“Vút…”
Thanh đao lướt nhanh, ma sát với không khí tạo lên âm thanh chói tai, nhiệt độ trong không khí trở nên nóng hầm hập.
Chớp mắt.
Theo góc độ của Tiêu Nhược Dư và Dì Cầm, thanh đao chuẩn xác mà đâm về phía tay Tô Minh.
Họ cảm thấy tay Tô Minh nhất định sẽ bị thanh đao chém thành từng mảnh vụn.
Tô Minh quá tự tin rồi.
Mặc dù anh là cảnh giới thiên vị.
Là thiên tài vô địch, vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Nhưng Phong Minh cũng là cảnh giới thiên vị!
Sao anh lại không dùng vũ khí chứ?
Trong một trận chiến đẳng cấp cao thì tự tin kiểu này chính là yếu tố quyết định thắng thua, một chiêu là đủ để có kết quả rồi.
Nhưng…
Cảm xúc lo lắng, tiếc nuối, hụt hẫng vừa dâng lên trong lòng hai người.
Thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghệt ra.
Khung cảnh như đang bị nhấn nút tạm dừng.
Tay Tô Minh đã tóm được thanh đao đen.
Tóm lấy sống đao.
“Anh…”, vẻ mặt Phong Minh thay đổi.
Kinh hãi!
Hắn ta vô thức dùng lực, huy động chân khí truyền vào đao muốn tiếp tục di chuyển lưỡi đao chém Tô Minh.
Nhưng vô dụng.
Thanh đao như thể bị phong ấn.
Hắn ta không thể dịch chuyển nổi nó.
“Đao tốt đấy nhưng đáng tiếc, trình độ dùng đao của anh quá kém”, Tô Minh bình thản nói.
Đồng thời, anh đột nhiên dùng sức.
Năm ngón tay anh như đâm sâu vào trong thân đao, nắm thật chặt lấy nó.
Tô Minh nhấn mạnh ngón tay.
Tay của Phong Minh cảm nhận được một cơn đau đớn không gì sánh nổi. Bàn tay nắm lấy chuôi đao của hắn ta bởi vì run lên mà không thể nắm chặt lấy nó được nữa.
Hắn ta buông tay.
Thanh đao rơi vào tay Tô Minh.
Phong Minh sửng sốt!
Đối phương dùng tay không để đỡ đao? Hơn nữa còn cướp lấy thanh đao từ tay hắn ta? Chuyện này… Chuyện này đối với một đao tu mà nói thì là một sự sỉ nhục không gì sánh được!
Cảm giác nhục nhã khiến tinh thần võ đạo của Phong Minh như muốn sụp đổ. Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh, đồng tử co chặt. Bị sỉ nhục một cách ác liệt khiến sự tức giận và sát khí của hắn ta bốc lên ngùn ngụt đến nỗi khiến người ta cảm tưởng như nó sắp hóa thành thực thể vậy.
“Vút…”, mà Tô Minh sau khi cướp được thanh đao thì không thèm liếc một cái, anh ghét bỏ vung tay lên, ném thanh đao đi.
Tốc độ rất nhanh.
Nhanh đến mức ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều không nhìn rõ.
Họ chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ lại vô cùng dồn dập phá vỡ không khí.
“Rắc!”
Sau đó, thanh đao đâm thẳng vào tấm thủy tinh trên cửa sổ sát đất nằm bên phải tiền sảnh.
Thanh đao cắm sâu tới ngập nửa chuôi.
Tiêu Nhược Dư há miệng, cảm thấy mình bị hoa mắt. Sao… Sao có thể?
Rốt cuộc sức lực của anh phải mạnh đến mức nào? Tấm thủy tinh đó là kính cường lực cấp một, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua được!
Tiêu Nhược Dư thậm chí còn muốn chửi bậy!
Không những thế cô ta còn lờ mờ thấy được trên thân thanh đao đen cắm vào thủy tinh còn có vệt lõm hình 5 ngón tay.
Đó là dấu vết mà Tô Minh để lại!
Rốt cuộc sức lực của một người phải mạnh mẽ hung tàn đến mức nào mới có thể lưu lại dấu tay trên một thanh đao được rèn giũa, đúc luyện trăm ngàn lần, lại còn được thêm vào vật liệu làm tăng độ cứng chứ?
Phong Minh hơi sợ hãi, hắn ta cảm thấy đối diện với mình không phải là người mà là một hung thú vô cùng tàn nhẫn.
Khí thế của Tô Minh quá mạnh mẽ.
Ánh mắt Phong Minh lóe lên, suy nghĩ trong đầu hắn ta liên tục thay đổi.
Hắn ta thừa nhận mình đánh giá sai lầm Tô Minh rồi. Nếu cho hắn ta một cơ hội nữa thì hắn ta nhất định sẽ không khiêu khích anh, tuyệt đối sẽ không đánh lén khi đang bắt tay với anh.
Nhưng hiện tại hối hận thì có tác dụng gì? Điều hắn ta nghĩ đến lúc này là làm thế nào để sống sót?
Rất nhanh Phong Minh đã nhìn thấy gì đó. Hóa ra trong tiền sảnh có một cái giá treo vài loại binh khí, có đao, có kiếm…
Những thanh đao, kiếm đó đều do Tiêu Nhược Dư sưu tầm, dù sao hội Tứ Đỉnh cũng là hội đấu giá, không thiếu bảo vật.
Mấy thanh binh khí này không được coi là cao cấp nhưng cũng không kém, thậm chí vẻ ngoài còn rất đẹp nên được bày trong sảnh làm trang sức.
Phong Minh nhìn vào một thanh đao dài trong số đó.
Phong Minh khi có đao và khi không có đao là hai người hoàn toàn khác nhau!
Bởi vì hắn ta là đao tu.
Phong Minh rốt cuộc vẫn là Phong Minh, hắn ta không phải công tử bột hay tên vô dụng, nghĩ là làm, không hề do dự. Hắn ta lộn vòng trên đất, xông thẳng về phía bên trái giá binh khí như một cơn gió.
Tốc độ vô cùng nhanh.
“Tô Minh, hắn định…”, Tiêu Nhược Dư vô thức nhắc nhở Tô Minh đáng tiếc vẫn không kịp. Tốc độ của Phong Minh quá nhanh, hắn ta đã lấy được một thanh kiếm dài rồi.
Lại có được vũ khí khiến tinh thần Phong Minh thả lỏng hơn nhiều.
“Tô Minh, sao anh không ngăn cản? Hắn là đao tu đấy!”, Tiêu Nhược Dư có hơi trách móc cùng sốt ruột mà nói với Tô Minh.
“Con khốn”, Phong Minh thầm chửi Tiêu Nhược Dư, cả người hắn ta lại đứng đối diện với Tô Minh, mau chóng điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, mắt nhìn chằm chằm vào anh, không chớp lấy một cái.
Tô Minh cười nhạt.
Ngăn Phong Minh cầm đao? Cần thiết sao? Hắn ta có đao hay không thì đối với anh cũng không khác mấy.
“Cậu Tô, tôi thừa nhận là tôi đánh giá sai anh rồi. Tôi xin lỗi vì hành xi hỗn láo của mình lúc trước. Chúng ta làm bạn đi? Anh xem, tôi và anh đều là thiên vị sơ kỳ, cần gì phải so đo với nhau?”, Phong Minh nói.
Hắn ta cười khổ, như thể thật sự biết mình sai rồi.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy thanh kiếm trong tay hắn ta hơi rung lên.
Tô Minh không đáp mà im lặng nhìn hắn ta diễn.
“Cậu Tô, tôi thành tâm thành ý khom lưng xin lỗi anh! Hôm nay, chúng ta không đánh không quen, sau này tôi đến Huyền Linh Sơn nhất định sẽ mời anh đến làm khách!”, Phong Minh tiếp tục nói, thậm chí còn thật sự hơi cong lưng xuống.
Nhưng trong lúc không ai nhìn thấy, khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ tàn nhẫn cùng oán hận.
Đột nhiên!
Nhân lúc đang khom lưng xuống, Phong Minh bất ngờ ra tay.
Rõ ràng còn đang chân thành xin lỗi lại đột nhiên tấn công.
“Tứ Hải Bát Hoang trảm!”, Phong Minh hét lên, đứng thẳng người rồi vung đao.
Khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ tự tin cùng tàn nhẫn.
Nhất thời, đao ý khủng khiếp tràn ra vang lên âm thanh như thể rít gào, nó như một con mãnh thú thời thái cổ đang gầm rú!
Ánh sáng xám đen từ thanh đao dần phóng to như một con rồng đang bay lượn trong không trung rồi chém thẳng về phía Tô Minh.
Ánh sáng từ thanh đao cùng đao ý kết hợp với nhau càng lúc càng đến gần Tô Minh, càng lúc càng sắc bén, như thể một lưỡi dao từ trên trời hạ xuống có thể chém đứt mọi thứ.
Tứ Hải Bát Hoang Trảm là chiêu thức mà Phong Minh đã tu luyện rất nhiều năm, cũng là con bài tẩy của hắn ta, khi kết hợp với đao ý thì uy lực có thể chiến thắng cả những kẻ thuộc cảnh giới thiên vị trung kỳ.
“Hắn chết chắc rồi”, Phong Minh nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ. Hắn ta vô cùng hưng phấn, có thể giết được kẻ mạnh, thậm chí còn là một thanh niên thiên tài vô cùng mạnh mẽ là chuyện khiến người ta rất có cảm giác thành tựu, không phải sao?
Chương 137: Nói chuyện thẳng thắn
Ngay lúc Phong Minh đột nhiên tấn công, vẻ mặt dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều thay đổi, trở nên vô cùng căng thẳng.
Thật lòng mà nói, ngay cả dì Cầm cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của chiêu thức này.
Tứ Hải Bát Hoảng trảm đã sắp đánh trúng người Tô Minh, những nhát chém như hóa thành thực thể, khí thế khổng lồ như núi Thái Sơn đổ ập xuống.
Cảm tưởng như Tô Minh sắp bị chém thành hai mảnh.
Nhưng lúc này anh lại đột nhiên cười.
Nụ cười khinh thường.
Yếu.
Anh vốn cho rằng khi Phong Minh lấy được đao, dùng toàn lực tấn công thì có thể đem đến bất ngờ cho mình nhưng không ngờ…
Phong Minh yếu hơn Dương trưởng lão của Cửu Hư Tông quá nhiều.
Yếu đến mức Tô Minh còn không có hứng thú lấy Xích Ảnh Kiếm của mình ra.
Càng đừng nói là dùng đến kiếm ý.
“Vụt!”
Tô Minh tùy ý chuyển động theo hình xoắn ốc, cơ thể anh như một cơn gió từ từ bay lên rồi tung ra một cước.
Một cước này của anh là hướng lên phía trên.
Sau đó…
Sau đó, hiệu quả thị giác thực sự khiến người ta kinh ngạc. Tứ Hải Bát Hoang Trảm khiến người ta sợ hãi lúc này lại vỡ thành từng mảnh.
Cứ thế bị Tô Minh đạp nát.
Phong Minh hóa đá!
Mặt hắn ta trắng bệch!
Dì Cầm và Tiêu Nhược Dư cũng tương tự…
Thực tế, cú đá của Tô Minh trông thì đơn giản nhưng sức mạnh phải lên đến 100 nghìn cân, hơn nữa cú đá này còn là chiêu thứ ba của “Đoạt mệnh hư hình cước” ở đẳng cấp viên mãn, hoàn toàn không yếu chút nào.
Tô Minh thậm chí còn cảm thấy uy lực của cú đá này có thể đá chết một tu giả võ đạo cảnh giới bán bộ tôn giả.
“Không thể nào!”, Phong Minh sụp đổ rồi. Cú đá tùy ý của anh đã khiến hắn ta suy sụp…
Phong Minh gào lên một cách dữ tợn.
Khí tức của hắn ta vô cùng bất ổn như thể sắp nhập ma vậy.
Tô Minh nhìn Phong Minh, thi triển Lược Ảnh Bộ đến trước mặt hắn ta.
“Anh nói anh muốn bị bóp gãy cổ, bị đập vỡ đầu, đâm xuyên tim mà chết. Anh thật tham lam! Con người chỉ có một mạng, cũng chỉ có thể chết một lần, làm gì có chuyện được hưởng đãi ngộ chết tận 3 lần?”, Tô Minh thở dài nói.
“Đừng… Tôi…”, Phong Minh lập tức quỳ xuống.
Tô Minh không ngăn cản.
Nhưng trong lúc hắn ta quỳ xuống, anh vung tay lên.
Bàn tay anh đặt lên đỉnh đầu Phong Minh.
Lặng yên không tiếng động như thể hoàn toàn không dùng sức.
Phong Minh lại run bần bật.
Hai đầu gối quỳ xuống đất.
Phía xa, Tiêu Nhược Dư và dì Cầm còn tưởng rằng Tô Minh tha cho Phong Minh rồi. Họ đang định nói gì đó thì thấy thất khiếu trên người Phong Minh phun ra đầy máu, hắn ta lập tức không còn sức sống nữa.
Chết.
Hắn ta đã hoàn toàn mất mạng.
Tô Minh đã đánh vỡ toàn bộ sọ não của Phong Minh.
“Cô Tiêu, thật xin lỗi, làm bẩn chỗ cô rồi, để tôi tìm người lau dọn! Còn nếu thế lực sau lưng người này tìm đến báo thù thì cô cứ nói ra thân phận cùng chỗ ở của tôi là được. Tôi chờ bọn chúng đến đòi nợ”, Tô Minh bình thản nói.
Nói xong thì anh định rời đi.
“Tô… Cậu Tô, anh đợi đã”, Tiêu Nhược Dư run rẩy gọi lại.
“Còn có chuyện gì à?”, Tô Minh quay đầu nhìn Tiêu Nhược Dư và dì Cầm.
“Có việc”, Tiêu Nhược Dư gật đầu.
“Cậu Tô, thật xin lỗi về thái độ không tốt của tôi lúc trước”, dì Cầm cung kính nói, hiện tại bà ta đã biết nể sợ rồi!
Nể sợ từ tận trong cốt tủy.
Bà ta cũng đã sống 40, 50 năm rồi, tự cho rằng mình gặp được quá nhiều thiếu niên thiên tài.
Nhưng lúc này bà ta không thể không thừa nhận rằng những thiên tài mà bà ta gặp lúc trước chẳng là gì so với người trước mặt này.
Tô Minh gật đầu với dì Cầm, cũng không cười nhạo bà ta, dù sao bà ta cũng là vì lo lắng cho anh.
“Tô Minh, anh ra sau sảnh với tôi. Tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh”, Tiêu Nhược Dư nghiêm túc nói. Cô ta đã quyết định đặt cược vào Tô Minh rồi.
Hai người lại quay trở về căn phòng ngủ sau sảnh.
Bầu không khí trở nên lúng túng.
“Tôi nói về Phong Minh, nhà họ Phong, tổng hội đấu giá Tứ Đỉnh, còn có tôi… trước đi”, Tiêu Nhược Dư ngồi đối diện với Tô Minh.
Cô ta chậm rãi nói.
Nửa tiếng sau mới xong.
“Ý cô là, cô hiện tại thật ra chỉ là một con rối nhưng hội trưởng trên danh nghĩa là cô đây vẫn nắm trong tay bảo khố mà bốn vị trưởng lão và Đại cung phụng, Tam cung phụng đều vô cùng khao khát, đúng chứ? Vì thế hiện tại cô rất nguy hiểm”, Tô Minh nói.
“Đúng vậy. Bốn vị trưởng lão muốn trực tiếp lật đổ tôi mà Đại cung phụng và Tam cung phụng lại muốn ủng hộ tôi lên làm một con rối hội trưởng. Nhưng tôi không muốn vậy, tôi muốn tự mình làm chủ, giết chết đám trưởng lão và cung phụng đầy dã tâm đó”.
Khuôn mặt Tiêu Nhược Dư lộ vẻ thù hận, mặc dù cô ta không có bằng chứng chính xác.
Nhưng việc năm đó cô ta bị thương dẫn đến khuôn mặt bị hủy hoại, kinh mạch bị kiếm ý ngăn chặn chắc chắn có liên quan đến Tam cung phụng.
Mà cái chết không rõ ràng của bố cô ta có dính dáng đến mấy vị trưởng lão.
“Giúp cô sẽ khá là nguy hiểm đấy, dù sao cô cũng nói rồi, mấy vị trưởng lão ít nhất cũng là cảnh giới thiên vị trung, hậu kỳ, thậm chí còn có cả đỉnh phong kỳ, Đại cung phụng và Tam cung phụng cũng vậy”.
Không có lợi ích thì anh sẽ không làm.
Mặc dù Tiêu Nhược Dư rất xinh đẹp nhưng từ trước đến nay anh không phải là một người bị sắc đẹp mê hoặc.
“Hiện tại tôi có thể mở bảo khố, đưa những tài nguyên võ đạo trong đó ra cho anh, giúp anh nâng cao thực lực nhanh chóng. Đến lúc anh đủ mạnh rồi thì giúp tôi, anh chỉ lời chứ không lỗ”.
Ánh mắt Tô Minh lóe sáng, rõ ràng là đã lung lay rồi.
Đúng thực là chỉ lời chứ không lỗ.
Hơn nữa anh giết Phong Minh tức là đã kết thù với Đại cung phụng rồi.
“Với lại một khi tôi có được hội đấu giá Tứ Đỉnh, trở thành một hội trưởng chân chính thì cũng có lợi cho anh. Hội Tứ Đỉnh không chỉ là hội đấu giá lớn nhất ở giới thế tục mà ở Huyền Linh Sơn cũng vậy”.
Tô Minh khẽ gật dầu.
Anh đã ra quyết định trong lòng rồi.
“Nếu thật sự không được, tôi… tôi…”, thấy Tô Minh còn chưa đồng ý, Tiêu Nhược Dư sốt ruột, khuôn mặt đỏ lên, định nói gì đó.
“Cô cái gì?”, Tô Minh cười hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc.
“Tôi…”, Tiêu Nhược Dư không nói ra.
Cô ta muốn nói nếu còn không được thì cô ta có thể liên hôn với anh!
Như vậy cô ta có thể trở thành người phụ nữ của anh.
Tiêu Nhược Dư rất thực tế. Cô ta biết cuối cùng bản thân cũng phải kết hôn vậy không bằng lấy Tô Minh, ít nhất anh là một thiên tài, hoàn toàn xứng với cô ta.
Ngoài ra, lúc trước Tô Minh trị thương cho cô ta, cô ta đã có phần rung động rồi.
“Đồng ý giúp cô cũng được thôi nhưng tôi hiện tại cần luôn những tài nguyên võ đạo trong bảo khố”, Tô Minh nghiêm nghị nói.
Anh không để Tiêu Nhược Dư nói ra mấy câu kiểu “Tôi muốn liên hôn với anh” bởi anh không thích để tình cảm pha trộn với lợi ích.
Cho dù anh có thật sự thích Tiêu Nhược Dư thì sau này từ từ tiến tới là được rồi.
Không cần lấy nó ra làm điều kiện trao đổi.
Chương 138: Khởi động sát trận
"Có thể", Tiêu Nhược Dư mỉm cười rạng ngời như đóa hoa: "Hiện tại anh cùng tôi đến Ma Thành trước, có thể...”
"Ma Thành?"
"Bảo khố của hội đấu giá Tứ Đỉnh được cất ở Ma Thành", Tiêu Nhược Dư nói khẽ, còn có chút đắc ý:
"Hừ, mấy trưởng lão và người cung phụng ở hội đấu giá Tứ Đỉnh Huyền Linh Sơn dù có lật tung tổng hội bên đó cũng không tìm thấy bảo khố, há há..."
"Bọn họ nào có biết, chính là vì phòng ngừa những kẻ lòng lang dạ sói rình rập bảo khố, cho nên mới đem bảo khố cất giấu ở giới thế tục".
"Còn về lý do tại sao lại là Ma Thành? Nguyên nhân rất đơn giản, quê hương người sáng lập đầu tiên của hội đấu giá chính là Ma Thành, chuyện này chỉ có mỗi hội trưởng biết, còn những trưởng lão khác và người cung phụng tuyệt đối không biết".
...
"Đủ thông minh", Tô Minh khen ngợi nói.
"Bây giờ khởi hành thôi".
"Không cần", Tô Minh lại lắc đầu: "Đợi một lát".
Hiện giờ, anh vừa mới đột phá tới cảnh giới Thiên Vị, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải củng cố cảnh giới.
Cho dù có được bảo khố, có được tài nguyên võ thuật để tiếp tục đột phá thì cũng không thể dùng.
Tô Minh sẽ không bởi vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, mỗi một cảnh giới đều phải củng cố đến cực điểm thì mới có thể tiếp tục tiến bộ, không thể tham lam, bốc đồng.
Cho nên, không nên gấp gáp.
"Nhưng, cô có thể thu thập giúp tôi Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn và Chước Dương Quỳ không?", Tô Minh đột nhiên nói.
Đây là ba loại thảo dược cực kỳ quý hiếm.
Nhưng không phải là không có.
Dựa vào Tô Minh tự mình thu thập vô cùng khó khăn, nếu có hội đấu giá giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tại sao Tô Minh lại muốn ba loại thảo dược này? Bởi vì ba loại thảo dược này phối hợp trong nước Vận Nham, có thể đem hiệu quả của nước Vận Nham kích thích đến cực điểm, sau đó dùng để tôi luyện Xích Ảnh kiếm, và phát huy công lực đến cực hạn.
"Tối đa là ba ngày tôi có thể thu thập cho anh", Tiêu Nhược Dư nói, tuy rằng cô ta hiện tại chỉ là hội trưởng bù nhìn, nhưng ở tổng hội bên kia hay ở cái Đế Thành này, vẫn có thể toàn quyền làm chủ, hoàn toàn có thể giúp được Tô Minh".
"Cứ quyết định như vậy đi, hợp tác vui vẻ", Tô Minh đứng dậy.
"Cảm ơn anh, Tô Minh", Tiêu Nhược Dư cười nói với tâm trạng vô cùng tốt, từ sau khi bố qua đời, cô ta chưa bao giờ cảm thấy tin tưởng và thoải mái như bây giờ, như thể thấy được ánh sáng của đời mình.
Tô Minh rời đi.
"Cô chủ, nắm thật chặt cậu Tô, tương lai của cậu ta nhất định sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng, không nên bỏ lỡ", dì Cầm nói với giọng bình tĩnh.
"Tôi biết rồi", lần này Tiêu Nhược Dư không phản đối, tuy là có chút xấu hổ nhưng vẫn gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía thi thể của Phong Minh: "Dì Cầm, dì phái người qua đây xử lý thi thể của hắn ta, sau đó nghĩ cách giấu nó đi, có thể càng lâu càng tốt".
Một khi nhà họ Phong biết Phong Minh đã chết, nhất định sẽ điều tra ra rồi tính sổ nó lên đầu cô ta và Tô Minh.
Có thể giấu được bao lâu là có thể tranh thủ bấy nhiêu thời gian cho Tô Minh.
Thiên phú không gì sánh được của Tô Minh chỉ thiếu thời gian mà thôi.
"Yên tâm đi", dì Cầm gật đầu.
---
Lúc này.
Nhà Công Tôn Thần.
Bên trong thư phòng của Công Tôn Hạ.
Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong, Lam Lại, Cơ Thương Hải đều có mặt.
Bốn vị gia chủ của tám gia tộc lớn nhất Đế Thành đều ở đây.
Tụ họp một cách vô cùng kỳ quái.
Vốn dĩ, nhà họ Công Tôn và nhà họ Diệp liên thủ với nhau và đối đầu cùng với nhà họ Ngụy.
Còn nhà họ Lam không hề liên quan đến nhà họ Công Tôn, nhà họ Ngụy và nhà họ Cơ.
Nhà họ Cơ chỉ có một thân một mình.
Bốn gia tộc này hiện đang âm mưu cùng nhau, điều này thật khó tin.
Còn phải cảm tạ Tô Minh.
"Tôi sẽ không dài dòng nữa, hôm nay tôi mời các vị qua đây là để bàn bạc một việc, làm sao để có thể giết chết Tô Minh và tiêu diệt nhà họ Diệp?", Công Tôn Hạ nói, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng tàn độc cùng hận thù.
Sáng nay, cậu con quý tử Công Tôn Thần của ông ta đã được đưa về, ông ta liền thở phào một hơi! ! !
Bây giờ hắn còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu.
Nhắc tới Tô Minh, Lam Lại cũng oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng vẫn có một tia sợ hãi.
Còn Cơ Thương Hải hai mắt sáng ngời, trong mắt đều là sự tàn nhẫn.
Không cần phải nói đến Lam Lại, Cơ Thương Hải cũng phải nhục nhã quỳ gối vì đứa con trai Cơ Khâm của mình, nỗi hận đối với Tô Minh là có thể hiểu được.
"Đối phó như thế nào?", Ngụy Chấn Phong hỏi, nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp vốn dĩ đối đầu nhau đến chết không ngừng, còn ký thỏa thuận đánh cược.
"Đầu tiên là tiêu diệt nhà họ Diệp, đơn giản thôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi", Công Tôn Hạ cười ác độc nói: "Không phải lần này nhà họ Ngụy của anh có cuộc chạm chán trực diện với nhà họ Diệp trong Cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo sao? Cường giả trong viện võ đạo của nhà họ Ngụy không đủ mạnh, thì nhà họ Công Tôn và nhà họ Cơ có thể cho mượn người..."
Ngay khi Công Tôn Hạ vừa nói xong, mắt Ngụy Chấn Phong lập tức sáng rực, trực tiếp đứng lên: "Tôi hiểu rồi, gia chủ Công Tôn, hahaha... Cách này không tệ!"
Mượn cái gì cơ chứ? Chính là âm thầm đem cường giả trong viện võ đạo của nhà họ Cơ và nhà họ Công Tôn tới viện võ đạo nhà họ Ngụy, giả mạo thành thành viên của viện võ đạo nhà họ Ngụy.
Chỉ cần giấu kín không bị phát hiện, thực lực viện võ đạo nhà họ Ngụy sẽ tăng vọt, khi va chạm trực diện với nhà họ Diệp, có thể tiêu diệt nhà họ Diệp dễ như ăn cháo, càng không cần phải nói đến giành chiến thắng.
Phải biết rằng, nhà họ Cơ và nhà họ Công Tôn là gia tộc xếp thứ nhất thứ nhì trong số tám đại gia tộc lớn, cường giả viện võ đạo của hai nhà này nhiều vô kể.
Cơ Thương Hải cũng gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Còn Lam Lại hưng phấn nở nụ cười, không nhịn được hỏi: "Còn Tô Minh thì sao? Làm sao để giết cậu ta?"
"Chuyện này cũng đơn giản thôi, địa điểm tổ chức Cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo sẽ được đặt ở Tây Lâm", Công Tôn Hạ hít một hơi thật sâu rồi nhả ra từng chữ.
Những lời này vừa thốt ra, Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong và Lam Lại đều đồng loạt đứng lên.
Tây Lâm?
Người bình thường có thể không biết Tây Lâm là nơi nào, nhưng gia chủ của tám đại gia tộc Đế Thành, không ai không biết đến Tây Lâm?
Tây Lâm chính là nơi chứa đựng di tích chiến trường mấy trăm năm trước.
Hơn nữa, sát trận kinh khủng được chôn vùi dưới lòng đất ở Tây Lâm!!!
Trận pháp này giống với võ đạo, người bình thường có thể không biết đến, nhưng nó thật sự tồn tại.
"Gia chủ Công Tôn muốn khởi động sát trận ở Tây Lâm sao?", Cơ Thương Hải nhìn về phía Công Tôn Hạ.
"Không sai, thằng nhóc Tô Minh quá yêu nghiệt, tuổi còn nhỏ nhưng thực lực đã đạt đến mức kinh thiên động địa, thiên phú võ đạo bậc này, các vị có tưởng tượng nếu để cho cậu ta thêm năm năm, mười năm nữa sẽ như thế nào không? Đến lúc đó, cậu ta có thể tùy tiện tiêu diệt toàn bộ tám đại gia tộc Đế Thành chúng ta! Chính là những người đứng sau lưng chúng ta ở Huyền Linh Sơn có khả năng không làm gì được cậu ta nữa. Mà cậu ta có mối hận đến chết không thôi đối với chúng ta, nếu không tiêu diệt triệt để, chúng ta nhất định sẽ hối hận", giọng của Công Tôn Hạ lớn hơn một chút.
Biểu cảm của Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong và Lam Lại liền không ngừng biến hóa.
"Cái giá để khởi động sát trận Tây Lâm cũng không hề nhỏ", Ngụy Chấn Phong trầm lặng nói: "Chí ít cũng cần 10 khối linh thạch".
Linh thạch này căn bản không có ở giới thế tục.
Ở bên Huyền Linh Sơn có, nhưng chỉ giới hạn ở các môn phái lớn và các gia tộc lớn.
Hơn nữa, ngay cả các môn phái và gia tộc lớn ở Huyền Linh Sơn cũng có rất ít linh thạch.
Linh thạch chính là nơi hội tụ linh mạch, trải qua hàng nghìn năm hình thành nên loại đá này ẩn chứa một luồng linh lực đáng sợ, là bảo vật đối với người tu luyện võ đạo.
Chương 139: Có ý đồ với Quỷ Linh Thể
Về cơ bản, một khối linh thạch có thể khiến người tu luyện võ đạo cảnh giới tụ khí đột phá một cảnh giới nhỏ.
Còn 10 khối linh thạch đã đủ khiến cho cường giả tông sư thăng cấp lên hai cảnh giới nhỏ rồi.
Muốn đổi 10 khối linh thạch, nhất định phải cần đến một lượng tài nguyên võ đạo cực lớn, cho dù bốn gia tộc bọn họ, cũng phải đưa ra bảo vật mà gia tộc trầy da tróc vẩy cất giữ mới có thể đổi được.
"Bốn gia tộc chúng ta góp một chút tài nguyên võ đạo, sau đó lão Cơ phái người đến Huyền Linh Sơn, tìm cách đổi 10 khối linh thạch", Công Tôn Hạ nhìn về phía Cơ Thương Hải, trong số bốn gia tộc, kể ra nhà họ Cơ có mối quan hệ thân thiết nhất với Huyền Linh Sơn.
Ngụy Chấn Phong, Lam Lại, cùng Công Tôn Hạ không khỏi nhìn về phía Cơ Thương Hải, chờ đợi quyết định của ông ta.
Cơ Thương Hải trầm mặc ước chừng mười mấy nhịp thở, cuối cùng cũng gật đầu.
---
Hội đấu giá Tứ Đỉnh.
Tô Minh ngồi chiếc Maybach s680 chậm rãi chạy về phía viện võ đạo nhà họ Diệp.
Tô Minh tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên.
Trong lòng Tô Minh khẽ động, lấy điện thoại di động từ trong Nhẫn không gian ra.
Là Chỉ Tình gọi tới.
"Chỉ Tình", Tô Minh nhận điện thoại, cười nói.
"Minh, anh mau về Dương Giang đi, em sợ lắm", Trần Chỉ Tình ở trong điện thoại khóc nức nở, còn có chút căm phẫn.
"Làm sao vậy? Bình tĩnh, em nói đi", khuôn mặt Tô Minh biến sắc.
"Có một bà lão đột nhiên đi tới nhà họ Trần, muốn mang em đi, em không thể không đồng ý", Trần Chỉ Tình tức giận nói: "Bà ta nói, nếu ngày hôm nay em không đi cùng bà ta, thì bà ta sẽ tiêu diệt nhà họ Trần, cưỡng ép em đi. Thực lực của bà ta rất mạnh", Trần Chỉ Tình hạ giọng.
"Không cần sợ, anh trở về bây giờ, hai tiếng nữa sẽ đến nhà họ Trần", Tô Minh nói.
"Dạ", Trần Chỉ Tình lúc này mới yên tâm.
Rồi sau đó ngắt điện thoại.
Tô Minh gọi điện thoại cho Diệp Mộ Cẩn, để cho cô ta nhanh chóng sắp xếp một chiếc phi cơ riêng.
"Nhanh như vậy đã có người có ý đồ với Quy Linh Thể?", Tô Minh lẩm bẩm, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Quy Linh Thể được điều trị xong quả thực rất lợi hại.
Thể chất võ đạo đỉnh cao.
Bị để mắt tới cũng là bình thường, chỉ có điều Tô Minh thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị để mắt?
"Không cần biết đó là ai, chỉ cần có ý đồ với Chỉ Tình, đều phải chết!", Tô Minh đằng đằng sát khí nói.
Cũng trong lúc đó.
Thành phố Dương Giang.
Nhà họ Trần.
Phòng khách biệt thự nhà họ Trần.
Ông Trần đang nói chuyện với mấy vị khách bằng một thái độ dè dặt.
Khuôn mặt ông Trần có chút sưng, trên mặt còn có dấu bàn tay.
Ngồi trên ghế sô pha là một bà lão lưng gù, tóc bạc trắng, hơi thấp, cụt một tay, khuôn mặt bị liệt, da mặt sần sùi, nhiều nếp nhăn, nhìn qua quả thật dọa người.
Bên cạnh bà lão còn có một đôi nam nữ.
Hai người nam nữ đều rất trẻ.
Trong tay người đàn ông cầm một cây kiếm, mặc áo trắng, mái tóc dài, có khí chất tự nhiên phóng khoáng.
Người con gái mặc bộ đồ đỏ, trên tay cầm một cây roi, cây roi dài lộ ra huyết sắc, dường như được làm bằng da rắn, trên roi có mấy mũi mác nhọn hoắt chói mắt, sắc bén lạnh lùng.
Người con gái buộc tóc đuôi ngựa, dung mạo rất khá, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng kiêu ngạo.
"Trần Chỉ Tình, thật đúng là cho cô thể diện mà không biết giữ, Huyết Thần Tông chúng tôi coi trọng cô, là vinh hạnh của cô. Cô chỉ là một con kiến hôi ở cái giới thế tục, không biết cảm ơn thì thôi đi, còn ra sức từ chối, nếu không phải là Tứ trưởng lão không cho phép, tôi đã sớm dùng roi quật cô sống dở chết dở rồi", người con gái mặc áo đỏ nở một nụ cười tàn nhẫn nói, càng nhìn Trần Chỉ Tình càng khó chịu, như thể nhìn con kiến hôi làm cho người ta chán ghét.
"Sư muội, đừng làm cô ấy sợ", người đàn ông mặc đồ trắng cầm kiếm cười nói.
"Tiền bối, ý tốt của bà tôi xin nhận, nhưng người đàn ông của tôi có thể dạy cho tôi võ đạo", Trần Chỉ Tình hít một hơi thật sâu, không nhìn người đàn ông cầm kiếm cùng người con gái cầm roi, mà nhìn về phía bà lão lưng gù, khom người nói, trong ánh mắt hiện lên sự căm phẫn cực điểm.
Mấy người này không hề có lý lẽ, đi tới nhà họ Trần, rõ ràng ông nội đã tiếp đón vô cùng chu đáo, kết quả bởi vì cô cự tuyệt theo bọn họ đến Huyền Thần Tông Huyền Linh Sơn, liền ra tay đánh ông nội...
Thậm chí, mấy người vệ sĩ nhà họ Trần đến giờ cũng không rõ sống chết.
"Người đàn ông của cô?", bà lão ngẩng đầu, giậm cây quải trượng trong tay, lớn tiếng nói: "Người đàn ông của cô là cái thá gì mà có thể dạy cô giỏi võ đạo? Thể chất của cô đặc thù, Huyền Linh Sơn mới là nơi trở về của cô, Huyền Thần Tông mới là nhà của cô!"
"Hahaha, cười chết mất, Trần Chỉ Tình, cô có tin hay không, người đàn ông trong miệng của cô, tôi đây chỉ cần quật một roi là chết, thực đúng là ếch ngồi đáy giếng", người con gái mặc áo đỏ nhịn không được cười rộ lên: "Người đàn ông của cô cũng là con kiến hôi, còn đòi dạy cô? Dựa vào đâu vậy? Đã thế cô còn tin tưởng, buồn cười chết mất thôi".
"Được rồi, Hồng Lăng, đừng cười nữa, cô Trần là người giới thế tục, không hiểu được võ đạo cũng là chuyện bình thường, muốn trách chỉ có thể trách người đàn ông của cô Trần lừa dối cô ấy", người đàn ông mặc đồ trắng cầm kiếm mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Chỉ Tình, mang theo vẻ dịu dàng cùng một tia mến mộ: "Cô Trần vận khí rất tốt mới gặp được chúng tôi, nếu không vẫn còn bị người ta lừa dối".
"Người đàn ông của tôi không phải kẻ yếu", Trần Chỉ Tình siết chặt bàn tay, nhịn không được muốn phản bác lại một câu, tức muốn bể phổi.
Bà lão đột ngột đứng lên: "Không chờ được người đàn ông của cô trở về thì cô không chịu chết tâm, nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ chờ thêm một chút, trong khoảng thời gian chờ đợi, bà lão này sẽ nói với cô một chút về phân chia võ đạo. Người tu luyện võ đạo từ tầng thấp cho đến cao, có thể chia thành tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả!"
Giọng nói của bà lão mặc dù già nua nhưng rất có khí thế, lạnh lùng nhưng mang theo vẻ kiêu ngạo.
"Cô ấy là Hà Hồng Lăng, còn cậu ấy là Phùng Nam Phong", bà lão chỉ tay về phía người con gái cầm roi cùng người đàn ông cầm kiếm: "Bọn họ là thiên tài hiếm có mười năm mới xuất hiện, Hồng Lăng năm nay 23 tuổi nhưng đã là tông sư sơ kỳ, còn Nam Phong năm 24 tuổi cũng là tông sư sơ kỳ".
Được bà lão nhắc tên, Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong khẽ ngẩng đầu.
"Còn cô Trần Chỉ Tình, là tụ khí trung kỳ, phải biết rằng, dựa vào thể chất cùng thiên phú võ đạo của cô, nếu có người đào tạo, so với Hồng Lăng cùng Nam Phong chắc chắn mạnh hơn rất nhiều", bà lão lớn tiếng hơn một chút: "Kết quả cô theo người đàn ông của cô tu luyện, đến nay mới chỉ là tụ khí trung kỳ! Chỉ bằng người đàn ông của cô hoàn toàn có thể làm chậm trễ con đường võ đạo của cô, phí phạm thiên phú, tôi có giết cậu ta cũng là lẽ phải!"
Bà lão càng nói càng giận!
"Tiền bối, bà cũng không hề nắm rõ tình hình thực tế", Trần Chỉ Tình lạnh lùng nói.
Thể chất của cô đặc thù, gần đây mới được Tô Minh giải quyết hết hậu họa, mới có thể tu luyện.
Còn bà lão này ở đây nói nhăng nói cuội, bà ta thì biết cái đếch gì?
Nếu không phải sợ chọc giận bà lão, khiến bà ta trực tiếp tàn sát cả nhà họ Trần, cô thật muốn chửi bậy.
"Tình hình thực tế? Tình hình thực thế chính là, Tứ trưởng lão của chúng tôi chính là Thiên Vị!!! Thiên Vị chân chính!", Hà Hồng Lăng quát lên: "Biết cái gì là Thiên Vị không? Chắc chắc cô cũng không biết".
"Tôi...", Trần Chỉ Tình bị chặn cứng họng, thật sự cô không biết Thiên Vị, thậm chí còn chưa từng nghe qua.
"Tôi cái gì mà tôi? Tốt nhất là gọi điện thúc giục người đàn ông của cô nhanh lên một chút, mẹ, Tứ trưởng lão đích thân tới, công chúa của Huyền Thần Tông đích thân tới, đại sư huynh cũng đích thân tới rồi, vậy mà lại để cho chúng tôi chờ với đợi, thật sự đáng tức giận".
Hà Hồng Lăng đột nhiên giơ cây roi trong tay ra hung hăng quất một cái xuống đất, nhất thời, bụi bay mù mịt trong không khí, trên mặt đất xuất hiện một đường sâu hoắm, vết roi chướng mắt xuất hiện ngay tức khắc.
Chương 140: Người yêu cũ là thứ gì rất khó nói
“Chỉ Tình! Đừng chọc giận họ, thực lực quá đáng sợ...”, ông Trần cẩn thận đi đến bên cạnh cháu gái rồi nhỏ giọng nói. Đôi mắt già nua nhìn những vệt roi trên đất mà vô cùng hoảng sợ.
Trần Chỉ Tình nghe thấy vậy liền gật đầu.
Trước khi Tô Minh chưa quay về mà chọc giận đám Tứ trưởng lão thì chỉ có mình là chịu thiệt thôi.
Thậm chí lúc này Trần Chỉ Tình còn hối hận là đã gọi điện thoại cho Tô Minh.
Ba người trước mặt có thực lực vô cùng mạnh. Nếu như Tô Minh không phải là đối thủ của họ thì phải làm sao? Vậy thì gọi Tô Minh về có khác nào hại anh ấy.
“Chán thật!”, Hà Hồng Lăng bĩu môi, mình chỉ đánh đại mấy roi mà đã khiến Trần Chỉ Tình sợ đến nỗi mặt tái nhợt và không dám nói gì. Đúng là vô vị thật! Kẻ yếu thì mãi là kẻ yếu mà thôi.
Đúng lúc này…
“Ôi! Chỉ Tình! Nhà có khách?”, một giọng nói từ bên ngoài phòng lớn của biệt thự truyền vào, và đó là một người phụ nữ trung niên.
Mặc dù người phụ nữ này cũng tầm 40, 50 tuổi nhưng rất biết cách ăn mặc, vẫn giữ gìn được nhan sắc tràn đầy sức sống.
Bên cạnh bà ta là một cô gái hơn 20 tuổi vô cùng khí chất, cũng rất xinh đẹp.
Nhưng cô gái này lộ rõ vẻ khó xử, dường như là không muốn đến lắm.
“Lại đến rồi? Lại còn đến vào đúng hôm nay nữa?”, Trần Chỉ Tình nhìn bên ngoài biệt thự, trong lòng đầy vẻ bất lực.
Bởi vì người đến là Tiêu Nguyệt và Tiết Lâm là mẹ Tiêu Nguyệt.
Thời gian gần đây hai mẹ con nhà này thường xuyên đến đây. Rõ ràng mình đã thể hiện thái độ không hài lòng và chán ghét rồi nhưng hình như họ không cảm nhận được mà còn mặt dày đến.
Trần Chỉ Tình cũng đâu phải kẻ ngốc, chẳng phải Tiêu Nguyệt khó nhằn ở chỗ Tô Minh nên muốn nhờ phía mình sao?
Nhưng mình là bạn gái chính hiệu của Tô Minh, sao có thể giúp bạn trai mình và người yêu cũ nối lại tình xưa được?
Trần Chỉ Tình thầm mắng sao Tiêu Nguyệt không biết động não chút?
Mình không ra tay tát cho Tiêu Nguyệt hai cái là đã tốt lắm rồi, vậy mà còn mơ tưởng nhờ mình để khiến Tô Minh mềm lòng, đúng là suy nghĩ viển vông.
Nhưng ‘đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại’, người ta đã đến tận cửa thì cũng không thể đuổi về? Trần Chỉ Tình không muốn gặp nhưng cũng thấy khó xử…
Đặc biệt là Tiết Lâm, người đàn bà này rất thủ đoạn, mặt dày đến nhà mình mấy lần rồi. Đã thế lại còn trở thành chị em thân thiết với mẹ mình, không có gì làm là lại gọi video nói chuyện nữa, đúng là khâm phục. Hôm nay lại mò đến nữa.
Trần Chỉ Tình vốn lo lắng và sốt sắng về đám người của Huyết Thần Tông, giờ đây Tiêu Nguyệt và Tiết Lâm lại đến nên khiến cô muốn mắng người.
“Con bé Trần Chỉ Tình này sao sắc mặt khó coi thế nhỉ?”, Tiết Lâm lẩm bẩm nói.
Trong lòng bà ta thầm nghĩ, lẽ nào hôm nay Trần Chỉ Tình định đuổi mẹ con mình về sao?
“Mẹ à! Hay là chúng ta về đi!”, Tiêu Nguyệt thấp giọng nói.
Từ khi Tô Minh cải tử hoàn sinh quay về thì mẹ Tiêu Nguyệt bắt đầu nghĩ đủ cách để mình và Tô Minh nối lại tình xưa, ngày nào cũng đưa ra chủ ý cho mình.
Ví dụ như nhờ phía Trần Chỉ Tình cũng chính là mẹ gợi ý.
Tiêu Nguyệt không quên được Tô Minh, đặc biệt là ba năm sau Tô Minh quay về thì cô lại càng không đè nén được tình cảm của mình. Cộng với việc lần trước ngồi cùng máy bay khiến cô dường như nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Vì vậy, sau khi mẹ khuyên hết lần này đến lần khác thì Tiêu Nguyệt cũng làm theo.
Vì Tô Minh, vì tương lai có thể tái hợp với anh ấy thì kể cả mất thể diện, kể cả phải mặt dày đến nhà họ Trần thì Tiêu Nguyệt cũng làm.
Theo như lời mẹ nói là cố gắng trở thành chị em tốt với Trần Chỉ Tình, không cầu mong Trần Chỉ Tình có thể giúp mình tái hợp với Tô Minh nhưng chí ít cũng khiến Trần Chỉ Tình không ngăn cản mình nối lại tình cũ với Tô Minh.
Hơn nữa, việc mình đến đây cũng chứng tỏ mình nhún nhường, thừa nhận Trần Chỉ Tình làm chị, cũng là thái độ dễ chịu lắm rồi.
Chỉ cần có thể tái hợp với Tô Minh thì kể cả anh ấy có thêm những người phụ nữ khác thì Tiêu Nguyệt cũng không để ý.
Tiết Lâm càng không để ý. Theo như bà ta thấy, những người đàn ông có bản lĩnh thì chẳng có mấy ai chung tình.
Ví dụ như bố của Tiêu Nguyệt, mặc dù không dẫn về nhà nhưng cũng nuôi mấy cô bồ ở bên ngoài. Bà ta biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở không thèm quan tâm.
Càng không nói đến một người đàn ông giống chiến thần như Tô Minh, nếu con gái bà ta có thể trở thành một trong những người phụ nữ của Tô Minh thì cũng coi như lãi lớn rồi.
Tất nhiên, là một người mẹ, bà ta cũng hiểu tâm tư của con gái mình. Con gái luôn một lòng nghĩ và nhớ đến Tô Minh nên đây cũng là lý do quan trọng bà ta muốn giúp.
“Vậy mà đã sợ? Đến mấy lần rồi còn gì nữa! Con sợ cái gì? Mặc dù con bé nhà họ Trần có lúc nói năng khó nghe nhưng cũng hiểu đạo lý, có giáo dục, sẽ không làm gì chúng ta đâu”, Tiết Lâm nói.
“Nhưng…”, Tiêu Nguyệt định lên tiếng phản bác.
“Nhưng cái gì? Lẽ nào con muốn cứ mãi thế này với Tô Minh sao? Theo như tốc độ phát triển hiện giờ của Tô Minh thì nếu con không mau chóng tái hợp với nó thì sau này con còn không có tư cách gặp mặt nó đâu”, Tiết Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng đây?”
Sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, cô không nói gì mà hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
Đúng thế…
Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng?
Hai mẹ con họ rất nhanh đã đi đến trước cửa.
Trần Chỉ Tình vội đi ra, nói: “Hôm nay nhà tôi có khách, hai người về đi, mẹ tôi cũng không có nhà”.
Nghe thấy vậy thì Tiết Lâm và Tiêu Nguyệt đều có chút lúng túng.
Như này có khác gì đuổi người?
“Chuyện này…”, mặc dù Tiết Lâm mặt dày nhưng cũng không đến nỗi trơ trẽn, bà ta chuẩn bị quay về.
Nhưng đúng lúc này…
“Đợi đã!”, Phùng Nam Phong bước lại, nói.
Phải nói rằng, nhan sắc của Tiêu Nguyệt thật sự thuộc hàng cực phẩm, nếu so với Trần Chỉ Tình thì cũng không kém gì.
Phùng Nam Phong là một người đàn ông, là người trẻ tuổi nên lúc nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
“Đại sư huynh thật đúng là!”, Hà Hồng Lăng lẩm bẩm nói.
Cô ta có thiện cảm với Phùng Nam Phong, bởi hắn ta là người ưu tú nhất trong top thanh niên ở Huyết Thần Tông.
Vậy mà hôm nay sau khi nhìn thấy Trần Chỉ Tình thì con ngươi đại sư huynh như sắp rơi ra ngoài. Mặc dù che giấu tốt nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ và thèm khát của Phùng Nam Phong đối với Trần Chỉ Tình.
Giờ lại xuất hiện một người đẹp tuyệt sắc và hắn ta lại rung động rồi.
Hà Hồng Lăng cảm thấy không được vui cho lắm.
Người đẹp ở giới thế tục nhiều như vậy sao? Hơn nữa lại đẹp đến mê người.
Kể cả cô ta không thích nhưng cũng phải thừa nhận, bất luận là Trần Chỉ Tình hay cô gái trẻ vừa xuất hiện thì đều đẹp như tiên nữ.
Nếu cô ta là đàn ông thì chắc chắn cũng sẽ rung động trước nhan sắc thuần khiết đẹp mê người đó.
Phùng Nam Phong bước ra, lịch sự nói: “Chào bác, chào cô! Tôi là Phùng Nam Phong, đến từ Huyết Thần Tông của Huyền Linh Sơn”.
Hắn ta đã trực tiếp nói ra thân phận mình.
“Huyền Linh Sơn?”, tim Tiết Lâm đập rất nhanh, bà ta cũng từng nghe nói đến Huyền Linh Sơn trong truyền thuyết.
“Các người mau đi đi!”, Trần Chỉ Tình lớn tiếng nói.
“Chỉ Tình! Cũng không vội mà, mẹ cháu không có nhà sao?”, Tiết Lâm cười nói, trong lòng như có chủ ý khác.
“Mẹ à! Chúng ta mau về thôi”, Tiêu Nguyệt kéo vạt áo của mẹ mình. Cô ta rất không thích ánh mắt của Phùng Nam Phong. Mặc dù ánh mắt nó che giấu rất giỏi nhưng vẫn lộ ra suy nghĩ trong lòng hắn ta.
“Mẹ tôi không có nhà”, Trần Chỉ Tình nhìn Tiết Lâm rồi lạnh lùng nói.
“Không có nhà sao? Vậy chúng ta uống cốc trà đợi mẹ cháu cũng được”, Tiết Lâm vẫn không chịu về.
Nhà họ Trần có khách từ Huyền Linh Sơn đến? Đúng là không thể tưởng được.
Đặc biệt là dường như chàng trai họ Phùng này có ý với Tiêu Nguyệt nên bà ta lại ý nghĩ khác.