Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221: Kho tàng huyết mạch 'đã tỉnh'

Tô Minh dễ dàng đứng lên.

Trong lúc anh đứng lên thì 49 quan tài màu đồng đỏ ở dưới lòng đất lập tức hóa thành bột vụn và các mảnh vỡ, dường như vừa trải qua hàng trăm triệu năm phong hóa.

“Kho tàng huyết mạch của mình đã hấp thụ sạch sẽ toàn bộ năng lượng ẩn chứa trong 49 cỗ quan tài này mà không để lại một chút năng lượng nào, dã man thật”, khóe môi Tô Minh giật giật.

“Nhưng dường như bản thân mình chẳng có thu hoạch gì mà đều bị kho tàng huyết mạch nuốt trọn”.

Nhưng rất nhanh trên mặt Tô Minh toát lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại biến thành vẻ ngây ngô.

Quả thật cảnh giới của mình không đột phá nhưng mình có thể cảm nhận được kho tàng huyết mạch đã có thu hoạch lớn. Thậm chí chỉ cần mình có ý thì đều có thể vận dụng được kho tàng huyết mạch này.

Phải biết rằng, trước đây mình phải đối mặt với nguy hiểm, máu tươi sục sôi thì kho tàng huyết mạch mới chủ động kích hoạt.

“Ha ha…”, Tô Minh cười như điên như dại.

Mình lãi rồi!

Lãi lớn rồi!

Trước đây mỗi lần chiến đấu Tô Minh đều vô cùng phiền não. Bởi vì rõ ràng có kho tàng huyết mạch nhưng đều không dùng được. Lúc nào cũng phải đợi đến khi cái chết cận kề thì mới bị động kích hoạt được.

Đúng là không vui chút nào! Có nằm mơ Tô Minh cũng muốn được chủ động điều khiển kho tàng huyết mạch.

Bây giờ thì hay rồi!

Đúng là khổ tận cam lai!

Giấc mơ thành hiện thực rồi!

“Xem ra trước đây kho tàng huyết mạch đói quá nên không có sức lực tỉnh táo ở trạng thái bình thường, lúc nào cũng như kiểu buồn ngủ. Chỉ khi mình gặp nguy hiểm mới đánh thức và kích hoạt được nó. Còn bây giờ, sau khi hấp thụ được năng lượng trong 49 cỗ quan tài kia thì kho tàng huyết mạch có sức lực hơn, không đói nữa, vì vậy không còn ngủ mê nữa”.

“Đúng là phải cảm ơn nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy”, ánh mắt Tô Minh toát lên sát ý lạnh thấu xương.

Không nghĩ cũng biết, việc Tây Lâm Sát trận được kích hoạt chắc chắn có liên quan đến ba nhà này.

“Cũng may có kho tàng huyết mạch!”, Tô Minh không kìm nổi mà than thở, cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Nhìn lại đám xác chết xung quanh thì không biết có bao nhiêu cường giả và thiên tài bị nhốt đến chết ở nơi này. Biết đâu, ở đây có rất nhiều người còn có thực lực mạnh hơn mình.

Nếu như không có kho tàng huyết mạch thì Tô Minh có một trực giác mãnh liệt là mình cũng bị nhốt đến chết ở đây chứ không thể nào thoát khỏi trọng lực kinh khủng này.

“Còn có bốn cửa đá!”, Tô Minh không lập tức rời khỏi đây, ánh mắt anh lóe lên có chút mong đợi. Có lẽ trong bốn cửa đá này còn có càn khôn khác.



Ở núi Đông Tự của Huyền Linh Sơn…

Huyền Linh Sơn có tổng cộng 1479 ngọn núi lớn nhỏ, và trong đó có bốn ngọn núi cao nhất là núi Đông Tự, núi Tây Vân, núi Nam Hồng, núi Bắc Ổ.

Bốn ngọn núi này đều có bốn thế lực chiếm lĩnh, và bốn thế lực này chính là thuộc thế lực siêu hạng nhất nổi tiếng ở Huyền Linh Sơn.

Trong đó, Huyền Thanh Tông tọa lạc ở núi Đông Tự.

Núi Đông Tự rất cao, cao hơn 6000m. Nếu đứng ở dưới chân núi thì không thể nhìn thấy đỉnh núi. Bởi vì bắt đầu từ lưng chừng núi đã bị tầng mây che phủ.

“Huyền Thanh Tông tọa lạc ở nửa sườn núi Đông Tự”, Tiêu Nhược Dư nói rồi chỉ lên bên trên, trên mặt toát lên vẻ kính sợ: “Từ chân núi trèo lên phải trèo hơn mười ngàn bậc”.

Lúc này Diệp Mộ Cẩn đã bắt đầu leo lên mà không nói nhiều.

Sau đó Tiêu Nhược Dư cũng leo theo.

Hai cô gái đều là tu giả võ đạo nên việc leo núi không làm khó được họ.

Tốc độ leo của họ cũng khá nhanh, chỉ mất một tiếng đã đến nửa sườn núi.

Vào được nửa sườn núi đó, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn biến đổi, cô ta quá chấn động.

Bởi vì nửa sườn núi là một bãi khai hoang, gần như không nhìn thấy tảng đá bằng phẳng nào. Diện tích cũng rất lớn, đứng bên này nhìn không thấy bên kia, dường như mình đang lọt vào giữa núi Đông Tự.

Trên những tảng đá bằng phẳng có những cấu trúc kiểu căn gác xếp ngay ngắn, sương mù mờ ảo, cây xanh mọc xung quanh, như chốn tiên cảnh.

Những điều này không quan trọng, quan trọng là trên những tảng đá bằng phẳng ở giữa sườn núi này giống như bị đao kiếm to lớn bổ ra. Nếu không thì dựa theo địa hình của núi Đông Tự, làm sao giữa sườn núi lại có một tảng đá tự nhiên xuất hiện thế này?

“Nghe nói đây là nơi mà vị tổ sáng lập của Huyền Thanh Tông dùng một kiếm bổ ra”, Tiêu Nhược Dư nói.

“Sao có thể?”, Diệp Mộ Cẩn kinh ngạc hỏi lại.

“Mấy chục triệu năm trước, khi linh khí trong trái đất vẫn còn nhiều, lúc đó yêu nghiệt xuất hiện tràn lan. Những cường giả lúc đó còn làm được những việc như dời non lấp biển cơ”, Tiêu Nhược Dư nói tiếp: “Theo những gì ghi chép trong cuốn sách cổ ở đấu giá Tứ Đỉnh của chúng tôi thì vị tổ sáng lập ra Huyền Thanh Tông quả thật là một kiếm tu mạnh ngoài sức tưởng tượng. Ở thời đại của ông ta mà một mình ông ta đã là vô địch, dường như tung hoành khắp thiên hạ. Thậm chí có truyền thuyết nói rằng, cuối cùng vị tổ đó đã bay lên nơi khác thuộc tầng võ đạo cao hơn”.

Đúng lúc này…

“Ai vậy?”, một giọng nói vang lên.

Cách đó không xa có hai người trẻ tuổi mặc võ phục cầm kiếm dài trong tay nhanh bước tiến lại. Hai người tầm hơn 20 tuổi là cùng, để tóc dài, cách ăn mặc giống kiểu cổ trang.

Bước chân của hai người rất đặc biệt, tốc độ rất nhanh hơn nữa có chút phiêu bồng, dường như chân không chạm đất.

Ngoài ra, hai người này đang ở cảnh giới tông sư sơ kỳ.

“Tôi là Tiêu Nhược Dư, hội trưởng của hội đấu giá Tứ Đỉnh”, Tiêu Nhược Dư nói, rồi chỉ sang Diệp Mộ Cẩn, nói: “Cô ấy là bạn cũ của đại trưởng lão Lữ Chân Tuân của Huyền Thanh Tông các người, hôm nay cô ấy đến thăm đại trưởng lão”.

Hai đệ tử của Huyền Thanh Tông nhìn kỹ Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn, trong lòng thấy rung động. Quả thật hai cô gái này quá đẹp, còn đẹp hơn sư tỷ của mình nữa, đúng là không thể tin nổi.

Nhưng hai người này cũng không dám nghĩ nhiều, dù sao thì thân phận của hai cô gái này cũng không đơn giản.

“Xin hai cô đợi một chút để chúng tôi đi báo cáo với đại trưởng lão”, ngữ khí của hai đệ tử có phần khách khí hơn.

“Cảm ơn!”, Diệp Mộ Cẩn nói.

Hai đệ tử rời đi thì Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng chừng nửa tiếng sau vẫn không thấy ai đến.
Chương 222: Phụ nữ khi ghen thật nguy hiểm

Diệp Mộ Cẩn sốt sắng định đi thẳng vào bên trong nhưng bị Tiêu Nhược Dư ngăn lại: “Không được sự cho phép mà tự ý xông vào Huyền Thanh Tông thì sẽ bị coi là kẻ xâm lược và bị giết ngay đó”.

“Nhưng tôi thật sự rất sốt ruột”, Diệp Mộ Cẩn cắn răng, nói.

Đúng lúc này…

“Chào hai cô gái!”, một giọng nói cách đó không xa truyền lại.

Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn quay đầu lại nhìn thì thấy một người thanh niên tầm 24, 25 tuổi mặc võ phục của đệ tử Huyền Thanh Tông, sau lưng còn đeo một thanh kiếm nặng.

Người con trai với tướng mạo tuấn tú, trên mặt mang theo nụ cười.

Anh ta rất biết khống chế khí tức của mình, khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm cực độ.

“Cảnh giới tôn giả hậu kỳ?”, trong đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược Dư toát lên vẻ chấn động. Huyền Thanh Tông quả nhiên là Huyền Thanh Tông, đúng là mạnh khủng khiếp. Ở độ tuổi này mà có thực lực mạnh thế, đúng là dọa người.

Kể cả những trưởng lão và tông chủ có thực lực hạng một ở Huyền Linh Sơn thì cũng chỉ ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ thôi.

Vậy mà đệ tử trẻ tuổi như này ở Huyền Thanh Tông đã…

Đúng là không hổ danh là một trong bốn thế lực siêu hạng nhất.

Dương Truy ngây người ra một lát, mặc dù chỉ là sự say nắng chớp nhoáng.

“Đẹp vậy?”, Dương Truy không dám tin.

Vẻ đẹp của Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn đúng là trong triệu người có một.

“Tôi tên là Dương Truy, đệ tử chân truyền của Huyền Thanh Tông. Hai cô có chuyện gì cứ nói với tôi”, Dương Truy lên tiếng nói, giọng nói khá thu hút. Anh ta vừa nhìn đã để ý ngay Diệp Mộ Cẩn.

Khí chất của Diệp Mộ Cẩn rất hợp với thẩm mỹ của anh ta.

“Đệ tử chân truyền? Chẳng trách lại lợi hại đến vậy?”, Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm một câu. Thông thường, đệ tử chân truyền của một thế lực cũng chỉ có ba đến năm người, cơ bản đều là những người được chọn làm thiếu tông chủ.

“Tôi muốn gặp đại trưởng lão”, Diệp Mộ Cẩn lên tiếng nói: “Chúng tôi đợi ở đây nửa tiếng rồi mà người đi báo cáo ban nãy vẫn chưa quay lại”.

“Gặp đại trưởng lão?”, Dương Truy có chút kinh ngạc. Đại trưởng lão có thực lực vô cùng mạnh, gần như ngang tầm với tông chủ, có địa vị rất cao ở Huyền Thanh Tông. Hơn nữa đại trưởng lão có tính cách quái dị, không dễ tiếp xúc, rất ít người dám đến thăm ông ta. Vậy mà hai cô gái tuyệt sắc này lại đến thăm, đúng là kỳ lạ!

“Không biết hai cô tìm đại trưởng lão có việc gì?”, Dương Truy hỏi lại.

“Không tiện nói!”, tất nhiên là Diệp Mộ Cẩn không thể nói thẳng ra.

“Tôi hiểu! Mời hai vị cùng tôi đi vào trong, tôi sẽ dẫn hai người đi tìm đại trưởng lão”, Dương Truy nói rồi làm tư thế tay: “Mời!”

Hai cô gái do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn đồng ý đi cùng Dương Truy vào bên trong Huyền Thanh Tông.

Thật sự là thời gian quá cấp bách. Vào được tông môn, đầu tiên phải đi qua võ trường rất lớn, trên võ trường cũng có rất nhiều đệ tử.

Sự xuất hiện của Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư thu hút vô số ánh nhìn, dù sao thì cũng tại họ quá xinh đẹp.

Cũng có nhiều người bước lại chào hỏi Dương Truy.

“Đi qua võ trường, rất nhanh sẽ đến nơi ở của đại trưởng lão”, trên đường đi, Dương Truy giới thiệu cho hai cô gái về Huyền Thanh Tông, thể hiện ra vẻ lịch thiệp, nụ cười thì hiền hòa.

Anh ta cũng không vội. Người con gái mà anh ta để ý đến thì sẽ không chạy được, vì vậy trước tiên cứ để lại ấn tượng tốt đã rồi tính sau.

Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư đều đang để tâm đến việc sớm được gặp đại trưởng lão nên gần như chỉ đáp lại Dương Truy mấy câu cho có.

Khi thấy sắp đi qua võ trường thì đột nhiên có ba người đi đến trước mặt họ.

Hai người con trai và một cô gái.

Hai người con trai là hai đệ tử trẻ tuổi đi báo cáo ban nãy.

Còn cô gái mặc váy dài màu tím, dáng người cao ráo, trang điểm khá gợi cảm, nhan sắc xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ cao quý, yêu kiều và cũng có chút ngang tàn.

“Tam sư huynh!”, cô gái vừa nhìn thấy Dương Truy thì nhanh bước đi lên trước với nụ cười vui vẻ. Nhưng vừa đi đến bên cạnh Dương Truy và nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư thì vẻ mặt cảnh giác và thù địch: “Hai người muốn gặp ông tôi?”

Cô ta tên là Lữ Thanh Thanh, cháu gái của đại trưởng lão Lữ Chân Tuân.

Trong lớp thanh niên ở Huyền Thanh Tông thì cô ta có địa vị rất cao. Thứ nhất là về thân phận; thứ hai là nhan sắc và thứ ba là thiên phú võ đạo.

Lữ Thanh Thanh thích Dương Truy, cả Huyền Thanh Tông ai cũng biết chuyện này.

Đây cũng là lý do tại sao mà khi cô ta nhìn thấy Dương Truy dẫn theo hai cô gái xinh đẹp như này đến thì cô ta lập tức thể hiện ra vẻ cảnh giác và thù địch.

Trước đó, hai đệ tử đến báo cáo là có người muốn gặp ông nội cô ta. Cô ta vì không muốn quấy rầy ông nội nên định tự mình đi xem sao.

Không phải ai cũng có tư cách gặp ông nội. Huống hồ, ông nội cô ta đang bận chăm sóc cây trà Bách Niên Sơn nên không thích người khác quấy rầy.

“Đúng vậy! Chào cô Lữ!”, Diệp Mộ Cẩn có chút kích động, bởi đối phương là cháu gái của Lữ Chân Tuân, vậy thì có nghĩa là sắp được gặp ông ta rồi. Diệp Mộ Cẩn lại nói: “Chào cô Lữ! Tôi là Diệp Mộ Cẩn! Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp Lữ tiền bối”.

“Ha ha…”, Lữ Thanh Thanh cười khì khì, nói: “Cô uống say à? Chuyện quan trọng? Cứ cách một thời gian lại có người lấy lý do là có chuyện quan trọng muốn gặp ông tôi. Có thể đổi sang lý do khác mới mẻ hơn không?”

Vốn dĩ nếu tâm trạng cô ta tốt thì chỉ cần nói với ông nội một tiếng và bảo ông ta đi gặp hai cô gái này là được.

Tiếc rằng hai người này đã chọc giận cô ta.

Hừm!

Trông như hồ ly tinh quyến rũ người khác thế kia. Nhìn kìa! Ngay cả Tam sư huynh cũng đích thân dẫn hai người đến, đều nhìn các người suốt như vậy, chẳng phải là bị hớp hồn rồi sao?

Vì vậy, cô ta thấy không vui, thấy chướng mắt với Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn.

“Ông nội tôi và Lữ tiền bối là bạn cũ”, Diệp Mộ Cẩn vội nói: “Cô Lữ! Nhờ cô nói với Lữ tiền bối một tiếng, nói rằng cháu gái của bạn cũ đến thăm”.

“Cháu gái của bạn cũ?”, Lữ Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, nói: “Đúng là giỏi bịa chuyện. Theo như tôi biết thì ông nội tôi không có bạn bè gì sất”.

Dương Truy cũng nghi ngờ là Diệp Mộ Cẩn nói dối. Bởi vì, với tính cách của Lữ Chân Tuân thì cả Huyền Thanh Tông đều biết. Ông ta vô cùng lập dị, chưa từng nghe nói là ông ta có bạn bè gì.

“Cô…”, Diệp Mộ Cẩn thật sự có chút sốt sắng, cắn môi, do dự một lát nhưng vẫn nói tiếp: “Cô Lữ! Ông nội tôi là Diệp Thành Bang, năm đó đã từng cứu mạng Lữ tiền bối”.

Diệp Mộ Cẩn đành phải nói ra.

Lữ Thanh Thanh nghe thấy vậy thì ngây người ra, sau đó thì…

“Ha ha ha…”, Lữ Thanh Thanh bật cười thành tiếng.

Cô ta cười đến chảy nước mắt.

Còn Dương Truy cũng với sắc mặt khác lạ. Anh ta có thể chắc chắn là Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn là kẻ lừa đảo rồi.

Đại trưởng lão có thực lực như nào chứ? Làm gì đến mức gặp nguy hiểm đến tính mạng? Vậy mà còn nói là được người ta cứu? Đùa gì vậy?

Đại trưởng lão gần như 40, 50 năm nay đều không ra khỏi Huyền Thanh Tông.

Nói dối mà không biết ngượng! Nghe một cái là đã biết ngay rồi! Lẽ nào trước khi nói dối mà cũng không tìm hiểu thông tin về đại trưởng lão sao?

“Cô Diệp đây nói là, ông nội của cô ta từng cứu mạng của ông nội tôi”, nói xong, Lữ Thanh Thanh đột nhiên cười lớn.

Giọng nói của cô ta truyền khắp cả võ trường. Lúc đầu những đệ tử đang tập luyện đều ngây người ra, sau đó là những tràng cười chế giễu.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, đều với thần sắc tiếc nuối. Tiếc cho một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng đầu óc lại có vấn đề, đến cả nói dối cũng không biết cách, đây chẳng phải là cô gái ngốc hay sao?
Chương 223: Một điều nhịn là chín điều lành

Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút ửng đỏ. Đó là sự phẫn nộ. Cô ta tức giận nắm chặt nắm đấm.

Lúc này, những tiếng cười chế giễu, cả những ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc khiến cô ta cảm thấy lưng mình như có cây kim đâm vào. Cô ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này đâu?

“Tam sư huynh nhìn thấy chưa? Chỉ xinh đẹp cũng vô dụng? Võ đạo bình thường, trí khôn cũng chả có, đã thế chỉ giỏi bịa chuyện nói dối…”, Lữ Thanh Thanh nhướn mày lên quét nhìn Diệp Mộ Cẩn một cái, sau đó lại nhìn Dương Truy, nói.

Dương Truy không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ.

Mặc dù Lữ sư muội nói năng khó nghe nhưng đó đều là sự thật.

Con gái ý mà… Nếu chỉ có mỗi nhan sắc thì cũng không có gì thú vị cả!

Ít nhất phải xem ở Huyền Linh Sơn có được yêu mến không? Nhan sắc chỉ là một khía cạnh, còn phải suy xét đến thiên phú võ đạo và bối cảnh thân phận nữa.

Trước đó anh ta thật sự rung động trước vẻ đẹp của Diệp Mộ Cẩn. Anh ta cảm thấy đây là cô gái đẹp tuyệt sắc, đẹp đến mê người.

Nhưng lúc này thì cũng vơi bớt hứng thú rồi.

“Cô Diệp! Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!”, Lữ Thanh Thanh nói với giọng lạnh lùng.

“Cô…”, Diệp Mộ Cẩn tức đến mức muốn bùng nổ, cô ta định nói đến cùng nhưng Tiêu Nhược Dư kéo cánh tay lại, nói: “Mộ Cẩn! Chúng ta đến cầu xin người ta mà, Tô Minh còn chưa biết sống chết thế nào nữa”.

Tiêu Nhược Dư nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn. Hiện giờ cô ta đã gọi Diệp Mộ Cẩn là Mộ Cẩn chứ không phải là cô Diệp. Dù sao thì hai người cũng từ Đế Thành đến Huyền Linh Sơn, cũng coi như là nửa bạn bè rồi, huống hồ còn có mối quan hệ với Tô Minh nữa.

Diệp Mộ Cẩn lúc này mới cố kìm nén lửa giận trong lòng.

Đúng vậy! Tô Minh đang bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, còn chưa biết sống chết thế nào, không được chậm trễ một giây một phút nào.

Hiện giờ, hy vọng duy nhất có thể cứu Tô Minh chính là Huyền Thanh Tông, vì vậy mình chịu chút sỉ nhục và chế giễu thì có làm sao?

Cứu được Tô Minh mới là điều quan trọng nhất.

“Cô Lữ! Tôi không hề nói dối! Tôi xin thề! Tôi còn có tín vật nữa”, Diệp Mộ Cẩn vốn định sau khi gặp được Lữ Chân Tuân thì mới lấy tín vật ra. Nhưng bây giờ, nếu cô ta không lấy ra thì không gặp được Lữ Chân Tuân, đến lúc đó còn nói được gì nữa?

Diệp Mộ Cẩn lấy ra lệnh bài cổ kính.

“Tín vật?”, Lữ Thanh Thanh vẫn cảm thấy hài hước, cô ta cảm thấy cô gái lừa đảo này cũng lì đòn thật.

Cô ta quét nhìn lệnh bài trong tay Diệp Mộ Cẩn. Nhưng vừa nhìn thì sâu thẳm trong đôi mắt đẹp không ngừng run rẩy.

Người khác có thể không biết nhưng cô ta là cháu gái nên chắc chắn từng nhìn thấy ông nội mình thường mang trên người miếng ngọc bội y hệt lệnh bài trong tay Diệp Mộ Cẩn.

Lữ Thanh Thanh nhìn kỹ Diệp Mộ Cẩn, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào cô gái này nói là thật?”

Cô ta có chút do dự, không biết có nên nói với ông nội không?

Nhưng nỗi do dự này rất nhanh đã bị cô ta dập tắt.

Trước tiên chưa nói đến việc cô ta ghét và ghen tỵ với nhan sắc này. Mà ngay cả không ghét thì đứng dưới góc độ của ông nội thì cũng không thể thừa nhận lệnh bài này. Nếu không thì có khác nào thừa nhận sự thật như cô gái kia nói là ông nội cô ta từng cứu ông nội mình. Như vậy chẳng khác nào làm ảnh hưởng đến hình tượng của ông nội.

Ở Huyền Thanh Tông và cả Huyền Linh Sơn, ông nội gần như được coi là vô địch, làm sao có thể vì một cô gái lạ lẫm mà làm tổn hại đến hình tượng được?

Ngoài ra, vừa nhìn là đã biết cô gái này đến có việc cần nhờ ông nội mình, chắc chắn đến 90% là làm phiền ông nội. Nếu đã không phải là chuyện tốt thì càng không thể đồng ý.

Vì vậy, Lữ Thanh Thanh ôm miệng, cười nói: “Khì khì! Tấm lệnh bài không biết lấy ở đâu mà cũng được gọi là tín vật ư? Có cần ngây thơ đến mức đó không? Không phải cô nhặt bừa một viên đá trên đường rồi nói đó là tín vật đấy chứ?”

Diệp Mộ Cẩn như muốn mắng người. Ban nãy cô ta có để ý thấy sắc mặt biến đổi của Lữ Thanh Thanh khi nhìn thấy lệnh bài này, rõ ràng là đối phương nhận ra nhưng sao lại không thừa nhận?

Diệp Mộ Cẩn cắn răng, cảm thấy vô cùng uất ức, phẫn nộ. Cô ta nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Sao? Không lừa được người nên định ra tay sao? Cho cô 10 lá gan thì cô có dám không? Vô dụng!”, Lữ Thanh Thanh lập tức thấy phẫn nộ, trừng mắt nhìn lại Diệp Mộ Cẩn rồi quát lớn.

Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, cố đè nén lửa giận và tủi nhục, kiên cường nói: “Cô Lữ! Tôi không biết tôi đắc tội gì với cô, nếu tôi làm gì sai thì tôi… Tôi xin lỗi! Chỉ mong cô ‘đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân’, đừng làm khó một người như tôi. Cảm ơn cô”.

Rõ ràng Diệp Mộ Cẩn tức phát điên, tức đến nỗi muốn mắng người nhưng cô ta vẫn rất lý trí.

Cô ta cố kìm nén, thậm chí còn khom người thật sâu nói năng nhẹ nhàng.

Hiện giờ phải chịu bao nhiêu uất ức cũng được, chỉ cần có thể gặp được Lữ Chân Tuân.

“Cũng biết nhẫn nhịn đấy!”, Lữ Thanh Thanh thầm nghĩ, trên mặt toát lên vẻ tàn nhẫn.

Sau đó, trên mặt Lữ Thanh Thanh toát lên vẻ do dự, nói: “Cô Diệp! Xem ra cô cũng biết nhẫn nhịn và có thành ý đấy, tôi bị cô làm cho dao động rồi. Nói thật, mặc dù tôi vẫn cảm thấy lời cô nói không chắc chắn lắm nhưng tôi vẫn quyết định đi nói với ông nội giúp cô, nhưng…”.

“Nhưng gì cơ?”, Diệp Mộ Cẩn có chút kích động, hỏi lại.

“Nhưng, hiện giờ cô đang nhờ tôi giúp đúng không?”, Lữ Thanh Thanh nghiêm túc, chớp mắt nói.

Diệp Mộ Cẩn gật đầu.

Đúng là cô ta đang nhờ Lữ Thanh Thanh đi thông báo với ông nội cô ta để ông nội cô ta gặp mình.

Nếu không, có Lữ Thanh Thanh ở đây ngăn cản thì những người khác cũng không dám đi.

Diệp Mộ Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian, từng giây từng phút đều là sinh mạng. Cô ta thật sự sốt ruột vô cùng.
Chương 224: Cái quỳ gối quý như vàng

“Nếu đã là nhờ thì… Ha ha! Thái độ của cô có vấn đề đó. Theo như tôi biết, nhờ người khác thì phải quỳ xuống đất mới đúng”, Lữ Thanh Thanh cuối cùng cũng lòi đuôi cáo ra, nói ra mục đích của mình.

Đúng thế! Cô ta thật sự muốn sỉ nhục Diệp Mộ Cẩn. Cô ta muốn sỉ nhục trước mặt Tam sư huynh.

Để cho Tam sư huynh tận mắt nhìn thấy con kiến không biết từ đâu đến này đê tiện như nào?

Như vậy thì Tam sư huynh sẽ hoàn toàn hết hứng thú với cô ta?

“Sư muội… Chuyện này…”, Dương Truy theo bản năng định nói giúp Diệp Mộ Cẩn mấy câu, bởi vì yêu cầu của Lữ Thanh Thanh có chút quá đáng, theo kiểu đang bắt nạt người khác.

“Tam sư huynh thương hoa tiếc ngọc sao?”, Lữ Thanh Thanh trực tiếp ngắt lời của Dương Truy rồi cười nói.

Dương Truy không lên tiếng thì còn đỡ, chứ nói ra câu này thì lại phản tác dụng.

Lúc này, ánh mắt Lữ Thanh Thanh nhìn Diệp Mộ Cẩn càng lúc càng lạnh lùng: “Muốn nhờ tôi, vậy thì quỳ xuống”.

Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn tái nhợt đi.

Cô ta nắm chặt nắm đấm khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cô ta như đang nín thở.

“Cô Lữ! Cô ấy chỉ muốn gặp ông nội của cô một lát thôi mà, chứ không có yêu cầu gì khác, coi như cô Lữ nể mặt Tiêu Nhược Dư tôi một chút được không?”, Tiêu Nhược Dư chắp tay, khom người, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tiêu Nhược Dư ư? Chưa nghe nói bao giờ?”

“Hội trưởng hội đấu giá Tứ Đỉnh”, Tiêu Nhược Dư đành phải nói ra thân phận thật.

“Chính là hội trưởng như con rối đó à? Ha ha… Đừng nói cô chỉ là một con rối, ngay cả khi cô là hội trưởng thật sự của hội đấu giá đó thì thể diện của cô cũng không là gì đâu. Hội đấu giá Tứ Đỉnh là cái thá gì? So với Huyền Thanh Tông của tôi thì cũng chỉ là con kiến thôi”, Lữ Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng mà nói không nể tình.

Tiêu Nhược Dư cũng bị tức đến nỗi khó thở.

Cô ta định lên tiếng phản bác nhưng bị Diệp Mộ Cẩn ngăn lại.

“Được! Tôi quỳ!”, Diệp Mộ Cẩn ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thanh Thanh nói từng chữ. Người ta từng nói cái quỳ gối của đàn ông quý như vàng. Nhưng cô ta là con gái nên không vấn đề gì.

Huống hồ, kể cả cái quỳ gối có quý giá đến đâu, chỉ cần cứu được Tô Minh thì cô ta đều bằng lòng.

Lữ Thanh Thanh có chút kinh ngạc, rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường cũng có chút kinh ngạc.

“Cô Diệp…”, Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, định nói gì đó nhưng lúc này Diệp Mộ Cẩn đã quỳ xuống rồi.

Phụp!

Hai gối quỳ trên đất!

Quỳ trước mặt Lữ Thanh Thanh.

“Cô Lữ! Tôi quỳ xuống cầu xin cô đưa tín vật này cho ông nội cô, nói rằng cháu gái của bạn cũ đến thăm, cầu xin cô đấy!”, trong giọng nói của Diệp Mộ Cẩn có chút run rẩy. Cô ta giơ tay lên đưa tín vật trong tay cho Lữ Thanh Thanh.

Lúc này, Lữ Thanh Thanh thật sự thấy do dự.

Cô ta hoàn toàn không thể ngờ Diệp Mộ Cẩn lại kiên trì như vậy. Cô ta tưởng rằng Diệp Mộ Cẩn sẽ không bao giờ quỳ xuống.

Lúc này cô ta đúng kiểu ‘cưỡi hổ khó xuống’.

Từ tận sâu trong đáy lòng, cô ta không hề muốn đi thông báo cho ông nội. Nhưng nếu không đi thì là nói lời không giữ lời. Ở trước mặt bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông mà làm vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.

Cô ta trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, có thể thấy là cô rất có thành ý. Đưa tín vật cho tôi, tôi đi thông báo cho ông nội. Nhưng cô cứ quỳ ở đây không được đứng lên. Hừm! Nếu dám đứng lên thì đừng mơ gặp được ông nội tôi”.

“Cảm ơn, cảm ơn cô…”, Diệp Mộ Cẩn kích động đến nỗi sắc mặt đỏ ửng, liên tục nói mấy tiếng cảm ơn, sau đó đưa tín vật cho Lữ Thanh Thanh.

Lữ Thanh Thanh xoay người rời đi, cô ta đi về nơi ở của đại trưởng lão.

Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua.

Đối với Diệp Mộ Cẩn mà nói, một phút một giây dài như vài năm.

Cô ta thấy sốt ruột.

Vô cùng sốt ruột.

Bởi vì thời gian chính là sinh mạng.

Tầm năm phút sau Lữ Thanh Thanh quay lại.

“Cô Lữ! Lữ tiền bối đâu?”, Diệp Mộ Cẩn vội hỏi.

“Ha ha… Ông tôi không gặp. Ông tôi nhìn qua tín vật cô đưa, ông bảo là giả, ông không quen tín vật này”, Lữ Thanh Thanh tiện miệng nói.

Tất nhiên đây chỉ là nói dối.

Cô ta có đến nơi ở của đại trưởng lão nhưng không hề gõ cửa phòng nên ông nội cô ta không biết.

Vẫn là câu nói đó, cô ta không muốn để ông nội biết đến sự tồn tại của Diệp Mộ Cẩn. Nhưng cô ta cũng không thể nuốt lời trước mặt mọi người, vì vậy cô ta mới nghĩ ra cách này.

Đúng là vô cùng logic!

Câu nói của Lữ Thanh Thanh vừa dứt thì những đệ tử ở Huyền Thanh Tông ban đầu tin Diệp Mộ Cẩn, lúc này đều chế giễu: “Xinh đẹp như này mà không ngờ không nói câu nào thật cả, đúng là kẻ lừa đảo”.

“Tôi bảo rồi mà, làm sao đại trưởng lão lại từng gặp nguy hiểm đến tính mạng được? Lại còn được người khác cứu mạng nữa chứ? Câu chuyện này không buồn cười chút nào”.

“Lần này đúng là quỳ vô ích rồi, cho chết!”



“Không thể nào!”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn tái nhợt, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Ông mình không thể nói dối chuyện này được, ông cũng không có lý do gì phải nói dối.

Lẽ nào, Lữ Chân Tuân cố ý phủ nhận? Nếu quả là như vậy thì đúng là không có hy vọng gì nữa rồi.

Diệp Mộ Cẩn vô cùng tuyệt vọng.

“Có lẽ cô ta căn bản không đi thông báo cho ông nội mình”, nhưng lúc này Tiêu Nhược Dư lại thấp giọng nói với Diệp Mộ Cẩn.

Khóe mắt Diệp Mộ Cẩn giật giật.

Đúng vậy!

Rất có thể là như vậy.

“Cô Lữ! Có thể trả lại lệnh bài cho tôi không?”, Diệp Mộ Cẩn cố kìm nén, cô ta vốn rất muốn giết người, rất muốn liều mạng nhưng lúc này vẫn phải gượng nói.
Chương 225: Đánh cược một phen

“Trả cho cô này! Cái quái quỷ gì thế không biết! Hừm! Lại còn nói là tín vật nữa chứ, buồn cười chết đi được”, Lữ Thanh Thanh ném lệnh bài trong tay xuống đất, ném trước mặt Diệp Mộ Cẩn luôn.

Cheng!

Lệnh bài rơi xuống đất, âm thanh giòn tan.

Diệp Mộ Cẩn vội cầm lệnh bài lên. Nhưng lúc này cô ta giật mình, bởi vì lệnh bài đã bị đánh tráo.

Mặc dù đều là ngọc nhưng chất liệu ngọc khác nhau.

“Cô… Cô đổi lệnh bài của tôi rồi ư? Đây không phải là lệnh bài của tôi, trả cái thật lại cho tôi”, Diệp Mộ Cẩn đứng phắt dậy, đôi mắt đẹp đỏ ửng. Cô ta phẫn nộ đến nỗi mắt như biến thành màu máu, nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh, quát lớn.

Bởi vì quá tức giận nên lúc này khóe môi của Diệp Mộ Cẩn cũng đỏ ửng.

Sao trên đời lại có người bỉ ổi, độc ác đến vậy?

Diệp Mộ Cẩn nhất thời phẫn nộ chỉ muốn chửi tục.

“Thú vị thật! Tôi đổi lệnh bài của cô? Lừa bịp người khác không được nên giờ quay ra ăn vạ hả?”, trên mặt Lữ Thanh Thanh lộ ra vẻ chế giễu: “Trẻ tuổi xinh đẹp mà không ngờ nhân cách tệ đến nỗi buồn nôn. Tôi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục la lối om sòm, kể cả cô không cút thì tôi cũng sẽ ‘tiễn’ cô cút đấy”.

“Trả lệnh bài lại cho tôi!”, Diệp Mộ Cẩn như phát điên. Bởi lệnh bài đó là vật duy nhất có thể chứng minh thân phận của cô ta và cũng là hy vọng để cứu Tô Minh, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối, vậy mà lại bị Lữ Thanh Thanh dập tắt như vậy, làm sao cô ta chịu nổi?

Đầu óc cô ta choáng váng nên lập tức ra tay.

Cheng!

Cô ta giơ kiếm dài ra chỉ về phía Lữ Thanh Thanh.

“Đừng!”, Tiêu Nhược Dư lớn tiếng hét lên, sắc mặt tái nhợt. Chuyện mà cô ta lo lắng nhất cũng xảy ra rồi.

Ngay từ đầu Lữ Thanh Thanh đã muốn ép Diệp Mộ Cẩn ra tay. Cách làm của Lữ Thanh Thanh đúng là vô cùng ác độc, vô liêm sỉ đến cực độ. Diệp Mộ Cẩn không thể chịu nổi nên cuối cùng ra tay cũng là điều bình thường.

“Muốn chết à! Ở tông môn của Huyền Thanh Tông mà cũng dám ra tay?”, đúng là Lữ Thanh Thanh đang đợi Diệp Mộ Cẩn ra tay. Trong lúc Diệp Mộ Cẩn ra tay thì cô ta thầm cười trong bụng.

Ánh mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng rồi nghênh đón Diệp Mộ Cẩn cũng là mũi kiếm.

Hơn nữa, tốc độ của kiếm nhanh hơn, kiếm quang và kiếm thế cũng mạnh hơn.

Lữ Thanh Thanh vốn ở cảnh giới tôn giả sơ kỳ, còn Diệp Mộ Cẩn chỉ ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, cách biệt quá lớn.

Càng không nói đến công pháp, võ kỹ tu luyện của hai người cũng cách biệt khá lớn, kinh nghiệm chiến đấu cũng có cách biệt, thậm chí cấp bậc của kiếm mà hai người dùng cũng có cách biệt. Vì vậy, Diệp Mộ Cẩn ra tay đúng là lấy trứng chọi đá.

“Cheng…”, trong chớp mắt, tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai.

Kiếm dài trong tay Diệp Mộ Cẩn run rẩy, kiếm quang mờ ảo dường như bị gãy rồi cong veo.

Cánh tay của cô ta cũng đỏ lên, kiếm đâm vào người cô ta.

“Phụp, phụp, phụp…”, Diệp Mộ Cẩn bay ra ngoài, máu tươi từ miệng chảy ra.

Cô ta bay chừng hơn chục mét mới rơi xuống đất. Cùng lúc đó, vết thương cũng khá nghiêm trọng, kinh mạch và nội tạng trong cơ thể đều thương nặng, khí tức cũng ảnh hưởng, sắc mặt thì tái nhợt.

“Mong cô Lữ bớt giận, tha mạng cho cô ấy. Cô Diệp sốt sắng đi cứu người nên mới ra tay”, lúc Diệp Mộ Cẩn rơi xuống đất, Tiêu Nhược Dư chắn ở trước mặt cô ta, làm tư thế phòng ngự.

Tiêu Nhược Dư ở cảnh giới bán bộ tôn giả, còn xa mới là đối thủ của Lữ Thanh Thanh nhưng chí ít cách biệt cũng không lớn đến vậy.

Nếu Lữ Thanh Thanh nhất định muốn giết Diệp Mộ Cẩn thì cô ta chỉ có thể liều mạng để bảo vệ Diệp Mộ Cẩn.

Cô ta đã hứa với Tô Minh thì sẽ làm đến cùng.

“Đúng là rác rưởi! Chút thực lực đó còn không bằng đệ tử ngoại môn của Huyền Thanh Tông, vậy mà cũng dám ra tay ở trước mặt người khác? Ai cho cô dũng khí đó hả?”, Lữ Thanh Thanh không thu kiếm lại, sát khí vẫn sục sôi.

Tiêu Nhược Dư càng lúc càng căng thẳng, cứ đứng chắn ở trước mặt Diệp Mộ Cẩn.

“Sao? Cô cũng muốn chết sao?”, Lữ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Tiêu Nhược Dư, nói: “Nếu cô muốn chết thì tôi cũng cho cô toại nguyện”.

“Cô Lữ! Mộ Cẩn vì quá sốt sắng nên mới nói năng lung tung, mong cô tha mạng”, Tiêu Nhược Dư cung kính nói, trong lúc nói thì đỡ Diệp Mộ Cẩn dậy.

Toàn thân Diệp Mộ Cẩn yếu đi, máu từ khóe miệng không ngừng chảy, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh. Cô ta hận, phẫn nộ đến cực độ.

Bởi vì cảm xúc thay đổi quá mạnh nên toàn thân cô ta không ngừng run rẩy.

“Mộ Cẩn! Bình tĩnh chút, nếu không cô sẽ chết đấy! Cô mà chết thì ai cứu Tô Minh. Cô nhất định phải sống”, Tiêu Nhược Dư đè nén giọng nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn.

Lúc này chỉ có thể lấy Tô Minh ra để đè nén lửa giận, nỗi oán hận và uất ức trong người Diệp Mộ Cẩn mà thôi.

Quả nhiên, tia máu trong đôi mắt Diệp Mộ Cẩn cũng dần biến mất.

“Vậy thì cút đi! Hừm! Diệp Mộ Cẩn, nhìn ánh mắt hận thù cực độ của cô, không biết trong lòng cô muốn báo thù đến mức nào. Nhưng tôi không để ý đâu, đây chưa từng sợ ai báo thù cả”.

Tất nhiên Lữ Thanh Thanh có thể cảm nhận được nỗi oán hận của Diệp Mộ Cẩn. Cô ta cũng muốn diệt cỏ tận gốc nhưng lúc này bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông đang nhìn nên cô ta mà diệt cỏ thì lại độc ác và vô tình quá.

Cô ta có chút hối hận là lúc Diệp Mộ Cẩn ra tay ban nãy mà mình không dùng một chiêu toàn lực để giết chết cô ta cho xong.

Đáng tiếc là ban nãy mình đánh giá thấp thực lực của cô ta, vì vậy một chiêu mà cô ta chỉ bị thương nặng chứ không chết.

“Cảm ơn cô!”, Tiêu Nhược Dư thở phào một cái, nói lời cảm ơn Lữ Thanh Thanh rồi đỡ Diệp Mộ Cẩn định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng hết sức hét lớn: “Lữ Chân Tuân tiền bối! Cháu là Diệp Mộ Cẩn, cháu gái của Diệp Thành Bang”.

Cô ta thật sự muốn đánh cược một phen!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK