Ngày hôm sau…
“Ở ngoài phải cẩn thận đấy con nhé!”, Tuỳ Thanh Liên nói với giọng không nỡ.
“Mẹ yên tâm đi, con trai mẹ mệnh lớn lắm”, Tô Minh cười nói, trong lòng cũng có chút không nỡ. Anh thầm hạ quyết tâm phải tiếp tục cố gắng nghĩ cách để nâng cao việc kiểm soát quy luật không gian.
Nếu như có một ngày anh nắm chắc được quy luật không gian và đạt đến thất đoạn thì khéo chỉ mất ba đến năm phút là có thể từ khu vực Hỗn Độn quay về nhà họ Tô rồi. Như vậy thì có thể thường xuyên về nhà. Nếu như có thể nắm bắt đến bát đoạn thì chỉ cần mười hơi thở là về được nhà rồi. Như vậy chắc có thể ngày nào cũng về chăng?
Đoạn đường còn dài nên vẫn phải nỗ lực hơn.
“Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh không phải tuýp người lề mề, vì vậy một lát sau anh nhìn Phong Vũ Vân, nói.
Sau đó hai người bước lên tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc.
“Khởi hành đến nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn!”, lúc đi lên tàu con thoi tác chiến, Phong Vũ Vân nói.
“Cô chủ! Cô không về Thái Nhất thần quốc trước sao?”, Tiểu Mạt tò mò, hỏi.
“Đến nhà họ Nguyên trước, tôi mà không đi thì khéo tên khốn này sẽ chết ở đó mất. Hắn căn bản không biết tử tướng thành Thi Ma khủng khiếp đến mức nào đâu?”, Phong Vũ Vân nhìn Tô Minh đang ngồi trên ghế uống trà ở trong cung điện của tàu con thoi tác chiến, nói với vẻ bất lực.
“Được rồi! Bây giờ thì cô nói đi, rốt cuộc tử tướng thành Thi Ma là cái gì? Sao lại khiến cô sợ đến vậy?”, Tô Minh đặt chén trà xuống, cười hỏi.
Mặc dù anh có chiến ý vô địch, coi thường tất cả nhưng vẫn phải dốc sức trong mọi chuyện.
Nếu đã có thời gian thì cũng nên tìm hiểu một chút.
Ngộ nhỡ có gì bất ngờ thì sao?
Phong Vũ Vân vui mừng, vì cuối cùng tên khốn kiêu ngạo này cũng chịu nghe rồi.
Cô ta vội đi đến bên cạnh Tô Minh rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, chậm rãi nói: “Khu vực Hỗn Độn có ba cấm địa lớn. Thứ nhất tất nhiên là tâm Hỗn Độn, nếu như không được học viện Hỗn Độn cho phép thì anh vào tâm Hỗn Độn sẽ chết chắc. Thứ hai là Huyết Hoàng Uyên. Thứ ba là thành Thi Ma. Thành Thi Ma thuộc về bắc cực của khu vực Hỗn Độn, là sát trường không ai dám đến kể từ khi khu vực Hỗn Độn xuất hiện. Theo như ghi chép trong ‘Văn minh Xương chí’ thì có bốn trận chiến lớn trong mười trận chiến nổi tiếng thời viễn cổ đều diễn ra ở đó. Và cuộc chiến nổi tiếng thời thượng cổ khi con người làm chủ nền văn minh Xương đại chiến với cường giả của tộc thú cũng diễn ra ở đó. Ngay cả tứ quốc, tam tông, nhị môn, nhất tính của khu vực Hỗn Độn cũng từng diễn ra không dưới trăm trận đại chiến ở thành Thi Ma.
Tô Minh chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Vì vậy thành Thi Ma đúng với tên gọi của nó, là thành trì đầy rẫy thi thể. Theo như thống kê không hoàn toàn thì từ ngày khai thiên lập địa đến giờ, có không dưới ba trăm tỷ sinh linh chết ở thành Thi Ma rồi”, Phong Vũ Vân ngưng giọng nói.
“Sau đó thì sao?”, Tô Minh hỏi.
Nói cho cùng thì thành Thi Ma là chiến trường đầu tiên của khu vực Hỗn Độn.
“Sau đó… Cũng chình vì vậy mà sát khí ở thành Thi Ma nồng nặc, không thể tưởng tượng nổi. Đến một trăm triệu năm trở lại đây, tất cả những người ở dưới cấp bậc Đại Đế khi vào thành Thi Ma đều bị kiểu ăn mòn, biến thành tro tàn, chứ đừng nói đến việc thành Thi Ma có các cường giả chết thảm, trước khi chết còn để lại tử khí khủng khiếp. Thậm chí, còn có hố đen quy luật như quy luật Hủy Diệt, quy luật Sát Ý được ngưng tụ hàng tỷ năm. Dù sao thì thành Thi Ma cũng vô cùng nguy hiểm. Nói ngay bây giờ đi, nếu như tôi đi một vòng trong thành Thi Ma thì chắc chắn không thể sống sót mà ra khỏi đó được”.
Tô Minh bỗng thấy thú vị, sát ý nồng nặc ư?
“Nhưng cũng chính vì vậy mà thành Thi Ma là bảo địa đối với những yêu nghiệt tuyệt thế vạn thế hiếm gặp, là nơi có thể tu luyện thành công. Dù sao thì nơi nguy hiểm cũng đi kèm với những cơ hội”, Phong Vũ Vân lại nói: “Dần dần, có thể luyện bao lâu ở thành Thi Ma đã trở thành một quy chuẩn phán đoán mức độ thiên bẩm của các yêu nghiệt tuyệt thế. Thông thường, có thể kiên trì tu luyện một năm ở thành Thi Ma và sống sót ra ngoài thì được coi là tử đồ của thành Thi Ma. Có thể kiên trì luyện ngàn năm mà sống đi ra ngoài thì được coi là tử tông của thành Thi Ma. Có thể kiên trì hàng chục ngàn năm thì được coi là tử tướng”.
“Hóa ra là vậy!”, Tô Minh như hiểu ra.
“Mỗi tử tướng của thành Thi Ma đều là nhân vật lãnh quân thuộc lứa tuổi thanh niên của khu vực Hỗn Độn, phần lớn đều có thể trở thành trụ cột của khu vực Hỗn Độn trong tương lai. Hiện giờ, học viện Hỗn Độn có hơn trăm lão quái vật, có tầm khoảng ba mươi đến bốn mươi người từng là tử tướng ở thành Thi Ma hoặc kiếp trước là tử tướng thành Thi Ma. Gần như họ đều được mọi người thừa nhận là người có võ đạo cao ở khu vực Hỗn Độn. Không giống với danh xưng khác, dường như tất cả tử tướng ở thành Thi Ma không có ai dưới cấp bậc Đại Đế trung vị năm chuyển”.
Phong Vũ Vân nói một thôi một hồi rồi nhìn lên mặt Tô Minh, muốn nhìn xem thay đổi sắc mặt của anh.
Thậm chí muốn nghe thấy Tô Minh thay đổi chủ ý, tạm thời không đến nhà họ Nguyên nữa.
Dù sao thì trong lòng Phong Vũ Vân, kể cả là tử tướng thành Thi Ma, xét riêng về thiên phú võ đạo thì cũng là điều mà một người chưa đến 30 tuổi như Tô Minh có thể tưởng tượng nổi.
Chỉ cần Tô Minh nhẫn nhịn, nỗ lực tu luyện thì mấy chục ngàn năm tới sẽ có thể đến nhà họ Nguyên…
Kể cả là Nguyên Ương là tử tướng thành Thi Ma chuyển thế!
Tô Minh sẽ không thua kém Nguyên Ương chứ?
Nhưng…
“Anh nói gì đi chứ!”, Phong Vũ Vân thấy cạn lời, nói: “Bây giờ có nên đến nhà họ Nguyên không?”
“Đi chứ! Hỏi vậy chẳng phải lời thừa sao?”, Tô Minh tùy ý, nói.
Sau đó anh không thèm bắt chuyện với Phong Vũ Vân nói.
Anh tiếp tục mở nhẫn không gian ra.
Mở nhẫn không gian của Minh Viêm ra còn có Túy Kiếm Ma. Anh mong đợi ở Túy Kiếm Ma nhiều hơn.
Trong nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn…
Sắc mặt Tô Ly tái nhợt nhanh bước đi về phía đại điện.
Cô muốn đi tìm bố mình.
Cô nhận được tin từ phía Phong Vũ Vân là Tô Minh sắp đến nhà họ Nguyên, đang trên đường đến đây rồi.
Tô Ly thật sự sắp phát điên đến nơi rồi.
Chương 792: Những vị khách không mời mà đến
Vốn định nghĩ cách lẻn vào Nguyên Cảnh để nâng cao thực lực của mình, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi.
Anh trai sắp đến rồi.
Tô Ly nhanh bước đi về đại điện.
Trên đường đi Tô Ly bị rất nhiều người nhà họ Nguyên chỉ trỏ.
“Chết cười! Mọi người nghe thấy gì không? Trước đó vì muốn tranh đoạt vị trí người kế thừa gia chủ nên cô ta còn lôi anh trai ở hạ giới của mình ra, ha ha…”.
“Vị trí người kế thừa gia chủ cuối cùng vẫn thuộc về cậu chủ Nguyên Ương thôi! Ai có thể ngờ cậu chủ Nguyên Ương lại là chuyển thế của tử tướng thành Thi Ma chứ? Đúng là đáng sợ”.
“Con gái riêng của gia chủ mà thôi! Nghe nói có thiên phú võ đạo yêu nghiệt, tiếc rằng đầu óc có vấn đề. Lần đầu đến mà còn tưởng mình có thể thật sự trở thành người kế thừa gia chủ sao?”
…
Tô Ly vờ như không nghe thấy. Cô nhanh bước đi về đại điện.
Cuối cùng cũng đến được đó.
Từ xa cô đã nhìn thấy bố mình là Nguyên Chấp đứng ở trong đó nhưng lại đứng đối lưng với cửa, dường như đang nhìn cái gì đó rất nghiêm túc.
Tô Ly đi vào trong, vừa định nói gì thì Nguyên Chấp quay đầu lại nhìn Tô Ly, ra ký hiệu: “Nói nhỏ chút, Nguyên Ương đang hấp thụ Nguyên mạch”.
Lúc này Tô Ly mới nhìn thấy ở cuối đại điện là một người thanh niên áo trắng khoanh chân ngồi đó tu luyện. Trên mặt đất mà hắn ngồi lộ ra ánh sáng với ba màu đỏ, tím, đen, sau đó được Nguyên Ương hấp thụ hết.
Tô Ly nhìn về phía Nguyên Ương, trợn trừng mắt, sắc mặt tái nhợt: “Cấp bậc Đại Đế trung vị hai chuyển rồi”.
Sao… Sao có thể?
Ngày hôm qua khi ở phòng thờ tổ, Nguyên Ương mới chỉ ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị.
Mới có một ngày…
Cấp bậc Đại Đế trung vị và bán bộ Đại Đế cách nhau một trời một vực mà.
Theo thống kê, trong đám yêu nghiệt siêu cấp nổi danh nhất cả khu vực Hỗn Độn thì đều mất mấy ngàn năm mới từ bán bộ Đại Đế trung vị lên được cấp bậc Đại Đế trung vị thật sự.
Cảnh tượng trước mặt quá đáng sợ.
“Thiên phú võ đạo của Nguyên Ương còn khủng khiếp hơn chúng ta tưởng tượng gấp mấy trăm lần. Hôm qua ở phòng thờ tổ là nó khiêm tốn, cho con và Nguyên Địch thể diện đấy. Nếu không, các con mà lấy ra chiêu bài của mình cũng không so được với nó đâu”, Nguyên Chấp cười, tự hào nói: “Nguyên Ương đã lập kỷ lục rồi, Nguyên Ương đã hấp thụ được Nguyên mạch”.
Trong giọng nói của Nguyên Chấp đầy vẻ nhiệt huyết.
Con trai của ông ta chắc là yêu nghiệt số một của cả khu vực Hỗn Độn này chăng.
“Hiện giờ vẫn chưa phải cực hạn, có thể vẫn tiếp tục tăng thêm cảnh giới, thậm chí… Thậm chí có thể mở ra dấu ấn chân linh của tử tướng thành Thi Ma tiền kiếp nữa”.
“Bố ơi! Anh trai Tô Minh của con mấy ngày nữa sẽ đến nhà họ Nguyên. Đến lúc đó cầu xin bố ngăn cản Nguyên Ương và Tô Minh xảy ra mâu thuẫn…”, trong giọng nói của Tô Ly đầy vẻ cầu xin và sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Thật sự không được thì… Nếu hai người đấu nhau thì bố phải giữ tính mạng cho anh Tô Minh nhé. Con gái từ khi về nhà họ Nguyên chưa cầu xin bố chuyện gì, đây là yêu cầu đầu tiên của con đấy”.
“Ly Nhi! Con…”, ánh mắt Nguyên Chấp phức tạp, có chút bất lực. Ông ta định nói gì thì đột nhiên lúc này…
“Cộc, cộc, cộc…”, bên ngoài đại điện truyền lại tiếng bước chân dồn dập và kích động.
Đó là quản gia nhà họ Nguyên đến.
“Gia chủ! Có… Có khách đến, mấy người đó nói là bạn của cậu chủ Nguyên Ương”, quản gia đó cũng là người già của nhà họ Nguyên, được coi là trải sự đời. Ngày bình thường ông ta vô cùng điềm tĩnh nhưng lúc này lại sốt sắng, kích động đến nỗi sắc mặt đỏ ửng.
“Bạn của Ương Nhi?”, Nguyên Chấp có chút kinh ngạc.
Bởi vì ông ta rất rõ, mấy năm nay để bảo vệ hai người con trai có thiên phú võ đạo vô cùng mạnh như Nguyên Ương và Nguyên Địch, chỉ sợ hai người chưa trưởng thành đã yểu mệnh nên Nguyên Chấp rất ít cho hai người ra khỏi nhà họ Nguyên.
Như vậy, về lý mà nói thì Nguyên Ương chắc không có bạn bè mới phải.
Bạn của Nguyên Ương?
Lại còn tìm đến tận đây?
Đúng là kỳ lạ.
“Tổng cộng có ba người, đều ở cấp bậc Đại Đế trung vị. Hơn nữa, đều là người trẻ tuổi, chưa đến một trăm ngàn tuổi”, lão quản gia lại nói, trong giọng nói không kìm chế được vẻ kính sợ.
Ở khu vực Hỗn Độn, rất hiếm có được người ở cấp bậc Đại Đế trung vị dưới một trăm ngàn tuổi.
Vậy mà liền lúc đến ba người, lại còn nói là bạn của Nguyên Ương, vì vậy lão quản gia tất nhiên kích động rồi.
“Vậy sao?”, Nguyên Chấp kinh ngạc.
“Hơn nữa, ba người đó nói họ là bạn kiếp trước của cậu chủ Nguyên Ương! Tôi nghĩ, kiếp trước cậu chủ là tử tướng thành Thi Ma, vậy liệu ba người kia cũng là…”.
“Cũng là tử tướng thành Thi Ma không?”
“Nhanh! Mau đến phòng đợi khách, không được vô lễ! Phải rồi, bảo đám đại trưởng lão cũng đến đó”, Nguyên Chấp hít một hơi thật sâu, mắt sáng lên nói. Trong lúc nói ông ta cũng nhanh bước đi ra bên ngoài đại điện. Dường như ông ta quên mất sự tồn tại của con gái mình.
“Bố ơi!”, Tô Ly định nói gì đó nhưng bị Nguyên Chấp ngắt lời: “Có chuyện gì nói sau đi!”
Nguyên Chấp và lão quản gia nhanh chóng đi về phía phòng đợi khách.
Chương 793: Lôi kéo
Tô Ly không cam tâm, mím chặt đôi mỏi đỏ mọng, đi theo sau Nguyên Chấp. Nếu nói trước đó đã quyết định bảo bố phải ngăn cản anh trai xảy ra xung đột với Nguyên Ương, thì giờ cô lại càng quyết tâm hơn. Bởi vì, bản thân Nguyên Ương chính là tử tướng của thành Thi Ma chuyển thế đã đủ kinh người, giờ còn có thêm ba người bạn cũng là tử tướng thành Thi Ma chuyển thế.
Tô Ly thực sự không biết nên diễn tả thế nào về cái sự tuyệt vọng và trĩu nặng trong lòng mình.
Một lát sau, Nguyên Chấp, lão quản gia, Tô Ly đã đi tới đại sảnh tiếp khách. Bên trong có đám người hầu và tỳ nữ đang kính cẩn rót trà cho ba thanh niên.
Khi bước vào đại sảnh, ánh mắt Nguyên Chấp bèn co rút lại. Ba thanh niên kia không chỉ là Đại Đế trung vị, mà còn lần lượt là trung vị bốn chuyển, sáu chuyển và bảy chuyển. Trong lòng ông ta chấn động đến nỗi không cách nào diễn tả nổi! Đây cũng quá khoa trương rồi.
Phải biết rằng, dù là Nguyên Chấp - một nhân vật trên bảng lão quái, gia chủ của nhà họ Nguyên trong bốn quốc, ba tông, hai môn, một họ thì cũng chỉ là Đại Đế trung vị tám chuyển mà thôi.
Còn ba người trước mắt, e rằng đã không thể gọi là yêu nghiệt nữa vì nói thế là đang sỉ nhục bọn họ.
"Tiền bối là bố của Nguyên Ương, người anh em tốt của chúng tôi đúng không? Chu Tàng Kiếm, Đồ Quảng, Mạc Thương ra mắt tiền bối", ba thanh niên kia thấy Nguyên Chấp đi đến bèn đứng lên, vừa kính cẩn lại khách sáo chào hỏi.
Hóa ra, thanh niên có cảnh giới Đại Đế trung vị bảy chuyển kia chính là Chu Tàng Kiếm, tên y như người. Tuy khí tức đã được ẩn đi trông y như người thường, nhưng trong đôi mắt lại ẩn giấu kiếm phong, con ngươi lập lòe phát ra ánh sáng chói mắt như có hai thanh thần kiếm được nuôi dưỡng hàng tỷ năm, trông hết sức khủng bố.
Còn thanh niên Đại Đế trung vị sáu chuyển lại tên là Đồ Quang, tên cũng y như người, dáng người cao to, khí tức vừa âm trầm còn máu tanh, chỉ đứng đó thôi mà tiếng tim đập đã chấn động ầm ầm như có hàng tỷ sinh linh đang gào thét, khiến người ta cảm thấy bị chèn ép và khó thở.
Thanh niên có cảnh giới Đại Đế trung vị bốn chuyển thì lại là Mạc Thương, dù có cảnh giới thấp nhất trong ba người, nhưng cũng trẻ nhất, còn chưa đến 10 ngàn tuổi và chỉ mới có 8000 tuổi. Với số tuổi ấy đã là Đại Đế trung vị bốn chuyển thì đúng là cực kỳ xuất sắc!
"Khách sáo quá, mọi người đều là bạn của Tiểu Ương mà, ha ha ha, người một nhà cả", Nguyên Chấp cười ha ha nói.
Mà lúc này, Chu Tàng Kiếm lại liếc nhìn Tô Ly đang đứng đằng sau Nguyên Chấp, khá là tò mò.
Bấy giờ, mấy trưởng lão của nhà họ Nguyên cũng bước vào đại sảnh, lần lượt giới thiệu rồi ngồi xuống, tỳ nữ lại đổi nước trà lần nữa.
Bên ngoài đại sảnh cũng tụ tập rất nhiều người, họ đều là những thanh niên tài giỏi và một số chấp sự của nhà họ Nguyên không có tư cách bước vào bên trong. Có điều, vẫn có thể đứng ở ngoài cửa, đương nhiên là không thể ồn ào làm phiền đến khách quý.
Những người vây quanh bên ngoài đại sảnh đã sớm không ngừng nuốt nước bọt, tê cả da đầu.
Vốn dĩ, Nguyên Ương là tử tướng chuyển thế của thành Thi Ma đã khiến họ hết sức kinh ngạc và vui mừng, ai ngờ hắn ta còn có ba người bạn khác cũng là tử tướng chuyển thế của thành Thi Ma!
Ha ha ha.
Đám con cháu nhà họ Nguyên như bùng nổ, tin mừng động trời đó!
Đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh giới của ba người Chu Tàng Kiếm, họ lại được phen chấn động, mừng rỡ đến hóa rồ.
"Vậy chúng tôi cũng giới thiệu nhé, ha ha", ba người Chu Tàng Kiếm liếc nhau, cuối cùng Chu Tàng Kiếm lên tiếng nói.
Kế tiếp, cả trong lẫn ngoài đại sảnh đều trở nên im lặng, từng đôi mắt đổ dồn lên người Chu Tàng Kiếm, nghe hắn ta kể.
Khoảng mười lăm phút sau, Chu Tàng Kiếm mới nói xong. Đợi đến khi hắn ta dứt lời, gần như toàn bộ người nhà họ Nguyên kể cả Nguyên Chấp đều kích động đỏ mặt.
Ban đầu, tuy họ biết ba người Chu Tàng Kiếm là anh em kết nghĩa với Nguyên Ương, nên chắc cũng khá thân thiết. Song, sau khi nghe hắn ta nói xong mới biết họ vẫn quá xem nhẹ mối quan hệ ấy!
Nào mà khá thân? Quả thật là còn thân hơn cả anh em ruột ấy chứ!
Theo lời Chu Tàng Kiếm thì bốn người họ chính là có ơn cứu mạng với nhau, hồi trước ở thành Thi Ma đã cứu nhau hơn mười lần.
Kiếp trước, bốn người ở thành Thi Ma tu luyện mà cả công pháp cũng giống nhau nữa là, tài nguyên võ đạo cũng dùng chung. Khi họ chết là vì đối mặt với một kẻ thù cực mạnh, tuy không sinh cùng tháng cùng năm, nhưng lại cùng chết với nhau. Quan hệ kiểu đó thật sự thân đến nỗi khó có thể tưởng tượng nổi!
"Được, được, được, ba cậu nếu không ngại thì kể từ hôm nay có thể gọi tôi là bố nuôi, sao nào? Kiếp trước, mọi người là anh em cùng sống cùng chết với Tiểu Ương, đời này, cũng có thể như thế!", Nguyên Chấp kích động run giọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong đại sảnh.
Đây quả thật là đang lôi kéo một cách trắng trợn!
Chỉ cần nhà họ Nguyên lôi kéo được ba người này, một trăm triệu năm tới, có lẽ vực Hỗn Độn sẽ là thời đại của nhà họ Nguyên!
"Bố nuôi!", còn tưởng rằng ba người Chu Tàng Kiếm sẽ do dự và tự hỏi, ai ngờ họ lại dứt khoát chắp tay, kính cần cúi đầu gọi.
Thành công, thành công rồi!
Đúng lúc này.
"Anh cả, anh hai, cậu tư!", một giọng nói truyền tới từ bên ngoài đại sảnh.
Chương 794: Tô Minh đến
"Vừa dung hợp thôi, không thì sao em có thể biết mọi người?", Nguyên Ương mở miệng nói, lúc chưa dung hợp dấu ấn chân linh, tuy hắn ta biết mình là tử tướng chuyển thế của thành Thi Ma, nhưng cũng không nhớ rõ kiếp trước lắm. Giờ vì đã hiểu rõ Nguyên mạch, thực lực tăng vọt, rốt cuộc có tư cách dung hợp dấu ấn chân linh thì nào còn chần chừ.
"Ha ha ha ha, tốt!", Chu Tàng Kiếm cười ha ha, vỗ vai Nguyên Ương.
"Anh cả nhìn trúng em gái anh đó", Mạc Thương cười cợt chọc Nguyên Ương, rồi nhìn Tô Ly đang luống cuống, mặt mày trắng bệch ở đằng xa.
"Em ấy đúng là em gái ruột anh, nhưng anh trai trong lòng em ấy lại chỉ có mình thằng nhóc tên Tô Minh ở Hạ giới", Nguyên Ương liếc Tô Ly, sau đó không chút do dự nói.
"Ồ?", ba người Chu Tàng Kiếm quay sang nhìn Tô Ly với ánh mắt tò mò và kỳ lạ.
Mà lúc này, hầu như tất cả mọi người nhà họ Nguyên từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đại sảnh đều nhìn về phía Tô Ly với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ!
Họ không khỏi nhớ tới ngày hôm qua, Tô Ly còn định cạnh tranh vị trí người thừa kế với Nguyên Ương, rồi bày ra con át chủ bài là anh trai Tô Minh ở dưới Hạ giới của mình. Đúng là cười lộn ruột mà. Trò cười đó đủ để nhà họ Nguyên giễu cợt nhiều năm luôn ấy.
Tô Ly bị vô số người nhìn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ thì càng luống cuống, đôi tay nhỏ bé siết chặt góc áo. Nhưng, dù cô có cảm thấy tủi thân, sợ hãi, nhục nhã, trong đầu vẫn cứ quyết tâm muốn cầu xin cha, vì Tô Minh sắp đến. Giờ e rằng chỉ có cha mới ngăn được Tô Minh và Nguyên Ương xảy ra xung đột.
"Bố, chuyện con cầu xin người trước đó...", Tô Ly nhỏ giọng mở miệng van nài.
"Mọi việc đều có số", Nguyên Chấp liếc nhìn con gái mình, đáp.
Tuy trong lòng cảm thấy cô con gái này của mình đã thất lạc nhiều năm ở bên ngoài nên có chút áy náy, đúng là phải bồi thường cho con bé. Vả lại, tư chất võ đạo của Tô Ly cũng cực kỳ xuất sắc. Lúc nãy trong điện, ông ta suýt nữa đã đồng ý với lời cầu xin của Tô Ly.
Thế nhưng, khi ba tử tướng chuyển thế kết nghĩa với Nguyên Ương đi đến nhà họ Nguyên, mà còn nhận mình là bố nuôi, cái suy nghĩ muốn bồi thường Tô Ly bèn nhạt đi. Đơn giản là vì Nguyên Ương hơi khó chịu và gai mắt con bé. Chỉ thế mà thôi.
Bây giờ, Nguyên Chấp cảm thấy những người phụ nữ khác của mình cộng lại cũng không bằng một mình Nguyên Ương. Ông ta không muốn xen nhiều vào chuyện của thằng bé.
Nếu Tô Minh kia thật sự đến nhà họ Nguyên, rồi còn xảy ra xung đột với Nguyên Ương, ông ta đứng ra ngăn cản Nguyên Ương giết Tô Minh, vậy chẳng phải mất nhiều hơn được? Khiến Nguyên Ương oán hận người bố là mình à?
"Bố, con cầu xin người!", Tô Ly khóc nức nở, sắc mặt vốn không có chút máu lập tức trắng bệch như tờ giấy, tuy vẫn xinh đẹp, lại tái mét như người chết.
Thậm chí Tô Ly còn định quỳ xuống! Quỳ xuống cầu xin bố.
Thế nhưng, điều khiến cô tuyệt vọng là bố mình lại không cho cô cơ hội đó. Tô Ly định quỳ xuống, song lại có một khí thế trên người bố ngăn cản cô.
Nguyên Chấp rất kiên quyết, không chừa chút ky vọng nào cho Tô Ly.
Tô Ly tuyệt vọng, ngơ ngác, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên mặt.
"Có một chiếc tàu chiến hạ xuống trên sân võ đạo nhà họ Nguyên, nó đến từ Thái Nhất thần quốc. Trên tàu có một cô gái tự xưng là Phong Vũ Vân - công chúa của Thái Nhất thần quốc và một chàng trai tên Tô Minh đến chào hỏi!", gã sai vặt mở miệng.
Câu nói ấy vừa được nói ra, Tô Ly vẫn tuyệt vọng, ngơ ngác đứng tại chỗ bỗng run lên, suýt nữa xụi lơ. Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn gã sai vặt, cảm thấy như sắp không thở nổi!
Đến? Anh trai đến rồi? Phải làm sao đây?
"Ha ha ha ha, thú vị, Tô Ly, cô nói anh trai Tô Minh của mình là mạnh nhất, ừ, còn có thể để cô lấy ra làm con át chủ bài tranh giành vị trí gia chủ luôn mà. Nhưng Nguyên Ương tôi vẫn chưa bao giờ gặp loại yêu nghiệt đứng đầu cỡ đó, không được, tôi phải ra tiếp đón mới được, tiện thể để anh trai tốt của cô chỉ dạy võ đạo cho mình. Dù gì, tôi cũng vừa đột phá lên Đại Đế trung vị bốn chuyển, cảnh giới chưa ổn định lắm, cần người hướng dẫn đôi chút", tâm trạng Nguyên Ương khá tốt, cười ha ha nói.
Tuy hắn ta cảm thấy đi sỉ nhục và nghiền chết một con kiến ở Hạ giới chẳng thú vị là mấy, nhưng nếu làm thế mà có thể nhìn thấy cô em gái bỗng xuất hiện, suýt nữa cướp đi vị trí người thừa kế của mình lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, đau đớn muốn chết sẽ rất thú vị, không phải sao?
"Đi thôi, đến sân võ đạo", Nguyên Chấp mở miệng.
Tại sân võ đạo nhà họ Nguyên.
Tô Minh cũng vừa tỉnh lại trong tu luyện.
"Đến rồi?", Tô Minh nhìn sang Phong Vũ Vân hỏi.
"Đúng vậy, đã đến sân võ đạo của nhà họ Nguyên", Phong Vũ Vân gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ nghiêm trọng và phức tạp, may mà cô ta đã quyết tâm, nếu khi Tô Minh thật sự sắp chết, cô ta sẽ dùng thân phận công chúa Thái Nhất thần quốc dẫn anh đi, có lẽ sẽ cứu được anh nhỉ?
"Kiếm ý đã đạt tới cảnh giới lục đoạn đỉnh sẽ mạnh như thế nào nhỉ? Đặc biệt là khi kết hợp với quy luật không gian lục đạo đỉnh phong", Tô Minh không biết Phong Vũ Vân đang nghĩ gì, chỉ tò mò lẩm bẩm trong bụng.
Trên đường đi, anh đã mở chiếc nhẫn không gian của Túy Kiếm Ma ra.
Chương 795: Sự đáng sợ của tử tướng chuyển thế
Một niềm vui bất ngờ chợt ập đến!
Không ngờ trong nhẫn không gian của Túy Kiếm Ma lại có mấy tảng đá khắc kiếm ý, còn thuộc loại đỉnh cấp, dường như nó không phải đá khắc kiếm ý do nền Văn Minh sản sinh ra.
Tô Minh suýt nữa hạnh phúc muốn chết. Anh hấp thu hết, kiếm ý trực tiếp nhảy từ ngũ đoạn đỉnh phong lên lục đoạn đỉnh phong! Tăng khoảng một cấp!
Đừng thấy nó chỉ tăng lên một cấp mà lầm, Tô Minh cảm thấy sức mạnh ở mặt kiếm đạo của mình đã tăng lên hơn gấp mười lần.
Đơn giản là vốn Tô Minh cảm thấy mình có thể giết chết Đại Đế trung vị bảy tám chuyển trong một chiêu, thì giờ có thêm kiếm ý này, có lẽ dưới Đại Đế thượng vị sẽ không có ai là đối thủ của anh nữa.
Ngoài ra, trong nhẫn không gian của Túy Kiếm Ma còn có một bộ "Kiếm Đạo Chân Tích" do chính ông ta viết.
Nó ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc Túy Kiếm Ma học kiếm đến khi chết.
Có thể nói, nó là một vật báu vô giá đối với Tô Minh! Ngang ngửa Chí Bảo siêu cấp!
Tuy anh sẽ không trực tiếp học theo "Kiếm Đạo Chân Tích", dù gì kiếm đạo ấy cũng thuộc về Túy Kiếm Ma. Nếu hấp thu rồi đi theo bước chân người khác thì đó cũng không phải một con đường đúng đắn.
Nhưng nó không đại biểu cho cuốn "Kiếm Đạo Chân Tích" kia không có giá trị gì.
Anh có thể nghiên cứu nó rồi nghiệm chứng, hoàn thiện kiếm đạo của mình.
Lúc này, Tô Minh đi ra khỏi tàu chiến con thoi.
Trên sân võ đạo nhà họ Nguyên đã tụ tập rất nhiều người trong gia tộc, ai cũng hết sức phấn khích, có trò hay để nhìn còn gì?
Có ai trong nhà họ Nguyên thích Tô Ly không? Không ai cả! Suy cho cùng thì họ vẫn khinh bỉ người đến từ Hạ giới từ trong máu, dù tư chất võ đạo của Tô Ly có rất xuất sắc đi nữa thì cũng thế thôi.
Dưới tâm lý ấy, nếu có thể tận mắt nhìn thấy Tô Ly bẽ mặt, chẳng phải sẽ sướng rơn sao?
Khi Tô Minh đi ra, Phong Vũ Vân và Tiểu Mạt cũng đi ra theo, rồi bước tới bên cạnh anh.
Tô Minh nhìn chằm chằm sân võ đạo nhà họ Nguyên, hít sâu một hơi, đây là vực Hỗn Độn ư? Linh khí trong không khí thật đậm đặc, hơn nữa, anh còn cảm giác được khí Hỗn Độn ẩn chứa trong linh khí. Đây là điều có mơ cũng không dám nghĩ tới ở thế giới Đại Thiên.
Nếu tu luyện trong điều kiện này thì chắc ai cũng có thể tu luyện một cách thông thuận và đột phá hết sức dễ dàng nhỉ?
Tô Minh lại thoáng cảm nhận toàn bộ nhà họ Nguyên, riêng Đại Đế đã hơn 1000 người! Quả thật rất chấn động!
Toàn bộ thế giới Đại Thiên, dù có cơ hội chứng đạo thành Đế và có nhiều lão quái vật chuyển thế thì trước mắt cộng lại chắc cũng chỉ khoảng 100 Đại Đế.
Sự chênh lệch giữa thế giới Đại Thiên và vực Hỗn Độn thật sự rất lớn.
Trong lòng Tô Minh thầm nghĩ hay là nên để Đạm Đài Vô Tình, Diệp Mộ Cẩn, Quan Khuynh Thành đã chứng đạo thành Đế đến vực Hỗn Độn.
Lúc Tô Minh đang miên man suy nghĩ thì Nguyên Chấp đã dẫn theo ban lãnh đạo của nhà họ Nguyên và ba người Chu Tàng Kiếm đi đến sân võ đạo. Những người khác đều nhường đường, kính cẩn chào hỏi gia chủ và các trưởng lão.
"Bán Đế?", Nguyên Chấp ngẩng đầu lên bèn thấy được Tô Minh đang đứng trên boong tàu, lẩm bẩm, trong lòng có chút câm nín.
Ông ta cũng biết chút chút về Tô Minh, đầu tiên, trên người tên này mang theo rất nhiều bảo vật, đặc biệt là một thanh kiếm tên là Ma La. Ngoài ra, tên này còn có chút quan hệ với học viện Hỗn Độn và hình như trên người cậu ta còn có một thần hồn của một cô gái hết sức bí ẩn.
Nói thật, Nguyên Chấp khá tò mò về Tô Minh, nhưng khi nhìn thấy tận mắt rồi thì lại vô cùng thất vọng. Dù ông ta biết có một số yêu nghiệt có thể chiến đấu vượt cấp, cảnh giới chỉ là bề nổi, nhưng Bán Đế thì quá yếu!
Có điều, sau khi gặp được ba người Chu Tàng Kiếm, rồi phát hiện thực lực của họ cũng là Đại Đế trung vị, mà còn là trung vị mấy chuyển, đã đánh một đòn cảnh cáo cho Phong Vũ Vân.
Vả lại, lúc ấy ở trong bữa tiệc mừng thọ, cung chủ Huyền Phù Cung còn bảo những thanh niên có mặt ở đó đấu võ góp vui, Phong Vũ Vân không ra tay, nhưng ba người Chu Tàng Kiếm lại lên sân. Đến giờ, cô ta còn nhớ rõ thực lực mà họ bày ra, quả thật là mạnh đến rợn người.
Phụ hoàng còn khen một câu: ba người kia mà không chết sớm thì tương lai sẽ chiếm lấy ba vị trí trong bảng lão quái ở vực Hỗn Dộn.
Phụ hoàng đánh giá họ rất cao.
Mà lúc đó, cô ta còn không nhịn được hỏi: "Phụ hoàng, tại sao ba người kia biến thái như vậy mà vẫn chưa nổi?"
Phụ hoàng đáp: "Vực Hỗn Độn rất lớn, có người thích nổi tiếng, có người lại thíchkhiêm tốn".
Giây phút ấy, Phong Vũ Vân mới biết sự kiêu ngạo từ trước đến nay của cô ta buồn cười đến nhường nào, ngoài kia, còn có khối người yêu nghiệt hơn cô ta.
Thế nên, lúc đó, Phong Vũ Vân đã bị đả kích đến hơi tự bế.
Mà phụ hoàng vì an ủi cô ta lại nói: "Vũ Vân, con đừng so bì với ba người kia, tuy số tuổi của họ rất nhỏ, lớn nhất cũng chỉ mấy chục ngàn tuổi, quả là một thế hệ trẻ. Nhưng, trên người họ có một số cơ duyên như y bug. Nếu rạch ròi ra thì cũng không xem như là trẻ trung gì, con so với họ thì con thiệt hơn nhiều".
Phong Vũ Vân bèn hỏi phụ hoàng trên người họ có gì đặc biệt, tại sao lại không nên so với họ?
Phụ hoàng cũng không trả lời cụ thế, mà chỉ nói: "Điều đó không quan trọng, quan trọng là họ sẽ không tự hạ mình tranh đấu với những thanh niên thuộc thế hệ trẻ. Con xem họ là tiền bối hay thế hệ trước cũng được, tương lai, có lẽ con sẽ không còn gặp lại họ đâu".
Phong Vũ Vân lại hỏi: "Lỡ gặp thì sao ạ?"
"Cố gắng đừng xảy ra tranh chấp với họ, dù là phụ hoàng thì khi gặp họ, có thể lành lặn mà thoát ra hay không cũng chưa biết được".
Sau đó, đúng là từ lần đó đến giờ cô ta cũng chưa từng gặp lại họ.