• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326: Con chồn Tam Mao

“Đáng tiếc, con nhóc này mặc dù lĩnh ngộ được ý cảnh Siêu việt, nhưng tiếc là cảnh giới hơi thấp, lại thêm chất lượng của Chân khí không cao, cũng chưa từng tu luyện Võ kỹ ngang tàng nào, cho nên, lực chiến đấu vẫn tương đối kém, nếu không, chiếc đũa này của cô ta mà tuỳ ý vạch qua, đã đủ để giết chết công chúa nhỏ Cổ Kim kia rồi. Nhưng mà, công chúa nhỏ Cổ Kim này, mặc dù tính cách xấu xa nhưng khả năng thiên phú cũng không tệ, trong người có huyết mạch đế vương, có điều, trước mắt huyết mạch đế vương vẫn chưa được thức tỉnh hoàn toàn”, Thiên nữ Tạo Hoá nói, giọng đầy vẻ tiếc nuối.

Nhưng Quý Thanh Hoà lại tiếp tục ra tay.

Vẫn là chiếc đũa trong tay.

Xoẹt!.

Một đường rất nhẹ.

Bỗng nhiên, một điểm sáng, mỏng manh như đầu cây kim.

Mỏng manh đến mức khiến người ta tưởng đó chỉ là ảo giác.

Đến Tô minh cũng không thể nhìn rõ, còn phải dựa vào sự trợ giúp của Thần huyết và kho báu huyết mạch mới có thể miễn cưỡng bắt được vào trong mắt.

Điểm sáng đó được Quý Thanh Hoà điều khiển, ngưng tụ đến cực điểm, có lẽ nó còn mảnh hơn cả độ dày của một sợi tóc đến cả trăm nghìn lần, nhưng càng là như vậy thì lực tấn công càng khủng khiếp.

Khi điểm sáng xuyên qua bầu không, đến cả không khí và không gian xung quanh cũng đều thay đổi.

Như thể dịch chuyển tức thời.

“Tam Mao, ra tay!!!”, công chúa nhỏ Cổ Kim hét lên, đôi con ngươi co rút, đầy sự dè chừng.

Quý Thanh Hoà điểm nhẹ một cái thôi đã khiến cô ta nảy sinh trực giác không thể chống đỡ nổi.

Cho nên, cô ta chỉ đành để Tam Mao ra tay.

Tam Mao, chính là con chồn nhỏ mang dòng máu của Thần Huyết thời hoang cổ ở trên vai cô ta.

Con chồn nhỏ này là khi cô ta còn rất nhỏ đã có cơ duyên để gặp nó.

Lúc mới bắt đầu, cô ta cho rằng nó chỉ là một con mèo đặc biệt, lại thêm cái đuôi có ba màu nên mới đặt tên cho nó là Tam Mao, cho dù sau này biết được nó không phải là mèo, là một con chồn cái mang dòng máu của Thần Huyết hoang cổ, cô ta vẫn gọi nó là Tam Mao.

Trong hai năm gần đây, Tam Mao đã rất ít khi phải ra tay, bởi vì, có đến 99.99% tu giả võ đạo không phải là đối thủ của Cổ Kim.

Không cần thiết phải dùng đến Tam Mao.

Giờ khắc này.

Tam Mao buộc phải ra tay rồi.

“Soạt…”, theo tiếng hét của công chúa nhỏ Cổ Kim, bỗng nhiên, con chồn cái béo tròn đáng yêu lúc nãy còn đang nằm ngủ ngon lành trên vai cô ta, đột ngột ngẩng đầu.

Mở mắt.

Mắt vừa mở ra, bỗng thấy con ngươi của nó có màu xanh như hai viên ngọc lục bảo.

Trong đó chứa đầy vẻ yêu dị và một loại cảm giác ăn trên ngồi trước khó mà diễn tả thành lời.

Khí tức trên người nó đột nhiên phóng thích ra!!!

Bỗng, cả sảnh tầng bốn như thể đều bị đông cứng lại.

Cho dù là Hoàng Vĩnh Lãnh và Ngô Lập Tàng cũng không thể cử động.

Bọn bọ bị trấn áp bởi một luồng khí tức cực mạnh mang đầy sức uy hiếp.

Đến cả Quý Thanh Hoà cũng run rẩy, bên dưới lớp mạng che mặt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm trọng.

Mà dường như điểm ánh sáng từ chiếc đũa khi đến trước mặt công chúa nhỏ Cổ Kim cũng đột ngột dừng khựng lại rồi biến mất tăm.

Tiếp đó.

“Vụt…”, móng của Tam Mao nhấc lên.

Vỗ một cái về phía Quý Thanh Hoà.

Bộ móng nhỏ trông giống như vuốt mèo.

Nhưng chỉ tuỳ ý vỗ một cái thôi, mà đã xuất hiện một Trảo ấn mang đầy khí thức hoang cổ, Trảo ấn sinh động như thật, còn thật hơn cả thật, nó đột ngột xuất hiện từ trong Hư không vô tận.

Cuồn cuộn từng tầng từng lớp chồng lên nhau.

Chấn động như những cơn sóng thần vô tận.

Cơn chấn động đến từ hàng trăm nghìn chiếc bóng.

Khoá chặt lấy Quý Thanh Hoà.

Dưới lớp che mặt, sắc mặt Quý Thanh Hoà càng lúc càng tái mét.

Cơ thể xinh đẹp run mạnh.

Cô ta cố ép mình nhấc chiếc đũa lên, muốn chống lại khí tức uy hiếp đến từ Thần huyết hoang cổ, để chặn lại một trảo này của Tam Mao.

Nhưng hơi miễn cưỡng.

Chân khí trong cơ thể cô ta vận chuyển điên cuồng!!!

Nhưng vẫn không đủ.

“Phụt…”.

Nôn ra một ngụm máu, chiếc khăn che mặt kia đều nhuộm đầy máu tươi.

Đôi mắt xinh đẹp của công chúa nhỏ Cổ kim hơi phức tạp, nói thực, Quý Thanh Hoà khiến cô ta có chút kính phục, là người con gái độ tuổi tương đồng với cô ta có thực lực mạnh nhất mà cô ta từng gặp.

Có thể đàn áp mình, loại thực lực và khả năng thiên phú này trước giờ rất hiếm gặp.

Cô ta không hề muốn Quý Thanh Hoà chết.

Dù gì, chi kỷ dễ tìm, đối thủ khó gặp.

Nhưng cô ta không đánh lại được Quý Thanh Hoà, không thể tiếp được một chiêu của Quý Thanh Hoà, cho dù có miễn cưỡng tiếp chiêu thì bản thân cô ta cũng phải bị thương nặng hoặc thậm chí gần chết, chỉ đành để Tam Mao ra tay.

Mà Tam Mao đã ra tay thì Quý Thanh Hoà có còn mạng hay không, cô ta không dám chắc chắn.

Tam Mao quá mạnh!!!

Nhất là khí huyết thuần khiết của Thần huyết hoang cổ kia, tưởng chừng như bàn tay của thượng đế can thiệp vào kết quả của cuộc chiến.

Chỉ cần nó ra tay, đối phương có thể sống sót được hay không, chỉ đành xem ý trời.

Lúc này.

Quý Thanh Hoà quả thực có hơi tuyệt vọng.

Cô ta đã cảm nhận được chút khí tức tử vong đang đến gần.

Trong giờ phút sinh tử, cô ta muốn đốt cháy cảnh giới của bản thân!

Lúc này, đến đốt cháy tinh huyết và Chân khí thì cũng không đủ.

Thứ cô ta có thể lấy ra chính là đốt cháy ý cảnh “Siêu việt”.

Nhưng đúng vào lúc này.

Đột nhiên.

Cô ta cảm nhận được một lực kéo.

Bàn tay nhỏ của cô ta bị Tô Minh nắm chặt.

Tô Minh kéo mạnh Quý Thanh Hoà về phía sau lưng mình.

Quý Thanh Hoà ngây ra.

Cùng lúc khi cô ta đang ngẩn người, bên tai truyền đến giọng nói yên tĩnh, bình tĩnh, không chút hoài nghi của Tô Minh: “Giao cho tôi đi, không đến mức phải đốt cháy ý cảnh của cô”.

Lời vừa dứt.

Tô Minh đột nhiên ra tay.

Là một kiếm.

Với sức mạnh thuần tuý 8 triệu 500 nghìn kg cùng với Kiếm ý Linh động Sơ kỳ, lực khống chế tuyệt đối lên đến mức cực hạn, quy luật không gian và chiêu thứ nhất Thiên Vẫn Kiếm!

Rất mạnh!!!

Nhưng, không phải là chiêu thức mà Tô Minh am tường nhất, dù gì, anh còn chưa dùng đến Ma La kiếm mà một ngày chỉ được dùng một lần.

Cũng không dùng đến ‘Đại hoang vu quyền’

Nguyên nhân khiến anh chưa dùng đến chiêu thức mạnh nhất và dốc hết sức lực là bởi không cần thiết.

Tam Mao quả thực rất khủng khiếp.

Nhưng Tô Minh chắc chắn, đối phương còn chưa thành niên.

Lực chiến đấu thực chiến chân chính, nhiều nhất cũng chỉ ở cảnh giới Động Hư Đỉnh phong đến Bán bộ Thông thiên mà thôi.
Chương 327: Công chúa nhỏ tháo chạy

Nguyên nhân khiến Quý Thanh Hoà cảm thấy luồng khí tức kia cực mạnh, không thể chống đỡ, khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến sắp nằm rạp xuống đất là vì sự uy hiếp đến từ khí tức huyết mạch của Thần Huyết hoang cổ.

Loại uy hiếp này thực sự rất kinh khủng.

Nhưng chỉ có mỗi Tô Minh là có thể coi khinh loại uy hiếp này, bởi vì, trong người anh có khí thế của Thần long.

Mặc dù, khí thế của Thần long trong anh chỉ có một chút, không mạnh, nhưng cũng đủ để đối địch bằng khí tức với Tam Mao này.

Nhưng, một chút khí thế Thần long này lại có thể khiến cho Tô Minh không bị chút xíu ảnh hưởng nào bởi khí tức huyết mạch của Thần huyết hoang cổ.

Nếu đã không bị ảnh hưởng, với kiếm chiêu khủng khiếp của anh, đã đủ rồi.

Sau khi Tô Minh xuất chiêu.

Dù là Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, Quý Thanh Hoà, công chúa nhỏ Cổ Kim hay là Cổ Sâm hoặc tất cả mọi người có mặt ở đó…

Trong một tích tắc, đầu óc mọi người gần như trống rỗng.

Chết cũng không thể tin được.

Tô Minh từ đầu đến cuối đều bị phớt lờ, dù gì, cũng chỉ là cảnh giới Bán bộ hoá thần.

Nói khó nghe chút chính là thứ rác rưởi.

Yếu đến mức đáng thương.

Nhưng thực lực của anh ấy…

Ông trời ơi!

Mạnh!

Thực mạnh!

Khí tức một kiếm kia của Tô Minh đã đủ để nói cho tất cả mọi người, thực lực của anh rốt cuộc ra sao?

Càng đừng nói đến việc, trong lúc tất cả mọi người có mặt ở đó bị khí tức huyết mạch của chồn cái nhỏ làm cho kinh hãi đến mức không thể động đậy, mà Tô Minh lại có thể chống lại một cách dễ dàng, sau đó xuất chiêu.

Rõ là trái với lẽ đời mà!

Từng ánh mắt đờ đẫn, nhìn chằm chặp vào Tô Minh, khoé mắt giật giật.

“Rắc!”

Ánh kiếm cắt qua chưởng ấn tựa như núi thần từ thời hoang cổ của Tam Mao.

Vậy mà lại đập nát chưởng ấn kia.

Đương nhiên, tự bản thân ánh kiếm kia cũng tan vào hư vô.

Coi như ngang tài ngang sức.

Nhưng còn chưa đợi Tam Mao thở phào.

Lại nghe thấy…

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”.

Tiếng Kiếm âm vang lên liên tục, như thể tiếng sấm mùa hè liên miên không dứt.

Đôi mắt màu xanh đậm của Tam Mao đang trợn trừng lên như muốn lọt tròng, nó nhìn thấy cái gì????

Loài người kia lại có thể đánh liền một lúc ra mười bóng kiếm liên tiếp.

Mỗi một bóng kiếm đều mạnh mẽ, ngang tàng vô địch như chiêu kiếm kia.

Mỗi một bóng kiếm đều sắc bén mang đầy hơi thở khiến nó kinh hồn táng đảm.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Tam Mao như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ, lập tức rụt lùi về phía sau cổ của công chúa nhỏ Cổ Kim…

Thậm chí, nếu nhìn kỹ, còn thấy nó đang run cầm cập.

Mà công chúa nhỏ Cổ Kim thì đang trợn to đôi mắt xinh đẹp.

Là kinh hoàng.

Là sốt ruột.

Là chấn động.

Sau đó, cũng chẳng thèm để ý đến những thứ khác…

“Ô Thiên La!!!”, công chúa nhỏ Cổ Kim hét lên.

Một cây dù giấy màu lam tím, như ảo thuật bỗng nhiên xuất hiện, giống một đoá hoa bung nở, lập tức bật mở.

Trên chiếc ô lấp lánh ánh sáng sắc màu, tiên sương vấn vít, pháp trận gắn kết với nhau như một tấm lưới… dựng nên một bức tường khí xoáy phòng ngự màu lam tím, nửa trong suốt, dày dặn và đầy vẻ cổ quái!

Công chúa nhỏ Cổ Kim đúng là bị ép đến đường cùng, chỉ dành phải dùng đến ô Thiên La, ô Thiên La chính là chí bảo phòng ngự cấp bậc Bán bộ Chân khí.

Đáng tiếc, lại là một vũ khí có khuyết điểm.

Do đó, chỉ có thể dùng được hai lần mà thôi.

Đây là món quà sinh nhật mà mẹ cô ta đã tặng từ rất nhiều năm trước.

Bao nhiêu năm nay, cô ta vẫn luôn không nỡ dùng đến, bởi vì, chỉ có thể dùng được hai lần, dùng một lần là sẽ ít đi một lần.

Lúc này, đành phải dùng đến thôi.

Nếu không, bản thân mình sẽ phải chết.

Tam Mao, cũng sẽ chết.

“Tôi nhớ kỹ anh rồi”, cùng lúc ô Thiên La bật mở, công chúa nhỏ Cổ Kim quăng ra một câu rồi bỏ trốn.

Lúc này không trốn, sau đây sẽ chẳng còn cơ hội để trốn nữa.

Thực lực của Tam Mao thế nào, cô ta là người rõ nhất.

Tam Mao còn bị đánh bại ngay lập tức, mình cũng sẽ chẳng khá khẩm hơn.

Hơn nữa, đối phương mang đến cảm giác rất tàn nhẫn, rất mạnh, so với Quý Thanh Hoà mà nói còn mạnh hơn nhiều, đừng nhìn Quý Thanh Hoà không vừa mắt liền ra tay đánh nhau, còn mang vẻ lạnh lùng, nhưng nếu nói đến tàn nhẫn thì tuyệt đối không bằng được người thanh niên ở cảnh giới Bán bộ Hoá thần kia.

Còn về anh họ Cổ Sâm.

Cổ Kim thẳng thừng bỏ mặc luôn.

Chết luôn thì càng tốt.

Đều vì cái tên thích sinh sự này, tên vô dụng không biết sống chết là gì, nếu không thì cô ta đường đường là công chúa nhỏ Cổ Kim, làm sao lại phải rơi vào kết cục trốn chạy thế này?

“U u u…”.

Đúng vào khoảnh khắc công chúa nhỏ Cổ Kim tháo chạy, hơn mười bóng kiếm đã được chồng chất vô tận, ngưng tụ và kết tinh kia điên cuồng rơi lên chiếc lưới phòng ngự kết bởi ô Thiên La.

Phát ra âm thanh chói tai.

Sau hơn mười tiếng vang, lưới phòng ngự kia dần tối đi, như ẩn như hiện…

Nhưng, vẫn không hề bị phá nát.

“Loại sức mạnh phòng ngự này, đúng là chí bảo trong phòng ngự”, trong lòng Tô Minh thầm cảm thán, kiếm chiêu mà mình dốc sức đánh ra, mỗi một chiêu đều có thể giết chết cảnh giới Động hư hậu kỳ thậm chí Bán bộ Thông thiên trong chớp mắt, hơn nữa còn là mười chiêu??? Phải mạnh đến mức nào mới có thể ngăn lại được?

Khá là bất ngờ.

“Công chúa nhỏ Cổ Kim? Trong cuộc kiểm tra của học viện Linh Võ mấy ngày tới, hẳn là sẽ còn gặp nhau nhỉ?”, Tô Minh nhủ thầm, anh không hề có ý muốn giết công chúa nhỏ Cổ Kim, dù gì, hôm nay Cổ Kim rất bá đạo, kiêu căng, hống hách nhưng xét cho cùng cũng không đến nỗi mất đi nhân tính, trước đó đánh nhau với Quý Thanh Hoà, không hề có ý định lấy mạng của Quý Thanh Hoà, do đó, không đến mức phải giết cô ta.

Mấy nhịp hô hấp sau, lưới phòng ngự kia dần dần biến mất.

Sảnh lớn tầng bốn càng trở nên yên tĩnh.
Chương 328: Dung hợp chuông Thiên Địa Huyền Hoàng

Một ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh!

Cung kính.

Vô cùng cung kính.

Ai mà ngờ rằng một người trẻ tuổi bán bộ hóa thần, lúc trước luôn bị ngó lơ vậy mà lại… có thực lực khủng khiếp như thế?

Đánh bại được thú nuôi của công chúa nhỏ Cổ Kim thì ít nhất cũng phải là cảnh giới động hư điên phong!

Mà Tô Hiên vừa tròn 22 tuổi, chỉ là bán bộ hóa thần.

Không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc này.

Lúc trước và hiện tại đối lập quá lớn.

Giống như một gã ăn mày đột nhiên trở thành tỷ phú vậy.

“Tôi đúng là có mắt như mù”, Ngô Lập Tàng cười gượng lắc đầu, khóe miệng co rút, ông ta tưởng rằng Tô Minh chỉ là người qua đường bình thường mà thôi, nào ngờ…

“Càng lúc càng thần bí, càng lúc càng khó đoán”, Quý Thanh Hòa nhìn Tô Minh, hứng thú mà lẩm bẩm, tiếp đó, khuôn mặt xinh đẹp dưới tấm vải che đỏ lên, cô ta nhớ tới lúc trước Tô Minh túm lấy tay cô ta, che chở cho cô ta ở phía sau. Hình ảnh ấy vô cùng rõ ràng như được khắc sâu trong đầu.

“Tạm biệt, không tiễn”, đột nhiên một giọng nói vang lên.

Tô Minh giơ một ngón tay lên.

Bỗng.

Một luồng lực thoát ra từ ngón tay biến thành một mũi châm.

Trong nháy mắt.

Đâm thẳng vào mi tâm Cổ Sâm.

Cổ Sâm trợn mắt, vẻ mặt tràn ngập sự kinh hãi, hoảng sợ, không thể tin nổi cùng hối hận.

Sau đó.

Hắn ngã rầm ra đất.

Chết.

Máu tươi từ từ tuôn ra từ chỗ mi tâm.

“Lão già, ông tiếp tục cười nhạo đi chứ!”, tiếp đó, Tô Minh nhìn Hoàng Vĩnh Lãnh, cười khẩy nói.

Tô Minh không phải là người rộng lượng.

Ngô Lập Tàng mặc dù hơi nhút nhát nhưng cũng coi là một người tốt.

Lúc trước anh đã thấy rõ ràng Hoàng Vĩnh Lãnh cười nhạo ông ta cùng anh và Quý Thanh Hòa.

“Chàng trai này, tôi… tôi… xin lỗi!”, Hoàng Vĩnh Lãnh run lẩy bẩy đứng lên rồi cong lưng, suýt thì quỳ xuống luôn.

Ông ta sợ muốn chết.

Thực lực của Tô Minh hoàn toàn có thể giết chết ông ta.

“Tiền bối, chúng ta về khách sạn thôi”, Tô Minh không thèm để ý đến Hoàng Vĩnh Lãnh mà nhìn Ngô Lập Tàng nói.

Ngô Lập Tàng đưa anh và Quý Thanh Hoà rời khỏi lầu Huyền Nguyệt.

Trên đường, Ngô Lập Tàng có hơi thẫn thờ, rõ ràng là đến hiện tại ông ta vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện vừa xảy ra.

Về đến khách sạn.

Tô Minh và Quý Thanh Hòa ở hai phòng liền kề nhau.

Bước vào phòng.

Tô Minh bắt đầu tu luyện.

Một chiếc chuông xuất hiện trước mặt anh.

Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

Đã lâu rồi anh chưa dùng nó.

Hôm nay công chúa nhỏ Cổ Kim sử dụng chiếc ô Thiên La đã khiến anh nhớ ra.

“Cái chuông này không tầm thường”, Tô Minh không ngờ thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên lên tiếng.

Anh trợn mắt.

Sao có thể?

Thiên nữ Tạo Hóa thế mà lại đánh giá cái chuông này là không tầm thường?

Vậy thì nó nhất định còn đáng giá hơn cả thế.

“Mong thiên nữ tiền bối chỉ giáo”.

“Anh sử dụng cái chuông này thế nào?”

“Tôi dùng chú ngôn và quyết pháp”, Tô Minh không hề do dự nói, hơn nữa còn nói chú ngôn và quyết pháp ra, hoàn toàn không cần phải che dấu thiên nữ Tạo Hóa. Tô Minh biết báu vật có quý đến đâu thì với cô ta mà nói cũng chỉ là rác rưởi, ai cũng có thể thèm muốn bảo vật của anh, chỉ có cô ta là không.

“Anh là đồ ngốc à? Cái chuông này là dùng để dung hợp, lúc cần dùng thì chỉ cần động não là được, cần gì chú ngôn và pháp quyết?”, thiên nữ Tạo hóa buồn cười: “Đúng là tay cầm kho báu mà không biết”.

Tô Minh sửng sốt.

“Dung hợp? Dung hợp thế nào?”

“Bây giờ tách vỏ ngoài của nó ra”, thiên nữ Tạo Hóa từ tốn nói: “Sau đó hấp thụ nó là có thể dung hợp được”.

“Hả? Vỏ ngoài? Vỏ ngoài gì?”, Tô Minh muốn khóc đến nơi rồi, anh không hiểu gì cả.

“Cái chuông này là một bảo vật ẩn, anh không nhìn ra cũng phải, bình thường thì nó sẽ có hai lớp, một lớp là màu vàng kim mà mắt thường có thể nhìn thấy được, vách chuông tỏa ra sắc kim nồng đậm dấu ấn của thời gian cùng khí tức từ thời cổ đại, khi anh tách lớp thứ nhất ra thì sẽ thấy lớp thứ 2”.

“Thiên nữ tiền bối, cô chắc chứ? Cái chuông này ghê gớm lắm đấy, vậy mà chỉ là lớp vỏ ngoài để lừa người?”

“Chứ còn sao nữa? Đúng là nó cũng được đấy nhưng làm sao bằng được bảo tàng giấu ở bên trong?”

“Thiên nữ tiền bối, tôi phải tách lớp thứ nhất thế nào?”, Tô Minh hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Chẳng phải anh vẫn còn hai ngọn hỏa độc hay sao? Lấy ra một ngọn để thiêu vách chuông, trong lúc đó thì anh dùng thanh kiếm trông như cái vòng tay mà anh đang đeo để chém vỡ cái chuông là được”.

“Tôi hiểu rồi”.

Tô Minh gật mạnh đầu.

Anh làm theo.

Mặc dù phải trả một cái giá lớn là một ngọn thiên hỏa hỏa độc cùng với Ma La kiếm chỉ dùng được một lần nhưng anh tin tưởng nó xứng đáng.

Thiên nữ tiền bối chưa từng sai lầm.

Ngay sau đó.

Thiên hỏa hỏa độc rơi lên vách chuông tiếp đó lan ra không ngừng rồi bao trùm lấy toàn bộ nó.

Cái chuông hơi rung lên, màu vàng kim càng lúc càng đậm.

Tô Minh cầm lấy Ma La Kiếm, để sử dụng hiệu quả hơn anh còn dùng cả đá nội giáp.

Tô Minh nhìn chằm chằm vào cái chuông rồi đột nhiên.

Vung kiếm!

Keeng!

Ma La Kiếm chém mạnh lên thân chuông khiến nó rung lên, mãi một phút sau mới dừng lại.

Tiếp đó, Tô Minh tiếp tục chém.

Theo từng nhát chém của anh, màu vàng kim rực rỡ tỏa ra từ chiếc chuông cuối cùng cũng dần nhạt đi.

Thậm chí thân chuông còn bắt đầu nứt vỡ.

Mắt Tô Minh sáng lên, anh vung kiếm càng nhanh, chém càng mạnh.

Anh đã bố trí trước trận pháp theo lời của thiên nữ Tạo Hóa nên mới khiến cả căn phòng ổn định, âm thanh cũng không truyền ra ngoài, nếu không cả khách sạn đều đã sập xuống, tiếng động lan ra khắp cả Linh Võ Thành rồi.



Khách sạn Đông Bảo.

Phòng thiên tự số một tốt nhất.
Chương 329: Đao ý cảnh giới linh động điên phong

“Ông Lộc”, công chúa nhỏ Cổ Kim nói với khoảng không trước mặt.

Tiếp đó một ông lão tóc bạc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.

“Vì sao vừa nãy không cứu tôi?”, cô ta nhìn ông lão tóc trắng rồi hỏi, giọng nói có vẻ trách móc.

“Đối phương hoàn toàn không có ý giết cô, hơn nữa, cô vẫn còn rất nhiều bài tẩy, hoàn toàn không đến mức nguy hiểm đến tính mạng”.

“Nhưng tôi rất mất mặt, anh ta đã đánh bại tôi, ngay cả Tam Mao cũng không phải đối thủ, ông nên ra tay giữ thể diện cho tôi”, Cổ Kim oán trách.

“Công chúa, sự tồn tại của tôi chỉ để đảm bảo an toàn cho tính mạng của cô chứ không phải để chắc chắn cô sẽ thắng”.

Cổ Kim cáu kỉnh.

Ông Lộc quả là người bảo thủ.

“Vậy được, có thể lấy tài nguyên võ đạo mà ông tôi để lại ra đưa cho tôi chứ?”, công chúa nhỏ Cổ Kim trầm giọng nói. Cô ta đã thầm thề trong lòng rằng sẽ đánh bại Tô Minh và Quý Thanh Hòa trong cuộc thi của học viện Linh Võ vào vài ngày sau. Đặc biệt là Tô Minh, cô ta có chết cũng không thể thua anh, đây là sự kiêu ngạo của cô ta.

Nhưng cô ta biết năng lực của mình có hạn, cho nên…

“Chuyện này…”, ông Lộc hơi do dự, bây giờ đưa tài nguyên võ đạo trong nhẫn không gian cho công chúa, nếu nền tảng của cô ta không ổn định lại vội vàng đột phá thì sẽ để lại ảnh hưởng về sau.

“Nền tảng của tôi đã rất vững vàng rồi, đặc biệt là sau khi đối đầu với Quý Thanh Hòa”, công chúa nhỏ Cổ Kim nhìn ra ông Lộc đang lo lắng gì, nghiêm túc nói.

Ông Lộc cuối cùng vẫn đồng ý.

Ông ta đưa nhẫn không gian cho cô ta.

Tiếp đó, ông Lộc biến mất, trước đó ông ta thở dài: “Cổ Sâm chết rồi”.

“Xùy, chết thì chết, đáng đời hắn! Hắn sớm nên chết rồi! Còn nữa, ông Lộc, ông thật sướt mướt, nghe ông nói có vẻ buồn bã, thương cảm như thật quan tâm lắm ấy, rõ ràng ông có cơ hội cứu hắn vậy mà chỉ đứng nhìn”, công chúa nhỏ Cổ Kim châm chọc nói.

Tâm trạng của cô ta rất tốt.

Lấy được tài nguyên võ đạo.

Cô ta đương nhiên vui vẻ rồi.

Những tài nguyên võ đạo này khá đáng sợ, cô ta tin rằng trong vòng vài ngày cảnh giới của cô ta sẽ tăng lên khiến thực lực được nâng cao.

“Tô Minh, mong là vào cuộc thi của học viện Linh Võ vài ngày sau anh đừng để bị đả kích đến bật khóc, bản công chúa sao có thể thua được, tôi nhất định sẽ thắng lại gấp 10 lần!”, công chúa nhỏ Cổ Kim gằn từng chữ.

Lòng hiếu thắng của cô ta đã nổi lên rồi.

Cô ta tập trung tu luyện.

Trong lúc công chúa nhỏ Cổ Kim tu luyện, Tô Minh điên cuồng chém chuông Thiên Địa Huyền Hoàng…

Cả Linh Võ Thành.

Như thể nổ tung!

“Đậu, mi có thấy Quý Thanh Hòa đó rất dễ dàng đánh bại công chúa nhỏ Cổ Kim không?”

“Bán bộ hóa thần lại đánh bại thú cưng có huyết mạch thần thú cổ đại của công chúa nhỏ Cổ Kim, khó tin không? Bây giờ nghĩ lại vẫn khiến người ta phát run! Người đó tên là Tô Minh, rất trẻ, tôi thấy anh ta hoàn toàn có cơ hội cùng tư cách khiêu chiến Tống Kình Thương và Vu Khung rồi”.

“Vốn cho rằng cuộc thi của học viện Linh Võ lần này người đạt hạng nhất sẽ là Tống Kình Thương, Vu Khung và Cổ Kim, ai ngờ tự nhiên lại có hai người trẻ tuổi tài năng như vậy nhảy ra”.

“Đúng là hấp dẫn!”

“Thật đáng mong chờ, thật hận thời gian không thể trôi nhanh hơn mau chóng đến ngày diễn ra cuộc thi”.



Trong Linh Võ Thành, một khách sạn nhà dân.

Trong một căn phòng cổ xưa.

Một người đàn ông đang ngồi pha trà, vẻ mặt chăm chú, mỗi một động tác đều như đang biểu diễn kỹ thuật trà đạo, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng dễ chịu.

Ngồi trước mặt chàng trai trẻ tuổi là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu tím. Ông ta hơi gầy nhưng khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén. Ông ta rất mạnh!

Chàng trai trẻ đang pha trà tên là Vu Khung.

Mà người đàn ông trung niên mặc áo bào tím là lục trưởng lão của học viện Linh Võ.

Đứng ở một góc khác trong phòng là một người hầu.

Người hầu đang cung kính kể lại chuyện về Tô Minh, Quý Thanh Hòa và công chúa nhỏ Cổ Kim ở lầu Huyền Nguyệt.

Cho đến khi người hầu nói xong.

Cảm xúc của Vu Khung vẫn không có gì thay đổi.

Hắn ta cũng không nói gì.

“Lui xuống đi”, Vu Khung xua tay bảo người hầu rời đi.

“Lục trưởng lão, xin mời”, Vu Khung lại rót trà cho người đàn ông trung niên mặc áo bào tím.

“Cậu Vu không lo lắng?”, lục trưởng lão tò mò hỏi.

“Chuyện này không đáng để tôi phải quan tâm”, Vu Khung tự rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm rồi cười nói: “Quý Thanh Hòa hẳn chỉ mạnh hơn Cổ Kim một chút, còn Tô Minh chỉ đánh bại yêu thú thượng cổ chưa trưởng thành, thực lực là có nhưng chẳng qua là do có cách gì đó chống lại được khí tức của con yêu thú đó mà thôi, thực lực của hắn cũng chỉ có thế”.

“Cũng chỉ có thế?”, lục trưởng lão cảm thấy Vu Khung có hơi tự cao.

“Hắn không đỡ nổi một đao của tôi”, Vu Khung thu lại nụ cười, dơ ngón trỏ lên, trên ngón tay đó có ánh sáng lờ mờ lướt qua.

“Đao ý kỳ linh động đỉnh phong?”, lục trưởng lão hít sâu một hơi, mắt trợn trừng, lời đồn chẳng phải nói đao ý của Vu Khung là linh động hậu kỳ ư?

Sao lại bỗng nhiên đột phá lên linh động đỉnh phong rồi?

Dù chỉ tăng lên có một kỳ nhưng lại giống như một bước lên trời.

Ý cảnh vô cùng, vô cùng khó tăng lên.

Huống chi đã lên đến cảnh giới linh động.

Thật khiến người ta kinh hãi!

“Lục trưởng lão, hiện tại ông cảm thấy Tô Minh có thể đỡ được một đao của tôi không?”, Vu Khung nhếch mép, khinh thường từ tận đáy lòng.

“Đương nhiên là không thể”, lục trưởng lão cười bất đắc dĩ, chuyện này còn cần phải hỏi nữa hay sao?

Đao ý cảnh giới linh động đỉnh phong.

Đây… còn là người nữa không?

Chuyện khác không nói, chỉ riêng đao ý đã gần như có thể giết chết được bán bộ thông thiên, thậm chí có thể đánh ngang được với người thuộc cảnh giới thông thiên chân chính.

Tô Minh chả là cái thá gì cả!
Chương 330: Tôi đang nằm mơ sao

Cùng lúc này, trong một tòa nhà ở góc thành phía nam của Linh Võ Thành, người con trai áo vàng từ từ mở mắt ra. Hắn ta vừa tu luyện xong.

Một người giúp việc đang ở trước mặt hắn và kể về những chuyện xảy ra hôm nay ở lầu Huyền Nguyệt.

“Quý Thanh Hoà? Còn mạnh hơn cả Cổ Kim? Đúng là khiến bổn thái tử có chút hứng thú đấy. Mấy ngày sau khi kỳ sát hạch bắt đầu, nếu như cô ta có thể lấy được chút thành tích thì nói không chừng bổn thái tử còn cho cô ta cơ hội được làm thái tử phi ý chứ”, người con trai áo vàng nói với giọng bỡn cợt.

Giọng nói đó vô cùng bá đạo và vang vọng.

Hắn ta đã tu luyện được Hoàng đạo và Bá đạo rồi!

“Còn Tô Minh? Hy vọng anh có thể có chút thực lực, nếu như có thể tiếp được một chiêu của bổn thái tử thì tôi sẽ thưởng cho anh một số đồ tốt”, người con trai áo vàng chính là Tống Kình Thương. Hắn ta vô cùng tự tin, nói: “Nếu như không có thực lực mà chỉ là khoác lác thì cũng đừng trách khi chết trong tay bổn thái tử”.

Hắn ta không thèm để ý trong Linh Võ Thành có bao nhiêu yêu nghiệt hay thiên tài?

Bởi vì có yêu nghiệt hay thiên tài đến đâu thì cũng không bằng mình được?

Hắn ta cũng không quan tâm có bao nhiêu người trẻ tuổi ẩn giấu thực lực và thiên phú võ đạo.

Bởi có ẩn giấu kiểu gì thì cũng không bằng mình được.

..

Trong khách sạn…

Cuối cùng Tô Minh cũng dừng múa Ma La Kiếm.

Sắc mặt anh tái nhợt, thậm chí còn bị thương chút ít.

Ma La Kiếm không hề dễ sử dụng. Cũng may là sau khi thu kiếm lại thì vết thương cũng nhanh chóng được hồi phục.

Trong mắt Tô Minh đều là vẻ kích động, thần sắc cũng có chút phức tạp.

Anh nhìn không chớp mắt vào chiếc chuông ở trước mặt.

Đó là chiếc chuông bán trong suốt.

Vách chuông đã bị đập vỡ hoàn toàn và hóa thành hư vô.

Dần dần, màu vàng biến mất và xuất hiện một chiếc chuông lớn bán trong suốt và có màu trắng bạc.

“Đây… Đây là kết tinh thể đá sữa trong truyền thuyết? Nhiều vậy sao?”, Tô Minh há hốc mồm, giọng nói có chút run rẩy.

Anh có đọc được dòng giới thiệu về tinh thể đá sữa trong sách cổ.

Đó là thứ vô cùng tốt.

Huống hồ chiếc chuông ở trước mặt lớn như này, không biết dùng bao nhiêu tinh thể đá sữa đây?

“Hấp thụ luyện hóa hết chiếc chuông có tinh thể đá sữa trước mặt anh đi, nó có lợi lắm đó. Không chỉ vậy, đợi sau khi anh hấp thụ xong thì còn có một niềm vui bất ngờ đang đợi anh nữa”, thiên nữ Tạo Hóa tùy ý nói, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, Tô Minh bắt đầu hấp thụ.

Lúc này anh chỉ cảm thấy có nguồn sức mạnh dồi dào đang sục sôi trong người mình.

Sức mạnh quá lớn, kho tàng huyết mạch cũng đã được sử dụng.

Sau khi hấp thụ xong, Tô Minh không dùng sức mạnh của tinh thể đá sữa để đột phá.

Bởi vì như vậy thì sức mạnh của mình sẽ không chắc chắn, mà đột phá thì còn gây hại cho bản thân.

Tô Minh cố kìm nén tâm thái muốn đột phá của mình, cố gắng vận chuyển lượng lớn sức mạnh của tinh thể đá sữa vào trong cơ thể mình.

Nếu đã không muốn đột phá thì dùng để nuôi dưỡng cơ thể mình vậy!

Thời gian dần trôi qua, Tô Minh chỉ cảm thấy từng tế bào máu thịt trong cơ thể mình được tổ hợp lại. Mặc dù rất đau, nhưng sau nỗi đau đó đổi lại là sự kiên cố, dồi dào năng lượng.

Cảm giác đau đớn sống không bằng chết dày vò anh chừng một ngày. Cuối cùng, Tô Minh cũng hấp thụ được hoàn toàn tinh thể đá sữa.

Cơ thể anh toát ra ánh sáng lấp lánh khiến người khác chấn động.

“Hì hì… Sức mạnh lại tăng lên gấp ba rồi”.

“Sức mạnh thuần túy cũng tăng lên nhiều. Nếu như hiện giờ mình khởi động kho tàng huyết mạch thì chẳng phải sức mạnh thuần túy sẽ lên đến 13 triệu kg sao?”



Tô Minh rất phấn khích, bởi thu hoạch quá lớn.

Chỉ nói riêng việc sức mạnh bản thân tăng lên gấp ba, vậy đã là khủng khiếp lắm rồi. Hiện giờ lại tăng lên tiếp thì đúng là khiến người khác khiếp sợ.

Tô Minh đoán, với sức mạnh này, nếu như mình đứng tại chỗ mà một tu giả võ đạo ở cảnh giới bán bộ thông thiên tấn công, chỉ cần đối phương không lấy ra thần binh ở bán bộ chân khí thậm chí là chân khí thật thì sẽ không làm rách da hay làm tổn thương mình được.

Sức mạnh này chỉ được diễn tả bằng hai chữ ‘kinh khủng’ mà thôi.

Chứ đừng nói đến sức mạnh thuần túy 13 triệu kg. Tu giả võ đạo ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ thậm chí là đỉnh phong kỳ liệu có được sức mạnh này không? Không chắc?

“Đừng chỉ mải kích động phấn khích thế, cảm nhận xem huyết mạch của mình có gì thay đổi không?”, thiên nữ Tạo Hóa lại xuất hiện, nói.

Tô Minh ngây người ra, sau đó làm theo như vậy.

Anh tĩnh tâm cảm nhận, đến một tiếng sau…

“Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng?”, Tô Minh đột nhiên mở mắt ra, có chút đờ đẫn.

“Vận chuyển thử xem!”

Tô Minh làm theo, anh vận chuyển khí tức trong chuông Thiên Địa Huyền Hoàng giống như vận chuyển chân khí.

Ngay lập tức, trên đầu Tô Minh xuất hiện bóng dáng chiếc chuông trong suốt màu trắng bạc.

Bóng chuông bao trùm toàn thân Tô Minh rồi phả ra ánh sáng màu vàng với những ký hiệu quái dị.

Bóng chuông đó tự xoay chuyển, mỗi lần xoay đều cho người ta cảm giác chắc chắn, cảm giác như mọi thứ đều được phòng ngự hết rồi.

“Tôi… Tôi đang nằm mơ sao?”, cổ họng của Tô Minh cũng không ngừng run rẩy.

“Đây mới thật sự là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng. Lúc chiến đấu, anh nâng bóng chuông lên đỉnh đầu thì sức phòng ngự của anh sẽ tăng lên gấp ba, thậm chí gấp năm. Thậm chí anh muốn thì đẩy bóng chuông bao trùm kẻ địch. Sau khi làm xong, anh lại thu nhỏ bóng chuông lại rồi có thể nghiền nát đối phương, khiến hắn không giữ lại được thần hồn”, thiên nữ Tạo Hóa lại nói.

Tô Minh đờ đẫn người ra.

Mình có được chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đúng là nhặt được báu vật nghịch thiên, đúng là bảo bối hiếm có.

Sau đó, thời gian dần trôi, Tô Minh vẫn không ngừng tu luyện những võ kỹ khác….

Ba ngày sau…

Sáng sớm Tô Minh đã bừng tỉnh.

Anh mở cửa ra, vừa hay Quý Thanh Hoà đang ở cửa.

Ban nãy dường như Quý Thanh Hoà đang do dự là không biết có nên gõ cửa không.

“Chào buổi sáng!”, Tô Minh cười nói, tâm trạng cũng phấn khởi hơn.

“Chào anh! Chắc anh đang tu luyện à? Mấy ngày nay không thấy ra ngoài. Nhưng cũng may là giờ anh tỉnh lại, nếu không thì sẽ bỏ lỡ kỳ sát hạch đấy. Đi nào! Giờ chúng ta đến học viện Linh Võ đi, kỳ sát hạch sắp bắt đầu rồi”, Quý Thanh Hoà nói.

“Được!”, Tô Minh cười, gật đầu nói.

Ngô Lập Tàng cũng xuất hiện: “Cậu chủ Tô! Cô Quý! Chúc hai người đều lọt vào top 10 nha. Đi nào! Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn hai người đến học viện Linh Võ”.

Chỉ lọt vào top 10 sao? Tô Minh xoa xoa mũi, thầm nghĩ ‘Ngộ nhỡ đứng đầu thì sao?’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK