“Tô Minh, cậu có thể tự mình giải quyết được chứ?”, Lạc Thu Thuỷ vừa mới ngồi xuống liền hỏi.
“Thực sự có thể”.
“Nhưng mà…”.
“Không có nhưng nhị gì nữa, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, giữ trật tự đi”, Tô Minh ngắt lời.
Rất nhanh sau đó, cả khu phòng đấu giá đã ngồi đầy người.
Cũng coi như yên ắng.
Trên khán đài trong phòng đấu giá.
Có ba chiếc bàn thuỷ tinh, trên những chiếc bàn thuỷ tinh đó được chụp kín bởi ba cái chụp bằng vàng, nhìn không ra bên trong đang đặt thứ gì? Xem ra bên trong đó chính là đồ vật được đấu giá hôm nay.
“Hoan nghênh quý vị đã đến đây hôm nay”, đúng vào lúc này có một bóng người từ phía sau khán đài bước ra, tươi cười chào hỏi.
Giọng nói lanh lảnh, vang vọng khắp cả căn phòng, mang đến cảm giác thân thiết, vui tai.
Người phụ nữ mặc bộ sườn xám, đại khái chỉ khoảng 20 tuổi, trông rất trẻ trung, bình thường mà nói với độ tuổi này mà mặc sườn xám thì trông sẽ rất lệch tông, nhưng khi mặc lên người cô ta thì lại vô cùng xinh đẹp, bộ váy này đã tôn lên đường cong cơ thể cô ta một cách triệt để.
Cả người phụ nữ toát ra một loại khí chất cổ điển đậm chất phương Đông.
Ngũ quan của cô ta cũng thiên về kiểu vẻ đẹp tinh tế mềm mại, làn da trắng sáng mịn màng, mái tóc suôn dày đen nhánh.
Bình thường mà nói, cô ta chắc chắn được coi là một người phụ nữ đẹp.
Nhưng duy chỉ có một điều, trên gương mặt của người phụ nữ này, ở ngay phần giữa tai và đuôi lông mày bên trái cách khoảng 3 cm có một vết sẹo do kiếm cắt.
Vết sẹo này vô cùng rõ rệt và có màu tím trắng.
Vết sẹo do kiếm cắt đã huỷ hoại một cách tàn nhẫn dung mạo vốn dĩ tuyệt đẹp của cô ta.
“Thật đáng tiếc cho chị gái này…”, Lạc Thu Thuỷ lẩm bẩm một tiếng.
“Im mồm”, Lạc Phong vội vàng nói: “Cô ta là Tiêu Nhược Dư, là người phụ trách đấu giá Tứ Đỉnh của Đế Thành, nghe nói, cô ta chính là thiếu chủ của đấu giá Tứ Đỉnh, là người thừa kế duy nhất, có lai lịch cực kỳ đáng gờm. Cô ta kỵ nhất người khác nhắc đến gương mặt của mình... trong buổi đấu giá lần trước, có một người thuộc dòng chính của một gia tộc đỉnh cấp đến từ phía Tây Nam, do ngứa mồm nói năng không biết nghĩ nên đã mạo phạm đến cô Tiêu, ngày thứ hai liền bị phát hiện chết rất thảm trên đường phố của Đế Thành, ba ngày sau, cả gia tộc đó đều biến mất”.
Lạc Thu Thuỷ bị doạ cho hết hồn, nuốt vội một ngụm nước miếng.
Tô Minh lặng thinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Dư ở trên khán đài, trong ánh mắt anh xẹt qua một vẻ khác lạ.
“Không nói lời dư thừa nữa, ngày hôm nay chỉ có ba món bảo bối, chúng ta tiến hành sớm để kết thúc buổi đấu giá hôm nay cho sớm”, Tiêu Nhược Dư mở miệng cất lời: “Món bảo bối thứ nhất, là một bộ công pháp”.
Tiêu Nhược Dư vừa nói vừa nhấc cái chụp bên trên bàn thuỷ tinh thứ nhất ra.
Một cuốn sách bằng da thú cổ xưa lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.
Đột ngột, vô cùng rõ ràng, Tô Minh nghe được tiếng hô hấp của không ít người trong phòng đấu giá trở nên nặng nề hơn.
“Chỉ là một cuốn công pháp Luyện khí trung phẩm Nhân cấp thấp nhất”, Tiêu Nhược Dư nói.
Lúc này đến cả Diệp mộ Cẩn cũng đã không tránh khỏi động lòng, đôi mắt đẹp rung động một cách rõ ràng.
Công pháp Luyện khí rất hiếm gặp trong giới thế tục, thậm chí có thể nói là không có, nhưng công pháp Luyện khí lại là thứ bắt buộc phải có để trở thành một tu giả võ đạo.
Những gia tộc lớn như nhà họ Diệp, nhà họ Lạc vì sao lại phải nương nhờ Tông môn, thế gia bên phía Huyền Linh Sơn? Không phải chính là vì muốn nhận được sự hỗ trợ của võ đạo hay sao? Không phải là vì muốn có được công pháp Luyện khí hay sao?
Nhưng, những gia tộc lớn như nhà họ Diệp, nhà họ Lạc, cho dù được người chống lưng đưa cho công pháp Luyện khí nhưng cũng sẽ không được nhận hoàn chỉnh mà chỉ có mấy tầng đầu tiên mà thôi, đây là một cách khống chế và đề phòng của người chống lưng đối với thế lực bên dưới.
Công pháp Luyện khí trung phẩm Nhân cấp quả thực không thể tính là cao cấp nhưng lại hơn ở chỗ nó là bản hoàn chỉnh!
“Khởi giá một tỷ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm mươi triệu”, Tiêu Nhược Dư lại nói.
“Một tỷ rưỡi”, lời của Tiêu Nhược Dư vừa dứt đã có người lập tức ra giá, hét luôn lên một tỷ rưỡi.
“Một tỷ sáu”.
“Một tỷ tám”.
…
Mới chớp mắt mà giá đã bị đẩy lên đến ba tỷ hai.
Lúc này số người tiếp tục ra giá không còn nhiều nữa.
Trong thời gian này, Lạc Phong cũng đã ra giá một lần nhưng lập tức bị át đi cho nên anh ta không tiếp tục ra giá nữa.
Cuối cùng, bộ công pháp Luyện khí này đã bị một vị thiên kim tiểu thư dòng chính đến từ gia tộc đỉnh cấp của thành phố Hải Cương mua lại.
“Vật phẩm đấu giá thứ hai”, giọng của Tiêu Nhược Dư bỗng nhiên trở nên biếng nhác, tựa hồ như cô ta muốn kết thúc sớm buổi đấu giá hôm nay, như thể cô ta đã phát chán với công việc chủ trì đấu giá này.
Tiêu Nhược Dư mở ra chiếc chụp vàng thứ hai.
Vừa mở ra, dường như tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngây ra như phỗng, nhìn không hiểu. Bên trên cái bàn thuỷ tinh là một lọ thuỷ tinh nhỏ, bên trong lọ thuỷ tinh đựng thứ chất lỏng màu tím đỏ.
Duy chỉ có ánh mắt của Tô Minh là run mạnh.
“Nước Vận Nham”, trong lòng Tô Minh giật thót, tiếp sau đó là niềm kích động dâng trào.
Anh quả là may mắn!
Lại có cơ may gặp được thứ này?
“Mọi người đã nhìn thấy dung dịch bên trong lọ thuỷ tinh này chưa? Rất đặc biệt. Có hình dung cách nào cũng không thể kể hết được sự đặc biệt của nó, nhưng có thể chắc chắn một điều là, nó đến từ một ngôi mộ cổ, thậm chí, kẻ trộm mộ còn phải trả giá bằng chính mạng sống của mình”, Tiêu Nhược Dư cất lời.
“Bởi vì tên và cách sử dụng v.v… của món bảo vật này đều không ai biết, cho nên giá khởi điểm là một trăm triệu”.
“Bắt đầu ra giá đi”.
…
Bên trong phòng đấu giá không có ai ra giá, đến nó là cái gì còn không biết, mặc dù một trăm triệu chỉ là một con số nhỏ nhưng chẳng có ai bằng lòng làm kẻ khờ tiêu tiền như rác cả.
“Một trăm triệu”, yên lặng một hồi, Tô Minh cất lời.
Lần ra giá này, đột nhiên lại biến anh trở thành tâm điểm của mọi người, vốn dĩ trước đó anh từng đối đầu với Thẩm Tịch đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người rồi, bây giờ lại ra giá như vậy nên lập tức trở thành tâm điểm thì cũng chẳng có gì là lạ.
“Hai trăm triệu”, Công Tôn Thần gần như ra giá ngay lập tức, mặc dù không biết đây là cái thứ gì nhưng hắn cũng không ngại chọc tức Tô Minh, Tô Minh muốn có được thứ này? Thế thì hắn lại càng không cho.
“Ba trăm triệu”, Công Tôn Thần vừa mở miệng, Cơ Khâm liền theo, hắn ta cũng chẳng biết được đây là bảo vật gì nhưng nếu như Tô Minh biết, còn chủ động ra giá thì chắc chắn là có giá trị, cho nên hắn ta quyết định tham gia vào.
“Còn có ai ra giá cao hơn không?”, Tiêu Nhược Dư ngước đôi mắt đẹp lên quét qua tất cả mọi người bên dưới.
“Năm tỷ”, Tô Minh cất lời.
Vừa mở miệng, tất cả như chìm vào tĩnh lặng.
Có rất nhiều người ngẩn ra.
Mẹ kiếp!
Ôi mẹ kiếp!
Tiền nhiều phát điên rồi à?
Vì một thứ đồ không biết là cái gì mà lại ra giá năm tỷ?
Nhưng mà, đám cậu ấm cô chiêu ở đây dù có ngẩn ra thì cũng không khỏi nghĩ, nếu như Tô Minh đã ra mức giá khủng khiếp như vậy, lại còn sốt ruột như thế, có phải là anh ấy biết món bảo vật này là thứ gì không?
Hoặc là nó thực sự là một báu vật cực kỳ có giá trị thì sao.
Trong một lúc, ánh mắt của rất nhiều người bỗng sáng rực, lấp lánh, Tiêu Nhược Dư cũng hơi hiếu kỳ liếc mắt nhìn Tô Minh một cái.
Ngược lại, vẻ mặt của Tô Minh thì có vẻ rất bình thường.
“Tô Minh, anh thực sự muốn có được nó thì nên từ từ ra giá. Giờ thì hay rồi, mọi người đều biết anh muốn có nó, nói không chừng người ta còn muốn tranh với anh. Cho dù không muốn tranh thì đám Công Tôn Thần bọn họ cũng sẽ cố ý ra giá để lừa anh phải trả càng nhiều tiền hơn”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng nói, có chút cạn lời.
“Sẽ không có ai ra giá”, Tô Minh hờ hững nói, trọng giọng nói đầy vẻ tự tin.
Quả nhiên, sau đó cả mười nhịp hô hấp cũng không có ai nói gì nữa.
Rất nhiều người nhao nhao muốn thử, nhưng lại chẳng có ai dám ra giá thật.
Chương 107: Niềm vui ngoài ý muốn, Tô Minh bá đạo
Giống như Công Tôn Thần, hắn đã thấy sợ, ba trăm triệu năm trăm triệu thì hắn dám chơi, nhưng đùng một cái lên đến năm tỷ thì hắn cũng phải thận trọng, đây không phải con số nhỏ đâu!
Hắn đang nghĩ, ngộ nhỡ Tô Minh cố ý đào hố bẫy hắn thì sao? Lúc này nếu như Công Tôn Thần ra giá năm tỷ mốt, Tô Minh lập tức không ra giá nữa thì hắn phải bỏ ra năm tỷ mốt để mua về một thứ mà hắn không biết nó là cái gì.
Hắn không dám đùa với xác suất này.
Cho nên, trong lòng mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉ đành phải nín nhịn, chút lý trí này hắn ít nhất cũng giữ được.
Còn về Cơ Khâm thì cảm thấy mức giá hơn năm tỷ để mua về một thứ đồ không biết tên quá là mạo hiểm, hơn nữa một khi móc ra năm tỷ thì sẽ cực kỳ bất lợi cho việc tranh đoạt gốc nhâm sâm nghìn năm sau đây.
Suy đi tính lại, gốc nhân sâm nghìn năm kia mới quan trọng.
“Năm tỷ lần thứ nhất, năm tỷ lần thứ hai, năm tỷ lần thứ ba”.
Nó đã thuộc về Tô Minh.
Diệp Mộ Cẩn không nhịn được mà liếc nhìn Tô Minh, trong đôi mắt đẹp đầy sùng bái.
Người đàn ông của mình, quá là thông minh.
Làm việc cũng bá đạo, bá đạo đến mức khiến trái tim cô ta phải run rẩy.
Cô ta lại siêu thích vẻ bá đạo này.
Rất nhanh, có người chuyên phụ trách đi xuống để Tô Minh quẹt thẻ.
Sau khi quẹt thẻ thành công, lọ thuỷ tinh đựng chất lỏng màu tím đỏ kia được đưa đến tay Tô Minh, anh cất nó vào trong chiếc nhẫn không gian của mình.
“Có lọ nước Vận Nham này, độ cứng và độ sắc bén của Xích Ảnh Kiếm sẽ lại tăng thêm một bậc nữa rồi”, Tô Minh quả thực rất vui vẻ.
Quá đáng giá rồi!
Đừng nói là năm tỷ, cho dù có là năm mươi tỷ thì anh cũng hời quá rồi, tiền đối với anh mà nói chỉ là một con số, nếu như có thể gia tăng uy lực của Xích Ảnh Kiếm thì đối với thực lực của anh mà nói là một bước tiến vượt bậc.
“Sau đây, đến màn trình diễn đặc sắc nhất của buổi đấu giá ngày hôm nay, cũng là món đấu giá cuối cùng”, một giây tiếp theo, giọng nói của Tiêu Nhược Dư lại vang lên, đến cả chất giọng biếng nhác vừa rồi cũng đã thay đổi mang theo chút phấn khích và có sức sống.
Cô ta mở chiếc chụp vàng trên chiếc bàn thuỷ tinh thứ ba ra.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người trong phòng đều như nín thở.
Bao gồm cả Tô Minh.
Đó là một gốc nhân sâm, đang nằm im lìm trên mặt bàn thuỷ tinh.
Gốc nhân sâm rất to ánh lên màu vàng kim, các sợi râu vừa nhiều vừa to, thậm chí đến râu cũng đã mọc rễ, một sợi râu dài nhất phải đến gần 7 cm.
Quả thực khiến người ta giật mình.
“Nhân sâm tự nhiên, 1000 năm tuổi”, Tiêu Nhược Dư lại nói, phá vỡ sự yên lặng.
Dường như tròng mắt của tất cả mọi người đều căng ra, nhìn chằm chằm không chớp lên gốc nhân sâm.
Đỉnh điểm của sự khát vọng.
“Tô Minh, ngạc nhiên không?”, Diệp Mộ Cẩn nói khẽ: “Hôm nay, dù gì cũng sẽ phải lấy được nó, em mang hết tất cả bảo bối của nhà họ Diệp đến đây rồi”.
“Giá gốc tám tỷ”, Tô Nhược Dư trầm giọng nói: “Mỗi lần tăng giá không thấp hơn một trăm triệu”.
Nhân sâm một nghìn năm tuổi, lại còn là loại sinh trưởng tự nhiên, đối với người bình thường mà nói có lẽ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đối với tu giả võ đạo mà nói nó chẳng khác gì thuốc tiên.
Có được gốc nhân sâm này, có một số thế lực thậm chí có thể sinh ra một cao thủ cảnh giới Tông sư đỉnh phong kỳ có khi còn đạt đến cảnh giới bán bộ Thiên vị, vì vậy dù có phải trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng đáng giá.
“Uống được cây nhân sâm này, có lẽ mình sẽ tiến vào cảnh giới bán bộ Thiên vị”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, trong ánh mắt anh cũng nhiều hơn một phần kiên định, anh ắt phải lấy được nó.
“Mười tỷ?”, đã có người ra giá, là Ngụỵ Thường.
“Mười một tỷ”, Ngụỵ Thường vừa nói xong thì cậu chủ nhà họ Hoàng ở Đế Thành cũng ra giá.
“Hai mươi tỷ”, Lạc Phong cũng cất tiếng, nhà họ Lạc chẳng có gì ngoài tiền.
Hai mươi tỷ, nếu như đây là tiền mặt thì cả cái Hoa Hạ này chẳng có mấy người có thể lấy ra được, vô cùng mạnh mẽ.
Lạc Phong vừa cất lời, mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể âm thầm bỏ cuộc.
“Hai mươi tám tỷ”, Thẩm Tịch mở miệng.
“Ba mươi tỷ”, Cơ Khâm nói.
Bầu không khí như đang sôi lên sùng sục.
“Ba mươi lăm tỷ”, Công Tôn Thần nói, giọng đầy vẻ nghiêm túc, lộ rõ ý muốn chiến đấu đến cùng.
“Mộ Cẩn, em ở đây có thể lấy ra được bao nhiêu?”, Tô Minh hỏi Diệp Mộ Cẩn.
“Hơn ba mươi tỷ”.
Tô Minh gật đầu, sau đó nói: “Năm mươi tỷ”.
Năm mươi tỷ? Lại có thêm một số người nữa quyết định bỏ cuộc, ví như nhà họ Hoàng, nhà họ Ngụỵ là một trong số tám đại gia tộc của Đế Thành đã quyết định bỏ cuộc, bởi vì, giá quá cao!!!
Nhưng, vẫn còn một số người vẫn chưa chịu từ bỏ, ví như Cơ Khâm, Côn Tôn Thần, Thẩm Tịch…
Công Tôn Thần muốn tiếp tục ra giá năm mươi lăm tỷ, nhưng đúng vào lúc này, Tiêu Nhược Dư bèn cất lời: “Năm mươi tỷ đã là mức giới hạn rồi, tiếp sau đây nếu muốn ra giá thì phải là năm mươi tỷ thêm bảo vật nữa”.
Giá trị của tiền bạc là có giới hạn, sau đây cho dù có muốn ra giá đến một trăm tỷ thì cũng không có quá nhiều ý nghĩa nữa.
Đấu giá Tứ Đỉnh sẽ lấy năm mươi tỷ làm giá trị gốc để so sánh với bảo vật.
“Năm mươi tỷ thêm nửa cân trà Đại Hồng Bào cổ thụ”, Công Tôn Thần nói.
Công Tôn Thần đã có sự chuẩn bị từ trước.
Nửa cân trà Đại Hồng Bào cổ thụ? Khoé miệng của rất nhiều người khẽ giật, thực lực của nhà Công Tôn thật đáng sợ, trà Đại Hồng Bào cổ thụ đã bị ngưng giao dịch trên thị trường từ rất lâu rồi thì phải? Đừng nói là nửa cân, cho dù một lạng cũng hầu như khó mà mua được…
Nhưng mà, một giây sau.
“Năm mươi tỷ thêm một tấm bản đồ vị trí mộ cổ vô chủ có hơn nghìn năm tuổi”, Cơ Khâm cất lời.
“Năm mươi tỷ thêm một bộ kiếm pháp Võ kỹ thượng phẩm Nhân cấp”, Thẩm Tịch nói.
Ba người, đều ôm tâm lý quyết lấy cho bằng được.
“Năm mươi tỷ thêm một bộ bản đồ Trận pháp!”, Diệp Mộ Cẩn cũng vậy, trên khuôn mặt tuyệt đẹp là vẻ trịnh trọng và kiên định, cô ta nhất quyết phải lấy được gốc nhân sâm này cho Tô Minh.
Mặt Công Tôn Thần biến sắc, bất kể là Cơ Khâm hay Thẩm Tịch, hay là Diệp Mộ Cẩn, giá trị của món bảo vật mà bọn họ đưa ra đều cao dần.
“Đều có sự chuẩn bị từ trước khi tới đây”, Công Tôn Thần lẩm bẩm: “Còn may, nhà họ Công Tôn lần này chuẩn bị khá là đầy đủ”.
Công Tôn Thần lớn giọng nói: “Thêm một miếng Hàn Thiết nặng!”
Cái gì?
Hàn thiết nặng, chí bảo Luyện khí trong truyền thuyết?
Đến Tô Minh cũng phải ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào đối phương.
Hàn thiết nặng này tuyệt đối là thứ đồ tốt, nếu như có thể dung hợp vào trong Xích Ảnh Kiếm của mình thì chắc chắn có thể tăng thêm một bậc uy lực nữa.
Mặt Diệp Mộ Cẩn khẽ biến sắc, thấp giọng mắng một tiếng: “Đáng chết!!!”
Cô ta vẫn còn những bảo vật khác, còn một số bảo vật cực kỳ quý giá, ví như cuốn sổ tay còn sót lại của một tu giả võ đạo cực kỳ hùng mạnh thời xưa, cũng chính là một vật chí bảo.
Đáng tiếc cũng không thể so được với miếng Hàn thiết nặng này.
Nhìn ánh mắt của Tiêu Nhược Dư là hiểu, giờ khắc này ánh mắt của cô ta nhìn về phía Công Tôn Thần đã lấp lánh hẳn lên.
“Nhà Công Tôn thế mà còn giấu được một miếng Hàn Thiết nặng, quả là khiến người ta đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác”, Cơ Khâm mỉm cười nói, trong tiếng cười mang theo cơn tức giận rất rõ ràng.
Cơ Khâm và Diệp Mộ Cẩn đều giống nhau, trên thực tế cũng đã chuẩn bị những bảo vật khác.
Chương 108: Ngạc nhiên liên tiếp, không nói chơi
Nhưng đều không thể sánh được với Hàn thiết nặng.
Cơ Khâm có chút không vui, hắn đích thân đến đây vậy mà lại phải tay không ra về sao?!
“Cậu Cơ quá khen”, Công Tôn Thần khẽ mỉm cười, ít nhiều có chút đắc ý.
Tối nay, hắn chắc chắn là người thắng cuộc.
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh bên này: “Cậu Tô, cô Diệp, sao không tiếp tục ra giá đi?”
Vả mặt!
Cú vả mặt nặng nề!
Công Tôn Thần cảm thấy mở mày mở mặt, sung sướng phát điên.
Nhất là khi nhìn thấy gương mặt phẫn nộ pha lẫn không cam tâm của Diệp Mộ Cẩn.
“Tức chết em rồi”, Diệp Mộ Cẩn nghiến răng ken két: “Tô Minh, em… em khiến anh thất vọng rồi…”.
Tô Minh chỉ mỉm cười.
Diệp Mộ Cẩn có chút ảo giác kỳ lạ, chẳng lẽ Tô Minh còn có chiêu cuối?
“Anh cho rằng mình đã thắng rồi à?”, đúng vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng mọi việc đã ngã ngũ thì Thẩm Tịch lại mở miệng nói: “Tôi thêm một thanh Linh khí”.
Cái gì?
Lời của Thẩm Tịch vừa dứt.
Cả căn phòng đều yên ắng hết lại, chỉ còn lại một vài tiếng nuốt nước bọt lác đác.
Kinh ngạc quá!!!
Tất cả mọi người đều biết, Binh khí đối với tu giả võ đạo mà nói cực kỳ quan trọng.
Mà Linh khí lại khác hoàn toàn với Binh khí.
Bên phía Huyền Linh Sơn phân Binh khí thành hai loại, một loại là Binh khí thông thường, một loại là Linh khí.
Thứ được gọi là Linh khí chính là dùng phương pháp Luyện khí chuyên dụng để rèn ra Binh khí, trong quá trình luyện chế sẽ đưa Linh trận vào trong Binh khí, Linh trận và bản thân Binh khí hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, uy lực của nó vô cùng khủng khiếp…
Nhưng mà, xã hội hiện đại đã không còn tồn tại các bậc Đại sư Luyện khí chuyên luyện chế Linh khí nữa rồi, cho nên Linh khí chỉ được truyền lại từ một số Tông môn lớn hoặc truyền thừa lại trong các đại thế gia, hoặc là tìm được trong một số ngôi mộ cổ nào đó, do vậy nó cực kỳ hiếm gặp.
Thẩm Tịch ra giá này, ác thật, quả là chịu chi.
“Xem ra, gốc nhân sâm này sẽ vào tay Thẩm Tịch rồi”, Diệp Mộ Cẩn khẽ nói.
Đâu chỉ có Diệp Mộ Cẩn nghĩ như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây dường như đều nghĩ như vậy.
“Còn ai ra giá nữa không?”, Tiêu Nhược Dư hỏi.
Trong lòng cô ta cũng cảm thấy đại khái cây nhân sâm này sẽ là của Thẩm Tịch rồi, hơn nữa, cái giá mà Thẩm Tịch đưa ra làm cô ta vô cùng hài lòng.
Thẩm Tịch khẽ mỉm cười, trong mắt đầy vẻ khinh thường cùng ngạo mạn.
Ai tranh được với hắn?!
Trong phòng đấu giá yên lặng trong mấy nhịp thở.
Sau đó.
“Nếu như không có ai ra giá, vậy thì…”, Tiêu Nhược Dư muốn đưa ra quyết định.
“Đợi chút”, nhưng ai mà ngờ tới được, đúng vào một khoảnh khắc đó, Công Tôn Thần lại cất tiếng một lần nữa.
Đột ngột, cơ mặt Thẩm Tịch rung lên, tất cả mọi người có mặt lại càng quay hết cả đầu sang nhìn về phía Công Tôn Thần, rất ngạc nhiên!
Chẳng lẽ… chẳng lẽ Công Tôn Thần còn có bảo bối nào tốt hơn nữa?
Không phải chứ?
“Tôi thêm một nửa tấm bản đồ có thể tìm thấy được Linh mạch”, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Công Tôn Thần như thể vừa quăng ra một quả bom.
Linh mạch chính là chí bảo.
Cả Hoa Hạ này cũng chẳng có được mấy dòng.
Nơi có Linh mạch thì xung quanh Linh khí rất dồi dào, nếu như ở tại đó tu luyện trong thời gian dài thì sẽ cực kỳ hiệu quả.
Mấy dòng Linh mạch của Hoa Hạ đều nằm ở Huyền Linh Sơn, bị một thế lực bá chủ của Huyền Linh Sơn độc chiếm.
Giá trị của một dòng Linh mạch còn cao gấp cả nghìn lần so với Linh khí.
Cho nên, sau khi Công Tôn Thần quăng ra tin tức này, bên trong căn phòng gần như không còn ai có khả năng hô hấp nữa.
Đều bị doạ cho bay cả hồn vía.
Bao gồm cả Thẩm Tịch.
Bao gồm cả Tiêu Nhược Dư.
“Thật sao?”, cảm xúc của Tiêu Nhược Dư thay đổi không ít, mắt nhìn chằm chằm vào Công Tôn Thần, có chút khẩn trương.
Bản đồ tìm Linh mạch? Mặc dù chỉ có một nửa tấm nhưng chỉ cần liên quan đến Linh mạch thì giá trị của nó đã đủ lớn rồi!
“Thật”, Công Tôn Thần gật đầu quả quyết, tấm bản đồ là vật gia truyền của nhà họ Công Tôn, tuyệt đối không thể là giả.
“Đáng chết!”, sắc mặt Thẩm Tịch vô cùng khó coi, âm u như đọng thành nước.
Hắn ta hầu như không ngờ được mình lại có lúc sẩy tay thế này? Trước đó hắn đã nắm trong tay toàn phần thắng, dù gì cũng đã mang cả Linh khí theo rồi! Ai ngờ được…
Tối nay, Công Tôn Thần đã trở nên nổi trội.
Công Tôn Thần khẽ ngẩng đầu, khoé miệng đầy ý cười, không nhịn được lại nhìn về phía bên Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn, hắn ta muốn nhìn thấy vẻ xấu mặt, đố kỵ, không cam tâm của hai người kia.
Diệp Mộ Cẩn cúi thấp đầu, tự trách, tự mỉa mai chính mình, trước đó cô ta còn nói sẽ tạo bất ngờ vui vẻ cho Tô Minh, cho rằng chắc chắn sẽ lấy được gốc nhân sâm nghìn năm tuổi kia.
Thật là quá ngây thơ, không chỉ bản thân mình xấu mặt, mà có lẽ còn hại cả Tô Minh mừng hụt đúng không? Mặc dù nhìn cảm xúc của Tô Minh chẳng hề thay đổi chút nào nhưng trong lòng chắc chắn không vui vẻ đúng không?
“Hẳn là không có ai ra được giá cao hơn nữa chứ? Cho nên, cây nhân sâm nghìn năm này thuộc về…”, Tiêu Nhược Dư hít sâu một hơi, đề cao giọng nói, nhìn về phía Công Tôn Thần.
Công Tôn Thần đã ngẩng đầu ưỡn ngực, kích động cực kỳ, cả người đều khẽ run lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, chắc chắn, nhất định là sẽ kết thúc ở đây rồi, dù gì thì cũng không thể có bất ngờ nào nữa chứ?!
Nhưng có đôi khi, sợ cái gì thì cái đó liền xuất hiện.
Tiêu Nhược Dư còn chưa kịp nói ra tên của Công Tôn Thần, Tô Minh nãy giờ vẫn yên lặng liền mở miệng nói: “Đợi chút”.
Khoảnh khắc này.
Tất cả các luồng ánh mắt đều bắn cả về phía Tô Minh!
Mọi người đều đã hoá đá.
“Cậu Tô còn có thể ra giá cao hơn nữa?”, Tiêu Nhược Dư cũng hơi ngỡ ngàng, cô ta thực sự không tin, cô ta giữ một thái độ nghi ngờ tuyệt đối.
“Không thể nào!”, Công Tôn Thần suýt chút nữa là bị nghẹn chết, hắn ta phẫn hận siết chặt nắm tay, đè nén cơn phẫn nộ vô biên vô tận trong lòng, hét lên: “Tô Minh, anh còn có thể lấy ra được bảo vật gì nữa?”
Hắn ta vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Nhược Dư: “Cô Tiêu, người này đang cố ý phá đám!”
Trên thực tế, Tiêu Nhược Dư cũng cảm thấy Tô Minh đang có ý phá đám.
“Tôi quả thực có thể đưa ra được bảo vật tốt hơn”, Tô Minh hầu như chẳng để ý đến Công Tôn Thần, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Nhược Dư.
“Tôi không tin!!!”, Công Tôn Thần hổn hển, mặt cũng đỏ lựng lên: “Tô Minh, anh nói anh có thể đưa ra món bảo vật có giá trị hơn cả nửa tấm bản đồ Linh Mạch của nhà họ Công Tôn tôi? Phét lác phải không?”
Nào chỉ có Công Tôn Thần không tin? Đám người Thẩm Tịch, Cơ Khâm, Nguỵ Thường đều không tin.
Nói thực, đến cả Diệp Mộ Cẩn cũng ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào Tô Minh bên cạnh, trong lòng cũng… cũng có chút khó hiểu, có chút không dám tin…
“Cậu Công Tôn cứ bình tĩnh trước đã. Là thật thì sẽ không thể giả được, nếu là giả thì chẳng thể là thật”, Tiêu Nhược Dư cố ép mình bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Công Tôn Thần đang mất kiềm chế một cái, sau đó nói với Tô Minh: “Mong cậu Tô giải thích rõ hơn”.
“Cô đi xuống bên cạnh tôi một lát, bảo vật mà tôi đưa ra là cái gì ắt sẽ nói cho cô, nhưng chỉ có một mình cô được biết!”, Tô Minh cười nói.
Tiêu Nhược Dư nhíu chặt lông mày.
Chương 109: Chủ nhân hội đấu giá Tứ Đỉnh
Cô ta cảm thấy Tô Minh đang bỡn cợt mình.
“Cô Tiêu, cô xem, chẳng phải hắn cũng đang gây rối à?”, Công Tôn Thần khôi phục lại tự tin, thậm chí còn hơi châm biếm, nỗi lo trong lòng hắn đã không còn nữa, quả nhiên Tô Minh đang lòe thiên hạ.
Tô Minh, tên khốn không biết điều, vì khiến hắn ghê tởm mà anh cố ý gây rối trong buổi đấu giá Tứ Đỉnh ư? Cô ý bỡn cợt Tiêu Nhược Dư? Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!
“Cậu Tô, mặc dù người đến là khách nhưng mong anh tôn trọng quy định của hội đấu giá Tứ Đỉnh”, Tiêu Nhược Dư lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên sự căm ghét.
“Tôi không đùa. Cô Tiêu chỉ cần đi đến nghe tôi nói, cũng không mất bao nhiêu thời gian”, cảm xúc của Tô Minh vẫn không hề thay đổi.
Tiêu Nhược Dư vừa tò mò lại vừa tức giận. Cô ta muốn vén màn trò hề này của anh.
Anh muốn chơi thì cô ta chơi cùng anh.
“Được”, Tiêu Nhược Dư đồng ý.
Thật sự đồng ý rồi.
Dưới sự chú ý của mọi người, cô ta bước xuống bục, đi về phía Tô Minh.
“Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn vô cùng lo lắng, vẻ mặt trắng bệch. Lạc Thu Thủy cũng không yên lòng mà túm lấy tay Tô Minh.
Rất nhanh Tiêu Nhược Dư đã đến hàng ghế chỗ anh.
“Mộ Cẩn, em nhường chỗ một lát. Cô Tiêu, cô ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nói chi tiết cho cô nghe”, Tô Minh nói.
“Vâng”, Diệp Mộ Cẩn ngoan ngoãn đứng lên nhường lại chỗ.
Tiêu Nhược Dư do dự một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Minh khiến anh ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
“Cậu Tô, mời nói”, Tiêu Nhược Dư lạnh lùng, giọng nói của cô ta không lớn nhưng không che giấu được sự xa cách cùng phẫn nộ.
Tô Minh nghiêng đầu thì thầm bên tai Tiêu Nhược Dư: “Cô Tiêu, tôi có thể chữa khỏi hoàn toàn vết sẹo do kiếm gây ra trên mặt cô, còn có thể tiêu trừ kiếm ý đang ngăn chặn chân khí trong kinh mạch ở cánh tay cô, giúp cô lại lần nữa trở thành tu giả võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị”.
Trong chớp mắt, đôi mắt Tiêu Nhược Dư lóe lên, thậm chí cơ thể còn run rẩy!
Cô ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng trái tim vẫn đập dồn dập không ngừng!
“Thật sự?”, Tiêu Nhược Dư ngây ra một lúc mới quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Minh, giọng nói cũng run run.
Tô Minh gật đầu.
“Nếu anh lừa tôi thì sao?”
“Cô có thể cược một lần”.
Tiêu Nhược Dư lại im lặng.
Một lúc lâu sau.
Tiêu Nhược Dư đứng lên, chậm rãi nói: “Cậu Tô ra giá cao nhất, chúc mừng anh đấu giá thành công cây nhân sâm 1000 năm này”. Nghe vậy, Tô Minh thầm nghĩ: “Xem ra cô Tiêu này có địa vị rất cao ở hội đấu giá Tứ Đỉnh”.
Nếu không cô ta không có tư cách trực tiếp tuyên bố anh đã đấu giá thành công.
Dù sao điều anh hứa với Tiêu Nhược Dư là giúp cô thay da đổi thịt, gần như sống lại lần nữa, nhưng với cả hội đấu giá Tứ Đỉnh mà nói nửa tấm bản đồ linh mạch cùng hàn thiết nặng vẫn đáng giá hơn.
Tô Minh cũng đang đánh cược địa vị của Tiêu Nhược Dư trong hội đấu giá Tứ Đỉnh, quả nhiên anh thắng rồi.
“Nói không chừng cô ta còn là cô chủ của hội đấu giá này”.
Cùng lúc đó.
“Cái gì?”, Công Tôn Thần bùng nổ, mặt xanh lè: “Tiêu Nhược Dư, dựa vào đâu? Rất cuộc hắn đã đưa ra bảo bối gì? Cô nói đi!”
Công Tôn Thần giận đến mất khôn, không gọi “cô Tiêu” mà gọi thẳng luôn tên Tiêu Nhược Dư.
Hắn phẫn nộ mà chất vấn.
Thịt đến miệng còn rơi mất, hắn sao có thể cam tâm?
“Cậu Công Tôn có vẻ hơi mất lịch sự rồi”, Tiêu Nhược Dư nhìn hắn nói.
Công Tôn Thần bị cô ta liếc nhìn một cái thì như bị tạt cho một thau nước lạnh dập tắt lửa giận, chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo.
Có lời đồn rằng Tiêu Nhược Dư là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, thân phận không đơn giản.
Không thể đắc tội được.
“Phù…”
Công Tôn Thần hít sâu, áp chế lửa giận đang bùng lên trong lòng, chắp tay nói: “Xin cô Tiêu lượng thứ cho sự nóng nảy của tôi, đây là hội đấu giá, ai ra giá cao thì được. Rốt cuộc hắn đã đưa ra bảo vật gì mà có thể đáng giá hơn 50 tỷ hiện kim cùng nửa cân trà đại hồng bào cổ thụ, một mảnh hàn thiết nặng và nửa tấm bản đồ linh mạch chứ? Xin cô Tiêu nói cho rõ ràng để tôi có thua cũng tâm phục khẩu phục”.
Những người khác cũng vô cùng tò mò mà nhìn Tiêu Nhược Dư!
Rốt cuộc Tô Minh đã nói gì với cô ta mà chỉ một câu đã có thể đánh bại được tất cả những bảo vật mà Công Tôn Thần đưa ra.
“Cậu Công Tôn có phục hay không không quan trọng”, nhưng Tiêu Nhược Dư không muốn nói: “Quyết định cuối cùng nằm trong tay tôi”.
Như này chẳng khác nào đang khinh người.
Là hội đấu giá lớn nhất, lâu đời nhất, cũng có quyền uy nhất Hoa Hạ, Tiêu Nhược Dư nói vậy chẳng khác nào bôi đen hội đấu giá Tứ Đỉnh, thật là quá tùy hứng.
“Cô Tiêu, tôi kính trọng cô nhưng dù sao hội đấu giá Tứ Đỉnh cũng không phải của mình cô, chỉ một câu nói của cô đã quyết định người có quyền sở hữu của cây nhân sâm này, đã vậy còn không chịu nói ra rốt cuộc là bảo vật gì? Như vậy hẳn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng cùng uy quyền của hội đi?”, Công Tôn Thần sầm mặt nói.
Hắn cắn mãi không chịu buông.
Không ít người gật đầu, cảm thấy Công Tôn Thần nói rất có lý. Lúc này hành vi ương ngạnh, vô lý của Tiêu Nhược Dư thật sự chẳng khác nào hủy đi danh tiếng của hội đấu giá Tứ Đỉnh.
“Haha…”, Tiêu Nhược Dư khinh thường cười. Cô ta giơ tay để lộ ra một chiếc nhẫn ngọc: “Hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là của một mình tôi! Lúc trước tôi là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, hai tháng trước bố tôi từ chức nên hiện tại tôi chính là chủ nhân của hội!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.
Thật đáng sợ.
Địa vị của Tiêu Nhược Dư ở hội đấu giá Tứ Đỉnh còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ.
“Chuyện này…”, Công Tôn Thần cảm thấy ức chế, vô cùng ức chế, đến mức còn có cảm giác muốn khóc.
Hắn thở hổn hển, não bộ như bị thiếu oxi, mắt trợn trừng.
Lúc này, Cơ Khâm đột nhiên lên tiếng:
“Cô Tiêu, như tôi được biết thì sàn đấu giá là một sân chơi”.
Chương 110: Âm mưu của Thẩm Tịch
“Nói cách khác, vật đấu giá hoàn toàn không thuộc về hội đấu giá mà là thuộc về người bán gửi gắm cho hội đem đấu giá”.
“Khi đấu giá thành công thì hội đấu giá có thể nhận được một phần hoa hồng”.
“Trong tình huống này, hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là thuộc về một mình cô Tiêu nhưng cô Tiêu lại vì lý do cá nhân mà hạ giá vật phẩm, giao cho người không xứng đáng khi chưa có sự đồng ý của người bán, đồng nghĩa với việc làm tổn hại đến lợi ích của chủ sở hữu vật phẩm, như vậy hẳn là đã vi phạm đạo đức và nguyên tắc kinh doanh, đúng chứ?”
…
Nghe Cơ Khâm nói vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.
Đặc biệt là Công Tôn Thần.
Hắn gật đầu một cái thật mạnh.
Công Tôn Thần nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Dư, xem xem cô ta còn nói gì được!
Hắn tin rằng cho dù Tiêu Nhược Dư là chủ hội đấu giá cũng không thể hành xử vô lý như vậy. Tất cả các danh gia vọng tộc ở Hoa Hạ đều ở đây, cô ta hẳn không thể cứng đầu cứng cổ như vậy trước mặt tất cả mọi người chứ?
“Cơ Khâm đáng ghét”, Diệp Mộ Cẩn lầm bầm.
Mặc dù Cơ Khâm nói có lý nhưng cô ta chỉ bênh vực người bên mình, Tô Minh là người đàn ông của cô ta, ai dám làm tổn hại đến lợi ích của anh thì chính là kẻ thù của cô ta.
Trong lúc đó, Diệp Mộ Cẩn lại nhìn Tô Minh: “Tô Minh, rốt cuộc anh đã nói gì với Tiêu Nhược Dư? Cô ta thế mà thà bỏ qua hàn thiết nặng, nửa tấm bản đồ linh mạch… cũng phải giúp anh, thật kỳ lạ. Tô Minh, đừng nói là anh hy sinh nhan sắc của mình đấy nhé”.
Tô Minh cạn lời.
Đúng lúc này.
“Cậu chủ nhà họ Cơ ở Đế Thành quả nhiên hơn người, nói rất có lý”, Tiêu Nhược Dư cười nói.
Công Tôn Thần nhất thời trở nên hưng phấn.
Lẽ nào Tiêu Nhược Dư bởi vì áp lực mà đổi ý?
Công Tôn Thần nắm chặt tay, nín thở, vô cùng căng thẳng!
“Cô Tiêu quá khen rồi, tôi chỉ đang nói về việc đấu giá, không nhắm vào cô, mong cô đừng trách”, Cơ Khâm lịch sự đáp.
Tiêu Nhược Dư đắc ý cười: “Nếu tôi nói chủ nhân của cây nhân sâm này chính là tôi thì sao?”
Cái gì?
Tiêu Nhược Dư ra át chủ bài rồi.
Đậu má.
Ngay cả Cơ Khâm cũng ngây ra… Nếu chủ nhân của cây nhâm sâm này là Tiêu Nhược Dư thì còn có thể nói gì được nữa? Cô ta cho không Tô Minh cây nhân sâm này cũng là chuyện của cô ta, người khác không có tư cách xen vào.
“Để cô Tiêu chê cười rồi”, vẻ mặt Cơ Khâm hơi thay đổi, nói.
“Tôi từ trước đến nay đều không nói đùa”, Tiêu Nhược Dư cười khẩy.
Cơ Khâm nghẹn lời, không thể phản bác.
Vẻ mặt Công Tôn Thần đã trở nên trắng bệch.
Hy vọng và mong chờ vừa dâng lên đã bị dập tắt, cả người hắn ngơ ngẩn, thật sự không chịu nổi đả kích thế này.
“Tôi là chủ nhân hội đấu giá, cũng là chủ nhân của cây nhân sâm, tôi đã phán định cậu Tô ra giá cao hơn, có gì không được? Nếu mọi người có ai không tin thì hoan nghênh đến xác minh xem liệu tôi có phải là chủ nhân của cây nhân sâm cùng hội đấu giá hay không”, Tiêu Nhược Dư dứt khoát nói.
Cả hội trường đấu giá đều rơi vào im lặng.
Trong mắt Cơ Khâm lộ ra vẻ nham hiểm.
Lý do hắn ta đối đầu với Tô Minh là vì cảm thấy anh uy hiếp đến hắn ta, anh có được nhân sâm nghìn năm thì sẽ như hổ thêm cánh, mà Công Tôn Thần thì chỉ là một tên gà, có thể làm gì được? Nhưng không ngờ rằng…: “Rốt cuộc tên rác rưởi hèn hạ đấy đã thuyết phục Tiêu Nhược Dư bằng cách nào?”, Thẩm Tịch tự lẩm bẩm, giọng nói tràn ngập sát ý, đố kỵ cùng oán hận.
“Cậu chủ, có lẽ cũng là một chuyện tốt. Lúc trước cậu cũng đã nói sau khi hội đấu giá kết thúc thì muốn tên nhãi đó chết, nếu vậy thì khi đó nhân sâm ngàn năm sẽ thuộc về cậu chủ rồi”, Thẩm Hạc nói khẽ, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
“Haha… Đúng vậy”, mắt Thẩm Tịch sáng lên, sau đó trở nên bình tĩnh: “Ông Hạc, ông tra rõ thân phận, chỗ dựa của tên rác rưởi đó cho tôi chưa?”
Thật cho rằng Thẩm Tịch chỉ là tên công tử bột chắc?
Nếu thật là vậy thì hắn đã không ở cảnh giới tông sư rồi, cũng không thể trở thành một trong những người cầm đầu thế hệ trẻ ở Ma Thành.
Mặc dù trong mắt hắn, Tô Minh là một kẻ ti tiện, rác rưởi không biết điều nhưng nhỡ đâu lật bàn vào phút 90 thì sao? Vì thế vừa rồi, trong lúc đấu giá hắn đã bảo ông Hạc đi tra xét tin tức về Tô Minh.
“Tôi đã tra rõ ràng rồi, tên này không có thân phận gì đặc biệt cả, hắn đến từ nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang, mà nhà họ Tô đã bị diệt tộc vào 3 năm trước rồi”.
“Nhưng tên Tô Minh này rất kỳ lạ, hắn vốn đã chết nhưng 3 năm sau lại sống lại, hơn nữa còn trở thành tu giả võ đạo, thực lực vô cùng mạnh, hai hôm trước hắn đã đánh bại Vương Đạo Khánh”.
…
“Hả?”, Thẩm Tịch sửng sốt: “Thật?”
Hắn cũng biết Vương Đạo Khánh.
“Thật ạ”.
Thẩm Tịch sây sẩm mặt mày. Vương Đạo Khánh là cảnh giới tông sư hậu kỳ, hơn nữa nghe nói thực lực còn cao hơn cảnh giới.
Đánh bại được Vương Đạo Khánh đã cho thấy thực lực của Tô Minh, không chừng anh đã ở cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.
Lẽ nào thực lực của tên rác rưởi ti tiện này còn cao hơn cả ông Hạc?
Ông Hạc là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong, đương nhiên thực lực của ông ta cũng cao hơn cảnh giới, hơn nữa vì liên quan đến chị gái mà ông Hạc tu luyện 2 loại võ kỹ tương đối mạnh…
Vẻ mặt ông Hạc không thay đổi mà gật đầu: “Cũng vì vậy mà tôi đã thông báo cho Thẩm chó hoang rồi, hắn đã ngồi trực thăng đến đây, bây giờ hẳn cũng sắp đến rồi”.
“Ông cũng không chắc chắn có thể đánh bại được hắn?”, Thẩm Tịch kinh ngạc.
“Chắc chắn thì có nhưng dù sao nơi này cũng là Đế Thành, chẳng may tôi và Tô Minh đều không làm gì được nhau thì đến lúc đó, đứa con gái dòng chính nhà họ Diệp phái người đến giúp Tô Minh thì sao? Như vậy thì cậu chủ sẽ gặp nguy hiểm”.
“Cũng đúng. Chỉ là gọi Thẩm Dã đến đây có phải hơi quá rồi không? Tên nhóc đó mà cũng đáng để Thẩm chó điên phải ra tay?”
Thẩm Tịch không biết phải nói gì.
Thẩm Dã rất nổi tiếng ở Ma Thành, được gọi là Thẩm chó điên, cũng là anh họ của Thẩm Tịch.
Thần kinh của tên này không được bình thường cho lắm. Hắn là một tên cuồng võ đạo, ngoại trừ võ đạo ra thì không biết gì khác, hơn nữa vô cùng khát máu, tàn nhẫn.
Nếu không phải vì hắn quá mạnh, có giá trị nhất định thì Thẩm Tịch đã sớm tống cổ tên chó điên hay gây chuyện này ra khỏi nhà họ Thẩm rồi.
Ở Ma Thành, Thẩm Dã đã gây họa lớn không dưới 10 lần, giết không biết bao nhiêu người có máu mặt, thực sự là một tên biến thái chuyên lấy tính mạng người khác ra làm trò chơi, mỗi lần Thẩm Tịch đều phải ra mặt dẹp chuyện cho hắn, khiến Thẩm Tịch không lúc nào không lo lắng.
Đương nhiên, Thẩm Dã hay gây chuyện nhưng uy danh cũng hiển hách, rất nhiều người sợ hãi nhà họ Thẩm cũng là vì hắn.
Ba chữ Thẩm chó điên có thể dọa cho rất nhiều đứa trẻ phải bật khóc.
Thẩm Dã chỉ mới 29 tuổi nhưng đã là bán bộ thiên vị, hơn nữa thực lực còn cao hơn cảnh giới.
Chị gái từng nói nếu đánh một trận sinh tử thì đến cô ta cũng phải kiêng dè Thẩm Dã.
“Cậu chủ, muốn bắt được con mồi thì phải xuất toàn lực”, Thẩm Hạc nghiêm túc nói.
Thẩm Tịch gật đầu: “Thẩm chó điên đến cũng tốt, chuyện liên quan đến nhân sâm ngàn năm thì cẩn thận chút cũng không sai”.