• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296: Anh trai nuôi của Tô Minh xuất hiện

Cái gọi là ‘diệt tộc’ chính là khiến tất cả thành viên cấp cao, đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt đều phải xuống địa ngục.

“Cậu nói đi, yêu cầu của cậu là gì?”, Tống Chân Thần hỏi.

“Nói cho tôi biết, thế lực nào ra lệnh cho Hoàng Cực cung của các ông đến lấy ‘Thiên Vẫn Kiếm’?”

Nghe thấy vậy, Tống Chân Thần chỉ biết trầm ngâm mà không lên tiếng.

Sau vài hơi thở, cuối cùng ông ta cũng nói: “Là Phù Đồ Tông, đại lục Trấn Huyền, ở tầng võ cao”.

Tầng võ cao ư?

Tô Minh khẽ nheo mắt, cảm thấy mọi thứ thật xa xôi!

Trái đất này chỉ là tầng võ thấp. Kể cả có tu luyện thành công thì cùng lắm Tô Minh cũng chỉ tăng lên tầng võ trung được thôi, còn tầng võ cao thì khá xa vời.

Nhưng chắc chắn sẽ có một ngày được như thế, chẳng phải vậy sao?

Tô Minh đã ghi nhớ cái tên Phù Đồ Tông ở đại lục Trấn Huyền rồi.

“Tôi có một chiêu, xin tiếp chiêu!”, Tô Minh giơ tay làm tư thế mời.

Trong tay anh đột nhiên có một thanh kiếm mà không phải là Xích Ảnh kiếm, đó là Đoạn Lân kiếm.

Thanh Đoạn Lân kiếm này là bán bộ vương khí, cấp bậc rất cao, ít nhất cũng cao hơn Xích Ảnh kiếm nhiều.



Đồng thời lúc này, trong khoảng không xa xôi tối om hỗn độn cách trái đất một khoảng cách xa, có một tàu con thoi hư không đang chầm chậm dịch chuyển.

Thoạt nhìn di chuyển chậm nhưng trên thực tế thì tốc độ vô cùng nhanh, nếu không thì cũng không thể dùng để bay qua không gian như vậy.

Trong tàu đó có hơn chục người phục vụ, có cả nam lẫn nữ, tất cả đều đứng cung kính phục vụ ở bên cạnh bàn bát giác.

Và ngồi ở bàn đó là một người trẻ tuổi, một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ.

Người trẻ tuổi lúc nào cũng tươi cười, lông mày sắc bén, răng trắng bằng, trên mặt toát lên vẻ tuấn tú, khí chất cũng khiến người khác thấy gần gũi.

Người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường, lông mày thấp, thoạt nhìn chỉ là ông chú trung niên bình thường.

Người con trai và người đàn ông trung niên đang ngồi chơi cờ. Còn cô gái trẻ ngồi ở bên cạnh xem cờ. Cô gái đeo khăn che mặt, mặc váy dài màu tím nhạt, dáng người đẹp, rất có khí chất.

Cô gái thỉnh thoảng xem cờ, thỉnh thoảng lại nhìn người con trai một cái, trong đôi mắt đẹp dưới khăn che mặt đều là vẻ ái mộ và hiếu kỳ.

Đột nhiên, người đàn ông trung niên cười khổ, nói: “Cậu chủ! Tài đánh cờ của cậu cao quá, Tô Ương không phải là đối thủ”.

“Anh Tô Ưng! Anh cũng không biết nhường Tứ chấp sự gì cả. Cứ như này thì làm sao Tứ chấp sự dám đánh cờ với anh nữa”, cô gái trẻ cười nói, trong lời nói đều là vẻ tự hào.

“Cô chủ Cẩn! Cô nói phải, sau này khéo tôi không đánh cờ với cậu chủ cả nữa, chứ như này thì xấu hổ lắm”, Tứ chấp sự Tô Ưng cười khổ, nhìn Tô Ương ở đối diện rồi nói với vẻ kính sợ và lấy lòng.

“Tứ chấp sự tự ti quá rồi!”, Tô Ương đặt quân cờ xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đến được trái đất?”

Một người phục vụ ở bên cạnh cung kính nói: “Theo như tốc độ của tàu hiện giờ thì chắc phải 70 ngày nữa ạ”.

“Tăng tốc lên chút, cố gắng trong vòng 50 ngày là đến được?”, Tô Ương chau mày, nói.

“Cậu chủ cả thật sự muốn làm thế sao?”, Tô Ưng do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn hỏi với vẻ bất an: “Dù sao thì Tô Minh cũng là con trai của gia chủ”.

“Tứ chấp sự lo xa quá rồi, lần này tôi đến trái đất chỉ là muốn gặp cậu em trai của mình mà thôi, cùng lắm là chỉ bảo cho nó một chút”, Tô Ương uống ngụm trà rồi nhẹ giọng nói, nhưng tận sâu ánh mắt lại là vẻ lạnh lùng.

Khi mà hắn biết bố mẹ nuôi của mình còn một người con trai thì hắn không thể ngồi yên được.

Cậu chủ nhà họ Tô đột nhiên gặp biến cố… Tô Ương tốn bao nhiêu công sức mới biết được tên và vị trí hiện giờ của em trai mình, vì vậy tất nhiên phải đến xem thế nào chứ.

Ha ha…

“Em trai tốt của anh! Em mà không chết thì anh không yên tâm được”, Tô Ương thầm nghĩ, trên mặt còn toát lên vẻ tham lam. Nhắc đến ‘Thiên Vẫn Kiếm’, hắn lại thấy bố mẹ nuôi thật thiên vị.

Dù sao thì Tô Minh cũng là con ruột mà, vì vậy ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đã nghiễm nhiên giao lại cho cậu em trai Tô Minh của hắn.

Cứ nghĩ đến ‘Thiên Vẫn Kiếm’ là Tô Ương lại thấy phẫn nộ.

Mấy năm nay hắn tự thấy mình vô cùng hiếu thuận với bố mẹ nuôi, chuyện gì cũng cố gắng làm tốt nhất. Hắn cũng có danh tiếng ở nhà họ Tô khiến lớp thanh niên của nhà họ Tô đều vô cùng kính phục và nghe theo mình.

Nhưng bố mẹ nuôi lại không muốn giao lại ‘Thiên Vẫn Kiếm’ cho hắn, đó chẳng phải là không tin tưởng sao.

Vì vậy mà trước đó có đối xử tốt với nhau thế nào cũng vô dụng.

“Cũng may con bé Cẩn Nhi này có ý với mình”, sau đó Tô Ương liếc nhìn sang cô gái trẻ đeo khăn che mặt, trong lòng lại cảm thấy tự tin hơn.

Có thể người khác không biết nhưng hắn biết rõ, cô gái này tên là Nam Cung Cẩn, có lai lịch rất lớn.

Kể cả là nhà họ Tô thì cũng không thể bằng nhà Nam Cung được.

Nhà Nam Cung với nhà họ Tô có mối quan hệ rất tốt, từ thời xưa đã là đồng minh của nhau.

Và Nam Cung Cẩn cũng thường đến nhà họ Tô chơi.

Dần dần, Tô Ương cố ý sắp xếp để mình quen được Nam Cung Cẩn.

Nhưng hắn rất thông minh, không hề chủ động theo đuổi Nam Cung Cẩn. Bởi vì hắn biết, bố mẹ nuôi đều để ý được hết tất cả những gì mình làm.

Nếu như mình chủ động theo đuổi Nam Cung Cẩn thì sẽ bị lộ dã tâm của mình.

Nhưng không chủ động theo đuổi thì vẫn còn năng lực ưu tú của bản thân mà. Muốn thu hút một cô gái mới yêu lần đầu như Nam Cung Cẩn thì có gì khó?

Và lần gặp đầu đã thành công. Hắn cũng có thể cảm nhận được Nam Cung Cẩn có chút cảm tình với mình. Mặc dù chỉ là một chút nhưng hiện giờ hai người cũng ở trên mức tình bạn một chút. Chí ít cũng nhìn thấy hy vọng, vì vậy hắn nhắc nhở mình phải cố gắng hơn nữa.
Chương 297: Kiếm ý cảnh giới Linh Động

Hắn ta tin rằng sau hành trình đi tầng Trái Đất lần này, quan hệ giữa mình và Tiểu Cẩn sẽ càng triến triển thêm một bước.

Trước mắt, hắn ta vẫn chưa làm gì quá mức, ngay cả tay của Nam Cung Cẩn cũng chưa nắm, làm vậy thì hơi suồng sã quá, dễ dàng đánh mất chút thiện cảm mới vừa tích lũy được.

"Anh Tô Ương ơi, Tô Minh kia là con trai ruột của chú Tô và dì Từ ạ?", Nam Cung Cẩn tò mò hỏi.

"Đúng vậy", Tô Ương gật đầu đáp.

"Thế sao anh ta lại ở trong một tầng võ đạo thấp vậy? Chắc thực lực của anh ta rất yếu nhỉ?", Nam Cung Cẩn có chút khó hiểu, tiếp theo, cô ta lại nhỏ giọng hỏi: "Có phải một ngày nào đó Tô Minh sẽ trở lại nhà họ Tô không? Nếu anh ta về, chẳng phải sẽ tranh giành vị trí cậu chủ cả với anh à?"

"Vị trí cậu chủ cả vốn là của cậu ta", Tô Ương cười nói.

"Thế sao được? Anh Tô Ương xuất sắc như vậy, dưới sự quản lý của anh thì nhà họ Tô mới có thể phát triển một cách mạnh mẽ, cũng không thể chỉ dựa vào huyết mạch đúng không nào? Tuy em chưa từng gặp Tô Minh kia, nhưng chắc là thua xa anh rồi. Anh ta dựa vào cái gì tranh giành vị trí cậu chủ cả nhà họ Tô với anh chứ?", Nam Cung Cẩn tính tình thẳng đuột, nghĩ gì nói đó. Giờ cô ta đang có chút thiện cảm với Tô Ương nên đương nhiên sẽ bênh hắn ta.

"Có lẽ vậy, chưa biết chừng em trai kia của anh xuất sắc hơn anh thì sao?", Tô Ương càng cười tươi hơn, khiêm tốn nói.

"Sao thế được chứ?", Nam Cung Cẩn không nhịn được bật cười: "Anh Tô Ương à, năm nay anh mới 27 tuổi đã có cảnh giới Động Hư sơ kỳ, chưa nói đến ở tầng võ đạo thấp, dù là ở tầng cao thì anh cũng là thiên tài đứng đầu. Ở tầng võ đạo thấp, nếu xui có khi ngay cả cảnh giới Vạn Pháp cũng không có. Vậy nên Tô Minh chắc chắn không thể so được với anh".

...

Giờ phút này.

Tại tầng Trái Đất.

Ở Thủ Hộ Sơn.

Trên Huyền Võ đài, ở Hoàng Cực cung.

Tô Minh ra tay!

Thật sự chỉ có một nhát kiếm.

Nhưng, anh vừa chém ra một nhát kiếm ấy, Tống Chân Thần lập tức giật mình hoảng sợ.

Kiếm ý cảnh giới Linh Động ư?

Không thể nào!

Đùa gì vậy?

Khi Tô Minh vừa xuất hiện ở nhà họ Thẩm, ông ta đã chú ý tới anh. Tô Minh quả thật đã hiểu được kiếm ý, nhưng trình độ chẳng phải chỉ là Nhập Vi thôi ư?

Sao lại đột nhiên biến thành Linh Động rồi?

Đây mới là lý do Tô Minh tự tin nói mình chỉ cần một nhát kiếm.

Chứ không anh dựa vào cái gì nói vậy?

Không có nắm chắc thì chẳng phải là đồng nghĩa với việc bỏ qua cho kẻ thù giết cả nhà mình à?

Khi anh bị Phượng Như Huyên của tộc Phượng Hoàng và bà lão kia lần lượt áp chế, thậm chí suýt chút nữa mất mạng. Nó đã khiến Tô Minh hiểu được kiếm ý từ trong cõi chết.

Từ đó, kiếm ý của anh đã thay đổi.

Trong khoảnh khắc sống còn, đôi khi có thể hiểu được rất nhiều điều.

Sống và chết mang ý nghĩa gì? Hay mình theo đuổi và bảo vệ điều gì?

Ngay giây phút của sự sống và cái chết, những điều đó bỗng nhiên trở nên rõ ràng và thông suốt.

Đối với kiếm ý của mình, Tô Minh có một cái phương hướng, đó chính là không thẹn với lòng, không thua gì ai.

Tại sao khi anh biết mình chắc chắn phải chết, biết sẽ thua, nhưng vẫn không lùi bước. Bởi vì một khi anh lùi lại thì phải giao Mộ Cẩn ra, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được thì thật thẹn với lòng!

Thế nên, anh mới không màng sống chết chiến đấu với Phượng Như Huyên và bà lão kia, chỉ vì không thẹn với lòng.

Còn không thua gì ai là sao? Nó có nghĩa là không bao giờ chùn bước, không có bất cứ suy nghĩ sợ sệt nào. Người sớm hay muộn gì đều sẽ chết, nếu đã chọn con đường võ đạo thì nó vốn là giành giật mạng sống với trời đất, tranh đua cùng năm tháng và vạn vật. Đã sợ chết, vậy không nên tu luyện võ đạo, bởi vì thế giới võ đạo rất khắc nghiệt, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Sau khi hiểu ra 2 điều "không thẹn với lòng" và "không thua gì ai", kiếm ý của Tô Minh đã có sự lột xác về chất.

Từ khi bắt đầu, kiếm ý là tâm đắc khi luyện kiếm, rồi từ đó có liên kết với kiếm linh. Đây được coi như cảnh giới vừa vào cửa.

Tiếp theo, có thể từ từ học việc điều khiển kiếm ý một cách đơn giản, rồi chia tách, cô đọng kiếm ý. Đây được gọi là Nhập Vi

Mà khi có thể khiến kiếm ý của mình có hướng đi chính xác, có được ý chí của mình thì đó chính là đã bước vào cảnh giới Linh Động.

Kiếm ý cảnh giới Linh Đông, chưa nói đến tầng võ đạo thấp, dù ở tầng trung thì người nắm giữ nó cũng chẳng có bao nhiêu.

Có thể nói, người nắm giữ kiếm ý có cảnh giới Linh Động thì trên con đường kiếm đạo, chỉ cần không chênh lệch quá nhiều thì khi đánh nhau, cơ bản là vô địch.

Kiếm ý cảnh giới Linh Động có thể chèn ép kiếm pháp, ảnh hưởng tới ý chí, làm chậm tốc độ, tìm được đường kiếm, cắn nuốt vận luật của đối phương...

Đợi đã.

Nếu Tô Minh nắm giữ kiếm ý có cảnh giới Linh Động thì thực lực của anh đã tăng vọt!

Tất nhiên, kiếm ý cảnh giới Linh Động rất mạnh nên Xích Ảnh kiếm sẽ không chịu nổi. Mà thực tế, dù là Nhập Vi trung kỳ hay hậu kỳ thì nó cũng không chịu nổi. Trước đó, khi Tô Minh dùng Xích Ảnh kiếm đánh nhau với người khác, nhiều nhất chỉ có thể bỏ thêm vào khoảng 8 phần kiếm ý Nhập Vi trung hay hậu kỳ mà thôi.

Vì lý do đó, anh mới dùng Đoạn Lân kiếm - một bán bộ Vương khí.

Đoạn Lân kiếm được tìm thấy trong kho báu nhà họ Thẩm, cũng là kiện vũ khí có cấp bậc bán bộ Vương khí duy nhất của nhà họ Thẩm.

Có Đoạn Lân kiếm và kiếm ý Linh Động, cộng với quy luật không gian, sức mạnh đáng sợ vượt qua 1 triệu kg cùng sự khống chế cô động lực lượng.

Lại thêm chiêu thứ nhất của "Thiên Vẫn Kiếm".

Tất cả cộng lại với nhau hình thành nên một nhát kiếm kia!

Tô Minh vừa chém nó ra.

Thời gian và không gian như ngừng lại.

Tống Chân Thần còn không có nổi can đảm giơ kiếm trong tay lên.

Chỉ cảm thấy tuyệt vọng khi cái chết đang đến gần.

Sau đó.

Đôi mắt của Tống Chân Thần chợt trở nên mờ mịt.

Ông ta cảm giác như mình lọt vào thế giới kiếm đạo không bờ bến, còn Tô Minh chính là thần của thế giới này.

Kiếm âm, kiếm quang, kiếm khí, vô số hình dạng của kiếm hiện ra trước mắt như một thước phim điện ảnh, cướp lấy tâm hồn và ánh mắt của ông ta.

Ông ta chìm trong vòng tuần hoàn không bờ bế của thế giới kiếm đạo.

Quên mất mình đang đánh nhau với người khác.

Mãi đến giây tiếp theo.
Chương 298: Tống Chân Thần chết

Tống Chân Thần giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra như mưa, suýt thì bị hù chết! Ban nãy ông ta bị sao vậy?

Vừa hoàn hồn, chỉ thấy trong con ngươi điên cuồng co rút lại của ông ta chợt lóe lên một bóng kiếm nhỏ bé. Ông ta chỉ kịp bắt được một tia, sau đó không còn nhìn thấy hay cảm nhận được nữa.

Cùng lúc đó.

"Phụt!"

Cổ của Tống Chân Thần chợt bắn máu tung tóe.

Đầu rơi xuống đất.

Tống Chân Thần, chết.

Bị giết chỉ bằng một chiêu.

Nháy mắt bị giết chết.

"Kiếm ý cấp bậc Linh Động đúng là khiến người ta bất ngờ mà", Tô Minh cũng khẽ giật mình.

Nếu như anh không hiểu được kiếm ý cảnh giới Linh Động thì dù có thể giết được Tống Chân Thần, có lẽ cũng sẽ tốn rất nhiều công sức. Ít nhất, anh cần phải dùng hơn 10 chiêu, xui có khi còn bị thương.

Nhưng giờ anh lại giết chết ông ta chỉ trong nháy mắt, ngay cả cơ hội chống cự cũng không có.

Thủ Hộ Sơn chợt im phăng phắc.

Yên tĩnh như chết.

Chưa nói tới các đệ tử và nhân viên cấp cao của Hoàng Cực cung ở xung quanh Huyền Võ đài, ngay cả người của các gia tộc bảo vệ khác cũng sợ run người.

Tống Chân Thần có thể nói là cao thủ mạnh nhất ở Thủ Hộ Sơn và tầng Trái Đất, thế mà lại bị giết chỉ trong nháy mắt?

Bỏ qua thần hồn vô địch ký sinh trong cơ thể Tô Minh và sư phụ mạnh một cách đáng sợ của anh.

Thì bản thân Tô Minh cũng đáng sợ không kém!

Đừng quên, Tô Minh vẫn chưa tới 22 tuổi.

"Theo quy ước, ông ta đã bị giết chết trong 1 chiêu, cho nên, Hoàng Cực cung cũng sẽ bị tiêu diệt", sau đó, Tô Minh nhìn về phía trước, nói.

Lời này vừa nói ra.

"Chạy!", một trưởng lão của Hoàng Cực cung chợt hét lên, rồi dẫn đầu bỏ chạy.

Những đệ tử và nhân viên cấp cao khác cũng điên cuồng vận chuyển chân khí, thậm chí là đốt cháy máu để bỏ trốn như một đàn chim giật mình vỗ cánh bay đi.

Tô Minh lại chẳng chút vội vã.

Anh đã theo dõi đám nhân viên cấp cao và đám đệ tử nòng cốt, chân truyền rồi.

Tổng cộng có khoảng 50 người.

Tuy 50 người này chạy về các phía khác nhau, mà còn rất nhanh.

Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt "Lược Ảnh Bộ" thì bọn họ vẫn quá chậm.

Tô Minh giống như một con hổ xông vào đàn gà.

Một kiếm là có thể giết chết 3 đến 5 người.

Nhát nào nhát nấy đều hết sức chính xác.

Hầu như đều cắt đứt cổ người ta.

Trông từ xa không hiểu sao lại cảm thấy khá là đẹp.

Hơn 10 giây sau, Tô Minh bỗng dừng lại.

"Bố, mẹ, con xem như đã báo thù được bước đầu tiên cho hai người rồi", Tô Minh thì thào. Tuy nếu dựa theo cách nói của Tô Ly thì có lẽ bố mẹ không có chết, nhưng thù thì vẫn phải báo.

Đúng lúc này.

"Thưa cậu Tô, đây là quà ra mắt của nhà họ Giả chúng tôi, cảm ơn cậu đã đóng góp cho Thủ Hộ Sơn. Hoàng Cực cung hoành hành ngang ngược, mấy năm nay đã gây nên tội ác ngập trời. Những gia tộc như chúng tôi vì thực lực không bằng nên đành phải nín nhịn, sống luồn cúi. Nay, cậu Tô đã diệt trừ Tống Chân Thần và Hoàng Cực cung, đồng nghĩa với việc có ơn với toàn bộ gia tộc bảo vệ ở Thủ Hộ Sơn chúng tôi".

Hơn 10 người đàn ông trung niên bước đến, người mở miệng là một người có khí chất nho nhã, mặc một bộ đồ màu xanh, đội mũ lông vũ, cầm kiếm. Vẻ mặt ông ta hết sức kính nể, còn có chút lấy lòng, nhưng sâu trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Ông ta là Giả Cử Hình - gia chủ nhà họ Giả, một trong số gia tộc bảo vệ ở Thủ Hộ Sơn.

Những người còn lại cũng thuộc các gia tộc bảo vệ khác, Tô Minh cũng không từ chối.

Hiển nhiên, bọn họ đang sợ hãi, sợ thực lực của anh nên bỏ tiền mua bình an, sợ anh thuận tay diệt họ và gia tộc họ. Dù sao, anh có thể tiêu diệt Hoàng Cực cung thì cũng có khả năng xóa sổ bọn họ.

Bọn họ sợ.

Trên thực tế, tuy Tô Minh không phải người tốt, nhưng cũng chẳng phải loại người thích giết chóc không phân rõ đúng sai.

Anh cũng chẳng có hứng tiêu diệt những gia tộc kia.

Có điều, nếu bọn họ muốn đưa anh một số chỗ tốt mới yên tâm thì đành nhận thôi. Không nhận có khi người ta còn nơm nớp lo sợ ấy chứ.

Hơn 10 cái túi không gian.

Tổng cộng có gần 20 ngàn linh thạch hạ phẩm.

Một con số hết sức khổng lồ.

Vượt ngoài dự đoán của anh.

Linh thạch hạ phẩm ở tầng Trái Đất rất hiếm thấy.

Ở Hạ giới, dù trên Huyền Linh Sơn có 1 khối thôi đã may lắm rồi.

Không ngờ trên Thủ Hộ Sơn ở Thượng giới lại giàu như vậy.

Trước đó, anh đã lấy được hơn 9000 khối linh thạch hạ phẩm từ trong kho báu của nhà họ Thẩm. Nhưng sau khi anh bế quan đã dùng gần hết. Giờ có thêm 20 ngàn khối, đúng là hên ghê, đang thiếu chợt có người đưa tới cửa.

"Tôi sẽ nhận và rất hài lòng về nó. Mấy người có thể đi rồi", Tô Minh nhàn nhạt nói.

Dứt khoát há miệng đuổi khách.

Không cần thiết phải lá mặt lá trái với họ.

Gia chủ các gia tộc bảo hộ khác đều rời đi, chỉ còn mỗi mình Giả Cử Hình, ông ta muốn nói lại thôi, có hơi ngại ngùng, trong lòng thì lại căng thẳng và chờ mong không thôi.

"Còn có chuyện gì à?", Tô Minh liếc nhìn Giả Cử Hình hỏi.

"Thưa cậu Tô, tôi có một đứa con tên giả Giả Viêm, năm nay 20 tuổi, nhỏ hơn cậu 1 tuổi, tư chất cũng khá cao. Nhưng đương nhiên so với cậu thì vẫn kém xa. Trước đó, cậu Tô thi triển bản lĩnh, thằng con tôi thấy nên hết sức ngưỡng mộ..."

"Nói thẳng", Tô Minh nhíu mày gắt.

Nói nhảm nhiều ghê.

Cùng lúc đó, ở đằng xa, một thanh niên mặc áo trắng bay tới.

Thanh niên có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, lại toát lên khí chất nho nhã, nuôi tóc dài, cao dong dỏng, gương mặt thâm thúy, làn da trắng nõn.

Sau lưng đeo một thanh kiếm màu xanh.

Hắn có cảnh giới bán bộ Đoạt Mệnh.

Ở tuổi ấy mà có cảnh giới bán bộ Đoạt Mệnh thì quả thật hết sức chấn động.
Chương 299: Giả Viêm ảo tưởng

Phải biết rằng, cho dù là Thẩm Dật của nhà họ Thẩm cũng chỉ là bán bộ Đoạt Mệnh thôi. Nhưng thanh niên kia lại trẻ hơn cả hắn và anh.

"Chào anh Tô, tôi là Giả Viêm", thanh niên đi tới trước mặt Tô Minh, kính cẩn cúi đầu chào, ánh mắt nhìn anh có chút nóng bỏng.

"Ừ", Tô Minh gật đầu, nhưng cảm giác đầu tiên của anh với hắn cũng không tốt.

Lý do rất đơn giản, tuy cảnh giới võ đạo của người này khá là đáng sợ, có thể đảm đương được hai chữ biến thái.

Thế nhưng, khí thế của hắn lại không ổn định.

Thua xa Thẩm Dật.

Nếu Thẩm Dật không chết, Tô Minh có thể chắc chắc một điều rằng nếu Giả Viêm này đánh nhau với Thẩm Dật, có lẽ sẽ bị Thẩm Dật giết chết trong tích tắc.

Chắc hẳn Giả Viêm này đã dùng rất nhiều đan dược, thiên tài địa bảo gì đó. Hắn quá chú trọng việc chạy đua cảnh giới, không biết cô đọng củng cố là gì.

Thiên tài kiểu đấy, anh cũng không để vào mắt.

"Anh Tô, tôi muốn đi theo anh", Giả Viêm nghiêm túc nói.

Đây mới là mục đích của hắn.

"Tôi quen hành động một mình rồi", Tô Minh không chút do dự từ chối.

Anh quả thật không thích có người đi theo bên cạnh mình.

Cho dù có thì cũng không phải người như Giả Viêm, tuy hắn giấu rất kỹ, nhưng dục vọng sâu trong ánh mắt lại rõ mồn một.

Lại cộng thêm cảnh giới phù phiếm kia của hắn.

Tô Minh lại càng chẳng xem trọng cũng như hứng thú gì với hắn.

"Anh Tô...", Giả Viên còn định nói gì thêm, nhưng lại bị Giả Cử Hình ngắt lời: "Tiểu Viêm, được rồi, đừng quá trớn".

Bấy giờ Giả Viêm mới ngậm miệng, cúi đầu xuống. Có điều, khoảnh khắc khi cúi đầu xuống, trong mắt hắn lại lóe lên vẻ tức giận.

Chính mình là con cháu dòng chính của nhà họ Giả - một gia tộc bảo vệ ở Thủ Hộ Sơn, lại có cảnh giới bán bộ Đoạt Mệnh, chủ động đến xin gia nhập thế mà còn từ chối?

Đúng là ngông cuồng.

Vốn dĩ, Giả Viêm cũng là người cực kỳ có lòng tự trọng, nhưng lúc này, nó lại lập tức bị người giẫm đạp.

Hắn cảm thấy Tô Minh quá làm ra vẻ, chảnh chọe, không biết tốt xấu.

Huống chi, không có bố đề nghị thì Tô Minh có thể lấy được gần 20 ngàn linh thạch hạ phẩm do các gia tộc bảo vệ khác dâng lên sao?

Giả Viêm hít sâu một hơi, cảm thấy không cam lòng, suy nghĩ một lát, vẫn ngẩng đầu lên nói: "Anh Tô, nếu anh chướng mắt tôi, tôi cũng không mơ ước đi theo anh. Nhưng không biết anh có thể đồng ý một điều với tôi không?"

Giả Cử Hình đứng cạnh có chút nóng nảy.

Thậm chí là hối hận đã để con trai mình đến.

Ông ta liên túc chớp mắt ra hiệu cho Giả Viêm, nhưng Giả Viêm lại làm như không thấy, chỉ nhìn Tô Minh, kính cẩn cúi đầu, đề nghị.

"Nói", Tô Minh thuận miệng đáp, dù sao Giả Cử Hình cũng dẫn dắt mọi người dâng tặng gần 20 ngàn khối linh thạch hạ phẩm cho anh, nếu tên Giả Viêm cho mình một cảm giác chán ghét, không biết thời thế này cầu xin một cái yêu cầu không quá đáng, thì có lẽ anh sẽ nể mặt Giả Cử Hình mà suy xét một chút.

"Anh Tô, một kiếm giết chết Tống Chân Thần kia của anh thật sự quá mạnh! Không biết anh có thể dạy cho tôi? Tôi chắc chắn sẽ phát huy nó một cách rạng rỡ, tôi...", trên mặt Giả Viêm không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.

Hồi nãy, hắn nói muốn đi theo Tô Minh, thực tế là vì một nhát kiếm kia.

Giết chết Tống Chân Thần trong nháy mắt, nó, rất mạnh!

Thật sự rất, rất mạnh!

"Thằng khốn, mau quỳ xuống cho tao!", Giả Viêm chưa nói xong đã bị Giả Cử Hình tát một cái gãy mấy cái răng, nửa bên mặt bị đánh sưng vù đỏ chót như máu.

Giả Cử Hình thật sự dùng hết sức mạnh.

Giả Viêm bị bố tát một phát ngơ ngác.

Quỳ bịch xuống đất, run bần bật, mặt mũi trắng bệch.

Giả Cử Hình vừa quát vừa quỳ xuống trước mặt Tô Minh, cả người run rẩy, nói với giọng đầy van nài: "Cậu Tô, mong cậu tha cho thằng con không biết sống chết này của tôi một mạng, nó... Nó là đứa con trai duy nhất của tôi, nó không biết điều là do tôi không biết dạy con. Tôi sẽ đánh gãy 1 tay của nó và tặng thêm 5000 linh thạch hạ phẩm nữa, chỉ mong cậu Tô giơ cao đánh khẽ".

Ông ta vừa van nài vừa dập mạnh đầu xuống đất.

Sau khi làm xong, ông ta đứng lên, giơ chân, đạp mạnh một phát vào cánh tay phải của con trai mình.

Rắc!

Một đạp ấy khiến cánh tay phải của Giả Viêm trực tiếp biến thành một đống thịt nát.

Cực kỳ tàn nhẫn.

Giả Viêm đau đến nỗi lập tức ngất xỉu.

Sau đó, hai tay Giả Cử Hình dâng lên một cái túi không gian.

Bên trong là toàn bộ linh thạch hạ phẩm mà nhà họ Giả có thể lấy ra được.

Tô Minh im lặng, liếc nhìn Giả Cừ Hình và Giả Viêm đã ngất.

"Được", cuối cùng, Tô Minh gật đầu, nhận lấy 5000 linh thạch hạ phẩm kia, rồi xoay người rời khỏi.

Có điều, trước khi đi, không ai thấy được anh thuận tay bắn ra một cây kim linh lực nhỏ như sợi tóc.

Đâm vào trong cơ thể Giả Viêm.

"Giả Cử Hình rất biết cách ăn nói và làm người, coi như là nể mặt ông ta. Dù sao, người đã kính ta thì ta cũng kính người. Huống chi, còn kiếm lời 5000 linh thạch hạ phẩm", Tô Minh nghĩ thầm trong bụng, rồi lại lẩm bẩm: "Có điều, tên Giả Viêm kia, trước khi ngất xỉu lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ căm hận, ha ha, nếu sống thì chắc sẽ trả thù mình nhỉ? Thế nên, tôi đây bèn bắn một châm vào cơ thể cậu, chặt đứt suy nghĩ xấu xa của cậu. Đợi đến khi cậu tỉnh lại thì đã là một tên vô dụng, yếu hơn cả người bình thình, nên sẽ không thể trả thù tôi. Nếu cậu ngoan ngoãn cả đời, không nghĩ đến việc trả thù, nể mặt ông bố biết cách làm người của cậu, tôi sẽ chừa cho cậu một con đường sống, sống như một cậu chủ bình thường cũng khá tốt. Còn cậu không biết điều nữa, đã bị phế rồi mà vẫn mơ mộng nghĩ cách trả thù, vậy thì, chỉ cần một suy nghĩ của tôi thôi cây kim ấy sẽ phá hủy trái tim cậu, tiễn cậu xuống suối vàng, khỏi làm một cậu chủ bình thường luôn".

Tô Minh đã trải qua cái tuổi mềm lòng không nhổ cỏ tận gốc, nên sao có thể bỏ qua cho Giả Viêm được?
Chương 300: Diệt Thần Vũ

Tô Minh sau khi rời đi liền tới Hoàng Cực cung.

Tìm kiếm một hồi.

Cuối cùng cũng tìm thấy kho báu vật của Hoàng Cực cung.

"30000 khối linh thạch hạ phẩm?"

Mới chỉ là linh thạch hạ phẩm trong kho báu vật thôi mà đã khiến Tô Minh kinh ngạc rồi.

Không uổng là thế lực mạnh nhất ở Thủ Hộ Sơn.

Ngoài ra còn có 30 loại linh phẩm hạ cấp, 18 loại linh phẩm trung cấp, 7 loại linh khí thượng phẩm và 3 loại bán bộ vương khí.

Còn có võ kỹ, công pháp cộng lại cũng có hơn 100 bộ, chỉ riêng huyền cấp đã có hơn 30 bộ rồi.

Thậm chí còn có hai bộ bán bộ địa cấp võ kỹ, tuy rằng Tô Minh cũng chẳng quan tâm lắm.

Ngoài ra còn có tới 120 loại thú linh.

"Đan dược?"

Điều làm Tô Minh vui mừng nhất là trong kho báu vật này còn có cả đan dược, chất lượng cũng không hề thấp chút nào.

"30 viên tụ khí đan".

"100 loại hồi khí đan".

…………

Thu hoạch được những loại đan dược này khiến Tô Minh vui mừng vô cùng.

Phía trong cùng của kho báu còn có một mật thất, suýt chút nữa anh đã bỏ sót.

Ba cái mật thất.

Một cái mật thất chứa một tấm da thú giống như chi phiếu.

Trên tấm da thú còn có chữ và ký hiệu rất rõ nét.

"Thương hội Khung Mộc ở Linh Võ Thành, 50 ngàn linh thạch trung phẩm".

Đôi mắt của Tô Minh hơi nheo lại.

Dựa vào tỉ lệ trao đổi của linh thạch trung phẩm và linh thạch hạ phẩm, 50 ngàn linh thạch trung phẩm sẽ ngang với 5 triệu linh thạch hạ phẩm.

Một con số thật đáng sợ.

"Lại là Linh Võ Thành", Tô Minh miệng lẩm bẩm, lần trước, trong thư mời của học viện Linh Võ, đã có nhắc đến Linh Võ Thành".

"Linh Võ Thành rốt cuộc là nơi nào?", Tô Minh có chút hiếu kì và quyết định nhất định phải đến đó một lần.

Anh cầm lấy tờ chi phiếu.

Tô Minh mở cái mật thất thứ 2 ra.

Trong cái mật thất này, là một cây bút.

Màu vàng sẫm.

Cây bút này có một sức hút kì lại, tỏa ra một luồng khí tiết lạnh lẽo.

Tô Minh vậy mà lại cảm nhận được ở cây bút này cảm giác tính mạng bị đe dọa.

"Cũng hay đấy, phiên bản giản lược của Diệt Thần Vũ!", đúng lúc này, thiên nữ Tạo Hóa bất ngờ mở lời.

Dọa Tô Minh một phen.

Thiên nữ Tạo Hóa lúc nào cũng lựa lúc người ta không để ý mà xuất hiện.

"Có đồ tốt?", ánh mắt Tô Minh lấp lánh, thông thường, chỉ khi nào xuất hiện một món đồ tốt, thiên nữ Tạo Hóa mới xuất hiện.

"Đúng là có đồ tốt, sức mạnh thật sự của Diệt Thần Vũ là thứ mà anh không tài nào tưởng tượng được, đáng tiếc cây bút này chỉ là một bản giản lược mà thôi, nhưng dù vậy vẫn có thể trong chớp mắt giết được một người tu tiên cảnh giới vạn pháp đỉnh phong, nếu như vận dụng được nó, đối với người tu hành thuộc cảnh giới Động hư cũng có thể uy hiếp tới tính mạng".

Tô Minh nghe mà nuốt nước bọt.

Tuyệt vời.

Đúng là một thứ lợi hại !

"Nhưng mà, nó cũng có giới hạn, món đồ này bắt buộc bản thân nó phải nạp đầy năng lượng mới có thể sử dụng, linh khí của trời đất quá yếu, phải mất tầm một năm rưỡi nữa nó mới có thể tự nạp đầy lại một lần, cũng có nghĩa là, nếu như anh không rời khỏi trái đất thì thứ này một năm rưỡi có thể dùng được một lần".

"Thì ra là vậy!" Tô Minh lại thất vọng.

"Nhưng mà bây giờ, Diệt Thần Vũ bản giản lược này đã ở trạng thái nạp đủ năng lượng, có thể dùng một lần, đối với anh mà nói có thể coi như một con át chủ bài rồi".

"Hihi…..cũng coi như có lời rồi", Tô Minh cười khúc khích, nhặt lấy cây bút.

Sau đó anh mở ngăn mật thất thứ ba.

Cái mật thất thứ ba vừa mở ra.

Toàn thân Tô Minh cảm thấy run sợ!!!

Kinh hãi.

Hư không vô định

"Cậu chủ cả chắc là muốn đột phá cảnh giới rồi".

Bên trong tàu con thoi hư không, Tứ chấp sự của nhà họ Tô đang cùng Nam Cung Cẩn đánh cờ, đột nhiên, ông ta mở lời, trong câu nói đầy sự cung kính và thán phục.

Thiên phú và thực lực của cậu chủ cả Tô Ương, thật là không phải bàn.

Lại còn rất nỗ lực.

Quả là món quà trời ban của nhà họ Tô.

"Anh Tô Ương đúng là yêu nghiệt!", Nam Cung Cẩn cũng phải thốt lên một câu, sau đó, lại nghĩ đến Tô Minh, đứa con yêu dấu của chú Tô và dì Từ, không chịu nổi nữa mà nói:"Vậy lần này Tô Minh gặp được anh Tô Ương, có khi nào bị đánh chết không? Hình như đối với Tô Minh, khá là tàn nhẫn, thật ra anh ta ở tầng Võ thấp sống cũng không tồi, vừa gặp anh Tô Ương một cái, cái nhìn về võ đạo cũng được khai sáng rồi nhỉ?"

"Cũng đúng". Tứ chấp sự Tô Ưng gật gật đầu, một cái tầng Võ thấp, thông thường mà nói, đến cả cảnh giới Vạn pháp cũng chưa chắc có, đối mặt với cậu chủ cả thuộc cảnh giới Động Hư, chẳng khác nào đối mặt với thần thánh?

Đích thị rất tàn nhẫn.

Huống hồ, Tô Ưng còn lờ mờ đoán được, cậu chủ cả len lén đi về phía trước tầng trái đất gặp Tô Minh, tuyệt đối không chỉ đơn giản đứng nhìn đơn giản như vậy, trong lòng ông ta cũng bắt đầu bối rối, nếu như cậu chủ cả thật sự muốn đối phó với Tô Minh, thì ông ta nên làm gì đây?

Nên ngăn cản cậu chủ cả sao?

Tô Ưng không tự chủ mà nhìn về phía Nam Cung Cẩn, cẩn thận hỏi: "Cô Nam Cung, nếu như cậu chủ cả đến trái đất, Tô Minh và cậu chủ cả xảy ra xung đột, thì phải làm sao?"

"Sao mà xảy ra xung đột được? Tô Minh cũng phải đủ tư cách đã", Nam Cung Cẩn cười nói: "Thực lực nếu như chênh lệch quá lớn, căn bản không thể nào xảy ra xung đột được".

"Cũng đúng", Tô Ưng gật gật đầu.

"Huống hồ, tôi cảm tấy, anh Tô Ương chắc sẽ chỉ dẫn cho Tô Minh, nếu như Tô Minh biết điều thì nhất định sẽ đi theo anh Tô Ương, sau này phò tá cho anh Tô Ưng nhất định không thiệt thòi, tôi nghĩ, chú Tô và dì Từ cũng muốn thấy hai anh em Tô Ương và Tô Minh hòa thuận với nhau", Nam Cung Cẩn bắt đầu tượng tượng.

Tưởng tượng của cô ta thật là hoàn hảo.

Tô Ưng không biết nói gì, Nam Cung Cẩn cái gì cũng tốt, bất kể là gia thế, thực lực, hay là thiên phú, dung mạo, chỉ tiếc là cô ta lại là hoa trong lồng kính, chưa có kinh nghiệm sống gì, nghĩ thứ gì cũng rất màu hồng, rất lí tưởng.

Đương nhiên, ông ta sẽ không bác bỏ, nhỡ đâu cô ta nói đúng thì sao?

"Hy vọng Tô Minh có thể hiểu rõ thời thế một chút, với tính cách của cậu chủ cả...", Tô Ưng tự lẩm bẩm trong lòng, người khác không hiểu được cậu chủ cả Tô Ương, còn ông ta thì hiểu rõ, cậu chủ cả tuyệt đối không giống như như vẻ ngoài nhìn ôn hòa, đáng yêu, thân thiện kia.

Tốc độ của tàu con thoi hư không càng lúc càng nhanh, như một điểm sáng giữa màu đen mịt mù của hư không vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK