Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Buổi đấu giá Tứ Đỉnh

Đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn và Chu Khánh Di đi tới. Theo sau họ còn có một chiếc xe đẩy hàng 2 bánh.

Ở trên xe là những lọ nhỏ, trong lọ đều là thuốc bôi.

“Tôi biết ngay mà!”, Diệp Mộ Cẩn liếc nhìn Diệp Phù ngất trên đất, toàn thân máu me bê bết rồi cô ta liếc nhìn Tô Minh, nói.

“Giáo tôn! Đội trưởng Diệp Phù không sao chứ?”, Chu Khánh Di hỏi.

“Không sao đâu! Phát thuốc cho tất cả học viên đi, mỗi người một lọ. Nhớ đây chỉ là bôi ngoài thôi, chứ không phải chữa nội thương”, Tô Minh nói xong thì quay đầu rồi rời đi. Anh đi về phía giáo tôn các, bởi những việc còn lại anh không phải làm nữa.

Hai tiếng sau, trời cũng sắp tối, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn trang điểm ăn mặc như kim đồng ngọc nữ.

Tô Minh vốn không muốn ăn mặc theo kiểu này nhưng tại Diệp Mộ Cẩn cứ muốn anh trông đẹp trai hơn, cộng thêm việc Lam Tuyết cũng tham gia vào nên Tô Minh không đồng ý không được.

“Đi sớm về sớm nha! Anh đừng có gây chuyện đấy”, Lam Tuyết lên trước chỉnh sửa lại áo sơ mi cho Tô Minh, nói.

Tô Minh khẽ cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh nhưng vô cùng xinh đẹp của Lam Tuyết mà không kìm nổi rạo rực trong lòng. Anh cúi đầu xuống rồi hôn lên đôi môi đỏ thắm của Lam Tuyết mà không để ý Diệp Mộ Cẩn đang ở bên cạnh.

Nụ hôn nồng nhiệt suýt nữa khiến Lam Tuyết ngạt thở, thân hình yếu đuối của cô như mềm nhũn ra.

“Ở nhà ngoan đợi anh về!”, mấy phút sau Tô Minh mới buông Lam Tuyết ra nhưng lúc đó còn nhéo lên mặt cô một cái, nói với giọng vừa yêu chiều vừa bá đạo.

“Đồ tồi!”, Lam Tuyết trừng mắt nhìn Tô Minh, sắc mặt đỏ ửng xấu hổ.

Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh xuýt xoa một cái rồi cũng trừng mắt nhìn Tô Minh.

“Đi thôi!”, Tô Minh nắm tay Diệp Mộ Cẩn rồi rời khỏi giáo tôn các.

Vẫn là xe Maybach s680.

Vẫn là lái xe đó nhưng ghế ngồi phụ có thêm một vệ sĩ. Vệ sĩ đó mang theo một cái hòm.

Còn Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi ở hàng ghế sau.

“Anh ta đang cầm tiền sao?”, Tô Minh hỏi.

“Không phải! Cái hòm có mật khẩu này mới đựng được tiền. Nó đựng thẻ ngân hàng và một số bảo vật mà nhà họ Diệp sưu tầm nhiều năm”, Diệp Mộ Cẩn cười nói.

“Buổi đấu giá chúng ta tham gia ngày hôm nay có tên là Tứ Đỉnh, quy mô rất lớn. Nghe nói, phía sau đấu giá Tứ Đỉnh có nhân vật lớn ở Huyền Linh Sơn”.

“Đấu giá này cách năm mới tổ chức ở những thành phố lớn như Đế Thành, Ma Thành, Quảng Thành, Thâm Thành”.

“Những thứ đấu giá ở đây đều là đồ tốt. Nếu như muốn mua được thì nhiều khi có tiền cũng không làm gì được”.

“Dù sao thì đối với cường giả chân chính mà nói thì tiền cũng chỉ là một con số thôi”.

“Lúc này cần dùng bảo vật để thanh toán và nhất định phải là bảo vật có giá trị mới được”.

“Hôm nay em mang đi những đồ giá trị của nhà họ Diệp, nhất định phải lấy thứ bất ngờ đó cho anh”.



“Anh hiểu rồi!”, Tô Minh gật đầu mà có chút mong đợi.

“Phải rồi! Hôm nay đến buổi đấu giá không chỉ có chi trưởng của những gia tộc lớn ở Đế Thành mà còn có các gia tộc đẳng cấp của thành phố khác của Hoa Hạ. Dù sao thì hôm nay có rất nhiều người, người nào cũng không đơn giản”, Diệp Mộ Cẩn lại nói.

Tô Minh gật đầu.

Xe Maybach s680 đi chầm chậm trên đường.

Một tiếng sau, xe dừng ở trước khách sạn quốc tế Đế Thành.

Khách sạn này là khách sạn đẳng cấp nhất Đế Thành. Mặc dù không quá cao tầng, bên ngoài cũng không quá xa xỉ tráng lệ nhưng chỉ cần nghe tên cũng đủ thấy đẳng cấp của nó rồi.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn được một người dẫn vào trong khách sạn.

Vừa vào thì đã cảm nhận được hơi hướng cổ kính và đậm chất lịch sử, không cần khoa trương nhưng vẫn vô cùng tráng lệ.

“Cũng mang tầm lịch sử rồi”, Tô Minh cười nói.

“Tất nhiên rồi! Tòa nhà này hàng trăm năm rồi đấy! Trong này còn từng xảy ra nhiều chuyện còn được lịch sử ghi lại nữa cơ”, Diệp Mộ Cẩn nói.

Rất nhanh, hai người đã đi lên tầng hai.

Phòng lớn ở tầng hai chính là nơi diễn ra buổi đấu giá. Vừa vào đã nhìn thấy một quầy kiểm tra an ninh và một quầy làm thủ tục. Có thể nói là vô cùng hoành tráng, không có gì để chê trách.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn phối hợp rất nhịp nhàng, ai nấy đều tự ký tên của mình.

“Thưa anh chị! Hiện giờ còn 20 phút nữa mới đến giờ đấu giá nên hai vị có thể đến phòng tự phục vụ để uống trà”.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn vốn định đi thẳng vào phòng đấu giá nhưng lại bị một cô gái tầm 20 tuổi vô cùng xinh đẹp ngăn lại.

Chắc cô gái đó dẫn đầu đội bảo vệ an ninh của buổi đấu giá hôm nay. Đừng coi thường cô gái này, vì cô ta cũng là tu giả võ đạo, mặc dù chỉ ở cảnh giới tụ khí trung kỳ.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn không có ý kiến gì, bởi vì phòng tự phục vụ ở ngay cạnh phòng lớn đấu giá, cũng không cần đi xa lắm.

Đi vào phòng tự phục vụ đó là có thể nhìn thấy những bộ ấm trà bằng gỗ và những quầy trà được sắp xếp thành hàng.

Đã có một số cậu chủ và cô chủ trẻ tuổi đến đây và ngồi ở đó uống. Còn có cô gái đang pha trà cho họ, cách thức vô cùng chuyên nghiệp.

Hơn nữa, những cô gái này đều vô cùng xinh đẹp, biểu diễn trà đạo cũng đẹp mắt.

“Quy mô của buổi đấu giá này lớn đấy chứ nhỉ”, Tô Minh cười, tán thưởng.

“Tất nhiên rồi!”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu đáp lại.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn tìm một vị trí rồi ngồi xuống.

Trong phòng trà cũng có một số người mà Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn quen, ví dụ như Công Tôn Thần.

Hôm nay Công Tôn Thần không đến một mình mà còn dẫn theo cả Công Tôn Lưu. Có một người có thực lực mạnh nhất nhà Công Tôn là Công Tôn Lưu đi theo thì cũng yên tâm phần nào.

Mặc dù buổi đấu giá hôm nay chỉ có người trẻ tuổi mới được tham gia, nhưng người trẻ tuổi không tính cả vệ sĩ vào. Mà vệ sĩ thì có thể ở bất cứ độ tuổi nào.

Công Tôn Thần khẽ cắn răng. Mặc dù đã cố kìm chế nhưng sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn bước vào thì hắn vẫn không kìm được mà liếc nhìn vài cái, trong lòng điên cuồng ghen tỵ và sợ hãi.

“Cậu chủ! Cậu hãy bình tĩnh! Hôm nay chắc chắn cậu sẽ là người thắng cuộc”, Công Tôn Lưu nhắc nhở.

Ông ta không muốn hiện giờ cậu chủ nhà mình sẽ chọc giận đám Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rồi ra tay gây chuyện và làm lỡ chuyện lớn tranh giành củ nhân sâm cuối cùng tối nay.

“Tôi biết rồi!”, Công Tôn Thần hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, sau đó lại cười rồi uống ngụm trà. Hắn đè nén giọng nói: “Tô Minh! Về võ lực thì anh hơn tôi nhưng về tiền tài, về bảo vật thì tôi xem anh so kiểu gì?”

Công Tôn Thần thật sự không thể đợi được nữa.

Hắn hận nỗi không thể nhìn thấy sắc mặt của Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn sau khi hắn lấy được củ nhân sâm cuối cùng, hắn thầm nghĩ chắc hẳn sẽ đặc sắc lắm.

Nghĩ thôi mà Công Tôn Thần đã thấy kích động đến nỗi toàn thân nóng bừng, khát khô cổ họng và lại uống một ngụm trà nữa.

Sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống thì rất nhanh liền nhìn thấy người của nhà họ Hoàng và nhà họ Ngụy đến.

Ngụy Thường- cậu chủ nhà họ Ngụy đến một mình, còn mang theo một hòm có mật mã.

Ngụy Thường vừa bước vào thì đã quét nhìn cả phòng rồi liếc nhìn sang Tô Minh.

“Hắn chính là Tô Minh? Người mà khiến Diệp Mộ Cẩn tự tin đến vậy?”, Ngụy Thường thầm nghĩ.

Nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp còn hơn nửa tháng nữa là bắt đầu cuộc giao lưu viện võ đạo của 8 gia tộc lớn. Họ đánh cược tất cả, hoặc là anh chết hoặc tôi chết.
Chương 102: Các gia tộc lớn hội ngộ

Gần đây nhà họ Ngụy lúc nào cũng quan tâm đến các tin tức của nhà họ Diệp nên tất nhiên biết được mọi thứ liên quan đến Tô Minh.

“Đừng tưởng có thằng yêu nghiệt siêu cấp ở nhà họ Diệp thì viện võ đạo của nhà họ Diệp các người có thể thắng được. Thực lực tự thân chưa chắc đã tỷ lệ thuận với trình độ của giáo tôn và học viên đâu”, Ngụy Thường lẩm bẩm.

Hiện giờ vị giáo tôn của nhà họ Ngụy đến từ Huyền Linh Sơn, hơn nữa còn từng là chấp giáo của một môn phái ở Huyền Linh Sơn.

Từ khi vị giáo tôn đó đến thì trình độ của học viên ở viện võ đạo nhà họ Ngụy tiến bộ rất lớn.

Lần này nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy đặt cược rất lớn, ai sống ai chết còn chưa biết được.

“Hừm!”, Diệp Mộ Cẩn cảm nhận được ánh mắt Ngụy Thường đang nhìn mình nên hừ lạnh một tiếng.

Đúng lúc này, lại có người đến.

Một người trẻ tuổi với nụ cười rạng rỡ như gió xuân khiến người khác nhìn thấy đã cảm thấy gần gũi.

“Cơ Khâm của nhà họ Cơ?”, Diệp Mộ Cẩn nhìn mà có chút kinh ngạc.

Gia chủ nhà họ Cơ có hai con, một trai một gái. Nhưng từ lúc ra đời đến giờ họ luôn ở Huyền Linh Sơn, chưa từng xuất hiện ở Đế Thành.

Diệp Mộ Cẩn cũng chỉ gặp có mỗi một lần.

Thật không ngờ hôm nay Cơ Khâm của nhà họ Cơ lại xuất hiện ở buổi đấu giá này?

Trong lòng Diệp Mộ Cẩn thấy mơ hồ. Từ việc Cơ Khâm xuất hiện ở đây đã đủ thấy nhà họ Cơ cũng muốn có củ nhân sâm ngàn năm kia. Có nhà họ Cơ nhúng tay vào thì mình muốn giúp Tô Minh lấy được củ nhân sâm kia cũng khó.

“Thú vị đấy!”, nhìn thấy sự lo lắng của Diệp Mộ Cẩn, Tô Minh liếc nhìn Cơ Khâm một cái rồi nói.

Thực lực của tên Cơ Khâm này rất mạnh.

Hắn ta mới 27, 28 tuổi mà đã đạt đến cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ rồi.

Nói không chừng thực lực của hắn ta còn mạnh hơn cả cảnh giới hiện tại.

Lớp trẻ mà đạt được cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ ở Huyền Linh Sơn là rất hiếm.

Nhưng Tô Minh chỉ hơi kinh ngạc chút thôi chứ không quá để ý. Dù sao thì hiện giờ chỉ cần không gặp phải người ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ và đỉnh phong kỳ là được, còn lại thì đều không có áp lực gì.

Sau khi Cơ Khâm xuất hiện thì lịch sự gật đầu với Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn, sau đó tìm một góc rồi ngồi xuống.

Tiếp theo đó, người đến càng lúc càng đông, đều là những người trẻ tuổi. Có rất nhiều người mà Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn không hề quen biết, rõ ràng họ đến từ những gia tộc đẳng cấp của các thành phố khác như Ma Thành, Thâm Thành và Quảng Thành.

Hơn mười phút sau, cả phòng trà chật kín, cũng bắt đầu có những tiếng rì rầm nói chuyện.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn luôn giữ vẻ khiêm tốn.

Trong lúc Tô Minh định uống cốc trà thứ hai thì…

“Là Tô Minh đúng không? Cậu nhất định là Tô Minh rồi?”, một giọng nói vui mừng vang lên.

Giọng nói trẻ con rất dễ nghe. Giọng nói không nhỏ, ít nhất thì cũng khiến tất cả mọi người trong phòng trà đều nhìn về phía Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.

Lúc này hai người cũng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trước mặt là một cô gái với mái tóc ngắn.

Cô gái với body khá chuẩn, những chỗ cần lồi lõm đều hoàn hảo. Dáng người không cao, chắc cũng tầm 1m63 nhưng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Mặc dù đường nét không hài hòa như Diệp Mộ Cẩn nhưng làn da căng bóng và có độ đàn hồi.

Hơn nữa, cô gái rất biết trang điểm. Cô ta mặc chiếc váy lolita phong cách đáng yêu. Trong vẻ thuần khiết có chút đáng yêu, trong vẻ đáng yêu có nét quyến rũ, rất hợp với khí chất và ngoại hình của cô ta.

Lúc này cô gái đang nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ kích động và vui mừng, dường như không để ý đến những ánh mắt khác đang nhìn mình.

Nhưng có một thanh niên có dáng vẻ khá giống cô ta, đứng ở bên cạnh ngượng ngùng nói: “Em gái! Nói nhỏ thôi”.

Cô gái đó tên là Lạc Thu Thủy, còn thanh niên tên là Lạc Phong.

Hai người đến từ nhà họ Lạc ở Ma Thành. Ở Ma Thành thì đây là gia tộc vô cùng nổi tiếng. À không, phải nói là ở cả giới thế tục Hoa Hạ thì đây là gia tộc vô cùng nổi tiếng.

Bởi vì, ngân hàng Lạc Kim- một trong những ngân hàng tư nhân lớn nhất thế giới chính là của nhà họ Lạc.

Tài sản của nhà họ Lạc vô cùng khủng khiếp, thậm chí có mấy năm liền còn leo lên top 3 bảng xếp hạng những gia tộc giàu có ở Hoa Hạ.

Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ là con thuộc chi trưởng của nhà họ Lạc, Lạc Phong là anh ruột của Lạc Thu Thuỷ.

Cô em gái luôn với tính cách trẻ con như này. Vì trong nhà quá chiều chuộng nên lần này cô ta cứ đòi đi theo. Lạc Phong không muốn đồng ý, bởi vì chỉ sợ Lạc Thu Thuỷ đến sẽ làm hỏng việc.

Nhưng Lạc Thu Thuỷ cứ nũng nịu với bố mẹ và cả ông nội, người lớn đã đồng ý rồi nên Lạc Phong đành phải theo.

Thật không ngờ vừa đến đây thì…

“Nhỏ tiếng làm gì chứ?”, Lạc Thu Thuỷ trừng mắt nhìn anh trai Lạc Phong, nói: “Anh à! Anh nhát gan quá đi!”

“Thẩm Tịch cũng đến rồi đấy, cậu ấy ở đằng kia kìa! Em để ý chút”, Lạc Phong nén giọng, nói.

Thẩm Tịch đến từ nhà họ Thẩm, là gia tộc đầu tiên được công nhận ở Ma Thành, còn khủng khiếp hơn nhà họ Lạc.

Bởi vì nhà họ Lạc có tiền nhưng thế lực chống lưng Huyền Linh Sơn mãi mãi không thể bằng nhà họ Thẩm.

Thế lực chống lưng Huyền Linh Sơn của nhà họ Thẩm là Chân Diễm tông, có thể được coi là vô cùng hùng mạnh ở Huyền Linh Sơn. Chị gái của Thẩm Tịch thì càng kinh khủng hơn. Cô ta là người rất có chí tiến thủ, đã là đệ tử ruột của Chân Diễm tông.

Có lời đồn, chị gái của Thẩm Tịch sau này có khả năng trở thành thiếu tông chủ của Chân Diễm tông ở Huyền Linh Sơn.

Sức mạnh của nhà họ Thẩm không nói cũng biết.

Từ nhỏ Thẩm Tịch đã có hôn ước với Lạc Thu Thuỷ, cũng coi như là để liên kết sức mạnh.

Nói thật thì Thẩm Tịch cũng rất ưu tú. Bản thân hắn là tu giả võ đạo, thực lực không yếu. Ngoài ra hắn cũng quản lý rất tốt việc kinh doanh của gia đình. Hắn được coi là một trong những nhân vật lãnh đạo trong lớp trẻ tài năng của Ma Thành.

Lạc Thu Thuỷ không thích cũng không ghét Thẩm Tịch.

Hai người chỉ có hôn ước, sở thích đam mê hay tất cả mọi thứ đều khác nhau.

Thẩm Tịch thì trầm mê trong võ đạo và kinh doanh, thuộc kiểu trầm tính.

Lạc Thu Thuỷ thì ngây thơ, cũng như những cô gái khác thích đi dạo phố, trang điểm, ca hát, vv…

Trước đây hai người rất ít khi gặp mặt nói chuyện, thậm chí là cực kỳ ít.

Nhưng không ngờ hôm nay lại cùng đến buổi đấu giá.

“Em đâu có làm gì? Lẽ nào em chào hỏi bạn bè mình cũng không được sao? Em vẫn chưa gả cho hắn mà!”, Lạc Thu Thuỷ có chút không vui, nói.

“Nhưng…”, Lạc Phong định nói thêm thì Lạc Thu Thuỷ đã cắt ngang: “Anh à! Anh đừng có nhiều lời nữa được không?”
Chương 103: Anh lo xa quá rồi

Đồng thời lúc này Tô Minh lên tiếng: “Cô là?”

Cô gái ngây thơ đáng yêu trước mặt có chút quen thuộc nhưng nhất thời anh không thể nhớ ra đó là ai?

“Được lắm tên Tô Minh thối này! Còn không nhận ra bạn cũ à?”, Lạc Thu Thuỷ chắp tay vào hông, trừng mắt nhìn Tô Minh nói: “Ba năm không gặp mà đã quên lớp trưởng rồi sao?”

“Lạc mập?”, Tô Minh vui mừng rồi đứng bật dậy.

Ba năm trước khi Tô Minh 19 tuổi thì cũng là năm nhà họ Tô bị diệt.

Mùa hè năm đó Tô Minh tham gia thi đại học, anh đạt điểm số khá tốt, hơn 600 điểm và đỗ đại học kỹ thuật Ma Thành.

Tô Minh học ở trường hai tháng, sau đó trong kỳ nghỉ ngắn ngày anh về thành phố Dương Giang thì xảy ra chuyện, lúc đó nhà họ Tô bị diệt.

Tô Minh đã quên hết những chuyện và cuộc sống hai tháng thời đại học rồi.

Cô gái trước mặt nằm trong số ký ức ít ỏi của anh, chỉ có điều nó đã được chôn giấu rất kỹ.

Lúc đó Lạc Thu Thuỷ là lớp trưởng, tính cách khá kiêu ngạo. Còn Tô Minh thì sao? Nghỉ học liên tục, vì vậy Lạc Thu Thuỷ luôn gây phiền phức cho anh.

Hai người cũng được coi như ‘oan gia’ không ưa nhau.

Lúc đó Lạc Thu Thuỷ hơi mập, hơn nữa chắc là lúc đó cô ta vẫn chưa dậy thì nên khuôn mặt tròn baby, kiểu bầu bĩnh rất đáng yêu.

Vì vậy Tô Minh đã đặt biệt danh cho cô ta là “Lạc mập”.

Cách ba năm giờ gặp lại Lạc Thu Thuỷ nên Tô Minh liền nhớ lại cuộc sống đại học đơn thuần, ngắn ngủi trong hai tháng.

“Cút! Tên Tô Minh thối! Cậu mà còn dám gọi biệt danh của tôi ra thì sẽ không xong với tôi đâu”, khuôn mặt trắng nõn của Lạc Thu Thuỷ đỏ ửng lên, đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn Tô Minh, má tức đến nỗi phập phồng trông rất đáng yêu.

“Ha ha…”, Tô Minh bật cười, tâm trạng thoải mái vô cùng.

Bạn cũ gặp lại, đúng là vô cùng thân thiết.

“Khụ khụ! Em gái đừng gây chuyện nữa, sắc mặt của Thẩm Tịch khó coi rồi kìa”, Lạc Phong lên tiếng nhắc nhở, anh ta cảm thấy lo lắng.

“Anh à! Anh không thấy phiền à?”, Lạc Thu Thuỷ định lên tiếng mắng người, sao trước đây không nhìn ra anh trai mình lại lắm mồm như vậy chứ?

Lúc này, có một thanh niên ở bàn trà bên cạnh với sắc mặt vô cùng khó coi.

Người thanh niên này tầm 25 tuổi, mặc bộ đồ bình thường, tóc hơi dài, ngoại hình tuấn tú. Đặc biệt là chiếc cằm dài giống như nhân vật trong truyện tranh.

Da hắn trắng, trên người hắn toát ra vẻ ưu sầu.

Mắt to sáng, nhưng trong đó ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, tự tin và bá đạo.

Người thanh niên này đang ở cảnh giới tông sư sơ kỳ. Ở độ tuổi này mà có được thực lực này đúng là không tồi.

Hắn chính là Thẩm Tịch, người thừa kế chi trưởng của nhà họ Thẩm ở Ma Thành.

Ở bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên đầu trọc lông mày rậm. Ông ta mặc trên người võ phục nhưng ngoại hình không có gì đặc biệt.

Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong, bởi người đàn ông trung niên này đang ở cảnh giới tông sư hậu kỳ. Ông ta tên là Thẩm Hạc, hộ vệ sát sườn của Thẩm Tịch.

Từ lúc Lạc Thu Thuỷ đứng dậy đi về phía Tô Minh thì Thẩm Tịch đã nhìn theo cô ta.

Lạc Thu Thuỷ là vợ sắp cưới của Thẩm Tịch, đây là sự thật không thể nào thay đổi được.

Mặc dù Thẩm Tịch và Lạc Thu Thuỷ không gặp nhau nhiều, cũng không có giao tiếp thực tế, cứ như hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác. Nhưng cả Ma Thành này ai cũng biết Lạc Thu Thuỷ là vợ sắp cưới của hắn.

Hơn nữa, ở đây cũng có rất nhiều người quen biết cả hắn và Lạc Thu Thuỷ.

Ngày thường Lạc Thu Thuỷ ngây thơ thuần khiết hay thế nào thì không liên quan gì đến hắn.

Nhưng hôm nay bao nhiêu người nhìn vào mà Lạc Thu Thuỷ lại chủ động đến tìm một người con trai lạ mặt để nói chuyện? Đã thế còn cười nói, còn kích động như vậy nữa? Tất cả mọi người đều đang nhìn, vậy thì thể diện của hắn ở đâu?

Có lẽ người khác không dám nói gì nhưng trong lòng chắc chắn đang cười hắn? Họ sẽ nghĩ rằng đến vợ sắp cưới mà hắn còn không quản được?

Thẩm Tịch đã rất nhẫn nại rồi, tưởng rằng cùng lắm thì Lạc Thu Thuỷ cũng chỉ chào hỏi người con trai lạ lẫm đó chút thôi, nhưng ai ngờ…

Đột nhiên Thẩm Tịch đứng dậy, Thẩm Hạc cũng đứng dậy đi theo.

Trong phòng trà yên tĩnh lạ thường, gần như tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Thẩm Tịch và Lạc Thu Thuỷ.

“Chết tiệt! Em à, em chọc giận Thẩm Tịch rồi”, sắc mặt Lạc Phong trắng dã, nói.

“Thu Thủy! Đây là bạn của em sao? Giới thiệu chút đi! Tại thấy hai người nói chuyện vui vẻ quá”, Thẩm Tịch đi lại phía Lạc Thu Thuỷ rồi nói.

Vô cùng khí thế, không toát ra vẻ kiêu ngạo nhưng đầy vẻ cao quý và bá đạo, dường như có thể trấn áp bất cứ ai.

“Cậu ấy là Tô Minh, bạn học thời đại học của em. Hồi đó mối quan hệ của bọn em rất tốt”, Lạc Thu Thuỷ vô cùng ngây thơ, đâu có cảm nhận được cảm xúc thay đổi của con người nham hiểm như Thẩm Tịch.

“Chỉ… Chỉ là bạn học thôi! Thẩm Tịch à! Đừng nghĩ linh tinh nha”, Lạc Phong thấy cạn lời, sao em gái mình lại ngốc như vậy chứ? Nói là bạn học thì đã sao, lại còn đi nói là mối quan hệ rất tốt nữa?

Tưởng rằng Thẩm Tịch độ lượng lắm sao?

Đàn ông có mấy người độ lượng với vợ sắp cưới của mình trong trường hợp này?

“Chào anh! Tôi là Thẩm Tịch, đến từ Ma Thành”, Thẩm Tịch đi đến trước mặt Lạc Thu Thuỷ và Lạc Phong, hắn nhìn Tô Minh rồi giơ tay, nói: “Tôi là chồng sắp cưới của Lạc Thu Thuỷ”.

“Rất hân hạnh!”, Tô Minh gật đầu, giơ tay ra bắt tay Thẩm Tịch.

“Anh Tô và Thu Thủy là bạn đại học sao?”, Thẩm Tịch cười, hỏi.

“Đúng thế!”, Tô Minh gật đầu rồi cũng nở nụ cười.

“Khi nào có thời gian đến Ma Thành thì anh Tô cứ đến tìm tôi, tôi mời khách”.

Tô Minh gật đầu.

“Nhưng nếu như được thì mong sau này anh ít liên lạc với Thu Thủy một chút. Tôi nghĩ là anh có thể hiểu được tâm tư của người chồng với người vợ sắp cưới của mình”, Thẩm Tịch lại nói. Mặc dù cười nhạt nhưng trong giọng nói vẫn có ý vị cảnh cáo.

“Dựa vào cái gì chứ? Thẩm Tịch! Tôi vẫn chưa gả cho anh đâu nha! Kể cả gả cho anh thì tôi cũng không phải là con rối của anh”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Lạc Thu Thuỷ đã nói với giọng không hài lòng.

“Thuy Thủy! Nếu như không muốn bạn học của em chết thì em câm miệng đi”, Lạc Phong thấp giọng quát.

Cách làm này của em gái không những khiến cho bạn học của nó chết nhanh hơn mà còn chả có tác dụng gì.

“Tôi hiểu tâm tư của anh nhưng tôi và Thu Thủy chỉ là bạn học thôi”, một giây sau Tô Minh lặng lẽ nhìn Thẩm Tịch, nói: “Anh Thẩm lo xa quá rồi”.
Chương 104: Tôi đã hại cậu rồi

Tô Minh kết bạn với ai mà còn phải được sự đồng ý của Thẩm Tịch sao?

Đừng nói là bản thân Tô Minh không có ý gì khác với Lạc Thu Thuỷ, kể cả là có thì đã làm sao? Lạc Thu Thuỷ đã gả cho Thẩm Tịch đâu?

“Lo xa ư?”, Thẩm Tịch cười thầm. Hắn không còn nhớ lần trước chôn xác của kẻ nói chuyện với hắn như vậy ở đâu nữa? Hắn cảm thấy luôn có những kẻ tự cho mình là đúng rồi thích thử trò chơi giả chết với hắn. Được sống không phải tốt hơn sao?

“Cậu bạn này của em, haiz…”, Lạc Phong thấp giọng nói với em gái mà có chút cạn lời. Em gái mình không biết nghĩ đã đành, nhưng đến bạn của nó cũng thế, lại dám trực diện khiêu chiến với Thẩm Tịch? Đúng thật là…

Lạc Phong thấy khâm phục.

Có dũng khí!

Đúng là một mãnh sĩ!

Người khác thì không biết, chứ anh ta thì biết rõ mấy năm nay những người đắc tội với Thẩm Tịch thì có kết cục như thế nào?

Chàng trai này toi đời rồi!

Sắc mặt Lạc Thu Thuỷ đã tái nhợt. Cô ta chỉ ngây thơ thuần khiết chứ không phải kẻ ngốc.

Lúc này cô ta hiểu được, dường như mình… Dường như một chút bất cẩn đã khiến bạn học của mình gặp phiền phức rồi.

“Anh Tô! Trước nay tôi luôn nghĩ xa như vậy”, Thẩm Tịch thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết, hỏi: “Anh Tô có ý kiến sao?”

Giọng nói không lớn nhưng giọng điệu vô cùng bá đạo.

Thậm chí không khí trong phòng cũng trở nên lạnh băng.

“Thẩm Tịch! Anh muốn làm gì? Tôi không nói chuyện với cậu ấy nữa là được chứ gì? Anh mau đi đi, đừng ở đây dọa bạn tôi như vậy”, Lạc Thu Thuỷ vội nói, cô ta tự thấy vô cùng hối hận. Cô ta cảm thấy mình gây phiền phức cho Tô Minh rồi, đúng là mình trẻ con quá!

Thậm chí cô ta còn quyết định, thời gian sau sẽ cố gắng hết sức dùng sức mạnh của nhà họ Lạc để bảo vệ Tô Minh.

Thẩm Tịch uy hiếp cũng uy hiếp rồi, cũng cảnh cáo rồi, vì dù sao Lạc Thu Thuỷ cũng biết sợ. Nhưng lúc hắn đang định đi thì…

Tô Minh đi ra khỏi chỗ ngồi, khẽ cười rồi đi hai bước tới bên cạnh Lạc Thu Thuỷ và nắm chặt tay cô ta trước mặt tất cả mọi người.

Đúng vậy! Anh trực tiếp nắm chặt tay cô ta!

Cảnh tượng này quá chấn động!

Chấn động đến nỗi mà dường như tất cả mọi người ở đây đều như ngạt thở!

Sau đó Tô Minh lặng lẽ nhìn Thẩm Tịch, nói: “Anh Thẩm lo xa thì tôi không có ý kiến gì. Nhưng bắt đầu từ lúc này, Lạc Thu Thuỷ chính là người phụ nữ của tôi, chắc anh Thẩm cũng không có ý kiến gì chứ? Anh Thẩm thích lo xa và quản nhiều việc, còn Tô Minh tôi lại yêu thích cái đẹp”.

Tô Minh không hề sợ ai uy hiếp. Lúc Tô Minh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mà Lạc Thu Thuỷ đờ đẫn cả người.

Còn những người trong phòng trà cũng không khá hơn là mấy…

Những cậu chủ, cô chủ đến từ các gia tộc đẳng cấp của Đế Thành mà có quen biết Tô Minh thì còn đỡ. Chí ít thì họ cũng biết Tô Minh có chút bản lĩnh.

Còn những người đến từ các gia tộc của thành phố khác thì đều đơ người ra.

Còn có người dám khiêu khích Thẩm Tịch như này sao?

Người anh em! Cừ thật đấy!

Thậm chí nhà họ Thẩm ở Ma Thành còn được coi là gia tộc chiếm nửa Huyền Linh Sơn rồi! Thực lực của nhà họ Thẩm có thể ngang hàng với nhà họ Cơ ở Đế Thành. Không vì nguyên nhân gì khác mà chỉ vì chị gái của Thẩm Tịch quá lợi hại!

Theo như mọi người thấy thì ít nhất là trong giới thế tục chắc không có ai dám khiêu chiến trực diện với Thẩm Tịch. Kể cả có thì cũng chỉ có Cơ Khâm của nhà họ Cơ được đánh giá ngang với Thẩm Tịch về thực lực, bối cảnh. Nhưng Cơ Khâm tuyệt đối sẽ không làm chuyện ‘bại não’ như này.

Người trẻ tuổi tên là Tô Minh mà nhiều người ở đây không quen, anh ta là kẻ ngốc hả? Kẻ ngốc vô tri chăng?

“Ha ha…”, một lát sau, Thẩm Tịch đột nhiên cười lớn, tiếng cười càng lúc càng lớn hơn: “Ha ha ha ha…”.

Có thể nói là hắn tức quá mà bật cười.

“Được lắm! Anh Tô khiến tôi có cái nhìn khác rồi đấy!”, sau đó nụ cười của Thẩm Tịch tắt ngấm. Hắn nhìn Tô Minh, đôi mắt biến thành sự tàn nhẫn, hỏi: “Anh Tô có bố mẹ hay người thân không?”

“Cũng coi là có…”, Tô Minh thản nhiên nói và vẫn nở nụ cười. Bố mẹ và người thân ư? Hiện giờ thì chỉ còn lại mỗi cô em gái không có quan hệ huyết thống với anh, cũng không chắc là còn sống hay không, nhưng miễn cưỡng được coi là có.

“Nếu như có thì tôi muốn nhắc nhở anh Tô một câu. Trước khi buổi đấu giá hôm nay kết thúc thì hãy gọi điện thoại cho người nhà và nói chuyện hẳn hoi với bố mẹ anh. Dù sau thì sau hôm nay anh sẽ phải vĩnh biệt họ rồi”, Thẩm Tịch nói xong, xoay người đi về phía bàn của mình.

Lời nói vừa dứt thì không khí trong phòng như đóng băng.

Thẩm Tịch đang muốn nói thẳng với Tô Minh rằng, sau khi buổi đấu giá hôm nay kết thúc thì sẽ lấy mạng của anh.

Không ai nghĩ rằng Thẩm Tịch đang nói đùa.

“Nhà họ Thẩm ở Ma Thành chắc là gia tộc mạnh nhất về võ đạo trong giới thế tục ở cả Hoa Hạ rồi chăng? Tô Minh! Nếu anh tưởng mình đánh bại được Vương Đạo Khánh là giỏi lắm rồi, rồi có thể hống hách ngang tàn thì anh chết chắc rồi”, Công Tôn Thần cúi đầu uống ngụm trà, trong lòng đầy vẻ kích động.

Nhà họ Thẩm vì có chị gái của Thẩm Tịch nên được coi là gia tộc có võ đạo mạnh nhất ở Hoa Hạ hiện giờ.

Vương Đạo Khánh có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới tông sư hậu kỳ. Còn nhà họ Thẩm khéo còn có cảnh giới thiên vị nữa.

“Ha ha…”, Tô Minh cười lớn, hoang đường thế sao? Bây giờ còn sắp đặt trước cho mình vậy nữa? Vậy thì để xem sau khi kết thúc buổi đấu giá thì sẽ thế nào?

“Cậu… Cậu điên rồi, cậu điên rồi!”, đến lúc này Lạc Thu Thuỷ mới định thần lại, cô ta như muốn sụp đổ.

Toàn thân cô ta mềm nhũn, cũng may là Tô Minh đỡ cô ta. Mặt cô ta không còn giọt máu, nhìn về phía Tô Minh mà như sắp khóc, giọng nói run rẩy, sợ hãi cực độ, nước mắt như sắp trào ra.

Từ tận đáy lòng cô ta cảm thấy vô cùng hối hận.

“Tô Minh! Cậu có biết hắn là ai không?”, Lạc Thu Thuỷ nghẹn ngào nói: “Đều trách tôi! Trách tôi trẻ con quá, tôi đã hại cậu rồi…”.
Chương 105: Vì một người lạ mà rơi lệ

Lúc này Lạc Thu Thuỷ vô cùng hoảng loạn. Cô ta cũng không để ý quá nhiều, cũng không cần biết đây là đâu, không quan tâm bao nhiêu người đang nhìn mình mà lập tức nắm chặt tay Tô Minh, định dẫn anh đi và nói: “Tô Minh! Đi theo tôi, đến Ma Thành, đến nhà tôi rồi nhờ ông nội tôi cứu cậu…”.

Thẩm Tịch ngồi ở bàn trà bên cạnh lúc này đã không còn thần sắc gì nữa nhưng nỗi phẫn nộ trong lòng không hề suy giảm.

Nếu như nói, trước đó vì thể diện nên hắn đến cảnh cáo Tô Minh, cuối cùng quyết định giết Tô Minh.

Nhưng giờ đây thấy Lạc Thu Thuỷ lo lắng, khóc lóc rồi thất thần vì Tô Minh thì hắn thật sự nghi ngờ giữa hai người này có gì đó.

“Đôi nam nữ chó chết này”, Thẩm Tịch dường như sắp bóp nát chén trà. Mặc dù hắn đang rất bình tĩnh nhưng lại khiến người khác thấy khiếp sợ.

“Không được! Tôi còn phải tham gia đấu giá nữa. Cậu kích động cái gì chứ?”, Tô Minh thấy cạn lời nhưng trong lòng vẫn có chút kích động.

Trên thực tế, hồi học đại học mặc dù chỉ có hai tháng nhưng anh và Lạc Thu Thuỷ đã như oan gia, suốt ngày gây chuyện với nhau rồi còn đặt biệt danh cho nhau, nhưng từ tận đáy lòng vẫn dành cho nhau thiện cảm chăng?

Nếu không thì tại sao Lạc Thu Thuỷ cứ quan tâm đến anh rồi dùng của quyền của lớp trưởng để quản anh? Rồi tại sao anh lại cứ cố ý chọc giận Lạc Thu Thuỷ?

Chỉ có điều, thời gian hai tháng ngắn ngủi Tô Minh đã rời khỏi đại học kỹ thuật Ma Thành nên thiện cảm và những rung động đầu đời cũng bị ngắt quãng chăng?

Lúc này nhìn Lạc Thu Thuỷ khóc vì mình, lo lắng cho mình đến nỗi toát hết mồ hôi mà Tô Minh có chút xúc động. Anh luôn tưởng rằng mình đã khác xưa nhưng lại không phải vậy?

“Cậu… Cậu làm tôi tức chết mất”, thấy Tô Minh không muốn đi nên Lạc Thu Thuỷ suýt nữa tức đến nỗi ngất đi.

Lạc Thu Thuỷ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lạc Phong, nói: “Anh mau nghĩ cách đi! Nhất định phải cứu cậu ta”, cô ta nói với giọng vô cùng nghiêm túc.

“Không làm gì được đâu”, Lạc Phong lắc đầu với kiểu cạn lời. Dám khiêu khích trực diện Thẩm Tịch, đã thế còn nói “Tôi để ý đến vợ sắp cưới của anh rồi”, câu này thì cứu kiểu gì? Thần tiên cũng không cứu được.

“Em… Em phải gọi điện thoại cho ông nội…”, vì quá sợ hãi nên bàn tay nhỏ trắng nõn của Lạc Thu Thuỷ cũng run rẩy đến nỗi không bấm nổi số.

“Em gọi điện thoại cho ông cũng vô dụng. Em nghĩ ông sẽ vì một người ngoài mà đối phó với cháu rể tương lai sao?”, Lạc Phong vội nói. Anh ta sắp phát điên vì cô em gái này của mình rồi.

“Vậy thì phải làm sao?”, Lạc Thu Thuỷ càng lúc càng thấy hoảng.

“Đừng làm ồn nữa”, Tô Minh ngăn cản: “Tôi sẽ tự giải quyết”.

“Thật sao? Không gạt tôi đấy chứ?”, Lạc Thu Thuỷ rất ngây thơ, ngây thơ đến nỗi cũng tin vài phần.

Lạc Phong ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khóe miệng giật giật, nhìn Tô Minh như nhìn kẻ ngốc. Anh ta rất muốn nói: “Cậu giải quyết được sao? Ha ha… Đúng là nực cười!”

“Nhưng…”, mặc dù Lạc Thu Thuỷ tin lời Tô Minh nói nhưng vẫn lo lắng. Đột nhiên cô ta nghĩ tới gì đó, nói: “Tôi sẽ đi cầu xin Thẩm Tịch, nếu như hắn dám động đến cậu thì tôi… Tôi sẽ từ hôn”.

“Em gái của tôi ơi! Nếu như em không muốn cậu ta chết nhanh hơn thì hãy câm miệng đi!”, chân Lạc Phong mềm nhũn, anh ta thật sự muốn phát điên, nói tiếp: “Em chưa từng nghe nói tính cách của Thẩm Tịch sao? Em vì một người con trai mà đến cầu xin hắn, khéo em càng cầu xin thì người con trai kia càng chết nhanh hơn đấy. Còn nữa, em lấy việc từ hôn để uy hiếp hắn á? Ha ha… Em à! Quả nhiên là em vẫn chưa nhìn rõ hiện thực! Hiện giờ trừ khi Thẩm Tịch bỏ em, còn không thì nhà họ Lạc chúng ta đâu dám từ hôn?”

Chị gái của Thẩm Tịch sắp thành nửa chủ nhân của Chân Diễm tông ở Huyền Linh Sơn rồi? Nhà họ Lạc có thể so với nhà họ Thẩm không?

Lại còn nói đến từ hôn nữa?

Gần đây nhà họ Lạc luôn muốn cô chủ Lạc Thu Thuỷ sớm gả cho Thẩm Tịch, kết hôn sớm thì họ mới có thể yên tâm, bởi họ chỉ e liên hôn bất thành.

Nếu như không phải là mẹ Lạc Thu Thuỷ cảm thấy con gái mình vẫn còn ít tuổi rồi một mực ngăn cản thì nói không chừng hiện giờ Lạc Thu Thuỷ đã là vợ chính thức của Thẩm Tịch rồi.

“Vậy thì…”.

“Được rồi! Cậu và anh trai đừng đứng ở đây nữa, cũng không phải lo lắng cho tôi đâu”, Tô Minh vỗ vai Lạc Thu Thuỷ, nói. Cảm giác đứng đây rồi bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào rồi trở thành tâm điểm của sự chú ý đúng là không thoải mái cho lắm.

“Đúng vậy! Mau đi theo anh! Chúng ta cũng có bàn trà riêng mà, cứ đứng mãi ở đây còn ra cái gì nữa?”, Lạc Phong gật đầu, nói.

“Được… Được rồi!”, Lạc Thu Thuỷ cắn môi, cũng không có ý kiến gì.

“Người anh em! Tất cả cũng tại đứa em gái này của tôi thiếu hiểu biết nên đã gây phiền phức cho cậu. Nếu như có thể cứu cậu thì Lạc Phong thậm chí là nhà họ Lạc nhất định sẽ cứu cậu. Nhưng tôi và nhà họ Lạc đều không làm được. Cùng lắm là ngày giỗ mỗi năm của cậu, tôi và em gái sẽ đến đốt tiền giấy cho cậu, thật lòng xin lỗi”.

Trước khi dẫn Lạc Thu Thuỷ đến chỗ ngồi khác, Lạc Phong ghé sát vào Tô Minh rồi thấp giọng nói, trong lời nói có chút áy náy và tiếc nuối.

Nghe thấy vậy, biểu cảm của Tô Minh vô cùng khác thường.

“Ha ha! Cô em cute thế”, sau khi Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ đến chỗ khác ngồi thì Tô Minh ngồi xuống chỗ mình. Vừa mới ngồi xuống thì Diệp Mộ Cẩn đã cười khúc khích, nói.

“Dễ thương với ngây thơ”, Tô Minh gật đầu, nói.

“Nhưng đúng là anh cũng gặp phiền phức rồi. Sức mạnh võ đạo của nhà họ Thẩm ở Ma Thành khủng khiếp lắm đó”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng nói: “Em gọi điện thoại điều động Thiên Tự Vệ và Địa Thiên Vệ đến đây trước nha”.

“Điều đến làm gì? Nếu anh không giải quyết được thì Thiên Tự Vệ và Địa Thiên Vệ của nhà họ Diệp cũng không giải quyết được”, Tô Minh ngăn cản.

“Cũng phải!”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Tô Minh, nói: “Anh chắc chắn sao? Có tin đồn là nhà họ Thẩm ở Ma Thành có người đạt đến cảnh giới thiên vị rồi”.

Mặc dù Diệp Mộ Cẩn cảm thấy có lẽ Thẩm Tịch và nhà họ Thẩm sẽ không vì một người như Tô Minh mà điều động cả cường giả ở cảnh giới thiên vị đến nhưng ngộ nhỡ có thì sao?

“Cảnh giới thiên vị sao? Ha ha… Tùy thôi”, Tô Minh cười, nói.

Diệp Mộ Cẩn không còn gì để nói nữa, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ đến cô ta cũng thấy khó hiểu: “Lẽ nào Tô Minh thật sự chắc chắn mình có thể đối phó với tu giả võ đạo ở cảnh giới thiên vị sao?”

“Nói ra thì thế lực chống lưng của buổi đấu giá này cũng lớn đấy”, Tô Minh đột nhiên nói: “Ban nãy rõ ràng Thẩm Tịch hận nỗi không thể băm anh ra thành trăm mảnh nhưng hắn đã nhịn. Nếu đợi sau khi đấu giá kết thúc thì hắn không dám ra tay ở đây đâu”.

“Tất nhiên rồi! Chủ nhân của buổi đấu giá Tứ Đỉnh này chắc hẳn là người của môn phái lớn ở Huyền Linh Sơn hoặc là sản nghiệp của thế gia lớn nổi tiếng”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng nói.

Đúng lúc này…

“Thưa quý vị! Buổi đấu giá sắp bắt đầu, xin quý vị hãy di chuyển đến phòng đấu giá”, một cô gái bên bảo vệ an ninh xinh đẹp đi vào, tươi cười nói.

Tất cả cậu chủ cô chủ trong phòng trà đều đứng dậy.

Rất nhanh, mọi người đã đi vào bên trong phòng đấu giá.

Chỉ là phòng thông thường, không có gì quá xa hoa tráng lệ, chỗ ngồi của ai cũng giống ai, mọi người tùy ý ngồi xuống.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn tìm chỗ ngồi ở hàng ghế thứ 5. Nhưng vừa ngồi xuống thì Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ liền đến.

Lạc Phong với vẻ mặt bất lực, bởi anh ta vốn không muốn như vậy nhưng tại Lạc Thu Thuỷ cứ nằng nặc đòi tới nên anh ta đành phải làm theo.

Lạc Thu Thuỷ vẫn với vẻ mặt u sầu, sắc mặt đã tái nhợt rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK