Mũi dao lập tức lao về phía trước mặt Tô Minh theo kiểu mặt đối mặt.
Mũi dao vốn như biến mất, vậy mà lúc này lại sắc bén và vô cùng chói mắt.
Đó là ánh sáng vàng, nhức mắt vô cùng.
Mũi dao đâm thẳng về phía đầu và cổ của Tô Minh.
Và cũng đúng lúc này, khí tức của mũi dao mới giải phỏng toàn bộ, vô cùng khủng khiếp.
Những người của tộc nhân trong các tộc thú sợ đến nỗi quỳ sụp xuống, dường như trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Đao ý ở cảnh giới Thăng Hoa rồi sao?
Đến Tô Minh cũng có chút giật mình. Ý cảnh ở cảnh giới Thăng Hoa là vô cùng hiếm gặp. Anh vốn tưởng rằng cả thế giới Tiểu Thiên chỉ có một mình anh tu luyện thành công thôi. Nhưng thật không ngờ người trẻ tuổi của tộc Kim Bằng Thái Cổ cũng làm được.
Hơn nữa Tô Minh cũng hiểu rõ. Xét một cách tương đối, cùng ở cảnh giới ý cảnh nhưng tộc thú sẽ lĩnh ngộ khó hơn.
Điều này đủ thấy Kim Độc đáng sợ đến mức nào.
Không chỉ vậy, rõ ràng đao này hòa vào rồi biến hóa thành một chiêu pháp thần thông, điều này cũng vô cùng khó làm được, thậm chí tạm thời Tô Minh cũng chưa làm được. Vậy mà Kim Độc lại làm được rồi.
“Đao này có thể giết được cảnh giới bán bộ Thiên Diễn thậm chí là cảnh giới Thiên Diễn thật sự”, Tô Minh nghĩ thầm trong bụng.
Lúc này, cường giả tộc thú trong chín tộc thú còn lại trong Hoang Thành đều chấn động đến nỗi ngạt thở.
Họ hoàn toàn bị chấn động bởi đao pháp ban nãy của Kim Độc.
“Đã nói là ra tay nhẹ chút rồi mà, đao này chẳng phải sẽ biến thằng nhóc kia thành tro tàn sao?”, nhưng lúc này Kim Cửu Thương lại có chút bất lực. Tất nhiên lão ta thấy đắc ý và tự hào nhiều hơn. Bởi vì, Kim Độc càng yêu nghiệt thì tộc Kim Bằng Thái Cổ càng thịnh.
Trong chớp mắt…
“Sinh Tử Chớp Ảnh”, Tô Minh tung kiếm ra.
Chỉ riêng kiếm này đã thể hiện ra thực lực đáng kinh ngạc của Tô Minh. Bởi vì lúc này đao của Kim Độc đã lao đến trước mặt Tô Minh. Trong thời gian có hạn như này, đừng nói là ra tay thi triển võ kỹ mà đối với 99% tu giả võ đạo mà nói, trong thời gian ngắn ngủi cực độ này khéo còn không chạy nổi, chứ nói gì đến thi triển võ kỹ.
Nhưng Tô Minh vẫn có thể làm được.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Đây chính là sức mạnh của quy luật không gian. Thông qua việc tích lũy về không gian thời gian, Tô Minh đã có thể khống chế được quy luật không gian, chính xác ra là đã bước vào nhập môn. Vì vậy, anh có thể ra tay với tốc độ chóng mặt như này cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này ánh mắt của Kim Độc có chút dao động. Đó là sự kinh ngạc, đây cũng là lần đầu tiên cảm xúc của hắn thay đổi từ lúc hắn xuất hiện đến giờ.
Đúng lúc này…
“Cheng!”, tiếng va đập trong trẻo dứt khoát như xé tan bầu trời và xé tan không gian. Âm thanh này truyền đến tai của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Đúng lúc này…
“Bụp, bụp, bụp…”, Kim Độc lùi về sau.
Mỗi bước lùi thì không gian phía sau lại biến đổi, lại quay về là một mớ hỗn độn.
Và Kim Độc lùi về sau ba bước thì mới miễn cưỡng dừng lại.
Sau khi dừng lại, cánh tay hắn không ngừng run rẩy, khóe miệng còn chảy máu tươi.
Con ngươi của hắn co giật cực độ. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ phấn khích.
Còn Hoang Thành thì suýt nữa sụp đổ…
Tất cả mọi người ở tộc thú không chỉ trợn trừng mắt mà con ngươi cũng như sắp bay ra ngoài, thậm chí có nhiều người vì thay đổi cảm xúc quá mãnh liệt nên lúc này không khống chế được và đã hóa thành hình thú. Nhất thời, cả Hoang Thành vô cùng hỗn loạn.
“Cái gì?”, đứng ở trong Bạch Cư, nụ cười Kim Cửu Thương như biến mất, đôi mắt già nua không ngừng co giật.
Đúng lúc này…
Kim Độc đột nhiên hét lớn: “Trời đất sụp đổ, bóng tối vô cực, đao chém vạn vật”, sau đó hắn giơ đoản đao trong tay lên, khí huyết toàn thân không ngừng gào rú.
Lòng bàn tay gợn sóng đen, đoản đao trong tay run rẩy cong vẹo, khí tức toàn thân Kim Độc nhanh chóng chuyển hóa thành màu đen.
Thoắt cái, cả đất trời như chìm trong bóng tối và dường như biến thành đêm đen.
Trong bóng đêm, chỉ có đoản đao trong tay Kim Độc là vẫn sáng lấp lánh, dường như có nhiều con quỷ nhỏ đang nhảy múa.
Không gian rộng lớn bắt đầu sụp đổ và hóa thành hố đen. Khí tức của bóng đen càng lúc càng sục sôi, dường như thần bóng đêm xuất hiện. Ngay cả các phần tử trong không khí cũng biến mất, toàn bộ không gian và thời gian dường như bị đóng băng và phong hóa.
Ở bên dưới, Hoang Thành rơi vào trạng thái suy sụp và hoang tàn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một hạt cát trong bóng đêm.
Hàng tỷ người của tộc thú bên dưới ai nấy đều thở dốc, không ai còn tư duy hay dám lên tiếng…
Quá khủng khiếp!
Ngay cả Kim Tố Y từ đầu đến cuối đều nhắm mắt dường như đang ngủ say nhưng lúc này cũng khẽ mở mắt ra, cảm thấy có chút hứng thú.
“Quả nhiên là tu luyện thành công rồi”, Kim Cửu Thương vuốt chòm râu, vui mừng hài lòng gật đầu, không kìm nổi nhìn về phía Tô Minh, lẩm bẩm: “Thằng nhóc! Để xem mày còn có thể tạo nên kỳ tích gì không?”
“Chém!”, sau đó trong không khí yên tĩnh, mũi đao chém về phía Tô Minh như mưa sao băng.
Quá nhanh! Quá nguy hiểm!
Trong không gian yên tĩnh, khí tức không bị lộ ra ngoài, khí tức được thu lại cực độ.
Dường như cả thế gian này chỉ còn lại đúng một kiếm một đao này.
Không có khoảng cách về thời gian, trong lúc Tô Minh mở to mắt quan sát thì đao này đã đến trước mặt anh.
Nhưng Tô Minh đột nhiên giơ tay lên và tung quyền ra.
Chương 552: Bản thể Kim Bằng Thái Cổ
Quyền này bao gồm 250 triệu kg sức mạnh thuần túy, ngưng tụ sức mạnh và cả quy luật không gian, hơn nữa còn tổng hợp cả quy luật Tử Vong và kiếm ý…
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thi triển võ kỹ dung hòa nhiều loại phức tạp như vậy.
“Roẹt!”, lúc quyền đánh ra thì chỉ nghe thấy âm thanh như thần sấm sét đánh xuống.
Sau đó bóng tối ban nãy hoàn toàn biến mất, đất trời lại sáng trở lại, luồng ánh sáng của đoản đao mà Kim Độc dùng cũng hóa thành hư vô…
Kim Độc lại lùi về sau, mỗi bước lùi lại là một lần phụt máu. Đến khi hắn lùi về sau mười chín bước mới dừng lại.
Lần này sắc mặt Kim Độc tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, lúc này chỉ còn hơi thở dồn dập như dã thú.
Hắn không tin, có chết cũng không tin.
Chiêu pháp của hắn có tên là ‘Tử Diễm Trảm’, không ngờ lại bị chặn lại dễ dàng đến thế. Không phải, phải là bị trấn áp dễ dàng mới đúng.
Làm sao có thể thế được?
Theo như Kim Độc thấy, những người ở cảnh giới thấp hơn cảnh giới Thiên Diễn thì căn bản sẽ bị giết chết dưới Tử Diễm Trảm của hắn.
Nhưng trước mặt…
Kim Độc tự nhận thấy ý cảnh của mình vô cùng mạnh và không thể đỡ nổi nhưng lúc này mọi thứ như sụp đổ.
Trái tim vô địch tu luyện hàng chục ngàn năm lúc này cũng tan nát.
“…”, Hoang Thành ở bên dưới lại sáng trở lại, lúc này biến thành ngôi mộ tan hoang. Hơn nửa tộc nhân đều đã sợ chết ngất đi.
Ngay cả đám tộc nhân trong tộc Kim Bằng Thái Cổ ở trong Bạch Cư cũng có rất nhiều người ngất đi.
“Không… Không… Không thể nào”, Kim Cửu Thương thất thần, liên tục lắc đầu, như muốn cắn đứt răng, khí tức toàn thân như bùng nổ, giống như kẻ đánh bạc bị thua lớn, đôi mắt già nua cũng toàn là tia máu.
“Anh cũng ra hai chiêu rồi đấy, chả có gì thú vị cả. Vốn tưởng rằng anh cũng có chút thực lực, ai dè…”, Tô Minh lên tiếng nói, nhìn về phía Kim Độc nói với vẻ chán ngắt. Anh nhìn chằm chằm vào Kim Độc, đột nhiên nói với vẻ mong đợi: “Hay là đừng lãng phí thời gian nữa, mau lấy ra bản thể Kim Bằng Thái Cổ của anh đi. Nếu không, giờ mà tôi xuất chiêu thì anh chết không toàn thây đâu”.
Tô Minh nói rất nghiêm túc. Nhưng cảm giác này lại khiến người khác cảm thấy hống hách vô cùng.
Hơi thở của Kim Độc dồn dập, khí tức toàn thân như mất kiểm soát, thậm chí mất đi quyền khống chế.
Hắn là Kim Độc, là Kim Độc có thể Vĩnh Hằng Thái Cổ, là cường giả bất bại.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sát ý trở nên quái dị, khuôn mặt bắt đầu co quắp lại: “Loài người chắc không bao giờ có thể tưởng tượng ra bản thể Kim Bằng Thái Cổ và thể Vĩnh Hằng Thái Cổ lại vô địch đến mức nào đúng không? Cậu muốn xem tôi dùng bản thể xuất chiến thì nhất định là quyết định hối hận nhất đời này của cậu đấy”.
Giọng nói Kim Độc khàn khàn, có chút quái dị, cảm giác như ma khóc quỷ hờn.
Lúc này khí tức toàn thân hắn cũng bắt đầu sục sôi, thân hình bắt đầu trở nên vạm vỡ.
Hắn dường như từ một viên đá đã biến thành một ngọn núi khổng lồ.
“Thình thịch, thình thịch…”, nhịp tim đập mạnh như tiếng trừng phạt của Thượng Đế. Nhưng nếu nghe kỹ thì đó chính là nhịp tim đập trong cơ thể đã hóa thành bản thể của Kim Độc.
Đồng thời lúc này, Tô Minh lại không có bất cứ thay đổi nào về cảm xúc, thậm chí là không sốt sắng, không hề có ý nghĩ làm gián đoạn suy nghĩ hóa thành bản thể của Kim Độc. Thậm chí, trong lúc tất cả mọi người đang chăm chú quan sát quá trình Kim Độc hóa thành bản thể thì Tô Minh lại đưa mắt nhìn về phía Kim Tố Y: “Chắc cô là chiêu bài thứ hai của Kim Bằng Thái Cổ? Cô định ra tay sau khi Kim Độc chết sao? Tôi thấy đánh từng người một phiền phức lắm, chi bằng cô lên cùng Kim Độc đi, như vậy có lẽ còn có chút thú vị”.
Tay Tô Minh cầm Long Ngục Kiếm, nói một cách nghiêm túc, còn nở nụ cười rạng rỡ và đầy tự tin.
Tô Minh thật sự cảm thấy Kim Độc quá yếu, vậy mà hắn còn dám ngông cuồng.
Kim Tố Y là người nhiều năm không hay thay đổi về cảm xúc mà lúc này trong lòng cũng dấy lên vẻ phiền não.
Còn Kim Độc thì bị khiêu khích đến mức mất kiểm soát, cuối cùng bản thể cũng biến hóa thành công.
Màu vàng tản ra khắp nơi như mưa màu vàng rơi từ trên không trung xuống bao trùm khắp đất trời, cảm giác phiêu bồng như hòa với các phần tử trong không khí. Thậm chí không cần thở cũng vẫn có thể cảm nhận được khí tức đó đang bị dung hòa vào máu tươi và linh hồn.
Và điều quan trọng nhất vẫn là kích cỡ bản thể của Kim Độc, đã dài hơn 20000 mét. Cảm giác nhìn mà không thấy điểm cuối.
Dường như thân hình như bao trùm nửa không trung, cả thế gian chỉ còn lại mỗi Kim Bằng Thái Cổ.
Ngoài ra có những ký tự đang bay lơ lửng như những câu thần chú hoang cổ, thậm chí như những văn tự ở văn minh tiền sử. Tất cả đều bay lượn rõ nét xung quanh bản thể của Kim Độc. Giữa mỗi ký tự dường như lại có mối liên quan quái dị, từng ký tự liên kết với nhau, tạo nên tầng vĩnh hằng với khí tức phòng ngự vô địch.
Chương 553: Một kiếm chém đứt
Bấy giờ, bởi vì uy áp từ huyết mạch Kim Bằng Thái Cổ của Kim Độc được phóng thích ra không hề che giấu, Hoang Thành bên dưới có 99.999% người tộc thú phải cúi đầu cung kính, sợ hãi dập đầu kính bái, không dám có một suy nghĩ nào khác, bấy giờ, dù Kim Bằng bắt họ tự sát thì chắc số người tộc thú bên dưới cũng sẽ nghe theo, đó chính là lợi ích mà uy áp huyết mạch mang đến.
“Thể Vĩnh Hằng và thể Kim Bằng lại dung hợp với nhau đến bảy mươi phần trăm”, Kim Cửu Thương thì thào nói, trong đôi mắt già nua, tối tăm, đầy khát máu và một chút e dè hiện lên vẻ chờ mong và kinh ngạc.
Thể Vĩnh Hằng cũng được, thể Kim Bằng cũng thế, cả hai đều là thể chất có cấp bậc cao nhất, hòa vào làm một với nhau thì đúng là tạo hóa của đất trời, hàng tỷ năm chưa chắc đã có một, huống chi còn dung hợp đến tận bảy phần.
Hay!
Hay lắm!
“Đi tìm chết đi!”, sau đó, tiếng kêu giết đầy lửa giận của Kim Độc cứ như trăm ngàn viên đạn hạt nhân nổ tung trên trời cao.
Âm thanh rung động.
Nhưng, trong âm thanh đó có ẩn chứa uy áp huyết mạch tộc Kim Bằng Thái Cổ, đi sâu hơn nữa, nó còn chứa cả thần thông âm thanh chỉ thuộc về bộ tộc này.
Thế nên tiếng rống đó khiến không gian phía trên Hoang Thành bắt đầu điên cuồng đổ sụp xuống, cứ như động đất không gian hàng tỷ năm khó gặp…
Trong tiếng gào rống, Kim Độc cũng nhấc móng vuốt lên đánh về phía Tô Minh.
Cực kỳ đáng sợ.
Chỉ cảm thấy một mũi nhọn màu vàng như đang chứa chất lỏng từ ánh mặt trời lướt qua ánh mắt và tâm hồn, có thể nói là vô địch thiên hạ!
Bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ còn có một lợi thế nữa đó chính là vuốt Kim Bằng.
Huống chi Kim Độc còn chuyên môn dùng chân khí Thái Cổ vĩnh hằng để luyện chế móng vuốt của mình vô số lần?
Móng vuốt màu vàng đó có thể sánh ngang với đạo khí hạ phẩm, đúng là mạnh đến không thể tin nổi.
Khi móng vuốt đó đang đánh về phía Tô Minh thì có thể thấy rất rõ cả núi Vô Mệnh cũng bắt đầu rung lên, kinh khủng…
Cả núi Vô Mệnh cũng bị chấn động thì có thể biết được nó mạnh thế nào.
“Vuốt được đấy, tôi thích nó rồi”, khoảnh khắc đó, Tô Minh đột nhiên lên tiếng, anh nhếch miệng cười, Long Ngục Kiếm bất ngờ vung lên, vung tay lướt qua một đường.
Chỉ một kiếm.
Sau đó cất kiếm đi ngay.
Cả quá trình ra chiêu rất nhanh và cũng khá là tùy ý.
Khiến con người ta có cảm giác như đang mơ.
Thế nhưng.
Khi tất cả mọi người cảm thấy Tô Minh quá tự cao tự đại, không biết lượng sức, sẽ bị quật tả tơi.
Thì đột nhiên!
“Gào…”, tiếng kêu la thảm thiết của Kim Độc vang lên, vô cùng đau khổ, âm thanh đầy chói tai và chân thực.
Máu tươi văng tứ tung.
Màu vàng trở nên u ám.
Có thể thấy rất rõ, vuốt của Kim Độc sắp chạm vào người Tô Minh, suýt chút nữa là tóm được nhưng… Nhưng lại bị chém đứt lìa!
Bị một kiếm của Tô Minh, chặt đứt.
Một câu chuyện thần kỳ!
Thần kỳ đến mức tỷ năm khó gặp.
Hiện ra trước mặt mọi người như thế.
“Còn cái vuốt kia nữa, để lại nốt đi”, Tô Minh lại đột ngột nói, anh lại ra tay.
Ánh kiếm lóe lên.
Một cái móng vuốt khác của Kim Độc cũng bị chém đứt.
Hai cái móng vuốt được Tô Minh nhặt bỏ vào nhẫn không gian.
Hai cái móng vuốt này có độ cứng sánh ngang với đạo khí hạ phẩm, nói thật lòng, nó còn đáng sợ hơn cả vũ khí của những cao thủ để lại trong di tích cổ từ hàng tỷ năm trước.
Rất đáng để lưu giữ.
Hơn nữa Tô Minh có thể xác định được rằng hai cái móng vuốt này sẽ được bia Huyền Diệu chấm trúng, một khi bia Huyền Diệu cắn nuốt hai cái móng vuốt này, nói không chừng sẽ có chút tiến bộ.
Nghĩ thế, Tô Minh cảm thấy nóng lòng muốn thử, không ngờ bản thể bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ còn là bảo bối thế này.
Bấy giờ, anh hận không thể chặt hết tất cả móng vuốt của cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ.
“Không! Không! Không thể nào!”, với sự hào hứng của Tô Minh thì Kim Độc lại sụp đổ thêm lần nữa, tinh thần và tâm trạng khó lắm mới góp nhặt lại được sụp đổ ầm ầm, trở thành những mảnh nhỏ như bột phấn.
Bản thể khổng lồ của Kim Độc điên cuồng bay đi, hai cái móng vuốt đã mất, chỉ còn mỗi hai cái đùi liên tục chảy máu tươi như thể nó chẳng còn thiết sống nữa.
Đúng là Kim Độc không thể chấp nhận được sự thật này.
Cảm thấy đây chính là ác mộng.
Kim Độc đã dung hợp thể Thái Cổ Vĩnh Hằng và thể Kim Bằng lên đến bảy mươi phần trăm, đó là bản thể mạnh đến mức nào.
Huống chi đó còn là móng vuốt, đó chính là bộ phận cứng rắn nhất của bản thể.
Sao có thể bị chém đứt như thế?
Thậm chí Kim Độc còn cảm thấy dù có là cảnh giới Thiên Diễn hàng thật giá thật cũng không thể trực tiếp chém đi hai móng vuốt của mình.
Nhưng vấn đề là Tô Minh làm được!
Làm rất dễ dàng!
Tư tưởng võ đạo của Kim Độc lại một lần nữa bị nghiền nát.
Thậm chí Kim Độc còn tuyệt vọng đến mức hận không thể tự bạo…
Tô Minh đã làm thế nào?
Trên thực tế việc đó cũng chẳng dễ dàng gì.
Anh đã thử những chiêu thức mới, Cửu Kiếm Kinh Tiên cùng Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Sinh Tử Chớp Ảnh, ba kiếm hợp vào làm một, có sự sắc bén độc nhất của Cửu Kiếm Kinh Tiên, có sức mạnh tập trung của Thập Kiếm Vĩnh Hằng, có cả tốc độ của Sinh Tử Chớp Ảnh.
Cộng thêm quy luật Không Gian, quy luật Tử Vong, ngưng tụ sức mạnh vân vân và mây mây…
Cộng thêm kiếm ý đã lên đến cảnh giới Thăng Hoa trung kỳ!
Một kiếm của Tô Minh đã dùng hết tất cả những nguồn sức mạnh rất lớn, tất nhiên đó cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Chương 554: Một kiếm thành trận
Trải nhiệm mới lạ này cũng không thể nói là quá tốt, ba kiếm hợp làm một, không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.
Dù sao ba kiếm đều là loại cao cấp nhất, thần thông hoặc kiếm kỹ khó hiểu nhất, đều có sự kiêu ngạo của bản thân thì làm gì có chuyện chúng chịu dung hợp với nhau.
Đó là do Tô Minh dùng kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa trung kỳ làm thuốc dẫn mới miễn cưỡng làm được.
Dù đã làm được nhưng phần trăm dung hợp cũng thấp, theo như Tô Minh kiểm tra thì độ dung hợp đó chỉ khoảng ba mươi phần trăm.
Nhưng mà dù thế thì anh vẫn thoải mái chặt đứt móng vuốt của Kim Độc như đang thái rau.
Cũng có thể thấy nó rất khủng bố.
Cả Tô Minh cũng thầm thấy hào hứng và chờ mong.
Anh nghĩ sắp tới nhất định phải nghĩ cách để ba kiếm dung hợp được hoàn toàn vào nhau, một khi độ hòa hợp lên đến một trăm phần trăm thì nó hủy thiên diệt địa còn khó ư?
Ngược lại, đây là lần đầu tiên Tô Minh cảm thấy Long Ngục Kiếm trong tay mình hơi yếu đi.
Dường như anh có thể xác định và đoán trước rằng một khi ba kiếp hợp lại thành một, thực hiện chiêu thức, có lẽ Long Ngục Kiếm sẽ không chịu nổi, đoán chừng sẽ vỡ nát.
Khi đang chìm vào dòng suy nghĩ.
Tô Minh không để ý đến các loại cảm xúc đang có ở Hoang Thành.
Đó là thứ cảm xúc điên cuồng, hoảng hốt há hốc miệng đến nỗi rút gân.
Dù Kim Độc phóng thích cả bản thể cũng không thể chịu nổi một kiếm của thanh niên này ư?
“…”, sắc mặt của Kim Cửu Thương cũng bắt đầu tái nhợt, thậm chí còn có chút hối hận.
Chuyện không thể xảy ra được đó đã thật sự xảy ra ở đây rồi.
Một giây sau đó.
Đột nhiên.
“Rầm!”
Tô Minh cũng là người tốt, biết bây giờ Kim Độc đang đau đớn lắm, tâm trạng suy sụp, hoàn toàn nghi ngờ về cuộc sống này, sống không bằng chết, thế nên anh giơ một đấm lên, quy vu trần ai trực tiếp nện vào bản thể khổng lồ của Kim Độc, bản thể nhanh chóng xuất hiện một hố máu.
Xuyên thủng.
Xác của Kim Độc nhanh chóng rơi xuống, mất đi nguồn sống, cả thần hồn cũng bị nghiền nát.
Ầm!
Xác của Kim Độc rơi xuống Hoang Thành, trực tiếp đè nát cả ngàn tòa kiến trúc bên dưới, làm sụp đổ một góc Hoang Thành.
“Anh rất mạnh”, không ai nhìn thấy Kim Tố Y đứng trước mặt Tô Minh bằng cách nào, mặt đối mặt, vẻ mặt Kim Tố Y đầy bình tĩnh, trong sự điềm tĩnh ấy có vẻ nặng nề, thậm chí cô ta còn khẽ nhíu mày, dường như cô ta đang muốn nhìn thấu Tô Minh nhưng mãi vẫn không thể làm được.
“Tất nhiên”, Tô Minh gật đầu, thoải mái thừa nhận.
“Vì thế, anh phải chết”, Kim Tố Y cực kỳ nghiêm túc, không chỉ vì Tô Minh quyết sống chết với tộc Kim Bằng Thái Cổ, hay Tô Minh chỉ mới hai mươi tuổi, mà còn vì anh là loài người, cấp bậc đó với loài người chính là yêu nghiệt, nếu anh không chết, sau này sẽ thành một mối tai họa dành cho cả đế quốc Hoang Thú.
Lời nói vang lên.
Cổ tay Kim Tố Y đột nhiên cử động.
Kiếm trúc trong tay khẽ nâng lên.
Một mũi nhọn bay thẳng về phía Tô Minh, mũi nhọn đó trông cũng chẳng có gì đặc biệt, khá bình thường thôi.
Thế nhưng.
Khi kiếm phong sắp chạm vào người Tô Minh thì đột nhiên bùng nổ!
Kiếm phong nhanh chóng hóa thành chín mươi chín cái.
Kiếm phong chằng chịt như giăng tơ.
Ti tỉ cái bén nhọn.
Chín mươi chín kiếm phong lại tự động sắp xếp thành một kiếm trận!
Kiếm trận chín mươi chín kiếm phong
Thao tác tinh vi đó, cả Tô Minh cũng phải sợ đến ngây ngẩn cả người.
Bởi vì thao tác có thể khống chế kiếm phong đến mức tinh tế như vậy, anh cũng chỉ mới được thấy lần đầu, nếu dùng thước đo của loài người để kiểm tra thì hẳn là chỉ số sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Đúng là điên rồ thật mà!
Tô Minh đã mở mang được tầm mắt rồi.
Cả hai mắt cũng to hơn nhiều rồi.
Những thao đó, ầm! Kiếm phong của kiếm trúc trông có vẻ bình thường như một con kiến lại đột ngột hóa thành khủng long, như một giọt nước mua nhanh chóng biến thành biển rộng.
Sự bùng nổ bất ngờ đó, ngay trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi tạo ra sự rung động.
Sau khi kiếm phong bùng nổ thì nó lại dùng tốc độ khủng khiếp, có lẽ là nhanh hơn gấp mười lần, đến trước mặt Tô Minh lại nhanh thêm gấp mười nữa, đúng là đáng sợ.
Hoàn toàn không cho con người ta đường sống.
Chỉ một kiếm đó thôi, sức mạnh của Kim Tố Y đã được bày ra đó, chẳng thiếu sót một chút nào.
Luân hồi bảy kiếp, khủng bố như thế, quả là danh bất hư truyền.
Theo đánh giá của Tô Minh, chỉ một kiếm đó thôi là đủ để giết chết võ tu cảnh giới Thiên Diễn bậc hai trong nháy mắt, còn mạnh hơn sự tưởng tượng của Tô Minh rất nhiều.
“Kiếm tốt”, thế nhưng Tô Minh hoàn toàn không hề kích động, chỉ khen một câu rồi đột ngột giơ Long Ngục Kiếm trong tay lên, quy luật Không Gian được đẩy lên cực hạn, nói cách khác, nó không bằng tốc độ vung Long Ngục Kiếm.
Trong thoáng chốc, Tô Minh cứ như một người đang biểu diễn với tốc độ xuất chiêu mà mắt thường không thể thấy rõ.
Một cái chớp mắt chém bảy mươi hai kiếm.
Bảy mươi hai kiếm chồng lên nhau.
Mỗi một kiếm đều là Cửu Kiếm Kinh Tiên, Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Sinh Tử Chớp Ảnh. Mỗi một kiếm đều ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, quy luật Không Gian, quy luật Tử Vong các thứ.
Mỗi một kiếm đều dồn hết toàn lực.
Dồn hết bảy mươi hai kiếm vào cùng một lúc như thế có thể được xem là thần tích.
Cả bản thân Kim Tố Y cũng phải ngừng thở.
Có chút ngẩn ngơ.
Giây phút ngẩn ngơ đó cũng chính là tốc độ Tô Minh ra tay, như một tia lửa xẹt qua vậy, có lẽ chỉ chừng 0,01 giây? Người thường, dù có là cảnh giới Thiên Diễn thì có thể ra tay được trong khoảng thời gian cực hạn đó vẫn rất khủng bố, Tô Minh thì sao? Chẳng những ra tay ngăn cản mà còn trực tiếp thực hiện bảy mươi hai lần.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì dù cô ta có bị đánh chết, bị nghiền nát chết cũng không bao giờ tin.
Mặt khác, những chiêu kiếm dồn hết sức lực để đối phó như thế, làm sao anh có thể thực hiện liền bảy mươi hai cái liên tục không dứt?
Theo cô ta biết, khi võ tu loài người thực hiện những chiêu thức mạnh mẽ như thế thì nhiều nhất là ba bốn lần sẽ không còn sức nữa.
Dù là người tộc thú có thể lực hơn người, lượng chân khí tích trữ khổng lồ thì liên tục đánh ra mười chiêu mạnh cũng sẽ bị cạn kiệt.
Tô Minh này…
Không thể nhìn thấu được.
Trong một thoáng Kim Tố Y đang thả hồn đi đâu đó…
Soạt!
Giữa không trung, không gian bị xé rách đã trở lại bình thường, trong hỗn độn nó lại xé rách, tia sáng rực rỡ, chân nguyên như mây.
Cực kỳ rung động.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh và tập trung về một phía, chiêu thứ nhất của hai người đang quyết đấu, cân tài ngang sức.
Có thể nói là thổi ngang như gió thu.
Chương 555: Luân Hồi Thiên Kiếp
Trên thực tế, Kim Tố Y vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nguyên nhân rất đơn giản, Tô Minh dùng liên tục bảy mươi hai kiếm mới chặn được một kiếm của Kim Tố Y.
Hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
“May quá”, Kim Cửu Thương thở phào nhẹ nhõm.
Thanh niên này chính là tên yêu nghiệt nhất trong số những kẻ yêu nghiệt lão ta từng gặp được trong đời, trong suốt mấy trăm ngàn năm qua, hơn nữa còn là tên yêu nghiệt bỏ lũ yêu nghiệt khác xa hàng ngàn dặm.
Lão ta đã tuyệt vọng nghĩ rằng thanh niên này là vô địch thiên hạ, không hề có điểm cuối.
Vẫn may.
Kim Tố Y không thua kém gì ai! Rất biết cố gắng phấn đấu!
Không chỉ Kim Cửu Thương, những người khác trong tộc Kim Bằng Thái Cổ và người tộc thú cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt thì mặt cắt không còn một hột máu, cứ trông như người chết.
Thậm chí Tiêu Nguyệt còn lảo đảo suýt ngã, đã khóc nấc lên.
“Nếu đây chính là giới hạn cuối cùng cho sức mạnh của anh thì tôi nghĩ anh nên tranh thủ thời gian nói lời tạm biệt với thế giới này đi là vừa, tôi có thể cho anh chút thời gian, đó chính là sự tôn trọng tôi dành cho thiên tài và yêu nghiệt chân chính”, Kim Tố Y lên tiếng, nghiêm túc nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Minh.
Cô ta không nói giỡn.
Tuy rằng một kiếm của cô ta lúc nãy không hề nương tay.
Nhưng đó cũng không phải là đòn tấn công mạnh nhất của cô ta.
Nên biết rằng cô ta thành công luân hồi bảy kiếp, đã tu luyện thành công Luân Hồi Thiên Kiếp trong truyền thuyết rồi!
Dù bỏ đi cái chiêu thức khủng bố đến đáng sợ của Luân Hồi Thiên Kiếp, thì cô ta vẫn có những chiêu kiếm mạnh hơn cái lúc nãy rất nhiều.
Mà Tô Minh, nếu chỉ có mỗi một kiếm đó thì dù anh có chồng bảy mươi hai kiếm, thậm chí là bảy trăm hai mươi kiếm thì vẫn không phải là đối thủ của cô ta.
“Nếu tôi nói lúc nãy tôi chỉ mới làm nóng người thì cô có tin không?”, Tô Minh cưỡi khẽ, như vừa ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng!
Trực tiếp khiến mọi âm thanh trở nên yên tĩnh, không còn tiếng động nào, không gian đóng băng, thời gian như dừng lại.
“Lúc nãy cô chủ động ra chiêu, tôi đỡ một kiếm đó, bây giờ đến lúc tôi chủ động rồi”, trong sự im lặng đó, Tô Minh nghiêm túc nói.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên…
Hí!
Tiếng long ngâm của Long Ngục Kiếm.
Một kiếm chém ra.
Trong kiếm có cả Cửu Kiếm Kinh Tiên, Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Sinh Tử Chớp Ảnh, thêm vào đó là quy luật Không Gian, kiếm ý khác nữa, chẳng có một chút dư thừa nào, đều được dồn hết vào đó, đồng thời được bỏ thêm Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo lấy được từ chỗ Lâm Yển ở nhà họ Lâm thế giới Đại Thiên.
Bốn kiếm hợp nhất.
Tô Minh rất vất vả, thật đấy, bốn kiếm hợp nhất khiến anh dồn hết toàn lực, cả kho tàng huyết mạch cũng dùng tới mới đủ sức ép cả bốn vào làm một.
Nhưng cũng chỉ dung hợp được khoảng mười phần trăm.
Dù thế, một kiếm chém ra, chẳng hiểu sao Tô Minh lại có cảm giác mãnh liệt với câu “tôi là vô địch thiên hạ”.
Xuất hiện ảo giác rằng mình có thể dùng kiếm này lay động quá khứ, chặt đứt thời gian.
Một kiếm này, thật sự rất mạnh.
Trong nháy mắt, Kim Tố Y đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt như tro tàn, hai mắt hoảng sợ! Như thể vừa trông thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trên đời này!
“Luân Hồi Thiên Kiếp!”, Kim Tố Y không hề do dự, hơi thở chợt thay đổi, nếu như một giây trước vẫn là cái vẻ chẳng gì đáng màng tới, mọi thứ đều là tĩnh lặng thì giờ phút này đây nó trở nên bùng nổ, hơi thở hủy diệt có thể làm mai một cả thế giới nhanh chóng tỏa ra từ người cô ta.
Cùng lúc đó, cả người Kim Tố Y cũng chìm trong màn mây màu tím, màu tím đó cực kỳ tinh khiết và linh động, như một đám tinh linh tím đang chạy nhảy, trong lúc nó chạy nhảy thì sấm sét mạnh điên cuồng nổi lên.
Kim Tố Y lập tức biến thành thần sấm.
Quy luật Sấm Sét bao quanh người, hai mắt ẩn chứa hơi thở sát phạt của thần, một màu tím đen, đôi mắt ấy lướt qua như có thể dừng lại hết tất cả mọi thứ.
Bấy giờ, hơi thở quy luật Sấm Sét trên người Kim Tố Y rõ ràng đang phá tan cảnh giới Thăng Hoa, hơn nữa vẫn còn tiếp tục đánh tới, đáng sợ như thế.
Không chỉ quy luật Sấm Sét mà còn có một quy luật Luân Hồi kỳ lạ đầy bí ẩn hiện lên quanh Kim Tố Y, cảnh tượng Kim Tố Y luân hồi bảy kiếp này cứ như đang hóa thành thước phim được trình chiếu bao quanh cô ta.
Bấy giờ, Kim Tố Y không còn mang hơi thở sinh mệnh của loài người hay người của tộc thú nữa, ngược lại, đó là hơi thở của thiên thần, một thiên thần không có cảm xúc.
Khi tất cả mọi thứ được ngưng tụ đến cực hạn.
“Thần Nhãn Luân Hồi, phá vỡ hư không!”, Kim Tố Y đột nhiên hét to, đôi mắt màu tím đen như đang ôm lấy thiên địa vạn vật, đột nhiên ánh sáng tím bùng nổ, hai luồng sáng tím bắn ra từ trong mắt, trực tiếp đối diện với một kiếm của Tô Minh.
Ông…
Bốn kiếm hợp thành một kiếm của Tô Minh là chuyện trước nay chưa từng có, kiếm đạo thông thần, chằng hề chùn bước, thế nhưng giờ phút này nó lại run lên như vừa gặp phải thiên địch.
Thế nhưng sau đó, khi bốn kiếm hợp nhất thành một kiếm, chẳng những không hề lùi bước hay sợ hãi mà còn có thêm kiếm phong tinh khiết trước nay chưa từng đó, tinh khiết đến mức đã được hóa thần nhập linh.
Trong phút chốc.
“Keng!”
Hai vầng sáng tím trong mắt cô ta nhanh chóng trói chặt lấy một kiếm của Tô Minh.
Có thể thấy rất rõ, kiếm quang của Tô Minh bắt đầu vỡ vụn!
Đầu tiên là nứt từng đoạn từng đoạn một, sau đó là vỡ vụn từng miếng từng miếng, bị vỡ tan thành mảnh nhỏ, sau đó hóa thành bụi phấn, cuối cùng là bụi phấn cũng biến mất không còn nữa, cứ như đã bị kéo vào luân hồi.
Ánh sắng trong đôi mắt màu tím của Kim Tố Y cũng không thua kém gì, đầu tiên là ảm đạm đến tối tăm, sau đó là hóa thành hư vô.
Cân tài ngang sức.
“Hay cho một chiêu Luân Hồi Thiên Kiếp, khá thú vị”, Tô Minh thì thào trong lòng, đúng là bất ngờ.
Anh lại ngửi thấy hai loại quy luật Sắp Xếp cảnh giới Thăng Hoa trong Luân Hồi Thiên Kiếp của đối phương, cảm giác cứ như vừa gặp ma vậy.