Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 871: Chiến Tiêu Bạch Y

Lúc này, bên ngoài cờ Trường Sinh, bốn người Bạch Kiếm sửng sốt, mặt mày trắng bệch đờ đẫn nhìn chằm chằm Tiêu Bạch Y và tiên phách của hắn ta.

Một lát sau.

"Ầm!"

Trong hư không vô tận, tiên phách của Tiêu Bạch Y đâm thẳng vào 8000 Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh. Thoáng chốc, sắc mặt Tô Minh tái nhợt, khóe miệng rỉ máu. Vừa đánh nhau, Pháp Tắc Trường Hà đã hơi không chịu nổi. Chẳng phải là nó không mạnh, mà do tiên phách của Tiêu Bạch Y quá mạnh.

Song, cũng may Pháp Tắc Trường Hà vừa đụng vào tiên phách đã tách ra. Tuy có chút hao tổn, nhưng lại không quá nhiều.

"Đánh tiếp cho bổn tọa! Để xem cậu có thể đứng vững thêm mấy lần!", gương mặt Tiêu Bạch Y hơi dữ tợn, quát.

Tức thì, tiên phách càng lắng đọng, đen thui, dập dờn tràn đầy khí tức hủy diệt đánh về phía Pháp Tắc Trường Hà.

Tô Minh lau đi vệt máu nơi khóe miệng, cũng không luống cuống. Tuy Pháp Tắc Trường Hà không phải là đối thủ của tiên phách, nhưng cũng không đến nỗi chẳng có chút sức chống cự nào. Trái lại, hai bên vừa va chạm đã khiến trong lòng anh có tính toán.

"Thái U Hỏa! đi!", Tô Minh giơ tay lên, nhấn một cái về phía Pháp Tắc Trường Hà, quát.

Thoáng chốc, Thái U Hỏa bèn hóa thành hỏa chủng nhảy thẳng vào Pháp Tắc Trường Hà.

Pháp Tắc Trường Hà lập tức như bắt

lửa, sôi lên sùng sục, tỏa ra ánh sáng chói mắt bao phủ hư không.

Mà đó còn chưa phải là hết.

Nói thật, tiên phách kia chính là đòn sát thủ của Tiêu Bạch Y. Thường thì hắn ta muốn giết chết một con kiến sẽ không sử dụng nó, nhưng ban nãy tức tới nỗi muốn lập tức giết Tô Minh, bảo vệ cho quyền uy của mình. Thế nên mới dùng tiên phách để nghiền nát Pháp Tắc Trường Hà và Tô Minh một cách sấm rung chớp giật. Nhưng cuối cùng...

Mộng Li Khinh Đàn ở dưới cũng ngơ ngác, kinh ngạc đến đầu óc trống rỗng!

Cô ta đã nhìn thấy gì?

Tam minh chủ Tiêu Bạch Y, một cao thủ bán bộ Tiên Vương, dùng đến cả tiên phách mà lại không làm gì được Tô Minh?

Tô Minh chỉ chưa đến 30 tuổi và mới là Đại Đế trung vị tám chuyển thôi đó!

"Hừ", Tiêu Bạch Y chợt nghĩ, định thu hồi tiên phách.

Sau khi thu hồi tiên phách, hắn ta có thể thử dùng cách khác để giết Tô Minh.

Khi tiên phách chưa quay về trong cơ thể thì thực lực của hắn ta không thể đạt tới đỉnh, nên thu hồi nó lại mới là đúng đắn.

Tuy lúc này, Tiêu Bạch Y không thể giết Tô Minh một cách dễ dàng nên đang rất tức giận và xấu hổ. Nhưng, hắn ta dù sao cũng là Tiêu Bạch Y, vẫn giữ được sự bình tĩnh.

"Muốn thu hồi? Ha ha, tôi nhìn trúng tiên phách kia của anh rồi", nhưng điều khiến Tiêu Bạch Y nghĩ mãi không ra là khi hắn ta vừa định thu hồi tiên phách, Tô Minh lại bật cười ha ha đầy khinh bỉ và tham lam.

Đúng thế, Tô Minh nhìn trúng tiên phách, biết sao giờ, nó thật sự khiến anh nhìn mà thèm. Nếu Pháp Tắc Trường Hà cắn nuốt nó thì có lẽ sẽ mạnh lên mấy lần ấy nhỉ?

Pháp Tắc Trường Hà muốn mạnh lên thì một mặt là về số lượng, chính là tích lũy các loại pháp tắc, từ 8000 lên 9000 rồi 10000...

Nhưng còn có một cách khác là khiến mỗi một loại pháp tắc trong Pháp Tắc Trường Hà mạnh lên, có nghĩa là khiến chúng ăn no. Vốn dĩ, muốn khiến mỗi loại pháp tắc ăn no thì rất khó, ít nhất thì Tô Minh chẳng nghĩ ra được cách gì dù nuốt pháp tắc cùng loại. Giống như khi ở lầu Pháp Tắc, trong 6800 loại thì có 80% là bị trùng, dù bị động hay chủ động thì chúng đều vô bụng Pháp Tắc Trường Hà. Song, cũng chẳng có hiệu quả gì mấy.

Thế nhưng, khi đối mặt tiên phách. Tô Minh rõ ràng có thể cảm nhận được sự khao khát của Pháp Tắc Trường Hà. Chỉ cần cắn nuốt tiên pháp thì mỗi một loại pháp tắc bên trong sẽ được ăn no.

Trong tình huống ấy, tiên phách muốn trở lại trong cơ thể Tiêu Bạch Y thì đúng là... Ha ha, mơ đi!

"Thiên Vẫn Kiếm!", Tô Minh sáng mắt, ý chiến đấu sục sôi, Ma La Kiếm lập tức từ vòng tay biến thành một thanh kiếm.

Tô Minh cầm kiếm trong tay, Thiên Vẫn Kiếm cực kỳ phấn khích, cuồn cuộn chảy vào Ma La Kiếm.

Ma La Kiếm khát máu đến nỗi khẽ run, tiếng kiếm réo rắt vang vọng tận trời như muốn xé toạc cờ Trường Sinh.

Tô Minh giơ tay lên, Thiên Vẫn kiếm pháp cuộn trào, một luồng kiếm mang bổ thẳng về phía Tiêu Bạch Y.

Tiêu Bạch Y hoảng sợ.

Một kiếm ấy như kéo theo vô tận năm tháng, non sông vạn vật, xuyên thủng tâm trí, xua tan mọi ánh sáng, chỉ còn lại một luồng kiếm mang sắc bén. Nó quả là xứng đánh với cảnh giới Tiên Nhân tầng chín đầy khủng bố của Tiêu Bạch Y.

Chỉ với một kiếm ấy, học viện Hỗn Độn đã sụp đổ!

Hoàn toàn bị khí thế của một kiếm đè sụp!

Đó còn là vì học viện Hỗn Độn được bao phủ bởi vô số pháp trận phòng ngự đấy. Không thì, nó sẽ không sụp, mà là hóa thành cát bụi.

Thoáng chốc.

"Vèo!"

Một kiếm của Tiêu Bạch Y đã va vào một kiếm kia của Tô Minh.

Hai bên trực tiếp đụng vào nhau.

Cả người Tô Minh tràn ngập máu tươi, gần như bị xé rách, không ngừng lùi về sau. Nhưng Ma La Kiếm lại chẳng chút xây xát, vì nó mạnh hơn thanh kiếm trong tay Tiêu Bạch Y rất rất nhiều.

Có điều, trong khi lùi lại, vết thương trên người Tô Minh đã lập tức lành lại.

Không những thế...

"Vèo, vèo, vèo, vèo...", đôi mắt Tô Minh bừng sáng, tràn ngập ý chí chiến đấu, Ma La Kiếm trong tay không ngừng phục hồi, nháy mắt chém ra hơn trăm ngàn nhát.
Chương 872: Chịu thua

Đúng thế, ban nãy Thiên Vẫn kiếm pháp đã thua, mà còn thua một cách thê thảm. Nhưng, anh vẫn còn sống, không có bị giết chết. Ma La Kiếm lại lành lặn nguyên vẹn là đủ rồi.

Mình không bị giết, còn có Ma La Kiếm thì chính là bất tử, đánh mãi không chết như những chú gián. Vì anh có thể không ngừng chém ra vô số nhát mà, không phải sao?

Quả nhiên, đây là lần đầu tiên Tiêu Bạch Y phải trợn tròn mắt nhìn.

Hắn ta cực kỳ, cực kỳ kinh ngạc!

Tiêu Bạch Y nghĩ rằng một kiếm ban nãy đã đủ giết Tô Minh, dù không giết được cũng sẽ khiến anh bị thương nặng, sức chiến đấu giảm mạnh.

Song trước mắt, Tô Minh quả thật bị thương nặng, nhưng lại lập tức hồi phục. Chẳng những thế, còn mạnh hơn.

Chớp mắt chém ra hơn trăm, ngàn nhát?

Đùa đấy hả?

Tiêu Bạch Y chửi ầm lên trong lòng, đây mà là Đại Đế trung vị cái mẹ gì?

Hắn ta cảm thấy cứ thế thì không được, nên đi về phía tiên phách trong vô thức.

Nếu không thể thu hồi tiên phách vì bị Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh ngăn cản, thì hắn ta tự mình đi đến chỗ nó, khiến tiên phách nhập vào cơ thể mình. Sau đó, thực lực của hắn ta sẽ tăng lên, rồi lại nghĩ cách giết Tô Minh.

Đáng tiếc, nghĩ rất hay, nhưng khi làm thì lại chẳng có cơ hội nào.

Tiêu Bạch Y vừa nhúc nhích, Tô Minh đã xuất hiện trước mặt hắn ta.

Thân pháp Tiêu Bạch Y đã coi như biến hóa tài tình, vả lại, hắn ta cũng đã tu luyện quy luật không gian đến thất đoạn, mà còn là hậu kỳ. Thế nhưng, vẫn không đủ! Không thể thoát khỏi Tô Minh!

"Vèo, vèo, vèo...", Tô Minh không chỉ đến gần, mà còn điên cuồng vung Ma La Kiếm lên, Thiên Vẫn kiếm pháp suy diễn sức mạnh đầy khí tức sát lục đến cùng cực. Dù là Tiêu Bạch Y cũng phải cẩn thận ngăn cản, không thì có lẽ sẽ có kết cục cực kỳ thảm thiết. Vì thế, hắn ta chỉ đành tập trung ngăn cản đòn tấn công của Tô Minh.

Có điều, vì Tô Minh đến gần, hắn ta lại xem nhẹ, nghĩ rằng anh chỉ dựa vào mỗi mình kiếm pháp. Song, hiển nhiên là không phải.

Tô Minh đến gần Tiêu Bạch Y, một tay vung Thiên Vẫn kiếm pháp lên liên tục, tay còn lại nắm chặt, mấy giây sau...

"Ầm!"

Anh bất ngờ đấm thẳng một quyền về phía Tiêu Bạch Y.

Tô Minh rất thích đánh gần, vì cường độ cơ thể và sức mạnh của anh cũng chình ình ra đó.

6500 tỷ sức mạnh cộng thêm Thái U Hỏa và sinh mệnh lực.

Một quyền gào thét đấm thẳng về phía Tiêu Bạch Y như trời sụp.

Cả người Tiêu Bạch Y run lên.

Toàn bộ tinh thần và sức lực của hắn ta đều đang tập trung đối phó với Thiên Vẫn kiếm pháp của Tô Minh, ai ngờ anh lại đột nhiên đánh ra một quyền ấy!

Khốn kiếp!

Hắn ta còn chưa kịp sử dụng Tiên Nguyên để phục hồi cổ tay thì...

"Ầm!"

Quyền thứ hai của Tô Minh đã đấm tới.

Mẹ nó!

Tiêu Bạch Y tức giận.

Cách chiến đấu điên cuồng như chó dại cộng với sự liều mạng ấy của Tô Minh, khiến Tiêu Bạch Y nổi da gà vì sợ.

Đúng thế, hắn ta đã bắt đầu sợ.

Tiêu Bạch Y chỉ có thể giơ nắm tay đầm đìa máu tươi trông cực kỳ thê thảm kia lên, cắn răng đấm tới nhằm ngăn cản đòn tấn công của Tô Minh. Cùng lúc đó, mở miệng hét: "Cậu muốn không chết không ngừng thật hả! Hả! Chúng ta có thể làm hòa! Cậu có thể lấy thần hồn của Ứng Huyền đi rồi giết hắn ta, bổn tọa còn có thể tặng cậu một kho tàng tài nguyên võ đạo!"

Câu ấy vừa được nói ra, mọi âm thanh phía dưới như biến mất.

Chấn động đến nỗi không cách nào diễn tả nổi.

Tiêu Bạch Y đang xin tha ư?

Điều này rõ ràng là có hơi chịu thua rồi còn gì!

Đường đường là Tiên Nhân tầng chín! Thế mà lại chịu thua một Đại Đế trung vị như Tô Minh! Bị Tô Minh đè ra đánh!

"Tôi nói muốn giết anh là sẽ giết anh, Tam minh chủ, mời!", Tô Minh nhe răng cười, sát khí ngùn ngụt, khá là vui vẻ. Vì Tiêu Bạch Y quả thực rất mạnh, anh đã sử dụng hết mọi con át chủ bài, cũng không thể hạ gục hắn ta trong thời gian ngắn là hiểu Tiêu Bạch Y mạnh cỡ nào. Thế nên mới thấy cục Ma Đao Thạch kia có ích thế nào!

"Thằng con hoang, mày nghĩ rằng bổn tọa không làm gì được mày ư?", trên mặt Tiêu Bạch Y lộ ra vẻ dữ tợn.

Hắn ta quả thực đã sắp bị ép đến đường cùng, không phải là vì yếu hơn Tô Minh, mà thực tế, dù là kiếm pháp đỉnh cấp kia của Tô Minh cũng không bằng hắn ta. Nhưng thế mà hắn ta lại không lập tức giết được Tô Minh. Đã thế, sau khi vết thương Tô Minh lành lại, kết hợp với cách chiến đấu điên rồ kia, có thể dần mài chết hắn ta!

Tiêu Bạch Y vừa tức vừa ức muốn chết, song lại không làm được gì.

Cứ thế tiếp, cùng lắm là mấy chục giây sau, hắn ta sẽ kiệt sức, cuối cùng vì không còn đủ Tiên Nguyên mà trở thành con cá trên thớt.

"Tôi thật sự cảm thấy anh chẳng làm gì được mình hết", Tô Minh chẳng chút sợ hãi trước sự đe dọa của Tiêu Bạch Y, anh có đòn sát thủ thì thả ra đây, tôi sợ anh chắc!

Trường hợp với mấy lời đe dọa gì mà tôi đây chưa trải qua?

Không giết chết anh thì đừng hòng tôi dừng tay.

Ma La Kiếm trong tay không khỏi biến thành vòng tay.

Đỉnh Thần Ma vẫn luôn ở trong tay Tô Minh, khi thực lực và cảnh giới của anh ngày càng tăng, giờ anh đã có thể sử dụng nó một cách thành thạo.

Mà đỉnh Thần Ma mạnh cỡ nào?

Anh không biết, nhưng theo Ma La Kiếm nói thì dù đỉnh Thần Ma không bằng nó, cũng chẳng kém bao nhiêu.

Thế nên, chắc chắn là đỉnh Thần Ma sẽ không yếu hơn cờ Trường Sinh. Đây là đánh giá của Tô Minh. Còn về việc tại sao hồi đó đỉnh Thần Ma lại bị giấu kín được trong chiến trường Thần Ma, vì dù sao trị số nguy hiểm của nơi đó cũng không cao. Chắc hẳn bên trong có bí mật gì đó, nhưng trước mắt thì Tô Minh cũng không biết.

Thoáng chốc, đỉnh Thần Ma đã bao phủ cờ Trường Sinh.

Cờ Trường Sinh chợt tự bạo, nổ tung.

Nhưng, điều khiến người ta bất ngờ là đỉnh Thần Ma lại chỉ khẽ run! Chứ không bể!

Đừng nói bể, ngay cả nứt cũng không có vết nứt nào nữa là.

Kia chính là bán bộ tổ khí đó!

Vậy mà lại... lại... lại chịu nổi?
Chương 873: Không có mắt nhìn người

Tiêu Bạch Y ngây người ra.

Đám người Bạch Kiếm cũng vậy.

Đám người Mộng Li Khinh Đàn ở bên dưới cũng thế.

Nhưng dù sao thì Tiêu Bạch Y cũng là người có kinh nghiệm, dù sao cũng là Tam minh chủ. Trong lúc cờ Trường Sinh tự hủy diệt cũng không có tác dụng thì cũng chỉ mất chút thời gian là phản ứng lại. Lúc này cũng không kịp thương xót cờ Trường Sinh, thậm chí không kịp mang tiên phách đi.

Trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ là sống sót và trốn chạy.

Đúng thế!

Hiện giờ hắn ta chỉ muốn chạy trốn.

Mặc dù cửa hư không bị Tô Minh chém đứt nhưng hắn ta vẫn chắc là mình chạy trốn được.

Hắn ta có thuật chạy trốn liên quan đến thần hồn. Cũng coi như thiên phú thần thông.

Tiêu Bạch Y cũng là người liều, nếu đã chọn cách chạy trốn thì cũng không quan tâm đến thể xác và tiên phách bị tổn thất đến mức nào, dù sao chỉ muốn chạy trốn.

Có thể nói là thần hồn của Tiêu Bạch Y vô cùng mạnh, hóa thành ánh sáng màu máu chỉ muốn ẩn nấp vào hư không. Chỉ cần chui vào được hư không, ẩn trốn vào hư không hỗn loạn thì kể cả đám Bạch Kiếm ở cấp bậc Tiên Vương định truy sát hắn ta cũng không được. Và Tô Minh thì càng không thể.

Tiêu Bạch Y thấy oán hận vô cùng, lần này đúng là tổn thất lớn.

Có thể nói, kể cả tháo chạy cũng chỉ còn thần hồn, tất cả đều phải làm lại từ đầu.

Hắn ta nhớ kỹ Tô Minh rồi!

Sau này nhất định hắn ta phải báo thù! Bất luận phải bỏ ra cái giá lớn đến đâu.

Ngay từ đầu đã cảm thấy Tô Minh còn không là đối thủ của Mộng Li Khinh Đàn.

Kết quả là đến cuối cùng, ngay cả Tiêu Bạch Y cũng bị truy sát.

Thần sắc của đám Bạch Kiếm vô cùng phức tạp, không biết nên nói gì.

Biểu hiện hôm nay của Tô Minh khủng khiếp đến nỗi bốn người này còn cảm thấy có chút ảo diệu.

Cấp bậc Đại Đế trung vị tám chuyển giết chết cảnh giới Tiên Nhân vòng chín.

Kể cả đối phương có tiên khí thượng phẩm và bán bộ tổ khí thì cũng vậy cả.

Chiến tích này đúng là đám người Bạch Kiếm sống một hai tỷ năm cũng chưa từng gặp.

Ở bên dưới, Liễu Nhiên, Tiêu Đình và cả Mộng Li Khinh Đàn cuối cùng cũng bừng tỉnh trong sự chấn động và kinh hãi.

Liễu Nhiên và Tiêu Đình đã bị dọa chết khiếp, nếu không phải là hai người đỡ nhau thì đã ngã sấp xuống đất.

Mộng Li Khinh Đàn đứng ở đó, ánh mắt phức tạp. Cô ta đột nhiên thấy xấu hổ.

Thực lực của mình mời Tô Minh mà bị Tô Minh từ chối, mình đã tức giận lắm rồi, còn trách không biết Tô Minh lấy đâu ra sự tự tin.

Cô ta cảm thấy vui mừng và may mắn, bởi lúc giao đấu trên sân chỉ với thái độ muốn dạy cho Tô Minh bài học. Nhưng nếu lúc đó mà dấy lên chút sát ý thì chắc lúc này mình đã xuống âm phủ rồi chăng?

Đúng là vẫn may mắn giữ lại được một mạng!

Nhưng sau đó Mộng Li Khinh Đàn có chút mơ hồ, bởi vì cô ta không biết mình có nên quay về Vô Song Minh nữa không?

Dù sao thì mình cũng là ngọn nguồn dẫn đến cái chết của Ứng Huyền và Tiêu Bạch Y.

Tam minh chủ và Lục minh chủ đều chết cả rồi, cô ta ít nhất cũng phải chịu chút trách nhiệm.

Quay về Vô Song Minh thì sẽ có kết cục như nào, cô ta cũng không dám chắc.

Phải làm sao đây?

Tiếp theo phải làm sao?

“Hồ Linh Dư! Bị dọa tè ra quần chưa? Hừm!”, Quân Tốc Tốc thấy kích động, quay đầu lại tìm thấy bóng dáng Hồ Linh Dư: “Hừm! Nhìn bộ dạng của cô kìa! Trước đó khi anh Tô Minh từ chối lời mời của Mộng Li sư tỷ thì cô sợ đến nỗi đi đường vòng qua nơi ở của Tô Minh, chỉ sợ có dính líu gì đến anh ấy”.

Lúc này sắc mặt Hồ Linh Dư đỏ ửng, vô cùng xấu hổ.

Tất nhiên, trong lòng cũng vô cùng hối hận.

Đúng vậy!

Cô ta là người thiếu chính kiến và cũng không có mắt nhìn người.

“Anh Tô Minh! Hì hì, anh đúng là lợi hại! Bắt đầu từ hôm nay tôi chính là fan hâm mộ của anh”, một giây sau, Quân Tốc Tốc đi lên phía Tô Minh rồi ngẩng đầu lên, ôm chặt cánh tay của Tô Minh với vẻ đắc ý và tự hào.

Nhớ lại trước đó Tô Minh từ chối lời mời của Mộng Li Khinh Đàn, hơn nữa còn đồng ý quyết chiến với Mộng Li Khinh Đàn, lúc đó tất cả học viên trong trường do Hồ Linh Dư dẫn đầu đều sợ đến nỗi tản hết ra. Mặc dù ban đầu họ đều bao vây trước nơi ở của Tô Minh, muốn làm quen với anh. Vậy mà sau đó thì… Lúc đó, chỉ còn mỗi mình mình đứng về phía Tô Minh.

Bây giờ thì hay rồi!

Quân Tốc Tốc vô cùng tự hào vì mình rất nghĩa khí và tự hào về tầm nhìn của mình.

Những chuyện không có lợi thì sẽ chẳng ai muốn làm.

Mặc dù Mộng Li Khinh Đàn vô cùng xinh đẹp nhưng đẹp có ăn được đâu! Bên cạnh Tô Minh cũng đâu thiếu những cô gái xinh đẹp.

“Thứ nhất, hiện giờ chắc anh cũng quyết sống chết với Vô Song Minh, mà chắc anh cũng không hiểu gì về Vô Song Minh. Tôi có thể nói cho anh tất cả thông tin về nó, bao gồm cả những chiêu bài bí mật. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng mà”.

“Thứ hai, ở ngoại vực tôi còn biết được một nền văn minh chết bị bỏ hoang. Sau này, nếu anh muốn rời khỏi học viện Hỗn Độn đến ngoại vực thì tôi có thể đưa anh đến đó. Một nền văn minh chết có thể khiến thực lực của chúng ta tăng lên rất nhiều”, Mộng Li Khinh Đàn chậm rãi nói.

Tô Minh chỉ trầm ngâm lắng nghe.

“Tôi đồng ý!”, Tô Minh gật đầu.

“Cảm ơn! Tôi…”, Mộng Li Khinh Đàn thở phào một cái, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này…

Đột nhiên sắc mặt Tô Minh lạnh hẳn đi, thậm chí sát khí nổi lên cuồn cuộn, khí tức lạnh băng.

Chuyện gì thế này?

Cả Mộng Li Khinh Đàn, Quân Tốc Tốc và đám người Bạch Kiếm đều ngây người ra, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì.

Một giây sau…
Chương 874: Tô Ly là điểm yếu của tôi

Tô Minh nói: “Tôi có chút chuyện gấp, xin thứ lỗi”.

Lời nói vừa dứt thì Tô Minh biến mất.

Anh dùng hết sức quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong rồi đi ra khỏi tâm Hỗn Độn đi về phía nhà họ Nguyên.

Đồng thời lúc này…

Nhà họ Nguyên đang là một mớ hỗn độn, vô cùng hoang tàn.

Nhưng cửa trận pháp ở bí cảnh phía sau nhà họ Nguyên thì vẫn lóe sáng.

Hai cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa trận pháp. Đó chính là Tô Ly và Phong Vũ Vân.

Tô Ly đã ở cảnh giới Đại Đế thượng vị bảy chuyển.

Đúng vậy! Theo như cô gái áo đỏ thấy thì Tô Ly và Phong Vũ Vân đúng là tự tìm cái chết.

Cô gái áo đỏ dẫn theo hai người hầu. Vốn theo lệnh của bố đến một vùng hư không để thăm dò nhưng trước đó cô ta chưa từng rời khỏi nhà, lần này có thể ra ngoài nên cảm thấy vui sướng, đến nỗi quên cả nhiệm vụ. Cô ta chỉ mặc sức vui chơi, ngao du rồi đi kiểu gì lại đến ngay nền văn minh Xương.

Đây vẫn chưa là gì. Khi đến nền văn minh Xương, cô gái áo đỏ ngửi thấy khí tức mà mình vô cùng quen thuộc.

Đúng lúc này phát hiện ra Tô Ly và Phong Vũ Vân. Đúng vậy! Chính là hai cô gái này đi ra từ bí cảnh.

Khí tức quen thuộc của cô gái áo đỏ đến từ con vẹt đầu nhọn của Tô Ly.

Con vẹt đó là vẹt Cửu Sắc Huyền Băng vô cùng hiếm gặp. Kể cả là ở nền văn minh cấp hai thì cũng được coi là thú cưng đẳng cấp hiếm gặp.

Cô gái áo đỏ đã để ý đến con vẹt này.

Cô ta dẫn theo hai người hầu của mình đáp xuống nhà họ Nguyên, xuất hiện ở trước mặt Tô Ly và Phong Vũ Vân.

Cô ta không nói hai lời mà chỉ muốn Tô Ly dâng tặng con vẹt ở trên vai mình cho cô ta.

Ừm! Đó là ngữ khí ra lệnh, mà còn theo kiểu cướp đoạt.

Theo như cô gái áo đỏ thấy, bản thân cô ta để ý đến con vẹt Cửu Sắc Huyền Băng này cũng coi như may mắn và vinh dự của họ rồi.

Chỉ cần cô ta thích thì ban cho hai cô gái kia thân phận được trở thành tỳ nữ thì cũng được ý chứ.

Nhưng nào ngờ…

Tô Ly lại một mực từ chối.

Đúng là không biết điều.

Vì vậy, cô gái áo đỏ trực tiếp ra tay, đánh trọng thương Phong Vũ Vân trước, sau đó đến lượt Tô Ly.

Vì tâm trạng vui vẻ nên cô ta không giết hai người.

Nhưng cô ta lại dùng cách đặc biệt và thanh đao độc ác vạch hai đường lên mặt Tô Ly nữa.

Đúng là thích thật!

“Vì con vật này mà cô cũng dám đắc tội với tôi! Cô nói xem, đám thấp hèn như các cô sao lại không có mắt đến vậy”, cô gái áo đỏ giơ một tay còn lại lên rồi xách con vẹt Cửu Sắc Huyền Băng lên.

Con vẹt Cửu Sắc Huyền Băng này vẫn còn nhỏ, lại không có thực lực. Là Tô Ly vô tình gặp được trong bí cảnh nhà họ Nguyên.

Con vật nhỏ bé này khá thông minh nên Tô Ly rất thích, vì vậy đi đâu cũng mang theo.

Nhưng thật không ngờ…

“Cô chủ đây vốn thích con vẹt Cửu Sắc Huyền Băng này nhưng giờ lại không thích nữa”, một giây sau, cô gái áo đỏ đột nhiên bật cười, nụ cười tàn nhẫn và bỡn cợt.

Lời nói vừa dứt thì cô ta lại giơ một tay đang cầm dao lên.

Phụp!

Một đao này lập tức lao về phía Tô Ly, nó nhanh đến nỗi khiến Tô Ly và Phong Vũ Vân không kịp trở tay.

Cô gái áo đỏ ra tay không chút lưu tình, muốn dồn Tô Ly vào chỗ chết.

Đúng lúc nguy cấp thì Tô Minh đã xuất hiện, khi ở học viện Hỗn Độn, anh mơ hồ cảm nhận được Tô Ly gặp nguy hiểm, thế nên đã ngay lập tức dùng quy luật không gian đến nhà họ Nguyên.

Cũng may là anh đã đến kịp, nếu không thì thật sự lớn chuyện rồi.

Mặc dù anh đến kịp nhưng một đao của cô gái áo đỏ kia lướt qua mặt Tô Ly khiến má cô bị cắt một vết, Tô Minh lập tức chém một kiếm Thiên Vẫn ra, đánh cho cô ta lùi về phía sau mấy bước.

Lúc này, sắc mặt cô ta đỏ ửng, vô cùng sửng sốt và bực tức.

“Chung Cầm, Chung Hà, lên cho tôi”.

Đây là hai người hầu đi theo bảo vệ cho cô ta, thực lực lên đến cấp bậc bán bộ Tiên Nhân.

Hai người này thoắt ẩn thoắt hiện, đồng thời lao về phía Tô Minh và ra đòn. Lúc anh xuất hiện và dùng một chiêu của Thiên Vẫn kiếm chặn lại đao của cô gái áo đỏ kia, hai người này đã cảm giác được sự yêu nghiệt của anh.

Thực lực của bán bộ Tiên Nhân quả nhiên vẫn rất mạnh, nhưng nó không là gì đối với một người có bảo tàng huyết mạch như anh.

Sự phẫn nộ của Tô Minh đang lên tỡi cực điểm, chỉ cần anh chậm một giây thôi là Tô Ly đã chết trong một đòn kia.

Anh hừ lạnh một tiếng: “Bán bộ Tiên Nhân thì thế nào, có chịu được một kiếm Ma La của tôi không?”

Chỉ một đao của Ma La kiếm cộng với sức mạnh thuần 6500 tỷ kg, hai người kia đã hóa thành màn sương máu.

Cô gái áo đỏ thấy cảnh này thì sợ hãi kinh hoảng, cả người run rẩy không đứng vững mà ngã xuống đất.

Nhưng cô ta vẫn mạnh miệng mà nói: “Đồ khốn, anh lại dám giết người của tôi, anh chết chắc rồi, anh trai tôi mà đến thì sẽ nghiền nát anh trong vòng một giây, đồ khốn kiếp!”

Tô Minh nhếch môi nói: “Có ai thì cô gọi hết đến đi, tôi cho các người cùng nhau lên đường, chết cũng không cô đơn”.

Trên thực tế, không cần Tô Minh nói, cô gái áo đỏ cũng đã bóp nát ngọc bội trong tay mình.

Hành động này hoàn toàn là theo bản năng, đúng theo kiểu bị hù dọa.

Lúc này, trên mặt và trên người của cô gái áo đỏ đều là máu, là ban nãy Chung Cầm và Chung Hà bị Tô Minh trấn áp hóa thành làn sương máu.

Vô cùng khủng khiếp…

Chuyện này xảy ra quá đột ngột…

Cô gái áo đỏ sợ chết khiếp, cũng theo bản năng nắm chặt nắm đấm, thế là miếng ngọc vỡ nát.

Tô Minh nhìn cô gái áo đỏ một cái, nhìn thật lâu, ánh mắt vô cùng quái dị. Bởi vì trong mắt anh, cô gái áo đỏ đã như một người chết.

Lúc này, khéo ông trời cũng không cứu được cô ta.

Tất nhiên, hiện giờ Tô Minh cũng không muốn giết chết cô ta.

Dù sao thì anh trai của cô gái áo đỏ cũng đến đây rồi. Vậy thì, cứ để cô ta chứng kiến anh trai mình bị Tô Minh giết như thế nào, lúc đó sẽ phá vỡ những suy nghĩ viển vông trong lòng cô ta khiến cô ta tuyệt vọng như rơi vào cõi chết.

Bây giờ mà giết, khéo cô ta còn nghĩ rằng mình chết rồi thì đã có anh trai báo thù cho.

Nhưng giết như vậy thì không có gì thú vị cả.

Tô Ly chính là điểm yếu của Tô Minh. Em gái bị bắt nạt như vậy, ngoài việc dày vò giết chết người khác theo cách này thì Tô Minh không nghĩ ra cách gì khác.

Sắc mặt Tô Minh bình tĩnh lạ thường. Nhưng những người hiểu anh thì đều biết, Tô Minh càng bình tĩnh thì sát khí càng mạnh.

Cô gái áo đỏ nuốt nước bọt ừng ực, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi. Dù sao thì hai người hầu cận của cô ta cũng ở cảnh giới bán bộ Tiên Nhân, thực lực còn mạnh hơn cả cô ta. Tô Minh có thể giết chết hai người đó thì chắc chắn có thể giết chết cô ta.

Quá nguy hiểm!

Đầu cô gái áo đỏ như muốn nổ tung.

Sống chết chỉ trong một suy nghĩ của Tô Minh mà thôi.

Ngoài ra, cô ta nhìn Tô Minh, trong lòng không kìm nổi sợ hãi. Bởi vì cô ta nghĩ mãi không ra, làm sao đối phương chưa đến 30 tuổi?

Đối phương chỉ ở cấp bậc Đại Đế thượng vị ba chuyển làm sao giết được hai người hầu ở cảnh giới bán bộ Tiên Nhân? Cô ta nào biết, có lẽ nửa tiếng trước Tô Minh vẫn chỉ đang ở cấp bậc Đại Đế trung vị tám chuyển, chỉ trên đường từ học viện Hỗn Độn đến nhà họ Nguyên, trong nửa tiếng ngắn ngủi Tô Minh đã đột phá lên cấp bậc Đại Đế thượng vị ba chuyển.

Cảnh giới Đại Đế thượng vị ba chuyển khiến cho thực lực của Tô Minh tăng lên nhanh chóng. Không nói đâu xa, nói ngay sức mạnh thuần túy và dùng đến tất cả thủ đoạn thì đã tăng từ 650 tỷ kg lên 1000 tỷ kg rồi.

Đúng thế! Tăng vọt như vậy! Lý do rất đơn giản, cấp bậc Đại Đế trung vị tăng lên cấp bậc Đại Đế thượng vị dù sao cũng là một cảnh giới lớn. Tăng lên về cảnh giới tất nhiên cũng có thay đổi về chất lượng chứ.

Nhưng trên thực tế đâu chỉ có vậy?
Chương 875: Miếng ngọc đưa tin

Trong nửa tiếng đó, Tô Minh còn để Pháp Tắc Trường Hà hấp thụ hoàn toàn tiên phách của Tiêu Bạch Y. Có thể thấy, uy lực của Pháp Tắc Trường Hà đã tăng lên ba lần thậm chí là bốn lần, đúng là khủng khiếp.

Trên thực tế còn có cả những tài nguyên võ đạo khác trong nhẫn không gian của Ứng Huyền và Tiêu Bạch Y. Trong nửa tiếng đó, Tô Minh không có thời gian đi kiểm tra, chỉ giữ lại sau đó sẽ kiểm lại.

Nhưng chỉ riêng việc cảnh giới và Pháp Tắc Trường Hà tăng thêm uy lực đã khiến cho sức chiến đấu thực tế của Tô Minh tăng hơn trước mấy lần. Nếu như bây giờ anh và Tiêu Bạch Y giao đấu thì đâu cần mất nhiều thời gian như trước?

Anh có niềm tin là chỉ trong mười hơi thở đã có thể dễ dàng giải quyết trận đấu rồi.

“Con bé này! Tiến bộ không ít đâu”, Tô Minh đi về phía Tô Ly, thần sắc bình tĩnh trên mặt biến thành nụ cười cưng chiều.

Xa nhau không bao lâu mà cảnh giới của Tô Ly đã là…

Cấp bậc Đại Đế thượng vị bảy chuyển?

Nói thật, Tô Minh có cảm giác như đang nằm mơ.

Hơn nữa, anh khẳng định rằng, cảnh giới của Tô Ly không bấp bênh mà rất chắc chắn.

Xem ra, cô em gái này của mình cũng có chút tiền đồ trên con đường võ đạo.

“Anh!”, Tô Ly vốn bị khí tức của cô gái áo đỏ trấn áp và khóa chặt, vì vậy không thể nhúc nhích. Nhưng hiện giờ hai người này đã chết, cô có thể tự do rồi. Sau khi nhìn thấy Tô Minh đến thì cô đâu kìm nén được, lập tức bổ nhào lại ôm chặt lấy anh, nước mắt lưng tròng.

Trước đó bị cô gái áo đỏ sỉ nhục và bắt nạt thì Tô Ly không khóc.

Vậy mà nhìn thấy anh trai thì cô lại muốn khóc.

Như kiểu muốn trút hết nỗi uất ức và tủi thân trước đó.

Cô ôm chặt Tô Minh, cảm thấy an toàn cực độ.

“Con bé ngốc này! Khóc làm gì, chẳng phải anh đến rồi sao?”, Tô Minh xoa đầu Tô Ly ân cần nói, sau đó xót xa nhìn lên vết kiếm hằn lên trên hai bên má của cô.

“Anh ơi! Có thể hồi phục được không?”, Tô Ly khẽ hỏi, nước mắt lã chã, cứ thế tuôn rơi.

Ở trước mặt Tô Minh, cô mãi mãi là cô em gái bé bỏng.

Bất luận là hồi đi học ngày trước hay sau này thực lực rất mạnh, bất luận khi còn là truyền nhân Hoàng Cực cung được mở phong ấn hay là hiện giờ đã được lên cấp bậc Đại Đế thượng vị.

Ở trước mặt Tô Minh, Tô Ly vẫn là Tô Ly, không có gì thay đổi.

“Tất nhiên rồi!”, Tô Minh nói với giọng an ủi, sau đó tay anh đặt lên vết kiếm ở trên mặt Tô Ly.

Chân khí bắt đầu chảy vào, Tô Ly chỉ cảm thấy năng lượng ấm áp đang chảy trên mặt mình.

Sau vài hơi thở…

“Em sờ lên mặt xem!”, Tô Minh cười nói.

Đã khôi phục lại như ban đầu rồi.

Cô gái áo đỏ ở bên cạnh từ đầu đến giờ chỉ nhìn Tô Minh, vì vậy cô ta cũng nhìn thấy rõ cảnh Tô Minh trị thương và xóa vết kiếm trên mặt Tô Ly.

Vì vậy…

“Không thể nào!”, cô gái áo đỏ trợn trừng mắt, ngây người ra, sau đó là không thể chấp nhận nổi.

Đùa gì vậy?

Thanh đao đó của cô ta khủng khiếp đến mức nào?

Tính sát thương ra sao và khó phục hồi đến đâu?

Cô ta là người rõ nhất.

Nhưng cảnh tượng trước mặt… Đúng là gặp phải quỷ rồi.

“Anh à! Anh giỏi thật đấy!”, Tô Ly lấy bảo kiếm của mình làm gương soi, thấy được mặt mình thì lập tức vui mừng. Cô không kìm nổi ôm chặt cánh tay Tô Minh, bắt đầu nũng nịu: “Anh à! Em giỏi không? Em ở cấp bậc Đại Đế thượng vị rồi đấy”.

“Giỏi! Ly Nhi nhà chúng ta là giỏi nhất”, nụ cười cưng chiều của Tô Minh càng rõ hơn.

Nhưng đúng lúc này Tô Minh đột nhiên chau mày lại.

“Lạ thật!”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.

Trước đó anh dồn hết sự chú ý vào Tô Ly nên không cảm nhận rõ.

Lúc này, an ủi Tô Ly rồi, cũng trị thương xong rồi thì đột nhiên cảm nhận được. Dường như… Dường như…

Trong nhẫn không gian của Tiêu Bạch Y có động tĩnh.

Đúng vậy! Đúng là có động tĩnh.

Anh theo bản năng mở ra xem thì lập tức một miếng ngọc xuất hiện ở trong tay anh.

Đây là miếng ngọc mà Tô Minh tìm được trong nhẫn không gian của Tiêu Bạch Y, lúc này nó không ngừng run rẩy.

Miếng ngọc này dường như là ngọc đưa tin.

Nhưng giống hơn là…

Tô Minh theo bản năng nhìn về phía cô gái áo đỏ, tận sâu thẳm ánh mắt là vẻ lạnh lùng quái dị.

Còn cô gái áo đỏ cũng nhìn miếng ngọc trong tay Tô Minh, toàn thân run rẩy, lập tức trừng mắt lên, giọng nói sắc bén: “Cậu… Cậu… Sao ngọc đưa tin của anh tôi lại ở trong tay cậu?”

“Anh cô?”, Tô Minh quét nhìn cô ta một cái.

“Cậu đã làm gì anh tôi? Hả? Đã làm gì anh ấy rồi?”, nước mắt của cô gái áo đỏ lập tức rơi xuống, đôi mắt đỏ ửng, dường như cô ta đã đoán được điều gì.

“Cô nói xem?”, Tô Minh thản nhiên nói: “Chẳng phải anh cô là vô địch sao?”

Vô địch thì làm sao chết trong tay Tô Minh được?

Tất nhiên, công bằng mà nói, trong lớp thanh niên thì Tiêu Bạch Y đúng là yêu nghiệt siêu cấp nhưng tiếc rằng lại gặp phải Tô Minh.

“Không thể nào! Anh tôi là cảnh giới Tiên Nhân bậc chín! Không thể nào chết trong tay một con kiến như cậu”, cô gái áo đỏ cắn răng, nhìn Tô Minh với vẻ oán hận, trong lòng không thể chấp nhận được.

Nhưng đúng lúc này toàn thân cô ta run rẩy.

Bởi vì một miếng ngọc trong nhẫn không gian của cô ta cũng đột nhiên run rẩy.

Đây là miếng ngọc truyền tin bố và cô ta.

Cô ta theo bản năng nắm chặt lấy.

Sau đó, từ trong miếng ngọc phát ra âm thanh sốt sắng và trầm đục: “Linh Nhi! Mau về đi! Tiên phách của anh con nát rồi, anh con đã chết. Vị trí anh con chết cách con không xa đâu, dường như ở trong cùng một nền văn minh. Bất luận con đang làm gì thì cũng quay về ngay cho ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK