Đồng Tinh cô ta rất xấu sao?!
"Còn trẻ tuổi phết nhỉ, nhưng mà tiếc quá, thực lực cũng yếu luôn", Đồng Tinh có vẻ khó chịu, giọng nói lớn hơn một chút, sau đó lại khịt mũi ám chỉ Huyền Sơ Tình.
Bản thân Đồng Tinh đã sống 97 nghìn tuổi, cảnh giới Tiên Tôn tầng một, vô cùng đáng gờm.
Nếu chỉ so thực lực, rõ ràng còn mạnh hơn Huyền Sơ Tình đang là cảnh giới Tiên Vương tầng bảy.
Huyền Sơ Tình liếc mắt nhìn Đồng Tinh.
Nhưng cũng không nói gì.
Cũng chẳng có cách nào, rõ ràng là không mạnh bằng người ta.
Đồng Tinh cùng người bảo vệ của cô ta đều mạnh hơn chính mình và cả cô Bảy nhiều.
Ngay lúc này.
Lại thêm một con tàu chiến chậm rãi đáp xuống.
Vốn dĩ đã vậy.
Thật ra tàu chiến con thoi đáp xuống cũng chẳng có gì, dù sao nãy giờ cũng lục tục đáp xuống không ít.
Nhưng mà...
Bên trong con tàu chiến đó có một người đang bước tới.
Tất cả mọi người ở đây đều ngay lập tức nhìn về phía người đang di chuyển.
Đó là một chàng trai.
Chỉ có một mình anh ta.
Trên người mặc một bộ quần áo màu xanh.
Trên người đeo một thanh trọng kiếm bị vải bố bao bọc.
Khuôn mặt bình tĩnh thong dong.
Nhan sắc tuy không quá đẹp nhưng lại rất sạch sẽ sáng sủa và kiên nghị, nếu nhìn kĩ còn có một loại khí chất không nói nên lời.
Chàng trai đó vừa xuất hiện đã rất bắt mắt, lý do rất đơn giản, 23 nghìn tuổi, cảnh giới Tiên Hoàng tầng hai!!!
Thật là đáng sợ.
Ngang ngược đến đáng sợ.
Phải biết rằng tất cả những người ở đây, mỗi một người đều là thiên tài ở nền văn minh cấp hai, nhưng nếu so sánh với chàng trai mắt thì lại chênh lệch lớn như vậy.
Đôi mắt của Đồng Tinh loé ra một vệt sáng, thật kích thích.
Giống như đang rình rập con mồi.
Ngay cả người bảo vệ sắp bước lên cảnh giới Tiên Hoàng bên cạnh cô ta cũng nhỏ giọng nói: "Cô chủ, nếu cô có thể làm bạn với người này, chắc chắn chủ nhân sẽ hài lòng".
Cái gọi là bạn, chính là tình cảm nam nữ.
"Diệp Lâm, hân hạnh được gặp mặt". Sau khi bước xuống tàu chiến con thoi, chàng trai nhìn về phía mọi người, khẽ chắp tay, nở một nụ cười ấm áp.
Cho người ta cảm giác đầu tiên chính là rất hòa đồng, tốt bụng, không chảnh chọe.
"Hiếm lắm mới có một tên tàn ác như này nhỉ", ngay cả Huyền Tinh Bình cũng không nhịn được mà nói thầm một câu, lại so sánh người này cùng Huyền Mục, có vẻ cũng không kém cỏi gì so với Huyền Mục ở nhà họ Huyền.
"Chào anh Diệp".
"Anh Diệp đến từ nền văn minh nào vậy?"
"Anh Diệp mạnh thật đấy".
...
Tất cả mọi người ở đây đều là người thức thời, dù là trai hay gái cũng đều khách khí chào hỏi, thậm chí còn cố ý thân cận, không ai ngu ngốc cả. Một vị có cảnh giới Tiên Hoàng mà còn chưa đến một trăm nghìn tuổi, không gặp được thì thôi đi, nếu đã gặp, ai không muốn xây dựng mối quan hệ?
"Cái nền văn minh chết Hoang Diệm này còn không thể đi xuống?", Diệp Lâm trố mắt hỏi đối phương.
"Cậu Diệp này, nền văn minh chết Hoang Diệm này vừa mới thấy ánh mắt trời, cần toả ra tà khí và hoả độc các loại, tạm thời còn chưa thể xuống. Đương nhiên với thực lực của cậu Diệp đây dù cho xuống ngay bây giờ cũng không sao cả", Đồng Tinh mở miệng, cô ta vô cùng cao ngạo, gặp được một cao thủ làm cho cả bọn chấn động như thế này, chắc chắn là không tình nguyện buông tha, nhanh chóng trả lời vấn đề của Diệp Lâm, lời nói trong lúc vô tình cũng trở nên êm tai nhiều.
"Cảm ơn cô gái này đã giải đáp", Diệp Lâm cười nói.
"Tôi là Đồng Tinh, hân hạnh gặp mặt", Đồng Tinh đã bước lên trước, rất chủ động, trên khuôn mặt xinh đẹp là một nụ cười, không thể không nói, cô ta vẫn xinh đẹp phết đấy.
Diệp Lâm gật đầu, cũng đủ lịch sự, nhưng ai cũng nhìn ra được là đang làm cho có.
Không muốn nhận lấy sự thân cận của Đồng Tình.
Ánh mắt của cô ta hơi thay đổi, tuy nhiên cũng không nói gì thêm, ngược lại còn khơi dậy lòng hiếu thắng.
Sau đó Đồng Tinh ở lại bên cạnh Diệp Lâm để tìm cơ hội bắt chuyện.
Nhưng rất nhanh.
Diệp Lâm rời đi: "Tôi phải tu luyện".
Nói xong là ngồi thẳng vào cái khe nứt giữa tầng mây.
Rơi vào trạng thái tu luyện.
Sắc mặt Đồng Tinh đỏ hồng vì xấu hổ.
Nhưng cũng không nói câu gì khó nghe, chỉ có lòng hiếu thắng lại càng mãnh liệt, người mà bổn tiểu thư coi trọng, không thể chạy thoát.
Đồng Tinh bớt xấu hổ, thấy Diệp Lâm thật sự tu luyện đành lui về chỗ người bảo vệ của mình đang đứng.
Điều mà những người khác không ngờ là...
"Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa tôi móc mắt các người, hèn hạ!", người bảo vệ đứng bên cạnh Đồng Tinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Huyền Sơ Tình bên kia rồi quát lớn, âm thanh lãnh lèo lại thêm vài phần tàn nhẫn.
Thậm chí còn động cả sát ý.
Coi như là một cách để trút bỏ cảm xúc đi.
Bị làm khó dễ ở chỗ Diệp Lâm.
Khó chịu.
Mất mặt.
Đương nhiên phải dùng cách khác để tìm trở về.
Cái cô gái trưởng thành y hệt con hồ ly tinh đó, chẳng lẽ không phải là nơi để trút giận à?
Huyền Sơ Tình sửng sốt, lại hơi hoảng sợ, bởi vì vừa rồi Đồng Tinh rất huênh hoang tiến về phía Diệp Lâm, mọi người nhìn cô ta cũng bình thường thôi mà?
Sao làm giống như là phạm phải tội gì nặng lắm vậy?
"Anh...", Huyền Sơ Tình cũng không phải loại hiền lành, cho dù là không mạnh bằng người ta cũng cảm thấy tức giận, muốn trả trờ về. Tuy nhiên lời vừa đến bên miệng đã bị Huyền Tinh Bình kéo tay áo: "Đừng nói, nếu không người bất lợi chính là chúng ta".
Huyền Sơ Tình chỉ có thể nhịn xuống, đôi tay nắm chặt đến sưng đỏ lên.
Quá uỷ khuất.
"Anh cái gì? Muốn nói gì thì nói đi! Rụt rè thế để làm gì", Đồng Tinh lại phấn khích, thanh âm cũng trở nên chói tai, sự khuất nhục khi bị làm lơ ở chỗ Diệp Lâm khi nãy cũng vơi đi không ít.
Gương mặt hoàn mỹ của Huyền Sơ Tình trắng bệch, bị tức không nhẹ.
Mà nhiều hơn nữa là uất ức.
"Đủ rồi! Cô lắm lời như vậy phiền chết đi được!", nhưng ai cũng không ngờ Diệp Lâm thoạt nhìn như ngồi tu luyện lại mở mắt ra, đứng lên nhìn về phía Đồng Tinh, dùng giọng điệu ghét bỏ nói.
Trong lúc nhất thời toàn bộ khu vực đều trở nên yên tĩnh.
Bản thân Đồng Tinh cũng mở to mắt nhìn, khó mà tin được, kéo theo sau đó chính là tức giận, ghen ghét, khó chịu...
Các loại cảm, xúc ập đến.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Lâm.
Mà Diệp Lâm lại đi về phía Huyền Sơ Tình.
Đến bên cạnh cô ta.
"Thật xin lỗi, đều là bởi vì tôi", Diệp Lâm nở một nụ cười ấm áp.
Ngay lúc này mọi người mới bừng tỉnh, sợ là Diệp Lâm đối với Huyền Sơ Tình mới gặp đã yêu.
Quả nhiên, cho dù là cái tên quỷ quái như Diệp Lâm cũng không kháng cự được dung mạo của Huyền Sơ Tình.
Chương 977: Tôi có người trong mộng rồi
Huyền Sơ Tình đúng là xinh đẹp tuyệt trần. Đến Huyền Tinh Bình cũng có chút ngưỡng mộ, trong lòng thầm muốn Diệp Lâm và Huyền Sơ Tình đến với nhau?
Hai người quá xứng đôi vừa lứa.
Còn Tô Minh… Huyền Tinh Bình không thèm nghĩ đến.
“Chết tiệt!”, Ở phía xa, Đồng Tinh suýt nữa cắn đứt răng, đố kỵ đến phát điên. Chết tiệt, dựa vào cái gì chứ?
Cũng may là cô ả còn lý trí.
Có phẫn nộ, có đố kỵ đến mức nào thì lúc này cũng phải ngậm ngùi.
Dù sao thì Diệp Lâm cũng ở cảnh giới Tiên Hoàng tầng hai, thực lực vô cùng mạnh. Kể cả là người hộ vệ của cô ả cũng không phải là đối thủ.
Đồng thời lúc này, rất nhiều người đều nhìn về phía Huyền Sơ Tình với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đúng là đẹp cũng là một lợi thế.
Kể cả thực lực bình thường nhưng có một yêu nghiệt siêu cấp như Diệp Lâm bảo vệ thì cũng đáng ngưỡng mộ chết đi được.
“Không có gì! Cảm ơn!”, Huyền Sơ Tình nói một tiếng cảm ơn rồi thôi.
“Không biết tên của cô là…”, Diệp Lâm nở nụ cười trìu mến, hỏi.
“Tôi là… Huyền Sơ Tình!”, Huyền Sơ Tình do dự một lát, cuối cùng vẫn đáp lại. Dù sao thì đối phương cũng giúp mình. Nhưng trong lúc nói, cô ta lại lùi về sau nửa bước để giữ khoảng cách.
Hành động nhỏ này Diệp Lâm cũng để ý được. Hắn ta có chút ngạc nhiên.
Nhưng hắn ta cứ nghĩ là Huyền Sơ Tình xấu hổ mà thôi.
Lúc này hắn ta lại nói: “Sơ Tình! Đợi lúc xuống được dưới thì chúng ta sẽ cùng đi tìm nền văn minh chết Hoang Diệm, cũng coi như hỗ trợ lẫn nhau”.
Wao!
Lời nói vừa dứt thì những ánh mắt ngưỡng mộ lại càng rõ nét hơn.
Cái gì mà hỗ trợ? Chẳng phải là Diệp Lâm dẫn theo Huyền Sơ Tình sao?
Như vậy thì Huyền Sơ Tình sẽ tuyệt đối an toàn, đúng là được lợi đủ đường.
“Sơ Tình! Mau đồng ý đi!”, Huyền Tinh Bình phấn khích, nhỏ giọng nói.
Nhưng…
Huyền Sơ Tình lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm rồi nghiêm túc nói: “Tôi có thể tự đi được”.
Đây là kiểu từ chối một cách khéo léo!
Lời nói vừa dứt thì gần như sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Đúng là nể mặt mà lại không muốn!
Một yêu nghiệt siêu cấp tuyệt thế vô song chưa đến một triệu tuổi mà ở cảnh giới Tiên Hoàng tầng hai để ý đến cô mà cô lại…
Kể cả cô có xinh đẹp đến nhường nào nhưng trong một chục triệu, thậm chí là một trăm triệu người vẫn có thể tìm ra một hai người xinh đẹp hơn cô chứ?
Nhưng Diệp Lâm là yêu nghiệt siêu cấp, trong mấy trăm triệu năm ở nền văn minh cấp hai cũng không tìm ra được người như hắn ta.
Nếu so sánh thì lời từ chối của Huyền Sơ Tình đúng là não úng nước!
Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống mà lại từ chối?
“Sơ Tình! Con…”, Huyền Tinh Bình sốt sắng, không kìm nổi dùng tay chạm vào phía sau Huyền Sơ Tình.
Bản thân Diệp Lâm cũng vô cùng chấn động.
Hắn ta có thể nhìn ra, Huyền Sơ Tình không hề nói đùa. Cô ta thật sự giữ khoảng cách với mình, thậm chí có thể nhìn ra vẻ ghét bỏ trong ánh mắt đó.
Đây là điều mà trước đây Diệp Lâm chưa từng gặp phải.
Trong lòng hắn ta dấy lên vẻ hiếu thắng và có chút không vui, thậm chí cả khao khát muốn chinh phục.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, vừa định nói gì đó thì Huyền Sơ Tình đã nói trước: “Cậu chủ Diệp! Tôi có người trong mộng rồi”.
Lời nói thẳng thắng, vô cùng đơn giản và rõ ràng.
Lúc này, sắc mặt Diệp Lâm trở nên khó coi.
Vẻ hào nhoáng, hòa nhã và nhẹ nhàng thư sinh đều biến mất và biến thành vẻ lạnh lùng.
Mọi người ở đây đều im lặng.
Nhiều người nhìn về phía Huyền Sơ Tình với ánh mắt ngưỡng mộ. Cô gái này được đấy chứ!
Đúng là người rất có nguyên tắc!
Nếu đổi lại là những cô gái bình thường, kể cả đã có người yêu, khi đứng trước sự theo đuổi của một yêu nghiệt siêu cấp tuyệt thế vô song như Diệp Lâm thì chắc cũng xiêu lòng…
Nhưng Huyền Sơ Tình lại kiên định như vậy, thậm chí còn không cho đối phương cơ hội nào.
“Sơ Tình! Cô thích người khác rồi? Ý của cô là, cô thích người ta chứ cô không dám chắc là người ta có thích cô không, đúng không?”, Diệp Lâm đột nhiên hỏi.
Đây mới chính là điều quan trọng.
Lúc này sắc mặt Huyền Sơ Tình khẽ biến đổi nhưng vẫn gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Lúc này tất cả mọi người xung quanh đều chấn động, như sắp hóa đá.
Wao!
Cừ thật? Yêu tương tư cơ đấy?
Yêu tương tư đơn giản như vậy sao?
Người con trai được Huyền Sơ Tình để mắt đến, liệu có ưu tú như Diệp Lâm không?
Mọi người đều không hiểu.
“Tại sao cô lại thích người đó?”, Diệp Lâm lại hỏi, trong lòng thấy vô cùng vô cùng không vui.
“Chắc là vì anh ấy rất giỏi”, Huyền Sơ Tình trầm ngâm một lát nhưng vẫn đáp lại. Đúng vậy! Tô Minh rất giỏi, cô ta thích người con trai như thế.
Diệp Lâm vui mừng nói: “Giỏi ư? Tôi tự thấy mình cũng rất giỏi. Nếu như cô thích đối phương vì anh ta giỏi, vậy thì cô thử đón nhận tôi một lần đi. Tôi có đủ tự tin là tôi còn giỏi hơn cả người cô thích”.
Cái gọi là ‘giỏi’ được định nghĩa rất đơn giản trong thế giới võ đạo. Chỉ đơn thuần là đọ về võ đạo, về thực lực và thiên phú võ đạo mà thôi.
Trong những người trẻ tuổi ở đây, có ai có thể so được với Diệp Lâm?
Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người ở đây đều gật đầu tán thành.
Mặc dù lời của Diệp Lâm có chút ngông cuồng nhưng đó là sự thật.
Nếu so về tài giỏi? Còn có ai hơn được yêu nghiệt siêu cấp ở cảnh giới Tiên Hoàng tầng hai khi chưa đến một triệu tuổi như hắn ta?
“Sự tự tin của anh đặt nhầm chỗ rồi, anh ấy còn giỏi hơn anh rất nhiều”, nhưng một giây sau Huyền Sơ Tình lại nghiêm túc nói, không có ý gì là nói đùa cả.
Chương 978: Hình Tề
"Thật sao?", Diệp Lâm cười, vẫn thong dong phong độ, chỉ là trong mắt lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo và khinh bỉ.
Hắn ta sẽ tin ư? Còn mạnh hơn mình, mà còn lợi hại hơn rất nhiều? Ha ha...
Những thanh niên tài giỏi khác có mặt ở đây đều không khỏi bật cười, bất chợt chẳng còn thấy thiện cảm gì với Huyền Sơ Tình nữa. Tuy cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp, tư chất cũng cao, nhưng tiếc là não lại bị úng, khoác lác cũng không biết giới hạn. Cô khoác lác cái gì nó thực tế cái? Không thì, sẽ trở thành trò hề đấy, chẳng phải sao?
"Ha ha...", Đồng Tinh gần đó bật cười thành tiếng, nhìn Huyền Sơ Tình như nhìn một nhỏ ngốc.
"Không biết người trong lòng cô Sơ Tình tên gì? Giờ đang ở đâu? Tôi khá là tò mò về thanh niên còn lợi hại hơn tôi rất rất nhiều đó, ha ha...", Diệp Lâm nghiêm túc nói.
Đúng thế! Người cô khoác lác là ai? Ít nhất cũng phải nêu tên ra chứ?
"Tô Minh!", Huyền Sơ Tình im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn nói ra một cái tên.
Sau đó... mọi người có mặt ở đây, kể cả Diệp Lâm đều ngơ ngác, rồi câm nín.
Tô Minh? Tô Minh là ai? Chưa nghe bao giờ, chắc không phải tên nhà quê nào chứ?
"Dù cô Sơ Tình muốn từ chối tôi theo đuổi thì cũng có thể nói thẳng, cần gì phải quanh co, nói xạo nhiều như vậy?", Diệp Lâm nhàn nhạt nói, sau đó quay đầu đi về phía khác.
Cùng lúc đó, hắn ta còn chêm thêm một câu: "Phụ nữ dù có xinh đẹp đến đâu mà thích nói dối thì cũng khiến người khác ghét thôi. Cô Sơ Tình thật sự khiến người ta rất thất vọng".
Huyền Sơ Tình lạnh mặt, người khác hiểu lầm cũng không sao, cô ta cũng không thèm để ý. Suy cho cùng, dù Diệp Lâm ghét hay thích mình thì cũng chẳng sao cả vì mình không để ý đến cái nhìn của hắn ta lắm.
Thời gian dần trôi, tiếp theo, lại có thêm từng con tàu chiến đấu hạ xuống, phải nói rằng nền văn minh chết Hoang Diệm có sức hút rất lớn thật. Những người đến đây, không có ai là không phải kẻ tài ba hay yêu nghiệt đỉnh cấp.
Chẳng mấy chốc, lại có một con tàu chiến con thoi đến, nó chính là tàu chiến của nhà họ Hình ở nền văn minh Hi. Con tàu ấy cực kỳ khổng lồ, hơn mười con tàu khác có mặt ở đây cũng không có ai sánh được với nó.
"Nhà họ Hình? Nhà họ Hình ở nền văn mình Hi à?", vô số thanh niên tài giỏi có mặt ở đây đều ngẩng đầu, nhìn về phía con tàu kia bằng ánh mắt hết sức nghiêm trọng.
"Nhà họ Hình ở nền văn minh Hi cũng tới", Huyền Tinh Bình nói với giọng hết sức nghiêm túc: "Nền văn minh Hi là nền văn minh cấp 2 và cũng là thế lực gần với nền văn minh cấp 3 nhất. Mà nhà họ Hình lại là thế lực đứng đầu, phát triển cực kỳ mạnh ở đó.10 triệu năm gần đây, nhà họ Hình rất nổi tiếng trong vực Hư Không. Dù là nhà họ Huyền chúng ta ở nền văn minh Trạch cũng có nghe nói về họ".
"Là gia tộc mang dòng máu Chiến ư?", Huyền Sơ Tình nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy, chính là dòng máu Chiến!", Huyền Tinh Bình gật đầu.
Dòng máu Chiến còn nổi hơn nhà họ Hình, nó là một huyết mạch cực kỳ đặc biệt và hiếm thấy. Đối với tu giả võ đạo thì nó chính là một món quà khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Nghe nói, ai có được dòng máu Chiến thì khi phát động nó, sẽ đạt được thực lực mạnh gấp mấy chục lần trong khi chiến đấu. Quan trọng nhất là còn không gây tổn hại đến nền móng võ đạo của mình, vả lại, trong quá trình ấy, tuy cảm xúc sẽ rất phấn khích, nhưng lại không mất đi lý trí. Có thể nói, thể chất ấy y như Bug.
Trong hơn mười nền văn minh cấp 2 trong vực Hư Không thì chắc chỉ có mình nhà họ Hình ở nền văn minh Hi là có được huyết mạch ấy. Mặc dù, nghe nói huyết mạch đó của nhà họ Hình chỉ thuộc cấp thấp. Nó còn có cấp trung, cấp cao và thuần huyết. Nhưng có là cấp thấp thì cũng đã khiến cho người ta hâm mộ và sợ hãi.
Ngay sau đó, con tàu chiến đấu cực kỳ khổng lồ kia chợt mở cửa, đập vào mắt là một trai một gái. Người con trai trông rất trẻ và đẹp trai, gương mặt tựa như điêu khắc, khí tức giấu kín, chỉ nhìn sơ mà không cẩn thận cảm giác thì cứ như một người bình thường. Nhưng khi để ý kỹ thì không ngờ chàng trai ấy lại có cảnh giới Tiên Hoàng tầng một.
Cảnh giới ấy nhìn thì thua Diệp Lâm một cảnh giới nhỏ đó, nhưng xét đến việc đối phương mang dòng máu Chiến trong người thì sức chiến đấu thực tế chỉ có mạnh hơn chứ chẳng kém cạnh gì Diệp Lâm.
Mà điều khiến người ta rợn da gà là tuổi tác của đối phương, còn chưa tới 100 ngàn tuổi? Mới có hơn 90 ngàn tuổi? Mà đã có cảnh giới Tiên Hoàng?
Hiện trường chợt im thin thít, họ đều cảm thấy vô cùng chấn động.
Như Diệp Lâm, chưa đến 1 triệu tuổi đã có cảnh giới Tiên Hoàng, nhiêu đó đã khiến người ta hít ngược một hơi và nổi da gà. Thế thì thanh niên trước mặt đến từ nhà họ Hình mang dòng máu Chiến, lại càng khiến người khác không thở nổi.
Chàng trai ấy tên Hình Tề và là chồng chưa cưới của Hữu Cầm Bảo Bảo, đứng thứ hai trên bảng xếp hạng Hi Long.
"Chào mọi người, tôi là Hình Tề đến từ nhà họ Hình ở nền văn minh Hi", Hình Tề cười, nhàn nhạt giới thiệu với vẻ hết sức tự tin.
Hình Tề?
Cái tên này khá nổi tiếng, dù những thanh niên tài giỏi có mặt ở đây đều đến từ nền văn minh khác, nhưng đa số đều từng nghe nói về anh ta.
Con trai của gia chủ nhà họ Hình, nghe nói là người duy nhất có hy vọng khiến huyết mạch tiến hóa tới cấp trung. Cũng có lời đồn, lúc tên yêu nghiệt này hơn 20 ngàn tuổi đã có thể giết chết Tiên Tôn khi chỉ mới là Tiên Vương.
Dù sao, trong mấy chục nền văn minh ở vực Hư Không thì cái tên Hình Tề quả thật là một truyền kỳ trong thế hệ trẻ.
"Hừ, có gì mà kinh ngạc chứ?", Hữu Cầm Bảo Bảo khó chịu, mấy người kia đúng là chẳng có hiểu biết gì hết, vừa gặp Hình Tề đã sợ ngây người rồi... Ghét ghê luôn!
Cô ta công nhận Hình Tề lợi hại thật đó, nhưng có khoa trương như vậy hả?
Tiểu sư đệ Tô Minh của tôi đây chưa tới 30 tuổi nữa nè, dù cảnh giới và sức chiến đấu không bằng Hình Tề, nhưng tuổi tác lại nhỏ hơn anh ta không biết bao nhiêu lần!
Chương 979: Coi chừng tiểu sư đệ của tôi chặt anh ra làm tám khúc đó
Đợi tiểu sư đệ Tô Minh cũng đến hơn 90 ngàn tuổi, cô ta tin rằng một ngón tay của cậu ta thôi cũng đủ để giết chết Hình Tề rồi.
Vì bố mẹ ép nên lần này cô ta chỉ có thể ngồi tàu của nhà họ Hình để đến đây. Trên đường đi, cô ta đã khóa mình trong một căn phòng riêng, rồi tu luyện vì sợ bị Hình Tề làm phiền.
Cô ta thật sự rất ghét Hình Tề, chỉ nhìn hay nghe giọng anh ta thôi cũng đã thấy cực kỳ khó chịu rồi.
Cuối cùng cũng tới nền văn minh chết Hoang Diễm, cô ta quyết tâm, tiếp theo khi bắt đầu tìm kiếm sẽ kiếm cơ hội bỏ trốn. Dù sao, cô ta cũng không muốn đi cùng với Hình Tề.
Hữu Cầm Bảo Bảo đi xuống tàu chiến trước, cô ta cố ý đi nhanh để bỏ Hình Tề lại phía sau.
"Bảo Bảo, chậm chút, đừng ngã", Hình Tề cưng chiều nhìn Hữu Cầm Bảo Bảo, mở miệng nói. Anh ta rất thích cô, có lẽ là không chiếm được nên mới cảm thấy quý.
Hữu Cầm Bảo Bảo ghét anh ta, ngược lại, đã thành một loại chấp niệm với Hình Tề.
"Câm miệng, anh mới là Bảo Bảo, cả nhà anh đều là Bảo Bảo. Cái tên ấy không phải là anh có thể gọi, gọi tôi là cô Hữu Cầm!", chẳng ai ngờ rằng Hữu Cầm Bảo Bảo lại không chút khách sáo quay đầu quát Hình Tề.
Kết quả đã khiến mọi người có mặt ở đây đều chấn động đến mức suýt lọt tròng.
Trước đó, Huyền Sơ Tình từ chối Diệp Lâm đã đủ để người ta kinh ngạc và cảm thấy cô ta bị úng não. Nhưng giờ... Đù mé!
Cô gái trước mặt rất trẻ và rất xinh đẹp, nhưng chắc cũng não úng giống Huyền Sơ Tình quá?
Hình Tề của gia tộc mang dòng máu Chiến cưng chiều cô như vậy? Một kẻ rác rưởi còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Vương như cô mà còn kiêu ngạo, lên mặt? Điên rồi hả?
Đúng thế, Hữu Cầm Bảo Bảo còn chưa phải là Tiên Vương, trước mắt chỉ mới đạt tới cảnh giới Tiên Nhân tầng tám và cũng là người yếu nhất ở đây. Đương nhiên, Hữu Cầm Bảo Bảo cũng rất trẻ, còn chưa đủ 10 ngàn tuổi. Xét về tư chất thì với số tuổi đó đã rất yêu nghiệt, chỉ là so với Hình Tề thì có thể so à?
"Tôi muốn bóp chết con đĩ kia!", Đổng Tinh không nhịn được lẩm bẩm, ghen tỵ muốn chết. Yêu nghiệt cỡ như Diệp Lâm muốn đến gần Huyền Sơ Tình, rồi không thèm để ý, thậm chí là lớn tiếng quát mình, khiến Đổng Tinh không chấp nhận nổi, suýt sụp đổ. Giờ thấy Hình Tề như con chó vẫy đuôi với một người như Hữu Cầm Bảo Bảo, quả thật khiến cô ta phát điên!
Cùng là phụ nữ, sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Ghen tỵ khiến con người ta phát điên.
Con ngươi Đổng Tinh hơi đỏ lên.
"Khụ khụ, mọi người thấy rồi đó, đây là Hữu Cầm Bảo Bảo, vợ chưa cưới của tôi, vẫn còn nhỏ nên hơi kiêu căng tùy hứng, xin lỗi mọi người nhiều", trong bầu không khí yên tĩnh như chết và tràn ngập kinh ngạc, Hình Tề bước xuống tàu chiến, nhanh chóng đuổi theo Hữu Cầm Bảo Bảo rồi đi song song với cô ta, còn cười giới thiệu với mọi người một cách vô cùng khách sáo đầy lịch sự, không có vẻ gì là kiêu ngạo của một yêu nghiệt đỉnh cấp. Khiến người ta cảm thấy Hình Tề còn dễ thân hơn Diệp Lâm và rất có thiện cảm với anh ta.
"Anh Hình khách sáo quá".
"Vợ chưa cưới của cậu Hình thật xinh đẹp".
"Chào anh Hình và cô Hữu Cầm".
...
Mọi người ở đây đều vội vàng chào hỏi, dù họ đều là yêu nghiệt đỉnh cấp, nhưng cũng chia ra ba bảy loại. Mà Hình Tề lại là người đứng ở đỉnh của kim tự tháp. Hình Tề có thể khách sáo như vậy đã khiến mọi người cảm thấy rất hãnh diện, nên cả đám cũng vội khách sáo, hơi hơi lấy lòng đáp lại.
"Câm miệng hộ cái, anh phiền ghê luôn. Đầu tiên, vợ chưa cưới chỉ là bố mẹ tôi nói thôi, tôi không có đồng ý. Thứ hai, Hữu Cầm Bảo Bảo tôi cũng không có kiêu căng tùy hứng, chỉ vì ghét anh nên tính tình mới khó chịu như vậy thôi. Nếu anh cách xa tôi ra một chút thì tôi tin rằng mình sẽ rất dịu dàng", ai ngờ, Hữu Cầm Cầm Bảo Bảo lại vặn lại một câu.
Quả thật là chẳng thèm nể mặt Hình Tề chút nào, mọi người có mặt ở đây đều xấu hổ, thậm chí có người còn không kiềm nổi muốn chửi cho Hữu Cầm Bảo Bảo một trận, đồ được nước làm tới! Vì được cưng nên mới không sợ chứ gì?
Nếu không phải nể mặt Hình Tề thì có ai ở đây lại có thể bỏ qua cho một con nhóc Tiên Nhân tầng tám xấc láo như vậy?
"Bảo Bảo...", Hình Tề bất lực thở dài, định nói gì đó.
"Gọi tôi cô Hữu Cầm".
"Được rồi, cô Hữu Cầm, sư tôn đến từ nền văn minh cấp 1 kia của em thật sự là một kẻ lừa đảo, em còn nhỏ nên bị lừa, cần gì phải...", Hình Tề thở dài, có hơi bất lực nói.
"Sư tôn của tôi không phải là kẻ lừa đảo! Hình Tề, anh thế mà lại dám nói câu đó trước mặt tôi, có giỏi, đợi đến lúc anh thấy tiểu sư đệ của tôi cũng nói xấu sư tôn tôi xem. Tôi chắc chắn cậu ta sẽ chém anh ra làm tám khúc cho coi!", ánh mắt Hữu Cầm Bảo Bảo trở nên sắc bén, vì cô ta không có đủ thực lực, không thì đã ra tay rồi.
"Lại là tiểu sư đệ của em...", cuối cùng, trên mặt Hình Tề cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Vì Hữu Cầm Bảo Bảo nhắc đến tiểu sư đệ của cô ta rất nhiều lần, Hình Tề thật sự có hơi ghen tỵ, thậm chí là xuất hiện sát khí.
"Đúng đó, chính là tiểu sư đệ của tôi, làm sao?", Hữu Cầm Bảo Bảo hừ một tiếng nói.
"Cô Hữu Cầm, em đã nhắc đến tiểu sự đệ của mình rất nhiều lần, vậy có thể nói cho tôi biết tên của cậu ta không?", Hình Tề nghiêm túc hỏi.
Anh ta đã hỏi rất nhiều lần, nhưng Hữu Cầm Bảo Bảo lại không chịu nói.
Đương nhiên sẽ không nói rồi, cô ta biết một số chuyện về Hình Tề, tên này cũng chẳng lịch sự nho nhã như bề ngoài, mà trong xương lại là một kẻ rất tàn nhẫn.
Nếu biết tên của tiểu sư đệ thì lỡ anh ta đến nền văn minh Xương tìm, rồi gây khó dễ cho cậu ta thì sao?
Chương 980: Tới nền văn minh chết Hoang Diệm
Mặc dù Hữu Cầm Bảo Bảo giảo hoạt tùy hứng nhưng cũng không ngốc.
Tiểu sư đệ có yêu nghiệt thế nào thì cũng cần thời gian để trưởng thành, bây giờ không thể để Hình Tề nhắm vào anh được.
"Không dám nói ư?", Hình Tề mỉm cười, mơ hồ trong nụ cười này có ẩn chứa vẻ nghiền ngẫm và tối tăm.
Hữu Cầm Bảo Bảo không lên tiếng, định không thèm để ý đến Hình Tề.
Thế nhưng.
Ngay sau đó, Hình Tề lại phun ra hai chữ: "Tô Minh!"
"Anh...", toàn thân Hữu Cầm Bảo Bảo run lên!! Ngẩng đầu nhìn về phía Hình Tề, cực kỳ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
"Tiểu sư đệ của cô tên là Tô Minh, đúng chứ? Miệng luôn tục nhắc tới tiểu sư đệ tiểu sư đệ, mặc dù cô chưa từng nói ra tên của cậu ta, nhưng nếu tôi muốn biết thì cũng không khó, dù sao tôi đã phái người đi điều tra tỉ mỉ rồi, cô Hữu Cầm không những có tiểu sư đệ, mà còn có hai sư huynh, trong đó có một người tên là Vân Sơn", nụ cười của Hình Tề càng lúc càng trở nên nghiền nghẫm hơn.
"Anh... anh làm gì Vân Sơn sư huynh rồi?", Hữu Cầm Bảo Bảo toàn thân rét lạnh, sợ đến mức không thở nổi. Cô ta vẫn luôn biết Hình Tề trong lòng và bên ngoài không giống nhau, nhưng cũng không ngờ được Hình Tề lại... lại độc ác đến như vậy!
"Vốn dĩ, tôi phái người đi hỏi anh ta, đáng tiếc anh ta không phối hợp, rất cứng đầu. Tôi đành hết cách, cho người dùng biện pháp lục soát thần hồn", Hình Tề nhe răng ra cười.
Hữu Cầm Bảo Bảo lập tức mặt cắt không còn giọt máu! Toàn thân run rẩy, sát ý bùng phát, muốn ra tay ngay lập tức.
Nhưng lúc này, Hình Tề lại nói: "Cô Hữu Cầm không phải đã thích tiểu sư đệ Tô Minh của mình rồi đó chứ?"
Hữu Cầm Bảo Bảo không nói gì, lúc này chỉ còn lại sự phẫn nộ, hoảng loạn và cả sợ hãi đến cực hạn.
Cô ta hiểu rõ, nếu Hình Tề hiện tại dám bộc lộ vẻ mặt thật của anh ta để nói ra hết tất cả, nhất định là có nguyên nhân.
Cô ta gần như đã chắc chắn đoán được, sự sống chết của bố mẹ cô ta thậm chí là tộc nhân, bao gồm sư tôn và cả Cát Tề sư huynh đều đã nằm trong tay và sự kiểm soát của Hình Tề rồi.
Hình Tề quá đáng sợ.
...
Nếu như không phải anh ta chủ động bạo lộ, cô ta căn bản không thể nhận ra được.
Lúc này.
Những người khác có mặt tại đó... ai cũng như đã hóa đá.
Vốn cho rằng cậu Hình Tề chiến huyết của nhà họ Hình là con chó săn mà lại bị một cô gái nhỏ bé như con kiến, tựa hồ chỉ có dung mạo tuyệt mỹ bắt bí.
Ai ngờ được...
Không phải vậy!
Cô ở tầng một, cậu Hình Tề người ta đã đến tầng mười rồi.
Rất đáng sợ.
Quả nhiên, thiên tài cấp bậc thần thoại, yêu nghiệt đỉnh cấp nổi danh trong hơn mười người tại nền văn minh cấp hai đều không đơn giản như vậy.
Có điều, những thứ này không quan trọng, điều quan trọng là cái tên mà Hình Tề và Hữu Cầm Bảo Bảo nhắc tới...
Tô Minh?
Không nghe nhầm đó chứ, là Tô Minh? Cái người mà Huyền Sơ Tình trước đó đã 'bịa chuyện' dựng lên hình như cũng là Tô Minh.
Kỳ lạ thật.
Thật sự trùng hợp vậy sao?
Lẽ nào, thật sự có người tên là Tô Minh này, hơn nữa, đồng thời còn được hai tuyệt sắc giai nhân là vị hôn thê của Hình Tề và cả Huyền Sơ Tình yêu thầm ư?
"Bảo Bảo, yên tâm theo tôi thăm dò nền văn minh chết Hoang Diệm xong, trở lại nền văn minh Hi thì chúng ta sẽ tổ chức đại hôn. Về phần người mà cô gọi là sư tôn đó, cả bố mẹ của cô nữa, tôi đảm bảo đều sẽ vui vẻ chúc phúc cho cô", Hình Tề cười nói.
Hữu Cầm Bảo Bảo chỉ còn lại sự trầm mặc và yên lặng, và cả vẻ mặt tái nhợt đến thất hồn lạc phách.
...
Nền văn minh Xương.
Học viện Hỗn Độn.
"Xuy!"
Thành Hủy Diệt đột ngột bị phong hóa, sụp đổ rồi hóa thành hư vô.
Đồng thời một bóng người đi từ trong thành Hủy Diệt ra.
Chính là Tô Minh.
"Toái Hồn Trảm, Hồn Tù, Yên Hồn Phong Bạo...", Tô Minh lẩm nhẩm tự nói, trong ánh mắt nội liễm thâm thúy đầy vẻ thỏa mãn.
Trong ký ức hồn đạo kiếp trước ước chừng có khoảng bảy loại hồn kỹ. Hơn nữa, mỗi loại đều đã lĩnh hội đến cấp độ viên mãn.
Hấp thụ hoàn toàn ký ức hồn đạo xong, Tô Minh cũng lĩnh ngộ sáu loại hồn kỹ này đến viên mãn như nghi thức xối nước lên đầu Đề Hồ vậy.
Điên cuồng khai thông về mặt hồn kỹ. Từ nay về sau, hồn kỹ sẽ trở thành đại chiêu thường xuyên của anh! Như hổ mọc thêm cánh.
"Tô Minh... cuối cùng anh cũng ra rồi", Mộng Li Khinh Đàn nhanh chóng đi tới, gương mặt tuyệt đẹp dưới khăn che mặt đầy vẻ vui mừng, đã đợi đến mấy ngày rồi.
Đám người Tống Xạ Sơn và Bạch Kiếm cũng hết sức mừng rỡ, mặc dù đều biết Tô Minh vào trong thành Hủy Diệt có lẽ cũng không có nguy hiểm gì, nhưng chưa ra ngoài thì vẫn có chút lo lắng. Bây giờ cuối cùng Tô Minh cũng ra rồi, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.
"Anh!", Tô Ly xúc động lao tới nhanh hơn cả Mộng Li Khinh Đàn, ôm chặt lấy Tô Minh, đôi tay nhõng nhẽo ôm chặt lấy cổ Tô Minh.
"Lớn thế này rồi mà vẫn y hệt như hồi còn nhỏ", Tô Minh cưng chiều gõ vào trán Tô Ly.
"Đau", Tô Ly bĩu môi, hừ một tiếng: "Anh, anh ghét em rồi à?"
"Đúng, ghét em rồi đó", Tô Minh cười nói.
"Hừ", mặc dù biết Tô Minh nói đùa, nhưng Tô Ly vẫn hừ một tiếng, cánh tay đang ôm lấy cổ Tô Minh đồng thời càng siết chặt hơn: "Không buông ra đó, cho anh ghét luôn".
"Được rồi, Khinh Đàn hình như có việc gì", lúc này, Mộng Li Khinh Đàn đã đi tới, Tô Minh không khỏi lên tiếng, Tô Ly mới chịu buông tay ra.
"Tô Minh, tôi quả thật có việc", Mộng Li Khinh Đàn khẽ giọng nghiêm túc nói, sau đó đã kể lại toàn bộ chuyện ở nền văn minh chết Hoang Diệm ra một cách vô cùng tỉ mỉ.
Ước chừng nói đúng trong thời gian một nén hương.
Từ lúc làm sao phát hiện ra nền văn minh chết Hoang Diệm cho tới khi những chuyện đã xảy ra trong nền văn minh chết Hoang Diệm, đều nói ra rất rõ ràng.
"Thuộc tính hỏa sao?", nghe xong, Tô Minh quả thực có hứng thú.
Anh có Thái U Hỏa.
Thái U Hỏa rất mạnh, nhưng hoàn toàn có thể trở nên mạnh hơn!
Dựa theo những gì Mộng Li Khinh Đàn nói thì thuộc tính hỏa trong nền văn minh chết Hoang Diệm có lẽ tương đối khủng bố, hơn nữa, cấp độ rất cao. Nếu như có thể lấy được hạch văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm thì gần như có thể chắc chắn đưa Thái U Hỏa lên một tầng cao mới.
Đối với Tô Minh mà nói đúng là rất có mê lực.
"Vậy thì đi xem sao", cuối cùng Tô Minh đã có quyết định.