Đến Tô Minh cũng phải sửng sốt.
Rõ ràng có thể thấy được, Đại Đế hạ vị sáu bảy lần chuyển thế như Ma Trăn vẫn chưa có tư cách để ra tay, không có tư cách bỏ chạy, quả thực là mục tiêu sống không thể hơn được nữa, giống như tấn công giáng xuống trong truyền thuyết vậy, Tạo Hóa sắc bén xẹt qua, đám người Ma Trăn liên trực tiếp bị phong hóa, bị rút đi sinh cơ!
Đế vận cái gì chứ?
Cái gì mà quy luật Đế Đạo?
Thần hồn cái gì?
Dưới mũi nhọn Tạo Hóa của Thiên Nữ Tạo Hóa tất cả đều hóa thành hư không.
"Ồn ào", Tô Hiên nuốt nước miếng, lần đầu tiên anh miễn cưỡng cảm nhận được uy lực khi Thiên Nữ Tạo Hóa ra tay, tựa hồ chính là quy luật Tạo Hóa trong truyền thuyết, độc nhất, chứ không hề giống với Pháp Tắc Trường Hà được ngưng tụ từ ước chừng hàng trăm loại quy luật của anh, quy luật Tạo Hóa của Thiên Nữ Tạo Hóa chính là quy luật Tạo Hóa, duy nhất và độc nhất, một chính là ba, ba chính là vạn vật!
Quá mạnh.
Độc nhất, nếu như mạnh đến mức độ cực hạn cũng chính là vô địch.
"Dường như quy luật Tạo Hóa của Thiên Nữ Tạo Hóa đã vượt qua phân chia cấp bậc đoạn một đoạn hai đoạn ba gì đó rồi, mà là một loại thống nhất, cô ta chính là quy luật Tạo Hóa, quy luật Tạo Hóa chính là cảm giác của cô ta", Tô Minh sợ ngây người.
Bình thường mà nói người tu luyện võ đạo nắm chắc quy luật, cấp bấc cao nhất là nắm vững đến cửu đoạn.
Nhưng cho dù có nắm vững đến cửu đoạn thì anh và quy luật vẫn là quan hệ hai cá thể riêng biệt, quy luật là quy luật, anh là anh, anh chỉ nắm trong tay quy thuật mà thôi. Cũng giống như anh dùng một thanh đao, anh là anh, đao là đao, anh có thành thục cỡ nào cũng không thể biến thành đao, đao cũng không thể biến thành anh?
Nhưng cảm giác mà Thiên Nữ Tạo Hóa cho Tô Minh đó là cô ta chính là quy luật Tạo Hóa, quy luật Tạo Hóa chính là cô ta.
Việc này quá đáng sợ rồi.
Quá nghịch thiên.
Hai người chồng lên nhau.
Chết!
Mà cùng với cái chết của bà lão tế bái vận mệnh, phong ấn mà bà lão tế bái vận mệnh trấn áp trong thần hồn Thức Hải của Quan Khuynh Thành lập tức tan biến!
Ký ức.
Trở lại.
"Anh Minh", Quanh Khuynh Thành lập tức nước mắt đầm đìa, vừa sợ hãi vừa vui mừng, vừa nhung nhớ, vừa cảm động, cô nhào về phía Tô Minh, ôm chặt lấy Tô Minh.
"Anh Minh, em em", Quan Khuynh Thành ôm thật chặt lấy Tô Minh, hận nỗi không thể dung hòa vào làm một với Tô Minh, hận nỗi không thể cứ ôm Tô Minh như vậy, vĩnh viễn không rời xa nhau.
Suýt chút nữa là cô đã phải gả cho người khác rồi!
Cô không thể tưởng tượng nếu thành sự thật thì sẽ thế nào.
May mắn, may mắn, may mắn.
"Khuynh Thành, đi thôi, trở về nền văn minh Xương", mặc dù Tô Minh cũng muốn vuốt ve an ủi Quynh Khuynh Thành thêm, nhưng bây giờ không kịp nữa, không còn thời gian nữa rồi.
"Tiền bối, Linh Điệp, sau này còn gặp lại", Tô Minh quay đầu lại nhìn Linh Hoành và Linh Điệp nói, sau đó ôm lấy Quanh Khuynh Thành hóa thành một vệt ánh sáng, hướng về phía cửa trận pháp của tộc Ma Tuyền rời đi.
"...", Linh Điệp muốn nói lại thôi, cuối cùng tư ti cắn môi, không nói gì.
"Điệp Nhi, cậu ta không phải là người mà con có thể vọng tưởng", Linh Hoành thở dài nói.
"Con gái biết rồi", Linh Điệp lí nhí trả lời, trong lòng lại gieo xuống một hạt giống, hạt giống muốn nỗ lực tu luyện, điên cuồng quật khởi, có một ngày có thể gặp lại Tô Minh, thậm chí có tư cách trở thành người bên cạnh anh ấy như chị Khuynh Thành. Đương nhiên, con đường này rất gian khó, thậm chí căn bản chỉ là vọng tưởng, cho nên cô ta không định nói cho bất cứ ai, bao gồm cả bố mình, cô ta chỉ âm thầm nỗ lực, âm thầm tu luyện, từng bước từng bước hướng về phía mục tiêu của chính mình là được.
"Linh Điệp, mày có thể làm được", Linh Điệp siết chặt đôi bàn tay trắng trẻo của mình, mơ hồ như trưởng thành lên rất nhiều.
....
Tô Minh và Quan Khuynh Thành đã bước vào cửa trận pháp.
Cửa trận pháp của tộc Ma Tuyền tương đối cao cấp.
Sau khi vào trong là một mảng dị không gian, dị không gian dịch chuyển thông qua hư không trùng động.
Tốc độ đương nhiên nhanh đến dọa người.
Nhưng cho dù như vậy vẫn khiến Tô Minh sốt ruột lẫn bực bội đó là phải cần đến ba canh giờ!
Đúng
Cho dù dùng trận pháp này thì cũng phải mất ba canh giờ mới có thể đến được thế giới Tiểu Thiên của nền văn minh Xương.
"Đây đã là rất nhanh rất nhanh rồi, anh Tô, nếu như không có cửa trận pháp này cho dù có dựa vào trình độ khống chế quy luật không gian hiện nay của anh e là cũng phải tám ngày mười ngày mới trở về nền văn minh Xương được. Đỉnh Thần Ma đã đưa anh vào sâu trong hư không cách quá xa nền văn minh Xương, bằng không ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên không chừng có thể cảm nhận được anh đó, nếu như vậy, trong những ngày anh hôn mê mà anh bị ý chí Đại Đạo tìm thấy, rõ ràng kết cục sẽ rất thảm", Thiên Nữ Tạo Hóa nói.
"Ừm", Tô Minh gật đầu, rất có lý, nhưng anh thật sự rất sốt ruột.
Chiến Uyên đang sớm chiều gần kề nguy hiểm!
Nhà họ Tô đang kề cận nguy hiểm!
"Anh Tô, vội cũng vô dụng, bổn Thiên Nữ khuyên anh, trong ba canh giờ này đừng lãng phí, kiểm tra chút thu hoạch đạt được từ tộc Ma Tuyền đi, xem xem có gì có thể dùng được không. Trở về nền văn minh Xương chắc chắn sẽ là một trận ác chiến, bây giờ nên nắm bắt từng giây từng phút để gia tăng thực lực".
Tô Minh hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Anh biết, những gì Thiên Nữ Tạo Hóa nói là đúng.
Anh bắt đầu kiểm tra thu hoạch của mình.
Có điều ngoại trừ Tù Ma ra thì trong số mấy chục bộ Hỗn Độn chí bảo và Hỗn Độn linh bảo còn lại bộ nào cũng lọt vào mắt Tô Minh.
Cũng không lãng phí.
Tâm thần khẽ động, người tuyệt đối kiên quyết như Tô Minh lại đem toàn bộ mấy chục kiện Hỗn Độn linh bảo và Hỗn Độn chí bảo mà anh chuẩn bị để lại tặng cho người thân, bạn gái, bạn bè của mình biến thành chất dinh dưỡng, dùng kho tàng huyết mạch trấn áp xé rách, sau đó đút cho bia Huyền Diệu.
"Thiên Nữ tiền bối, tôi luôn có trực giác, bia Huyền Diệu lần này thôn phệ xong những đồ tốt này xong có lẽ sẽ tiến cấp, nếu là Hỗn Độn chí bảo tiến cấp thì có thể đạt đến mức độ nào?", Tô Minh hỏi.
"Sau Hỗn Độn chí bảo chính là binh khí Vĩnh Hằng!"
"Binh khí Vĩnh Hằng?"
"Trên lý thuyết, mỗi bộ binh khí Vĩnh Hằng đều có thể bất tử bất diệt, có thể trấn áp vận mệnh văn minh của một nền văn minh cấp thấp! Cũng chính vì vậy, một nền văn minh chỉ có thể sản sinh ra một bộ binh khí Vĩnh Hằng!"
Chương 757: Côn Văn
Nữ thần Tạo Hóa đáp: “Cho nên, bia Huyền Diệu của anh cho dù cắn nuốt hàng chục bảo vật hỗn độn, muốn thăng cấp trở thành binh khí Vĩnh Hằng, cũng không thể làm được, bởi vì nền văn minh Xương trước mắt chắc chắn còn tồn tại một binh khí Vĩnh Hằng khác, nếu không có nó, sự may mắn sớm đã tiêu vong, trôi đi cả rồi, nền văn Xương cũng sẽ biến thành một nền văn minh chết từ lâu”.
“Là vậy sao?”, Tô Minh nhíu mày: “Vậy có nghĩa là bia Huyền Diệu của tôi đã đến cực hạn rồi?”
Không còn khả năng tiếp tục thăng cấp nữa?
“Ha ha vẫn còn sớm chán”, thiên nữ Tạo Hóa cười giải thích: “Từ chí bảo hỗn độn thượng phẩm tới binh khí Vĩnh Hằng mặc dù ở giữa không còn cấp bậc binh khí nào khác, nhưng cũng phải tiến từng bước lên trời như bình thường mới được. Hiện tại bia Huyền Diệu của anh dù được coi là tương đối mạnh trong số những chí bảo hỗn độn, nhưng cũng không được tính là vô địch. Ngay cả khi nó cắn nuốt thêm hàng chục bảo vật hỗn độn khác, theo ước tính của bổn cung, khoảng cách tới binh khí Vĩnh Hằng vẫn còn rất xa. Nếu thực sự có một ngày, bia Huyền Diệu đạt tới cấp bậc Vĩnh Hằng, lại vì nền văn minh Xương còn một binh khí Vĩnh Hằng khác mà ngưng trệ từ đó không có cách nào thăng cấp, cũng không khó, tìm cơ hội đoạt được món binh khí Vĩnh Hằng đó để bia Huyền Diệu cắn nuốt, chiếm lấy là được. Một nền văn minh chỉ có thể sinh ra một binh khí Vĩnh Hằng mà thôi, nhưng cũng không đại biểu cho việc không thể thay thế”.
“Hiểu rồi”, Tô Minh có một nhận thức rất rõ ràng.
Sau đó.
Tô Minh tiếp tục kiểm tra chiến lợi phẩm.
“Có nhiều thời khắc hỗn độn như vậy? Quy luật thời khắc?”, vừa kinh ngạc vui mừng, thậm chí còn là rung động.
Hàng ngàn mảnh thời khắc.
Tô Minh sững người.
Loại thời khắc này cực kỳ hiếm gặp, người bình thường một đời có thể giành được một mảnh đã là nghịch thiên rồi.
Mà tộc Ma Tuyền, trời ạ, hàng ngàn mảnh?
Việc này cũng quá điên rồ rồi.
Một người thấy nhiều biết rộng như Tô Minh lúc này cũng có chút run rẩy.
“Không hề hiếm lạ, khi nền văn minh Xương ra đời cách đây hàng tỷ năm, đương nhiên sẽ liên tiếp xuất hiện vô số bia đá hỗn độn cùng quy luật thời khắc. Vào thời điểm đó, chủng tộc Ma Tuyền này đã tồn tại từ lâu, cũng đã rất lớn mạnh rồi. Rốt cuộc, nền văn minh Xương cũng gần sát tộc Ma Tuyền, tộc Ma Tuyền chiếm đoạt một vài bia đá hỗn độn cùng quy luật thời khắc từ đây cũng là điều hợp lý”.
“Bia đá hỗn độn không có nhiều tác dụng đối với tôi, suy cho cùng, thân mang hạt giống hỗn độn, chân khí toàn thân đều trở thành luồng khí hỗn độn, căn bản không coi trọng những bia đá hỗn độn này, nhưng có thể giữ lại cho những người phụ nữ, người thân, bạn bè của anh sử dụng. Ngược lại những quy luật thời khắc này rất hữu ích đối với tôi”.
Công dụng của quy luật thời khắc vô cùng nhiều.
Tổng cộng có 6000 miếng.
Một con số khiến người ta phải choáng váng.
Trong 6000 miếng quy luật thời khắc này có hơn 20 mảnh là thời khắc không gian mà Tô Minh luôn nhớ mong!
Trời ơi.
Hời to rồi.
Điều mà Tô Minh khát vọng nhất, sợ rằng chính là quy luật thời khắc không gian.
Quy luật không gian đã đình trệ lâu nay lại có thể đề cao rồi.
Vốn đã là giai đoạn năm đỉnh phong, nếu tiếp tục thăng cấp e rằng sẽ đạt tới giai đoạn sáu.
Nghĩ tới đã thấy hưng phấn.
Quy luật không gian giai đoạn sáu tương đương với đẳng cấp quy luật không gian mà không gian Đại Đế nắm giữ của quy luật không gian Chứng Đạo.
Trận pháp này nhất định không thể bị phá vỡ.
Tại sao những người khác còn chưa tới giúp đỡ?
Bởi lúc này Huyết Vu Hổ đang giao tranh cùng Thẩm Thương Khung, nói chính xác là đang chiến đấu với Thẩm Thương Khung cùng hơn chục học viên nằm trên bảng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc.
Một mình Thẩm Thương Khung căn bản không phải là đối thủ của Huyết Vu Hổ.
Nhưng hắn một mực vô sỉ, lại muốn chơi quần đấu.
Về phần hàng trăm cường giả trẻ tuổi trên tàu con thoi chiến đấu của hoàng triều Bất Tử đi cùng Đạm Đài Vô Tình kia lúc này cũng đang bị chặn lại bởi những thanh niên cường giả của liên minh Hoang Thần và Điện Hoàng Tuyền.
Còn hai người Chu Tước Cửu Diễm và Âm Dương Thiên Tù Ngưu lúc này đã bị thương nặng, hai người họ liên thủ đối đầu với Côn Văn, thuộc tộc Côn Hỗn Độn của liên minh Hoang Thần bất ngờ bị treo lên đánh!
Cho dù Chu Tước Cửu Diễm sử dụng Cửu Diễm Li Hỏa của mình, một ngọn lửa gần như đã tiến tới cấp bậc hỗn độn.
Cho dù Âm Dương Thiên Tù Ngưu vận dụng thần thông bản mệnh ‘đảo lộn Âm Dương’.
Cho dù hai người họ đã tiến vào cảnh giới Khư Chủ, dường như khoảng cách với Bán Đế không còn xa nữa.
Nhưng thực tế khiến người ta phải giật mình ngỡ ngàng là đều bị Côn Văn dễ dàng treo lên đánh.
Côn Văn giải phóng bản thể giống như một ngọn núi hỗn độn.
Quá khủng bố.
Một kích vừa tung ra chính là cuồn cuộn ngất trời.
Một trảo gầm gừ chính là vô biên.
“Bang!”, lại là một đòn trực diện, Âm Dương Thiên Tù Ngưu bắn thẳng ra ngoài, cơ thể cường hãn vô song của nó vậy mà bị đánh xuyên qua rồi.
Gần như chỉ còn chút hơi tàn.
“Trận pháp Cửu Diễm Li Hỏa!!!”, sắc mặt Chu Tước Cửu Diễm co rút thay đổi, cũng không màng tới quá tải hay không nữa, trực tiếp tung ra tuyệt kỹ.
Lập tức li hỏa bốc cháy ngập trời.
Biển lửa vô tận.
Từng ngọn mắt lửa chính là mắt trận.
Bao trùm biến hóa.
Nó giống như sao băng xẹt qua.
Vây khốn Côn Văn.
Mưu toan đốt cháy hắn đến chết.
Tuy nhiên.
“Một ngọn lửa tốt, đáng tiếc, cô quá yếu! Cô không thể kiểm soát trận pháp này nữa! Mà ngọn lửa này lại càng không thể!”, Côn Văn rơi vào trận pháp cũng không hề có chút chút sợ hãi hay hoảng loạn, ngược lại còn chế giễu nói.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Bản thể Côn Văn ngút trời, mặc ý oanh tạc.
Hắn giống như một con cá lớn bị mắc kẹt trong một tấm lưới mỏng manh.
Mặc dù bị vây giữ nhưng thân hình quá lớn, sức mạnh cũng khổng lồ nên loại giãy dụa này đang xé rách cả lưới cá.
Có thể dự đoán được, lưới cá này hoàn toàn không giữ nổi con cá lớn kia bao lâu nữa.
Chương 758: Đại Đế trẻ tuổi
Về phần Côn Văn, nghiễm nhiên là thế hệ trẻ thuộc dòng chính của tộc Côn Hỗn Độn.
Côn Văn này cũng là một yêu nghiệt siêu cấp, nhưng trước đây sự sắc bén và hào quang đều bị Côn Thương che lấp, sau khi Côn Thương chết dưới tay Tô Minh mới một lần nữa được bồi dưỡng trọng điểm.
Đặc biệt là Côn U lão tổ, vậy mà bỏ hết vốn gốc, ban tặng cho Côn Văn ba giọt huyết Đế, cộng thêm một vài bảo bối không thể tưởng tượng được mà ý chí Đại Đạo đã giành được kia mới bồi dưỡng ra được Côn Văn.
Côn Văn cũng không chịu thua kém, hiện tại tuổi còn trẻ đã gần đạt tới bán Đế, hơn nữa lực chiến đấu thực tế còn mạnh mẽ hơn bán Đế bình thường rất nhiều.
Có thể thấy điều này từ việc giao chiến với Chu Tước Cửu Diễm cùng Âm Dương Thiên Tù Ngưu.
Nhưng trước mắt.
Biến hóa bất ngờ xảy đến.
Côn Văn trực tiếp bị một Thần Khôi kim loại dễ dàng chặt đứt móng vuốt.
Điều này nằm ngoài dự liệu của Côn U lão tổ.
"Ý chí Đại Đạo, Thần Khôi kim loại này là?", Côn U lão tổ hỏi.
Nhưng ý chí Đại Đạo lại trầm mặc không nói.
Tiếp đó.
"Khốn kiếp! Tô Minh vậy mà chưa chết! Chưa chết! Sao có thể như vậy được?", ý chí Đại Đạo thất thố, giọng nói lộ ra còn mang theo sự kinh hoàng, trong thoáng chốc như bùng nổ bên tai Côn Ừ lão tổ.
Côn U lão tổ chết lặng.
Chưa chết?
Tô Minh chưa chết?
Là có ý gì?
“Trên Thần Khôi kim loại này có khí tức của Tô Minh, là Tô Minh đang điều khiển nó”, giọng nói của ý chí Đại Đạo đã lạnh lùng đến mức lãnh đạm, lạnh đến mức không có chút độ ấm cảm xúc nào.
“Cái gì?”, sắc mặt của Côn U lão tổ cũng điên cuồng thay đổi.
“Âm hồn bất tán!”, ý chí Đại Đạo tự lẩm bẩm một mình, lại nghiến răng cắn lợi nói: “Cậu không chết, vậy để người thân bạn bè của cậu đều chết hết! Chết đi!”
Cùng lúc đó.
Bản thể của Côn Văn quá to lớn, cho dù là một bên móng vuốt cũng khổng lồ như một ngọn núi thần.
Ngoài ra còn đang bùng cháy đạo vận cùng quy luật khủng bố.
Móng vuốt kia bị chém đứt, rơi xuống chiến thành.
Giống như một ngọn núi thiêng trấn áp.
Nếu rơi xuống, trận pháp phòng thủ bao quanh chiến thành nhất định sẽ bị phá tan.
Trong tích tắc.
Thần Khôi không quan tâm đến việc chém giết Côn Văn nữa mà dịch chuyển tức thời về phía trước trận pháp.
Một kiếm phiêu động.
Chém nát móng vuốt như một ngọn núi thần đang rơi xuống kia của Côn Văn thành một màn sương máu.
Bên dưới.
Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên, Quý Thanh Hòa, Tiêu Nhã và những người khác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đó đó là?”, Tô Chấn Trầm ngạc nhiên đan xen nghi ngờ thốt lên.
Đồng thời.
Ngọn lửa hủy diệt gầm thét cao tận trời xanh.
Che nửa bầu trời.
Âm Dương Thiên Tù Ngưu lao thẳng tới trước người Côn Văn, tự phát nổ!
Nhưng điều khiến người khác phải tuyệt vọng cùng cực là.
“Ha ha ha nghĩ rằng tự mình phát nổ liền có thể gạ gục được tôi?”, Côn Văn vậy mà không chết, hắn phá lên cười đầy trào phúng.
Thì ra ngay lúc Âm Dương Thiên Tù Ngưu muốn nổ tung bản thân, Côn Văn đã sử dụng chí bảo phòng ngự rồi!
Chí bảo cấp bậc hỗn độn hạ phẩm.
Một chiếc gương.
Có tên là Côn U.
Nó được Côn U lão tổ tìm thấy tại một tàn tích trong hư không bên ngoài vực vào hàng trăm triệu năm trước, sau đó, trong một lần chiến đấu sinh tử, kính Côn U thụt lùi cảnh giới.
Nhưng sau này bước ngoặt chuyển tiếp Thành Đế Chứng Đạo một lần nữa hiện thế, Côn U lão tổ không chỉ Thành Đế Chứng Đạo, còn khôi phục tấm gương Côn U này trở lại thành cấp bậc hỗn độn, sau đó lại ban thưởng cho Côn Văn.
Mà đặc điểm lớn nhất của kính Côn U chính là phòng ngự.
Chống lại vụ tự nổ của Âm Dương Thiên Tù Ngưu là chuyện không thành vấn đề.
Âm Dương Thiên Tù Ngưu tự phát nổ không chặn đứng được Côn Văn khiến tốc độ rơi xuống của hắn càng nhanh hơn.
Gần như đã đụng tới trận pháp phòng thủ phía trên của chiến thành.
Trong nháy mắt.
"Ầm!”
Cửu Diễm Chu Tước cũng đốt cháy huyết mạch của bản thân, đốt cháy Li Hỏa, đốt cháy gân cốt, đốt cháy đan điền cùng chân khí.
Đốt cháy tất cả.
Hóa thành một một ngọn lửa màu máu.
Lao về phía Côn Văn.
Đúng.
Côn Văn có tấm kính kia.
Nhưng sau khi ngăn lại tác động từ vụ tự nổ của lão Ngưu cũng đã không còn hoàn hảo vô khuyết nữa mà rõ ràng, đã xuất hiện một vài vết nứt.
Chắc chắn không thể ngăn chặn lần tự nổ này nữa.
Cửu Diễm Chu Tước khẳng định.
“Không!”, Huyết Vu Hổ huyết lệ lăn dài trên gò má, rống lên đau đớn, dường như đã nhập ma, các đòn tấn công dần mất trật tự, điên cuồng công kích.
“Bùm"
Cửu Diễm Chu Tước, tự nổ.
Tự nổ ngay trước thân Côn Văn.
Lần này.
“A!”, Côn Văn thống khổ hét lên một tiếng, thân thể to lớn kia trực tiếp bị vỡ nát 1/5, đây còn là được kính Côn U- chí bảo hỗn độn hạ phẩm giúp hắn chống đỡ 70% năng lượng bùng phát từ cơn tự nổ kia.
Côn Văn gần như ngất đi vì cơn đau dữ dội ập tới này.
“Đập tan trận pháp phòng ngự kia!”, nhưng bên tai lại văng vẳng giọng nói lạnh lẽo không cho phép nghi ngờ của Đại Đạo.
Tiếng gầm của Côn Văn vừa vang lên liền im bặt, cơ thể khổng lồ vô hạn tràn ngập thương tổn nặng nề kia trực tiếp bị Hỗn Hộn Li Hỏa xé nát thành hư vô.
Quá đáng sợ.
Một kích mất mạng!
Một kích mất mạng chân chính!
Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Mộ Cẩn khiến toàn bộ Chiến Uyên trong nháy mắt đều ngưng đọng lại, giống như thời gian ngừng trôi.
Bất luận là Đạm Đài Vô Tinh hay Thân Đồ Qua đang trong trận chiến sinh tử, cuộc giao tranh giữa Huyết Vu Hổ cùng Thẩm Thương Khung và hơn chục học viên của học viện Tiên Lạc, bao gồm hàng trăm thanh niên cường giả của hoàng triều Bất Tử và Hoàng Tuyền Điện, liên minh Hoang Thần, giờ phút này đều đồng nhất dừng tay.
Không hẹn mà gặp đều thừ người nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.
Không còn cách nào khác, một vị Đại Đế bỗng nhiên giáng lâm.
Còn là một vị Đại Đế mới hơn hai mươi tuổi, quá thực là một chuyện quá điên rồ...
Ngay cả Tùy Y Nhân cũng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn sang Diệp Mộ Cẩn, trong mắt đầy kích động cùng tinh thần chiến đấu sôi trào.
Sau khi chết trên chiến trường Thần Ma, Tùy Y Nhân vẫn luôn nghĩ rằng không ai trong thế hệ trẻ của thế giới Đại Thiên có thể tiếp nổi ba chiêu của mình, xem ra hiện tại, không hẳn…
Tô Minh ở nơi xa trong hư không cũng thở phào, có Thần Khôi ở đó, anh đương nhiên cũng nhìn thấy, cũng biết được chiến sự tại Chiến Uyên lúc này.
Chương 759: Diệp Mộ Cẩn là Đại Đế?
"Mộ Cẩn, cuối cùng em cũng tỉnh", Tô Minh cảm thấy hết sức hết sức may mắn, nếu không phải Mộ Cẩn tỉnh lại và xuất hiện đúng lúc thì Tiêu Nguyệt và Thanh Hòa đã tự bạo rồi!
May thật, chỉ tí tẹo nữa thì...
"Nhưng lão Ngưu và chị Chu Tước...", rồi Tô Minh lại nhớ đến Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm đã tự bạo, chút may mắn và kích động vừa nảy lên trong lòng lập tức biến mất, thay vào đó là cơn giận, sự áy náy cùng sát khí tận trời!
Tô Minh chưa bao giờ cảm thấy muốn giết người như thế.
Tại Chiến Uyên trong thế giới Tiểu Thiên.
"Diệp Mộ Cẩn?", Thẩm Thương Khung nói ra tên của Diệp Mộ Cẩn.
Trong số mọi người ở đây, chắc chỉ có Huyết Vu Hổ, Tiêu Nguyệt, những đệ tử đến từ học viện Tiên Lạc và Thẩm Thương Khung mới biết Diệp Mộ Cẩn. Lúc đó, Diệp Mộ Cẩn tham gia kỳ sát hạch ở học viện Tiên Lạc nhưng vì không muốn giết chết ảo ảnh của người trong lòng mình là Tô Minh nên đã thi rớt. Sau đó, lại có mặt trong bảng nhiệm vụ đuổi giết, mới có chuyện sau này Tô Minh đến và không chết không ngừng với học viện.
Có thể nói, Diệp Mộ Cẩn đã để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người ở học viện Tiên Lạc.
"Sao... Sao cô ta lại có thể còn sống chứ? Cô ta đã nhảy xuống vách núi Vấn Thiên thì chẳng phải nên chết dưới đó lâu rồi sao?", Thẩm Thương Khung nuốt nước miếng, lộ ra vẻ mặt kỳ dị, ngơ ngác, chấn động, nhưng lại vô cùng sợ hãi. Bỏ qua chuyện sao Diệp Mộ Cẩn đã chết mà sống lại đi đã, trước mắt, cô ta chính là Đại Đế đó!
Một Đại Đế hàng thật giá thật, cực kỳ trẻ, chỉ mới hơn 20 tuổi thôi.
Vậy thì phải khiến người ta sống sao đây?
Thiên tài? Nếu dùng hai chữ này để miêu tả Diệp Mộ Cẩn thì chắc là đang sỉ nhục cô ta nhỉ?
Sau đó, dưới vô số đôi mắt hoảng sợ, chấn động, không tài nào tin nổi, Diệp Mộ Cẩn đã dẫn theo Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hòa xoay người hạ xuống Chiến Thành.
"Con dâu Diệp Mộ Cẩn, ra mắt bố mẹ!", Diệp Mộ Cẩn đi tới trước mặt Tô Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên, nghiêm túc chào hỏi.
Toàn bộ Chiến Uyên càng trở nên tĩnh lặng, hầu như trong đầu tất cả mọi người đều nghĩ: cái số của Tô Minh nó kiểu gì thế? Vậy mà lại có người yêu xinh đẹp tuyệt trần, trung tình, tình sâu nghĩa nặng, xem nhẹ cái chết, còn yêu nghiệt tới bậc này?
Chẳng phải mọi người đều nói khi khốn khó thì mới thấy rõ lòng nhau sao?
Nhìn Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hòa mà xem, thà chết!
May mà hai cô đều đã được Diệp Mộ Cẩn cứu. Lại quay sang Diệp Một Cẩn, Đại Đế đó!
Chắc phải là Đại Đế trẻ nhất từ trước đến nay ở thế giới Đại Thiên, không đúng, có thể là ở cả nền văn minh Xương ấy chứ!
Dù là Tô Minh, nhưng có thể xứng với cô ta sao? Trong lòng vô số người ở đây đều cảm thấy Tô Minh không xứng! Bởi vì anh có yêu nghiệt đến mấy cũng đã chết! Chết rồi thì chẳng là cái đinh gì! Nhưng dù cho Tô Minh chưa chết thì thực lực mạnh nhất mà anh thể hiện ra ở trong chiến trường Thần Ma cũng chỉ là Bán Đế mà thôi?
Bán Đế và Đại Đế cách nhau như trời với đất.
Rốt cuộc Tô Minh có tài đức và sức hút gì thế?
"Tiểu Minh ở trên trời mà thấy, chắc chắn sẽ rất vui", Tùy Thanh Liên không khỏi bật khóc, vừa kiêu ngạo lại buồn bã, nâng Diệp Mộ Cẩn dậy. Nếu con mình mà chưa chết thì tốt biết bao? Con ơi, nếu con còn sống thì chắc những người phụ nữ vĩ đại ấy và con sẽ rất hạnh phúc nhỉ?
Trên không trung.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Đạm Đài Vô Tình lộ vẻ mong đợi tràn đầy ý chí chiến đấu. Tuy Diệp Mộ Cẩn là tiểu sư muội của cô ta, cả hai người còn yêu cùng một người, thậm chí, lúc này vẫn đang ganh nhau vì một người đàn ông. Nhưng, Đạm Đài Vô Tình vẫn là một Đạm Đài Vô Tình cực kỳ kiêu ngạo! Mắt thấy, cô ta sắp trở thành người xuất sắc nhất. Giờ, tiểu sư muội lại thành Đại Đế, cô ta vừa kiêu ngạo và vui cho sư muội, song cũng sẽ không từ bỏ!
"Đạm Đài Vô Tình tôi không kém gì ai, tiểu sư muội, chị sẽ nhanh chóng chứng đạo thành Đế rồi vượt qua em. Đến lúc đó, chị và em chắc chắn sẽ có một trận chiến", Đạm Đài Vô Tình thầm nghĩ.
Cùng lúc đó, sau khi Diệp Mộ Cẩn chào hỏi Tô Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên bèn xoay người, bước một cái đã xuất hiện giữa không trung. Cô ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thân Đồ Qua: "Chiến? Dám không?"
Sắc mặt Thân Đồ Qua đỏ lên, lòng thầm tức tối và sợ sệt, hoàn toàn không nghĩ rằng Diệp Mộ Cẩn lại trực tiếp khiêu chiến. Hắn ta còn có thể làm sao? Thực lực hắn ta rất mạnh và yêu nghiệt thật đấy, nhưng cũng không phải đối thủ của Đại Đế, cả hai như trời với đất vậy. Nếu Thân Đồ Qua đồng ý, sẽ lập tức bị giết chết, không đồng ý thì lại ức muốn chết! Thật nhục nhã!
Sắc mặt Thân Đồ Qua đỏ lè y như bị xung huyết, cả người run rẩy, nhưng lại không nói câu nào, sợ. Đường đường là đại điện tử điện Hoàng Tuyền mà lại sợ!
"Còn anh?", đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn ngó sang Thẩm Thương Khung, lập tức trở nên lạnh lẽo: "Học viện Tiên Lạc, ha ha..."
Học viện Tiên Lạc quả thật đáng chết! Phải diệt!
"Cô... Cô Diệp nói đùa, tôi không phải đối thủ của cô", sắc mặt Thẩm Thương Khung cũng đỏ lên, hắn còn yếu hơn Thân Đồ Qua rất rất nhiều, lại càng không thể đồng ý!
Chương 760: Dã tâm lớn của ý chí Đại Đạo
“Hai người không có cơ hội lựa chọn nữa rồi, không chiến cũng phải chiến”, nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ đến là, sau khi Thân Đồ Qua và Thẩm Thương Khung từ chối ứng chiến thì Diệp Mộ Cẩn đột nhiên cười, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười tàn nhẫn. Cô ta đột nhiên nói, sau đó…
Cô ta đột nhiên ra tay!
Cùng với đó là quy luật Đế Đạo và Li Hỏa Hỗn Độn.
Cô ta nắm chặt tay trái, hư không và chân không lập tức vỡ vụn, trảo ấn trên trời cũng bổ nhào về phía Thẩm Thương Khung.
Trảo ấn lấy quy luật Đế Đạo làm căn cơ, lấy Li Hỏa Hỗn Độn làm gốc, thật sự quá mạnh!
Trảo ấn xoay vòng, trời đất như bị thiêu đốt, thế giới Tiểu Thiên sắp không chịu nổi.
Khí tức chảy ngược, hỏa vận ngút trời, Đế Đạo chấn động, quy luật thành núi. Đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Trên không trung, những cường giả trẻ đứng trên tàu con thoi tác chiến đến từ điện Hoàng Tuyền, liên minh Hoang Thần và cả học viện Tiên Lạc lúc này đều thấy khó thở. Dường như, tính mạng không nằm trong tầm kiểm soát của họ. Kể cả trảo ấn của Diệp Mộ Cẩn không hướng về phía họ.
Còn Thẩm Thương Khung đã hoảng sợ đứng đờ trên đất.
Chỉ khi tự mình cảm nhận thì mới biết tại sao lại gọi là cấp bậc Đại Đế?
Mới biết được nó mạnh đến nỗi không dùng từ nào diễn tả nổi.
Trong mắt Thẩm Thương Khung chỉ còn lại trảo ấn đó.
Trảo ấn bao trùm đất trời, tái tạo thiên địa.
Thậm chí hắn còn cảm thấy, thần hồn của mình đã chết trước đó, chỉ còn lại thể xác ở đó.
Đồng thời lúc này, Diệp Mộ Cẩn giơ trảo ấn về phía Thẩm Thương Khung, tay phải cầm kiếm chém ra.
Kiếm quang như khóa chặt Thân Đồ Qua.
Kiếm này thoạt nhìn chỉ là ngẫu hứng nhưng lúc kiếm quang tản ra thì thực lực của cấp bậc Đại Đế cũng thi triển đến mức tối đa.
Kiếm ý cùng với quy luật khủng khiếp ngưng tụ lại thành xương kiếm, bị Li Hỏa Hỗn Độn bao trọn, hình thành kiếm quang.
Kiếm quang nói về độ sắc bén thì đúng là đáng sợ khó tả.
Lúc kiếm quang xoay vòng, toàn bộ thế giới Tiểu Thiên dường như bị xé nát, dường như bị tan thành mảnh vụn.
Con ngươi Thân Đồ Qua như sắp rơi ra, vô cùng sợ hãi.
Kiếm quang đó vẫn chưa đến trước mặt, vẫn chưa đâm vào tim hắn ta thì hắn ta đã có cảm giác bị vô số kiếm quang khóa chặt khiến hắn ta không thể nhúc nhích.
Ngay cả khi hắn ta dùng đến tháp Hoàng Tuyền để phòng ngự nhưng không được.
Dường như hắn ta bị kiếm đạo giam cầm. Uy lực của Đại Đế khủng khiếp cực độ.
Lúc này Thẩm Thương Khung và Thân Đồ Qua còn không hét nổi tiếng kêu cứu.
Ánh mắt Đạm Đài Vô Tình toát ra vẻ phấn khích và chiến ý.
Đại Đế.
Dù sao cũng là Đại Đế, quá mạnh, còn mạnh hơn tưởng tượng của mình.
Nhưng đúng lúc này, mắt thấy Thẩm Thương Khung và Thân Đồ Qua sắp rơi vào địa ngục thì đột nhiên…
“Đoàng!”, trảo ấn khủng khiếp kia cùng với kiếm mạnh đến trước mặt hai người thì đột nhiên vỡ tan.
Tất cả hóa thành hư vô.
Quá đột ngột.
Không hề báo trước.
Còn lúc này, Viên Châm viện trưởng của học viện Tiên Lạc, Trần Ngu Lễ viện trưởng của học viện Bình Thiên, ông lão Côn U của liên minh Hoang Thần, điện chủ của điện Hoàng Tuyền đều không hẹn mà xuất hiện cùng lúc.
Đạm Đài Chân Thương là hoàng chủ của hoàng triều Bất Tử, cả Hỗn Độn Long Quy cũng đều xuất hiện.
“Ý chí Đại Đạo…”, Hỗn Độn Long Quy đột nhiên hét lớn và vô cùng phẫn nộ. Bà ta tưởng rằng là ý chí Đại Đạo ra tay, nếu không thì Diệp Mộ Cẩn đường đường là Đại Đế ra tay thì sao có thể dễ dàng bị phá nát như vậy?
“Tôi không hề ra tay nhé!”, giọng nói của ý chí Đại Đạo vang vọng.
Cho người ta cảm giác vô cùng nham hiểm.
Thông thường mà nói, đáng lẽ ra Đại Đạo phải vô cùng công bằng, chính trực và lương thiện mới đúng.
Chứ đâu phải nham hiểm như vậy?
Nhưng thực tế ở trước mặt.
“Ý chí Đại Đạo! Sớm muộn ông cũng chết, ông không còn xứng với đại đạo quả vị nữa rồi”, Hỗn Độn Long Quy hừ lạnh một tiếng, nói.
Đúng lúc này…
Ở Chiến Uyên đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này cầm một chiếc quạt trong tay, mặc bộ đồ màu trắng.
Người này xuất hiện cách Diệp Mộ Cẩn không xa, thoạt nhìn tầm 100000 tuổi nhưng thực lực đã ở cấp bậc Đại Đế.
Hơn nữa còn không phải là Đại Đế bình thường.
“Đại Đế hạ vị vòng ba?”, Đạm Đài Chân Thương lẩm bẩm, vô cùng chấn động. 100000 tuổi, lớn hơn Diệp Mộ Cẩn không biết bao nhiêu tuổi nhưng cũng được coi thuộc tốp thanh niên.
Hơn nữa còn là Đại Đế hạ vị vòng ba?
Đúng là có chút khủng khiếp!
Phải biết rằng, bản thân Đạm Đài Chân Thương cũng chỉ ở Đại Đế hạ vị vòng hai thôi.
Còn đám người Viên Châm, Trần Ngu Lễ chỉ là Đại Đế hạ vị vòng một.
Ngay cả Hỗn Độn Long Quy cũng miễn cưỡng ở Đại Đế hạ vị vòng ba.
Người trẻ tuổi đột nhiên đến, còn có một đặc điểm, trên mặt không có thịt, chỉ có xương mặt, bên ngoài được bao trùm bởi luồng khí màu tím. Đôi mắt đen thuần túy, như ngọn lửa thiêu đốt tất cả. Đúng là dọa người.
Thoạt nhìn, ngoại hình của người này vô cùng kinh hãi.
“Ý chí Đại Đạo! Ông… Rốt cuộc ông muốn làm gì? Người này và ông cùng chủng tộc! Ý chí Đại Đạo! Sau lưng ông vẫn còn thế lực và chủng tộc khác ư?”, Hỗn Độn Long Quy hét lớn.
Giọng nói bà ta run rẩy, càng lúc càng mất kiểm soát.
Thông thường mà nói, ý chí Đại Đạo có đại đạo quả vị, tưởng chừng rất đơn độc.
Nhưng hiện giờ…
Chết tiệt!
Hỗn Độn Long Quy cảm thấy ý chí Đại Đạo có dã tâm rất lớn.
“Chẳng phải đó là người trẻ tuổi sao?”, ý chí Đại Đạo hỏi lại, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng.
Còn Hỗn Độn Long Quy không nói gì.