Mọi người đều công nhận ông già hai hốc mắt trống không, rít thuốc lá kia cực kỳ mạnh, mạnh một cách biến thái và vượt ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng chàng trai chưa đến 22 tuổi này, dường như... dường như bị điên.
"Cái này...", Thẩm Hạc Quang khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được chút, ban nãy, ông ta gần như tuyệt vọng đến nỗi đầu óc trống rỗng.
"Đấu tay đôi 3 trận đi", Tô Minh nói tiếp: "Nếu tôi thắng một trận thì nhà họ Thẩm mấy người phải tự sát một phần. Nếu tôi thắng hết cả 3 trận, vậy từ hôm nay trở đi, nhà họ Thẩm sẽ bị xóa sổ".
Tàn nhẫn!
Quá tàn nhẫn!
Đây xem như không chết không ngừng rồi.
Nhưng tại sao anh lại không được tàn nhẫn cơ chứ?
Tha cho nhà họ Thẩm để họ trả thù hả?
"Nếu nhà họ Thẩm chúng tôi thắng thì sao?", Thẩm Hạc Quang trầm giọng nghiêm túc hỏi, nhà họ thật sự đã bước đến khoảng khắc sống còn.
"Thắng, tôi sẽ đi liền, ừ, ông già cũng sẽ rời khỏi luôn, coi như xóa hết mọi nợ nần với nhà họ Thẩm", Tô Minh bình tĩnh đáp.
Ánh mắt Thẩm Hạc Quang lóe lên tia hy vọng lẫn chút kích động.
Ông ta cảm thấy, có vè... có vẻ như nhà mình còn có một tia hy vọng để sống sót.
Nhưng mà, lời nói của Tô Minh có thể khiến ông già hai hốc mắt trống không đang rít thuốc lá kia nghe theo ư?
Thẩm Hạc Quang lén lút, dè dặt nhìn về phía Ninh Triều Thiên.
"Quyết định của thằng nhóc kia chính là ý của ông già tôi", Ninh Triều Thiên nói.
Có câu này thì Thẩm Hạc Quang yên tâm rồi!
Ông ta và Đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài liếc nhìn nhau...
Trong mắt cả hai tràn đầy hy vọng.
Ngay cả những đệ tử khác đã hoàn toàn tuyệt vọng và đang chờ chết cũng sáng mắt lên như bắt được cọng rớm cứu mạng.
Dù sao Tô Minh chỉ là Tôn giả hậu kỳ.
Dù có biến thái đến mấy thì có thể mạnh bao nhiêu?
Lẽ nào còn có thể đánh lại Hóa thần hậu kỳ hay tu giả võ đạo có cảnh giới Hóa thần đỉnh khác sao?
"Tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều có thể ứng chiến hả? Gồm những người trong thế hệ lớn hơn luôn ư?", Thẩm Hạc Quang hơi do dự, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi.
Ông ta có chút không dám tin.
Suy cho cùng, nếu bao gồm hết tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm thì chàng trai chưa đến 22 tuổi này là rõ ràng là bị ngu, lỗ to.
"Đúng vậy", thế nhưng, Tô Minh lại gật đầu.
Không những vậy, ngay cả ông già hai hốc mắt trống không đang rít thuốc lá cũng gật đầu.
Mộ Dung Yêu đang đứng trên không nhìn chằm chằm vào sân luyện võ phía dưới khẽ lắc đầu.
Cô ta có hơi thất vọng với Tô Minh.
Vốn dĩ, Mộ Dung Yêu còn khá tò mò chàng trai đã giết chết chồng chưa cưới của mình là một thiên tài biến thái cỡ nào.
Ai ngờ...
Chỉ là một thằng ngu kiêu căng ngạo mạn.
Đương nhiên, ông già hai mắt trống không ngậm tẩu thuốc lá kia quả thật rất mạnh. Ngay cả cô ta cũng hết sức kiêng kị và chắc chắn mình chẳng phải đối thủ.
"Chưa nói đến Thẩm Hạc Quang tự mình ra tay, chỉ là cái tên Thẩm U trong thế hệ cha chú kia thôi cũng khó nhằn rồi", Mộ Dung Yêu lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Thẩm Hạc Quang và Thẩm Thanh Hài cũng nhỏ giọng bàn bạc với nhau.
Rốt cuộc nên cử ai ra đấu?
Trong thế hệ thanh niên, nhà họ Thẩm không có ai là đối thủ của đối phương hết. Dù sao, theo tin tức của ông Mộc gửi về thì chàng trai chưa tới 22 tuổi này cực kỳ biến thái. Ngay cả Tiểu Dật cũng không phải đối thủ của cậu ta, phải biết rằng, Thẩm Dật chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm.
Vì vậy, không thể nào cử ai trong thế hệ trẻ ra được, đó chẳng khác gì đi chịu chết.
Hơn nữa, hễ họ thua, Tô Minh giành chiến thắng 1 trận, nhà họ Thẩm sẽ phải tự sát một phần... Thế lại càng không thể cử thế hệ trẻ ra.
Thực tế, để an toàn nhất vẫn nên để Thẩm Hạc Quang ra tay, nhưng ông ta không dám!
Chưa bị dồn tới đường cùng thì một người ở thế hệ lão thành như ông ta thật sự không dám tự mình ra sân.
Tuy Tô Minh và ông già hai mắt trống không kia đều nói cử ai trong nhà họ Thẩm ra cũng được, nhưng lỡ bậc tiền bối, còn là gia chủ của một gia tộc như ông ta ra tay, chọc giận ông già kia. Ông ấy mà giận rồi muốn tiêu diệt nhà họ Thẩm thì biết làm sao?
Đúng lúc này.
"Trận đầu tiên, để tôi lên cho", một giọng nói bỗng nhiên truyền tới từ đằng xa.
Theo giọng nói trầm bổng vang lên, một thanh niên mặc áo xanh chợt xuất hiện trước mắt mọi người.
Bề ngoài thì là thanh niên, nhưng thực tế, hắn đã 47 tuổi rồi.
Trông hắn rất điển trai và nho nhã, trên ngoài toát ra một khí chất lạnh nhạt, phóng khoáng.
Thanh niên đeo một thanh kiếm sau lưng, nó chính là Huyền Kim Vô Phong Kiếm.
Hắn vừa xuất hiện, vô số người trên núi Thủ Hộ Sơn không khỏi nín thở!
"Thẩm U? Là... Là Thẩm U!"
"Thẩm U về rồi!"
"Lại đột phá? Hóa thần trung kỳ ư? Mới bao lâu trời?"
"Thẩm U xuất hiện, thế thì ổn rồi!"
"Thanh niên họ Tô kia kiêu căng quá, chẳng biết gì về nhà họ Thẩm vậy mà".
"Thằng nhóc kia chắc ngu người luôn rồi!"
"Mấy năm trước, Thẩm U cũng đã thắng Đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài rồi nhỉ?"
"Thậm chí thực lực của Thẩm U còn có thể sánh với ông Mộc - một cục xương cứng khó chơi vừa bị giết của nhà họ Thẩm".
...
Dưới tiếng bàn tán xôn xao, Mộ Dung Yêu đang đứng trên không cũng liếc nhìn Thẩm U, lẩm bẩm: "Người này lại gặp vận may, thực lực mạnh hơn nữa rồi. Số mệnh trên người cũng rất mạnh".
Mộ Dung Yêu lại nhìn về phía Tô Minh, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khinh thường.
Cô ta cảm thấy, Tô Minh đã leo lên lưng cọp rồi.
"Thẩm U, ông có thể ứng chiến, nhưng phải biết đúng mực", Thẩm Hạc Quang nói, sắc mặt ông ta hơi đỏ lên. Ông ta có thể xác định và chắc chắn một điều, nhà họ Thẩm được cứu rồi. Bởi vì lúc này, ông ta thế mà lại cảm nhận được một chút nguy hiểm từ trên người Thẩm U.
Nói cách khác, hiện giờ Thẩm U đã có thể đe dọa đến gia chủ có cảnh giới Hóa thần đỉnh như ông ta.
Thực lực mạnh đến nỗi khó tin.
Thẩm U ra tay thì Tô Minh chắc chắn sẽ thua. Bây giờ, điều ông ta cần làm là nhắc nhở Thẩm U kiềm chế một chút, đừng giết chết Tô Minh. Nếu chọc giận ông già hai mắt trống không kia thì nhà họ Thẩm sẽ toi đời.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức", Thẩm U trầm giọng nói.
Hắn sẽ cố gắng để ý không giết chết Tô Minh. Nhưng nếu Tô Minh quá yếu thì dù hắn có để ý, chắc cũng sẽ không cẩn thận lỡ tay giết cậu ta mất.
"Mời", sau đó, Thẩm U vươn tay ý mời Tô Minh.
Tô Minh và Thẩm U đứng đối diện, cách nhau mấy chục mét.
Bầu không khí trên sân đấu lập tức trở nên căng thẳng!
"Tôi lớn hơn cậu, thế nên tôi sẽ nhường cậu 3 chiêu!", Thẩm U mở miệng nói.
Hắn cũng không phải là kiêu ngạo hay liều lĩnh gì.
Chương 277: Sợ nhất người ngu dốt
Phải có khí chất, hơn nữa phải làm cho ông lão mù thấy, chí ít đợi đến khi Tô Minh thất bại thì ông lão mù có thể bớt giận mà không đến nỗi nói miệng là sẽ diệt nhà họ Thẩm.
Thẩm Hạc Quang và Thẩm Thanh Hài gật đầu, cảm thấy Thẩm U làm rất đúng.
“Ông chắc chắn muốn nhường tôi ba chiêu?”, Tô Minh chau mày, nói: “Thật sự nhường ba chiêu thì có lẽ ông sẽ không có cơ hội ra tay mà đã phải đi gặp Diêm Vương rồi”.
Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người ở Thủ Hộ Sơn đều không kìm nổi mà muốn bật cười chế giễu.
Họ chưa từng gặp người nào không biết sĩ diện như này.
Một thằng nhãi còn chưa ở cảnh giới đoạt mệnh mà lại ngông nghênh như vậy?
Đứng trước mặt là Thẩm U- người đứng đầu trong lớp trung niên ở thượng giới.
Một người ở cảnh giới hóa thần trung kỳ.
Một người được coi là yêu nghiệt siêu cấp đã lĩnh ngộ đến kiếm ý nhập vi đỉnh phong.
Đừng nói là nhường ba chiêu, ngay cả nhường ba mươi chiêu thì thằng nhóc này cũng không phải là đối thủ.
“Điều đáng sợ nhất của con người là ngu dốt”, ở trên không trung, Mộ Dung Yêu suýt nữa sặc cười. Nếu như cô ta ra tay, dùng hết chiêu độc của mình thì cũng không dám chắc là có thể đánh bại được Thẩm U hay không. Vậy mà một tên nhãi ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ nhỏ hơn mình hai tuổi lại ăn nói nực cười thế.
“Mặc dù Thẩm Dật có võ đạo bình thường nhưng chết trong tay một kẻ chỉ biết ăn nói ngông cuồng, đúng là hơi đáng tiếc”, Mộ Dung Yêu thật sự coi thường Tô Minh. Từ lúc ra đời đến giờ cô ta ghét nhất là người ngu dốt và tự đại.
“Cậu cứ ra tay đi!”, Thẩm U nói. Tâm thái của hắn rất vững. Nhưng lúc này đứng trước một người tự tin quá mức và ngu dốt nên hắn cũng thấy tức giận, cảm xúc khá hỗn loạn.
Cũng bởi vì Ninh Triều Thiên ở đây nên hắn mới nói chuyện bình tĩnh. Nếu không thì hắn đã kích động đến nỗi định xông lên giết Tô Minh ngay lập tức rồi.
Tô Minh gật đầu, nắm chặt Xích Ảnh kiếm trong tay, sau đó anh đột nhiên ra tay.
“Chiêu thứ nhất!”
Tô Minh ra tay rất nhanh, ít nhất nhanh hơn tưởng tượng của tất cả mọi người ở đây.
Đến cả Thẩm U cũng chưa kịp phản ứng lại.
Giống như một bóng ma, chỉ một đường kiếm quang là có thể bổ nhào với phía đối phương.
Với tốc độ ra tay như này, Thẩm U tự nhận mình không thể làm được.
Chỉ mỗi tốc độ này mà đã khiến Thẩm U nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn lập tức thu lại lửa giận và vẻ chế giễu ban nãy.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Trong chớp mắt, khi Tô Minh xuất kiếm về trước mặt hắn thì Thẩm U mới phát hiện ra, dường như mình đang gặp nguy hiểm.
Hắn thật sự ngửi thấy mùi chết chóc.
Mặc dù không thể tưởng tượng nổi nhưng đây lại là sự thật.
“Kiếm ý? Kiếm ý ở cấp bậc nhập vi hậu kỳ?”
“Kiếm ý kết hợp với quy luật không gian?”
“Còn có sức mạnh của kiếm, sao lại có thể mạnh như vậy được? Hình như phải mạnh đến 2 triệu kg?”
“Kiếm này dường như đạt đến trên trăm đường kiếm quang rồi”.
“Kiếm pháp này dường như ở một đẳng cấp khác”.
…
Lúc này trong đầu Thẩm U xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Mỗi suy nghĩ đều khiến hắn chấn động, kinh hãi, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Thậm chí, hắn còn có cảm giác như gặp ma.
Kiếm này của Tô Minh về mọi phương diện đều phá tan nhận thức và quan niệm võ đạo của hắn.
Nói một cách không khoa trương thì kiếm này của Tô Minh, đến bản thân Thẩm U cũng không thể thi triển được.
Bất luận là về tốc độ hay sức mạnh, thậm chí là cấp bậc thì hắn chắc chắn là mình không so được với Tô Minh.
Đây đâu phải là cảnh giới tôn giả hậu kỳ?
Chỉ sợ là cảnh giới hóa thần hậu kỳ rồi chăng?
Thậm chí Thẩm U không kìm chế được mà muốn ra tay, hắn thấy hối hận vì ban nãy mình nói là nhường Tô Minh ba chiêu.
Lúc cao thủ quyết đấu mà chỉ cần một tích tắc chần chừ hay nhầm lẫn thì đều phải trả giá bằng tính mạng.
Và chính lúc sinh tử như này, điều khiến Thẩm U tuyệt vọng hơn chính là…
“Chiêu thứ hai, chiêu thứ ba…”.
Tô Minh không thể đợi được nữa mà liên tiếp xuất chiêu thứ hai và chiêu thứ ba.
Thẩm U nói là nhường Tô Minh ba chiêu và Tô Minh cũng ra ba chiêu tấn công luôn.
Vẫn với chiêu thức đó, 2 triệu kg sức mạnh cộng với 80% kiếm ý nhập vi hậu kỳ và khống chế ngưng tụ kiếm lực cộng quy luật không gian và chiêu thứ nhất của Thiên Vẫn Kiếm, cuối cùng là 99 đòn tấn công chồng chéo.
Ba chiêu liên tiếp đều cùng một kiếm xuất ra.
Ba chiêu là thực lực tuyệt đối ở giai đoạn này của Tô Minh mà không chút nương tay.
Trước trận chiến nói khoác một chút cũng được nhưng khi đấu thật sự mà không nắm chắc thì Tô Minh tuyệt đối không dám lơ là.
Những điều khác không nói, chỉ nói riêng việc Thẩm U ở cảnh giới hóa thần trung kỳ đã đủ chứng minh hắn không yếu chút nào.
Nếu như dám có chút nương tay thì mình sẽ là người chết.
“Cậu…”, Thẩm U trợn trừng mắt, dường như sắp nổ tung. Hắn kinh hoàng và phẫn nộ cực độ.
Kinh hoàng vì Tô Minh quá tàn ác.
Nói nhường ba chiêu mà tấn công liên tiếp ba chiêu, hơn nữa tốc độ nhanh khiến người khác tuyệt vọng… Bản thân hắn trong lúc sốt sắng rất khó phát huy thực lực để chống đỡ, huống hồ hắn cũng mất đi quyền chủ động.
Phẫn nộ là vì Tô Minh rõ ràng có thực lực đáng sợ như vậy mà lại không khách khí nhận lấy ba chiêu nhường của hắn.
Khi Tô Minh ra ba chiêu liên tiếp, Thẩm U đâu chỉ cảm thấy bị uy hiếp tính mạng mà còn cảm thấy thần chết đến tìm, như kiểu mình bước một chân vào quan tài rồi.
“Xời!”, Thẩm U đành phải nuốt lời. Mặc dù nói là nhường ba chiêu nhưng đến nước này rồi, tính mạng vẫn quan trọng hơn. Lúc này hắn trực tiếp rút Huyền Kim Vô Phong Kiếm sau lưng ra.
Ánh sáng màu vàng lấp lánh như con rắn vàng đang di chuyển.
Nhưng trong lúc vội vã, hắn căn bản không kịp thi triển kiếm pháp mạnh nhất của mình. Bởi vì quá phức tạp, cần phải xoay chuyển kiếm quyết, tiêu tốn thời gian nên hắn không thể làm được tốc độ ra tay như Tô Minh.
Giờ đây hắn chỉ có thể sử dụng kiếm pháp đơn giản nhất thôi.
Tất nhiên, kể cả kiếm pháp đơn giản nhất nhưng đối với một thiên tài võ đạo siêu cấp như hắn thì lúc thi triển ra cũng khá mạnh rồi.
Tất nhiên, Thẩm U cũng cố hết sức triển khai kiếm ý.
Lúc này đâu còn dám nương tay.
Trong chớp mắt…
“Cheng!”
Chương 278: Đánh cược để lấy máu thần
Âm thanh giòn tan như giọt nước suối trong vắt từ vách núi rơi xuống giữa núi rừng trong đêm hoang vắng, âm thanh sắc nét vô cùng.
“Về kiếm đạo thì ông là người xuất sắc nhất mà tôi từng gặp, trình độ lĩnh ngộ kiếm ý cũng cao hơn cả tôi”, Tô Minh lẩm bẩm, có chút kinh ngạc và khen ngợi nhưng nhiều hơn là sự tiếc nuối.
Một yêu nghiệt kiếm đạo như này mà lại chết trong ngày hôm nay.
Quả nhiên! Tô Minh vừa dứt lời thì…
Dưới những ánh mắt chấn động và run sợ thì Huyền Kim Vô Phong Kiếm của Thẩm U run rẩy và bị uốn cong, sau đó là gãy tan.
Sau khi bị gãy còn có thể nghe thấy âm thanh giòn tan, bản thân Thẩm U cũng bị khóa chặt.
Hắn trừng mắt nhìn với vẻ kinh hãi.
Sau một hơi thở, thân người hắn như bị tách ra làm hai.
Xuất hiện trước mặt mọi người là một màu đỏ tươi, trông vô cùng nhức mắt, mùi hôi tanh nồng nặc.
Thẩm U… Đã chết như vậy!
Người đầu tiên lớp trung niên của nhà họ Thẩm, cũng là người đầu tiên lớp trung niên của cả Thủ Hộ Sơn đã chết.
“Cũng coi như có chút may mắn”, Tô Minh thầm nghĩ.
Thực lực của Thẩm U đúng là rất mạnh. Nếu như không phải vì tự đại nhường Tô Minh ba chiêu, sau đó bị mất cơ hội rồi hoảng loạn thì có lẽ hắn có thể đánh với mình mấy hiệp.
Ít nhất thì phải sau hơn mười chiêu thì mình mới giết được hắn, thậm chí còn phải trả giá bằng một vài vết thương nữa.
“Tôi nói rồi mà! Nhường tôi ba chiêu thì ông sẽ phải đi gặp Diêm Vương, vậy mà ông cứ không tin”, Tô Minh thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía gia chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Hạc Quang.
Trên võ trường nhà họ Thẩm, rất nhiều người đã mềm nhũn người, họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Còn người nhà họ Thẩm thì điên cuồng lắc đầu, còn không ngừng gào thét: “Không thể nào! Sao Thẩm U có thể thua được? Sao có thể chết được?”
Trong mắt người nhà họ Thẩm, Thẩm U là yêu nghiệt siêu cấp mà ngàn năm mới gặp được.
Sự tồn tại của Thẩm U khiến tất cả mọi người đều trở thành kẻ vô dụng, người như này thì sao có thể chết được?
Nó giống như kiểu tượng thần bị đập vỡ và tín ngưỡng cũng không còn…
Thẩm Hạc Quang như già đi mấy tuổi, không ngừng run rẩy, thất thần một lúc lâu.
Mộ Dung Yêu đứng trong khe hở không gian, lần đầu tiên cô ta chấn động đến nỗi ngạt thở.
Cô ta giẫm lên hư không, đứng ở đó mà nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt không hề di chuyển. Tầm hơn chục hơi thở, trong đôi mắt đẹp lập tức phát ra ý chí chiến đấu và hứng thú.
Đã năm sáu năm cô ta không ra tay ở Thủ Hộ Sơn rồi.
Bởi vì lớp trẻ, thậm chí cả lớp già đều không có ai xứng đáng để cô ta ra tay.
Vì vậy gần đây cô ta chuẩn bị tâm lý rời đi. Bởi lẽ võ đạo ở trái đất này quá yếu.
Nhưng đến lúc này, tâm thái vốn bình lặng nhiều năm giờ đây lại nóng rực lại. Cô ta muốn quyết chiến với Tô Minh.
“Theo như hiệp ước thì nhà họ Thẩm phải tự sát bao nhiêu người đây? Trừ đi một phần ba, vậy là 70 người phải chết”, Tô Minh cười nói.
Lời nói vừa dứt thì như có làn gió lạnh của thần chết thổi tới khiến cả võ trường thấy ớn lạnh.
Thậm chí nhiều người nhà họ Thẩm lạnh đến nỗi máu đông hết lại. Ai nấy mặt đều không còn giọt máu.
“Tất cả đệ tử nhà họ Thẩm nghe lệnh, tất cả những người ở dưới cảnh giới tôn giả đỉnh phong kỳ thì đều phải tự moi tim mình”, sắc mặt Thẩm Hạc Quang trắng dã, như muốn cắn đứt răng mình. Ông ta quát lớn, đôi mắt đều là tia máu.
Một lát sau…
Các đệ tử của nhà họ Thẩm bắt đầu moi tim mình. Mặc dù có chút sợ hãi, không cam tâm, thậm chí là oán hận nhưng họ đều rất dứt khoát.
Họ thật sự moi tim mình ra, rồi tất cả đều ngã xuống đất khiến ai nấy nhìn vào cũng kinh hãi.
Còn Tô Minh lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát mà không có chút đồng cảm nào.
Thế giới của võ đạo vốn là như vậy.
Một khi mình có chút đồng cảm thì sau này chính người nhà họ Thẩm sẽ báo thù mình hoặc người thân của mình đến chết.
Nói cho cùng thì tại Thẩm Dật chọc vào mình trước. Sau đó người nhà họ Thẩm tự rước họa nên đành phải diệt cỏ tận gốc thôi.
“Trận thứ hai để ông đây ra tay!”, sau khi 70 đệ tử nhà họ Thẩm chết đi, Thẩm Hạc Quang quát lớn. Ông ta nhìn gắt gao về phía Tô Minh, tận sâu ánh mắt là sự oán hận như muốn ăn thịt người. Khí tức của ông ta sục sôi không ổn định, dường như sắp vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
“Ông Thẩm! Chi bằng trận thứ hai để tôi”, đúng lúc này, một bóng hình đột nhiên xuất hiện cách Tô Minh không xa. Đó chính là Mộ Dung Yêu.
Ánh mắt Thẩm Hạc Quang sáng lên định nói gì lại thôi, cuối cùng ông ta gật đầu đồng ý.
Ông ta không thể ngờ Mộ Dung Yêu lại xuất hiện và muốn đánh trận thứ hai.
Nhưng ông ta sẽ hoàn toàn đồng ý. Bởi vì, ông ta không dám chắc Mộ Dung Yêu mạnh đến mức nào nhưng ông ta tự thấy mình không phải là đối thủ.
Ông ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của cô ta.
Hơn nữa cô ta chắc chắn có quân át chủ bài gì đó.
Mộ Dung Yêu mà ra tay thì tỉ lệ thắng chắc chắn sẽ cao hơn mình rất nhiều.
“Ố?”, Tô Minh nheo mắt nhìn, trong lòng có chút suy nghĩ. Vì anh có thể cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người đối phương.
Cô gái trẻ này chắc hơn mình mấy tuổi, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, khí chất cao quý kiêu ngạo. Cô ta có sức mạnh mà Tô Minh cũng không biết chắc được.
“Tôi là Mộ Dung Yêu, là vợ sắp cưới của Thẩm Dật”, Mộ Dung Yêu nói tiếp: “Tôi thay mặt cho nhà họ Thẩm đánh trận thứ hai, được chứ?”
Mộ Dung Yêu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói.
Thông thường mà nói, với thân phận này thì cô ta không thể đại diện cho nhà họ Thẩm được. Bởi vì vợ sắp cưới thì vẫn chưa phải là vợ, cô ta vẫn chưa gả cho nhà họ Thẩm. Huống hồ Thẩm Dật đã chết rồi.
“Đồng ý đánh trận này với cô ta đi! Nhưng hãy đánh cược với cô ta, đánh cược giọt máu trong tim cô ta, mười giọt cũng được”, đúng lúc này, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, dường như cô ta lại tỉnh rồi. Trong lời nói của thiên nữ Tạo Hóa có chút hứng thú và đùa giỡn: “Này! Anh may mắn thật đó! Với cảnh giới và thực lực hiện giờ của anh thì chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện được ‘đại hoang vu quyền’ mà tôi cho anh thôi, nhưng chắc chắn phải bỏ ra cái giá rất lớn mà lại còn khó nữa, cần rất nhiều thời gian và công sức. Nhưng không ngờ hiện giờ cô gái này xuất hiện trước mặt anh, đúng là trời giúp anh rồi”.
“Máu trong tim cô ta ư? Là sao?”, Tô Minh không hiểu lắm.
“Cô gái này không đơn giản đâu, trên người cô ta có máu thần đấy, chỉ có điều cô ta chưa luyện được. Bởi vì thực lực của cô ta không đủ, vì vậy máu thần tạm thời dung hòa vào máu trong tim cô ta”.
Chương 279: Chiến Mộ Dung Yêu
"Hiểu rồi", Tô Minh gật đầu, tiện thể ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Yêu: "Tôi có thể đồng ý việc cô đại diện cho nhà họ Thẩm đánh trận thứ 2 với mình. Nhưng, tôi muốn cược cái khác".
"Cược cái gì?", Mộ Dung Yêu thở phào, chỉ cần Tô Minh đồng ý là được.
"Tôi thắng sẽ không giết cô, nhưng muốn 10 giọt máu trong tim cô!", Tô Minh nói một cách hết sức nghiêm túc và không chút nhân nhượng.
"Cậu...", Cơ thể mềm mại của Mộ Dung Yêu khẽ run, con ngươi xinh đẹp cũng co rút lại.
Cô ta nhìn chằm chằm Tô Minh, im lặng không đáp.
Trong lòng lại hết sức kinh ngạc.
Không thể nào? Sao có thể thế được? Không thể nào! Sao chàng trai nhỏ tuổi hơn mình kia lại biết máu trong tim mình có chứa máu thần được?
Cô ta biết, Tô Minh chắc chắn là đã biết sự thật về máu thần.
Không thì sao có thể vừa mở miệng đã muốn 10 giọt máu trong tim mình?
"Rốt cuộc thì cậu là ai?", Mộ Dung Yêu quát.
"Tô Minh", Tô Minh thuận miệng đáp: "Dám hay không nào? Nói một câu coi".
Mộ Dung Yêu im lặng.
Có lẽ chỉ có chính cô ta mới biết được máu thần đáng sợ như thế nào!
Vài giây sau.
Mộ Dung Yêu nghiêm túc hỏi: "Vậy nếu cậu thua thì sao? Tôi lại được gì?"
"Chẳng được gì hết, nhưng có thể giết tôi, nếu cô muốn", Tô Minh không chút do dự nhún vai: "Huống chi, khi tôi đồng ý để cô đại diện nhà họ Thẩm ra đấu với mình là đã dễ tính lắm rồi. Cô còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ cô cảm thấy không cần mất gì cũng có thể thay mặt nhà họ Thẩm lên đấu trận thứ 2 sao? Cô nghĩ tôi là thằng ngu hả?"
"Được, tôi đồng ý", Mộ Dung Yêu nghiến răng nghiến lợi nói. Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy giận dữ.
Cô ta buộc phải đồng ý.
Vì nếu rút lui, e rằng lòng hướng về con đường võ đạo của mình sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!
Cô ta là Mộ Dung Yêu.
Có gì phải sợ?
Thắng thì không cần phải mất máu trong tim, còn có thế dạy cho đối phương một bài học nhớ đời.
"Mời", Tô Minh làm một động tác mời.
Mộ Dung Yêu lại bất ngờ ra tay.
Không chút khách sáo.
Có ví dụ thua trong 3 chiêu của Thẩm U, Mộ Dung Yêu còn dám khinh địch sao?
Vả lại, giờ cô ta cũng đang tức giận.
Chỉ thấy, trên cánh tay thon thả trắng nõn của Mộ Dung Yêu chợt xuất hiện một đôi bao tay bằng lụa màu đen.
Trông nó rất kỳ lạ, bên trên uốn lượn đủ loại ánh sáng như những viên đá quý.
Hơn hết, nó còn có vòng sáng kỳ bí như lớp voan mỏng quay xung quanh bao tay.
Đôi bao tay này chắc chắn là một báu vật hiếm có.
Mộ Dung Yêu giơ tay phải lên, chưởng một phát về phía trước.
Vừa đánh ra chưởng đó, tay trái cô ta cũng hiện lên một đám sương khói cuồn cuộn, yên lặng bị Mộ Dung Yên vung lên bầu trời.
Trong khoảnh khắc ấy, bỗng thấy một bàn tay màu cam được biến hóa rõ ràng, phát ra tiếng rít, ngày càng nhỏ lại, ngưng thật và sáng hơn đánh về phía Tô Minh. Đã thế, tốc độ của nó cũng càng ngày càng nhanh, như một tia laser bắn thẳng tới trước mặt Tô Minh.
Càng đáng sợ hơn là trên bầu trời lại xuất hiện một cây cột màu cam cao chọc trời, xuyên thấu vòm trời lao thẳng xuống!
Đầu cột sáng ấy tròn trịa, trông vừa dày vừa nặng kích thích chấn động thị giác, giống như có thần tiên đang đứng trên chuôi cây trụ!
Cây cột màu cam ấy nhắm thẳng vào Tô Minh, không gian xung quanh chỗ anh đứng lập tức hóa thành hư không!
Sắc mặt Tô Minh tức thì trở nên hết sức nghiêm túc.
Người lành nghề vừa ra tay có khác.
Thực lực của Mộ Dung Yêu này đúng là vô cùng vô cùng mạnh.
Không chỉ Tô Minh kinh ngạc, mà lúc này, toàn bộ tu giả võ đạo của mười mấy gia tộc bảo hộ trên Thủ Hộ Sơn cũng sợ ngây người.
Biết Mộ Dung Yêu là thiên tài trong thiên tài, là yêu nghiệt có một không hai mấy ngàn năm qua ở Thủ Hộ Sơn.
Nhưng Mộ Dung Yêu mạnh cỡ nào?
Thật ra chẳng có ai biết cả.
Chỉ có thể đánh giá sơ bộ.
Có điều giờ đây, khi Mộ Dung Yêu ra tay thật thì rất nhiều người mới chợt nhận ra, cô ta còn mạnh hơn so với tưởng tượng của họ rất rất nhiều.
Thẩm Hạc Quang thở phào một hơi, ông ta gần như có thể khẳng định rằng Tô Minh chắc chắn sẽ chết.
Người nhà họ Thẩm cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó, vừa kích động vừa căm giận trợn mắt nhìn xem Tô Minh sẽ bị Mộ Dung Yêu đè bẹp như nào!
Còn chuyện Tô Minh bị giết thì lại chẳng ai dám mơ tới cái suy nghĩ không thực tế ấy, suy cho cùng, còn có ông già hai mắt trống không kia đứng cạnh, nên sẽ không để Tô Minh chết.
Ninh Triều Thiên khẽ nhíu mày, thậm chí còn định ra tay cản lại.
Nhưng, ông ta thử cảm nhận khí thế và cảm xúc trên người Tô Minh thì vẫn quyết định đứng xem tiếp.
"Đi!", lúc này, Tô Minh chợt hành động. Anh sử dụng "Lược Ảnh Bộ", cơ thể di chuyển một cách quỷ dị, rồi rút kiếm.
Chiêu kiếm được anh phát huy ra mức tận cùng, dứt khoát chém xuống.
Hơn nữa, vừa ra tay chính là vô số nhát kiếm liên miên không dứt.
Tô Minh biết, một hai chiêu của mình không thể nào chống lại được một chưởng kia của Mộ Dung Yêu. Chênh lệch giữa hai bên quá lớn, vậy thì, nếu chất lượng không bằng, chỉ có thể dùng số lượng để bù vào.
"Vèo vèo vèo..."
Tốc độ ra tay của Tô Minh cực kỳ nhanh.
Thế cho nên, trong một cái chớp mắt, Tô Minh đã có thể chém ra hơn trăm ngàn nhát kiếm. Mỗi một nhát kiếm đều bao gồm kiếm ý cộng thêm 1 triệu kg và tuyệt mệnh phong vân, quy luật không gian cùng lực khống chế...
Nhát nào nhát nấy đều không phải trò đùa và có được lực công kích hết sức đáng sợ.
Dưới tình huống ấy, những nhát kiếm kia còn mỗi khi gom đủ 99 nhát sẽ xếp chồng lên nhau trở thành một kiếm có sức mạnh vô cùng khủng bố chém tới.
Mà một chiêu như thế, Tô Minh lại chém ra liên miên không ngớt!
Khiến vô số khóe miệng người xem giật tăng tăng.
Đây... Đây... Mợ nó! Cậu ta không biết mệt à? Đúng là gặp quỷ mà.
Người bình thường dùng chiêu ấy, chỉ một lần thôi chắc cũng rất tốn sức nhỉ?
Thế sao tên Tô Minh kia có thể dùng liên miên không dứt vậy?
Chương 280: Lấy Mộ Dung Yêu làm bia luyện tập
Trong nháy mắt, chưởng ấn chạm rỗng màu cam đi tới trước mắt Tô Minh... từng kiếm chiêu liên tiếp không ngừng, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, không chút sợ hãi đối đầu với chưởng ấn chạm rỗng màu cam.
Va chạm không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc mới bắt đầu, chưởng ấn chạm rỗng tương đối kinh người, có thể dễ dàng nghiền nát các kiếm chiêu.
Cho đến khi hơn mười kiếm chiêu được tung ra, ánh sáng của chưởng ấn chạm rỗng hiển nhiên đã bị mờ đi rất nhiều.
Nhưng, trong thời điểm va chạm, chưởng ấn chạm rỗng cũng di chuyển về phía trước.
Chưởng ấn chạm rỗng tác động trên người Tô Minh!
Cả người Tô Minh ngay lập tức máu me be bét...
Có vẻ như đã bị đánh cho bầm dập.
Không chỉ như vậy, phía trên, chùm ánh sáng màu cam khổng lồ nhanh chóng lao thẳng về phía Tô Minh trong khi anh vừa mới bị thương nặng.
Hiển nhiên, đây là thời điểm để Mộ Dung Yêu tung ra những chiêu thức đã được tính toán kỹ lưỡng.
Tô Minh cắn răng chịu đựng, mặt đầy máu tươi, chính vào thời khắc sinh tử, Xích Ảnh kiếm vung lên phía trên!!!
Hơn nữa, kiếm chiêu không hề yếu đi chút nào.
Tốc độ kiếm chiêu cũng không hề chậm chạp.
Thậm chí còn có cảm giác nhanh hơn, mạnh hơn, nóng rực và sắc bén vô cùng.
"Không thể nào!", Mộ Dung Yêu nhìn thấy không khỏi kinh hãi, Tô Minh bị chưởng ấn của cô ta tấn công, cho dù không chết thì cũng phải bị thương nặng, phần dưới bị thương nặng như thế làm sao có thể tiếp tục phát huy tổ hợp kiếm chiêu mạnh mẽ vô cùng đó?
Cái quái gì thế?
Đây hoàn toàn trái với võ đạo quan.
Không chỉ có Mộ Dung Yêu kinh hãi, không dám tin, tất cả mọi người có mặt tại đó, nhất là Thẩm Hạc Quang, Thẩm Thanh Hài và những người khác đều rùng mình kinh sợ hơn cả nhìn thấy ma.
"Bịch!"
Đúng lúc này, cả người Tô Minh bị chùm ánh sáng màu cam khổng lồ hung hăng đập trúng.
Mặc dù anh đã cố gắng sử dùng kiếm chiêu của để ngăn cản.
Nhưng cuối cùng, chùm ánh sáng màu cam kia quá mạnh mẽ!!!
Cộng thêm cả tiên cơ.
Anh không thể chống lại được.
"Có điều như vậy cũng đủ rồi, chỉ sử dụng một chút kiếm chiêu mà chùm ánh sáng này cũng không giết nổi mình", Tô Minh nghĩ thầm trong lòng, ý nghĩ này vừa xuất hiện, mọi người đều thấy rõ ràng Tô Minh vừa bị chùm ánh sáng màu cam đập trúng, toàn thân run rẩy, hầu như đã bị đánh cho bầm dập, từng chút xương trắng lộ ra bên ngoài da thịt trông thật đáng sợ, máu tươi đầm đìa điên cuồng chảy xuống, cơ thể tàn tạ của anh, căn bản không điều khiển được phương hướng, rơi xuống phía dưới, từ trên không trung rơi xuống dưới vực sâu... Giống như là đóng đinh!
Vô cùng đáng sợ.
Nhưng...
"Đi chết đi!!!", khi tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh chắc chắn sẽ chết, lại... lại đột ngột nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Tô Minh từ dưới đất thoáng một cái bất ngờ bùng lên.
Mặc dù toàn thân đẫm máu.
Mặc dù xương gãy.
Mặc dù mái tóc nhuốm màu đỏ rực.
Mặc dù khí tức bị tàn phá.
Nhưng kiếm chiêu của anh vẫn khủng bố mạnh mẽ không gì sánh được như trước.
Vẫn vô cùng phức tạp, ngưng kết, khổng lồ...
Chỉ cần không trực tiếp chết, còn là loại chết mà ngay cả thi thể cũng bị đánh tan vào hư vô, dưới tác dụng của kho báu huyết mạch, Tô Minh trong nháy mắt có thể khôi phục thương thế.
Nhất là vết thương càng nặng, càng cận kề cái chết, kho báu huyết mạch càng phát huy hiệu quả tác dụng... Đơn giản chính là đả thông.
Vừa nãy, anh bị chùm ánh sáng màu cam đập trúng khiến cho kinh mạch toàn thân, xương cốt vỡ vụn!!!
Đổi lại là người tu luyện võ đạo khác, e rằng phải chết một trăm lần mới đủ.
Nhưng, trong quá trình toàn bộ cơ thể của anh bị đóng đinh dưới lòng đất sâu thẳm, cơ thể anh đã hồi phục được bảy tám phần...
Trong chốc lát, nhiệt huyết sôi trào, bừng bừng ý chí chiến đấu.
Chỉ cần đối phương không có khả năng giết mình trong khoảng thời gian ngắn, thì anh có thể chuyển bại thành thắng!
Đây chính là điều kỳ diệu mà kho báu huyết mạch mang lại.
"...", cặp mắt xinh đẹp của Mộ Dung Yêu gần như muốn nổ tung.
Làm sao có thể?
Cô ta chắc chắn rằng mình chưa bao giờ trải qua cảm giác kinh động như vậy!
Chùm ánh sáng của cô ta không hề đơn giản, đó chính là võ công đỉnh cao bậc nhất, vô cùng vô cùng mạnh mẽ, mà bản thân ra đòn không chút nương tay, cộng thêm năng lực chiến đấu vượt bậc của bản thân.
Chỉ một ngón tay đã có thể giết chết một hóa thần đỉnh phong.
Vậy mà lại không giết chết được một thanh niên tôn giả hậu kỳ?
Giỏi lắm.
Phải thừa nhận.
Nhưng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy Tô Minh suýt nữa bị chưởng ấn đánh nát vụn, rõ ràng xương cốt huyết mạch đều bị đập gãy, sao có thể phục hồi nhanh đến như vậy?!
Đây... Đây là ảo giác sao?
Có điều, Mộ Dung Yêu rốt cuộc vẫn là Mộ Dung Yêu, mặc dù trong lòng đang chấn động.
Nhưng trong nháy mắt liền vực dậy tinh thần chiến đấu!
"Tứ Phương Thương Hải Ấn!"
"Đại Âm Huyền Minh chưởng!!!"
"Ngọc Hoành Thiên Vân Thủ!!!"
...
Mộ Dung Yêu ra tay tàn nhẫn, từng chiêu xuất ra đều vô cùng kinh thiên động địa.
Từng chiêu đều khiến hết thảy võ giả của hơn chục gia tộc canh giữ trên núi đều kinh ngạc đến ngây người, háo hức chấn động bởi các chiêu võ công từ hạ cấp, trung cấp cho đến thượng cấp.
Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là, những chiêu thức võ công này đều được cô ta luyện tập nhuần nhuyễn từ nhỏ cho đến lớn.
Thực lực của Mộ Dung Yêu, quả thực mạnh mẽ không gì sánh bằng.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể trấn áp được Tô Minh.
Rõ ràng mỗi một chiêu đều có thể khiến Tô Minh bị thương đến mức thổ huyết.
Rõ ràng khi Tô Minh di chuyển tới lui để tiếp chiêu, thì từng kiếm chiêu vẫn không có xi nhê gì.
Hết lần này tới lần khác, Tô Minh vẫn không chết.
Hầu như chỉ bị thương, trong nháy mắt liền hồi phục.
Quả thực kinh hãi.
Đáng sợ hơn là Tô Minh càng chiến đấu càng hăng máu!
Cả người như tẩu hỏa nhập ma, căn bản không thèm né tránh, cũng không phòng ngự chỉ có tấn công, rồi tấn cống.
Không sợ bị thương.
Như thể muốn tìm vết thương.
Sắc mặt Mộ Dung Yêu ngày càng khó coi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia cũng trở nên ảm đạm.
Cô ta cảm thấy Tô Minh đang dùng mình làm bia luyện tập.
“Cậu thật sự cho rằng Mộ Dung Yêu tôi không thể làm gì được cậu sao?!!!”, Mộ Dung Yêu đột nhiên quát lên.
Chất giọng mềm mại.
Nhưng cũng bá đạo và vô cùng mạnh mẽ.
Thân pháp linh hoạt, liền trực tiếp tách ra khỏi Tô Minh.
Nhấc chân vọt lên, lơ lửng trên không.
Trong tay cô ta cầm một thanh kiếm màu tím!
Thanh kiếm màu tím không dài, không ngắn, không dày, không rộng.