“Cô gái loài người, ở đế quốc Hoang Thú này mà lại muốn giết người của tộc thú, ai cho cô lá gan đó hả?”, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, khi Tê Đằng chuẩn bị chết dưới Nhất Huyền Chỉ thì chợt xa xa, cơ thể to lớn của Thái Kim Nham đã di chuyển, cứ như vừa dịch chuyển tức thời đứng chắn trước người Tê Đằng, nhếch miệng cười ra chiều suy nghĩ, có tham lam, cũng có cả ham muốn vào hào hứng, khi Nhất Huyền Chỉ đến gần thì một luồng chân khí sắc nhọn màu vàng chói mắt hiện ra để đỡ lại, chạm vào Nhất Huyền Chỉ của Tiêu Nguyện giữa không trung, lặng lẽ âm thầm phá bỏ chiêu thức, Kim Nham đã thoải mái đỡ Nhất Huyền Chỉ của Tiêu Nguyệt như thế.
Đôi mắt Tiêu Nguyệt khẽ híp lại, có chút ngạc nhiên và lạnh lẽo.
Cảnh giới của đối phương cũng không chênh lệch cô ấy là mấy, sức mạnh cũng có thể xếp ngang hàng nhau.
Tộc thú khủng bố như thế ư?
Nên biết rằng cô ấy có ký ức Nữ Đế và huyết mạch Nữ Đế.
Cùng lúc đó.
“Rầm rầm rầm rầm…”
Những cái bóng lướt qua, tất cả đều từ những khu Bằng Sơn khác trung về đây, đều là nô chủ, tuy một đám đã hóa thành hình người nhưng vẫn cao lớn và vạm vỡ, hình dạng kỳ lạ, nhe răng trợn mắt, nhanh chóng vây quanh Tiêu Nguyệt trong nháy mắt.
Hơi thở đáng sợ của tộc thú tập trung vào Tiêu Nguyệt, sát ý cực đoan cùng tàn bạo bủa vây.
Chỉ cần Kim Nham mở miệng, có lẽ tất cả các nô chủ ở đây sẽ xé Tiêu Nguyệt thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt lại tái nhợt đi.
“Này cô… Cô nhóc, cần gì phải làm thế?”, Ninh Triều Thiên run rẩy muốn đứng dậy khỏi mặt đất, lại hộc ra từng ngụm máu, không thể làm được, mặt ông ấy cắt không còn một hột máu, chỉ còn hơi thở của sự chết chóc, cười khổ nói, những lời đó có áy náy và biết ơn, cũng có một phần khó hiểu.
“Sư tôn, người là sư tôn của anh Minh, cũng chính là sư tôn của Tiêu Nguyệt”, Tiêu Nguyệt nói ra thân phận của mình.
Đôi mắt già nua đầy yếu ớt của Ninh Triều Thiên run lên, khiếp sợ: “Cô nhóc, con… Con… Con là…”
“Đúng vậy sư tôn, con đã liên lạc với anh Minh rồi, anh ấy nhất định sẽ chạy đến kịp”, Tiêu Nguyệt lại nói.
“Cái gì?”, Ninh Triều Thiên lập tức cảm thấy khó thở, lắc đầu, rồi lại lắc đầu, lắc đầu trong tuyệt vọng, cả người run run, mất hồn mất vía thì thào: “Không! Không thể được! Thế có khác gì…”
Để thằng nhóc Tô đến đây chịu chết đâu?
Ông ấy không nói ra miệng.
Đáy lòng ông ấy là nỗi tuyệt vọng, hối hận và áy náy không nói thành lời.
Thằng nhóc Tô nhận được tin tức nhất định sẽ chạy đến.
Nơi này, chính là đế quốc Hoang Thú.
Chỉ cần thằng nhóc Tô đến đây thì nó nhất định sẽ chết!
Không thể có một xác suất nào khác xảy ra được.
Tuy Ninh Triều Thiên vẫn chưa chết, nhưng nghe được tin Tô Minh sắp đến đây từ Tiêu Nguyệt thì trong lòng tuyệt vọng muốn chết rồi.
Hối hận.
Thật sự hối hận đến tận xương tủy.
Đang yên đang lành lại đến biển Vô Mệnh làm cái gì? Nếu như không đến biển Vô Mệnh, nếu như không gặp phải cơn bão to trên biển, nếu như…
Đáng tiếc, trên đời này không có nhiều chữ nếu như vậy.
“Cô gái loài người, cô nghĩ bản công tử mà muốn giết cô thì cần bao nhiêu giây?”, Kim Nham suy nghĩ hỏi, ánh mắt ngày càng nóng rực, cứ như sắp nuốt chửng con người ta, cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt.
Tuy rằng sâu trong tận xương cốt Kim Nham là sự khinh miệt và địch ý với loài người.
Nhưng người con gái trước mặt thật sự quá đẹp.
Đây là người con gái xinh đẹp nhất hắn ta từng gặp từ khi sinh ra đến nay!
Hắn ta rung động
Muốn chiếm lấy cho riêng mình.
Dường như Kim Nham đang muốn thể hiện sức mạnh của bản thân nên đột nhiên gào lên: “Rống…”
Âm thanh rung trời!
Đấy là tiếng của Kim Bằng.
Một loại thần thông của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Quy luật sóng âm, cộng hưởng xé trời.
Cộng thêm sức ép từ huyết mạch Kim Bằng Thái Cổ.
Tất cả đều dồn lại một chỗ, rất mạnh!
Nhất là giờ phút này, ở cách Tiêu Nguyệt không xa chính là Kim Nham bất ngờ lao ra đánh lén.
Nó xảy ra cực kỳ bất ngờ.
Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc ông ông lên.
Cả người như bị cả ngọn núi lớn đánh vào, đầu cứ xoay mòng mòng không thấy được gì, cơ thể mất kiểm soát liên tục lùi về phía sau.
Cổ họng có vị ngọt, đó là máu tươi trào lên từ lục phủ ngũ tạng.
Lùi lại bảy tám bước cô ấy mới dừng lại được, theo bản năng rút kiếm ra định ra tay.
Thế nhưng giờ phút này đây.
“Cô quan tâm đến sống chết của lão già này lắm chứ gì? Nếu thế thì mau buông vũ khí trong tay xuống, cố gắng càng ngoan ngoãn càng tốt đi”, Kim Nham cười đắc ý, bấy giờ, chân của hắn ta đã đặt lên đầu Ninh Triều Thiên đang ở ranh giới của sự sống và cái chết.
Giẫm thật mạnh lên đầu Ninh Triều Thiên.
Đầu Ninh Triều Thiên bị một lực rất mạnh đè nén, dưới đầu là đá nham thạch cứng rắn, bị nghiền nát như thế khiến đầu biến dạng, sắp nổ ra đến nơi, vì một sức mạnh đáng sợ ập đến khiến thất khiếu Ninh Triều Thiên bắt đầu chảy máu, cơ thể già nua run lên bần bật, nguồn sống vốn đã chẳng còn bao nhiêu ngày càng cạn kiệt.
“Không được!”, sắc mặt Tiêu Nguyệt nhanh chóng thay đổi, cả giọng cũng lạc đi, hét lên.
Kiếm trong tay chém ngay không chút do dự.
Đáy lòng gào thét trong tuyệt vọng: Anh Minh, anh mau tới đây đi! Anh mà không tới thì sư tôn sẽ chết thật đó!
“Có thế chứ”, Kim Nham hài lòng gật đầu, chân khẽ thả lỏng ra một chút để Ninh Triều Thiên có thể thở được.
“Mau bỏ sư tôn ra ngay, nếu không anh Minh mà đến thì kết cục của các người chắc chắn sẽ cực kỳ thê thảm”, Tiêu Nguyệt bình tĩnh nói, không phải lời uy hiếp mà cô ấy chỉ muốn kéo dài thời gian.
“Ha ha…”, Kim Nham chỉ cười ha hả, nhìn Tiêu Nguyệt như một kẻ ngốc.
Những tên nô chủ xung quanh lại bật cười ha hả: “Ha ha ha ha…”
Âm thanh rất lớn, rung động khắp đất trời.
Câu chuyện cười này đúng là thú vị quá thể…
Từ xưa đến nay, từ khi đế quốc Thái Cổ được thành lập, bất kỳ một kẻ nào loài người đặt chân đến đế quốc Thái Cổ này, một là chết, hai là trở thành nô lệ, không có tình huống thứ ba.
Không cần biết tên loài người đó mạnh đến mức nào!
Có thể mạnh hơn đế quốc Hoang Thú được chắc?
Chương 537: Tô Minh xuất hiện
Có thể mạnh bằng thế hệ truyền thừa của một trong mười tộc thú mạnh nhất ư?
Không bàn đến những tộc khác, chỉ mỗi bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ thì bọn họ đã bắt đầu xuất hiện từ thời thượng cổ, là con quái vật vẫn sống đến ngày hôm nay, hơn mười tộc còn lại, có tộc nào không phải là sự tồn tại bất tử?
Trên thực tế, đế quốc Thái Cổ này mạnh đến mức điên rồ, chỉ mỗi tộc Kim Bằng Thái Cổ thôi là có thể đánh hết tất cả loài người trên thế giới Tiểu Thiên, trong đó có cả những thế lực lánh đời.
Sở dĩ ngày nay loài người vẫn nắm giữ vị trí chủ đạo ở thế giới Tiểu Thiên là vì tộc thú không dám ra khỏi biển Vô Mệnh, không dám đối đầu trực tiếp với loài người, thứ họ sợ không phải là những võ tu thế giới Tiểu Thiên đó mà là những võ tu ở thế giới Đại Thiên phía sau.
Một khi thế giới Tiểu Thiên thật sự bị tộc Thú ăn tươi nuốt sống, nhưng võ tu của thế giới Đại Thiên nhất định sẽ ra mặt, khi đó, đế quốc Thái Cổ sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Vì thế lại nói tiếp, đế quốc Thái Cổ thật sự rất mạnh, rất mạnh, rất mạnh. Từ xa xưa đến nay, nhưng võ tu vượt biển đến đây hầu như đều là người của thế giới Tiểu Thiên, dù có là thiên tài, có yêu nghiệt cách mấy thì đến đế quốc Thái Cổ cũng phải thành con kiến, cũng bị dọa đến nỗi vãi ra quần.
“Muốn cứu lão già này thì cô chỉ có một cách, ừm, làm người phụ nữ của bản công tử!”, giọng Kim Nham lớn hơn.
Đây mới là mục đích của hắn ta.
Nếu không ấy hả, hắn ta đã giẫm nát đầu Ninh Triều Thiên từ lâu.
Đã giết chết Tiêu Nguyệt từ sớm.
“Mơ đi!”, Tiêu Nguyệt hét lên không do dự.
Không có một chút do dự nào.
Suy cho cùng Tiêu Nguyệt cũng là người ngây ngô, cô ấy ra mặt cứu Ninh Triều Thiên cũng chỉ vì Tô Minh mà thôi.
Nói cách khác, Ninh Triều Thiên liên quan gì tới cô ấy đâu?
Nói cách khác, trong đáy lòng cô ấy, việc trở thành người phụ nữ của Tô Minh mới là quan trọng nhất.
Chạm đến điểm mấu chốt ấy, chẳng có gì để thương lượng ở đây cả.
Nếu cô ấy đồng ý yêu cầu của Kim Nham, trở thành người phụ nữ của hắn ta thì ha ha, dù cứu được Ninh Triều Thiên cũng có còn ý nghĩa gì?
“Cô không sợ bản công tử lập tức đạp nát đầu lão già này ư?”, Kim Nham hơi ngạc nhiên, hắn ta nhíu mày lại, sao cứ thấy nước đi này hơi sai?
“Tùy anh, làm người phụ nữ của anh ư? Anh xứng chắc?”, Tiêu Nguyệt cười lạnh nói, huyết mạch Nữ Đế trong người điên cuồng di chuyển, đang chữa thương.
Tiếp theo đây, nếu Tô Minh vẫn chưa xuất hiện thì cô ấy sẽ liều mạng, liều mạng tìm cho mình một cơ hội sống.
Nếu cả chút cơ hội ấy cũng không thể có được thì cô ấy sẽ tự sát.
Trong nháy mắt, cô ấy đã gieo xuống một hạt giống như quả bom trong thần hồn Thức Hải của mình, hạt giống đó, chỉ cần một suy nghĩ của cô ấy là sẽ nổ tung, dù giờ phút này cô ấy bị một sức mạnh khổng lồ hoặc bảo bối võ đạo trấn áp cũng không thể không chế được chân khí, vẫn có thể tự bạo.
Chỉ cần cô ấy còn chút thần hồn và tư duy là đủ.
Cô ấy đang đề phòng xem Kim Nham có thứ gì đó khủng bố có thể khống chế thủ đoạn của mình trong nháy mắt hay không để chuẩn bị.
Kim Nham im lặng, hắn ta có thể nhận ra được đối phương không hề nói giỡn.
Khó xử rồi đây.
Sắc mắt Kim Nham bắt đầu trở nên âm u…
Sau vài thơi thở.
Kim Nham đã có quyết định.
Gương mặt hắn ta trở nên hung hãn, chân giẫm lên đầu Ninh Triều Thiên nhấc lên, muốn giẫm xuống thật mạnh.
Nếu lão già này không thể uy hiếp được cô gái loài người xinh đẹp tuyệt trần này thì cũng chẳng còn chút giá trị gì nữa, cũng không cần thiết phải tồn tại làm gì.
Thế nhưng vào chính ngay lúc này.
Khi Kim Nham nhấc chân lên thì không biết tại sao!
Hắn ta lại không thể giẫm cái chân đó xuống, dường như cả người hắn ta đã bị trói chặt.
Kim Nham có chút khiếp sợ và bối rối, đây… Chuyện gì xảy ra thế này?
Hắn ta trở nên điên cuồng dùng hết chân khí Thái Cổ trong cơ thể mình theo bản năng, dùng đến cực hạn.
Nhưng mà.
Vô dụng.
Không chỉ mình hắn ta mà những nô chủ ở đây, những kẻ đang bao vây nơi này cũng không biết tại sao lại phát hiện ra mình cứng đờ, bị trói buộc, bấy giờ, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc.
Đáp án đã được công bố.
Bóng dáng của loài người xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tô Minh!
Đúng là Tô Minh!
Tô Minh dùng tốc độ nhanh nhất để vọt tới nơi này.
Tô Minh cực kỳ điềm tĩnh, trông anh dường như chẳng có chút cảm xúc nào cả.
Anh lẳng lặng đi về phía Ninh Triều Thiên, nhanh chóng đỡ ông ấy dậy: “Ông già, xin lỗi nhé, tôi đến hơi trễ”.
“Thằng nhóc Tô này, con…”, Ninh Triều Thiên rung động, Tô Minh lại… Lại… Là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ?
Sao lại có chuyện đó được?
Đó là tốc độ của võ tu gì?
Khiến con người ta sợ hãi đến cùng cực.
Thế nhưng sau đó lại là sự sốt ruột, Tô Minh càng yêu nghiệt thì ông ấy càng áy náy và sốt ruột, bởi vì Tô Minh mãnh mẽ cách mấy thì nơi này vẫn là đế quốc Thái Cổ, Tô Minh sẽ chết, một người tài giỏi như thế, nếu chết ở đế quốc Thái Cổ vì ông ta thì quá đáng tiếc, Ninh Triều Thiên này tuyệt đối không thể chấp nhận được.
“Nhóc Tô, con đi mau!" Ninh Triều Thiên gào thét, muốn đẩy Tô Minh ra theo bản năng, mắt cũng đỏ lên trông thấy.
Tiếc là, không đẩy thôi.
Chẳng những thế, Tô Minh còn vội vàng dùng chân khí của mình truyền vào trong người Ninh Triều Thiên.
Tiêu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Thật kích động.
Nhưng sau đó cô ấy cũng sốt ruột và hối hận lắm, cứ muốn nói lại thôi.
Cách đó không xa, Kim Nham và bọn người tộc thú cứ nhìn chằm chằm Tô Minh, đầu tiên là chìm vào sự rung động không sao tả nổi!
Một thanh niên loài người mới hai mươi tuổi mà đã là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ rồi ư?
Không phải họ đang hoa mắt chứ?
Chương 538: Suy tính của Kim Nham
Từ khi nào loài người xuất hiện thứ yêu nghiệt có cấp bậc cao thế này.
Kim Nham lại không do dự dùng đến thần thông di truyền của tộc Kim Bằng Thái Cổ để báo cho người trong tộc.
Tuy rằng bấy giờ hắn ta đã bị hơi thở của Tô Minh giam cầm nhưng thần thông truyền tin tức này vẫn có thể dùng được trong im lặng, cũng có thể hiểu được tại sao Bằng Sơn lại quan trọng với bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ như thế, cũng chỉ để đề phòng trường hợp ngày hôm nay xảy ra mà thôi, thế nên mỗi một chủ Bằng Sơn đều được thừa hưởng thần thông truyền tin tức này.
Kim Nham truyền tin tức đi rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Minh, tên đó vừa truyền tin tức ra ngoài! Mau! Mau đi thôi! Nếu không sẽ không kịp nữa!", nhưng khi Kim Nham vừa mới truyền được tin tức đi thì Tiêu Nguyệt đã quát lên, quát rất lớn, cả người run run.
Cô ấy có huyết mạch Nữ Đế.
Tất nhiên cũng có những khả năng đặc biệt và sức mạnh.
Thần thông truyền thông tin đặc biệt của Kim Nham là thứ không ai có thể cảm nhận được, nhưng cô ấy thì có.
Trên thực tế, Tô Minh có được kho tàng huyết mạch nên anh cũng biết thôi, chẳng qua anh thấy chuyện đó chẳng có gì quan trọng.
“Nguyệt à, thả lỏng đi", Tô Minh cười nói.
Không ngờ anh lại khuyên Tiêu Nguyệt thả lỏng.
Hơn nữa còn gọi Tiêu Nguyệt là Nguyệt.
Đúng vậy, Tô Minh đã có lại chút ấn tượng tốt với Tiêu Nguyệt, không bàn đến những chuyện khác, chỉ riêng lần này, cô ấy vì anh đuổi theo tung tích của sư tôn Ninh Triều Thiên, hơn nữa còn một thân một mình vào đế quốc Hoang Thú, thậm chí biết rõ mình sẽ chết vẫn muốn đứng ra cứu lấy sư tôn vì anh khiến Tô Minh khiếp sợ.
Tình cảm chân thành Tiêu Nguyệt dành cho anh dường như còn nhiều hơn những gì anh nghĩ, còn chấp niệm hơn cả chấp niệm.
Tim người đều là thịt, Tô Minh xúc động cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Nhóc Tô! Đi! Mau đi đi! Con vẫn còn nhận người làm sư tôn này thì mau đi đi nhanh lên!", Ninh Triều Thiên quát, vết thương của ông ấy đã đỡ hơn khá nhiều, buộc lòng phải thừa nhận chân khí của Tô Minh rất khủng bố, có thể nói là vô địch trong việc chữa thương, dù vết thương của Ninh Triều Thiên nặng đến thế, sắp chết rồi, mà bây giờ chỉ mới được chân khí xoa dịu một chút đã khá hơn.
Ninh Triều Thiên rất tức giận, trở mặt.
“Sư tôn, tin tưởng con đi được không? Con rất mạnh, con có thể giải quyết được”, Tô Minh cười khổ nói.
Ninh Triều Thiên tức đến nỗi không biết phải nói gì.
Đúng là đồ nhi tốt của ta!
Đây… Đây… Đây là đế quốc Thái Cổ đấy!
Đây là nơi tập trung tinh hoa qua hàng tỷ năm của toàn bộ tộc thú, hàng tỷ cao thủ tộc thú, quái vật siêu mạnh tập trung ở đây!
Ninh Triều Thiên suýt tức đến nỗi ngất xỉu.
Cách đó không xa, tuy Kim Nham không hề có biểu cảm gì, trông có vẻ đang giảm thấp sự tồn tại của mình, sợ Tô Minh nhắm vào, nhưng trong lòng hắn ta lại suýt bật cười, thằng nhãi này, chắc tưởng mình là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ thì vô địch thiên hạ chắc?
Ngu ngốc.
Người ta thường nói loài người ngu ngốc.
Xưa kia chỉ là nghe vậy thôi, nhưng bây giờ hắn ta đã chứng kiến tận mắt.
Đúng là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ cũng không tệ, nhưng với đế quốc Hoang Thú, không, dù chỉ là bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ thôi thì cũng không cần thế hệ trước phải ra mặt, trong đám người trẻ tuổi vẫn có thể tìm được rất nhiều người giết chết loài người cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ.
Bấy giờ.
Kim Nham cảm thấy vui sướng.
Bởi vì hắn ta cảm nhận được chút khí tức từ cao thủ của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đang điên cuồng chạy thẳng đến Bằng Sơn, với tốc độ của người tộc Kim Bằng Thái Cổ, chỉ trong vài phút nữa thôi họ sẽ tới!
“Loài người kia, mong rằng lát nữa khi cao thủ của tộc Kim Bằng Thái Cổ đến thì chúng mày sẽ không sợ đến nỗi tè ra quần!”, Kim Nham nhìn ra xa, nhìn rất lâu, ra chiều suy nghĩ liếc sang Tô Minh, từ nghĩ thầm trong lòng.
Lại mười phút trôi qua.
Vết thương Ninh Triều Thiên đã khỏi, thậm chí các cơ quan trong người ông ta dường như đã mạnh lên, trong đó có khí huyết, năng lượng, lực sinh mệnh các thứ, hết sức thần kỳ.
Ninh Triều Thiên cảm nhận cơ thể mình, sự rung động đó có thể tưởng tượng được, ông ấy luôn biết huyết mạch của đồ đệ Tô Minh khá đặc biệt, nhưng không ngờ nó lại đặc biệt đến mức này.
“Đúng là cảnh tượng thầy trò tình thâm”, đột nhiên, một giọng nói mỉa mai vang lên từ vòm trời, tiếng vang mang theo tầng tầng áp lực, trên bầu trời có một bóng đen thật to che đi mặt trời hệt như Nhật Thực, khiến Bằng Sơn trở nên tối tăm u ám như lúc hoàng hôn.
Đó là bản thể khổng lồ khiến con người ta sợ hãi của Kim Bằng Thái Cổ đến. Tổng cộng bốn con, khổng lồ nhất là Kim Bằng, sải cánh có thể dài đến mấy chục ngàn mét, lướt qua bầu trời, khuấy động núi sông, hiệu quả thị giác rất rung động.
Hơn nữa còn có một sự thật thú vị là bốn Kim Bằng Thái Cổ này, độ to của bản thể có quan hệ trực tiếp với màu vàng trên người họ, bản thể càng to thì lông chim càng vàng, màu vàng ngày càng thuần khiết.
Sau đó.
Bốn bóng người xuất hiện ngay giữa sân như thể họ vừa mới bay vọt xuống từ trên trời.
Trong bốn người, có hai người trung niên và hai thanh niên, trong hai thanh niên đó có một nam một nữ.
Hai người trung niên thì khá là trầm tính, nhưng nhìn kỹ lại thì sâu trong ánh mắt đó có sự tăm tối và sát ý đày đặc, tàn nhẫn và tàn bạo.
Hai thanh niên một nam một nữ kia thì trông cũng khá là anh tuấn xinh đẹp, quần áo trên người cũng rực rỡ xinh đẹp, nhưng vẻ bễ nghễ trên mặt lại không giấu đi đâu được, sự ngạo nghễ đó là loại đứng trên tất cả mọi vật trên đời, nhìn xuống chúng sinh, là sự ngạo nghễ khi cảm thấy mình hơn người nhờ huyết mạch đang có.
Chương 539: Chuyển biến
"Bộp, bộp, bộp...", khi bốn con Kim Bằng Thái Cổ bay tới, đám nô chủ trên Bằng Sơn đều không chút do dự quỳ rạp xuống, vả lại còn hết sức kính cẩn.
Chỉ vì bốn con Kim Bằng Thái Cổ kia có huyết thống tinh khiết nhất trong tộc Kim Bằng Thái Cổ. Ở mặt này, tuy Kim Nham cũng có huyết thống Kim Bằng Thái Cổ, nhưng vẫn thua xa.
Vì vậy, những nô chủ kia dù sợ hãi và kính trọng Kim Nham, nhưng lại không bằng khi ở trước mặt bốn con Kim Bằng Thái Cổ kia.
Ngay cả Kim Nham cũng quỳ rạp xuống đất, hơn nữa, còn phải cảm ơn Tô Minh vì sau khi bốn con Kim Bằng Thái Cổ có huyết thống tinh khiết kia đến, khí thế đang đè trên người đám nô chủ và Kim Bằng đã biến mất.
"Hai tên bán bộ Bất Tử và hai tên Bất Tử tầng một?", Ninh Triều Thiên đứng cạnh Tô Minh, hơi há hốc mồm. Do vết thương đã khỏi hẳn nên sắc mặt ông ấy mới hồng hào chút, nhưng lúc này, lại bị dọa mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
Dù ông ấy biết đế quốc Thái Cổ cực kỳ mạnh và đám Kim Bằng Thái Cổ kia cũng vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, không ngờ tộc Kim Bằng Thái Cổ lại tùy tiện cử ra bốn người mạnh như vậy.
Hai bán bộ Bất Tử, hai Bất Tử tầng một là khái niệm gì? Nếu ở bên ngoài, chắc bốn người đó đã đủ để quét ngang thế giới Tiểu Thiên ấy chứ nhỉ?
Điều này cũng đáng sợ quá rồi.
Hơn nữa, Ninh Triều Thiên còn có thể cảm giác được luồng khí thế từ trên bốn con Kim Bằng Thái Cổ kia dù không nhằm vào họ, lại vẫn khiến ông ấy khó thở.
Ngoài ra, bốn người kia cũng không lớn như trong tưởng tượng. Nếu hai người đàn ông trung niên kia trông khoảng 3 triệu tuổi, thì hai thanh niên kia chỉ có 200 ngàn tuổi.
Phải biết rằng, đối phương là tộc thú, còn thuộc về nòi giống Thái Cổ thì 3 triệu và 200 ngàn tuổi kia chỉ tương đương với 300 ngàn và 20 ngàn tuổi của loài người thôi. Vẫn còn khá trẻ.
"Làm sao giờ?", Ninh Triều Thiên luống cuống, hoảng thật sự vì ông ấy không có cách nào hết.
Dường như chỉ có thể chờ chết, vả lại còn liên lụy đệ tự của mình khiến Tô Minh chôn theo.
Tiêu Nguyệt đi tới bên cạnh Tô Minh, cô liếc bốn người của tộc Kim Bằng Thái Cổ bỗng dưng đến kia, hít sâu một hơi, cơ thể mềm mại nép sát vào người anh, nhỏ giọng nói: "Anh Minh, mặc dù hai ta không sinh cùng nhau, nhưng có thể chết cùng nhau. Anh à, em không hối hận một xíu nào hết, còn anh?"
Tiêu Nguyệt chợt cảm thấy điều này cũng khá lãng mạn.
Ít nhất, những người phụ nữ khác của Tô Minh như Trần Chỉ Tình, Diệp Mộ Cẩn... không thể chết chung với Tô Minh như cô.
Về mặt này, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
"...", Tô Minh đen mặt, cạn lời. Anh càng cảm thấy mình đã quá xem nhẹ tình cảm của cô nhóc này với mình. Bởi vì anh cảm giác được lúc này trong giọng nói của cô chẳng hề sợ hãi mà còn hơi mong đợi.
Đúng là nhỏ điên.
Bấy giờ, một cô gái trông rất trẻ trong bốn người thuộc tộc Kim Bằng Thái Cổ chợt mở miệng: "Loài người, chỉ với lòng can đảm dám gây chuyện trên Bằng Sơn này của anh, cũng đủ để biết tên bốn người chúng tôi. Tôi đây tên Kim Thanh, kia là Kim Lạc, chú Kim Thủ Nghĩa và chú Kim Thủ Thần".
Thực tế ở thời đại Thái Cổ, tộc Kim Bằng Thái Cổ cũng không có tên, về sau thành lập đế quốc Thái Cổ, để dễ quản lý và phát triển nên học loài người có tên. Họ Kim được lấy từ chữ Kim trong Kim Bằng, là dòng họ riêng cho tộc Kim Bằng Thái Cổ. Ở trong trong đế quốc Thái Cổ, chỉ cần ai họ Kim thì chắc chắn là người của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
"Kim Thanh, nói nhảm nhiều như vậy với một thằng nhóc loài người làm gì? Xử cậu ta đi! Hay để tôi ra tay?", Kim Lạc có hơi trách móc, lạnh nhạt nói. Hắn ta cảm thấy, Kim Thanh lãng phí miệng lưỡi với thằng nhóc loài người kia là một sự sỉ nhục với thân phận của tộc mình. Tuy thằng nhóc đó có chút đặc biệt, là một người dám gây chuyện trên Bằng Sơn trong hàng tỷ năm qua. Nhưng, điều này chỉ có thể cho thấy đầu tên nhóc đó bị úng, còn có vẻ ngu hơn những người khác, không có tý não nào.
"À đúng rồi, ra tay nhẹ chút, đừng để cậu ta chết nhanh quá", Kim Lạc lại bổ sung. Vốn dĩ, hắn ta đang chơi đùa vui vẻ với cô hầu Linh Nhĩ thuộc tộc mèo của mình, thì bỗng bị thông báo phải đến Bằng Sơn giải quyết chút chuyện, nên đương nhiên khó chịu. Càng chưa nói tới việc đến đây còn phát hiện đối tượng giải quyết chỉ là một tên loài người nhỏ bé như con kiến. Điều này chẳng phải là đang chọc điên hắn ta sao? Vì vậy, hắn ta mới không muốn Tô Minh chết một cách dễ dàng như vậy.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức", Kim Thanh nghiêm túc gật đầu, chứ không dám chắc chắn. Bởi vì, dù cô ta có khống chế sức mạnh của mình chính xác đến mấy, ráng nương tay, thì nhiều lúc, nó vẫn không phải một loài người nhỏ bé có thể chịu nổi. Trong ấn tượng của Kim Thanh, chủng tộc như loài người là loài còn yếu hơn bất cứ một tộc thú nào trong đế quốc. Vì thế nên cô ta chẳng hiểu nổi tại sao người lớn trong tộc lại bảo không thể ra khỏi núi Vô Mệnh rồi gây chuyện với loài người.
"Tô Minh", cùng lúc đó, Tô Minh cũng bước lên trước nói ra tên của mình.
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều vô cùng căng thẳng, lại không dám mở miệng, sợ làm phiền Tô Minh.
Nhưng lúc này.
"Chậc chậc chậc... Tôi không nhìn nhầm đó chứ? Con gái của trưởng lão tộc Kim Bằng Thái Cổ được cho là cực kỳ kiêu ngạo lại đấu tay đôi với một thanh niên loài người, mà người kia còn yếu hơn mình nữa chứ, ha ha ha..."
Chương 540: Tộc Bạch Phượng đến
Lại có một giọng nói bất ngờ vang lên.
Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy hồng hạ xuống, bên cạnh còn có một ông lão, mà ông ta lại có cảnh giới Bất Tử tầng ba.
Cô gái này rất trắng, trắng đến nỗi cảm giác như trong suốt, nước da như tuyết, dung mạo xinh đẹp, có thể coi là một mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ có điều, giờ phút này, cô ta lại khinh bỉ ra mặt, cả giọng lên mặt, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Thanh.
"Bạch Như Hân! Cô tới làm gì?", sắc mặt Kim Thanh chợt thay đổi, đôi mắt tóe lửa đầy căm thù, quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Sao? Tuy nơi này là Bằng Sơn, là địa bàn của tộc Kim Bằng Thái Cổ, nhưng tộc Bạch Phượng muốn đến thì đến, muốn đi là đi thôi, tộc Kim Bằng Thái Cổ cô bắt bẻ gì được hả?", Bạch Như Hân khinh bỉ nói.
"Cô...", vẻ mặt Kim Thanh càng trở nên khó coi như muốn giết người.
Từ trước đến nay, tộc Bạch Phượng vẫn luôn coi tộc Kim Bằng Thái Cổ như kẻ thù.
Đành vậy chứ sao, hai bên đều giống nhau, suy cho cùng cũng là loài chim.
Tốc độ còn nhanh, bản thể cũng cực kỳ to lớn.
Và một số điểm khác cũng khá giống nhau.
Tộc Kim Bằng Thái Cổ nằm trong top 5 của 10 loài trong đế quốc và đang tranh giành top 3. Tộc Bạch Phượng cũng vậy, hai bên sàn sàn như nhau.
Điều này cũng khiến mâu thuẫn và cạnh tranh giữa hai tộc càng ngày càng dữ dội.
Từ ban lãnh đạo đến các thế hệ nhỏ hơn, từ người có huyết thống cao đến huyết thống thấp, chỉ cần hai bên gặp nhau đều sẽ lao đầu vào bắt bẻ, đánh nhau, nhiều khi còn chết người.
Bạch Như Hân và Kim Thanh cũng ngang tuổi nhau, đều là người nổi trội trong lứa thanh niên của tộc mình, thân phận và thực lực còn rất cao. Lần trước, cả hai tình cờ gặp nhau ở Hoang Thành và đều nhìn trúng một bộ trang sức mỹ nghệ mà ra tay đánh nhau. Lúc đó, Kim Thanh chiếm ưu thế hơn chút.
"Sao? Tộc Bạch Phượng khiêu khích như vậy là tính đánh nhau với tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi hả?", Kim Lạc mở miệng hỏi. Mà Kim Thủ Nghĩa và Kim Thủ Thần lại cảnh giác nhìn ông lão có cảnh giới Bất Tử tầng ba của tộc Bạch