnh khắc đại chiêu của bản thân dễ dàng bị Tô Minh chặn lại, bà ta liền có một dự cảm chẳng lành cũng không muốn tiếp tục đối kháng nữa.

Điều mà bà ta muốn nói cùng Tô Minh chính là "cậu có sự hiểu lầm với Thần Thường Môn".

Tuy vậy.

Từ Thu Nhạn hoàn toàn không có cơ hội nói hết câu.

“Hừ, bà đã ở tuổi này rồi còn ấu trĩ như vậy? Tôi muốn giết chết bà”, Tô Minh nâng tay, duỗi ra ngón trỏ, đưa đến bên miệng thổi một hơi.

Sau đó.

“Quy vu trần ai! Quy vu trần ai! Quy vu trần ai!!!”

Tàn bạo.

Giống như một bạo quân, anh giơ tay liền liên tục đánh ra chiêu “quy vu trần ai”.

Một chiêu “quy vu trần ai” có thể không phân cao thấp với con át chủ bài mạnh nhất của Từ Thu Nhạn.

Vậy chuỗi liên hoàn mười quyền “quy vu trần ai” sẽ khủng bố đến mức nào.

Mười cú đấm được tung ra.

Đất trời rung chuyển.

Ngay cả tầng võ Thiên Đường Ngục cũng có chút run lên cầm cập.

Con ngươi của Từ Thu Nhạn như muốn nứt toác!

Trong đầu bà ta ong ong, giống như bị núi đá va đập vào vậy.

Nỗi sợ hãi vô bờ bến, giống như vô số móng vuốt tóm chặt lấy tay của bà ta, sống chết túm lấy bà ta, khiến bà ta vô phương trốn thoát, bị nhấn chìm trong biển cả sợ hãi, như sắp nghẹt thở.

Tiêu Nhã, Ngụy Vận Hoa cùng Trần Vân và những người khác cũng run rẩy kinh hãi, sắc mặt trắng nhợt.

Mười quyền này của Tô Minh cùng xoay múa, quả thực như một lần nữa làm mới cách nhìn nhận của tất cả mọi người về võ đạo.

Trước không nói đến việc liệu một quyền ‘quy vu trần ai' kia có phải là chiêu số mạnh của Tô Minh hay không, nhưng với chưởng ấn như vậy, một quyền đã tiêu tốn một lượng chân khí khổng lồ đi?

Loại tiêu hao khác biệt về đẳng cấp này cho dù là cường giả cảnh giới Chân hoàng chân chính thì liên tục thi triển ba lần cũng phải trầy trật?

Mà Tô Minh.

Cộng thêm cả một quyền trước đó, một hơi liền tung ra mười một quyền?

Bạn tưởng rằng mình đang uống nước sao?

Hơn nữa, điều tương đối dọa người là, chỉ cần là tu giả võ đạo có chút năng lực nhìn nhận cùng cảm nhận đều có thể nhận ra mười quyền cùng múa này của Tô Minh, uy lực của mỗi một quyền sau căn bản không hề thua kém so với quyền trước đó, mà ngược lại còn ẩn chứa nguồn sức mạnh càng ngang tàng hơn.

Giống như nhìn thấy quỷ vậy.

“Cứu tôi!”, Từ Thu Nhạn rít lên một tiếng.

Tuyệt vọng đến cùng cực.

Sợ hãi đến mức gần như xụi xuống.

Còn chiến đấu như thế nào đây?

Mấy người Ngụy Vận Hoa cùng Trần Vân bất giác muốn cứu trợ.

Cho dù bọn họ ra tay, chắc chắn có thể cứu được Từ Thu Nhạn, nhưng dù như vậy, nếu không xử lý tốt bản thân còn bị thương.

Nhưng cũng đáng giá.

Dù cùng bà ta không hòa hợp, nhưng suy cho cùng vẫn là người của Thần Thường Môn.

Đồng môn, có thể không cứu sao?

Ngoài ra, nếu Từ Thu Nhạn chết, sức mạnh tổng thể của Thần Thường Môn cũng sẽ suy giảm.

Tuy nhiên.

Đúng lúc này.

“Bà ta chết vẫn chưa hết tội!”, Tiêu Nhã lại nói!!!

Hoàn toàn không ngờ tới.

Tiêu Nhã lại không đồng ý cứu Từ Thu Nhạn?

Tại sao?

Phải biết rằng, tính cách Tiêu Nhã tàn bạo, khát máu nhưng cũng là người bao che khuyết điểm.

Thông thường, không cần nói đến là tồn tại của trưởng lão nội môn, cho dù là một đệ tử ngoại môn của Thần Thường Môn, nếu bị người khác đánh giết, tại Thiên Đường Ngục, Tiêu Nhã cũng sẽ phát ra mệnh lệnh, phải báo thù đối phương.

Chính vì tính cách này mà vài tháng nay, tại cảnh giới Thiên Đường Ngục đã không mấy người dám khiêu khích Thần Thường Môn nữa.

Không thể hiểu nổi!

Làm thế nào cũng không thể lý giải được.

Nhưng Tiêu Nhã vẫn rất có uy vọng.

Cô ta vừa mở lời, mấy người Ngụy Vận Hoa, Trần Vân đều cưỡng ép đè nén xúc động muốn lao lên cứu người.

“Chọc ghẹo đến người đàn ông của Tiêu Nhã, chết đã là may mắn của bà, nếu không chết, tôi cũng sẽ khiến bà sống không bằng chết”, Tiêu Nhã lẩm bẩm một mình.

Trong lòng cô ta, Thần Thường Môn cũng không thể sánh bằng Tô Minh.

Còn xa mới có thể sánh bằng.

Cô ta biết rằng vào lúc này không cho phép nhóm người Ngụy Vận Hoa cứu mạng Từ Thu Nhạn là điều mà thân là môn chủ của Thần Thường Môn không nên làm, thậm chí, điểm này sẽ tạo thành bất mãn của kẻ trên người dưới trong Thần Thường Môn với bản thân, mà uy tín cô ta đã gắng sức gây dựng trong khoảng thời gian qua không cẩn thận cũng sẽ vì việc này mà trực tiếp trở thành bọt biển.

Nhưng cô ta không quan tâm.

Tất cả đều không quan trọng bằng Tô Minh.

Nói thật, lúc đó, khi ký ức nữ đế của tiền kiếp ập tới, thần hồn kiếp này của cô ta sao có thể chống lại được? Cách biệt mười vạn tám trăm dặm.

Thông thường, cô ta không có dũng khí chống lại.

Mà là chủ động nghênh đón.

Nhưng cô ta liều mạng phải chống lại ký ức tiền kiếp, chiến đấu đến cùng, tại sao? Không phải là vì có Tô Minh ủng hộ bản thân sao?

Nếu ký ức kiếp này thất bại, bị ký ức tiền kiếp nuốt chửng, vậy sẽ quên mất Tô Minh, thậm chí để chặt đứt chấp niệm còn có thể hại chết Tô Minh.

Cô ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra!

Bởi vậy, cô ta vẫn luôn tận sức chiến đấu với hồi ức kiếp trước.

Mới có điều nhiệm màu trong tương lai.

“Không hổ là người đàn ông của Tiêu Nhã tôi!!!”, Tiêu Nhã lúc này đứng đó, kích động tới mức muốn hét thành tiếng, muốn cao giọng cười lên, cô ta hận không thể lao tới hôn Tô Minh vài cái mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK