Học viện Linh Võ nằm trên đảo Hồ Tâm phía đông nam Linh Võ Thành.
Hồ là hồ Linh Võ, diện tích mặt nước rất lớn, tầm gần triệu mẫu. Bốn phía hồ đều là những ngọn núi lớn cao sừng sững vươn thẳng lên trời, các ngọn núi dựng san sát, trên núi có cây cổ thụ, hình ảnh của núi và cây in bóng xuống mặt hồ.
Từ xa nhìn lại thì thấy vô cùng chấn động. Bởi cảnh sắc này không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Điều khiến người khác chú ý nhất chính là vị trí trung tâm của hồ Linh Võ, đó là một vùng đất bằng phẳng, và cũng chính là đảo Hồ Tâm. Và học viện Linh Võ nằm trên đảo này.
Bình thường, học viện Linh Võ không cho người ngoài vào bên trong, cả hòn đảo Hồ Tâm là một vùng cấm.
Chỉ có mấy ngày học viện Linh Võ chiêu sinh và tiến hành sát hạch thì mới thả phà ra cho người ngoài vào.
Phà hoàn toàn thuộc sở hữu của học viện Linh Võ. Thuyền phà được dùng còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tất cả mọi người. Chỉ có một chiếc thuyền nhưng dài 20 ngàn mét, rộng 6000 mét, một lần có thể chở được 500 ngàn người đến đảo Hồ Tâm.
Ngô Lập Tàng, Tô Minh, Quý Thanh Hoà đến bên hồ thì mặt Ngô Lập Tàng không có chút biến sắc mà chỉ có nỗi tự hào, còn Tô Minh và Quý Thanh Hoà thì kinh hãi.
Có lẽ vì trước đây hai người chưa từng nhìn thấy chiếc thuyền nào lớn như này.
“Chiếc thuyền này một lần có thể chở được 500 ngàn người qua, trước khi lên thuyền phải nộp phí, mỗi người nộp 100 viên linh thạch hạ phẩm. Khi từ đảo Hồ Tâm ngồi thuyền về cũng phải nộp 100 linh thạch hạ phẩm”, Ngô Lập Tàng đột nhiên nói: “Mỗi năm đều có hơn 3 triệu người vào đảo Hồ Tâm trong hai ngày này”.
“Á?”, ánh mắt Tô Minh và Quý Thanh Hoà sáng lên.
3 triệu người? Một người đi về phải nộp tổng cộng phí là 200 viên linh thạch hạ phẩm, vậy thì mỗi năm ở đây sẽ thu được 600 triệu viên linh thạch hạ phẩm ư?
Đúng là con số trên trời!
“Phí đi phà này chỉ là một phần nhỏ lợi nhuận của học viện Linh Võ thôi. Đợi khi vào đó các người sẽ biết. Vì vậy, học viện Linh Võ không thiếu gì tài nguyên võ đạo, tài chính phong phú, tài nguyên võ đạo cũng hùng hậu”, Ngô Lập Tàng cảm thán nói với vẻ cung kính và ngưỡng mộ: “80 năm trước, có một cô gái cũng ở tầng võ thấp như tôi đến đây. Năm đó cô ta có thực lực như tôi, thiên phú võ đạo cũng không cách biệt là mấy. Chỉ tiếc là tôi bị loại ở cầu Linh Võ, chỉ thiếu có chút xíu thôi. Còn cô ta thì may mắn vào được học viện Linh Võ. Mấy ngày trước tôi gặp lại cô ta. Cô ta nói, cô ta quyết định không bay lên tầng võ trung nữa, chọn ở lại học viện Linh Võ cả đời. Hiện giờ cô ta làm chấp sự ngoại giao của học viện Linh Võ và ở cảnh giới Thông Thiên sơ kỳ rồi”.
Ý tứ trong lời nói của Ngô Lập Tàng rất đơn giản. Những người có thiên phú võ đạo thường thường bậc trung nếu như có thể vào được học viện Linh Võ thì cảnh giới và thực lực sẽ mạnh hơn người bị lọai rất nhiều.
“Chúc mừng đôi bạn trẻ! Hai người nhất định sẽ qua được kỳ sát hạch”, Ngô Lập Tàng lại nói.
Đúng lúc này, thuyền đến.
“Đi nào! Chúng ta lên thuyền thôi”.
Dưới sự dẫn dắt của Ngô Lập Tàng, ba người lên thuyền. Một mình ông ta trả hết phí đi phà, ông ta kiên quyết trả.
Sau khi lên thuyền, mọi người không hề chen chúc nhau. Kể cả là một chuyến có thể tải được 500 ngàn người thì chỉ có thể nói là thuyền quá lớn.
Nhưng Tô Minh và Quý Thanh Hoà lại là tiêu điểm chú ý.
Rõ ràng, mấy ngày trước Quý Thanh Hoà đánh bại công chúa nhỏ Cổ Kim, còn Tô Minh đánh bại thú cưng của cô ta nên hai chuyện này đã truyền đi khắp nơi.
Trùng hợp hơn là, oan gia ngõ hẹp.
“Kết bạn đi!”, một giọng nói truyền lại.
Đó là giọng nói của công chúa nhỏ Cổ Kim.
Hôm nay cô ta trang điểm lộng lẫy, rất xinh đẹp, mặc váy trắng bồng bềnh, cứ như cung chủ thật sự.
Trên khuôn mặt baby đáng yêu bụ bẫm luôn mang theo nụ cười.
Cô ta cứ như bạn cũ, không mời mà đến.
Xem ra tâm trạng của cô ta rất tốt, nụ cười trên mặt không hề giả trân.
“Cảnh giới Động Hư hậu kỳ?”, Tô Minh có chút kinh ngạc. Mấy ngày trước khi ở lầu Huyền Nguyệt, cô ta chỉ ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ, sao có mấy ngày mà cảnh giới đã tăng lên nhanh vậy?
Hơn nữa, không hề ảo diệu mà rất thật.
“Chắc sức chiến đấu thực tế phải tăng lên gấp hai thậm chí gấp ba”, Tô Minh thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ.
Vốn dĩ thực lực của Cổ Kim không hề kém. Đừng thấy cô ta thua Quý Thanh Hoà mà tưởng yếu. Phải biết rằng, Quý Thanh Hoà có sức chiến đấu vô cùng siêu việt, hơn nữa phải cộng thêm ý cảnh quái dị. Thậm chí là Quý Thanh Hoà phải dốc hết sức mới miễn cưỡng đánh bại được Cổ Kim của mấy ngày trước.
Nếu như đối diện với Cổ Kim hiện giờ thì Quý Thanh Hoà có thể đánh bại được không? Câu hỏi này Tô Minh cũng không chắc chắn.
Quả nhiên, ánh mắt Quý Thanh Hoà có chút trịnh trọng, thậm chí là ngưng trọng.
“Cô Cổ Kim! Anh họ cô đã chết trong tay tôi, tôi nghĩ, chúng ta không thể làm bạn được”, Tô Minh lên tiếng, anh cũng không muốn nói vòng vo.
“Cổ Sâm chết thì chết rồi, hắn như vậy cũng đáng chết. Không phải anh nghĩ tôi sẽ báo thù cho hắn đấy chứ?”, khiến Tô Minh bất ngờ là, Cổ Kim lại nói tùy ý như vậy, không hề coi cái chết của Cổ Sâm là gì. Hơn nữa không phải là lời nói bất nhất mà Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng là Cổ Kim nói rất thật.
“Nhưng Tô Minh! Lần sát hạch này tôi sẽ đánh bại anh”, sau đó ánh mắt đẹp của Cổ Kim sáng lên, tràn đầy vẻ tự tin.
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
“Hy vọng đến lúc đó cô đừng khóc là được”, Tô Minh lẩm bẩm một câu. Mấy ngày này Cổ Kim có tiến bộ vượt bậc nhưng Tô Minh cũng không phải chỉ ngồi chơi.
Sau đó có mấy người bước tới, đều cố ý muốn kết giao.
Không nói những cái khác, chỉ riêng thiên phú võ đạo và thực lực của Tô Minh và Quý Thanh Hoà thì lần sát hạch này chắc chắn vượt qua được. Vì vậy mà có người đến kết giao cũng là chuyện bình thường.
Tô Minh và Quý Thanh Hoà chỉ đáp lại cho có lệ, chứ không thèm để ý, cũng may có Ngô Lập Tàng ứng phó giúp.
Tầm hơn 10 phút sau…
Chương 332: Thẳng thừng từ chối
Tốc độ của chiếc thuyền lớn dần chậm lại.
“Nồng độ linh khí quá thuần khiết”, tiến đến gần bờ của đảo Hồ Tâm, ánh mắt Tô Minh chợt bừng sáng lên, không chỉ có anh, mà những người khác ở trên thuyền cũng vậy.
Niềm khao khát được tới học viện Linh Võ ngày càng lớn hơn bao giờ hết.
Nếu như có thể trở thành học viên của học viện Linh Võ, thì về sau có thể sẽ được tu luyện trong môi trường có độ linh khí đậm đặc như vậy, không phải sức mạnh sẽ được tăng lên rất nhanh sao?
“Có người đồn rằng, bên dưới hồ Linh Võ có một linh mạch, mà lại còn là linh mạch có cấp bậc rất cao, cho nên luôn cung cấp nguồn linh khí thuần khiết với nồng độ đậm đặc như vậy cho học viện Linh Võ”, Ngô Lập Tàng nhỏ tiếng giải thích với Tô Minh, Quý Thanh Hoà.
Sau khi xuống thuyền.
Cảnh tượng đầu tiên ập vào mắt mọi người chính là quảng trường rộng lớn được thiết kế chìm trong lòng đất.
Quảng trường có màu đỏ gạch, được lát bằng từng phiến đá lớn.
Chính giữa trung tâm quảng trường, là một bức tượng đá cao sừng sừng cả nghìn mét.
Cảnh tượng quá đỗi hùng vĩ khó tả hết bằng lời, càng hiếm thấy hơn cả, chính là bức tượng đó được tạc rất có hồn và vô cùng sinh động, không bỏ sót cả chi tiết giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt.
“Đó chính là Linh Võ kiếm tiên”, Ngô Lập Tàng ngước mắt lên, nhìn về bức tượng khổng lồ trên quảng trường mà nói, trong giọng nói toát lên sự cung kính, thậm chí ngay cả trong lúc nói, ông ta còn hơi cúi người.
Nói rồi, Ngô Lập Tàng lại chỉ về một bên của quảng trường rộng lớn này: “Quảng trường này có sức chứa lên tới cả triệu người, đợi tới khi các cô các cậu tham gia kì kiểm tra đánh giá, mấy người chúng tôi sẽ tới xem, ngồi ở đường đá cạnh quảng trường, có thể quan sát toàn bộ nơi đây”.
Trên quảng trường đã có không ít người, thế nhưng cũng không quá đông đúc chật chội, song vẫn không khỏi khiến Tô Minh cảm thấy kinh ngạc, vì ở trái đất, anh chưa từng chứng kiến cảnh tượng có tới cả triệu người cùng tập trung tại một chỗ.
Ba người đi tới quảng trường, tìm vị trí hàng ghế đầu, rồi ngồi xuống.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, công chúa nhỏ Cổ Kim cũng ngồi cách đó không xa.
Tô Minh và Quý Thanh Hoà được không ít người chú ý tới.
Thế nhưng, hai người bọn họ không phải là người nhận được sự quan tâm nhiều nhất.
Mà lại là Tống Kình Thương và Vu Khung, hai người đến quảng trường này sớm hơn Tô Minh và Quý Thanh Hoà. Hai người họ nhận được sự quan tâm chú ý hơn cả.
“Rất mạnh!”, Quý Thanh Hoà liếc nhìn về phía Tống Kình Thương và Vu Khung chỉ thấp giọng nói đúng hai chữ.
Khi nhìn về phía Tống Kình Thương, cô ta còn cảm thấy ổn, chỉ cảm giác hắn ta tựa như một ngọn núi, không thể nào suy chuyển, công kích tinh thần, một loại cảm nhận trực giác đơn giản.
Nhưng còn Vu Khung, khi cô ta nhìn về phía đối phương, người này dường như cảm nhận được, liền quay lại nhìn cô ta.
Chỉ một ánh mắt thôi, nhưng cũng đủ khiến Quý Thanh Hoà bị thương nhẹ.
“Đao ý, lại còn là đao ý cực mạnh. Không sao chứ?”, Tô Minh quan tâm hỏi, rồi lạnh lùng nhìn về phía Vu Khung.
Cùng lúc đó.
Ở phía đằng xa, Vu Khung cười nói: “Quý Thanh Hoà? Không tồi đấy, cũng chỉ bị thương nhẹ khi trúng một đao ý của bổn công tử đây...”
Hắn ta khen một câu, thế nhưng trong lời khen này lại có chút đùa cợt.
“Khung công tử, dù cô ta có giỏi tới đâu đi nữa, cũng không thể nào sánh được với Khung công tử, công tử là người tấn công trước”, mấy người đứng bên cạnh Vu Khung giọng chúc mừng mà nói, thế nhưng những lời này cũng không hoàn toàn là bợ đỡ, mà là sự kính nể, khen ngợi xuất phát từ tận đáy lòng.
Mấy người bọn họ cũng không hề yếu, đa phần đều là cảnh giới vạn pháp hậu kỳ và đỉnh phong kỳ, thậm chí còn có cả cảnh giới bán bộ động hư, cảnh giới vững chắc, khí thế dồi dào, đều là những người không hề đơn giản.
Tất cả họ đều có cơ hội thông qua đợt kiểm tra này.
Thiên tài trong số các thiên tài.
Thế nhưng cho dù là như vậy, thì đứng trước Vu Khung, bọn họ vẫn tự hạ thấp bản thân, coi bản thân chỉ như thuộc hạ của Vu Khung.
“Ngô Nghiêu, đi tới chỗ Quý Thanh Hoà, mời cô ta đến ngồi cạnh bổn công tử”, giọng Vu Khung không quá lớn, cũng không cố ý dằn xuống, nhất thời khiến mọi người không kịp phản ứng lại mà có chút ngạc nhiên.
Mấy ngày trước, khi Quý Thanh Hoà nổi tiếng, đã có tin đồn, Tống Kình Thương để ý tới Quý Thanh Hoà.
Muốn để Quý Thanh Hoà về làm Hoàng thái tử phi.
Thế nhưng, lúc này, Vu Khung lại muốn mời Quý Thanh Hoà tới ngồi cạnh hắn ta.
Làm thế chắc chắn là đang cố ý khiêu khích Tống Kình Thương!
“Vâng!”, Ngô Nghiêu, 24 tuổi, một người trầm tính, có cảnh giới vạn pháp hậu kỳ, anh ta đứng lên, rảo bước đi về phía Tô Minh và Quý Thanh Hoà. Nhất thời, đã thu hút vô số ánh mắt dõi theo, có rất nhiều người biết, sắp có kịch hay để xem.
“Không hay rồi”, Ngô Lập Tàng nhăn nhó cười nói.
Ông ta sợ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Đôi khi, nổi tiếng sớm quá cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tô Minh và Quý Thanh Hoà mấy hôm trước, vì đánh bại được công chúa nhỏ Cổ Kim mà được mọi người biết tới.
Chẳng mấy chốc.
Ngô Nghiêu đã đi tới trước mặt Tô Minh và Quý Thanh Hoà.
“Cô Quý, Khung công tử mời cô qua ngồi cùng”, Ngô Nghiêu từ tốn nói.
Lời vừa thốt ra, khiến cả biển người trong quảng trường đều phải im lặng.
Trước biết bao con mắt, Quý Thanh Hoà trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Trong đó, còn có không ít những ánh mắt ngưỡng mộ.
Đúng là cô gái tốt số, không ngờ lại được cả Vu Khung và Tống Kình Thương để mắt tới!
“Không đi”.
Thế nhưng, Quý Thanh Hoà liền thẳng thừng từ chối.
Không chút do dự.
Nằm ngoài sự tưởng tượng của rất nhiều người, vì dù sao, Vu Khung cũng là người tài giỏi, có thể được người như hắn ta để mắt tới và còn ngỏ lời mời, thì quả là vinh hạnh.
Huồng hồ, cho dù có không đồng ý đi nữa, thì thẳng thừng từ chối như vậy cũng không hay lắm, đắc tội với Vu Khung, cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đôi khi, cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo là quá đắt.
“Cô Quý...”, Ngô Nghiêu đang định nói gì đó.
“Cút!”, thế nhưng Quý Thanh Hoà lại thốt ra đúng một chữ.
Chương 333: Tôi muốn cược mạng với anh
“Ha ha… Quả nhiên người con gái mà bổn thái tử để ý đến rất có cá tính”, ở cách một đoạn xa đột nhiên vang lên nụ cười lớn của một người trẻ tuổi mặc áo dài màu vàng đen, khí chất lạnh lùng bá đạo, ngoại hình cao lớn tuấn tú và xung quanh còn có rất nhiều thiên tài. Ánh mắt người này nhìn về phía Quý Thanh Hoà đầy vẻ sắc bén, bá đạo và thích thú.
Đó chính là Tống Kình Thương.
Hắn ta không hề che giấu sự yêu mến của mình đối với Quý Thanh Hoà.
Nhưng hắn ta không chủ động đi giúp cô ta, hắn ta muốn xem tiếp theo Quý Thanh Hoà sẽ ứng phó như thế nào?
Quả nhiên, Vu Khung đứng bật dậy đi về phía Quý Thanh Hoà và Tô Minh.
Ngô Lập Tàng càng lúc càng run rẩy. Chuyện mà ông ta không muốn xảy ra thì lại xảy ra rồi.
“Cô Quý! Đợi lát nữa thái độ uyển chuyển chút nha!”, Ngô Lập Tàng nói với vẻ cầu xin, ông ta bị dọa chết khiếp. Vu Khung là nhân vật truyền kỳ, uy lực vô cùng lớn. Chưa nói đến tiềm lực mà chỉ nói về giai đoạn hiện giờ thì cấp bậc của Vu Khung đủ để giết ông ta một ngàn lần.
Rất nhanh, Vu Khung đã đến trước mặt Tô Minh và Quý Thanh Hoà.
Khiến mọi người bất ngờ là, hắn ta không nhìn thẳng vào Quý Thanh Hoà mà nhìn về phía Tô Minh.
“Anh Tô Minh! Tôi muốn đổi chỗ ngồi với anh được không?”
Nếu Quý Thanh Hoà không muốn đến chỗ ngồi của tôi thì Vu Khung tôi đành phải lại ngồi cạnh cô ấy rồi?
Kết quả cũng như nhau cả thôi…
Người con gái mà Tống Kình Thương để ý đến thì Vu Khung cũng có hứng thú muốn chiếm đoạt.
Lúc này dường như tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Minh.
“Bị Vu Khung nhắm đến thì anh ta xui xẻo rồi”, Cổ Kim đứng cách đó không xa lẩm bẩm nói, cô ta thấy tiếc thương cho Tô Minh. Mặc dù cô ta ghét thái độ kiêu ngạo của Vu Khung nhưng cô ta phải thừa nhận là hắn ta vô cùng mạnh. Nếu ông trời đứng thứ nhất thì chắc chắn hắn ta đứng thứ hai.
Thậm chí, đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa xác định được thực lực thật sự của Vu Khung đã đến trình độ nào rồi?
Mặc dù Tô Minh cũng rất yêu nghiệt nhưng Cổ Kim biết, Tô Minh còn lâu mới là đối thủ của Vu Khung.
Sau đó, kéo dài hơn mười giây….
Mọi người đều đang đợi Tô Minh lên tiếng, Vu Khung cũng nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Nhưng khiến mọi người bất ngờ chính là, Tô Minh cứ như kẻ điếc, căn bản không nghe thấy Vu Khung đang nói gì và cũng không trả lời hắn ta.
Ngô Lập Tàng suýt nữa ngất đi…
What?
Đúng là ông ta đánh giá thấp sự hống hách của Tô Minh rồi.
Tô Minh còn không thèm care nữa, đúng là độc ác quá đi!
Đây không những không nể mặt Vu Khung mà còn giẫm lên sĩ diện của hắn ta.
“Ha ha…”, cách đó không xa, Tống Kình Thương bật cười, tâm trạng phấn khích. Hắn ta cảm thấy Tô Minh chỉ như con kiến nhỏ bé, mặc dù không biết điều nhưng hắn ta rất thích hành động này của Tô Minh. Sau đó hắn ta đánh mắt nhìn sang sắc mặt của Vu Khung thì…. Khì khì….
Vu Khung nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt như muốn băm anh thành trăm mảnh.
Ánh mắt đầy lạnh lùng như đóng băng mọi thứ.
Cũng may ở đây là học viện Linh Võ, chứ nếu không thì hắn ta sẽ cho Tô Minh cảm nhận cảnh bị kéo vào thế giới đao ý, khiến Tô Minh cảm nhận được sự tuyệt vọng nhất trên thế gian.
Sau mấy hơi thở, Vu Khung bật cười. Hắn ta thu lại tất cả cảm xúc phẫn nộ, sát ý, lạnh lùng, dường như mọi thứ đã tan biến hết.
“Anh Tô Minh! Nghe nói thực lực của anh vô cùng cao cường, là tu giả võ đạo có thiên phú võ đạo yêu nghiệt, thủ đoạn cũng quái dị”, Vu Khung lại nói: “Tôi rất khâm phục, mấy ngày nay muốn gặp mà không có thời gian. Hôm nay gặp mặt đúng là đáng kinh ngạc. Buổi sát hạch trên cầu Linh Võ hôm nay chúng ta hãy đánh cược đi, cược 100 ngàn viên linh thạch hạ phẩm thì thế nào?”
“Vu Khung lại lôi thủ đoạn này ra rồi”, Tống Kình Thương hừ lạnh một tiếng, nói.
Tất nhiên, thông thường thì thủ đoạn này đều có hiệu quả.
Có thiên tài nào không có sĩ diện đâu, lẽ nào lại từ chối?
Một khi Tô Minh đồng ý thì có nghĩa là sẽ phải tặng không 100 ngàn viên linh thạch hạ phẩm cho Vu Khung rồi. Liệu Tô Minh có thể lấy ra 100 ngàn viên linh thạch hạ phẩm không? Khả năng rất nhỏ.
Một khi không lấy ra được thì… Đến lúc đó, Vu Khung chính là chủ nợ, muốn di chết Tô Minh thế nào chả được.
“Không phải anh ta định đánh cược với Vu Khung thật đấy chứ?”, Cổ Kim lẩm bẩm. Mặc dù thể diện quan trọng nhưng đâu quan trọng bằng tính mạng. Con người Vu Khung từ trước đến nay đều là ‘ăn người không nhả xương’, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng. Mọi người đều nói Cổ Kim là ác ma, thủ đoạn nham hiểm nhưng ai biết rằng, để luyện được đao ý mà Vu Khung đã giết chết không dưới triệu người vô tội rồi?
Quý Thanh Hoà khẽ kéo vạt áo của Tô Minh, có chút sốt sắng như muốn nhắc Tô Minh đừng đồng ý.
Cô ta cảm giác Vu Khung vô cùng mạnh.
Đó là sức mạnh không thể địch lại được, vượt ngoài dự liệu của cô ta.
Cô ta nghĩ, Tô Minh nhất định sẽ thua.
Một phút sau, Tô Minh lắc đầu…
Nhất thời, vô vàn ánh mắt thất vọng nhìn lại nhưng cũng không quá bất ngờ.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ từ chối yêu cầu này của Vu Khung.
Nhưng trong lúc mọi người đang với cảm xúc hỗn tạp thì Tô Minh lên tiếng: “Cược 100 ngàn viên linh thạch hạ phẩm thì có gì thú vị chứ? Tôi không chơi trò trẻ con đó. Nếu anh muốn cược thì chúng ta sẽ cược mạng với nhau”.
Tô Minh không phải là người thích gây chuyện thị phi nhưng khi có người bắt nạt anh thì… Ha ha… Kẻ đó sẽ phải chết.
Giết chết Vu Khung thì có thể trấn áp được những kẻ khác chăng? Ví dụ như Tống Kình Thương chẳng hạn.
Hừm! Theo như Tô Minh thấy, Tống Kình Thương và Vu Khung đều là những kẻ rác rưởi mà thôi.
Lời nói vừa dứt thì Quý Thanh Hoà ngồi ở bên cạnh Tô Minh không ngừng run rẩy. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, dưới tấm che mặt là khuôn mặt đẹp đã tái nhợt, đôi mắt đẹp trợn trừng với vẻ sốt sắng.
Còn Ngô Lập Tàng thì suýt nữa chết ngất.
Sắc mặt Tống Kình Thương cũng biến đổi, có chút chấn động.
Cổ Kim thì há hốc mồm, không kìm nổi mà liên tục lắc đầu.
Hàng triệu người ở trên võ trường đều không ngừng run rẩy. Họ tưởng rằng mình nghe nhầm.
Họ từng gặp những kẻ điên nhưng chưa từng gặp ai điên đến mức độ này.
Còn Vu Khung thì chau mày, đối phương vừa lên trước đã dám nói là cược mạng?
Nghe thấy câu này, hắn ta không nghĩ nhiều không được.
“Có cược không? Nếu không thì cút, đừng ở đây nói hươu nói vượn”, thấy Vu Khung có vẻ do dự nên Tô Minh lên tiếng, anh nói với vẻ chán ghét.
“Anh…”, sắc mặt Vu Khung đỏ ửng, có thể thấy hắn ta đã phẫn nộ đến cực độ.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh khiến khí tức xung quanh cũng bị ngưng tụ.
Chương 334: Đao tâm như gương
Nếu như có thể, hắn ta rất muốn băm Tô Minh thành trăm mảnh. Nhưng hắn ta vẫn còn lý trí, hắn ta biết là không thể làm vậy. Bởi vì đây là học viện Linh Võ, nếu làm thế thì thật là vô lễ, sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Vậy thì cược mạng đi!”
Nói xong, Vu Khung xoay người rời đi. Lúc xoay người, sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi.
Nói thật, hắn ta không thích cược mạng, quá mạo hiểm. Mặc dù hắn ta nắm chắc 99% có thể đánh bại Tô Minh nhưng ngộ nhỡ?
Chỉ có điều, Tô Minh ở trước mặt mọi người nói muốn cược mạng với mình, vậy thì mình đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi, không đồng ý không được. Nếu không đồng ý thì hắn ta sẽ trở thành trò cười mất.
“Thằng khốn kiếp!”, Vu Khung thầm mắng, hắn ta đã phẫn nộ cực độ.
“Tô Minh! Cậu… Cậu… Cậu xốc nổi quá rồi”, sau khi Vu Khung rời đi thì Ngô Lập Tàng run rẩy nói, lúc này ông ta chỉ biết thở dài.
“Hà tất phải…”, nếu nghe kỹ thì cũng có thể thấy giọng nói của Quý Thanh Hoà cũng đang run rẩy.
“Tôi nắm chắc được”, Tô Minh chỉ nói bốn chữ.
Đúng lúc này một giọng nói trầm đục già nua vang lên: “Hoan nghênh các vị đến với học viện Linh Võ”.
Lúc này nhìn lại thì thấy một ông lão buộc tóc, râu trắng, mặc áo dài màu trắng, khí chất tiên nhân, vô cùng tao nhã, mặt mang theo nụ cười đứng trước tượng Linh Võ kiếm tiên ở giữa học viện Linh Võ.
Rõ ràng ông ta chỉ tiện miệng nói một câu nhưng âm thanh vang vọng khắp nơi, vô cùng trong trẻo.
Tô Minh nhìn kỹ ông lão đó một cái thì sắc mặt trở nên ngưng trọng. Bởi thực lực của ông lão này vô cùng mạnh.
Theo như dự đoán của Tô Minh thì ông ta đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ.
“Tôi là Trương Thiên Nhẫn, phó viện trưởng của học viện Linh Võ, chắc rất nhiều người ở đây đều biết tôi”.
“Vẫn như mọi năm, kỳ sát hạch chiêu sinh của học viện Linh Võ vẫn do tôi chủ trì”.
“Như mọi người biết, năm nay là Đại Niên, còn là Đại Niên trong Đại Niên nữa. Vì vậy, không chỉ có tôi mà cả viện trưởng và mấy lão tiền bối đời trước và đời trước nữa của học viện đều rất mong chờ vào chất lượng của đợt chiêu sinh này”.
“Theo như tôi biết, trong tốp học viên khóa này có những người trẻ tuổi nhưng đao ý đã đạt đến cảnh giới linh động hậu kỳ, đúng là khó gặp”.
“Cũng có người hợp nhất được ba đạo là Hoàng đạo, Bá đạo và Thiên nhân, còn tự sáng tạo ra võ kỹ ‘Thiên tử bất bại quyền’, đúng là yêu nghiệt, khiến người khác mong chờ”.
“Hy vọng mọi người tham gia kỳ thi này sẽ thể hiện thật tốt, vượt qua kỳ thi và sẽ được bước vào học viện Linh Võ”.
“Tôi cũng chúc mọi người phát huy thật tốt”.
…
Trương Thiên Nhẫn cổ vũ khích lệ mọi người nhưng lại cố ý nhắc đến hai người.
Mặc dù không nói tên ra nhưng tất cả mọi người đều biết, hai người đó là Vu Khung và Tống Kình Thương.
Quá kinh khủng!
Phải biết rằng, Trương Thiên Nhẫn đã chủ trì kỳ thi này hai ba trăm năm rồi. Năm đó, kể cả Ngô Lập Tàng hay những người mới thì đều do Trương Thiên Nhẫn chủ trì.
Nhưng dường như chỉ có khóa này Trương Thiên Nhẫn mới chủ động nhắc trước đến tên của người mới, và nhắc tới ông ta kỳ vọng vào ai?
Điều đó chứng tỏ gì?
Chứng tỏ hai kẻ yêu nghiệt như Vu Khung và Tống Kình Thương đã đạt đến cảnh giới là chưa thi nhưng đã được học viện Linh Võ công nhận rồi.
Thật khủng khiếp!
“Dựa vào cái gì mà không nhắc đến bổn công chúa?”, Cổ Kim bĩu môi, có chút không vui. Cô ta nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm phải lấy được thành tích sáng giá.
Đồng thời lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tô Minh.
Đó đều là vẻ chế giễu, là sự giễu cợt và thương hại.
…
Lại còn dám cược mạng với Vu Khung?
Lần này thì hay rồi?
Ngay cả viện trưởng Trương Thiên Nhẫn của học viện Linh Võ cũng nhắc đến tên của Vu Khung rồi…
Không nói cũng biết, Vu Khung mạnh đến mức nào.
Vậy mà Tô Minh lại ngu ngốc muốn cược mạng với Vu Khung, đây không phải là cược mạng mà là nộp mạng mới đúng?
Được sống chẳng phải tốt hơn sao?
Có người nhanh ý còn để ý trong lời nói của Trương Thiên Nhẫn khi nhắc đến Vu Khung còn nói đến những từ ngữ như ‘đao ý tiên thiên đao thể, linh động hậu kỳ’ mà ông ta còn nhắc đến ‘đao tâm như gương’.
Đao tâm như gương?
Vu Khung đã đạt đến đao tâm như gương rồi? Thật đáng sợ.
Đao tâm như gương còn hiếm gặp hơn cả đao ý.
Trong hàng triệu người may ra có một hai người có đao ý, nhưng trong một trăm triệu người cũng khó tìm được một người có ‘đao tâm như gương’.
Đao tâm như gương thuộc hàng đỉnh cao trong đao đạo.
“Thằng ngu này!”, nhất thời, trong hàng triệu người có mặt ở đây đều không biết dùng từ nào để hình dung về Tô Minh.
Còn có nhiều người đang có ý định kết bạn với Tô Minh thì lúc này đều bỏ đi suy nghĩ đó.
Chương 335: Không cùng một đẳng cấp
Trương Thiên Nhẫn đột nhiên lại nói:
“Bởi vì cây cầu Linh Võ chỉ đủ chỗ cho 100 người cùng lên một lúc, còn những người mới tham gia kỳ sát hạch này, vừa hay có 1800 người, cho nên sẽ chia làm 18 nhóm. Còn cụ thể thuộc nhóm thi nào thì phải đợi kết quả bốc thăm, ở đây có 1800 lá thăm, mỗi người rút một lá thăm, nếu nằm trong số từ 1 đến 100 thì sẽ là nhóm thi thứ nhất, từ 101 đến 200 là nhóm thi thứ hai, cứ như vậy suy ra”.
Nhất thời, tất cả những người mới tham dự kì sát hạch này, đều đi về phía Trương Thiên Nhân đứng dưới chân bức tượng Linh Võ kiếm tiên cực lớn, bên cạnh Trương Thiên Nhẫn còn đặt một cái hòm khá to, bên trong có chứa toàn bộ các lá thăm.
“Tất cả có 1800 người thi mới, nhiều hơn so với tưởng tượng của mình”, Tô Minh thầm nghĩ, theo anh được biết, có khoảng gần 100 tầng võ đạo thấp xunh quanh Linh Võ Thành, hay nói cách khác, gần 100 tầng võ đạo thấp đã có 1800 người thi mới, như vậy tính ra bình quân ở một tầng võ đạo thấp cũng đã có hơn 18 thí sinh mới, còn trái đất thì sao chứ?
Trong kỳ sát hạch đợt này lại chỉ có một mình anh tham gia.
Đủ để biết rằng, võ đạo ở tầng trái đất yếu tới mức nào...
Tô Minh tiện tay rút một lá thăm.
“Số 1763? Cũng may đấy”, Tô Minh nhìn lá thăm trong tay.
Thông thường mà nói, càng thi gần cuối sẽ càng may mắn, bởi vì có thể quan sát và học hỏi được một vài kinh nghiệm từ người thi trước.
“Tôi số 14”, Quý Thanh Hoà nói, giọng nói điềm đạm dễ nghe như suối chảy róc rách, thế nhưng, đâu đó vẫn nghe ra được một chút bất mãn, bởi vận may của cô ta không tốt.
“Đánh trận đầu cũng được đấy chứ, khiến mọi người kinh ngạc một phen, tôi tin cô có thể làm được”, Tô Minh khích lệ một câu.
Đúng lúc này, công chúa nhỏ Cổ Kim không biết từ đâu chui ra: “Tô Minh, số bao nhiêu đấy?”
“1763”.
“Hi hi...tôi cũng có số hơn 1700, chúng ta cùng thi vòng 18”, công chúa nhỏ Cổ Kim có chút phấn khích, có thể thi cùng Tô Minh, đến lúc đó, sẽ đích thân ra tay đánh bại Tô Minh, cho nên đương nhiên là cô ta phải vui rồi.
Hoặc có lẽ là do tâm trạng đang tốt, công chúa nhỏ Cổ Kim lại nói tiếp: “Đợi tới khi anh thua trong tay tôi, chỉ cần sau này đi theo tôi, ngày nào cũng như bọn kẻ hầu người hạ làm tôi vui lòng, thì tôi đây đương nhiên sẽ bảo kê cho anh. Còn về chuyện đánh cược giữa anh và Vu Khung, có cược cả mạng cũng không sao, tới lúc đó, anh cứ chơi xấu là được, có tôi đứng ra giúp, Vu Khung cũng không dám làm gì, vì tôi đây cũng có ô dù to lắm đấy”.
Nói rồi, công chúa nhỏ Cổ Kim ngẩng cao đầu, ngâm nga câu hát rồi rời đi.
“Bản tính cô ta cũng không phải là xấu. Chỉ là thích đi bắt nạt người khác, ít nhất, cô ta cũng không có ý muốn giết anh, còn về Vu Khung...”, Quý Thanh Hoà nhìn bóng lưng của công chúa nhỏ Cổ Kim, mà nói với Tô Minh.
Đúng lúc này.
“Bây giờ, xin mời cầu Linh Võ!”, Trương Thiên Nhẫn lớn tiếng nói, giọng trịnh trọng và tôn kính.
Câu nói này của Trương Thiên Nhẫn đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
Lại thấy, Trương Thiên Nhẫn đứng dưới bức tượng Linh Võ kiếm tiên khổng lồ, cung kính cúi lạy ba lạy.
Tiếp đó, ông ta nhìn về phía bức tượng, bắt đầu thầm đọc câu thần chú phức tạp...
Không ai nghe ra ông ta đang đọc cái gì, kể cả Tô Minh, xem ra, ông ta đã dùng tới phương pháp đặc biệt nào đó, để ngăn không cho tiếng nói truyền ra ngoài.
Câu thần chú được đọc trong khoảng 30 giây.
Trương Thiên Nhẫn dừng lại.
Đúng lúc này.
Một cây cầu khổng lồ dần xuất hiện từ dưới chân bức tượng khổng lồ Linh Võ kiếm tiên, kéo dài, uốn lượn tới tận trời xanh, ánh sáng của nó phát ra, rực tím cả một vùng.
Cây cầu từ dưới chân Linh Võ kiếm tiên bắc thẳng lên một ngọn núi lớn.
Quảng trường Linh Võ trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng này. Thực tế, có rất nhiều người đã được chứng kiến cảnh tượng cây cầu Linh Võ xuất hiện không dưới một lần, ví dụ như Ngô Lập Tàng, ông ta cũng đã được chứng kiến tới cả chục lần rồi, thế nhưng mỗi lần được trông thấy, đều cảm thấy bồi hồi xúc động.
Đúng một phút sau.
Cây cầu Linh Võ mới dừng phát ra tiếng động.
Cây cầu nối liền quảng trường Linh Võ với phía sau đỉnh ngọn núi có tên Ngộ Đạo Sơn.
Tính ra chiều cao của cây cầu cũng phải cả nghìn mét.
Kéo dài vô tận, cao ngút trời xanh, tựa như cầu tiên.
“Giống như là đi qua cây cầu này, sẽ bước tới một nơi giống như tiên giới”, Quý Thanh Hoà lẩm bẩm.
Quý Thanh Hoà quay đầu lại, nhìn về phía Tô Minh: “Xem tôi biểu diễn này”.
Nói rồi, cô ta liền đi về phía cầu Linh Võ.
Giống như cô ta, còn có 99 người trẻ tuổi khác, cũng lần lượt đi về phía cây cầu.
“3000 bậc thang, 300 trận pháp kỳ dị, 30 con rối hình người, 3 kiếm ý”, Tô Minh lẩm bẩm một câu: “Trước tiên không cần nói tới bậc thang, trận pháp kỳ dị hay con rối hình người, nhưng mình đã ngửi thấy mùi của kiếm ý”.
Anh có chút mong đợi.
Tuy nói, kiếm đạo là của riêng.
Không thể trực tiếp lấy nó từ chỗ người khác, thế nhưng, có thể học hỏi, lĩnh hội, tìm kiếm linh cảm...
Quan sát trải nghiệm kiếm ý tu kiếm đỉnh cao là một điều rất có lợi cho kiếm đạo của bản thân.
Tô Minh đương nhiên rất muốn có được ba kiếm ý được Linh Võ kiếm tiên để lại, vì không cần nói cũng biết kiếm đạo của Linh Võ kiếm tiên mạnh tới nhường nào.
“Trong vòng đầu tiên, xem ra chỉ có một mình cô Quý có bản lĩnh, nhất định cô Quý sẽ giành được vị trí thứ nhất trong nhóm đầu tiên này”, Ngô Lập Tàng nói.
Tô Minh liếc nhìn một lượt.
Quả đúng như vậy.
Trong nhóm người thi mới này, những người có thể uy hiếp được Quý Thanh Hoà, cũng chỉ có Vu Khung, Tống Kình Thương, công chúa nhỏ Cổ Kim và anh.
Thế nhưng, trong nhóm thi đầu tiên, Quý Thanh Hoà không phải đối đầu với bất cứ ai trong số họ, thậm chí, cũng chỉ có mình cô ta đạt cảnh giới Động Hư, những người khác nhiều lắm cũng chỉ là cảnh giới bán bộ Động Hư.
Rất nhanh.
100 người trong nhóm thứ nhất đã chạy lên cầu.
“3000 bậc thang cũng không tính là khó, cứ tiến lên một bậc trọng lực sẽ tăng thêm một chút, thông thường chỉ cần đạt tới cảnh giới vạn pháp, đều có thể vượt qua được 3000 bậc thang này”, Ngô Lập Tàng giới thiệu sơ qua: “Chỉ là xem ai nhanh ai chậm mà thôi”.
Trong lúc Ngô Lập Tàng nói, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Quý Thanh Hoà đã dẫn trước cả một đoạn.
Cô ta không phải nhanh.
Mà là nhanh như chớp.
Cơ thể như con thoi, gần như không chịu bất kỳ sự ma sát và cản trở nào, thoăn thoắt tiến về phía trước, lại tựa như tiên nữ đang nhảy múa...
Trong khi những người thi mới vừa mới vượt qua bậc thứ 30, bậc thứ 50, cô ta đã chạy tới bậc thứ 1000.
Khoảng cách quá xa, gần như không cùng một đẳng cấp.