Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226: Cầu cứu Lữ Chân Tuân

Cô biết lúc này, tiếng kêu này của cô không chừng sẽ khiến Lữ Thanh Thanh nổi giận đến mức mặc kệ tất cả mà giết mình.

Nhưng cô đã hết cách rồi.

Không gặp được Lữ Chân Tuân, thì đến tia hy vọng nhỏ nhoi để có thể cứu được Tô Minh cũng không còn nữa, mình sống còn có ý nghĩa gì?

Giọng của Diệp Mộ Cẩn rất to.

Bởi vì cô đã dùng hết chút chân khí còn sót lại trong cơ thể cho tiếng kêu kia rồi.

Lại thêm, tầng gác mà Lữ Chân Tuân ở quả thực cách sân võ đạo không xa lắm, cũng chỉ vài nghìn mét mà thôi…

Mà Lữ Chân Tuân là cao thủ thuộc cảnh giới Bán bộ Đoạt mệnh, đương nhiên thính lực tương đối tốt.

Cho nên, ông ta đã nghe thấy.

Cũng chính vào lúc này.

“Con khốn kiếp đáng chết này!!! Tha cho mày một lần mà mày lại không biết trân trọng, vậy thì đi chết đi!”, Lữ Thanh Thanh tức đến mức mặt đỏ lựng lên, thậm chí còn khẽ hoảng hốt.

Cô ta cũng biết, rất có thể ông nội đã nghe được tiếng kêu này của Diệp Mộ Cẩn.

Nếu như ông nội xuất hiện, biết được tất cả mọi chuyện, bao gồm cả những việc như mình đã thay đổi lệnh bài tín vật thì chắc chắn sẽ mắng mình.

Trong cơn nóng giận, Lữ Thanh Thanh vung kiếm trong tay lên, tốc độ cơ thể cực nhanh, như một bóng ma lướt qua, cho đến khi chạm đến Diệp Mộ Cẩn.

Không đến nửa nhịp thở, đã đến được trước mặt Diệp Mộ Cẩn.

Mà cùng lúc đó, Diệp Mộ Cẩn đã sớm đoán được nên đã kéo Tiêu Nhược Dư ra, cô không hy vọng Tiêu Nhược Dư tiếp tục che chắn trước mặt mình, thậm chí phải chết dưới kiếm của Lữ Thanh Thanh.

Tiêu Nhược Dư đã giúp mình quá đủ rồi, dù gì cũng không thể để Tiêu Nhược Dư để mạng lại đây.

Đúng vào giây phút Tiêu Nhược Dư bị Diệp Mộ Cẩn đẩy ra…

“Phập!”

Thanh kiếm dài cắm phập vào người Diệp Mộ Cẩn.

Cắm rất sâu, xuyên qua cả cơ thể.

Nhưng có một chút may mắn đó là kiếm này không hề đâm xuyên qua tim, chỉ là đâm vào bả vai của Diệp Mộ Cẩn mà thôi.

Đương nhiên, dù chỉ như vậy nhưng cũng đủ để lấy mất nửa cái mạng của Diệp Mộ Cẩn, trước đó bị thương nặng, lần này lại bị thương thêm lần nữa, chỉ tính đến việc chảy máu thôi đã đủ mấy lít rồi. Cả người cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, đứng ở giữa ranh giới hôn mê, cô cắn mạnh đầu lưỡi, cắn thật chặt.

Dùng cơn đau để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn.

“Mạng cũng lớn nhỉ”, Lữ Thanh Thanh nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn còn chưa chết, bản tính hung tàn lại nổi lên, muốn đánh tiếp, không muốn…

“Cô chính là cháu gái của Diệp Thành Bang?”, một âm thanh truyền đến.

Là giọng của ông lão mặc trường bào trắng, râu dài, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng nhuận khoẻ mạnh với mái tóc bạc trắng.

Nói là ông lão nhưng khí huyết và khí tức sinh mệnh còn rất dồi dào.

Sự xuất hiện của Lữ Chân Tuân khiến mặt của rất nhiều người trên sân võ đạo đều biến sắc.

Hoá ra, những gì mà cô gái đến từ bên ngoài này nói đều là thật?!

Ông nội của cô ấy và Đại trưởng lão thực sự là người quen cũ?

Trước đó sư tỉ Lữ nói dối sao?

“Ông nội…”, Lữ Thanh Thanh hơi buồn bực, cũng có chút ngại ngùng, xấu hổ, nhưng phần nhiều là phẫn nộ và ý muốn giết người, đều tại ả khốn kiếp này, ông nội thực sự xuất hiện rồi, xong rồi, mình chắc chắn sẽ bị mắng.

Nhưng mà, có hận hơn nữa, phẫn nộ hơn nữa thì ở trước mặt ông nội, cô ta cũng không dám tiếp tục làm dữ nữa.

“Tiền bối!!! Cháu chính là cháu gái của Diệp Thành Bang!”, gương mặt tái mét của Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng có chút huyết sắc, sự liều mạng của cô đã thắng rồi.

“Ông nội của cô còn sống chứ?”, Lữ Chân Tuân hỏi, trong đôi mắt già nua vụt qua chút hồi ức.

Đó là khoảng hơn sáu mươi năm về trước, năm đó trong giới thế tục xuất hiện một di tích, lúc đó ông ta đã là Đại trưởng lão của Huyền Thanh Tông, đã đạt đến cảnh giới Tôn giả Trung kỳ.

Ỷ vào thực lực mạnh mẽ, ông ta một mình đi đến giới thế tục, tiến vào trong di tích nọ.

Nhưng không ngờ được, bên trong di tích lại nhà bị kẻ thù ám sát, lại thêm trúng độc ở trong Độc trận đến mức bị thương nặng gần chết.

Cũng còn may là có thể dùng một số phương pháp đặc thù để thoát ra khỏi khu di tích.

Nhưng sau khi thoát được ra ngoài, chạy đến lối vào của Huyền Linh Sơn thì bị nhà kẻ thù chặn đường chờ sẵn, ông ta đương nhiên không dám đến gần nên mới trốn ở giới thế tục.

Tại Đế Thành của giới thế tục, ông ta gặp được Diệp Thành Bang.

Diệp Thành Bang lúc đó vẫn còn rất trẻ, mới hai ba mươi tuổi, là một cậu ấm được ăn sung mặc sướng nên rất dễ bị lừa, ông ta đã lừa Diệp Thành Bang đưa mình về nhà họ Diệp.

Ba tháng sau đó, ông ta liền trốn ở nhà họ Diệp để dưỡng thương.

Trong thời gian này, là do Diệp Thành Bang dựa vào mối quan hệ và thế lực của nhà họ Diệp ở Đế Thành, lần nào cũng giúp ông ta vượt qua được sự truy quét của nhà kẻ địch, do vậy, năm đó, nhà họ Diệp đã suýt chút nữa là bị diệt vong.

Hơn nữa, trong thời gian ba tháng đó Diệp Thành Bang đã tốn hết sạch tiền bạc để giúp ông ta mua về không ít những liệu thuốc trị thương tốt nhất, ông ta mới có thể được cứu sống khỏi trạng thái hấp hối.

Có thể nói, Diệp Thành Bang đã cứu mạng của ông ta, giữ lại sức mạnh cho ông ta.

Chính vì vậy, năm đó, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Diệp ở Đế Thành, ông ta đã để lại một miếng lệnh bài bằng ngọc làm tín vật.

Chỉ là, đã sáu mươi năm trôi qua rồi, Diệp Thành Bang vẫn chưa từng xuất hiện để thực hiện được lời hứa này.

Ông ta còn tưởng là Diệp Thành Bang đã chết rồi.

Đâu ngờ…

Ánh mắt của Lữ Chân Tuân hơi phức tạp, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn: “Tín vật đâu?”

“Cái này…”, Diệp Mộ Cẩn hơi do dự, có nên nói hay không?

Không nói? Không nói thì Lữ Chân Tuân sẽ tin mình là cháu gái của Diệp Thành Bang hay không? Chắc chắn không tin, cho dù có tin, cũng sẽ không dùng hết sức để giúp mình.

Nhưng nếu nói thì có khác gì vả mặt Lữ Thanh Thanh ở trước mặt tất cả mọi người, Lữ Thanh Thanh lại là cháu gái của Lữ Chân Tuân, sĩ diện của Lữ Chân Tuân cũng bị ảnh hưởng? Lữ Chân Tuân có vì vậy mà nổi giận rồi không giúp mình nữa?

Vào lúc này Diệp Mộ Cẩn lại cực kỳ bình tĩnh, suy nghĩ rất nhiều.

Một bên, sắc mặt Lữ Thanh Thanh đã bắt đầu tái mét, trợn mắt nhìn Diệp Mộ Cẩn, dường như đang uy hiếp Diệp Mộ Cẩn không được nói.

“Nói”, Lữ Chân Tuân hờ hững nói: “Không sao cả, có lão phu ở đây, tự sẽ trả lại công bằng cho cô”.
Chương 227: Trở thành trò cười ở Huyền Thanh Tông

“Bị cô ta đánh tráo rồi”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt môi, nhấc tay lên chỉ về phía Lữ Thanh Thanh, đành phải nói thôi, không nói, lại như thể mình đang giấu giếm, lừa gạt điều gì.

“Hử?”, Lữ Chân Tuân nhìn về phía cháu gái của mình, đôi mắt già nua đanh lại: “Thật không? Nói thật xem!”

“Ông nội, cháu…”, Lữ Thanh Thanh cúi thấp đầu.

“Sau việc này, cấm túc một tháng”, Lữ Chân Tuân nói bằng giọng không được phép từ chối: “Tín vật kia, giao ra đây”.

“Vâng”, Lữ Thanh Thanh có chút nhụt chí, đáp lời, lấy từ trong ống tay áo ra lệnh bài tín vật đưa cho ông nội.

Ở chỗ không xa, thân thể của Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư khẽ run.

Nhất là Diệp Mộ Cẩn, đúng là ông nội và cháu gái, đến cuối cùng thì cũng vẫn là máu mủ ruột thịt, cái gọi là cho mình công bằng cũng chỉ là cấm túc một tháng mà thôi…

Đương nhiên, Diệp Mộ Cẩn cũng không ảo tưởng rằng Lữ Chân Tuân sẽ trừng phạt cháu gái mình thật nặng.

Tìm lại được tín vật, Lữ Chân Tuân cũng đã xuất hiện, cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Cô chỉ muốn Lữ Chân Tuân thực hiện lời hứa, cứu Tô Minh, chỉ vậy mà thôi, những thứ khác đều không quan trọng.

“Đúng là miếng lệnh bài đó”, giọng Lữ Chân Tuân có chút xa xăm, vuốt nhẹ lên lệnh bài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn có chút từ ái giống bậc trưởng bối nhìn con cháu nhà mình: “Trị thương trước đã”.

Trong lúc nói, ông ta đưa cho Diệp Mộ Cẩn một chiếc bình nhỏ, bên trong đựng thuốc trị thương.

“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Mộ Cẩn cầm lấy chiếc bình nhỏ nhưng không hề lập tức dùng ngay, mà sốt ruột ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Chân Tuân: “Tiền bối, xin ông giúp cháu!”

“Cô nói đi…”.

Nếu như tín vật đã xuất hiện, ông ta đương nhiên phải thực hiện lời hứa.

Ông ta nợ Diệp Thành Bang một mạng.

“Cháu có một người bạn, không, là người đàn ông của cháu, bị nhốt bên trong Tây Lâm Sát trận, cháu muốn nhờ tiền bối ra tay, mở Tây Lâm Sát trận kia cứu anh ấy”, Diệp Mộ Cẩn nhìn về phía Lữ Chân Tuân đầy hy vọng, trong giọng nói cũng mang đầy sự khẩn cầu và sốt ruột.

“Bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận?”, Lữ Chân Tuân nhíu mày: “Kích phát bao nhiêu mắt trận?”

“Sáu mươi tư”.

“Sáu mươi tư? Vậy thì không cứu được nữa. Hẳn là đã chết rồi. Cho dù có mở Tây Lâm Sát trận ra cũng không có tác dụng”, Lữ Chân Tuân hờ hững nói, rất chắc chắn.

“Không, tiền bối, thực lực của người đàn ông của cháu rất mạnh, cháu tin là anh ấy còn chưa chết”. Diệp Mộ Cẩn vội vàng nói.

Lữ Chân Tuân lắc đầu, có chút bất lực.

Ông không muốn đả kích cô gái nhỏ trước mặt đây, dù gì cũng là cháu gái của Diệp Thành Bang.

Nhưng Sát trận sáu mươi tư mắt trận, đó là điều tương đối khủng khiếp.

Một người thanh niên có thể mạnh đến đâu? Nếu nhốt bên trong đó thì một tích tắc đã chết rồi chứ? Nói không chừng tro cốt cũng chẳng còn nữa rồi.

“Nha đầu nhà họ Diệp à! Có lẽ hiểu biết của cô về Tây Lâm Sát trận chưa đủ! Nói như vậy nhé! Cho dù lão phu có bị nhốt bên trong đó, nếu như sáu mươi tư mắt trận đều đã mở, thì lão phu cũng phải chết, không thể chịu được quá một phút, cô có hiểu không? Chẳng lẽ, thực lực người đàn ông của cô có thể mạnh hơn lão phu hay sao?”

Lữ Chân Tuân hít sâu một hơi, nói: “Nha đầu nhà họ Diệp, lão phu quả thực đã nợ một món nợ sống chết với ông nội của cô, cho nên, cô hãy đổi một yêu cầu khác, cho dù cô có muốn trở thành đệ tử cuối cùng của lão phu, lão phu cũng sẽ đồng ý”.

Lời này của Lữ Chân Tuân vừa nói xong, sắc mặt tất cả mọi người có mặt trên sân luyện võ đều thay đổi rất nhanh.

Trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.

Ông trời ơi!

Một bước lên trời đó!!!

Muốn trở thành đệ tử của Huyền Thanh Tông đã rất khó mà tưởng tượng nổi rồi, phải là thiên tài trong các thiên tài mới có được cơ hội này, càng đừng nói là trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.

Rất nhiều ánh mắt hâm mộ đến cực điểm bắn về phía Diệp Mộ Cẩn.

“Dựa vào cái gì?”, Lữ Thanh Thanh cũng không đồng ý, không vui cực kỳ, chẳng lẽ mình phải trở thành người nhà với ả khốn kiếp kia?

Song.

Điều khiến tất cả mọi người không ngờ được là…

“Bịch!”

Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại quỳ phịch xuống.

Hai chân quỳ xuống.

Quật cường và cực kỳ kiên định: “Tiền bối, vãn bối chỉ muốn mở Tây Lâm Sát trận, không còn yêu cầu gì khác, xin tiền bối ưng thuận”.

Bỗng nhiên, trên cả sân luyện võ đều lặng ngắt như tờ.

Ôi mẹ kiếp.

Người phụ nữ đến từ bên ngoài này có đầu óc bảo thủ à? Đại trưởng lão đã nói như thế rồi, vẫn còn muốn mở Tây Lâm Sát trận? Còn không chịu từ bỏ?

“Không biết điều”, Lữ Thanh Thanh cười lạnh lùng châm chọc một câu.

Đến cả Lữ Chân Tuân cũng nhíu mày lại.

Mặc dù cháu gái nói Diệp Mộ Cẩn không biết điều nghe có vẻ không lọt tai, nhưng quả thực là có chút không biết điều.

Diệp Thành Bang không tệ, nhưng cô cháu gái này quả thực có chút ngu muội.

Lữ Chân Tuân nhìn sâu vào Diệp Mộ Cẩn: “Nha đầu nhà họ Diệp, xem ra, cô đã chắc chắn là thực lực của người đàn ông của cô còn mạnh hơn cả lão phu, vẫn còn sống đúng không?”

Giọng nói của ông ta đã hơi lạnh.

“Cháu…”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, nói thật, cô đúng là nghĩ như vậy.

Người đàn ông của mình, là vô địch.

Nhưng giờ khắc này, chẳng lẽ cô phải nói như vậy thật, nếu thế thì sẽ làm mất lòng Lữ Chân Tuân?

“Xem ra cô đã ngầm thừa nhận rồi”, giọng nói của Lữ Chân Tuân càng lạnh lùng, cũng có chút tò mò: “Nói thử người đàn ông của cô xem, nói thực, lão phu cũng khá là hiếu kỳ, thực sự ưu tú như vậy sao?”

“Anh ấy tên là Tô Minh, mới chỉ 21 tuổi, anh ấy rất có thiên phú trên phương diện Võ đạo, bây giờ đã là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ, sắp đến Hậu kỳ rồi. Anh ấy có khả năng chiến đấu thực chiến vượt cấp rất cao, nếu như tiền bối có thể cứu anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất cảm kích tiền bối và Huyền Thanh Tông, anh ấy rất trọng tình nghĩa, anh ấy…”, Diệp Mộ Cẩn chỉ có thể nói về Tô Minh, nhưng còn chưa kịp nói hết.

“Ha ha ha… buồn cười chết đi được!!!”, Lữ Thanh Thanh bật cười ha ha ngắt lời Diệp Mộ Cẩn: “21 tuổi là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đã là thiên tài à? Trong Huyền Thanh Môn có thể tìm được bốn năm người!””

Trong lúc châm chọc, Lữ Thanh Thanh nhìn về phía ông nội mình: “Ông nội, nói không chừng ông còn đánh không lại một người thanh niên cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đâu, dù gì người ta còn có khả năng chiến đấu vượt cấp nữa kìa, ha ha ha, tao sắp không chịu được rồi, buồn cười chết mất”.

Một bên, Dương Truy hay là những đệ tử khác của Huyền Thanh Tông cũng vậy, tất cả mọi người đều câm nín, đầu đầy vạch đen, nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn giống như nhìn một kẻ ngốc.

Người bên ngoài đúng là người bên ngoài.

Kiến thức nông cạn.

Đối với định nghĩa về thiên tài, hầu như là chẳng biết gì.

Chiến đấu vượt cấp?!!! Đáng sợ quá! Sợ anh ta có thể vượt đến hai ba mươi cấp cảnh giới để đàn áp Đại trưởng lão, ha ha ha…
Chương 228: Có chết cũng không muốn nợ ân tình

“Cháu…”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, sau đó mới nói tiếp: “Tiền bối! Bạn trai của cháu quả thật như mọi người nói, là yêu nghiệt siêu cấp, ngay cả tông chủ và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông đều chết trong tay anh ấy, Phiêu Diểu Tông cũng bị anh ấy tiêu diệt”.

Lúc này, một số đệ tử của Huyền Thanh Tông có chút kinh ngạc.

Có rất nhiều người trong số họ từng nghe đến cái tên Phiêu Diểu Tông.

“Ố?”, đến Lữ Chân Tuân cũng có chút kinh ngạc nhưng cũng chỉ vậy thôi: “Chắc phải có thế lực bên ngoài hoặc ai đó giúp chăng? Nếu sức chiến đấu bình thường thì không thể làm như vậy được”.

Nói xong, ông ta không cho Diệp Mộ Cẩn cơ hội phản bác mà trầm giọng nói: “Huyền Thanh Tông không thiếu thiên tài, càng không cần thiên tài của giới thế tục đến đây”.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Cẩn, nói: “Ngoài tôi ra, tôi có thể mời mấy trưởng lão Huyền Thanh Tông, huy động cả Huyền Thanh Kiếm là vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông thì có thể phá được 64 trận pháp của Tây Lâm Sát trận. Nhưng phá vỡ Tây Lâm Sát trận chỉ để cứu một kẻ đã chết thì đúng là không đáng. Cô bé ngốc này! Tôi có thể bảo đảm chắc chắn với cô, bạn trai của cô đã chết rồi, không có kỳ tích xuất hiện đâu, đừng lãng phí mối ân tình giữa hai nhà chúng ta”.

“Tiền bối, cháu chỉ cầu xin…”, Diệp Mộ Cẩn vẫn vô cùng kiên định. Nhưng chưa nói hết câu thì Lữ Chân Tuân đã biến mất.

Ông ta chỉ để lại một câu: “Cô bé ngốc! Đúng là tôi nợ ông nội của cô một mối ân tình nhưng ân tình là ân tình chứ không phải là thứ để cô đưa ra yêu cầu lãng phí như thế. Cô suy nghĩ cho kỹ đi, xong thì thông báo cho tôi biết”.

“Tiền bối…”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn tái nhợt, cô ta vô cùng tuyệt vọng, cắn chặt môi đỏ, máu tươi không ngừng chảy xuống, cộng với vết thương nặng khiến cô ta khó giữ được tư thế quỳ nghiêm.

Nhưng cô ta vẫn rất kiên trì…

“Tiền bối! Cháu cầu xin ông!”

“Tiền bối! Cháu cầu xin ông!”

“Tiền bối! Cháu cầu xin ông!”



Một giây sau, Diệp Mộ Cẩn bắt đầu dập đầu, mỗi lần đều dập đầu rất mạnh.

Bụp, bụp. bụp…

Sau mấy lần như thế, trên trán cô ta bắt đầu chảy máu.

Tiêu Nhược Dư muốn ngăn cản nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn để Diệp Mộ Cẩn tiếp tục dập đầu. Bởi vì đây là hy vọng cuối cùng của Diệp Mộ Cẩn, vì vậy không thể ngăn cản một cách ‘tàn nhẫn’ như vậy được.

“Cứ dập đi! Dập cho chết đi! Ông nội cũng không đồng ý đâu. Hừm! Để mấy trưởng lão của Huyền Thanh Tông và huy động cả bảo vật trấn giữ tông môn để giúp cô ư, cô có xứng không? Huống hồ, lại đi cứu một thiên tài chết chắc rồi. Hơ hơ, thiên tài ở cảnh giới thiên vị trung kỳ, thiên tài quá cơ! Thiên tài kiểu đó thì một kiếm của bà cô này cũng có thể đâm chết hắn”, Lữ Thanh Thanh nói với giọng hống hách, biểu cảm vô cùng đắc ý.

Diệp Mộ Cẩn vẫn không nói gì mà chỉ dập đầu.

Thời gian dần trôi…

Bụp, bụp, bụp…

Một tiếng sau, những người đứng vây quanh Diệp Mộ Cẩn ở võ trường cũng vơi dần.

Trước mặt Diệp Mộ Cẩn đã là vũng máu nhưng cô ta vẫn kiên trì dập đầu.

Ba tiếng sau…

Mười tiếng sau…

Hai mươi tiếng sau…



Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông đã bắt đầu dao động.

Diệp Mộ Cẩn quá kiên trì!

Cô ta đã dập đầu một ngày rồi!

Diệp Mộ Cẩn không ngừng nghỉ.

Cô ta không uống nước, cũng không ăn cơm.

Quan trọng là toàn thân cô ta đều thương nặng.

“Haiz!”, Tiêu Nhược Dư vẫn ở bên cạnh Diệp Mộ Cẩn nhưng chỉ biết thở dài.

“Mộ Cẩn! Vô ích thôi!”, Tiêu Nhược Dư khuyên ngăn.

“Kể cả… Kể cả chỉ còn… Còn một tia hy vọng, tôi cũng không từ bỏ đâu”, Diệp Mộ Cẩn vẫn kiên trì, lúc này chỉ biết dựa vào nghị lực. Toàn thân cô ta đã yếu như ngọn nến trước gió, như ngọn lửa có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

“Đúng là kiên trì thật! Tiếc là yêu cầu quá vô lý nên không thể đồng ý được”, Lữ Chân Tuân vẫn luôn quan sát Diệp Mộ Cẩn nhưng ông ta vẫn không dao động.

Cái giá phải trả cho việc phá bỏ 64 trận pháp Tây Lâm Sát trận là quá lớn.

Kể cả ông ta là đại trưởng lão mà đi yêu cầu mấy vị trưởng lão khác đi phá trận pháp với mình thì cũng phải dùng với lời lẽ nhẹ nhàng ngọt nhạt.

Huy động bảo vật trấn giữ tông môn còn lãng phí khá nhiều thứ quý báu. Tính thế nào cũng có chút xót.

Hơn nữa, bất luận nói thế nào thì cháu gái Lữ Thanh Thanh của mình vì Diệp Mộ Cẩn mà làm ảnh hưởng đến hình tượng nên giờ đây có chút không thoải mái.

“Nếu như cô cầu xin được truyền thụ võ đạo hoặc cầu xin được gia nhập vào làm đệ tử của Huyền Thanh Tông thì còn được”.

“Thôi cô cứ dập đầu đi, đây là sự lựa chọn của cô”, Lữ Chân Tuân tự nhủ.

Đúng vậy! Năm đó nhà họ Diệp có ân cứu mạng nhưng giờ lại dùng nó để yêu cầu vô lý, cháu gái của Diệp Thành Bang tham lam quá rồi.

Thời gian dần trôi qua…

Lại 20 tiếng nữa qua đi, ở Huyền Thanh Tông đã yên tĩnh hơn.

Bởi vì Diệp Mộ Cẩn đã dập đầu ở võ trường gần hai ngày rồi.

Bắt đầu là những lời chế giễu, sau đó là kinh ngạc, tiếp đến là xót xa, cuối cùng là chấn động.

Chấn động bởi sự kiên trì của Diệp Mộ Cẩn.

Chấn động bởi nghị lực của cô ta.

Hai ngày trời, vũng máu trên đất đã đông lại, không biết Diệp Mộ Cẩn đã mất bao nhiêu máu.

Cô ta vốn bị thương nặng, lúc này khí huyết vô cùng kém, dường như sắp không trụ nổi nữa.

“Mộ Cẩn! Uống chút đan dược đi!”, Tiêu Nhược Dư khàn giọng nói.

Cô ta cũng vô cùng xúc động trước sự kiên trì của Diệp Mộ Cẩn và tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh.

Nhưng cứ như vậy thì Diệp Mộ Cẩn sẽ chết mất, thật sự sẽ chết.

Diệp Mộ Cẩn lắc đầu, sau đó…

Cô ta đứng dậy…

Cô ta run rẩy đứng dậy, chật vật lắm mới đứng dậy được.

Lúc đứng lên, cô ta đặt chiếc lọ nhỏ chứa đầy thuốc trị thương lên mặt đất mà ban nãy dập đầu.

Nhưng không có tác dụng gì, kể cả lúc này cô ta đã rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh.

“Nhược Dư! Chúng ta… Chúng ta về Đế Thành đi! Từ… Từ lúc Tô Minh bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận đến giờ đã hai ngày hơn rồi, đợi khi chúng ta về đến Đế Thành cũng mất ba ngày rồi”, Diệp Mộ Cẩn nói, giọng nói vô cùng yếu ớt.

Đây là lý do tại sao Diệp Mộ Cẩn đứng dậy và không dập đầu nữa.

Bởi vì, kể cả lúc này Lữ Chân Tuân đứng ra đồng ý thì cũng vô dụng và không còn ý nghĩa gì.

Thời hạn ba ngày sắp tới, Tây Lâm Sát trận sắp khởi động rồi, không cần đến Lữ Chân Tuân và Huyền Thanh Tông.

Còn về thuốc trị thương… Diệp Mộ Cẩn sẽ không dùng đến.

Cô ta không muốn nợ ân tình của Huyền Thanh Tông và Lữ Chân Tuân.

Đây là chí khí của cô ta.

“Được… Chúng ta đi”, Tiêu Nhược Dư sắp khóc đến nơi. Cô ta vội đỡ Diệp Mộ Cẩn dậy nhưng vừa đỡ lên thì Diệp Mộ Cẩn ngất đi.

“Mộ Cẩn!”, Tiêu Nhược Dư sốt ruột hét lên. Trên người cô ta lại không có đan dược trị thương.

Cô ta do dự một lát, cuối cùng nhìn xuống lọ thuốc ở trên đất. Nhưng cô ta cắn chặt răng mà không cầm lên.

Cô ta tôn trọng lựa chọn của Diệp Mộ Cẩn- có chết cũng không muốn nợ ân tình của Huyền Thanh Tông và Lữ Chân Tuân.

Cô ta cõng Diệp Mộ Cẩn vội vàng rời đi.

“Mộ Cẩn! Cô nhất định phải sống!”, Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn, bước chân nhanh như bay, lao ra khỏi Huyền Thanh Tông.
Chương 229: Diệp Mộ Cẩn đáng thương

“Ông ơi! Diệp Mộ Cẩn cũng có chí khí đó! Từ đầu đến cuối không hề động vào thuốc trị thương mà ông cho cô ta”, Lữ Thanh Thanh đứng trong căn gác xép của đại trưởng lão nhìn ông nội mình, nói.

“Đúng là có chí khí nhưng tiếc là quá ngốc nghếch, quá tham lam”, Lữ Chân Tuân chau mày, nói.

Vẫn còn nợ mối ân tình sinh tử.

Thì vẫn chưa hiểu hết về nhân quả.

“Ông ơi! Nếu ông thật sự muốn trả mối ân tình đó thì dễ thôi. Ông có thể cử cháu đến Đế Thành ở giới thế tục rồi tìm Diệp Thành Bang đưa cho ông ta lọ Linh Tiên Hoàn là được rồi”, Lữ Thanh Thanh nói với vẻ mong đợi. Cô ta chưa từng đến giới thế tục nên vẫn muốn đến một chuyến để xem đám người ở đó sống thế nào?

“Tính sau đi!”, Lữ Chân Tuân có chút dao động. Cháu gái mình nói cũng đúng, lọ Linh Tiên Hoàn kia có thể tạo ra ba đến năm cường giả ở cảnh giới tông sư. Linh Tiên Hoàn rất đáng quý, dùng nó để báo đáp ân cứu mạng của Diệp Thành Bang năm đó chắc cũng đủ rồi.

“Ông ơi! Nếu ông đã thấy cách cháu nói là hợp lý thì phải thưởng gì cho cháu chứ?”, Lữ Thanh Thanh cười hì hì nói: “Hay là cháu không bị giam lỏng nữa nha?”

“Cái con bé này!”, Lữ Chân Tuân lắc đầu, có chút bất lực. Những lúc không có ai ở đây thì ông ta vô cùng cưng chiều Lữ Thanh Thanh.

Ở Đế Thành…

“Còn mấy tiếng nữa là Tây Lâm Sát trận sẽ biến mất. Tên Tô Minh kia sống hay chết là sẽ rõ ngay thôi. Thật sự mong chờ quá đi!”, trên mặt Ngụy Chấn Phong đều là vẻ kích động. Nói thật lòng thì ba ngày nay ông ta ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng lúc nào cũng rất là hồi hộp.

“Chắc chắn thằng đó chết rồi, nếu mà sống thì đã ra được từ lâu rồi”, Cơ Thương Hải vuốt râu, nói: “Hiện giờ chỉ đợi kiểm chứng thôi”.

“Ha ha… Chỉ cần xác định được Tô Minh chết thì nhà họ Diệp cũng sẽ bị diệt. Ba nhà chúng ta nuốt trọn nhà họ Diệp thì phần nào có thể tăng thêm được thực lực”, trên mặt Công Tôn Hạ toát lên vẻ tham lam, nói tiếp: “Anh Ngụy! Anh Cơ! Cường giả của hai nhà đã chuẩn bị xong chưa?”

Ngụy Chấn Phong và Cơ Thương Hải đều gật đầu.

Tất nhiên là chuẩn bị xong rồi, từ lâu họ đã không thể nhẫn nại được nữa.

Nếu như không phải muốn chắc chắn tuyệt đối thì ngay lúc biết Tô Minh bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, họ đã ra tay với nhà họ Diệp rồi.

“Bố ơi! Con tiện nhân Diệp Mộ Cẩn… Có thể giao lại cho con không?”, Công Tôn Thần vẫn ngồi trên xe lăn lên tiếng nói, trong ánh mắt hội tụ đủ vẻ tham lam, khao khát, sát ý, oán hận, tất cả hóa thành một chấp niệm.

“Thần Nhi! Con…”, Công Tôn Hạ ngây người ra, bất lực thở dài, trong lòng thấy oán hận. Bởi vì hiện giờ tâm lý của con trai ông ta có chút bất thường, tất cả đều là Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ban cho đó mà.

“Ha ha! Cháu ngoan! Yên tâm đi! Diệp Mộ Cẩn chắc chắn là của cháu mà”, Ngụy Chấn Phong ha ha cười nói.

Đồng thời lúc này…

Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn từ Huyền Linh Sơn về giới thế tục.

Trên đường về, trên mặt Tiêu Nhược Dư đều là vẻ lo lắng, còn có chút chấn động.

Cô ta lo lắng cho tình trạng của Diệp Mộ Cẩn hiện giờ. Diệp Mộ Cẩn bị thương quá nặng, thật sự như bước một chân vào quan tài rồi.

Chấn động cũng là chấn động bởi tình trạng của Diệp Mộ Cẩn. Vết thương nặng như này, nếu đổi lại là người khác, kể cả là tu giả võ đạo mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn thì chắc cũng chết rồi? Nhưng Diệp Mộ Cẩn vẫn có thể gắng gượng đến hơi thở cuối cùng.

Tiêu Nhược Dư biết, đây là chấp niệm và niềm tin của Diệp Mộ Cẩn. Cô ta vẫn muốn biết tình hình sau khi Tây Lâm Sát trận được mở ra, cô ta vẫn hy vọng Tô Minh sống.

“Một khi Tây Lâm Sát trận mở ra mà Tô Minh chết thì Mộ Cẩn…”, Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm. Đến lúc đó, niềm tin của Diệp Mộ Cẩn sụp đổ thì lúc đó cô ta mới kết thúc cuộc đời chăng?

Tốc độ của Tiêu Nhược Dư càng lúc càng nhanh.

Hai tiếng sau…

“Cô chủ!”, một giọng nói truyền lại.

Là dì Cầm.

“Dì Cầm! Mang thuốc trị thương đến chưa?”, Tiêu Nhược Dư vội nói.

Chuyến đi đến Huyền Linh Sơn, dì Cầm không ở bên cạnh cô ta.

Đây là do cô ta cố ý sắp xếp. Cô ta bảo dì Cầm ngầm bảo vệ bên cạnh Tây Lâm Sát trận, ngộ nhỡ Tây Lâm Sát trận không phải ba ngày tự động biến mất mà sớm hơn thì sao? Ngỡ một hai ngày tự động biến mất thì phải làm sao?

Đồng thời, sau khi Tây Lâm Sát trận biến mất mà Tô Minh vẫn sống nhưng bị thương nặng, trong trạng thái nguy hiểm thì phải làm sao? Lúc đó, nếu như không có ai ở bên cạnh, chẳng may bị kẻ thù thừa cơ ám hại thì sao?

Chính vì suy nghĩ đến tình huống đó nên cô ta mới sắp xếp dì Cầm canh gác ở bên cạnh Tây Lâm Sát trận.

Nhưng hai tiếng trước, trong lúc Diệp Mộ Cẩn bị thương nặng, cực chẳng đã Tiêu Nhược Dư mới phải xé bùa hộ mệnh để liên lạc với dì Cầm, bảo dì Cầm mang thuốc trị thương đến một cách nhanh nhất.

Nếu không thì Diệp Mộ Cẩn sẽ chết mất.

“Bị thương nặng như này sao?”, dì Cầm đưa thuốc cho Tiêu Nhược Dư rồi chau mày nói: “Vết thương này kể cả có thuốc trị liệu thì cũng khó… Đã quá thời gian lý tưởng rồi”.

Mặc dù dì Cầm mang đến thuốc trị thương tốt nhưng cũng không thể cứu được người chết.

Diệp Mộ Cẩn lúc này không khác gì người chết.

Tiêu Nhược Dư cũng biết nhưng cô ta vẫn đút cho Diệp Mộ Cẩn mấy viên đan dược.

Sau khi nuốt, khí tức của Diệp Mộ Cẩn cũng khỏe hơn chút nhưng chỉ được một chút thôi.

“Cô chủ! Chúng ta phải nhanh lên, Tây Lâm Sát trận sắp biến mất rồi”, dì Cầm nghiêm túc nói.

Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn rồi tiếp tục đẩy nhanh tốc độ.

Hai tiếng sau, cuối cùng cũng đến được Đế Thành.

“Đến sân Tây Lâm ngay!”, Tiêu Nhược Dư không đến nhà họ Diệp mà cõng Diệp Mộ Cẩn đến sân Tây Lâm.

Lúc đến sân Tây Lâm thì đã thấy đông nghịt người.

Ở đây đông người còn hơn cả lúc giao lưu võ đạo nữa.
Chương 230: Phù điêu đắp nổi

Đứng gần vị trí của Tây Lâm Sát trận là Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong và Công Tôn Hạ, đám người Phùng Chí Đằng cũng có mặt ở đó. Tất nhiên, nhà họ Diệp cũng có mặt.

Điều vô cùng hiếm gặp là ông cụ Diệp cũng xuất hiện.

Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp đều đi theo ông ta.

Hơn 200 học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp do Chu Khánh Di, Diệp Võ và Diệp Phù dẫn đầu cũng có mặt.

Cả Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn cũng thế.

“Thằng khốn kiếp đáng chết vạn lần này, đúng là phúc lớn thật”, Công Tôn Thần ngồi trên xe lăn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn, ánh mắt chứa đầy sự đố kỵ.

“Vậy thì đã sao? Thằng ranh đó chết thì đám con gái kia sẽ như cừu non chờ bị thịt thôi. Nếu anh Công Tôn có hứng thú thì có thể tùy ý lấy”, Cơ Khâm nói với vẻ bỡn cợt. Hắn ta không có hứng thú với gái đẹp lắm. Mặc dù mấy người phụ nữ của Tô Minh đúng là rất đẹp, phải nói là trong hàng triệu người mới có một người như thế.

“Hì hì… Cung kính không bằng tuân lệnh”, trên khuôn mặt tái nhợt của Công Tôn Thần toát lên vẻ kích động, đúng là không thể đợi được nữa.

“Ế! Diệp Mộ Cẩn đến rồi kìa? Lại còn bị thương nặng nữa?”, Cơ Khâm thấy Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn đến thì có chút kinh ngạc. Lúc Cơ Khâm nhìn thấy vậy thì cũng có rất nhiều người ở sân Tây Lâm nhìn lại.

Mọi người đều vô cùng tò mò. Tô Minh còn chưa biết sống chết thế nào mà Diệp Mộ Cẩn đã chết trước rồi sao?

“Mộ Cẩn…”, đám Lam Tuyết nhanh chóng chạy lại mà đờ đẫn người. Họ lo lắng đến mức bật khóc.

Mặc dù thời gian tiếp xúc với Diệp Mộ Cẩn chưa lâu nhưng mấy ngày trước, chứng kiến tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh mà họ đều thấy kính phục và xúc động.

Từ tận sâu đáy lòng họ đều thừa nhận Diệp Mộ Cẩn.

Lúc này, nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn sống không bằng chết thì tim họ cũng không ngừng run rẩy.

“Xảy ra chuyện gì thế này?”, ông cụ Diệp bước lại, trên khuôn mặt tái nhợt toàn là vẻ sốt sắng, toàn thân run rẩy. Ông ta cố kìm nỗi bi thương mà cố giữ vẻ bình tĩnh, nhìn Tiêu Nhược Dư hỏi.

Tiêu Nhược Dư do dự một lát, cuối cùng vẫn kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ở Huyền Thanh Tông.

Đợi khi Tiêu Nhược Dư nói xong thì…

“Ha ha…”, ông cụ Diệp ngửa mặt lên cười lớn, cười đến phát khóc.

Ân cứu mạng mà không đáng một xu vậy sao?

Lữ Chân Tuân! Giỏi lắm!

Kể cả cảm thấy ân cứu mạng đó không đáng một xu thì cũng không thể để mặc cháu gái mình bị thương nặng thế chứ?

Tuyệt tình thế sao?

“Diệp Thành Bang này chưa từng hối hận về những chuyện mình làm. Chỉ có duy nhất một chuyện là năm đó đã cứu nhầm người”, ông cụ Diệp thầm nói: “Mộ Cẩn! Là ông đã hại cháu”.

“Ông đừng lo lắng, mặc dù Mộ Cẩn bị thương nặng nhưng nếu Tô Minh vẫn còn sống thì cô ấy nhất định sẽ dựa vào niềm tin mà chiến thắng tử thần. Hơn nữa, Tô Minh vốn là một thần y mà”, Tiêu Nhược Dư an ủi.

Ông cụ Diệp gật đầu, ông ta cũng không nói là đưa Diệp Mộ Cẩn đến bệnh viện. Bởi vì ông ta biết, mọi thứ đều vô ích. Không có gì hơn việc để cháu gái mình tận mắt nhìn thấy Tô Minh vẫn còn sống.

“Tiểu Minh à! Kể cả là vì Mộ Cẩn thì cháu cũng phải sống nhé”, ông cụ Diệp nói rồi nhìn chằm chằm vào Tây Lâm Sát trận đang dần có dấu hiệu biến mất.



Ở độ sâu ngàn mét bên dưới Tây Lâm Sát trận…

Cuối cùng Tô Minh cũng mở được cửa phía nam trong bốn cửa đá.

Trong suốt hai ba ngày mà anh chỉ làm một việc duy nhất là… Đập cửa đá.

Cửa đá này nhất định có kết cấu gì đó, tiếc là Tô Minh không hiểu về trận pháp. Cuối cùng, anh đành chọn cách ngốc nhất là cố gắng đập.

Vì vậy, trong ba ngày anh như kẻ điên, chỉ biết vung quyền lên đập.

Cửa đá quá mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tượng và cũng quá cứng. Dường như mỗi quyền Tô Minh đều dùng hết sức lực nhưng chỉ khiến nó lay động một chút.

Nếu đổi lại là người khác thì đã từ bỏ lâu rồi.

Nhưng Tô Minh vẫn kiên trì, trong ba ngày mà anh tung ra 150000 quyền, đúng là kinh khủng.

Quyền của anh đập hơn chục ngàn lần, cũng may là có kho tàng huyết mạch nên có thể nhanh chóng hồi phục, sau đó anh lại tung quyền ra tiếp.

Tất nhiên, sở dĩ Tô Minh có thể kiên trì được còn có một lý do rất quan trọng, đó là anh coi mỗi quyền đó là một lần tu luyện.

Thời gian gần đây anh vốn tập trung nghiên cứu khống chế về sức mạnh. Vì vậy, anh còn chuyên luyện đập lá trúc, hiệu quả cũng khá tốt, cũng coi như có thu hoạch nhất định trong việc khống chế sức mạnh khiến thực lực của anh tăng lên rất nhiều.

Ba ngày nay, anh tung quyền liên tục nên hiện giờ việc khống chế sức mạnh của anh tăng lên được một tầm cao mới. Nếu như hiện giờ có một chiếc lá trúc nhẹ bay, thậm chí Tô Minh còn có niềm tin là một quyền có thể đánh lá trúc thành hơn 1000 mảnh nát vụn.

Đó cũng là thành tựu nhất định.

Cửa đá phía nam trước mặt anh giờ đây đã thành một bãi hoang tàn.

Sau khi cửa vỡ thì xuất hiện một lối đi.

Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân giẫm lên đống đổ nát và đi vào bên trong.

“Phù điêu đắp nổi?”

Đi vào bên trong, đường không rộng lắm, chắc chừng hai mét nhưng vách tường khá cao, cũng phải tầm năm sáu mét.

Hai bên vách tường đều là những phiến đá lớn, trên phiến đá còn khắc phù điêu đắp nổi.

Trên mỗi vách tường đều có ánh đèn lấp lánh, chiếu sáng cả bức phù điêu đắp nổi.

Tô Minh vừa dọc theo đường đó rồi đi về trước, vừa quan sát kỹ những phù điêu khắc trên vách tường.

Rất nhanh, anh giật mình nhìn ra gì đó.

“Sao có thể thế được?”, sắc mặt Tô Minh trở nên nghiêm trọng, ánh mắt phát sáng. Nếu như có ai nhìn thấy ánh mắt của anh lúc này thì sẽ thấy đó là ánh mắt vô cùng chấn động.

Thậm chí Tô Minh còn cảm thấy tim mình có chút run rẩy.

Thật sự là vô cùng chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK