Phó Nguyên sửng sốt, tức đến bật cười.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ rằng lại có người thích đâm đầu vào chỗ chết đến mức ấy.
Bảo cô ta xin lỗi?
Đừng nói là ở giới thế tục, cho dù là ở Huyền Linh Sơn cũng không có mấy người dám nói với cô ta như thế.
Càng đừng nói là lúc này sư huynh cô ta cùng ba vị trưởng lão đều ở đây.
Người này rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào mà dám bảo cô ta xin lỗi?
Cô ta nhìn Tô Minh như nhìn một thằng ngu, thật muốn giơ ngón tay cái lên tán thưởng sự trâu bò của anh.
Không chỉ Phó Nguyên mà cả Phương Ngọc, ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông đều bất ngờ, kinh ngạc!
Họ kinh ngạc bởi sự ngông cuồng của Tô Minh.
Sự ngông cuồng không có giới hạn.
Anh thật sự cho rằng mình giải quyết được đám Thẩm Băng Tuyền và Hồng Bành thì đã là vô đối rồi ư?
Thế giới này rất rộng lớn.
“Anh nghĩ anh là ai? Xin lỗi? Haha… Cô ta chỉ là một con nhãi ranh ti tiện, hạ đẳng mà thôi, anh làm gì được tôi?”, ngay sau đó, Phó Nguyên nói. Cô ta mỉm cười chỉ vào Diệp Mộ Cẩn, nghiêm túc nói.
Phó Nguyên cô ta đã từng sợ ai?
Cô đây không những không xin lỗi mà còn tiếp tục sỉ nhục Diệp Mộ Cẩn đấy!
Anh có thể làm gì được cô ta?
“Vút…”
Nhưng Phó Nguyên vừa dứt lời thì đáp lại cô ta là tiếng thanh kiếm xé rách không khí, âm thanh vô cùng nhỏ.
Một lưỡi kiếm sắc bén, bất ngờ được vung ra khiến tất cả mọi người trong sảnh đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tô Minh sử dụng Xích Ảnh kiếm.
Sau khi dùng nước Vận Nham và Hàn Thiết nặng rèn lại, thanh kiếm đã đáng sợ đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Tô Minh chỉ vừa rút kiếm ra, thậm chí còn không cần dùng kiếm quyết hay kiếm ý, tinh thần chỉ cần tập trung vào Phó Nguyên thì thanh kiếm đã tự chuyển động rồi.
Chỉ trong chớp mắt, chưa đến 1/10 của một nhịp hít thở, lưỡi kiếm đã đâm vào vai Phó Nguyên.
“Phập…”
Bả vai Phó Nguyên rách toác ra.
Máu tươi thậm chí còn ngưng lại một giây rồi sau đó mới phun trào như suối.
Phó Nguyên bay ngược ra, rơi vào tình trạng hấp hối.
Cô ta đau đến mức mất đi tri giác.
Còn không kịp kêu lên đau đớn dù chỉ một tiếng…
Phương Ngọc hay ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông đều không thể ngăn cản được.
Thứ nhất, bọn họ không ngờ rằng Tô Minh lại dám ra tay.
Thứ hai, tốc độ của anh quá nhanh.
“Chết tiệt!”
Mặt Phương Ngọc âm trầm như người chết, quanh người hắn tuôn ra luồng khí tức cuồn cuộn như sóng biển đang thét gào.
Nhất thời, bàn ghế xung quanh đều tan tành.
Phương Ngọc đột nhiên biến mất.
Như thể hắn đã hòa vào không khí, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện trước mặt Tô Minh, hắn vung tay chém.
Không khí trước mặt Tô Minh như ngưng đọng lại rồi bị chém thành hai mảnh.
Lưỡi đao đen nhánh hung mãnh xông thẳng tới như một con rồng đen đang bay lượn.
Áp lực khủng khiếp xé rách luồng không khí trước mặt Tô Minh, mặt đất dưới chân anh đã biến mất chỉ để lại một hố đen không thấy đáy.
“Thiên Vẫn kiếm!”, Tô Minh kêu lên một tiếng, khẽ nâng tay lên, Xích Ảnh kiếm cũng theo đó mà xông ra.
Những nhát kiếm bạc trắng lóa mắt lướt qua.
Tô Minh vẫn bình tĩnh không hề sợ hãi.
“Keng…”
Tiếng đao kiếm va vào nhau vang lên.
Tô Minh và Phương Ngọc đều lui lại.
Tô Minh lui lại 12m.
Phương Ngọc 20m.
Mà cổ tay Phương Ngọc đã rách ra.
Kỹ năng của Tô Minh cao hơn một bậc.
Nhưng thực tế Phương Ngọc đã rất rất mạnh rồi, nếu không chỉ một kiếm này của Tô Minh đã đủ lấy mạng hắn.
Mắt Phương Ngọc tràn đầy kinh ngạc, trong thế hệ trẻ của mình, hắn rất ít khi gặp đối thủ.
Mà Tô Minh còn nhỏ hơn hắn 10 tuổi.
Hắn biết Tô Minh là thiên tài bởi vì dù sao tối hôm qua, người sống sót cũng là anh, nhưng Phương Ngọc vẫn cứ đánh giá thấp anh.
“Cậu rất mạnh”, Phương Ngọc nói, giọng của hắn khàn khàn: “Nhưng vẫn phải chết!”
Phó Nguyên bị thương nặng.
Tô Minh không chết thì hắn phải ăn nói thế nào với sư tôn đây?
“Bạo diễm nhất trảm!”, Phương Ngọc đột nhiên hét lên, một luồng khí tức hủy diệt nổi lên, luồng khí đen mờ mờ vây quanh hắn, kiếm quyết dập dờn, cảnh tượng vừa phức tạp vừa quỷ dị.
Thanh đao trong tay hắn rung lên một cách điên cuồng, trên thân đao là một ngọn lửa đen đang bay vờn quanh.
Nhiệt độ trong không khí dần tăng lên.
Đại sảnh bị bóng tối mờ mờ bao phủ như thể hoàng hôn đã buông xuống.
Khắp nơi đều vang lên tiếng lạch cạch như sắp đổ ập xuống.
Đột nhiên.
Phương Ngọc vung thanh đao trong tay lên.
“Vụt…”
Ngọn lửa đen như xé rách trời đất mà nhắm thẳng vào Tô Minh.
Cộng thêm cả đao ý.
Nhát chém này rất mạnh.
Phương Ngọc chém một nhát thì cả người cũng hơi run lên, răng cắn chặt môi, khuôn mặt hiện rõ vẻ oán hận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
“Thiên Vẫn kiếm!”, Tô Minh không hề sợ hãi, ngay khi Phương Ngọc tung ra “Bạo viêm nhất trảm” thì Xích Ảnh kiếm của anh cũng chuyển động.
Vẫn là Thiên Vẫn kiếm.
Nhưng lần này thêm cả kiếm ý.
8 phần kiếm ý.
Cũng là mức độ mà Xích Ảnh kiếm có thể chịu đựng được ở hiện tại.
8 phần kiếm ý gần kề trung kỳ, quá đáng sợ.
Đáng sợ đến mức Tô Minh vừa vung kiếm thì mặt Phương Ngọc đã trắng bệch, lộ rõ vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc. Kiếm ý? Hắn biết Tô Minh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, dù so anh cũng đã dùng nó trong trận chiến tối qua.
Nhưng hắn không ngờ rằng kiếm ý của anh lại đến mức độ này...
Không thể nào! Kiếm… Kiếm ý này đã vượt qua nhập môn mà tiến vào nhập vi rồi?
Đồng tử Phương Ngọc căng chặt như muốn nổ tung.
Cùng lúc đó, những bàn ghế, bát đũa, hòn non bộ… trong đại sảnh đều lần lượt gãy thành từng mảnh, những nhát chém hiện ra trong lúc Tô Minh thi triển kiếm ý có hơi mất kiểm soát.
Ngay cả lưỡi đao “Bạo viêm nhất trảm” của Phương Ngọc cũng rung lên lạch cạch.
“Rắc!”
Trong chớp mắt, lưỡi đao vỡ vụn thành từng mảnh trong không trung mà lưỡi kiếm của Tô Minh vẫn tiến về trước, nhắm thẳng vào Phương Ngọc.
“Láo toét!”, các trưởng lão của Phiêu Diểu tông cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ra tay.
Thực lực của bọn họ kém Phương Ngọc rất xa.
Chương 172: Trở mặt với Phiêu Diểu tông
Việc Phương Ngọc không đánh lại Tô Minh khiến ba người họ sợ hãi, điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Nhưng cho dù có sợ thì hiện tại Phương Ngọc gặp nguy hiểm, họ vẫn phải đứng ra.
Ba người chắn trước mặt Phương Ngọc.
“Hồn thiên nhất côn!”
“Chấn thương ấn!”
“Phiêu diểu nhất kiếm!”
…
Ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông nào còn dám nương tay? Chân khí trong người họ điên cuồng kêu gào, chấn động, tích tụ sức lực cùng võ kỹ đến cùng cực rồi lao thẳng về phía trước.
Bọn họ hợp lực ngăn cản lưỡi kiếm Thiên Vẫn đang xông tới.
“Ba lão già chỉ được cái nhiều tuổi”, Tô Minh coi thường cười khẩy.
Anh sử dụng “Lược ảnh bộ”, đạp chân một cái xông thẳng về trước như thể một ngọn núi lửa đang phun trào.
Tô Minh mang theo sự tự tin cùng ý chí chiến đấu mạnh mẽ, ngang tàng xông thẳng về phía trước, Xích Ảnh kiếm trong tay anh không ngừng nhảy múa.
Chiêu thức không phải là Thiên Vẫn kiếm.
Nhưng cũng đã đủ rồi, bởi ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông cũng không đủ mạnh.
Tô Minh không sử dụng kiếm kỹ mà chỉ đơn giản sử dụng sức mạnh tương đương 100 nghìn cân cùng lưỡi kiếm Xích Ảnh sắc nhọn.
Ánh kiếm lóa mắt không ngừng, lưỡi kiếm sắc nhọn như đâm thẳng vào linh hồn đối thủ khiến người ta sợ hãi.
Ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông mặt trắng bệch, lúc này, sự sỡ hãi tột độ cùng linh cảm về cái chết như túm chặt lấy tim họ, sống hay chết không phải do bọn họ quyết định.
Trong chớp mắt.
Thiên Vẫn Kiếm cùng đòn đánh toàn lực của ba trưởng lão đâm vào nhau…
Thiên Vẫn kiếm vẫn hoàn toàn trên cơ.
Mạnh đến khó tin.
Ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông sợ đến phát điên, dùng tất cả vốn liếng huy động chân khí trong người thi triển các loại võ kỹ để chống đỡ.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người bọn họ đã thi triển tổng cộng mười mấy võ kỹ tấn công thẳng vào nhát kiếm Thiên Vẫn đó.
Lần này khó khăn lắm cũng ngăn cản được.
Nhưng chỉ ngăn chặn được Thiên Vẫn kiếm thì có tác dụng gì? Ngay sau đó, Tô Minh lại tung liên tiếp 49 nhát kiếm hướng thẳng về đám lão già vô dụng!
“Không!”, ba trưởng lão kêu lên một tiếng đau đớn, họ muốn tháo chạy, không có cả can đảm để ngăn chặn anh, đáng tiếc chạy cũng cần có thời gian… mà lúc này đã không còn thời gian nữa rồi!
Bùm…
Ba tiếng nổ vang lên.
Cảnh tượng nổ tung đầy máu me.
Ba trưởng lão hóa nổ tan tành chỉ còn thấy máu bắn ra như mưa.
Chết!
Không chết thì giữ lại làm gì?
Đại sảnh rơi vào tĩnh lặng.
Phó Nguyên còn không dám kêu rên.
“Tôi đã bảo cô xin lỗi Mộ Cẩn nhà tôi, cô không đồng ý?”, Tô Minh cầm Xích Ảnh kiếm đi đến bên cạnh Phó Nguyên rồi im lặng nhìn xuống cô ta, mà thanh kiếm trong tay anh lại đặt lên cổ họng cô ta.
Phó Nguyên run rẩy, cô ta… cô ta sợ chết.
Cô ta không thốt nổi lên lời.
Cả người toàn là máu tươi.
“Tô Minh! Mày muốn đối đầu đến cùng với Phiêu Diểu tông ư? A!”, cách đó không xa, Phương Ngọc đã bị thương nhưng vẫn hét lên.
“Anh im lặng một chút được không?”, Tô Minh quay sang nhìn Phương Ngọc.
Hắn oán hận hét lên: “Tô Minh, mày muốn Phiêu Diểu tông bất chấp tất cả mà giết mày ư? Cô ấy là con gái của tông chủ Phiêu Diểu tông”.
“Tôi nói yên lặng đi, nếu anh không làm được thì tôi giúp anh”, Tô Minh hờ hững vừa nói vừa vung tay lên.
Một nhát kiếm được tung ra.
Thiên Vẫn kiếm.
Thêm cả kiếm ý.
Cho dù Phương Ngọc không bị thương cũng không đỡ nổi.
Nói gì đến lúc này hắn đã bị thương rồi.
Phương Ngọc sững sờ.
Cũng tuyệt vọng.
Trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ mà hắn không thể nào ngờ tới: Tô Minh sao lại dám giết hắn?
Chỉ trong chớp mắt, tim Phương Ngọc đã bị đâm thủng.
Hắn trợn trừng mắt nhìn Tô Minh, không cam lòng mà ngã ra đất.
“Xin lỗi, xin lỗi, cô Diệp, xin… xin lỗi, tôi không bằng con chó, tôi thối mồm thối miệng, xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi, huhu…”, Phó Nguyên cuối cùng cũng suy sụp, không biết cô ta lấy sức ở đâu mà kéo lê thân thể bị thương nặng quỳ xuống đất, dập mạnh đầu lia lịa.
“Mộ Cẩn, đi thôi”, Tô Minh thu kiếm lại, nắm lấy tay Diệp Mộ Cẩn rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Cho đến khi ra đến ngoài, Diệp Mộ Cẩn vẫn còn hơi run.
“Tô Minh, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Phiêu Diểu tông nhất định sẽ trả thù anh…”, mặt Diệp Mộ Cẩn hơi tái.
“Vậy cứ báo thù đi”, bởi vì nhà họ Diệp mà Tô Minh đã ra vẻ khiêm nhường, cho dù không làm ăn thành công thì tình nghĩa vẫn còn, nhưng Phó Nguyên lại phun ra mấy lời thối hoắc!
Vậy thì cứ đối đầu cho đến chết đi!
Anh đợi Phiêu Diểu tông đến báo thù.
“Về nói với ông cụ rằng anh xin lỗi, anh có lỗi với nhà họ Diệp, để nhà họ Diệp thu thập sản nghiệp đi”, Tô Minh hít sâu một hơi rồi nói, nếu đã trở mặt với Phiêu Diểu tông thì nhà họ Diệp nhất định cũng bị ảnh hưởng thậm chí còn bị báo thù.
Đây không phải điều anh muốn nhưng Phó Nguyên ép anh làm vậy.
Nếu không ra tay thì sao?
Làm con rùa rụt cổ?
Người ta đã mắng người phụ nữ của anh là ti tiện, lẽ nào anh còn đứng nhìn?
Anh là kiếm tu, không sợ hãi hay lo lắng những khó khăn đang chờ đợi ở phía trước, đây là điều mà anh đã nghiệm ra được.
Anh không chịu được thiệt.
Không chịu được uất ức.
Anh không hối hận.
“Tô Minh, đều tại em…”, mắt Diệp Mộ Cẩn đã ướt sũng.
“Khóc gì chứ? Cô tính tiểu thư bị chiều hư đó chỉ là ghen tị với vẻ đẹp của em mà thôi”, Tô Minh lau nước mắt cho Diệp Mộ Cẩn: “Mau về đi”.
“Ừm”, Diệp Mộ Cẩn gập đầu. Hiện tại thật sự rất vội. Đúng như Tô Minh nói, nhà họ Diệp phải mau chóng gom hết sản nghiệp lại, thậm chí phải phân hết những thành viên dòng chính nhà họ đến những nơi khác để tránh tai họa.
Sự trả thù tới đây của Phiêu Diểu tông nhất định là một kiếp nạn.
“Viện võ đạo nhà họ Diệp thì sao?”, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên hỏi.
“Viện võ đạo không cần giải tán, có anh ở đó rồi”.
Diệp Mộ Cẩn mau chóng rời đi.
Cùng lúc đó.
Tin tức Tô Minh giết cậu chủ và ba trưởng lão, đánh con gái tông chủ Phiêu Diểu tông bị thương nặng đã mau chóng truyền đi khắp tầng lớp cấp cao ở Đế Thành!
Rất nhiều người sửng sốt.
Ví dụ như Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong.
Phiêu Diểu tông chẳng phải là chỗ dựa của nhà họ Diệp, cùng hội cùng thuyền với Tô Minh ư?
Sao lại…
Sự khó tin qua đi bọn họ lại mừng như điên.
Tô Minh, đúng là trời xanh để mày ngông cuồng rồi mới diệt mày!
Mày giết Thẩm Băng Tuyền tức là đã không đội trời chung với Chân Diễn tông rồi.
Chương 173: Cửa động hư không
Giết Hồng Bành cũng coi như gây thù chuốc oán với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn rồi. Giờ đây lại gây thù với Phiêu Diểu Tông?
Có yêu nghiệt cỡ nào thì một mình hắn làm sao chống lại được ba thế lực lớn ở Huyền Linh Sơn điên cuồng truy sát chứ?
Cùng thời gian đó, lệnh bài của Phương Ngọc và của ba vị trưởng lão đều tan tành.
Đám đệ tử Phiêu Diểu Tông canh gác đền thờ lúc này đều tái nhợt mặt, sau đó nhanh chóng đi thông báo cho tông chủ.
Rất nhanh, Phó Hoành Khôn- tông chủ của Phiêu Diểu Tông dẫn người đến đền thờ.
“Ngọc Nhi chết rồi sao?”, Phó Hoành Khôn với ánh mắt sốt sắng và điên cuồng, toàn thân không thể kìm chế được sát ý đang sục sôi.
Thiên phú của Phương Ngọc khá tốt, đặc biệt là ở Đao đạo, có thể coi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Mười năm trước, Phiêu Diểu Tông đã chắc chắn Phương Ngọc sẽ là thiếu tông chủ. Mấy năm nay cũng nhiều lần đổ máu và mất bao công sức, vậy mà giờ lại chết như vậy sao?
Phó Hoành Khôn không thể chấp nhận được.
“Tông chủ! Việc cấp bách lúc này là phải điều tra ra kẻ nào đã giết Phương Ngọc và ba vị trưởng lão”, một ông lão tóc bạc lên tiếng nói. Ông ta chính là thái thượng trưởng lão, địa vị cũng rất cao, dường như chỉ dưới mỗi tông chủ.
Đúng lúc này…
“Tông… Tông chủ! Gia chủ nhà họ Hồng và tông chủ của Chân Diễn Tông đến thăm”, một đệ tử nhanh chóng chạy vào, cung kính bẩm báo.
“Họ đến làm gì? Để cười nhạo ư?”, Phó Hoành Khôn quát lớn.
“Anh Phó! Phương Ngọc bị thằng Tô Minh giết chết đấy”, lúc này, một giọng nói trầm đục truyền đến. Có thể thấy hai người trung niên này đến rất vội vã, có cảm giác như đi trên không trung. Người này là một người đàn ông trung niên tóc dài mặc bộ đồ màu tím.
“Đúng thế anh Phó! Con trai duy nhất của tôi chết trong tay thằng đó, chắc anh cũng biết chứ”, một người khác cũng lên tiếng nói. Người này mặc bộ đồ màu trắng, râu ria xồm xoàm. Nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy khóe mắt của ông ta có tia máu màu đỏ.
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu tím tên là Nam Cung Cù, tông chủ của Chân Diễn Tông.
Còn người đàn ông trung niên mặc đồ trắng chính là Hồng Đông Lập, gia chủ nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.
Phó Hoành Khôn nheo mắt lại hỏi: “Hai vị đến có việc gì? Nói thẳng vào vấn đề đi”.
“Mong anh Phó ra tay giết chết thằng khốn đó cho nó không có chỗ chôn thân”, Nam Cung Cù nói.
“Đúng vậy!”, Hồng Đông Lập cũng gật đầu đáp.
“Nực cười! Hai vị muốn báo thù thì sao không tự mình ra tay? Sao cứ phải bổn tông ra tay. Tôi dễ sai khiến thế sao?”, Phó Hoành Khôn cười lạnh một tiếng, nói.
Phải! Báo thù thì nhất định phải báo rồi nhưng cũng không ai muốn mình làm bia đỡ đạn cả.
“Anh Phó! Nếu hai chúng tôi có thể ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi. Nhưng giai đoạn này chúng tôi không thể ra tay được”, Hồng Đông Lập cười khổ, nói: “Chân Diễn Tông và nhà họ Hồng đang trong thời kỳ chiêu mộ nên hai chúng tôi không thể rời khỏi chân giới được. Nếu để mấy gia tộc hộ thần biết được thì sẽ thảm lắm”.
Lúc này sắc mặt Phó Hoành Khôn mới khá hơn một chút. Lúc này ông ta mới nghĩ ra, đúng là ba năm tới sẽ là giai đoạn 10 thế lực lớn ở Huyền Linh Sơn được gia tộc hộ thần chiêu mộ.
Chân giới trên thực tế cùng nằm trên trái đất này. Trái đất được chia làm ‘chân giới’ và ‘giới thế tục’.
Giới thế tục chính là những quốc gia như Hoa Hạ, Mễ Quốc, Ưng Quốc, vv…
Còn chân giới được tạo nên bởi hai bộ phận là ‘hạ giới Huyền Linh Sơn’ và ‘thượng giới Thủ Hộ Sơn’.
Chân giới liên kết với khoảng không bên ngoài, nơi liên kết đó được gọi là ‘cửa động hư không’.
Cửa động hư không này không ổn định và rất nguy hiểm nhưng lại có những lợi ích rất lớn.
Nếu như cửa động hư không gặp phải gió bão hư không thì có khả năng sẽ cuốn hết người ở gần đó rồi biến họ thành hư vô.
Nhưng nếu có thứ gì tốt bay qua hoặc đến gần cửa động hư không thì lúc này, nếu chúng ta may mắn và mạnh dạn một chút thì có thể lấy được thứ tốt đến từ hư không đó.
Những thứ tốt đó ở trong hư không, không biết là đến từ đâu nhưng về cơ bản đều là bảo bối.
Những người canh gác cửa động hư không đều là gia tộc hộ thần, bởi vì lợi ích rất lớn.
Gia tộc hộ thần phất lên kiểu gì? Chẳng phải là trước kia đã có được nhiều bảo bối từ cửa động hư không sao?
Sau này những gia tộc hộ thần cảm thấy, cử người của gia tộc mình đến canh gác ở cửa động hư không mặc dù thu được lợi ích nhưng chết chóc nhiều, vì vậy cũng có chút không nỡ hi sinh tính mạng của con cháu trong gia tộc mình.
Vì vậy họ đã nghĩ đến Huyền Linh Sơn.
Họ chia nhiệm vụ cho tất cả các thế lực ở Huyền Linh Sơn, cứ cách 3 năm thì 10 thế lực của Huyền Linh Sơn phải đến cửa động hư không, phụ trách canh giữ ở đó, đồng thời phụ trách lấy bảo bối.
Những bảo vật lấy được thì sẽ chia theo kiểu: 70% thuộc về gia tộc hộ thần, còn 30% thuộc về người lấy được bảo vật đó.
Gia tộc hộ thần coi như ‘thuê khoán’ công việc này cho tất cả thế lực của Huyền Linh Sơn. Như vậy thì gia tộc hộ thần không cần phải hi sinh tính mạng của gia tộc mình mà vẫn có thể có được 70% bảo bối, đúng là quá lời?
Ban đầu, những thế lực của Huyền Linh Sơn không đồng ý mà còn phản đối kịch liệt nhưng lại không thể làm gì được.
Bởi gia tộc hộ thần quá mạnh!
Thượng giới thì vẫn là thượng giới.
Hơn nữa, mặc dù phải hi sinh một vài tính mạng của người trong gia tộc mình nhưng ít nhiều cũng có thu hoạch. Như vậy họ cũng chấp nhận.
Hiện giờ, nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông đang trong thời kỳ chiêu mộ. Hai nhà đều cử trưởng lão, đệ tử con cháu nhà mình đến canh gác ở gần cửa động hư không.
Là gia chủ nhà họ Hồng và tông chủ của Chân Diễn Tông, mặc dù họ không đến đó nhưng theo như yêu cầu của gia tộc hộ thần thì họ nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng để đến cửa động hư không bất cứ lúc nào để chi viện, cứu người và thậm chí là lấy bảo vật.
Gia tộc hộ thần đưa ra quyết định, 10 thế lực được chiêu mộ đều không được rời khỏi chân giới trong quá trình chiêu mộ này.
Bởi vì khi rời khỏi chân giới để đến giới thế tục, ngộ nhỡ có thông tin và mệnh lệnh gì thì gia tộc hộ thần không thể liên hệ ngay được.
Bởi chân giới và giới thế tục có hàng rào biên giới.
Chương 174: Trả mối nợ ân tình
“Tất nhiên chúng tôi cũng không để anh Phó tốn công vô ích đâu”, sau đó Nam Cung Cù lên tiếng nói: “Chân Diễn Tông của chúng tôi bỏ ra 10 viên linh thạch”.
“Nhà họ Hồng cũng bỏ ra 10 viên linh thạch”, Hồng Đông Lập cũng nói.
Ánh mắt Phó Hoành Khôn sáng lên, có chút kinh ngạc.
10 viên linh thạch không phải là con số nhỏ, dù sao thì linh thạch cũng là thứ rất hiếm thấy ở Huyền Linh Sơn.
Nếu như có 20 viên linh thạch thì Phó Hoành Khôn có niềm tin mình sẽ vọt lên cảnh giới tôn giả đỉnh phong kỳ, hiện giờ ông ta đang ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ.
Mặc dù Phó Hoành Khôn thấy kích động nhưng vẫn không trực tiếp đồng ý mà nhìn đám trưởng lão và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông rồi khẽ gật đầu.
Lúc này ông ta mới hít một hơi thật sâu, nói: “Giao cho Phiêu Diểu Tông đi!”
“Mong anh Phó đích thân ra tay. Chúng tôi đã điều tra thông tin của thằng Tô Minh đó rồi. Dường như sau lưng hắn không có thế lực gì lớn nhưng thiên phú võ đạo thì đáng sợ lắm. 20 tuổi đầu mà đã ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ, cái này không có gì to tát nhưng hắn có thể vượt cấp mà dễ dàng giết chết người ở cảnh giới thiên vị đỉnh phong kỳ. Hơn nữa còn lĩnh ngộ được kiếm ý, đúng là trăm năm mới thấy. Một yêu nghiệt như vậy mà đối đầu với chúng ta thì phải giết càng sớm càng tốt. Nếu không thì đêm dài lắm mộng. Nếu để hắn luyện mấy năm nữa thì khéo các thế lực ở Huyền Linh Sơn sẽ bị hắn san bằng mất”, Nam Cung Cù nói, trong giọng nói chứa đầy sát ý.
“Yên tâm đi!”, Phó Hoành Khôn gật đầu, dường như đã đưa ra quyết định.
Sau đó Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đều lấy ra 10 viên linh thạch đưa cho Phó Hoành Khôn, sau đó rời đi.
“Tông chủ! Bây giờ phải làm thế nào?”
“Ông Châu! Ông đi cùng tôi”, trên mặt Phó Hoành Khôn toát lên sát ý.
Ông Châu là thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông, đã 300 tuổi, thực lực khủng khiếp, cùng ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ với Phó Hoành Khôn.
Nhưng Phó Hoành Khôn vẫn còn cơ hội tiến thêm còn ông Châu không còn cơ hội nữa, tuổi thọ của ông ta cũng không còn là bao.
Ông Châu gật đầu, đáp: “Được”.
“Đại trưởng lão! Hãy cử người đến đón Nguyên Nhi! Lệnh bài của con bé vẫn chưa vỡ, chứng tỏ nó vẫn còn sống”, Phó Hoành Khôn lại nhìn sang một người đàn ông trung niên ở bên cạnh, nói.
“Rõ!”, đại trưởng lão cung kính nói. Nhưng ông ta vẫn do dự, nói: “Tông chủ! Ông Châu! Tên Tô Minh kia là yêu nghiệt siêu cấp. Về lý mà nói, nếu hai người đích thân ra tay thì ổn nhất. Nhưng nếu tin này truyền ra ngoài thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phiêu Diểu Tông”.
Ỷ thế ức hiếp người khác, lại còn đích thân tông chủ và thái thượng trưởng lão ra tay nữa.
Đúng thật là…
“Đại trưởng lão! Những lời mà Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù nói lúc trước, ông không nghe thấy sao? Thằng Tô Minh đó là yêu nghiệt nên phải nhổ cỏ tận gốc”, Phó Hoành Khôn thản nhiên nói.
“Tông chủ! Ý của tôi là ông và ông Châu đích thân ra tay nhưng ẩn trong không trung thôi, tạm thời đừng lộ diện. Cứ để Cao Thanh Kiếm ra tay trước, nếu như Cao Thanh Kiếm ra tay mà giết được Tô Minh thì chẳng phải tốt lắm sao? Nếu như Cao Thanh Kiếm không giết được Tô Minh, thậm chí bị Tô Minh giết chết thì hai người hãy ra tay”.
Nghe thấy vậy mắt Phó Hoành Khôn sáng ngời.
Ông Châu cũng gật đầu nói: “Hay lắm! Đúng là ý kiến hay! Cao Thanh Kiếm nợ Phiêu Diểu Tông chúng ta một ân tình, đây là lúc hắn đền đáp rồi”.
Cao Thanh Kiếm là cái tên về một truyền kỳ. Năm nay Cao Thanh Kiếm 42 tuổi, là tu giả võ đạo thuộc cấp bậc cảnh giới tôn giả đỉnh phong sơ kỳ, hơn nữa còn lĩnh ngộ được kiếm ý.
30 năm trước khi Cao Thanh Kiếm mới 12 tuổi và đang là người Đế Thành ở Hoa Hạ. Lúc đó Đế Thành có một gia tộc tên là gia tộc họ Cao. Khi đó gia chủ nhà họ Cao sau khi uống rượu say có tằng tịu với một người giúp việc rồi sinh ra một cậu bé kháu khỉnh, có tên là Cao Thanh Kiếm.
Cao Thanh Kiếm từ nhỏ ở nhà họ Cao đã không nhận được đãi ngộ, thậm chí mấy lần suýt bị vợ cả của gia chủ nhà họ Cao hại chết. Mẹ của Cao Thanh Kiếm trong một lần bảo vệ Cao Thanh Kiếm nên đã bị giết chết.
Năm Cao Thanh Kiếm 12 tuổi thì nhà họ Cao bị nạn diệt tộc.
Cao Thanh Kiếm là người luôn kiệm lời và để mặc người khác bắt nạt nhưng lúc này đã một mình một kiếm giết hết già trẻ gái trai nhà họ Cao.
Đêm hôm đó, không khí Đế Thành tràn ngập mùi máu tanh.
Đêm hôm đó, máu trong khuôn viên nhà họ Cao còn chảy hết ra ngoài đường.
Sau đêm ấy, cái tên Cao Thanh Kiếm đã trở thành truyền kỳ và điều cấm kỵ.
Sau này, Cao Thanh Kiếm đến Huyền Linh Sơn.
Vì tính cách lập dị, sát tâm nặng nên Cao Thanh Kiếm lúc đó mới 12 tuổi mà đã gây phiền phức lớn ở Huyền Linh Sơn rồi bị một thế lực lớn truy sát.
Cơ duyên trùng hợp, Cao Thanh Kiếm may mắn được cứu sống bởi ông Châu là thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông lúc đó đang tìm hung thú ở bên ngoài. Lúc đó Cao Thanh Kiếm nói mình là kiếm tu và chỉ thích một mình nên không muốn gia nhập vào Phiêu Diểu Tông.
Nhưng Cao Thanh Kiếm đã thề, sau này sẽ trả ân huệ cứu mạng của Phiêu Diểu Tông.
30 năm sau, Cao Thanh Kiếm thể hiện ra thiên bẩm võ đạo khủng khiếp. Mất 30 năm, giờ đây ông ta đã đạt đến cảnh giới tôn giả đỉnh phong sơ kỳ.
Phải biết rằng, tu giả võ đạo ở cảnh giới tôn giả dưới 50 tuổi ở cả Huyền Linh Sơn không có quá 10 người.
Cao Thanh Kiếm có thể coi là kiếm tu có sức chiến đấu mạnh nhất.
Nhưng hai năm trước, Cao Thanh Kiếm luôn đơn độc một mình đột nhiên lại gia nhập Thiên Võ Tông- kẻ thù không đội trời chung của Phiêu Diểu Tông.
Nhận được tin này, trên dưới của Phiêu Diểu Tông đều vô cùng phẫn nộ.
Năm đó, mạng của anh là do ông Châu cứu sống. Anh không gia nhập Phiêu Diểu Tông, còn nói mình là kiếm tu thích phiêu du tự tại. Vậy mà đột nhiên giờ lại gia nhập vào môn phái khác, có khác nào giơ tay tát vào mặt mình?
Điều quan trọng là, gia nhập vào môn phái khác đã đành, lại đi gia nhập vào môn phái Thiên Võ Tông, kẻ thù lớn của Phiêu Diểu Tông.
Đúng là kẻ ăn cháo đá bát.
Từ tận đáy lòng ông Châu đã muốn giết Cao Thanh Kiếm rồi, bởi vì cảm thấy Cao Thanh Kiếm là kẻ vô ơn.
Hiện giờ có thể dùng đến Cao Thanh Kiếm thì không thể bỏ qua được.
“Cao Thanh Kiếm mà giết được Tô Minh là tốt nhất. Nhưng nếu không giết được mà chết trong tay Tô Minh thì cũng bớt đi phần hắn giúp Thiên Võ Tông đối phó với chúng ta”, ông Châu nói tiếp: “Tôi sẽ đi thông báo cho Cao Thanh Kiếm! Hắn là kiếm tu, đã lập lời thề trả mối ân tình thì nhất định phải làm, nếu không thì con đường võ đạo của hắn cũng kết thúc tại đây”.
3 tiếng sau…
Trong viện võ đạo nhà họ Diệp…
Tô Minh đang đứng trên võ trường chỉ đạo những học viên đang tiến hành trận chiến sinh tử.
Đột nhiên trong không trung trên đỉnh đầu xuất hiện trận cuồng phong.
Sau đó một mùi khiến người khác buồn nôn, run rẩy và ngạt thở.
Lúc này không khí đều bị nhuốm màu đỏ tươi.
Một người trung niên mặc áo vải màu xanh tay cầm kiếm gãy đẫm máu, từ trên không trung đáp xuống.
Chương 175: Huyền thoại Cao Thanh Kiếm
“Ai là Tô Minh?! Tôi tên Cao Thanh Kiếm, nhận sự uỷ thác của người khác đến lấy mạng cậu! Đứng ra đây!”
Người đàn ông trung niên nói.
Giọng nói nghe thì có vẻ không to.
Nhưng âm thanh đó lại giống như tiếng sấm rền!
Vang vọng rung động khắp cả đất trời.
Đến nỗi, chỉ cần là tu giả võ đạo ở Đế Thành này thì gần như đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Bất luận là khoảng cách xa đến đâu.
Sau đó…
Gia chủ và người thừa kế dòng chính của những đại gia tộc như nhà họ Cơ, nhà họ Nguỵ, nhà họ Hoàng, nhà Công Tôn v.v… đều sợ đến run rẩy.
Sau đó, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn về phía màu đỏ máu ở giữa không trung phía xa xa.
Cuối cùng, rất điên cuồng, cực kỳ kích động, run lẩy bẩy đi về phía viện võ đạo của nhà họ Diệp.
Điều cấm kỵ kia đã trở lại!!!
Cao Thanh Kiếm!
Cái người 12 tuổi đã một mình cầm kiếm giết chết thiên tài vô song của một gia tộc đỉnh cấp của Đế Thành đã trở về rồi!
Nếu như nói người đạt được thành tựu cao nhất trong giới thế tục Hoa Hạ thì chắc chắn đó chính là Thẩm Băng Tuyền lúc trước khi bị giết, cô ta đã thành công trong việc lấy thân phận là người của giới thế tục Hoa Hạ để trở thành thiếu tông chủ của Chân Diễn Tông, một tông môn lớn của Huyền Linh Sơn.
Thậm chí còn được xưng tụng như một kỳ tích.
Nhưng, nếu nói đến người mạnh nhất của giới thế tục Hoa Hạ!
Người mà người ta nhớ đến, gọi ra tên chính là Cao Thanh Kiếm!!!
Nhất là đối với nhóm người trung tuổi như Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ, Nguỵ Chấn Phong v.v… thì ấn tượng về Cao Thanh Kiếm là quá sâu đậm…
Vào buổi tối năm đó, Cao Thanh Kiếm đã định nghĩa lại thế nào mới là yêu nghiệt?
Đến nay, tên yêu nghiệt đó đã quay lại rồi, còn muốn giết chết tên yêu nghiệt mạnh nhất của thời đại này là Tô Minh? Đúng là khiến lòng người rạo rực, hưng phấn đến mức dòng máu trong người như đang cháy lên, đây là một cuộc chiến sinh tử không thể bỏ lỡ.
“Tôi chính là Tô Minh”, Tô Minh đứng ra, anh khẽ ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ánh mắt sâu không thấy đáy khẽ thoáng qua vẻ nghiêm trọng.
Đối phương rất mạnh.
Là người mạnh nhất mà mình từng gặp từ khi rời khỏi Huyền Linh Sơn, rời khỏi sự bảo vệ của ông già, hơn nữa đây còn là một loại thực lực vượt xa so với cảnh giới.
Nếu như đối phương thực sự chỉ là một tu giả võ đạo cảnh giới Tôn giả sơ kỳ thì không thể mang đến cảm giác áp bức và nguy hiểm như vậy.
Trong không trung, Cao Thanh Kiếm nhìn về phía Tô Minh rồi định cứ thế ra tay luôn.
Nhưng lúc này, một âm thanh bí mật truyền vào tai ông ta, là ông Châu: “Tạm thời đừng động thủ vội, đợi đến khi tất cả những người có máu mặt ở Đế Thành này tới đây rồi hãy ra tay”.
Ông Châu và Phó Hoành Khôn đều nghĩ như vậy, nếu như đã muốn giết chết Tô Minh, vậy thì sẽ phải giết cho tất cả các gia tộc của giới thế tục được thấy.
Phải tạo sự khiếp sợ!
Trong thời gian gần đây, giới thế tục Hoa Hạ đã dần quên mất sự khủng khiếp của Huyền Linh Sơn, đã to gan lớn mật hơn trước rất nhiều, là bởi vì Tô Minh đã khiến bọn họ dũng cảm hơn à? Nếu đã như thế, Tô Minh sẽ phải chết ngay trước mặt tất cả bọn họ.
“Tô Minh, ông nội em nói, tốt nhất đừng giao chiến với người này, nếu như có thể nói chuyện được với nhau thì hãy giảng hoà, cho dù phải trả một cái giá cực đắt, cũng đáng giá”, Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh Tô Minh nhỏ giọng nói.
Tô Minh yên lặng.
“Ông nội nói, người này là một điều cấm kỵ, rất mạnh!!! Mạnh vô địch!”, giọng nói của Diệp Mộ Cẩn đã nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Tô Minh vẫn yên lặng.
Thứ nhất, anh là Kiếm tu, không thể nào có chuyện chưa đánh đã rút lui, nếu không thì Kiếm tâm sẽ sụp đổ.
Thứ hai, anh có thể chắc chắn, gần như không có khả năng để giảng hoà.
Ở phía xa, trên sân luyện võ, đám người Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di người nào người nấy mặt mày tái mét, khoé miệng vương vệt máu.
Chỉ với sát khí của Cao Thanh Kiếm đã khiến bọn họ bị thương.
“Cao… Cao Thanh Kiếm, điều cấm kỵ trong truyền thuyết 30 năm trước, 12 tuổi một mình một kiếm tiêu diệt cả nhà họ Cao, nghe nói, năm đó nhà họ Cao có một người là cảnh giới Tông sư, 12 tuổi mà đã có thể giết chết Tông sư”, Diệp Phù nói bằng giọng yếu ớt, anh ta từng được nghe người của lớp tiền bối ngẫu nhiên nói đến cái tên Cao Thanh Kiếm này.
Anh ta vẫn nhớ rõ, ấn tượng rất sâu.
“Giáo tôn sẽ… sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”, Chu Khánh Di thấp giọng nghẹn ngào nói, lo chết đi được.
“Hay là, tất cả chúng ta cùng xông lên, sống mái với ông ta, cùng lắm là liều chết”, Diệp Võ đè thấp giọng nói.
“Diệp Võ, anh nghĩ nhiều quá đấy, anh thử xem lúc này anh có vận chuyển đan điền được không?”, Diệp Phù cười khổ nói.
Diệp võ lúc này mới phát hiện ra, mình không thể thuận lợi vận chuyển đan điền được nữa, thậm chí chân tay như bị buộc đá nặng lên đến mấy trăm nghìn kg, không nhấc lên nổi.
“Cao Thanh Kiếm quá mạnh! Mạnh đến mức khi ông ta có mặt ở đây, đám kiến hôi như chúng ta có muốn ra tay, muốn cử động cũng là điều xa xỉ, càng đừng nói đến liều chết”, Diệp Phù lắc đầu: “Chúng ta vẫn quá yếu”.
Cùng lúc này.
Đến rồi.
Tất cả tộc trưởng, người thừa kế dòng chính của các đại gia tộc có máu mặt ở Đế Thành đều đã có mặt.
Vốn dĩ, đám người này nói là sẽ không đến Viện võ đạo của nhà họ Diệp, nhưng bây giờ là khoảng thời gian đặc biệt, tất cả học viên trong viện võ đạo của nhà họ Diệp đều đã bị khí tức và sát khí của Cao Thanh Kiếm trấn áp đến không thể động đậy, muốn ngăn chặn người bên ngoài đi vào đây cũng không thể làm được, chỉ đành trơ mắt nhìn đám người kia tràn vào bên trong viện.
Rất nhanh, xung quanh viện võ đạo của nhà họ Diệp đã đông nghìn nghịt.
Khắp nơi, những ánh mắt sợ hãi đều hướng cả về phía không trung…
“Nếu như là 30 năm trước, nhà họ Cao đối xử với ông ta tử tế một chút, bồi dưỡng ông ta trở thành gia chủ của nhà họ Cao, có lẽ, Đế Thành bây giờ đã không có tám đại gia tộc, chỉ có một mình nhà họ Cao”, Cơ Thương Hải lẩm bẩm, đứng bên cạnh Cơ Thương Hải là Cơ Khâm.
Nhưng ánh mắt của Cơ Khâm thì lại dán lên người Tô Minh, nhìn thật sâu, trong đó ngập sự hận thù và oán độc đến tận xương tuỷ.
“Khoảng thời gian này, tâm cảnh và cảm xúc của con rất lạ. Điều này không tốt”, Cơ Thương Hải than thở, nói: “May là, sau ngày hôm nay, tâm ma của con hẳn sẽ biến mất”.
“Đáng tiếc là không thể tự tay giết chết Tô Minh rồi nghiền xương vứt đi”, Cơ Khâm lẩm bẩm tự nói.
Đúng vào lúc này.
“Được người nhờ vả, xin lỗi nhé”, Cao Thanh Kiếm từ trên không trung bước xuống, như thể trong không trung có chiếc cầu thang vô hình nào đó.
Đạt đến cảnh giới Tôn giả là có thể bay giữa không trung, nhưng cũng chỉ là trên lý thuyết mà thôi, người thực sự có thể làm được thì cũng phải đạt đến cảnh giới Tôn giả hậu kỳ hoặc thậm chí là cảnh giới Tôn giả đỉnh phong.
Cao Thanh Kiếm này chỉ là cảnh giới Tôn giả sơ kỳ, còn kém một xíu nữa mới đạt đến trung kỳ nhưng lại có thể đi lại như không trong không trung, không đơn giản, thực sự không hề đơn giản.
“Thiên Vẫn Kiếm!!!”
Trả lời Cao Thanh Kiếm là kiếm của Tô Minh.