• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236: Đả kích lớn

Huống hồ, Tiêu Nhược Dư còn cảm nhận được trên không trung nhà họ Diệp còn có mấy siêu cường giả đang ẩn nấp.

Khí tức vẫn rất quen thuộc, dường như là… Dường như là cường giả nhà họ Phong- Phong Bất Hủ.

Nhà họ Diệp chắc chắn bị diệt mà không có bất cứ cơ hội nào.

“Cô Tiêu! Coi như tôi cầu xin cô bảo vệ ba đứa trẻ kia. Và nhờ cô đưa thi thể của Mộ Cẩn đi và mai táng cho con bé”, ông cụ Diệp đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy vẻ đau thương.

Lời nói vừa dứt thì hơi thở của ông cụ Diệp cũng trở nên gấp gáp, sau đó lao thẳng ra ngoài.

“Trong cơ thể ông cụ bị phong ấn một nguồn năng lượng chân khí”, dì Cầm kinh ngạc nói.

Loại năng lượng chân khí bị phong ấn trong cơ thể là một thủ thuật huyền bí cổ xưa.

Thông thường đều do những cường giả siêu cấp dùng một số thủ đoạn phong ấn trong cơ thể những thế hệ đời sau để giúp họ tu luyện.

Những thế hệ đời sau có thể hấp thụ năng lượng trong quá trình tu luyện và tăng nhanh tốc độ tu luyện của mình.

Nhưng võ đạo của ông cụ Diệp đúng là khá kém.

Cả đời ông ta chẳng mấy khi tu luyện nên nguồn năng lượng bị phong ấn trong cơ thể vẫn còn.

Thông thường, ông cụ Diệp không thể phá bỏ phong ấn này. Nhưng lúc này ông cụ Diệp vì cái chết của Tô Minh và cháu gái Diệp Mộ Cẩn và còn tận mắt nhìn thấy người nhà họ Diệp chết trước mặt mình nên mọi cảm xúc như phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng đều dồn nén đến cực độ.

Lúc mà ông ta thoát khỏi chính tiềm lực của mình thì miễn cưỡng phá bỏ phong ấn năng lượng trong cơ thể khiến khí tức toàn thân điên cuồng tăng bậc lên cảnh giới tôn giả.

Tất nhiên đây chỉ là tạm thời. Hơn nữa di chứng rất lớn, sẽ phá hoại sức sống trong cơ thể ông ta.

Có thể nói, lúc lựa chọn gỡ bỏ phong ấn này thì ông cụ Diệp sẽ phải chết, mà không có bất cứ cơ hội cứu vãn nào.

Ông cụ Diệp tạm thời trở thành cường giả ở cảnh giới tôn giả, tốc độ khá nhanh rồi xông lại phía Cơ Khâm và Diệp Võ.

“Hì hì… Lão già này muốn cứu người ư? Nằm mơ đi!”, Cơ Khâm cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ Diệp đang bổ nhào tới mà không sợ hãi gì, chỉ nhe răng ra cười.

Sau đó hắn ta đột nhiên nhấc chân lên.

“Bụp…”, hắn ta đá mạnh một cái.

Đầu Diệp Võ biến thành màu trắng đỏ nát vụn.

Diệp Võ đã chết!

“Diệp Võ…!”, Chu Khánh Di liều mình đến gần nhưng thật không ngờ cô ta lại phải tận mắt nhìn cảnh Diệp Võ bị giẫm nát đầu.

Cô ta và Diệp Võ ở trong viện võ đạo nhà họ Diệp mấy năm, hai người vừa là chiến hữu vừa là tình anh em.

Lúc này Diệp Võ chết thê thảm trước mặt cô ta như vậy, đúng là đả kích tàn nhẫn.

Cô ta không thể chấp nhận được!

Nước mắt Chu Khánh Di tuôn rơi, cô ta gào hét rồi lại ngây người ra.

“Hì hì… Cô cũng là người phụ nữ của Tô Minh hả? Đẹp lắm! Nhưng mà tiếc quá, trong lúc chiến đấu không nên sơ suất thế chứ?”

Đúng lúc này, một giọng nói tàn nhẫn và quái dị lập tức phá vỡ tiềm thức của Chu Khánh Di.

Cô ta theo bản năng nghiêng người né tránh nhưng vẫn hơi muộn.

“Phụp…”, kiếm của Cơ Khâm xoẹt ngang qua cánh tay và gò má của Chu Khánh Di.

Cũng may là tốc độ của Chu Khánh Di nhanh như chớp, chứ nếu không thì cô ta đã chết rồi.

Mặc dù không chết nhưng toàn thân cô ta lùi về sau, cảm giác đau đớn thấu tim.

Cánh tay trái của cô ta bị kiếm chém đứt, máu tươi chảy ào ào.

Bên gò má trái thì đỏ ửng, cũng bị cắt mất một phần. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây máu tươi chảy ra nhìn đến sợ.

Một kiếm không giết chết được Chu Khánh Di nên Cơ Khâm vẫn muốn ra tay nhưng lúc này ông cụ Diệp đã đến.

“Bụp!”, khiến mọi người bất ngờ là ông cụ Diệp không tấn công trực tiếp Cơ Khâm mà là…

Ông ta giơ gậy lên đập về phía Chu Khánh Di.

Chu Khánh Di bay ra ngoài rồi bay về phía phòng lớn của nhà họ Diệp.

“Cô Tiêu! Dẫn cả Chu Khánh Di đi!”, ông cụ Diệp hét lớn.

Ông ta cũng coi Chu Khánh Di như một nửa cháu gái mình.

Chu Khánh Di là trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Mộ Cẩn và cũng là chị em tốt của Diệp Mộ Cẩn. Chu Khánh Di thường đến nhà họ Diệp, ông ta cũng chứng kiến từng ngày cô ta trưởng thành nên làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cô ta chết ở đây?

“Dì Cầm! Cứu lấy cô ấy!”, Tiêu Nhược Dư vội nói.

Dì Cầm ra tay, không khí như chuyển động, bà ta ôm chặt lấy Chu Khánh Di.

Vì thương nặng nên Chu Khánh Di ngất đi.

“Lão già này! Đúng là ẩn mình giỏi lắm!”, Cơ Khâm quát lớn mà không hề sợ hãi khi ông cụ Diệp đã là cảnh giới tôn giả. Hắn ta giơ kiếm lên đâm về phía ông cụ Diệp.

Kiếm pháp vô cùng kỳ dị và nhanh.

Kiếm thế tràn đầy sát ý, lạnh lùng và quái dị.

Ông cụ Diệp giơ gậy lên đỡ, sức lực khá lớn. Dù sao ông ta hiện giờ cũng là cảnh giới tôn giả nên lúc này Cơ Khâm lùi về sau mấy bước, máu phun đầy đất.

“Cảnh giới tôn giả đúng là cảnh giới tôn giả. Tiếc là lão già như ông chỉ là lão phế vật về võ đạo thôi. Mặc dù không biết ông dùng cách gì để đạt đến cảnh giới tôn giả nhưng căn bản là không dùng nổi đâu”, Cơ Khâm cười chế giễu, nói.

Sau đó hắn ta đột nhiên biến mất, bước chân di chuyển rồi tấn công về phía ông cụ Diệp.

Với thân thủ huyết mạch nhà họ Cơ nên hắn ta tu luyện nhiều năm và đã thành công.

Chân khí của ông cụ Diệp khá hỗn loạn. Đúng như Cơ Khâm nói, ông ta không hề hiểu gì về võ đạo. Kể cả là cảnh giới tôn giả nhưng những phương diện khác cũng cách biệt quá lớn.

“Bụp, bụp…”, ông cụ Diệp miễn cưỡng ngăn lại được mấy kiếm nhưng lúc này đã yếu dần đi, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu lụi tàn.

“Phụt!”, rất nhanh ông cụ Diệp bị đâm trúng, phần hông chảy đầy máu.

“Có thể cứu ông ấy không?”, Tiêu Nhược Dư nhìn ông cụ Diệp rồi hỏi dì Cầm.

“Không được cô chủ! Ông cụ Diệp không chết thì đám người này không từ bỏ ý định đâu”, dì Cầm nói.

Ông cụ Diệp là trụ cột của nhà họ Diệp. Nếu như đã quyết tâm tiêu diệt nhà họ Diệp thì nhất định phải giết chết ông ta.
Chương 237: Nhà họ Diệp diệt vong

Hơn nữa, ông cụ Diệp vô tình mở ra cỗ năng lượng phong ấn kia thì đã tính là người chết rồi, lúc này chỉ là đang nở rộ bạo phát trước khi chết mà thôi.

"Hahahaha...", đúng lúc này, ông cụ Diệp đột nhiên bật cười.

Ông ta cảm thấy mình không xong rồi.

Không phải là đối thủ của Cơ Khâm.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ dây dưa đến chết.

Chi bằng...

Tự bạo!

"Bạooo cho ta!", ông cụ Diệp hét lên đầy bi tráng, đem đan điền hoạt động tới cực hạn, khí tức hủy diệt bành trướng khắp người.

"Không!!!", Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết hét lên với khuôn mặt đẫm lệ, đầu óc trống rỗng, muốn lao ra một lần nữa.

Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với ông cụ Diệp, nhưng ông cụ Diệp là một người hòa nhã dễ gần, đối xử với bọn họ như con cháu trong nhà, cho nên bọn họ vô cùng kính trọng ông cụ Diệp.

Ông cụ Diệp cận kề cái chết, bọn họ...

Đáng tiếc, ba người Trần Chỉ Tình đang mất khống chế, một lần nữa được Tiêu Nhược Dư ngăn cản lại.

"Muốn báo thù cho Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn hay là ông cụ Diệp thì trước tiên các cô phải sống sót!!!", Tiêu Nhược Dư quát lên: "Dì Cầm, chúng ta đi!"

Tiêu Nhược Dư dùng một tay mạnh mẽ kéo Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết đang mất lý trí đau thương tột độ rời đi, và cõng thi thể Diệp Mộ Cẩn trên lưng.

Không một ai chú ý tới trên khuôn mặt của Diệp Mộ Cẩn, lặng lẽ xẹt qua một giọt nước mắt.

Còn dì Cầm vừa kéo theo Tống Cẩm Phồn, vừa cõng Chu Khánh Di.

Hai người nhảy lên không trung rồi rời đi.

"Có cần ngăn lại không?", một vị cường giả nhà họ Phong đang đứng bên cạnh Phong Bất Hủ, thấp giọng nói.

Tiêu Nhược Dư và dì Cầm cứu mấy cô gái rời đi, dưới sự giám sát của bọn chúng.

Bọn chúng có thể ngăn cản, hoàn toàn có thể làm được điều đó.

"Không cần", Phong Bất Hủ lắc đầu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười giễu cợt và tham lam: "Tiêu Nhược Dư vẫn còn con át chủ bài trong tay, huống chi bây giờ cùng Tiêu Nhược Dư đuổi cùng giết tận, bảo khố mà thằng bố chết tiệt đã để lại cho cô ta, nhà họ Phong chúng ta làm sao lấy được? Về phần mấy cái hồng nhan tri kỷ của thằng ranh nhà họ Tô, cho dù được cứu thì thế nào? Đợi đến khi Tiêu Nhược Dư chết cũng là lúc chúng nó chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi".

"Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình đã được cứu rồi! Ông Lăng, ông Bạch, mau ra tay ngăn cản bọn họ đi!", Công Tôn Thần ngồi trên xe lăn, vẻ mặt nhăn nhó vì nôn nóng, lớn tiếng nói.

Hắn có chấp niệm đối với những người phụ nữ của Tô Minh.

Chấp niệm vô cùng mãnh liệt.

Diệp Mộ Cẩn đã chết còn chưa tính, tâm tư của hắn đều đặt trên người Lam Tuyết, vốn tưởng rằng mỡ đã dâng đến mồm, nhưng nào ngờ...

Công Tôn Hạ cũng nhìn về phía hai người Lăng Chân và Bạch Kiếm.

"Tiêu Nhược Dư xuất thủ cứu đám phụ nữ đó, chúng tôi không dám ra tay", Lăng Chân thản nhiên nói.

Mặc dù Tiêu Nhược Dư chỉ là hội trưởng bù nhìn, nhưng trên danh nghĩa cũng là hội trưởng Đấu giá Tứ Đỉnh, không phải là người mà tán tu bọn hắn có thể đắc tội được.

"Huống hồ, mấy người đàn bà đó được cứu, cũng không ảnh hưởng đến việc tiêu diệt nhà họ Diệp, mục đích của mấy người không phải vì tiêu diệt nhà họ Diệp hay sao?", Lăng Chân lạnh lùng nói rồi nhìn về phía ba người Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong và Cơ Thương Hải: "Ba vị nên cảm thấy may mắn, may mà Tiêu Nhược Dư chỉ cứu được mấy người phụ nữ không quan trọng đó, bằng không, nếu Tiêu Nhược Dư cùng sống chết với nhà họ Diệp, thì ngày hôm nay, chưa chắc nhà họ Diệp sẽ bị diệt vong?"

Không sai.

Ba người Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong, Cơ Thương Hải nghiêm túc gật đầu.

"Cháu trai, đàn bà trên đời thiếu gì, cháu muốn kiểu đàn bà nào mà không có? Hà tất phải bận tâm đến bọn họ?", Cơ Thương Hải cười ha hả, liếc mắt an ủi Công Tôn Thần, nhưng trong lòng âm thầm khinh bỉ.

So với con trai Cơ Khâm của mình, Công Tôn Thần thật sự là... kém cỏi hơn trước, bây giờ cũng chỉ là một thằng tàn phế, không đứng dậy nổi.

Công Tôn Thần không lên tiếng nữa, nhưng trong mắt vẫn có chút ấm ức không cam lòng.

Vô cùng vô cùng vô cùng không cam lòng.

Dõi theo Tiêu Nhược Dư và dì Cầm cưỡng chế mang theo Lam Tuyết rời đi trong nháy mắt.

"Ầm!!!"

Ông cụ Diệp ầm ầm bạo liệt.

Uy lực tương đối khủng bố.

Dù sao cũng là cảnh giới tôn giả.

Sắc mặt Cơ Khâm có chút tái nhợt.

Cũng may, vào thời khắc ấy, Cơ Khâm được Bạch Kiếm níu lại, nhanh chóng lùi về phía sau, và rút lui khỏi vòng tự bạo của ông cụ Diệp, tạm thời không có thương tổn gì.

Cơ Khâm thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên người Cơ Thương Hải.

"Anh Bạch Kiếm, anh Lăng Chân, sắp đến giờ rồi, hai người cũng nên xuất thủ, thu dọn tàn cục rồi", Công Tôn Hạ mở miệng nói.

Lúc này, sau khi chiến đấu quyết liệt, ông cụ Diệp tự bạo, trụ cột của nhà họ Diệp đã mất, võ viên của nhà họ Diệp cũng bị ép đến mức hoàn toàn tuyệt vọng, từng người từng người một quyết định tự bạo.

Nếu lúc này Bạch Kiếm và Lăng Chân không ra tay, ba nhà bọn chúng cũng có thể cũng bị tổn thất rất lớn.

Những kẻ điên nhà họ Diệp tự bạo, vô cùng khủng bố.

Bọn họ trả giá cao để mời hai người Bạch Kiếm và Lăng Chân, không phải là vì lúc này sao?

"Dĩ nhiên", Bạch Kiếm và Lăng Chân gật đầu, lấy tiền của người ắt phải trừ tai họa cho người!

Hai người đột nhiên xuất hiện.

Tốc độ quá nhanh.

Giống như một bóng ma.

Lượn lờ ở trong sân, cách mỗi một giây liền dừng lại một lần, khi dừng lại liền tùy ý dùng kiếm, ngón tay, chưởng, mà những chiêu thức tùy ý này mỗi một lần đều có thể lấy mạng của một người.

"Sát kiếm!!!", hai mắt Diệp Phù đỏ như máu, đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, theo bản năng bắt lấy Bạch Kiếm, trực tiếp xuất thủ.

"Ồ, cũng có chút kiến thức cơ bản về kiếm ý, đáng tiếc", Bạch Kiếm cảm nhận được sát ý và khí kiếm khủng bố của Diệp Phù, liếc mắt nhìn Diệp Phù.

Ngay sau đó, Bạch Kiếm đột nhiên rút thanh trường kiếm sau lưng ra.

Sau đó...

Sau đó trên trán Diệp Phù có nhiều hơn một chấm huyết sắc, chấm nhỏ đó nhanh chóng lan rộng.

"Giáo tôn, con... Tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời, con cuối cùng cũng lĩnh hội được... một tia kiếm ý, con... con không khiến người mất mặt nữa!”, Diệp Phù lẩm bẩm một mình, trong mắt hiện lên tia sáng, sau đó, tia sáng rực rỡ nhanh chóng biến mất.

Diệp Phù đột ngột ngã xuống đất.

Chết!

---

Cách vị trí sát trận Tây Lâm 1000m.

Bỗng nhiên.

Tô Minh bừng tỉnh dậy.

"Tuyệt mệnh phong vân, trọng điểm không ở tuyệt mệnh mà ở ý cảnh của gió, hình thái của mây", đôi mắt Tô Minh sáng ngời, hiểu rồi, ngộ ra rồi.

Lúc này, sắc mặt anh tái nhợt.

Tim đập nhanh không thể giải thích được.

"Xảy ra chuyện gì? Vì sao mình...", Tô Minh tự lẩm bẩm.
Chương 238: Thu hoạch lớn

Tu giả Võ đạo đều có chút trực giác và cảm ứng cảm xúc.

Giống như Tu giả Võ đạo có khí vận, loại trực giác cảm ứng này tồn tại giống hệt như khí vận.

“Mình bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, mọi người đều nghĩ là mình đã chết rồi, đám kẻ thù kia có đi trả thù mình không?”, mặt Tô Minh càng trắng bệch, bất giác luồng khí tức lạnh lẽo cuồn cuộn khắp người.

Cũng chẳng để tâm đến ba cánh cửa đá còn lại dẫn đến ba con đường kia có cơ duyên gì nữa?

Anh quay người xông thẳng về phía con đường chếch bên phía Nam.

Xông ra ngoài là có thể rời đi.

Nhưng điều khiến anh bàng hoàng là!!!

Không ra được.

Con đường phía trên đã đóng lại hoàn toàn.

Ở phía trên có ít nhất hơn một nghìn mét đó!

Anh rời đi kiểu gì?!

Nếu vẫn quyết đi ra thì không chừng còn phải mất đến ba năm? Năm năm?

“Sao lại thế này?”, cả người Tô Minh run lên: “Mộ Cẩn, Lam Tuyết, Chỉ Tình, Cẩm Phồn, còn có ông cụ Diệp, đám học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp nữa, bây giờ phải làm thế nào?!”

Ánh mắt Tô Minh vụt loé sáng, sốt ruột, vô cùng sốt suột.

Nhưng lại chẳng có cách nào cả.

Hơi hoang mang.

Trên trán rịn đầy mồ hôi.

Mãi lâu sau.

“Đáng chết! Xem ra là bắt mình phải mở hết bốn cánh cửa đá, phải lấy hết cơ duyên trong bốn con đường này có lẽ mới có cơ hội để mở con đường phía trên kia một lần nữa? Mình mới có thể về được mặt đất đúng không?”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.

Đây là do anh suy đoán.

Cũng không phải là anh đoán bừa, mà là tự nhiên có một dự cảm, như thể một loại cảm giác tiên tri đến từ kho tàng huyết mạch.

“Mình phải bình tĩnh lại!!!”, Tô Minh hít sâu một hơi: “Không được hoảng, không được rối!”

Phải hết hơn mười phút sau, Tô Minh cuối cùng mới bình tĩnh lại được, quét mắt nhìn về cánh cửa bên phía Tây.

“Két!”

Đối diện với cánh cửa phía Tây, Tô Minh nhấc Xích Ảnh Kiếm lên, chỉ một kiếm.

Một kiếm vô cùng khủng khiếp, đầu tiên, bây giờ Tô Minh đã có thể tự điều động một chút sức mạnh trong kho báu huyết mạch, cho nên, chỉ lực thuần tuý đã đạt đến mức vô cùng khủng khiếp là gần một triệu cân.

Lại thêm khả năng khống chế lực của anh đã tương đối vững, kiểu khống chế lực thế này cũng có thể đồng thời sử dụng trong Kiếm đạo, cho nên lực bóng kiếm của chiêu này tương đối tập trung, lực công kích đương nhiên rất đáng sợ.

Một kiếm xuất ra, bên trên cánh cửa phía Tây đã nứt ra một vết kiếm dài đến mấy mét, sâu ba thước.

“Thực lực so với trước đây đã tăng lên quá nhiều rồi”, Tô Minh nói thầm trong lòng, bốn cánh cửa nằm ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều giống nhau, trước đó, khi anh đối diện với cánh cửa phía Nam, anh đã dùng nắm đấm, phải đấm liên tục hai ba ngày mới đấm vỡ được, nhưng bây giờ khi đối diện với cánh cửa phía Tây, anh rất tự tin có thể phá vỡ trong một ngày.

Giây tiếp theo Tô Minh bắt đầu liên tục vung Xích Ảnh Kiếm.

Hơn nữa, còn thỉnh thoảng thi triển chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của ‘Thiên Vẫn Kiếm’.

Điểm cốt lõi của Tuyệt mệnh Phong vân nằm ở ý cảnh của Phong (gió) và hình thái của Vân (mây).

Đây là do Tô Minh thu hoạch được từ bên con đường ở cánh cửa phía Nam.

Nhưng trước mắt, ý cảnh của Phong cũng thế, hay là hình thái của Vân cũng vậy, anh chỉ mới hiểu được một chút bề ngoài, còn chưa đến mức Nhập môn và nắm rõ, lúc này, cũng chỉ là không ngừng thi triển Tuyệt mệnh Phong vân để tìm cảm giác và linh cảm.

Thời gian dần trôi.

Mười hai mười ba tiếng sau.

Rầm!!!

Cánh cửa đá phía Tây cuối cùng cũng sụp đổ.

“Ý cảnh của Phong, hình thái của Vân đúng là khó thật!”, Tô Minh có chút cảm thán, mười hai mười ba tiếng đồng hồ, liên tục thi triển Tuyệt mệnh Phong vân không dưới một nghìn lần, nhưng vẫn không có thu hoạch gì khả quan.

Đây là một con đường gian nan.

Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, một khi thực sự lĩnh ngộ được ý cảnh của Phong, hình thái của Vân, thi triển được uy lực thực sự của Tuyệt mệnh Phong vân thì nó sẽ cực kỳ cực kỳ mạnh.

May là, anh đã khắc ghi trong đầu hình ảnh bóng người mặc đồ đen múa kiếm trên bức phù điêu màu trong con đường hành lang ở cánh cửa phía Nam, ghi nhớ rất sâu sắc, về sau anh vẫn có thể tiếp tục lĩnh hội.

Tô Minh tin rằng, đến cuối cùng, mình chắc chắn có thể nắm vững được hoàn toàn ý cảnh của Phong và hình thái của Vân.

“Không nghĩ đến Tuyệt mệnh Phong vân nữa, bây giờ đã đến lúc phải đi thăm dò con đường phía Tây này đã”, Tô Minh ngước mắt lên, nhìn về phía sâu bên trong con đường, trong ánh mắt có thêm nét kỳ vọng.

Bước chân đi.

Bước vào bên trong con đường phía Tây.

Nhưng ở trên tường dọc theo con đường phía tây không có phù điêu màu nữa.

Mà ở đây lại có một luồng khí tức nóng bức, dập dềnh ập đến.

Hơn nữa, ở sâu bên trong con đường dường như còn có một luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh.

Tô Minh không khỏi bước nhanh hơn.

Càng đi vào bên trong càng thấy con đường sâu hơn so với tưởng tượng của mình.

Đại khái đi khoảng tầm một trăm bước, luồng khí tức nóng bỏng lại càng đậm hơn.

Đã đậm đến mức như thể có ngọn lửa thiêu đốt đang ập vào mặt.

Luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tô Minh không hề do dự bật mở chân khí tạo thành một lớp màng bảo vệ chính mình.

Sau đó thi triển ‘Lược Ảnh Bộ’ đi nhanh về phía trước.

Lại đi khoảng tầm trăm bước nữa.

“Đáng chết!!! Rốt cuộc là con đường này có cái gì?”, sắc mặt Tô Minh khẽ kinh ngạc và đỏ lựng lên…

Lúc này, không chỉ là nóng mà còn rất sắc bén.

Sự sắc bén này khó mà hình dung được.

Sắc bén giống như thể bị lưỡi kiếm cắt mạnh vào trong tim.

“Xích Ảnh Kiếm vì sao lại sợ hãi đến mức như vậy?”, anh quét mắt nhìn Xích Ảnh Kiếm trong tay.

Xích Ảnh Kiếm lúc này đang run lên bần bật, kêu u u.
Chương 239: Con đường bên cánh cửa phía Tây

Xích Ảnh Kiếm đang hoảng sợ.

Hết cách, Tô Minh chỉ đành cất Xích Ảnh Kiếm vào trong chiếc nhẫn không gian.

“Kho báu huyết mạch, vận chuyển đi!”, Tô Minh hít sâu một hơi bắt đầu vận chuyển kho báu huyết mạch, chân khí vận chuyển đến cực điểm để chống lại luồng khí nóng và khí tức sắc bén kia.

Bước chân lại nhanh hơn nữa.

“Tôi không tin là không đi được đến cuối?”

Lại thêm một trăm bước nữa.

Cả người Tô Minh đã dính đầy máu tươi.

Khí tức sắc bén khủng khiếp đã cứa rất nhiều đường cắt sâu trên người Tô Minh, cũng may mà anh có kho báu huyết mạch, có khả năng chữa lành khủng khiếp, nếu không thì chắc đã chết tám mười lần rồi.

Cho dù như vậy, lúc này, anh cũng đã yếu hơn nhiều, anh thở hổn hển, máu tươi hoà lẫn với mồ hôi chảy ròng ròng.

“Kiếm! Hoá ra lại là một thanh kiếm?!”, nhưng mà, lúc này, Tô Minh đã sắp đi đến điểm cuối rồi, trước mắt anh là một khu đất rộng và bằng phẳng như một quảng trường.

Tám cây cột cực lớn chống đỡ cả một quảng trường rộng màu máu.

Ngay phía trước quảng trường là một cái hồ khá rộng.

Bên trong hồ đầy máu đang sôi sùng sục

Một thanh kiếm màu đỏ đen bị trói chặt bởi một dây xích bằng kim loại ở chính giữa hồ.

Nước hồ màu đỏ máu đang sôi sục, không ngừng cuộn trào gột tẩy cho thanh kiếm màu đỏ đen kia.

Trên thanh kiếm màu đỏ đen có vô số con chữ và bùa chú dày đặc đang dập dềnh toả ra ánh hào quang như ẩn như hiện.

“Kiếm này, là… chí bảo!!!”, Tô Minh nuốt nước bọt, lẩm nhẩm.

Anh lúc này chỉ còn cách thanh kiếm màu đỏ đen kia khoảng mấy chục mét, nhưng đã khó mà có thể tiếp cận nó.

Thanh kiếm trước mắt tản mát ra luồng khí tức khó mà tưởng tượng nổi.

“Hử?”, đúng vào lúc này, Tô Minh cảm nhận được chút hưng phấn đến từ kho báu huyết mạch.

Loại hưng phấn này không hề giống kiểu hưng phấn muốn thôn tính thanh kiếm.

Mà là sự hưng phấn khi gặp được báu vật.

“Đến cả kho báu huyết mạch cũng đã bị kinh động, xem ra, đây là chí bảo khó mà tưởng tượng được”, trong mắt Tô Minh đã có thêm sự khát vọng.

Thanh kiếm này, phải lấy!

“Sợ cái khỉ gì, là đàn ông, thì làm tới”, Tô Minh cắn chặt răng tiếp tục bước đi, nhưng, tốc độ của anh càng lúc càng chậm, từng bước đều vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói, mỗi một bước đi đều như sống không bằng chết.

Mỗi một bước đều giống như bị lóc thịt róc xương.

Sau mỗi một bước anh đều phải nghỉ ngơi một vài phút.

Vết kiếm cắt trên người Tô Minh đã càng lúc càng sâu, có thể nhìn thấy cả xương trắng.

“Mẹ kiếp! Thanh kiếm này khủng khiếp thật!!!”, Tô Minh mặc dù đã đau đến cực điểm, nhưng lại càng trở nên kích động, một thanh kiếm đặt ở kia đã có thể khiến mình hấp hối, nếu như có thể sử dụng thanh kiếm này thì sao?

Sẽ ngang tàng đến mức nào chứ?

Có phải sẽ nằm ngoài tưởng tượng của đầu óc không?

Phải đến hơn hai mươi giờ đồng hồ sau.

Tô Minh cuối cùng cũng đến được bên cạnh hồ.

Mà anh lúc này đã đạt đến cảnh giới Bán bộ Tôn giả.

Nếu là trước kia, lúc trước anh chỉ là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ mà thôi.

Nguyên nhân có thể đột phá liên tục như vậy là vì áp lực mạnh mẽ, thiêu đốt, lực sát thương quá lớn mà thanh kiếm này mang đến khiến trong mỗi một bước đi của Tô Minh, giữa ranh giới sống và chết, đồng thời phải chịu đựng từng đợt khí tức nện lên luồng chân khí trong cơ thể anh.

Vậy mà bất giác đã nện cho căn cơ và cảnh giới trong người anh đến mức cực điểm.

Cho nên, sau khi bị nện đến cực điểm, theo lẽ tự nhiên, cảnh giới của anh đã được đột phá.

“Đây là thứ dung dịch gì?”, Tô Minh ngồi bên cạnh hồ nhưng không hề mạo hiểm bước chân xuống, mà dùng tay chạm nhẹ xuống mặt nước màu máu bên trong hồ.
Chương 240: Ma La Kiếm

Kho báu huyết mạch chẳng thèm đếm xỉa đến chiếc xích bằng kim loại này, nhưng Tô Minh lại coi trọng.

Cực kỳ coi trọng.

Sau khi thu lại dây xích xong, ánh mắt và tinh thần của anh đều tập trung vào thanh Ma La Kiếm đang trôi nổi trước mắt.

Ma La Kiếm lúc này bỗng phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ máu!!!

Sáng rực!

Sáng đến khó mà hình dung được!

Tô Minh đang đứng trước thanh kiếm, hai mắt bị chói đến rỉ máu.

Con ngươi đau như sắp vỡ ra.

May mà có kho báu huyết mạch nhanh chóng khôi phục lại mắt cho anh, nếu không chắc anh đã thành kẻ mù rồi.

Tiếp đó, Tô Minh có thể cảm nhận được thanh kiếm trước mắt đang khinh bỉ, coi thường mình.

Loại cảm giác này giống như thần tiên nhìn đám người có địa vị thấp kém.

Mặc dù kiếm không thể nói chuyện, nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của kiếm.

Ngoài ra đó là, Ma La Kiếm hình như muốn bỏ đi.

“Tao cứu mày, mày lại cứ thế bỏ đi cho xong, có vẻ không hay nhỉ?”, giọng Tô Minh khàn khàn, nói: “Đi theo tao một trăm năm, coi như đền đáp, thế nào?”

Tô Minh cất lời.

Anh dường như có thể chắc chắc, thanh kiếm trước mắt này nghe hiểu được những gì anh nói.

Tô Minh nói xong, liền cảm nhận được Ma La kiếm càng khinh thường anh, dường như đang nói: đi theo anh, anh cũng không dùng được!!!

“Không dùng được sao?”, Tô Minh lại không tin nên vận chuyển điên cuồng kho báu huyết mạch, đẩy sức mạnh lên đến đỉnh điểm, sau đó vươn tay nắm lấy đốc của thanh Ma La Kiếm.

Vậy mà Ma La Kiếm lại để cho Tô Minh nắm lấy.

Nhưng khi Tô Minh nắm chặt, dùng sức, sau đó…

Sau đó anh suýt chút nữa đã bị sức mạnh dội ngược lại làm cho mình muốn ói máu.

Sức mạnh một triệu hai trăm nghìn cân mà lại không thể nắm được thanh kiếm này!

“Thanh kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?”

Anh đã đánh giá rất cao thanh kiếm này rồi, nhưng dường như vẫn còn kém xa.

“Kho báu huyết mạch à! Thanh kiếm này bắt nạt tao, hay là, chúng ta hút cạn nó đi?”, Tô Minh bực bội lầm bầm một câu.

Nhưng một câu này của Tô Minh, đột nhiên…

“Xoạt!”

Ma La Kiếm như thể bị hoảng sợ cực kỳ.

Tích tắc thoát khỏi bàn tay của Tô Minh.

Xông thẳng lên trời như muốn bỏ chạy.

Nhưng một giây sau, Ma La Kiếm lại quay trở về trong tay của Tô Minh.

“Đi theo anh một trăm năm”.

Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Ma La Kiếm.

Thế mà thực sự sẽ đi theo mình một trăm năm sao?

Vì sao?

“Mặc kệ vì sao, bằng lòng đi theo mình một trăm năm là chuyện tốt, bây giờ, mình không dùng được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, bất giác muốn thu Ma La Kiếm vào trong chiếc nhẫn không gian.

Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện, không thu được.

“Cái nhẫn rác rưởi này của anh, không xứng”.

Đây là luồng tin tức mà Ma La Kiếm truyền đến trong đầu anh.

Tiếp đó, dưới sự ngạc nhiên của Tô Minh, Ma La Kiếm nhanh chóng thu nhỏ lại đến cả trăm lần, sau đó biến hoá thành một chiếc vòng tay hình kiếm, dập dềnh bay đến trên cổ tay trái của Tô Minh, rồi đeo vào tay anh.

Chiếc vòng tay này màu đỏ đen, bên trên rải rác những hoa văn tinh tế và quái dị, hình đốc kiếm và lưỡi kiếm khá rõ ràng v.v… một chiếc vòng khá là đặc biệt, cũng khá là tinh tế, hơn nữa trông rất oách, hợp với đàn ông.

Ngoài ra, đeo trên tay lại không hề cảm thấy nặng.

“Đúng là có được báu vật”, Tô Minh quét mắt liếc nhìn vòng tay, trong ánh mắt đầy vẻ hưng phấn và mãn nguyện.



Đế Thành.

Nhà họ Diệp.

Trang viên nhà họ Diệp.

Cả trang viên nhà họ Diệp đã trống trơn, trên đó đều là vết máu.

Thảm cỏ đầy màu máu.

Máu tươi chảy dọc theo thảm cỏ, thấm đẫm nơi đó.

Bên trong trang viên, thi thể nằm đầy trên đất.

Cực kỳ thảm thiết.

Mười hai người Thiên Tự vệ, Địa Tự vệ của nhà họ Diệp đã chết hết.

Diệp Phù, Diệp Võ, đã chết.

Ông cụ Diệp, đã chết.

Hơn hai trăm học viên của Viện võ đạo nhà họ Diệp đều chết cả.

Những con cháu dòng chính của nhà họ Diệp quyết chiến đến cùng cũng đã chết hết.

Cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới, chẳng có lấy một người sống sót.

“Ha ha… chúng ta đi”, Nguỵ Chấn Phong cười ha ha, vừa tàn nhẫn vừa đắc ý.

“Nhiều thi thể thế này phải làm sao? Chôn đi chứ?”, Công Tôn Hạ hỏi một câu, hơi không biết phải làm sao.

“Đào một cái hố to, chôn chung là được”, Cơ Thương Hải mỉm cười nói.

“Bố, hay là chặt vài cái đầu treo trước cửa của nhà họ Diệp, cũng để doạ những gia tộc khác của Đế Thành”, đúng vào lúc này, Công Tôn Thần đột nhiên mở miệng.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Công Tôn Thần.

Khẽ kinh hãi.

Đến Công Tôn Thần cũng hơi nhíu mày, nhà họ Diệp đã đến nước này rồi!!!

Bị huỷ diệt rồi.

Còn muốn làm ra những hành động mất hết nhân tính như vậy sao?

“Ngoài ra, còn có một nguyên nhân, bố, chú Nguỵ, chú Cơ, cháu nghĩ thế này, nhà họ Diệp mặc dù đã bị tiêu diệt rồi, nhưng trên thực tế, trước đây sau khi Tô Minh bị Phiêu Diểu Tông nhốt trong tháp Bát Môn Quang, lúc đó có một số con cháu dòng chính và gia tộc liên minh của nhà họ Diệp đã thoát ly khỏi nhà họ Diệp, những người này mặc dù nói rõ là không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa, nhưng sâu trong lòng thì sao?”

“Sâu trong lòng, đám người đã từng phản bội lại nhà họ Diệp kia sẽ càng không có khả năng có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Diệp nữa”, Công Tôn Hạ nói.

“Không không không, bố, không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, nói cho cùng đám người phản bội nhà họ Diệp kia cũng đã từng là con cháu dòng chính hoặc liên minh của nhà họ Diệp, có mối quan hệ máu mủ. Chẳng may có vài người nào đó muốn trả thù, âm thầm ra tay với mấy nhà chúng ta thì cũng là mối nguy hiểm tiềm tàng. Càng thậm chí, chẳng may trong một vài người muốn trả thù đó có thiên phú Võ đạo khủng khiếp, mười năm, hai mươi năm sau lại trở thành một Tô Minh khác thì phiền phức rồi”.

Giọng Công Tôn Thần nghiêm túc như thể một trí giả: “Cho nên, chúng ta cắt vài cái đầu người của con cháu dòng chính nhà họ Diệp xuống, treo ở trước cửa nhà bọn họ, coi như câu cá, chỉ cần có thể câu được người nào thì giết chết người đó để trừ hậu hoạn không phải sẽ tốt hơn sao, cũng chẳng phí sức”.

“Cái này…”, Công Tôn Hạ hay Nguỵ Chấn Phong, hay là Cơ Thương Hải cũng vậy, bọn họ hầu như đã bị thuyết phục.

Do dự một lát, cuối cùng Công Tôn Hạ vỗ bàn: “Được, thế chì chặt tám mười cái đầu của những người quan trọng treo trước cửa trang viên nhà họ Diệp đi!!!”

Công Tôn Thần cười đắc ý: “Giao cho con đi”.

Rất nhanh, phần lớn người của ba nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Nguỵ đều đã rời đi.

Công Tôn Thần và một số người ở lại.

Công Tôn Thần lạnh mặt quát: “Cắt đầu của Diệp Phù xuống cho tôi! Còn có đầu của Diệp Lâm! Đầu của Diệp Quần! còn có…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK