• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 621: Đã gặp người ngu nhưng chưa gặp ai ngu như vậy

Nhan Nguyệt đã rất xinh đẹp rồi, nhưng so với Nhan Sở Ngọc thì vẫn còn kém không ít.

Chỉ e là đối lập.

Diêu Kinh Hồng thậm chí còn cảm thấy người con gái trước mắt này nói về mặt dung mạo đơn thuần thì so với vị tiên nữ trong lòng mọi người ở học viện Thiên Uyên, nữ thần Hách Liên Tô kia cũng không thua kém bao nhiêu.

"Anh Kinh Hồng, anh hư quá...", Nhan Nguyệt nổi máu ghen, bắt đầu làm nũng. Cô ta rất khó chịu, người đàn ông mà mình nhắm trúng lại cứ dán chặt mắt vào Nhan Sở Ngọc như muốn nuốt chửng người ta, như vậy có thể không đố kỵ sao?

Nhan Sở Ngọc đáng chết, không phải chỉ là trông hơi xinh đẹp thôi sao?

Giả vờ giả vịt cái gì?

Đáng chết!

"Im miệng", Diêu Kinh Hồng cũng không nuông chiều Nhan Nguyệt, hừ một tiếng.

Nhan Nguyệt không dám làm nũng nữa mà cẩn thận nói: "Cô ta là Nhan Sở Ngọc, con gái của gia chủ nhà họ Nhan chúng em..."

"Cô Nhan, tôi là Diêu Kinh Hồng, đến từ học viện Thiên Uyên, rất vui được làm quen với cô", Nhan Kinh Hồng đi về phía Nhan Sở Ngọc.

Nhan Sở Ngọc lùi về sau nửa bước, khẽ cắn răng, hơi cúi đầu nói: "Nhan Sở Ngọc xin chào anh Diêu".

Nhan Sở Ngọc cư xử đúng mực, cũng không dám có bất cứ suồng xã nào. Mặc dù rất không thích người đàn ông lỗ mãng trước mặt đây nhưng thân phận của đối phương là học viên của học viện Thiên Uyên quá khủng bố!

Khủng bố đến mức không thể hình dung...

Trong lòng cô ta không thích, căm ghét cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

"Hôm nay tôi được trải thảm đỏ mời nên mới tới, bây giờ lại thiếu một người bạn gái đi cùng, chi bằng cô Nhan đi cùng tôi lên lầu được không?", Diêu Kinh Hồng càng lúc càng khát vọng Nhan Sở Ngọc, bởi vì Nhan Sở Ngọc sau khi biết được thân phận của hắn ta mà vẫn không hề có ánh mắt chủ động yêu thương nhung nhớ, ngược lại còn có chút bài xích, thú vị, rất thú vị.

Càng như vậy càng khiến Diêu Kinh Hồng có hứng thú.

"Cảm... cảm ơn ý tốt của anh Diêu, tôi... tôi... tôi tạm thời không lên đâu, tôi tới để dùng bữa", Nhan Sở Ngọc vội nói, sao có thể đồng ý chứ?

"Hừ?", Diêu Kinh Hồng khẽ nheo mắt, có chút kinh ngạc, nhiều hơn là sự khó chịu, hắn ta bị từ chối ư?

Ha ha...

Cho thể diện mà không biết giữ lấy!

Nhan Nguyệt vốn rất buồn bực rất tức giận đứng cách đó không xa liền mỉm cười, Nhan Sở Ngọc được nể mặt lại không biết xấu hổ, giả vờ thanh cao, thú vị đây.

Vốn dĩ được Diêu Kinh Hồng nhìn trúng, cô ta còn sợ tất cả đều thay đổi.

Dù sao lai lịch của Diêu Kinh Hồng quá lớn, ngộ nhỡ bị Nhan Sở Ngọc giựt mất đứng về phía Nhan Sở Ngọc, ngăn cản việc đào sân võ đạo Tạo Hóa thì đúng là có chút phiền phức.

Cũng may Nhan Sở Ngọc là một con ngốc.

Thanh cao cái gì chứ?

Thế giới Đại Thiên này mỹ nữ nhiều vô số kể không thiếu, ngược lại thiếu là thiếu những yêu nghiệt siêu cấp như Diêu Kinh Hồng, đặc biệt hắn ta còn là học viên của học viện Thiên Uyên. Được Diêu Kinh Hồng để ý là phúc phần tu mười kiếp của cô đó, kết quả lại không biết quý trọng...

Đã gặp người ngu, nhưng chưa từng gặp ai ngu như vậy.

"Cô...", Diêu Kinh Hồng định nói gì đó nhưng đúng lúc này...

"Ha ha ha, anh Diêu, anh đến rồi còn ở dưới tầng một kì kèo gì vậy? Mau lên đây, uống rượu, uống rượu nào ha ha ha...", một giọng nói từ trên lầu truyền xuống, sang sảng mà lại tràn ngập tự tin.

Chính là Chu Tiến.

"Hừ", Diêu Kinh Hồng nhìn sâu vào Nhan Sở Ngọc một cái rồi quay sang liếc mắt nhìn Nhan Nguyệt: "Nguyệt Nhi, theo anh lên trên..."

Nhan Nguyệt vội vàng đi tới ôm lấy cánh tay Diêu Kinh Hồng, nhỏ giọng nũng nịu với Diêu Kinh Hồng: "Nhan Sở Ngọc lúc nào cũng giả vờ thanh cao như vậy, nếu anh Kinh Hồng thật sự nhìn trúng cô ta thì Nguyệt Nhi có cách khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời..."

"Vẫn là Nguyệt Nhi ngoan nhất", Diêu Kinh Hồng cười ha ha, nhéo má Nhan Nguyệt rồi thần thần bí bí nói: "Nguyệt Nhi thể hiện không tệ, đợi lên lầu gặp đám anh Chu, đến lúc đó em cũng có cơ hội được thấy thần uy của Tô Minh một lần đó!"

"A? Tô... Tô... Tô Minh? Vị công tử Tô Minh đó ư?", Toàn thân Nhan Nguyệt run rẩy, mở to đôi mắt xinh đẹp, tin tức của cô ta khá linh hoạt, cho nên gần đây cũng nghe nói đến chuyện của Tô Minh, lập tức nuốt nước miếng nói: "Ý của anh Kinh Hồng là..."

"Ha ha... trong tay của anh có một miếng đá lưu ảnh, ghi chép lại cảnh tượng trận chiến Tô Minh giết chết Quái Nhân Tiên Hạc của học viện Tiên Lạc ngày hôm đó", Diêu Kinh Hồng cười hi hi, cực kỳ đắc ý.

Nhan Nguyệt lập tức không biết nói gì, đến hít thở cũng khó khăn.

Rất hứng thú.

Cô ta biết tất cả những hình ảnh đại phát thần uy của Tô Minh ở học viện Tiên Lạc gần đây đã được biên tập lại thành đá lưu ảnh, cực kỳ nóng hổi.

Cực kỳ quý giá, đến mức vô giá.

Huống chi, nghe nói đoạn phấn khích nhất, chấn động nhất chính là đoạn Tô Minh trấn sát Thái Thượng trưởng lão quái nhân Tiên Hạc của học viện Tiên Lạc, gần như không thể làm được, vậy mà Diêu Kinh Hồng lại có trong tay?

Sao có thể chứ?

"He he... anh họ của anh là bạn với đệ nhất yêu nghiệt của học viện Thiên Uyên, Phùng Thiên Lệ, người khác không làm được, anh họ của anh lại làm được, đương nhiên anh cũng may mắn có được một viên rồi", Diêu Kinh Hồng đắc ý đến nỗi mặt mày tươi cười hết cỡ.

Đây là điều khiến hắn ta kiêu ngạo nhất.

Tại sao lần này xa như vậy mà lại nhận lời mời của Chu Tiến mà đến chứ?

Không phải là vì muốn khoe khoang chút sao?

Hắn ta nôn nóng muốn xem lát nữa đám Chu Tiến nhìn thấy hình ảnh đại phát thần uy của Tô Minh trong đá lưu ảnh sẽ khiếp sợ như thế nào?

"Đi thôi, lên trên", Diêu Kinh Hồng thật sự không đợi được nữa rồi, hắn ta bước nhanh hướng đi lên trên.

"Hừ, Nhan Sở Ngọc, có lẽ cô còn không biết Tô Minh là ai đâu nhỉ? Cười chết mất", Nhan Nguyệt cũng vội vàng đi theo, cùng lúc đi về phía cầu thang thì quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhan Sở Ngọc một cái, cực kỳ khinh miệt.

Loại gái ngoan như Nhan Sở Ngọc đúng là thiên phú võ đạo không tệ, nhưng đầu óc ngu xuẩn, chỉ biết tu luyện chứ một trăm phần trăm không biết chuyện về Tô Minh nóng hôi hổi gần đây.
Chương 622: Tô Minh đến Nhan Lâu

Quả là bi ai!

Nhan Sở Ngọc quả thực không biết rõ về Tô Minh lắm...

Cô ta lẳng lặng lùi về sau mấy bước muốn rời khỏi Nhan Lâu, nhưng nghĩ đến sân võ đạo Tạo Hóa lại miễng cưỡng ép bản thân ở lại. Dù sao lát nữa nếu như đám người Chu Tiến đồng ý cho cô ta lên lầu, có lẽ có thể xin bọn họ đừng đào sân võ đạo Tạo Hóa lên, ngộ nhỡ có được cơ hội thì sao?

Tầng thứ chín Nhan Lâu.

"Ha ha ha...", cùng với việc Diêu Kinh Hồng và Nhan Nguyệt đi lên, Chu Tiến dẫn đầu dứng lên, những người khác cũng đứng lên theo. Chu Tiến bước tới trước, trao cho Diêu Kinh Hồng một cái ôm rồi kéo Diêu Kinh Hồng ngồi xuống.

Về phần Nhan Nguyệt thì trực tiếp bị coi như không nhìn thấy.

Bản thân Nhan Nguyệt cũng không dám tỏ ra bất mãn, giống như một người hầu vậy, cũng không có ai mời cô ta ngồi. Nhan Nguyệt chỉ đành đứng một bên lúng túng xấu hổ.

Sau đó mọi người lại cùng uống rượu.

Chủ đề nói chuyện quay đi quay lại liền chuyển tới Tô Minh.

"Anh Diêu, anh có biết không? Hương Tuyết tiên tử trước đây đã gặp qua Tô Minh rồi đó", Chu Tiến rót rượu cho Diêu Kinh Hồng rồi ra vẻ thần bí nói.

Diêu Kinh Hồng nhìn về phía Hương Tuyết tiên tử, tràn đầy ngưỡng mộ nói: "Hương Tuyết tiên tử thật có phúc".

"May mắn mà thôi", Hương Tuyết tiên tử cười nói, khẽ nhấp một ngụm linh tửu, trong đầu không kiềm chế được lại xuất hiện hình ảnh Tô Minh ở Vụ Ẩn Sơn.

"Mặc dù tôi không được tận mắt nhìn thấy Tô Minh, nhưng trong tay tôi có một miếng đá lưu ảnh, ừ, chính là đoạn Tô Minh giết chết Thái Thượng trưởng lão quái nhân Tiên Hạc của học viện Tiên Lạc", Diêu Kinh Hồng cuối cùng không kiềm chế được liền đi thẳng vào vấn đề.

Vừa dứt lời lập tức một mảng yên tĩnh.

Sau đó.

"Trời ơi, thật ư?", Chu Tiến trực tiếp kích động đứng lên.

Những người khác cũng không kém là bao.

Đến Hương Tuyết tiên tử cũng mở to đôi mắt xinh đẹp, vừa tò mò vừa mong đợi, dán chặt mắt vào Diêu Kinh Hồng: "Anh Diêu không đùa đó chứ?"

Thời gian này bản thân Hương Tuyết tiên tử cũng nghĩ đủ mọi cách, muốn có được vài viên đá lưu ảnh có hình ảnh đại phát thần uy của Tô Minh tại học viện Tiên Lạc, thế nhưng vẫn không có dược.

Có trả giá cao thế nào cũng không mua được. Cần phải có thân phận cơ.

Thân phận của Hương Tuyết tiên tử đủ cao rồi nhưng vẫn không mua được.

Diêu Kinh Hồng cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa.

Trong tay xuất hiện một miếng đá lưu ảnh.

Tinh thần vừa động thì cảnh tượng trong đá lưu ảnh cũng bắt đầu dập dờn xuất hiện.

Nhất thời, đám người Hương Tuyết tiên tử, Chu Tiến ánh mắt không dời dán chặt lên đó.

Kích động đến mức đến hít thở cũng ngừng lại.

Nhan Nguyệt bên cạnh cũng không kém là bao.

Trên đá lưu ảnh, cảnh tượng dập dờn cũng coi như khá rõ nét, chính là cảnh đối chiến của Tô Minh và quái nhân Tiên Hạc. Cho dù chỉ là cảnh tượng hình ảnh mà thôi nhưng cũng đủ khiến mọi người khiếp sợ dị thường, khí tức chiến đấu ngợp trời đó phảng phất như tràn ra ngoài từ hình ảnh được ghi chép lại vậy.

Thực sự quá đỗi khủng bố.

Hồi lâu sau đến khi đoạn hình ảnh kết thúc.

"Vù vù vù vù..."

Hiện trường chỉ còn lại tiếng hô hấp, những người như Hương Tuyết tiên tử, Chu Tiến đều kích động đến mức sắc mặt đỏ ửng, hô hấp nặng nề, tâm tình dạo động quá lớn, mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại.

"Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh quả thực quá mạnh!", Chu Tiến ngưng giọng nói: "Anh ấy có thể giết chết người như tôi mười vạn lần chỉ bằng một ngón tay ấy nhỉ?"

"Mới ngoài 20 tuổi mà sao có thể, sao có thể chứ", một cậu ấm khác có chút thất thần cảm thán.

Nhan Nguyệt một bên lại càng thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Trên đời này còn có người yêu nghiệt đến mức vậy sao? Rốt cuộc là người hay là quỷ vậy?

Ước chừng sau khoảng một nén hương mọi người mới bình tĩnh lại được.

"Được rồi, tất cả đừng nghĩ đến thần tích của Tô Minh nữa, cách chúng ta thực sự quá xa qua xa rồi, vẫn nên trở về với hiện thực đi thì hơn", Chu Tiến phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Trong lúc nói chuyện, Chu Tiến lớn giọng gọi: "Chủ lâu, bảo Nhan Sở ngọc lên đây".

Giọng nói của hắn trầm bổng xuống tận tầng một.

Chủ lâu và Nhan Sở Ngọc đều đã nghe thấy.

"Cô chủ, cô... cô nhất định phải chú ý an toàn đó! Thực sự không được thì cô cứ nuốt giận bấm bụng chịu đựng cũng được, chịu một vài lời nói sỉ nhục cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng... đừng hành động theo cảm tính, mấy vị cậu chủ cô chủ bên trên, bất kỳ một ai cũng có thể diệt nhà họ Nhan chỉ bằng một câu nói thôi", chủ lâu nhỏ giọng nhắc nhở, khuyên bảo nói.

"Chú Chung, tôi biết rồi", Nhan Sở Ngọc nói, chủ lâu tên là Nhan Chung, là một vị chấp sự nội bộ của nhà họ Nhan.

Nhan Sở Ngọc hít sâu một hơi, bước từng bước lên tầng chín.

Mà lúc này, có một người thanh niên đi vào trong tầng một.

Chủ lâu Nhan Chung tiến tới đón tiếp, bởi vì người tới tuổi còn rất nhỏ, quá thu hút sự chú ý của người khác, khoảng vừa ngoài 20 tuổi, nhỏ đến quá đáng. Trong mắt Nhan Chung, dưới vạn tuổi đều thuộc dạng quá nhỏ quá nhỏ, rất hiếm thấy, không ngờ còn có người vừa mới 20 tuổi.

Hơn nữa, mới ngoài 20 tuổi nhưng có cảnh giới Bất Tử tầng thứ tám, cũng tương đương với việc không thể tin nổi, đáng để đích thân ông ta tới đón tiếp.

"Chào cậu, không biết cậu tới ở trọ hay là ăn cơm?", Nhan Chung hỏi.

Người đến chính là Tô Minh.

Tô Minh quét mắt xem xét một vòng tầng một của Nhan Lâu, bài trí khá xa hoa, đẳng cấp trông cũng không tệ.

"Dùng bữa, lên hết những món thương hiệu của Nhan Lâu đi, còn nữa, cho một bình linh tửu thật ngon", Tô Minh cười nói, rồi đi về phía bàn gần cửa sổ ở đại sảnh tầng một.

Anh ngồi xuống, thảnh thơi thư thái, tâm trạng rất tốt.

Nguyên nhân rất đơn giản, trên đường dọn dẹp anh đã có được thu hoạch lớn từ trong bảo khố Tiên Lạc!

Rất lớn!

Đầu tiên là linh thạch, ước chừng khoảng 10 triệu miếng linh thạch cực phẩm.

Đúng, chính là linh thạch cực phẩm.

Một miếng linh thạch cực phẩm tương đương với một trăm miếng linh thạch thượng phẩm.

10 triệu miếng linh thạch cực phẩm đồng nghĩa với trên một tỷ miếng linh thạch thượng phẩm.

Con số quá lớn.

Ngoài ra, binh khí cấp Đạo trung phẩm, thượng phẩm, binh khí cấp bậc bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn, cộng cả lại vượt quá 50 bộ.

Các loại công pháp, võ kỹ đỉnh cấp thậm chí thần thông, bí pháp hơn 100 cuốn.
Chương 623: Sợ hãi như gặp phải quỷ

Điều đáng sợ nhất là còn có máu huyết của cự thú thời tiền sử, ước chừng 13 loại, cộng cả lại trên 30 giọt.

Còn cả sáu bảy miếng khắc đá đại đạo, khắc đá hỗn độn, ba khỏa mồi lửa thiên hỏa, bảy cây cỏ linh chi bảy màu hàng trăm vạn năm tuổi.

Vân vân...

Thu hoạch lớn đến kinh hãi!!!

Những tài nguyên võ đạo này thừa đủ để rèn luyện ra tám mười cường giả cỡ như quái nhân Tiên Hạc.

Có những tài nguyên võ đạo này, nếu như Tô Minh muốn thì thực lực của anh có thể điên cuồng thăng tiến, anh chỉ cần suy nghĩ vấn đề đầm lực là được. Mà bia Huyền Diệu rõ ràng có thể tiếp tục thôn phệ, tiến hóa, chuẩn bị không tốt, ngày nào đó có thể trực tiếp tiến vào cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn rồi.

Sau Linh Bảo Hỗn Độn sẽ là đến Chí Bảo Hỗn Độn.

Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, đồ ăn đã được mang lên, tốc độ lên món rất nhanh.

Tô Minh nếm thử, mùi vị quả thực rất ngon.

Trong lúc Tô Minh Đang thưởng thức đồ ăn ngon.

"Anh Tô, ở tầng chín của Nhan Lâu này có một huyết mạch Nữ Oa nhỏ, có chút tương đồng với Tố Thanh, cô ta có lẽ là hậu bối của Tố Thanh", thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói: "Anh chú ý chút".

"Được", Tô Minh đặt đũa xuống, trong tay cầm một chén rượu linh, tùy ý sử dụng thần hồn cực kỳ khủng bố của mình, lập tức có thể nhìn nghe thấy rõ ràng toàn bộ giọng nói tại tầng chín Nhan Lâu.

Lúc này, tại tầng chín Nhan Lâu.

Nhan Như Ngọc đứng ở đó, hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Cô ta bị mọi người quan sát, áp lực rất lớn.

Những người có mặt ở đó ngoài Nhan Nguyệt ra bất kể một ai cũng có thể nhẹ nhàng giết chết cô ta.

Cô ta ngay đến hít thở cũng phải e dè cẩn thận.

"Việc đào sân võ đạo Tạo Hóa là việc chắc chắn phải làm, không cần phải hỏi bất cứ gì cả", Chu Tiến thản nhiên nói: "Nghe nói, cô và bố của cô đều cật lực phản đối, có chuyện này không?", Chu Tiến lẳng lặng nhìn Nhan Sở Ngọc, giọng nói lạnh lùng.

Hừ lạnh một tiếng.

"Thưa anh Chu, sân võ đạo Tạo Hóa là tổ tiên nhà họ Nhan vì để tri ân 'Tạo Hóa' nên mới xây dựng nên, tổ tiên nhà họ Nhan trước khi chết đã để lại di ngôn muốn các thế hệ sau bảo tồn sân võ đạo Tạo Hóa, anh Chu, mong anh...", Nhan Sở Ngọc kiên trì trả lời.

"Mong cái gì???", Chu Tiến trực tiếp ngắt lời Nhan Sở Ngọc, đột nhiên, một cỗ khí tức từ giọng nói của hắn chấn động tỏa ra.

Nhan Sở Ngọc lùi về sau ba bước, toàn thân run rẩy, khóe miệng tràn ra một tia máu.

Vừa nãy dường như vừa đi qua cửa tử vậy.

"Bảo cô tới đây không phải là muốn thương lượng với cô, mà là để thông báo cho cô biết chiều nay chúng tôi sẽ tới sân võ đạo Tạo Hóa, hủy hoại sân võ đạo Tạo Hóa, đào sân võ đạo Tạo Hóa lên. Còn cô, dẫn người nhà họ Nhan cùng tới giúp, những việc nặng nhọc như đào bới này cũng cần không ít người", Chu Tiến tiếp tục nói.

Sắc mặt của Nhan Sở Ngọc càng lúc càng cắt không ra giọt máu.

Cực kỳ cay đắng.

Trong lòng chỉ cảm thấy có lỗi với tổ tông.

Có lỗi với liệt tổ liệt tông.

Nhưng cô ta có thể làm gì?

"Đương nhiên, nếu như cô không muốn thì cũng không sao, tôi có thể đích thân tới nhà họ Nhan mời người nhà họ Nhan cô tới giúp", Chu Tiến nói, sát ý trong giọng nói không hề che giấu.

Con ngươi của Nhan Sở Ngọc co rút lại, cô ta nghe ra được sự uy hiếp trong lời nói của Chu Tiến, chỉ cần mấy người trước mặt đây đích thân tới nhà họ Nhan, có thể nhà họ Nhan sẽ chết không ít người.

"Nhan Sở Ngọc, thế nào? Đến lúc này rồi vẫn không muốn gật đầu đồng ý? Một sân võ đạo rách nát mà quan trọng vậy ư?", Nhan Nguyệt suýt chút nữa là bật cười, não tàn đúng là não tàn.

Đúng lúc này.

"Cộp cộp cộp..."

Đột nhiên.

Đám yêu nghiệt Chu Tiến, Hương Tuyết tiên tử trên tầng chín đều nghe thấy tiếng bước chân đang đi lên phía trên này.

Chu Tiến khẽ nhíu mày, cảm thấy tiếng bước chân đang quấy rầy hắn.

Rất nhanh.

Một bóng người đi lên tới tầng chín.

Chính là Tô Minh.

"Hỗn xược! Anh là ai? Ai cho anh tùy tiện lên đây? Có được sự đồng ý của chủ lâu chưa?" mọi người đều nhìn về phía Tô Minh, Nhan Nguyệt là người đầu tiên quát chửi, vẻ mặt phẫn nộ, gằn từng chữ lên chửi...

Nhưng mắng đến chữ cuối cùng thì thần sắc của cô ta đột nhiên trở nên quái lạ.

Bởi vì cô ta cảm thấy người thanh niên trước mắt đây hình như... hình như rất quen.

"Mẹ kiếp, im miệng, dám mắng anh Tô Minh sao, mẹ kiếp cô muốn chết à!", cùng lúc đó, Diêu Kinh Hồng đột nhiên đứng bật dậy, thân hình khẽ động, trực tiếp đến trước mặt Nhan Nguyệt, đá một chân vào bụng dưới Nhan Nguyệt.

Nhan Nguyệt bay ngược ra sau, lục phủ ngũ tạng gần như đều vỡ nát.

Máu tươi lẫn mẩu vụn xương cốt từ trong miệng chảy ra, cơ thể cong ngược bay về sau, sắc mặt tái nhợt như người chết, đau đến nỗi không phát ra nổi âm thanh.

Trên thực tế, khoảnh khắc mà Diêu Kinh Hồng tiến tới đá một cước, Nhan Nguyệt đã phản ứng được rồi, đối phương hình như... hình như chính là anh Tô trong truyền thuyết.

Cuối cùng cô ta cũng đã biết, sở dĩ cảm thấy Tô Minh quen mắt là bởi vì trước đó đã được chứng kiến hình ảnh trận chiến của Tô Minh trong đá lưu ảnh nên đương nhiên cảm thấy quen.

Ngoài ra, mới ngoài 20 tuổi.

Cũng là một điểm quan trọng.

"Anh... anh Tô, tôi đang nằm mơ ư?", Hương Tuyết tiên tử vẻ mặt kích động đỏ bừng, ánh mắt mơ màng đến cực điểm, thì thào tự nói.

Còn những công tử khác như Chu Tiến lúc này toàn bộ đều cúi người 90 độ, cực kỳ cung kính.

"Bái kiến anh... anh Tô!"

Vừa kích động, vừa hoảng sợ, còn có cảm giác như đang nằm mơ, chỉ cảm thấy toàn thân lâng lâng.

Như gặp phải ma quỷ.

Những người có mặt ở đó chỉ có mỗi Nhan Sở ngọc là có chút hoang mang, không hiểu tình hình lắm.

"Cô rất xinh đẹp, hơn nữa còn không quên sở tâm của nhà họ Nhan, rất tốt", Tô Minh trực tiếp không đếm xỉa đến đám Chu Tiến mà nhìn về phía Nhan Sở Ngọc, cười nói khen một câu.

Chỉ nói một câu như vậy.

Nhan Sở Ngọc vẫn hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cách đó không xa, Chu Tiến quỳ xụp xuống đất đến phịch một tiếng.

Sợ hãi tới mức không khống chế được.
Chương 624: Sức hấp dẫn của Đạo Hỏa

Ban nãy hắn dùng khí tức và uy thế để trấn áp Nhan Sở Ngọc khiến cô ta bị thương nhẹ, vậy mà Nhan Sở Ngọc lại được Tô Minh khen ngợi.

Chu Tiến thấy vậy thì sợ chết khiếp, chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại.

“Cô Nhan! Mong cô không chấp nhặt với kẻ ngu dốt này, tôi… Tôi xin dập đầu trước cô”, Chu Tiến cũng được coi là một trong những yêu nghiệt nổi danh trong top thanh niên ở thế giới Đại Thiên, thế lực phía sau cũng không nhỏ nhưng lúc này lại không có gánh nặng tâm lý, lập tức dập đầu đến nỗi trán sưng vù lên.

Nhan Sở Ngọc càng lúc càng cảm thấy mình như đang nằm mơ, toàn thân run rẩy, hoàn toàn không biết nên nói gì và nên làm gì.

“Các người muốn đào sân võ đạo Tạo Hóa?”, sau khi khen Nhan Sở Ngọc một câu, Tô Minh lại nhìn Chu Tiến và Hương Tuyết Tiên Tử: “Người mà sân võ đạo Tạo Hóa cảm ơn và nhớ đến, cũng có liên quan đến tôi”.

Từ ‘Tạo Hóa’ chính là chỉ thiên nữ Tạo Hóa.

Vậy mà dám đào sân võ đạo Tạo Hóa ư? Ha ha…

“Cậu… Cậu chủ Tô! Chúng tôi không biết, nếu chúng tôi biết thì có một trăm lá gan thì cũng không dám đâu ạ”, đám Diêu Kinh Hồng bỗng tái nhợt mặt như muốn bật khóc, toàn thân run rẩy. Tất cả họ đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Thậm chí Hương Tuyết Tiên Tử cũng như bật khóc, con ngươi đỏ ửng.

“Không có lần sau đâu”, Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, khí tức bao trùm tất cả.

Ngay lập tức đám Hương Tuyết Tiên Tử và Diêu Kinh Hồng đều bị trọng thương.

Họ phun ra ngụm máu tươi, thân người không ngừng run rẩy, cái chết cận kề.

Đây cũng coi như là sự trừng phạt rồi. Dù sao thì sân võ đạo vẫn chưa bị đào lên, hơn nữa đám người này thật sự không biết nguồn gốc sâu xa của sân võ đạo này.

“Cô thật ghê tởm”, Tô Minh quay đầu quét nhìn Nhan Nguyệt ngã quỵ trên đất, như người mất hồn.

Chỉ với câu nói này thì kết cục của Nhan Nguyệt chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Không cần Tô Minh ra tay, đám người Chu Tiến vì muốn lấy lòng Tô Minh nên cũng khiến Nhan Nguyệt và tất cả mọi người có dây dưa với cô ta sống không bằng chết.

Đồng thời lúc này…

Đột nhiên…

Một đường ánh sáng màu tím từ xa bắn tới.

Màu sắc thuần túy.

Xoay chuyển không ngừng…

Khí tức bao trùm…

Khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.



Ánh sáng màu tím hướng về phía sân võ đạo Tạo Hóa.

Tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn về phía đó.

“Không… Không xong rồi! Sân võ đạo Tạo Hóa… Không xong rồi”, Nhan Sở Ngọc thấp giọng nói, ánh mắt phức tạp.

“Không phải đâu! Sân võ đạo Tạo Hóa quả thật có bảo vật nhưng bảo vật đó ở trong bia đá ở trên sân võ đạo chứ không phải là ở bên dưới lòng đất đâu”, Tô Minh nhìn Nhan Sở Ngọc, nói.

Đây là thiên nữ Tạo Hóa nói.

“Vậy tại sao gần đây lại có thần quang từ dưới lòng đất nổi lên?”, Nhan Sở Ngọc kinh hãi, nói với vẻ khó tin.

“Đó là vì bảo vật trong bia đá trải qua hàng tỷ năm bị xâm chiếm nên có chút khí tức tỏa xuống dưới lòng đất, sau đó gần đây bảo vật cảm nhận được gì đó nên khí tức dưới lòng đất cũng nổi lên”, Tô Minh giải thích.

Sau đó Tô Minh lại nói: “Cô Nhan! Đi thôi! Chúng ta đến sân võ đạo Tạo Hóa nào”.

“Được!”, Nhan Sở Ngọc mặc dù đến tận bây giờ vẫn chưa biết rõ về thân phận của Tô Minh nhưng những người có mặt ở đây đều sợ hãi và kính sợ Tô Minh thì chắc chắn thân phận của anh không đơn giản. Hơn nữa, Tô Minh nói mình và ân nhân Tạo Hóa có mối liên quan với nhau, điều đó chẳng phải nói sân võ đạo Tạo Hóa có cơ hội được giữ lại rồi sao? Lúc này cô ta lại có chút niềm tin, đồng thời cũng thấy cảm kích Tô Minh.

“Cậu chủ Tô! Chúng… Chúng tôi có thể đi cùng không?”, Hương Tuyết Tiên Tử đột nhiên nói, trong giọng nói đầy vẻ cầu xin. Hương Tuyết Tiên Tử đáng thương lúc này có ba phần oán trách, ba phần sợ hãi và một chút nũng nịu…

“Tùy các người!”, Tô Minh nói xong thì cất bước đi, còn Nhan Sở Ngọc đi bên cạnh anh.

Đám người Hương Tuyết Tiên Tử, Diêu Kinh Hồng đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng vội thuốc trị thương rồi vội vã đi theo đám Tô Minh và Nhan Sở Ngọc.

Lúc này, cả Ngưỡng Thiên Thành đều vô cùng chấn động.

Có vô số tu giả võ đạo đều đi về phía sân võ đạo Tạo Hóa.

Càng đến gần sân võ đạo Tạo Hóa thì càng bị màu tím bao trùm.

Lúc này còn có rất nhiều ký tự đại đạo rõ nét không ngừng nổi lên trên sân võ đạo.

Khí tức hoang cổ thuần túy rơi xuống như nước mưa.

Sân võ đạo Tạo Hóa cho người ta cảm giác chấn động thần bí vô cùng.

Càng đến gần sân võ đạo Tạo Hóa thì càng cần thực lực mạnh.

Rất nhanh, Tô Minh đã đến bên trong sân võ đạo Tạo Hóa.

“Thiên nữ tiền bối! Trong bia đá đó có gì vậy?”, Tô Minh tò mò hỏi.

“Có mồi lửa Đạo Hỏa”, thiên nữ Tạo Hóa nói.

“Á?”, Tô Minh toàn thân run rẩy, kinh hãi, thậm chí còn kinh hãi hô lên.

Đạo Hỏa?

Đạo Hỏa là một loại lửa trong truyền thuyết.

Trên thực tế, kể cả là thế giới Đại Thiên thì cũng có rất ít Thiên Hỏa. Nếu không thì, thế lực bán bộ siêu nhiên như học viện Tiên Lạc sẽ không thu thập được ba viên Thiên Hỏa đặt trong Tiên Lạc Bảo Các, sau đó bị Tô Minh lấy mất.

Trên Thiên Hỏa còn có Thần Hỏa.

Thần Hỏa thì càng hiếm gặp ở thế giới Đại Thiên.

Vậy còn Đạo Hỏa?

Trên Thần Hỏa chính là Đạo Hỏa.

Một khi có được Đạo Hỏa và luyện thành thì sẽ có sức mạnh vô địch.

Sức hấp dẫn này đúng là kinh thiên động địa. Ngay cả Tô Minh là người có rất nhiều bảo vật nhưng lúc này tim cũng đập loạn nhịp.

Anh chắc chắn muốn có viên Đạo Hỏa này.



Huống hồ, đó vốn là thứ mà thiên nữ Tạo Hóa để lại, nó vốn thuộc về mình mà.
Chương 625: Điện Tử

“Năm đó viên đạo hỏa hỏa chủng này là bổn thiên nữ trồng vào trong mảnh bia đá kia, trong bia đá chứa đựng lực sinh mệnh thế giới, cũng rất khó có được, cũng chỉ có nó mới có thể bồi dưỡng đạo hỏa hỏa chủng trổ hoa nở rộ”, thiên nữ Tạo Hóa yếu ớt nói: “Năm đó lưu lại cọc cơ duyên này là để dành cho Tố Thanh, xem ra Tố Thanh không hề thông suốt”.

Tiếp đó, thiên nữ Tạo Hóa lại nói: “Nhóc Tô, anh tạm thời đừng lấy nó.... bởi, viên đạo hỏa hỏa chủng này còn một chút nữa mới có thể hoàn toàn trưởng thành, đơm hoa, nở rộ, anh tiếp tục ở đây coi giữ tầm chín ngày nữa đi”.

“Được”, Tô Minh gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Sau đó, dưới cái nhìn của hàng trăm triệu người, Tô Minh bước tới bên cạnh tấm bia đá có ánh sáng màu tím vờn quanh nồng đậm nhất, rồi khoanh chân ngồi xuống.

Tu luyện.

Cùng lúc đó.

Vì ánh sáng tím dày đặc, hoang cổ ngút trời, đạo vận dập dờn, quy luật tuôn chảy...

Những cường giả của những tầng võ khác đang ở gần Ngưỡng La Thiên đều mờ ảo cảm nhận được.

Hai ngày sau.

“Ha ha ha… bổn tọa không đến muộn!”

Một người thanh niên với vóc dáng cao lớn, đầu đội vương viện, lưng đeo cây gậy khổng lồ bỗng nhiên hạ xuống, miệng cười ha hả, toàn thân hắn nóng bỏng, vô cùng bá đạo, hai mắt hắn một tím một đỏ, như chứa đựng cả nhật nguyệt.

Người đó đi tới sân võ đạo Tạo Hóa, nhìn sâu vào tấm bia đá màu với sắc tím mù mịt kia, trong đôi mắt tràn ngập độc đoán và tham lam.

Cảnh giới của người này không thấp, là Thiên Diễn tầng tám.

Cực kì mạnh.

Đương nhiên, tuổi của hắn cũng không quá trẻ, đã 300.000 tuổi.

Hắn gần tấm bia đá màu tím, khoanh chân ngồi xuống, lẩm bẩm: “Còn kém mấy ngày mới chín muồi, trước tiên chờ đã”.

Chẳng mấy chốc, có người nhận ra chàng trai trẻ này.

“Triệu Diễm tiểu Hỏa Hoàng”.

Ngay lập tức có rất nhiều người đều giật mắt.

Rõ ràng họ đều đã từng nghe qua cái tên tiểu Hỏa Hoàng Triệu Diễm này.

“Nghe nói, người này mang trong mình hai loại thần hỏa, hơn nữa còn giành được toàn bộ di sản của một vị bán bộ Đại Đế thuộc hỏa tộc từng tung hoành ngang dọc thời cổ đại, người này tính tình độc đoán, là một trong số ít những người dám tự tay giết chết học viên của bốn học viện lớn, cho đến giờ hắn vẫn treo trên bảng nhiệm vụ của lầu nhiệm vụ tại học viện Thiên Uyên”, Diêu Kinh Hồng đè thấp giọng nói, trong giọng nói đều là sự trịnh trọng cùng kinh hãi.

Mấy người Hương Tuyết tiên tử cũng nhìn Triệu Diễm một cái thật sâu.

Thời gian dần trôi.

Ngày thứ ba.

“Xùy…”

Một cỗ xe hạ xuống.

Cỗ xe được kéo bởi sáu con Tử Huyết Ma Hổ thuần chủng...

Từ trong xe bước xuống một người đàn ông anh tuấn.

Trên đỉnh đầu của người đàn ông vờn quanh những phù văn biến ảo kỳ lạ, xem ra dường như là một đạo tự.

“Tử Hoàn, tam hoàng tử của Tử Huyết Ma Hổ Hoàng, một trong bốn chủng tộc lớn của liên minh Hoang Thần, là hậu duệ có huyết mạch thuần khiết nhất của tộc Tử Huyết Ma Hổ trong hàng trăm triệu năm nay. Có tin đồn rằng hắn là chuyển thế của một vị Đại Đế của Tử Huyết Ma Hổ đến từ thời cổ đại”, đôi mắt đẹp của Hương Tuyết tiên tử ánh lên sự kiêng dè.

Hàng trăm triệu con mắt đổ dồn về phía Tử Hoàn, lại thấy hắn là sự tồn tại thuộc cấp bán bộ Văn Đạo.

Mà hắn cũng miễn cường có thể được coi là thế hệ trẻ.

Thế hệ thanh niên với cảnh giới bán bộ Văn Đạo.

Là một điều điên rồ nhường nào?!!!

Đây quả là một yêu nghiệt đỉnh cấp trong đỉnh cấp của toàn bộ thế giới Đại Thiên, chỉ là ngày thường không xuất thế mà thôi.

Tử Hoàn sải bước.

Đột nhiên, khí tức khí huyết khủng bố chấn động...

Không ít tu giả võ đạo có thực lực hơi yếu kém tựa gần đó đều trực tiếp nôn ra máu lùi lại.

Tử Hoàn đi tới trước tấm bia đá màu tím, liếc mắt nhìn Tô Minh và Triệu Diễm một cách thích thú, tùy ý khịt mũi một tiếng, sau đó cũng thu chân ngồi xuống.

Cùng lúc đó, có hai ông già của tộc Tử Huyết Ma Hổ lặng lẽ xuất hiện, đứng phía sau Tử Hoàn, hiển nhiên là người bảo vệ cho hắn, hai người này thật kinh khủng, vậy mà là cường giả cảnh giới Văn Đạo tầng bảy tầng tám!!!

Khiến người khác phải kinh hãi không thôi.

Tiếp đó ngày thứ tư đã đến.

“Tử Hoàn, yêu thú của tộc Hoang Thần của cậu, cái mũi luôn tiện dụng như vậy”.

Một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên.

Sau đó chính là tỏa ra sự gian ác, khiến người ta phải ghê tởm cùng khí tức nguy hiểm như khiến người khác rơi vào hầm băng, che phủ mà tới.

Sau đó một người thanh niên thân khoác áo choàng hai màu đen đỏ, cưỡi trên một con bò chột mắt toàn thân thấm đẫm máu tươi hạ xuống từ trên trời.

Sau lưng người thanh niên đó đeo một thanh loan đoan màu máu khủng bố lạnh lẽo.

“Thất Điện Tử cũng tới rồi?”, Tử Hoàn mở mắt, liếc người vừa tới một cái, khẽ hừ một tiếng, rõ ràng quan hệ giữa hắn và đối phương không hề tốt, thậm chí có thể gọi là đối thủ.

Thất Điện Tử????

Tử Hoàn gọi đối phương như vậy lại làm cho rất nhiều người đang có mặt phải giật mình kinh hãi, cả người cứng đờ lại.

Bởi vì dám dùng cách xưng hô Thất Điện Tử này.

Chỉ có Điện Tử của Hoàng Tuyền Điện.

Hoàng Tuyền Điện, từ thời cổ đại tới nay phân thành chín điện thờ.

Mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất, trấn áp cả một thời đại.

Nhưng Hoàng Tuyền Điện đều rất điệu thấp cùng giấu kín, cũng rất ít khi xuất thế, điện tử của họ cũng như vậy.

Do đó, 99.99% tu giả võ đạo có mặt tại hiện trường đều chưa từng gặp qua Điện Tử, lúc này mọi ánh nhìn chằm chằm vào Thất Điện Tử đều là kinh sợ nhưng cũng không kém phần hiếu kỳ.

“Mạnh… mạnh… mạnh quá…”, Chu Tiến lẩm bẩm một mình, thực sự bị dọa sợ, vị Thất Điện Tử này chỉ mới hơn 40.000 tuổi, lại chân chính bước vào cảnh giới Văn Đạo rồi?

Mặc dù chỉ là Văn Đạo tầng một.

Đáng sợ.

Đáng sợ tới cực điểm.

Sau khi Thất Điện Tử xuất hiện, xoải chân từng bước đi tới sân vỗ đạo Tạo Hóa, ngồi xuống mặt đất cách Tử Hoàn không xa.

Hắn cũng có người bảo vệ.

Hắn vừa ngồi xuống thì có một bà lão xuất hiện, là cảnh giới Văn Đạo tầng chín.

Trong thoáng chốc.

Ừng ực.

Ừng ực.

Ừng ực.



Tại hiện trường, vô số âm thanh kinh ngạc nuốt nước miếng vang lên.

Đều sợ đến mức toàn thân tê dại.

Ngày thứ năm, thứ sáu, rồi ngày thứ bảy cũng không còn võ giả khủng bố nào tới nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang