• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Ưng đao của Tô Ưng

Phía trước bóng đao hình thành một bóng hắc Ưng.

Hắc ưng kiêu ngạo, vỗ cánh phành phạch, tăng tốc.

Hắc ưng tăng tốc, đương nhiên bóng đao cũng tăng tốc.

Dễ dàng xé rách không gian, bất luận là Hư không hay là Thực không, đều trở nên mỏng manh như một trang giấy, hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Bóng đao của Ưng đao thầm lặng bay ra, chém thẳng về phía sau lưng của Tô Minh.

“Tứ chấp sự, ông làm gì vậy?!!! Tô Minh! Cẩn thận!”, Nam Cung Cẩn hét lên.

Hầu như là phản xạ tự nhiên.

Lúc này suy nghĩ của cô ta rất hỗn loạn.

Một bên là anh Tô Ương trong lòng trước giờ luôn chính trực, lương thiện lại lừa gạt mình, lại muốn giết chết huyết mạch ruột thịt của bố mẹ nuôi mình! Cô ta không chịu đươc nữa rồi!

Một bên là thực lực và thiên phú của Tô Minh rõ ràng vượt xa rất xa so với sức tưởng tượng của cô ta, xa hơn nhiều so với những gì cô ta nghĩ về một thiên tài, trước đó cô ta còn tưởng Tô Minh rất yếu đuối, lúc này, vừa kính phục sùng bái lại vừa đau mặt.

Trong suy nghĩ hỗn loạn, cô ta lại nhìn thấy Tứ chấp sự luôn thân thiết, ôn hoà lại đánh lén từ phía sau Tô Minh?!

Càng không thể chịu nổi.

Cô ta bất giác liền muốn nhắc nhở Tô Minh.

Xong.

Tô Minh như thể không nghe thấy gì.

Trong giờ phút nguy hiểm nhất, rõ ràng bóng đao đánh lén khủng khiếp của Tô Ương đã sắp chạm đến người anh, rõ ràng Nam Cung Cẩn đã hét lên thật to để nhắc nhở rồi, nhưng anh ấy lại vẫn không hề có chút phản ứng nào.

Không chỉ không có phản ứng, mà, Đoạn Lân kiếm vẫn càng lúc càng sục sôi, thét gào, hưng phấn!!!

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”.

Đoạn Lân kiếm Vô ảnh Tuyệt thần, không ngừng múa kiếm, chồng lên nhau, mỗi một kiếm sau này càng cô đọng hơn những kiếm trước, ngưng tụ, kiên định.

Từng bóng kiếm chồng lên nhau, chuyển động điên cuồng.

Như cơn sóng thần hồng thuỷ cuồn cuộn, điên cuồng đập về phía Tô Ương.

Ý chí chiến đấu của Tô Minh cuồn cuộn.

Cả người phảng phất đều sắp bị ý chí chiến đấu thiêu đốt.

Trong đôi con ngươi chỉ có Tô Ương.

Chiến! Chiến!! Chiến!!!

Giết! Giết!! Giết!!!

“Trái với thiên đạo như thế, vạn năm cũng khó gặp được một yêu nghiệt đầy thiên phú, đáng tiếc, đánh nhau hưng phấn quá, chết trong tay mình cũng coi như không uổng”, Tô Ưng nghĩ thầm trong lòng. Thở phào một hơi.

Ông ta biết, Tô Minh buộc phải chết không nghi ngờ.

Mình đã từng vô số lần dùng Ưng đao, quen thuộc đến mức tận sâu trong tâm khảm, bóng đao này rốt cuộc mạnh bao nhiêu? Ông ta là người rõ nhất.

Lúc này, bóng đao của thanh Ưng đao dường như đã tiếp xúc với Tô Minh mà không hề có gì chắn đỡ, hoặc không gian để tránh đi, cho dù Tô Minh lúc này có phản ứng lại thì cũng không thể thay đổi được gì nữa đúng không?

Cùng lúc đó.

“Ding ding ding…”.

Từng bóng kiếm kinh thiên động địa rơi thẳng trên không gian phòng ngự màu vàng kim được ‘Mệnh ly chi thư’ tạo nên.

Không gian phòng ngự này mặc dù rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi sức tấn công ào ạt, chi chít, sóng sau xô sóng trước liên tiếp kiểu này.

Con kiến còn có thể cắn chết được con voi.

Huống hồ là kiếm ý tám triệu kg sức mạnh thuần tuý, linh động, chồng chéo lên nhau v.v… nhưng để so sánh thì bóng kiếm này đâu phải là con kiến.

Cho nên, sắc vàng kim dần dần biến mất.

Mắt thấy đã sắp tan biến.

Mà Hoang vu chi quyền ấn cũng đến phía trước người Tô Ương, sắp tiếp xúc với không gian phòng ngự màu vàng kim.

Có thể tưởng tượng, sau khi bị rất nhiều bóng kiếm làm hao mòn, không gian phòng ngự kia đã rất yếu đến mức sắp vỡ nát rồi, chắc chắn sẽ không chặn được quyền ấn của Hoang vu chi quyền.

Chạm vào là vỡ thôi đúng không?

Điểm này cho dù là Tô Ương cũng hiểu rất rõ.

Nhưng, Tô Ương lại cười.

Cười một cách tàn nhẫn.

“Quyền ấn của cậu, rất mạnh!!! Nhưng đáng tiếc, cậu lập tức phải chết rồi! Quyền ấn này có mạnh hơn nữa cũng sẽ biến mất theo cái chết của cậu!”, Tô Ương thầm nghĩ trong lòng, không hề có chút xíu lo lắng về Hoang vu chi quyền sắp chạm đến mình.

Quyền ấn đi theo chủ nhân, chủ nhân chết, quyền ấn mất, đây là quy luật Võ đạo của Thiên đạo.

Ánh mắt Tô Ương quái dị, trong ánh mắt đó, bóng chiếc Ưng đao của Tô Ưng cuối cùng cũng chạm lên người Tô Minh!

Tô Ương vông cùng chờ mong.

Hắn nghĩ, Tô Minh sẽ hoá thành Hư vô một cách không cam lòng dưới bóng thanh Ưng đao đúng không?

Ở chỗ không xa.

Nam Cung Cẩn cũng ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta phải tận mắt chứng kiến huyết mạch của chú Tô và dì Từ hoá thành tro bụi sao?

Cô ta vô cùng vô cùng muốn ngăn chặn.

Xong, bất kể Tô Minh hay là Tô Ưng hoặc là Tô Ương, thực lực đều vượt xa cô ta.

Khí tức khi ba người này giao đấu, cô ta đều không thể chặn được, cô ta gần như không thể đến gần, khí tức của ba người giống như xây nên một bức tường ngăn, chặn lại người có thực lực không đủ như cô ta ở bên ngoài.

Trên thực tế cô ta không muốn bất kỳ ai phải chết, không muốn Tô Minh chết, không muốn anh Tô Ương chết, cũng không muốn Tô Ưng chết.

“Ha ha ha…”, Gỉa Viêm cuối cùng cũng giải toả được cảm xúc oán độc bật cười the thé.

Cực kỳ oán độc, đắc ý.

Nhìn chằm chằm Tô Minh.

Hắn nghĩ, Tô Minh đã sắp biến thành một đoá hoa thịt chết chóc, được nở một lần sau chót rồi.

Hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy.

Không được bỏ qua.

Xong!!!

Trong lúc nguy hiểm trùng trùng.

Ai cũng không ngờ được là…

Đúng vào giây phút khi bóng thanh Ưng đao chạm lên người Tô Minh.

“Phụt…”.

Bóng thanh Ưng đao đột nhiên kêu gào.

Thảm thiết.

Có thể nghe thấy rất rõ ràng, bóng thanh Ưng đao kia giống như một cục đá lạnh gặp phải một ngọn Minh hoả cực kỳ nóng cháy, đang điên cuồng tan chảy.

Chớp mắt, bóng thanh Ưng đao liền hoá thành hư vô.

Đến bản thể của thanh Ưng đao cũng bị tan chảy.

Tô Minh nở một nụ cười đầy vẻ tàn nhẫn.

“A…”, Tô Ưng hét lên một tiếng thảm thiết.

Tiếng hét thảm thiết thấu xương, tàn nhẫn, đau đớn vạn phần.

Đó là Thiên hoả hoả độc!

Tô Minh đã cảm nhận được đòn đánh lén của Tô Ưng từ sớm.

Đã chuẩn bị trước một giọt Thiên hoả hoả độc.

Thiên hoả hoả độc, trong tình huống không có phòng bị, giết chết một kẻ mạnh cảnh giới Động Hư cũng không phải là không thể.

Tô Ưng cũng chỉ là cảnh giới Động Hư sơ kỳ mà thôi.

Còn đứng gần mình như vậy.

Không chết ông thì chết ai nữa?

Mà trong lúc Thiên hoả hoả độc như lưỡi liềm của thần chết đang cắt đi mạng sống của Tô Ưng, Hoang vu chi quyền kia cũng dễ dàng nghiền nát không gian phòng vệ mà “Mệnh ly chi thư” tạo nên.

Cùng lúc không gian phòng vệ sắc vàng kim vỡ nát, “Mệnh ly chi thư” lập tức trở nên tối mờ, hoá thành bột mịn, biến mất.

Mặt Tô Ương không còn chút huyết sắc!!!

Vô cùng vô cùng tuyệt vọng.

Hoang vu chi quyền, đến rồi.

Hắn phải bước chân trên con đường hoàng tuyền rồi.
Chương 312: Người này không chết thì tâm ta không yên

Tô Ương không chút do dự.

Đứng giữa sự sống và cái chết, hắn ta liền thiêu đốt kiếm ý trong cơ thể mình.

Kiếm ý cũng là thứ có thể dùng để thiêu đốt.

Khi thiêu đốt rồi thì thực lực sẽ được tăng gấp mấy lần trong thời gian ngắn.

Tất nhiên, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng. Nếu nhẹ thì Ý cảnh sẽ bị sụp đổ, tâm niệm võ đạo cũng vỡ tan, đan điền thương nặng. Còn nếu nặng thì sẽ chết tại chỗ.

Nếu như không bị ép đến bước đường này thì sẽ không có bất cứ tu giả võ đạo nào muốn chọn cách thiêu đốt kiếm ý của bản thân.

Về kiếm đạo thì Tô Ương cũng được coi là có tư chất. Hơn chục năm trước đã nhập môn kiếm ý.

Mặc dù đến giờ cũng chỉ là kiếm ý ở cấp bậc nhập vi hậu kỳ, chứ chưa bước vào cấp bậc Linh động. Nhưng kiếm ý của hắn ta lại hỗ trợ cho Huyền Huyết Kiếm, tăng thêm phần nhiều uy lực và là một chỗ dựa vững chắc của hắn ta.

Lúc này hắn ta đã trực tiếp thiêu đốt kiếm ý của mình. Từ một góc độ khác có thể thấy Tô Ương rất độc ác. Độc ác với chính mình và cả với người khác.

Lúc thiêu đốt kiếm ý thì khí tức của Tô Ương cũng điên cuồng sục sôi giống như quả bom hạt nhân nổ tung.

Toàn thân Tô Ương run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt như người chết, co rúm lại như sắp biến dạng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Phải nói là cảnh giới của hắn ta đã đột phá lên cảnh giới Động Hư hậu kỳ rồi.

Hơn nữa, những chân khí cằn cỗi trong cơ thể, giờ đây lại một lần nữa sục sôi đầy sức sống.

“A… A…”, lúc này Tô Ưng bị lửa thiêu đốt thành tro trong nỗi tuyệt vọng, hối hận và đau khổ.

Ông ta chết không có chỗ chôn thân.

Nhìn thấy vậy thì rất nhiều người, đặc biệt là Giả Viêm sợ đến nỗi suy sụp.

Ngay cả Nam Cung Cẩn cũng bị ngọn lửa độc làm cho sợ chết khiếp, toàn thân run rẩy.

Cô ta chỉ biết trơ mắt nhìn Tô Ưng bị thiêu cháy thành hư vô, từ người sống bị thiêu thành tro bụi.

“Càn Khôn Nhất Kiếm!”, đồng thời lúc này Tô Ương vừa đột phá thành công, không có bất cứ khoảng thời gian nghỉ ngơi nào liền gào hét, vung Huyền Huyết Kiếm trong tay bất chấp tất cả mà chém ra.

Kiếm vừa chém ra, kể cả hắn ta vừa mới đột phá lên cảnh giới Động Hư hậu kỳ thì vẫn bị kiếm này hút sạch chân khí trong cơ thể.

“Càn Khôn Nhất Kiếm” này là kiếm kỹ ở bán bộ thiên cấp, vô cùng mạnh.

Mặc dù Tô Ương miễn cưỡng học được nhưng vẫn chưa từng sử dụng. Bởi vì thực lực không đủ nên cố dùng là sẽ bị phản tác dụng.

Trong lúc sinh tử như này thì Tô Ương đâu còn để ý đến những cái khác nữa?

Một kiếm chém ra thì chỉ thấy kiếm quang màu vàng phát ra từ Huyền Huyết Kiếm. Trong lúc bị chèn ép, màu vàng đó biến màu, kiếm quang như núi thần bị sức mạnh đè nén…

Quá sắc bén!

Hơn nữa, lúc kiếm quang tấn công thì rõ ràng có cảm giác như càn khôn bao trùm, không gian biến đổi.

“Bụp…”, Càn Khôn Nhất Kiếm va đập vào đại hoang vu quyền.

Âm thanh đó dường như thần sấm đứng ở trên bầu trời cầm búa đập vang rền thành tiếng sấm sét. Âm thanh vang vọng…

Nó khủng khiếp đến nỗi khiến tất cả trên dưới ở Thủ Hộ Sơn dường như bị thủng hết màng nhĩ.

Một ngọn núi lớn chọc trời như Thủ Hộ Sơn lập tức xuất hiện vết nứt dưới âm thanh vang rền đó, dường như cả ngọn núi như bị xẻ làm hai.

Sắc mặt Tô Minh biến đổi.

Tô Minh lùi về sau ba bước, khóe miệng chảy máu.

Còn Tô Ương thì bay ra ngoài mấy ngàn mét.

Toàn thân hắn ta như bị gán chặt vào vách núi.

Lúc này mà ai nhìn thấy mới thấy kinh hãi.

Toàn thân Tô Ương đầy máu, trông như vũng bùn toàn thịt.

Xương nát hòa vào da thịt trông đến nhức mắt. Nhưng hắn ta không chết.

Bởi vì nội tạng và tim của hắn ta được bao bọc bởi bùa phòng thân cấp bậc vô cùng cao.

Phải nói rằng, Tô Ương đến từ cấp võ đạo cao nên có rất nhiều thủ đoạn và hộ pháp.

Tất nhiên, kể cả không chết thì Tô Ương cũng bị trọng thương và con đường võ đạo coi như bị dang dở. Có thể nói là thê thảm không từ nào diễn tả nổi.

“Uy lực của đại hoang vu quyền đúng là còn mạnh hơn cả tưởng tượng của mình. Nhưng người anh này của mình tâm tính độc ác, quyết đoán và cũng có nhiều món bài đấy”, Tô Minh nheo mắt lại, thầm nghĩ. Lúc này sát ý đối với Tô Ương càng lúc càng nặng hơn.

Phải giết ngay kẻ có tính cách như Tô Ương mới được.

“Anh trai tốt của tôi! Anh nói là muốn dạy dỗ tôi, hình như là không xứng lắm”, Tô Minh lên tiếng nói.

Giọng nói thản nhiên, rõ ràng là rất bình tĩnh nhưng lại cho người khác cảm giác vô cùng bá đạo.

“Tô Minh! Tôi… Tôi… Chúng ta là anh em mà, không… Không nên tàn sát lẫn nhau mới phải. Trước đây thái độ của tôi không tốt, tôi… Tôi xin lỗi nha. Giờ tôi đã thành ra như này rồi, cậu tha cho tôi đi”, Tô Ương run rẩy đáp.

Bởi vì bị thương quá nặng nên giọng nói của hắn ta cũng yếu ớt.

Trong giọng nói đó tràn đầy vẻ áy náy, hối hận và cầu xin.

Nhưng đáp lại hắn ta chỉ là kiếm của Tô Minh.

Thanh kiếm chém ra không chút do dự.

Không có bất cứ lời thừa thãi, mà chỉ một kiếm là lấy mạng của Tô Ương.

Kiếm xuất ra, sát khí vô tận.

Kiếm quang di chuyển nhanh hóa thành ánh sáng đến trước mặt Tô Ương.

Nhưng…

Đúng lúc này, điều khiến Tô Minh không thể ngờ tới là…

Thần hồn của Tô Ương đột nhiên thoát ra ngoài, dường như được thế lực nào đó đến từ hư không cứu đi.

Và Tô Ương được cứu đi ngay trước mặt Tô Minh khiến sắc mặt Tô Minh trở nên khó coi vô cùng.

“Thiên nữ tiền bối! Chuyện này là thế nào?”, giọng nói của Tô Minh trở nên ngưng trọng.

Diệt cỏ không tận gốc thì gió xuân lại mọc lên!

Huống hồ Tô Ương lại ở tầng võ đạo cao, tâm tính hiểm độc, thiên phú võ đạo không tồi. Người như này không chết đúng là tâm không an.
Chương 313: Mọi thứ quay về quỹ đạo của nó

“Có một cường giả có thực lực cao cường để lại chiêu thức ở trong cơ thể hắn ta”, thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên nói.

Tô Minh không hỏi thiên nữ Tạo Hóa là ban nãy có thể ngăn cản kẻ đó cứu Tô Ương đi không hoặc không hỏi thiên nữ Tạo Hóa tại sao không ngăn cản.

Anh vẫn trung thành với câu nói ‘Thiên nữ Tạo Hóa giúp mình thì là ân huệ, còn không giúp thì đó là bổn phận’.

Huống hồ, thần hồn của thiên nữ Tạo Hóa dùng một lần là bớt đi một lần. Kể cả để Tô Minh chọn thì anh cũng sẽ không muốn thiên nữ Tạo Hóa phí mất thần hồn của mình để ngăn cản Tô Ương bỏ chạy.

Tô Ương không xứng để thiên nữ Tạo Hóa ra tay.

“Hôm nay không chết thì sau này cũng sẽ chết trong tay tôi. Hôm nay anh không phải là đối thủ của tôi thì sau này càng không”, Tô Minh tự nhủ.

Anh dập tắt lửa giận trong lòng và khôi phục lại vẻ tự tin và yên tĩnh trước đó.

Một giây sau, Tô Minh nhìn về phía Nam Cung Cẩn.

“Đừng giết tôi!”, Nam Cung Cẩn bị hù dọa suýt nữa ngã xuống đất.

Trong mắt cô ta, Tô Minh chẳng khác gì thần chết.

Lửa độc giết Tô Ưng, một chiêu biến ông ta thành đống thịt nát.

Uy lực quá khủng khiếp!

“Cút đi! Nếu như đến nhà họ Tô, cứ nói thật chuyện xảy ra ngày hôm nay với bố mẹ tôi là được”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào Nam Cung Cẩn, nói.

Cô gái này không có ác ý gì cả, vô cùng thuần khiết, tâm địa cũng không xấu nên Tô Minh không có ý giết.

Ngoài ra, để cô ta quay về nhà họ Tô nói thật chuyện xảy ra ngày hôm nay với bố mẹ, tránh để bố mẹ bị tên con nuôi như Tô Ương lừa gạt.

“Tôi biết rồi!”, Nam Cung Cẩn nói có chút thất thần.

Bất luận thế nào thì trước đây cô ta cũng từng thích Tô Ương, kết quả là…

Không ngờ Tô Ương chính trực lương thiện trong lòng cô ta lại là người hiểm độc đến vậy. Vì vị trí cậu chủ cả của nhà họ Tô mà dám lấy oán trả ơn bố mẹ Tô Minh, định giết chết giọt máu duy nhất của họ nữa.

Cô ta thấy suy sụp và không thể chấp nhận được.

Tô Ương mà cô ta quen, chỉ là một người ngụy trang và giả tạo.

Huống hồ, lúc đến trái đất thì có ba người nhưng giờ đây chỉ còn một mình cô ta nên cô ta có chút hoang mang.

Tất cả mọi thứ đều khác hoàn toàn với những gì cô dự liệu trước khi đến đây.

“Có phải thất vọng lắm không?”, Tô Minh nhìn về phía Giả Viêm, hỏi.

Chỉ một cái nhìn mà Giả Viêm đã mềm nhũn người rồi ngã xuống đất.

Lúc này hắn không còn dũng khí kêu gào khóc lóc hay cầu xin nữa. Chỉ còn lại là nỗi tuyệt vọng khó tả.

“Kiếp sau thì có mắt nhìn vào nhé!”, Tô Minh nói xong thì lập tức lấy kim bạc ra đâm vào tim Giả Viêm.

Và rồi sức sống trong người Giả Viêm lập tức biến mất.

“Đám các người đúng là gió chiều nào theo chiều ấy, vốn định tha mạng cho các người rồi”, Tô Minh lại quét nhìn đám cường giả là gia chủ của những gia tộc hộ thần, hừ lạnh một tiếng nói.

Anh nhấc tay lên rồi tùy ý vung tay một cái.

Hiệu ứng của lốc xoáy và không gian hình thành nên sát khí.

Đám cường giả này đều hóa thành hư vô trong nỗi tuyệt vọng.

Thoắt cái chỉ còn lại một mình Nam Cung Cẩn.

Sắc mặt cô ta càng trở nên tái nhợt. Cô ta quá sợ hãi.

Trong lòng cô ta, Tô Minh còn khủng khiếp hơn ma vương.

Cô ta bị hù dọa phát khóc.

“Nếu muốn khóc thì trên đường hãy khóc. Cô có thể cút về tầng võ đạo cao của cô đấy”, Tô Minh chau mày nói.

“Anh… Anh bắt nạt người ta, tôi phải nói chuyện này với chú Tô và dì Từ”, cái chau mày của Tô Minh mà khiến Nam Cung Cẩn sợ đến nỗi chân mềm nhũn. Cô ta thấy sợ hãi, khăn che mặt cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt sợ hãi, trong sáng, thuần khiết và trắng nõn. Chưa nói đến khuôn mặt này đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên thì đây là cô gái rất đẹp nhưng trên mặt còn thêm phần sợ hãi, cộng với ánh mắt hoảng loạn nên cho người ta cảm giác muốn bảo vệ.

Sau đó tàu con thoi hư không xuất hiện, Nam Cung Cẩn vội chui vào trong.

Tàu con thoi hư không xuyên qua không gian rời đi.

“Trông xinh thật, tiếc là đầu không có não”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.

Sau đó anh quay người đi về phía hơn chục gia tộc hộ thần.

Anh vốn không để ý đến kho báu vật của những gia tộc hộ thần này nhưng hiện giờ thì, ha ha…

Chỉ có thể nói là đáng chết.

Anh mất nửa ngày lục tìm toàn bộ kho báu vật của hơn chục gia tộc hộ thần.

Tổng cộng thu được 180000 viên linh thạch hạ phẩm, 1100 viên thú tinh, 120 bộ võ kỹ công pháp huyền cấp hoặc bán bộ địa cấp và 49 thanh linh khí.

Ngoài ra còn những bảo bối khác nhưng đều không có tác dụng lớn lắm.

Sau khi lục tìm xong, Tô Minh rời khỏi thượng giới Thủ Hộ Sơn.

Mấy tiếng sau…

Nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang…

Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết đều có mặt ở đây, có cả Tiêu Nhược Dư và dì Cầm.

Tống Cẩm Phồn là người kích động nhất. Cô ta bổ nhào đến ôm chặt Tô Minh, nói: “Chị Nhược Dư nói anh đến thượng giới là nơi vô cùng nguy hiểm, bọn em đều sợ chết khiếp…”.

“Nhược Dư! Cảm ơn cô”, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nhược Dư, nói.

Anh thật lòng vô cùng cảm kích Tiêu Nhược Dư. Nếu như không phải là cô ta thì có lẽ đám người Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết đều không sống được đến bây giờ.

“Giữa chúng ta không cần khách khí thế”, Tiêu Nhược Dư lên tiếng nói, sau đó sắc mặt đỏ ửng. Cô ta cảm thấy lời mình nói dễ gây hiểu nhầm.

Sau đó cô ta lại đổi chủ đề: “Tô Minh! Tôi đã nắm giữ hội đấu giá Tứ Đỉnh rồi. Vì vậy tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình là giao lại kho báu vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh cho anh”.

Nói xong cô ta đưa cho Tô Minh một túi đồ, nói: “Tôi biết là anh không có thời gian nên đã mang đến đây”.

Tô Minh vốn định từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Nhược Dư thì anh vẫn mở ra xem.

Trong đó là 1000 viên linh thạch hạ phẩm, 12 viên thú tinh, một bộ võ kỹ huyền cấp thượng phẩm.

Những thứ này đều không cần nói đến, bởi nếu đặt nó ở hạ giới Huyền Linh Sơn thì vô cùng khủng khiếp.

Phải biết rằng, đến thế lực siêu hạng một như Huyền Thanh Tông cũng không lấy được ra những thứ này.

Nhưng Tô Minh không hề thiếu những thứ này.

Anh lục tìm được kho báu vật ở thượng giới Thủ Hộ Sơn thì cũng coi như ‘phát tài’ rồi.

Nhưng trong đó có một tấm bản đồ thu hút sự chú ý của anh.

Bản đồ rất cũ, thậm chí còn nhìn không rõ, cảm giác như bị phong hóa hết rồi, dường như được tạo nên bởi da của yêu thú nào đó.
Chuong 314: Có khách



Các hình vẽ trên bản đồ khá phức tạp, và thậm chí được coi là hiển nhiên, chúng trông giống như những bùa chú ma quái.

Nhưng hai mắt Tô Minh lại sáng ngời.

"Tiền bối Thiên Nữ, hơi thở của mảnh bản đồ này có phải là hàm chứa hơi thở của một loại thần thú cổ đại đỉnh cấp không?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào điểm cuối mờ ảo của lộ trình trên tấm bản đồ, dường như là một điểm ghi chú hoa văn của yêu thú, nói với thiên nữ Tạo Hóa.

Vì có long uy, nên Tô Minh rất mẫn cảm đối với thần thú hoang vu.

Chỉ cần có thể khơi nên một tia dao động long uy của anh, nhất định là hơi thở của thần thú cổ đại.

“Đúng vậy, tấm bản đồ này dường như đánh dấu một lộ trình để tìm kiếm hang động hoặc di tích của một loại thần thú cổ đại”, Thiên nữ tạo hóa đưa ra một câu trả lời khẳng định.

"Giống như phỏng đoán của tôi”, Tô Minh có chút hưng phấn.

Sau khi luyện hóa máu thần, đạt được một bộ ‘long tượng thiên địa’, nhất định sẽ là một bộ thần thông khủng bố đến cực đại.

Nhưng muốn tu luyện bộ thần thông này phải thu thập đủ tinh hoa trong máu của ba loại thần thú cổ đại, trước mắt anh chỉ có một loại là thần long, còn thiếu hai loại nữa.

Bản đồ này cung cấp cho anh khả năng tìm được loại thứ hai.

“Đáng tiếc, hiện tại tôi không rõ đường đi được đánh dấu trên tấm bản đồ này rốt cuộc là tại tầng võ nào?”, Tô Minh có chút tiếc nuối, nhưng cũng không dò hỏi Tiêu Nhược Dư bởi anh biết, cô ta chắc cũng không biết.

Thu lại bản đồ.

Tô Minh giao lại cho Tiêu Nhược Dư tất cả những thứ còn lại trong kho của đấu giá Tứ Đỉnh.

“Trong khoảng thời gian tới, anh sẽ giúp mọi người nâng cao thực lực”, Tô Minh nhìn mấy người phụ nữ của mình nghiêm giọng nói.

Bản thân anh sắp phi thăng.

Bọn họ phải làm thế nào???

Trước mắt Tô Minh không đảm bảo.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là họ nhất định phải luyện võ, chỉ có luyện võ, thực lực lớn mạnh rồi mới có thể bảo vệ bản thân.

Mới có thể kéo dài tuổi thọ.

Hơn nữa, hiện tại trong tay anh có một lượng tài nguyên võ đạo khổng lồ, muốn trợ giúp vài người phụ nữ tu luyện, quả thực không khó.

“Tô Minh, em… em… em có thể ở lại đây một khoảng thời gian không”, Tiêu Nhược Dư run rẩy hỏi, càng về cuối mặt càng ửng đỏ.

“Đương nhiên có thể, ở bao lâu cũng được, chỉ cần làm chị em tốt suốt đời với chúng tôi là được”, không đợi Tô Minh trả lời, Trần Chỉ Tình liền nói thẳng, cô vốn đã rất cảm kích Tiêu Nhược Dư, huống hồ, Tô Minh không chỉ có một người phụ nữ là Trần Chỉ Tình cô, cô còn thực sự hy vọng Tiêu Nhược Dư cũng có thể trở thành chị em tốt của mình.

“Đúng vậy!”, Tống Cẩm Phồn cùng Lam Tuyết cũng gật đầu thật mạnh, hai người phụ nữ đồng thời trừng mắt nhìn Tô Minh một cái, có vẻ như đang muốn nói, tên khốn kiếp, hời cho anh rồi.

Tiêu Nhược Dư càng ngại ngùng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đều sắp bùng cháy rồi.

Cô khẽ cúi đầu.

“Ở lại đi”, Tô Minh nói thẳng, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương yếu ớt của Tiêu Nhược Dư.

Người đẹp tuyệt sắc chủ động, anh làm sao có thể thờ ơ đây.

Bên cạnh đó, anh còn vô cùng biết ơn cô.

Tiêu Nhược Dư còn lấy hết can đảm chủ động, anh lại càng không thể từ chối.

“Ừm”, đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược Dư gần như ướt sũng sáng trong ngượng ngùng, giọng nói như muỗi kêu, cơ thể xinh đẹp khẽ run lên, cô rất căng thẳng, hô hấp hơi gấp gáp, nhưng đáy lòng lại ngọt ngào.

Trong vài ngày sau đó.

Tô Minh dẫn dắt hai người Lam Tuyết và Tống Cẩm Phốn vào võ đạo.

Về phần hai người Trần Chỉ Tình và Tiêu Nhược Dư, vốn đã là tu giả võ đạo, hơn nữa Tiêu Nhược Dư còn sở hữu quy linh thể, trong trường hợp được Tô Minh cung cấp đủ linh thạch hạ phẩm, tốc độ đột phá võ đạo cũng khiến người khác phải giật mình kinh ngạc, chỉ trong vỏn vẹn vài ngày đã thành công bước vào cảnh giới bán bộ tôn giả.

Loại tốc độ tu luyện này không khác gì lắp tên lửa.

Tiêu Nhược Dư cũng không kém, mấy năm trước cô đã ở cấp bậc bán bộ tôn giả, lúc đó cô mới chỉ 19 tuổi.

19 tuổi đã đạt tới cảnh giới bán bộ tôn giả, có thể tưởng tượng được thiên phú võ đạo của cô không tồi, mấy ngày nay lại có đủ linh thạch hạ phẩm, cộng thêm sự trợ giúp của Tô Minh, trưc tiếp tăng thành tôn giả trung kỳ.

Tất nhiên ngoài võ đạo anh cũng trải qua những ngày hạnh phúc sum vầy.

Đầu mỗi đêm là Lam Tuyết, nửa sau của đêm dành cho Trần Chỉ Tình.

Nhiều lần khi Tống Cẩm Phồn thức dậy vào buổi sáng, đều mang theo quầng thâm mà thầm kín oán hận, phòng của cô nằm sát vách Lam Tuyết.

Trước khi rời khỏi tầng trái đất để phi thăng, Tô Minh cũng quyết định 'ăn sạch' Tống Cẩm Phồn cùng Tiêu Nhược Dư.

Nhưng không có gì phải vội vàng, bởi vì cách ngày anh tính toán rời khỏi tầng trái đất vẫn còn một vài buổi nữa.

Dĩ nhiên, ngoài những điều này, quá trình tu luyện của Tô Minh cũng không hề ngơi nghỉ.

Chủ yếu ở hai khía cạnh: thứ nhất, tiếp tục tăng cường sự gắn kết của sức mạnh, cố gắng nâng cao sự vận dụng, khống chế sức mạnh tới cực đại.

Thứ hai, sư lĩnh ngộ cùng suy diễn đối với ý cảnh của gió và mây.

Lại một ngày yên bình trôi đi.

Chiều tối.

Tô Minh đang vô cùng vui vẻ hưởng thụ gác đầu trên đôi chân thon đẹp của Tống Cẩm Phồn, miệng ăn nho mà Tiêu Nhược Dư đã bóc vỏ.

Bỗng nhiên.

Anh cau chặt mày, hai mắt kịch liệt run rẩy.

Sau đó.

Anh đứng bật dậy.

“Anh Minh, sao thể?”, Tống Cẩm Phồn hỏi, Tiêu Nhược Dư cũng nhìn hướng Tô Minh.

“Có khách tới, là người tới từ tầng trời khác", Tô Minh đáp.

Bước ra khỏi sảnh lớn.

Vừa bước ra.
Chương 315: Quý Thanh Hoà

Bỗng nhiên một ông già xuất hiện từ một đầu trên bầu trời một cách kỳ quái, trực tiếp sải bước, nháy mắt liền đứng không xa trước mặt Tô Minh.

Ông ta có bộ dâu hơi dài, dáng người trung bình, mặc áo choàng xám dài, ẩn giấu dưới làn áo là một thanh kiếm tre.

Đôi mắt của ông ta không lớn nhưng lại sâu hút, phảng phất chút tang thương.

Hơi thở trên người ông ta hết sức kiềm chế, giống như một người bình thường, nhưng Tô Minh có thể chắc chắn đối phương thuộc cảnh giới Động Hư.

Động Hư trung kỳ.

Hơn nữa, tuổi cũng không còn nhỏ, ước tính gần 200 tuổi.

“Tiền bối là?”, Tô Minh mở lời.

“Cậu là Tô Minh?”, ông lão cười hỏi với dáng vẻ nhân từ: “Lão phu là Ngô Lập Tàng, đến từ Linh Võ Thành. Là quan phi thăng của Linh Võ Thành”.

Vẻ mặt Tô Minh khẽ thay đổi.

Linh Võ Thành????

“Thực lực của cậu đã đạt tới điều kiện phi thăng, nên phi thăng rồi”, Ngô Lập Tàng nói: “Mỗi một cấp bậc của mỗi tầng, thông thường, đều có quy tắc thiên đạo riêng của mình, khi thực lực của cậu đạt tới điều kiện đủ để phi thăng, quy tắc thiên đạo sẽ bắt đầu bài xích cậu. Tôi nghĩ, khoảng thời gian gần đây, cậu cũng cảm nhận được gì đó phải không?”

Tô Minh gật đầu, quả thật gần đây anh đều đang tăng cường khống chế sức mạnh, nắm bắt ý cảnh gió, ý cảnh mây....

Là anh cố tình làm vậy.

Tuy nhiên, cũng có những nguyên nhân khác, chính là anh đã hấp thụ một số linh thạch hạ phẩm, lại phát hiện ra, dường như mang lại chút cảm giác bão hòa, hiệu quả không hề tốt.

Trước đó anh đoán rằng là do bản thân đã hấp thụ quá nhiều linh thạch.

Xem ra không phải là vậy.

Mà là do thực lực của bản thân đã vượt qua điểm giới hạn mà quy tắc thiên đạo của tầng trái đất cho phép.

Buộc bản thân phải phi thăng.

Nếu không phi thăng, trong tương lai sẽ rất khó để tiếp tục nâng cao thực lực trên trái đất.

Tô Minh trong thoáng chốc hiểu ra.

“Cậu còn rất trẻ, còn vài ngày nữa mới tròn 22 tuổi, hãy tới Linh Võ Thành trước để tiến hành kiểm tra, nếu may mắn, thậm chí có thể ở lại học viện Linh Võ học tập một năm rồi mới phi thăng, đến lúc đó, có thể trực tiếp phi thăng lên một tầng võ trung không tồi”, Ngô Lập Tàng tiếp tục nói, trong lời nói mang theo chút khen ngợi dành cho Tô Minh.

Tuổi đời tươi trẻ đã tiến vào cảnh giới bán bộ hóa thần.

Hơn nữa, xác suất lớn còn sở hữu năng lực chiến đấu siêu cấp vượt trội, nếu không cũng không thể kích động quy tắc thiên đạo của tầng trái đất.

Thực sự hy vọng một thiên tài như vậy có thể được kết nạp vào học viện Linh Võ, bởi vậy thái độ của ông ta không tệ, coi như kiến lập một mối quan hệ lợi mình lợi người đi.

Đương nhiên nếu chỉ vì Tô Minh, ông ta cũng không đến nỗi phải đích thân tới, nói ra cũng chỉ là thuận tiện.

Điều thực sự hấp dẫn ông ta tự mình đến đón người chính là cô gái tên Quý Thanh Hòa đến từ đại lục Nguyên Tinh cách tầng trái đất không xa kia. Cũng chỉ mới 21 tuổi, cùng tuổi với Tô Minh, nhưng đã là cảnh giới Động Hư sơ kỳ.

Và, cũng có khả năng chiến đấu siêu cấp.

Thậm chí Ngô Lập Tàng còn hoài nghi, lực chiến đấu trên thực tế của Quý Thanh Hòa còn mạnh hơn cả ông ta.

Yêu nghiệt siêu cấp ngàn năm khó gặp này mới là lý do tại sao ông ta lại đích thân đến lần này.

Tô Minh là tiện đường mà thôi.

“Tiền bối có thể ở tầng trái đất chờ tôi thêm vài ngày không? Tôi còn có một số việc cần phải thu xếp”, Tô Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

Linh Võ Thành, anh muốn tới, nhưng trước mắt vẫn chưa sắp xếp xong cho mấy người Trần Chỉ Tình, nên còn phải đợi vài ngày nữa.

Anh không hề ngỏ lời mời Ngô Lập Tàng ở lại nhà họ Trần, anh không có thói quen đó.

Hiện tại, biệt thự của nhà họ Trần chỉ có anh và những người phụ nữ của mình cùng vài người hầu nữ, tất cả người nhà họ Trần bao gồm cả ông cụ Trần đều đã dọn đi nơi khác.

Anh chỉ mời Ngô Lập Tàng ở lại tầng trái đất, tin rằng với thực lực của ông ta, dạo chơi trái đất vài ngày hoặc tùy ý coi trọng bất kỳ khách sạn hàng đầu nào có thể dừng chân trên trái đất thì đều có thể dễ dàng tiến vào, không cần tới anh lo lắng.

“Cái này…”, một tia không vui lóe qua đôi mắt sâu thẳm của Ngô Lập Tàng nhưng sau đó ông ta liền đắn đo, dù sao bất kể người nào phi thăng cũng không thể đều là kẻ cô độc, cần vài ngày để bố trí cũng không quá đáng.

Chỉ là...

Ngô Lập Tàng hít sâu một hơi, nghiêm túc đáp: “Tôi có thể ở lại tầng trái đất du ngoạn ba ngày, ba ngày sau, nếu cậu vẫn không rời đi cùng lão phu, vậy chỉ có thể tự mình tìm đường tới Linh Võ Thành. Không phải lão phu không muốn cho cậu thêm chút thời gian, mà là lão phu phải tới đại lục Nguyên Tinh đón một yêu nghiệt tuyệt thế, lão phu không muốn chậm trễ nữa. Vị yêu nghiệt tuyệt thế đó vô cùng quan trọng đối với toàn bộ Linh Võ Thành và học viện Linh Võ”.

“Tôi hiểu rồi”, Tô Minh gật đầu: “Ba ngày là đủ rồi, ba ngày sau, tôi sẽ cùng tiền bối rời đi, nhưng ý của tiền bối là, sau khi rời khỏi tầng trái đất sẽ không tới Linh Võ Thành ngay mà tới đại lục Nguyên Tinh một chuyến phải không?”

Bản thân cũng phải tới đại lục Nguyên Tinh trước?

“Đúng vậy, nhưng cậu không phải lo lắng về lộ trình xa xôi, đại lục Nguyên Tinh rất gần với trái đất, chỉ mất mười giờ để đến được đó, sẽ không để lỡ thời gian đâu. Cậu chỉ cần lo lắng về việc đến lúc gặp được Quý Thanh Hòa làm thế nào để gìn giữ sự tôn kính. Đối phương bằng tuổi cậu, lại đã là cảnh giới Động Hư sơ kỳ rồi, là yêu nghiệt siêu cấp hiếm gặp của thời đại, khi đến được Linh Võ Thành, cậu cũng khó mà gặp lại được một yêu nghiệt siêu cấp như cô ấy nữa”, Ngô Lập Tàng cảm thán.

Dường như ông ta có rất nhiều điều muốn nói khi nhắc đến Quý Thanh Hòa.

Bỗng nhiên Ngô Lập Tàng như nhớ tới điều gì đó, không khỏi trịnh trọng nhắc nhở: "Lão phu sợ mình trí nhớ kém ba ngày sau lại quên nhắc cậu, nói đến Quý Thanh Hòa, tôi phải nói trước cho cậu biết, nhớ lấy, nhất định phải ghi nhớ, tính khí của Quý Thanh Hòa không tốt lắm, cá tính lại lạnh lùng, ba ngày sau, khi chúng ta gặp được cô ta, cậu cố gắng giữ im lặng hết mức có thể, chớ nói lung tung, nếu không chọc cô ta tức giận, lão phu cũng không cứu nổi cậu đâu”.

Dứt lời.

Ngô Lập Tàng liền biến mất.

"Ba ngày sau lão phu sẽ lại tới”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK