Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386: Đã xong rồi sao?

Giống như không gian, thời gian đều được tăng cấp, tất cả mọi người từ trên xuống dưới Linh Võ tràng đều giống như lập tức bị phong hoá.

Giống Lâm Chân Võ, bây giờ những người đang ở cảnh giới Chân Vương như Tiêu Dẫn chỉ có một suy nghĩ: bọn họ dường như đã bị thu nhỏ lại cả tỷ lần chỉ trong tích tắc, trở thành những con kiến nhỏ hơn cả hạt bụi, lúc nào cũng có thể hóa thành hư vô cùng với thế giới.

Thậm chí bọn họ không thể ngẩng đầu nhìn về phía Ma La Kiếm một lần.

Bởi vì, trực giác nói với bọn họ, chỉ cần nhìn nó, thần hồn của bọn họ đều có thể bị ám ảnh sợ hãi vĩnh viễn, tâm cảnh có thể vỡ vụn hoàn toàn, con đường võ đạo có thể hoàn toàn biến mất.

Rốt cuộc thanh kiếm kia là sự tồn tại gì chứ?

Như là không thể dùng cấp bậc để phán đoán được.

Cứ như là một sự tồn tại vô địch.

Giờ phút này, toàn bộ các tầng của Linh Võ thành đều đang thần phục, cầu nguyện, tất cả các tầng đều đang run rẩy, chấn động.

Trên trời, lớp bình phong che chở đã vỡ vụn. Phải biết rằng, lớp bình phong che chở bầu trời ấy chính là mánh khóe Tư Thiên Cẩm lấy được từ chỗ của Tư chủ Tư Nam Quân, nó là một mánh khoé khá đáng sợ.

Có lẽ, dùng một vài công kích kinh khủng có thể đánh vỡ một đoạn ngắn, thu hẹp độ rộng, nhưng muốn đánh vỡ toàn bộ lớp bình phong này thì độ khó vô cùng cao.

Nhưng chỉ dựa vào một thanh kiếm, còn chưa động kiếm, chỉ bằng khí tức trên thân kiếm đã ung dung phá vỡ lớp bình phong ấy.

Thật đáng sợ.

Thậm chí, nhìn kỹ thì cả bầu trời đã bắt đầu suy yếu rồi, đều dần dần thoái hoá về hướng không gian hỗn độn khi trời đất chưa tách ra.

“Gì đây?”, Tư Thiên Cẩm nổi da gà.

Cô ta chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị chết chóc rõ ràng như vậy.

Quá rõ ràng.

Giống như cô ta đã tiến vào địa ngục tử vong.

Trên tay cô ta cũng có kiếm, còn là bảo bối đã đạt tới cấp bậc bán bộ Chân Khí nữa. Thế nhưng, lúc này, thanh kiếm ấy đã gãy lìa vì sợ hãi.

Tư Thiên Cẩm nào dám suy nghĩ gì khác nữa chứ?

Trong sự sợ hãi tột độ, suy nghĩ vừa lóe lên, cô ta lái tàu con thoi chiến đấu, định rời khỏi đây.

Dường như tàu con thoi chiến đấu cũng cảm nhận được sự sợ hãi ấy.

Nó lập tức phóng lên bầu trời.

Nhưng mà.

Có thể đi sao?

Tô Minh nâng tay lên, Ma La Kiếm chém ra.

Một vết chém này.

Không hề bắn ra kiếm quang

Thậm chí, không dao động chút khí tức nào cả.

Nhìn bằng mắt thường, dường như động tác chém vừa rồi của Tô Minh chỉ là ảo giác.

Nhưng mà.

Một giây sau.

Tàu con thoi chiến đấu bay tới giữa không trung, thậm chí đã biến mất một nửa vào hư không, lập tức bất động!

Bất động một cách khó tin!

Tư Thiên Cẩm sợ hãi đến độ muốn rớt cả hai mắt, toàn thân đứng không vững, bởi vì cô biết cái chết thật sự đã đến gần.

Theo sát.

Tàu con thoi tác chiến kia bắt đầu biến mất, giống như là băng gặp lửa, gặp phải nhiệt lượng thì điên cuồng nóng chảy!

Kinh khủng hơn là vào thời điểm tàu con thoi tác chiến nóng chảy, Tư Thiên Cẩm ở trên tàu con thoi tác chiến muốn bò lên chạy trốn cũng không làm được, bởi vì im hơi lặng tiếng, dưới kiếm quang bao phủ không nhìn thấy của La Ma kiếm, không ai có thể chạy trốn.

Hàng tỷ tỷ sợi trong ánh mắt cứ như vậy trơ mắt nhìn tàu con thoi tác chiến từng chút nóng chảy thành hư vô, cứ nhìn Tư Thiên Cẩm hóa thanh hư vô trong tuyệt vọng vô tận.

Cuối cùng, ngay cả chút mảnh vụn cũng không còn sót lại.

Im lặng thật lâu.

“Vậy nên, ta cũng đã nói rồi, cô không đi nổi, tại sao lại không tin chứ?”, Tô Minh nhìn vào hư vô, giữa không trung không có một chút giấu vết, anh lẩm bẩm.

Có lúc, nói thật không có ai tin.

Không kìm được, Tô Minh lại cúi đầu, nhìn xuống Ngư Dung Băng trong lòng: “Cô xem, đây không phải xong rồi sao?”

Cứu Ngư Dung Băng khỏi sinh tử, giết Tư Thiên Cẩm, rất khó sao?

Không khó, không phải ư?

Ngư Dung Băng thiếu chút nữa mắt trợn trắng bất tỉnh.

Cô ta có phần muốn gặp lại tiền bối Ninh Triều Thiên, sau đó hung hãn oán hận Ninh Triều Thiên: Tiền bối Ninh, đồ nhi của ông căn bản chính là chân thần, cần người ta bảo vệ sao?

Cô ta cảm thấy, thậm chí Tô Minh cho dù đích thân đối mặt với tư chủ Tư Nam Quân cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì?

Cô ta càng nghĩ càng không hiểu, tiền bối Ninh Triều Thiên có đồ nhi phi nhân loại như Tô Minh thì còn cần phải trốn đông trốn tây cái gì? Trực tiếp quay lại đại lục Thần Thương, giết Tư Nam Quân, không thơm sao?

Lúc này.

Ma La kiếm cũng hóa lại thành vòng tay, đeo trên cổ tay Tô Minh, trong toàn bộ thiên địa, hàng tỷ tỷ tu giả võ đạo không có ai dù là một vài tia suy nghĩ, vẫn quy cách đã định, vẫn giống như phong hóa theo năm tháng.

Ngược lại Tô Minh sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhưng trong lòng thì kích động.

“Kiếm này có vẻ uy lực mạnh mẽ khác xa so với lần trước thi triển”.

Mạnh mẽ quá sức tưởng tượng, bản thân Tô Minh cũng cảm thấy như đang nằm mơ.

“Thiên nữ tiền bối, chuyện gì đã xảy ra?

“Thanh Ma La kiếm này quả thật rất tốt, lần này anh sử dụng, so với lần trước, cảm giác uy lực lớn hơn rất nhiều là bởi vì bây giờ cảnh giới bản thân anh bây giờ và cường độ cơ thể đã đề thăng hơn rất nhiều so với ngày trước, có thể phù hợp hơn với La Ma kiếm. Chỉ như vậy mà thôi, trên thực tế, uy lực của Ma La kiếm anh vừa mới nhìn thấy vẫn chỉ là một góc băng sơn uy lực thật sự của La Ma kiếm”.

“Phù”, Tô Minh hít một hơi dài, ánh mắt ngưng lại, nhiều hơn là kỳ vọng, tiếp đó chính là cười khổ: “Đáng tiếc, Ma La kiếm mạnh mẽ quá mức, cũng không phải là chuyện tốt, tôi cũng rất khó vận dụng nó hoàn toàn trong thời gian ngắn. Lần này vận dụng, tôi vẫn tiêu hao giá không nhỏ, một ngày cũng chỉ có thể vận dụng một lần. Cũng may có thần huyết và kho tàng huyết mạch ở đây, nếu không thì một ngày vận dụng một lần thì tôi cũng không chịu nổi”.

Ngay chính lúc này.

Sau khi Tô Minh vận dụng Ma La kiếm giết Tư Thiên Cẩm và tàu con thoi tác chiến, qua khoảng một hai phút, xung quanh, suy nghĩ đầu tiên của bốn người Tiêu Dẫn chính là chạy!

Hồn cũng bị dọa sắp chạy mất rồi!

Chạy cũng là kiểu chạy hỗn loạn không có phương hướng.

Cảnh Tư Thiên Cẩm và tàu con thoi tác chiến tan rã vừa rồi đủ để khiến bọn họ sợ hãi, cả đời để lại bóng ma.

“Chạy? Nói rồi, các ngươi cũng không đi nổi, sao mà không tin chứ?”, Tô Minh lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ.

Lúc này quả thật là anh có hơi tiêu hao lớn.

Làm thế nào cũng không vận dụng được Ma La kiếm nữa.

Nhưng vì cường độ thân thể và cảnh giới hiện tại đích thực là vẫn có thể, vì vậy cho dù sau khi vận dụng Ma La Kiếm, sức chiến đấu cơ bản của anh vẫn còn.

Chí ít, bóp chết bốn người Tiêu Dẫn, giống như trò chơi.
Chương 387: Đồ yêu nghiệt

Anh thả Ngư Dung Băng vẫn ôm từ nãy trong lòng.

Vết thương của Ngư Dung Băng đã hồi phục.

Ngược lại có chút không quen, đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc vẫn khá có cảm giác, đặc biệt là trên người Ngư Dung Băng có mùi hương nhàn nhạt, mùi hương cơ thể dính trên người Tô Minh, khiến tâm trí Tô Minh có chút dao động, nhưng cũng chỉ là cảm xúc dao động lóe lên rồi biến mất, sau đó toàn bộ tâm tư của Tô Minh đều ở trên người Tiêu Dẫn.

Nghe thấy âm thanh giống như đoạt mệnh kia, tim bốn người Tiêu Dẫn cũng sắp xé toạc ra, bị dọa đến mức sắp tê liệt, nhưng vẫn còn ôm một chút hy vọng.

Bởi vì dù sao chỉ một mình Tô Minh, bốn người bọn chúng chạy trốn bốn hướng khác nhau, lẽ nào Tô Minh có thể trong khoảng thời gian giới hạn một người giết bốn người sao?

Trong điện quang hỏa thạch.

Tô Minh một quyền đấm ra!

Đại hoang vu quyền.

Quy vu trần ai.

Quyền này là khống chế Tiêu Dẫn.

“Mạng ta xong rồi”, sắc mặt Tiêu Dẫn thảm hại, tuyệt vọng, khổ sở, hối hận không nên đến đây, chủ nhân người sai rồi!

Sai hoàn toàn.

Trong thời gian ngắn.

Tiêu Dẫn quy vu trần ai, hóa thành tro bụi, một yêu nghiệt đỉnh cấp vị trí cao võ, cảnh giới Chân Vương trung kỳ sát ý nhập đạo, lúc này đã chết không tiếng động, bị đập chết như một con muỗi.

Mà trong nháy mắt Tiêu Dẫn chết, ba người Trần Tẫn trên thực tế là có chút may mắn, mừng rỡ vì Tô Minh chọn giết Tiêu Dẫn.

Ba người bọn họ nhân cơ hội này chạy trốn, xác suất sống sót rất lớn.

Nhưng mà.

Nghĩ nhiều rồi.

Thật sự nghĩ nhiều rồi.

Gần như không có dùng bất kỳ thời gian cách nhau, cùng lúc Tô Minh giết Tiêu Dẫn, anh cũng đã đứng trước mặt Trần Tẫn.

“Mày”, tâm trí Trần Tẫn nổ tung, con ngươi nhìn vỡ vụn, giống như thấy quỷ.

Làm sao có thể có tốc độ như vậy?

Anh ta nào có biết, Tô Minh nắm tương đối tốt quy luật không gian.

Cộng thêm duy trì quy luật không gian.

Anh quả thật có tốc độ như vậy.

Rắc!

Cận chiến, cộng thêm nhân lúc Trần Tẫn thất thần, Tô Minh giơ tay, lập tức túm cổ Trần Tẫn, đồng thời lúc cổ Trần Tẫn bị bóp vỡ, Long Ngục kiếm hí vang dội, trực tiếp muốn bóp chết thần hồn Trần Tẫn đang muốn mưu đồ tháo chạy.

Nhổ cỏ tận gốc, không phải sao?

Ngược lại hai người Từ Lục và Cao Kình lúc này thở phào nhẹ nhõm, hai người đã một bước bước vào hư vô.

Tiến vào hư không, vô tận vô diễn.

Tô Minh không thể tìm thấy bọn họ, bọn họ vẫn sống.

Nhưng mà.

Một khắc sau.

Tô Minh lại một bước bước vào hư không.

Tay trái tay phải đồng thời túm lấy.

Cuối cùng cứng rắn túm được hai người Từ Lục và Cao Kình từ trong hư không.

Điều này quá đáng sợ!

Lâm Chân Võ cũng nhìn đến ngây ngốc.

Đều trốn vào hư không, sao còn có thể dễ dàng bị bắt đi?

Bao gồm hai người Từ Lục và Cao Kình cũng đều tuyệt vọng thành kẻ ngu, chỉ còn lại cái lắc đầu vô tri vô giác, không chấp nhận nổi.

Bọn họ nào có biết, Tô Minh dưới tác dụng đồng thời của thần huyết và bảo tàng huyết mạch, giác quan, cảm giác, thị lực, trực giác, nhãn lực v.v… cũng đều suy diễn ra một đỉnh phong không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù là vô diễn vô tận, bao trùm trong hư không của hư không gió bão, chỉ cần hai người Từ Lục và Cao Kình không chạy xa thì anh vẫn có thể cảm nhận được, có thể khống chế

Chỉ như vậy mà thôi.

Hai tay Tô Minh phát lực “đùng đùng”, đó chính là sức mạnh thuần túy 15 triệu kg, dọa người, vô cùng dọa người, lập tức té ra.

Hai người Từ Lục và Cao Kình trực tiếp bị đập xuống đất.

Toàn bộ chỗ vị trí Linh Võ thành đều trầm xuống, cũng bị cú ngã va chạm này xé ra một cái hố cực đại và vô cùng sâu.

Mà hai người Từ Lục và Cao Kinh bị đập thành máu thịt.

Thần hồn giống như muốn chạy vậy, cũng muốn cầu xin tha thứ, nhưng sắc mắt Tô Minh bình tĩnh, giơ tay lên chính là một trận gió dao quơ múa, thắt cổ thần hồn hai người.

Quả quyết tàn nhẫn khiến lòng người nguội lạnh.

Quan trọng là người có ý rõ ràng cảm nhận được từ đầu đến cuối, cảm xúc và sắc mặt Tô Minh thật sự không có một chút biến hóa, giống như từ Tư Thiên Cẩm đến tàu con thoi tác chiến, đến đám người Tiêu Dẫn, đều là tùy ý giống như giẫm chết một con kiến.

“Đã xong rồi sao?”, Ngư Dung Băng ở bên cạnh run rẩy, trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại sự sợ hãi khác thường.

Trên trời.

Hai người Ngư Đằng, Ngư Vọng không biết mình đã bỏ chạy như thế nào, bọn họ bị dọa hết hồn rồi.

Tên Tô Minh kia đúng là yêu ma, yêu ma quỷ quái còn sống.

Con người, làm sao có thể yêu nghiệt như vậy được?

Thật ra Tô Minh biết việc hai người đó chạy trốn, thậm chí, nếu anh muốn cũng có thể đuổi theo, giết chết hai người họ. Nhưng mà, bây giờ không cần thiết, sau này vẫn còn cơ hội giết. Vì hai tên tiểu tốt mà phải đuổi theo thì không cần thiết.

Huống hồ.

Còn có một vị khách tới thăm. Không phải sao?

“Tên khốn này, rõ ràng…”, đột nhiên Ngư Dung Băng nhớ tới mình vì tạo ra một cơ hội để Tô Minh có thể sống mà trực tiếp dùng mạng để đổi. Kết quả…

Tô Minh càng ngày càng mạnh, càng yêu nghiệt. Cô ta càng nghĩ càng tức.

“Tên khốn này, anh phải bồi thường cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ…”
Chương 388: Thẩm Y Nhân

“Tên khốn này, anh phải bồi thường cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ đi tìm tiền bối Ninh Triều Thiên, vạch trần chuyện của tên khốn này ngày hôm nay!”, Ngư Dung Băng vô tình nghĩ đến đi tố cáo với Ninh Triều Thiên.

Rõ ràng chuyện này, đổi lại là Ngư Dung Băng trước đây, với tính cách của cô ta sẽ không cho phép cô ta nghĩ như vậy, làm như vậy.

Ngư Dung Băng gần như cảm thấy tâm tình của mình đã xảy ra chút vấn đề.

Khuôn mặt tuyệt đẹp vô hình có hơi đỏ.

“Sao mình lại nghĩ như vậy?”, Ngư Dung Băng tự hỏi bản thân, cô ta lại muốn tiền bối Ninh Triều Thiên làm chủ cho mình, giống như là một cô vợ chịu oan ức, muốn người lớn làm chủ. Bản thân là Ngư Dung Băng đứng nhất bảng Tiềm Long, là nữ thần băng sơn Ngư Dung Băng, sao có thể suy nghĩ như vậy?”

Tiếp đó, Ngư Dung Băng lại đổ trách nhiệm lên người khác, lẩm bẩm một câu: “Đều là tại tên khốn đó, hắn yêu nghiệt như vậy, căn bản không phải người, không quá bình thường để kích thích mình”.

Ngư Dung Băng vội vàng ép bản thân khôi phục cảm xúc và vẻ mặt lạnh như băng.

“Tô Minh”, Lâm Chân Võ trốn trong khe hở hư không còn tưởng rằng mọi chuyện đã qua, vừa muốn nói gì đó, ông ta đi ra từ trong khe hở hư không.

Nhưng ông ta không có nói ra.

“Xuỵt! Viện trưởng, còn có khách!”, Tô Minh làm động tác tay ngăn tiếng động.

Đôi mắt thì ngước lên hướng bầu trời.

Trong phút chốc, toàn bộ Linh Võ tràng từ trên xuống dưới, sắc mặt mọi người đều thay đổi mãnh liệt.

Khiếp sợ đến mức miệng mở to có thể nhét trứng ngỗng vào.

Còn có khách?!

Thật sự là khách?

Ngay chính lúc này, một tràng pháo tay “bộp bộp bộp” vang lên từ trên trời.

Sau đó.

Giống như thuật biến ma vậy, vô căn cứ xuất hiện ba người!

Một bà lão.

Hai lão giả.

Đây không phải là mấu chốt.

Mấu chốt là bà lão đó lại là cảnh giới bán bộ Chân Hoàng.

Mà hai lão giả thì là đỉnh phong cảnh giới Chân Vương.

Thật sự sợ hãi.

Cảnh giới Chân Vương, sự chênh lệch của một cảnh giới nhỏ, chính là khác biệt một trời một vực.

Cứ nói Tư Thiên Cẩm ngày trước đủ yêu nghiệt, quá kinh khủng gì chứ? Khí tức của cô ta cũng không bằng bất kỳ một ai trong hai lão giả đỉnh phong cảnh giới Chân Vương này, hơn nữa chênh lệch còn không nhỏ.

Chứ đừng nói bà lão cảnh giới bán bộ Chân Hoàng kia, mặc dù chỉ là bán bộ, nhưng cũng đã chạm tới một chút bờ cảnh giới Chân Hoàng, cũng đủ để lột xác.

“Bà lão Thẩm Y Nhân, là tả tư bên cạnh chủ nhân Tư Nam Quân”, bà lão mở miệng nói.

Tư Nam Quân là tư chủ.

Tả tư, giống không khác gì một Tể tướng của một triều đình.

“Hai vị này là cung phụng bên cạnh chủ nhân Tư Nam Quân, một vị là Trần Quang Kiếm, một vị là Ưng Minh”, Trần Y Nhân lại giới thiệu hai vị lão giả bên cạnh.

Tô Minh vẫn im lặng.

Không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào.

Trên thực tế lúc này, cho dù là hàng tỷ tỷ người như Lâm Chân Võ và Ngư Dung Băng cũng không ai sợ hãi hay khẩn trương.

Bởi vì ba lão giả này mặc dù mạnh!

Cực mạnh!

Mạnh mẽ khó mà hình dung!

Nhưng trước đó dưới kiếm vô địch kia của Tô Minh, chắc hắn kết quả cũng không khá hơn chút nào.

Kiêng dè vẫn là kết cục trong vài giây.

“Nhắc đến còn phải cảm ơn mày, tao luôn coi thường Tư Thiên Cẩm, cô gái này có thiên phú, nhưng quá kiêu ngạo, hơn nữa bản thân quá nhiều tâm tư, lão bà tao sớm đã thấy cô ta không thuận mắt, càng không muốn cô ta trở thành tư chủ dự bị của đại lục Thần Thương, làm gì được khi tư chủ coi trọng cô ta, tao cũng không có cách nào can thiệp vào suy nghĩ của tư chủ, bây giờ Tư Thiên Cẩm chết ở trong tay mày, cũng coi như ngươi giúp bà lão này!”, Trầm Y Nhân cười nói, trên khuôn mặt già nua như vỏ cây là vẻ đắc ý nhàn nhạt, còn có tán thưởng, giống như đều nắm tất cả trong tay.

Tiếp đó nụ cười của Thẩm Y Nhân càng đậm hơn chút, nhưng đằng đằng sát khí!

Sát khí của bà ta không dày đặc như Tư Thiên Cẩm và Tiêu Dẫn, nhưng chất lượng cực kỳ cao.

Nói ra ra thì lượng thị huyết của Trầm Y Nhân không nhiều, nhưng đối tượng của thị huyết đều là cường giả đỉnh cấp.

“Cho nên, tao sẽ cho mày một cái chết sung sướng”, Trầm Y Nhân nhìn chằm chằm Tô Minh, giọng nói khàn khàn mang hơn một tia đè nén, phối hợp với trường bào màu đỏ kia, cho người ta một loại mùi vị của huyết bào lão quái.

“Bà chắc chắn có thể giết Tô Minh? Tên khốn này mặt dù khốn kiếp, nhưng thanh kiếm của anh ta trong nháy mắt giết ba người các bà, chắc hắn không có một chút vấn đề”, không đợi Tô Minh mở miệng, Ngư Dung Băng lên tiếng.

Có chút cân nhắc và châm biếm.

Thật là tự tìm đường chết.

Lâm Chân Võ cũng gật đầu một cái, không sai, thanh kiếm trong tay Tô Minh, không nói vô địch thì cũng không kém nhiều lắm.

“Thanh kiếm kia sao, haha Tô Minh, cái đó quả thật là một thanh kiếm chí bảo, dùng cấp bậc để hình dung cũng là làm nhục. Thanh kiếm kia đích xác có thể trong nháy mắt giết ba người bọn tao”, nụ cười của bà lão có chút xem xét không nói ra được: “Nhưng thanh kiếm kia hôm nay có thể dùng được sao? Nếu như tao đoán không nhầm, trước đó mày đã dùng một chút, trả ra giá trị không nhỏ chứ? Tô Minh?! Nhắc tới còn phải cảm ơn phế vật Tư Thiên Cẩm kia, cô ta chết chí ít cũng lãng phí cơ hội một ngày chỉ dùng một lần kia của mày”.

Cái gì?!

Thanh kiếm kia Tô Minh một ngày chỉ có thể dùng một lần?

Lời bà lão vừa nói ra, Ngư Dung Băng, Lâm Chân Võ và toàn bộ hàng tỷ tỷ người của học viện Linh Võ đột nhiên khí lạnh từ trong lòng toát ra.

Căng thẳng.

Lập tức căng thẳng tới cực điểm.

Có thật không?

Thật như vậy thì xong rồi?

“Không sai, nhãn lực của tiền bối rất tốt, thanh kiếm này, qua thật ta chỉ có thể dùng một lần một ngày”, Tô Minh mở miệng nói.

Anh sờ Ma La kiếm trong tay.

Im lặng.

Lúc này, nụ cười của Thẩm Y Nhân, trong lòng hoàn toàn có dự tính!

Tất cả đều đang nắm trong tay.

Thậm chí thanh kiếm kia nói không chừng bà ta cũng có thể có được.

Đáy lòng có tham vọng và kích động không nói ra được.

Vẫn phải cảm ơn thứ ngu xuẩn Tư Thiên Cẩm kia!

Mày đã cho bà lão này một món quà lớn!
Chương 389: Con rối kinh khủng

"Có điều, dù hôm nay không dùng thanh kiếm này thì giết ba người vẫn dễ như ăn cháo thôi", Tô Minh nói tiếp, giọng nói hờ hững không lớn nhưng lan tỏa ra bốn phía như sóng biển dập dờn.

"Tô Minh, mày lấy tự tin ở đâu ra thế? Tưởng chỉ cần nói vậy là bà già này và hai người họ sợ, không dám manh động chắc?", Thẩm Y Nhân giễu cợt, ra vẻ khinh thường.

Người trẻ thì ai mà không khôn lỏi.

Ngặt nỗi dù cả đời Thẩm Y Nhân này không đến nỗi thích giết chóc nhưng số người đã giết còn nhiều hơn số người Tô Minh mày gặp.

Mày tính dằn mặt ai đấy?

"Lẽ nào Tô Minh còn lá bài tẩy gì?", Ngư Dung Băng lẩm bẩm, thầm phân tích trong căng thẳng. Nhưng dù phân tích thế nào, cô ta cũng thấy không có khả năng lắm.

Lá bài tẩy có một cái thôi là giỏi lắm rồi, Tô Minh có thể sở hữu bao nhiêu cái chứ.

Chưa kể trong số đó, anh đã dùng loại bất khả chiến bại là thanh kiếm kia luôn rồi.

Sau khi phân tích cẩn thận, Ngư Dung Băng thấy rằng nếu như Tô Minh có thủ đoạn khác thật thì không thể nào dùng thanh kiếm đó trước được.

"Giờ thì toi thật rồi", Ngư Dung Băng cắn đôi môi hơi nhợt nhạt, hơi thở dồn dập. Nhưng dù lúc này có sốt ruột, căng thẳng đến đâu, cô ta cũng chỉ biết cầu nguyện Tô Minh sẽ tạo ra kỳ tích một lần nữa. Trừ Tô Minh ra, những người còn lại hoàn toàn không thể chống lại nhóm ba người Thẩm Y Nhân.

"Sao nói thật mà chả ai tin thế nhỉ?", Tô Minh lắc đầu ngao ngán.

Cùng lúc đó.

Anh thầm ra lệnh trong lòng.

Một bóng dáng thình lình xuất hiện bên cạnh Tô Minh.

Đó là một con rối.

Một con rối bằng kim loại.

"Sao không dùng Long Tượng Thiên Địa?", thiên nữ Tạo Hóa tò mò hỏi.

Người khác không rõ chứ cô ta thì biết trong tay Tô Minh có ba lá bài tẩy.

Một là con rối kim loại có thực lực khá mạnh này.

Hai là Long Tượng Thiên Địa mà Tô Minh vừa mới tu luyện nhập môn.

Ba là thiên nữ Tạo Hóa, cũng chính là cô ta.

Vậy nên đâu thể nói rằng Tô Minh có một lá bài tẩy mạnh hơn, phải là ba lá mới phải.

Và lá nào được đánh ra cũng tạo ảnh hưởng kinh thiên động địa.

Đó là lý do tại sao thiên nữ Tạo Hóa cho rằng Tô Minh sẽ thi triển Long Tượng Thiên Địa.

"Đúng lúc lấy được một trăm nghìn khối linh thạch trung phẩm từ tay ba người Hoàng Linh Viện, Mạnh Lăng và bà lão họ Ngụy, thêm số linh thạch trong nhẫn không gian tôi lấy của nhóm năm người Tiêu Dẫn và Chương Mộc, tổng cộng là khoảng chín trăm nghìn linh thạch trung phẩm. Bọn đệ tử thiên tài ở tầng Võ cao giàu thật sự. Tính đến hiện tại, tôi đã có hơn một triệu khối linh thạch trung phẩm rồi, nếu đổi sang linh thạch cực phẩm thì vừa hay 100 khối, có thể dùng con rối kim loại một lần. Tạm thời cảnh giới của tôi cũng mới đột phá không bao lâu, trong khoảng thời gian ngắn không cần tranh thủ hấp thu linh thạch, mua về cũng để đó thôi, chi bằng dùng thử con rối kim loại một lần”.

Tô Minh chậm rãi nói.

Linh thạch trung phẩm một triệu đồng đúng là con số trên trời.

Đúng là lòng đau như cắt.

Nhưng Tô Minh lại tò mò về sức chiến đấu của con rối kim loại hơn!

Và, anh cũng rất muốn tìm hiểu cho biết.

Chỉ có nắm rõ thì anh mới có thể tính toán đến lực chiến của con rối kim loại khi chiến đấu với kẻ địch sau này, tạm thời cứ gác lại việc chuẩn bị linh thạch cực phẩm đã.

Hơn nữa, linh thạch trong tay ba người Thẩm Y Nhân trị giá một con số trên trời, giết chết ba kẻ này có thể lấy được nhiều linh thạch hơn.

Còn về Long Tượng Thiên Địa thì đúng là rất mạnh.

Mạnh hơn đại hoang vu quyền thức thứ hai là quy vu trần ai nhiều.

Nếu thực hiện được, nói không chừng có thể giết chết ba người Thẩm Y Nhân trong nháy mắt.

Nhưng trước mặt Tô Minh không dám thực hiện nó bừa bãi, bởi vì anh biết một khi thực hiện thì có thể sẽ phải trả một cái giá nào đó, nói không chừng sẽ ngất ngay tại chỗ, mười ngày nửa tháng mới tỉnh lại được.

Nếu có thể, anh vẫn muốn chờ đến lúc sức mạnh và sức chịu đựng của cơ thể mình tiến bộ hơn rồi mới tìm cơ hội nào đó thực hiện.

“Ha ha, một con rối kim loại chính là thứ để m tự tin thế hả?”, trên cao, Thẩm Y Nhân cười cười, quệt mũi, cũng yên tâm hoàn toàn.

Con rối kim loại thì bà ta thấy nhiều rồi, ở đại lục Thần Thương ở tầng Võ cao, có cả tông môn chuyên luyện chế con rối kim loại, bà ta cũng có thấy.

Đúng là con rối kim loại không đến nỗi tệ, nhưng một con rối kim loại mà muốn giết ba người bọn họ thì đúng là một câu chuyện cười hết sức hài hước.
Chương 390: Uy phong của Khôi Thần

“Không xong rồi”, Lâm Chân Võ thì thào tự nói, ánh mắt chợt lóe lên vẻ bối rối, cũng như lời Thẩm Y Nhân nói, tuy con rối kim loại mạnh nhưng tuyệt đối không thể là đối thủ của ba người Thẩm Y Nhân!

Ở đây có hàng tỉ người, trên thực tế, bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Lâm Chân Võ.

Bấy giờ, sự yên tĩnh đầy đáng sợ cũng như hơi thở sốt ruột đang len lỏi qua những khe hở lan tỏa khắp không gian.

“Thế hả?”, Tô Minh thầm suy nghĩ, dùng một triệu khối linh thạch trung phẩm, trực tiếp hóa nó thành linh dịch hòa vào cơ thể con rối kim loại.

Khoảnh khắc đó.

Con rối kim loại màu đen kia chợt hiện lên khí lạnh.

Đó là khí lạnh ma mị rất khó để miêu tả, dường như nó không hề thuộc về thế giới này, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất.

Còn Tô Minh thì đang kết nối với con rối kim loại.

Đó là cảm giác liên kết rất chân thật.

Giống như cầm chắc điều khiển từ xa trong tay vậy.

"Khôi Thần, giết ba kẻ đó", ngay sau đó, dưới hàng tỷ con mắt, Tô Minh giơ tay chỉ vào Thẩm Y Nhân và hai người kia, đồng thời ra lệnh.

Còn về "Khôi Thần", đó là cái tên Tô Minh đặt cho con rối kim loại.

Nhận được mệnh lệnh, Khôi Thần đột nhiên biến mất.

Đúng vậy.

Mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Nhanh đến mức khiến người ta rùng mình.

Nếu như Tô Minh không có quyền uy tuyệt đối với Khôi Thần thì chính anh cũng không thể cảm nhận được hơi thở của nó.

Cứ như thể nó đã hoàn toàn hòa nhập vào hư vô vậy.

Trên trời, khuôn mặt già nua của bọn Thẩm Y Nhân nở nụ cười trào phúng đầy trịch thượng, chợt chúng cứng đờ.

"Gì cơ?", Thẩm Y Nhân la toáng lên.

Tạm bỏ qua những yếu tố khác, chỉ riêng khả năng ẩn nấp của con rối kim loại kia thôi cũng đủ khiến ba người kinh hồn bạt vía, sợ hãi tột độ rồi.

Thẩm Y Nhân và hai người kia thế mà không cách gì nắm bắt được hơi thở của Khôi Thần.

"Quay lưng vào nhau...", Thẩm Y Nhân lớn tiếng ra lệnh, giọng nói già cỗi hơi hoảng loạn.

Bà ta muốn nói rằng ba người quay lưng vào nhau, mỗi người trông chừng một phía để đề phòng bị đánh lén.

Tuy nhiên

Không đợi bà ta nói hết câu.

"Phụt!"

Một làn sương máu và tiếng hét rên rít vang vọng khắp bầu trời.

Sương mù màu máu nổ tung giữa không trung.

Không ngờ một người đường đường là cao thủ cảnh giới bán bộ Chân Hoàng như Thẩm Y Nhân lại bị đánh vỡ đầu!

Ngay cả thần hồn cũng bị tiêu diệt.

Đòn đánh vừa rồi do Khôi Thần phát ra. Nó tiếp cận rồi đánh lén, giết chết một người chỉ trong tích tắc.

Kinh hãi đến độ không thể nào tưởng tượng nổi.

Đến Tô Minh cũng chết trân.

Trời đất!

Đấy là cao thủ cảnh giới bán bộ Chân Hoàng chứ có phải mèo chó gì đâu!

Tô Minh đoán được Khôi Thần rất mạnh, nhưng có vẻ anh còn đánh giá thấp nó rồi.

"Thiên nữ tiền bối, rốt cuộc thì thực lực của Khôi Thần nằm ở đâu vậy?", Tô Minh nuốt nước miếng cái ực.

"Chỉ thuần túy là nắm đấm thôi, không kinh khủng như anh nghĩ đâu, nhưng cũng tương đối khá. Tốc độ và khả năng ẩn thân mới là sở trường thật sự của nó, đặc biệt là đạo ẩn nấp. Một con rối nhưng lại nắm giữ đạo ẩn nấp, còn đạt đến cảnh giới thông thần".

Thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi.

Cảnh giới Thông Thần?

Ý cảnh có các bước từ nhập môn đến nhập vi, linh động, bước nào cũng khó vô cùng.

Đặc biệt là những ý cảnh ít được biết đến, như ý cảnh ẩn nấp thì hiếm như lông phượng, sừng rồng vậy.

Và những loại ý cảnh quý hiếm này chẳng dễ gì để tu luyện lên cao.

Thông thường ý cảnh nào không phổ biến đều chẳng mấy ai có thể nhập vi, nhập môn được là đáng sợ lắm rồi.

Còn trình độ linh động thì đã thuộc về truyền thuyết.

Trình độ Thông thần thì sao? Đây là cấp nằm trên linh động rồi.

Khủng khiếp hơn cả, Khôi Thần chỉ là một con rối mà thôi!

Một con rối mà lĩnh ngộ được ý cảnh ẩn nấp ít ai biết đến, còn đạt đến trình độ thông thần.

Mẹ nó, chẳng cho người ta đường sống gì cả, gì mà làm người ta tuyệt vọng, tự ti muốn tự sát quá vậy hả?

Đến Tô Minh cũng đứng hình trước cái chết chớp nhoáng của Thẩm Y Nhân, nói gì đến những người ở đây.

Ai cũng hóa đá.

Trên bầu trời, Trần Quang Kiếm và Ưng Minh đi theo Thẩm Y Nhân đến đây cũng sợ vỡ mật.

Đối với hai người họ, Thẩm Y Nhân đã thuộc dạng mạnh đến khó tin rồi.

Là người mà họ tôn kính nhất đại lục Thần Thương ngoại trừ tư chủ Tư Nam Quân.

Nào ngờ chuyện này lại xảy ra.

Tâm trí rối như tơ vò, hai người muốn bỏ trốn theo bản năng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK