Một vầng hào quang phòng ngự có hình chưởng ấn hình vuông mờ ảo, chứa đầy những ký tự và trận pháp ngay lập tức bao trùm lấy Vương Thần Ngạn.
Khí tức phòng ngự khủng khiếp khiến người khác ngạt thở nhưng lại rất biết kìm chế, lúc này không ngừng toát ra từ cơ thể hắn ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, Vương Thần Ngạn tuyệt đối an toàn.
Người đến chính là Vương Nộ Thương- tông chủ của Huyền Diệu Tông và cũng là bố của Vương Thần Ngạn.
Hiện giờ ông ta đang ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6, là cường giả siêu cấp cấp bá chủ thật sự.
Nhất thời, cả hòn đảo Ẩn Vân đều lập tức yên tĩnh trở lại.
Vô số những ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Vương Nộ Thương. Họ sợ hãi đến mức khó tả. Thậm chí, có những người trẻ tuổi còn run rẩy quỳ xuống hành lễ.
“Chàng trai! Cậu giỏi lắm! Hôm nay con trai tôi thua cậu là đáng đời nhà nó”, Vương Nộ Thương nhìn về phía Tô Minh, nói. Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa phong thái khó đoán, như kiểu một người đứng ở vị trí cao và có thể bình phẩm mọi thứ.
Tô Minh không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó.
Vương Nộ Thương nhìn về phía Vương Thần Ngạn, nói: “Ngạn Nhi! Về tông môn với bố”.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là…
Vương Nộ Thương không hề có ý giết Tô Minh?
Đúng là khó hiểu! Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy khâm phục.
Đây đúng là khí phách của cường giả của cấp bậc bá chủ?
Hoặc có lẽ Vương Nộ Thương muốn giữ lại tính mạng của Tô Minh để khích lệ con trai mình sau này có thể quang minh chính đại đi khiêu chiến với Tô Minh chăng?
“Vâng thưa bố!”, Vương Thần Ngạn nghiêm túc nói. Trước đó hắn ta như sụp đổ, nhưng dần dần cũng lấy lại được tinh thần. Chỉ có điều, vẫn cần có một ngày đánh bại trực diện Tô Minh, nếu không thì Tô Minh mãi mãi sẽ là bóng đen ám ảnh hắn ta.
“Tiền bối! Ông định đưa hắn ta đi sao?”, đúng lúc này, khiến mọi người ngạc nhiên là Tô Minh từ nãy đến giờ đều trầm ngâm không nói gì mà giờ đây đột nhiên giơ tay lên chỉ về phía Vương Thần Ngạn.
Ố?
Chuyện gì vậy?
“Tiền bối! Tôi có nói là chỉ đánh bại con trai của ông thôi đâu?”, Tô Minh cười rồi nghiêm túc nói. Nụ cười thản nhiên nhưng cũng đầy vẻ tàn nhẫn: “Từ đầu đến giờ tôi chỉ muốn Vương Thần Ngạn chết mà thôi”.
Cái gì?
What!!
Điên rồi sao?
Câu nói đầy điên rồ và hống hách của Tô Minh lập tức làm đông cứng tư duy của tất cả mọi người.
Đến Vương Nộ Thương cũng biến đổi sắc mặt, sau đó cười trừ, nói: “Này! Cậu muốn giết con trai tôi? Cậu có chắc là giết được không?”
Nhưng đáp lại lời ông ta là…
Đột nhiên, vầng ánh sáng hình vuông như trận pháp phòng ngự bao trùm quanh người Vương Thần Ngạn đột nhiên vỡ tan, giống như quả bóng bay bị rách.
Lúc vầng sáng đó bị vỡ thì Tô Minh đã đứng trước mặt hắn ta đúng kiểu ‘mặt đối mặt’.
Hơn nữa, Long Ngục Kiếm còn đâm vào cổ họng của Vương Thần Ngạn cứa đứt cổ họng của hắn ta. Lưỡi kiếm sắc nhọn cũng lập tức xé tan thần hồn của hắn ta.
Vương Thần Ngạn đã chết….
Hắn ta đã bị giết trong tích tắc!
Còn ở bên cạnh là con rối màu đen, đó chính là Thần Khôi.
Vầng sáng phòng ngự ban nãy đột nhiên bị phá tan chính là do Thần Khôi làm.
Vương Nộ Thương ra tay dùng vầng sáng phòng ngự bao trùm lên người Vương Thần Ngạn rất khủng khiếp, có sức mạnh phòng ngự vô địch, chí ít bản thân Tô Minh cũng không phá nổi.
Nhưng Thần Khôi lại làm được.
“Tiền bối! Ông nhìn xem, tôi thật sự có thể giết chết con trai ông rồi kìa?”, trong lúc im lặng như tờ, Tô Minh nhìn về phía Vương Nộ Thương, nói.
Vương Nộ Thương như bị hút mất linh hồn.
Đường đường là cường giả cấp bá chủ ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6 mà lại thất thần.
Quả thật quá đỗi kinh hãi!
Mọi việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Vương Nộ Thương có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng lại có người dám giết con trai ông ta ở ngay trước mặt ông ta.
Càng không thể ngờ, người đó không những dám làm mà thật sự đã làm được.
Đến Vương Nộ Thương còn vậy thì nói gì đến những người khác ở đảo Ẩn Vân. Dường như họ kinh hãi như máu bị chảy ngược, đầu như vỡ tan, từng đôi mắt sợ hãi cực độ, dường như họ đang lơ lửng trên không trung.
Tô Ly cũng không phân biệt nổi đâu là thật đâu là mơ, toàn thân cũng run rẩy nhưng đang ở trong giấc mộng.
Tầm hơn chục hơi thở…
“Chết….!”, cuối cùng Vương Nộ Thương cũng thoát khỏi cảnh thất thần đó, sắc mặt xanh mét còn hơn người chết. Ông ta vô cùng tức giận, dường như sắp bùng nổ. Ông ta nhìn chằm chằm về phía Tô Minh, tận sâu ánh mắt như muốn khóa chặt không gian và thời gian.
Khí tức của chết chóc như tản ra từ địa ngục.
Cả đảo Ẩn Vân vốn thơm mùi hoa cỏ, lúc nào cũng xanh mướt đầy sức sống, tràn đầy linh khí và vô cùng xinh đẹp. Nhưng lúc này, khi Vương Nộ Thương tức giận, trời đất cũng như biến sắc, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi. Mọi người có cảm giác, nước biển xung quanh đảo Ẩn Vân cũng chảy ngược, vô cùng khô cằn; thậm chí động thực vật nơi này cũng như mất đi sức sống.
Một giây trước vẫn còn trên thiên đường mà lúc này đã như dưới địa ngục rồi.
Vương Nộ Thương như vươn tay lên tận trời, như bắt lấy lôi thần trên trời.
Lôi thần hiện ra màu đỏ sẫm giống như con rồng được chạm khắc ngưng tụ thành lôi ấn màu đỏ.
Bùm…
Lôi ấn đánh ra trấn áp về phía Tô Minh.
Lôi ấn màu đỏ lớn dần lên che phủ bầu trời. Nhất thời, lôi ấn dường như bao trùm tất cả.
Dòng điện dày đặc theo hư không chảy vào biển Vô Mệnh. Trên biển xuất hiện những con sóng lên đến trăm mét thậm chí là ngàn mét, nước biển màu xanh bắt đầu dần biến thành màu đỏ.
Trong lôi ấn có chứa ý cảnh lôi điện, giống như lôi thần đích thân ra tay. Cảm giác như thế giới đã đến ngày tận thế.
Lúc này sắc mặt của Tô Minh vô cùng ngưng trọng.
Chương 497: Điều bất ngờ xuất hiện
Phải nói là sắc mặt của Tô Minh ngưng trọng một cách khác thường.
Bởi vì lôi ấn lao về phía anh và khóa chặt anh, khiến anh cảm nhận được mùi chết chóc.
Anh cảm nhận mình không phải là đối thủ.
Hơn nữa, cách biệt quá lớn.
“Rõ ràng đây là Vương Nộ Thương dùng đến năng lực thiên nhiên, nhưng tại sao lại mạnh đến vậy?”, Tô Minh thầm hỏi thiên nữ Tạo Hóa.
Anh tận mắt nhìn thấy chiêu này của Vương Nộ Thương là vươn tay nắm lấy lôi điện trên trời để tấn công anh. Và lôi điện thuộc về năng lực thiên nhiên.
Trên thực tế, Tô Minh cũng có thể dùng đến năng lực thiên nhiên, thậm chí những tu giả võ đạo có thực lực thấp hơn Tô Minh cũng có thể làm được.
Nhưng đến hiện tại, Tô Minh có thể chắc chắn một điều, chưa có ai có thể sử dụng được đến mức kinh khủng như này.
“Năng lực của thiên nhiên là vô tận, phải xem bản thân anh có thể nắm bắt và tận dụng bao nhiêu thôi”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
Lúc này Tô Minh đã hiểu.
Nói cho cùng thì năng lực thiên nhiên là vô cùng. Nếu như bản thân đủ mạnh thì có thể thôi thúc tất cả năng lực đó chiến đấu cho mình, tất nhiên uy lực đó sẽ là hủy diệt được cả trời đất.
“Làm thế nào mới có thể có được nhiều năng lực thiên nhiên hơn?”, Tô Minh lại hỏi.
“Có rất nhiều cách! Cách thường gặp nhất là khi cảnh giới và sức mạnh trong cơ thể mình mạnh dần lên thì tất nhiên sẽ có nhiều năng lực thiên nhiên hơn. Cách thứ hai là thông qua việc tu luyện một số thần thông và công pháp, ví dụ như cô gái tên Tiêu Nguyệt tu luyện bộ môn thần thông ‘Nhật Nguyệt Tinh Thần’. Chính vì vậy mà cô ta có thể có được sức mạnh của nhật nguyệt trăng sao. Cách thứ ba là thông qua việc lĩnh ngộ, hòa vào thiên nhiên. Nếu như vậy thì có thể có được nhiều năng lực hơn”.
Tô Minh đang nói chuyện với thiên nữ Tạo Hóa.
Còn người ngoài nhìn thấy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc….
Sắp chết đến nơi rồi mà Tô Minh vẫn thản nhiên như vậy?
Tô Minh không trốn đi ư?
Không chạy đi ư?
Chí ít thì cũng phải chắn lại chứ?
Nhưng tại sao Tô Minh lại không làm gì cả?
Tất nhiên, cũng có một số người cảm thấy, Tô Minh bị Vương Nộ Thương khóa chặt nên muốn làm gì cũng khó.
“Anh…”, Tô Ly dường như sắp ngất đi. Cô rất muốn vận dụng thân pháp và cùng chiến đấu với Tô Minh nhưng Vân Thanh Thanh đã ngăn lại.
“Thực lực của cô mà hiện giờ xông lên thì chỉ gây thêm phiền phức cho cậu chủ Tô thôi”, Vân Thanh Thanh nói.
“Tránh ra! Lẽ nào… Lẽ nào phải trơ mắt nhìn anh tôi chết sao? Kể cả phải chết thì tôi cũng phải chết cùng anh ấy”, Tô Ly quát lên, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ kiên định, thậm chí còn có chút ửng đỏ.
Cảm xúc của Tô Ly lúc này vô cùng phức tạp.
Lúc cô định ra tay thì…
“Xem ra cậu chủ Tô có thế lực chống lưng đấy. Cô đừng làm nhỡ việc của anh ấy, nếu mà gây loạn thêm mà anh ấy chết trong tay Vương Nộ Thương thì mới đáng tiếc”, Vân Thanh Thanh bình tĩnh nói, giọng nói trong trẻo mà nghiêm túc: “Cô nhẫn nại chút! Nếu mà cậu chủ Tô thật sự chết trong tay Vương Nộ Thương, sau đó kể cả cô đi liều mạng với Vương Nộ Thương thì tôi cũng không ngăn cản đâu”.
Tô Ly hít một hơi thật sâu, lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.
Đúng vậy! Vân Thanh Thanh nói đúng!
Ban nãy, mình quan tâm quá hóa loạn, đúng là có chút hồ đồ.
“Cảm ơn cô!”, Tô Ly nói lời cảm ơn, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Minh đang ở trên không trung. Hai tay cô nắm chặt, trong lòng thầm cầu khẩn.
Một lát sau…
Một vật thể với chiều cao, chiều dài và chiều rộng vô tận, như tòa thành từ chốn tiên giới rơi xuống, mọi thứ đều to lớn và chấn động chắn trên đỉnh đầu của Tô Minh.
Cảm giác đó còn khủng khiếp hơn cả ngày tận thế.
Đảo Ẩn Vân bắt đầu chia năm xẻ bảy vì lôi ấn ban nãy, giờ đây lại chìm sâu vào biển Vô Mệnh.
Tô Minh đứng theo kiểu bồng bềnh trôi nổi, nước biển xung quanh anh bắt đầu quay cuồng. Những vòng xoáy khổng lồ điên cuồng hình thành khiến người khác kinh hãi.
Nhưng Tô Minh vẫn không có động tác gì, dường như đã chấp nhận số phận.
Đến khi lôi ấn đó chỉ còn cách Tô Minh tầm ba đến năm mét, từ xa nhìn lại tưởng chừng Tô Minh sắp bị nuốt trọn thì đột nhiên…
“Xoẹt!”
Một thanh kiếm xuất hiện trong tay anh.
Đó chính là Ma La Kiếm…
Mạnh!
Vô cùng mạnh!
Đặc biệt là thời gian gần đây vì hấp thụ linh thạch và kiếm hoàn và cả tinh huyết cự thú nên thực lực và cảnh giới của anh tăng nhanh, cũng vì vậy mà có thể dùng được một chút uy lực của Ma La Kiếm.
Vì vậy, kiếm này có sức mạnh vô cùng trong thế giới Tiểu Thiên này.
Ma La Kiếm vừa tung ra thì trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những thiên nhãn vô cùng lớn…
Không ngờ… Không ngờ thiên nhãn này lại xuất hiện ở thế giới Tiểu Thiên và khóa chặt Tô Minh, dường như sắp hạ xuống tiêu diệt Tô Minh.
Hóa ra là vì Ma La Kiếm quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến ý chí thế giới trong thế giới Tiểu Thiên cảm thấy bất an.
Mặc dù ý chí thế giới trong thế giới Tiểu Thiên không có tư duy và thần chí cụ thể nhưng cũng có những phán đoán và cảm nhận cơ bản.
Và Ma La Kiếm cho nó cảm giác nguy hiểm và có thể làm hại đến nó. Vì vậy, lúc này trong tiềm thức của nó lập tức xuất hiện ý nghĩ tiêu diệt Tô Minh, cũng chính là chủ nhân của Ma La Kiếm.
Nhưng cuối cùng thiên nhãn lớn đó vẫn biến mất.
“Hừm! Ý chí nhỏ bé mà cũng định ra tay sao? Coi như mày thức thời đấy, nếu không thì bổn thiên nữ đã tiễn mày về cõi luân hồi rồi”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng trong thần thức của Tô Minh. Cô ta nói có chút khinh bỉ.
Đồng thời lúc này…
“Xoẹt…”, tất cả mọi người cảm thấy trước mặt mình có luồng ánh sáng xoẹt qua.
Sau đó…
Trời như nứt ra…
Ở phía chân trời xuất hiện một lôi ấn khác, cũng bị xé tan ra rồi hóa thành hư vô…
Sau đó thì…
Chương 498: Nỗi uy hiếp đến từ Tiên Âm Cốc
Kiếm quang của Ma La Kiếm lao về phía Vương Nộ Thương.
Cảnh tượng này đột nhiên diễn ra khiến mọi người kinh ngạc!
Ngay cả Vương Nộ Thương cũng kinh hãi, suýt nữa suy sụp!
Đừng thấy lôi ấn ban nãy là ông ta tùy ý đánh ra, chứ thật ra ông ta đã dốc hết sức rồi.
Vốn dĩ chưởng ấn đó là võ kỹ siêu cấp trong ‘Lôi đình diệt thế’. Hơn nữa ông ta đã lĩnh ngộ và tu luyện đến cảnh giới cao, cộng với cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6.
Vì vậy chưởng ấn đó có thể nói là đánh tan được tầng võ trung rồi.
Chưởng này thậm chí có thể nói là vô địch trong thế giới Tiểu Thiên.
Nhưng trước mặt…
“Chuyện này… Chuyện này…”, những anh tài đang trôi dạt trên biển lại một lần nữa như chết ngất đi. Họ không ngừng run rẩy, bị dọa chết khiếp. Tô Ly bắt đầu lắc đầu, cảm giác thất thần. Anh trai cô quá mạnh, mạnh đến mức khủng khiếp khiến cô thấy sợ. Cô không biết mình nên đối mặt thế nào với người anh vô địch này của mình.
Trong lòng Tô Ly thấy vô cùng hiếu kỳ, không biết trong một năm vừa rồi anh trai mình đã trải qua những gì?
Cô thấy đầu óc choáng váng, trong lòng thấy lo lắng và hối hận.
Tô Minh quá mạnh!
“Bát hoang vô cực! Lôi thần chi kiếm”, đúng lúc này Vương Nộ Thương giơ hai tay lên, hai tay cầm kiếm, nhất thời toàn thân ông ta biến thành chất dẫn điện hấp thụ lôi điện của trời đất. Lúc này từ trên trời xuất hiện rất nhiều tia sét màu đỏ đen to như thùng nước, truyền vào thanh kiếm trong tay của Vương Nộ Thương.
Kiếm rộng 10 cm, dài 2 m, màu vàng sậm.
Phía trên kiếm có hạc và rồng bay, có cả kỳ lân và rất nhiều cự thú cổ đại, chúng xếp thành trận pháp và trận nhãn.
Kiếm này là bán bộ đạo khí. Cũng là binh khí mà Vương Nộ Thương dùng hơn chục ngàn năm nay rồi.
Kiếm này có tên là Thông Thần Kiếm, rất mạnh. Kể cả là đổi thành thanh kiếm đạo khí thật sự. Có lẽ trong tay Vương Nộ Thương không thể có được đạo khí nào mạnh hơn và thuận tay hơn nữa, kể cả là Vương Nộ Thương không thể hoàn toàn sử dụng và phát huy được 100% uy lực của nó.
Vì vậy, có lúc không phải là cứ binh khí càng mạnh càng tốt mà càng thích hợp càng tốt.
Thông Thần Kiếm bắt đầu run rẩy, bởi vì nó đã hấp thu được lôi điện.
Kiếm pháp và pháp quyết ‘Lôi thần chi kiếm’ vừa khủng khiếp vừa phức tạp bắt đầu nổi lên.
Đột nhiên…
Xoẹt…
Một đường kiếm quang màu đen mang theo sức mạnh của cự thú, mang theo sức mạnh của lôi điện va chạm với Ma La Kiếm.
“Không biết sống chết là gì”, Tô Minh thản nhiên nói, có chút khinh bỉ.
Sức mạnh vô địch của Ma La Kiếm không phải là điều mà Vương Nộ Thương có thể tưởng tượng được.
Nếu như thời gian trước, vì năng lực tự thân không đủ nên Tô Minh không thể phát huy được uy lực của Ma La Kiếm, có lẽ lúc đó Vương Nộ Thương còn có cơ hội lớn.
Nhưng hiện giờ…
Ma La Kiếm thật sự vô địch.
Quả nhiên….
Xoẹt!
Chấn động trời đất!
Trời đất như không còn ánh sáng.
Cảnh tượng như biến thành mưa máu.
Biển Vô Mệnh lập tức từ màu đỏ đen quay về màu xanh.
Khí tức bao trùm đất trời…
“Cậu… Cậu…”, Vương Nộ Thương không ngừng run rẩy, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Ông ta rất muốn nói gì đó nhưng máu tươi đột nhiên phun ra từ miệng …
Dưới vô số ánh nhìn, Vương Nộ Thương như hóa thành vũng máu, thần hồn cũng tan biến.
“Thần Khôi sẽ không cần ra tay nữa”, Tô Minh bĩu môi rồi lẩm bẩm. Trên thực tế, Thần Khôi đã ẩn nấp ở cách Vương Nộ Thương không xa, chỉ đợi khi Ma La Kiếm không giải quyết được ông ta thì Thần Khôi sẽ đột ngột ra tay. Kết quả là ngay cả Vương Nộ Thương cũng không thể ngờ Ma La Kiếm lại mạnh đến thế.
Ông ta đã bị giết trong tích tắc!
Vương Nộ Thương- tông chủ của Huyền Diệu Tông, ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6… Mà cũng chết?
Cộng với cái chết của Vương Thần Ngạn và ba ông lão của Huyền Diệu Tông…
Huyền Diệu Tông toi thật rồi…
Tất cả những anh tài trên biển hồi lâu không lên tiếng, hồi lâu không phản ứng lại trong cảnh chấn động đó.
Còn Tô Minh thoắt một cái đã quay về bên cạnh Tô Ly.
“Ly Nhi! Một năm không gặp rồi nhỉ?”, Tô Minh cười nói, đột nhiên ôm chặt Tô Ly, vội nói: “Ly Nhi! Anh nhớ em!”
Thân người Tô Ly run rẩy, sau đó cô cũng ôm chặt Tô Minh, nói: “Em cũng nhớ anh!”
Tô Ly bắt đầu khóc lóc ủ rũ. Cô vốn không phải người yếu đuối nhưng lúc này cô không thể kìm chế được, dường như bộc phát hết sự uất ức và tủi thân của mình.
Thời gian này cô vô cùng cẩn thận, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Cô thậm chí còn không dám nói chuyện với bất cứ ai. Dù sao cô cũng là một cô gái…
Sau mười hơi thở, Tô Minh mới buông Tô Ly ra, chau mày nói: “Nói đi! Ai bắt nạt em?”
Lúc này sát khí của Tô Minh nổi lên cuồn cuộn…
Từ hội trà Ẩn Vân này có thể nhìn ra… Tô Ly sống không được tốt lắm, mặc dù cô là thiếu cốc chủ của Tiên Âm Cốc.
“Cút hết ra đây!”, chưa đợi Tô Ly lên tiếng thì Tô Minh đột nhiên ngẩng lên trời nói, sau đó lại thấp giọng quát: “Đừng để đích thân tôi phải mời các người”.
Không gian ở phía chân trời dường như có chút do dự, cuối cùng có ba người đi ra.
Đó là một ông già và hai bà già. Họ đều lớn tuổi, ước chừng cũng phải mấy trăm ngàn tuổi rồi.
Thực lực của họ không yếu. Ông già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4, còn hai bà già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1, đều ở đỉnh phong kỳ.
“Chắc các người là trưởng lão của Tiên Âm Cốc chăng?”, Tô Minh nheo mắt lại, nói. Rất dễ đoán, lúc bắt đầu hội trà, anh đã cảm nhận được trong không gian ẩn giấu ba lão quái vật. Sức chú ý của ba lão quái vật này đều tập trung vào Tô Ly. Vì vậy, chắc chắn ba lão này đến từ Tiên Âm Cốc. Và thực lực ở cấp bậc này chí ít cũng là trưởng lão của Tiên Âm Cốc.
Chương 499: Một mình một kiếm đến thăm Tiên Âm Cốc
Ba người già đều gật đầu.
Trong đó có một ông lão nở nụ cười già nua, nói: “Cậu chủ Tô! Tôi là Tề Húy, là đại trưởng lão của Tiên Âm Cốc. Thiếu cốc chủ đã là yêu nghiệt siêu cấp triệu năm khó kiếm rồi, không ngờ cậu chủ Tô còn mạnh hơn nhiều, đúng là khiến người khác khâm phục. Sớm biết cậu chủ Tô cũng tham gia hội trà này và có cậu chủ Tô bảo vệ thiếu cốc chủ thì chúng tôi đến đây đúng là thừa”.
Tề Húy cảm thán nói, căn bản không nói với tâm thái của một trưởng lão mà nói với kiểu ngang bằng vai vế. Bởi vì Tô Minh có thể giết chết Vương Nộ Thương, bất luận là dùng thủ đoạn gì thì thực tế vẫn là Vương Nộ Thương chết trong tay Tô Minh… Đúng là đáng sợ.
“Ý của tiền bối là ba vị đến là để bảo vệ Ly Nhi?”, Tô Minh cười, nói. Anh chưa từng gặp ai mà vô liêm sỉ đến vậy: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì trước đó Ly Nhi bị Vương Thần Ngạn để ý đến, lúc rơi vào nguy hiểm thì ba vị không hề xuất hiện mà chỉ đứng bên cạnh xem kịch”.
Sắc mặt của đám Tề Húy đều biến đổi, có chút đỏ ửng, cũng có chút lúng túng.
“Ba vị trưởng lão bị mấy trưởng lão ở Tiên Âm Cốc theo dõi nên…”, Mạt Cầu hít một hơi thật sâu, cẩn thận nói.
“Vậy sao?”, Tô Minh cười, sau đó đột nhiên ra tay.
Đúng vậy! Anh ra tay rất đột ngột!
Sát ý trong mắt anh nổi lên cuồn cuộn, vô cùng hung hăng!
Anh nhấc tay lên rồi tung một quyền về phía Mạt Cầu.
Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là quyền này được dùng hết sức.
Hơn trăm triệu sức mạnh cùng với quy luật không gian, quy luật Tử Vong, vv… tất cả đều dùng đến hết.
Quyền này ra đột ngột không báo trước, điều quan trọng là Mạt Cầu cách Tô Minh rất gần.
Kết quả là…
Mạt Cầu cũng bị giết trong tích tắc và hóa thành hư vô.
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh…
Đám Tề Húy đều ngây người ra.
Tô Ly cũng đờ đẫn người.
Tất cả mọi người cũng thế.
Kể cả biết Tô Minh rất bá đạo, rất mạnh nhưng… Nhưng không thể ngờ Tô Minh lại làm đến mức này.
“Có thể ba vị trưởng lão bị theo dõi nên không ra tay được nhưng cậu chủ Mạt lại vui khi người khác gặp họa, không hề có ý nghĩ bảo vệ sư muội của mình, lại còn đứng xem kịch hay. Vì vậy tôi tiễn anh đến cõi chết thôi mà, đừng trách tôi”, Tô Minh khẽ cười rồi nói với Mạt Cầu đã hóa thành hư vô trên không trung.
“Cậu… Cậu… Cậu…”, sau hơn chục hơi thở, Tề Húy mới trợn trừng mắt nhìn Tô Minh, trong đôi mắt già nua đều là sát ý và lửa giận, còn có cả sự kiêng kị.
Khí tức khủng khiếp bao trùm khắp cơ thể ông ta, dường như ông ta rất muốn ra tay.
Mạt Cầu là con trai duy nhất của Mạt Thính Vũ- cốc chủ Tiên Âm Cốc.
Vậy mà Mạt Cầu chết như vậy sao?
Điều quan trọng là Mạt Cầu bị giết ngay trước mặt ba vị trưởng lão, quay về sẽ ăn nói thế nào với cốc chủ đây?
Trừ khi là giết chết Tô Minh…
Nhưng có thể giết chết không?
Tề Húy không kìm nổi, lúc này trong đầu ông ta hiện ra cảnh tượng Tô Minh giết chết Vương Nộ Thương lúc trước.
“Tiền bối muốn ra tay nhưng lại không dám chăng?”, Tô Minh lên tiếng, nhún vai, có chút khinh bỉ, nói: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ đưa em gái tôi đi trước. Dù sao thì Huyền Diệu Tông cũng sắp toi rồi, còn rất nhiều bảo bối đang đợi tôi đến thu lượm nữa”.
Tô Minh nắm chặt tay Tô Ly đang đờ đẫn như cô ngốc, dẫn theo cả Vân Thanh Thanh giẫm lên không trung mà đi.
Tốc độ không nhanh, không giống với kiểu đang chạy trốn mà với dáng vẻ nhàn hạ.
Đám Tề Húy nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sát ý đã nổi lên sùng sục.
Chỉ chưa đầy một hai hơi thở mà trong lòng đã dấy lên vô số lần sát ý nhưng cuối cùng họ vẫn phải kìm lại.
“À phải rồi! Tôi không biết là em gái tôi đã chịu những uất ức gì ở Tiên Âm Cốc nhưng tôi sẽ đi tìm hiểu. Tốt nhất là Tiên Âm Cốc đừng để em tôi chịu uất ức gì, nếu không thì Tô Minh này sẽ xách kiếm đến thăm Tiên Âm Cốc đấy”, lúc đi đến chân trời Tô Minh đột nhiên dừng lại, xoay người lại nhìn đám Tề Húy ở phía sau rồi nghiêm túc nói.
Tô Ly ở bên cạnh không ngừng run rẩy.
Cô cảm thấy như quay lại thời tiểu học, mình và bạn cùng bàn xích mích mà anh trai lúc đó học lớp 3, sau khi tan học đã chặn ở cửa lớp rồi đánh cho người bạn của mình một trận.
Trong lòng Tô Ly vẫn luôn thường trực cảm giác an toàn đó.
Lúc này cô cảm thấy rối rắm vô cùng.
Có nên nói ra tính toán của sư tôn Mạt Thính Vũ với mình không? Có nên nói ra là bà ta muốn cướp huyết mạch của mình không?
“Ly Nhi! Em thật sự chịu uất ức ở Tiên Âm Cốc sao?”, Tô Minh vốn chỉ định buông lời cảnh cáo ba người Tề Húy thôi, thậm chí là cảnh cáo toàn bộ Tiên Âm Cốc chứ không nghĩ là Tô Ly thật sự bị bắt nạt ở đó.
Nhưng lúc anh cảnh cáo đám người kia, biểu cảm của em gái Tô Ly thay đổi rõ rệt.
Điều đó chứng tỏ…
Tô Ly thật sự phải chịu uất ức ở đó?
Tô Minh bất giác nhớ đến kho tàng Chuẩn Đế trong tay em gái. Thứ này từng bị Vương Thần Ngạn nhắm tới rồi bị tất cả mọi người để ý đến, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng?
Điều đó có nghĩa là, Tô Ly hoàn toàn có thể bị chịu uất ức khi ở Tiên Âm Cốc mà không giao ra kho tàng Chuẩn Đế.
“Em…”, Tô Ly do dự, không biết nên nói gì.
Nếu nói ra thì cô sợ anh trai sẽ thật sự một mình một kiếm đến Tiên Âm Cốc và có thể gặp nguy hiểm.
Nếu không nói thì có nghĩa là cô gạt anh trai nhưng cô lại không muốn thế.
“Anh hiểu rồi!”, thấy Tô Ly do dự, Tô Minh liền hiểu mọi chuyện. Anh đột nhiên, cười nói.
Nụ cười đó chứa đầy sát ý.
Sát ý khiến người ta ớn lạnh!
“Ba vị tiền bối! Mười ngày sau tôi và Ly Nhi sẽ đến thăm Tiên Âm Cốc”, Tô Minh quát lớn, nói ra từng câu từng chữ mà không hề có ý đùa cợt.
Nói xong, anh xoay người đưa Vân Thanh Thanh và Tô Ly đi về phía Huyền Diệu Tông.
“Chuyện… Chuyện này phải làm sao?”, sắc mặt Tề Húy biến đổi: “Chúng ta phải quay về thông báo cho cốc chủ ngay”.
Lớn chuyện rồi!
Tô Minh thật sự sẽ đến Tiên Âm Cốc sao?
Với thực lực giết được Vương Nộ Thương thì…
Họ không thể không lo lắng được!
Họ nhất định phải nói sớm cho cốc chủ biết để chuẩn bị sớm.
Đám người Tề Húy vội rời đi.
Còn đám anh tài đang ở trên mặt biển cuối cùng cũng định thần lại. Họ đều liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đỏ ửng với vẻ kích động.
“Ôi mẹ ơi! Mau… Mau đến Tiên Âm Cốc thôi. Có… Có kịch hay xem rồi”.
“Lẽ nào Tô Minh muốn diệt xong Huyền Diệu Tông thì sẽ tiêu diệt luôn Tiên Âm Cốc sao?”
“Ôi chúa ơi! Điên thật rồi! Một mình một kiếm đến Tiên Âm Cốc, đúng là khiến người khác kích động”.
…
Nhất thời, đám anh tài ở đây đều vô cùng kích động, ra sức bàn luận rồi đi về phía Tiên Âm Cốc.
Chương 500: Bia Huyền Diệu
Tô Ly là người dẫn đường cho Tô Minh và Vân Thanh Thanh đến Huyền Diệu Tông.
Đường đi không xa, đặc biệt là họ còn ngồi Tử Hỏa Ưng.
“Anh ơi! Rốt cuộc một năm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao anh lại…”, trên đường đi Tô Ly rất phấn khích, thật sự muốn làm rõ xem một năm qua Tô Minh đã trải qua những gì.
Tô Ly tự nhân một năm nay mình đã trải qua vô số kỳ tích, tạo ra vô số kỳ tích tu luyện thần tốc. Nhưng nếu so với anh trai thì cô vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Tô Ly cảm thấy tự hào và vui thay Tô Minh. Tất nhiên, hơn cả là sự tò mò.
Tô Minh chỉ nói rất đơn giản nhưng Tô Ly lại nghe rất nghiêm túc. Cô cứ nghe rồi nắm chặt cánh tay Tô Minh. Khi cô nghe đến đoạn nguy hiểm thì không kìm nổi sự căng thẳng và xót xa. Khi nghe đến đoạn Tô Minh thu hoạch được những bảo bối thì cô không kìm nổi mà nở nụ cười ngọt ngào.
Cô có cảm giác như mình hòa vào làm một với Tô Minh.
Cảnh tượng này Vân Thanh Thanh nhìn thấy mà cũng cảm thấy ấm lòng….
Tình cảm của hai anh em đúng là đáng quý…
Rất nhanh, Tô Minh đã kể xong. Anh đột nhiên xoay người, hai tay nắm chặt lấy vai Tô Ly, nói: “Ly Nhi! Nói hết cho anh nghe, tại sao em lại gia nhập Tiên Âm Cốc và kể ra tất cả những chuyện em gặp ở Tiên Âm Cốc. Em biết thừa là nếu em nói dối thì anh sẽ biết ngay”.
Tô Minh quá hiểu cô em gái này của mình.
Một khi em gái nói dối thì cảm xúc của nó sẽ thay đổi rõ rệt, anh nắm rõ được điểm này.
“Em… Em nói! Nhưng anh không được kích động nha”, Tô Ly cắn môi, nhỏ giọng nói. Sau đó cô chậm rãi nói.
Từ đầu đến cuối Tô Minh đều nhẫn nại nghe.
Khoảng chừng mười phút sau, Tô Ly mới kể xong.
Thần sắc của Tô Minh không có gì tthay đổi nhưng Vân Thanh Thanh ở bên cạnh thì có thể chắc chắn một điều: Từ giờ phút này, Tô Minh và Tiên Âm Cốc không đội trời chung.
Không ngờ cốc chủ của Tiên Âm Cốc là Mạt Thính Vũ lại dám nhòm ngó huyết mạch của Tô Ly.
Một khi Mạt Thính Vũ thành công thì kết cục của Tô Ly sẽ rất thê thảm.
Cũng may là điều đó vẫn chưa xảy ra.
“Anh à! Anh không giận sao?”, Tô Ly nói xong thì nhìn Tô Minh có chút hiếu kỳ rồi cẩn thận hỏi.
Cô tưởng rằng sau khi nghe xong Tô Minh nhất định sẽ dấy lên sát ý với Mạt Thính Vũ rồi nghiến răng nghiến lợi đầy kích động.
“Có gì tức giận với kẻ sắp phải chết chứ?”, Tô Minh giơ tay lên xoa nhẹ đầu Tô Ly, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ ‘Nhất định phải giết chết Mạt Thính Vũ, nhất định…’.
Sau đó Tô Ly và Vân Thanh Thanh đi tiếp, bắt đầu nói đến những thì thầm to nhỏ của con gái. Nhưng trong lúc nói chuyện, hai người thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tô Minh ở cách đó không xa.
Còn về phần Tô Minh, anh bắt đầu kiểm tra nhẫn không gian của Vương Thần Ngạn, Vương Nộ Thương và ba trưởng lão của Huyền Diệu Tông.
“8000 linh thạch cực phẩm, 3900000 viên linh thạch thượng phẩm”, Tô Minh kiểm tra một lượt, mặc dù chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng vẫn chấn động. Đúng là nhiều đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Không phải là anh chưa từng đi ‘cướp’ ở những nơi có thế lực đẳng cấp ở thế giới Tiểu Thiên như chỗ của Phó Tử Lập.
Trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập cũng chỉ có 1000 viên linh thạch cực phẩm, 300000 viên linh thạch thượng phẩm mà thôi.
Nếu so với bảo bối của đám Vương Thần Ngạn và Vương Nộ Thương thì đúng là không cùng đẳng cấp.
“Không hổ danh là thế lực ẩn thế kế thừa triệu năm. Tích lũy này đúng là khủng khiếp”, Tô Minh cảm thán nói. Hơn nữa, anh cũng hiểu rõ, đây chỉ là một phần tích lũy của Huyền Diệu Tông thôi. Bên trong Huyền Diệu Tông nhất định còn có kho báu vật và những mật thất. Chuyến đi này đến Huyền Diệu Tông chẳng phải là vì những tài nguyên võ đạo đó hay sao?
Ngoài linh thạch ra, trong nhẫn không gian của Vương Nộ Thương còn có một bộ công pháp, có tên là ‘Thần Lôi Kinh’. Đây là một bộ công pháp có đẳng cấp cao. Nhưng, đối với Tô Minh mà nói thì cũng không có tác dụng lớn lắm. Anh đã tự tu luyện rất tốt ‘Thái Huyền Thôn Linh Chân Kinh’. Huống hồ hiện giờ thiên nữ Tạo Hóa đang giúp anh xóa bỏ ma tính trong ‘Đại Ma Tâm Kinh’, để hòa vào ‘Thái Huyền Thôn Linh Chân Kinh’. Một khi thành công thì sau này anh sẽ có được công pháp mạnh ngoài sức tưởng tượng, lúc đó anh không thèm để ý đến ‘Thần Lôi Kinh’ nữa”.
“Có thể giữ lại ‘Thần Lôi Kinh’, sau này nếu như bên mình có ai giác ngộ được thuộc tính sấm sét thì có thể lấy nó ra”.
“Bia Huyền Diệu?”, sau đó Tô Minh phát hiện được một thứ khá tốt từ trong nhẫn không gian của Vương Nộ Thương. Đó là một tấm bia, bia không có chữ, bia còn bị nứt vỡ nặng nề.
Nhưng từ khí tức của nó thì có thể cảm nhận được mùi chết chóc khiến Tô Minh giật mình.
Dường như Tô Minh có thể chắc chắn, nếu như dùng được tấm bia này thì nó có thể giết chết mình.
Ngoài ra, trong tấm bia này còn ẩn chứa sát khí nồng nặc khiến Tô Minh không dám tin.
Thậm chí anh còn có cảm giác, nếu như giải phóng toàn bộ ra thì nó có thể tiêu diệt cả thế giới Tiểu Thiên này.
“Thiên nữ tiền bối! Bia này…”, Tô Minh không kìm được mà hỏi.
“Cũng được đấy! Đây là đồ tốt mà tộc Mã Lai thời cổ đại xa xưa đúc nên”, thiên nữ Tạo Hóa khen một câu: “Hiện giờ rất hiếm gặp, tộc Mã Lai không tu chân khí, không tu thần hồn mà chỉ tu về thể xác. Hơn nữa, nó luyện thông qua việc hấp thụ linh khí trời đất. Vì vậy, sức mạnh của người Mã Lai rất khủng khiếp. Tấm bia này do người Mã Lai luyện nên, dường như trong đó còn có cả tinh huyết của họ. Chính vì vậy mà uy lực của nó khá khủng khiếp. Kể cả nó đã tàn tạ thế này nhưng nếu dùng được thì sẽ cho anh niềm vui bất ngờ đấy”.
Tô Minh nghe thấy vậy thì liếm môi rồi có chút mong đợi.