Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96: Ông làm gì được tôi?

“Rầm…”

Một âm thanh to khủng khiếp vang lên, đám Lam Trung đều bị chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đâm chúng, cả người toàn máu tươi, văng ngược ra rồi nặng nề lăn ra đất, không rõ sống chết.

Lúc này, Tô Minh chỉ cần bước lên trước, nhẹ nhàng vung kiếm là có thể khiến toàn bộ bọn chúng rơi xuống địa ngục.

Nhưng anh không làm vậy.

Lý do rất đơn giản, đám Lam Trung đã đều trở thành đám bỏ đi rồi, cho dù sống cũng chỉ thoi thóp, không khác gì mấy ông lão bình thường.

Huyết khí bị thiêu đốt lại bị chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đập trúng khiến võ đạo của bọn họ đã bị phế bỏ, sống còn không bằng chết, so với chết còn tàn nhẫn hơn, cần gì phải ra tay thêm nữa?

Ngoài ra.

Mặc dù lúc chiến đấu, Tô Minh trông vô cùng điên cuồng, giống như đã nhập ma nhưng đầu óc anh lại vô cùng tỉnh táo.

Trận chiến này khiến nhà họ Lam đã mất hết toàn bộ tông sư võ đạo, tổn thất nặng nề, gia chủ nhà họ Lam – Lam Lại hẳn không thể chấp nhận được, ông ta đã sắp hóa điên rồi.

Lúc này, nếu bản thân anh lại kết liễu đám Lam Trung, kích thích Lam Lại thì không biết chừng ông ta sẽ bất chấp tất cả ra lệnh cho toàn bộ người nhà họ Lam xông đến tự bạo, mặc dù khả năng không lớn nhưng biết đâu bất ngờ?

Tô Minh không sợ bọn họ tự bạo bởi bản thân anh vẫn còn bài tẩy, cùng lắm thì bị thương nặng nhưng sẽ không chết.

Chỉ là Diệp Mộ Cẩn và Lam Tuyết thì sao? Hai cô gái vẫn còn ở đây!

Ngoài ra, Trực giác mẫn cảm nói cho Tô Minh rằng, vẫn còn rất nhiều kẻ mạnh khác đang bao vây biệt thự nhà họ Lam, nhìn chằm chằm vào nơi này.

Những kẻ này có không ít người thuộc cảnh giới tông sư, hẳn là các gia tộc khác thuộc tám đại gia tộc như nhà họ Cơ, họ Ngụy… đến do thám tin tức.

Những người này hy vọng anh và nhà họ Lam sẽ bất chấp tất cả mà liều mạng với nhau, sau đó, bọn họ sẽ ra mặt xử lý cả hai bên.

Tô Minh không muốn phải lãng phí con bài tẩy mà ông già cho mình vào hôm nay, cũng không muốn phải dùng bùa hộ mệnh gọi ông già đến cứu mình.

Phải biết điểm dừng, rắn nuốt voi sẽ bị nghẹn chết, chẳng phải ư? Loại bỏ tất cả những kẻ thuộc cảnh giới tông sư ở nhà họ Lam là đã kiếm được món hời lớn rồi.

Tiếp đó anh sẽ có cách từng bước, từng bước bóp chết nhà họ Lam, khiến bọn chúng dần dần bị hủy diệt trong lo lắng, sợ hãi. Hiện tại không có gì phải vội, kết quả nhà họ Lam đã rõ ràng rồi.

“Tô Minh!”, ngay lúc đó, Lam Lại gào lên.

Khuôn mặt bị nước trà nóng làm phỏng của ông ta trở nên dữ dằn không giống người, ông ta không ngừng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.

Tô Minh hoàn toàn không thèm để ý đến ông ta.

Mà bước thẳng đến chỗ chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

“Chuông tốt, cái tên Chấn Thiên Huyền Hoàng này không hay, sau này gọi là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đi”, Tô Minh cười nói.

“Tô Minh, mày… mày định làm gì?”, Lam Lại cùng những người khác nhà họ Lam đều có dự cảm không lành.

Đáp lại Lam Lại là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị, cái chuông biến mất rồi.

Biến mất trước con mắt của tất cả mọi người.

“Tất cả người nhà họ Lam nghe lệnh, bao vây hắn lại!”, tiếp đó, Lam Lại tức đến phát điên mà gào lên, khí tức phát ra càng lúc càng không ổn định.

“Bịch, bịch…”

Chỉ trong chớp mắt mà Tô Minh đã bị mấy trăm tu giả võ đạo bao vây.

Bọn chúng vây chặt lấy anh, không để lọt chút khe hở nào.

“Thằng nhãi nhà họ Tô, mày đưa chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đi đâu rồi, giao nó ra đây cho tao. Nếu không chúng ta đồng quy vu tận!”, Lam Lại đanh mặt gằn từng chữ.

Tô Minh cười nhạt: “Ông dọa ai chứ? Lam Lại, ông thật dám đồng quy vu tận với tôi sao? Haha…”

Tô Minh cực kỳ coi thường.

Nếu Lam Lại thật sự có thể hạ quyết tâm thì lúc này đã ra lệnh cho tất cả đám người tự bạo rồi chứ không phải chỉ bao vây không tấn công.

Lam Lại vẫn chưa quyết tâm được.

“Mình đánh giá một tên gia chủ rác rưởi như ông ta quá cao rồi”, Tô Minh thầm nghĩ.

“Mày…”, Lam Lại nghẹn họng, tức đến run người.

Hiện tại, mặc dù đã mất hết toàn bộ những người thuộc cảnh giới tông sư nhưng vẫn còn vài trăm tu giả võ đạo, những tu giả này mới là gốc rễ, có bọn họ mới có cơ hội quật khởi.

Nếu sau này bỏ chút vốn liếng thuyết phục nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn, để bọn họ giúp đỡ thì trong thời gian ngắn cũng có thể đào tạo ra được vài người thuộc cảnh giới tông sư.

Nhà họ Lam còn chưa đến mức đường cùng.

“Nếu đã không dám thì đừng có ra vẻ”, Tô Minh nhún vai: “Không biết chừng gia chủ nhà họ Lam còn đang mong chờ tôi rời đi đấy”.

Lam Lại khựng lại, bị đâm trúng tim đen.

“Lam gia chủ, Tuyết Nhi là người phụ nữ của tôi, tôi đưa cô ấy đi được chứ?”

Vốn lần này anh chỉ muốn đến thăm Lam Tuyết, nhưng hiện tại Tô Minh đã đổi ý rồi.

“Không được! Mày đừng có mơ! Cô ta là người nhà họ Lam!”, giọng nói của Lam Lại trở nên bén nhọn.

“Tôi không phải đang thương lượng mà chỉ là thông báo mà thôi”, Tô Minh lạnh lùng nói.

“Tô Minh, mày đừng ép tao…”

“Haha…”, Tô Minh bật cười: “Lam Lại, kỹ năng diễn của ông rất kém! Ép ông? Ông đây ép ông đấy thì đã sao? Cùng tôi đồng quy vô tận chắc?”

Lạm Lại nghẹn họng.

Đúng như Tô Minh nói, ông ta đúng là có diễn, muốn dọa Tô Minh nhưng anh lại không sợ.

“Bố, thả Lam Tuyết đi cũng chẳng sao, vừa hay có thêm cớ để báo cho nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn. Vợ chưa cưới bị cướp đi thì gia chủ nhà họ Hồng sẽ để tâm đến, ông ta nhất định sẽ phái những người mạnh đích thực đến đây. Tên rác rưởi này đang tự đâm đầu vào chỗ chết”, Lam Lâm đứng sau Lam Lại nói thầm, giọng điệu âm hiểm.

Lam Lại khẽ gật đầu, nghĩ cũng phải.

Con trai nói có lý.

Đúng lúc này.

“Cộp…”

Tô Minh bắt đầu bước lên, dường như là tiến về phía Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn.

Nhưng.

Không phải!

Anh thế mà lại bước về phía Lam Lâm…

Lúc Tô Minh bước lên, vài trăm tu giả võ đạo nhà họ Lam cũng di chuyển theo, duy trì trạng thái bao vây anh.

Rất nhanh, Tô Minh đã bước đến gần Lam Lại và Lam Lâm.

“Tên nhãi họ Tô, rốt cuộc mày định làm gì?”, Lam Lại suýt nữa thì tức đến phun máu.

Nhà họ Lam đã tổn thất lớn như vậy, bản thân ông ta lại nhượng bộ hết lần này đến lần khác mà còn chưa được? Anh còn chưa chịu rời đi?

Bắt nạt người khác quá đáng.

“Chẳng làm gì cả, chỉ là định thưởng cho con trai ông vài phát tát thôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay con trai ông đã thốt ra lời dơ bẩn mấy lần”, Tô Minh hờ hững nói.

Anh luôn không cho rằng mình là người rộng lượng.

Đặc biệt là khi đối mặt với kẻ thù anh lại càng hẹp hòi.

Hôm nay Lam Lâm nhiều lần trào phúng, châm chọc anh thì sao có thể cứ thế bỏ qua được?

“Bố…”, mặt Lam Lâm trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc. Hắn ta không ngờ rằng tai họa lại đột nhiên đổ ập xuống

“Thằng nhãi nhà họ Tô, mày… mày… mày…”, khóe miệng Lam Lại chảy ra dòng máu đỏ tươi, ông ta vậy mà tức đến phun máu.

Ông ta không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung sự phẫn nộ, căm hận của bản thân lúc này, cũng không biết phải nói gì để ngăn cản Tô Minh.

Lại dùng đồng quy vu tận để uy hiếp?

Không có tác dụng.

Tô Minh hoàn toàn không sợ.

Hơn nữa anh cũng nói rồi, chỉ là cho con trai ông ta vài phát tát, hoàn toàn không định lấy mạng hắn ta. Ông ta có thể chỉ vì “chuyện nhỏ” này mà đồng quy vu tận ư? Sao có thể?
Chương 97: Nổi cơn ghen

Lam Lâm run rẩy lui về sau, bất giác lấy tay che mặt: “Mày đừng tới đây…”

“Tôi cảm thấy cậu Lam vẫn nên ngoan ngoãn, đừng lùi trốn thì hơn. Anh cho tôi tát vài cái coi như xong, nếu không tôi không thỏa mãn thì sẽ nảy ra ý khác đấy, có khi sẽ không rời đi đâu”, Tô Minh lạnh lùng nói.

Anh đang công khai uy hiếp.

“Lam Lâm, đứng yên đấy, không được động đậy!”, Lam Lại cắn răng nghiến lợi nói, xem ra lời uy hiếp của anh đã có tác dụng.

Chỉ cần có thể khiến Tô Minh sớm rời đi thì đừng nói cho con ông ta vài cú tát, đánh gãy chân luôn cũng được.

“Bố…”, Lam Lâm ngây ra, hắn ta là cậu chủ nhà họ Lam mà!

Làm gì có ai dám tát hắn ta như vậy?

Càng đừng nói là ngoan ngoãn đứng im chịu đòn.

“Im miệng”, Lam Lại hằn học trừng mắt, quát con trai mình.

Lam Lâm không dám phản kháng, cũng không dám lùi về sau nữa.

Nhất thời tất cả người nhà họ Lam như ngừng thở, khó có thể hình dung được cảm giác bị sỉ nhục trong lòng chúng lúc này.

“Em họ yêu quý của tôi, cô cảm thấy mắt nhìn đàn ông của tôi có tệ không?”, Lam Tuyết bình thản nói.

“…”, Lam Nhiễm mặt lại trắng bệch, không thốt lên lời.

“Bỏ tay ra”, ngay sau đó, Tô Minh đứng đối diện với Lam Lâm, nói.

Lam Lâm run rẩy bỏ tay xuống, lộ ra khuôn mặt của mình với Tô Minh.

“Bốp…”, Tô Minh đột nhiên vung tay.

Cú đánh rất vang.

Chói tai như tiếng pháo.

Chịu một cú tát, cả người Lam Lâm lảo đảo, suýt nữa thì lăn quay ra đất, khuôn mặt cùng tai đều chảy máu, mặt hắn ta co rúm lại, xương gò má dường như đã gãy rồi.

Quá tàn nhẫn.

Cú tát đấy nhìn thôi đã thấy đau thấu tim gan.

“Bốp…”, Lam Lâm còn chưa kêu lên đau đớn đã bị tát thêm một cú nữa.

Lần này, hắn ta bị đánh cho ngã ra đất, đau đến mức hôn mê, máu tươi chảy ra, nửa bên mặt hắn ta sưng phù lên.

Cách đó không xa, Công Tôn Thần trông mà khóe miệng co giật, nói không sợ thì là giả. Hắn cảm thấy may mắn vì lúc trước mình giả vờ ngoan ngoãn, nếu không… kết cục sẽ như trước mắt đây.

“Đúng là yếu thật đấy”, Tô Minh cảm thấy vô vị, quay người nhìn Lam Lại: “Lam gia chủ, tôi rất hài lòng về chuyến thăm hôm nay, nếu có cơ hội thì tôi sẽ lại đến. Tạm biệt”.

Lại còn đến nữa? Lam Lại hơi lảo đảo.

Tô Minh mang theo Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn rời khỏi nhà họ Lam.

Sau khi ra khỏi biệt thự.

Đột nhiên, bầu không khí trở nên lúng túng.

Trước hết, quan hệ của Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn không phải là quá tốt.

Lý do rất đơn giản, hai người là hai viên minh châu của Đế Thành, thân phận, ngoại hình đều tương đương, mấy năm nay bọn họ đều bị đem ra so sánh với nhau, hai người không khỏi đều âm thầm so đo, cạnh tranh.

Còn bây giờ thì sao? Sáng nay, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn đã hôn nhau trong động, xác định tình cảm rồi.

Mà Lam Tuyết thì càng không cần nói. Ba năm trước, tối hôm đó, Lam Tuyết đã trao lần đầu tiên cho Tô Minh, cô đã là người phụ nữ của anh rồi.

“Tuyết Nhi, anh muốn hủy diệt nhà họ Lam, em sẽ giúp anh chứ?”, Tô Minh phá vỡ sự im lặng.

“Tất nhiên rồi”, Lam Tuyết gật đầu. Hiện tại, cô còn hận nhà họ Lam hơn cả Tô Minh.

“Vậy thì quá tốt rồi. Nhà họ Lam đã mất tất cả những người thuộc cảnh giới tông sư, thực lực võ đạo giảm mạnh. Tuyết Nhi, em là cô cả nhà họ Lam nên rất hiểu bọn họ, có em giúp đỡ, chúng ta đối phó với nhà họ Lam sẽ càng thêm dễ dàng”, Diệp Mộ Cẩn vui vẻ nói.

“Mộ Cẩn, em nói đúng”, Lam Tuyết đột nhiên cười tươi như hoa.

Hai người đều gọi đối phương là “em”.

Rõ ràng là đang ngầm đấu với nhau.

Tô Minh bó tay.

Quả nhiên phụ nữ có xinh đẹp, giống nữ thần đến đâu thì cũng có lúc như người phàm thôi.

Ba người ngồi lên chiếc Mercedes Benz Maybach s680 trở về viện võ đạo nhà họ Diệp.

“Tuyết Nhi, chị đã sắp xếp chỗ ở cho em rồi”, đến sảnh chính, Diệp Mộ Cẩn vui vẻ định chọn chỗ ở cho Lam Tuyết.

Nhưng Lam Tuyết lại nói: “Chị ở cùng Tô Minh trong giáo tôn các là được rồi, chỗ đó rất rộng”.

Trên đường, Lam Tuyết đã biết Tô Minh đang là giáo tôn tại viện võ đạo nhà họ Diệp rồi.

“Vậy sao được?”, Diệp Mộ Cẩn lập tức không đồng ý, đùa nhau chắc?

“Sao lại không được? Chị là người phụ nữ của Tô Minh từ ba năm trước rồi, ở cùng nhau thì làm sao?”, khí thế của Lam Tuyết không hề thua kém, hoàn toàn không vì nơi này là địa bàn của Diệp Mộ Cẩn mà e dè.

Mặc dù hiện tại cô đã là người không có nơi để về, cũng không phải là cô cả nhà họ Lam nữa.

Nhưng cô là người dám yêu dám hận.

Tô Minh chết đi sống lại, bất chấp tất cả tìm đến, trái tim Lam Tuyết đã bị anh làm cảm động rồi.

Nếu đã hạ quyết tâm thì cô sẽ không e ngại nữa, đó không phải là cô.

“Giáo tôn thì phải có uy nghiêm, ở cùng với phụ nữ thì còn ra thể thống gì? Các học viên sẽ nghĩ thế nào?”, Diệp Mộ Cẩn không đồng ý, bật lại.

Lam Tuyết còn định nói gì đó thì Tô Minh đã ngắt lời: “Đừng nói nữa, hôm nay anh còn phải đến võ đường dạy học, phối thuốc cho mấy trăm người, thời gian gấp lắm rồi”.

Anh không có thời gian ngồi nhìn Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn ghen tuông, tranh đấu với nhau. Mặc dù nhìn hai vị mỹ nhân của Đế Thành vì mình mà nổi cơn ghen, khiến anh thầm cảm thấy vui vẻ nhưng cũng phải xem đây là lúc nào.

“Chúng ta nói chuyện riêng với nhau…”, Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn nhìn nhau. Cuối cùng, Diệp Mộ Cẩn nói.

“Được”, Lam Tuyết gật đầu.

Hai người đi đến tầng 2 của giáo tôn các, đóng cửa phòng lại, nói chuyện riêng.

“Hẳn sẽ không đánh nhau đâu nhỉ?”, Tô Minh lẩm bẩm.

Nếu thật sự động tay động chân thì một trăm Lam Tuyết cũng không phải đối thủ của Diệp Mộ Cẩn, bởi Lam Tuyết không phải tu giả võ đạo, mà Diệp Mộ Cẩn lại là cảnh giới tông sư sơ kỳ.

“Hẳn là không đâu”, Tô Minh không nghĩ nữa mà đi vào phòng thuốc.

Hôm qua, anh đã để tất cả dược liệu mà Chu Khánh Di đưa đến vào phòng này.

Điều chế thuốc mỡ khá là đễ, chủ yếu là quá trình nấu thuốc có hơi phiền phức nhưng cũng không cần phải lúc nào cũng canh chừng.

Tô Minh mất 20 phút lấy mấy cái nồi ra, sau đó phân loại dược liệu bỏ vào rồi nhóm lửa.
Chương 98: Luyện chuông

Sau đó, anh suy nghĩ rồi lấy chuông Thiên Địa Huyền Hoàng từ trong nhẫn không gian ra, bắt đầu nghiên cứu.

Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng lúc không được sử dụng thì yên lặng nằm đó, hiện lên nét cổ kính, ánh lên màu đồng thau. Anh sờ lên thân chuông, trong sự lạnh lẽo còn mang theo luồng nhiệt nóng bóng quỷ dị.

Hơn nữa, sờ lên thân chuông mới thấy có rất nhiều những vệt vằn kỳ lạ.

“Huyền hoàng khả danh”.

“Đạo tương trung ngâm”.

“Thiên du phù sinh”.



Tô Minh vừa đọc khẩu quyết nghe được từ bọn Lam Trung vừa truyền chân khí của mình vào chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

Rất nhanh đã có phản ứng.

Tô Minh đã là bán bộ thiên vị, một mình anh đã có thể sử dụng được cái chuông này, hơn nữa bởi vì thực lực của anh mạnh hơn cảnh giới nên khi sử dụng khá là dễ dàng.

“Lên!”, Tô Minh đầy hứng thú mà thôi động chuông.

Anh chơi thực vui vẻ.

Nhưng không lâu sau, anh cau mày: “Không đúng, mặc dù mình có thể dùng khẩu quyết và chân khí để sử dụng chuông nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu một chút… Thiếu ở đâu đây?”

Anh bắt đầu suy nghĩ.

Một lúc sau, mắt Tô Minh sáng lên, nghĩ đến gì đó: “Tế luyện? Tế luyện… Ông già có một quyền sách cổ về huyền khí, bên trong có nhắc đến muốn tế luyện thì phải có tâm ý tương thông, dùng máu tươi để nuôi dưỡng”.

Máu!

Không sai! Chính là máu!

Ngay sau đó, một con dao găm xuất hiện trong tay Tô Minh, anh tự rạch một ngón tay của mình.

Máu tươi mau chóng nhỏ lên chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

Ngay sau đó, thân chuông đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh kim chập chờn, có thể nhìn thấy những hình vẽ sinh động tuôn ra theo vầng sáng lờ mờ sau đó lại biến mất.

Máu tươi nhỏ lên chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng đã bị hấp thu hết.

Giữa chuông và Tô Minh sinh ra một mối liên kết.

“Quả nhiên”, Tô Minh càng lúc càng hưng phấn, thầm nhủ: “Người nhà họ Lam đều bị ngu à? Hoàn toàn không dùng máu tươi luyện nó? Dùng khẩu quyết, chân khí để điểu khiển nó chỉ là kỹ xảo cấp thấp, chỉ huy động được một chút uy lực từ nó. Đúng là phí của giời”.

Nếu để tổ tông đã chết đi nhiều năm của nhà họ Lam – Lam Chấn Thiên nghe thấy anh nói vậy thì ông ta nhất định sẽ tức ói máu.

Nhà họ Lam không bị ngu, ít nhất Lam Chấn Thiên không phải.

Năm đó, lúc Lam Chấn Thiên tình cờ có được chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đã nghĩ đến việc dùng máu để nuôi dưỡng, ông ta cũng thử rồi.

Đáng tiếc, chuông lại không hấp thu máu của ông ta nên chỉ đành dùng cách khác, nghiên cứu cách dùng khẩu quyết, chân khí.

Tô Minh hoàn toàn không biết rằng nhờ việc hấp thụ viên bảo ngọc hình cầu ở dưới đáy linh tuyền, máu của anh không còn là máu thông thường nữa mà mạnh mẽ, đáng sợ hơn người thường rất nhiều.

“Hả? Có phong ấn?”, sau khi có liên kết với chuông Thiên Địa Huyền Hoàng thì Tô Minh xác định được một chuyện, cái chuông trước mặt này không ở hình dạng thật sự của nó, hiện tại những gì anh thấy chỉ là một lớp ngụy trang, hình dạng thật đã bị phong ấn rồi.

Tạm thời Tô Minh không đủ thực lực để phá vỡ lớp phong ấn này, phải đợi đến khi anh tế luyện nó thành công mới làm được.

“Hình như mình đã đạt được bảo bối thật rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.

Thời gian cứ trôi.

Một tiếng sau.

Thuốc cao đã gần hoàn thành rồi.

Những việc khác anh không cần quan tâm nữa, bảo Chu Khánh Di phái người đến cho thuốc này vào từng bình một rồi phân phát là được.

Tô Minh rời khỏi phòng thuốc.

Vừa đi ra thì anh ngẩn người, trông thấy Diệp Mộ Cẩn và Lam Tuyết… thân thiết tay trong tay đi từ tầng 2 xuống.

Hoàn toàn không giống giả vờ, dường như thật sự đã biến thành chị em thân thiết vậy.

“Anh nhìn gì vậy? Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Tô Minh khốn kiếp, em chính thức thông báo với anh, kể từ ngày hôm nay, Tuyết Nhi sẽ chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của anh ở giáo tôn các, anh không được bắt nạt cô ấy, nếu không em không tha cho anh đâu”, Diệp Mộ Cẩn trừng Tô Minh một cái, nói mát.

“Thật không hiểu nổi”, Tô Minh cạn lời, lòng dạ phụ nữ đúng là khó đoán.

Nhưng hai người không cãi nhau nữa cũng tốt, Tô Minh lười nghĩ nhiều: “Mộ Cẩn, cùng anh đến võ trường một chuyến”.

“Được”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm nghị nói, chỉ cần là chuyện liên quan đến viện võ đạo, cô ta đều rất nghiêm túc.

“Em ở nhà làm cơm đợi anh”, Lam Tuyết nói.

“Tuyết Nhi, em còn biết nấu cơm?”, Tô Minh hơi ngạc nhiên, với thân phận của Lam Tuyết mà còn cần nấu cơm?

“Em không những biết nấu mà còn nấu rất ngon nữa, anh có phúc lắm đấy”, Lam Tuyết khẽ hất đầu.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, Tô Minh đột nhiên cảm thấy trái tim mình nóng lên, nhớ lại buổi tối ba năm trước.

Tối đó, bởi vì anh và Lam Tuyết bị hạ thuốc mà ký ức có hơi mơ hồ, nhưng anh còn nhớ rõ vẻ quyến rũ của cô khi ấy.

Dù sao cô cũng là viên minh châu của Đế Thành, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, là người tình trong mộng của biết bao thanh niên anh tài nơi đây.

Không khó để hình dung.

Thậm chí ngay lúc này, Tô Minh đứng dưới tầng nhìn lên cô, đôi chân dài, thon thả, thẳng tắp, vô cùng phù hợp với câu nói phổ biến gần đây: cặp chân này, chơi cả năm cũng không chán.

“Anh đừng có mà nghĩ linh tinh”, khuôn mặt vốn vì bệnh tật mà nhợt nhạt của Lam Tuyết trong chớp mắt đỏ bừng lên.
Chương 99:Chiến đấu sinh tử

Cô và Tô Minh như có thần giao cách cảm, cô lập tức chắc chắn rằng Tô Minh là đang nhớ tới sự việc đêm đó ba năm trước, suýt chút nữa thì mềm nhũn hai chân, vô cùng thẹn thùng.

“Được rồi, đi thôi”, Diệp Mộ Cẩn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình kia của Tô Minh và Lam Tuyết, nếu không có sự hiện diện của cô ta, hai người họ có lẽ đã thực sự làm loạn rồi, cô trừng mắt nhìn Tô Minh một cái rồi xuống lầu, đi ra khỏi Giáo Tôn Các.

Tô Minh hoàn hồn, cùng Diệp Mộ Cẩn bước ra ngoài.

Trên đường đến võ trường, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên nói: "Em vừa nhớ ra một chuyện, đêm nay chúng ta sẽ tham dự một cuộc đấu giá tại Đế Thành”.

“Rất quan trọng à?”

“Đối với anh mà nói thì vô cùng quan trọng”, Diệp Mộ Cẩn chớp chớp đôi mắt đẹp: “Anh cứ biết thế đi, dù sao chỉ cần giành được vật phẩm đấu giá đó, anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên”.



Nhà Công Tôn.

Công Tôn Thần đang báo cáo với bố mình về những chuyện của ngày hôm nay.

Công Tôn Hạ nghiêm túc lắng nghe.

Rất lâu sau đó.

“Đúng là một siêu cấp yêu nghiệt trăm năm khó gặp mà!”, Công Tôn Hạ thở dài.

“Bố, bây giờ phải làm sao đây?”, đáy lòng Công Tôn Thần đã không còn tự tin nữa, thậm chí cũng không còn muốn tìm Tô Minh gây rắc rối nữa, Diệp Mộ Cẩn cho dù xinh đẹp, bản thân si dại đến đâu cũng không quan trọng bằng tính mạng!

“Con nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, chỉ như vậy đã bị dọa cho không còn hình người rồi?”, Công Tôn Hạ hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn với dáng vẻ sợ sệt của con trai mình.

Công Tôn Thần không hé răng, chỉ cúi thấp đầu.

"Đại tiểu thư nhà họ Hứa bên kia vừa gửi tin tức chính xác đến, năm ngày sau sẽ đến Đế Thành”, Công Tôn Hạ trầm giọng nói: “Lần này cô Hứa sẽ dẫn theo bà lão họ Du kia làm người bảo vệ”.

“Hả?”, Công Tôn Thần cả người run lên: “Bà lão họ Du? Chính là nhị trưởng lão của Cửu Hư Tông sao?”

“Đúng vậy”, Công Tôn Hạ gật đầu: “Là sự tồn tại ở cảnh giới Thiên Vị trung kỳ”.

“Vậy thì tốt rồi”, Công Tôn Thần kích động tới đỏ bừng mặt: “Vậy tên Tô Minh kia chết chắc rồi!!! Nhất định phải chết!”

Tô Minh cho dù mạnh mẽ yêu nghiệt tới mức nào cũng không thể là đối thủ của nhị trưởng lão Cửu Hư Tông đã tiến nhập cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.

“Còn có một việc nữa”, Công Tôn Hạ hít sâu một hơi nói: “Tối nay Đế Thành sẽ có một cuộc bán đấu giá, ở đó sẽ xuất hiện một cây nhân sâm”.

“Nhân sâm thì đã thế nào? Nhà Công Tôn không phải đã có rất nhiều rồi sao?”

“Nhân sâm 1000 năm tuổi”.

Công Tôn Thần ngẩn người, 1000 năm? Nói giỡn sao? Thông thường, nhân sâm 100 năm tuổi đã vô cùng khan hiếm. Nhưng nhìn dáng vẻ kia của bố mình chắc chắn không phải đang nói chuyện đùa.

“Nhân sâm 1000 năm là bảo vật đối với người tu luyện. Nếu như lấy được cho con sử dụng thì có thể giúp con trực tiếp đột phá tới cảnh giới tông sư trung kỳ thậm chí là hậu kỳ”, giọng nói của Công Tôn Hạ lớn hơn: “Nhất định phải giành được cây nhân sâm này”.

Bản thân Công Tôn Thần cũng trở nên phấn kích.

Không có gì quan trọng bằng sức mạnh, hắn nằm mơ cũng muốn nâng cao thực lực của mình, đặc biệt là sau khi bị Tô Minh kích thích.

“Tuy nhiên cũng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào gốc nhân sâm này, nếu không nằm ngoài dự đoán thì tối nay tám gia tộc lớn của Đế Thành cũng sẽ tới, thậm chí một số gia tộc lớn của Ma Thành bên kia và những nơi khác của Hoa Hạ cũng có thể phái người đến”, Công Tôn Hạ tiếp tục nói: “Thế hệ lớn tuổi sẽ không ra mặt, đây chính là lần cạnh tranh giữa nhóm tiểu bối các con. Tiền và các loại bảo vật nên chuẩn bị bố cũng đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, có thể thành công đoạt được cây nhân sâm này hay không thì phải xem con”.

“Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn cũng sẽ tới chứ ạ?”, Công Tôn Thần bỗng nhiên hỏi.

“Có lẽ cũng sẽ tới? Con sợ rồi à?”

“Không phải, chỉ là…”

“Buổi đấu giá không phải là võ trường, không thể dùng vũ lực. Dù cho Tô Minh có mạnh cỡ nào còn có thể cứng rắn cướp đoạt sao? Có thể lấy được nhân sâm hay không tất cả đều tùy thuộc vào tài lực hoặc dùng bảo vật đổi vật”, Công Tôn Hạ nhàn nhạt nói.

“Con biết rồi, bố, con nhất định sẽ không để bố phải thất vọng”, Công Tôn Thần trong nháy mắt tràn đầy tự tin, đêm nay rốt cuộc có thể đè bẹp Tô Minh một trận sao? Thực sự đáng mong chờ!

Viện võ đạo nhà họ Diệp, trên võ trường.

Với sự xuất hiện của Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn, các học viên vốn đang mãnh liệt đối chiến đều dừng lại.

Trên võ trường có mùi tanh nồng. Còn có rất nhiều vết máu, những vết máu tươi.

Khuôn mặt của Diệp Mộ Cẩn khẽ thay đổi, bởi cô thấy trên người rất nhiều học viên đang có mặt đều có vết bầm, còn không phải là vết thương đơn giản, thậm chí còn nhìn thấy cánh tay một người gãy lìa, nhưng anh ta vẫn kéo lê cánh tay gãy đó tiếp tục chiến đấu.

“Giáo tôn, đại tiểu thư”, Diệp Phù với tư cách là một trong ba đội trưởng vội vàng bước tới, kính cẩn chào hỏi.

Về phần hai đội trưởng còn lại là Diệp Võ và Chu Khánh Di, cả hai trước đó đều bị Tô Minh đánh bị thương nên không có mặt.

“Báo cáo tình hình ngày hôm nay đi”, Tô Minh mở lời.

“Vâng”, Diệp Phù lớn tiếng đáp: “Sáng nay tổng cộng có 334 học viên tới võ trường, sau ba giờ chiến đấu, 120 người bị thương nhẹ, 21 người bị thương nặng, 1 người chết tại chỗ và 11 người đột phá”.

Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên huấn luyện theo phương pháp đối chiến sinh tử theo lời của Tô Minh, tương đối thê thảm nhưng hiệu quả cũng khá tốt.

Chỉ với số lượng người đột phá, vào ngày thường theo phương pháp trước đây, có lẽ một tháng mới có 10 người đột phá, mà hôm nay, chỉ mất ba giờ.

Quả là một sự thăng cấp khủng bố.

“Không đủ”, Tô Minh lắc đầu.

Sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu quát: "Tiếp tục đối chiến, tìm đối thủ có thực lực tương đương để đối chiến, nhớ lấy, là đối chiến sinh tử. Nếu có người sợ chết, hoặc nương tay vậy phải rời khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp ngay lập tức. Nghe thấy chưa?”

“Vâng!!!”, ba bốn trăm người trên võ trường nghiêm nghị đáp.

“Diệp Phù, anh đứng ở một bên, trước chờ một chút, hiện tại trên sân không có ai mạnh bằng anh, khi đối chiến sinh tử hôm nay của bọn họ kết thúc, tôi sẽ tự mình chỉ dẫn anh”, Tô Minh liếc Diệp Phù nói.

“Vâng”, Diệp Phù vừa hưng phấn vừa có chút hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng đồng ý.

“Bắt đầu!”, Tô Minh quát lớn.

Khoảnh khắc tiếp theo, võ trường an tĩnh trong thời gian ngắn ngủi lại một lần nữa bắt đầu một hồi đối chiến sinh tử.

Lần này thực sự là một trận chiến sinh tử đúng nghĩa, hai học viên một cặp, nhìn nhau như thể đối phương là kẻ thù giết cha của mình vậy.

“Gừ gừ gừ…”, rất nhiều học viên đều đang rít gào, gầm thét, đánh đấm tới hưng phấn điên cuồng.

Đao kiếm không có mắt, nắm đấm mang theo gió.

Vật lộn vì mạng sống, cuộc chiến thực sự để giành lấy sự sống, khiến người khác nhìn tới kinh hồn táng đảm.

Một số người chiến đấu tới đỏ ngầu hai mắt, đã rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng không tự chủ.

Mùi máu càng nồng nặc hơn, dường như từng giây trôi qua đều có máu chảy, võ trường ban đầu vốn một màu xanh nay nhanh chóng chuyển sang màu đỏ máu.

“Ting ting ting…”

“Két két két…”

Mỗi giây có thể nghe thấy tiếng lanh lảnh, dữ dội và chói tai khi đao kiếm va chạm vào nhau, còn có tiếng xương cốt đứt đoạn.

Hiệu ứng thị giác khá tàn khốc.

Sắc mặt của Diệp Mộ Cẩn đã hơi tái xanh, dạ dày cuộn trào khó chịu muốn nôn.

Mà Tô Minh đã biến mất tại chỗ từ lúc nào.

Định thần lại thì phát hiện anh đang dịch chuyển một cách quỷ dị tới trước mặt hai học viên đang chiến đấu đến đánh mất lý trí, dường như đang cùng nhau đi vào chỗ chết, bất thình lình ngăn cản họ lại.

Hơn nữa còn khen ngợi: “Khá tốt, tiếp tục duy trì”.

Những họ viên bị anh chặn đứng trong phút chốc đó đều là những học viên trong tích tắc thực sự tiến vào cửa sinh tử, nửa chân đã bước vào quan tài.

Được anh mạnh mẽ cứu vớt lại.

Tô Minh thực sự muốn cứu những võ sĩ này!!!

Chiến đấu sinh tử có thể kích thích đột phá cảnh giới, có thể mạnh mẽ cường hóa lực chiến đấu thực chiến chứ không phải là khiến những học viên đều chết hết.
Chương 100: Dựng sào thấy bóng, hoàn toàn thán phục

Tác dụng lớn nhất của anh tại đây chính là để đảm bảo rằng phần lớn số học viên có thể buông bỏ tất cả để đối chiến sinh tử, chứ không thực sự kêu họ đi gặp Diêm Vương.

Nếu không giáo tôn như anh có mặt thì có ích lợi gì?

Không có thực lực và sự nắm chắc này, anh có dũng khí và tư cách gì khiến những học viên này bất chấp sống chết để đối chiến? Miệng nói cái chết là điều bình thường đối với người tu luyện, nhưng thân là giáo tôn, anh hy vọng kiểm soát tỷ lệ tử vong một cách nghiêm ngặt nhất có thể.

Nó không phải là tuyệt đối, luôn có những người mà anh không cứu kịp, vậy chỉ có thể dựa vào các kỹ thuật y tế thần kỳ và thuốc mỡ.

Nếu vẫn không được thì thật sự là xui xẻo, chết thảm tại chỗ coi như là cái giá và sự hy sinh cần thiết.

Tầm hai tiếng sau, vì sự hiện của Tô Minh, ngoại trừ một số ít, dường như tất cả đều thực sự không màng sống chết mà chiến đấu, nhưng cũng không có người nào chết thảm cả!

Điều này lại lần nữa xua tan một phần sợ hãi và lo ngại của các học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp, khiến họ càng buông bỏ mọi thứ để chiến đấu.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Diệp Mộ Cẩn và Diệp Phù nhìn rồi lại nhìn, sớm đã trở nên uể oải.

Trên võ trường trước mặt, 90% học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp tròng mắt đã giăng đầy tia máu, giống như tẩu hỏa nhập ma, thậm chí một vài học viên gãy tay, gãy xương sườn và gãy vai nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu, họ hoàn toàn quên mất cơn đau… tất cả giống như một đám mất trí.

Mà lợi ích của sự điên cuồng này cũng rất đáng kể, người đột phá tại hiện trường càng ngày càng nhiều, liên miên không dứt.

Khoảng ba giờ chiều.

“Dừng tay!!!”, Tô Minh bỗng nhiên kêu lớn: "Hôm nay tới đây thôi".

Các học viên lập tức đều dừng lại, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, cũng không quan tâm trên đất dính bao nhiêu máu tươi, hổn hển thở từng ngụm lớn, để cho máu và mồ hôi hòa lẫn nhau nhỏ giọt.

Diệp Mộ Cẩn và Diệp Phù vội vàng bước tới để thống kê, lại nhận thấy có 50 người đột phá tại chỗ.

Không có người chết.

11 người bị thương.

138 người bị thương nhẹ.

Diệp Mộ Cẩn và Diệp Phù đều phấn khích tới dại người.

Tô Minh bước tới, nói với Diệp Mộ Cẩn: "Mộ Cẩn, em trở về Giáo Tôn Các, kêu Chu Khánh Di đóng gói thuốc thành từng chai gửi đến võ trường".

"Được", Diệp Mộ Cẩn gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Minh tràn ngập sùng bái, sau đó chuẩn bị rời đi lại bị Tô Minh gọi lại: "Đợi đã, trước khi trở lại Giáo Tôn Các, em hãy làm một việc…"

Nói đoạn, Tô Minh giơ tay chỉ vào những học viên đang ngồi bệt dưới đất kia, chuẩn xác chỉ vào ba người trong đó.

"Anh ta, anh ta, còn có cô ta. Ba người này, đã bị loại trừ", Tô Minh nói.

Ba người bị điểm tên kia đều sửng sốt, bất giác đứng lên, chà lau vết máu trên mặt, hét lớn: "Tôn giáo, tại sao? Dựa vào đâu?"

"Bởi ba người các anh không thực sự đạt tới mức độ sinh tử", Tô Minh đạm mạc nói, thị lực của anh tốt đến nhường nào? Những thứ tinh vi nào mà không nắm bắt được? Coi anh là đồ ngốc sao? Tưởng rằng có thể lường gạt cho qua?

Ngay khi Tô Minh nói ra câu này ba người kia liền trở thành tiêu điểm.

Ba người có chút xấu hổ cùng tức giận, tiềm thức liền phủ nhận: “Giáo tôn? Anh có chứng cớ gì?"

“Tôi nói gì thì chính là đó, không cần chứng cứ”, Tô Minh hờ hững đáp.

Ba người còn muốn phản bác điều gì đó, lại bị Diệp Mộ Cẩn cảnh cáo: “Đăng ký trước, sau đó lấy đồ của mình và cút ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp, các người bị khai trừ rồi, còn nói nhảm nữa thì đừng trách Diệp Mộ Cẩn tôi vô tình”.

Gương mặt Diệp Mộ Cẩn lạnh lùng, thậm chí còn toát ra sát ý.

Ba người kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng không dám nói gì, chỉ có thể ảo não rời đi.

Sau khi Diệp Mộ Cẩn rời khỏi võ trường.

Tô Minh nhìn Diệp Phù chòng chọc.

“Bắt đầu thôi", trước đó Tô Minh nói rằng muốn chỉ dẫn Diệp Phù không phải là một trò đùa.

Tuy rằng anh và Diệp Phù cũng đã giao đấu qua khi lần đầu tiên tới viện võ đạo của nhà họ Diệp nhưng lần đó chỉ tùy ý đánh bại anh ta, cũng không tận lực khiến Diệp Phù cảm nhận được lằn ranh sinh tử để đạt được hiệu quả đột phá hoặc lột xác.

“Đây…”, Diệp Phù có chút sợ rồi.

“Kiếm tu, bất luận là đối mặt với võ đạo tu giả mạnh hơn mình bao nhiêu cũng không thể sợ hãi, bằng không cũng sẽ không xứng làm kiếm tu nữa”, Tô Minh hờ hững nói.

Cơ thể Diệp Phù run lên.

Đúng vậy!

Anh ta không phải là không biết đạo lý của kiếm tu.

"Ra tay!”, Tô Minh quát.

“Chết đi!”, Diệp Phù gầm lên một tiếng, anh ta tự nhủ người đứng trước mắt mình chính là kẻ địch sống chết, không chút lưu tình, anh ta lấy ra một kiếm mạnh nhất, nhanh nhất đột nhiên lao thẳng về phía Tô Minh.

“Soạt!”, Tô Minh đồng thời vung kiếm.

Diệp Phù thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng kiếm của Tô Minh, ngay khi anh xuất kiếm, thì kiếm của bản thân đã dễ dàng bị chém gãy, nát vụn, giống như một con cá voi nuốt chửng một con tôm nhỏ vậy.

Mà kiếm của Tô Minh sau khi đánh gãy kiếm của anh ta vẫn tiếp tục tiến về phía trước, càng nhanh hơn, càng lạnh hơn, cũng càng khốc liệt hơn...

Diệp Phù cảm nhận được nguy hiểm cực độ, giống như bị ai đó kẹp cổ khiến anh ta không thể hô hấp.

Chỉ một thoáng đó, cả người Diệp Phù lạnh băng như một người đã chết, sắc mặt cũng tái nhợt không khác là bao.

Trái tim lại là không cam tâm.

Không ai muốn chết.

Bản năng của cơ thể và huyết mạch đều muốn tự cứu lấy mình.

Không biết sức mạnh và động lực từ đâu, bàn tay còn lại của anh ta bỗng dốc sức giơ lên, một phát chộp về phía trước.

Đây là tiềm thức phá vỡ xiềng xích ham muốn sống sót!

Miễn cưỡng nắm lấy thanh kiếm của Tô Minh.

Vừa tóm được lưỡi kiếm sắc bén đã khiến tay anh ta có xu hướng gãy lìa, khoảnh khắc cơn đau âm ỉ bao phủ cánh tay liền mất đi cảm giác.

Sau đó, anh ta cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo, mũi kiếm đã đâm vào da thịt nơi ngực, hướng về phía trái tim.

“Mình phải chết sao?!”, trong đầu Diệp Phù bỗng nảy ra ý nghĩ này.

Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng đường kiếm của Tô Minh xé rách mảng da thịt trước ngực mình như thế nào? Xâm nhập vào máu thịt như thế nào? Xuyên qua xương sườn ra sao?

Diệp Phù có thể cảm nhận rõ ràng quá trình đường kiếm của Tô Minh Đâm từng mm vào ngực mình, đến khi lưỡi kiếm đột ngột dừng lại ở vị trí cách tim anh ta khoảng một milimet.

Suy nghĩ của Diệp Phù mới tỉnh táo lại.

Anh ta bất giác cúi đầu nhìn xuống, lại thấy tay mình đang nắm lấy kiếm của Tô Minh, xương tay hoàn toàn gãy nát, máu đỏ tươi ồ ạt trào ra, lồng ngực nhanh chóng nhiễm đỏ.

“Tôi… tôi còn chưa chết”.

“Có cảm giác gì?”, Tô Minh hỏi.

Cả võ trường rơi vào im lặng.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô Minh và Diệp Phù.

“Tôi cảm thấy như mình được tái sinh, chết qua một lần lại được sống lại”, Diệp Phù nói, khí thế cả người đều thay đổi.

“Không sai”, Tô Minh hài lòng gật đầu.

“Cảm ơn!!! Tôi nghĩ kiếm đạo của mình lại có hướng đi và không gian tiến bộ rồi!”, Diệp Phù nghiêm trang khom lưng, vừa cảm kích vừa hưng phấn.

Giữa sự sống và cái chết, anh ta không đột phá cảnh giới, nhưng sự hiểu biết của anh ta về kiếm đạo giống như lóe lên một vầng sáng.

Tô Minh thu lại kiếm.

Diệp Phù ầm ầm ngã xuống, rơi vào hôn mê.

Tô Minh bước lên trước, chữa trị đơn giản cho Diệp Phù, để anh ta không không bị mất quá nhiều máu mà chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK