• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 581: Rung động

"Nhưng... nhưng mà, bây giờ tôi nghĩ lại quá trình bị đuổi giết suốt một tháng qua, dường như... dường như... dường như đều là chủng tộc kia cố ý, tôi mới có thể chưa bị giết chết. Thậm chí, trong lúc vô hình tôi đã bị cường giả của chủng tộc này xua đuổi đến phụ cận cửa bí cảnh. Chủng tộc này muốn tôi mở cửa bí cảnh, bọn... bọn họ muốn đi ra!"

Cuối cùng Quý Thanh Hòa cũng hiểu rõ hết thảy.

Cũng chính vì vậy, toàn thân cô ta rét lạnh...

Mà thời điểm giọng nói của Quý Thanh Hòa vừa mới dứt.

Đột nhiên.

Cửa bí cảnh vừa mới đóng, lại... lại... lại bắt đầu động đậy, tỏa ra ánh sáng quỷ dị mà kinh khủng.

Bỗng.

"Vù vù vù... Cô bé nhỏ, cô cuối cùng cũng hiểu rồi sao? Đáng tiếc, đã trễ rồi. Tộc Quỷ Hư giáng thế, không ai có thể ngăn cản, vù vù vù..."

Một giọng nói già nua, yêu dị, trầm bổng truyền đến từ bên trong bí cảnh.

Lại có một khuôn mặt người xấu xí khổng lồ ngọ nguậy hiện lên bên trên cửa.

Bên trong, khí tức khủng bố và cực kỳ áp bách điên cuồng trào ra bên ngoài.

"Đáng chết!", sắc mặt Lâm Chân Võ hoàn toàn thay đổi.

Lúc này cho dù muốn chạy thì dường như cũng không còn kịp...

Bởi vì khí tức của gương mặt quỷ kinh khủng kia quá mạnh mẽ, bao phủ khắp mọi nơi, tựa như sức mạnh thương thiên trấn áp mọi người.

Còn chạy thế nào được?

Hoàn toàn bị giam giữ rồi!

"Tôi... tôi có tội", Quý Thanh Hòa cũng bị giam cầm, mãi đến lúc này cô ta mới biết được tộc Quỷ Hư này rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng. Hóa ra, cho dù cô ta là cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất thì cũng còn lâu mới là đối thủ của tộc Quỷ Hư. Trong khoảng thời gian này, thứ gọi là truy sát thực ra chính là bỡn cợt, là xua đuổi cô ta, để cô ta giúp bọn họ mở cửa bí cảnh ra!

Quý Thanh Hòa hận không thể cho mình một cái bạt tai thật mạnh.

Quý Thanh Hòa, mày là kẻ yếu.

Mày hại chết tất cả mọi người.

Quý Thanh Hòa dùng hết toàn lực giãy giụa.

Điên cuồng vận chuyển chân khí.

Cũng không có tác dụng.

"Cô gái bé nhỏ, đừng cố vùng vẫy nữa. Xét thấy cô đã có cống hiến to lớn cho tộc Quỷ Hư, lão tổ có thể tha cho cô tội chết, chỉ cần cô gia nhập tộc Quỷ Hư là được", gương mặt quỷ ngọ nguậy hiện lên trên cửa bí cảnh nhe răng trợn mắt cười to.

Mà cửa bí cảnh kia càng ngày càng lung lay.

Thấy thật sự sắp bị mở ra một lần nữa.

"Nằm mơ!", đôi mắt Quý Thanh Hòa đỏ lên, dưới sự tuyệt vọng, thống khổ, hối hận, áy náy, cô ta càng điên cuồng vận chuyển chân khí, cuối cùng cũng có một chút xíu khả năng giãy giụa ra khỏi giam cầm.

Cùng lúc đó.

"Cộc cộc cộc..."

Đột ngột, một tiếng bước chân không đúng lúc vang lên.

Đầu nguồn.

Chính là Tô Minh.

"Tô Minh, đi mau!", toàn thân Quý Thanh Hòa run lên, đôi mắt trừng lớn, giọng nói khàn đi...

Cô ta không thể ngờ được trong tình huống này lại gặp lại Tô Minh.

Đáng chết.

Tô Minh cũng sẽ chết trên tay tộc Quỷ Hư.

"Người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu đã bị giam cầm trong bí cảnh trăm triệu năm thì cứ thành thật ở lại trong đó đi, hà tất phải nghĩ trăm phương ngàn kế xuất hiện làm người buồn nôn làm gì chứ? Huống hồ, mày quỷ khóc sói gào quấy rầy đến tao bế quan", Tô Minh nhìn thoáng qua Quý Thanh Hòa, cho cô ta một ánh mắt an ủi. Tiếp theo, Tô Minh nhìn sang gương mặt quỷ khổng lồ không ngừng ngọ nguậy bên trên cửa bí cảnh, thản nhiên nói.

Không hề cho đối phương có cơ hội mở miệng.

Tô Minh lại nói: "Nếu đã muốn đi ra ngoài như vậy thì để tao giúp mày đi."

Vừa dứt lời.

Tô Minh đã đứng thẳng trước cửa bí cảnh.

Hành động còn nhanh hơn chạy mười ngàn lần.

Anh giơ tay lên, túm lấy cửa bí cảnh.

"Á!", cửa bí cảnh bị tay Tô Minh xuyên thủng... Sau đó truyền đến một tiếng kêu già nua, quỷ quyệt, đau đớn, khiếp sợ, thảm thiết, chính là tiếng kêu của gương mặt quỷ khổng lồ kia, cũng chính là vị lão tổ của tộc Quỷ Hư.

Trong nháy mắt.

Một giống loài có hình người trông như bộ xương khô mặc áo bào đen cứ thế bị lôi ra từ trong cửa bí cảnh.

Bị Tô Minh ghì cổ.

Mặt đối mặt Tô Minh.

Một gương mặt da bọc xương già nua, sắc mặt màu xanh tím, hốc mắt đặc biệt trũng xuống xuất hiện. Ánh mắt màu máu vô cùng đặc biệt, tuyền một màu đỏ tươi như máu, không phân ra lòng trắng và lòng đen.

Trường bào màu đen trên người cũng không phải là quần áo, giống một loại lông thú, dập dờn những mũi nhọn màu đen không ngừng đung đưa.

Đó chính là Quỷ Hư lão tổ.

"Mày... mày... mày... sao mày có thể mạnh như vậy được?", Quỷ Hư lão tổ thật sự bị dọa đến suýt chút nữa không kiềm chế được, ngay cả đầu óc cũng hồ đồ.

Thật sự hồ đồ.

Hoàn toàn hồ đồ.

Quỷ Hư lão tổ như lão chính là lão quái cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ ba đấy!

Đối với thế giới Tiểu Thiên và học viện Linh Võ mà nói, hẳn nên là liếc mắt một cái là tiêu diệt hết thảy chứ?

Cho dù là ở thời đại Thượng Cổ hay thời đại Viễn Cổ, thì thế giới Tiểu Thiên và học viện Linh Võ cũng không thể có khả năng xuất hiện cường giả siêu cấp có thực lực như người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi trước mắt này được!

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

"Không phải tao mạnh, mà là mày quá yếu", Tô Minh thản nhiên nói. Sau đó, anh đột nhiên dùng sức, cổ Quỷ Hư lão tổ kia lập tức bị bóp thành một bãi sương máu.

Mà Tô Minh còn nâng tay tiêu diệt cả thần hồn của Quỷ Hư lão tổ.

Đường đường lão quái siêu cấp cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ ba.

Mới vừa xuống núi đã...

Nhất thời, toàn bộ học viện Linh Võ đều yên tĩnh!

Yên tĩnh đến sắp điên rồi!

Rung động mạnh mẽ đến tận linh hồn thật không cách nào hình dung...

Hai chữ chấn động đã không đủ để diễn tả một phần trăm nghìn cảm xúc của bọn họ.

Nhất là Quý Thanh Hòa... đôi mắt đẹp có cảm giác như sắp nổ tung, dù sao những người khác trước đó ít nhất cũng từng xem qua một màn Tô Minh đánh bại yêu nghiệt của thế giới Đại Thiên như Liên Ngọc Chi trong chớp mắt.

Mà ký ức của Quý Thanh Hòa đối với Tô Minh còn dừng lại ở trước khi Tô Minh đi đến Thiên Đường Ngục.

Cho nên, Quý Thanh Hòa đặc biệt chấn động.

Quả thực có cảm giác trái tim rung động.
Chương 582: Nhân sinh đắc ý tu tận hoan

"Viện trưởng, Thanh Hòa, mọi người chờ tôi một lát, tộc Quỷ Hư chó má gì gì đó vẫn nên diệt đi cho thỏa đáng", trong không gian yên tĩnh, Tô Minh nhìn thoáng qua Lâm Chân Võ và Quý Thanh Hòa, nói.

Sau đó, vừa sải bước liền... liền trực tiếp tiến vào bí cảnh Linh Võ.

Phải biết rằng Quỷ Hư lão tổ vừa chết, cửa bí cảnh suýt bị lão tổ kia mở ra đã một lần nữa khép lại. Phòng ngự của cửa bí cảnh lại trở về cấp độ rất khủng bố, không có Lâm Chân Võ và các cao tầng học viện Linh Võ đưa cho các loại chìa khóa bí cảnh thì làm sao có thể đi vào?

Nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt... Tô Minh tùy tiện liền đi vào.

Cửa bí cảnh đối với Tô Minh mà nói giống như không hề tồn tại.

Quá kinh khủng!

Đám Lâm Chân Võ đã hoàn toàn không dám tưởng tượng rốt cuộc Tô Minh mạnh cỡ nào rồi?

Đã mạnh đến trình độ mà bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sau thời gian một nén nhang.

Đột nhiên.

Tô Minh bước ra khỏi cửa bí cảnh.

"Giải quyết rồi", Tô Minh nói: "Tộc Quỷ Hư đã trở thành quá khứ".

"Anh Minh, anh... anh...", Quý Thanh Hòa đi tới, nhưng cả người vẫn bối rối...

"Đã lâu không gặp", Tô Minh nhìn dáng vẻ bối rối kia của Quý Thanh Hòa thì thấy khá đáng yêu, không nhịn được mà cười rộ lên một tiếng, lại trực tiếp ôm lấy Quý Thanh Hòa.

Lúc này, toàn bộ thân thể mềm mại của Quý Thanh Hòa mềm nhũn.

Đầu óc cũng trống rỗng.

Lại càng đáng yêu.

"Ha ha ha ha...", Tô Minh cười ha ha, tâm trạng vô cùng tốt. Tâm thần nhộn nhạo, không hề uất ức chính mình, trực tiếp áp miệng lên Quý Thanh Hòa.

Thật lâu sau.

Tô Minh ôm Quý Thanh Hòa, thân hình khẽ động, lập tức biến mất. Lúc lại xuất hiện, anh đã ôm Quý Thanh Hòa về đến lầu các của mình, vào... phòng ngủ. Nhân sinh đắc ý tu tận hoan* (một câu thơ trong bài "Tương tiến tửu" của Lý Bạch). Không phải sao?

Mấy tiếng sau, Quý Thanh Hòa đã từ thiếu nữ biến thành phụ nữ, biến thành người phụ nữ của Tô Minh!

"Anh Minh, anh kể em nghe những chuyện xảy ra sau khi anh đi đến Thiên Đường Ngục đi", Quý Thanh Hòa dựa vào trong ngực Tô Minh, nhẹ nhàng hỏi.

"Được".

Sau đó, Tô Minh chậm rãi kể.

Mà vào lúc này, toàn bộ học viện Linh Võ có rất nhiều người cảm thấy vô cùng xúc động.

Có một phần học sinh vẫn còn đắm chìm trong thực lực cực kỳ mạnh mẽ của Tô Minh.

Mà một phần học sinh khác thì âm thầm thở dài rơi lệ. Quý Thanh Hòa được mọi người công nhận tuyệt mỹ, mặc dù là học sinh mới vào học viện không lâu nhưng đã có rất nhiều nam học sinh thầm yêu mến, lại nghĩ tới giờ phút này nữ thần của mình bị Tô Minh... thì không nhịn được mà đau lòng. Nhưng bọn họ không dám có bất kỳ ghen ghét, bất mãn nào với Tô Minh, dường như lý trí đang nói, chỉ có loại siêu cấp yêu nghiệt tuyệt đại vô song trăm triệu năm không thấy một lần như Tô Minh mới xứng với học muội Quý!

Mà cảm xúc của Tiêu Nguyệt, Ngư Dung Băng, Hứa Như Ý, thậm chí Lâm Thanh Loan và Cổ Kim lại càng bất đồng, vui mừng cho Quý Thanh Hòa, cũng có một chút xíu hâm mộ Quý Thanh Hòa.



Thế giới Đại Thiên.

Giới Phượng Hoàng.

Tộc Phượng Hoàng.

Điện Niết Bàn.

Điện Niết Bàn là đại điện cao lớn và xa hoa nhất do cả tộc Phượng Hoàng xây dựng nên, cũng là tòa đại điện duy nhất của toàn bộ tộc Phượng Hoàng được bảo tồn hoàn hảo từ thời đại hỗn độn sơ khai đến thời hiện tại, trọn vẹn gần một tỷ năm.

Cũng chính vì vậy, điện Niết Bàn là đại sảnh của tộc hội tộc Phượng Hoàng.

Quanh năm suốt tháng đóng cửa, có người chuyên trông coi.

Chỉ có mỗi lần tộc hội mới sẽ mở ra.

Hôm nay.

Tộc hội tộc Phượng Hoàng diễn ra, nhưng là lâm thời quyết định.

Trong điện Niết Bàn, bầu không khí yên lặng.

Từng vị đỉnh cấp cao tầng của tộc Phượng Hoàng và những lão quái vật siêu cấp bình thường chưa từng xuất hiện nay đều hiện thân, thứ tự chỗ ngồi xếp theo địa vị.

Người ngồi ở chủ vị là một người phụ nữ trung niên ung dung hoa quý, mi tâm có dấu hiệu ngọn lửa. Bà ta mặc một bộ trường bào màu đỏ tím, đầu đội mũ phượng, đôi mắt bễ nghễ tĩnh mịch, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy sâu trong con ngươi là vẻ táo bạo và lửa giận.

Người phụ nữ trung niên này tên là Phượng Quân Thanh, chính là người vừa đảm nhiệm chức tộc trưởng của tộc Phượng Hoàng.

Hai bên trái phải Phượng Quân Thanh đều có năm bà lão đang ngồi, tất cả là mười bà lão. Mười bà lão này ai nấy đều có dáng vẻ phục tùng, mặt như cây khô, tóc bạc trắng, toàn thân tràn ngập khí tức cổ xưa, thậm chí là tử khí.

Mười bà lão này chính là mười Thái Thượng trưởng lão của tộc Phượng Hoàng, bất kỳ ai ít nhất cũng sống từ thời Thượng Cổ đến thời đại ngày nay, bất kỳ ai cũng là hoá thạch sống siêu cấp cổ xưa.

Chỗ ngồi thấp hơn một chút là mười tám trưởng lão đương nhiệm của tộc Phượng Hoàng.

Lại xuống thấp hơn chút nữa là mấy cô gái trẻ tuổi, chớ xem thường mấy cô gái trẻ tuổi này, họ đều là yêu nghiệt siêu cấp. Khi mà Diệp Mộ Cẩn chưa xuất hiện, mấy cô gái trẻ tuổi này đều có cơ hội trở thành Thánh nữ, nhất là cô gái mặc váy dài màu đỏ, trang điểm lòe loẹt, khí tức ngạo nghễ, tay cầm một cái vòng tay màu tím kia. Cô ta tên là Phượng Nguyên, trước khi Diệp Mộ Cẩn xuất hiện, cô ta được xưng là kẻ yêu nghiệt nhất của tộc Phượng Hoàng trong một trăm triệu năm gần đây nhất.

Không chỉ như thế, bối cảnh của Phượng Nguyên cũng cực kì thâm hậu.

Thâm hậu đến mức nào chứ? Trong số mười tám vị trưởng lão có bốn vị là các cô dì có quan hệ huyết thống trong phạm vi ba đời với cô ta.

Cô ta còn là hậu bối thuộc huyết mạch dòng chính của bà Nhạn, người xếp thứ hai trong số các vị Thái Thượng trưởng lão.

Có thể nói, Phượng Nguyên cực kỳ xứng với danh xưng đời thứ ba siêu cấp của tộc Phượng Hoàng.

Lúc này, tuy bề ngoài Phượng Nguyên yên tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý và mong đợi.

"Bây giờ Diệp Mộ Cẩn đã bị khai trừ khỏi chức Thánh nữ, tộc Phượng Hoàng không thể một ngày không có Thánh nữ, cho nên tộc hội ngày hôm nay chính là để bàn bạc về công việc kế nhiệm Thánh nữ", tộc trưởng Phượng Quân Thanh mở miệng.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt những cao tầng tộc Phượng Hoàng ở đây đều lập lòe.
Chương 583: Độc ác

Một giây sau, mười vị Thái Thượng trưởng lão đã vào chỗ ngồi, Khởi Lão xếp thứ bảy hít sâu một hơi, lên tiếng nói:

“Tộc trưởng, về chuyện liên quan tới vị trí thánh nữ của Diệp Mộ Cẩn, trên thực tế trước đó bản tọa đã nói ra ý kiến của mình rồi, tôi không đồng ý từ bỏ vị trí thánh nữ của Diệp Mộ Cẩn”.

“Dù sao Diệp Mộ Cẩn cũng không làm gì sai, là học viện Tiên Lạc khinh người quá đáng, thế nhưng tộc trưởng và phần lớn các vị Thái Thượng trưởng lão khác cảm thấy học viện Tiên Lạc quá mạnh, tộc Phượng Hoàng không đắc tội nổi, sợ hãi học viện Tiên Lạc trách tội Diệp Mộ Cẩn liên luỵ đến tộc Phượng Hoàng”.

“Đa số thắng thiểu số, ý kiến của bản tọa cũng vô dụng, Diệp Mộ Cẩn vẫn bị từ bỏ vị trí thánh nữ như cũ, bản tọa chấp nhận, dù sao từ trước đến nay tộc Phượng Hoàng đều là thiểu số phục tùng đa số”.

“Nhưng bây giờ mới loại bỏ vị trí thánh nữ của Diệp Mộ Cẩn chưa được mấy ngày mà đã lập thánh nữ mới, nếu tin tức này bị truyền đi, không phải tộc Phượng Hoàng chúng ta sẽ trở thành trò cười sao?”

“Đường đường là thánh nữ của tộc Phượng Hoàng lại tuỳ tiện thay đổi, quyết định như trò đùa vậy ư?”

“Huống chi bây giờ lập thánh nữ mới, bên ngoài sẽ có đánh giá về tộc Phượng Hoàng là: tộc Phượng Hoàng quá e ngại học viện Tiên Lạc, đang lấy lòng học viện Tiên Lạc! Tôn nghiêm của tộc Phượng Hoàng ở đâu?”

...

“Ha ha... Khởi trưởng lão, tôn nghiêm quan trọng hay là sự sống chết của tộc Phượng Hoàng quan trọng ?”, Khởi trưởng lão vừa dứt lời, Nhạn Lão xếp thứ hai trong Thái Thượng trưởng lão liền cười lạnh nói: “Tộc Phượng Hoàng đã không còn giống thời thượng cổ nữa, tộc Phượng Hoàng ở thời viễn cổ không đắc tội học viện Tiên Lạc được!”

Giọng nói của Nhạn Lão vang dội.

Trong phút chốc, không ít lãnh đạo tộc Phượng Hoàng đều nghiêm túc gật đầu.

Đúng thế!

Không đắc tội học viện Tiên Lạc được.

“Huống chi chính Diệp Mộ Cẩn tìm đường chết! Vì người gọi là quan trọng trong lòng mà tùy hứng đối đầu với học viện Tiên Lạc, thậm chí còn bị lôi kéo lần thứ hai, còn sĩ diện, đây không phải muốn chết thì là cái gì? Mọi người có biết người quan trọng trong mắt cô ta là ai không? Một tên tép riu ở hạ giới! Bản tọa đã sớm nói rồi, mặc dù Diệp Mộ Cẩn đã thức tỉnh huyết mạch Yêu Hoàng Thái Cổ, nhưng rốt cuộc từ đầu tới cuối vẫn là một đứa con gái tầng Võ thấp rác rưởi, lề lối của cô ta, ánh mắt của cô ta, kiến thức của cô ta, tất cả của cô ta đều không đủ để đảm nhiệm thánh nữ, bây giờ sự thật cũng đã kiểm chứng rồi!”, Nhạn Lão tiếp tục nói ra từng chữ, giọng nói càng lớn hơn, có lý có cứ.

Trong phút chốc, càng có nhiều lãnh đạo của tộc Phượng Hoàng phụ họa hơn.

“Bản tọa đề nghị, thánh nữ mới sẽ do Phượng Nguyên tiếp nhận!”, Nhạn Lão không chút khách khí nói.

Ngang nhiên làm việc tư.

Đây cũng là vì Phượng Nguyên ưu tú, mới cho cô ta sức mạnh.

“Ai đồng ý với ý kiến của Nhạn Lão xin giơ tay biểu quyết”, Phượng Quân Thanh trầm mặc một lát mới nói, mà mình cũng chủ động giơ tay lên.

Mặc dù bà ta là tộc trưởng, nhưng trên thực tế ở trong tộc Phượng Hoàng vẫn là mười vị Thái Thượng trưởng lão có quyền uy hơn, nhất là Nhạn Lão xếp thứ hai là người có thế lực nhất.

Quả nhiên...

Một giây sau, có khoảng sáu người trong mười vị Thái Thượng trưởng lão giơ tay lên.

Mà trong mười tám vị trưởng lão cũng có khoảng 13 người giơ tay.

Ưu thế tuyệt đối!

“Nếu đã như vậy, kể từ hôm nay Phượng Nguyên sẽ là thánh nữ mới của tộc Phượng Hoàng chúng ta”, Phượng Quân Thanh trịnh trọng nói ra từng chữ.

“Phượng Nguyên nhất định sẽ gánh vác chức trách của thánh nữ, không để tộc Phượng Hoàng phải mất mặt”, Phượng Nguyên đứng lên nghiêm túc nói, cả người tràn ngập khí thế tự tin.

“Tốt, chuyện thánh nữ đã được quyết định rồi, mọi người còn có chuyện gì khác không? Nếu như không có thì giải tán đi”, Phượng Quân Thanh lại nói.

“Tộc trưởng, tôi có việc muốn nói”, Phượng Nguyên vội vàng mở miệng, dường như có chút kích động.

“Nói”.

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên người Phượng Nguyên.

“Tộc trưởng, cả các vị trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão, tôi muốn xin tộc ta đánh nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn, như thế có thể phản phệ Diệp Mộ Cẩn, làm suy yếu thực lực của Diệp Mộ Cẩn để cô ta chết sớm”, Phượng Nguyên nghiêm túc nói.

Cô ta vừa dứt lời, bên trong đại điện Niết Bàn bỗng nhiên lạnh toát.

Quá độc ác!

Cái gọi là lệnh bài sinh mạng, nghĩa là thứ để kết nối với sinh mệnh.

Nếu người đó chết thì lệnh bài sinh mạng cũng sẽ nát.

Mà nếu người đó chưa chết, nhưng lệnh bài sinh mạng lại bị bóp nát, như vậy sẽ phản phệ khí huyết của bản nhân, khiến người đó bị thương nặng.

Phượng Nguyên cầu xin tộc nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn, đúng là...

Hung ác đến mức khiến người ta phải run sợ.

“Vớ vẩn!”, Khởi Lão trực tiếp nổi giận, khuôn mặt đỏ rực: “Phượng Nguyên, cô đã lấy được vị trí thánh nữ mà cô muốn, vậy mà vẫn muốn đẩy Diệp Mộ Cẩn vào chỗ chết, sao cô có thể độc ác như thế?”

“Khởi Lão nói quá lời, bây giờ thân Phượng Nguyên là thánh nữ, đương nhiên sẽ cân nhắc vì toàn bộ tộc Phượng Hoàng, cho nên tôi mới đề nghị nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn, trên thực tế tôi và Diệp Mộ Cẩn có tình cảm như chị em, tôi cũng rất đau lòng! Nhưng bây giờ Diệp Mộ Cẩn đã bị học viện Tiên Lạc đuổi giết, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ phải chết, nếu đã như vậy thì vì sao không giúp một tay, để Diệp Mộ Cẩn chết sớm một chút, như thế có thểnhanh chóng làm lắng lại ảnh hướng trái chiều của việc Diệp Mộ Cẩn và học viện Tiên Lạc đối lập mang tới cho tộc Phượng Hoàng, cũng có thể thể hiện tấm lòng cho học viện Tiên Lạc xem, một mũi tên trúng hai con chim”, Phượng Nguyên chậm rãi nói.

Nghe vậy, không ít lãnh đạo tộc Phượng Hoàng ở đây đều không nhịn được gật đầu.

Đúng thế!

Nếu nghĩ kỹ lại.

Đúng là đạo lý này.

Nếu đã từ bỏ Diệp Mộ Cẩn, vậy sao còn phải cân nhắc cho Diệp Mộ Cẩn nữa?

Cân nhắc đến lợi ích của tộc Phượng Hoàng mới là quan trọng nhất.

“Ngoại trừ nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn để cô ta phản phệ thượng nặng ra, cô ta là thánh nữ tiền nhiệm ra khỏi tộc Phượng Hoàng, vì để đảm bảo cho sự an toàn của cô ta, nhất định trên người cô ta sẽ có ấn ký Phượng Hoàng được tộc trưởng đánh dấu. Cho nên bây giờ trong cả thế giới Đại Thiên cũng chỉ có mỗi tộc trưởng có thể biết Diệp Mộ Cẩn đang nấp ở chỗ nào? Tránh né nhiệm vụ đuổi giết của học viện Tiên Lạc ra sao đúng không? Tôi đề nghị tộc trưởng có thể truyền vị trí khí tức của ấn ký Phượng Hoàng lại cho học viện Tiên Lạc, cũng có thể lấy lòng cho học viện Tiên Lạc lần nữa”, Phượng Nguyên lại nói.

“Không xứng làm người! Không xứng làm người! Sao có thể độc ác như thế?”, Khởi Lão giận đến mức muốn phun máu, đỏ ngầu cả mắt, hận không thể trực tiếp ra tay đánh chết Phượng Nguyên, nhưng khí tức của Nhạn Lão đã khóa chặt lấy bà ta, bà ta không làm được.

“Có thể cân nhắc”, Phượng Quân Thanh khẽ gật đầu: “Còn có ý kiến gì khác không? Có thể nói cả ra”.

“Tạm thời không có”, Phượng Nguyên mỉm cười, ở đáy lòng vừa vui sướng vừa oán độc…

Diệp Mộ Cẩn, cuối cùng cô không đấu Phượng Nguyên tôi đâu! Cô chỉ là một kẻ đê tiện đến từ tầng Võ thấp ở hạ giới mà cũng xứng làm thánh nữ ư? Chết đi!

Kẻ đê tiện tầng Võ thấp đúng là không có ánh mắt, Cố Đình Tiêu là yêu nghiệt tuyệt đại, truyền nhân Nhân Ma được xác nhận là vị hôn phu của cô, cô lại không đồng ý, còn liều chết phản kháng, cứ nhất định phải chung tình với một tên tép riu ở tầng Võ thấp rác rưởi.

Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng lại chết vì việc này! Có buồn cười hay không!

À đúng rồi, hình như tên rác rưởi mà cô chung tình tên là... tên là Tô Minh gì đó phải không... Ha ha, cũng không biết về sau có cơ hội hạ mình giáng lâm xuống thế giới Tiểu Thiên không, đến lúc đó có thể đi tìm tên Tô Minh gì đó kia.

Tôi rất hiếu kỳ rốt cuộc là tên tép riu thế nào lại có thể để cô chung tình, say mê như thế chứ?
Chương 584: Gặp bố mẹ chồng

Mấy ngày sau.

Ngư Dung Băng, Tiêu Nhã, Quý Thanh Hòa, Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Hứa Như Ý, tất cả đều đi theo Tô Minh về Chiến Uyên.

Đương nhiên Ngư Dung Băng, Tiêu Nhã, Quý Thanh Hòa là muốn đi gặp bố chồng và mẹ chồng, đi gặp người nhà của Tô Minh rồi, mà Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Hứa Như Ý cũng rất ngượng ngùng, kiêu ngạo nói là muốn đi Chiến Uyên chơi một chút, coi như là giải sầu du lịch.

Trước khi rời khỏi học viện Linh Võ, Tô Minh đã tặng cho Lâm Chân Võ mấy bộ công pháp võ đạo và võ kỹ đỉnh cấp, trong tay anh có rất nhiều những thứ như vậy, dù sao trong một năm qua, chỉ tính mỗi công pháp võ đạo và võ kỹ mà anh vơ vét từ những cường giả đỉnh cao của các thế lực lớn khác đã không thể đếm xuể rồi, tất cả toàn để ở trong nhẫn không gian của anh hết, Tô Minh thì không cần đến, cho nên mang ra làm quà tặng người ta cũng không tệ.

Mặt khác anh cũng nói với Lâm Chân Võ về chuyện của Võ Tông, Võ Tông còn thiếu hai người để mời, huống chi quan hệ của anh và Võ Tông cũng không tệ, để Lâm Chân Võ dẫn học viện Linh Võ qua lại với Võ Tông nhiều một chút, cũng coi như có thêm một lớp bảo vệ nữa cho học viện Linh Võ.

Sau khi dặn dò xong tất cả, tàu con thoi tác chiến lao vùn vụt lên cao, lóe lên một cái rồi biến mất dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người học viện Linh Võ.

“Nhóc Tô, bảo trọng”, Lâm Chân Võ tự lẩm bẩm.

Rất nhanh.

Tàu con thoi tác chiến đã hạ xuống Chiến Uyên.

Bây giờ Chiến Uyên đã tương đối phồn hoa náo nhiệt, một Chiến Thành đã có thể chứa gần 5 tỷ tu giả võ đạo, có thể nói là một trong những thành trì lớn nhất ở thế giới Tiểu Thiên.

Không thể không nói, bố và lãnh đạo nhà họ Tô đã khiến Tô Minh được mở mang tầm mắt, chỉ trong thời gian ngắn mà đã xây dựng Chiến Uyên và Chiến Thành đến mức độ này, còn đang không ngừng phát triển, hơn nữa còn có thể khống chế trong tay chặt, đúng là quá có bản lĩnh.

Nhìn tốc độ phát triển của Chiến Uyên, Tô Minh cảm thấy cho dù không có mình, trừ khi nhà họ Tô gặp phải những thế lực ẩn thế đứng đầu trong biển Vô Mệnh hoặc đế quốc Hoang Thú trong núi Vô Mệnh, nếu không sẽ có để đứng tít trên cao, xưng vương xưng bá ở thế giới Tiểu Thiên.

Trong phòng khách, gia chủ nhà họ Tô Tô Chấn Trầm và các lãnh đạo nhà họ Tô như trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão đều có mặt đông đủ, dù sao đây là lần đầu tiên đám người Ngư Dung Băng đến Chiến Uyên, hơn nữa cho dù không để ý đến quan hệ của các cô gái như Ngư Dung Băng với Tô Minh, thì người ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất như Quý Thanh Hòa hay cảnh giới Chân Hoàng đỉnh phong như Tiêu Nguyệt cũng đủ để nhà họ Tô coi trọng, chứ đừng nói đến mấy người Quý Thanh Hòa còn rất trẻ tuổi.

Lúc này mấy người Quý Thanh Hòa lại là có chút bứt rứt bất an, mặc dù thực lực của các cô vượt xa đám người nhà họ Tô như Tô Chấn Trầm, nhưng bên trên tâm lý, các cô chính là nàng dâu mới về gặp bố mẹ chồng đấy!

Nhất là mẹ chồng Tùy Thanh Liên còn ở đây.

“Nhóc con, con ra sau nhà với mẹ”, Tùy Thanh Liên đột nhiên đứng lên, quát lớn với Tô Minh.

“Mẹ, có chuyện gì thế, không thể nói ở chỗ này sao?”, Tô Minh rụt đầu, cười khổ nói.

“Không được”, Tùy Thanh Liên trừng Tô Minh một cái rồi đi ra phía sau nhà.

Mà Tô Minh chỉ có thể đi theo sau lưng mẹ mình.

Đi ra sau nhà.

Tùy Thanh Liên quay người véo tai Tô Minh: “Tên nhóc thối, con đừng tưởng rằng thực lực mình rất mạnh là bà đây sẽ nuông chiều con nhé, bà đây thấy con coi trời bằng vung rồi đấy!”

Tô Minh có chút hoảng hốt, giống như anh đang trở về những năm ở thành phố Dương Giang trái đất, mỗi lần mẹ muốn mình hoàn thành bài tập về nhà của giáo viên mà suốt ngày véo tai mình.

“Mẹ, rốt cuộc con đã làm gì để ngài Phật gia tức giận vậy...”, Tô Minh vội vàng nói lời ngon ngọt, anh rất hưởng thụ niềm vui gia đình mà người thân mang đến.

“Con nói xem? Cẩn Nhi, Khuynh Thành... Con định ăn nói thế nào?”, Tùy Thanh Liên hừ một tiếng, đương nhiên bà đang nói đến Nam Cung Cẩn và Quan Khuynh Thành, lúc đầu bà còn cảm thấy có lỗi với Nam Cung Cẩn và Quan Khuynh Thành, hai cô gái kia, một người khuynh quốc khuynh thành, một người quyến rũ mê người, ai nấy đều ưu tú, con mình cưới ai bà đều cảm thấy tổ tiên phù hộ, về sau lại biết hai cô gái này đều định đi theo Tô Minh, còn không cần danh phận, Tùy Thanh Liên vô cùng cảm động, đáy lòng còn nghĩ về sau nhất định phải giúp đỡ hai đứa con dâu, nếu như tên nhóc Tô Minh dám bắt nạt hai cô ấy, bà tuyệt đối phải cho tên nhóc này một trận, ai ngờ rằng...

Đây đâu chỉ là bắt nạt thôi?

Có trời mới biết vừa rồi Tùy Thanh Liên nhìn thấy sáu cô gái Ngư Dung Băng ở trong phòng khách, bà đã chấn động như thế nào đâu!

Bà biết con trai mình hơi trăng hoa.

Nhưng...

Không ngờ được là lại trăng hoa đến mức này!

Đơn giản là quá đáng!

Chỉ nói đến sáu cô gái Ngư Dung Băng ở bên ngoài, có ai không phải là khuynh quốc khuynh thành, ngoan ngoãn đáng yêu, thiên phú võ đạo mạnh mẽ đâu…

Đều là hiếm có khó tìm!

Vậy mà tên nhóc hư nhà mình lại gây tai họa cho các cô gái tốt đó?

Tùy Thanh Liên vô cùng tức giận.

“Mẹ, con trai có sức hấp dẫn, cũng không có cách nào cả! Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, tự con có thể xử lý tốt, mẹ cứ đợi sau này được ôm cháu trai, cháu gái đi!”, Tô Minh tiếp tục dụ dỗ.

Sau đó, Tô Minh phải mất đến mấy phút để dỗ mẹ, mới dần dần làm Tùy Thanh Liên yên lòng.

Tùy Thanh Liên buông cái tay đang nắm chặt tai Tô Minh ra, thở dài nói: “Nhóc con, mấy cô bé ở bên ngoài đều là đỉnh cao, nếu thật sự bảo con từ bỏ, con không chịu mà mẹ cũng không nỡ, đều là cô gái tốt, các cô ấy đồng ý theo con, con phải đối xử tốt với các cô ấy, nếu không mẹ sẽ không tha cho con đâu”.

Nói cho cùng, Tùy Thanh Liên vẫn hiểu con trai mình, ngoài miệng thì nói muốn dạy dỗ Tô Minh, nhưng cũng chỉ là nói chơi thôi.

“Ra ngoài đi, gọi các cô ấy vào để mẹ nói việc nhà với bọn họ”, Tùy Thanh Liên lại trừng Tô Minh một cái.

Tô Minh nhanh chóng đi ra ngoài gọi mấy người Ngư Dung Băng vào.

Sau đó trong hơn mười ngày.

Tô Minh vẫn luôn ở Chiến Uyên, vừa bồi dưỡng tình cảm với mấy cô gái Nam Cung Cẩn, Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, vừa hưởng thụ tình cảm người thân có bố mẹ ở bên, điều đáng tiếc duy nhất là em gái Tô Ly lại biến mất lần nữa, hóa ra khoảng gian trước sau khi Tô Ly đi vào Chiến Uyên cũng đã ở Chiến Uyên một tháng, tiếp theo mới nói là muốn đi ra ngoài rèn luyện, hơn nữa nghe giọng điệu của bố, hình như nơi Ly Nhi muốn rèn luyện không phải ở thế giới Tiểu Thiên.

Hơn mười ngày sau.

Tô Minh muốn rời đi!

Trước khi đi, anh để Thần Khôi lại.

Thần Khôi rất mạnh, cho dù ở giai đoạn bây giờ, bằng vào thực lực của Tô Minh cũng không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của Thần Khôi được.

Ngay cả như vậy, bây giờ nếu Tô Minh dùng hết sức điều khiển, dường như sức chiến đấu cao nhất của Thần Khôi có thể đạt tới cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ chín.

Nhưng với Tô Minh bây giờ mà nói, cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ chín đã có thể nghiền ép giết chết người vượt cấp rồi.
Chương 585: Phi thăng lên thế giới Đại Thiên

Cho nên, Thần Khôi tạm thời ở lại bên mình cũng không có tác dụng quá lớn.

Ngược lại, ở lại Chiến Uyên sẽ có thể bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho bố mẹ, người phụ nữ và người trong gia tộc của mình.

Nhưng với Tô Minh, cái gọi là để Thần Khôi ở lại cũng không có nghĩa là tặng lại Thần Khôi cho bố mẹ hay người phụ nữ của anh, cũng không thể làm thế được, nội hạch của Thần Khôi đã trói buộc với anh rồi...

Anh chỉ là để Thần Khôi ở lại Chiến Uyên, không hơn không kém, sau đó dựa theo sắp xếp của anh, cho dù anh có đến thế giới Đại Thiên, cách nhau một khoảng hư không vô tận, khoảng cách cực xa thì anh vẫn có thể điều khiển Thần Khôi từ xa. Một khi có nguy hiểm, anh có thể ở tại thế giới Đại Thiên khống chế Thần Khôi chiến đấu.

Việc này lại tạo nên một điểm có lợi, có thể điều khiển Thần Khôi từ xa như vậy tương đương với việc Tô Minh bất cứ lúc nào cũng có thể thông qua Thần Khôi để nắm được tất cả tình hình ở Chiến Uyên và thế giới Tiểu Thiên.

Chính vì có thể điều khiển Thần Khôi từ xa cho nên Tô Minh mới không nói cho bất cứ ai chuyện để Thần Khôi ở lại.

Anh chỉ giữ Thần Khôi lẳng lặng ẩn nấp phía sau núi của Tô Phủ ở Chiến Thành.

Ngoài Thần Khôi ra, Tô Minh còn đặc biệt lựa chọn một vài võ kỹ, công pháp phù hợp đưa cho mấy người Ngư Dung Băng, thậm chí trong hơn mười ngày gần nhất, anh không có việc gì còn dùng chân khí của mình để tẩy trừ thân thể cho mấy người Ngư Dung Băng, giúp họ tiếp tục nâng cao tư chất võ đạo, hiệu quả cũng tương đối rõ rệt. Đặc biệt là người con gái kiếp trước làm nữ đế, Tiêu Nguyệt và Quý Thanh Hòa người đã có được kỳ ngộ siêu cấp trong bí cảnh Linh Võ, thiên phú võ đạo của bọn họ nói thực ngay đến bản thân Tô Minh cũng cảm thấy khá khủng bố. Dựa theo dự đoán của riêng Tô Minh, nhiều nhất tám năm mười năm nữa, hai người con gái này có thể phi thăng lên thế giới Đại Thiên rồi, tiền đồ võ đạo vô cùng rộng lớn.

Sắp xếp xong mọi việc.

Dù bố mẹ và mấy người Quý Thanh Hòa, Ngư Dung Băng đều lưu luyến không rời, Tô Minh vẫn ra đi.

Rời khỏi Chiến Uyên.

Tô Minh gia tăng tốc độ, đầu tiên là tới Võ tông.

"Khuynh Thành nhận được một tin tức khẩn cấp, sau đó lập tức rời khỏi Võ tông, trở về thế giới Đại Thiên rồi? Tiền bối, Khuynh Thành có nói là chuyện gì không?", Tô Minh khẽ nhíu mày, vừa tới Võ tông đã nhận được ngay tin tức từ Vũ Bất Bại.

"Cô ấy muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói, theo lão phu đoán thì dường như... dường như tin tức khẩn cấp này có thể có chút nguy hiểm, đại khái cô ấy không muốn cậu biết, để tránh khiến cậu gặp nhiều nguy hiểm hơn", Vũ Bất Bại nhíu mày trả lời.

"Tôi biết rồi", Tô Minh gật đầu, tiếp theo lại nói vài chuyện với Vũ Bất Bại, đại loại là chiếu cố để ý đến Chiến Uyên và học viện Linh Võ gì đó.

Sau mấy tiếng đồng hồ.

Tô Minh rời khỏi Võ tông.

"Nhóc Tô, anh không cần lo lắng cho cô Quan đâu, cô ấy không sao cả, anh có chuyện cô ấy cũng sẽ không có vấn đề gì cả. Nếu như bổn thiên nữ đoán không nhầm thì lần tới anh gặp cô ấy có lẽ sẽ phải cực kỳ hoảng sợ, huyết mạch thật sự của cô ấy sắp kích hoạt rồi. Cô ấy không muốn anh biết quả thực là vì tốt cho anh, nguyên nhân cụ thể thì lần tới anh gặp lại cô ấy, anh sẽ hiểu ra", thiên nữ Tạo Hóa an ủi nói.

"Vâng vâng", Tô Minh gật đầu, chuyện không rõ thì cứ để đó đã, không vội.

Chuyện cấp bách nhất bây giờ là phi thăng lên thế giới Đại Thiên.

Rất nhanh Tô Minh đã tới đại lục Thần Thương.

Gặp lại Tư Sùng Tuấn.

"Cậu Tô", Tư Sùng Tuấn cung kính chào hỏi.

"Đi thôi, tàu con thoi chiến đấu chuẩn bị xong chưa? Đến thế giới Đại Thiên, học viện Tiên Lạc...", Tô Minh thản nhiên nói.

"Vâng!", Tư Sùng Tuấn gật đầu thật mạnh, không dám có bất cứ trái ý nào.

Rất nhanh.

Con tàu chiến đấu khổng lồ che lấp mặt trời rung lên rồi hướng thẳng lên bầu trời, để lại một tàn ảnh hư vô rồi biến mất vào trong hư không tối đen vô tận.

Tàu con thoi chiến đấu, trên boong tàu.

"Nói đi, thời gian này có được tin tức gì, ông đang lo sợ điều gì vậy?", Tô Minh liếc nhìn Tư Sùng Tuấn đang cung kính đứng bên cạnh rồi hỏi.

Từ sau khi bước vào đại lục Thần Thương gặp lại Tư Sùng Tuấn, Tô Minh đã cảm nhận được sự lo lắng và do dự của Tư Sùng Tuấn.

"Việc này..."

"Nói!", giọng nói của Tô Minh lớn hơn một chút.

"Cậu Tô, chuyện... chuyện này...", Tư Sùng Tuấn cắn răng, cuối cùng đã nói ra toàn bộ. Là toàn bộ hành động và sự việc liên quan đến học viện Tiên Lạc hạ lệnh truy sát Diệp Mộ Cẩn và cả hành vi của tộc Phượng Hoàng.

Những việc này là do ông ta thông qua chú đưa tin lấy được tin tức từ người bạn cùng ký túc xá ở học viện Tiên Lạc.

Tô Hiên im lặng lắng nghe.

Mặt không cảm xúc, nhưng sát ý trong lòng thì đã nồng đậm thuần chất đến mức không cách nào hình dung được rồi.

Nhiều hơn là sự lo lắng và tự trách mình vô cùng.

Có lẽ nên sớm đến thế giới Đại Thiên, không nên chậm trễ thời gian nữa.

Đương nhiên, suy cho cùng, bản thân Tô Minh cũng không ngờ được quãng thời gian này tộc Phượng Hoàng và học viện Tiên Lạc lại liên thủ với nhau muốn giết chết Mộ Cẩn!

Thông tin anh có được trước đó chỉ là Mộ Cẩn không đồng ý giết chết ảo giác của mình, hơn nữa còn không thông qua khảo hạch, thất bại trong việc gia nhập vào học viện Tiên Lạc, chỉ vậy mà thôi, ít nhất không có nguy hiểm đến tính mạng.

Làm sao ngờ được...

"Cũng có nghĩa là thời gian trước, vì tộc Phượng Hoàng đã nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn, cắn trả Diệp Mộ Cẩn nên mới dẫn đến Diệp Mộ Cẩn vốn đang lẩn trốn trong đám học sinh của học viện Tiên Lạc bị truy sát đến trọng thương suýt chết, không chỉ vậy, tin tức vị trí của cô ta còn bị tộc Phượng Hoàng dùng cách đặc biệt để thường xuyên theo dõi rồi công bố ra ngoài. Thế cho nên Diệp Mộ Cẩn mới bị gần 139 học sinh của học viện Tiên Lạc bao vây trên Vụ Ẩn Sơn, sau đó, do quá tuyệt vọng Diệp Mộ Cẩn đã nhảy xuống vách núi thần bí huyền ảo nhất của Vụ Ẩn Sơn, vách núi Vấn Thiên?", Tô Minh hỏi lại một cách tỉ mỉ.

"Đúng... đúng vậy...", Tư Sùng Tuấn run rẩy nói, vô cùng vô cùng căng thẳng.

"Nói đi nhảy xuống vách núi Vấn Thiên đó còn có khả năng sống sót không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK