Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 671: Khích tướng là thượng sách

Tô Minh trầm ngâm rồi lạnh lùng quan sát.

“Thằng khốn! Cùng chết đi! A…”, một lát sau nhìn thấy Tô Minh không nhúc nhích, cũng biết là mình chắc chắn phải chết nên Hồn Triếp tuyệt vọng rống lên, sau đó đột nhiên xông về phía Tô Minh.

Lúc xông lại, khí tức hủy diệt toát ra khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Đây là dấu hiệu của sự tự hủy diệt.

Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến đám người Đạm Đài Chân Thương, Đạm Đài Vô Tình tim đập loạn nhịp, dường như nín thở.

Hồn Triếp tự hủy diệt, uy lực đó không nói cũng rõ.

Nhưng tại sao Tô Minh lại bất động?

Đúng vậy! Lúc này dường như Tô Minh không cảm nhận được gì Hồn Triếp sắp tự hủy diệt, hơn nữa còn đang xông lại phía anh nhưng anh vẫn yên lặng đứng đó.

Trong chớp mắt…

Thân hình to lớn của Hồn Triếp lập tức lao tới trước mặt Tô Minh.

Nhưng đúng lúc này, Tô Minh giơ tay lên dường như chia rõ ranh giới.

Dường như vẽ ra một không gian khác.

Dường như vẽ ra một khoảng cách không thể vượt qua.

Đúng vậy! Tô Minh dùng đến quy luật không gian đoạn thứ 4 là có thể dễ dàng chém đứt thần thông không gian kia.

Dường như Tô Minh ở trước mặt Hồn Triếp, còn Hồn Triếp tự bạo hóa thành sức mạnh không thể có gì hủy diệt được, có làm thế nào cũng không phá nổi.

Cảm giác này giống như Tô Minh đang ở trong ảo giác mà có dùng đá lớn cỡ nào cũng không đập trúng.

Còn những lão quái vật trong hoàng cung dùng trận pháp để bảo vệ sân võ đạo và hoàng triều Bất Tử khi nhìn thấy Hồn Triếp tự hủy diệt.

Sau mấy hơi thở, tất cả đều quay lại vẻ yên tĩnh.

Dường như Hồn Triếp chưa từng đến đây.

Còn Tô Minh giống như vừa làm một việc vô cùng đơn giản. Sau đó anh đi đến bên cạnh Đạm Đài Vô Tình, nhỏ giọng nói: “Vô Tình! Người đàn ông như tôi đạt tiêu chuẩn đó chứ? Ai dám chọc cô thì sẽ tiêu diệt kẻ đó”, Tô Minh nói có chút đắc ý.

Dáng vẻ đó giống như vừa đánh một kẻ du côn định trêu ghẹo người phụ nữ của mình.

Nhưng không phải như vậy!

Tô Minh muốn giết Cổ Vương số một của tộc Cổ Ma.

Anh giết một yêu nghiệt siêu cấp của tộc Cổ Ma đã sỉ nhục Chu Kình ở trước mặt mọi người mà Chu Kình không dám lên tiếng.

Tô Minh không phải là người của hoàng triều Bất Tử nên không hiểu được Hồn Triếp nổi danh như nào.

Thân người Đạm Đài Vô Tình run rẩy, quả thật là không biết nên nói gì?

Chỉ có điều, tự sâu thẳm trong tim, lần đầu tiên trong đời cô ta biết rung động.

Có lẽ vì Tô Minh quá bá đạo và có thực lực quá mạnh nên mang đến cho cô ta cảm giác an toàn.

Cũng có lẽ vì thực lực và thiên phú võ đạo của Tô Minh mang đến cuốn hút về tâm hồn.

Dù sao thì cô ta cũng không kìm được mà lại một lần nữa khoác cánh tay Tô Minh, hơn nữa còn khoác rất chặt, cảm thấy vô cùng tự hào.

Cô ta dường như không kìm nổi, đôi mắt đẹp nhìn về phía Đạm Đài Chân Thương và Gia Cát Vân Thanh, như muốn nói: “Phụ hoàng! Mẫu hậu! Mắt nhìn của con trước nay chưa từng kém”.

Đúng lúc này, cả sân võ đạo lại rơi vào trạng thái chấn động và yên tĩnh.

Tô Minh nhìn về phía Chu Kình, nói: “Trước đó anh Chu muốn nói gì với tôi? Bây giờ có thể nói rồi đấy”.

Trước đó, lúc mà Hồn Triếp chưa xuất hiện thì Chu Kình chỉ nói đơn giản vài câu với Tô Minh. Lúc đó Chu Kình định nói gì, chỉ tiếc là Hồn Triếp đột nhiên đến nên làm gián đoạn tất cả.

“Cậu chủ Tô rất trẻ! Đúng là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên”, Chu Kình có chút lúng túng, trong lòng thấy ảo não. Tất nhiên, hơn cả là sự chấn động và kinh hãi, nên cười gượng, nói.

Lúc này lại biến thành lời khen Tô Minh, trở mặt cũng nhanh gớm.

“Tôi cũng nghĩ thế!”, Tô Minh cười nói, trực tiếp nhận lấy danh xưng ‘yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên’.

Chả tội gì mà không thừa nhận cả.

Đây cũng không phải là một hai lần.

Đây vốn là sự thật.

Chu Kình lại cười gượng, nỗi phiền não, đố kỵ và sát ý trong lòng lại lớn hơn.

Đặc biệt là lúc này Đạm Đài Vô Tình lại một lần nữa khoác tay Tô Minh, hai người thân mật đến mức đó nên hắn thật sự…

Hận nỗi không thể băm vằm cặp nam nữ trước mặt thành trăm mảnh.

Hắn hít một hơi thật sâu, hắn muốn nhịn nhưng cứ thấy buồn bực trong lòng.

Dường như Chu Kình có thể chắc chắn, nếu như mình cứ nhẫn nhịn thế này thì con đường võ đạo sau này của mình sẽ không được thuận lợi. Bởi vì tâm ý chịu đả kích quá lớn, Tô Minh sẽ trở thành cái bóng quá lớn mà hắn mãi mãi không thể vượt qua được.

Nhưng nếu không nhịn, lẽ nào lại đối đầu với Tô Minh?

Như vậy sẽ bị giết trong tích tắc chăng?

Phải làm sao đây?

Chu Kình cắn chặt răng, trầm ngâm tầm một hai hơi thở rồi đột nhiên…

Hắn ngẩng đầu lên, cười nói: “Cậu chủ Tô đúng là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên. Lần đầu đến hoàng triều Bất Tử đúng là khiến hoàng triều Bất Tử của chúng tôi mở rộng tầm mắt. Chi bằng, cậu chủ Tô cũng để lại một quyền ấn đi, để chúng tôi mở rộng tầm nhìn hơn. Tôi nghĩ, đá thần Bất Tử cũng rất vui khi được yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên như cậu chủ Tô để lại quyền ấn đấy”.

Trong lúc nói, Chu Kình chỉ vào đá thần Bất Tử ở giữa sân võ đạo.

Đây là cách mà Chu Kình nghĩ đến khiến Tô Minh mất mặt.

Hắn nghĩ rằng, trên thế gian này không có ai có thể để lại quyền ấn có thể vượt qua quyền ấn của hắn trên đá thần Bất Tử.
Chương 672: Thật ra có thể thử xem, khá thú vị

Đừng thấy Tô Minh còn nhỏ, thực lực lại kinh khủng như vậy, nhưng để ấn nắm tay lên đá thần Bất Tử không chỉ cần phải có thực lực và tư chất, mà còn phải coi lai lịch như thế nào.

Đá thần Bất Tử kia là Chí Bảo át chủ bài của vương triều Bất Tử và đã được nuôi dưỡng gần 1 tỷ năm bằng vận số cả hoàng triều. Thế nên, nó mới cực phù hợp với vương triều Bất Tử.

Vì vậy, tu giả võ đạo ở đây muốn ấn nắm tay lên thì dễ hơn một chút và không bị nó đánh bật lại. Cũng vì thế mà thực tế có 90 quyền ấn trên đá thần Bất Tử đều là của các thiên tài đứng đầu và Đại Đế cổ đại.

Càng đừng nói tới khi ấn nắm tay lên, Chu Kình đã ngồi khoanh chân dưới đá thần Bất Tử 7749 ngày, cộng hưởng với nó. Từ đó có được "Thần Quyền Bất Tử".

Hắn dùng "Thần Quyền Bất Tử" để đấm lên đá thần Bất Tử, mới lập nên kỳ lục muôn đời.

Nói tóm lại là hồi đó khi Chu Kình lập nên kỷ lục đã dùng tới đủ mọi cách cộng thêm thiên thời địa lợi nhân hoà. Mà giờ hắn mời Tô Minh để lại quyền ấn là bảo anh làm một cách gấp rút. Đâu có sự chuẩn bị nào?

Hắn cảm thấy Tô Minh không thể nào để lại quyền ấn to hơn hắn. Chỉ cần nhỏ hơn là được, đã đủ để dập tắt sự nổi trội của Tô Minh khi giết chết Hồn Triếp.

"Tô Minh, đừng bị lừa", không chờ Tô Minh mở miệng, Đạm Đài Vô Tình đã khinh bỉ, chán ghét liếc Chu Kình, khuyên anh. Sau đó, cô ta bèn nhỏ giọng giải thích mọi điều về đá thần Bất Tử, vạch trần mọi toan tính của Chu Kình.

Chu Kình anh tự cho là thông minh, nhưng cũng đừng coi người khác là đồ ngu.

"Chu Kình, cậu Tô không phải người của vương triều Bất Tử, vậy phải thử như thế nào?", ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng nhàn nhạt mở miệng, ấn tượng của ông ta về Chu Kình cũng giảm xuống.

Tu giả võ đạo đi ngược với lẽ trời, sợ chết đồng nghĩa sẽ giới hạn tương lai.

Hôm nay, hiển nhiên biểu hiện của Chu Kình đã...

"Ha ha, tôi chỉ nói chơi thôi mà, vì tò mò anh Tô có thể lập nên kỷ lục nào không thôi", Chu Kình cười gượng, trong lòng lại nổi giận!

"Đạm Đài Chân Thương, ông già chết bầm này, đúng là kẻ nịnh hót! Bình thường coi tôi đây như người thừa kế mà đào tạo! Giờ lại vì thằng oắt Tô Minh kia xuất hiện bèn lật lọng? Ông già khốn kiếp, đợi tôi lớn mạnh rồi chắc chắn sẽ khiến ông sống không bằng chết!", Chu Kình tức giận thầm thề.

"Thật ra có thể thử xem, khá thú vị", khi mọi người cảm thấy Tô Minh sẽ không để lại quyền ấn lên đá thần Bất Tử, dù sao anh cũng chẳng phải thằng ngu, nhưng, Tô Minh lại... ngó đá thần Bất Tử, sau đó, khá hứng thú sờ mũi nói.

Đù!

Biết rõ người ta đào hố cho mình nhảy mà còn nhảy?

"Anh bị điên hả? Không được!", Đạm Đài Vô Tình nhéo cánh tay Tô Minh, đôi mắt xinh đẹp trừng anh, trông rất sống động, khiến anh rung động, không khỏi dòm cô ta.

"Nhìn gì mà nhìn? Không được là không được, anh là người đàn ông của em thì phải nghe lời em", trong đôi mắt xinh đẹp của Đạm Đài Vô Tình lộ ra chút ngại ngùng, nhưng sợ Tô Minh phát hiện mình xấu hổ bèn vội vàng hùng hổ, trừng anh. Trông khá dễ thương.

Tô Minh không khỏi bật cười, xinh đẹp hoàn mỹ tựa như nàng tiên bước ra từ trong tranh, vậy mà lại còn có thể làm nũng, con mẹ nó ai chịu nổi!

Chu Kình đứng cạnh thấy thế, ghen ghét đến nỗi đỏ cả mắt.

Dáng vẻ lúc này của Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh chính là đang ve vãn nhau!

Ngay cả hàng tỷ con người có mặt ở đây cũng ngơ ngác, hâm mộ muốn chết.

Thất công chúa Đạm Đài Vô Tình được công nhận là nữ thần tuyệt sắc cũng sẽ làm nũng!

Không nhìn thấy tận mắt thì ai mà dám tin chứ?

"Được rồi, ngoan, anh thử xem sao, biết đâu có thể lập nên kỷ lục thì sao?", Tô Minh vỗ lên trán Đạm Đài Vô Tình nói, rồi đi về phía đá thần Bất Tử.

"Anh... Tô Minh, tức chết em mà!", Đạm Đài Vô Tình vậy mà còn học được việc giậm chân.

Chu Kình kích động, sập bẫy rồi!

"Tự mình muốn bẽ mặt, cũng chẳng trách được ai!", Chu Kình kích động siết chặt nắm tay.

Có lẽ, hắn sẽ nhanh chóng tỏa sáng lại thôi!

Khi Tô Minh đi đến trước đá thần Bất Tử, tức thì cả 10 tỷ con người có mặt ở đây đều nín thở, vừa tò mò lại mong đợi.

Ngay sau đó, Tô Minh cũng không chuẩn bị gì, trông rất vội vàng, bỗng giơ nắm tay lên, đấm một phát xuống!

Một quyền này đã được anh sử dụng 2 tỷ sức mạnh, kết hợp với không gian thần thông "Thôi Động", nên lực công kích đã tăng lên đến tận 6 tỷ, rồi còn bỏ thêm kiếm ý khiến nắm tay càng thêm đáng sợ. Còn những cái khác thì lại không được anh dùng tới.

Khi nắm tay đập xuống, Tô Minh rõ ràng cảm giác được trên đá thần Bất Tử như xuất hiện một lớp màng ngăn cách, xô đẩy, đánh bật lại. Nhưng, nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, còn chưa tới 0.01 giây. Sau đó, đá thần Bất Tử bỗng chốc sợ hãi, kính cẩn, rút mọi sự chống cự...

"Lạ nhỉ?", Tô Minh nghĩ bụng.

"Ban đầu, đá thần Bất Tử chống cự là vì anh là người ngoài, sau đó hoảng sợ, kính cẩn là vì cảm giác được khí tức của kho tàng huyết mạch trên người anh", Thiên nữ Tạo Hóa mở miệng.

Cùng lúc đó.

"Đùng..."

Đá thần Bất Tử run lên, một quyền ấn in lên nó.

Quyền ấn phát ra ánh sáng hàng tỷ mét, đỏ đen đan xen len lỏi như có hồn. Sau đó, những quyền ấn khác trên đá thần Bất Tử đều tối đi!
Chương 673: Lão tổ tông nhà họ Chu

Bao gồm cả nắm đấm của Chu Kình đều xám xịt đến mức có thể phong hóa trôi dạt bất cứ lúc nào.

Quyền ấn của Tô Minh trên đá thần Bất Tử lúc này chính là một vầng mặt trời, những quyền ấn khác nhiều nhất cũng chỉ là những vì sao vây quanh.

“Tại sao lại như vậy????”, Chu Kình nghiến răng cắn lợi gằn lên một tiếng, đôi mắt đỏ tím như máu vốn đã tràn ngập đố kỵ nay như sắp xanh đen, khí tức toàn thân giống như có dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma.

“Tên biến thái siêu cấp vô địch kia đến thế giới này chính là để đả kích người khác chăng?”, Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm một câu, có chút hồn bay phách lạc cùng choáng váng.

Cô ta từng nghĩ ngộ lỡ quyền ấn mà Tô Minh lưu lại trên đá thần Bất Tử cũng có thể tạo nên kỳ tích thì sao?

Nhưng cũng không ngờ rằng không chỉ tạo ra phép màu mà còn khoa trương như vậy!

“Tốt! Tốt! Tốt!!!”, Đạm Đài Chân Thương nói liền ba câu tốt, ông ta kích động đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng run rẩy, hai tay bất giác siết chặt nắm đấm.

Hàng chục tỷ người đang có mặt có thể tưởng tượng được.

Cùng lúc đó.

“Cậu Tô, Chu mỗ chịu thua!”, Chu Kình cách đó không xa bỗng nhiên bước tới, trên mặt treo nụ cười cùng vẻ kính phục, khi đến trước mặt Tô Minh thái độ cũng vô cùng nhún nhường, khẽ vái chào.

Một màn này đều rơi vào vào trong mắt hàng chục tỷ người đang có mặt, trong lòng họ đều vương chút phức tạp.

Chu Kình, một thế hệ yêu nghiệt tuyệt thế.

Lại cũng có một ngày tâm phục khẩu phục?

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai cũng không dám tin.

“Ngược lại còn cứu được”, Đạm Đài Chân Thương lặng lẽ nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên chút tự tin, không bị lòng ghen tị che mờ hai mắt, vẫn còn tương lai.

Trái lại đôi mắt đẹp của Đạm Đài Vô Tình lại lập lòe, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Mà Tô Minh lúc này.

Hờ hững nhìn chằm chằm vào Chu Kình!!!

Chu Kình đã nằm trong danh sách phải chết của anh.

Không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa.

“Hạ độc? Mặc dù Huyễn Độc Châm này im hơi lặng tiếng, không màu không mùi quả thực khá khó tin, đúng là thủ đoạn tốt, châm độc tốt, đáng tiếc, có kho tàng huyết mạch ở đây, tôi bách độc bất xâm!”, Tô Minh trong lòng thầm nghĩ.

Huống hồ bản thân anh còn là một thần y.

Cho dù không có kho tàng huyết mạch, Chu Kình muốn hạ độc trước mặt anh cũng đúng là một chuyện nực cười.

Trên thực tế, khi Chu Kình bước tới với ý cười đầy mặt, lấy lòng, kính phục, thậm chí khom lưng cúi chào, Tô Minh liền biết là có điều gian trá ở đây.

“Chu Kình, anh có thể lưu lại di ngôn rồi”, Tô Minh lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra.

Những người khác còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra?

Cả người Chu Kình lại run lên, trong lòng lạnh lẽo.

Nỗi sợ hãi như nghẹt thở đến cực điểm tập kích vào trái tim hắn.

Cũng chính khoảnh khắc này.

Bỗng nhiên.

Bóng dáng của một bà lão bất ngờ hạ xuống.

Xuất hiện bên cạnh Chu Kình.

Bà lão đó tóc bạc phơ, khoác trên mình áo dài màu xám nhạt, vóc dáng thấp bé, nhưng chẳng hề còng lưng, cũng không chống gậy, tay không tấc sắt mà tới.

Điểm tương đối đặc biệt của bà ta nằm ở các ngón tay, bàn tay phải vậy mà có tám ngón.

Khuôn mặt thì sần sùi giống như vỏ cây hòe.

Trên người bà ta tỏa ra tử khí của năm tháng bất tận, xem ra giống như tuổi thọ không còn quá nhiều nữa.

Cũng đúng, bà lão đó cũng đã hàng trăm triệu tuổi, quá già rồi.

Sau khi bà ta xuất hiện.

Vậy mà trực tiếp khom lưng nói với Tô Minh: “Chàng trai, lão hủ là Chu Thủ Hạnh, lão tổ của nhà họ Chu, thay mặt cho đứa cháu bất hiếu này xin lỗi cậu!”

Vừa nói.

Bà lão bất ngờ đưa tay lên.

Một cái tát liền vung về phía Chu Kình đang đứng bên cạnh.

Bùm!!!

Chu Kình co rút ngã ngồi xuống mặt đất, hai hàm răng đã trở thành hư vô, nửa bên mặt vỡ nát, máu me đầm đìa.

Tô Minh lại không chút động lòng, cảm xúc và biểu cảm đều không hề thay đổi.

Trong chốc lát.

Bà lão lại ra tay, vừa nhấc chân liền là một cước, thực sự giẫm nát cánh tay của Chu Kình.

“A a a…”, Chu Kình đau đớn hét thảm, tiếng thét

Hiện trường một mảnh tĩnh lặng.

Tô Minh vẫn trầm mặc.

Không hề lên tiếng.

Bà lão lại ra tay một lần nữa, lần này đá thẳng vào đầu gối chân trái của Chu Kình, cứ như vậy đạp nát chân hắn.

Đủ tàn nhẫn.

Sau ba lần ra tay.

Tô Minh vẫn giữ yên lặng, không hề lên tiếng cũng không chút động lòng.

Bà lão, cũng chính là Chu Thủ Hạnh lúc này mới dừng lại, nhìn hướng Tô Minh, trầm giọng hỏi: “Chàng trai, thế này đã đủ chưa?”

“Không đủ”, tuy nhiên điều khiến người khác phải ngạc nhiên là.... Tô Minh cũng không thèm cân nhắc, mỉm cười rồi lắc đầu.

Như vậy đã muốn vớt lại cái mạng của Chu Kình????

Đang đùa anh sao?

Từ khoảnh khắc Chu Kình hạ độc muốn giết chết anh thì đã đồng nghĩa với việc đặt một chân vào quan tài rồi.

Sao tôi phải quan tâm tới lời xin lỗi của lão tổ tông bà cùng màn biểu diễn khổ nhục kế này?!

Không phải là muốn cứu sống Chu Kình sao?

Muốn chơi trò khôn vặt với tôi?

Bà lão này nhìn bề ngoài có vẻ là người biết nói đạo lý, gần như muốn thực hiện tôn chỉ đại nghĩa diệt thân, trước đó, vào khoảnh khắc mấu chốt Chu Kình muốn hạ độc anh, tại sao lại không xuất hiện?

Ngay tại chỗ ngăn cản Chu Kình hạ độc đây?

Không phải là càng tốt sao?

Tô Minh hiểu rõ, bà lão này lúc đó trong đáy lòng cũng đang đánh cược một ván, nếu Chu Kình thành công thì sao???

Ha ha...

“Chàng trai, vậy cậu muốn như thế nào mới là đủ?”, Chu Thủ Hạnh hỏi, mặc dù giọng nói trầm tĩnh, nhưng ẩn trong sự trầm lặng đó đã nhen nhóm lửa giận.

Bà ta cảm thấy đã cho Tô Minh thể diện nhưng anh lại không nhận.

Bà ta cảm thấy, Tô Minh không biết điểm dừng cũng chẳng biết sống chết.

“Trực tiếp tiễn hắn lên đường vậy là đủ rồi.”, nét cười trên mặt Tô Minh thêm ba phần hứng thú, nhìn thẳng vào ánh mắt già nua của Chu Thủ Hạnh, nghiêm túc nói.
Chương 674: Hỗn Độn Tử Đồng

Chu Thủ Hạnh im lặng.

Không khí trên sân võ vô cùng cứng ngắc, dường như đã hóa thành thể rắn, không thể hô hấp, siết chặt lấy cổ họng của từng người.

Đặc biệt hơn 90% tu giả võ đạo đang có mặt tại đây đều nhận ra Chu Thủ Hạnh.

Trừ nhà Đạm Đài nhà họ Chu là gia tộc mạnh nhất tại hoàng triều Bất Tử.

Cũng là gia tộc cổ xưa hàng đầu thứ hai duy nhất, chỉ sau nhà Đạm Đài chưa từng đứt đoạn kế thừa từ khi nền văn minh Xương được hình thành tại toàn bộ hoàng triều Bất Tử.

Mà Chu Thủ Hạnh này thân là lão tổ tông của nhà họ Chu, địa vị tại hoàng triều Bất Tử cũng tương đối cao.

Đương nhiên thực lực cũng vô cùng vô cùng kinh người.

Nhưng có thể nói, nếu thế giới Đại Thiên có điều kiện chứng minh hoàng đế, vị lão tổ tông Chu Thủ Hạnh của nhà họ Chu này có lẽ sẽ là sự tồn tại chính đạo đầu tiên thành Đế.

Trong tình huống này, cho dù Chu Thủ Hạnh xuất hiện cưỡng ép giữ lại Chu Kình, khiến người ta phải khinh thường cùng bất mãn nơi đáy lòng, thì mấy tỷ người đang có mặt cũng hầu như đồng một quan điểm, đó chính là- cho dù khinh bỉ, cho dù không hài lòng cũng chỉ có thể chấp nhận!!!

Nếu không?

Không lẽ lại cứng rắn chống lại Chu Thủ Hạnh?

Nhưng Tô Minh lại khăng khăng làm như vậy.

Sự can đảm này ...

Không thể diễn tả được.

"Chàng trai trẻ, cậu không sợ chết sao?”, trong không gian tĩnh mịch, Chu Thủ Hạnh xa xăm mở lời, cũng tính là không đếm xỉa tới thể diện nữa rồi, trực tiếp uy hiếp.

Chu Kình, bà ta nhất định phải bảo vệ, Chu Kình nếu xảy ra chuyện bất trắc, nhà họ Chu cũng gần như không còn hy vọng gì nữa.

“Chu tiền bối, thế nào? Chỉ có Chu Kình nhà bà được giết người khác? Người khác liền không thể giết hắn sao? Kẻ giết người, ắt phải chết”, Tô Minh chưa kịp trả lời, Đạm Đài Vô Tình lại đứng lên đi tới trước người anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Thủ Hạnh, lạnh lùng hỏi.

"Thất công chúa cũng muốn xen vào chuyện này?”, sắc mặt của Chu Thủ Hạnh tối tăm đi vài phần.

Quan hệ giữa nhà họ Chu cùng nhà Đạm Đài khá tốt, thậm chí trong ba mươi triệu năm qua, bảy tám thanh niên tài tuấn ưu tú của nhà họ Chu đã kết hôn với con gái dòng chính hoặc ngoại hệ của nhà Đạm Đài.

Nhà họ Chu cũng có hơn hai mươi cô gái xuất sắc gả tới nhà Đạm Đài, có thể nói liên hệ giữa hai nhà vô cùng thân thiết.

Bà ta vừa rồi còn đang đánh cược Đạm Đài Vô Tình có lẽ sẽ không có can đảm đứng lên.

Không ngờ tới....

“Không chỉ Đạm Đài Vô Tình này muốn nhúng tay vào, mà còn có cả nhà họ Đạm Đài!”, âm lượng trong giọng nói của Đạm Đài Vô Tình bỗng nhiên lớn hơn một chút, trong veo nhanh nhẹn bá đạo, là hùng cường, là sự kiêu hãnh của cung chủ.

Vừa nói, Đạm Đài Vô Tình vừa quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Chân Thương: “Phụ hoàng, Tô Minh là người đàn ông của con, là người con mời tới hoàng triều Bất Tử, nếu như nói Tô Minh bị đánh chết trong quá trình giao lưu cọ xát với thế hệ thanh niên trẻ, thì con nhận, đó là do người đàn ông của con tài không bằng người. Nhưng nếu như bản thân người nào đó không biết xấu hổ, ngang ngạnh muốn đứng ra lấy lớn hiếp nhỏ thì không được! Đạm Đài Vô Tình con không đồng ý! Con cầu xin phụ hoàng, còn có các lão tổ tông của nhà Đạm Đài chúng ta đều đứng ra, bảo vệ con, bảo vệ con rể của nhà Đạm Đài!”

“Cái này…”, Đạm Đài Chân Thương có chút do dự cùng ngượng ngùng.

Trong sâu thẳm trái tim tất nhiên cũng chướng mắt hành vi này của Chu Thủ Hạnh.

Ỷ lớn bắt nạt nhỏ.

Vô sỉ.

Hơn nữa, một yêu nghiệt vô song như Tô Minh đã đè bẹp Chu Kình, cho dù anh không phải là người đàn ông của con gái mình, nếu gặp được ông ta cũng sẽ ra tay tương trợ, chỉ vì tiếc cho tài năng của anh.

Nhưng mặt khác, Chu Thủ Hạnh ở tại nhà họ Chu, quả thực… gắn bó quá chặt chẽ với nhà Đạm Đài.

Thậm chí, bản thân Chu Thủ Hạnh cùng một vị lão tổ tông của nhà họ thời niên thiếu còn từng là một cặp.

“Phụ hoàng, còn có các vị lão tổ của nhà Đạm Đài, Vô Tình không phải nói đùa, con đang rất nghiêm túc, nếu mọi người không đứng ra giúp đỡ người đàn ông của con, vậy Vô Tình sẽ dùng cách của mình để giúp anh ấy!”, một giây tiếp theo, Đạm Đài Vô Tình lại nói.

Giọng nói càng thêm phần bá đạo.

Thậm chí còn mang theo chút điên cuồng.

Lời này vừa vang lên.

Sắc mặt của Đạm Đài Chân Thương liền co quắp thay đổi: “Vô Tình, không được, đừng manh động!!!”

Dứt lời Đạm Đài Chân Thương đã dịch chuyển tức thời đến trước người Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh.

Không chỉ ông ta.

Cùng lúc đó còn có sáu bảy vị lão quái vật siêu cấp của nhà Đạm Đài trong tích tắc từ trong thâm cung lao tới, đứng trước mặt Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh, mặt đối mặt với Chu Thủ Hạnh.

Họ đều bị Đạm Đài Vô Tình dọa sợ rồi.

Người khác có thể không hiểu ‘cách riêng của mình để giúp đỡ Tô Minh’ trong miệng Đạm Đài Vô Tình, nhưng nhà Đạm Đài lại hiểu rất rõ, cách riêng đó chính là trực tiếp mở ra ‘dị đồng’.

Đúng.

Đạm Đài Vô Tình là trời sinh sở hữu dị đồng.

Khi ra đời, hai con ngươi của cô đều đã ẩn chứa hỗn độn một phương cùng thần vận màu tím.

Chính là ‘Hỗn Độn Tử Đồng' trong truyền thuyết!!!

Là loại mắt thần đứng đầu trong hàng vạn loại mắt thần.

Một khi hoàn toàn trưởng thành, chắc chắn, chỉ với đôi mắt này liền có thể định đoạt hỗn độn, nuôi dưỡng quy luật, rối loạn âm dương, chặn đứng luân hồi, tùy ý ra vào dòng sông thời gian bất tận.

Cực kỳ kinh khủng và khoa trương.

Có sách cổ từng ghi chép lại, người sở hữu ‘Hỗn Độn Tử Đồng’ cũng có thượng vị đế cách.

Cái gì gọi là thượng vị đế cách?

Đế cách ám chỉ tiềm lực cùng thiên phú trở thành Đại Đế.

Mà Đại Đế cũng được chia thành ba, sáu hoặc chín cấp, Đại Đế hạ vị, Đại Đế trung vị, Đại Đế thượng vị.

Từ khi nền văn minh Xương được hình thành, đã có ghi chép lại hàng chục vị Đại Đế, trong đó có 80% đều là Đại Đế hạ vị, còn lại là Đại Đế trung vị và hầu như không có Đại Đế thượng vị nào.

Có thể tưởng tượng được, người mang trong mình ‘Hỗn Độn Tử Đồng’ hiếm có và quan trọng như thế nào.

Cũng chính vì vậy cả tộc Đạm Đài ôm kỳ vọng cùng hy vọng rất lớn vào Đạm Đài Vô Tình.
Chương 675: Nếu thêm tôi thì sao!

Hồi đó, Đạm Đài Vô tình vừa sinh ra, vì có thể bảo vệ và nuôi dưỡng "Hỗn Độn Tử Đồng" của cô ta, hơn mười lão tổ của gia tộc đã bắt tay nhau thi triển đại thuật Thiên Địa, phong ấn đôi mắt của cô ta lại.

Đầu tiên, phong ấn này là để ngừa "Hỗn Độn Tử Đồng" lộ ra quá sớm, rồi bị các cao thủ đứng đầu ở vực Hỗn Độn dòm ngó tới. Mặt khác, còn cung cấp đủ năng lượng cho nó, khiến nó phát triển càng hoàn thiện hơn.

Nếu giờ Đạm Đài Vô Tình mở phong ấn ra thì "Hỗn Độn Tử Đồng" sẽ xuất hiện, nhưng lại chưa nuôi dưỡng ra được thành tựu, hoàn toàn là lãng phí! Sao tộc Đạm Đài có thể đồng ý chứ?

"Chu Thủ Hạnh, bà hơi quá rồi đó", sáu bảy lão tổ của tộc Đạm Đài đứng trước mặt Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình lẳng lặng nhìn chằm chằm Chu Thủ Hạnh, một người trong họ lạnh lùng nói: "Lớp trẻ tranh chấp, bà đứng ra có vẻ không hợp với thân phận của mình".

"Lẽ nào trơ mắt nhìn Chu Kình chết?", sắc mặt Chu Thủ Hạnh hết sức khó coi, bà ta không ngờ tộc Đạm Đài lại... lại phản ứng kịch liệt như vậy!

Bà ta đã quá xem nhẹ tầm quan trọng của Đạm Đài Vô Tình với tộc Đạm Đài, và sự bao che của cô ta với Tô Minh.

"Chết cũng đáng! Lén hạ độc? Chết mười ngàn lần còn chưa hết tội!", Đạm Đài Vô Tình liếc Chu Kình bằng ánh mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng nói.

Chu Kình rụt cổ, lúc này hắn thật sự sợ, chỉ muốn sống.

"Thất công chúa...", Chu Thủ Hạnh vừa định nói gì đã bị Đạm Đài Chân Thương ngắt lời: "Mời Chu tiền bối rời khỏi, nhường sân lại cho lớp trẻ".

Ông ta dứt khoát mở miệng đuổi người.

"...", Chu Thủ Hạnh im lặng, khí thế trên người kịch liệt dao động, chuẩn bị ra tay.

Thế nhưng, lúc này Chu Thủ Hạnh đã bị sáu bảy lão tổ của tộc Đạm Đài nhìn chằm chằm vào, hễ bà ta dám ra tay thì họ cũng sẽ ra tay.

Không còn sự lựa chọn nào khác!

Chu Thủ Hạnh đẽ bị ép đến đường cùng, chẳng còn sự lựa chọn nào, dù không cam lòng và tức giận hay hy vọng... Cuối cùng, bà ta chỉ có thể đau khổ, căm giận tránh ra.

"Đừng mà, lão tổ, cứu con, cứu con đi lão tổ!", thấy Chu Thủ Hạnh tránh ra thật, cả người Chu Kình run lên, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, đau khổ hét lên.

Hắn đã sợ tới mức không giữ nổi bình tĩnh, nào còn dáng vẻ của một thiên tài đứng đầu thế hệ trẻ? Còn đâu là yêu nghiệt xếp thứ nhất của vương triều Bất Tử nữa?

Chu Thủ Hạnh đã chấp nhận tránh ra, những lão tổ khác của tộc Đạm Đài và Đạm Đài Chân Thương cũng tránh ra, kể cả Đạm Đài Vô Tình.

Giờ trong sân chỉ còn lại Tô Minh và Chu Kình.

Hiển nhiên, mọi người đều biết, kế tiếp chính là cảnh Chu Kình chết trong tay Tô Minh!

"Không... không... đừng mà...", Chu Kình cuống cuồng lùi về phía sau, sợ đến thét lên.

Có điều, hắn vừa lùi lại mấy bước, bỗng dưng run lên. Chằng ai biết, lúc này, trong lỗ tai hắn lại có một giọng nói vang lên và nó đến từ ý chí đại đạo!

Sau đó, tâm trạng của Chu Kình lập tức xoay chuyển 180 độ. Hoảng loạn, sợ hãi, van xin.. nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm, đắc chí, khinh bỉ, tàn bạo đầy sát khí.

Chu Kình nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cười gằn: "Nên mới bảo trời không tuyệt đường người, Tô Minh à! Mày có mạnh hay biến thái cỡ nào thì cũng sống trong thế giới Đại Thiên thôi! Mày không thoát khỏi thế giới này đâu! Chấp nhận số phận đi! Nếu giờ mày muốn giết tao, tao đoán mày sẽ không làm được! Dù tao có đứng tại đây, không trốn hay tránh mặc mày chém giết thì mày cũng không làm được đâu, ha ha ha ha..."

Chuyển biến bỗng xảy ra một cách hết sức kỳ lạ. Dù sao, cả 10 tỷ người đang có mặt ở đây, bao gồm Đạm Đài Vô Tình, Đạm Đài Chân Thương và đám lão tổ của tộc Đạm Đài, hay thậm chí là Chu Thủ Hạnh cũng không hiểu tại sao cảm xúc của Chu Kình lại đột nhiên thay đổi như vậy?

Lẽ nào là bị dọa đến phát điên? Trong giây phút sống còn, đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa?

Chỉ có Tô Minh vẫn bình tĩnh không chút ngạc nhiên, dường như đã đoán được từ trước?

Ngay khi tất cả mọi người đang hết sức kinh ngạc thì Tô Minh bỗng nở nụ cười vừa khinh bỉ lại châm chọc, liếc nhìn chân trời nói: "Lần này định tự mình ra tay?"

Đúng vậy, ý chí đại đạo định tự mình ra tay!

Ý chí đại đạo muốn bảo vệ Chu Kình vì trên người hắn có số mệnh trời cho. Nếu Chu Kình chết trong tay Tô Minh thì mức độ nắm giữ thế giới Đại Thiên của ý chí đại đạo sẽ giảm xuống, mà còn giảm xuống rất nhiều. Đây chắc chắn không phải điều mà nó muốn nhìn thấy. Thế nên, nó đã bị ép đến không còn cách nào, đành tự mình ra tay.

Đương nhiên, vì rất nhiều hạn chế nên dù nó ra tay cũng chỉ động tay động chân được một chút, không thể ảnh hưởng tới kết quả.

"Chu Kình, nếu tôi nói nó không bảo vệ được anh, anh tin không?", Tô Minh khẽ cười, nói.

Chu Kình bất chợt rùng mình, hắn chưa kịp nói gì thì một bóng người bỗng xuất hiện một cách kỳ lạ bên cạnh.

Người này rất điển trai, khí chất như người thường, không có gì khác lạ, nhưng lại có giác quái dị một cách khó tả.

Người đó đứng cạnh Chu Kình, nhìn thẳng vào Tô Minh nói: "Anh chính là người trong lòng của Diệp Mộ Cẩn hả? Ha ha... Thực lực thì chẳng ra sao, nhưng lại thích khoác lác. Ý chí đại đạo không bảo vệ được anh ta ư? Cứ cho là không đi! Nhưng nếu cộng thêm tôi thì sao? Anh cảm thấy có thể bảo vệ được không?"

Người tới chính là Cố Đình Tiêu, cũng là người suýt trở thành chồng chưa cưới của Diệp Mộ Cẩn!

Hắn ta chính là Nhân Ma chuyển thế làm người! Mang trong mình cầu Thương Khung, cây Thế Giới, cung Nhân Ma, hạt giống Hỗn Độn!

Lúc này đây, cả người Tô Minh đều sởn gai ốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK