Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461: Từ chối luận bàn

"Huyết mạch hoặc chất lượng chân khí của cậu ta đã nghiền nát chân khí Đại Ma của bổn tọa, có thể coi thường sự hủy diệt của chân khí Đại Ma, quy tắc lực lượng ăn mòn", Tiêu Nhập Cốt âm thầm tự nhẩm.

"Cũng may!!! May mắn mình vận dụng Long Tượng Thiên Địa thần thông, còn có Chung Ảnh Thiên Địa Huyền Hoàng Chuông, cộng lại đã tiêu hao được khoảng bảy phần uy lực chân khí màu đen sắc sảo trong nháy mắt của hắn ta, bằng không vừa nãy mình không những bị xuyên thủng tim, mà thậm chí cả cơ thể sẽ hóa thành hư vô. Đến lúc đó cho dù có kho báu máu thần và huyết mạch cũng không thể chết rồi sống lại được", Tô Minh có chút nghĩ lại mà thấy sợ.

Anh có kho tàng máu thần và huyết mạch, quả thực không dễ chết.

Nhưng

...

Cũng không có nghĩa là sẽ không chết.

Nếu như thân thể hoàn toàn bị hủy diệt thành hư vô thì làm sao chết rồi sống lại được?

Chết rồi sống lại, lấy máu trùng sinh, ít nhất cũng phải có chút chất dẫn chứ! Hủy diệt hóa thành hư vô, ngay đến chất dẫn cũng không có nữa!

"Một con kiến nhỏ nhoi mà cũng khiến bổn tọa có chút hứng thú đấy chứ", Tiêu Nhập Cốt cuối cùng cũng thấy hứng thú, ngước mắt lên nhìn về phía Tô Minh hoàn toàn không sứt mẻ gì, mỉm cười rồi đột nhiên biến mất.

"Chết cho bổn tọa!", vào đúng khoảnh khắc Tiêu Nhập Cốt biến mất, Tô Minh căn bản không có bất cứ do dự nào, toàn bộ dựa vào trực giác rút kiếm ra.

Lần rút kiếm này ra chính là Ma La kiếm!

Đúng.

Ma La kiếm!

Tiêu Nhập Cốt quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Thủ đoạn và tấn công bình thường căn bản vô tác dụng.

Vào lúc sinh tử thế này Tô Minh nào dám có bất cứ giữ lại nào!

"Cậu sao lại có thanh kiếm đặc biệt thế này?", dưới dao động của Ma La kiếm, cơ thể vốn đã biến mất tăm mất tích của Tiêu Nhập Cốt, một dòng khí lưu thực chất như nham thạch màu đen lập tức xuất hiện trước mặt Tô Minh, cực kỳ quỷ dị.

Tiêu Nhập Cốt đây là tạm thời cưỡng ép biến đổi hình dáng, ngăn cản lại công kích của Tô Minh. Bởi vì nếu như không dừng lại, hắn ta chắc chắn vào khoảnh khắc hắn ta tấn công Tô Minh, bản thân hắn ta cũng sẽ bị Ma La kiếm tấn công đến.

Mà bị thanh kiếm này công kích thì Tiêu Nhập Cốt có cảm giác bản thân sẽ trọng thương đến chết.

Thanh kiếm trong tay của Tô Minh quá mạnh! Quá mạnh! Quá mạnh!

Tiêu Nhập Cốt nhìn chằm chằm vào thanh Ma La kiếm trong tay Tô Minh, sự kinh ngạc, vui mừng, tham lam trên gương mặt đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hắn ta hoàn toàn bị Ma La kiếm thu hút.

Trong đầu hắn ta xuất hiện một suy nghĩ - bất luận thế nào cũng phải có được thanh kiếm này, thanh kiếm này giống như được làm ra cho hắn ta vậy.

"Quả nhiên, thực lực mạnh đến mức độ tột cùng, cho dù dùng đến Ma La kiếm cũng rất khó miểu sát", mặc dù Tô Minh đã có dự liệu nhưng tinh thần vẫn có chút run rẩy.

Tiêu Nhập Cốt quá mạnh.

Mạnh đến mức Ma La kiếm cũng không đánh trúng được.

Nói cho cùng vẫn là do bản thân người dùng khống chế quá kém thanh Ma La kiếm này, cho nên, không động dụng được bao nhiêu thực lực của Ma La kiếm, càng không thể khiến Ma La kiếm phát huy ra tốc độ vốn có.

Nhưng, ý niệm tinh thần run rẩy thậm chí có chút hoảng sợ vừa xuất hiện đã bị Tô Minh xóa bỏ hết.

Trong đầu anh chỉ còn lại chiến ý.

Không hề do dự.

"Chết cho tôi! Chết! Chết!", Tô Minh chiến ý điên cuồng, sao có thể lãng phí giây phút sử dụng Ma La kiếm này chứ? Cổ tay ra sức xoay tròn, dùng hết toàn lực để múa Ma La kiếm.

Không có bất cứ chiêu thức nào.

Chỉ chém xuống như điên.

Từng kiếm khóa chặt Tiêu Nhập Cốt.

"Ha ha ôn con, cậu đã tặng bổn tọa một bảo vật tốt nhất thế gian! Ha ha ha", Tiêu Nhập Cốt không hề sợ hãi, cả người hắn ta giống như một trận gió ma, dao động bặt vô âm tín.

Còn đáng sợ hơn cả di chuyển tức thời.

Ma La kiếm vậy mà lại thật sự không thể công kích đến Tiêu Nhập Cốt.

Đương nhiên, cũng không phải tuyệt đối, cũng có vài kiếm phong của Ma La kiếm suýt chút nữa miễn cưỡng đã chạm vào Tiêu Nhập Cốt, nhưng lần nào Tiêu Nhập Cốt cũng động đụng được một chút chiêu thức thần thông khủng bố, có thể đơn giản chậm rãi ngăn cản kiếm phong của Ma La kiếm. Chỉ cần đơn giản ngăn cản từng chút một, Tiêu Nhập Cốt đã có thể né tránh như di chuyển tức thời mà không bị thương.

Mấy chiêu thần thông mà Tiêu Nhập Cốt sử dụng đó có tên là Đại Ma Tù Thiên chỉ, Đại Ma Nhất Niệm chú, Đại Ma Phục Thương chưởng.

Mỗi khi sử dụng một chiêu thức thần thông nào là gần như hủy diệt một vùng thành hư không trong phạm vi hơn ngàn dặm!

Uy lực của mỗi thức thần thông đều đạt đến bước thông thiên triệt địa.

Mỗi thức thần thông đều bình định không gian, cướp đoạt thời gian, hủy diệt nhật nguyệt, đả thông luân hồi, tái tạo quy tắc Đại Ma.

Tô Minh vung vẩy một cách vô tri thanh Ma La kiếm trong tay, nhưng trên thực tế trong lòng thật sự đã bị thực lực của Tiêu Nhập Cốt chấn động đến tột đỉnh.

Đây chính là loại sức mạnh mà Thiên Nữ tiền bối đã từng nhắc đến đó sao?

Đây quả thực là vô địch đấy chứ?

Sắc mặt Tô Minh ngưng trọng, đôi mắt tựa hồ hơi đỏ lên.

Nhìn giống như vì múa Ma La kiếm mà đã nhập ma vậy.

Giống như đã mất đi lý trí.

"Ôn con, thực lực của cậu mà dùng thanh kiếm này thì quá miễn cưỡng rồi, cậu dường như muốn tới đến cùng, đến mức không sử dụng được thanh kiếm này nữa à?", đột nhiên Tiêu Nhập Cốt lên tiếng, càng tỏ ra hưng phấn và mong đợi.

Lúc này hắn ta quả thực đã có hơi ném chuột còn sợ vỡ bình, chỉ đành né tránh và chống đỡ.

Không thể giết Tô Minh được.

Chỉ vì Ma La Kiếm quả thực vô địch, cho dù là Tiêu Nhập Cốt cũng chỉ có thể né tránh mũi nhọn mà thôi.

Nhưng cũng chỉ là tạm thời.

Hắn ta cảm nhận được Tô Minh quả thực sắp tới giới hạn rồi.

Quả nhiên, Tiêu Nhập Cốt vừa dứt lời.

Tô Minh giống như lập tức thoát lực vậy.

Không vung nổi Ma La kiếm lên nữa.

"Ha ha ha", đôi mắt thâm thúy đen tối kia của Tiêu Nhập Cốt sáng rực lên, bất giác cười lớn, lao lên về phía Tô Minh.

Nhưng đúng lúc này.

Đột nhiên!!

Phốc!

Thân hình như thế lưu màu đen của Tiêu Nhập Cốt đột nhiên chấn động!

"Ôn con? Cậu cố ý à?", giọng nói của Tiêu Nhập Cốt rất lớn, có chút kinh hãi.

Có thể rõ ràng nhìn thấy, nơi thắt lưng của Tiêu Nhập Cốt đang có máu tươi chảy ra.

Đằng sau Tiêu Nhập Cốt là một bóng hình đen thùi lùi.

Một hình bóng của con rối.

Là Thần Khôi!

Sử dụng Ma La kiếm chỉ là vì muốn thu hút sự chú ý của Tiêu Nhập Cốt.
Chương 462: Đại Ma Phục Thương chưởng

Khi Tô Minh sử dụng Ma La kiếm, Tiêu Nhập Cốt thứ nhất là do quá tham lam khát vọng có được Ma La kiếm mà tâm thần thất thố, thứ hai do Tô Minh dùng Ma La kiếm nên hắn ta phải chống đỡ đến hết sức, cuối cùng bắt đầu khí tức suy yếu, bắt đầu bị phản phệ rồi tới nỏ mạnh hết đà, đây chính là điểm khiến Tiêu Nhập Cốt buông lỏng.

Cộng hai điểm này lại mới cho Thần Khôi tạo được cơ hội, mà sát chiêu chân chính chính là Thần Khôi.

Thế nhưng.

"Ha ha ha ha rất tốt, ranh con, cậu quả thực là người trẻ tuổi ưu tú nhất mà 40-50 nghìn năm nay bổn tọa mới gặp!", tiếp theo đó, Tiêu Nhập Cốt đột nhiên cười ha ha, cực kỳ tán thưởng, nhưng vẫn có chút mỉa mai, trở giọng nói: "Nhưng chỉ như vậy thì không đủ, bổn tọa chỉ bị thương chứ sẽ không chết!"

Cùng lúc với châm biếm, rõ ràng có thể thấy vết kiếm chém trên thân thể của Tiêu Nhập Cốt đang từ từ khép lại rồi biến mất.

Cũng chính vào khoảnh khắc này.

"Vậy sao?!", Tô Minh lại cười, nụ cười quỷ dị, khí tức của anh vào giây phút này, sự suy yếu khó hiểu ở một giây trước lập tức hồi phục lại đến đỉnh phong, quá sức kỳ lạ.

Đột nhiên, nụ cười của Tiêu Nhập Cốt tắt ngúm, hắn ta sững sờ, trừng mắt nhìn Tô Minh, nhìn chằm chằm vào anh.

Khí tức của Tô Minh lại nhanh chóng khôi phục đến đỉnh phong như từ đầu được ngay sao? Sao có thể chứ?

Tô Minh dùng thanh kiếm đó, lẽ nào không phải là miễn cưỡng? Lẽ nào không phải là cưỡng ép? Lẽ nào không phải sẽ bị tiêu hao cực lớn? Rốt cuộc là như thế nào?

Nhưng trước mắt.

"Sinh Tử Chớp Ảnh!", đúng trong lúc Tiêu Nhập Cốt hơi mất tinh thần, Tô Minh đột nhiên ra tay, sát ý toát ra vô tận.

"Ôn con, cậu còn còn muốn giãy dụa vô ích sao?!", Tiêu Nhập Cốt thấy Tô Minh ra tay, vốn còn rất khinh miệt.

Bởi vì, Tô Minh quá yếu, ngoài nhát kiếm chí cường vừa nãy ra, còn có con rối hình nhân tập kích mang lại áp lực cho hắn ta ra thì bản thân Tô Minh khiến hắn ta thực sự cảm thấy chỉ như con muỗi, vốn không có chút uy hiếp nào.

Tiêu Nhập Cốt nhảy giẵm lên không khí, lơ lửng giữa không trung, lúc này ngay đến ý nghĩ né tránh một kiếm đó của Tô Minh cũng không có.

Không cần thiết, không phải sao?

Hơn nữa, lúc này trên lưng hắn ta còn có một vết thương rất nặng, mặc dù đang khép miệng hồi phục, nhưng vẫn chưa hoàn toàn lành lặn.

Hơn nữa, hắn ta vẫn còn đặt đa số sự chú ý và tinh thần lên con rối hình nhân, không thể chỉ vì một kiếm nhỏ nhoi này của Tô Minh mà vì nhỏ mất lớn được.

"Vù!", Tiêu Nhập Cốt khẽ vung bàn tay lên, một làn sóng dao động từ ngón tay bắn ra một đạo chân khí màu đen sắc bén, xé không lao đi.

Chỉ là một chút ra tay nhỏ rất đơn giản, không ảnh hưởng đến việc hồi phục thương thế và quan sát con rối của hắn ta.

Đã đủ rồi, không phải sao?

Giây tiếp theo.

"Xuy!"

Một âm thanh kỳ dị chói tai vang lên, đạo chân khí sắc nhọn mà hắn ta tùy ý bắn ra đó vào khoảnh khắc đối mặt với kiếm của Tô Minh lại lập tức bị chặt đứt!

Còn kiếm quang của Tô Minh trong nháy mắt đã đến trước người Tiêu Nhập Cốt.

Hơn nữa, kiếm không hiểu sao còn nhanh hơn.

Kiếm lại càng tăng thêm nội liễm.

Đây? Chuyện gì thế này? Ánh mắt của Tiêu Nhập Cốt co rút, có một dự cảm không lành, thậm chí đã ngửi thấy mùi nguy hiểm từ đạo kiếm quang đã đến trước mặt hắn ta rồi.

Không phải chứ!

Rõ ràng trước đó Tô Minh cũng đánh ra một kiếm "Sinh Tử Chớp Ảnh" này, căn bản không có uy lực gì cả! Cho dù hắn ta chỉ đơn giản ra tay một chút cũng không đến nỗi không chống đỡ được một kiếm này của Tô Minh chứ? Nhưng hiện tại.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Dưới sự tò mò mãnh liệt và bất an, mặc dù Tiêu Nhập Cốt hận nỗi ngay lập tức chửi tục, thì cũng chỉ có thể cưỡng ép di chuyển cơ thể vẫn chưa hồi phục vết thương mà thôi.

"Hí!"

Vừa quay người một cái để né tránh nhát kiếm 'Sinh Tử Chớp Ảnh' đó.

Tốc độ cực hạn đã phải hoàn toàn phát huy ra hết.

Cũng chính vì thế mà vết kiếm chém chưa hồi phục lại trên người hắn ta lập tức nứt toác ra, máu tươi tuôn ra như suối, Tiêu Nhập Cốt đau đớn đến nhe răng trợn mắt!

Lửa giận cùng lúc bạo phát trong lòng, Tiêu Nhập Cốt đánh ra một chưởng theo bản năng: "Đại Ma Phục Thương chưởng!"

Sát khí thật sự nổi lên rồi.

Trước đó, trên thực tế hắn ta vẫn giữ một tâm thế đang chơi với ruồi bọ, nhưng hiện tại thì phải khác rồi.

Hắn ta muốn Tô Minh chết, chết một cách thê thảm.

Trong phúc chốc, một đạo chưởng ẩn khủng bố từ lòng bàn tay của Tiêu Nhập Cốt mãnh liệt lao ra.

"Vù vù".

Giống như có hàng vạn ma quỷ nhảy nhót trên bầu trời, ngay đến ánh sáng cũng bị che lấp, ma khí ngợp trời, âm trầm nặng nề, giống như đêm tối sắp đến vậy.

Chưởng ấn nghênh ngang bành trướng trên không, cuồn cuộn tựa như ảo ảnh, to lớn hùng vũ, chưởng ấn mỗi một tấc tiến tới gần, không gian tầng tầng lớp lớp như sụp xuống mười trượng, cực kỳ chấn động đến hiệu quả thị giác.

Chưởng ấn hướng về phía Tô Minh, chưởng ấn quyết đoán đó giống như cắt đứt giới hạn, mang theo ma khí hoang cổ khiến người khác không thở nổi.

Chưởng ấn đó rất nặng rất nặng, trong quá trình sụp xuống tựa như muốn ép vỡ cả tầng Chiến Uyên vậy.

Nhưng Tô Minh lại không hề có chút do dự hay sợ hãi nào, ngược lại anh còn trở thanh chém ra một kiếm nữa: "Sinh Tử Chớp Ảnh!"

Sạch sẽ dứt khoát.

...

Kiếm ảnh lại càng tràn ngập sự tin và kinh định đến cùng cực hơn.

Hơn nữa, lần xuất kiếm này không phải là một kiếm nữa, mà liên tiếp mấy chục kiếm, hơn trăm kiếm.

"Xích xích xích xích".

Cuồn cuộn không ngừng.

Tô Minh phảng phất trở thành một nguồn kiếm đạo, chỉ có kiếm, duy chỉ có kiếm, ý chưa dứt, kiếm không ngừng, không nhìn rõ được thân Long Ngục kiếm nữa, chỉ còn lại kiếm âm đang dao động vô cùng tinh thuần mà thôi.

Kiếm tiếp kiếm này không chỉ để ngăn cản Đại Ma Phục Thương chưởng của Tiêu Nhập Cốt mà còn có rất nhiều kiếm ảnh đang quanh co dập dờn, hướng về phía Tiêu Nhập Cốt.
Chương 463: Áp chế Tiêu Nhập Cốt

"Ôn con, sao cậu dám?", Tiêu Nhập Cốt nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù vì hắn ta bị con rối kia kiềm chế, cộng thêm thương thế, không dám động dụng toàn bộ thực lực, một chưởng này chỉ đánh ra ba phần công lực, nhưng cũng có uy lực giết chết Tô Minh. Tô Minh căn bản không nên có dũng khí chính diện chống đỡ, đối mặt với một chưởng bạo nộ này của hắn ta, Tô Minh nên chọn chạy trốn, né tránh thậm chí sử dụng đến các loại bảo bối mới đúng chứ.

Nhưng hiện tại Tô Minh đâu chỉ ngăn cản chính diện? Mà còn muốn giết ngược lại hắn ta ư?

Rốt cuộc ai cho tên oắt con này dũng khí?

Chớp mắt vào đúng lúc tinh thần của Tiêu Nhập Cốt dao động kịch liệt, khiến hắn ta có chút nóng nảy.

"Ầm!"

Cảnh tượng khiến hắn ta vô cùng vô cùng kinh ngạc xuất hiện rồi, Đại Ma Phục Thương chưởng của hắn ta lại bị đánh vỡ?

Vỡ nát ầm ầm!

Quả thực như nhìn thấy quỷ vậy.

Vỏn vẹn chỉ có kiếm quang mà Tô Minh đánh ra, Ma chưởng đã bị chấn vỡ, cũng chỉ tiêu hao mất hơn mười đạo kiếm quang của Tô Minh, chỉ vậy mà thôi.

Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Tiêu Nhập Cốt cho rằng, mấy chục rồi hàng trăm đạo kiếm quang mà Tô Minh đánh ra đó cộng hết lại cũng không thể chống đỡ được Đại Ma Phục Thương chưởng của hắn ta.

Đây không phải là phán đoán vô căn cứ, mà là hắn ta từ sớm trước đó đã có thể đoán ra được uy lực của võ kỹ Sinh Tử Chớp Ảnh của Tô Minh.

Nhưng trước mắt uy lực của Sinh Tử Chớp Ảnh dường như đã tăng lên mấy lần uy lực!

Gương mặt của Tiêu Nhập Cốt có chút méo mó, hô hấp tràn ngập sự đau đớn và căm tức.

Sao lại nhiều lần lặp đi lặp lại không ngờ được thế chứ?!

"Thôn phệ kiếm hoàn, tăng kiếm ý đến mức độ cảnh giới Thăng Hoa quả nhiên có tác dụng", Tô Minh âm thầm tự nói.

Thật sự cho rằng trước đó anh múa Ma La kiếm chỉ để làm nền cho Thần Khôi đánh lén hay sao?

Không.

Không chỉ như thế.

Làm nền cho Thần Khôi đánh lén chỉ là một phần mà thôi.

Trong thời gian đó, anh còn làm việc khác, anh nhân giây phút đó để đồng thời hấp thụ kiếm hoàn!

Thực hiện cả hai dự định!

Việc này cũng phải cảm ơn bảo tàng huyết mạch đã phát huy siêu thường, chỉ gần một phút đồng hồ đã hoàn toàn hấp thu kiếm hoàn.

Tô Minh đủ kìm nén, đủ liều mạng, trong thời khắc nguy cơ như thế đã ổn định lại tinh thần, thật sự đã làm được, đã hoàn toàn hấp thu kiếm hoàn, vứt bỏ cặn bã, lấy hết tinh hoa. Lĩnh ngộ kiếm ý đã cổ vũ tinh thần lại thật sự đã đưa kiếm ý lên cảnh giới Thăng Hoa.

Về phần sự yếu ớt lúc sử dụng Ma La kiếm đem lại, khí tức suy yếu gì đó quả thực là thật, Tiêu Nhập Cốt không cảm nhận sai.

Nhưng điều mà Tiêu Nhập Cốt không rõ đó là, vì hấp thụ kiếm hoàn nên trên thực tế sau khi múa Ma La kiếm, Tô Minh đã lập tức khôi phục lại đến đỉnh phong rồi, chỉ là không thể tiếp tục múa kiếm được nữa mà thôi. Nhưng thực lực thông thường của anh vẫn có thể hoàn toàn phát huy ra được, thậm chí còn phát huy được mạnh hơn tốt hơn.

Lúc đó Tô Minh cố ý tỏ ra suy yếu, khí tức yếu dần, chỉ là để đánh lạc hướng Tiêu Nhập Cốt, tranh thủ chút thời gian lơi lỏng với Tiêu Nhập Cốt mà thôi.

Hiệu quả hiển nhiên không tệ.

"Sinh Tử Thuấn Ảnh vẫn là Sinh Tử Thuấn Ảnh đó, nhưng kiếm ý được gia trì vào trong đã giúp từ Nhập Linh đỉnh phong biến hóa thành Thăng Hoa trung kỳ!"

Kiếm ý từ Nhập Linh đến Thăng Hoa vốn là một điều không thể tin nổi, trong hàng tỷ người không có nổi lấy một người, thận chí chỉ trong truyền thuyết mới có.

Trên khắp thế giới Tiểu Thiên, có lẽ chỉ có một mình Tô Minh có thể làm được.

Cho nên, uy lực của Sinh Tử Chớp Ảnh lúc này mạnh hơn trước rất nhiều rất nhiều.

"Đáng chết!", sắc mặt của Tiêu Nhập Cốt lúc này càng trở nên méo mó hơn, trông rất khủng bố, ma khí trên người bắt đầu tùy ý toát ra ngợp trời, dường như có vẻ không thể khống chế được nữa.

Việc này là do tâm trạng dao động quá lớn nên mới dẫn đến.

Tiêu Nhập Cốt không chấp nhận nổi sự sỉ nhục này.

Hắn ta là Tiêu Nhập Cốt, đối mặt với sự truy sát vô tận của Võ tông cũng có thể bình an vô sự, ngược lại còn giết chết mấy cường giả đỉnh cấp của Võ tông. Trong mắt Tiêu Nhập Cốt, hắn ta ở lại thế giới Tiểu Thiên cũng là vì muốn báo thù sự ép buộc của Võ tông, bằng không hắn ta sớm đã phi thăng lên thế giới Đại Thiên rồi. Trong thế giới Tiểu Thiên, Tiêu Nhập Cốt có thể không được coi là vô địch, nhưng cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu.

Nhưng cũng có một ngày bị một con kiến chỉ là cảnh giới Chân Vương ép đến mức độ này ư? Chuyện đùa à?

Hắn ta đường đường là cảnh giới Bất Tử vòng thứ hai đó!

Tiêu Nhập Cốt phẫn nộ ngợp chời hận nỗi không thể trực tiếp phát huy ra một trăm phần trăm thực lực, dùng thực lực lôi đình để chấn áp Tô Minh hóa thành hư vô.

Nhưng hắn ta lại không thể làm như vậy được.

Con rối đó quá đáng ghét, cứ ẩn nấp quanh người hắn ta, bất chợt đều có thể ra tay, nhưng lại không ra tay, ép hắn ta bắt buộc phải tiêu hao bẩy phần tâm thần và kinh nghiệm lên con rối, bị kiềm chế gắt gao.

Tiêu Nhập Cốt xác định bản thân dám mặc kệ con rối thì lập tức sẽ bị con rối tìm được cơ hội tập kích, một lần nữa tấn công vào những điểm trí mạng của bản thân như tim, cổ, eo ngay.

Nếu thêm một lần nữa thì Tiêu Nhập Cốt không chết cũng phải trọng thương!

Thật sự rất nín nghẹn, nín nghẹn đến mức cùng cực rồi.

Mà muốn giết ngược lại con rối lại càng vô nghĩa, thuật ẩn nấp của con rối đó quả thực quá kì diệu, căn bản không có khả năng giết ngược lại.

"Chôn vùi hết cho tôi đi!", giây tiếp theo, hơn mười thậm chí hàng trăm kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh cùng lúc đến, vờn quanh người, Tiêu Nhập Cốt chỉ có thể miễn cưỡng áp chế xuống những cảm xúc dao động, hai tay áo vung vẩy, từng đợt công kích khủng bố giống như sóng biển dao động, gào thét cuồn cuộn, ngăn cản từng đạo kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh.

Cũng vỏn vẻn chỉ là ngăn cản.

Ngăn cản một cách khó khăn chật vật.

Lý do rất đơn giản.

Vốn là, chiến lực của Tô Minh nếu như là 50, thì sự tồn tại khủng bố như Tiêu Nhập Cốt cảnh giới Bất Tử vòng thứ hai ước chừng có 1000 chiến lực, chỉ nhấc tay cũng đủ nghiền chết Tô Minh.

Nhưng bây giờ.
Chương 464: Đại Ma Thiên Tháp

Sức mạnh của Tô Minh, đã tăng vọt từ 50 lên 150 do thu nhận kiếm hoàn.

Còn bản thân Tiêu Nhập Cốt, vì phải tiêu hao 70% sức lực và tinh thần để phòng bị Thần Khôi nên 1000 lực chiến của hắn, chỉ có thể phát huy 300, cộng thêm vết thương ở thắt lưng, nên 300 lực chiến chỉ còn 200.

Cho nên, 150 so với 200 mà nói tương đối ngang sức ngang tài, xét về sức chống đỡ cũng không sai biệt lắm.

Lần đối đầu này, Tiêu Nhập Cốt thực sự bứt rứt muốn chết!

Ma khí bị kìm nén đều có mùi vị kết hợp phân tán!

"Vù vù vù vù", lúc này, tâm trí của Tô Minh không còn chấn động nữa, từng cỗ kiếm mang Sinh Tử Chớp Ảnh của anh đều bị ống tay áo của Tiêu Nhập Cốt chế ngự một cách dễ dàng, vốn nằm trong dự liệu, anh vẫn tiếp tục xuất kiếm.

Không hề ngừng lại một giây phút nào.

"Nhất định phải nắm chắc lợi thế của mình", trong lòng Tô Minh hiểu rất rõ.

Lợi thế của chính mình ở đâu?

Thần Khôi kiềm chế Tiêu Nhập Cốt, là lợi thế cực lớn của anh.

Còn lợi thế thứ hai chính là anh có thể tiếp tục tấn công mà không bị gián đoạn!

Sinh Tử Chớp Ảnh, anh có thể cứ như vậy xuất kiếm, rồi lại xuất kiếm, một trăm kiếm, một nghìn kiếm, một vạn kiếm, không ngừng nghỉ, chính là nhờ kho tàng huyết mạch ban cho.

Bản thân có thể tấn công vô hạn mà không biết mệt mỏi, đây là điều Tiêu Nhập Cốt không bao giờ làm được!!!

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Tô Minh đã trở thành một cỗ máy lạnh lùng chỉ biết xuất kiếm.

Kiếm mang điên cuồng, liên tiếp không ngừng.

Từ thực không, hư không, phía trên, phía dưới, có nhanh, có chậm, quanh co, uốn lượn, trực tiếp, gián tiếp, ẩn nấp, tốc độ chậm...

Tô Minh trực tiếp thi triển Sinh Tử Chớp Ảnh một cách điêu luyện.

Tiêu Nhập Cốt lại một lần nữa nổi giận!

"Mẹ nó!", tâm trạng của Tiêu Nhập Cốt có chút bực bội.

Hắn không có thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục vết thương.

Nhưng căn bản vết thương ở thắt lưng rất nhanh lành và hồi phục hoàn toàn.

Dù thời gian trôi qua rất lâu nhưng vết thương vẫn không ngừng nhỏ máu, ngược lại còn có chút nghiêm trọng hơn.

Bởi vì mỗi lần phất ống tay áo, dù là chiêu thức đơn giản nhất, hắn vẫn phải dùng lực, chỉ cần vừa dùng lực, liền xé rách vết thương ở thắt lưng vừa mới hồi phục được một chút, việc này cứ lặp đi lặp lại như thế.

Vốn dĩ, Tiêu Nhập Cốt nghĩ rằng đợi đến khi Tô Minh mệt mỏi và kiệt sức, hắn có thể hoàn toàn hồi phục vết thương ở thắt lưng bằng cách hít thở vài hơi, như vậy, hắn có thể dùng nhiều sức hơn để giết chết con kiến hôi này.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Tô Minh còn không để cho hắn kịp thở!

“Con kiến hôi này, cậu thành công chọc giận bổn tọa!!!”, đột nhiên, Tiêu Nhập Cốt rống lên, ma âm cuộn trào kéo dài một hồi lâu, sát khí cùng lửa giận trong ma âm dường như bùng nổ, ma âm cuồn cuộn, bầu trời mặt đất đều "dậy sóng", âm tự đã thành hình.

Giữa cơn thịnh nộ và tiếng gào thét của Tiêu Nhập Cốt.

Oành.

Một âm thanh nặng nề đột nhiên bao trùm thiên địa.

Có thể thấy rõ một tòa Ma Tháp xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhập Cốt!

"Đại Ma Thiên Tháp!", Tô Ương và Hình Cửu Tử đang quỳ dưới đất quay ra nhìn nhau một cách ngơ ngác.

Sư tôn buộc phải dùng tới Đại Ma Thiên Tháp sao?

Tòa tháp này, chính là bảo bối mạnh nhất trong tay sư tôn.

Cũng chính là bảo bối chí mạng của sư tôn.

Ma Tháp này được tu luyện từ "Đại Ma Tâm Kinh", theo lời của sư tôn, hắn đã trải qua hàng vạn năm cướp đoạt vô số tài nguyên võ đạo và vô số tài nguyên luyện khí cao nhất, nó là kết hợp của vô số tinh huyết của vô số cường giả đỉnh cấp tạo nên.

Hơn nữa sư tôn còn tiêu hao không ít tinh huyết của mình.

Cuối cùng cũng tu luyện ra Đại Ma Thiên Tháp.

Sư tôn nói rằng đẳng cấp của Đại Ma Thiên Tháp này đã đạt tới cấp độ thần khí đỉnh cao, thậm chí còn vượt qua cả thần khí bình thường.

Dù sao tòa tháp này cũng rất mạnh.

Là sự tự hào kiêu hãnh của sư tôn, từ trước tới nay chưa từng dùng qua Đại Ma Thiên Tháp!

Trong thế giới Tiểu Thiên, cũng chưa có ai đủ tư cách buộc sư tôn phải dùng Đại Ma Thiên Tháp cả!

Nhưng bây giờ.

Sư tôn lại bị một kẻ cảnh giới Chân Vương trung kỳ, bức đến bước này?

Đây vẫn là sư tôn bất khả chiến bại sao?

Theo sự xuất hiện của Đại Ma Thiên Tháp, toàn bộ tầng Chiến Uyên cũng bắt đầu chấn động điên cuồng!

Từng vết nứt không ngừng mở ra và sâu thẳm.

Ngay cả linh mạch ẩn giấu bên trong tầng Chiến Uyên cũng bắt đầu gãy lìa, bốc hơi.

Tầng Chiến Uyên đã gần như bị hủy diệt.

"Đúng là thần khí diệt thế có sức mạnh khủng bố", hàng trăm triệu người đứng xem trong tuyệt vọng và sợ hãi.

Ma Tháp này quá mạnh mẽ!!!

Chỉ là khí tức của Ma Tháp cũng có thể ma hóa hết thảy cảm giác.

"Đại Ma Thiên Tháp, đứng yên cho bổn tọa!", Tiêu Nhập Cốt nhìn chằm chằm Tô Minh, gầm lên một tiếng.

Hắn thực sự đã bị ép buộc đến một mức độ nào đó.

Cũng bực bội.

Tức giận.

Tâm tình rất khó chịu.

Hắn thầm nghĩ chỉ muốn giết chết Tô Minh.

Theo sự thúc giục trong tâm trí Tiêu Nhập Cốt.

"Oành!"

Đại Ma Thiên Tháp rung lên, dường như đang thức tỉnh cự ma hoang cổ, theo dõi Tô Minh.

"Tiểu Minh", khuôn mặt Tùy Thanh Liên, Tô Chấn Trầm lập tức trắng bệch không có chút máu, một chút hy vọng vừa mới nhen nhóm liền cứ vậy bị nghiền nát, sốt ruột vô cùng.

Cho dù là Quan Khuynh Thành, nét mặt dưới tấm mạng cũng biến đổi.

Thậm chí Quan Khuynh Thành muốn xuất thủ rồi.

"Con kiến hôi to gan, cho cậu một chút kinh ngạc!!!", Tiêu Nhập Cốt vô cùng sảng khoái, gầm lên.

"Tiền bối, ông có muốn kinh ngạc hơn không? Vậy cho ông cái này!", Tô Minh lại cười, đột nhiên hô to: "Chén Hoàng Tuyền, đi!"

Trong phút chốc, chén Hoàng Tuyền đã được chuẩn bị từ sớm liền xuất hiện.

Từ phía dưới đi lên.
Chương 465: Đối chọi gay gắt

Chén Hoàng Tuyền vừa mới xuất hiện, Đại Ma Thiên Tháp trấn áp vạn vật, một tay che trời, dường như gặp phải kẻ thù, khí tức hiển nhiên càng nặng nề, nóng nảy.

Điều này cũng khó trách, Đại Ma Thiên Tháp, chính là thần khí thượng phẩm cao nhất, nhưng, vẫn là không vượt qua cấp thần khí.

Mà chén Hoàng Tuyền, cũng là thần khí thượng phẩm, tuy rằng kém hơn một chút so với Đại Ma Thiên Tháp, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Vì vậy Đại Ma Thiên Tháp cảm nhận được mình bị uy hiếp.

"Xùy"

Đại Ma Thiên Tháp cảm nhận được uy hiếp đã gia tăng tốc độ trấn áp, xé nát mọi thứ như một cái cây gỗ mục, dường như đã ở trên đầu của Tô Minh.

Xem ra muốn đổ sụp xuống mặt đất, muốn đem Tô Minh nhỏ bé như một con kiến, đè bẹp thành hư vô.

Nhưng vào lúc này.

"Ầm!!!"

Chén Hoàng Tuyền phóng đại vô hạn.

Miệng chén xòe ra như một cái túi trời đất rộng vô biên, như có thể chứa được tất cả.

Mà từ miệng chén trút xuống dòng lũ màu đen như biển lớn.

Dòng lũ đen nhẻm, hôi thối, đục ngàu, lạnh ngắt.

Dòng lũ màu đen, từ chén Hoàng Tuyền hướng lên trời, nói chính xác là bao vây xung quanh Đại Ma Thiên Tháp.

Hai thần khí đỉnh cao, vào lúc này, đối chọi gay gắt!

Trong thời gian ngắn, chắc chắn không phân được thắng bại.

Tô Minh thì không sao, nhưng Tiêu Nhập Cốt suýt chút nữa đã ngất đi vì choáng váng, ở thế giới Tiểu Thiên, còn có thể thấy một bảo bối có khả năng đối chọi với Đại Ma Thiên Tháp sao?

Đùa cái quái gì thế?

Hơn nữa, cho dù Tô Minh có được nó, nhưng theo thực lực của Tô Minh làm sao có thể sử dụng thành công? Chẳng lẽ không bị phản phệ sao?

Sự tồn tại của thần khí thượng phẩm đỉnh cấp như thế này, cho dù là Tiêu Nhập Cốt phải tiêu hao vô số tinh lực và công phu, cẩn thận từng li từng tí, may mắn lắm, cũng phải mất mấy vạn năm tu luyện bằng tinh huyết mới có thể thành công được.

Mà Tô Minh mới chỉ có hơn 20 tuổi!

Điều đó là không thể!

Tiêu Nhập Cốt nào biết rằng, Tô Minh đã có được kho tàng huyết mạch, căn bản không cần tốn công tu luyện cũng có thể lấy được chén Hoàng Tuyền, nói hơi khó nghe nhưng chén Hoàng Tuyền cảm nhận được huyết mạch của Tô Minh liền quy phục không cần Tô Minh phải tu luyện?

Dựa vào Tô Minh sở hữu kho tàng huyết mạch, cho dù Tô Minh bây giờ còn rất yếu, nhưng chén Hoàng Tuyền vẫn tin tưởng, tương lai, Tô Minh sẽ trở thành cường giả siêu cấp văn minh.

Giống lý lẽ đó, trên thực tế Ma La Kiếm cũng vậy, nếu không chỉ bằng thực bây giờ của Tô Minh, cho dù hấp thu được thần huyết, cũng chắc chắn không thể sử dụng được Ma La Kiếm, một giây một phút cũng không được.

Còn có sự tồn tại vô địch của thiên nữ tạo hóa, nếu không phải vì cảm nhận được Tô Minh sở hữu kho tàng huyết mạch, cô ta sẽ không bao giờ chọn ở bên cạnh Tô Minh như vậy, bởi vì Tô Minh ở trong mắt của cô ta chỉ là một hạt cát, một con kiến yếu đuối không hơn không kém mà thôi.

Nói cho cùng, chỗ đặc biệt nhất của Tô Minh chính là kho tàng huyết mạch!

Tiêu Nhập Cốt vẫn còn chấn động như vậy, những người khác ở tầng Chiến Uyên cũng có thể tưởng tượng được.

Như Tô Ương, hắn ta suýt nữa ngất xỉu, run rẩy bò trên mặt đất, lắc đầu điên cuồng.

Điên cuồng lắc đầu, tâm trạng gần như sụp đổ!!!

Hắn ta biết Đại Ma Thiên Tháp của sư tôn mạnh mẽ như thế nào, lại càng sợ hãi trước bản lĩnh của Tô Minh.

Tô Minh thật sự có quá nhiều quân bài chưa lật?

"Tiền bối, lúc chiến đấu, ngây người ra như vậy không tốt đâu!", trong lúc chén Hoàng Tuyền và Đại Ma Thiên Tháp dây dưa với nhau, Tô Minh đột nhiên động, lập tức xuất hiện ở trước người Tiêu Nhập Cốt.

Rất gần.

Anh muốn đánh cận chiến.

Tô Minh sát ý sôi trào, thậm trí còn có chút hưng phấn.

Với đẳng cấp của Tiêu Nhập Cốt, nếu như anh không dựa vào thiên nữ tiền bối, cho dù có sử dụng hết tất cả quân bài thì việc giết chết đối phương cũng là kỳ tích không tưởng.

Nhưng bây giờ, kỳ tích lại gần như vậy, dường như, không còn xa nữa.

"Chết đi!", tay trái Tô Minh cầm Long Ngục Kiếm, chém điên cuồng, bởi vì đánh cận chiến, nên cũng không cần võ công hay kiếm pháp, hoàn toàn lấy 90 triệu kg sức mạnh khủng bố của Long Ngục Kiếm chém điên cuồng.

Còn tay phải cũng không hề nhàn rỗi, nắm đấm như rồng, ầm vang chấn động, hướng về phía Tiêu Nhập Cốt.

"Nhóc con, chọn đánh cận chiến à? Cậu muốn chết sao!!!", hai mắt Tiêu Nhập Cốt như phun lửa, trong đáy mắt hiện lên một tia kiêng kỵ cùng sát khí, Tô Minh thật sự làm cho hắn cảm thấy bị uy hiếp, nội tâm hắn muốn giết Tô Minh, hắn có loại trực giác, lần này không giết được Tô Minh, lần sau Tiêu Nhập Cốt hắn nhất định sẽ chết, Tô Minh quá tài giỏi, Tiêu Nhập Cốt vẫn luôn nghĩ hắn là kẻ mạnh nhất trong cả thế giới Tiểu Thiên, nhưng hôm nay, hắn biết mình đã sai lầm rồi, sai lầm lớn rồi, trước mắt người thanh niên tài ba này mới chỉ có 20 tuổi.

Nhưng, Tiêu Nhập Cốt cũng có chút hưng phấn, bởi vì Tô Minh lại lựa chọn đánh cận chiến.

Lối đánh cận chiến, hắn vô cùng am hiểu.

Nguyên nhân rất đơn giản, 'Đại Ma Tâm Kinh' mà hắn tu luyện được kết hợp từ cuốn sách tu luyện có tên là 'Đại Ma Minh Vương Thể', là một bộ tu luyện công pháp hết sức kỳ diệu.

Tiêu Nhập Cốt tu luyện 'Đại Ma Minh Vương Thể', bởi vì mức độ hao tổn tài nguyên võ đạo khi tu luyện 'Đại Ma Minh Vương Thể' quá lớn, nên hắn chỉ luyện được một chút, nhưng như vậy thì sức chịu đựng cùng sức mạnh thuần túy trong cơ thể hắn cũng có thể mạnh hơn gấp ba lần so với người tu luyện võ đạo cùng cảnh giới.

Chưa kể, hắn chính là một Tu Ma, quanh năm suốt tháng lấy tà khí làm linh hồn, để rèn luyện xương cốt kinh mạch.

Năng lực đánh cận chiến của hắn, không phải loại mạnh mẽ thông thường.

Tô Minh nhất định là tìm cái chết.

Trong điện quang hỏa thạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK