Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 986: Hối hận hả?

Thanh kiếm này rất kỳ lạ, nhưng cũng rất mạnh. Vì riêng khí tức thôi đã có thể cảm giác được nó là tổ khí chân chính, mà còn là tổ khí trung phẩm.

Có thể nói, Diệp Lâm cầm nó trong tay đã khiến sức chiến đấu của hắn ta tăng lên 30, thậm chí là 50%.

Và nó tên là Thiên Lộng.

Diệp Lâm cầm kiếm trong tay, khí chất cả người cũng thay đổi. Nếu trước đó, hắn ta mạnh một cách mơ hồ, tản mạn, chấn động tâm thần. Vậy giờ phút này, lại mạnh một cách vô cùng sắc bén, y như biển rộng chợt ngưng tụ thành một giọt nước. Có thể thấy, giọt nước ấy đáng sợ cỡ nào!

Mỗi một tiếng hít thở của Diệp Lâm đều khiến người ta ngửi được mùi vị của kiếm, sắc bén, điên cuồng như muốn xé nát tâm thần.

Hắn ta chỉ đứng ở đó thôi mà mấy cây số xung quanh lại không có pháp tắc hay tiên tắc dám đến gần vì chu vi ấy đã sụp đổ trở thành một khoảng chân không, trông rất kinh khủng.

Hơn nữa, còn có thể cảm giác được cánh tay cầm Thiên Lộng Kiếm của Diệp Lâm bỗng có từng luồng sấm sét màu đen chui ra từ trong da thịt hắn ta. Chúng lượn lờ trên cơ bắp của hắn ta, khiến cánh tay trông cực kỳ rắn rỏi kia càng trở nên cơ bắp cuồn cuộn, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt trời đất.

Những người xung quanh đều trợn to hai mắt, hồi hộp, kích động không thôi.

"Ý cảnh sấm sét cửu đoạn sơ kỳ!"

"Kiếm ý bát đoạn đỉnh phong!"

...

Rất nhiều người đều đã cảm giác được sức mạnh khủng bố mà Diệp Lâm bày ra vào lúc này.

Ý cảnh cửu đoạn, còn là thuộc tính sấm sét. Chỉ riêng điều này đã có thể nói là vô địch trong thế hệ trẻ rồi ấy nhỉ?

Ngay cả Hình Tề, ánh mắt cũng lóe lên vẻ dữ tợn.

Mà kiếm ý bát đoạn đỉnh phong lại càng khoa trương, bản thân nó đã mang tính công kích đứng đầu, cũng khó tăng lên nhất. Rất nhiều kiếm tu, ở tuổi của Diệp Lâm cũng chỉ bồi hồi ở bán bộ bát đoạn, cao lắm cũng là bát đoạn sơ kỳ.

Mà Diệp Lâm lại có kiếm ý bát đoạn đỉnh phong, quả thật là cực kỳ khủng bố.

"Giờ, anh còn tự tin có thể tiễn tôi một đoạn đường không?", dưới vô số tiếng hít sâu và từng ánh mắt hoảng sợ đến tê cả da đầu, Diệp Lâm càng cười một cách ngang ngược, thậm chí có hơi gian tà. Hắn ta cười cợt, nhìn chằm Tô Minh nói.

"Vù, vù, vù, vù...", cùng lúc đó, Thiên Lộng Kiếm trong tay hắn ta bắt đầu run lên, vì nhồi đầy kiếm ý và ý cảnh sấm sét nên đã súc lực chờ phát động, y như một mũi tên sắp rời cung.

"Lui... Lui ra sau một chút...", không ít người bắt đầu lùi lại phía sau, vì dù lúc này Thiên Lộng Kiếm không nhằm vào họ, nhưng khoảng cách khá gần, nên vẫn có áp lực rất lớn. Đặc biệt là một số kiếm tu ở đây, giờ thậm chí họ còn có một loại xúc động muốn quỳ xuống cúng bái.

"Sao không nói gì? Hối hận hả? Ha ha... Có hối hận cũng chẳng thể đổi ý được đâu! Anh phải tiễn tôi một đoạn đường!", thấy Tô Minh không nói gì, Diệp Lâm bỗng giơ Thiên Lộng Kiếm lên.

"Vèo..."

Diệp Lâm chém ra một kiếm.

Kiếm pháp được hắn ta sử dụng là "Thần thông Liệt Kiếm" và là một thần thông kiếm đạo đỉnh cấp. Vả lại, còn bị Diệp Lâm tu luyện tới viên mãn.

Khoảnh khắc khi một kiếm ấy chém ra, rõ ràng vị trí mà mũi kiếm chỉ vào bắt đầu sụp đổ, rồi lan rộng về vòm trời phía trước. Một chiêu như bổ bầu trời thành hai nửa.

Kiếm mang cực kỳ nhanh, nhanh như ảo ảnh! Đan xen hai màu đỏ đen...

Ý cảnh sấm sét cửu đoạn sơ kỳ kết hợp với kiếm ý bát đoạn đỉnh phong một cách hòa hợp, không chút xung đột càng khiến sức mạnh của một chiêu này tăng lên.

Cả hai đều mang tính công kích, giờ xếp chồng lên nhau, khiến khí tức công kích lạnh lẽo đến xương ấy bao phủ đất trời, làm mấy ngàn thiên tài ở đây lập tức không thở nổi, cực kỳ hoảng sợ.

Thậm chí, nhiều người còn nghi ngờ sức mạnh của một chiêu ấy có thể sánh bằng một đòn tấn công mạnh nhất của một tu giả võ đạo có cảnh giới Tiên Hoàng tầng năm hay tầng sáu bình thường.

"Rất mạnh", Hình Tề cũng không nhịn được khen một câu.

"Tiểu sư đệ...", đôi mắt xinh đẹp của Hữu Cầm Bảo Bảo suýt lọt tròng, hoảng sợ, lo lắng như muốn sụp đổ. Cô ta cũng không biết rõ thực lực của Tô Minh, mà chỉ dựa vào phán đoán của mình. Nên khi đối mặt với một kiếm kia, một trăm tiểu sư đệ cũng không đỡ nổi ấy chứ!

Hữu Cầm Bảo Bảo vô thức định giúp Tô Minh, tiếc là thực lực quá yếu, đừng nói giúp, lúc này dưới sự đè nén đáng sợ của kiếm mang kia, cô ta còn không thể nhúc nhích nữa là.

Thoáng chốc, một kiếm cực kỳ sắc bén mang đầy tính công kích đã chém tới trước mặt Tô Minh!

"Thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng", song, Tô Minh cũng không né, vẫn bình tĩnh, chẳng hề sử dụng một bảo vật nào, chỉ nhàn nhạt nói ra mấy từ.

Sau đó... không có sau đó.

Mọi âm thanh như biến mất, vạn vật đều im lặng.

Đặc biệt là kiếm mang của Thiên Lộng Kiếm đang chém tới trước mặt Tô Minh, một giây trước còn xé rách bầu trời, bổ nát mọi thứ, lộ ra sức mạnh đáng sợ như muốn hủy diệt đất trời. Lúc này, lại lập tức bị khóa lại, không thể nhúc nhích tý nào, y như là ảo giác. Mà sự trói buộc ấy kéo dài khoảng hai ba giây... Sau đó, kiếm mang ấy thế mà lại... lại... lại bắt đầu xói mòn, mấp máy, bong ra từng mảng, trông như sắt gặp phải axit sunfuric đậm đặc.

Cái gì?

Cảnh tượng ấy đập vào mắt mọi người khiến họ sững sờ, đầu óc kêu lên ong ong, há hốc miệng.

Chuyện này... chuyện này là sao?

Lại qua thêm mấy giây nữa, Tô Minh chợt thổi một hơi, bỗng chốc, kiếm mang của Thiên Lộng Kiếm đã xói mòn đến cùng cực kia giống như một lớp bụi trên bàn, bị anh thổi bay, chẳng còn lại gì.
Chương 987: Biết co biết duỗi

"Không thể nào!'', Diệp Lâm run rẩy lẩy bẩy, suýt chút nữa là té nhào trên đất.

Không thể chấp nhận.

Thiên Lộng kiếm đã dùng rồi.

Kiếm ý và ý cảnh sấm sét cũng đã dùng rồi.

Thần thông kiếm đạo cũng xuất ra.

Nhưng kết quả...

Ác mộng cũng không đến mức như vậy!

Căn bản là chuyện không có khả năng, sao lại xảy ra rồi?

"Không biết chơi kiếm thì đừng chơi, lại trách sao người khác chán ghét", ngay sau đó, Tô Minh thản nhiên nói, anh hơi nhíu mày. Đúng vậy, đối với người khác, kiếm của Diệp Lâm quả thực đã là vô địch, quả thực là đỉnh phong tu luyện kiếm, nhưng đối với Tô Minh thì... toàn là nhược điểm.

"Mời chết", Tô Minh giơ tay lên chỉ.

Bỗng nhiên.

Kiếm phong màu tím chợt lóe lên rồi biến mất, giống như quang điểm tia la-ze vậy.

Rất khẽ.

Yên lặng.

An tĩnh.

Lúc ẩn lúc hiện.

Linh động.

Không có bất cứ khoảng cách thời gian nào.

Còn nhanh hơn cả thuấn di.

"Phốc!"

Mũi nhọn kiếm phong màu tím trực tiếp đâm vào sâu trong mi tâm của Diệp Lâm.

"Anh... anh... có kiếm... kiếm ý Cửu Đoạn đỉnh phong? Còn cả kiếm... kiếm ý đặc thù?", Diệp Lâm trước khi chết vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi cực hạn đang dừng lại.

Vừa nãy, khoảnh khắc mũi nhọn kiếm ý của Tô Minh bắn ra từ đầu ngón tay, Diệp Lâm theo bản năng muốn đối kháng, muốn chiến đấu, trường hợp xấu nhất cũng là tránh né. Nhưng khi thật sự đối mặt với mũi nhọn kiếm ý đó của Tô Minh, hắn ta không làm được.

Thiên Vẫn kiếm ý Cửu Đoạn đỉnh phong quá đáng sợ.

Khóa chặt, thật sự áp sát khóa chặt.

Diệp Lâm ngoài chờ chết ra thì không còn bất cứ lựa chọn nào khác.

Ngay sát sau đó.

Lặng yên không một tiếng động, Diệp Lâm ngã xuống đất cái rầm, nơi mi tâm có một vệt máu chảy xuống.

Chết!

Cứ... cứ... cứ như vậy mà chết rồi sao?

Toàn tường từng ánh mắt trở nên mờ mịt, sao lại chết được vậy? Diệp Lâm sao có thể chết được?

Nhưng hiện thực đã bày ra trước mắt rồi.

Rất nhanh, có người đã mơ hồ phản ứng lại, hình... hình như vừa nãy, trước khi Diệp Lâm chết có nói phong mang kiếm ý của Tô Minh là... là Cửu Đoạn đỉnh phong?? Còn là kiếm ý đặc thù?

Lập tức, hàng nghìn ánh mắt vội vàng quay ngoắt lại nhìn về phía Tô Minh, kính sợ, sự kính sợ không thể hình dung bằng bất cứ ngôn ngữ nào!

Kiếm ý đặc thù Cửu Đoạn đỉnh phong? Đùa cái gì thế?

Những thiên tài có mặt ở đây đều đến từ nền văn minh cấp hai, nhưng hàng tỷ năm nay trong nền văn minh cấp hai của bọn họ cũng chưa từng nghe nói có một người tu võ nào luyện kiếm mà luyện đến Cửu Đoạn đỉnh phong!

Đây hoàn toàn đã vượt ra khỏi phạm vi võ đạo và kiếm đạo rồi, không phải sao?

"Cậu ta... cậu ta... cậu ta... lại mạnh lên rất nhiều rất nhiều rồi", toàn thân Huyền Tinh Bình lạnh như băng, bị dọa cho sợ hết hồn. Khi Tô Minh ở trong bí cảnh Mai Tiên đã yêu nghiệt đến mức khiến người ta hận nỗi không thể tự sát một vạn lần, hai vạn lần. Vậy mà không ngờ mới qua bao lâu? Tính ngược tính xuôi cũng khoảng nửa tháng là cùng? Sao lại đột nhiên cảm thấy, thực lực của Tô Minh bạo tăng lên không chỉ mười lần nhỉ?

Thực sự quá dọa người rồi.

"Ồ, đúng rồi, trước đó hình như anh đã nói chuyện với tôi, đúng không? Anh nói anh là vị hôn phu của sư tỷ tôi?", ngay sau đó, trong sự tĩnh mịch im lặng như tờ, Tô Minh quay đầu nhìn về phía Hình Tề, cười hỏi.

...

Trước đó, khi Tô Minh còn chưa ra tay với Đồng Tinh và Diệp Lâm, Hình Tề chủ động lên tiếng nói chuyện, khi đó do Tô Minh bận việc ra tay với Đồng Tinh và Diệp Lâm nên đã bỏ qua Hình Tề, không để ý đến anh ta.

Lúc này, đã xử lý xong Đồng Tinh và Diệp Lâm rồi, đương nhiên phải trở lại chủ đề nói chuyện vừa nãy.

Vị hôn phu của sư tỷ sao?

"Đúng đúng đúng, tôi là Hình Tề, vị hôn phu của Bảo Bảo", Hình Tề mặt cười toe toét, đúng vậy, nụ cười tự tin bình tĩnh trước đó đã biến thành cười tươi, hơn nữa rõ ràng còn rất căng thẳng.

Có thể không căng thẳng sao?

Kiếm ý Cửu Đoạn đỉnh phong, còn là kiếm ý đặc thù, chỉ dựa vào mỗi điểm này thôi anh ta gần như có thể dám chắc, bản thân căn bản không phải là đối thủ của Tô Minh.

Mặc dù, anh ta quả thực muốn phát điên rồi! Bản thân là Hình Tề đó! Là truyền nhân dòng chính của gia tộc chiến huyết Hình Tề! Lại không phải là đối thủ của một thanh niên chưa đến 30 tuổi còn chưa đạt đến cảnh giới Tiên Tôn ư?

Nhưng sau khi chứng kiến suốt cả quá trình chiến đấu của Tô Minh và Diệp Lâm thì phàm là anh ta có chút lý trí cũng phải biết, bản thân không phải là đối thủ của Tô Minh, quả thực không phải.

Sớm biết như vậy, anh ta... anh ta căn bản không nên ngả bài với Hữu Cầm Bảo Bảo.

Tinh thần của Hình Tề đã căng thẳng đến cực điểm rồi, thậm chí muốn bỏ chạy. Nhưng anh ta có thể chạy được không?

"Tiểu sư đệ, đừng nghe anh ta nói xằng nói bậy, anh ta rất nham hiểm độc ác, Vân Sơn sư huynh đã phải chịu thủ đoạn thâm độc của anh ta, còn cả sư tôn...", Hữu Cầm Bảo Bảo trực tiếp lên tiếng, kích động đến mức xông đến trước mặt Tô Minh, tóm chặt lấy cánh tay của Tô Minh, nói tiếp: "Tiểu sư đệ, đến bố mẹ của tôi cũng bị anh ta lừa gạt, thậm chí đã bị anh ta khống chế".

"Hừ?", ánh mắt của Tô Minh đột nhiên trở nên rất sắc bén, nhìn chằm chằm thật sâu vào Hình Tề: "Anh còn động đến cả sư tôn của tôi à?"

"Không... không... chỉ... chỉ... chỉ là giám sát thôi", sắc mặt Hình Tề lập tức tái nhợt, nói cũng không nên lời, rất hoảng sợ, đồng thời cũng rất thù hằn, thù hằn với Hữu Cầm Bảo Bảo.

"Hình Tề, trước đó không phải anh rất đắc ý, rất kiêu ngạo sao? Còn nói sư tôn tôi là kẻ lừa đảo, muốn dạy dỗ sư tôn tôi. Còn điều tra tin tức về tiểu sư đệ, còn nói muốn tìm cơ hội giết chết tiểu sư đệ. Bây giờ anh sợ cái gì vậy?", Hữu Cầm Bảo Bảo kích động, quanh co khúc khuỷu như đang nằm mơ, tiểu sư đệ lại... lại đã lớn mạnh đến mức độ này, đến Hình Tề cũng phải sợ. Hữu Cầm Bảo Bảo ngẩng đầu lên, hít thở cũng kích động đến mức run rẩy cả người.

"Không phải, cô Hữu Cầm, cô... cô đừng nói linh tinh, đó chỉ là tôi nói đùa vui thôi...", Hình Tề mặt cắt không còn giọt máu, bây giờ Hữu Cầm Bảo Bảo nói thêm một câu nào là anh ta liền cảm thấy nguy hiểm thêm ba phần, hận không thể lập tức khâu miệng Hữu Cầm Bảo Bảo lại.

Oán hận trong lòng đã dâng lên đến cực điểm. Oán hận với Tô Minh, oán hận với Hữu Cầm Bảo Bảo.

Hình Tề bây giờ chỉ có một suy nghĩ - chạy! Chỉ cần hôm nay có thể sống sót rời khỏi.

Tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội giết chết Tô Minh và Hữu Cầm Bảo Bảo, rửa mối nhục ngày hôm nay.

Hít sâu một hơi, Hình Tề quả thật cũng là một kẻ biết co biết duỗi.

Anh ta lại trước sự chú ý của tất cả mọi người...
Chương 988: Cảnh giới bán bộ Tiên Đế

Bịch!

Quỳ xụp xuống.

Đúng.

Chính là quỳ xuống.

Quả thực kinh động muốn nổ con mắt.

"Cậu Tô, cô Hữu Cầm, là Hình Tề tôi ăn nói thất thố, hiện giờ cảm thấy thật sự hổ thẹn, mong hai người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân! Hình Tề vô cùng cảm kích!", Hình Tề cung cung kính kính nói, trong giọng nói tràn ngập sự cầu xin.

Xung quanh một mảng yên tĩnh.

Từng ánh mắt khinh bỉ đến cực điểm nhìn về phía Hình Tề... Truyền nhân dòng chính của gia tộc chiến huyết đâu rồi, là đây sao? Chiến huyết không phải nên không sợ chết, không phục thì chiến sao?

Vì mạng sống mà lại quỳ xuống, điều quan trọng là đến chiến đấu cũng không dám, quá đáng xấu hổ rồi.

Những ánh mắt lạnh thấu xương khiến Hình Tề quỳ cũng bất an, nhưng anh ta không hối hận.

Đại trượng phu, co được duỗi được, chỉ cần có thể sống tiếp. Thế nào cũng được.

"Sư đệ, giết chết anh ta đi, người này rất nguy hiểm", Hữu Cầm Bảo Bảo nhỏ giọng nói. Mặc dù cô ta tùy hứng, tuy rằng ngoa ngoắt nhưng rất thông minh, cô ta biết rất rõ loại người biết co biết duỗi như Hình Tề thế này lòng dạ rất đáng sợ, càng nguy hiểm hơn. Huống hồ, thiên phú võ đạo của Hình Tề cũng rất dọa người, thả hổ về rừng sẽ là mối hậu hoạn vô tận trong tương lai.

Chính lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên.

"Anh đã giết thập cửu đệ của tôi bên ngoài bí cảnh Mai Tiên, bổn cung đã từng nói, bất luận anh là ai, bất luận anh trốn đến chân trời góc bể, bổn cung cũng phải băm vằm anh ra thành vạn mảnh! Anh nói anh đợi bổn cung tới giết anh! Bây giờ, bổn cung đến rồi!", một giọng nói băng lãnh, thanh thúy đột nhiên vang lên.

Sau đó.

Đập vào mắt là một người phụ nữ.

Toàn thân mặc chiến giáp màu đỏ, rõ ràng là phụ nữ mà lại mặc chiến giáp, nhưng dung mạo tinh xảo, khí chất cao quý lãnh liệt, cho dù một thân chiến giáp nhưng vẫn rất đẹp, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong ánh mắt vừa là sự băng lãnh vừa là sát ý kiên định.

Những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng là người phụ nữ này lại có cảnh giới bán bộ Tiên Đế.

Đúng, trên cảnh giới Tiên Hoàng chính là cảnh giới Tiên Đế trong truyền thuyết.

Mà trong nền văn minh cấp hai, bán bộ Tiên Đế là cực hiếm, muốn đột phá thêm, đạt đến cảnh giới Tiên Đế chân chính thì ý chí văn minh của nền văn minh cấp hai không cho phép.

Hàng ngàn người đến từ mười mấy nền văn minh cấp hai có mặt ở đó gần như cũng không có ai đã từng gặp qua cảnh giới bán bộ Tiên Đế chính hiệu.

Hiện tại... lại được gặp rồi!

Hơn nữa, đối phương còn khuynh nước khuynh thành, tuổi còn không lớn, chỉ khoảng hơn 3 triệu tuổi.

Chấn động! Chấn động đến tận xương tủy...

Trong sự im lặng như tờ, đột nhiên có người kinh hô: "Tam công chúa Huyền Diễm Thiên Lan của Huyền Diễm tiên quốc".

Vừa dứt lời, rất nhiều người lập tức biến sắc.

Bốn chữ Huyền Diễm Thiên Lan này danh tiếng cũng không lớn, ít nhất không phải dạng lớn phổ biến.

Bởi vì, nếu như không phải bạn đến từ dòng chính của những thế lực đỉnh cấp của các nền văn minh cấp hai đỉnh cấp xung quanh thì sẽ không nghe tới cái tên này, nói cách khác là không đủ tư cách để nghe đến cái tên này.

Ví như Huyền Tinh Bình và Huyền Sơ Tình, trên thực tế chỉ biết đến Huyền Diễm tiên quốc chứ không rõ về Huyền Diễm Thiên Lan, bởi vì nhà họ Huyền về mặt ý nghĩa nào đó cũng không đủ tư cách biết đến Huyền Diễm Thiên Lan.

"Là vị Huyền Diễm Thiên Lan mang trong mình Hồng Mông Thể đứng đầu trong thập đại thể chất cấm kỵ đó sao?", Hình Tề quỳ dưới đất đã kích động, kích động đến mức sắp phát điên.

Anh ta có từng nghe nói về Huyền Diễm Thiên Lan.

Chỉ mỗi Hồng Mông Thể đã khiến người ta tuyệt vọng rồi... so với cường độ chiến thể của anh ta thì vượt xa hàng trăm hàng ngàn lần.

Trong gia huấn triệu năm gần đây nhất của nhà họ Hình chiến huyết, nổi bật có một điều - không được chọc vào một người con gái có tên là Huyền Diễm Thiên Lan.

Ngoài ra, có lời đồn, Huyền Diễm Thiên Lan không chỉ đơn giản là tam công chúa của Huyền Diễm tiên quốc, mà dường như bản thân cô ta vỗn cũng là chủ nhân của một nền văn minh cấp hai, cho nên, danh hiệu tam công chúa của Huyền Diễm tiên quốc đối với cô ta mà nói ngược lại là đã đánh giá thấp rồi.

Còn nữa, người ta còn đồn rằng Huyền Diễm tiên quốc hiện tại hoàn toàn là do một mình Huyền Diễm Thiên Lan nói là được, cô ta không phải là quốc chủ của Huyền Diễm tiên quốc nhưng còn hơn hẳn quốc chủ.

Huyền Diễm Thiên Lan cũng là người duy nhất dưới một trăm triệu tuổi mà đã ghi danh lên bảng Vô Thượng do hơn mười nền văn minh cấp hai lân cận liên hợp đặt ra.

Bảng danh sách Vô Thượng bao gồm những lão quái vật đỉnh cấp nhất của ước chừng hơn mười nền văn minh cấp hai, bất kể ai cũng đều là cấp độ bá chủ một phương của nền văn minh, chỉ có 49 vị trí mà thôi.

Từ cổ chí kim đã hơn mười triệu năm rồi, là một danh sách tương đối cổ xưa.

Mà Huyền Diễm Thiên Lan có vẻ như từ lúc ghi danh vào bảng Vô Thượng đến nay vẫn là người duy nhất dưới một trăm triệu tuổi có thể lọt vào danh sách, hơn nữa, dưới một trăm triệu tuổi này chỉ là 3 triệu tuổi, trong danh sách những lão quái vật cấp độ hóa thạch một tỷ tuổi thậm chí hàng tỷ tuổi thì đặc biệt chói mắt.

Huống chi, dù là bảng Vô Thượng thì thứ tự của cô ta cũng không thấp, trực tiếp tiến vào 10 người đứng đầu.

Huyền Diễm Thiên Lan tuyệt đối là một thần thoại về võ đạo.

Dựa theo những tin tức mà Hình Tề biết được, Huyền Diễm Thiên Lan trong thời gian dài đều sống ở hư không, nền văn minh cấp ba gì đó, gần như đã vượt qua tầng lớp của nền văn minh cấp hai rồi.

Không ngờ có một ngày lại được tận mắt nhìn thấy, có thể không kích động sao?

Điều then chốt là vừa hay bản thân đang trong lúc sinh tử thì Huyền Diễm Thiên Lan lại đến, đúng là ân nhân cứu mạng!

Hình Tề đang kích động và run rẩy liền đứng lên, nụ cười tàn nhẫn đó trên gương mặt không thể nào kiểm soát được, nhìn về phía Tô Minh: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm người mà kiêu ngạo quá mức, ắt tai nạn giáng xuống đầu, đến em trai của Huyền Diễm Thiên Lan mà cũng dám giết, thần tiên cũng không cứu được cậu đâu, tiểu tạp chủng!"

Anh ta cố ý gằn mạnh ba chữ tiểu tạp chủng, tràn đầy vẻ oán độc.

Trước đó, vì mạng sống mà anh ta chịu nhục tới cực điểm chủ động quỳ xuống. Bây giờ lấy lại được phong độ, anh ta chờ mong được thấy Tô Minh muốn thảm hại bao nhiêu có thảm hại bấy nhiêu.
Chương 989: Khiêu chiến Huyền Diễm Thiên Lan

"Kính chào Huyền Diễm thần nữ...", cùng lúc đó, gần như tất cả mọi người có mặt ở đấy đều vô cùng kính sợ, gần như đều phải sợ hãi chào hỏi Huyền Diễm Thiên Lan, cực kỳ cung kính.

Còn Huyền Diễm Thiên Lan không hề có phản ứng gì, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh: "Để lại di ngôn đi, bổn cung tiễn anh xuống hoàng tuyền địa phủ, nếu như anh muốn sám hối thì đừng uổng phí sức lực".

Tô Minh nhìn đối diện với Huyền Diễm Thiên Lan, nhìn chằm chằm thật sâu, sâu trong lòng anh cũng rất chấn động,

Đối phương quả thực rất mạnh, trực giác của anh cho biết là một người mạnh đến mức độ nghịch thiên. Có điều, Tô Minh cũng không kém.

Ai sống ai chết còn chưa nói chắc được!

"Có thể cho tôi chút thời gian đã được không, sau khi tôi giết chết tên ác độc này xong thì chúng ta chiến tiếp?", Tô Minh chỉ vào Hình Tề, cười hỏi Huyền Diễm Thiên Lan.

Nháy mắt, toàn thân Hình Tề rét lạnh, sắc mặt lại trắng bệch ra lần nữa, sợ đến mức gần chết, trợn trừng mắt lên: "Cậu..."

"Không thể", thế nhưng, điều khiến người khác bất ngờ đó là Huyền Diễm Thiên Lan lại từ chối.

Bình thường mà nói, trong mắt Huyền Diễm Thiên Lan, Hình Tề e là đến con kiến cũng không bằng, sao cô ta có thể đặc biệt tiện tay bảo vệ Hình Tề chứ?

Rất kỳ lạ.

Đến bản thân Hình Tề cũng hoang mang, không dám tin.

"Tại sao?", Tô Minh thản nhiên hỏi lại.

"Suy cho cùng cũng có mấy phần huyết mạch chiến huyết, dù rất mỏng manh", Huyền Diễm Thiên Lan liếc mắt nhìn Hình Tề, thản nhiên nói.

"Huyền Diễm thần nữ, có tin đồn cô... cô... cô cũng có huyết mạch chiến huyết, là huyết mạch chiến huyết cực phẩm, thật vậy sao?!", Hình Tề kích động chết đi được, kích động đến mức trái tim như sắp nổ tung, đôi mắt như muốn bay ra ngoài.

Huyết mạch chiến huyết không chỉ mỗi nhà họ Hình mới có, chư thiên vạn giới, không biết có bao nhiêu người cũng có huyết mạch chiến huyết? Nếu như Huyền Diễm Thiên Lan có huyết mạch chiến huyết thì cũng không quá ngạc nhiên.

Huyền Diễm Thiên Lan không để ý đến Hình Tề.

Trên thực tế, cô ta không có huyết mạch chiến huyết, cô ta có Hồng Mông Thể lại càng không coi trọng huyết mạch chiến huyết, cho dù đó là huyết mạch chiến huyết cực phẩm trong truyền thuyết.

Cô ta chỉ là do quen biết với một vị lão tổ tông của nhà họ Hình nên thuận tay cứu Hình Tề một mạng, trả lão tổ nhà họ Hình kia một ân tình mà thôi.

Có thể nói Hình Tề đã nghĩ nhiều rồi.

"Tiểu tạp chủng, tuyệt vọng chưa? Ha ha... muốn giết chết anh đây ư? Anh đây mạng chưa tuyệt đâu! Tôi có thể bảo đảm với cậu, đợi sau khi cậu chết, tôi nhất định sẽ thiên đao vạn quả lão già Ninh Triều Thiên đó!", Hình Tề khàn khàn quát nói, oán độc và dữ tợn, còn cả kích động, gương mặt đã trở nên hơi chút méo mó.

Tô Minh mặt không biến sắc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Huyền Diễm Thiên Lan đã lạnh lùng hơn rất rất nhiều.

Nếu như Huyền Diễm Thiên Lan đồng ý để anh giải quyết Hình Tề trước, anh sẽ có điều cảm kích, dù sau đó có chiến đấu sống chết với Huyền Diễm Thiên Lan, nếu như tâm trạng tốt thì không biết chừng còn có thể cho Huyền Diễm Thiên Lan chết nhẹ nhàng chút.

Không ngờ...

"Mời, không chết không xong", Tô Minh hít sâu một hơi, giơ tay lên bày ra dáng vẻ xin mời.

Xung quanh một mảng náo động hít ngược khí lạnh.

Trời ơi.

Tô Minh thật sự dám mời Huyền Diễm Thiên Lan đánh một trận ư?

Mọi người đều cho rằng, bị Huyền Diễm Thiên Lan nhắm trúng, bị một vị bán bộ Tiên Đế nhắm trúng nghĩa là bản thân trực tiếp từ bỏ, tự sát cho xong, đây lại... lại... lại thật sự có dũng khí khiêu chiến?

Huyền Diễm Thiên Lan nhìn sâu về phía Tô Minh.

Cũng khá kinh ngạc và kính phục.

Bởi vì, có lẽ Tô Minh là người trẻ tuổi đầu tiên đối mặt với cô ta mà không có bất cứ sự sợ hãi nào thậm chí còn dám khiêu chiến mà cô ta gặp trong mấy năm nay, huống hồ, còn chưa tới 30 tuổi.

Trong lòng cô ta có chút tán thưởng. Nhưng, nên giết thì vẫn phải giết, suy cho cùng, đối phương đã giết chết em trai ruột của cô ta, thù này không đội trời chung.

Ngay sau đó.

Dù sao đã hạ sát tâm, đột nhiên, khí tức trên người Huyền Diễm Thiên Lan được phóng thích ra!

Trong nháy mắt.

Bầu trời đảo ngược.

Hư không xé vỡ.

Vạn vật hỗn độn.

Hết thảy chân không.

Lấy Huyền Diễm Thiên Lan làm điểm bắt đầu, phạm vi xung quanh hàng trăm ngàn mét gần như không có một ngọn cỏ, chỉ có băng hàn lạnh thấu xương, chỉ có ý cảnh sát đạo.

Vỏn vẻn khí tức của Huyền Diễm Thiên Lan thôi đã khủng bố đến mức khó có thể tưởng tượng rồi...

Những người có mặt ở đây đều là những thiên tài yêu nghiệt đỉnh cấp, hơn nữa gần như ai ai cũng nắm trong tay chí bảo, thậm chí còn có người bảo vệ bên cạnh, bằng không vào khoảnh khắc mà Huyền Diễm Thiên Lan phóng thích khí tức vừa nãy áng chừng đã có thể giết chết 90 phần trăm võ giả có mặt ở đó rồi.

Vì vậy mà lúc này, hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt có người thì trọng thương, có người thì bay ngược về sau, có người thổ huyết, thậm chí còn có người căn cơ võ đạo đã hơi chút nứt vỡ!

Nhưng không một ai dám có bất cứ nửa lời oán thán.

Chỉ có sự sợ hãi đến cực hạn.

Chỉ có sự kính sợ đến cực hạn.

Chỉ có run rẩy lẩy bẩy.

Cũng may, Huyền Sơ Tình, Mộng Li Khinh Đàn, Hữu Cầm Bảo Bảo đều được Tô Minh đặc biệt quan tâm, cho nên ba người con gái đều không bị chút thương tổn nào.

"Không tệ", giọng nói thanh thúy đó của Huyền Diễm Thiên Lan lại trầm bổng, khen ngợi Tô Minh một câu.

Vừa nãy, khi cô ta phóng thích khí tức, mặc dù dao động hướng về bốn phương tám hướng, nhưng trên thực tế thì chỉ chủ yếu nhằm vào Tô Minh, một mình Tô Minh đã gánh vác khoảng trên dưới 7 phần khí tức trấn áp vừa nãy của cô ta.

Toàn diện trấn áp.

Hơn nữa, ý cảnh sát đạo trong khí tức còn đã đạt đến cấp bậc Cửu Đoạn trung kỳ.

Dưới tình huống này, đổi lại là một Tiên Hoàng tầng ba tầng bốn bình thường thì có thể đã bị trọng thương thậm chí còn đã trực tiếp tử vong.

Tô Minh lại mảy may không chút sứt mẻ, đến lông mày cũng không hề nhíu lại.

Quả thực không tệ.

Đúng lúc này, thân hình Tô Minh chợt biến mất! Bốc cháy biến mất.

Vô thanh vô tức, chỉ có mảnh nhỏ không gian đang bập bềnh, nhanh đến cực điểm, anh nhào về phía Huyền Diễm Thiên Lan.

Anh muốn cận chiến.

Trong một phần một vạn hơi thở, anh gần như đã đứng trước mặt Huyền Diễm Thiên Lan.

Thế nhưng.

Cũng đúng khoảnh khắc này...
Chương 990: Bất ngờ

Cơ thể Tô Minh lập tức khựng lại.

Dường như bị một sức mạnh vô thượng nào đó trói buộc kéo lại.

Có thể thấy rõ, xung quanh cả người Tô Minh giống như có thêm một dải đai không gian màu bạc lượn lờ tràn ngập, linh động, nhộn nhạo.

“Ánh mắt không tệ, cận chiến thực sự là điểm yếu của tôi. Nhưng tiếc quá, anh đã tới gần rồi sao? Quy luật không gian? Thế gian này cũng đâu phải chỉ có một mình anh nắm giữ quy luật không gian!”, Huyền Diễm Thiên Lan nhàn nhạt nói.

Lời nói vừa dứt.

Dải đai không gian kia trói Tô Minh lại, bắt đầu siết chặt.

Dần dần quấn chặt lên đến cổ anh.

Trông có vẻ chỉ là không gian vô hình nhưng trên thực thế dải đai không gian này chính là thần thông không gian mạnh mẽ dị thường, hơn nữa còn là đai không gian được hình thành từ quy luật thời gian với cấp bậc cửu đoạn sơ kỳ.

Rất mạnh!

Thêm nữa chỉ mới giao thủ một hai chiêu, dường như Huyền Diễm Thiên Lan còn đang làm nóng người, không hề rời khỏi vị trí mà đã bày ra hai loại quy luật khiến cho người ta sợ hãi.

Một là ý cảnh sát đạo, đạt tới cửu đoạn trung kỳ.

Một là quy luật không gian, đạt tới cửu đoạn sơ kỳ.

Tuy nói chỉ với hai quy luật như vậy nhưng mà trong lớp người trẻ tuổi, không có lấy vài người có thể đồng thời nắm giữ hai thứ.

Huyền Diễm Thiên Lan mạnh thực sự.

Trong chớp mắt.

Dải đai không gian kia gần như đã siết chặt cổ Tô Minh.

Có điều an lại không hề lo lắng sợ hãi chút nào, tùy ý giơ tay lên, ngón trỏ điểm ra một ngọn lửa lách tách.

Nhẹ nhàng đốt đứt đai không gian.

Cùng lúc đốt cháy, Tô Minh bước ra một bước.

Vung một nắm đấm.

Trông như một đấm nhưng thực tế chính là trăm quyền ngưng kết trong chớp mắt, sức mạnh khủng bố từ nắm đấm vừa rồi chấn động, tràn ra khiến cho cả trời đất rung chuyển ầm ầm. Sức mạnh phủ xuống và ngưng tụ vô cùng dọa người. Chân không bắt đầu chìm xuống giống như muốn sụp đổ…

Quyền ấn không lớn nhưng chính vì điều đó mà một quyền này mới đáng sợ. Bởi vì với sức mạnh tương tự, phạm vi tấn công và diện tích càng nhỏ thì càng có lực công kích kinh người.

Đây là sau khi Tô Minh hấp thu ký ức võ đạo của kiếp trước đã có sự tiến bộ vượt bậc với sự khống chế sức mạnh mới, có thể đánh ra một quyền ấn theo ý mình như vậy.

Đương nhiên sức mạnh của một quyền này đã vượt qua mức 150 long lực, gần như đã sắp đạt tới mức 160 long lực.

Đấm ra một quyền như vậy, quyền ấn còn chưa đập lên người Huyền Diễm Thiên Lan, chỉ mới ở trước mắt cô ta nhưng gần như mấy trăm cây số không gian hư thực đằng sau cô ta đều đã hóa thành tro bụi.

“Chém!”. Sâu trong đôi mắt xinh đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan hiện lên một tia khiếp hãi nhưng cũng chỉ là một chút khiếp hãi mà thôi, sau đó lại tiếp tục là vẻ mặt không cảm xúc. Cô ta giơ tay lên, nắm chắc thanh loan đao màu máu trong tay, cánh môi đỏ khẽ mở, tia sáng màu tím trong lòng bàn tay tuôn ra, Tiên Nguyên rót vào trong loan đao, loan đao rung lên chấn động, vô cùng sắc bén mà chém ra một đao.

Không hề có bất kỳ khoảng cách thời gian nào.

“Xoẹt…”

Một quyền ấn kia của Tô Minh lập tức bị chém toạc, rõ ràng đã bị bổ đôi.

Đồng thời ánh đao kia cũng lao đến nghênh đón trực diện với Tô Minh.

Nó ép buộc sát sao khiến cho Tô Minh chỉ có thể nghiêng người. vốn dĩ đã sắp bước ra một bước thân thể tiến lên đi vào phạm vi cận chiến, nhưng giờ phút này đối mặt với một đao lạnh lẽo quỷ dị, sát ý cực mạnh khiến cho người ta dựng hết tóc gáy, anh cũng chỉ có thể dừng hành động bước lên trước lại để nghiêng người né tránh.

Nhưng mà.

Vừa mới nghiêng người.

Nguy hiểm!

Tô Minh cảm nhận được sự nguy hiểm giống như bị đâm vào thần hồn.

Hoàn toàn theo bản năng, tay trái của Tô Minh biến ra một chỉ kiếm vung ra hai bên trái phải.

“Hừ!”, Huyền Diễm Thiên Lan càng kinh ngạc hơn, không ngờ Tô Minh lại kịp phản ứng lại? Không thể tin nổi!

Đầu tiên cô ta dùng một đao chặt đứt quyền ấn của Tô Minh, sau đó ánh đao đi trước ép Tô Minh nghiêng người phòng thủ. Với tình huống này, lấy thân pháp Lưu Quang và quy luật không gian thần thông cửu đoạn sơ kỳ điều khiển cơ thể, có lẽ chỉ cần thời gian cực kỳ ngắn ngủi bằng một phần vạn của giây mà thay đổi phương hướng tấn công, lại phối hợp thêm với quy luật ẩn nấp cửu đoạn sơ kỳ, tạo thành sự tấn công đột ngột, quả thực so với đánh lén còn bất ngờ hơn.

Với tình huống như thế này…

Vậy mà Tô Minh vẫn đối phó được?

Quả thực khó mà tin nổi…

Loại phương thức chiến đấu mang tính liên tiếp này là tự bản thân Huyền Diễm Thiên Lan ngộ ra, có thể nói là một kỹ thuật chém giết liên hoàn, nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại cần đủ loại quy luật, thân pháp, võ kỹ, đao pháp,… với yêu cầu rất cao.

Cô ta cũng phải luyện tập mấy chục vạn năm mới có được trình độ hoàn hảo như thế này.

Từ lúc nắm giữ hoàn chỉnh, thuật chém giết liên hoàn như vậy cô ta chưa bao giờ thất thủ, cho dù là đối mặt với lão quái vật siêu cấp Bán bộ Tiên Đế cùng cảnh giới với mình thì cô ta cũng có thể một chiêu giết chết đối phương. Nhưng không ngờ khi sử dụng với người trẻ tuổi chưa đến ba mươi tuổi này lại có sơ sót.

Có điều.

Cũng chỉ là sơ sót thôi!

Cho dù Tô Minh phản ứng được, xuất ra một chiêu thức chỉ kiếm ngăn cản thì có thể ngăn cản nổi hay sao? Phải biết rằng với đao ý, cô ta đã đạt tới mức cửu đoạn hậu kỳ, cực kỳ lớn mạnh.

Một đao như vậy phối hợp với đao pháp thần thông, còn cả Tiên Nguyên Bán bộ Tiên Đế thêm vào thì sẽ khủng khiếp đến mức nào, tự bản thân cô ta rõ nhất.

Cô ta tự tin chắc chắn cho dù Tô Minh dùng chỉ kiếm ngăn cản cũng chỉ là châu chấu đá xe.

Đáng tiếc...

Đây chỉ là suy nghĩ của bản thân Huyền Diễm Thiên Lan.

Chớp mắt tiếp theo.

“Keng!”

Âm thanh chói tai bất ngờ vang lên.

Cùng với âm thanh đó…

“Không thể nào!”. Đôi mắt xinh đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan đã không chỉ là sự kinh ngạc mà đôi mắt đẹp rung lên kịch liệt, môi đỏ khẽ hé mở, tỏ ra cực kỳ kinh sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK