Mãi không thể bình tĩnh lại.
Lão tổ Hoang Diệm đã mất ước chừng hàng tỷ năm cũng không thể mảy may đụng vào ngục tù kiếm trận, bất luận là miễn cưỡng hay là thử khai thông đều không làm được.
Ông ta thật sự đã tuyệt vọng rồi.
Có một dạo ông ta cho rằng ngục tù kiếm trận này là vô địch tuyệt đối, được che phủ tuyệt đối, bất kể ai cũng không thể mở ra.
Không ngờ.
Hiện tại... việc này quả thật còn nằm mơ hơn cả nằm mơ!
Trên không.
Ba người phụ nữ Huyền Sơ Tình và cả hàng ngàn yêu nghiệt chỉ biết hướng mắt nhìn xuống phía dưới, chứ không quá hiểu rốt cuộc Tô Minh đã làm gì?
Dù sao, khoảng cách quá xa, hơn nữa cũng không quá hiểu đến được mức độ kiếm khắc và kiếm nguyên này.
Nhưng bọn họ chứng kiến cảnh tưởng hàng trăm kiếm tu dường như muốn tiếp cận Tô Minh vừa nãy, muốn làm điều bất lợi với Tô Minh, mắt thấy đã tiếp cận Tô Minh rồi nhưng đột nhiên người thì thổ huyết, kẻ thì bị thương, thất kinh hoảng hốt lùi lại... cảnh tượng như vậy khiến bọn họ đều bị dọa cho chết khiếp.
Đám kiếm tu đó có lẽ đại khái đều đến từ nền văn minh cấp ba, bất kể một ai cũng mạnh đến mức phát rồ!
Vậy là hơn trăm người kết hợp với nhau, còn cả một vị Tiên Đế tầng sáu cấp độ thần thoại tọa trấn mà lại... lại đều không thể tới gần Tô Minh ư?
"Sơ Tình, anh của con e cũng không thể so sánh đánh đồng với cậu Tô...", Huyền Tinh Bình sâu xa nói một câu, không dám trực tiếp gọi ra cái tên Tô Minh.
Cùng lúc đó.
Tô Minh càng lúc càng tỏ ra rong chơi trong thế giới kiếm.
Thỏa mãn!
Quá thỏa mãn!
Kiếm tâm đang củng cố, lột xác.
Kiếm ý đang lột xác.
Lĩnh ngộ kiếm đạo đang điên cuồng gia tăng.
Từng khoảnh khắc, Tô Minh đều cảm nhận được bản thân dường như phảng phất đang gia tăng rồi lại gia tăng thực lực, quả thực khiến người ta mê say.
Anh tập trung tinh thần về cả tinh thần và thể xác.
Hấp thu thôn phệ từng cột kiếm trụ, cột tiếp theo.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Rất nhanh.
99 cột kiếm trụ của ngục tù kiếm trận đã bị Tô Minh vỏn vẹn thôn phệ luyện hóa hấp thu 10 cột rồi.
Kiếm ý của anh đã đạt đến cấp độ bán bộ kiếm nguyên! Từ kiếm ý đã vượt qua một nửa đến cấp độ kiếm nguyên.
Kiếm tâm cũng có sự lớn mạnh, vốn dĩ kiếm tâm của Tô Minh là phẩm cấp vô thượng, lúc này vẫn là phẩm cấp vô thượng, nhưng tuyệt đối thuộc lại cấp cao trong phẩm cấp vô thượng.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, vẫn còn 89 cột kiếm trụ nữa.
Tô Minh tiếp tục khai thông, cộng hưởng, càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.
"Sư huynh, cứ... cứ tiếp tục thế này...", sự đố kỵ và đau lòng trong giọng nói của Dư Hưu gần như hóa lỏng, những người khác cũng không kém là bao, bọn họ cứ đứng trơ mắt ra nhìn Tô Minh, nhìn Tô Minh thôn phệ mất 10 cột kiếm trụ rồi!
10 cột đó!
Trịnh Càn trầm mặc, cõi lòng tan nát. Nhưng vừa không còn cách nào khác, vừa không thể ngăn cản! Chỉ có thể đợi đại đội của Huyền Li kiếm quốc tới mà thôi!
"Trong Cổ Tịch không phải đã nói một sợi kiếm nguyên đã đủ để một vị kiếm tu hấp thụ vạn năm mới có thể hoàn toàn luyện hóa hết được sao? Nếu như tham lam, miễn cưỡng hấp thu nhiều hơn sẽ dẫn đến bạo thể mà chết, đan điền và kiếm cơ căn bản không thể chịu được, nhưng hắn ta...", Tiền Nhiêu nghiến răng nghiến lợi, run rẩy giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh.
Tô Minh đâu chỉ hấp thu có một sợi kiếm nguyên??
E là đã hàng tỷ sợi rồi.
Số lượng kiếm vận hàm chứa trong một cột kiếm trụ đó vô cùng mênh mông, mà Tô Minh đã hấp thu được 10 cột rồi.
"Tất... tất cả đều ngồi xuống cho tôi, bắt đầu vận chuyển Thanh Tâm Quyết, bằng không chưa đợi được đoàn người quốc chủ tới thì chúng ta đều đã tẩu hỏa nhập ma rồi!", Trịnh Càn hít sâu một hơi rồi ra lệnh.
Ông ta nhìn ra được rất rõ ràng, Tiền Nhiêu hay Dư Hưu hay cả những kiếm tu khác cũng vậy, lúc này đều đã ở bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có vài người kiếm cơ và tinh thần không đủ vững vàng lúc này trên người và ánh mắt còn đã toát ra khói đen, chứng tỏ đã bước một chân vào nhập ma rồi.
Cứ tiếp tục như vậy là xong đời.
Bao gồm cả bản thân Trịnh Càn, ông ta cũng bị lòng tham và ngọn lửa đố kỵ đốt cháy đến mức đầu óc nổ tung, có chút tinh thần run rẩy và không trụ vững được, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi lý trí.
Thuận theo tiếng quát lạnh của Trịnh Càn, đám người Dư Hưu, Tiền Nhiêu dùng một tia lý trí cuối cùng xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu âm thầm vận chuyển tu luyện Thanh Tâm Quyết. Đáng tiếc, tâm không tĩnh hiệu quả không tốt, nhưng so với hồi nãy vẫn tốt hơn chút, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không bước vào tẩu hỏa nhập ma là được.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Sau nửa tiếng đồng hồ.
30 cột kiếm trụ.
Tô Minh đã hấp thu hết 30 cột kiếm trụ rồi.
Những kiếm trụ nằm ngang trên mặt chính và mặt bên của cả ngục tù kiếm trận toàn bộ đều đã bị hấp thu rồi, ngục tù kiếm trận vốn dĩ được niêm phong che phủ ngay sau đó đã mở hai bên tường ra.
Đột nhiên.
Toàn thân Tô Minh rõ ràng run lên.
Như ảo giác vậy, tựa hồ trong nháy mắt từ trong người Tô Minh phóng thích ra một mạt hương vị kiếm đạo, do quá nhanh, chợt lóe lên rồi biến mất nên không ai cảm nhận được, cũng may mắn vì không cảm nhận được, bằng không có thể sợ quá mà chết, bởi vì thứ lóe lên rồi biến mất đó là kiếm nguyên!
Đúng vậy.
Sau khi thôn phệ hoàn toàn 30 cột kiếm trụ, kiếm ý Cửu Đoạn đỉnh phong của Tô Minh đã trực tiếp bước vào cấp độ kiếm nguyên.
Một bước lên trời.
Biến đổi về chất.
Chỉ có chân chính nắm chắc kiếm nguyên mới biết sự khác biệt giữa kiếm ý và kiếm nguyên.
Kiếm ý là một giọt nước, còn kiếm nguyên lại là một giọt nước lặp đi lặp lại.
Nước nhiều có thể chọc thủng đá.
Mà một giọt nước lắp đi lặp lại thậm chí có thể trực tiếp hủy diệt cả một nền văn minh.
Chương 1012: Muốn trốn? Đã hỏi ý tôi chưa
Nói dễ hiểu một chút là khi 10 ngàn kiếm ý, 100 ngàn kiếm ý, 1 triệu kiếm ý áp súc lại với nhau, có lẽ sẽ hình thành kiếm nguyên.
Sự chênh lệch ấy có thể nói là rất lớn.
Ngoài ra, còn một sự chênh lệch lớn nữa đó là độ ăn khớp của kiếm nguyên.
Kiếm nguyên có thể phù hợp hoàn mỹ với bất cứ một thanh kiếm hay pháp tắc nào. Đó là điều mà kiếm ý không thể làm được. Nếu kiếm ý phù hợp với một thanh kiếm khác thì sẽ bị hao mòn rất lớn.
Nói cách khác, sau khi có được kiếm nguyên, nếu Tô Minh muốn thì có thể kết hợp Thái U Hỏa với nó, chẳng khác nào sức mạnh sẽ nhân đôi, thậm chí là lớn hơn. Bia Huyền Diệu cũng có thể phối hợp với kiếm nguyên. Vậy, nó sẽ không còn là một Chí Bảo phòng ngự nữa.
Càng đáng sợ hơn là kiếm nguyên còn có thể liên kết cơ thể với thần hồn, điều ấy có nghĩa là gì? Nghĩa là kiếm nguyên không chỉ dùng được trong việc luyện khí, mà còn có thể kết hợp nó vào những khả năng của cơ thể cũng như thần hồn. Điều đó chắc chắn sẽ y như một cái Bug. Ví dụ như khi đánh gần, mỗi lần Tô Minh đều chỉ dùng sức mạnh của cơ thể, sau này, có thể bỏ thêm kiếm nguyên. Vậy, chắc chắn sẽ khiến sức mạnh của nó tăng lên không biết bao nhiêu lần. Còn có bộ hồn kỹ "Thái U Nhiếp Hồn", cũng có thể kết hợp với kiếm nguyên, sức mạnh cũng sẽ trở nên cực kỳ khủng bố.
Tóm lại, khi Tô Minh hiểu được kiếm nguyên, võ đạo của anh đã có một sự nhảy vọt về chất như ngồi tên lửa.
Mà đó còn không phải là hết, vì còn có 69 cột kiếm trụ đợi anh hấp thu.
"Nếu hấp thu hết chỗ ngục tù kiếm trận này, không dám nói có thể khiến kiếm nguyên tăng lên tới nhị đoạn, nhưng ít nhất cũng đạt tới nhất đoạn hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong ấy nhỉ?", Tô Minh rất là mong đợi nói.
Đúng lúc này, bên trong ngục tù kiếm trận, lão tổ Hoang Diệm chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc đứng lên, ánh mắt lập lòe nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Tuy trông ông ta khá bình tĩnh, nhưng thực tế lúc này, ông ta đang dồn sức chuẩn bị bỏ chạy.
Ban đầu, lão tổ Hoang Diệm nghĩ rằng lỡ mà Tô Minh mở ra ngục tù kiếm trận được thì thực lực và vết thương của ông ta cũng khôi phục, có thể giết chết Tô Minh một cách thoải mái như bóp chết một con kiến. Nhưng khi nhìn thấy Tô Minh cộng hưởng với một cột kiếm trụ, quả thật là yêu nghiệt đến khủng bố, nên ông ta sợ.
Ừ, giờ ông ta đã không còn cái suy nghĩ muốn giết chết Tô Minh nữa, mà chỉ muốn trốn!
Thực tế, khi Tô Minh hấp thu ba đến năm cột kiếm trụ, ông ta đã có thể bỏ chạy. Nhưng, ông ta lại đợi gần một tiếng, hồi phục 7, 80% vết thương, khiến cảnh giới tăng trở lại Tiên Đế tầng tám, mới dám có cái suy nghĩ ấy.
Đúng thế, lão tổ Hoang Diệm bị Tô Minh dọa. Dù trông Tô Minh chỉ là Tiên Vương tầng chín, nhưng từ khi anh bước vào nền văn minh chết Hoang Diệm đến giờ, lại thể hiện giống như một vị thần. Lão tổ Hoang Diệm thật sự không muốn mạo hiểm, dù ông ta biết giết Tô Minh sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt.
"Hoang Diệm lẩn trốn!", sau đó, lão tổ Hoang Diệm khẽ quát một tiếng, ngọn lửa và tiên nguyên đã sớm được ông ta áp súc đến cùng cực lập tức bùng nổ, cơ thể thoáng cái biến mất còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thì.
Nhưng bấy giờ, Tô Minh như đã đoán trước được điều đó, lập tức mở bừng mắt, vả lại, anh chỉ liếc lão tổ Hoang Diệm một cái, bỗng có hai luồng kiếm mang bắn ra từ hai mắt anh.
Sau đó, cơ thể sắp biến mất của lão tổ Hoang Diệm lập tức bị bắt hiện ra từ trong hư không, rồi còn bị khóa lại!
Không gian và thời gian xung quanh lão tổ Hoang Diệm như bị đông cứng, tạo thành một nhà giam. Thấp thoáng có thể thấy được, cả người ông ta bị một dòng khí màu tím nhạt bao phủ. Dòng khí ấy mập mờ, biến hóa muôn màu muôn vẻ. Chỉ liếc một cái mà đầu óc và nền móng võ đạo như bị cắn nuốt, hút đi.
Dòng khí ấy rõ ràng mỏng như một lớp sương mù, nhưng nhìn kỹ thì sẽ nhanh chóng có cảm giác thần hồn như bị tách ra khỏi cơ thể.
Thật là cực kỳ đáng sợ!
"Kiếm... kiếm... kiếm nguyên...", Trịnh Càn run rẩy lắp bắp rặn ra hai từ.
Lão tổ Hoang Diệm cũng trợn to cặp mắt già nua của mình lên, kinh ngạc, hoảng sợ không cách nào diễn tả nổi, không thốt nên lời nhìn Tô Minh.
"Tô Minh tôi chưa đồng ý thì ông không trốn thoát được đâu", Tô Minh bình tĩnh nhìn thẳng vào lão tổ Hoang Diệm, nhàn nhạt nói.
Lão tổ Hoang Diệm run rẩy im lặng, ông ta vừa hoảng sợ, vừa tuyệt vọng, nhưng không biết phải làm gì nữa...
"Có thể... có thể... có thể tha cho tôi một mạng không?", lão tổ Hoang Diệm cầu xin.
"Không thể", nhưng, Tô Minh lại không chút do dự nói ra hai từ.
Hàng tỷ năm qua, có thiên tài nào bị lừa gạt đến nền văn minh chết Hoang Diệm mà còn sống không? Chẳng phải đều bị lão tổ Hoang Diệm trực tiếp cắn nuốt sao? Nếu không phải Tô Minh có thực lực rất mạnh và vô số con át chủ bài thì ông ta sẽ bỏ qua cho anh chắc? Đáp án hiển nhiên là không!
Thế nên...
"Vậy chôn cùng tôi đi!", cầu cũng cầu rồi, nhưng lại không chút hy vọng, một giây trước lão tổ Hoang Diệm còn run lẩy bẩy tuyệt vọng van nài, giờ bỗng dưng hét lên, mặt mày lộ vẻ điên cuồng và tàn nhẫn, bất chấp tất cả sử dụng huyết mạch còn sót lại trong đan điền, định tự bạo.
Vả lại, khi tự bạo còn hướng về phía Tô Minh, định kéo anh chôn cùng.
"Ông thật ngây thơ", song, Tô Minh vẫn bình chân như vại, lạnh nhạt nói.
Chương 1013: Hấp thu hỏa chủng Hoang Diệm
Tự bạo? Ha ha...
Thực tế, lão tổ Hoang Diệm là hỏa chủng Hoang Diệm Hỏa sinh ra tâm trí. Hoang Diệm Hỏa kia lại có cấp bậc đỉnh cấp thuộc cấp Bất Diệt Hỏa... Tô Minh có thể bỏ qua chắc? Đối với Thái U Hỏa thì Lão tổ Hoang Diệm như một vị thuốc cực kỳ bổ.
Nếu để lão tổ Hoang Diệm tự bạo thật, vậy chẳng phải sẽ mất đi hỏa chủng Hoang Diệm sao?
Thế nên, ông cho rằng kiếm nguyên bao quanh người mình là đồ trang trí chắc?
Tô Minh đã chuẩn bị kỹ hết trước rồi.
Khi lão tổ Hoang Diệm vừa định tự bạo, kiếm nguyên đã giống như một thanh nhũ băng đâm thẳng vào trong đan điền ông ta, khiến nó vỡ vụn, cắt đứt các huyết mạch, cơ hội sống và thần hồn của ông ta.
Thoáng chốc, lão tổ Hoang Diệm đã trở thành một người chết. Dưới vô số ánh mắt hoảng sợ, ông ta nhanh chóng ngưng tụ thành một ngọn lửa đan xen hai màu đỏ đen. Đó chính là hỏa chủng. Xung quanh hỏa chủng còn lượn lờ cả chục triệu pháp tắc về Hỏa.
Trong hỏa chủng có vô số hình ảnh sống động, thần bí một cách khó tả lập lòe, trông như có một thế giới Tiểu Thiên bên trong.
Sau đó, hỏa chủng Hoang Diệm như bị cái gì kéo đi, hóa thành một vệt sáng chui vào trong cơ thể Tô Minh.
Thái U Hỏa cực kỳ phấn khích!
Đương nhiên, dù rất phấn khích, nhưng Thái U Hỏa vẫn chưa đủ tư cách để cắn nuốt hỏa chủng Hoang Diệm. Nói thật, nó còn cách xa mấy con phố ấy chứ, tựa như một con kiến muốn nuốt chửng một con voi, mày có khả năng đó chắc?
Cũng may có kho tàng huyết mạch.
Thái U Hỏa không có tư cách cắn nuốt hỏa chủng Hoang Diệm, vậy thì kho tàng huyết mạch sẽ đàn áp nó trước, rồi luyện hóa, chia tách, sau đó lại để cho Thái U Hỏa hấp thu.
Tô Minh không để ý đến sự phấn khích của Thái U Hỏa, mà tiếp tục cộng minh với những cây cột kiếm trụ còn lại!
"Sư... sư huynh, còn bao lâu nữa thì đám quốc chủ mới đến?", Tiền Nhiêu hít sâu một hơi, vì ban nãy thi triển "Thanh Tâm Quyết" nên mới bình tĩnh lại được chút, giờ thấy lão tổ Hoang Diệm bị Tô Minh giết rồi còn lấy được hỏa chủng Hoang Diệm lại trở nên luống cuống.
Thật sự là không chờ nổi nữa...
"Nhanh thôi! Họ đã tới gần nền văn minh chết Hoang Diệm rồi...", Trịnh Càn nói với giọng hết sức nghiêm trọng.
"Đám quốc chủ đến thì... thì có thể bắt được anh ta thật sao?", Dư Hưu hỏi với giọng đầy nghi ngờ vì lão tổ Hoang Diệm cũng không yếu! Chắc phải là Tiên Đế tầng tám, tầng chín chứ nhỉ? Dù sao thì chưa lành hẳn, lão tổ Hoang Diệm cũng mạnh hơn Trịnh Càn. Mà ông ta lại lập tức bị Tô Minh dùng kiếm nguyên giết chết một cách hết sức dễ dàng.
Thật là đáng sợ!
Tuy những lão quái vật như quốc chủ Huyền Li kiếm quốc, các trưởng lão và quốc chủ đời trước đều mạnh đến kinh người, nhưng đa số đều có cảnh giới Tiên Đế tầng chín, mạnh nhất chỉ là bán bộ Tiên Tổ. Nhiêu đó thật sự có thể là đối thủ của Tô Minh ư?
Đúng vậy, sau Tiên Đế chính là Tiên Tổ.
Ở trong nền văn minh cấp ba thì cao thủ cảnh giới Tiên Tổ cũng có khá nhiều, nhưng trong Huyền Li kiếm quốc lại không có, vì nó là thế lực yếu nhất trong nền văn minh cấp ba. Thực tế, nếu không phải Huyền Li kiếm quốc là thế lực phụ thuộc của Vô Lượng kiếm thành thì nó có thể trở thành nền văn minh cấp ba hay không còn chưa chắc.
Đúng thế, nền văn minh cũng có xét cấp bậc, nhưng muốn xét thì đầu tiên phải có tư cách tham gia liên minh văn minh đã. Không thì, ngay cả tư cách để xét cũng không có. Những nền văn minh cấp một và cấp hai đều không thể tham gia vào liên minh.
Huyền Li kiếm quốc được liên minh văn minh nhận xét là vượt qua nền văn minh cấp hai, lại chưa đến cấp ba... Là một cấp độ nửa vời hết sức xấu hổ.
May mà, Huyền Li kiếm quốc đã bấu víu được vào Vô Lượng kiếm thành. Vô Lượng kiếm thành chẳng những là nền văn minh cấp ba mà còn rất có tiếng tăm. Thế nên, có nó giúp, cuối cùng Huyền Li kiếm quốc mới trở thành nền văn minh cấp ba được.
Trong hàng tỷ năm qua, điều mà Huyền Li kiếm quốc khao khát nhất chính là có một kiếm tu cấp Tiên Tổ. Nếu vậy, tuy không thay đổi được gì, nhưng cũng có thể nói mình là một nền văn minh cấp ba chân chính. Chứ không, chẳng có nổi một Tiên Tổ mà cũng dám tự xưng là nền văn minh cấp ba? Bọn họ như một trò cười cho liên minh văn minh vậy.
Tiếc là, Tiên Tổ có dễ như vậy chắc?
Đến nay, Huyền Li kiếm quốc vẫn chưa có Tiên Tổ.
Người mạnh nhất cũng chỉ là quốc chủ hiện tại, một yêu nghiệt có kiếm tâm đỉnh cấp trời sinh, cũng là một người cực kỳ tài giỏi, xem như là kẻ nổi bật trong các quốc chủ của Huyền Li kiếm quốc. Ông ta tên là Hạ Sơn Thương, cũng không lớn lắm, chỉ mới hơn 80 triệu tuổi, còn chưa đến 1 tỷ tuổi và là một tên cuồng kiếm.
Đa số thời gian ông ta đều dùng để tu luyện. Song, vẫn được toàn bộ Huyền Li kiếm quốc kính nể, tôn trọng.
Ban nãy, người Trịnh Càn truyền tin cho chính là Hạ Sơn Thương.
Vậy nên ông ta mới dám chắc, quốc chủ Hạ Sơn Thương sẽ dẫn theo đội hình mạnh nhất của Huyền Li kiếm quốc đến.
Nhưng, giống như Dư Hưu nói, dù đội hình mạnh nhất của Huyền Li kiếm quốc đến thì có thể bắt được Tô Minh thật sao?
Trịnh Càn liếc nhìn Tô Minh một cái.
Sau đó, thời gian dần trôi, hai tiếng sau, Tô Minh sướng rơn!
Tốc độ cộng minh với cây cột kiếm trụ của anh càng ngày càng nhanh.
Kiếm nguyên trong cơ thể đã dần đạt tới nhất đoạn hậu kỳ và đang tấn công vào đỉnh phong kỳ.
Kiếm tâm lại trở nên mạnh mẽ và vững chắc đến nỗi Tô Minh cảm thấy nó như có thể rời khỏi cơ thể mình, trở thành một vũ khí đỉnh cấp giết địch. Có khi còn dùng tốt hơn cả bia Huyền Diệu, thật sự là mạnh đến khủng bố!
Thái U Hỏa cũng hấp thu xong hỏa chủng Hoang Diệm...
Giờ, nó đã thăng cấp trở thành Bất Diệt Hỏa, vả lại, còn đạt tới hậu kỳ.
Lúc này, Tô Minh bỗng dưng muốn dùng Thái U Hỏa để đấu tay đôi với Huyền Diễm Thiên Lan.
Chương 1014: Tam tiểu thư
Ngoài ra, bia Huyền Diệu cũng thăng cấp rồi, ừm, sau khi hoàn toàn cắn nuốt cây trâm cài tóc kia của Huyền Diễm Thiên Lan, cũng không chịu thua kém tăng lên một cảnh giới nhỏ, đạt tới đẳng cấp tổ khí đỉnh phong, hơn nữa cách chí bảo nguyên thủy cũng không còn quá xa nữa.
Thái U Hỏa của Tô Minh hiện tại là cấp bậc Bất Diệt Hỏa hậu kỳ, lại tăng cấp cũng có thể đạt tới cấp bậc Khai Nguyên Hỏa.
Tô Minh rất mong chờ cơ hội tiếp theo để Thái U Hỏa và bia Huyền Diệu lại một lần nữa thăng cấp trở thành cấp bậc nguyên thủy, đến lúc đó, e rằng lực chiến đấu của anh có khả năng đủ mạnh để tùy ý xóa bỏ những sự tồn tại còn mạnh mẽ hơn gấp hàng chục, hàng trăm lần so với Huyền Diễm Thiên Lan kia, cho dù là thể Hồng Mông cũng vô dụng, cũng không thoát thân nổi.
Lại một hồi trôi qua.
Kiếm nguyên mà Tô Minh nắm vững cũng đã đạt tới đẳng cấp kiếm nguyên đỉnh phong, những kiếm trụ trước mắt kia biến mất sạch sẽ, 99 cột kiếm trụ, một cột cũng không còn sót lại.
Đều đã bị nuốt chửng.
“Anh… anh… anh căn bản không phải là người…”, Trịnh Càn thực sự tận mắt chứng kiến cảnh tượng 99 cột kiếm trụ bị nuốt hết, là 99 cột đó!
Đổi lại là bọn họ, hơn một trăm người cộng lại cũng không chiếm đoạt nổi một cột đâu?
Tô Minh chỉ mất vài tiếng đồng hồ đã một mình thôn tính hết 99 trụ, hơn nữa, xem ra còn giống như vẫn chưa tới cực hạn.
Cùng với việc Tô Minh chiếm đoạt 99 cột kiếm trụ, Trịnh Càn cùng hơn trăm người khác dù cho tu luyện ‘Thanh Tâm Quyết’ cũng không thể bình tâm lại, bởi họ đều hiểu rõ nguy hiểm sắp ập tới rồi!
Cái chết đang đến!
Tô Minh nhất định sẽ ra tay với bọn họ!
May mắn thay ...
Đúng lúc này…
“Ong…”
Một tiếng nổ vang xé rách không gian truyền tới.
Một hình bóng to lớn giấu trời che đất xuất hiện.
Phá vỡ hư không.
Tách rời tầng mây đầy trời.
Trói buộc không gian trên bầu trời Thương Khung.
Đó là một tàu con thoi chiến đấu.
Tàu con thoi hình kiếm.
Trên boong tàu đang đứng hàng chục người, có người trẻ tuổi, có trung niên cũng có người già, mỗi người họ đều vô cùng mạnh!
Thoạt nhìn, hầu như không có ai ở dưới cảnh giới Tiên Đế, thậm chí còn có một vị là bán bộ Tiên Tổ, chính là quốc chủ Hạ Sơn Thương của Huyền Ly kiếm quốc, cùng vài vị trưởng lão hộ quốc ở cảnh giới Tiên Đế tầng chín và quốc vương tiền nhiệm.
“Đến rồi!”, mấy người Trịnh Càn, Dư Hưu, Tiền Nhiêu đón chào được tia hy vọng trong tuyệt vọng, khuôn mặt khẽ đỏ bừng, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nếu nhóm người quốc chủ tới trễ một bước, bọn họ sẽ chết…
Trên bầu trời.
Ba người phụ nữ Huyền Sơ Tình lại một lần nữa căng thẳng, Huyền Sơ Tình không nhịn được mà phẫn nộ mắng: “Vô sỉ, cái này gọi là đánh mãi không hết sao? Đánh nhỏ già lại tìm đến! Đúng là một lũ cướp! Quá ức hiếp người rồi!”
Huyền Sơ Tình tức giận gần như bật khóc.
Sao lại có kiểu hành xử như vậy?
“Tiên đế tầng chín, ngay cả bán bộ Tiên Tổ…”, Huyền Sơ Tình tự lẩm bẩm một mình, cả người tê dại: “Thế giới võ đạo chính là tàn nhẫn như vậy, đúng là mang ngọc có tội! Liệu Tô Minh còn có thể vượt qua một ải này không?”
Cách đó không xa, hàng nghìn yêu nghiệt thiên tài dường như sống lại, mặc dù từng người đều vô cùng khiếp sợ và kiêng dè, nhưng vẫn không nguyện ý rời đi, vẫn chờ mong nhìn về phía tàu con thoi hình kiếm đang dừng lại trên bầu trời, nhìn những cường giả cực kỳ mạnh mẽ đã vươn tới đẳng cấp Tiên Đế tầng chín cùng bán bộ Tiên Tổ đang đứng trên boong tàu kia.
Lúc này.
Trên boong tàu con thoi chiến đấu.
Có tiếng ồn.
Là hoang mang rối loạn, sắp bật khóc, kích động, sợ hãi…
Âm thanh đến từ một tấm chú đưa tin.
Âm thanh phát ra từ tấm chú đó trầm bổng thiết tha, chính là giọng nói của Trịnh Càn.
Thì ra ở phía dưới biển lửa của nền văn chết Hoang Diệm, Trịnh Càn đang bí mật sử dụng bùa truyền âm để giải thích sự tình.
“Quốc… quốc chủ, tên nhóc này còn chưa tới 30 tuổi, nhưng… nhưng, cực kỳ cực kỳ khủng bố! Hắn có thể dễ dàng giết chết tu giả võ đạo ở cảnh giới Tiên Đế tầng chín trong chớp mắt!”
“Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi hắn đã hoàn toàn thôn tính được ngục tù kiếm trận, 99 cột kiếm trụ! Mỗi một cột kiếm trụ đều là kiếm khắc, bên trong đều là kiếm nguyên!”
“Tên nhóc này đã nắm chắc kiếm nguyên!”
“Quốc chủ nhất định phải cẩn trọng, phải thận trọng, tuyệt đối không được xem thường hắn!”
............
Giọng của Trịnh Càn gần như đứt ruột xé gan.
Rõ ràng đó chỉ là thuật lại tình huống của Tô Minh, nhưng càng nói càng kinh sợ tột cùng.
Khi giọng nói của Trịnh Càn không ngừng vang lên.
Trên boong, sắc mặt của các quản lý cấp cao của Huyền Li kiếm quốc và Hạ Sơn Thương dẫn đầu cứ thay đổi liên tục.
Cuối cùng, đều trở nên có chút tái nhợt, pha lẫn sự lo lắng và ngột ngạt.
Ánh mắt của bọn họ cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía nền văn minh chết Hoang Diệm phía dưới.
Nhìn về hướng Tô Minh.
Vừa liếc mắt tới, Tô Minh thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Tôn, chỉ là một Tiên Vương tầng chín!
Tiên Vương tầng chín, thực… thực sự khủng bố giống như lời Trịnh Càn nói sao?
Không thể hiểu được!
“Quốc chủ, lão phu cảm thấy, Trịnh Càn đang… đang bắn tiếng đe dọa mà thôi, còn chưa tới 30 tuổi, cảnh giới Tiên Tôn cũng chưa bước tới, căn bản không thể nào…”, một trưởng lão hộ quốc tóc bạc trắng mở lời, chắp tay nói: “Quốc chủ, hay là lão phu xuống dưới thử xem sao?”
“Đừng manh động”, Hạ Sơn Thương lắc đầu.
Sau đó, Hạ Sơn Thương lại ngăn chặn những suy nghĩ nóng lòng muốn thử của những người xung quanh khác…
Ông ta hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn vào một khoang tàu độc lập và sang trọng.
Khi Hạ Sơn Thương quay người nhìn lại, những trưởng lão hộ quốc và những người khác trên boong tàu cũng ngoảnh đầu, nhìn về phía khoang tàu kia. Trong đôi mắt của từng người đều tràn ngập sự kiêng dè, kỳ vọng, hồi hộp cùng tôn kính.
“Thưa tam tiểu thư tôn kính, Hạ Sơn Thương có… có một yêu cầu quá đáng…”, Hạ Sơn Thương cung kính khom lưng: “Xin tam tiểu thư giúp chúng tôi đối phó với tên nhóc kia! Trong tay hắn nắm giữ một lượng rất lớn kiếm nguyên, kiếm khắc…”
Tam tiểu thư trong miệng ông ta chính là tam tiểu thư của Vô Lượng Kiếm Thành!
Là đồ đệ đứng hàng thứ ba của thành chủ Vô Lượng Kiếm Thành.
Địa vị vô cùng tôn quý.
Huyền Ly kiếm quốc là một nước chư hầu của Vô Lượng Kiếm Thành, trên thực tế ngay cả Hạ Sơn Thương cũng không đủ tư cách để tiếp xúc với người được gọi là tam tiểu thư này.
Chương 1015: Trùng phùng
Tuy nhiên, lần này, tam tiểu thư vì sư tôn của mình, cũng chính là thành chủ Vô Lượng Kiếm Thành mà chấp hành nhiệm vụ, đúng lúc đi qua Huyền Li kiếm quốc, Hạ Sơn Thương đã hao phí một cái giá rất lớn mới may mắn mời được cô ta dừng chân tại Huyền Li kiếm quốc.
Vừa may hôm nay nhận được tin tức từ Trịnh Càn…
Vốn dĩ Hạ Sơn Thương còn đang do dự, phải làm thế nào đây? Nếu như toàn thể các cường giả của Huyền Li kiếm quốc rời rời chân tới nền văn minh chết Hoang Diệm, lúc đó tiếp đón vị tam tiểu thư này không chu đáo thì làm thế nào? Nhưng nếu tất cả đều không đến đây, ngộ lỡ không thể giành tới tay ngục tù kiếm trận tại nơi sâu trong biển lửa kia thì sao?
Lưỡng lự một hồi, tam tiểu thư lại nói với vẻ hứng thú, muốn ngồi tàu con thoi chiến đấu của Huyền Li kiếm quốc, cùng nhau đến nền văn minh chết Hoang Diệm, coi như để khuây khỏa.
Bằng cách này vấn đề được giải quyết toàn vẹn.
Từ đầu đến cuối, Hạ Sơn Thương cũng không dám nghĩ tới việc muốn tam tiểu thư giúp đỡ!
Hơn nữa, theo như ông ta nhận định, căn bản cũng không cần thiết, nền văn minh chết Hoang Diệm gần như được bao quanh bởi một nhóm các nền văn minh cấp một và cấp hai, những con kiến của những nền văn minh cấp một cấp hai đó muốn tranh đua ngục tù kiếm trận cũng là một chuyện hão huyền, họ có thể vững vàng giành lấy.
Chẳng ngờ tới…
Nghe được Trịnh Càn nói lại, Hạ Sơn Thương liền sợ hãi!
Hoặc là nói trở nên cẩn trọng hơn.
Đây cũng là tính cách của ông ta.
Cũng là lý do lớn nhất khiến ông có thể dẫn dắt Huyền Li kiếm quốc phát triển ổn định trong hàng chục triệu năm qua.
Hiện tại ông ta mời tam tiểu thư ra tay, cho dù phải trả một cái giá đắt, ví dụ như thực sự lấy được ngục tù kiếm trận, phần lớn chỗ tốt đều bị cô ta lấy đi, cũng đáng giá!
Suy cho cùng cũng đều vì an toàn!
Tam tiểu thư tuy rằng trẻ tuổi đến giật mình nhưng thực lực không hề yếu kém, hiện tại đã là cảnh giới bán bộ Tiên Tổ.
Mặc dù bán bộ Tiên Tổ xem ra không kém cạnh so với Hạ Sơn Thương, nhưng tam tiểu thư còn chưa tới 30 tuổi, đã đạt tới cảnh giới này, thực sự là một yêu nghiệt tuyệt thế vô song trong vạn giới, nghe nói lực chiến đấu của cô ta còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với cảnh giới bên ngoài.
Hạ Sơn Thương cũng chắc chắn rằng cùng một cảnh giới, tam tiểu thư muốn bóp chết bản thân sợ rằng cũng chỉ trong một chiêu.
Tam tiểu thư hành động nhất định sẽ đáng tin cậy hơn.
Đương nhiên xác suất cô ta đồng ý là rất rất thấp, dù sao cô ta cũng đã báo trước, cô ta đi cùng tàu con thoi này chỉ để thư giãn, chỉ vậy mà thôi.
Tuy nhiên.
Giây tiếp theo.
Cửa khoang độc lập kia lại bất ngờ mở ra.
Hạ Sơn Thương vui mừng khôn xiết.
Các trưởng lão hộ quốc và những người khác cũng vui vẻ.
Tam tiểu thư vậy mà thực sự mở cửa, thực sự đồng ý rồi…
Tuy nhiên.
Khi cửa khoang mở ra, sự hân hoan, mừng vui vừa xuất hiện trong lòng Hạ Sơn Thương cùng những người khác liền đột ngột dừng lại, biến thành chết lặng, choáng váng, bàng hoàng ...
Bao gồm cả Hạ Sơn Thương, những quản lý cấp cao của Huyền Li kiếm quốc trong đó, tất cả đều hóa đá rồi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang đứng ở cửa khoang kia.
Trong đầu hiện lên một câu hỏi: "Là ảo giác sao?”
Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?
Tam tiểu thư vậy… vậy mà bật khóc?
Yêu kiều mỏng manh giống như hoa lê dính mưa.
Đôi mắt đẹp đỏ bừng.
Nước mắt lưng tròng từng giọt lăn trên gò má tinh xảo.
Xảy ra chuyện gì vậy?
“Anh Tô, thực… thực sự là anh sao?”, tam tiểu thư lẩm bẩm một mình, sự phấn khích cùng nhớ mong trong đôi mắt đẹp gần như hóa thành thực thể, có một loại cảm giác như đang nằm mộng.
Cùng lúc đó, sâu trong biển lửa của nền văn chết Hoang Diệm, Tô Minh vốn đang hờ hững lạnh nhạt, thân thể lại bỗng chốc rùng mình, đôi mắt anh rực sáng, trong đôi mắt đen sâu thẳm nháy mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, mừng rỡ còn có tưởng niệm!
“Cẩm Phồn?”
Tô Minh cũng có cảm giác như đang nằm mơ.
Anh hoàn toàn không ngờ tới, càng không có chút chuẩn bị tâm lý nhanh như vậy đã gặp lại Cẩm Phồn.
Mẹ của Chỉ Tình đã đưa cô ấy đi, thuận tiện dẫn theo những cô gái khác như Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Tiêu Nhược Dư, Chu Khánh Di còn có Lạc Thu Thuỷ.
Tô Minh tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể gặp lại bọn họ.
Không ngờ…
Bất thình lình…
“Tam tiểu thư, cô…", Hạ Sơn Thương lúc này cẩn thận từng li muốn gặng hỏi gì đó, trong lòng ông ta kinh hãi khó hiểu, tam tiểu thư rốt… rốt cuộc sao thế? Nhưng còn chưa dứt lời…
Tống Cẩm Phồn khẽ dời mắt nhìn Hạ Sơn Thương, hỏi: “Ông muốn giết chết anh ấy?”
Tống Cẩm Phồn chỉ vào Tô Minh đang ở nơi sâu nhất của nền văn minh chết Hoang Diệm, nhàn nhạt hỏi.
“Vâng, thưa tam tiểu thư, tên nhóc này khả năng cao đã giành được lượng lớn kiếm nguyên, nếu như…”, mặc dù Hạ Sơn Thương có chút thấp thỏm không giải thích được, bởi ánh mắt của Tống Cẩm Phồn khi quét về phía ông ta quá lạnh lẽo, cũng rất bình tĩnh, nhưng ông ta vẫn không dám lấp liếm điểm nào.
Đặc biệt khi nhắc tới hai chữ kiếm nguyên cơ hồ là nghiến qua kẽ răng vậy.
Kiếm nguyên ắt hẳn vẫn có thể hấp dẫn tam tiểu thư chứ?
"Ông có biết anh ấy là ai không?", Tống Cẩm Phồn lại hỏi.
Hắn ta là ai?
Có ý gì?
Hạ Sơn Thương sửng sốt, bao gồm cả những thành viên cao cấp khác của Huyền Li kiếm quốc đang đứng cạnh, vẻ mặt họ đều khẽ thay đổi, không lẽ, người thanh niên đó có lai lịch bất phàm sao?
Hạ Sơn Thương không hề nhận ra, chỉ có thể lắc đầu.
"Anh ấy là người đàn ông của Tống Cẩm Phồn tôi", giọng nói của Tống Cẩm Phồn lớn hơn ba phần, giọng nói trong trẻo, nhưng kiên định, trong đó còn có cả sự kiêu ngạo, bao trùm cả bầu trời, phiêu đãng trong không gian, vang lên rõ ràng bên tai từng người.
Cái gì? Vẻ mặt của Hạ Sơn Thương điên cuồng thay đổi, chỉ cảm thấy chớp mắt trong đầu như có một thanh kiếm sắc bén đang chém nát thần hồn của mình, đầu óc ông ta trở nên trống rỗng.
Hạ Sơn Thương lộ dáng vẻ thất thố vô cùng hiếm gặp.
"Cả gan muốn động tới người đàn ông của tôi, chết hết đi", đôi mắt đẹp của Tống Cẩm Phồn chợt lóe lên tia sát khí, sau đó, bàn tay búp măng trắng nõn giơ lên, chỉ là một cái nhấc tay tùy ý.
Ầm...
Đất trời rung chuyển.