Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Chiêu thức bị bắt bài

Không nói bất cứ lời nào thừa thãi.

Tô Minh rút kiếm ra, đi kèm trong đó là 100 nghìn kg sức mạnh cộng với tám phần kiếm ý cấp Nhập vi cùng chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm.

Đây là chiêu thức tấn công mạnh nhất mà Tô Minh có thể đưa ra được lúc này.

Vừa mới bắt đầu đã là chiêu thức mạnh nhất.

Bởi vì, anh biết, nếu như bây giờ mà còn lưu tình thì người phải chết chính là mình…

Bóng kiếm tạo thành một luồng ánh sáng sắc lạnh đến nhức mắt, ba màu tím, đỏ máu, bạc giao thoa với nhau loé lên rồi biến mất vào trong không khí.

Thầm lặng không một tiếng động, nhưng lại như phép dịch chuyển không gian, chém đứt không gian và thời gian, tiến thẳng tới trước người Cao Thanh Kiếm.

Không gian phía trước người Cao Thanh Kiếm vỡ vụn, âm thanh như tan vào trong hư vô.

“Không tệ”, xong Cao Thanh Kiếm lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, chỉ có một chút ngạc nhiên và tán thưởng, nhấc tay lên, bàn tay nhìn có vẻ rất bình thường chỉ khác là có nhiều vết chai hơn, tuỳ ý chạm vào không khí trước mặt.

Bỗng nhiên, trong không gian xuất hiện một làn sóng giống như hình mạng nhện lan toả dần ra, hình thành nên lớp màng sóng lăn tăn chặn trước mặt.

Mà quầng sáng từ lưỡi kiếm kia của Tô Minh đã bị chặn lại ngay trước làn sóng đó.

“Cái gì?”, Tô Minh khẽ nín thở, trong lòng hết sức ngạc nhiên.

Anh đã cảm thấy mình không phải là đối thủ của đối phương.

Nhưng chưa từng ngờ, khoảng cách lại chênh lệch đến như vậy.

Đúng vào lúc Tô Minh cực kỳ bàng hoàng này!

Rắc rắc rắc…

Nứt gãy.

Ảo ảnh từ lưỡi kiếm kia của Tô Minh đã gãy vụn…

“Kiếm ý lĩnh ngộ khá đủ, nhưng không đủ tinh chuẩn”.

“Sức mạnh đủ lớn, nhưng chưa dùng vào điểm mấu chốt”.

Cao Thanh Kiếm cất lời.

Trong lúc nói chuyện, ông ta đánh một chưởng vào trong không khí.

Sau đó, Tô Minh chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị xé nát!!!

Toàn thân run lên.

Trước mắt giống như có một ngọn núi lớn đang nổ tung rồi văng về phía mình.

Loại cảm giác chấn áp nọ giống như một người bình thường đang đối đầu với chiếc xe trọng tải lớn lao về phía mình bằng tốc độ rất cao, theo phản xạ anh muốn trốn tránh, tránh né.

Nhưng Tô Minh lại đè nén lại phản xạ bỏ chạy trong lòng, đè nén lại suy nghĩ muốn trốn tránh.

Trên mặt anh toát ra vẻ hung tợn.

“Mẹ kiếp!!”, Tô Minh hét lên một tiếng, nhấc thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay lên.

Thanh kiếm chặn ngang.

Không phục liền táng.

Chết cũng chẳng màng?

Phập phập phập phập phập…

Biểu cảm trên gương mặt Tô Minh trở nên vặn vẹo, như thể đã phát điên, Xích Ảnh Kiếm trong tay múa lượn liên tục.

Mỗi một kiếm đều được Tô Minh dốc hết sức chau chuốt.

Mỗi một kiếm đều mang sức mạnh 100 nghìn kg cùng với tám phần kiếm ý cấp Nhập vi và chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm.

Chỉ thoáng đây, Tô Minh đã vung lên năm chiêu kiếm, tương đối khủng khiếp, bởi vì, cách dùng toàn lực xuất kiếm thế này, đối với một Kiếm tu bình thường mà nói, trong thời gian ngắn như vậy mà liên tục tung ra hai ba chiêu đã là giới hạn rồi.

Nhưng Tô Minh…

“Ý…”, đến cả Cao Thanh Kiếm cũng khẽ ngạc nhiên.

Mà sau năm chiêu kiếm liên tục được Tô Minh xuất ra.

Trong không gian phía trước mắt, chưởng tay và năm bóng kiếm điên cuồng kia dồn lại với nhau, gào thét, va chạm mạnh vào nhau.

Tô Minh cũng không hề ngừng lại, khi anh cảm nhận được chưởng ấn mà đối phương dùng để khoá chặt mình đã bị chém đứt thì anh không hề do dự mà thi triển chiêu ‘Lược Ảnh Bộ’.

Chân dẫm trên đất, lấy đà bật người bay lên, cả cơ thể anh lao đến trước người Cao Thanh Kiếm bằng một cách kỳ dị và tốc độ cực nhanh.

“Hãy chết đi!!!”, Tô Minh tiến đến gần sau đó đấm tới tấp.

Trên hai nắm đấm dập dờn làn khí màu đỏ máu nhàn nhạt, nắm đấm không hề do dự hay sợ hãi mà nện thẳng về phía người của Cao Thanh Kiếm.

Mà lúc này, giữa không trung, năm bóng kiếm hợp lại đan xen với chưởng ấn của Cao Thanh Kiếm, tạo nên một không gian treo ngược cực lớn.

“Vù vù vù…”.

Luồng khí tức sắc bén đầy bạo ngược đang bành trướng, sôi sục, cuối cùng ầm một tiếng vỡ nát, trong không gian xuất hiện một vết nứt dài đến bốn mươi mét.

Luồng khí tức ác liệt khiến người ta không thể chống đỡ kia ào ạt tràn ra tứ phía, trong một lúc, đám người vây xung quanh sân luyện võ, thậm chí đến cả những người đứng cách đó xa cả trăm mét cũng bị ảnh hưởng, người thì bị thương, người thì hôn mê bất tỉnh.

Năm bóng kiếm của Tô Minh chẳng hề kém cạnh với chưởng ấn của Cao Thanh Kiếm, nhưng, năm chiêu kiếm của Tô Minh là dốc hết sức lực, còn Cao Thanh Kiếm chỉ là một chiêu rất tuỳ ý, để mà so sánh thì khoảng cách thực lực chênh nhau rất xa.

Lúc này, những cú đấm liên tục của Tô Minh đã sắp chạm đến người của Cao Thanh Kiếm.

Nhưng Cao Thanh Kiếm lại chỉ né tránh.

Hơn nữa, còn là kiểu né tránh ở khoảng cách gần, như thể, mỗi một lần ông ta đều biết trước được phương hướng của cú đấm mà tránh thoát một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức khó mà tưởng tượng được.

Mỗi một đấm của Tô Minh đều hụt.

Trong lòng Tô Minh không khỏi bàng hoàng!!!

Bàng hoàng vô cùng.

Ý chí chiến đấu của đối phương giỏi hơn mình, kiểu giỏi hơn rất rất nhiều, đối phương vậy mà có thể phán đoán được phương hướng, mức dùng lực, tốc độ tấn công tiếp theo của mình khi mình còn chưa ra đòn… sao có thể như vậy? Tô Minh có cảm giác như mình đã gặp ma.

Sau khi Tô Minh ra bốn năm mươi đòn liên tiếp.

Đột nhiên.

“Khả năng cận chiến không tệ, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ sơ hở”, Cao Thanh Kiếm hờ hững nói.

Lời còn chưa dứt, vốn dĩ cơ thể còn đang né tránh của Cao Thanh Kiếm đột nhiên dừng khựng lại, chỉ trong một tích tắc nghiêng người thay đổi phương hướng, cả cơ thể liền đứng ngay bên trái của Tô Minh.

Khuỷu tay của Cao Thanh Kiếm tuỳ ý nhấc lên.

Va mạnh vào vai của Tô Minh.

“Rầm…”.

Tô Minh bị hất văng ra ngoài!

Cả người bị hất ngược về phía sau đến cả trăm mét, trong lúc cơ thể bị hất văng, chỗ vai bị va chạm đã gãy nát thê thảm, giống như một chiếc ly thuỷ tinh bị ném vỡ trên mặt đất, máu tươi và xương vụn cùng với máu thịt lẫn lộn với nhau, cực kỳ tàn nhẫn.

Cơ thể Tô Minh rơi trên mặt đất tạo thành một cái hố to.

Đau như thể đã nát nhừ cả người.

“Tô Minh…”.

“Giáo tôn!”



Ở phía xa, đám người Diệp Mộ Cẩn, Chu Khánh Di hét lên đầy đau khổ và tuyệt vọng, nhưng, bọn họ muốn xông đến bên anh cũng không được, khí tức mạnh mẽ của Cao Thanh Kiếm bao chùm khắp cả sân, đè ép khiến tất cả mọi người không thể động đậy.
Chương 177: Máu tươi sục sôi, tôi muốn giết người

“Thú vị”, Cao Thanh Kiếm từ xa nhìn Tô Minh, lẩm bẩm một câu.

Theo như tính toán của ông ta, sau cú va chạm vừa rồi thì Tô Minh hẳn là sẽ phải chết.

Thậm chí, xương cốt cả người cũng đã nát nhừ.

Nhưng Tô Minh mặc dù nhìn khá là thê thảm mà lại vẫn còn sống, khí huyết và khí tức sinh mệnh vẫn dồi dào như cũ.

“Cơ thể trời phú khác với người bình thường”, Cao Thanh Kiếm phán đoán.

Ở phía xa.

Cả người Tô Minh run rẩy, một cánh tay chống xuống đất, nôn ra từng ngụm máu tươi, sau đó lại run rẩy đứng dậy.

“Sức mạnh của ông ta không hơn mình, không đạt đến 100 nghìn kg”, trong lòng Tô Minh thầm chắc chắn: “Nhưng vừa rồi lúc ông ta nện cùi chỏ về phía mình, dường như đã tập trung hết sức mạnh về một điểm, khiến cho lực tấn công khuếch trương lên rất nhiều”.

Nói một cách đơn giản là, đối phương đã có thể khống chế sức mạnh đến mức nhuần nhuyễn.

Cùng là lực tấn công 5 kg, nhưng nếu như dùng bàn tay thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tát cho đối phương chảy máu miệng.

Nhưng nếu như lực tấn công 5 kg này chỉ tập trung vào đúng một điểm nhỏ như đầu mũi kim thì sao? Vậy thì nó còn mạnh hơn cả sức mạnh của một viên đạn, có muốn xuyên qua da thịt, xuyên qua cả xương cốt cũng không thành vấn đề.

Cùng là một sức mạnh, sức mạnh càng tập trung thì lực tấn công càng khủng khiếp!!!

Tô Minh hiểu rồi.

“Khả năng khống chế sức mạnh của mình quá yếu, sau đây mình sẽ phải tăng cường tập luyện theo cách này. Còn có ý chí chiến đấu, từ trước đến giờ mình vẫn cho là ý chí chiến đấu của mình không tệ, có vẻ là suy nghĩ ếch ngồi đáy giếng rồi, vẫn còn kém lắm, chẳng nói đâu xa, chỉ nói đến ý chí chiến đấu của Cao Thanh Kiếm trước mắt này đã mạnh hơn mình mấy chục lần, ý chí chiến đấu cũng là điểm mà mình cần phải nâng cao hơn nữa. Còn có kiếm ý mà lúc nãy Cao Thanh Kiếm nói mình đã lĩnh ngộ đủ nhưng chưa tinh chuẩn, đây cũng là một hướng mà mình cần chú ý”.

Tô Minh có được thu hoạch lớn.

Rất lớn.

Giờ phút này, mặc dù cả người anh đều đau nhức nhưng cả tâm lẫn thần đều rất hưng phấn.

Anh giống như học sinh chỉ biết vùi đầu vào học, sau khi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra được lời giải cho một bài toán khó, anh đã biết được điểm yếu của mình ở đâu và phương hướng phát triển thế nào.

“Nhưng mà, những thứ này còn cần phải sống sót qua được hôm nay thì mới có cơ hội để nâng cao khả năng “, Tô Minh hít sâu một hơi, nén sự hưng phấn trong lòng lại, bây giờ mình cần phải sống mới được!

“Kỳ lạ, vết thương trên vai dường như đã khỏi rất nhanh”, lúc này, Cao Thanh Kiếm lại nhìn vào Tô Minh bằng ánh mắt quái lạ, hai mắt ông ta có phần tò mò dán chặt vào phần vai nhầy nhụa máu thịt của Tô Minh.

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau giết anh ta đi?”, ông Châu truyền âm cho Cao Thanh Kiếm, ông Châu và Phó Hoành Khôn đều đang ẩn mình ở trong không khí phía bên trên.

Biểu cảm của ông Châu và Phó Hoành Khôn lúc này đều mang vẻ nghiêm trọng khác thường.

“Ông Châu, Cao Thanh Kiếm yêu nghiệt quá”, Phó Hoành Khôn nói bằng giọng nghiêm trọng: “Tu giả võ đạo ở cảnh giới Tôn giả sơ kỳ gần như không thể có được sức chiến đấu như thế này!!!”.

“Quả thực khủng khiếp, hơn nữa, ông ta còn chưa rút kiếm”, sắc mặt ông Châu cũng rất nghiêm trọng, yếu ớt nói: “Yêu nghiệt vô song như Cao Thanh Kiếm này, nếu như gia nhập vào Phiêu Diểu Tông, vậy…”.

Đáng tiếc.

Thật là đáng tiếc.

Chỉ mới vừa rồi, thực lực mà Cao Thanh Kiếm thể hiện ra đã ngang tàng hơn một tu giả võ đạo ở cảnh giới Tôn giả Trung kỳ rất nhiều rồi.

“Vấn đề của Cao Thanh Kiếm sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại kỹ hơn, bây giờ, vẫn phải giết chết thằng tạp chủng kia trước mới là việc quan trọng nhất, thằng tạp chủng này cũng yêu nghiệt không kém”, Phó Hoành Khôn cúi đầu nhìn về phía Tô Minh đang ở trên sân luyện võ.

“Cậu thanh niên, cậu tự sát đi”, Cao Thanh Kiếm nhìn về phía Tô Minh hờ hững nói.

“Ha ha…”, Tô Minh lau vệt máu tươi vương trên khoé miệng, nhếch mép cười lộ răng, nói: “Ai đánh chết ai còn chưa chắc đâu”.

Tự sát?!!!

Trong thế giới của Tô Minh, không có hai chữ này.

“Cậu thanh niên, nếu đã không bằng lòng tự sát, vậy thì, cậu còn có chiêu thức nào mạnh hơn nữa không? Bây giờ sử dụng đi, nếu như không có thì tôi phải lấy mạng cậu rồi”, Cao Thanh Kiếm đi về phía Tô Minh, nếu như Tô Minh không bằng lòng tự sát, vậy thì ông ta buộc phải tự ra tay.

Cao Thanh Kiếm bước từng bước nhàn nhã, giống như một ông chú trung tuổi đang đi dạo bộ.

Nhưng mỗi một bước đó, trên cả sân luyện võ liền bị luồng khí tức như dời non lấp biển đàn áp.

Người đàn ông trung niên này quả thực quá mạnh.

Hơn nữa, khi ông ta tiến về phía Tô Minh, trên người tràn ra một luồng sát khí màu máu đậm đến mức như sắp biến thành thực thể, bao trùm lên cơ thể Tô Minh rồi khoá chặt.

Sát khí đó chẳng khác gì một dòng sông máu, có trời mới biết, rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết trong tay của Cao Thanh Kiếm rồi, mới có thể tạo thành ý niệm giết chóc khủng khiếp như vậy?

“Cao Thanh Kiếm của nhà họ Cao, quả thực đáng sợ quá!!! Cũng may năm ông ta 12 tuổi thì đi lên Huyền Linh Sơn rồi!”, Ngụỵ Chấn Phong lẩm bẩm, nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, sức mạnh của Cao Thanh Sơn đã làm thay đổi nhận thức của ông ta về tu giả võ đạo.

Giờ khắc này.

Tô Minh đang dồn dập hít thở.

Anh khẽ cúi đầu.

Không có ai chú ý đến, màu sắc khác lạ trong đôi mắt anh lúc này.

Anh quả thực đã bị thương nặng, nhưng kho báu huyết mạch trong anh cũng đồng thời bắt đầu phát huy tác dụng.

Máu tươi đang sục sôi, kiểu sục sôi giống như được thiêu đốt.

Bên trong cơ thể, chân khí lúc nãy cạn kiệt giờ đã được khôi phục lại, chân khí đang gào thét, càng mạnh mẽ hơn, càng thuần khiết hơn.

Vết thương bên trong cơ thể cũng đang hồi phục bằng tốc độ cực nhanh, vết thương nơi lục phủ ngũ tạng đã được khôi phục lại hoàn toàn, cho dù là vết thương trên vai cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Nhưng, anh không hề đứng dậy, anh cần phải khiến cho Cao Thanh Kiếm khinh địch. Nếu không, anh sẽ chẳng có một mảy may cơ hội nào. Đối phương quá mạnh.

Còn có, sát khí mà Cao Thanh Kiếm bao trùm lên người mình, bình thường mà nói, nếu loại sát khí mạnh đến mức biến thái này mà bao trùm lên cơ thể một tu giả võ đạo thì người đó e rằng khó mà có thể cử động được, phải trở thành con cừu non chờ người đến giết, phải phủ phục trên đất…

Nhưng Tô Minh rất ngạc nhiên cũng rất vui mừng nhận ra rằng, sát khí của Cao Thanh Kiếm sau khi bao trùm lên cơ thể mình, ngược lại, càng khiến anh thấy thoải mái!

Kho báu huyết mạch trong cơ thể lại có thể hấp thụ thứ sát khí này, sau khi hấp thụ liền luyện hoá nó trở nên tinh thuần sau đó đưa về cho cơ thể.

Kho báu huyết mạch trên cơ thể này của mình quá mạnh, quá siêu phàm.

“Có thể lật ngược tình thế hay không, thì phải xem một đòn tấn công này”, Tô Minh chỉ dùng một cánh tay chống trên đất, không hề ngẩng đầu, nhưng tai vẫn chăm chú lắng nghe, có thể phán đoán được khoảng cách của Cao Thanh Kiếm đang tiến về phía mình.

Máu tươi sục sôi.

Tôi muốn giết người.
Chương 178: Liều mạng chém bừa

Giờ khắc này, Tô Minh thực sự có cảm giác máu tươi đang sôi sục như muốn nổ tung bên trong cơ thể!

Cực kỳ hưng phấn!

Từng luồng sức mạnh mà anh khó lòng khống chế đang gầm gào như một cơn bão biển tràn ra khắp hai cánh tay.

Tô Minh dốc sức khống chế từng cơn run rẩy của mình.

Anh nín thở.

Kiếm quyết thì đang không ngừng luân chuyển trong cơ thể.

Kiếm ý hết lần này đến lần khác gột rửa thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay anh.

Năm đó, khi anh vừa mới lên Huyền Linh Sơn, ông già từng cho anh đi vào trong khu rừng nhiệt đới nguyên sinh để tàn sát với các mãnh thú, lúc đó, anh mới tu luyện được ra chân khí, vừa mới trở thành tu giả võ đạo, anh đâu phải là đối thủ của mãnh thú?

Biết bao lần, anh bị mãnh thú dồn đến bước đường cùng, chỉ còn sót lại chút hơi tàn.

Nhưng cuối cùng, anh đều có thể đảo ngược tình thế giết chết chúng.

Làm thế nào để đảo ngược tình thế?!!! Bước thứ nhất chính là khiến cho đối phương khinh địch, thì mới có được cơ hội!

Chỉ cần có thể giết chết được đối phương, làm thế nào cũng được, Tô Minh chỉ quan tâm đến kết quả của trận quyết đấu, chỉ cần tôi còn sống, đối phương chết là được, còn về quá trình, thì tôi dùng độc cũng được, giả chết cũng thế, đều không quan trọng.

Năm đó, khi vào Huyền Linh Sơn, lúc lần đầu tiên ông già dạy mình võ đạo, chỉ nói một câu duy nhất: khi đánh nhau với người, không quan tâm đến những việc khác, giết chết đối phương mới là điều quan trọng nhất!

Cao Thanh Kiếm trước mắt chính là một yêu nghiệt vô song, nhưng cũng chính vì thế, ông ta có một điểm yếu chí mạng: tự phụ.

Rất nhanh.

Khoảng cách giữa Cao Thanh Kiếm và Tô Minh chỉ còn khoảng mười mét.

Đã rất gần rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, Cao Thanh Kiếm đột nhiên ngừng lại.

“Thật kỳ lạ, câu thanh niên, cậu lúc này, rõ ràng là đang bị thương nặng, nhưng cứ cho tôi cảm giác có một xíu xiu nguy hiểm”, Cao Thanh Kiếm nhíu mày.

Cho dù Tô Minh lúc trước vẫn còn mạnh khoẻ cũng chưa từng khiến cho ông ta có cảm giác nguy hiểm như vậy.

“Thiên Vẫn Kiếm!!!”

Tô Minh ra tay.

Cao Thanh Kiếm vẫn chưa đến gần, có chút đáng tiếc, nhưng bây giờ không ra tay thì sẽ bị Cao Thanh Kiếm phát hiện ra mất.

Anh chỉ đành xuất chiêu.

Lần này, vẫn là chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm và tám phần kiếm ý cấp Nhập vi trung kỳ với 150 nghìn kg sức mạnh thuần tuý.

Sức mạnh thuần tuý càng khủng khiếp hơn những lần trước.

Bởi vì, máu tươi đã sục sôi.

Một kiếm này, vẫn nhanh như cũ, ác liệt như cũ, sắc bén đến cực điểm, lại không hề sợ hãi, mà kiên định, quyết tâm phải giết chết đối phương.

Biểu cảm gương mặt Tô Minh vặn vẹo.

Liều mạng.

Đồng thời khi xuất ra một kiếm này, anh như phát điên sử dụng ‘Lược Ảnh Bộ’ xông về phía Cao Thanh Kiếm.

Lao đến như thể muốn chết chung với Cao Thanh Kiếm.

“Hử?”, vẻ bình tĩnh và tự tin khống chế được tình huống của Cao Thanh Kiếm rốt cuộc cũng thay đổi, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, cơ thể biến hoá, thi triển thân pháp, muốn biến mất tại chỗ.

Nhưng đáng tiếc, không kịp nữa.

Khoảng cách quá gần.

Với khoảng cách chỉ khoảng 10 mét, đối với một chiêu của Kiếm tu mà nói, không cần đến một phần mười giây, tốc độ làm sao bì kịp? Lại thêm Cao Thanh Kiếm không hề am tường về sử dụng tốc độ.

Cho nên, tránh không thoát.

Vậy chỉ đành đối đầu!

Cao Thanh Kiếm đâu có lưu tình nữa?

“Một kiếm đoạt mạng!”

Thanh kiếm ngắn màu đỏ máu phía sau lưng Cao Thanh Kiếm rốt cuộc cũng được dùng đến.

Chỉ nghe tiếng kiếm âm vang lên.

Kiếm âm vọt thẳng lên tận mây xanh.

Sau đó, một bóng kiếm màu đỏ máu mang theo ánh kiếm nhuốm đầy mùi máu tanh từ trên trời giáng xuống.

Nhìn kỹ, trong ánh kiếm màu đỏ còn khắc đầy bùa chữ, văn tự cổ nhàn nhạt, làm nổi bật vẻ nội liễm và cổ xưa của thanh kiếm.

Sau đó chính là giết chóc!

Sát ý!

Cao Thanh Kiếm, đường đường là một Kiếm tu, lại… lại không tu luyện kiếm ý? Mà tu luyện sát ý?

Bóng của lưỡi kiếm màu đỏ máu rõ ràng đã đẩy ý nghĩa của chữ “sát” lên đến mức cao nhất.

Trên sân luyện võ, giờ khắc này, có quá nhiều quá nhiều chiếc đầu đang hỗn loạn, trong mắt ngập một màu đỏ máu, như mất kiểm soát, chỉ còn lại mỗi một ý niệm duy nhất: giết! giết!! giết!!!

Bọn họ đã bị sát ý chi phối.

Chỉ chớp mắt.

Kiếm của Cao Thanh Kiếm và Tô Minh đã va chạm với nhau.

Màu máu giống như những con sóng vô biên vô tận lan tràn trong không khí, dập dềnh mù mịt, cắn nuốt bốn bề tám hướng.

Bóng kiếm của Tô Minh đã dần dần xuất hiện vết nứt, như thể sắp không chống đỡ được nữa.

Mà bóng kiếm của Cao Thanh Kiếm mặc dù đã tối đi rất nhiều nhưng vẫn mang theo sát ý ngút trời như cũ.

Cao Thanh Kiếm vẫn mạnh hơn, ông ta đúng là một kỳ tài được ông trời ưu ái, đường đường là một Kiếm tu lại không tu luyện Kiếm ý, mà tu Sát ý, quan trọng nhất là, còn dung hoà được sát ý vào trong bóng kiếm, bổ trợ sức mạnh cho nhau, đúng là khó mà tin được.

Nhưng, một chiêu này của Cao Thanh Kiếm sau khi phá được bóng kiếm của Tô Minh thì cũng dừng khựng lại trong không khí một giây, tiếp đó biến mất trong khe nứt của không gian.

Mà giờ khắc này.

Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đang đối mặt.

Mục đích đạt được rồi, một chiêu kiếm vừa rồi của anh hầu như không mong có thể làm gì được Cao Thanh Kiếm, anh chỉ muốn tranh thủ một chút xíu cơ hội để cho mình tiến lại gần được với người của Cao Thanh Kiếm, chỉ cần đến gần là được.

“Ha ha…”, Tô Minh cười đầy hàm ý, Xích Ảnh Kiếm vung mạnh lên, bộc lộ rõ tài năng!!!

Lần này, Tô Minh không dùng đến nắm đấm nữa.

Mặt đối mặt, anh giống như biến thành một ác ma điên cuồng, thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay cứ liên tục chém xuống.

Không hề theo một quy tắc nào.

Không có kiếm pháp.

Cực kỳ hỗn loạn, phức tạp.

“Nếu như ý chí chiến đấu của ông đã rất mạnh, có thể phán đoán được tiết tấu và biến hoá trong mỗi một chiêu thức của tôi, như vậy, tôi sẽ không dùng chiêu thức nữa, tôi sẽ dùng kiểu chém bừa theo phản xạ này để tấn công ông, đến tôi cũng không chắc chắn mỗi một nhát chém của tôi sẽ như thế nào nữa? Cao Thanh Kiếm ông cũng chẳng thể phán đoán ra được đúng không?”, Tô Minh nhủ thầm trong lòng.
Chương 179: Kết cục của Cao Thanh Kiếm

Đây là chiêu thức phá giải mà Tô Minh nghĩ ra.

Cuối cùng sắc mặt của Cao Thanh Kiếm cũng sầm lại. Đúng vậy! Ông ta không đoán ra chiêu thức của Tô Minh. Lúc này Tô Minh giống như kẻ say rượu, cách chiến đấu cứ lung tung hết cả, nhưng cách này lại vô cùng mạnh.

Thứ nhất, sức mạnh của Tô Minh đã đạt đến 150000kg còn Cao Thanh Kiếm chỉ có 70000kg, kém hẳn một nửa.

Thứ hai, kiếm của Tô Minh là linh khí trung phẩm hiếm gặp, hơn nữa còn sắc bén ngoài sức tưởng tượng. Trong lúc Tô Minh vung kiếm lên thì sắc như lưỡi liềm của tử thần.

Cao Thanh Kiếm di chuyển bước chân, né tránh, lùi về sau nhưng cũng không thể kéo dài khoảng cách với Tô Minh, chỉ có thể ngăn lại một cách chật vật.

Sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi, nhưng từ sâu khóe mắt ông ta vẫn không có chút hoảng loạn, vẫn đầy tự tin. Bởi vì mình ở cảnh giới tôn giả, còn Tô Minh có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ ở cảnh giới thiên vị thôi.

Cách biệt lớn nhất giữa cảnh giới thiên vị và cảnh giới tôn giả là gì? Chính là chân khí, nói chính xác hơn là chất và lượng của chân khí.

Ông ta không tin Tô Minh có thể đánh mãi kiểu chém loạn này, chắc chắn sẽ đến lúc chân khí tiêu hao hết. Đến lúc đó ông ta sẽ có thể kéo dài khoảng cách rồi giết Tô Minh trong chớp mắt.

“Cheng, cheng, cheng…”, những âm thanh giòn tan vang lên.

Lúc này, tàn ảnh của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đan xen vào nhau, hình thành những cơn lốc xoáy xoay tròn.

Tốc độ ra tay của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đều nhanh vô cùng, dường như mắt thường sẽ không nhìn thấy được.

Sau tầm mười hơi thở, hai người đã giao đấu trên 300 chiêu.

“Hự…”, Cao Thanh Kiếm đột nhiên run rẩy, trên vai xuất hiện một vệt máu.

Ông ta đã bị thương.

Vốn tưởng rằng có thể làm tiêu hao chân khí của Tô Minh nhưng kết quả thực tế đã cho ông ta thấy, ông ta nằm mơ rồi.

Tô Minh có một kho tàng huyết mạch vô địch, anh không hề sợ chân khí bị hút sạch. Anh có thể chiến đấu từ sáng sớm đến đêm khuya.

Còn lúc Cao Thanh Kiếm bị thương thì Tô Minh giống như nhận được sự cổ vũ, càng đánh càng hăng.

Khóe mắt anh hơi đỏ, toàn thân rơi vào trạng thái chiến đấu.

Hai tay anh giữ chặt Xích Ảnh kiếm, mỗi kiếm đều dùng hết sức lực. Mỗi kiếm đánh ra đều rất thoải mái, điên cuồng. Đừng nói là hướng tấn công của kiếm, ngay cả cách dùng kiếm để tấn công cũng theo kiểu tùy cơ ứng biến. Một giây trước là áp lực mạnh, một giây sâu là móc câu, giây sau nữa là đâm ngang.

Toàn thân Cao Thanh Kiếm đã nhuốm đầy máu. Ông ta cảm thấy sốt sắng, sát ý trên người càng lúc càng nhiều, đến nỗi toàn thân ông ta trông như người máu.

“Cả đời Cao Thanh Kiếm này chưa từng thua ai!”, đột nhiên Cao Thanh Kiếm hét lớn, trong giọng nói là sự điên cuồng, khí tức không ổn định giống như người rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Khóe mắt của ông ta còn đỏ hơn cả Tô Minh, giống như kiểu sắp chảy máu. Ông ta đúng là bị ép đến mức hóa điên đến nơi rồi.

Cao Thanh Kiếm nhếch mép cười, trông rất dữ tợn. Ông ta không còn vẻ bình tĩnh và nho nhã, ông ta nhấc cánh tay lên rồi đột nhiên đổi hướng của kiếm gãy.

Ông ta cầm chắc kiếm gãy trong tay, không chặn lại đòn tấn công của Tô Minh nữa.

Lúc này ông ta lại học Tô Minh, cũng tấn công một cách điên cuồng.

Ông ta mặc kệ Tô Minh tấn công mình, dù sao cũng chỉ là chặn lại thôi. Nhưng dần dần ông ta cũng không chống đỡ được, cuối cùng vẫn bị kiếm của Tô Minh đâm trúng.

Hay nói cách khác, tôi bảo ông chém tôi nhưng tôi cũng sẽ chém ông.

Đúng là điên rồ!

Lấy mạng đổi mạng!

Để xem cuối cùng ai sẽ phải chết?

Khi Cao Thanh Kiếm không ngăn lại đòn tấn công của Tô Minh mà học cách của anh thì…

“Phụp, phụp…”, lưỡi kiếm đâm sâu vào cơ thể Cao Thanh Kiếm và vang lên âm thanh giòn tan.

Sau một hơi thở, Tô Minh và Cao Thanh Kiếm tách ra.

Sau khi tách ra, hai người đứng tại chỗ, toàn thân đỏ ửng.

Máu tươi cứ tuôn chảy ào ào như vòi nước.

Toàn thân Tô Minh đều là vết kiếm, tất cả các vị trí trên ngực, sườn, vai, chân, hông, đầu, cổ, tay… Không có chỗ nào lành lặn. Hơn nữa, mỗi vết thương đều sâu vô cùng.

Nhìn lại Cao Thanh Kiếm thì cũng không khá hơn là bao… Trông ông ta lúc này đã thành người máu.

Trên võ trường vô cùng yên tĩnh, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

“Cảm ơn nhé!”, đột nhiên Tô Minh lên tiếng. Anh trịnh trọng nhìn về phía Cao Thanh Kiếm và thốt ra ba chữ.

Ba chữ này vừa dứt thì Cao Thanh Kiếm cũng ngã mạnh xuống đất.

Chết rồi!

Tại sao Tô Minh lại nói chữ ‘cảm ơn’? Bởi vì trận chiến này anh đã thu hoạch được rất lớn. Về sau anh đã có hướng tu luyện, thực lực của anh nhất định sẽ tăng lên…

Tại sao Tô Minh lại sống sót? Lý do rất đơn giản! Lấy mạng đổi mạng. Cũng tại Cao Thanh Kiếm nghĩ đơn giản quá, Tô Minh có kho tàng huyết mạch thì khí tức và khí huyết đều vô cùng mạnh, đây là điều mà Cao Thanh Kiếm không thể so sánh được.

Trên thực tế, ở ngực và tim Tô Minh đều có vết kiếm. Trong lúc lấy mạng đổi mạng ban nãy, anh đã bị kiếm gãy của Cao Thanh Kiếm đâm trúng.

Nếu đổi là người khác thì chết chắc rồi.

Nhưng lúc tim anh bị đâm trúng thì điều kinh ngạc là, trong huyết mạch lại có một năng lượng quái dị như bao trùm lấy tim anh, sau đó vết thương ở tim anh cũng biến mất.

Có được kho tàng huyết mạch thì Tô Minh chẳng sợ gì nữa.

Còn lúc Cao Thanh Kiếm ngã xuống đất chết thì rất nhiều người có mặt ở võ trường đều ôm chặt đầu, họ như sắp phát điên.

Sao… Sao có thể thế được?

Rõ ràng Tô Minh còn lâu mới là đối thủ của Cao Thanh Kiếm.

Rõ ràng Tô Minh sắp chết rồi, sao lại có thể lật ngược được tình thế?

Có chết họ cũng không dám tin!

Bao gồm tất cả những người trong viện võ đạo nhà họ Diệp như Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di, Diệp Mộ Cẩn. Niềm vui bất ngờ khiến họ không kìm chế được cảm xúc của mình. Có rất nhiều người kích động, vui mừng đến nỗi khóc thành tiếng.

“Tôi không tin!”, Cơ Khâm cấu vào tay mình, nói với vẻ không cam tâm, đến nỗi sắp cắn gãy răng mình.

Còn đám Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong thì vô cùng khiếp sợ.

Ngay cả… Cao Thanh Kiếm cũng không giết được Tô Minh?

Đúng là ác mộng!

“Ôi! Đau quá đi!”, Tô Minh đứng ở đó, khẽ thổi một hơi lạnh.

Toàn thân anh đau buốt, cảm giác vô cùng yếu ớt.

Anh đã thấm mệt, thậm chí còn muốn ngất đi.

Nhưng đúng lúc này, trong không trung xuất hiện hai bóng hình.

Hai bóng hình bước trên không trung dưới ánh mắt run rẩy, sợ hãi của mọi người.

“Tô Minh! Phải nói rằng, cậu chính là thiên tài yêu nghiệt nhất mà bổn tông từng gặp”, Phó Hoành Khôn lên tiếng. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sau đó thì đổi giọng: “Chính vì vậy mà cậu nhất định phải chết”.

“Giết thiếu tông chủ và trưởng lão của Phiêu Diểu Tông, chàng trai, hôm nay cậu nhất định phải chết”, ông Châu cũng nói.
Chương 180: Tô Minh bị uy hiếp

Một lát sau, Phó Hoành Khôn và ông Châu chặn ở trước mặt Tô Minh.

Trên khuôn mặt đầy máu của Tô Minh toát lên vẻ dữ tợn: “Thể diện của Tô Minh này lớn thật đấy! Ha ha… Không ngờ Cao Thanh Kiếm chỉ là món khai vị? Vẫn còn hai lão già nữa cơ đấy?”

Tô Minh nhe răng cười, trong tiếng cười chứa đầy vẻ điên cuồng và khát máu chứ không hề sợ hãi.

Diệp Mộ Cẩn đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này mà mềm nhũn người, nếu như không có Chu Khánh Di đỡ thì cô ta đã ngã qụỵ rồi.

Diệp Mộ Cẩn lắc đầu, lắc đầu trong tuyệt vọng…

Cô ta nhìn thấy cái gì thế này?

Tông chủ và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông cùng xuất hiện? Lại còn đích thân ra tay nữa?

Cô ta đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Phiêu Diểu Tông rồi.

Hai người mạnh nhất của Phiêu Diểu Tông định lấy lớn bắt nạt bé, còn lấy nhiều bắt nạt ít nữa?

Diệp Mộ Cẩn tuyệt vọng đến nỗi hơi thở cũng run rẩy.

“Cậu đã trọng thương còn cần chúng tôi đích thân ra tay sao?”, Phó Hoành Khôn nói tiếp: “Nếu tự sát thì bổn tông có thể đồng ý cho cậu được chết toàn thây”.

“Cho ông được chết toàn thây ý chứ”, đáp lại câu nói của Phó Hoành Khôn là tiếng quát lớn của Tô Minh, tiếng quát như con mãnh thú bị ép đến đường cùng.

“Xoẹt…”, Tô Minh ra tay trước. Anh giống như người máu, tay cầm Xích Ảnh kiếm, không sợ chết mà dốc toàn lực.

Vẫn là sức mạnh thuần túy 150000 kg cộng với 80% kiếm ý và Thiên Vẫn Kiếm ở nhập vi trung kỳ.

Tất nhiên rồi! Đây là chiêu thức tấn công mạnh nhất hiện giờ của Tô Minh!

Nhưng cái này chỉ thực hiện được trong lúc máu tươi sục sôi, nếu không thì chỉ có sức mạnh thuần túy 100000 kg thôi.

“Thằng nhóc này! Tưởng bổn tông cũng vô dụng như Cao Thanh Kiếm sao?”, Phó Hoành Khôn hừ lạnh một tiếng, nói. Ông ta cũng đã có sự chuẩn bị, đứng trước kiếm của Tô Minh, ông ta giơ tay lên rồi chém vào khoảng không trước mặt.

Phó Hoành Khôn gọi Cao Thanh Kiếm là đồ vô dụng nhưng trên thực tế thì thực lực trước đó Cao Thanh Kiếm thể hiện ra khiến Phó Hoành Khôn còn thấy kiêng kị. Sở dĩ ông ta sỉ nhục Cao Thanh Kiếm là vì Cao Thanh Kiếm tự đại và không giết được Tô Minh nên ông ta mới thấy không vui.

Trong lời nói của Phó Hoành Khôn là coi khinh Tô Minh nhưng lúc ra tay thì không nhẹ chút nào, vô cùng tàn độc.

Thoạt nhìn thì tưởng ông ta chỉ ra tay tùy ý thôi nhưng trên thực tế, ông ta dùng đến ‘Tù thiên chỉ’ là võ kỹ trấn giữ môn phái của Phiêu Diểu Tông, thuộc huyền kỹ trung phẩm.

Vô cùng mạnh!

Cái này chỉ có tông chủ mới có thể tu luyện, ngay cả ông Châu cũng không có tư cách.

Phó Hoành Khôn tự nhận thiên phú võ đạo của mình cũng rất tốt nhưng ông ta tu luyện ‘Tù thiên chỉ’ mất tận 36 năm mà mới được coi là nhập môn thôi.

Kể cả là vậy nhưng uy lực của ‘Tù thiên chỉ’ cũng vô cùng khủng khiếp.

Lúc này có thể thấy rõ chỉ ấn màu đen dường như một cây cột ma thuật dựng ngang trong không gian, trên chỉ ấn còn có những ký tự hình chữ ‘Tù’, còn có nhiều trận pháp quỷ dị hòa vào nhau.

“Két…”.

Chỉ ấn màu đen đó vừa tiếp xúc với kiếm quang của Tô Minh ở trên không trung thì kiếm quang của Tô Minh bị xé tan rồi nhanh chóng biến mất, hoàn toàn không phải là đối thủ.

Còn chỉ ấn đó càng đậm hơn, mang đầy mùi hủy diệt.

Tốc độ của chỉ ấn màu đen càng nhanh hơn rồi bao trùm về phía Tô Minh.

Trên võ trường của viện võ đạo nhà họ Diệp có cảm giác tối sầm lại, luồng không khí của chỉ ấn màu đen bao trùm khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

“Chết tiệt!”, Tô Minh thầm mắng một tiếng rồi thấy sởn hết gai ốc. Bởi vì anh cảm thấy chỉ ấn màu đen ập đến phía mình khiến anh cảm thấy bị uy hiếp chí mạng.

“Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm…”, Tô Minh như phát điên, toàn thân đầy máu khiến anh trông càng dữ tợn hơn. Xích Ảnh kiếm trong tay chỉ vung lên theo kiểu mất phương hướng. Trong chớp mắt mà Tô Minh tung ra 9 đường kiếm.

Thực lực cách biệt quá lớn. Phó Hoành Khôn là cảnh giới tôn giả hậu kỳ, mạnh hơn Cao Thanh Kiếm rất nhiều.

Vì vậy Tô Minh chỉ có thể vung ra 9 chiêu chồng lên nhau để đối phó với một chiêu của Phó Hoành Khôn.

Hiệu quả cũng không tồi, 9 đường kiếm trên không trung có thể chắn được tù thiên chỉ ấn kia.

Nhưng khi 9 kiếm liên tiếp đánh ra thì chân khí trong cơ thể Tô Minh như bị rút hết, ngay cả xương tủy cũng bị rút cạn.

Đúng là Tô Minh có kho tàng huyết mạch và nguồn chân khí bất tận. Nhưng thoáng chốc dốc sức triển khai 9 kiếm thì vẫn khiến anh tiêu hao rất nhiều sức lực. Kể cả kho tàng huyết mạch có tác dụng và giúp anh hồi phục thì cũng mất một thời gian chừng ba bốn hơi thở.

“Hừm… Chàng trai! Tôi tiễn cậu đi gặp Diêm Vương nhé”, cứ tưởng vài hơi thở là rất ngắn nhưng ông Châu lại nắm bắt rất nhanh. Trong đôi mắt già nua của ông ta bao trùm tinh quang.

Bàn tay khô khan của ông Châu xuất hiện thanh kiếm màu vàng.

Kiếm không dài, chỉ tầm 33cm nhưng rất tinh túy, dường như có vô số tia laze hội tụ, lưỡi kiếm cũng vô cùng sắc.

Sắc mặt Tô Minh tái nhợt, đâu có thể ngờ lão già này lại vô liêm sỉ đến vậy? Lại thật sự định ra tay cùng với Phó Hoành Khôn sao? Điều quan trọng là, ông ta chọn thời cơ cũng chuẩn, đúng lúc hơi thở mình trong lúc yếu nhất.

Tô Minh dựng hết tóc gáy, tim đập chậm dần, anh đã cảm thấy mùi chết chóc bao trùm toàn thân mình.

Lưỡi kiếm có kiếm khí màu vàng quái dị của ông Châu đã đến bên cạnh anh.

“Bụp!”

Dường như là tận dụng chút sức lực còn lại trong cơ thể, Tô Minh cố giậm bước chân di chuyển thân người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK