Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 681: Lỗ hổng cung Nhân Ma

Cô ta nghĩ vì mình mời Tô Minh đến hoàng triều Bất Tử nên mới dẫn đến một loạt những chuyện này, mới đẩy Tô Minh vào chỗ chết, Đạm Đài Vô Tình tuyệt vọng và đau lòng, cũng hối hận đến cùng cực.

Nhưng.

Đúng lúc này.

Cứ như là ảo giác vậy.

Tô Minh đột nhiên nở nụ cười.

Cũng chính là lúc Tô Minh nở nụ cười tươi tắn đó…

“Xoẹt!”

Cung Nhân Ma bất chợt run lên không hề có chút dấu hiệu nào.

Trên đó, Đạo dần tan ra, các quy luật dần yếu, bên trong, những người canh giữ tiền sử điên cuồng va vào khắp nơi, mặt trăng mặt trời các vì sao rời xuống đầy hỗn loạn…

Cả cung Nhân Ma bắt đầu trở nên rối loạn.

Chẳng những thế, rõ ràng có thể thấy được một luồng khí màu tím như ảo giác giác xoay vòng trong cung Nhân Ma rồi bị tóm ra ngoài, sau khi bị kéo ra thì được Tô Minh cắn nuốt vào trong.

Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ nhanh, khiến con người ta cảm thấy mình đang gặp ảo giác.

Luồng khí màu tím đó là cái gì?

Đó tất nhiên là quy luật Tạo Hóa.

Ba trăm sáu mươi quy luật tạo nên cung Nhân Ma không có một lỗ hổng nào, bấy giờ lại thiếu mất một quy luật Tạo Hóa.

Nhất thời tạo thành lỗ hổng.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Không nấn ná thêm chút thời gian nào, Tô Minh có được thông tin cụ thể về cung Nhân Ma từ thiên nữ Tạo Hóa.

Anh có thể liếc mắt nhìn thấy lỗ hổng khi cung Nhân Ma thiếu mất quy luật Tạo Hóa, lỗ hổng đó nằm ở đâu?

Người khác có thể không thấy, nhưng Tô Minh lại thấy được.

Tô Minh tập trung tinh thần về phía lỗ hổng đó, Ma La Kiếm trong tay điên cuồng vung lên.

Liên tục, điên cuồng, không dứt.

Tất cả mọi kiếm quang của Ma La Kiếm đều đánh vào cung Nhân Ma.

“Đáng chết!”, xa xa, sắc mặt Cố Đình Tiêu lập tức trở nên trắng bệch, hắn ta là nhân ma chuyển thế, cung Nhân Ma được xem là vũ khí bản mệnh của hắn ta, khi vũ khí bản mệnh gánh chịu những đòn tấn công chí mạng như thế, tất nhiên nhân ma cũng sẽ bị thương nặng.

Sao Cố Đình Tiêu có thể giữ được cảm xúc bình tĩnh đó nữa.

Hoảng hốt.

Tức giận.

Không thể tin nổi.

Mọi thứ cứ nổ tung trong đầu.

Hắn ta muốn gọi cung Nhân Ma trở về theo bản năng.

“Muốn chạy ư? Tôi đã đồng ý cho chạy đâu?", Tô Minh cười lạnh, Ma La Kiếm trong tay vung lên nhanh hơn, có thể nói là kiếm ảnh không còn được nhìn thấy bằng mắt thường được nữa.

Hơn nữa Tô Minh còn vận dụng quy luật không gian đến cực hạn, cộng thêm thân pháp để đảm bảo tốc độ của mình đủ nhanh, đồng thời dùng cả thần thông “cắt đứt” của quy luật không gian, tất cả được tung ra liên tục, chặn đường cung Nhân Ma bỏ trốn.

Bấy giờ, quá trình cung Nhân Ma được triệu hồi về đã bị chắn ngang!

Đáng sợ hơn nữa là mỗi một chiêu Ma La Kiếm của Tô Minh đều được đánh rất chuẩn, tất cả mọi đường kiếm đều đánh vào vị trí lỗ hổng của cung điện.

Cung Nhân Ma có mạnh trở lại.

Cũng không thể chịu nổi sự tấn công như thế.

“Ong ong ong ong…”, cung Nhân Ma bắt đầu vùng vẫy, cáu bẳn, xao động, cung thể rộng lớn vô bờ của nó bắt đầu run lên, không thể giữ được sự cân bằng nữa.

Điều khiến con người ta sợ hãi hơn cả chính là ba trăm sáu mươi loại quy luật được xếp chỉnh tề bên trong cung điện nhanh chóng bị phá vỡ sự cân bằng vì thiếu mất một loại, nhanh chóng sụp xuống từ bên trong, cắn nuốt lẫn nhau, bài xích lẫn nhau.

Thế nên cung Nhân Ma cứ như một viên đạn hạn nhân nổ tung, hơi thở hủy diệt dao động mạnh mẽ, đầy khủng bố, điên cuồng tỏa ra khắp nơi.

“Phụt!”

Bị cung Nhân Ma ảnh hưởng nên vết thương Cố Đình Tiêu thật sự rất nặng, vết máu bên khóe miệng ngày càng đỏ rực.

Hơi thở cũng có chút yếu ớt.

“Hạt giống Hỗn Độn!”, sắc mặt Cố Đình Tiêu đầy dữ tợn, đau lòng nhìn về phía Tô Minh với ánh mắt đầy sát ý, nếu nó có thể hóa thành thực thể chắc đã khiến anh thành thịt vụn, tức giận, độc ác, căm hờn đến cực điểm, hắn ta gào thét.

Hạt giống Hỗn Độn bắt đầu có tác dụng.

Điên cuồng xoay chuyển trong cơ thể.

Dưới tác dụng của hạt giống Hỗn Độn, Cố Đình Tiêu bị thương nặng vì Chí Bảo bản mệnh cung Nhân Ma bị thương, đang cố gắng hồi phục thật nhanh.

Sự mạnh mẽ của hạt giống Hỗn Độn đã được thể hiện hoàn toàn triệt để.

Đúng ngay lúc này.

“Ầm…”

Đó là tiếng nổ tung của luân hồi loạn lạc, của không gian yên tĩnh kéo dài theo năm tháng dài dằng dặc.

Cùng với vầng sáng đỏ rực trải dài khắp mấy chục ngàn dặm, kéo đến tận chân trời.

Không ngờ cung Nhân Ma lại nổ tung!

Rõ ràng là một Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm, thế nhưng lại nổ tung…

Dù tận mắt nhìn thấy nhưng giờ phút này vẫn không có người nào dám tin tưởng đó là sự thật!

Điều đáng sợ nhất là…

Điều mà cả Tô Minh và thiên nữ Tạo Hóa đều không ngờ đến là…

Khoảnh khắc cung Nhân Ma bùng nổ, dòng chảy năng lượng rít gào dữ dội, khủng bố đến mức có thể phá hủy cả dòng chảy năng lượng của hoàng triều Bất Tử, lẽ ra nó sẽ chìm vào hư không.

Nhưng lại không thành công.

Tại sao lại không thành công?

Bởi vì khoảnh khắc đó, Tô Minh như biến thành một cái động không đáy hút hết tất cả.

Không… Không… Không ngờ lại có thể nuốt chửng toàn bộ năng lượng mạnh đến mức khó lòng tưởng tượng nổi như thế.

Cơ thể Tô Minh run lên.

Cả người như đang nóng lên và tan ra vậy.

Nhưng anh vẫn còn ý thức.

“Bảo tàng huyết mạch đang muốn bùng nổ hơn nữa!”, thiên nữ Tạo Hóa thì thào lẩm bẩm, cũng không biết phải nói đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Trước đó khi bảo tàng huyết mạch có thay đổi thất thường, trở nên cáu bẳn, thiên nữ bảo Tô Minh dồn hết tất cả bảo bối, đan dược, linh thạch rồi là hỏa tinh này nọ trong chiếc nhẫn không gian vào trong bảo tàng huyết mạch làm đồ ăn vặt để bùng nổ năng lượng.

Hiệu quả cũng khá tốt.

Không ngờ, có vẻ như bảo tàng huyết mạch đã tìm thấy món ngon hơn!

Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm bùng nổ, dòng chảy năng lượng còn khủng bố và dồi dào hơn cả lúc Tô Minh cho nó ăn vặt trước đó.

Bảo tàng huyết mạch cũng tùy tiện cắn nuốt hết tất cả.

Ba trăm năm mươi chín quy luật kia cũng bị cắn nuốt sạch sành sanh!

Đúng là bá đạo!

Cả thiên nữ Tạo Hóa cũng cảm nhận được sự rung động.

Xung quanh, hoàng triều Bất Tử chìm vào yên tĩnh tuyệt đối!

Tất cả mọi người chợt dại ra!

Rất nhiều người cảm thấy nghẹt thở!
Chương 682: Xử lý ý chí Đại Đạo

Sắc mặt Cố Đình Tiêu trở nên trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt run run đầy nặng nề nhìn chằm chằm đằng xa, nhìn chằm chằm Tô Minh.

Cố Đình Tiêu là nhân ma chuyển thế, có thể nói là tung hoành thiên hạ vô địch suốt hàng tỷ năm từ khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa đến nay.

Chứng kiến không biết bao nhiêu là thần tích, cũng nhìn thấy không biết bao nhiêu thiên tài diệt thế.

Lại giật mình hoảng hốt vì cảnh tượng trước mắt này.

Sao lại có thể xảy ra chuyện đó được?

Tại sao lại có một người thoải mái nuốt chửng hết tất cả năng lượng mà cung Nhân Ma nổ tung tạo thành như thế?

Dù là nhân ma thời kỳ đỉnh cao nhất, dù có là Đại Đế ngồi tít trên cao thì chắc cũng không dám làm vậy đâu nhỉ?

“Cố Đình Tiêu, còn nghệt mặt ra đó làm gì? Giết tên đó! Giết chết tên đó đi!”, cùng lúc đó, giọng nói của Ý chí Đại Đạo vang lên bên tai Cố Đình Tiêu, Ý chí Đại Đạo thở hổn hển, cẩn thận cảm nhận thì dường như còn có chút sợ hãi.

Thậm chí bấy giờ nơi cuối màn trời còn hiện lên mặt của Đại Đạo quỷ dị vô hạn đang dao động không yên.

Ý chí Đại Đạo thật sự rất sốt ruột.

Cố Đình Tiêu không biết Tô Minh đã làm cách nào để cắn nuốt năng lượng bùng nổ của cung Nhân Ma và mấy trăm loại quy luật được dung hợp trong đó, nhưng Ý chí Đại Đạo thì biết!

Là bảo tàng huyết mạch.

Chắc chắn là bảo tàng huyết mạch.

Ý chí Đại Đạo ngày càng sợ hãi và kiêng dè.

Sự vô địch của bảo tàng huyết mạch đã vượt ra khỏi nhận thức của nó.

Theo lời nhắc nhở của Ý chí Đại Đạo, cơ thể Cố Đình Tiêu run lên, sát khí chợt động.

“Cây Thế Giới, xin hãy cho tôi mượn lực sinh mệnh khổng lồ!”, Cố Đình Tiêu quát khẽ.

Chợt.

Nguồn sống dồi dào như thể vừa rơi xuống từ trên trời, cả người sáng lên.

Hơi thở sinh mệnh của Cố Đình Tiêu cũng như huyết khí dồi dào, nó đang tăng lên với cấp độ lũy thừa.

Như một giọt nước nhanh chóng hóa thành dòng sông, một dòng sông ngưng tụ thành biển lớn vậy.

Cực kỳ đáng sợ.

Đó là thủ đoạn vô địch gì?

Trong nháy mắt, sực linh mệnh và huyết khí dâng trào trong người Cố Đình Tiêu, có lẽ đã bằng tất cả mọi người ở hoàng triều Bất Tử này cộng lại.

Tại sao lại khủng bố đến như thế?

Đó là những thứ mà chí bảo Cây Thế Giới mang đến, Cây Thế Giới chính là hạt giống đầu tiên khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa.

Đó là cây tổ của các loài cây.

Một Cây Thế Giới có thể tạo ra được vô số nguồn sống, có thể tạo thành mặt phẳng sinh mệnh.

Cây Thế Giới là bất tử bất diệt.

Ngược lại, nó vẫn liên tục trưởng thành.

Có được Cây Thế Giới, Cố Đình Tiêu cũng không thể chết và không thể bị giết được.

Đó cũng là lý do tại sao Cố Đình Tiêu có thể chuyển thế mấy chục lần, hơn trăm lần, không hề sợ hãi cái chết.

Ngay sau đó.

Khi lực sinh mệnh và khí huyết của Cố Đình Tiêu đã đạt tới đỉnh điểm.

Hắn ta giơ hai tay lên, như thể đang bê cả vòm trời.

Nhìn về phía Tô Minh rít gào lên: “Thuật Lưu Đày Sinh Mệnh!”

Bỗng nhiên.

Một cơn bão lũ của lực sinh mệnh như đang chia nhánh từ dòng sông lớn, mạnh mẽ chảy dọc về phía Tô Minh.

Hình ảnh đó vô cùng rung động lòng người!

Nó liên quan đến quy luật thời gian, quy luật không gian và lại càng liên quan đến quy luật vận mệnh thần bí nhất trần đời.

Đó chính là một loại đạo thuật nằm trong mười loại cấm kỵ thần bí nhất.

Mười đạo thuật cấm kỵ của thế giới Đại Thiên này thì có ba loại là do Cố Đình Tiêu nghĩ ra, có thể nói là tài năng thiên bẩm cực kỳ yêu nghiệt.

Nhất là thuật Lưu Đày Sinh Mệnh, chỉ có nhân ma mới thực hiện được, không một kẻ nào khác làm nổi.

Những lời đồn đãi đó là sự thật, còn vấn đề tại sao lại như thế hả? Vì muốn thực hiện đạo thuật cấm kỵ này cần nắm trong tay lực sinh mệnh vô cùng lớn.

Ngoài nhân ma có được Cây Thế Giới thỉ những người khác, dù có là Đại Đế cũng không thể nắm trong tay lực sinh mệnh lớn đến vậy.

“Này Tô tiểu tử, anh có thể bỏ qua nó, đúng thuật Lưu Đày Sinh Mệnh rất khủng bố và quỷ dị, nhưng vấn đề là nó vô dụng với anh”, thiên nữ Tạo Hóa cười cười mở miệng.

“Tại sao?”, bấy giờ, dù bảo tàng huyết mạch đang bùng nổ dữ dội nhưng lý trí và ý thức của Tô Minh vẫn còn.

“Bởi vì số mệnh của anh vốn là Hỗn Độn mờ mịt, có khả năng vô hạn. Kiếp trước của anh thì bổn thiên nữ không nhìn thấy, tương lai của anh bổn thiên nữ cũng không nhìn thấy. Nói cách khác, vận mệnh của anh được chính anh nắm trong tay. Nếu không có vận mệnh đặt sẵn, cũng không có sinh mệnh cố định thì làm sao bị ảnh hưởng bởi thứ gọi là thuật Lưu Đày Sinh Mệnh? Về phần lực sinh mệnh có bị đánh bay hay không thì lại càng không phải lo lắng, muốn lưu đày lực sinh mệnh của anh hả? Nực cười, bảo tàng huyết mạch có cho không?”

Tô Minh hiểu ra rồi.

Vài chiêu thức anh định dùng để đối phó với thuật Lưu Đày Sinh Mệnh cũng được cất đi trong giây lát.

“Nhưng nói thật nhé Tô tiểu tử, Cây Thế Giới đó là một bảo bối tốt, nếu anh có được, với anh mà nói sẽ có tác dụng rất lớn, nhất là khi anh đang sở hữu bảo tàng huyết mạch”.

Thiên nữ Tạo Hóa bùi ngùi nói, giọng nói chứa sự hào hứng và mong chờ: “Cây Thế Giới mà về tay, cộng với bảo tàng huyết mạch nữa thì sau này anh có thể cưỡng chế mở Hỗn Độn, thúc đẩy thế giới, có thể tái tạo một Đại Đạo mới, cho anh xác suất thành công rất lớn khi xử lý Đại Đạo!”

Bây giờ Tô Minh đã liều chết với Ý chí Đại Đạo, không chết không ngừng.

Xử lý Ý chí Đại Đạo nhất định phải nằm trong kế hoạch tương lai.

Nhưng trước mắt thiên nữ Tạo Hóa cũng hiểu, dù Tô Minh có đủ sức xử lý Ý chí Đại Đạo thì cũng không thể làm thế.

Bởi vì một khi làm vậy, Ý chí Đại Đạo biến mất, Đại Đạo hỗn loạn, quy luật hỗn loạn, đất trời hỗn loạn, hư không hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều hỗn loạn, thế thì thế giới Đại Thiên sẽ mất đi thiên cơ, võ đạo đứt đoạn, linh mạch biến mất.

Nói chung, hậu quả sẽ là thế giới Đại Thiên nhanh chóng biến thành một thế giới chết, thế giới Tiểu Thiên cùng với tầng võ thấp như địa cầu cũng thế.

Nếu vậy người thân, bạn bè, người con gái của của Tô Minh đều phải chết sạch.

Chắc chắn Tô Minh không muốn điều đó xảy ra.
Chương 683: Luân hồi chuyển thế

Huống hồ, một khi tiêu diệt Đại Đạo thì đồng nghĩa với việc, dần dần sẽ giết chết hàng tỷ sinh linh, dẫn đến hiểm họa diệt thế.

Điều này cũng mang đến nghiệp nặng cho mình.

Mặc dù ngày thường, vì một số lý do nên Tô Minh cũng hay quyết trận sống còn với người hoặc thế lực nào đó, bàn tay còn nhuốm không ít máu tươi.

Nhưng máu đó quá ít, ít đến nỗi không thể coi là ‘nghiệp’ được.

Nhưng nếu như diệt thế giới Đại Thiên, hàng tỷ sinh linh cộng lại thì oán hận của từng người tích dần, nghiệp lực đó cũng là vô cùng khủng khiếp, lúc đó Tô Minh không đỡ nổi.

“Thiên nữ tiền bối! Ý của cô là, có cây Thế Giới và kho tàng huyết mạch, tôi hoàn toàn có thể giết chết Đại Đạo. Nhưng như vậy sẽ có một tên Đại Đạo mới đến thay thế, giống như kiểu thay một quản lý mới, không ảnh hưởng về bản chất, đúng không?”

Tô Minh cũng vô cùng phấn khích, sát ý nổi lên cuồn cuộn.

Có thể có cơ hội giết chết ý chí Đại Đạo hiện giờ đúng là tốt quá đi!

Trước đó anh luôn bị tấn công, luôn phải bị động ứng phó với tính toán của ý chí Đại Đạo.

Sau đó…

Ha ha…

Tất nhiên, việc cần làm trước mắt là có được cây Thế Giới đã.

Trong lúc tâm ý của Tô Minh đang sục sôi thì…

“Bùm!”

Dòng chảy của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng lập tức đổ xuống người Tô Minh.

Cảnh tượng này khiến bao nhiêu người kinh ngạc.

Tại sao Tô Minh không tránh?

Kể cả không tránh, lẽ nào không thể dùng đến bia Huyền Diệu để chắn lại sao?

Thậm chí còn có thể dùng Ma La Kiếm để tấn công hoặc chống lại mà?

Tô Minh bị sao vậy?

Sao cứ đơ như khúc gỗ thế?

Cố Đình Tiêu khẽ chau mày, cảm thấy quá quỷ dị, điều này khiến hắn ta bất an.

“Chết đi!”, đúng lúc này đột nhiên Tô Minh nhấc Ma La Kiếm trong tay lên rồi chỉ về phía Cố Đình Tiêu.

Một kiếm, hai kiếm rồi lại thêm kiếm nữa vung lên, sát ý gào thét, kiếm đạo vô tình.

“Cái gì…?”, con ngươi của Cố Đình Tiêu co mạnh.

Vô hiệu ư?

Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của mình vô hiệu với Tô Minh?

Đùa gì vậy?

Cố Đình Tiêu đờ người ra.

Tất cả mọi người có mặt ở đây thì còn hơn cả thế.

“Chết tiệt!”, Cố Đình Tiêu rống lên một câu, trong lòng thấy bực tức.

Vốn tưởng rằng di chết một con kiến là rất đơn giản nhưng không thể ngờ…

“Thuật Hỗn Độn Than Tháp!”, Cố Đình Tiêu thi triển thân pháp để tránh đòn tấn công của Ma La Kiếm, đồng thời vận chuyển hạt giống Hỗn Độn, hấp thụ khí tức Hỗn Độn của biển, thi triển thuật đại đạo cấm kỵ khác.

Sức tấn công của thuật Hỗn Độn Than Tháp là vô cùng mạnh!

Lấy khí tức Hỗn Độn làm căn cơ!

Lấy quy luật Sụp Đổ làm chỉ dẫn!

Sau đó kết hợp với thuật đại đạo cấm kỵ!

Đây được coi là uy lực tấn công khủng khiếp.

Thuật Hỗn Độn Than Tháp cũng là thủ đoạn tấn công mà Cố Đình Tiêu thích dùng nhất khi năm đó vẫn còn là Nhân Ma.

Lúc đó hắn ta đã tu luyện đến cảnh giới Viên Mãn.

Sau đó có được hạt giống Hỗn Độn, từ đó có thêm khí tức Hỗn Độn, và tự nhiên uy lực của thuật Hỗn Độn Than Tháp cũng được tăng lên rất nhiều lần.

“Phù!”, vừa dùng đến thuật Hỗn Độn Than Tháp thì hàng tỷ Hỗn Độn ập xuống.

Mọi thứ sụp đổ như bước vào thời đại tiền sử.

Trời đất tối om không ánh sáng, duy chỉ có luồng ánh sáng trong thuật Hỗn Độn của Cố Đình Tiêu là đang quét nhìn mọi thứ.

Hàng tỷ đạo vận gào thét, mang theo mùi vị hủy diệt.

Kể cả là từng kiếm của Ma La Kiếm khi gặp phải thuật Hỗn Độn này thì cũng chỉ có thể hóa thành hư vô.

Không phải là Ma La Kiếm không mạnh mà hiện giờ Tô Minh vẫn chỉ có thể dùng được một chút uy lực của Ma La Kiếm thôi. Kiếm quang bị đè nén, Tô Minh có thể cảm nhận được rõ nỗi không cam tâm của Ma La Kiếm.

Kiếm đã đủ vô địch rồi!

Nhưng chủ nhân của thanh kiếm không đủ mạnh, phát huy không được bao nhiêu uy lực, kiếm quang bị đè nén, vì vậy kiếm không cam tâm thì cũng là bình thường.

Tô Minh cũng chỉ có thể ‘an ủi’ Ma La Kiếm, cũng may Ma La Kiếm đủ trung thành. Kể cả có chút không cam tâm nhưng nó cũng không phản bội anh, vẫn dốc hết sức phối hợp với anh.

“Nhân Ma mạnh thật!”, Tô Minh lẩm bẩm.

Chẳng trách Nhân Ma là một trong số ít được Thiên nữ tiền bối khen ngợi.

Đúng là mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, lúc Tô Minh điên cuồng dùng đến kho tàng huyết mạch, thực lực tự thân cũng tăng lên mười lần thậm chí là trăm lần, còn dùng cả Ma La Kiếm. Như vậy mà khi đứng trước đòn tấn công của Cố Đình Tiêu cũng yếu đi kha khá.

Đủ thấy đối phương mạnh đến mức nào?

Nhưng Tô Minh không sợ, trên mặt vẫn tràn đầy chiến ý.

Cố Đình Tiêu càng mạnh thì Tô Minh càng phấn khích.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, Ma La Kiếm trong tay như phát điên. Nếu từng kiếm quang không thể đấu với thuật Hỗn Độn Than Tháp, vậy thì 1000 kiếm quang chồng chéo lên nhau chắc được chăng?

Dường như tự thân Tô Minh hóa thành một thanh kiếm, chìm đắm trong sự điên cuồng của kiếm, phối hợp rất nhịp nhàng với kiếm.

Sau đó anh lại kết hợp với một số vật phòng ngự như bia Huyền Diệu, cả thần thông không gian, từ đó Tô Minh có thể miễn cưỡng đối kháng được với Cố Đình Tiêu.

Tất nhiên, cũng không tránh khỏi bị thương.

Dù gì thì cũng có mấy đường thuật Hỗn Độn Than Tháp rơi xuống người Tô Minh nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Tô Minh đang trong trạng thái huy động kho tàng huyết mạch, thể lực vô cùng mạnh.

Sau hơn chục hơi thở…

Toàn thân Tô Minh lại một lần nữa rơi vào trạng thái máu me đầy người, tử khí Hỗn Độn bao trùm lấy anh.

Nhưng anh vẫn còn chiến đấu được.

Chiến ý thì sục sôi, kho tàng huyết mạch trong cơ thể như bùng nổ.

Ở cách đó khá xa, sắc mặt Cố Đình Tiêu vô cùng ngưng trọng.

Thuật Hỗn Độn Than Tháp không thể giết chết được Tô Minh.

Sao có thể thế được?

Không thể nào như vậy được.

Cố Đình Tiêu muốn dùng đến cầu Thương Khung. Nhưng một khi dùng đến nó thì hậu quả khá là nghiêm trọng, kể cả là bản thân hắn ta.

Hiện giờ hắn ta vẫn chưa hoàn toàn tu luyện được cầu Thương Khung.

Nếu cố dùng thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hắn ta.

Ảnh hưởng này lớn đến nỗi sau này có lẽ sẽ không có cơ hội bước vào thượng vị Đại Đế nữa.

Tại sao hắn ta phải luân hồi chuyển thế hơn chục lần?
Chương 684: Tô Minh lãi lớn

Chẳng phải vì muốn có được cơ hội chứng đạo trở thành thượng vị Đại Đế sao?

Tiêu tốn hàng tỷ năm, tính toán nhiều như vậy, nếu như bị hủy hoại trong hôm nay thì sao hắn ta cam tâm cho được?

“Đại Đạo! Ông còn có thể dùng cách gì giúp tôi không? Thằng này khó giết ngoài sức tưởng tượng”, Cố Đình Tiêu chủ động cầu cứu ý chí Đại Đạo.

“Nhân Ma! Nếu như cậu vẫn giữ lại chút thủ đoạn, chuyện không phát triển như cậu muốn thì không trách được ai cả. Nhân Ma! Có lẽ cả tôi và cậu đều không tưởng tượng nổi lai lịch thật sự của thằng nhóc đó. Hôm nay là cơ hội tốt nhất để giết hắn, nếu hắn không chết thì sau này người chết sẽ là cậu”.

Ý chí Đại Đạo có chút phẫn nộ, hiểu rất rõ Cố Đình Tiêu vẫn giữ lại gì đó cho mình, đúng là ngu xuẩn.

Còn ý chí Đại Đạo tự mình ra tay? Có thể dùng trận Đại Đạo Tinh Thần đã là cực điểm rồi.

Giờ đây lại còn dám tự mình xuống đó thì chắc chắn sẽ bị thương.

Bản thân là ý chí Đại Đạo, cũng chính là người quản lý của thế giới Đại Thiên nên nó phải giữ sự công bằng.

Một khi cán cân công lý bị lệch, trời đất sụp đổ, hố đen văn minh cũng xuất hiện, thậm chí, các cấp Đại Đạo cũng bị hạ thấp.

Hiện giờ ý chí Đại Đạo đúng là lực bất tòng tâm.

Cố Đình Tiêu không nói gì, trong lòng như đang suy nghĩ gì đó.

Nhưng lúc này, Tô Minh lại cười nói: “Nhân Ma! Sở dĩ nói chiến đấu là anh công tôi thủ, tôi công anh thủ, có đi có lại mới là vương đạo. Anh cũng tấn công đến giờ rồi, chắc cũng mệt. Vậy thì đến lượt tôi rồi”.

Cố Đình Tiêu bất giác có dự cảm không lành. Chưa đợi hắn ta nói gì thì đột nhiên…

“Hưu!”, giọng nói của Tô Minh như giọng nói của thần ma.

Lời nói vừa dứt thì khí tức dâng trào.

Máu chảy, đạo vận bao trùm, tiên âm gào thét.

Hoang cổ ngưng tụ, hỗn độn sơ khai.

Chữ “Hưu” chảy xuống, ánh sáng như khóa chặt mọi thứ.

Cố Đình Tiêu thấy kinh hãi.

Bởi vì hắn ta cảm nhận được mùi chết chóc.

Trong đầu hắn ta chấn động, không dám tin.

Không ngờ con kiến nhỏ này lại có thủ đoạn này?

Sao trước đó Tô Minh không dùng?

Cố Đình Tiêu có chút thất thần, cảm xúc thay đổi, tâm ý run rẩy, hắn ta không chấp nhận được sự thật này…

Tô Minh đã dùng đến thực lực thật của mình rồi?

“Chữ ‘Hưu’ vốn là thần thông mật pháp của kho tàng huyết mạch, lúc này khi kho tàng huyết mạch được vận dụng tối đa thì thi triển ‘Hưu’ mới có được uy lực lớn nhất”, Tô Minh lẩm bẩm.

Sát ý tăng lên, vô cùng tự tin.

“Chết tiệt!”, Cố Đình Tiêu rống lên một tiếng, không để ý đến vết thương hay cái khác mà hét lớn: “Cầu Thương Khung! Xuất hiện!”

Đột nhiên…

Một chiếc cầu màu trắng ngọc, bán trong suốt xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Đầu cầu thông lên trời, còn đuôi thì chứa đầy hỗn độn.

Trên cầu có mười chín đường hoàng tuyền, có ba mươi hai đường âm dương, hoa cỏ mọc ở hai bên.

Quy luật làm hố cầu.

Âm dương làm lan can cầu.

Cây cầu vừa xuất hiện thì cả hoàng triều Bất Tử đều run rẩy, chỉ cảm thấy mình có thể nhìn thấy pháp đạo tu luyện tự thân trên cây cầu đó.

Đây là bảo vật nghịch thiên, là bảo vật không thể tưởng tượng nổi.

Và khi cầu Thương Khung xuất hiện thì vô thượng thần uy chữ ‘Hưu’ cũng bị chắn lại một cách dễ dàng.

Ngoài ra bia Huyền Diệu có chút sợ hãi. Mặc dù vẫn đứng ở cạnh Tô Minh nhưng Tô Minh có thể cảm nhận rõ bia Huyền Diệu rất kiêng kị và sợ hãi cầu Thương Khung kia.

Sắc mặt Tô Minh có chút ngưng trọng, bởi vì cầu Thương Khung cho anh một cảm giác… Vô địch.

Nhưng…

Một giây, khiến Tô Minh kinh ngạc là…

Kho tàng huyết mạch vẫn đang trong quá trình sục sôi thì dường như có xu hướng muốn nuốt trọn cái gì đó.

Kho tàng huyết mạch muốn nuốt trọn cầu Thương Khung? Tô Minh lập tức phản ứng lại.

Wao!

Quá vui sướng!

Vốn dĩ khi cầu Thương Khung xuất hiện thì Tô Minh như rơi xuống vực thẳm, thật không ngờ…

“Thình thịch thình thịch…”, tim Tô Minh đập rất nhanh và có lực.

Anh có chút kích động.

Nếu như kho tàng huyết mạch thật sự có thể nuốt trọn cầu Thương Khung thì mình lãi lớn rồi. Hơn nữa còn có thể giết chết Cố Đình Tiêu trong chớp mắt.

Nhìn lại Cố Đình Tiêu lúc này, sắc mặt tái nhợt, khí tức toàn thân hỗn loạn. Hắn ta cố dùng cầu Thương Khung, trạng thái rõ ràng thay đổi, bị thương nặng, động đến căn cơ.

Cố Đình Tiêu mất đi cầu Thương Khung thì chắc chắn không thể là đối thủ của mình.

“Thiên nữ tiền bối! Đây chính là cầu Thương Khung mà cô nói sao? Nó là bảo bối ở cấp bậc gì vậy?”, Tô Minh không kìm nổi mà hỏi thiên nữ Tạo Hóa.

“Cấp bậc thì không cao, chỉ là Chí Bảo Hỗn Độn hạ phẩm nhưng giá trị của cầu Thương Khung nằm ở cung Nhân Ma. Bởi vì trên cầu Thương Khung ghi lại rất nhiều quy luật, đạo vận, mật văn Hỗn Độn, pháp tướng khai thiên, đều là những cái vô cùng mạnh và có giá trị. Nghe đồn, đi lên cầu Thương Khung có thể nhập thần, chém quỷ, biết rõ tương lai. Cầu Thương Khung này cũng là một trong những bảo vật mạnh nhất từ lúc nền văn minh Xương ra đời”.

“Tôi cảm nhận được kho tàng huyết mạch muốn nuốt nó”, Tô Minh có chút phấn khích, không ngừng run rẩy nói: “Kho tàng huyết mạch hay quá đi”.

“Kho tàng huyết mạch muốn nuốt cầu Thương Khung, đó là vinh dự của cầu Thương Khung đó. Một khi kho tàng huyết mạch nuốt nó thì quy luật, đạo vận, mật văn Hỗn Độn hay pháp tướng khai thiên có giá trị trên cầu Thương Khung sẽ đều phản hồi lại phía anh, lúc đó anh đỡ phải đi lĩnh ngộ”, thiên nữ Tạo Hóa cũng có chút phấn khích, nói thêm: “Anh lại lãi lớn rồi”.

Tô Minh gật đầu mạnh, nói: “Đúng thế! Thiên nữ tiền bối! Hiện giờ tôi có thể cảm nhận được trong cơ thể có được sức mạnh của 365 loại quy luật, kho tàng huyết mạch phản hồi lại cho tôi…”.

Đây là những gì mà trước đó kho tàng huyết mạch nuốt trọn cung Nhân Ma mang lại.

Rõ ràng là còn hữu dụng hơn cả khi Tô Minh có được một cung Nhân Ma hoàn chỉnh.

Dù sao thì cung Nhân Ma mạnh đến mấy thì cũng chỉ là bảo vật ngoài thân. Kể cả anh tu luyện được, có thể nâng cao sức chiến đấu thì cũng chỉ là chiến đấu bên ngoài thôi.

Nhưng khi anh lĩnh ngộ được sức mạnh của 365 loại quy luật thì hoàn toàn có thể tu luyện được nhiều quy luật thần thông, thần thông pháp tướng, từ đó tăng thêm sức chiến đấu tự thân.

Hai cái khác nhau về bản chất.
Chương 685: Thôn phệ cầu Thương Khung

Ngoài ra, điều vô địch hơn chính là Tô Minh rõ ràng cảm nhận được sau khi kho tàng huyết mạch tiếp tục cắn nuốt cung Nhân Ma, đại khái giống như ép mía vậy, hấp thu hết những thứ có ích với nó, hoặc là thứ nó để ý tới.

Còn những 'bã mía' đó đều được lưu trữ trong không gian ở trong kho tàng huyết mạch, Tô Minh chỉ cần nghĩ tới là có thể lấy ra.

Những 'bã mía' đó bao gồm những thứ như vách tường của cung Nhân Ma, đến lúc lấy ra cho bia Huyền Diệu cắn nuốt có thể giúp bia Huyền Diệu tiến hóa.

Một mũi tên trúng hai đích

Không lãng phí một chút nào!

Đáng tiếc, cấp độ kho tàng huyết mạch quá cao, quá cao ngạo, cũng chỉ có thể để ý tới những thứ như cung Nhân Ma, cầu Thương Khung còn bằng lòng cắn nuốt một chút, những bảo bối khác căn bản nó đều không hứng thú. Bằng không nếu như kho tàng huyết mạch cắn nuốt nhiều hơn chút thì bản thân nó sớm đã đạt được lợi ích khổng lồ rồi.

Lúc này.

"Tô Minh, tuyệt vọng rồi à?! A! Vẫn chưa xin tha mạng ư? Không kêu rên ư? Mày còn đang đợi cái gì nữa?", Cố Đình Tiêu đứng cách xa đột nhiên gào rống lên, có chút không khống chế được cảm xúc, đôi con ngươi yêu dị nhìn chằm chằm vào Tô Minh, thanh âm quá lớn, oán độc, cực kỳ giận dữ.

Quả thực.

Động dụng cầu Thương Khung sẽ phải trả cái giá rất lớn.

Tính toán và kỳ vọng hàng tỉ năm tan vỡ hết rồi.

Cảm xúc của Cố Đình Tiêu không cần nghĩ cũng biết thế nào.

Điều quan trọng là Tô Minh trong mắt hắn ta chỉ là một con rệp đáng chết, chỉ là thứ rác rưởi, là một con kiến mà thôi.

Nhưng kết quả...

Bây giờ, cầu Thương Khung đã xuất hiện, Cố Đình Tiêu chắc chắn một phần một tỷ rằng Tô Minh xong đời rồi.

Ắt chết không nghi ngờ.

Nếu đã biết kết cục của Tô Minh, vậy thì trước khi Tô Minh chết, Cố Đình Tiêu muốn hung hăng sỉ nhục, làm nhục Tô Minh để trút hận trong lòng cũng là điều có thể hiểu được.

Dù sao, đã phải trả cái giá lớn như thế, nếu nhẹ nhàng ban cho Tô Minh cái chết thì quả thực là không cam lòng!

"Tôi nói này, Nhân Ma, anh chuyển thế luân hồi mấy chục lần, mấy trăm lần là để làm một nhân viên vận chuyển sao?", Tô Minh nhìn về phía Cố Đình Tiêu, sờ mũi nói, thần sắc có chút quái dị.

Vận chuyển báu vật?

Đồng tử giao đồ?

Nhân viên vận chuyển? Nghĩa là gì? Cố Đình Tiêu căn bản nghe không hiểu...

Mãi đến ngay sau đó.

Thì thấy.

"Nuốt!", Tô Minh quát lớn một tiếng, bá đạo mà tùy ý, hả hê mà lại nghiền ngẫm.

Cố Đình Tiêu mới giật mình tim đập thình thịch, tựa hồ hiểu ra được 'nhân viên vận chuyển' mà Tô Minh nói nghĩa là gì.

Tô Minh lúc này giống như hóa thành miệng một cái động nuốt chửng trời đất đen ngòm.

Năng lượng kho tàng huyết mạch của Thiên Diễn chảy trong cơ thể Tô Minh hết sức cổ quái phóng thích ra lực cắn nuốt.

Bụng dưới đan điền của Tô Minh dường như hình thành nên một vòng xoáy hắc động. Điều khủng bố đó là vòng xoáy hắc động đó trực tiếp khóa chặt lấy cầu Thương Khung.

"Vù...", cầu Thương Khung vậy mà lại có vẻ run rẩy, giống như bị trấn áp về mặt huyết mạch nên tỏ ra cực kỳ sợ hãi, dường như từ trong tiềm thức cầu Thương Khung đã cảm nhận được nguy hiểm.

Cố Đình Tiêu đương nhiên rất rõ cảm nhận của cầu Thương Khung.

Hắn ta cũng hiểu rõ cụ thể tim mình đập nhanh là vì cái gì?

Nhất thời, Cố Đình Tiêu khiếp sợ đến mức suýt nữa thì tim phổi nổ tung!

Sao có thể chứ?

Cố Đình Tiêu cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi và chấn động ngợp trời kia, vội vàng muốn thúc giục thu cầu Thương Khung về.

Thế nhưng.

Hắn ta vừa thu về thì mới phát hiện ra cầu Thương Khung hình như mất kiểm soát rồi, hắn dường như không điều khiển được cầu Thương Khung nữa.

"Tên tạp chủng, mày... rốt cuộc mày đã làm gì?", Cố Đình Tiêu quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh, giận dữ gào lên, hoàn toàn hoảng sợ.

Tô Minh căn bản không thèm để ý.

"Tiểu tạp chủng, tao muốn mày phải chết!", Cố Đình Tiêu thất thố rồi.

Cũng không quan tâm đến những thứ khác nữa, vào khoảnh khắc hắn ta không thể sử dụng được cầu Thương Khung, hắn ta đã thật sự hoảng loạn, cho dù hắn ta là Nhân Ma chuyển thế, cho dù hắn ta đã từng là Đại Đế trung vị thì vẫn hoảng loạn.

Cả người hắn nắm lấy Thương Khung, lao về phía Tô Minh, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thanh trọng đao cấp bậc Hỗn Độn Linh Bảo cổ xưa, bập bềnh khởi động, đao quyết vù vù, vút qua hạ xuống.

Không thể không nói, dạng lão quái vật siêu cấp đã từng đứng ở vị trí đại đế như Cố Đình Tiêu nội tình quá sâu, tùy tiện rút ra một thanh đao cũng có cấp bậc Hỗn Độn Linh Bảo, quả thực là sung túc đến mức không thể tin nổi.

Chớp mắt đao ảnh đã đến trước mặt Tô Minh.

Nhưng, Tô Minh đến né tránh cũng lười không né tránh.

Lúc này anh đang ở trong quá trình kho tàng huyết mạch di chuyển mức cao nhất, trừ khi là những thứ chí bảo như cung Nhân Ma, cầu Thương Khung hoặc là công kích cấp bậc cấm thuật đại đạo mới có thể tổn hại trí mạng được đến anh, bằng không việc chống đỡ với anh không phải là vấn đề quá lớn.

Huống hồ, Cố Đình Tiêu đã bị trọng thương rồi, cung Nhân Ma đã bị anh cắn nuốt, cầu Thương Khung lại bị kho tàng huyết mạch khóa chặt, đang ở trong quá trình cắn nuốt rồi.

Còn có thể còn lại bao nhiêu thực lực đây?

Tô Minh không quan tâm đến công kích của Cố Đình Tiêu, cũng chỉ dùng bia Huyền Diệu ngăn trước người mà thôi.

Về phần nghênh chiến thì căn bản không cần đến.

Lúc này Tô Mình một lòng đặt ở cầu Thương Khung.

Ầm!

Trọng đao của Cố Đình Tiêu chém lên trên bia Huyền Diệu.

Âm thanh đương nhiên lớn.

Uy lực cũng rất đáng sợ.

Ngay đến bia Huyền Diệu cũng ảm đạm đi ba phần, nhưng đáng tiếc, chỉ ảm đạm đi ba phần chứ không khiến bia Huyền Diệu vỡ được, đúng là đòn đánh công cốc, gần như không có bất cứ khoảng cách thời gian nào, ánh hào quang ba phần đó đã hồi phục lại rồi.

Thân là bản mệnh chí bảo, bia Huyền Diệu và Tô Minh tâm ý tương thông, năng lực tương thông, Tô Minh có khả năng hồi phục cực mạnh thì bia Huyền Diệu đương nhiên cũng có.

Ngược lại, Cố Đình Tiêu một đao không có kết quả, bản thân lại còn bị phản chấn đến thổ huyết.

"Không!", Cố Đình Tiêu vừa định tiếp tục ra tay, nhưng toàn thân hắn ta run run, mạnh mẽ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía cầu Thương Khung.

Chỉ thấy, cầu Thương Khung đã không thể chống đỡ được nữa, bắt đầu từng chút một dịch chuyển về phía Tô Minh, giống như bị một thế lực vô hình không thể khống chế kéo đến vậy.

Cầu Thương Khung đã gắng sức giãy dụa, gào rống giãy dụa. Đạo vận, quy luật và chi lực hoang cổ, chi lực hỗn độn, văn tự thần bí tiền sử ở trên nó đều hết sức chói mắt, phát huy tác dụng tối đa.

Đáng tiếc, vô dụng!

Tô Minh giống như một mặt trời cắn nuốt.

Mặc cho ngươi giãy dụa, mặc cho ngươi cật lực dùng đạo pháp, ta vẫn sẽ cắn nuốt ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK