"Thiên tài vực Hỗn Độn? Nực cười thật! Lợi dụng người khác chưa kịp chuẩn bị rồi đánh lén hả? Giờ đây rõ ràng huyết mạch và kinh mạch của Tô Minh đã xảy ra chuyện, không thể đánh với anh được nữa. Lúc này anh ra tay, chẳng phải là quá bỉ ổi? Lẽ nào đây là thiên tài của tộc Đế Côn trong vực Hỗn Độn ở Thượng giới?", Đạm Đài Vô Tình nhìn Đế Côn Đằng, lạnh lùng nói.
Cô ta vừa nói, rồi chợt giơ cánh tay trắng nõn thon thả lên, gỡ cây trâm cài tóc xuống. Cây trâm bảy màu kia bỗng tỏa sáng lấp lánh trước mắt mọi người. Rồi hòa tan, biến mất, trở thành một bức tường bảy màu, chắn trước mặt...
Keng!
Chặn lại kích thứ tư của Đế Côn Đằng. Nhưng vì mũi kích quá mạnh nên bức tường bảy màu kia cũng vỡ vụn.
Cảnh ấy khiến đôi mắt Đạm Đài Vô Tình ánh lên vẻ kiêng kỵ, chỉ có cô ta mới biết, cây trâm cài tóc kia là một Chí Bảo có cấp bậc như thế nào! Vậy mà lại chỉ cản được một lần?
Có điều, dù là thế, cô ta vẫn không tránh ra.
"Cô rất đẹp, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đó cũng không phải là điều để cô xấc láo, tránh ra! Không thì, tôi sẽ giết cô trước!", Đế Côn Đằng liếc Đạm Đài Vô Tình một cái, lạnh lùng quát.
Giờ đây, ý chí đại đạo đang hò hét trong lỗ tai hắn ta một câu - lập tức giết Tô Minh!
"Vậy anh thử xem", Đạm Đài Vô Tình không chút sợ sệt, nhìn thẳng vào Đế Côn Đằng, gằn từng chữ một.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Đó cũng là một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đứng bên cạnh Đạm Đài Vô Tình, thế nhưng... lại không kém gì cô ta, không chút nhún nhường! Đẹp đến nỗi khó tả. Cô gái đó rất lạ mặt, tự dưng xuất hiện một cách kỳ lạ, chẳng ai nhận ra cô ấy là ai.
"Muốn giết người đàn ông của Quan Khuynh Thành tôi ư? Đã hỏi tôi chưa!", cô gái lạnh lùng nhìn Đế Côn Đằng bằng ánh mắt tràn ngập sát khí.
"Cô nhóc?", lúc này, vì kho tàng huyết mạch bùng nổ nên tư duy của Tô Minh đã chìm trong một thế giới đầy máu, nhưng Thiên nữ Tạo Hóa lại cảm giác được mọi thứ bên ngoài, nên khá là kinh ngạc.
Quan Khuynh Thành xuất hiện rất bất ngờ.
Hồi đó, Quan Khuynh Thành rời đi không một lời chào từ biệt ở Võ Tông. Vũ Bất Bại nói với Tô Minh rằng cô ấy có việc gấp nên đã trở về thế giới Đại Thiên trước. Không ngờ, giờ mới bao lâu? Vậy mà đã gặp lại. Quan trọng hơn là, Quan Khuynh Thành không còn chỉ là một thần y. Mà là thiên tài võ đạo! Còn khá yêu nghiệt.
Thiên nữ Tạo Hóa liếc một cái đã thấy thần cách Hỗn Độn trong cơ thể Quan Khuynh Thành thức tỉnh rồi.
Đúng thế, bí mật lớn nhất trên người Quan Khuynh Thành chính là thần cách Hỗn Độn.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Quan Khuynh Thành ở Thiên Đường Ngục thì Thiên nữ Tạo Hóa đã nhìn thấy nó.
Điều đó rất khó tin, vì theo sự hiểu biết của Thiên nữ Tạo Hóa về nền văn minh Xương thì thần cách Hỗn Độn cực kỳ hiếm có. Trong hàng tỷ năm qua, nó chỉ xuất hiện ở vực Hỗn Độn.
Mà Quan Khuynh Thành chỉ là con gái của người đứng đầu Quan La Thiên ở thế giới Đại Thiên. Xét về thân phận thì cũng được, nhưng vẫn không đủ để có tư cách có thần cách Hỗn Độn. Song, sự thật lại bày ra trước mặt.
Ban đầu, Thiên nữ Tạo Hóa cảm thấy chắc thần cách Hỗn Độn của Quan Khuynh Thành phải mất rất lâu, thậm chí là cả đời cũng không kích hoạt nổi.
Nhưng giờ mới bao lâu chứ... Vậy mà đã kích hoạt rồi. Thế nên, cô ta khá ngạc nhiên.
"Còn là thần cách Hỗn Độn thượng phẩm nữa chứ", Thiên nữ Tạo Hóa lẩm bẩm.
Bởi vì thần cách Hỗn Độn đã kích hoạt nên Thiên nữ Tạo Hóa có thể xác định trên người Quan Khuynh Thành có một khối thần cách Hỗn Độn. Còn là chất lượng tốt nhất nữa.
Thần cách Hỗn Độn chia làm 3 cấp: thượng, trung, hạ.
Thượng phẩm là tốt nhất. Trên người Quan Khuynh Thành có thần cách Hỗn Độn, nên Thiên nữ Tạo Hóa bắt đầu nghi ngờ về lai lịch của cô. Chắc chắn không chỉ là công chúa nhỏ của Quan La Thiên.
"Cô là...", cùng lúc đó, Đế Côn Đằng nhìn chằm chằm vào Quan Khuynh Thành, con ngươi đen nhánh co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn ta đã nhìn ra thân phận của cô, nhưng lại không dám nói.
Trả lời Đế Côn Đằng là một ngón tay của Quan Khuynh Thành.
Cô giơ cánh tay trắng nõn thon thả lên, nhấn một cái về phía Đế Côn Đằng.
Thoáng chốc, một ngón tay Hỗn Độn biến hóa không ngừng chợt xuất hiện, rồi xông thẳng về phía Đế Côn Đằng.
Điều khiến người ta hoảng sợ là... Ngón tay kia hoàn toàn do khí Hỗn Độn hình thành, mà còn rất rất rất tinh khiết!
Khí Hỗn Độn cũng là một loại chân khí, nhưng lại có đẳng cấp cao nhất trong nền văn minh Xương. Có thể biến chân khí thành khí Hỗn Độn, ít nhất cũng phải là đệ tự có huyết mạch đứng đầu ở vực Hỗn Độn mới làm được. Ngay cả Đế Côn Đằng cũng không làm được.
Hơn nữa, đáng sợ hơn là Quan Khuynh Thành chẳng những làm được, mà khí Hỗn Độn cô dùng còn cực kỳ tinh khiết.
Khí Hỗn Độn có uy áp bá đạo trời sinh.
Ngón tay kia hiện lên giữa không trung, hàng tỷ con người có mặt ở đây, kể cả lão quái vật có thực lực mạnh hơn Quan Khuynh Thành rất nhiều như ông lão Côn U cũng lộ ra ánh mắt hết sức kinh ngạc và kiêng kỵ.
Sắc mặt Đế Côn Đằng trở nên cực kỳ nghiêm túc!
Hắn ta dùng hết sức mạnh giơ trường kích trong tay lên, thi triển đủ loại quy luật, đại đạo, khí huyết, không dám nương tay. Thậm chí, còn dùng tới cả một số Đạo Văn giấu kín đã lâu. Có thể nói, hắn ta đã phát huy ra 300% sức mạnh của mình.
Trường kích đón gió đâm tới, hết sức khủng bố.
Chương 652: Quyết Chữ Hưu
Lần này mạnh hơn trường kích tấn công Tô Minh trước đó không chỉ là gấp mười lần đâu nhỉ?
Trong nháy mắt.
Khoảnh khắc mũi nhọn của trường kích tiếp xúc với chỉ ấn Hỗn Độn thì lập tức trở nên tối tăm không còn chút ánh sáng nào, hóa thành tro bụi.
Sau đó.
Sắc mặt của Đế Côn Đằng chợt thay đổi, đã bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Lùi lại phía sau từng bước theo bản năng, đồng thời, Vương Thạch Hỗn Độn được triệu hồi để ngăn cản.
Cũng may giờ phút này Tô Minh đang chìm trong trạng thái cực kỳ quỷ dị vì bảo tàng huyết mạch có gì đó bất thường, anh không thể dùng được bia Huyền Diệu nên hắn ta triệu hồi Vương Thạch Hỗn Độn để ngăn cản, nói cách khác, nếu có bia Huyền Diệu quấn lấy thì triệu hồi Vương Thạch Hỗn Độn là chuyện hoàn toàn không thể.
Bốp!
Chỉ ấn Hỗn Độn đã đánh vào Vương Thạch Hỗn Độn.
Vương Thạch Hỗn Độn run lên, hào quang cũng yếu đi vài phần.
Thậm chí, nhìn kỹ thì trên Vương Thạch Hỗn Độn còn có dấu của chỉ ấn.
Đúng là khiến con người ta kinh hồn bạt vía.
Đế Côn Đằng thật sự hoảng rồi.
Hắn ta đã nghĩ đến chuyện lùi bước rồi.
Những người đang có mặt ở đó đều trợn tròn hai mắt…
Mẹ nó!
Một triệu lần chửi mẹ nó cũng không đủ để diễn tả tâm trạng họ giờ phút này!
Quan Khuynh Thành trông còn quá trẻ, hơn nữa cũng rất đẹp, đâu có giống một cao thủ mạnh mẽ như thế?
Huống chi họ chưa từng nghe đến tên người này, dường như cô ấy xuất hiện từ một nơi hư vô nào đó vậy.
Thật đáng sợ.
Đạm Đài Vô Tình nhìn chằm chằm Quan Khuynh Thành thật lâu, đáy lòng và máu nóng đang sôi trào lên hừng hực.
Từ trước đến nay, Đạm Đài Vô Tình luôn là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Nếu không thì cô ta đã chẳng phí hoài thời gian của mình ở hoàng triều Bất Tử, căn bản là lười ra ngoài.
Bởi vì cô ta cảm thấy ở thế giới Đại Thiên này, trong lớp thế hệ trẻ bây giờ chỉ có cô ta là vô địch.
Cô ta còn chẳng có nổi hứng thú so tài với bất kỳ ai.
Thế nên sau khi Tô Minh xuất hiện, cô ta mới đối xử với Tô Minh đặc biệt như thế.
Bởi vì đó là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự hào hứng và mong chờ.
Thế nhưng Quan Khuynh Thanh bất thình lình xuất hiện!
Khiến cô ta thật sự phải trợn tròn mắt nhìn.
Chỉ một ngón tay, suýt chút nữa đánh chết Đế Côn Đằng đến từ vực Hỗn Độn?
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin tưởng điều đó.
Hơn nữa tuổi tác của Quan Khuynh Thành còn rất nhỏ, nhỏ hơn cả Đạm Đài Vô Tình.
Có đối thủ rồi.
“Muốn giết người đàn ông của Quan Khuynh Thành này thì quả là đáng chết”, Quan Khuynh Thành chẳng muốn bận tâm người ngoài nghĩ thế nào, trong đầu cô ấy giờ phút này chỉ có đúng một suy nghĩ, đó là Đế Côn Đằng phải chết.
“Cô Quan, cô… Cô là huyết mạch của bộ tộc đó, tại… Tại… Tại sao lại chọn cho mình một con kiến hôi như thế? Cô…”, Đế Côn Đằng sắp phát điên rồi, da đầu run lên, không nhịn được hét lên, ấm ức không sao tả nổi.
Hắn ta đã lờ mờ đoán được thân phận của Quan Khuynh Thành.
Thật đáng sợ.
Đáng sợ đến mức hắn ta còn chẳng dám gọi thẳng tên tộc ấy ra.
Nếu thế thì tại sao Quan Khuynh Thành lại có một người đàn ông như vậy?
Lại còn là Tô Minh như một con kiến hôi chẳng có danh tiếng gì ở thế giới Đại Thiên này?
Đừng thấy Tô Minh yêu nghiệt như thế, thậm chí là kẻ yêu nghiệt đến mức không tả nổi, nhưng trong mắt Đế Côn Đằng thì chẳng là cái thá gì.
Có lẽ nếu cho Tô Minh thời gian vô hạn để trưởng thành, thì một ngày nào đó anh sẽ phi thăng đến vực Hỗn Độn.
Nhưng dù thế thì cũng đâu đủ tư cách để trở thành người đàn ông của Quan Khuynh Thành? Đùa cái gì vui thế không biết?
Dù ở vực Hỗn Độn, những thanh niên tài giỏi bậc nhất cũng không có tư cách ảo tưởng theo đuổi được người con gái trước mặt!
Đế Côn Đằng nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, cứ cảm thấy tam quan và lý trí của mình đều bị phá vỡ.
“Xoẹt!”
Trả lời Đế Côn Bằng là một ngón tay khác.
Chỉ ấn Hỗn Độn!
“Đáng chết!”, hơi thở nguy hiểm ập đến, nguy cơ sống còn lao về phía mình, Đế Côn Đằng khẽ quát một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, vội vàng dùng Vương Thạch Hỗn Độn để chắn trước người.
Trên thực thế, Đế Côn Đằng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác.
Nhưng, trước đòn tấn công chứa dòng khí Hỗn Độn tinh khiết thế này, tất cả mọi thứ đều vô dụng, chỉ có Vương Thạch Hỗn Độn có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Sát ý của Quan Khuynh Thành ngày càng dày đặc.
Đòn tấn công đó vẫn chưa chạm vào Vương Thạch Hỗn Độn thì một chỉ ấn khác đã được tung ra.
Ham muốn giết người cực kỳ kiên định.
Đôi mắt xinh đẹp đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đế Côn Đằng, như thể đang nói: Để tôi xem Vương Thạch Hỗn Độn đó có thể gắng gượng được bao lâu?
Cùng lúc đó.
Cả người Tô Minh đang chìm trong thế giới đỏ như máu.
Vô biên vô hạn.
Không có một vật thể sống hay linh hồn nào.
Chỉ có một mình anh trong cái thế giới khổng lồ ấy.
Hơn nữa, Tô Minh phát hiện, hình như anh chẳng hề có hình dạng hay bóng dáng gì.
Suy nghĩ chợt thay đổi, ngàn giọt máu thay đổi.
Cực kỳ quỷ dị.
“Hình như nơi này… Là không gian bên trong bảo tàng huyết mạch”, Tô Minh đoán: “Phải làm sao để ra ngoài?”
Trong thế giới Huyết Sắc mờ mịt này không có điểm cuối.
Ra khỏi nơi này là một vấn đề.
Tô Minh đi tới theo bản năng.
Đi tới.
Lại đi tới.
Nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đột nhiên!
Dường như Tô Minh nghe thấy âm thanh gì đó.
Đó là âm thanh kêu gọi từ sâu tận trong linh hồn.
Anh ngẩng đầu lên theo bản năng.
Trông thấy.
Trên bầu trời màu máu đỏ xa xa.
Có một chữ viết.
Một chữ thật to, khổng lồ che phủ cả bầu trời màu máu đỏ.
Một chữ như chứa đựng cả linh hồn linh động.
Nó đang tự bùng cháy.
Đang rơi xuống.
Đang chồng lên nhau.
Đang chảy dọc.
Đang lơ lửng.
Trên cái chữ đó có vô số bí văn và quy luật vây quanh, ngưng tụ.
Tô Minh trông thấy thế thì cả người run lên, như thể bị trói buộc cả linh hồn lại. Sau đó bị hút vào bên trong chữ viết.
Trong đầu lại vang vọng lên như tiếng chuông… “Hưu”.
Chữ viết thật to trên bầu trời đó chính là chữ “Hưu”.
Giờ phút này, âm thanh vang vọng trong đầu Tô Minh chính là Quyết Chữ Hưu.
Tô Minh lập tức hiểu ra, thì ra bảo tàng huyết mạch lại ẩn chứa bí pháp thần thông bên trong. Chẳng qua, trước đó anh chỉ kích hoạt chút chút bảo tàng huyết mạch để dùng mà thôi.
Quá ít.
Thế nên, không có tư cách để tu luyện.
Bây giờ, vì đang đứng giữa ranh giới sống chết nên bảo tàng huyết mạch mới được thức tỉnh và kích hoạt thêm một phần.
Bấy giờ, máu thịt, huyết mạch cũng như cả cơ thể Tô Minh được bảo tàng huyết mạch thay đổi, đồng thời được truyền thừa Quyết Chữ Hưu này!
Hưu!
Hưu, chữ kết thúc trong câu mọi thứ đều đến hồi kết!
Đầu óc Tô Minh cứ vang vọng âm thanh, hình ảnh bí quyết tạo thành cứ hiện lên liên tục.
Hết cảnh này đến cảnh khác.
Khiến Tô Minh phải há hốc miệng.
Cực kỳ đáng sợ.
Thần thông Quyết Chữ Hưu vừa đánh xuống, sức mạnh ghê gớm đến mức Tô Minh không cách nào tưởng tượng nổi.
Mặt trời và mặt trăng rơi xuống, vì sao cũng chẳng còn sáng soi, mảnh đất hơn trăm ngàn năm hóa thành tro tàn, một nền văn minh hình thành rồi biến mất…
Cả những kẻ địch trốn vào dòng chảy thời gian cũng bị lôi ra giết chết.
Dù là quy luật Không Gian hay đạo Luân Hồi, đối mặt với Hưu ấn của Quyết Chữ Hưu cũng phải rên rỉ sợ hãi…
Mọi thứ đều phải có hồi kết!
Không phải là câu chuyện cười!
Là sự thật!
Linh hồn Tô Minh chấn động như sắp nổ tung.
Anh chắc chắn chiêu thức mạnh nhất, khó hiểu nhất mình từng gặp chính là Quyết Chữ Hưu này, nó triệt để phá vỡ tất cả mọi khái niệm về võ đạo.
Chương 653: Đến giới hạn
Hơn nữa, thông qua minh âm tu luyện pháp quyết của Quyết Chữ Hưu thì Tô Minh đã hiểu được phần nào cách tu luyện Quyết Chữ Hưu này, cũng là lần đầu tiên anh biết được trên đời có loại tu luyện thần thông quỷ dị như thế, cực kỳ đặc biệt vì… Thể! Hồn! Khí! Tu luyện cả ba thành Hưu!
Nói cách khác, muốn tu luyện Quyết Chữ Hưu thì cần phải luyện thể, tập khí và tu hồn!
Ba thứ hợp lại mới đủ điều kiện để tu luyện Quyết Chữ Hưu.
Thể như Long Tượng.
Khí là linh hồn của chúng sinh.
Hồn quản cả lục đạo luân hồi.
Mới là lúc luyện thành Quyết Chữ Hưu.
Đây là lần đầu tiên anh biết đến cách tu luyện như thế.
Dù sao thì trong hệ thống võ đạo của nền văn minh Xương thì có thể nói khí chiếm đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm.
Luyện thể và tu hồn đều là phần phụ.
Hầu như chẳng có một người nào chuyên tu thể hay hồn, lại càng miễn bàn đến việc tu luyện cả ba, dù sao thì học cả ba loại cũng không thể tinh thông được hết, sức người là có hạn.
Cũng may bản thân Tô Minh vừa có cả thể, khí và hồn đều không tệ.
Thứ nhất là vì bảo tàng huyết mạch, cơ thể anh vẫn đang được thay đổi và tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Khí thì khỏi phải nói nữa.
Hồn cũng rất mạnh mẽ, cái này thì có liên quan đến thiên nữ Tạo Hóa, cô ta đang ở bên trong không gian thần hồn của Tô Minh, giúp anh gia cố không gian thần hồn trong mỗi phút mỗi giây trôi qua, rèn luyện sức mạnh của thần hồn.
Hơn nữa, mỗi lần thiên nữ Tạo Hóa cắn nuốt hồn lực sẽ tiện thể để lại một ít cho Tô Minh, vì thế, trước mắt sức mạnh thần hồn của Tô Minh rất đáng sợ, mạnh hơn thần hồn của những võ tu cùng cảnh giới không chỉ là gấp trăm lần.
“Khí, thể, hồn, tu luyện ba loại, mình có đủ điều kiện cơ bản, có thể tiếp thu được, tuy vẫn chưa thể đạt tới điều kiện tiên quyết để luyện thành Quyết Chữ Hưu nhưng vẫn đủ điều kiện để bắt đầu”, Tô Minh nghĩ thế, ngày càng hào hứng và mong chờ.
Anh thôi suy nghĩ.
Bắt đầu liên tục dung hòa dần dần, lĩnh ngộ Quyết Chữ Hưu từng chút một.
Cùng lúc đó, anh vẫn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm chữ Hưu khổng lồ trên bầu trời cao, cứ có cảm giác mình nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm thế này khiến cơ thể và tinh thần ngày càng tĩnh lặng lại, ngưng đọng, sáng suốt.
Bấy giờ.
Bên ngoài.
“Rắc!”
Lại là một âm thanh vang vọng.
Vương Thạch Hỗn Độn xuất hiện một khe nứt.
Cuối cùng thì sắc mặt Đế Côn Đằng cũng trắng bệch như tờ giấy.
Vương Thạch Hỗn Độn liên tục ngăn cản bốn chỉ ấn của Quan Khuynh Thành.
Bây giờ rốt cuộc cũng không thể gắng gượng thêm được nữa.
Trên thực tế Đế Côn Đằng đã muốn bỏ chạy rồi nhưng hắn ta lại nhận ra sát ý của Quan Khuynh Thành dành cho mình.
Không thể chạy thoát.
Hơn nữa, sau khi ngẫm lại thân phận đối phương, có lẽ chính là thành viên của dòng họ đó, hơn nữa xác suất rất cao cô ấy là dòng chính thì thì hắn ta lại có cảm giác muốn tự tử.
Nếu biết lần này đến thế giới Đại Thiên sẽ gặp phải chuyện thế này, hắn ta có chết cũng không đến.
Tất nhiên bây giờ thì hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.
“Làm hòa được không? Tôi có thể bồi thường, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi”, giọng Đế Côn Đằng đầy vẻ cầu xin.
Hắn ta đang muốn nhận thua.
Nhận mình không bằng người.
Hắn ta vừa lên tiếng thì rất nhiều người bên dưới lại bắt đầu rung động.
Cả một người rất mạnh của bộ tộc Đế Côn đến từ vực Hỗn Độn cũng sợ hãi.
Cô gái xinh đẹp như vừa bước ra từ trong tranh này rốt cuộc là ai?
Thế này thì khủng bố hơi quá rồi đấy?
Quan trọng là cô ấy còn tự nhận mình là người của Tô Minh.
Đúng là hâm mộ Tô Minh đến đỏ cả mắt mà!
Xinh đẹp thôi không nói, lại còn yêu nghiệt đến mức này?
Có còn thiên lý nữa không?
Nhìn lại sắc mặt của Phượng Nguyên, trông cứ như vừa ăn phải phân vậy.
Trong sự run rẩy đó, cô ta thật sự không cam tâm.
“Chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả, muốn giết người đàn ông của tôi thì phải đánh đến chết mới thôi”, Quan Khuynh Thành thản nhiên nói, sát ý đó cực kỳ dày đặc, còn chưa dứt lời thì chỉ ấn thứ năm đã tung ra.
Chỉ ấn Hỗn Độn lại ngưng tụ, sau đó nổ tung.
“Rắc!”
Lần này, Vương Thạch Hỗn Độn đã nát.
Cuối cùng thì nó cũng không thể cố gắng thêm được nữa, vỡ vụn.
“…”, Đế Côn Đằng đau lòng muốn chết, đó chính là Vương Thạch Hỗn Độn đấy!
Dù ở vực Hỗn Độn thì đó vẫn là một thứ rất quý hiếm.
Là món bảo bối mạnh nhất của Đế Côn Đằng.
Kết quả…
Điều khiến linh hồn Đế Côn Đằng phải run rẩy là bây giờ không còn Vương Thạch Hỗn Độn ngăn cản thì hắn ta phải dùng cái gì để chống lại Quan Khuynh Thành?
Đế Côn Đằng đã cảm nhận được sinh mạng mình đang bị xé nát ngay trước mắt.
“Bịch bịch bịch…”
Trong sự sốt ruột và sợ hãi, tim Đế Côn Đằng liên tục đập nhanh.
Hơi thở trên người và chân khí đều được khởi động lên như chẳng còn gì để cứu nổ nữa, các loại thần thông, quy luật vân vân đều được gom lại, nhìn chằm chằm Quan Khuynh Thanh, chuẩn bị tinh thần để chống đỡ.
Sau đó.
Quả nhiên.
Quan Khuynh Thanh lại sắp ra tay.
Vẫn là chỉ ấn Hỗn Độn.
Chuyện bất ngờ đã xảy ra!
“Phụt!”, lần này, dòng khí Hỗn Độn không hề ngưng tụ, cơ thể Quan Khuynh Thành đột nhiên run lên, hơi thở Hỗn Độn vô biên như quả bóng đã bị xì hết hơi vậy.
Chỉ ấn Hỗn Độn chưa kịp ngưng tụ đã hóa thành hư vô.
Hơn nữa, có thể thấy Quan Khuynh Thành đã bị thương.
“Cắn trả”, thiên nữ Tạo Hóa thở dài, vừa liếc mắt đã nhận ra: “Cô bé đó, vì thằng nhóc họ Tô…”
Tuy Thần Cách Hỗn Độn đã được kích phát.
Nhưng suy cho cùng đó vẫn là Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm.
Quá mạnh mẽ.
Nhất thời, dù đã được kích phát nhưng Quan Khuynh Thành có thể nắm giữ và dung hợp bao nhiêu?
Thế nên sức mạnh khủng bố trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, trên thực tế chỉ là Quan Khuynh Thành cưỡng chế thực hiện mà thôi.
Nó sẽ gây hại đến bản thân cô ấy.
Quan Khuynh Thành vẫn liều lĩnh làm điều đó vì Tô Minh, ra tay không hề do dự.
Liên tục năm sáu chỉ ấn, trông có vẻ như Quan Khuynh Thành chỉ tùy tiện ra tay nhưng trên thực tế đó chính là sức mạnh lớn nhất cô có, nhiều hơn nữa thì cô chẳng thể tìm đâu ra.
Bởi vì có Vương Thạch Hỗn Độn nên Đế Côn Đằng may mắn cản được liên tục năm sáu chỉ ấn.
Có thể nói là do Quan Khuynh Thành không được may.
Lại thêm một chỉ ấn Hỗn Độn nữa là có thể giết chết được Đế Côn Đằng rồi, nhưng cố tình để cô cạn kiệt sức lực vào đúng lúc này.
Chương 654: Thiêu đốt huyết mạch
“Cưỡng ép sử dụng Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm tạo thành tổn thương rất nặng nề, trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới, Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm này sẽ không còn nữa, trong khoảng thời gian Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm yên tĩnh thì có thể sẽ bị người khác cướp đi”, thiên nữ Tạo Hóa có chút lo lắng.
Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm có sức hấp dẫn quá lớn!
Dù có là những lão quái vật cực mạnh ở vực Hỗn Độn thì cũng đỏ mắt thèm thuồng đấy nhỉ?
Bình thường ấy à, nếu không vì Tô Minh thì hẳn là Quan Khuynh Thành sẽ khiêm tốn hết mức có thể, nhất định sẽ không bao giờ cho người khác thấy dòng khí Hỗn Đồn tinh khiết đó, để lộ ra chuyện sở hữu Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm.
Nhưng vì Tô Minh.
“Cô bé này, ít nói, chẳng mấy khi lên tiếng nhưng lại có một tấm lòng cực kỳ chân thành, không biết tên nhóc họ Tô đó lấy đâu ra may mắn, biết bao nhiêu cô gái tốt bụng, mặt mũi xinh xắn một lòng một dạ như thế”, thiên nữ Tạo Hóa không nhịn được khinh bỉ.
“Ha ha… Cô Quan tàn nhẫn thì có đó nhưng có vẻ sự thật là cô bị cắn trả rồi thì phải?”, trong không gian yên tĩnh, bầu không khí quái dị, Đế Côn Đằng cười đắc ý, tìm thấy đường sống trong cõi chết nên tâm trạng rất tốt, khá là thích thú.
Nhưng Đế Côn Đằng cũng không hề nghĩ đến việc trực tiếp giết chết Quan Khuynh Thành, bởi vì nếu Quan Khuynh Thành thật sự là người của dòng họ đó, giết cô ấy thì hắn ta và cả bộ tộc Đế Côn đều sẽ toi đời.
Thậm chí, cả Tô Minh hắn ta cũng không muốn tự tay giết chết nữa, tốt nhất vẫn nên để lại cho Đại Đạo chi ý trong thế giới Đại Thiên thôi.
Quan Khuynh Thành không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Đế Côn Đằng, sát ý trong đôi mắt ấy vẫn dày đặc như thế.
Cực kỳ dày đặc.
Chẳng hiểu sao Đế Côn Đằng lại cảm thấy nguy hiểm.
“Cô Quan, chuyện hôm nay chỉ là một hiểu lầm mà thôi, chúng ta có duyên sẽ còn gặp lại. Không, phải là đừng bao giờ gặp nhau nữa”, Đế Côn Đằng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng đúng lúc đó.
“Anh tưởng mình đi được chắc?”, Quan Khuynh Thành đột nhiên quát to.
Giọng nói đầy sát ý và điên cuồng.
Cùng lúc đó, hơi thở từ người cô trở nên quỷ dị, sóng gió nổi lên.
“Cô… Cô muốn thiêu đốt huyết mạch ư?”, Đế Côn Đằng suýt chút nữa sợ đến nỗi ngã ngửa, mẹ nó, điên, đúng là điên thật mà…
Thiêu đốt huyết mạch?
Đó chính là cách để ôm nhau chết không ai có thể tưởng tượng nổi mà.
Huống chi, huyết mạch Quan Khuynh Thành có xác suất là huyết mạch của dòng họ đó rất cao, rất quý giá.
Huyết mạch đáng quý như thế mà lại thiêu đốt như vậy ư?
Chỉ vì thằng đàn ông chẳng khác gì con kiến đó?
Đầu bị úng nước rồi hả?
Đế Côn Đằng trực tiếp muốn chửi con mẹ nó.
Chọc ai chứ đừng đụng tới phụ nữ, lại càng không nên đụng đến người phụ nữ điên cuồng như thế!
Đế Côn Đằng giờ phút này đã lạnh đến nỗi máu cũng lạnh.
Hai tròng mắt trợn muốn lòi ra ngoài.
Nhưng cũng chính vào lúc này.
Trong khoảng thời gian như một tia lửa lóe qua.
Chợt.
“Đừng giả vờ ngu ngốc như thế”, bàn tay nhỏ bé của Quan Khuynh Thành bỗng nhiên bị nắm chặt.
Là Tô Minh.
Giọng nói dịu dàng mang theo chút cảm động và trách móc vang lên bên tai Quan Khuynh Thành.
Đồng thời, một dòng chân khí lặng lẽ, an toàn, ấm áp chảy dọc từ tay Quan Khuynh Thành đi khắp người, dập đi ngọn lửa huyết mạch đang bốc cháy đó.
Tranh thủ thời gian này.
Đế Côn Đằng nào có rảnh rỗi do dự làm gì nữa, hắn ta thật sự sợ Quan Khuynh Thành rồi nên nhấc chân trực tiếp đi vào hư không.
Muốn sống!
Thì phải chạy!
Rời khỏi thế giới này, trở về vực Hỗn Độn thì mới an toàn được.
“Ai dám đụng đến anh, em sẽ giết hết cả nhà kẻ đó”, gương mặt xinh xắn của Quan Khuynh Thành cực kỳ nghiêm túc, khẽ quay đầu nhìn sang Tô Minh, gương mặt đó có cả sự nghiêm túc, sát khí và cả chút ngượng ngùng khi đối mặt với Tô Minh, đó là một cảm giác rất mâu thuẫn.
“Em đó! Con gái con đứa, đánh với cả giết cái gì, phải dịu dàng!”, Tô Minh chọc vào trán Quan Khuynh Thành.
Mặt cô ấy lại càng đỏ hơn.
Đang định nói gì đó.
Thì đột nhiên Quan Khuynh Thành lại nghĩ tới điều gì, áy náy nói: “Anh Hiên, thật lòng xin lỗi, em vô dụng nên để hắn ta chạy mất rồi”.
Cô vẫn còn băn khoăn chuyện chưa giết được Đế Côn Đằng.
Bây giờ Đế Côn Đằng đã trốn vào hư không rồi.
“Em mà vô dụng thì chắc tất cả mọi người trên thế giới này đều là đồ bỏ hết à?”, Tô Minh cười lạc giọng, sau đó dừng cười và nói: “Về phần Đế Côn Đằng ấy, chạy ư? Dù có chạy! Thì anh cũng đã cho hắn ta chạy đâu?”
Tô Minh buông tay Quan Khuynh Thành ra: “Khuynh Thành chờ anh một lát!”
Vừa nói xong, Tô Minh lại bước vào hư không.
Quy luật Không Gian bậc bốn được xoay vòng!
Một lồng giam bao phủ lấy hư không.
Hoàn toàn bao trùm lên Đế Côn Đằng.
Sau đó Tô Minh dùng suy nghĩ…
Kéo mạnh.
“Ầm…”
Đế Côn Đằng trốn đi được vài phút.
Thì lại xuất hiện trong tầm mắt rất nhiều người ở Thành Hoang Thần.
“Cậu…”, Đế Côn Đằng mở to hai mắt nhìn, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cực kỳ kinh ngạc!
Sao lại có chuyện này được?
Tại sao Tô Minh lại có được sức mạnh như thế?
Trực giác nói cho Đế Côn Đằng biết sức mạnh của Tô Minh dường như đã tăng lên gấp mười.
Rốt cuộc là tại sao?
Gặp ma ư?
“Cảm ơn anh nhé”, Tô Minh nhìn về phía Đế Côn Đằng, nghiêm túc nói.
Không có kích thích vào khoảnh khắc sống còn mà Đế Côn Đằng ban tặng thì bảo tàng huyết mạch không thể có sự biến đổi bất thường dữ dội như thế.
Anh lại càng không thể truyền thừa được Quyết Chữ Hưu.
“Tại sao tôi phải cảm ơn anh là vì nhờ anh nên tôi mới học được một chiêu tên là Hưu, mời đánh giá!”, Tô Minh cười nói, tạo thành tư thế mời, sâu trong ánh mắt đó là sát khí lạnh như băng.
Chương 655: Đế Côn Đằng chết tức tưởi
Còn chưa dứt lời.
Tô Minh giơ tay lên, một chưởng rơi xuống.
Trong phút chốc.
Trên không, chữ Hưu hiện lên, che khuất cả mặt trời.
Màu máu chảy dọc xuống, bao phủ cả đất trời.
Đó không phải là điều đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất là chữ Hưu đó trông cứ như đang tìm kiếm nghi phạm, nhanh chóng liếc tới Đế Côn Đằng, dừng lại.
Cả người Đế Côn Đằng run lên, mắt sắp nổ tung, bởi vì khi chữ Hưu đó tập trung về phía này thì hắn ta chợt cảm nhận thấy thần hồn mình đang lay động, có một sức mạnh đang khuấy đảo trong không gian thần hồn đó.
Thần hồn bị xé rách, đau đớn!
Đó là cơn đau xé ruột xé gan, đầu như nổ tung.
Ngoài ra còn có cả cơ thể hắn ta, cả người như đang tan dần, bản thể hắn ta là Đế Côn, là giống loài thuộc thiên tiên thần ma đã tồn tại trước cả nền văn minh Xương khai thiên lập địa.
Còn cao hơn cả di tộc Hoang Thần.
Thể chất mạnh mẽ đến mức nào chắc cũng tưởng tượng ra được.
Nhất là sức mạnh cơ thể, có thể nói là vô địch.
Có thể trực tiếp dùng cơ thể đó để chống lại sức mạnh như không, sức mạnh hoang cổ.
Dù là giờ phút này hắn ta không đủ thời gian để phóng thích bản thể, chỉ là người hình thì sức mạnh cũng khủng khiếp đến khó tin, làm sao mà tan ra được?
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Thêm vào đó là chân khí trong đan điền cũng đang dần tiêu tan.
Đế Côn Đằng sợ hãi.
Quan trọng nhất là giờ phút này hắn ta hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào để chống lại, hay tránh né, hay ngăn cản…
Dường như chữ Hưu đó đến từ một hệ thống võ đạo khác, có thể thấy được, nhưng không thể chạm vào, như trăng dưới nước vậy.
Tất cả mọi tốc độ, quy luật, thần thông, bí pháp gì gì đó, Đế Côn Đằng chắc chắn dù có dùng cũng chẳng có tác dụng gì.
“A a… Đại Đạo chi ý, cứu ta!", Đế Côn Đằng gào thét, từ xa nhìn lại, trông hắn ta cực kỳ thê thảm, cứ như một đốm lửa đang tự cháy bùng lên.
Trên vòm trời, màu đỏ như máu kia, chữ Hưu che khuất cả mặt trời trở nên sáng hơn.
Ánh sáng của ngọn lửa.
Bập bùng.
Trong âm thầm lặng lẽ như thế, nó lại mạnh đến mức vô địch.
Cảnh tượng đó khiến tim tất cả mọi người lạnh giá đến nỗi ngừng thở! Cả người đông cứng!
Thật đáng sợ.
Chiêu này của Tô Minh, rốt… Rốt cuộc là cái gì?
Hoàn toàn phá vỡ tinh thần võ đạo của tất cả!
Đế Côn Đằng mạnh đến mức nào, tất cả mọi người ở đây đều biết cả, trước đó Đế Côn Đằng tùy tiện đánh một đòn là đủ để đè đầu Tô Minh, thậm chí là đánh chết…
Có thể tưởng tượng được.
Nhưng trước mắt họ…
Làm sao có thể chấp nhận được?
Chỉ sau vài hơi thở.
Đế Côn Đằng hóa thành tro tàn trong sự tuyệt vọng vô cùng vô tận, tử vong triệt để.
Từ đầu đến cuối, chỉ là một tấm bia hình người.
Chết tức tưởi.
Nhưng bản thân Tô Minh cũng không thể chịu nổi.
“Hưu” quá mạnh mẽ!
Sự mạnh mẽ đó không chỉ nhắm vào kẻ địch, mà cũng nhắm vào bản thân anh.
Nói thật, Tô Minh thực hiện Hưu một lần chắc sẽ yếu đi mất vài ngày, cũng như lúc này đây, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
Hận không thể trực tiếp ngất xỉu.
Đó là với điều kiện anh sở hữu bảo tàng huyết mạch cùng với thần huyết và khả năng hồi phục đáng sợ.
Đồng thời, cũng là trong tình huống anh có thể dùng bảo tàng huyết mạch nhiều hơn.
Vì kích thích sống còn, Tô Minh không chỉ có được Hưu mà còn nắm được thêm chút bảo tàng huyết mạch.
Bây giờ, có lẽ sức mạnh của Tô Minh đã đạt tới một tỷ rưỡi, một con số khủng khiếp.
Sực mạnh cơ thể gia tăng còn đáng sợ hơn, tăng lên gấp mấy lần. Theo Tô Minh đoán, bây giờ anh đứng yên đó thì một cao thủ cảnh giới Hằng Đạo cũng không thể tạo ra chút thương tổn gì với anh, trừ khi dùng đến linh bảo hoặc vũ khí cấp bậc Hỗn Độn.
Thêm vào đó, vì nắm trong tay nhiều bảo tàng huyết mạch hơn nên Tô Minh đã có một bước nhảy vọt trong khí sinh mệnh, lực sinh mệnh, khí huyết, khả năng cảm giác, phản ứng, thị lực vân vân, có thể nói là toàn bộ đều mạnh hơn một bậc.
Kích phát thêm một chút, có thể dùng thêm chút bảo tàng huyết mạch, với Tô Minh mà nói thì còn thích hơn cả tăng mấy chục cấp trong cảnh giới võ đạo.
Chỉ có thể nói là bảo tàng huyết mạch còn giống hack hơn cả hack vô số lần.
Cũng khó trách, cả tiền bối thiên nữ cũng không thể nhìn thấu bảo tàng huyết mạch.
“Mới thế đã chết rồi?”’, Đạm Đài Vô Tình hết sức cạn lời.
Cảm thấy mọi thứ cứ như đang mơ vậy.
Cứ như thấy ma thấy quỷ.
“Bây giờ còn ai có thể cứu được anh nữa?”, trong yên tĩnh, Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Côn Thương.
Côn Thương phải chết!
Côn Thương lùi ra sau, lại lùi ra phía sau.
Trong lòng chính là tuyệt vọng và sợ hãi.
Tô Minh mạnh, trong mắt hắn, có lẽ Tô Minh đã vượt qua hẳn quy luật và võ đạo của người bình thường.
Căn bản chính là thần chết.
Côn Thương có mạnh cách mấy cũng không phải là đối thủ của thần chết.
“Ông muốn cứu người ư? Hay là ngươi?”, ánh mắt Tô Minh khẽ đảo, nhìn thoáng qua ông lão Côn U, sau đó lại nhìn lên trời.
Ông lão Côn U nhìn chằm chằm Tô Minh thật lâu: “Có thể khoan dung được thì hãy cố gắng khoan dung độ lượng!”
“Độ cái con khỉ nhé? Độ lượng hả? Ông đây cũng không rảnh đến tìm mộ phần của bộ tộc Côn Hỗn Độn các người, nếu không tôi sẽ đào cả mộ tổ tiên các người lên!”, Tô Minh nhe răng cười, cực kỳ tàn nhẫn.
Không đùa.
Người kính ta một thước.
Ta nhường người một trượng.
Muốn giết tôi hả, ha ha ha…
“Này thanh niên kia, cậu tưởng lão già này không dám ra tay hả?”, trong hai mắt ông lão Côn U đầy sát ý: “Nơi này chính là Liên minh Hoang Thần đấy!”
“Lão già, ông có thể thử xem!”, Tô Minh không hề bị uy hiếp một tí nào.
Ông lão Côn U dám ra tay anh sẽ dùng đến phân thân Long Quy Hỗn Độn.
Dùng hết cả hai.
Giết hết tất cả bộ tộc Côn Hỗn Độn.
Ông lão Côn U im lặng.