“Trong Nguyên Cảnh có chí bảo đang kêu gọi mình, thu hút mình, nếu có được, chắc hẳn sức mạnh của mình sẽ tăng vọt lên, đến lúc đó mới có cơ hội để tranh thủ giết chết Nguyên Ương trước khi anh trai đến nhà họ Nguyên”, Tô Ly nghĩ thầm như thế.
Bấy giờ.
“Thắng bại đã rõ, bắt đầu từ hôm nay, Nguyên Ương chính là người thừa kế vị trí gia chủ”, Nguyên Chấp nói.
Tô Ly lại siết chặt nắm đấm.
Nguyên Ương trở thành người thừa kế vị trí gia chủ, có thể nhận được nhiều sự ủng hộ và tài nguyên võ đạo của nhà họ Nguyên hơn, sức mạnh có thể tăng lên rất nhanh.
“Giải tán hết cả đi”, Nguyên Chấp lại nói.
Tô Ly thất hồn lạc phách xoay người ra khỏi phòng thờ tổ.
Mới vừa ra khỏi đó.
“Bốp!”
Tô Ly cho mình một cái tát thật mạnh.
Gương mặt xinh đẹp trong trẻo ấy lập tức xuất hiện một dấu tay màu đỏ.
Đôi mắt xinh đẹp ấy ngân ngấn nước mắt.
Không phải vì đau do tự tát vào mặt mình.
Mà là vì sự hối hận cùng cực.
Nhưng Tô Ly cũng vẫn là Tô Ly.
Ngay sau đó, cô ấy đã thoát khỏi sự hối hận ấy: “Bây giờ có hối hận thì cũng vô dụng, muốn giải quyết vấn đề thì phải lên kế hoạch thật tốt, phải làm sao mới lẻn vào Nguyên Cảnh được đây?”
Tiện thể, cô ấy đã bắt đầu truyền âm cho Phong Vũ Vân.
Kể lại cho Phong Vũ Vân nghe từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong đó cô ấy luôn nhấn mạnh rằng phải ngăn Tô Minh đến nhà họ Nguyên, ít nhất là đừng đến trong khoảng thời gian ngắn.
…
Thế giới Đại Thiên.
Hành cung Đại Đạo.
Trên thực tế hành cung Đại Đạo cũng không hề dễ tìm một chút nào, bởi vì hành cung Đại Đạo nằm trên tầng mây thứ hai mươi mốt của thế giới Đại Thiên.
Tầng mây thứ hai mươi mốt chính là điểm cao nhất của thế giới Đại Thiên.
Hơn nữa còn có trận pháp của tộc Minh che giấu cả hành cung.
Nhưng.
Tô Minh vẫn có thể tìm được.
Nguyên nhân rất đơn giản, có sự trợ giúp của thiên nữ Tạo Hóa, dù trận pháp của tộc Minh có mạnh cách mấy cũng không thể qua được mắt thiên nữ Tạo Hóa.
Bấy giờ.
Bên trong hành cung Đại Đạo.
Trong hành cung âm u, tối tăm ấy là hơi thở quỷ dị.
Trên thân Minh Kiệt có một vầng sáng đang lập lòe, nói đó là vầng sáng nhưng trên thực tế nó ở thể lỏng, ở trạng thái dung hợp với thân thể Minh Kiệt, bấy giờ, Minh Kiệt đang nghiêm mặt đầy dữ tợn, dường như đang cố gắng tách khỏi lớp chất lỏng sáng lên đó.
Nhìn kỹ lại thì vầng sáng lỏng đó là một màu tím tinh khiết.
Trong màu tím đó có lực thiên địa nhật nguyệt, lực Thương Mang, lực sơn hải đại địa, lực phong vũ lôi điện… Ẩn chứa hàng ngàn loại lực!
Vầng sáng màu tím đó chính là đại đạo quả vị.
Minh Kiệt đang đau khổ tột cùng thực hiện tách rời đại đạo quả vị của chính mình.
Tách rời đại đạo quả vị, ông ta sẽ không còn là ý chí Đại Đạo nữa.
Ông ta phải tranh thủ tách rời đại đạo quả vị trước khi nó tự tách ra rồi biến mất, tặng cho Minh Hằng trước mắt.
Ông ta còn thời gian mười lăm phút.
Sau khi hết mười lăm phút đó, nếu vẫn chưa thể tách rời đại đạo quả vị hoàn toàn thì nó sẽ tự biến mất, Minh Viêm chẳng có được một cái gì cả. Dù tộc Minh hao phí lực tộc thì tìm lại đại đạo quả vị khác thì cũng là chuyện rất khó.
Tại sao Minh Kiệt lại không tách rời đại đạo quả vị từ trước, bởi vì thời gian chưa tới thì không thể thực hiện được, phải chờ đến đúng lúc này thì mới tách rời đại đạo quả vị ra được.
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Nhất là Minh Hằng.
Nhưng lão tổ tộc Minh lại cực kỳ im lặng, trông như thể đã đoán được từ trước.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Mười phút sau.
Không chênh lệch là mấy.
Đã tách rời được kha khá rồi.
“Minh Hằng, chuẩn bị sẵn sàng”, lão tổ tộc Minh trầm giọng nói, cuối cùng ánh mắt của lão ta cũng trở nên nghiêm trọng, thời khắc thật sự quan trọng nhất đã đến.
Minh Hằng gật đầu thật mạnh, điều chỉnh trạng thái lên đến mức tốt nhất.
Nhưng.
Cũng chính vào lúc này.
“Kẽo kẹt…”
Một âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo vang lên.
Là tiếng đẩy cửa.
Âm thanh không lớn nhưng lại vô cùng chấn động!
Bởi vì âm thanh đó có nghĩa là hành cung Đại Đạo đã bị mở ra.
Có… Có… Có người ngoài bước vào.
Theo bản năng.
Bốn người, trong đó có cả Minh Kiệt đau khổ gần như mất cả lý trí, đều nhìn về phía cửa hành cung Đại Đạo.
Đập vào mắt họ.
Tô Minh.
Đó là Tô Minh.
Cầm Tù Ma trong tay.
Tô Minh đến rồi.
“Minh Kiệt, bất ngờ không? Tôi đã đặt chân mình vào đây rồi”, Tô Minh cười mở miệng.
“Chết tiệt!”, giọng Minh Kiệt gào thét, nóng nảy, tròng mắt đỏ như nhỏ ra máu.
“Bình tĩnh, cứ tiếp tục thực hiện bước tách rời cuối cùng đi, đừng phân tâm, tên đó đến cũng chỉ chịu chết mà thôi, lão tổ đỡ phải đi tìm”, lão tổ tộc Minh liếc mắt nhìn Tô Minh thật lâu, sau đó nói với Minh Kiệt.
Bấy giờ.
“Tô tiểu tử, bây giờ lập tức đánh chết Minh Kiệt ngay, nếu không, một khi đại đạo quả vị được tách xong, một là đại đạo quả vị chạy mất, hai là nhập vào cơ thể thành viên còn lại của tộc Minh, thế cũng không ổn. Anh lập tức đánh chết Minh Kiệt, cũng xóa sổ cả đại đạo quả vị, có thể thấy đại đạo quả vị cũ được người của tộc Minh ngưng tụ, có ấn ký chỉ thuộc về tộc Minh, không phải là thứ anh cần, xóa sổ đại đạo quả vị cũng có nghĩa là giết chết ý chí Đại Đạo, rồi anh ngưng tụ lại đại đạo quả vị và ý chí Đại Đạo một lần nữa”, thiên nữ Tạo Hóa mở miệng nói: “Ai dám ngăn cản anh, có bản thiên nữ ở đây rồi!”
Thời gian gấp rút.
Không kịp để Tô Minh giải quyết từng cái một.
“Được”, Tô Minh gật đầu.
Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh Kiệt.
Đột nhiên.
Sát ý bùng nổ.
Tô Minh giơ kiếm Tù Ma trong tay lên.
Chương 787: Tái tạo đại đạo quả vị
Dùng hết sức để thúc đẩy thời gian.
Một kiếm chém ra!
“Thủ Thương, giết tên đó đi!”, ánh mắt của lão tổ tộc Minh chợt lóe lên, một kiếm của Tô Minh có sức mạnh vượt qua những gì lão ta tưởng.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Minh Thủ Thương có thể giải quyết được.
Về phần Minh Hằng và Minh Kiệt, bây giờ đang là thời khắc quan trọng nên không thể ra tay, dù có ra tay thì lão tổ tộc Minh cũng có thể chắc chắn hai người không phải là đối thủ của thanh niên loài người hơn hai mươi tuổi này.
Giờ phút này, trong lòng lão tổ tộc Minh đã đưa ra một quyết định.
Liều mạng trả một cái giá đắt để nhanh chóng giết chết Tô Minh.
Tận mắt nhìn thấy Tô Minh thì lão ta mới biết thanh niên loài người này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào!
Đúng là vô địch.
Anh còn chưa đến ba mươi tuổi!
Nghe lời dặn của lão tổ tộc Minh.
Minh Thủ Thương quay phắt sang, nhanh chóng giơ tay ngăn cản một kiếm của Tô Minh, với ông ta mà nói thì một kiếm của Tô Minh cũng khá là chấn động, nhưng đó là với số tuổi của anh mà thôi, với ông ta thì chẳng là cái thá gì.
Dù sao thì cảnh giới cao hơn cũng có sức mạnh khủng bố hơn rất nhiều.
“Ngoan ngoãn đứng một bên xem thôi”, thế nhưng Minh Thủ Thương còn chưa ra tay thì đột nhiên một bóng thần hồn xinh đẹp tuyệt trần, phong hoa tuyệt đại ngước mắt lên, thản nhiên nói.
Lời vừa dứt, Minh Thủ Thương phát hiện, bản thân… Bản thân ông ta… Không thể cử động dù chỉ là một chút.
Cứ như bị cả bầu trời đè lên người vậy.
Bị tạo hóa vô tận khóa chặt.
Thậm chí Minh Thủ Thương còn cảm thấy mình đang bị kéo vào trạng thái chân không, chẳng thể hô hấp, cũng không nói được, không thể xoay chuyển chân khí, không thể hoạt động trong không gian đó.
Ánh mắt Minh Thủ Thương trợn trừng, nhìn chằm chằm vào bóng người xinh đẹp tuyệt trần đó, sợ hãi thấu xương.
“Cô…”, lão tổ tộc Minh cũng sợ hãi, muốn nói gì đó theo bản năng, cũng muốn ra tay, nhưng ngay sau đó.
“Ông cũng thế, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn đi”, thiên nữ Tạo Hóa khẽ đảo mắt, nhìn về phía lão tổ tộc Minh…
Khoảnh khắc đó.
Lão tổ tộc Minh và Minh Thủ Thương có cùng một cảm giác giống nhau!
Khựng lại.
Bị đè nặng.
Không thể cử động.
Mắt lão tổ tộc Minh như sắp vỡ tung!
Ngu người.
Lão ta sống qua mấy trăm ngàn năm nay.
Tự nhận sức mạnh của bản thân mình đã đạt tới một mức độ nhất định rồi.
Dù có là những lão quái vật của học viện Hỗn Độn ở tâm Hỗn Độn nơi vực Hỗn Độn này cũng chỉ có thể đánh ngang tay với lão ta thôi mà?
Kết quả…
Trước mắt.
Một bóng thần hồn chỉ mới liếc mắt nhìn lão ta thôi, dường như tất cả chân khí, lực sinh mệnh và võ đạo đều bị tước đoạt mất.
Nó… Nó… Nó quá đáng sợ.
Sao lại như thế được cơ chứ?
“Cô…”, cùng lúc đó, Minh Hằng lại phản ứng khá nhanh, biến cố bất ngờ ập đến khiến hắn nhanh chóng phản ứng lại ngay, nhanh chóng ra tay đánh với Tô Minh.
Tuyệt đối không thể để một kiếm của Tô Minh chém trúng Minh Kiệt.
Nếu không.
Tất cả đều sẽ kết thúc.
“Minh đao”, hai tay Minh Hằng run lên, nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, hai tay xuất hiện Minh Hỏa xoay vòng, đao ý cực mạnh, có thể chém đến chín ngàn dặm, hàn quang cùng lửa, đao quyết bùng nổ như núi lửa đang phun trào vô tận.
Lưỡi đao lướt qua!
Không một tiếng động.
Tốc độ có thể so với ánh sáng.
Sức hủy diệt mạnh mẽ như cơn gió ập tới.
Chém!
“Ngăn cách không gian!”
“Lưu đày không gian!”
“Xé rách không gian!”
“Lôi kéo không gian!”
“Rung động không gian!”
“Bóp méo không gian!”
…
Nhưng.
Tô Minh lại hét lên ngay lúc đó.
Như thể anh đã đoán trước được.
Hơn nữa Tô Minh cũng biết rõ đao của đối phương có thể đỡ được một kiếm của mình.
Nên…
Anh đã chuẩn bị trước.
Quả nhiên.
Trong một loạt quy luật không gian được sử dụng, lưỡi đao của Minh Hằng đã bị chặn lại!
“Không!”, cùng lúc đó, một kiếm của Tô Minh chẳng có gì ngăn cản, quả nhiên đã chém đến người Minh Kiệt.
Đến rồi.
Minh Kiệt tuyệt vọng gào thét.
Sau đó.
“Phụt…”
Kiếm quang nhập vào đại đạo quả vị đã sắp tách ra khỏi Minh Kiệt.
Khoảnh khắc nó nhập vào.
Đại… Đại… Đại đạo quả vị bắt đầu điên cuồng dâng lên vầng hào quang.
Có vẻ là hồi quang phản chiếu.
Sau đó.
Vỡ vụn.
Vỡ thành những mảnh đại đạo nhỏ.
Đó là thứ rất tốt.
Những mảnh đại đạo ấy ẩn chứa mấy ngàn loại quy luật.
Làm sao Tô Minh có thể bỏ qua được?
Trực tiếp cắn nuốt.
Lấy Pháp Tắc Trường Hà cắn nuốt.
Sau đó mặt Tô Minh đỏ lên vì kích động, lí do là sau khi cắn nuốt, Pháp Tắc Trường Hà tăng lên hơn gấp mười lần.
Đáng sợ đến lạ.
Vui vẻ đến lạ.
Từng đó, có lẽ bằng với việc Tô Minh khổ tu mấy trăm ngàn năm đấy nhỉ?
Sau khi làm xong, Tô Minh kiểm tra lại, dường như sức chiến đấu của anh lại tăng thêm mấy phần.
Chỉ từng đó thôi là biết chuyến đi này rất đáng giá.
Trái ngược với sự xúc động và hưng phấn của Tô Minh.
Minh Kiệt xụi lơ, tuyệt vọng quỳ nửa người xuống đất.
Lão tổ tộc Minh và Minh Thủ Thương cùng Minh Hằng mặt mũi xám ngoét như tro tàn…
Chẳng có ngôn ngữ nào diễn tả được sự tức giận, ngơ ngác, mất hồn lạc phách của họ lúc này!
Có trời mới biết năm đó để đánh cắp được ý chí Đại Đại của nền văn minh Xương thế giới Đại Thiên, họ đã mất bao nhiêu sức lực để luyện ra được đại đạo quả vị?
Trả bao nhiêu cái giá đắt đỏ?
Lần này… Chỉ thế… Là mất rồi ư?
Tan thành mây khói trong nháy mắt?
“Đồ điên, kẻ điên rồ, cậu là đồ điên đáng chết cả ngàn vạn lần, cậu… Cậu phá hủy đại đạo quả vị, không còn ý chí Đại Đạo nữa, cả thế giới Đại Thiên này sẽ là vùng đất chết! Người con gái của cậu, người thân, bạn bè cậu, tất cả mọi người sẽ chết ở thế giới Đại Thiên! Hơn hàng trăm tỷ người sẽ chết vì cậu, nghiệp gánh trên vai, kết cục của cậu sẽ cực kỳ thê thảm! Ha ha ha ha ha…”, ngay sau đó, Minh Kiệt xụi lơ quỳ dưới đất không khác gì kẻ điên cười ha hả, tóc tai bù xù, màu máu trong hai mắt như nổ tung, mắt đầu chảy dọc xuống.
“Thế ư?”, Tô Minh cười cười.
Sau đó.
Dưới ánh mắt đến chết cũng không thể tin của Minh Kiệt, cùng sự hoảng sợ của lão tổ tộc Minh, Minh Thủ Thương và Minh Hằng, những ánh mắt như phát điên lên đó, Tô Minh quát: “Đại đạo quả vị, hiện lên cho tôi!”
Đơn giản.
Với Tô Minh mà nói.
Tái tạo đại đạo quả vị là chuyện hết sức đơn giản.
Chỉ cần ý chí Đại Đạo ban đầu không còn nữa.
Anh tái tạo lại, có thể nói là đơn giản như uống nước vậy.
Chương 788: Hóa thành hư vô
Trong cơ thể, dùng bảo tàng huyết mạch trấn áp, cố gắng dung hợp chân khí Hỗn Độn cùng với hơi thở sinh mệnh từ Cây Thế Giới chuẩn bị từ rất lâu, sau đó lại dùng Pháp Tắc Trường Hà lược lại một lần.
Dòng khí màu tím lập tức xuất hiện một cách quỷ dị.
Vừa xuất hiện.
Có thể thấy dòng khí màu tím đó như đang nhanh chóng hòa vào vạn vật của đất trời vậy.
Cứ như cá gặp nước.
Dòng khí màu tím chợt lóe lên rồi biến mất, là thật sự biến mất.
Nhưng sau đó, chỉ vài giây sau dòng khí tím đã quay trở lại!
Một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt.
Thế nhưng dòng khí tím xuất hiện lần này hoàn toàn khác biệt, bên trong là núi sông Thương Mang, mặt trời mặt trăng cùng sao sáng, vạn vật đại đạo, đất trời ngang dọc…
Tất nhiên nó được liên kết với thế giới Đại Thiên.
Tất nhiên nó mang trong mình số mệnh của cả thế giới Đại Thiên này.
Hơn nữa, điều kỳ diệu nhất là Tô Minh chính là chủ nhân của dòng khí tím ấy.
Dòng khí màu tím được nhắc đến chính là đại đạo quả vị.
Tô Minh cũng được tính là chủ nhân của đại đạo quả vị.
Anh có thể thông qua đại đạo quả vị này để nắm trong tay cả thế giới Đại Thiên.
Hơn nữa.
Anh còn có thể điều đạo được những thần phạt Đại Đạo của thế giới Đại Thiên sau này.
Nhưng hay nhất là Tô Minh chính là chủ nhân của đại đạo quả vị, chứ không phải là ý chí Đại Đạo khi dung hợp với đại đạo quả vị, thế nên… Anh sẽ không bị đại đạo quả vị hạn chế cơ thể cũng như cắn trả.
Tô Minh cũng không có hứng thú làm ý chí Đại Đạo, nếu không sau này anh muốn giết ai ở thế giới Đại Thiên này còn bị cắn trả lại à? Còn bị bó tay bó chân ư?
Anh đang cưỡi trên đầu đại đạo quả vị, ra lệnh cho đại đạo quả vị, chẳng khác gì điều khiển đại đạo quả vị, không bị đại đạo quả vị khống chế.
Tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.
“Cậu… Cậu… Cậu…”, Minh Kiệt thấy thế thì sợ đến nỗi máu thịt trong người như hòa tan.
Sợ đến nỗi choáng váng.
Tô Minh lại… Lại có thể tái tạo đại đạo quả vị?
Máu tươi trong người Minh Kiệt như đang muốn nổ tung ngay lập tức.
Hoảng sợ và chấn động lận lượt thay phiên nhau… Khiến ông ta bị chìm trong trạng thái khó diễn tả thành lời.
Ba người lão tổ tộc Minh cũng nhìn thấy, cũng sợ hãi, có trời mới biết năm đó tộc Minh đã phải trả cái giá đắt thế nào để tạo ra một đại đạo quả vị, cộng thêm vào đó biết bao nhiêu thời gian!
Kết quả, người thanh niên trước mắt họ…
Hoang đường!
Thật sự rất hoang đường!
Nhưng sự hoang đường đó lại là sự thật!
“Đã tận mắt nhìn thấy rồi, thế thỏa mãn chưa?”, bấy giờ, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, lúc nói chuyện đã vung tay lên, lão tổ tộc Minh cũng vậy, Minh Thủ Thương cũng thế, cả Minh Hằng nữa… Đều hóa thành hư vô.
Chết.
Cái chết hoàn toàn triệt để.
Chết chẳng để lại một thứ gì.
Còn Minh Kiệt, thiên nữ Tạo Hóa để lại cho Tô Minh.
“Tôi… Tôi không cam tâm”, giọng Minh Kiệt khàn khàn lên tiếng, cứ như ma quỷ đang nói tiếng người…
“Từ khi ông bắt đầu tham lam có được bảo tàng huyết mạch của tôi, bắt đầu nhắm vào tôi thì ông đã sai rồi”, Tô Minh bùi ngùi nhìn Minh Kiệt.
“Đi vui vẻ, không tiễn", Tô Minh mở miệng nói, sau đó Pháp Tắc Trường Hà hiện lên.
“Không!”, Minh Kiệt gào thét… Khoảnh khắc sắp chết đi, ông ta muốn mở miệng cầu xin nhưng không còn kịp nữa, ông ta đã bị Pháp Tắc Trường Hà biến thành hư vô.
“Tô tiểu tử, trong hành cung Đại Đạo này có kha khá bảo bối đấy, xem ra mấy năm nay Minh Kiệt đã cất giấu đồ ở nơi này, đều thuộc về anh cả”, thiên nữ Tạo Hóa trở về thức hải thần hồn của Tô Minh.
“Tất nhiên rồi”, Tô Minh không khách sáo, chỉ thoáng chốc đã bốc sạch sẽ đồ trong hành cung Đại Đạo.
Thu hoạch khổng lồ đến kinh người.
Không bàn chi nhiều.
Mấy thứ bảo bối cấp bậc Hỗn Độn thôi…
Cũng phải hơn ba mươi món.
Hơn nữa có hơn mười món là chí bảo cấp bậc Hỗn Độn.
Tất cả thế lực của thế giới Đại Thiên này gộp lại cũng không giấu nhiều đồ bằng Minh Kiệt.
Bây giờ đều thành món hời cho Tô Minh.
“Tiếp tục cho bia Huyền Diệu hấp thu”, Tô Minh không hề do dự, suy nghĩ chợt hiện lên, ngoài những món đặc biệt sau này có thể mang tặng thì những thứ có thể dùng được đều thành thức ăn cho bia Huyền Diệu.
“Hình như, lần này bia Huyền Diệu thật sự sắp… Sắp tiến hóa rồi… Hình như nó sắp đạt tới cấp bậc vũ khí Vĩnh Hằng rồi, nhưng nền văn minh Xương đã có vũ khí Số Mệnh Vĩnh Hằng nên nó không thể thăng cấp, nhưng dù thế thì bia Huyền Diệu cũng đã mạnh hơn chí bảo Hỗn Độn thượng phẩm bình thường gấp trăm lần rồi nhỉ?”, Tô Minh thì thào tự nói.
Mấy tiếng sau.
Tô Minh về thế giới Tiểu Thiên, tầng Chiến Uyên, nhà họ Tô.
“Xem này, tận mắt nhìn thấy Võ Tông bị người ta tiêu diệt, thích thật”, sau khi trở về nhà họ Tô, Tô Minh đã nói thế.
Mặt mũi người nhà họ Tô đều run rẩy.
Không hề dám nuôi chí trả thù Tô Minh.
“Ha Ha, anh Minh, quả nhiên anh vẫn là người nhỏ nhen như thế, thích trả thù người khác như vậy”, Diệp Mộ Cẩn liếc nhìn Tô Minh, cười lanh lảnh.
Sau đó.
Tô Minh lại nhìn về phía Phong Vũ Vân: “Chuyện gì thế?”
“Không… Không có chuyện gì cả”, Phong Vũ Vân vội vàng nói.
“Khóa ngọc kia của cô đâu, đưa đây tôi, tôi mở ra cho cô”, Tô Minh mở miệng nói.
“Hả?”, Phong Vũ Vân giật mình, vội vàng nói: “Tạm thời chưa cần đâu! Chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi!”
Cô ta vừa nhận được tin tức từ Tô Ly.
Tô Ly muốn cô ta vắt óc nghĩ cách để Tô Minh đừng đến nhà họ Nguyên!
Phong Vũ Vân cũng cạn lời.
Nếu biết thế đã không nói cho Tô Minh biết Tô Ly là người nhà họ Nguyên ở vực Hỗn Độn…
Nếu không nói, dù Tô Minh đến vực Hỗn Độn cũng phải mất một thời gian ngắn mới đến được nhà họ Nguyên.
Nhưng bây giờ…
Phong Vũ Vân chỉ có thể nghĩ nát óc để kéo chân Tô Minh ở nhà họ Tô thế giới Tiểu Thiên này một thời gian ngắn.
Nói cách khác, theo hiểu biết của cô ta về Tô Minh thì có lẽ là vừa đến vực Hỗn Độn sẽ chạy đến nhà họ Nguyên ngay nhỉ?
“Tại sao?”, Tô Minh không hiểu lắm.
Chương 789: Đường đến nhà họ Nguyên
Phong Vũ Vân ấp úng, nói: “Chính… Chính là…”.
Là cái gì?
Cô ta không nói ra được lý do!
Rõ ràng trước đó cô ta khao khát sớm mở được khóa ngọc.
“Chính là con gái bảo bối của bổn hậu! Muốn kéo dài thời gian, muốn để cậu tạm thời đừng đến khu vực Hỗn Độn, tạm thời để cậu đừng đến nhà họ Nguyên gặp em gái mình”, đúng lúc này, trong lúc tất cả người nhà họ Tô nhìn về phía Phong Vũ Vân, thần sắc quái dị, có chút tò mò thì đột nhiên có giọng nói vang lên.
Cách hư không hàng vạn dặm có giọng nói vang lên với vẻ bỡn cợt.
Đây chính là giọng nói của hoàng hậu Nhiếp Thanh Cầm của Thái Nhất thần quốc.
Lúc này, sắc mặt của Phong Vũ Vân biến đổi, trở nên tái nhợt.
“Chú đưa tin của con… Người đã giở trò ư?”, sau đó Phong Vũ Vân lập tức hiểu ra. Chú đưa tin của mình đều đến từ Thái Nhất thần quốc. Không ngờ mẫu hậu của mình lại đứng phía sau giở trò.
Khi mình dùng đến chú đưa tin của Thái Nhất thần quốc thì tất cả thông tin trong đó mẫu hậu đều biết rõ?
Vậy có khác nào bị nghe lén?
Phong Vũ Vân kinh hãi và lo sợ, cũng vô cùng phẫn nộ, toàn thân ớn lạnh.
“Những lời bà ta nói có phải là thật không? Tại sao lại kéo dài thời gian tôi đến nhà họ Nguyên?”, sắc mặt Tô Minh trở nên lạnh lùng, nhìn Phong Vũ Vân, hỏi.
“Tôi… Tôi…”, sắc mặt Phong Vũ Vân trắng bệch, trong đó ẩn hiện nỗi khổ tâm.
“Nói!”, khí tức của Tô Minh đột nhiên bao trùm lấy Phong Vũ Vân.
Khí tức vô cùng khủng khiếp.
Trước nay anh đều có phản ứng như vậy mỗi lần nhắc đến chuyện của Ly Nhi.
“Tô Minh! Anh… Anh đừng kích động! Tô Ly không sao đâu, chỉ là…”, Phong Vũ Vân đâu dám giấu diếm. Cô ta nói hết mọi chuyện cho Tô Minh nghe.
Đợi sau khi Phong Vũ Vân nói xong thì Tô Minh thu lại khí tức của mình, sắc mặt quái dị.
“Cái con bé này! Lại lấy danh nghĩa của anh để giả vờ nữa”, Tô Minh có chút cạn lời nhưng vẫn khá hài lòng. Em gái thì nên như vậy. Anh trai giỏi, chẳng phải là để lấy ra cho em gái thị uy sao? Cái câu mà Ly Nhi nói: “Anh trai tôi chính là Tô Minh”, thật có sức hút quá đi.
Nhưng vẫn có chút không hài lòng.
Sau đó em gái biết kiếp trước của Nguyên Ương chính là tử tướng của thành Thi Ma thì sợ luôn rồi sao?
Chuyện này đáng đánh!
Ly Nhi! Em giả vờ với danh nghĩa của anh thì phải giả vờ đến cùng chứ? Sao khi nghe thấy tử tướng của thành Thi Ma thì lại sợ vậy?
Lẽ nào em không tin anh trai em có thể trấn áp tất cả sao?
“Tô Minh! Tạm thời Tô Ly ở nhà họ Nguyên chắc chắn không có nguy hiểm đến tính mạng đâu, điểm này thì anh cứ yên tâm. Tạm thời anh đừng đến nhà họ Nguyên, đây cũng là ý của Tô Ly. Kiếp trước là tử tướng của thành Thi Ma, quả thật vô cùng khủng khiếp. Tô Minh! Có lẽ anh không biết tử tướng thành Thi Ma nghĩa là thế nào đâu…”, Phong Vũ Vân hít một hơi thật sâu rồi lại nói. Nhắc đến mấy chữ ‘tử tướng thành Thi Ma’ mà trong giọng nói của cô ta chứa đầy vẻ kiêng kị.
Nhưng Tô Minh không có hứng thú nghe. Anh giơ tay lên và rồi…
“Tôi không muốn nghe! Tôi từng nói, Tô Minh tôi là vô địch trong lớp thanh niên ở thế giới Đại Thiên. Câu nói này vẫn có hiệu quả trong khu vực Hỗn Độn”, Tô Minh nói tiếp: “Tôi sẽ đến khu vực Hỗn Độn, sẽ đến nhà họ Nguyên, mau dẫn đường cho tôi”.
Nguyên Ương chó chết gì?
Tử tướng thành Thi Ma quái quỷ gì?
Ha ha…
Đừng nói là lần này thu hoạch được khá lớn từ Minh Kiệt và hành cung Đại Đạo.
Ngay cả không có thu hoạch lần này thì Tô Minh vẫn có thể chắc chắn, mình có thể bóp nát một trăm tên Nguyên Ương.
“Nhưng…”, Phong Vũ Vân như sắp khóc đến nơi. Vốn định nghe lời Tô Ly là giữ Tô Minh lại, kết quả không những không thành công mà ngược lại còn khiến Tô Minh sốt sắng muốn đến nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn ngay.
Phong Vũ Vân thật sự muốn bật khóc.
Cô ta trừng mắt nhìn Tô Minh. Tên khốn này đúng là không biết điều, lúc nào cũng tự kiêu. Có biết là tử tướng thành Thi Ma khủng khiếp đến mức nào không? Đúng là phát điên lên mất.
Phong Vũ Vân bất lực…
Cô ta chỉ nghĩ, hôm nay nhất định phải gửi tin cho Tô Ly.
‘Nói thật lòng, không phải Phong Vũ Vân tôi không muốn ngăn anh trai cô lại mà người anh trai cô lúc nào cũng một mực khen là lương thiện và gần gũi như này, tự kiêu tự đại quá mức… Vì vậy, tôi không làm được’.
Phong Vũ Vân ở trong phòng căng thẳng và có chút mong đợi nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Trong tay anh lúc này đang cầm chiếc khóa ngọc.
Nếu đã Tô Minh đã quyết định đến nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn thì không thể thay đổi được nữa, cũng chỉ có thể đối mặt thôi.
Phong Vũ Vân cảm thấy, trong này có đến 90% liên quan đến việc Tô Minh tự kiêu, còn chỉ có 10% việc mình nói cho Tô Minh nghe về tin tức của Tô Ly khiến Tô Minh quyết định như vậy. Cũng vì vậy mà cô ta cảm thấy, mình cần phải chịu một chút trách nhiệm.
Cuối cùng Phong Vũ Vân quyết định, vào ngày Tô Minh đến nhà họ Nguyên thì cô ta cũng đi cùng.
Ít nhất, khi có cô ta ở đó thì cũng bảo đảm được Tô Minh không chết ở nhà họ Nguyên.
Dù sao thì với thân phận của cô ta, nhà họ Nguyên chắc vẫn sẽ nể mặt giữ lại một mạng.
Nghĩ thông suốt tất cả, lúc này Phong Vũ Vân mới thấy nhẹ nhõm.
Một lát sau, Tô Minh đột nhiên vứt khóa ngọc về phía trước.
Sau đó anh rút Ma La Kiếm ra.
Trong căn phòng như bị khóa chặt, Phong Vũ Vân ở bên cạnh lập tức thấy ngạt thở. Bởi Ma La Kiếm quá mạnh, mạnh đến nỗi không tưởng.
Toàn thân cô ta run rẩy, ngây người tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
“Xoẹt!”, Ma La Kiếm đã ra tay.
Trong chớp mắt, người trần mắt thịt cũng không thể nhìn rõ, bởi nó quá nhanh.
Sau đó….
“Ting!”
Chương 790: Đến khu Hỗn Độn lấy hồn thảo
Khóa ngọc không ngừng run rẩy nhưng chưa bị nứt vỡ, chỉ bị xước nhẹ.
“Chất liệu của khóa ngọc này đúng là kinh khủng”, Tô Minh thầm nghĩ. Anh tưởng rằng chém ra một kiếm là khóa sẽ vỡ tan. Dù sao thì thực lực hiện giờ của anh có thể phát huy được uy lực khó tưởng tượng của Ma La Kiếm. Trong tình huống này mà dùng hết sức, lại không làm vỡ tan miếng ngọc thì đúng là khó tin.
Tô Minh còn chấn động thì nói gì đến Phong Vũ Vân. Cô ta đờ người ra. Cô ta… Đang nhìn thấy gì thế này? Khóa ngọc có vết xước? Trời ơi! Đúng là xước thật! Mấy năm nay cô ta dùng biết bao loại bảo vật để phá khóa bao nhiêu lần mà đều không hiệu quả…
Quả nhiên sau đó…
Tô Minh lại tiếp tục vung kiếm trong tay lên, chớp mắt đã xuất ra hơn chục kiếm.
Dường như tích tụ mùi vị hủy diệt và sắc bén đến ghê người.
Cuối cùng, sau tầm 13 kiếm thì…
“Két!”, cuối cùng khóa cũng được mở ra.
Đồng thời, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng: “Tô Minh! Vận chuyển kho tàng huyết mạch, nuốt trọn đi!”
Trên thực tế, không cần thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng…
Trong lúc khóa ngọc bị chém ra thì Tô Minh đã cảm nhận được thứ mình khao khát nhất… Chính là quy luật.
Bởi vì tiêu diệt được Minh Kiệt và đại đạo quả vị thì Tô Minh như ngưng tụ được mấy ngàn loại quy luật khác nhau, sức mạnh tăng lên gấp chục lần. Vốn tưởng rằng trong thời gian ngắn thì sẽ khó khiến quy luật thành thục hơn.
Nào ngờ…
Wao!
Đúng là niềm vui bất ngờ.
Lúc khóa ngọc mở ra, Tô Minh ngửi thấy khí tức của rất nhiều quy luật.
Anh không do dự mà vận chuyển kho tàng huyết mạch, thoắt cái đã nuốt trọn.
Đã thật!
“Có khoảng một ngàn quy luật”, Tô Minh thầm đoán, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Pháp Tắc Trường Hà cộng với hơn ngàn quy luật nữa, chắc có thể nâng cao sức mạnh một cách đáng sợ.
“Hiện giờ Pháp Tắc Trường Hà của mình đã chứa hơn 4000 quy luật rồi, chỉ dựa vào Pháp Tắc Trường Hà là mình đã có thể giết được tu giả võ đạo ở cấp bậc Đại Đế trung vị bảy tám chuyển rồi chăng?”, Tô Minh không tự kiêu và cũng không ăn nói hàm hồ.
Pháp Tắc Trường Hà của mình đúng là mạnh quá mức.
Tô Minh có được lợi ích lớn, và Phong Vũ Vân cũng không thất vọng.
Lúc khóa ngọc nứt, hạt ngọc lập tức rơi xuống lông mày của cô ta.
Hạt ngọc đó dường như vốn thuộc về Phong Vũ Vân vậy.
Chỉ sau mấy hơi thở, sắc mặt của cô ta đỏ ửng, kích động vô cùng.
Thậm chí, trong đôi mắt đẹp còn ngấn lệ.
Sau đó, cô ta khom người trước Tô Minh.
“Tô Minh! Cảm ơn anh! Cảm ơn”, dung hòa được hạt ngọc, cô ta mới biết nó quan trọng đến nhường nào, rốt cuộc có thể mang lại cho cô ta điều gì.
“Không cần cảm ơn! Tôi không giúp không cô đâu, cần có thù lao đấy”, Tô Minh biết, anh không hề có ý muốn chiếm lấy thứ đó, cũng không đố kỵ khi Phong Vũ Vân có được lợi ích từ đó.
Bởi vì, thứ nhất, anh chắc chắn là dường như thứ đó vốn chuẩn bị cho Phong Vũ Vân, chỉ hợp với cô ta. Kể cả anh có được nó thì cũng vô dụng. Thứ hai, Phong Vũ Vân và mẹ cô ta chắc có mối nhân duyên gì với thiên nữ Tạo Hóa. Hạt đó cũng là thiên nữ Tạo Hóa muốn tặng cho Phong Vũ Vân. Nể mặt thiên nữ Tạo Hóa nên anh cũng không cướp hạt đó làm gì. Thứ ba, nể mặt cả Tô Ly nữa. Tất nhiên, bản thân Phong Vũ Vân cũng được, không đến nỗi khiến người khác ghét bỏ.
“Anh muốn thù lao gì? Chỉ cần tôi có thể lấy ra thì tôi sẽ cho anh hết”, Phong Vũ Vân nói nghiêm túc. Cô ta luôn muốn báo thù cho mẹ mình, đây là chấp niệm của cô ta. Nhưng cô ta quá rõ mẹ kế Nhiếp Thanh Cầm mạnh đến mức nào, vì vậy cô ta luôn bi quan, lý trí nói cho cô ta biết, kể cả thiên phú võ đạo của cô ta có yêu nghiệt đến đâu thì cũng không có cơ hội báo thù cho mẹ.
Đến lúc này, khi hạt ngọc vào cơ thể thì cô ta như nhìn thấy hy vọng.
“Tôi muốn hồn thảo, ít nhất là ba mươi cây”, Tô Minh nói. Anh vẫn chưa quên việc phải cứu sống chị Cửu Diễm và lão Ngưu.
“Hồn thảo?”, nhưng lúc này Phong Vũ Vân chau mày, trên khuôn mặt đẹp là vẻ sầu não: “Nếu như tôi khống chế được hồn thảo thì đừng nói là ba mươi cây, kể cả ba trăm cây cũng được. Nhưng hồn thảo của Thái Nhất thần quốc đều do mẹ kế của tôi nắm giữ. Hay là anh đổi cái khác đi”. Lúc này, cô ta cũng bất lực.
“Vậy sao?”, Tô Minh chau mày. Anh biết Phong Vũ Vân không hề nói dối. Vậy thì phiền phức rồi đây.
Xem ra trong thời gian ngắn vẫn phải đến Thái Nhất thần quốc một chuyến rồi.
…
Tối hôm đó…
Tô Minh gọi bố mẹ mình và Đạm Đài Vô Tình, Diệp Mộ Cẩn, Quan Khuynh Thành, Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà, Lâm Thanh Loan, Cổ Kim và Ngư Dung Băng đến.
“Ngày mai con phải đến khu vực Hỗn Độn, trong thời gian ngắn chắc không về được”, Tô Minh nói.
Lời nói vừa dứt thì Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên có chút không nỡ.
Con trai rất ít khi về nhà, vậy mà về chưa được bao lâu thì lại đi rồi.
Đám Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà và Lâm Thanh Loan cũng không nỡ. Đám người này khác với đám Đạm Đài Vô Tình, Diệp Mộ Cẩn và Quan Khuynh Thành. Họ cách cấp bậc Đại Đế quá xa, trong thời gian ngắn không có cơ hội đến khu vực Hỗn Độn, nên không thể gặp được Tô Minh.
Điều đáng nói là, thần cách của Quan Khuynh Thành phát huy uy lực nên cảnh giới cũng tăng cao. Hiện giờ đã ở cấp bậc Đại Đế hạ vị sáu chuyển rồi, hai ngày này lại tăng cảnh giới tiếp.
Còn Đạm Đài Vô Tình cũng bước vào cấp bậc Đại Đế, hơn nữa vừa bước vào đã là cấp bậc Đại Đế hạ vị hai chuyển.
Diệp Mộ Cẩn ở cấp bậc Đại Đế hạ vị ba chuyển.
“Ở đây có ít tài nguyên võ đạo, còn có một số võ kỹ. Mọi người chọn đi”, Tô Minh lấy ra những Chí Bảo Hỗn Độn và võ kỹ mà anh đã lựa chọn kỹ.
Thứ nhất, thực lực của người thân và mấy người phụ nữ của anh đều còn rất yếu.
Điều thứ hai là liên quan đến sự an toàn của cả Chiến Uyên, Tô Minh vẫn phải sắp xếp ổn thỏa. Chắc chắn phải để lại Thần Khôi, ngoài ra hiện giờ anh nắm trong tay ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên, có thể bảo vệ được Chiến Thành tốt hơn. Nếu thật sự có kẻ địch xâm chiếm thì thần phạt của ý chí Đại Đạo sẽ xuất hiện. Thần phạt đại đạo chắc đạt đến cấp bậc Đại Đế trung vị hai ba chuyển rồi chăng, như này cũng rất mạnh rồi.
Như vậy thì vẫn có thể đảm bảo cho sự an toàn của nhà họ Tô và cả Chiến Uyên.
Kể cả là thế lực mạnh nhất của khu vực Hỗn Độn muốn ra tay với nhà họ Tô thì trong thời gian ngắn cũng rất khó thực hiện.
Còn anh bất cứ lúc nào cũng biết được động tĩnh của nhà họ Tô, chỉ cần chút thời gian là có thể quay về.
Tối hôm đó, anh đến phòng của Diệp Mộ Cẩn.
….
….
…