Bên dưới độ sâu ngàn mét của Tây Lâm Sát trận, Tô Minh đang nhìn chằm chằm vào Ma La Kiếm trên tay mình.
“Vật báu như này, tiếc rằng hiện giờ mình quá yếu, yếu đến nỗi không thể dùng nổi”, Tô Minh lẩm bẩm với giọng nuối tiếc.
“Nhưng mình tin, chắc chắn sẽ có một ngày thực lực của mình sẽ tăng lên đến mức có thể dùng được kiếm này. Sau đó sẽ mở được các đường đi phía bắc và phía đông”, Tô Minh đi ra khỏi đường đi phía tây, càng lúc càng mong đợi.
Có được thu hoạch từ con đường bên cánh cửa phía tây và phía nam, có thể đoán được lối đi phía bắc và phía đông chắc chắn không đơn giản.
Tô Minh lại bắt đầu ra tay, vẫn là kiếm.
Sau đó, mất tầm năm tiếng, lối đi phía bắc cũng được mở ra.
Vừa mở ra là một màu đen ngòm nhức mắt ập đến.
Vì Tô Minh có kho tàng huyết mạch nên thị lực vô cùng khủng khiếp, vì vậy ở trong bóng tối anh cũng có thể nhìn như ban ngày.
Như bóng tối trước mặt đúng là khó hình dung.
Đến bản thân Tô Minh giơ năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy gì.
Đúng lúc này…
“Cái gì vậy?”, sắc mặt Tô Minh đột nhiên tái nhợt, anh theo bản năng nhìn xuống ngực mình.
Trước ngực mình là một thanh kiếm, một thanh kiếm mỏng màu đen.
Kiếm mỏng đâm vào ngực anh, máu từ kiếm chảy xuống.
Còn trước mặt anh hiện giờ là một người- người kim loại toàn thân đều là màu đen.
Người này sống động như thật, không có bất cứ gì khác biệt với người bình thường. Bất luận là cánh tay, chân hay ngũ quan, gương mặt, mọi thứ đều giống như người thật.
Nhưng người này không có hơi thở của sự sống và khí huyết, là khí tức của kim loại, toàn thân một màu đen sì.
Đây là một con rối kim loại.
“Năng lực ẩn giấu khủng khiếp!”, Tô Minh lẩm bẩm, anh cảm thấy vô cùng chấn động và kinh ngạc.
Phải biết rằng, sau khi khởi động được một chút kho tàng huyết mạch thì trực giác và năng lực phản ứng của anh vô cùng khủng khiếp.
Trong tình huống bị đánh lén như này mà Tô Minh hoàn toàn không biết gì, đủ thấy con rối kim loại này ẩn giấu năng lực mạnh đến mức nào?
Nhưng cũng đúng lúc này, con rối kim loại ở trước mặt đột nhiên dừng lại, giống như cỗ máy bằng điện đột nhiên dừng lại.
“Cũng may hình như con rối kim loại này trải qua năm tháng dài nên tiêu hao 99% năng lượng trong cơ thể rồi, vì vậy lúc con đường bên cánh cửa phía bắc được mở ra, mặc dù nó có thể ra tay nhưng cũng chỉ phát huy được một nửa chiêu thôi”.
Tại sao lại gọi là nửa chiêu? Bởi vì, mặc dù kiếm đánh lén của nó đâm vào ngực Tô Minh nhưng lại đâm không chuẩn.
Lưỡi kiếm vừa đâm vào trong ngực, chỉ còn cách vị trí của tim gần 2cm nữa thì đột nhiên dừng lại.
Tất nhiên, chỉ như vậy thôi cũng khiến toàn thân Tô Minh toát mồ hôi rồi.
Cũng vì mình có kho tàng huyết mạch, có được khả năng phục hồi vết thương rất tốt nên chỉ cần tim mình không bị đâm nát, chỉ một vết thương nhỏ ở tim thì mình sẽ không chết được.
Nếu đổi lại là người khác, không có kho tàng huyết mạch mà tim có một vết thương nhỏ thì cũng chết chắc rồi?
“Coi như vẫn giữ được tính mạng”, Tô Minh nuốt nước bọt, nói.
Tô Minh có thể đoán được thực lực của con rối trước mặt ít nhất cũng phải gấp trăm thậm chí vài trăm lần của mình.
Con rối mạnh đến nỗi bản thân Tô Minh còn không biết nó ở cảnh giới nào nữa.
Nếu con rối này có thêm một chút năng lượng hoặc ra thêm một chiêu nữa thì chẳng phải mình sẽ hóa thành tro luôn sao?
“Con rối này có thể nhận ra chủ của mình không? Nếu như nó vô chủ thì sao?”, một giây sau, vết thương ở ngực Tô Minh đã hoàn toàn hồi phục, nhưng con rối kia đã nằm trên đất.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra, thanh kiếm mỏng màu đen trong tay con rối lại hợp nhất với thân người nó.
Ngoài ra, trên thân con rối được tạo thành từ những mảnh kim loại nhỏ, tổ hợp của các kim loại cũng khá tinh xảo và phức tạp khiến người ta phải kinh ngạc.
“Biết đâu con rối này không phải là vật ở trái đất này”, Tô Minh ngồi xuống nghiên cứu kỹ con rối, một lúc lâu mới thở dài một cái, nghĩ.
Sau đó anh đi tìm phòng chính của con rối đó.
Anh từng đọc qua về con rối như này trong một cuốn sách cổ mà ông lão sưu tầm được, vì vậy cũng có hiểu biết đơn giản về nó.
Con rối phức tạp và mạnh hơn nữa thì đều có phòng chính.
Một khi tìm thấy phòng chính thì có thể xác định được con rối này có chủ nhân hay không?
Sau đó Tô Minh mất một tiếng mới tìm được một kết cấu nhỏ trong một đường may dưới nách trái của nó. Lúc mở ra thì két một tiếng, sau đó chân phải của nó bật ra một hộp bí mật hình vuông.
“Vô chủ!”, Tô Minh nhìn hộp bí mật với tâm trạng căng thẳng và mong đợi.
Trong hộp bí mật có một cái lõi, nhưng lõi đó hoàn toàn trống không như một tờ giấy trắng.
Điều này chứng tỏ con rối này không có chủ.
Bởi vì cái lõi này cả đời chỉ nhận một người chủ mà thôi.
Chỉ cần con rối này từng nhận chủ nhân khác thì nó sẽ không có giá trị gì với Tô Minh.
Thật không ngờ…
Tô Minh không do dự mà cắn vào ngón tay mình, một giọt máu chảy ra, sau đó nhỏ trên lõi đó.
Trong chớp mắt, trên lõi màu trắng trống không đó lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Cái lõi này biến thành màu đỏ tươi.
Tô Minh cảm nhận được mình và con rối này đã có mối liên hệ.
Điều khiến Tô Minh kinh hãi hơn là một giây sau, cả phòng chính còn có hộp bí mật, còn có kết cấu để mở ra. Nhưng tất cả đều bị đông đặc và biến mất, hòa vào với những kim loại khác trên người con rối này.
“Quả nhiên là lần đầu nhận chủ”, Tô Minh vui mừng nói: “Hơn nữa, hiện giờ hộp bí mật, phòng chính và kết cấu đều biến mất, sau này nếu như có ai lấy được con rối này, muốn phá bỏ mối liên hệ giữa mình và nó cũng không được”.
Chương 242: Thiên nữ Tạo Hóa
“Sau này, hoặc là con rối này bị người ta tiêu diệt hoàn toàn hoặc là mình bị người ta giết chết, còn không thì con rối này mãi mãi thuộc về mình”, trên mặt Tô Minh nở nụ cười.
Lần này lại có thu hoạch lớn rồi!
“Có con rối này, chẳng phải mình sẽ là vô địch sao?”
Rất nhanh, Tô Minh lại ngây người ra bởi anh đã quên mất một việc.
Đó chính là…
Con rối này cần có năng lượng linh khí.
Nó giống như một cỗ máy cần phải có điện thì mới hoạt động được, nếu không thì cũng vứt đi.
Hơn nữa, dựa vào mối liên hệ giữa mình và con rối này thì có thể biết được, dùng đến nó một phút thì cần mất 100 viên linh thạch cực phẩm.
Đúng vậy!
Linh thạch cực phẩm!
“Linh thạch cực phẩm?”, Tô Minh từng đọc cuốn sách cổ mà ông lão sưu tầm, trong đó có viết linh thạch được chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và thần phẩm.
Tỉ lệ hoán đổi là 1: 100
Mà linh thạch ở Huyền Linh Sơn toàn là linh thạch hạ phẩm.
Kể cả là linh thạch hạ phẩm thì cũng chẳng lấy được mấy viên ở chỗ thế lực hạng một ở Huyền Linh Sơn, chứ đừng nói đến các thế lực hạng hai hạng ba.
Linh thạch hạ phẩm được coi là bảo bối hiếm có ở Huyền Linh Sơn.
Vậy thì 100 viên linh thạch cực phẩm tương đương với bao nhiêu? Bằng 10000 viên linh thạch thượng phẩm, bằng 1 triệu viên linh thạch trung phẩm, bằng 100 triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Lúc này Tô Minh muốn chửi tục cũng không được. Lật tung cả trái đất này lên cộng hết lại cũng không tìm nổi 100 triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Nói cách khác, nếu như tất cả các thế lực trên trái đất này bỏ hết linh thạch trong tay mình ra, thậm chí là đào cả linh mạch ở sâu trong lòng trái đất cũng chẳng đủ để kích hoạt nổi con rối này một phút.
Tô Minh há hốc miệng kinh ngạc.
“Thứ này cả đời mình có cơ hội kích hoạt thử một lần không?”, Tô Minh cười khổ lẩm bẩm: “Xem ra, trước đó con rối này còn không có nổi 0,001% năng lượng còn lại trong người nó chăng? Vì vậy mới huy động một chút năng lượng trong người nó thôi, nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi?”
“Thu!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, sau đó thu con rối này vào trong nhẫn không gian.
Mặc dù không dám mong đợi sẽ dùng được con rối này nhưng ngộ nhỡ được thì sao?
Ngộ nhỡ sau này mình phất lên thì sao? Mình trở thành vị thần mạnh nhất trong vạn giới thì sao? Ngộ nhỡ mình dùng được nó thì sao?
Con người cũng phải có ước mơ chứ.
Sau đó Tô Minh cẩn thận đi vào bên trong con đường ở cánh cửa phía bắc, nhưng từ đầu đến cuối anh không phát hiện ra cái gì.
“Xem ra bảo bối trong con đường phía bắc chỉ có mỗi con rối kim loại màu đen thôi. Đặt cho nó cái tên vậy, sau này gọi nó là Hắc Khôi”.
Tô Minh đi ra con đường đó để đến trước cửa đá của con đường phía đông.
“Con đường cuối cùng rồi, hy vọng có chút thu hoạch”, Tô Minh lẩm bẩm.
Nói ra cũng phiền lòng thật!
Ma La Kiếm tạm thời không dùng nổi ở ba cánh cửa trước đó, Hắc Khôi cũng tạm thời không dùng được.
Mặc dù mình hiểu được ‘tuyệt mệnh phong vân’- chiêu đầu tiên của Thiên Vẫn Kiếm nhưng vẫn chưa thể nắm bắt và vận dụng nó trong thời gian này.
Điều đó có nghĩa là hiện giờ không thể dùng được đồ tốt gì từ ba cánh cửa trước đó.
Sau đó, Tô Minh tốn mất 5 tiếng, cuối cùng cũng phá được cửa đá ở phía đông.
Vừa mở ra thì đột nhiên một bóng hình phiêu bồng như tiên nữ lao tới.
Tốc độ không nhanh nhưng kỳ lạ là Tô Minh cũng không tránh được.
Không chỉ không tránh được mà lúc này Tô Minh cũng có chút mất hồn. Bởi vì đối phương quá đẹp.
Một vẻ đẹp khó có thể hình dung.
Vẻ đẹp không dùng từ gì để diễn tả nỗi.
Một vẻ đẹp khiến người khác tự ti và chấn động.
Tô Minh trơ mắt nhìn cô gái mặc váy dài màu trắng đẹp đến mê người. Cô ta giống như làn khói bay về phía mình rồi lao đến lông mày trên mặt anh.
“Thứ gì vậy?”, sắc mặt Tô Minh tái nhợt, lẩm bẩm: “Mau tránh ra!”
Tô Minh ôm chặt đầu mình, thậm chí còn đập lên trán.
Đúng là có chút hoảng loạn.
Tận mắt nhìn thấy một người bay lơ lửng như một làn khói lao vào cơ thể mình, nếu đổi lại là người khác thì cũng kinh hãi.
“Đúng là yếu không thể tả nổi”, đồng thời lúc này, trong đầu Tô Minh vang lên một giọng nói.
Giọng nói mềm mại như búp bê nhưng lại vô cùng cao quý. Chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ khiến người ta hình dung ra vẻ đẹp tuyệt sắc.
“Cô… Cô… Chính là cô gái mờ ảo ban nãy?”, Tô Minh giật mình, cẩn thận hỏi, giọng nói vô cùng run rẩy, trên mặt toát hết mồ hôi: “Cô ở trong cơ thể tôi rồi ư?”
“Bổn cung chính là thiên nữ Tạo Hóa”, cô gái thản nhiên nói.
Thiên nữ Tạo Hóa? Nghe cái tên có vẻ kêu như chuông nhưng Tô Minh không biết thiên nữ Tạo Hóa này là thế lực gì và đến từ đâu?
“Thiên nữ tiền bối! Cô là người hay là quỷ? Có thể rời khỏi cơ thể tôi không?”, Tô Minh nói với kiểu thương lượng. Trực giác nói cho anh biết, đối phương vô cùng mạnh, mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được.
“Không được!”, thiên nữ Tạo Hóa phủ định luôn: “Hiện giờ chỗ bổn cung chỉ còn lại một linh hồn, cần một nơi có thể tĩnh dưỡng. Vừa hay trong cơ thể anh khá lý tưởng. Yên tâm, bổn cung sẽ không cướp mất nhận thức của anh đâu. Bởi vì linh hồn của anh cũng không trụ được khi tôi cướp mất đâu”.
“Nhưng mà thưa thiên nữ tiền bối, cô không thể đến nơi khác tĩnh dưỡng sao?”, Tô Minh cười khổ nói.
Tự dưng có thêm một lão quái vật siêu cấp ở trong nhận thức và linh hồn mình, đúng là…
Không yên tâm cho lắm.
Áp lực quá lớn.
“Không được!”, thiên nữ Tạo Hóa không khách khí nói: “Máu tươi của anh cũng thú vị đấy, bổn cung không thể nhìn thấu được. Vì vậy bổn cung đoán anh không phải người đơn giản, vì vậy mới muốn tạm thời tĩnh dưỡng ở đây. Nếu đổi là người khác thì họ không xứng. Yên tâm đi, nếu bổn cung đã chọn tĩnh dưỡng trong linh hồn của anh thì nhất định sẽ cho anh một ít lợi ích, không chiếm không đâu”.
Dường như để chứng minh là mình sẽ cho Tô Minh lợi ích gì đó nên một giây sau trong đầu Tô Minh đột nhiên xuất hiện một nguồn thông tin.
“Đại hoang vu quyền?”
“Đế cấp?”
Tô Minh giật mình.
Và cũng có chút hoang mang.
Chương 243: Thiên nữ Tạo Hoá
Phải mất mấy phút sau, anh mới lấy lại bình tĩnh nhưng suy nghĩ lại trở nên run rẩy.
Phẩm cấp võ kỹ gồm nhân, hoàng, huyền, địa, thiên...
Sau thiên là gì, anh cũng không rõ.
Cấp đế này, nhất định là xếp sau thiên?
“Tiền bối, cấp đế cao hơn cấp thiên không?”, Tô Minh cẩn thận đặng hỏi, hơi thở có chút ngập ngừng, trì độn.
“Cấp thiên là cái thứ rác rưởi gì chứ? Sau cấp thiên là cấp thần, sau cấp thần là cấp thánh, sau cấp thánh mới là cấp đế”, Thiên nữ Tạo Hoá tức mình nói: “Anh bây giờ còn quá yếu, không thích hợp tu luyện những võ kỹ, công pháp mà bổn cung đang sở hữu, võ kỹ mức thấp nhất mà bổn cung có thể tìm thấy chính là “Đại hoang vu quyền”, miễn cưỡng thì bây giờ cũng có thể tu luyện chiêu đầu tiên trong bộ quyền pháp này”.
Tô Minh nín thở.
Mẹ kiếp!
Lại gặp đúng phải quái vật đáng sợ!
“Bây giờ, bổn cung sẽ nghỉ ngơi một lúc trong thần hồn thức hải của anh, không vấn đề gì chứ? Ngoài bộ “Đại hoang vu quyền” này ra, nếu có thời gian, bổn cung sẽ đích thân chỉ dạy cho anh”.
“Không vấn đề gì, cô...cô muốn nghỉ ngơi trong đó bao lâu cũng được”.
Tô Minh thật sự đã biến thành tên đệ tử sùng bái vô điều kiện rồi!
Chỉ cần mang ra một cuốn bí kíp võ công cấp đế, đổi lại là ai thì cũng sẽ trở nên như vậy mà thôi!
Võ kỹ cấp đế là thế nào ư? Nó giống việc bạn bống nhiên được một mỹ nhân quẳng cho 100 tỉ, sau đó còn nói muốn ở chung với bạn, có 100 tỉ trong tay, dẫu có biến thành kẻ cuồng si thì đã sao chứ?
Huống hồ, Tô Minh còn nghi ngờ, mỹ nhân tuyệt thế này, nếu như còn ở thời kỳ đỉnh cao, có lẽ chỉ cần một ánh mắt thôi, cũng đủ huỷ diệt cả gần chục cái trái đất rồi!
Nếu người ta đã để ý tới mình, thì bản thân cũng chẳng có tư cách mà từ chối!
Cho dù đối phương bây giờ chỉ còn lại là một mảnh thần hồn, nhưng nếu muốn giết chết mình cũng dễ như trở bàn tay!
“Được rồi, bổn cung cần phải nghỉ ngơi đã, anh lo mà tập luyện nâng cao năng lực bản thân đi, mau chóng rời khỏi cái cấp độ thấp nhất này đi, nhanh nhanh mà thăng lên cấp trung, thì may ra có thể tìm thấy được mấy con hồn thú, vừa hay để bổn cung khôi phục một chút thần hồn”, thiên nữ Tạo Hoá cằn nhằn một câu.
Tiếp đó, thiên nữ Tạo Hoá lại lầm bầm: “Đợi một thời gian nữa, bổn cung tìm cơ hội, giúp anh tinh luyện chân khí trong cơ thể, vì đám chân khí trong cơ thể anh loạn quá”.
Nói rồi, thiên nữ Tạo Hoá không phát ra tiếng động gì.
Dường như đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Khoé miệng của Tô Minh chợt giật liên hồi.
Chân khí trong cơ thể mình vốn dĩ rất ổn, bởi lẽ bản thân vô cùng coi trọng nền tảng.
Cộng thêm trước đó đã tu luyện pháp công luyện khí cực mạnh đó là “Thái Huyền thôn linh chân kinh”, cho nên chân khí đã cao hơn hẳn các võ đạo khác.
Còn cả sự nuôi dưỡng và nâng cấp của kho tàng huyết mạch.
Theo Tô Minh thấy, chân khí của bản thân tương đối tinh luyện và cô đọng.
Thật không ngờ rằng...
Trực giác mách bảo anh, thiên nữ Tạo Hoá không hề nói dối!
“Lần này coi như gặp phải đại năng ngoài sức tưởng tượng rồi”, Tô Minh thở dài một tiếng.
Thiên nữ Tạo Hoá.
Bốn chữ này không hề đơn giản chút nào!
“Tạm thời không nghĩ tới mấy thứ này nữa”, Tô Minh vội gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ qua một bên, đi về phía đông đường hầm, tìm hết một lượt từ trong ra ngoài.
Quả nhiên, không tìm được thứ gì.
“Trong bốn đường hầm này cho dù có Ma La Kiếm, hay Thiên nữ Tạo Hoá, hoặc thứ gì khác đều không phải là những thứ tầng trái đất có thể chịu đựng được! Tại sao lại xuất hiện trên tầng trái đất? Xem ra tầng trái đất cũng không hề đơn giản chút nào?”, Tô Minh bất giác nghĩ tới.
Đi ra khỏi đường hầm phía đông.
Tô Minh đi tới một nơi đã chuyển thành không gian trọng lực với những mảnh quan tài bằng kim loại vụn nát.
Ngước đầu lên.
“Đường hầm ở bên trên, quả nhiên lại xuất hiện lần nữa”.
Trong trường hợp cả bốn cánh cửa đá trước đó chưa được mở và trước khi bốn đường hầm chính chưa được mở, thì đường hầm phía bên trên cũng sẽ đóng chặt, cho nên khó mà tìm đường lên trên được.
Còn bây giờ.
Thì lại quá dễ dàng.
Chỉ vừa khẽ cử động, Tô Minh đã hoá thành một tia sáng, phóng thẳng lên phía trên.
Sau hơn mười nhịp thở.
Tô Minh đã ra khỏi mặt đất.
Xuất hiện trên sân Tây Lâm.
Trời lúc này đang đổ cơn mưa phùn.
Có mùi máu tanh, vì ngay tại sân Tây Lâm trong khoảng thời gian trước đã diễn ra trận giao chiến giữa tám gia tộc lớn của Đế Thành, khiến rất nhiều người phải bỏ mạng.
“Mộ Cẩn, Lam Tuyết, Chỉ Tình, Cẩm Phồn, Diệp Phù, Chu Khánh Di, Diệp Võ, ông cụ Diệp, mọi người vẫn ổn chứ?”, Tô Minh ngẩng đầu, bầu trời âm u như muốn sụp xuống.
Tiếp đó, anh nhanh chóng rời đi.
“Quay về trang viên nhà họ Diệp trước đã”.
Lúc này.
Tại Ma Thành, Hoa Hạ.
Trong một tòa nhà tối tăm dưới lòng đất trong một biệt thự cổ ở phía tây nam của Ma Thành.
Tiêu Nhược Dư, Dì Cầm, Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn, và cả Chu Khánh Di với thương tích đầy mình trông rất đáng sợ, đang nhìn chằm chằm về phía chiếc giường trước mắt.
Trên gường, chính là Diệp Mộ Cẩn.
Diệp Mộ Cẩn lúc này, đã ngừng thở, mọi chỉ số sự sống đều bằng không, khí huyết cũng không còn, rõ ràng cô ta đã chết thật rồi.
Thế nhưng trên cơ thể cô ta, vẫn luôn phát ra luồng sáng màu vàng cam.
Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể của cô ta cũng khiến người ta phát hoảng.
Ngoài ra, nếu quan sát kỹ, trên trán của Diệp Mộ Cẩn có một đốm sáng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện giống như một dạng tín hiệu nào đó.
“Mộ Cẩn thế nào rồi?”, Tống Cẩm Phồn khẽ hỏi, tình trạng này cũng đã kéo dài khá lâu, từ khi nhà họ Diệp bị tiêu diệt, Tiêu Nhược Dư cứu được tất cả bọn họ và dẫn họ tới trốn sau một căn nhà cũ ở Ma Thành, Diệp Mộ Cẩn vẫn luôn trong tình trạng như vậy.
“Cho dù thế nào, vẫn là chuyện tốt”, Trần Chỉ Tình trầm giọng: “Ít nhất cũng có thể chứng minh, Mộ Cẩn vẫn chưa chết hẳn!”
Lam Tuyết, Tiêu Nhược Dư cũng gật đầu một cách nặng nề.
Chương 244: Chết không nhắm mắt
Không tồi đâu!
Đây nhất định là chuyện tốt!
“Cô chủ! Mặc dù chúng ta trốn ở đây nhưng nhà họ Phong nhất định sẽ biết được và cũng sẽ đoán được kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh chính là ở Ma Thành”, dì Cẩm thở dài, nói.
“Tôi cố ý đấy!”, ánh mắt Tiêu Nhược Dư sáng lên, nói: “Hiện giờ chúng ta nấp ở đây cách kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh không xa. Nếu lão già Phong Bất Hủ tìm kỹ thì có thể tìm được chút manh mối và tìm được vị trí của kho bảo vật. Và đây chính là điều mà tôi muốn ông ta làm. Sau khi ông ta tìm được kho bảo vật thì cần có chìa khóa, nếu không thì không mở nổi. Chìa khóa thì tôi cất ở chỗ khác rồi. Như vậy, ông ta chỉ có thể thông qua tôi thì mới có thể tìm được chìa khóa. Vậy thì tôi sẽ trở nên có giá trị rồi, như vậy nhà họ Phong cũng không dám làm gì chúng ta. Nếu không thì ‘cá chết lưới rách’, ông ta cũng đừng mơ đến kho bảo vật nữa”.
Cố tình vứt kho bảo vật ra làm mồi nhử chính là để Phong Bất Hủ biết giá trị của Tiêu Nhược Dư.
Dù sao thì cũng có truyền thuyết về kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh nhưng ở mỗi kỳ hội trưởng nhậm chức thì mọi người cũng chỉ nghe qua về nó thôi chứ không chắc chắn lắm.
Hiện giờ, Phong Bất Hủ có thể chắc chắn được rồi chứ?
Chỉ cần Tiêu Nhược Dư có đủ giá trị thì tất cả mọi người ở đây mới an toàn.
Nếu như không có giá trị thì mọi người sẽ chết rất nhanh.
Có giá trị thì mới khiến Phong Bất Hủ thấy kiêng kị.
“Như này sẽ rất nguy hiểm!”, dì Cầm cười khổ nói: “Ngộ nhỡ Phong Bất Hủ không cần chìa khóa mà có thể mở được kho bảo vật thì sao?”
“Không đâu! Tôi chắc chắn!”, Tiêu Nhược Dư nói với vẻ tự tin.
…
“Đoàng, đoàng…”.
Mới chớm đầu đông nhưng thời tiết Đế Thành vô cùng khác thường, lại còn có sấm sét như ngày hè.
Không chỉ vậy, rõ ràng là 11 giờ trưa nhưng bầu trời âm u như sắp tối.
Trước khuôn viên nhà họ Diệp…
Hơn chục cái đầu bị cuốn trôi dưới cơn mưa.
Trong hơn chục cái đầu này, thậm chí có mấy cái còn không nhắm được mắt.
Tất cả được bày trước khuôn viên nhà họ Diệp đến kinh người.
Lúc này có không ít người đứng ở trước khuôn viên nhà họ Diệp quan sát.
“Nhà họ Diệp đúng là thê thảm thật! Sắp bị diệt đến nơi rồi còn gì”.
“Diệt tộc thì diệt, hà tất phải đặt những chiếc đầu này ở trước cửa nhà người ta, đúng là tàn nhẫn”.
“Là cậu chủ Công Tôn Thần nhà Công Tôn đấy. Chẳng phải cậu ta bị trọng thương và phải ngồi xe lăn vì bị cậu chủ Tô trong truyền thuyết đánh sao? Vì vậy, cậu ta hận đến xương tủy. Nghe nói, cậu chủ Tô đã chết trong Tây Lâm Sát trận, vì vậy cậu chủ Công Tôn Thần liền trút hận lên nhà họ Diệp”.
“Đúng là thê thảm! Mọi người nhìn xem, trên bãi cỏ của nhà họ Diệp toàn là xác chết, đều là những người trẻ tuổi, có người mới 20 tuổi thôi”.
…
Trong đám người đứng xem, có rất nhiều người lúc này sắc mặt đã tái nhợt, nắm chặt nắm đấm, trên mặt toàn là nước, cũng không biết là nước mắt hay nước mưa.
Có Văn Bối Bối, Triệu Dương và Trương Dẫn…
“Công Tôn Thần đúng là không phải người! Nhà họ Diệp đã bị diệt rồi, hà tất phải sỉ nhục những thi thể này như vậy?”, Triệu Dương khàn giọng nói, trong ánh mắt đều là tia máu, oán hận và áy náy.
“Lẽ nào chúng ta không đi chôn cất những thi thể này sao?”, Văn Bối Bối nhỏ giọng nói, trong giọng nói còn mang theo vẻ nghẹn ngào.
“Không được!”, Trương Dẫn lắc đầu, nói: “Chúng ta không chỉ có một mình, phía sau vẫn còn gia tộc của chúng ta nữa”.
Họ cũng thấy rất đau khổ.
Lúc nhà họ Diệp bị tiêu diệt, họ không thể cùng chết với nhà họ Diệp được, họ nhất định phải sống.
Hiện giờ nhà họ Diệp bị diệt rồi mà họ vẫn không dám đi chôn những thi thể này, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn… Đám người Trương Dẫn thấy hận bản thân mình, hận sự nhu nhược và yếu đuối của mình.
“Công Tôn Thần cố ý đấy, cố ý sỉ nhục những thi thể của nhà họ Diệp chính là muốn dụ một số người phải ra mặt. Hiện giờ ai đứng ra thì người đó sẽ chết, gia tộc của người đó cũng bị diệt”, Triệu Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia tộc phía sau chúng ta cũng có mấy trăm đến mấy ngàn người đấy”.
“Tôi cảm thấy có lỗi với Mộ Cẩn! Mộ Cẩn chết rồi, chết thật rồi, hu hu…”, Văn Bối Bối không thể kìm nổi mà ôm miệng bật khóc. Ngô Yên ở bên cạnh cũng rưng rưng nước mắt an ủi Văn Bối Bối.
“Mẹ kiếp! Tôi phải luyện võ, tôi phải báo thù!”, Trương Dẫn nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tiếc là anh Tô Minh đã… Nếu không thì thằng khốn Công Tôn Thần đâu dám?”, ánh mắt Triệu Dương đỏ ửng, râu tóc tàn tạ. Nhắc đến Tô Minh thì đám người Văn Bối Bối, Ngô Yên và Trương Dẫn đều run rẩy. Họ cảm thấy tiếc nuối và đau khổ…
“Mẹ kiếp! Chết rồi mà vẫn còn trơ mắt ra nhìn cái con khỉ gì nữa”, đúng lúc này, một người trẻ tuổi đẩy xe lăn từ trong khuôn viên nhà họ Diệp đi ra cười nói với vẻ tàn nhẫn. Hắn đi đến phía trước mười thi thể đặt ở trước khuôn viên, nhấc chân giẫm lên một chiếc đầu.
Chiếc đầu đó là của Diệp Phù.
Diệp Phù chết mà không nhắm được mắt.
Trong ánh mắt đó đều là sự hung hãn, kiên định và sát ý.
“Haiz! Trước khi nhà họ Diệp chưa bị diệt thì chẳng phải có rất nhiều bạn bè sao? Hiện giờ chúng chạy đi đâu hết rồi? Đúng là hiện thực tàn nhẫn. Hì hì…”, Công Tôn Thần quét nhìn đám người trước mặt, dường như nhìn thấy đám Triệu Dương ở trong đó nên không kìm nổi mà chế giễu.
“Chết tiệt!”, Trương Dẫn không kìm nổi mà toàn thân run rẩy, định xông ra nhưng bị Triệu Dương ngăn lại: “Đừng tự tìm cái chết nữa! Cường giả của nhà Công Tôn vẫn ở gần đây nên anh không giết chết được hắn đâu. Hắn cố ý đấy”.
“Tô Minh! Mày nhìn thấy chưa? Nhà họ Diệp bị diệt rồi đấy”, một giây sau, Công Tôn Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời u ám tự nói một mình. Nước mưa rơi xuống gò má hắn khiến vẻ tàn nhẫn trên mặt càng rõ hơn.
Cũng đúng lúc này…
“Cộc, cộc, cộc…”, trên nền đất ẩm ướt truyền lại tiếng bước chân, rất chậm rất chậm nhưng lại có sức nặng.
Chương 245: Khi đàn ông bật khóc
“Tô Minh??”, sau đó tất cả mọi người vây quanh phía trước khuôn viên đều như sắp rơi con ngươi ra ngoài, thậm chí như phát điên.
Thậm chí họ còn ném chiếc ô trong tay mình đi, toàn thân run rẩy như bị điện giật.
Họ kinh hãi đến cực độ.
Thậm chí nhiều người còn lấy tay dụi mắt mình.
Tô… Tô… Tô Minh?
Là người hay là ma?
“Tô Minh! Anh Tô Minh! Anh ấy vẫn còn sống”, Trương Dẫn kích động hét lớn một tiếng, nước mắt tuôn rơi.
“Mày…”, Công Tôn Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sắc mặt vốn tái nhợt giờ đây trắng dã như được rắc vôi sống.
Công Tôn Thần run rẩy đến nỗi xe lăn cũng rung lắc.
“Ông Trung, ông Thịnh, ông Khương… Bảo vệ tôi…”, giọng nói của Công Tôn Thần có chút run rẩy, thậm chí như sắp khóc đến nơi.
Trước đó hắn vui mừng, tàn nhẫn và độc ác bao nhiêu thì giờ đây lại sợ hãi bấy nhiêu.
Người ở trước mặt hắn không phải là ma, mà là người.
Hắn có thể khẳng định!
Hắn rất mong Tô Minh ở trước mặt lúc này là ma.
Kể cả là ma đến báo thù thì hắn vẫn có chút hy vọng và niềm tin nhưng nếu là người thì Công Tôn Thần không dám tưởng tượng ra kết cục của mình.
Đám lão già Công Tôn Trung xuất hiện ở bên cạnh Công Tôn Thần. Ba người này đều ở cảnh giới tông sư, đều lớn tuổi, là ba cường giả mạnh của nhà Công Tôn. Lúc này sắc mặt ba người cũng sầm lại, thậm chí còn có chút kinh hãi.
Còn trên mặt Tô Minh không có quá nhiều sắc thái, chỉ với vẻ bình tĩnh.
Bình tĩnh đến nỗi khiến người khác thấy áp lực.
Dường như Tô Minh không nhìn thấy Công Tôn Thần mà cứ đi thẳng đến trước cửa khuôn viên nhà họ Diệp.
Ánh mắt anh quét nhìn hơn chục cái đầu không nhắm được mắt với vẻ không cam tâm, đặc biệt là của Diệp Phù.
Anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên mặt của mỗi chiếc đầu rồi vuốt mắt họ.
Tay của Tô Minh khẽ run rẩy.
Sau đó, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, anh đẩy cửa khuôn viên nhà họ Diệp ra.
Anh lặng lẽ nhìn hàng trăm thi thể trên bãi cỏ, toàn là thi thể bị thương nặng, thậm chí là mất chân mất tay.
Anh nhìn thấy rất nhiều người mà anh quen, họ đều là học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp.
Dường như mỗi gương mặt đó vẫn còn đang nở nụ cười kiên định và hét lớn: “Giáo tôn! Giáo tôn! Giáo tôn”.
Tô Minh đứng ở đó nhìn, ánh mắt dần dần xuất hiện tia máu.
Kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh điên cuồng gào thét, dường như một con mãnh thú đang ngửa mặt lên trời gào hét.
“Bình tĩnh một chút! Cẩn thận bước vào trạng thái nhập ma đấy!”, giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên vang lên, dường như dòng suối trong trẻo đổ vào dòng nham thạch vô biên khiến Tô Minh trở nên lý trí hơn.
Ban nãy suýt nữa thì anh rơi vào trạng thái nhập ma.
“Khí tức của ông cụ Diệp và Diệp Võ đều tự hủy hết rồi”, Tô Minh lẩm bẩm, trên mặt hiện ra nụ cười. Đó là nụ cười của sự thống khổ, của sự phẫn nộ đến cực độ.
Sau đó Tô Minh đột nhiên thấy có chút hoảng loạn.
Mộ Cẩn đâu?
Lam Tuyết, Chỉ Tình, Cẩm Phồn đâu hết cả rồi?
“Đám người Mộ Cẩn đâu?”, Tô Minh quay đầu lại nhìn Công Tôn Thần hỏi.
Lúc này Công Tôn Thần chỉ cảm thấy mình bị một con mãnh thú nhắm trúng và con thú này mạnh đến nỗi không hình dung nổi.
Tô Minh chỉ nhìn hắn, hắn đã cảm thấy không thở nổi, tim hắn như sắp vỡ vụn.
Cảm giác sợ hãi cực độ khiến hắn không thể nói nên câu.
Lúc này đám Triệu Dương, Trương Dẫn và Văn Bối Bối xông ra.
“Anh Tô Minh!”, đám người này lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Minh, nói: “Chúng… Chúng em là đám phế vật, là lũ hèn nhát, chúng em có lỗi với anh”.
Đám người đó bật khóc như trẻ con.
“Đám người Mộ Cẩn đâu rồi?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào đám Văn Bối Bối, hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
“Lúc nhà họ Diệp bị diệt, cô Tiêu Nhược Dư đã cứu Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Chu Khánh Di và Tống Cẩm Phồn đi rồi”, Ngô Yên cẩn thận nói.
Cảm giác như cơn sóng thần trong lòng Tô Minh lúc này mới ‘miễn cưỡng’ dịu đi một chút.
Anh suýt phát điên.
“Mộ Cẩn đâu?”, dường như Tô Minh đột nhiên có được thông tin gì đó quan trọng.
“Chuyện này… Chuyện này…”, Ngô Yên không dám nói.
“Nói!”, ánh mắt Tô Minh ngưng lại thốt ra một chữ.
“Cô chủ Diệp đã… Đã chết rồi”, Ngô Yên cảm thấy áp lực đè nặng lên ngực, chỉ biết ấp úng. Cô ta nào biết, mặc dù Diệp Mộ Cẩn chết rồi nhưng huyết mạch yêu hoàng được kích hoạt giúp cô ta được tái sinh chứ không phải chết thật.
Tô Minh bình tĩnh lại, thật sự bình tĩnh trở lại.
Nhưng đám người Ngô Yên quỳ trước mặt anh thì ai nấy cũng đều phụt máu.
Bởi vì mặc dù Tô Minh đã cố ý thu lại khí tức nhưng trong lúc cảm xúc hỗn độn đã khiến khí tức bột phát, vì vậy đám người ở đây suýt chết.
Quá mạnh!
Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lớn.
Ngọn núi có thể đè nặng và hủy diệt tất cả.
“Cậu chủ Tô! Cô Diệp không phải chết trong tay ba nhà chúng tôi đâu. Cô… Cô ấy… Cô ấy đến Huyền Linh Sơn cầu xin Lữ Chân Tuân phá bỏ Tây Lâm Sát trận, kết quả là quay về đã thấy Tiêu Nhược Dư cõng cô ấy. Lúc đó cô ấy đã bị thương nặng gần chết. Sau đó Tây Lâm Sát trận biến mất, cậu chủ Tô biến mất nên cô Diệp đã…”, ông Trung của nhà Công Tôn ở đằng xa run rẩy nói.
Ông ta biết rằng, Tô Minh còn sống thì nhà Công Tôn sẽ toi đời mà không thể cứu vãn.
Nhưng ông ta vẫn muốn tận dụng cơ hội cuối cùng, chí ít cũng khiến độ phẫn nộ của Tô Minh giảm đi chút ít và lúc chết cũng không quá đau đớn.
“Mộ Cẩn! Cô bé ngốc này!”, Tô Minh lẩm bẩm, cuối cùng anh cũng rơi lệ.
Người đàn ông đến lúc đau xé lòng thì họ cũng biết rơi lệ.
“Bị thương nặng ở Huyền Linh Sơn rồi mới chết sao? Ha ha…”, trong ánh mắt Tô Minh toàn là máu.
Một giây sau, Tô Minh đột nhiên giơ tay lên.
Lòng bàn tay hướng về phía ông Trung ở phía xa.
Một luồng chân khí nổi lên cuồn cuộn trong lòng bàn tay Tô Minh.
Sau đó, ông Trung sợ đến cực độ.
Bởi vì, ông ta cảm nhận được một sức hút không thể kháng cự.
Toàn thân ông ta như bị giam chặt, cũng không thể vận dụng chân khí của mình.
Ông ta biết thực lực của Tô Minh vô cùng mạnh nhưng lúc này ông ta vẫn ngây người ra. Tô Minh chỉ dùng chân khí mà có thể hút mình lại, rốt cuộc Tô Minh mạnh đến mức nào rồi?
Ông ta có trực giác mãnh liệt, dường như mấy ngày nay thực lực của Tô Minh ở trong Tây Lâm Sát trận đã tăng gấp nhiều lần.
“Bụp, bụp…”, dưới vô vàn ánh mắt đáng sợ hãi run rẩy thì ông Trung bị hút đến trước mặt Tô Minh.
“Phụp!”, Tô Minh giơ tay lên nắm chặt lấy cổ của ông Trung.