Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281: Đây chính là một cơn ác mộng

Thậm chí, ngay cả dao cũng không đặc biệt sắc bén như vậy.

Nhưng.

Kiếm ở trong tay, toàn bộ nhà họ Thẩm, không, phải là toàn bộ Thủ Hộ Sơn đều chấn động!!!

Nhất là đám tu luyện kiếm đạo ở Thủ Hộ Sơn, lúc này dường như hít thở không thông.

Thanh kiếm màu tìm trong tay Mộ Dung Yêu, quá khủng bố...

Khủng bố đến mức chỉ cần nhìn thấy liền muốn quỳ xuống.

Khủng bố đến mức khiến cho lòng người như bị xé rách.

Khủng bố đến mức hết thảy không gian ở giới Thủ Hộ Sơn chấn động đến nỗi ngưng trệ!

"Là cậu ép tôi", Mộ Dung Yêu tự lẩm bẩm, không bị bức tới cực điểm, cô ta đâu phải trả cái giá không nhỏ cho việc vận dụng chân khí?

"Truyền... Chân khí trong truyền thuyết?", có người run rẩy quỳ xuống.

Vũ khí chia thành linh khí, vương khí, sau đó mới là chân khí.

Trong thiên hạ, ngay cả vương khí cũng không có, cho dù là bán bộ vương khí, cũng chỉ có thể có một hoặc hai cái.

Chứ đừng nói đến chân khí!

Một thanh chân khí, lại... lại có thể xuất hiện ngay trước mắt như vậy?

Quá mức dọa người.

Lúc này sắc mặt Mộ Dung Yêu trắng bệch.

Tiêu hao rất lớn.

Thực lực của cô ta, lại không đủ để sử dụng chân khí!!!

Nhưng vẫn cưỡng ép dùng.

Chân khí trong tay.

Cô ta không tin không đánh bại Tô Minh

Không tin.

Tô Minh, có gan thì tiếp tục chiến đấu!

Mộ Dung Yêu là người được định sẵn để đi trên con đường Nữ Đế.

Nếu như một người có võ công cấp thấp, nhỏ tuổi hơn mình, mà cô ta lại không thể đánh bại được, thì có mặt mũi gì đi lên con đường Nữ Đế?

Mộ Dung Yêu quá kiêu ngạo.

Kiêu ngạo đến mức tuyệt đối không cho phép bản thân mình thất bại.

Tuyệt đối không.

"Thanh kiếm này của tôi hạ xuống, cậu nhất định sẽ chết, nhất định!", Mộ Dung Yêu từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Tô Minh, thanh kiếm màu tím trong tay nhắm thẳng vào Tô Minh, cô ta quát lên một tiếng: "Chịu thua!!! Tôi muốn cậu chịu thua!!!"

Giọng nói của Mộ Dung Yêu vô cùng đáng sợ, uy hiếp toàn bộ Thủ Hộ Sơn.

Âm thanh chấn động, bao trùm lên không gian.

Toàn bộ Thủ Hộ Sơn lúc này yên tĩnh không một tiếng động.

Mọi âm thanh đều là màu tím.

"Haizzz...", Ninh Triều Thiên thở dài, ông ấy biết, Tô Minh thua rồi, khi Mộ Dung Yêu lấy ra một thanh chân khí, kết quả đã được quyết định.

Có chút đáng tiếc.

Lúc đầu, Tô Minh có thể thắng được.

"Cuối cùng cũng thắng rồi", Thẩm Hạc Quang hít một hơi thật sâu lại thở ra một hơi dài.

Tuy là Mộ Dung Yêu chiến thắng không hề dễ dàng, nhưng chỉ cần thắng, nhà họ Thẩm không bị diệt tộc, đã là tốt lắm rồi.

Cũng may là Mộ Dung Yêu xuất thủ, nếu không..., chỉ dựa vào thực lực Tô Minh vừa mới thể hiện, còn có thuộc tính bất tử quỷ dị kia, nếu tự mình ra tay chắc chắn không phải là đối thủ của Tô Minh.

Vô cùng may mắn.

"Cô cho là thắng được tôi?", đúng lúc này, điều mọi người không thể ngờ tới chính là Tô Minh vậy mà không trực tiếp chịu thua, ngược lại còn mỉm cười, hơi nhíu mày.

"Không thì sao?", giọng nói của Mộ Dung Yêu hơi lạnh đi một chút.

Thế nào đây, cô ta đã đem chân khí ra rồi.

Còn không nhận thua.

"Kiếm trong tay tôi, là chân khí", Mộ Dung Yêu quát lên: "Không cần giãy giụa nữa!!!"

"Chân khí? Chân khí rất mạnh sao?", khóe miệng Tô Minh nhếch lên một tia khinh thường.

Vừa dứt lời.

Tâm thần của Tô Minh khẽ động, đá Nội Giáp liền xuất hiện trong tay anh.

Chân khí tràn vào đá Nội Giáp.

Trong phút chốc, Tô Minh chỉ cảm thấy một tầng áo giáp cực kỳ cực kỳ chắc chắn, sáp nhập vào chính mình.

Sức mạnh cơ thể của bản thân lập tức tăng lên hơn mười lần.

Có thể miễn cưỡng dùng Ma La Kiếm, không phải sai?

"Hahaha...", trên trời, Mộ Dung Yêu tức giận cười, nhìn chằm chặp Tô Minh: "Tô Minh, cậu hỏi tất cả người Thủ Hộ Sơn xem chân khí có mạnh không?!!!"

Không chỉ mạnh?

Ở vị trí võ cấp thấp, chân khí chính là binh khí thần thoại.

Cầm chân khí trong tay, liền có thể bất bại.

Đây không phải chuyện đùa.

Lẽ nào, Tô Minh còn có thể xuất ra binh khí mạnh hơn chân khí? Nực cười!

Đúng lúc này.

Đột nhiên.

Trên cổ tay Tô Minh, vòng tay kia lập tức rạo rực trên người anh, rồi biến thành kiếm!

Thanh kiếm màu đỏ thẫm.

Hai Chữ Ma La được khắc trên chuôi kiếm vô cùng rõ ràng.

Mũi kiếm trông không sắc bén, nhưng lại tràn ngập khí tức nặng nề không thể tưởng tượng được.

Thanh kiếm có chút gì đó kiềm nén, là chấn động khắp thiên hạ, thậm chí còn kiềm nén đến tận hư không.

"Tôi thấy, thanh kiếm của tôi mạnh hơn", Tô Minh lên tiếng.

Vừa dứt lời, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Ma La Kiếm.

Vừa nhìn thấy, toàn bộ Thủ Hộ Sơn, hơn một nửa là người tu luyện võ đạo, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, bọn họ chỉ cảm thấy tâm trí mình như bị hút vào một thế giới đỏ thẫm giống Tu La.

Tâm tình có loại cảm giác muốn tan vỡ.

Thậm chí có một số ít người, thực lực không đủ mạnh, sau khi nhìn về Ma La Kiếm, tâm trí lọt vào vực sâu vô thẳm, không thoát ra được, ngây ngây dại dại như một kẻ ngốc.

Trong khi Tô Minh nói, vừa nắm chặt Ma La Kiếm.

Cái nắm chặt này.

Thiên địa biến sắc.

Thủ Hộ Sơn từ trên xuống dưới, điên cuồng chấn động, dường như tiếng than khóc, từ sâu thẳm của Thủ Hộ Sơn dâng lên trời cao.

Không khí xung quanh Thủ Hộ Sơn, trong phút chốc biến thành màu đỏ thẫm.

Ngay cả hư không phiêu đãng lúc này cũng ngưng trệ, không dám tới gần thượng giới của Thủ Hộ Sơn.

Ngoài ra, khi nhìn kỹ lại, thời điểm Tô Minh cầm thanh Ma La Kiếm, có một luồng sáng mờ nhạt, màu đỏ thẫm, nhưng vô cùng bí ẩn và xuyên thấu linh hồn, biến thành một làn khói uốn lượn trên mũi kiếm, khiến mọi người sợ hãi.

Sắc mặt Tô Minh tái nhợt, mạnh mẽ cắn chặt răng, chỉ có tự mình Ma La Kiếm mới có thể biết Ma La Kiếm này mạnh đến mức nào?!!!

Lục phủ ngũ tạng của và tứ chi của anh dường như muốn hóa thành mảnh vụn.

Cũng chính nhờ kho tàng huyết mạch cùng đá Nội Giáp, miễn cưỡng làm cho anh kiên trì hơn một chút.

"Cái này... Cái này... Làm sao có thể?", giữa không trung, suýt chút nữa rơi từ giữa không trung xuống vì quá mức khiếp sợ, thanh kiếm chân khí màu tím trong tay cô ta lúc này đang run rẩy sợ hãi, thậm chí nếu không phải Mộ Dung Yêu dùng hết toàn lực để khống chế, e rằng nó đã trực tiếp rơi xuống.

Quả thực giống như là một con chuột nhắt gặp một con mèo.

Mộ Dung Yêu hoàn toàn không dám tưởng tượng thanh kiếm đỏ thẫm trong thay Tô Minh, đến... Đến... Đến rốt cuộc là bảo bối cấp bậc nào?

Cô ta chỉ biết là, thanh kiếm kia của đối phương vượt qua cả chân khí.

Đầu óc Mộ Dung Yêu rối loạn.

Luôn cảm thấy đây chính là một cơn ác mộng.
Chương 282: Tôi thua rồi!

Một tầng trái đất nhỏ bé, ngay cả trong số những tầng võ thấp cũng chỉ thuộc loại yếu kém nhất, làm sao có thể xuất hiện một thanh kiếm như vậy?

Đẳng cấp của thanh kiếm này, cho dù là ở tầng võ cao cũng rất khó gặp. Làm sao có thể nằm trong tay một thanh niên mới đạt tới cảnh giới tôn giả nhỏ nhoi này?!!!

Mộ Dung Yêu hung hăng cắn chặt cánh môi đỏ mọng, khiến bờ môi cũng bị cắn tới rách, máu thuận theo khóe miệng chảy xuống, cô ta muốn dùng sự đau đớn để nói với bản thân, tất cả những điều này đều là giả, đều là ảo giác, ác mộng mà thôi.

Đáng tiếc, sự thật vẫn là sự thật.

“Còn muốn ra tay không?!”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng Mộ Dung Yêu.

Cô ta rùng mình một cái.

Dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là, không cần thiết phải ra tay nữa.

Bản thân đã bại trận rồi.

Thanh kiếm màu tím cấp minh khí trong tay đã là lá bài tẩy cuối cùng cũng như mạnh nhất của cô ta, nhưng đối mặt với thanh kiếm trong tay Tô Minh còn kém xa vạn dặm, đây không phải là thất bại thì là gì?

Nhưng Mộ Dung Yêu không cam tâm! Cô ta làm sao có thể thua đây?

Hơn nữa, một khi thua cuộc, theo thỏa thuận trước đó, cô ta phải hiến dâng mười giọt máu trong tim của mình.

Cả người cô ta cũng chỉ có tầm 15 giọt máu trong tim, giao ra 10 giọt, cho dù là không chết cũng phải chịu thương tổn tới tàn phế, không biết phải hao tốn bao nhiêu vật quý trên trời dưới bể mới có thể hồi phục lại.

Ngoài ra, máu trong tim còn bao hàm cả máu thần, cũng sẽ thuộc về Tô Minh.

Trái tim của Mộ Dung Yêu đang rỉ máu.

Vô cùng đau lòng.

Nhưng dù cho thống khổ đến đâu cô ta cũng không thể chơi xấu.

Trước chưa nói đến việc một khi chơi xấu bản thân có thể trở mình sống sót khỏi tay Tô Minh cùng ông lão mù kia hay không, cho dù sau khi nuốt lời, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tâm cảnh và vận may, sẽ khiến cô ta hoàn toàn đánh mất cơ hội trở thành nữ đế.

“Tôi thua rồi!”, Mộ Dung Yêu nhìn chằm chằm thật sâu vào Tô Minh, cô ta đem dung nhan của Tô Minh khắc sâu vào đáy lòng.

“Ừm, 10 giọt máu trong tim của cô, bây giờ phải ép ra ngoài, giao lại cho tôi”, Tô Minh nói nhàn nhạt.

Đang nói, anh bỗng nhiên nâng thanh Ma La Kiếm lên, chém một nhát vào nửa trên của Thủ Hộ Sơn, nói chính xác hơn, thì là về phía dãy nhà trải dài không dứt của nhà họ Thẩm.

Đã tiêu tốn một lần sử dụng nội giáp thạch, không thể lãng phí hơn nữa, như thế nào cũng phải vung Ma La kiếm một lần nữa.

Hơn nữa, anh cũng tò mò không biết thanh Ma La này mạnh mẽ đến mức nào?

Nhà họ Thẩm đã lưu truyền hàng ngàn năm nay.

Trải qua hàng nghìn năm, mặc dù người nhà họ Thẩm vẫn không được tính là đặc biệt thịnh vượng, nhưng lại xây dựng không hề ít phòng ốc, lầu gác, tháp luyện khí, tàng thư các…, trên dưới 200 người của nhà họ Thẩm lại sở hữu trên một ngàn phòng ở.

Nhưng lúc này khi một kiếm này của Tô Minh rơi xuống!!!

“Hô…”

Giống như cơn gió cổ xưa phong hóa vạn vật thổi qua...

Một tia phong vận màu đen pha ánh đỏ mờ nhạt, giống như gợn sóng lăn tăn, quét qua hư không và thời không, chậm rãi khuếch tán.

Sau nửa nhịp thở.

Một cách lặng lẽ, hàng ngàn gian phòng của nhà họ Thẩm toàn bộ đều hóa thành hư vô.

Không còn sót lại chút gì.

Cho dù là những căn phòng đó được xây dựng từ những cây gỗ cổ cao vút tầng mây, hay là huỳnh thạch tinh xảo, cho dù là chúng được bao phủ dày đặc bằng trận pháp, hay được sơn bằng các lớp kim loại.

Tất cả đều trở thành cát bụi, tro bụi bay lượn vào hư không.

Sau khi một kiếm này của Tô Minh hạ xuống.

Cả nhà họ Thẩm dường như chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Không chỉ vậy, vết kiếm rơi xuống sườn núi nơi nhà họ Thẩm trú ngụ ăn sâu vào thân núi Thủ Hộ Sơn, độ sâu của vết kiếm lên tới khoảng năm kilomet.

May nhờ kích thước khổng lồ nếu không một đường kiếm này của Tô Minh nếu xử lý không tốt có thể chém ngang Thủ Hộ Sơn này rồi.

Quá là kinh hoàng.

Thanh kiếm này phải sắc bén đến mức nào?!

Mới có được uy lực như hủy diệt trời đất như vậy?

Nếu đường kiếm này chém xuống thân thể máu thịt...

Trên dưới hơn chục gia tộc trên Thủ Hộ Sơn, cộng thêm mấy ngàn người, mồ hôi sau lưng từng người đều lạnh giá như muốn đóng băng!!!

Ánh mắt bọn họ nhìn hướng Tô Minh chỉ còn lại khiếp sợ vô tận.

“Thằng nhóc này, rốt cuộc là tìm được thanh kiếm này từ đâu?”, ngay cả khuôn mặt của Ninh Triều Thiên cũng khẽ co giật, có chút sợ hãi trước uy lực của Ma La Kiếm này.

Trong số những người có mặt tại đây cũng chỉ có thị lực của ông ta mới có thể nhìn ra, trên thực tế một kiếm vừa rồi của Tô Minh quả thực vô cùng miễn cưỡng, có thể anh còn chưa phát huy được 1/100 uy lực của nó.

Dù vậy, cũng đã tạo ra sức phá hủy kinh khủng đến mức này.

Cũng có thể đoán được rốt cuộc thanh kiếm này đáng sợ như thế nào: “Có thanh thần kiếm mạnh mẽ như vậy trong tay, cũng không biết đối với thằng nhóc này là phúc hay là họa đây”, Ninh Triều Thiên tự lẩm bẩm.

Mang ngọc mắc tội!

Với thực lực hiện tại của Tô Minh sở hữu một bảo vật hiếm có chẳng khác nào đứa trẻ ôm theo một cục vàng lớn dạo bước trên đường lớn đầy người.

“Hy vọng chút thực lực của ông già này có thể giúp tên nhóc cậu ngăn chặn tai họa trong khoảng thời gian ngắn, đoạn đường phía sau phải dựa cả vào bản thân cậu thôi”, Ninh Triều Thiên đã hạ quyết tâm, nếu vì thanh kiếm này mà hấp dẫn tới cường giả càng lớn mạnh từ những tầng võ đạo khác, ông ta cho dù phải liều cả mạng già cũng phải giúp Tô Minh chặn lại.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Thanh Ma La Kiếm lại thu nhỏ lại và biến thành một chiếc nhẫn giống như một chiếc vòng tay, lồng trên cổ tay của Tô Minh.

Trở thành một chiếc vòng tay màu đen đỏ.

Tô Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thương tổn nặng nề do Ma La kiếm gây ra trong cơ thể anh cũng nhanh chóng bắt đầu hồi phục lại.

“Cường độ thân thể này của mình còn chưa tốt! Nếu như có một ngày cường độ thân thể đủ mạnh, có thể tùy ý sử dụng Ma La kiếm mà nguyên vẹn không tổn hại gì, mới được tính là có chút sức mạnh bảo vệ bản thân chăng?”, trái tim Tô Minh hừng hực lửa cháy.

Người mà!

Nếu chưa nhìn thấy những điều tốt đẹp, có lẽ còn có thể bình tĩnh.

Nhưng gặp qua rồi...

Còn có thể tĩnh tâm sao?!
Chương 283: Mai rùa

Sức mạnh của Ma La kiếm khiến khát vọng của Tô Minh đối với cường độ cơ thể giống như cỏ dại điên cuồng lây lan.

“Dật Nhi à! Con hại cả nhà họ Thẩm rồi!”, Thẩm Hạc Quang tuyệt vọng cười gượng, đau khổ đến cực điểm, ông ta đã biết kết cục của bản thân, kết cục của nhà họ Thẩm, lúc này ngược lại bớt đi chút sợ hãi, cũng ít đi một phần vọng tưởng.

“Đều tự sát hết cho tôi!”, Thẩm Hạc Quang rống lên, đôi mắt đỏ rực như máu.

Ván thứ hai này thua rồi.

Ông ta cũng không muốn tự rước lấy nhục nhã từ ván thứ ba nữa.

Mộ Dung Yêu mạnh như vậy, mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng còn thua dưới tay Tô Minh, người nhà họ Thẩm sao còn có thể thắng ván thứ ba này đây? Cho dù là ông ta đích thân ra trận cũng vô dụng.

Nếu đã như vậy, còn tự nhận nhục nhã từ ván thứ ba làm gì?

Trực tiếp tự hủy trái tim là được rồi.

Cùng với tiếng gầm thét chói tai của Thẩm Hạc Quang, toàn bộ hơn 100 con cháu còn lại của nhà họ Thẩm đang đứng trên sân tập võ đều mặt cắt không còn giọt máu, bắt đầu run lên bần bật.

Ai mà không muốn sống tiếp cơ chứ...

Ai cũng không muốn chết!

“Liều mạng với hắn ta!!!”, không biết là ai quát lên một tiếng.

Ngay lập tức toàn bộ hơn 100 tu giả võ đạo của nhà Thẩm đều nhìn hướng Tô Minh, sự oán độc như có thể biến thành vật thể thực, oán độc đến mức có thể hận thù Tô Minh suốt ba kiếp năm đời.

Từng người một lao về phía anh.

Trên đường lao tới, không màng tất cả mà vận chuyển đan điền, tự phát nổ.

Thế nào đi nữa cũng chỉ có một con đường chết.

Tự sát còn không bằng tự nổ.

Ngộ lỡ có thể kéo theo Tô Minh làm tấm đệm lưng, không phải càng tốt hơn sao?

“Hà tất phải như vậy?”, Tô Minh nói thầm một câu, có chút nhàm chán.

Anh không tự mình ra tay.

Người của nhà họ Thẩm hiện tại đều đã bị dồn tới chân tường, không trọng chữ tín cũng không nguyện ý tự sát, ông lão kia tất nhiên cũng không cần phải đứng ở một bên xem diễn nữa, cũng có thể ra tay rồi.

Quả nhiên Ninh Triều Thần động rồi.

Cũng không phải là động tĩnh gì lớn, chỉ là một cái nhấc tay, tùy ỳ đánh ra một chưởng.

Một chưởng ấn khô héo, gầy guộc và già cỗi đó quét ngang nửa trời, khuếch đại đến cực điểm, đón gió mà bay vụt lên, sắc xám ảm đạm, gầm rít hủy diệt...

Chưởng ấn giống như một khối bầu trời xám xịt đè ép xuống.

“Không!”, hơn 100 người nhà họ Thẩm dường như sắp xông tới ngay trước mặt Tô Minh nhưng bọn họ làm thế nào cũng không thể vượt qua một bước này…

Lần lượt biến thành hư vô.

Mà Thẩm Hạc Quang cùng Thẩm Thanh Hài cùng những nhân vật cao cấp khác của nhà họ Thẩm cũng bắt đầu tự hủy trái tim mình!

Dòng họ Thẩm được lưu truyền qua hàng ngàn năm diệt vong chỉ trong vòng một ngày.

Khoảng hơn chục người canh giữ gia tộc còn lại không hiểu vì sao mà bất giác cõi lòng đầy lạnh giá, có một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ánh mặt nhìn hướng Tô Minh và Ninh Triều Thiên mang theo sự vắng lặng cùng kiêng dè không thể nói thành lời.

“Của anh đây”, Mộ Dung Yêu đến bên Tô Minh, giao lại cho Tô Minh một chiếc bình trong suốt.

Bên trong bình có màu đỏ tươi.

Là mười giọt máu trong tim vừa được cô ta ép ra.

Gương mặt Mộ Dung Yêu lúc này trắng bệch như một tờ giấy trắng.

Suy yếu tới cực điểm.

Hơi thở và khí huyết đều vô cùng mỏng manh.

Tô Minh nhận lấy bình: “Cảm ơn”.

“Có chơi có chịu, nhưng, giữa chúng ta nhất định còn có một trận nữa!!!”, Mộ Dung Yêu cứng ngắc trừng Tô Minh, ngọn lửa trong đôi mắt đẹp hừng hực cháy bỏng: “Tô Minh, sớm chút rời khỏi tầng trái đất, với thực lực cùng thiên phú của anh, nên tới hệ thống võ đạo càng cao hơn mới phải!”

“Chúng ta sẽ còn gặp lại”, Mộ Dung Yêu lại nói, sau đó, thân hình tuyệt mỹ yếu nhược kia trong nháy mắt biến mất: “Ngày gặp lại, Mộ Dung Yêu tôi sẽ không yếu hơn anh!”

Sau khi Mộ Dung Yêu rời đi.

Tô Minh bắt đầu tìm kiếm kho báu của nhà họ Thẩm.

Anh không hề lo lắng một kiếm trước đó của mình đã chém kho tàng của nhà họ Thẩm thành tro bụi, bởi anh gần như chắc chắn kho tàng của họ được cất giấu dưới lòng đất, chứ không phải trong những ngôi nhà cao ngất kia.

Quả nhiên...

Sau nửa giờ, anh đã tìm được lối vào kho tàng của nhà họ Thẩm.

Trên thực tế, vào lúc này, toàn bộ Thủ Hộ Sơn, hơn chục người canh giữ gia tộc cùng hơn ngàn người khác đều vô cùng đỏ mắt.

Đó là nhà họ Thẩm!

Ở trên Thủ Hộ Sơn tại Thượng giới bên này, vững vàng đứng trong đội ngũ ba thế lực mạnh nhất.

Được truyền lại hàng ngàn năm nay.

Trong kho tàng của nhà họ Thẩm chắc chắn có rất nhiều tài nguyên võ đạo.

Đáng tiếc đỏ mắt ghen tỵ cũng chỉ vậy, lại không có ai dám động tới chân mày của Tô Minh cùng Ninh Triều Thần.

“9000 viên linh thạch hạ phẩm”.

“Võ kỹ địa cấp, công pháp luyện khí…, tổng cộng 39 bộ”.

“Linh khí trung phẩm 12 chiếc, linh khí hạ phẩm 4 chiếc, còn có 1 chiếc bán bộ vương khí”.

“Một tấm bản đồ cũ nát”.

“120 viên thú tinh”.

…………

Nhà họ Thẩm dẫu sao cũng là nhà họ Thẩm.

Kho tàng đúng là khiến người khác phải giật mình kinh ngạc.

Những thứ khác không cần đề cập tới, chỉ riêng 9000 viên linh thạch hạ phẩm cũng đã là một con số trên trời rồi.

Phải biết rằng, Huyền Thanh Tông, một trong bốn thế lực hàng đầu thuộc tứ siêu tại Hạ giới Huyền Linh Sơn cũng chỉ có hơn 400 viên linh thạch hạ phẩm mà thôi.

Cách biệt đáng sợ.

Cũng chẳng trách những tu giả võ đạo của Thủ Hộ Sơn Thượng giới bên này lại coi thường hạ giới đến vậy.

“Với 9000 viện linh thạch hạ phẩm này, chỉ cần cảnh giới của mình đủ vững chắc, liền có thể dễ dàng tiến vào cảnh giới đoạt mệnh, thậm chí là bán bộ hóa thần”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.

Cướp bóc đúng là một cách làm giàu mà!

Ngoài linh thạch hạ phẩm, những thứ tốt còn lại trong kho tàng của nhà họ Thẩm như binh khí, công pháp, võ kỹ, Tô Minh đều không coi trọng.

Nhưng đó dù sao cũng là chiến lợi phẩm, suy cho cùng, tùy ý chọn một thứ mang tới Huyền Linh Sơn hoặc thế giới tục cũng đều là những bảo vật quý hiếm.

Trong tương lai phân ra cho người của nhà họ Diệp tại thành phố Dương Giang, nhà họ Tống của thành phố Nguyên Hải cũng là một cách hay.

Trong kho tàng của nhà họ Thẩm, ngoài những thứ tốt thông thường, còn có hai thứ đồ đặc biệt.

Một tấm mai rùa bị vỡ.

Mai rùa kia xem ra vô cùng vô cùng tồi tàn, cổ xưa.

Trên đó mơ hồ có thể nhìn thấy những ký tự mà anh không thể nhận biết, cùng một số hoa văn kỳ quái.

Cái còn lại là một cuộn da thú.

Chất liệu da thú của cuộn da thú có vẻ rất tốt, dù sao anh cũng không nhìn ra được đây là da của loài thú nào, nhưng da thú rất mịn màng, cảm giác khi chạm tay vào cũng không tệ, hơn nữa còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng, anh thậm chí còn dùng Xích Ảnh Kiếm cắt thử một vết lên miếng da thú này nhưng lại phát hiện ra, ngay cả vết hằn cũng không thấy xuất hiện, quả là dọa người.

Trên đó chỉ có một số ký tự lớn- cuốn sách giới thiệu của Học viện Linh Võ thành Linh Võ.

“Thành Linh Võ là ở đâu? Học viện Linh Võ? Là học viên chuyên tu luyện võ đạo sao?”, Tô Minh tự nhủ, trước mắt vẫn là xem không hiểu.

Đúng lúc này thiên nữ Tạo Hóa bỗng nhiên lên tiếng.

“Tấm da thú này tạm gác sang một bên, anh cứ thu lại đi. Còn tấm mai rùa này ngược lại có chút thú vị…”
Chương 284: Huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng

“Thiên nữ tiền bối! Cô có biết cái mai rùa này không?”

“Tầng thứ nhất trong ‘Tù Thiên Thế’”, thiên nữ Tạo Hóa nói, trong giọng nói có chút kỳ quái: “Xem ra trái đất này không hề đơn giản. Thoạt nhìn chỉ là một thế giới nhỏ bé về võ đạo, vậy mà lại xuất hiện ‘Tù Thiên Thế’, đúng là thú vị thật”.

“Thiên nữ tiền bối! Rốt cuộc ‘Tù Thiên Thế’ là cái gì?”, Tô Minh nói với vẻ phấn khích.

Thứ mà có thể khiến thiên nữ Tạo Hóa có cái nhìn khác thì nhất định là chí bảo.

“Tù Thiên Thế là một phương pháp luyện công về thế tu luyện”, thiên nữ Tạo Hóa nói.

“Chữ ‘Thế’ ở đây có nghĩa là gì?”, Tô Minh hỏi với vẻ khó hiểu.

“Kiếm tu có kiếm thế; quyền giả có quyền thế; vương giả có khí chất thiên tử, có hoàng thế; những kẻ ám sát luyện tập ẩn thân, có sát thủ thế”.

Cuối cùng Tô Minh cũng hơi hiểu một chút.

‘Thế’ ở đây chỉ là một loại phù phiếm nhưng nó lại có tồn tại.

Nó thường tồn tại ở những người không luyện võ trong giới thế tục. Có những người có thân phận cao quý, thời gian về lâu về dài thì trên người sẽ toát ra khí tức uy nghiêm. Khí tức này chính là ‘Thế’.

“Mặc dù ‘Thế’ không phải là võ kỹ, không phải là thần thông, không phải là mật kỹ nhưng nếu như vận dụng một cách thích hợp thì nó sẽ mang lại cho anh niềm vui bất ngờ đấy. Nói ngay cuốn ‘đại hoang vu quyền’ mà tôi cho anh, nếu như anh có thể thêm ‘Thế’ trong ‘Tù Thiên Thế’ vào đó thì uy lực trong ‘đại hoang vu quyền’ sẽ tăng gấp bội”.

“Gì cơ?”, Tô Minh chấn động.

‘Thế’ thật sự kinh khủng vậy sao?

“Tù Thiên Thế nếu đặt ở thần vực thì cũng được coi là thứ trong truyền thuyết. Có biết bao những người bất tử vượt qua được cầu Thần Nguyên và đang kiếm tìm ‘Tù Thiên Thế’ nhưng đều không được. Thật không ngờ anh lại là người có cơ duyên và có được nó. Chàng trai! Bổn cung có chút tò mò về huyết mạch và thân phận của anh đấy. Ha ha, một người may mắn như này đúng là không đơn giản, không đơn giản!”

Thấy thiên nữ Tạo Hóa nói như vậy thì Tô Minh lại muốn tu luyện ‘Tù Thiên Thế” ngay bây giờ.

Dường như thiên nữ Tạo Hóa đoán được Tô Minh đang nghĩ gì nên nói với giọng đả kích: “Chàng trai! Hiện giờ thực lực của anh yếu quá nên không tu luyện được ‘Tù Thiên Thế” đâu, kể cả là tầng thứ nhất”.

“Vậy à?”, Tô Minh có chút thất vọng.

Sau đó, dường như thiên nữ Tạo Hóa lại chìm vào giấc ngủ mà không có động tĩnh gì.

“Ông lão! Tôi tạm thời không rời Thủ Hộ Sơn nữa, tôi định ở đây tu luyện một thời gian”, Tô Minh đi ra khỏi kho báu vật của nhà họ Thẩm, nói với Ninh Triều Thiên.

Lý do rất đơn giản!

Thứ nhất, vì có được chút thu hoạch ở trận chiến với Mộ Dung Yêu. Những thu hoạch này nếu như Tô Minh không thể lĩnh ngộ và sửa sang ngay lập tức thì nó sẽ biến mất.

Thứ hai, anh có được rất nhiều thu hoạch ở dưới độ sâu ngàn mét của Tây Lâm Sát trận, cộng với báu vật ở Huyền Thanh Tông và nhà họ Thẩm, hiện giờ mình thu hoạch được quá nhiều nhưng không có thời gian biến chúng thành thực lực, thiếu kiểu bế quan.

“Được”, Ninh Triều Thiên gật đầu nói: “Vậy thì ta đi kiếm chút rượu uống!”

Và rồi Tô Minh đã bế quan ở trong kho báu vật nhà họ Thẩm.

Có rất nhiều điều đang chờ đợi Tô Minh đi khám phá, tìm hiểu và củng cố thêm, ví dụ như việc kiểm soát sức mạnh, lĩnh ngộ thêm về quy luật không gian, lĩnh ngộ về phong ý cảnh và vân ý cảnh thật sự của ‘tuyệt mệnh phong vân’- chiêu thứ nhất trong ‘Thiên Vẫn Kiếm’ và cả cách tu luyện trong ‘đại hoang vu quyền’.

Thời gian dần trôi.

Thủ Hộ Sơn lại khôi phục lại vẻ yên bình, ít nhất nhìn bề ngoài cũng thấy yên bình.

Một tháng sau, Tô Minh vẫn bế quan.

Một ngày nọ, có một người phụ nữ trung niên đột nhiên xuất hiện ở Thủ Hộ Sơn, xuất hiện ở võ trường của nhà họ Thẩm.

“Vượt qua hư không lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được khí tức bừng tỉnh của huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng. Không tồi đâu”, người phụ nữ trung niên lẩm bẩm, toàn thân toát lên vẻ cao quý. Trên trán bà ta còn có ký hiệu ngọn lửa màu cam nhạt.

Người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy dài màu đỏ cam, đường nét trên mặt hài hòa. Có thể nhìn ra hồi trẻ bà ta rất đẹp.

“Lạ thật! Người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng sao lại sinh ra ở nơi võ đạo thấp như này? Nồng độ linh khí ở đây quá thấp”, người phụ nữ trung niên lẩm bẩm nói: “Trên ngọn núi này cũng có một số tu giả võ đạo nhưng kẻ mạnh nhất cũng chỉ ở cảnh giới hóa thần thôi, đúng là…”.

Bà ta không biết nên dùng từ gì để diễn tả sự yếu thế ở đây nữa.

Bà ta ở tộc Nam Ly Phượng Hoàng, mặc dù chỉ là tộc yếu hơn trong hai tộc Phượng Hoàng nhưng kể cả là vậy thì những người mới sinh ra chưa lâu mà có huyết mạch phượng hoàng thì khởi điểm cũng qua cảnh giới hóa thần rồi.

Có thể nói, bất cứ ai trong tộc Nam Ly Phượng Hoàng mà đến đây thì cũng dễ dàng hủy diệt cái nơi võ đạo thấp này.

Nhưng nơi này lại sinh ra một người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng.

Tại sao lại gọi là Thái Hư Yêu Hoàng? Là người trong tộc Phượng Hoàng nồng độ huyết mạch đạt đến tổ cấp, hơn nữa trong huyết mạch còn chứa chân hỏa phượng hoàng.

Ở tộc Nam Ly Phượng Hoàng, phải 100 ngàn năm chưa từng xuất hiện huyết mạch này, Thái Hư Yêu Hoàng rất hiếm nên nó đã trở thành một huyền thoại.

“Thật là kỳ lạ”, người phụ nữ trung niên lại lẩm bẩm, sau đó trong ánh mắt chỉ còn lại kích động và nhiệt huyết. Những điều quái dị và khó nghĩ ra thì đều không quan trọng nữa.

Quan trọng là bà ta phải kéo người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng quay về núi Nam Ly Hỏa.

Tộc Nam Ly Phượng Hoàng có khả năng khôi phục lại vinh quang vô địch rồi!

Chỉ có tộc Phượng Hoàng mới hiểu được một người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng nghĩa là thế nào?

Sau đó ánh mắt bà ta nhìn về vị trí đặt kho báu vật của nhà họ Thẩm, trên mặt toát lên vẻ chán ghét: “Không ngờ người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng lại ở cùng một kẻ rác rưởi, yếu ớt đến mức khiến người ta chán ghét”.

Bà ta cảm thấy bị sỉ nhục, nó len lỏi vào xương tủy khiến bà ta khó chịu. Đừng nói là Thái Hư Yêu Hoàng mà ngay cả người bình thường trong tộc Phượng Hoàng cũng sẽ không ở cùng một kẻ bình thường như kia, đó là biểu hiện của sự sa đọa.

Bởi vì hiện giờ Diệp Mộ Cẩn đang ngủ say trong nhẫn không gian của Tô Minh nên người phụ nữ trung niên kia cảm nhận được khí tức của Diệp Mộ Cẩn và khí tức của Tô Minh ở cùng nhau.

Cũng đúng lúc này, Tô Minh tỉnh lại trong lúc bế quan tu luyện.

Anh từ từ mở mắt ra…
Chương 285: Kết thúc tu luyện

Tô Minh vẫn chưa cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ trung niên đến từ tộc Nam Ly Phượng Hoàng đang nhìn mình.

Anh vẫn chưa có năng lực đó, vẫn chưa thể cảm nhận được sự tồn tại của bà ta khi bị ngăn cách bởi không gian bên ngoài mấy trăm mét cộng với sự ngăn cách của kho báu vật được phòng bị kiên cố bởi những viên gạch và trận pháp chặt chẽ.

Tô Minh tỉnh lại chỉ vì việc tu luyện trong một tháng tạm thời kết thúc.

“Thu hoạch lớn thật!”, Tô Minh lẩm bẩm, không thể diễn tả nổi sự phấn khích của mình.

Tu luyện trong một tháng mà anh cảm giác mọi phương diện đều được nâng cao.

Đầu tiên là về cảnh giới, từ cảnh giới tôn giả hậu kỳ đã vọt lên cảnh giới đoạt mệnh sơ kỳ.

Hơn nữa còn là cố ý trấn áp cảnh giới và duy trì nền tảng thực lực vững vàng.

Không chỉ có cảnh giới tăng lên mà sức chiến đấu của Tô Minh cũng tăng lên gấp ba.

Ngoài ra, khi cảnh giới tăng lên thì Tô Minh có thể chủ động kích hoạt được một chút kho tàng huyết mạch.

Ngoài cảnh giới thì việc hấp thụ hoàn toàn mười giọt máu trong tim của Mộ Dung Yêu là việc anh tiêu tốn nhiều thời gian nhất trong một tháng vừa rồi để hoàn thành.

Thiên nữ Tạo Hóa nói, máu trong tim Mộ Dung Yêu có chứa máu thần, trước đó Tô Minh không hiểu rõ thế nào là máu thần?

Nhưng sau khi thật sự tu luyện hấp thụ được nó thì mới biết máu thần khủng khiếp đến nỗi nào.

Hai chữ ‘khủng khiếp’ cũng không đủ để diễn tả.

Tô Minh có kho tàng huyết mạch, thông thường mà nói thì tu luyện hấp thụ những thứ như này là tương đối nhanh, chỉ mất một thời gian ngắn.

Nhưng đối với máu thần, chỉ riêng việc hấp thụ đã mất mấy ngày rồi.

Không chỉ vậy, trong quá trình hấp thụ thì anh phải trải qua hàng loạt thử thách như đối diện với sinh tử, đắm chìm trong ảo ảnh, khí tức thần tộc và phản kháng tự thân của máu thần…

Mọi thứ hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của anh, khiến tất cả trở nên khó khăn hơn.

Nếu như không có kho tàng huyết mạch thì chắc anh đã chết chục lần trong quá trình hấp thụ đó rồi.

Hiện giờ Tô Minh có thể hiểu được tại sao Mộ Dung Yêu có thực lực mạnh, có tư chất hơn người, lai lịch không đơn giản nhưng lại nuôi dưỡng máu thần trong tim của mình mà không hấp thụ trực tiếp?

Là bởi vì hiện giờ cô ta không có đủ thực lực để làm điều đó!

Còn Tô Minh giống như kiểu ‘điếc không sợ súng’, hơn nữa anh may mắn có kho tàng huyết mạch nên có thể miễn cưỡng thành công.

Vậy máu thần mang lại lợi ích gì?

Hiện giờ cơ thể Tô Minh đã mạnh đến mức khủng khiếp, chắc là gấp 10 lần trước khi hấp thụ máu thần chăng?

Phải biết rằng, kể cả trước khi có máu thần thì sức mạnh của anh đã vượt xa những tu giả võ đạo cùng cảnh giới, bởi vì anh có kho tàng huyết mạch.

Vậy giờ đây gấp mười lần tức là thế nào?

Hiện giờ anh cứ đứng tại chỗ, mặc cho những tu giả võ đạo cao hơn anh một cảnh giới, ví dụ như Thẩm U ở cảnh giới hóa thần đến tấn công anh thì anh có thể bất động mà không bị hề hấn gì.

Và với sức mạnh này thì Tô Minh có thể miễn cưỡng dùng Ma La Kiếm chứ không cần dùng đá Nội Giáp.

Tất nhiên, kể cả có thể dùng được thì vẫn có thể bị thương, có lẽ là trong một ngày chỉ có thể dùng một lần.

Nhưng như vậy cũng đủ rồi, cứ coi như một ngày dùng một lần Ma La Kiếm thì cũng có thể khiến sức chiến đấu của Tô Minh tăng đến mức khó tả.

Thế cũng là hời lắm rồi!

Ngoài ra, vì sức mạnh được tăng lên nhiều lần, hiện giờ anh miễn cưỡng có tư cách để tu luyện ‘đại hoang vu quyền’ rồi. Đây cũng là ý định ban đầu khi thiên nữ Tạo Hóa bảo anh đánh cược máu trong tim của Mộ Dung Yêu.

Tiếc là thời gian một tháng ngắn quá. Kể cả thiên phú võ đạo của Tô Minh kinh khủng cỡ nào thì cũng không thể trong một tháng đã có thể nhập môn ‘đại hoang vu quyền’. Đây là võ kỹ đế cấp trong truyền thuyết mà.

Theo như anh đoán, kể cả là nhập môn nhưng không có sự chỉ dẫn của thiên nữ Tạo Hóa thì cũng phải mất một năm và cộng với may mắn thì mới có thể lĩnh ngộ được.

Chính vì vậy mà tạm thời anh sẽ chưa bắt đầu đi tu luyện ‘đại hoang vu quyền’.

Máu thần còn mang đến một bộ môn thần thông?

Tại sao lại gọi là máu thần? Theo một số thông tin mà Tô Minh nhận được sau khi hấp thụ máu thần thì máu thần là máu tươi của một chủng tộc đến từ nền văn minh cổ đại xa xôi, có tên là Thần tộc.

Thần tộc này khá là mạnh.

Vậy thì họ mạnh đến mức nào? Ở thời đại văn minh cổ đại xa xôi thì Thần tộc suýt nữa chinh phục được cả chư thiên vạn giới.

Thần tộc có những điều kiện trời ban, đặc biệt là sức mạnh ngoài tưởng tượng. Hơn nữa Thần tộc còn sở hữu sức mạnh siêu nhiên, có chừng 10 loại.

Mỗi loại đều vô cùng khủng khiếp, kinh thiên động địa.

Và Tô Minh có được chính là một trong những thứ đó, có tên là ‘long tượng thiên địa’.

Đây là một bộ thần thông có sức mạnh khủng khiếp.

Lúc triển khai, nó có thể ngưng tụ bóng dáng ảo của rồng, chiến đấu cùng với bóng ảo đó, có thể hủy diệt trời đất.

Tất nhiên, muốn luyện được bộ môn thần thông này thì đều có điều kiện rất khắt khe. Đầu tiên, có bí quyết tu luyện ‘long tượng thiên địa’. Cái này thì Tô Minh có rồi. Thứ hai, phải hấp thụ được tinh huyết của ba loại thần thú cổ đại để luyện ra khí tức cổ đại.

Hiện giờ vì hấp thụ được máu trong bể máu có Ma La Kiếm nên dường như Tô Minh có được máu của một loại rồng, cũng coi như có sức mạnh của rồng và khí tức của rồng rồi.

Theo như anh đoán, mặc dù không phải là tất cả loài rồng nhưng cũng có thể coi là thần thú cổ đại. Nhưng chủ nhân của máu rồng mà anh hấp thụ được ở bể máu chắc chắn là một loài thần thú.

Hay nói cách khác, ba loại tinh huyết thần thú thì Tô Minh đã có một loại, còn thiếu hai loại nữa.

Kể cả là chỉ thiếu hai loại thì hiện giờ cũng không có hy vọng có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK