Mọi người đi hết.
"Gia chủ, nếu đại trưởng lão cấu kết với Tô Ương thật thì...", đám Tô Hao lại không đi, mà nhìn về phía Tô Chấn Trầm, thở dài, lo lắng nói.
Vốn dĩ, nhà họ Tô đã không phải là đối thủ của Tô Ương, nếu phe đại trưởng lão cũng phản bội, trong ngoài phối hợp thì coi như xong.
Tô Chấn Trầm ngẫm nghĩ rồi nói: "Viện trợ, chúng ta chỉ có thể tìm người giúp đỡ thôi. Liên lạc với nhà Nam Cung thử xem".
Nhà họ Tô và Nam Cung rất thân thiết và là đồng minh của nhau.
Mà nhà Nam Cung cũng chẳng yếu, họ đứng thứ năm trong 10 thế lực lớn ở Chiến Uyên, không thua kém gì nhà họ Tô.
"Được", Tô Hao gật đầu, thực tế, ông ta cũng nghĩ vậy.
"Tô Truy, ông đến nhà Nam Cung một chuyến", Tô Chấn Trầm nhìn nhị trưởng lão Tô Truy nói.
"Vâng, gia chủ", Tô Truy là một người đàn ông trung niên ít nói có cảnh giới Chân Hoàng sơ kỳ.
Tô Truy chưa kịp xoay người đi thì một gã sai vặt của nhà họ Tô vội vã đi đến, nói là đi chứ thực ra là chạy.
"Vội vội vàng vàng, xảy ra chuyện gì?", Tô Chấn Trầm hỏi.
"Gia, gia chủ ơi, ông cụ, gia chủ, cậu chủ nhà Nam Cung và cô Nam Cung Cẩn đến. Họ đang ở đại sảnh đợi ạ".
Hả?
Vừa nhắc đã đến?
Tô Chấn Trần còn chưa kịp nói gì thì lại có một gã sai vặt khác vội vã bước tới. Trong tay còn cầm một lá thư.
Cả người gã run bần bật, trông có vẻ cực kỳ sợ hãi và lo lắng, mặt mày thì tái mét.
"Gia, gia, gia chủ ơi, đây là thư của cậu Tô Ương, không, của Tô Ương gửi đến".
Tô Chấn Trầm vội bước tới, cầm lấy lá thư, xé nó ra.
Bên trong là một tờ giấy trông rất màu mè.
Bên trên ghi một hàng chữ: Tô Minh - em trai tôi, lâu rồi không gặp, quả thật nhớ chết anh. Đêm nay, anh sẽ mở tiệc trà ở quảng trường Chiến Uyên, để hai ta cùng tâm sự nhé.
Sắc mặt Tô Chấn Trầm lập tức sa sầm, hơn nữa, còn hơi trắng bệch.
Ông ấy định cất lá thư kia đi theo bản năng.
Nhưng Tô Minh lại mở miệng nói: "Bố, con thấy rồi, con sẽ đến đúng hẹn".
"Không được!", Tô Chấn Trầm chưa kịp nói gì thì Tùy Thanh Liên đã quát. Bà trừng Tô Minh một cái: "Tiểu Minh, không được làm liều. Đêm nay, con mà dám ra khỏi cửa thì mẹ chắc chắn sẽ đánh gãy chân con".
"Mẹ", Tô Minh cạn lời. Anh đang định nói gì nữa đã bị Tùy Thanh Liên ngắt lời: "Được rồi, đi đến đại sảnh xem thử xem. Tiểu Cẩn đến, con mau đến gặp đi. Nghe nói lần trước Tiểu Cẩn từng đi với thằng khốn Tô Ương kia đến tầng Trái Đất".
Đây là một cục xương cứ mắc mãi trong họng Tùy Thanh Liên.
Không ngờ Nam Cung Cẩn lại đi đến tầng Trái Đất với Tô Ương để giết Tô Minh!
Nếu không phải nhà Nam Cung là đồng minh của nhà họ Tô, vả lại bà cũng tin tưởng Nam Cung Cẩn thì không biết bà sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Bà vẫn muốn giáp mặt hỏi Nam Cung Cẩn rốt cuộc chuyện này là sao!
"Cô nhóc kia không có muốn giết con, chắc hẳn là bị Tô Ương lừa, nói đến tầng Trái Đất gặp con thôi", Tô Minh cười khổ nói. Cô nhóc Nam Cung Cẩn kia chỉ là một nhỏ ngu ngốc thôi. Anh chỉ nhớ cô ta trông cũng tạm được, chứ chẳng còn gì nữa.
"Vậy à!", Tùy Thanh Liên gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Trong đại sảnh nhà họ Tô.
Ngoài người hầu nhà họ Tô đang rót trà ra thì bốn người khác lần lượt là ông cụ Nam Cung - Nam Cung Trấn Sơn, gia chủ Nam Cung Đằng và Nam Cung Vũ, Nam Cung Cẩn - con trai, con gái Nam Cung Đằng.
"Ông nội, tại sao?", Nam Cung Trấn Sơn, Nam Cung Đằng đang uống trà, Nam Cung Vũ thì ít nói, còn Nam Cung Cẩn lại cau mày, cuối cùng không nhịn nổi mở miệng hỏi.
Nhà Nam Cung và nhà họ Tô là đồng minh thân thiết.
Hai nhà có quan hệ rất tốt.
Thế nên, cô ta không hiểu tại sao ông nội và bố lại tới đây để hủy bỏ hiệp ước?
Tiện thể hủy bỏ hôn ước của mình và Tô Minh luôn. Đương nhiên, đây chỉ là thứ yếu.
Trong khoảng thời gian này, sau khi trở về từ tầng Trái Đất, Nam Cung Cẩn đã gác Tô Ương vô xó.
Trái lại, lại có chút tò mò về Tô Minh.
Thậm chí, cô ta còn cố tình dò hỏi một số tin tức về Tô Minh.
Lý do thì đơn giản thôi, lúc đó Tô Minh chỉ là một thằng nhóc ở tầng võ đạo cấp thấp, thế nhưng lại có thể mạnh đến nỗi đè đầu cưỡi cổ được cả Tô Ương!
Quả thật là kinh khủng!
Thật sự đã khiến cô ta đổi mới cái nhìn về võ đạo.
Tuy Tô Minh khá kiêu ngạo, khiến người ta chán ghét.
Nhưng cô ta lại có chút tò mò và hứng thú về anh.
Hơn nữa, bản thân cô ta còn có hôn ước với Tô Minh.
Gần đây, trong đầu cô ta cứ nghĩ mãi về Tô Minh.
Rồi dần dần cũng không khó chịu về hôn ước kia.
Mà còn có chút mong đợi.
Ai ngờ nhà Nam Cung bỗng dưng muốn hủy bỏ hiệp ước đồng minh? Còn định hủy hôn?
"Chúng ta không chọc Tô Ương nổi", Nam Cung Trấn Sơn liếc cháu gái, trầm giọng nói: "Nhà họ Tô sắp bị tiêu diệt tới nơi rồi. Tuy nhà chúng ta và nhà họ Tô qua lại trong nhiều thế hệ, nhưng cũng không thể chôn cùng đúng không!"
Nam Cung Trấn Sơn thở dài, trong mắt toát lên vẻ bất lực.
Nếu có cách khác thì ông ta đã không chọn cách này rồi.
Nhưng lại chẳng còn cách nào nữa.
"Không chọc nổi?", Nam Cung Cẩn hừ một tiếng, nói: "Lúc trước, Tô Ương còn bị Tô Minh đè đầu, hoàn toàn thua xa Tô Minh. Sao lại không chọc nổi? Ông nội, bố, có phải hai người lén gặp Tô Ương rồi bị hắn ta lừa không?"
Nam Cung Cẩn sốt ruột.
"Tiểu Cẩn, cháu còn trẻ người non dạ quá", Nam Cung Trấn Sơn cười khổ nói: "Cháu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi giờ Tô Ương mạnh cỡ nào đâu. Có thể nói, nếu không phải Tô Ương muốn chơi nhà họ Tô đến nỗi tuyệt vọng rồi sụp đổ thì đã diệt họ từ lâu rồi. Thực lực của cậu ta không phải mạnh nữa, mà là khiến người ta phải tuyệt vọng luôn rồi!"
"Vậy cũng không bằng Tô Minh!", Nam Cung Cẩn nghiến răng nói: "Dù sao cháu cũng không hủy hôn!"
"Tiểu Cẩn, giờ không phải lúc để quậy", Nam Cung Đằng mở miệng, nhíu mày nói: "Con nói không tính".
"Sao lại không tính! Không hủy là không hủy! Con đã trở thành người của Tô Minh và có con của anh ấy!", Nam Cung Cẩn im lặng một lát, sau đó, trong lòng chợt giận dữ và bướng bỉnh, nhanh trí nghĩ ra một cách, mở miệng nói.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta hơi ửng đỏ và tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Trông cứ như thật.
Đỏ là đỏ thật vì hơi xấu hổ, suy cho cùng cô ta vẫn là con gái, lại nói đã trở thành người của Tô Minh và có con của anh thì đương nhiên sẽ ngại rồi!
Ngay lúc này.
Tô Minh, Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên, Quan Khuynh Thành, Tô Hao, Tô Truy và một số người trong nhà họ Tô cũng vừa mới tới đại sảnh.
Họ đều nghe thấy được toàn bộ câu chuyện.
Vả lại, cũng nghe thấy được câu "Con đã là người của Tô Minh và có con của anh ấy".
Tô Minh ngớ người.
Á đù.
Chuyện quái gì thế này?
Chương 447: Mang thai
Tô Minh vẫn còn chút hoang mang, mấy người Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên lại lập tức quay đầu nhìn về phía Tô Minh.
Đặc biệt là Tùy Thanh Liên, vừa vui mừng vừa trách cứ, đứa nhỏ này khá có bản lĩnh đấy chứ? Có lẽ chỉ mới gặp qua Cẩn Nhi một lần thôi nhỉ? Mà đã có được Cẩn Nhi rồi? Thậm chí còn khiến Cẩn Nhi mang bầu? Tính toán thời gian thì từ lần Cẩn Nhi đến Tầng Thế Giới gặp mặt Minh Nhi đến nay đại khái khoảng nửa năm, có lẽ đúng là đã mang bầu rồi? Tùy Thanh Liên vội vàng nhìn xuống bụng dưới của Nam Cung Cẩn đang ở trong phòng.
"Cái gì?!!", Nam Cung Trấn Sơn và Nam Cung Đằng đang ngồi thảnh thơi bên ngoài cửa phòng cũng không ngồi yên được nữa, lập tức đứng lên, giống như bị dội nước sôi vậy.
Nhất là Nam Cung Trấn Sơn, sắc mặt đỏ bừng, tái mét, rồi lại tỏ ra ngờ vực, rồi lại phẫn nộ, sốt ruột, cả người giống như sắp chảy máu não đến nơi.
Nếu như Cẩn Nhi thật sự đã là người của Tô Minh, mang thai con của Tô Minh thì hoàn toàn kết thúc rồi.
Nhà họ Nam Cung muốn từ bỏ liên minh với nhà họ Tô cũng không thể được nữa, việc từ hôn lại càng vô vọng hơn. Nhà Nam Cung và nhà họ Tô hoàn toàn trói buộc lại với nhau rồi, kết cục của nhà họ Nam Cung ngẫm lại thực lực vô địch của Tô Ương kia.
"Bố!", Nam Cung Trấn Sơn kích động đến mức sắp ngất xỉu, cơ thể bắt đầu run rẩy, cũng may có Nam Cung Đằng dìu ông ta.
Nam Cung Cẩn có chút kinh hãi và hối hận, bản thân chỉ là nói dối, chính là vì không muốn nhà họ Nam Cung phản bội liên minh với nhà họ Tô, cũng không muốn từ hôn. Nào ngờ hậu quả dường như có vẻ hơi thái quá rồi.
Muốn ông nội đường đường là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ tức đến ngất xỉu ư?
"Minh Nhi, còn ngây ra đó làm gì, Cẩn Nhi đã mang thai được mấy tháng rồi, con còn không mau tới quan tâm con bé đi?", Tùy Thanh Liên trừng mắt nhìn con trai bên cạnh.
"Mẹ, con".
"Con cái gì mà con? Mau lên, đàn ông thì phải chịu trách nhiệm chứ!!!", Tùy Thanh Liên quát nói, bộ dạng như kiểu nếu Tô Minh còn dám nói một chữ không thì bà cũng dám lập tức ra tay.
Tô Minh câm nín. Chỉ có thể bước ra, đi về phía căn phòng phía trước, đến bên cạnh Nam Cung Cẩn.
Tô Minh cũng là một người lợi hại.
Đến bên cạnh Nam Cung Cẩn, không nói một lời gì liền trực tiếp vòng tay ra ôm chặt lấy cơ thể Nam Cung Cẩn, khỏi phải nói thơm ngào ngạt thế nào.
"Cẩn Nhi, đã mang bầu rồi thì nên ở nhà an dưỡng cho tốt, cứ tùy tiện đi lại như vậy ngộ nhỡ ảnh hưởng đến con của chúng ta thì làm thế nào?", Tô Minh vội vàng ôm lấy thân thể mềm mại của Nam Cung Cẩn, tâm trạng phơi phới, dịu dàng nói.
Trong lòng thì cực kỳ chán ghét.
Sắc mặt Nam Cung Cẩn đỏ ửng lên như thiêu đốt, đỏ đến mức như sắp rỉ máu ra vậy.
Trước giờ nào đã từng thân mật với người khác giới như vậy?
Trước Tô Minh, mặc dù cô ta có thiện cảm với Tô Ương, nhưng cô ta là con gái, đương nhiên không muốn chủ động, mà Tô Ương vì bảo vệ hình tượng của bản thân lại càng tỏ ra là người đàn ông chính trực lịch sự, chưa từng đường đột hành động thái quá, Tô Ương và cô ta ngay đến nắm tay cũng chưa từng.
Cho nên hôm nay coi như là lần đầu tiên cô ta thân mật với người khác giới trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời.
Không hiểu sao chân có chút mềm nhũn ra, cũng may được Tô Minh ôm lấy, dựa vào trong lòng Tô Minh chứ không thì ngã ra mất.
Nam Cung Cẩn vừa nãy đang định lên tiếng chửi Tô Minh là đồ đê tiện.
Nhưng Tô Minh lại thổi nhẹ hơi nóng vào tai cô ta rồi nói: "Đừng giãy dụa nữa, bằng không sẽ lộ tẩy đó, dù sao cô cũng là mẹ của con tôi rồi, nếu cô chửi mắng vì chút tiếp xúc thân mật này giữa hai chúng ta thì ai cũng có thể nhìn ra được cô đang nói dối đó".
Không sai.
Nam Cung Cẩn lập tức phản ứng lại.
Cũng không dám từ chối nữa.
Chẳng những không giãy dụa mà còn rất phối hợp để Tô Minh ôm, nhất thời, trống ngực đập đến giật mình, như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
"Khuynh Thành, chuyện đó...", cùng lúc đó, Tùy Thanh Liên đột nhiên nhớ đến Quan Khuynh Thành vẫn còn đang mặt ở đây, vội vàng muốn trấn an Quan Khuynh Thành. Khụ khụ, bà ấy thân là phụ nữ, tuyệt đối không cho phép chồng mình có bất cứ hứng thú nào với người phụ nữ khác, đến nay vẫn tuyệt đối chung thủy với bà. Nhưng khi đứng trên góc độ làm mẹ thì bà lại có chút dao động, đã mang bầu rồi, lại vẫn luôn chấm Nam Cung Cẩn làm con dâu không muốn từ bỏ, mà Quan Khuynh Thành bà cũng hài lòng, cũng không muốn từ bỏ, cho nên...
"Dì à, con không ghen đâu", chưa đợi cho Tùy Thanh Liên nói gì, Quan Khuynh Thành đã chủ động lên tiếng.
Cô ta quả thật không ghen.
Thứ nhất, cô ta sớm đã biết Tô Minh vĩnh viễn sẽ không dừng lại ở một người phụ nữ, lúc đó, khi ở Thiên Đường Ngục, cô ta đã chứng kiến Tiêu Nguyệt rồi Ngư Dung Băng một lòng muốn đồng sinh cộng tử bên cạnh anh.
Thứ hai, cô ta là thần y, là thần y giỏi nhất ở cả thế giới Tiểu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được dao động từ khí tức cho đến mạch tượng cho thấy chắc chắn Nam Cung Cẩn căn bản không hề mang thai, không những không mang thai mà cho đến nay Nam Cung Cẩn vẫn là một khuê nữ còn trinh.
"Khuynh Thành, thiệt thòi cho con rồi, con yên tâm, sau này nếu Minh Nhi dám ức hiếp con, dì nhất định sẽ cho nó biết tay!", Tùy Thanh Liên cảm động, trực tiếp cầm lấy tay của Quan Khuynh Thành. Cô gái này còn xinh đẹp hơn cả hằng nga tiên tử, lại bao dung với con trai bà như vậy, biết tìm được ở đâu chứ! Minh Nhi đúng là kiếp trước đã cứu cả thế giới Tiểu Nhiên!
"Còn thể thống gì nữa!", đúng lúc này, Nam Cung Trấn Sơn quát lớn, giọng nói ồm ồm, âm thanh tức giận đó như muốn quét sạch cả đại sảnh vậy, đến bàn trà và mấy tách trà bên trên cũng gần như sắp bể nứt ra vậy.
Nam Cung Trấn Sơn trừng mắt nhìn Tô Minh và Nam Cung Cẩn, quát nói: "Còn không tách nhau ra?!"
Đôi mắt của Nam Cung Trấn Sơn đã hơi đỏ lên, dường như bất cứ lúc nào con ngươi cũng có thể phát nổ vậy.
"Ông Nam Cung à, ông bớt giận, con cháu ắt có phúc phần của con cháu, chúng ta can thiệp nhiều quá vào cũng không hay, ha ha ha", Tô Chấn Trầm vội vàng nói: "Ông cụ à, mời ngồi, có chuyện gì chúng ta bình tĩnh nói".
"Bố, bố cứ ngồi xuống trước đã", Nam Cung Đằng cũng dìu bố mình ngồi xuống. Trên thực tế, ông ta cũng rất tò mò uy lực của Tô Ương rốt cuộc lớn tới đâu mà có thể dọa cho bố mình thành ra như vậy. Phải biết rằng, trước đó, Nam Cung Trấn Sơn vẫn luôn vô vùng hỗ trợ nhà họ Tô, thậm chí đính hôn giữa con gái Nam Cung Cẩn và Tô Minh cũng là do một tay ông cụ thúc đẩy.
Chương 448: Cảnh giới bán bộ chân thánh!
"Haiz!", Nam Cung Trấn Sơn bình tĩnh lại, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, nhưng cả người vẫn nhìn như già đi mấy tuổi, sau khi ngồi xuống thì cười khổ lắc đầu, trông cực kỳ chua sót, mãi lâu không nói gì.
Sau một hồi lâu.
"Đúng là số mệnh! Đúng là số mệnh!", Nam Cung Trấn Sơn lại thở dài một hơi.
Hiện tại ông ta phải cứ thế từ bỏ đứa cháu gái Nam Cung Cẩn yêu thương nhất, thậm chí còn trực tiếp đánh chết Nam Cung Cẩn, nếu không ông ta không thể xóa bỏ liên minh giữa nhà họ Nam Cung và nhà họ Tô rồi.
Người khác có thể không tin. Tô Ương càng không thể tin được.
Nhưng bảo ông ta từ bỏ Nam Cung Cẩn hay thậm chí đánh chết Nam Cung Cẩn thì ông ta không làm được. Cho nên, Nam Cung Trấn Sơn có chút tuyệt vọng.
"Ông cụ, tất cả vẫn chưa chắc chắn mà, tên súc sinh Tô Ương đó cũng không thể nói là vô địch được, ông cụ hà tất phải như vậy?", Tô Chấn Trầm nghiêm túc nói, an ủi một câu. Trước đó, cuộc đối thoại của mấy người Nam Cung Trấn Sơn ông ấy cũng đã nghe được tương đối, cũng đoán ra được, trong lòng có chút nghĩ lại mà sợ. Nếu không phải Cẩn Nhi đột nhiên giúp đỡ một tay thì hôm nay nhà họ Nam Cung và nhà họ Tô có thể thật sự sẽ tách rời liên minh, thậm chí còn có thêm kẻ địch nữa xuất hiện, vậy thì càng khó khăn hơn.
"Chấn Trầm à! Nếu như không phải bức đến mức độ nhất định, ông già này sao có thể thất tín bội nghĩa, muốn từ bỏ liên minh là từ bỏ được luôn sao?", Nam Cung Trấn Sơn hít sâu một hơi, đột nhiên đứng lên, lớn giọng nói: "Những lời dư thừa thì lão phu không nói nữa, lão phu chỉ nói một câu - cảnh giới thật sự của Tô Ương chính là cảnh giới bán bộ chân thánh!"
Nói xong, Nam Cung Chấn Sơn đi về phía bên ngoài đại sảnh, vừa đi vừa nói: "Cẩn Nhi, nếu cháu đã như vậy thì hãy sống hạnh phúc với Tô Minh đi".
Đi đến phía trước đại sảnh, Nam Cung Trấn Sơn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía trong phòng, gằn từng chữ nói: "Chấn Trầm, cơ hội sống duy nhất của nhà họ Tô chính là hiện tại lập tức rời khỏi Chiến Uyên, thậm chí rời khỏi thế giới Tiểu Thiên, mai danh ẩn tích từ đây".
Nói xong, Nam Cung Trấn Sơn chậm rãi bước đi.
Nam Cung Đằng và Nam Cung Vũ cũng vội vàng đi theo Nam Cung Trấn Sơn.
Chỉ còn lại Nam Cung Cẩn.
Trong đại sảnh.
Một mảng tĩnh mịch.
"Cảnh giới bán bộ chân thánh?", người phá vỡ bầu không khí im lặng là Tô Hao, sắc mặt của Tô Hao cực kỳ trịnh trọng, con mắt già nua run rẩy lên: "Đây...".
Tuyệt vọng.
Quá tuyệt vọng.
Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Nam Cung Trấn Sơn lại muốn xóa bỏ liên minh và từ hôn.
Còn một vài vị bề trên của nhà họ Tô như mấy vị trưởng lão ai ai cũng run rẩy, cuối cùng bắt đầu nảy sinh ý định bỏ cuộc.
Vốn còn cho rằng có chút hy vọng, nào ngờ...
Đã định sẵn cái chết rồi, có mấy người muốn cùng bồi táng chứ?
"Thu dọn thu dọn, rời khỏi Chiến Uyên!", Tô Chấn Trầm lên tiếng, đã hạ quyết tâm.
Cảnh giới bán bộ chân thánh? Một người có thể hủy diệt cả nhà họ Tô, không thể đùa được.
Đúng như lời Nam Cung Trấn Sơn nói, rời khỏi Chiến Uyên, lưu lạc, trốn tránh là lựa chọn duy nhất.
"Bố, cảnh giới bán bộ chân thánh cũng không phải mạnh lắm đâu! Không cần vội! Tối con sẽ đến cuộc hẹn! Con nắm chắc được!", Tô Minh nói, có chút bất đắc dĩ, bản thân anh cũng rất mạnh đó được chưa?
"Im miệng! Con hiểu cái gì?", Tô Chấn Trầm quát mắng: "Bây giờ là lúc dùng nghĩa khí để hành sự sao? Con không nghĩ cho Khuynh Thành nghĩ cho Cẩn Nhi, nghĩ cho đứa con trong bụng của Cẩn Nhi sao?"
"Bố, muốn đi thì bố đi, con không đi, con có thể áp chế được Tô Ương một lần thì cũng có thể trấn áp được lần thứ hai, xin hãy tin con!", nói xong, Tô Minh ôm Nam Cung Cẩn đi ra bên ngoài, Quan Khuynh Thành cũng đi bên cạnh Tô Minh.
"Con...", Tô Chấn Trầm suýt chút nữa là tức đến thổ huyết, liền muốn chửi tục!
"Chấn Trầm, được rồi, trốn cái gì mà trốn? Cứ tin tưởng Minh Nhi, tôi có dự cảm Minh Nhi sẽ mang lại cho chúng ta tin vui", Tùy Thanh Liên khuyên giải nói.
"Con hư tại mẹ!", Tô Chấn Trầm không biết nói gì, niềm tin của người làm mẹ dành cho con trai mình là không sai, nhưng cũng phải có mức độ! Rõ ràng là những lời nói xằng bậy mà cũng tin.
"Vớ vẩn! Tô Chấn Trầm, tôi chiều hư con chỗ nào? Ông hoảng sợ rồi à? Ông cũng không nghĩ xem, với mưu tính và bố cục của tên súc sinh Tô Ương đó, ông nghĩ bây giờ ông có thể đưa tất cả người nhà họ Tô bỏ trốn được sao? Tên súc sinh Tô Ương đó sớm đã bày thiên la địa võng ở Chiến Uyên này rồi! Ông có não không vậy?", Tùy Thanh Liên mắng xong thì cũng bỏ đi ra bên ngoài.
Còn mấy người Tô Chấn Trầm thì toàn thân run rẩy.
Đã phản ứng lại rồi.
Đúng vậy!
Tô Ương có thể để mặc cho tất cả người nhà họ Tô bỏ trốn sao?
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà!
"Haiz!", Tô Chấn Trầm ngồi xụp xuống ghế.
Hai người Tô Hao, Tô Truy và những người có địa vị khác trong nhà họ Tô dần dần cũng cúi đầu rời đi.
"Gia chủ, mấy người Tam trưởng lão, Tứ Trưởng lão có lẽ muốn bỏ trốn rồi", Tô Truy ngưng giọng nói, trong giọng nói đầy sát ý và phẫn nộ. Lúc bình thường, tài nguyên võ đạo của nhà họ Tô đều cung cấp cho tất cả những người có địa vị cao và bọn họ sử dụng, kết quả đại nạn đến gần lại chỉ nghĩ đến bỏ chạy, đúng là đáng chết.
"Trốn đi. Trốn cũng tốt", Tô Chấn Trầm uể oải nói: "Tên súc sinh Tô Ương chỉ nhắm vào mình tôi, Thanh Liên và cả Minh Nhi thôi. Chỉ cần ba người nhà chúng tôi không chạy thì những người nhà họ Tô khác muốn trốn hoàn toàn có thể làm được. Đã định sẵn kết quả rồi, cũng không cần thiết phải chết cùng".
Nói xong, Tô Chấn Trầm nhìn về phía Tô Truy và Tô Hao nói: "Nhị trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão, hai người cũng đi đi".
"Lão phu thọ nguyên cũng sắp tận rồi, để tôi ở lại cùng gia chủ đi", Tô Hao cười nói, vuốt vuốt râu. Đã biết kết quả rồi thì cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn quá sốt ruột và lo lắng nữa, ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn uống mấy ngụm trà.
"Gia chủ, Tô Truy thề cùng sống chết với nhà họ Tô", Tô Truy nghiêm túc nói.
"Ha ha ha, tốt!", Tô Chấn Trầm cười ha ha, nhà họ Tô truyền thừa trên vạn năm, đến cuối cùng cũng coi như không cô đơn.
Chương 449: Đội hình đồ sát
Giờ phút này.
Trên đường đi tới Lệ Các.
Nam Cung Cẩn cuối cùng cũng giãy ra khỏi vòng tay của Tô Minh, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng, thỉnh thoảng lại trừng mắt lườm Tô Minh một cái, lúc lại tò mò nhìn Quan Khuynh Thành.
Quan Khuynh Thành lên tiếng nói: "Tại sao trước đó không thể hiện ra chút thực lực? Như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn".
Tô Minh nói có thể xử lý được cảnh giới Bán Bộ Chân Thánh, Quan Khuynh Thành rất tin vào điều đó. Hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng nếu như Tô Minh muốn thuyết phục người nhà họ Tô thì nên thể hiện một chút thực lực ra, bằng không, chỉ dựa vào nói suông thì chắc chắn không có ai tin.
"Không cần có sức thuyết phục, vừa hay có thể nhổ bỏ một vài bộ phận chỉ biết cùng chung phú quý, không thể đồng sinh cộng tử của nhà họ Tô", Tô Minh cười, cố ý nói.
Sự thật cũng đúng như vậy.
Khi Tô Minh, Quan Khuynh Thành, Nam Cung Cẩn trên đường đi tới Lệ Các thì nhà họ Tô đã loạn rồi.
Hoàn toàn loạn.
Mấy người Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão cầm đầu một nhóm người nhà họ Tô, điên loạn thu dọn đồ đạc bỏ trốn.
Người hầu, nô bộc, tuyệt đại đa số như ruồi mất đầu.
Còn cả một bộ phận những người lòng lang dạ sói không bỏ trốn mà bám theo đại trưởng lão Tô Cửu Hiển, muốn bám đít Tô Cửu Hiển, vậy là đã rõ như ban ngày việc Tô Cửu Hiển bắt tay với Tô Ương.
Những cường giả phụ thuộc vào cũng không mất mặt, không phải sao? Huống chi, rất nhiều người nhà họ Tô cho rằng Tô Ương cũng là người nhà họ Tô, chính thống hơn so với Tô Minh không biết từ đâu đến kia.
Cuối cùng.
Cả cung điện của nhà họ Tô vốn trên dưới hơn vạn người mà vỏn vẹn chỉ trong một tiếng đã trống huơ trống hoắc rồi.
Trong có, có hơn 5000 người bỏ trốn, trốn khỏi Chiến Uyên, hơn 4000 người đi theo Tô Cửu Hiển, rời khỏi nhà họ Tô, đi về phía rừng trúc sau núi, đến nhờ vả Tô Ương.
Những người còn lại cũng chỉ khoảng 1000 người, căn bản đều là dòng chính cùng dòng với Tô Chấn Trầm, còn có một số người không sợ chết như Tô Truy, những người có lòng trung thành tuyệt đối với nhà họ Tô.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Rất nhanh bầu trời đã tối đen.
Trước cửa cung điện nhà họ Tô.
Tô Chấn Trầm và Tô Hao dẫn đầu một ngàn người nhà họ Tô hội tụ tại đây.
Ai nấy sắc mặt cũng trầm lặng, nhưng tiếng gió gào thét lại mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Ai cũng biết đêm nay chính là lúc phải chết rồi.
Tô Minh dẫn theo Quan Khuynh Thành và Nam Cung Cẩn chậm rãi đi tới.
"Thanh Liên, bà đưa cô Quan, Cẩn Nhi rời đi đi", đột nhiên, Tô Chấn Trầm lên tiếng nói, trong giọng nói có chút cầu khẩn: "Đặc biệt là Cẩn Nhi, có thể giúp nhà họ Tô không tuyệt hậu".
"Không cần đâu, bọn họ sẽ cùng ở lại đây", thế nhưng Tô Minh lại lên tiếng cười nói: "Con không đùa đâu, con nắm chắc Tô Ương không là gì cả".
Tô Chấn Trầm há miệng định nói gì, nhưng đến cuối cùng chỉ đành thở dài.
Ông không biết con trai mình lấy đâu ra tự tin, không, không phải là tự tin mà là tự phụ, sự tự phụ không thể hiểu nổi, nhưng cũng không quan trọng nữa.
"Minh Nhi, mẹ có lỗi với con, năm đó, mẹ không nên nghe lời bố con, vứt con ở Tầng Trái Đất, càng không nên nuôi dưỡng thứ lòng lang dạ sói đó", Tùy Thanh Liên thì thào tự nói, đôi mắt có chút ngấn lệ.
"Đi, đến quảng trường Chiến Uyên!", Tô Chấn Trầm lớn giọng nói.
Quảng trường Chiến Uyên là quảng trường võ đạo mà thành phố nào ở Chiến Uyên cũng có, cũng là quảng trường võ đạo lớn nhất của các thành phố, dùng để tế bái, tổ chức những hoạt động long trọng.
Quảng trường Chiến Uyên của Tô Thành này cực kỳ lớn, đủ sức chứa trên triệu người.
Lúc này, trên cả quảng trường Chiến Uyên, người đông nghìn nghịt, chen chúc chật ních.
Nhưng, ở vị trí trung tâm nhất của quảng trường Chiến Uyên lại có một mảng trống không, có một đình nghỉ vô cùng hoa mỹ được xây dựng ở đó.
Trên đình nghỉ có bàn trà, xung quanh bàn trà là mấy cô gái đang cung kính rót trà. Những cô gái này là người hầu, nhưng trên thực tế thì sắc vóc không tệ, hơn nữa thiên phú võ đạo cũng rất mạnh, ai ai tuổi cũng còn trẻ nhưng gần như toàn bộ đều là cảnh giới Chân Vương trung kỳ thậm chí có cả hậu kỳ.
Ngoài ra, bên cạnh bàn trà còn có một số người trung niên đang ở đó, những trung niên này có người lạ, có người quen. Người quen bao gồm Tô Cửu Hiển, thế lực hàng đầu ở tầng Chiến Uyên - gia chủ nhà họ Dương, Dương Bát Hoang, thế lực thuộc hàng thứ hai ở tầng Chiến Uyên - gia chủ nhà họ Long, Long Không Mông.
Nhưng, bất kể là quen hay lạ thì đều có một đặc điểm chung, đó chính là toàn bộ đều từ cảnh giới Chân Hoàng trở lên!!!
Vỏn đẹn đúng tầm hai ba mươi người.
Dọa chết người khác.
Phải biết rằng, cảnh giới Chân Hoàng ở Tô Thành cũng không có mấy người, cũng chỉ ít ỏi có mấy người như gia chủ địa vị cao nhất nhà họ Tô, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão mà thôi.
Hai ba mươi cường giả cảnh giới Chân Hoàng, tất cả thế lực của Chiến Uyên đều hội tụ tại đây, mạnh nhất chắc cũng chỉ có thể được như thế này mà thôi.
Mà những cường giả Chân Hoàng vào lúc này ai cũng có vẻ thận trọng, đứng bên cạnh bàn trà xem đánh cờ.
Hai người đang chơi cờ đó một người chính là Tô Ương.
Người còn lại là một người đàn ông trung niên đầu đội mũ quan, người đàn ông trung niên này giơ tay nhấc chân cũng mang lại cho người khác cảm giác uy nghiêm vô cùng, liếc mắt một cái cũng có cảm giác kinh hồn bạt vía.
Thân phận của người đàn ông trung niên này không có ai biết. Hơn nữa, cũng không nhìn ra được thực lực, chỉ có thể cảm nhận, người đàn ông trung niên này rất khủng bố.
Vô cùng vô cùng khủng bố.
Đội hình trong đình nghỉ quả thực chấn động đến mức khiến trái tim người khác phải run rẩy!
Trời ơi.
Vô địch rồi.
Gần đây vẫn luôn có tin đồn rằng Tô Ương sẽ quay lại báo thù nhà họ Tô, thực lực của Tô Ương đã trở nên rất mạnh rất mạnh.
Nhưng cũng không có ai ngờ được lại đến mức độ này!
Không nói đến bản thân Tô Ương, hai ba mươi người này xem ra đều đã trở thành thuộc hạ cường giả cảnh giới Chân Hoàng của hắn ta, chẳng phải bất kể người nào cũng đều là bá chủ một phương sao?
Hai ba mươi người đó đều có thể càn quét ba bốn cái nhà họ Tô ấy nhỉ?
Tô Ương dẫn theo đội hình thế này đến đợi người nhà họ Tô, muốn mời Tô Minh uống trà.
Khụ khụ
Đây đã không phải là ức hiếp người nữa rồi, mà là tàn nhẫn một cách ngang ngược!
Hàng triệu người xung quanh đều tụ tập lại, nhưng không dám hé răng nửa lời, vô cùng yên lặng, sợ đến mức đến ồn ào cũng không có dũng khí.
Chương 450: Muốn cứu cũng không được
“Đại trưởng lão! Cũng may là tôi chọn đúng”, bên cạnh Tô Cửu Hiển là một ông lão chỉ ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ, miễn cưỡng có thể đứng trong đình. Lúc này đầu ông ta đầy mồ hôi, cảm kích nói với Tô Cửu Hiển ở bên cạnh, giọng nói run rẩy. Ông lão này vốn là tam trưởng lão của nhà họ Tô, tên là Tô Mộc Hàng.
Mặc dù Tô Mộc Hàng định rời khỏi nhà họ Tô, cũng chỉ là muốn chạy trốn chứ không muốn theo Tô Cửu Hiển đi tìm Tô Ương.
Nhưng cuối cùng con trai ông ta khuyên bảo nên vẫn định liều một phen đi theo Tô Cửu Hiển đến gặp Tô Ương.
Vì vậy mới có kết cục bị dọa thành ra như này.
“Ông nghĩ sao? Nếu chủ nhân muốn thì có thể tiêu diệt toàn bộ thế giới Tiểu Thiên, vậy thì nhà họ Tô có là gì? Hắt xì hơi một cái là nó sẽ biến mất ngay. Chỉ có điều, cậu chủ Tô Ương muốn đùa giỡn chút, muốn cho đám Tô Chấn Trầm và Tô Minh cảm thấy sự tuyệt vọng lớn nhất mà thôi”, Tô Cửu Hiển cười lạnh một tiếng, nói: “Tô Mộc Hàng! Không giấu gì ông, những gì ông nhìn thấy hiện giờ chỉ là một phần nhỏ thực lực của chủ nhân mà thôi”.
Vậy mà vẫn chỉ là một phần nhỏ sao?
Tô Mộc Hàng như chìm trong nỗi chấn động.
Đúng lúc này…
“Sư huynh! Đến rồi à, ván cờ này chúng ta sẽ phải phân thắng bại”, Tô Ương đột nhiên giơ tay lên cười, nói.
Đám người Tô Minh đã đến!
“Chuyện này…”, Nam Cung Cẩn và Quan Khuynh Thành đi ở hai bên Tô Minh, lúc này Quan Khuynh Thành còn đỡ, chứ Nam Cung Cẩn đã trợn trừng mắt với vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Cô ta nhìn thấy hai ba mươi người do Tô Ương dẫn đầu đang đứng trong đình ở giữa quảng trường Chiến Uyên.
Đặc biệt là Tô Ương, cảnh giới bán bộ Chân Thánh?
Tô Ương không cố giấu cảnh giới của mình nên tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được cảnh giới của hắn ta.
“Ông nội không hề nói dối? Tô Ương thật sự đã ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh rồi?”, Nam Cung Cẩn thấy đầu óc trống rỗng, lúc này chỉ lẩm bẩm nói.
Nửa năm trước, Tô Ương mới ở cảnh giới Động Hư.
Mới nửa năm mà đã lên cảnh giới bán bộ Chân Thánh, đúng là nằm mơ cũng không thể ngờ tới.
“Gia chủ! Chuyện này…”, Tô Hao đứng sánh vai với Tô Chấn Trầm cười khổ, nói, vẻ mặt co quắp. Không chỉ Tô Ương ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh mà hai mươi kẻ đi cùng đều ở cảnh giới chân hoàng. Sao lại có thể khủng khiếp đến vậy?
Tô Hao đột nhiên cảm thấy, hơn một ngàn người nhà họ Tô đến hôm nay, đặc biệt có cả gia chủ và Tô Minh đến cùng, có thể chết toàn thây đã là kết quả tốt nhất rồi.
“Bố! Mẹ! Đã lâu không gặp”, đúng lúc này, Tô Ương lên tiếng nói. Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn về phía đám Tô Chấn Trầm rồi cười, nói.
Tô Chấn Trầm không nói gì, chỉ đứng đó với sắc mặt sầm lại.
Còn Tuỳ Thanh Liên chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: “Vợ chồng tao không có đứa con nuôi như mày, uổng công năm đó đã mang mày về”.
Năm đó Tô Ương được Tô Chấn Trầm nhặt về.
Mấy năm nay, vì Tô Minh không ở bên cạnh nên vợ chồng họ đối xử với Tô Ương rất tốt, như đối với con đẻ của mình.
Thậm chí, từ tận sâu đáy lòng họ còn cảm thấy Tô Ương thích hợp làm gia chủ của nhà họ Tô hơn.
Nhưng Tô Ương đã làm những gì?
Hắn ta giấu tất cả mọi người, lén đến trái đất định giết chết Tô Minh.
Sao lại có loài súc sinh như này?
Đúng là không phải người!
Thoạt nhìn Tuỳ Thanh Liên là người rất bình tĩnh nhưng ẩn giấu sau đó là nỗi đau xé lòng và oán hận.
“Ha ha…”, đáp lại lời chế giễu của Tuỳ Thanh Liên là điệu cười thản nhiên của Tô Ương. Hắn ta không có thay đổi về cảm xúc, ngược lại còn nhìn về phía Tô Minh, nói: “Em trai ngoan của anh! Tối nay em mới đến Chiến Uyên, anh mở tiệc ở đây đón tiếp em, vậy mà em còn dẫn theo cả bố mẹ và thái thượng trưởng lão nữa”.
Câu này như muốn chế giễu Tô Minh nhát gan, phải dẫn theo bao nhiêu người đến.
“Anh trai cũng không cần mở tiệc hoành tráng quá như này chứ?”, Tô Minh cũng chế giễu một câu.
“Em trai ngoan của anh! Có dám một mình đến uống chén trà không?”, Tô Ương thu lại nụ cười. Lúc này đám người Tô Minh và Tô Chấn Trầm đã dừng lại, cách đình giữa quảng trường Chiến Uyên chừng 300m nữa.
“Đừng đi!”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Tuỳ Thanh Liên đã ngăn cản. Bà ta lo, Tô Minh đi như vậy chẳng khác nào là cừu vào miệng cọp. Kể cả là đến uống trà thì vẫn phải có đám Tô Chấn Trầm và Tô Hao đi cùng.
“Mẹ à! Có gì khác nhau đâu?”, Tô Minh cười nói.
Hiện giờ một mình đến đó uống trà có khác gì với đi cùng bố và thái thượng trưởng lão đâu?
Không khác gì cả!
Cũng bởi vì trận pháp bố trí ở giữa đình quá lớn khiến người khác ớn lạnh.
Nói xong, Tô Minh đi về phía đó.
“Chấn Trầm!”, Tuỳ Thanh Liên sốt ruột phát khóc.
“Lúc này rồi, bà cứ tin ở con đi!”, Tô Chấn Trầm thở dài, nói.
Lúc này đám Nam Cung Trấn Sơn và Nam Cung Đằng đứng trong đám đông nhìn không chớp mắt.
“Bố à! Tô Ương giấu mình quá kỹ, đợi lát nữa mà người nhà họ Tô bị diệt thì Cẩn Nhi phải làm sao?”, Nam Cung Đằng nhỏ giọng, hỏi.
“Đó là lựa chọn của nó”, sắc mặt Nam Cung Trấn Sơn biến đổi, lạnh lùng nói. Ông ta không thể dẫn theo nhà Nam Cung chết theo được. Đứa cháu gái này của ông ta không thể cứu được nữa rồi.
Kể cả không cứu thì sau chuyện này, không biết Tô Ương có đến gây phiền phức cho nhà Nam Cung nữa không, chứ đừng nói đến việc hiện giờ cứu cô ta.
Huống hồ, muốn cứu cũng không được. Thế lực của Tô Ương quá khủng khiếp. 20 đến 30 cảnh giới chân hoàng, hai bán bộ chân thánh. Muốn quét sạch cả thế giới Tiểu Thiên là chuyện vô cùng dễ dàng.
Dưới ánh mắt của vô số người, Tô Minh đi đến trước đình.
“To gan đấy!”, Tô Ương khen ngợi một câu.
Dù sao thì lúc này Tô Minh ở cảnh giới Chân Vương đã bị hắn ta ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh và hơn 30 cảnh giới chân hoàng khóa chặt.
Nếu đổi lại là tu giả võ đạo ở cảnh giới Chân Vương thông thường thì khéo còn không đứng vững?
Tô Minh không những đứng vững mà sắc mặt vẫn bình thường, còn mang theo nụ cười.
Tâm thế này đúng là khiến người khác khen ngợi.
“Em trai ngoan! Mời!”, Tô Ương ngồi xuống, nói.
Tô Minh đi lên trước một bước rồi cũng ngồi xuống bên cạnh bàn trà.