Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416: Chuồn không phải là thượng sách

Không chỉ là Liệt Nhật Hoàng mà ngay cả Liệt Thiên Thương ở bên cạnh và cả những cường giả của vương triều Liệt Nhật đều có cảm giác như bị đánh xuống địa ngục.

Họ cảm giác như tim mình đang nằm trong tay Diêm Vương, vận mệnh dường như không nằm trong sự kiểm soát của họ nữa.

“Chạy thôi!”, không biết tốn bao nhiêu công sức, Liệt Nhật Hoàng mới hét lên.

Trong giọng nói đầy vẻ hoảng loạn và run rẩy đến mức cực điểm.

Liệt Nhật Hoàng không biết thanh kiếm trong tay Tô Minh ở đẳng cấp nào nhưng ông ta có thể chắc chắn một điều, nếu không chạy thì sẽ phải chết.

Hiện giờ ông ta không còn suy nghĩ muốn đối kháng nữa rồi, kể cả bản thân ông ta có được mấy loại thần thông khủng khiếp, kể cả ông ta có hơn chục chiêu bài.

Không chỉ có Liệt Nhật Hoàng, mà cả những người khác của vương triều Liệt Nhật trên tàu con thoi đều có suy nghĩ này.

Thậm chí, nếu cảm nhận kỹ thì còn thấy tàu con thoi dường như biết được có sức uy hiếp chí mạng sắp ập tới nên nó cũng không ngừng rung lắc muốn bỏ chạy.

Tiếc rằng, họ có thể chạy được không?

Không thể!

Bị Ma La Kiếm khóa chặt thì có cơ hội chạy thoát không?

Có! Nhưng đám người Liệt Nhật Hoàng đã bỏ lỡ cơ hội chạy thoát.

Bởi vì Tô Minh ra tay quá đột ngột, không hề báo trước khiến đám người Liệt Nhật Hoàng không có sự chuẩn bị, vì vậy đã bỏ lỡ thời cơ.

“Cái gì?”, Liệt Nhật Hoàng vẫn chưa thi triển thân pháp thì đã có cảm giác bị một thực lực tuyệt đối và không gian khống chế, dường như rơi vào ranh giới của cái chết mà giãy dụa cũng không có ích gì.

Cả đời Liệt Nhật Hoàng chưa từng biết sợ hãi, vậy mà giờ đây mặt cắt không còn giọt máu, chẳng khác gì người chết.

Tim Liệt Nhật Hoàng đập loạn nhịp như rơi xuống vực thẳm.

Trong lúc khao khát được sống trỗi dậy, nếu đã không chạy được thì chỉ còn cách liều mạng thôi. Liều rồi, biết đâu lại có cơ hội sống.

Tiếc rằng không kịp nữa rồi…

Ông ta vừa mới quay đầu lại thì chỉ cảm thấy trước mặt có một đường kiếm ảnh.

Kiếm ảnh bao trùm khắp đất trời.

Kiếm ảnh len lỏi vào tinh thần, đầu óc, thể xác và tư duy của ông ta.

Kiếm ảnh như muốn hút máu, moi tim, hút linh hồn của ông ta.

“Không…”, Liệt Nhật Hoàng thảm thiết kêu lên nhưng vẫn chưa dứt thì đã bị tiêu diệt.

Cùng biến mất với ông ta là chiếc tàu con thoi, là tất cả mọi người trong vương triều Liệt Nhật đến cùng ông ta lần này.

Cả đoàn bị tiêu diệt mà không còn sót lại chút gì.

Đó là vương triều Liệt Nhật đấy!

Trời đất ơi!!

Đây là vương triều gần như mạnh nhất trong thế giới Tiểu Thiên, là tồn tại của chốn thần tiên trong lòng của hàng triệu tu giả võ đạo của Thiên Đường Ngục.

Vậy mà bị tiêu diệt trong giây lát?

Cảm giác này phải hình dung như thế nào nhỉ?

Không thể hình dung nổi!

Chỉ biết rằng, cả Thiên Đường Ngục ít nhất có 1/5 tu giả võ đạo đã ngất đi.

Chỉ biết rằng toàn bộ Thiên Đường Ngục lúc này như biến thành đảo chết. Mọi hơi thở, ánh mắt, khí tức, nhịp tim đều ngừng lại, giống như quy luật thời gian bị ngưng trệ.

Tất nhiên, không phải tất cả mọi người đều ngây ra. Trong đó vẫn còn một người ngoại lệ.

Đó là Tô Minh!

Trong lúc tất cả mọi người đều đờ đẫn ra thì Tô Minh không bỏ lỡ chút thời gian nào.

Sau khi dùng một kiếm khiến tàu con thoi của vương triều Liệt Nhật biến mất thì anh ngước mắt lên nhìn Hách Liên Giảo rồi cười một cái.

Nụ cười đầy vẻ trầm ổn và bình tĩnh.

Sau đó Ma La Kiếm trực tiếp chém về phía bà ta.

Dù sao thì một ngày chỉ có thể dùng Ma La Kiếm một lần, mỗi lần chỉ dùng được một phút.

Nếu đã dùng Ma La Kiếm thì không thể lãng phí được, chẳng phải thế sao?

Ban nãy chỉ mất một hai hơi thở là có thể hủy diệt được tàu con thoi.

Vẫn còn thừa 57, 58 giây nữa.

Tại sao lại chọn Hách Liên Giảo. Trên thực tế, nếu như được thì Tô Minh muốn chọn tiêu diệt Phó Tử Lập và Phó Tịch trước. Trực giác nói cho Tô Minh biết, hai kẻ này có sức uy hiếp lớn hơn.

Nhưng hai bố con nhà này quá cẩn thận.

Họ cẩn thận đến mức, kể cả có xuất hiện thì cũng chỉ một chân ở trên hư không, còn một chân ở thế giới thật.

Ma La Kiếm có uy lực giết chết hai bố con Phó Tử Lập trong tức khắc nhưng ẩn giấu theo kiểu của họ thì cũng khó đoán.

Ma La Kiếm có mạnh đến đâu nhưng vì bản thân Tô Minh thực lực có hạn, hiện giờ vẫn chưa phát huy được quá nhiều uy lực của nó, vì vậy không thể chắc chắn 100% có thể khóa chặt họ.

Nếu đã như vậy thì cứ chọn tiêu diệt Hách Liên Giảo trước.

Cả người Hách Liên Giảo đều ở trong thế giới thật.

“Bia Hách Liên!”, lúc Ma La Kiếm chỉ vào Hách Liên Giảo thì bà ta liền phản ứng lại. Tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa bà ta cũng không đến nỗi không cảm nhận được nguy hiểm nên vẫn còn chút thời gian chuẩn bị. Hơn nữa bà ta cũng khá thông minh và quyết đoán. Bà ta không chọn cách chạy trốn, nếu chạy thì bà ta biết sự khủng khiếp phía sau sẽ tiêu diệt mình. Còn nếu đối đầu và ra tay thì còn nực cười hơn. Ma La Kiếm có thể giết hơn chục người của vương triều Liệt Nhật, vì vậy mà Hách Liên Giảo có tự phụ đến đâu thì cũng không nghĩ mình là đối thủ của Tô Minh. Vì vậy, suy nghĩ đầu tiên của bà ta là dùng đến bia Hách Liên.

Vậy bia Hách Liên là gì?
Chương 417: Phá vỡ mọi quy luật

“A…”, tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng vang lên không ngớt.

Sinh mạng, thể xác, hồn phách và cả tàu con thoi tác chiến đều biến thành cát bụi trong chưa đầy một phút.

Tô Minh vung Ma La Kiếm lên, giết chết ít nhất 30 người, đều là những cường giả đến từ bốn thế lực lớn.

Trong đó bao gồm 12 người ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ và trung kỳ, 14 người ở cảnh giới bán bộ chân hoàng và 3 người ở cảnh giới chân hoàng đỉnh phong.

Chỉ trong vòng một phút mà Tô Minh đã tiêu diệt hết 1/10 những cường giả đỉnh cao của thế giới Tiểu Thiên.

Thông thường, ở thế giới Tiểu Thiên đều là bá chủ, vậy mà giờ đây một lần lại chết bao nhiêu người như vậy.

Nhưng…

Tâm trạng của Tô Minh vẫn không ổn, vẫn sục sôi sát ý.

Bởi vì thời hạn một phút sắp kết thúc và lúc đó Ma La Kiếm sẽ biến thành chiếc vòng quay về nằm gọn trong tay anh và anh không đạt được mục đích của mình.

Trong kế hoạch của Tô Minh, anh muốn dùng Ma La Kiếm để tiêu diệt hết tất cả.

Chí ít là có thể tiêu diệt vương triều Liệt Nhật, Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập. Thậm chí, nếu đủ thời gian và may mắn thì anh còn muốn tiêu diệt cả ba người đó.

Vì vậy anh mới sốt sắng.

Kể cả vậy, anh vẫn phải liều mạng, liều mạng để giết chết đám khốn kiếp đó.

Nhưng nào ngờ…

“Mẹ kiếp!”, Tô Minh thầm mắng.

Bực quá đi!

Đúng lúc này, toàn thân Tô Minh run rẩy, có chút yếu ớt.

Vì dù sao một ngày Ma La Kiếm cũng chỉ dùng được một lần.

Nhưng đây không phải là điều mấu chốt.

Quan trọng là, đám người thành tinh kia, lại quay lại rồi.

Mặc dù trước đó đều tiêu diệt được phần hồn nhưng cũng có kẻ chạy được và nấp ở chỗ an toàn quan sát tất cả.

Trên thực tế cũng không cần nhìn. Đám Phó Tử Lập và Hách Liên Giảo đều rõ, thanh kiếm mà Tô Minh dùng cũng bị giới hạn về thời gian, một ngày cùng lắm cũng chỉ dùng được một lần thôi.

Lý do rất đơn giản, bảo vật vô địch, mạnh đến mức không thể hình dung nổi, mạnh đến nỗi có thể trấn áp được vạn vật và làm đảo lộn cả quy luật thời gian thì làm sao dễ dàng sử dụng vậy được.

Ví dụ như kiểu, một đứa trẻ sơ sinh liệu có cầm được khẩu súng trường nặng 30kg không?

Không thể nào!

Kể cả dùng cách đặc biệt nào đó làm được trong một khoảng thời gian nhất định nhưng cũng phải trả cái giá rất đắt.

Hơn nữa tuyệt đối không thể dùng được trong thời gian ngắn.

“Giao thanh kiếm đó ra đây thì tôi sẽ giữ cho cậu cái mạng này”, Phó Tử Lập và Phó Tịch lại xuất hiện, âm hồn không tan. Thoạt nhìn hai người này là kiếm tu có khí chất tiên nhân nhưng lúc này mắt cũng đầy vẻ đố kỵ.

Tham lam…

Tham lam đến mức sắp bước vào nhập ma.

Kiếm tu vốn không có sức kháng cự với kiếm, huống hồ thanh kiếm đó của Tô Minh mạnh đến mức khó diễn tả.

Lúc này hơi thở của hai bố con cũng trở nên gấp gáp, thậm chí còn quên cả thần thông nhật nguyệt của Tiêu Nguyệt.

Thần thông cái nỗi gì? Kể cả dùng đến năng lượng của nhật nguyệt thì cũng không thể bằng thanh kiếm đó.

Nếu như có được thanh kiếm đó thì đúng là có thể vô địch cả thế giới Tiểu Thiên và có thể thống trị cả thế giới Tiểu Thiên rồi.

Hách Liên Giảo cũng vậy, bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, giống như người bị bỏ đói bốn năm ngày hôm nay nhìn thấy thịt cá ngon. Bà ta vốn là người có khí chất, có nhan sắc nhưng lúc này trên mặt toàn là vẻ tham lam.

Còn cả sáu bảy thế lực trốn được truy đuổi của Tô Minh rồi nấp ở trong hư không quan sát trận chiến, lúc này cũng giống như đàn sư tử sống trong hoang mạc khô cằn không tìm thấy nguồn nước, lúc này nhìn thấy nước mà mắt như phát sáng.

“Giữ cái cc! Lần này xem ông chạy kiểu gì?”, Tô Minh đột nhiên quát lên.

Sát ý vô tận.

Kể cả anh không có Ma La Kiếm thì anh không thể giết người được sao?

Có chuông Thiên Địa Huyền Hoàng trên người, có máu thần và kho tàng huyết mạch nữa thì Tô Minh lo gì.

Tô Minh nhắm trúng Phó Tịch, anh thật sự muốn giết người.

Đúng thế! Không có Ma La Kiếm thì anh không giết chết được Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập. Kể cả liều mạng thì cơ hội cũng không lớn.

Nhưng giết chết Phó Tịch thì anh hoàn toàn có thể làm được. Cảnh giới chân hoàng trung kỳ thôi mà.

Kể cả Phó Tịch ở bên cạnh Phó Tử Lập cũng không sao. Bởi vì Tô Minh có niềm tin là anh làm được.

Chỉ cần đỡ được một hai đòn tấn công mà không chết thì vẫn có thể tận dụng được 3 giây cuối cùng, như vậy thì mình có thể giết chết Phó Tịch rồi.

Còn đám Hách Liên Giảo và những người khác có ra tay cùng lúc hay không thì Tô Minh không chắc. Nhưng anh đánh cược, anh cược là họ sẽ không.

Bởi vì, nếu như có thể thì có ai muốn làm bia đỡ đạn đâu.

“Phụp!”, Tô Minh sử dụng triệt để quy luật không gian.

“Quy vu trần ai!”, Tô Minh giơ quyền lên là khóa chặt khí tức của đối phương, sau đó điên cuồng đập về phía Phó Tịch.

Trong ánh mắt của Phó Tử Lập toát lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì ông ta không thể ngờ Tô Minh lại điên cuồng đến nỗi vậy.

Không có thanh kiếm vô địch kia mà Tô Minh cũng dám ra tay sao?

“Xoẹt!”, ba đường ánh sáng từ sau lưng Tô Minh đột nhiên vút lên trời rồi lập tức xé tan bầu trời.

Ba ánh sáng có màu vàng, đỏ, đen. Ba màu đều đại diện cho ba luồng khí tức của thần thú cổ đại. Tất nhiên, khí tức này đã được Tô Minh hấp thụ hoàn toàn và nắm bắt được rồi.

Trong lúc ba luồng ánh sáng vút lên trời thì bắt đầu hấp thụ năng lượng của vạn vật trong trời đất.

Bất luận là bầu trời hay năng lượng trong hư không, bất luận là kim loại hay nước hay lửa và cả năng lượng của các thuộc tính khác, thậm chí là năng lượng đến từ chân trời và sâu trong lòng đất của Thiên Đường Ngục đều bị hấp thụ một cách triệt để.

Năng lượng từ bốn phương tám hướng đều hội tụ lại.

Trong chớp mắt, năng lượng của biển cũng được hòa quyện lại trong khí tức của ba luồng ánh sáng đó.

Ba luồng khí tức điên cuồng sục sôi, hòa quyện lại, cuối cùng ngưng tụ.

Cuối cùng nó tạo thành một chùm năng lượng nhiều màu sắc gần như tiêu tốn rất nhiều thời gian và cuối cùng vo tròn lại biến thành một cái chân.

Cái chân như chân voi dài rộng hơn ngàn mét, vết chân bước một bước có thể rộng vô cùng.

Chỉ nhìn thôi mà như kiểu muốn xé nát tâm can cũng như quan niệm võ đạo của tất cả mọi người.
Chương 418: Phó Tịch chết

Hiển nhiên Long Tượng Chi Cước kia xuất hiện giữa không trung, còn cách tầng Thiên Đường Ngục phía dưới rất xa, nhưng tầng Thiên Đường Ngục đã có một loại cảm giác gần như không chịu đựng được, vậy mà bắt đầu trầm xuống.

Hiệu quả thị giác đúng là rung động đến mức chết đi sống lại.

Giống như một người trái đất bình thường, một ngày nọ đang ngồi trong sân nhà mình, vừa ngẩng đầu lên liền thấy được chiến đội của người ngoài hành tinh lít nha lít nhít trải rộng trên không vậy.

Sự chấn động đó cứ như bị rút máu, trấn hồn vậy.

Mà trong chớp mắt đó, mười mấy quyền Quy Vu Trần Ai liên tục của Tô Minh đụng phải “kiếm Thiên Tồn” của Phó Tịch.

Không thể không nói, Phó Tịch rất xứng đáng với danh hiệu tuyệt đại yêu nghiệt, càng xứng đáng với vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng Đỉnh Phong tầng Võ cao.

Một kiếm, chỉ mới một kiếm đã phá được hơn mười quyền của Tô Minh.

Mạnh ngang nhau.

Phải biết, mười quyền Quy Vu Trần Ai của Tô Minh kết hợp với nhau có thể giết được tu giả võ đạo cảnh giới Chân Hoàng sơ kỳ trong nháy mắt, nhưng lại không hề yếu, vẫn thừa sức chống cự được dưới một kiếm kia của Phó Tịch.

Đương nhiên, cũng không thể nói hơn mười quyền của Tô Minh không có bất kỳ tác dụng nào đó, có lẽ là đã khiến “kiếm Thiên Tồn” tiêu hao hết một nửa.

Đương nhiên, những điều này đều không quan trọng.

Đều là việc nhỏ.

Đúng vậy, khi Tô Minh sử dụng “Long Tượng Thiên Địa”, mười quyền của Tô Minh chống lại kiếm Thiên Tồn, đã trở thành một thứ có cũng được mà không có cũng không sao.

Cả người Phó Tịch rung động, anh ta bị cước ấn của Long Tượng Thiên Địa khóa chặt, bỗng nhiên cong đầu gối lại, gần như sắp bị khí tức đó trấn áp đến mức phải quỳ xuống.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy lỗ chân lông cả người anh ta đang rỉ máu.

"Bố, cứu con”, trái tim Phó Tịch lạnh lẽo, anh ta vô cùng sợ hãi khiếp sợ, đến mức trái tim cũng sắp vỡ nát, đến mức trong đầu trống rỗng, anh ta phải gào lên cầu cứu.

Trong phút chốc bị cước ấn mạnh mẽ vô biên vô tận kia khóa chặt, anh ta đã biết mình không phải là đối thủ rồi.

Còn lâu mới có thể sánh bằng được.

Ngay cả dũng khí ngăn cản mà anh ta còn không có.

Ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.

Không phải tâm cảnh Phó Tịch không tốt, mà là cước ấn của Long Tượng Thiên Địa quá kinh khủng!

Nhưng mà.

Phó Tử Lập còn có thể tới kịp để cứu người ư?

Không kịp.

Tốc độ cước ấn của Long Tượng Thiên Địa quá nhanh!

Còn nhanh hơn cả thuấn di.

Cước ấn khẽ động, vùng không gian ở chỗ Phó Tịch cứ như bị ném vào máy trộn bê tông, vỡ nát không thành hình.

Cả người Phó Tịch giống như lọt vào trong đại dương chết chóc.

Vô biên vô hạn.

Vực sâu không thấy đáy.

Quá tuyệt vọng.

Thậm chí anh ta có thể cảm nhận được thân thể của mình đang bị xé rách xoẹt xoẹt xoẹt.

Máu tươi đang điên cuồng mất đi.

Thần hồn cũng đang tiên tan.

"Không”, Phó Tịch không cam tâm giãy giụa!

Anh ta là Phó Tịch.

Là tuyệt đại yêu nghiệt hiếm có trong thế giới Tiểu Thiên ngàn năm qua.

Thời đại thuộc về anh ta còn chưa có bắt đầu mà!

"Tịch!”, tiếng gào thét của Phó Tử Lập cứ như sắp nhập ma, giọng nói như nhuốm máu.

Có trời mới biết, ông ta kỳ vọng và chờ mong về Phó Tịch bao nhiêu.

Có trời mới biết, mấy năm nay ông ta đã tốn bao nhiêu công sức lên người con trai?

Ông ta không chấp nhận được.

Đôi mắt của Phó Tử Lập tràn đầy tơ máu.

"Cửu Kiếm Kinh Tiên!”, Phó Tử Lập giơ tay lên đánh một kiếm hoàn toàn theo bản năng, một kiếm này lao thẳng về phía cước ấn của Long Tượng Thiên Địa.

Một kiếm toàn lực.

Cửu Kiếm Kinh Tiên là tuyệt chiêu của Phó Tử Lập!

Không có bất kỳ khí tức kiếm đạo nào, không có bất kỳ ý cảnh kiếm đạo nào, cũng không có bất kỳ thuộc tính gì, thậm chí ngay cả kiếm kỹ cũng không có.

Một kiếm này giống như do một người không hiểu kiếm đạo, võ đạo tung ra.

Thậm chí nếu nhìn quan, ngay cả kiếm mà Phó Tử Lập cũng giống như một thanh kiếm sắt đen bình thường.

Tất cả đều mang đến cảm giác rằng một kiếm này vô cùng bình thường.

Nhưng đây chính là chỗ lợi hại của một kiếm này.

"Phản phác quy chân!”, Tô Minh phun ra bốn chữ, khuôn mặt chấn động mạnh!

Có thể tu luyện kiếm đến cấp độ “Phản phác quy chân”?

Điều này quá kinh khủng.

Muốn tu luyện tới một bước này, ít nhất phải cần trong kiếm có người, trong người có kiếm, trong kiếm có tâm, trong tâm có kiếm, trong kiếm có hồn, trong hồn có kiếm

Khó như lên trời.

Khó khăn như truyền thuyết.

Chỉ dựa vào một kiếm này, Tô Minh đã xác định Phó Tử Lập có thực lực giết mình.

"Tiêu Nguyệt, đưa Ngư Dung Băng rời đi, lập tức trở về trái đất đón mấy người Mộ Cẩn, Lam Tuyết, sắp xếp cho các cô ấy thật tốt”, Tô Minh trực tiếp truyền âm cho Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt nghe thấy Tô Minh truyền âm thì không hề do dự.

Đột nhiên thi triển ra bí pháp gì đó, đưa Ngư Dung Băng rời đi.

Trên thực tế, lúc này đám cường giả đỉnh cấp như Hách Liên Giảo cũng có cơ hội ngăn cản.

Nhưng tất cả đều từ bỏ.

Giá trị của Ngư Dung Băng rất cao, cao đến đáng sợ.

Nhưng vẫn không cao bằng Tô Minh.

Trong tay Tô Minh có thanh kiếm kia!

Chính là tất cả.

Cũng vào lúc này.

"Không!”, Phó Tử Lập ngửa mặt lên trời gào thét, trong giọng nói là thống khổ và hối hận vô tận, là cảm giác nhập ma, là sát ý và giận dữ đến mức muốn bốc cháy.

Lúc Phó Tử Lập ngửa mặt lên trời gào thét, Phó Tịch cũng bị một cước ‘Long Tượng Thiên Địa’ dẫm đạp thành mảnh vỡ.

Thành mưa máu.

Thành hư vô.

Chết!

Chết hoàn toàn!

Rốt cuộc lúc trước Phó Tử Lập có chút sơ sót, về sau kịp phản ứng, liền dùng Cửu Kiếm Kinh Tiên nhưng cũng không kịp.

Mãi đến khi Phó Tịch chết được một lát, một kiếm Cửu Kiếm Kinh Tiên phản phác quy chân kia mới rơi vào trên cước ấn Long Tượng Thiên Địa.

Tiêu diệt một cước ấn kia cũng không thoải mái.

"Tôi muốn cậu chết không có chỗ chôn!”, hai mắt Phó Tử Lập đỏ như máu, quay đầu nhìn về phía Tô Minh, khàn giọng nói.

"Con trai chết rồi, có vui không? Yên tâm, nếu như hôm nay ông đây không chết, ông đây ắt sẽ báo thù!”, Tô Minh nhe răng trợn mắt cười một tiếng, cực kỳ dữ tợn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở sâu trong mắt anh dường như có một vẻ tàn nhẫn đã tính trước.

Vừa dứt lời.

Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng cũng đã rời đi.

Sau khi không có nỗi lo gì nữa.

Còn sợ cái gì.

Con mẹ nó!

"Vèo!”

Tô Minh bước một bước vào hư không.

Trốn.

Tốc độ của Tô Minh rất nhanh.

Trốn, anh chắc chắn mình có thể làm được.
Chương 419: Tốn công vô ích

Bởi vì, anh có được quy luật không gian, nếu một lòng muốn chạy trốn, thêm quy luật không gian vào trên thân pháp thì có thể chạy được khá nhanh.

Mặt khác, Tô Minh cũng sáng tạo thúc đẩy chuông ảnh của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, để một phần chuông ảnh hóa thành hai cái linh ủng xỏ vào chân.

Kết quả là Tô Minh cứ như một ngôi sao băng, sau khi tiến vào hư không đã trốn đi không rõ tung tích!

Rất nhanh.

Nhanh như chớp.

"Sớm biết cậu sẽ trốn mà!”, nhưng có vẻ người phụ nữ quyến rũ thông minh Hách Liên Giảo có vẻ đã sớm đoán được một màn này, lúc Tô Minh vừa vận dụng thân pháp bỏ chạy, bà ta đã vung tay ra.

Chặn đứng ở phía trước đường bỏ chạy của Tô Minh.

Trừ khi Tô Minh dừng lại, tránh đi.

Nếu không tất nhiên sẽ bị đánh trúng.

Mà nếu anh dừng lại tránh đi, như vậy chỉ trong chớp mắt sẽ có 90% khả năng bị Phó Tử Lập khóa chặt, bắt lấy.

Phó Tử Lập quá mạnh.

Ông ta mang đến cho Tô Minh một cảm giác đã đạt đến cảnh giới Chân Hoàng đỉnh cao, còn mạnh hơn Hách Liên Giảo, Liệt Nhật Hoàng không ít.

Ẩn giấu quá sâu.

Nhất là bây giờ Phó Tử Lập đã hoàn toàn điên cuồng vì cái chết của con trai.

Cho nên sau khi Tô Minh suy nghĩ một lát, liền quyết định không dừng lại mà tránh đi, đối kháng!

Chịu đựng một trảo của Hách Liên Giảo.

“Phụt!”

Trong chớp mắt, cả người Tô Minh phun máu tung tóe.

Toàn bộ lồng ngực cứ như bị xuyên thủng.

Toàn bộ xương sườn đã gãy nát.

Không chỉ như thế, sức lực kinh khủng kia còn làm cho mạch máu, xương cốt trong cơ thể Tô Minh vỡ nát chỉ trong nháy mắt.

Hách Liên Giảo là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, vô cùng mạnh mẽ.

Một trảo này cũng không hề nương tay chút nào.

Phải biết, cường độ thân thể của Tô Minh vốn đã vô cùng đáng sợ, cộng thêm trong nháy mắt đó có một phần chung Thiên Địa Huyền Hoàng làm bình phong ngăn cản.

Nhưng dù là như thế, anh vẫn bị thương đến mức này.

Trên thực tế, đây cũng không phải là bị thương, nếu là những người khác thì cũng đã chết mười lần rồi.

Nhưng Tô Minh không chỉ bị một kích đánh thành mảnh vỡ, thần hồn chôn vùi, vậy mà lại có thể sống!

Năng lực khôi phục vết thương kinh khủng của anh đã phát huy tác dụng trong nháy mắt này.

Đơn giản giống như có hàng nghìn tỷ con kiến đang cùng nhau vá lại.

Vết thương của Tô Minh đã khôi phục ở mức độ mắt thường có thể thấy được.

Mà bên trong quá trình đang khôi phục, Tô Minh cũng không hề giảm tốc độ.

Vẫn giống sao băng như trước.

"Cái gì?”, khuôn mặt Hách Liên Giảo run lên, vô cùng kinh ngạc!

Cho dù Tô Minh đối đầu chính diện, ngăn lại một trảo hết sức của bà ta, mặc dù bà ta cũng rất kinh ngạc, nhưng chỉ khẽ cắn môi chấp nhận, dù sao sức chiến đấu tuyệt thế vô song vượt cấp và bảo bối át chủ bài như thần thoại của Tô Minh khiến người ta chấn động trước đó đã khiến bà ta chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tô Minh lại không ngăn cản.

Chống đỡ.

Dùng cơ thể để chống đỡ.

Đậu má!

Đúng là quá khinh khủng!

Mẹ nó chứ.

Nói một cách không khách khí, cho dù là người ở cảnh giới Chân Thánh chống lại một kích này của mình, cũng đều có thể hóa thành hư vô chứ?

Nhưng Tô Minh.

Phía trên cảnh giới Chân Hoàng là cảnh giới Chân Thánh.

Đúng là Hách Liên Giảo đang có cảm giác thế giới quan võ đạo hoàn toàn bị nghiền nát.

"Cửu Kiếm Kinh Tiên!”, mà ngay lúc Tô Minh chống lại một kích của Hách Liên Giảo mà không chết, một kiếm mạnh mẽ của Phó Tử Lập cũng đã tới.

Gần như ở sau lưng Tô Minh.

Mà tốc độ của Phó Tử Lập cũng vô cùng nhanh chóng.

Cách Tô Minh cũng không xa.

Tô Minh không quay đầu lại.

Anh bị thương nặng, cơ thể gần như đã vỡ vụn, cho dù chỉ mới khôi phục được một chút xíu cũng đã liều lĩnh xông vào bên trong hư không.

Chống đỡ dòng chảy hỗn loạn của hư không.

Tô Minh chỉ cảm thấy cả người mình cứ như bị phanh thây xé xác.

Đau nhức.

Thảm khốc, cả người đau nhức.

Anh muốn ngất đi, như vậy tất cả sẽ đều được giải thoát.

Nhưng không thể.

Như thế sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Tô Minh cắn mạnh vào lưỡi, đầu lưỡi đã bị cắn nát, dùng việc này để buộc mình phải tỉnh táo.

Cưỡng ép khống chế cơ thể đã bị tàn phá không chịu nổi nhưng vẫn đang điên cuồng khôi phục chữa trị, Tô Minh sử dụng quy luật không gian và thân pháp đến mức độ lớn nhất.

Vừa vặn "Cửu Kiếm Kinh Tiên” đằng sau đang tới gần.

Còn tỏa ra hơi thở chết chóc.

Mùi vị của cái chết này ép buộc Tô Minh phải tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc, phải nhanh hơn nữa.

Buộc anh phải vượt lên giới hạn.

Buộc anh phải phá vỡ giới hạn.

Bao gồm cả quy luật không gian, lúc này Tô Minh như có cảm giác điên cuồng lĩnh hội một cách khó hiểu.

Giờ phút này.

Tại Thiên Đường Ngục.

Sắc mặt Hách Liên Giảo biến đổi, mà ta không đuổi theo.

Thật lâu sau bà ta mới thở dài: “Thực lực của Phó Tử Lập còn mạnh hơn trong tưởng tượng, huống chi con trai ông ta vừa mới chết, ông ta đang trở nên điên cuồng, vừa mới chết con trai, ngay tại trong điên cuồng, với tình hình bây giờ không thể nào cướp thức ăn trước miệng cọp của Phó Tử Lập được”.

Thức ăn trước miệng cọp, chỉ chính là Tô Minh.

Dưới cái nhìn của bà ta, Tô Minh không thể trốn thoát!

Tuyệt đối không thể trốn thoát.

Cũng giống như Hách Liên Giảo, sáu bảy thế lực kinh khủng của tầng Võ cao cũng đều đang do dự, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ tiếp tục đuổi theo Tô Minh.

Nhưng bọn họ cũng đều xác định, chắc chắn Tô Minh sẽ phải chết.

Mà thanh kiếm vô địch kia có lẽ sẽ rơi vào trong tay phó Phó Tử Lập.

Cũng không cam tâm.

Một vài người dẫn đầu thế lực tầng Võ cao đã có tính toán truyền tin tức cho chủ nhân hoặc là chủ gia tộc ở thế giới Đại Thiên phía sau.

Nếu có thể lập công.

Còn có thể đề phòng Phó Tử Lập độc chiếm thanh kiếm vô địch kia.

Mà vừa lúc, Kiếm Thương Hải Vực của Phó Tử Lập lại rất đặc biệt, phía sau Kiếm Thương Hải Vực không có thế lực hay cao thủ ở thế giới Đại Thiên.

Cầm.

Tuy Kiếm Thương Hải Vực rất mạnh, nhưng trên thực tế lại mạnh lên nhờ bản thân.

Cụ thể hơn chính là dựa vào việc Phó Tử Lập nghịch thiên mạnh lên.

"Ngược lại là có thể đuổi giết mấy đứa con gái kia”, sau đó đám người Hách Liên Giảo đột nhiên nghĩ đến Tiêu Nguyệt.

Bây giờ bọn họ đã tạm thời từ bỏ Tô Minh.

Vậy chuyển sang Tiêu Nguyệt cũng được.

Dù sao trên người Tiêu Nguyệt có một kỹ năng điều khiển được Nhật Nguyệt Tinh Thần, nếu lấy được nó thì cũng kiếm lời lớn.

Nhưng mà.

Sau khi đám người Hách Liên Giảo đuổi theo khí tức của Tiêu Nguyệt, lại kinh ngạc phát hiện Tiêu Nguyệt biến mất rồi!

Cứ như bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Không thể tưởng tượng nổi.

Giống như Hách Liên Giảo dùng một loại phương pháp thôi diễn khí tức, loại phương pháp này có thể thôi diễn toàn bộ thế giới Tiểu Thiên, chỉ cần Tiêu Nguyệt ở trong thế giới Tiểu Thiên là sẽ bị phát hiện ra ngay, sau đó lại xác định vị trí cụ thể là được.

Ai mà ngờ được.

Không có gì hết.

Đúng là không thể tưởng tượng được!

Sau khi đám người Hách Liên Giảo khiếp sợ thì bắt đầu nổi nóng.

Chẳng lẽ tất cả đều là tốn công vô ích sao?
Chương 420: Đá mài dao

Nhưng đám người Hách Liên Giảo vẫn không rời đi, một đám người đứng đợi ở Thiên Đường Ngục.

Bởi vì bọn họ đều biết, sau khi đánh chết Tô Minh, có thể Phó Tử Lập sẽ trở lại Thiên Đường Ngục, nói gì thì nói, Phó Tịch chính là chết ở Thiên Đường Ngục, mặc dù ngay cả mẩu vụn cũng không còn nhưng ít nhiều vẫn có khả năng tìm được một chút hơi thở vỡ vụn trong không khí, có thể lấy làm di thể để tưởng nhớ.

Đợi sau khi Phó Tử Lập trở về, tranh thủ cơ hội tạo mối quan hệ tốt với Phó Tử Lập cũng được, mà tìm hiểu một chút về mấy thứ tốt ông ta chiếm được trên người Tô Minh cũng được, đây đều là những việc phải làm.

Cho nên, tất cả đều im lặng chờ đợi.



Trong hư không vô tận.

“A a a”, Phó Tử Lập thật sự không chịu nổi, ông ta sắp phát điên rồi, sắc mặt méo mó đến cực hạn, nhìn qua giống như là đã nhập ma, toàn thân tràn ngập hơi thở cuồng loạn.

Rõ ràng tốc độ của ông ta đã nhanh như vậy.

Nhưng vẫn kém Tô Minh một chút.

Hơn nữa, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn vết thương của Tô Minh dần dần khôi phục trở lại.

Ông ta nhận ra ngay từ đầu Tô Minh đã nhanh chóng dùng toàn lực để đối phó, sau đó ngày càng trở nên thành thạo.

Còn về một nhát Cửu Kiếm Kinh Tiên kia đã sớm biến mất trong không trung, nếu như tiếp tục xuất kiếm thì cũng là vô ích mà thôi, lại nói không đuổi theo mà chỉ xuất kiếm trên không thì sẽ không đạt được hiệu quả. Huống chi một nhát kiếm như vậy cũng cần phải tiêu hao một lượng chân khí khổng lồ, nếu như không nắm chắc tuyệt đối thì không thể sử dụng loạn được.

Ngay tại thời điểm Phó Tử Lập nghĩ bản thân phải trơ mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung của mình cứ như vậy trốn thoát.

Đột nhiên!

Điều khiến người ta không thể nghĩ đến chính là

Tô Minh dừng lại.

Đúng.

Chính là đột nhiên dừng lại một cách kỳ lạ.

Anh xoay người.

Tô Minh bình tĩnh nhìn về phía Phó Tử Lập.

Phó Tử Lập cũng lập tức dừng lại, đối mặt trực tiếp với Tô Minh đang lơ lửng trên không trung.

Sắc mặt Phó Tử Lập trở nên dữ tợn, vặn vẹo, đồng thời mang theo một chút vui mừng và khó hiểu.

Sao lại thế này?

Thằng nhãi này cho dù có chết một trăm triệu lần cũng không thể nào giải tỏa được mối hận trong lòng ông ta, vậy mà cứ như vậy dừng lại?

Rốt cuộc là vì sao?

“Trốn không được? Chuẩn bị đón nhận cái chết sao?”, giờ phút này, Phó Tử Lập lại bình tĩnh hơn một chút, âm thanh khàn khàn, trong đôi mắt tràn ngập sự oán hận, đáy lòng đang tự hỏi xem nên làm như thế nào để cho Tô Minh chết một cách thảm thiết, đau đớn nhất.

“Tôi dừng lại là để chuẩn bị đưa ông đi gặp con trai mình”, Tô Minh mỉm cười nói.

Quả thật là tâm trạng không tệ.

Vừa rồi trong quá trình chạy trối chết, anh lại có thêm một bước hiểu biết nữa đối với quy luật không gian.

Hơn nữa, còn nghĩ ra được biện pháp dung hợp quy luật không gian vào trong cơ thể.

Không thể không nói, khi đứng ở ranh giới của sự sống và cái chết, con người ta có thể coi đó là động lực để tiến bộ.

“Ha ha ha ha ha ha”, Phó Tử Lập sửng sốt, sau đó điên cuồng cười lớn, giống như là cười đến mức chảy cả nước mắt.

Trong lúc Phó Tử Lập đang cười điên cuồng.

Một bóng dáng đã xuất hiện bên cạnh Tô Minh.

Thần Khôi!

Thần Khôi đã đổ đầy linh thạch!

Lúc trước, khi giết chết hơn mười người của vương triều Liệt Nhật, Tô Minh đã nhanh chóng trở thành người giàu có, chiếm được không ít thứ bên trong nhẫn không gian của mười người vương triều Liệt Nhật.

Một phen lấy được một lượng tài nguyên võ đạo lớn.

Không nói đến những công pháp, võ kỹ, các loại thuốc tốt linh tinh khác, chỉ nói đến linh thạch tinh khiết, tổng cộng đã có sáu trăm bảy mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm, chín mươi ba triệu khối linh thạch trung phẩm!

Một con số lớn đến kinh người.

Cũng khó trách, vương triều Liệt Nhật là tầng Võ cao nhất, mà hầu như các tài nguyên võ đạo của vương triều Liệt Nhật đều nằm trong tay hơn mười người Liệt Nhật Hoàng, Liệt Thiên Thương.

Sáu trăm bảy mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm, chín mươi ba triệu khối linh thạch trung phẩm, một con số thiên văn!

Cho dù đổi thành linh thạch cực phẩm thì cũng được một một trăm sáu mươi nghìn khối linh thạch cực phẩm.

Mà sử dụng Thần Khôi, một phút đồng hồ cần có một trăm linh thạch cực phẩm.

Tô Minh có thể sử dụng một nghìn sáu trăm phút.

Có trong tay Thần Khôi, muốn giết Phó Tử Lập thì có gì khó?

Thực tế, sau khi giết chết hơn mười người của vương triều Liệt Nhật, một bước trở thành người giàu có, Tô Minh có khả năng sai khiến Thần Khôi trực tiếp giết chết Phó Tử Lập.

Nhưng Tô Minh không làm như vậy.

Bởi vì nếu như làm vậy sẽ không rèn luyện được bản thân.

Sau này cũng không thể trông cậy hết vào Thần Khôi!

Hiện tại, thực lực của Thần Khôi có thể mạnh hơn một số người, trông có vẻ là vô địch, nhưng sau này thì thế nào? Khi đối mặt với người mạnh hơn thì sao? Một ngày nào đó, sức mạnh của Thần Khôi sẽ không đủ dùng.

Rốt cuộc thì thực lực của bản thân mình vẫn là tốt nhất, bản thân nhất định phải tiến bộ, tiến bộ, rồi lại tiến bộ!

Cho nên lúc trước anh vẫn không lấy Thần Khôi ra.

Mặt khác chính là, nếu như dùng Thần Khôi giết chết Phó Tử Lập ở Thiên Đường Ngục, làm không tốt sẽ dọa sợ đám người Hách Liên Giảo và cường giả ẩn giấu trong hư không này, đám người kia sẽ lập tức chạy thoát, như vậy không đẹp chút nào, Tô Minh không nghĩ đến chuyện buông tha như vậy.

Nếu như những người này chạy trốn đến nơi nào đó trong tầng Võ này, anh còn có thể tìm đến tận cửa để giết từng người.

Nhưng nếu bọn họ thực sự bị dọa sợ, rất có thể sẽ chạy đến thế giới Tiểu Thiên, thậm chí là thế giới Đại Thiên, đó chính là biển lớn, anh không thể nào tìm ra bọn họ.

Ngược lại, nếu như dụ Phó Tử Lập đuổi giết mình vào trong hư không, tất cả đều hoàn hảo, đợi khi mình trở về, chắc sẽ cho đám người Hách Liên Giảo kia một bất ngờ?

Đến lúc đó, anh sẽ phối hợp cùng với Thần Khôi, thoải mái chém giết sạch sẽ đám người Hách Liên Giảo kia.

Hơn nữa, trước khi giết sạch người Hách Liên Giảo, với sự trợ giúp của Thần Khôi, anh còn có thể đánh một trận ác liệt với nhóm người Hách Liên Giảo, tiếp tục rèn luyện bản thân, thật tốt.

Có đá mài miễn phí thì nhất định phải dùng! Lãng phí thì thật đáng xấu hổ!

Mà giờ phút này.

Tô Minh đang nghiền ngẫm nhìn đá mài dao “Phó Tử Lập” ở ngay trước mắt, vẻ mặt đầy châm biếm.

Đồng thời, anh cũng kết nối với Thần Khôi, để Thần Khôi chờ đợi ở một bên, tạm thời không ra tay, trước hết cứ dùng khối “đá mài dao” này để làm mình tiến bộ cái đã, sau đó sẽ lệnh cho Thần Khôi giết ông ta!

Trong tình huống Thần Khôi không ra tay, nó cũng không bị tiêu hao năng lượng, cho nên, cũng không lo lắng sẽ lãng phí năng lượng, về điểm này, Thần Khôi cũng thật có tình người.

“Lão khốn kiếp, đứa con của ông ở dưới địa ngục chắc hẳn là rất cô đơn, có lẽ cần người bố này cùng đồng hành!”, Tô Minh thầm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Phó Tử Lập ngày càng vừa lòng.

Ánh mắt kia giống như ánh mắt của người giết lợn đang nhìn con lợn mà mình sắp giết mổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK