“Con đường võ đạo, không phải đều là đối đầu với số mệnh sao? Sống chết có số, trong từ điển của tôi chưa có từ sợ”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.
Huống hồ…
Thái U Đạo Hỏa đang cần thôn tính ngọn lửa đỉnh cấp chứ.
Một Hỗn Độn Ly Hỏa, đồ tốt!
Đồ tốt như vậy thì sao cho cô là của hồi môn được!
Vẫn là hiến cho Tô Minh của tôi đi!
Thiên nữ Tạo Hóa trầm mặc, không thuyết phục Tô Minh nữa, cô ta đã thầm quyết định là sẽ tìm một vài cách để từng bước xâm chiếm ý chí đại đạo, từng chút từng chút một.
Suy cho cùng, không thể cứ luôn tiếp chiêu mà không phản kích!
Đó không phải là tính cách của thiên nữ Tạo Hóa.
“Có lẽ chỉ cần từng bước xâm chiếm ý chí đại đạo từng chút một thì sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, trực giác luôn mách bảo tôi nếu ý chí đại đạo bị xâm chiếm từng bước, nhóc Tô này cũng sẽ thu được một số lợi ích”.
Đây là một loại trực giác không thể giải thích được của thiên nữ Tạo Hóa.
Cũng không hoàn toàn chắc chắn, cho nên, cô ta tạm thời không nói với Tô Minh.
Tuy nhiên, tiếp theo đây, cô ta sẽ sử dụng một loại đạo thuật là Mệnh Vận Luân Hồi phối hợp với Tế Thần Hồi Tố Pháp, để xác định xem trực giác của mình có đúng hay không!
“Nếu như trực giác của bổn thiên nữ thực sự đúng, nhóc Tô sắp phất lên rồi, không chừng kho tàng huyết mạch sẽ tìm được một con đường tắt thật sự để tăng tốc độ tiến hóa và khống chế”, thiên nữ Tạo Hóa có chút kích động nói.
Hoàng triều Bất Tử.
“Thiệp mời?”, Đạm Đài Vô Tình - thất công chúa của hoàng triều Bất Tử, người đứng đầu bảng Tiên Nữ, đang đùa nghịch tấm thiệp mời trong tay.
“Ba ngày sau, Côn Thương sẽ cưới Phượng Nguyên - Thánh nữ của tộc Phượng Hoàng?”, một tia kinh ngạc chợt lóe lên trên khuôn mặt xinh đẹp kia của Đạm Đài Vô Tình, sau đó cô ta lại tự lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ!”
Có điều, nên đi thì vẫn phải đi.
Đám cưới của Côn Thương, quả thực là có tư cách mời cô ta.
Chút thể diện này vẫn phải cho bọn họ.
Tộc Côn Hỗn Độn không hề đơn giản.
Mặc dù nội bộ liên minh Hoang Thần đấu đá rất nghiêm trọng, nhưng suy cho cùng họ vẫn là một thế lực siêu nhiên.
…
Tộc Phượng Hoàng.
Bên trong hành cung dưới đỉnh núi Phượng Hoàng.
Nhạn Lão - đứng thứ hai trong số các thái thượng trưởng lão, đang ngồi xếp bằng dưới hỏa trận.
Trước mặt người này là Phượng Nguyên.
“Nguyên Nhi, mọi thứ cần cho đám cưới ba ngày nữa đều đã chuẩn bị ổn rồi chứ?”, Nhạn Lão hỏi.
“Dạ bẩm lão tổ tông, đều đã chuẩn bị xong, sẽ không có bất cứ sai sót nào đâu ạ”, Phượng Nguyên gật đầu, cung kính đáp, nhưng trong đôi mắt đẹp lại hiện lên vẻ phấn khích.
Phấn khích tột độ!
Người mà cô ta sắp cưới, là Côn Thương mà!
Là nhận vật thần bí nhất, yêu nghiệt nhất và có bối cảnh lớn nhất của cả thế giới Đại Thiên mà! Giống như là đang nằm mơ vậy!
Có trời mới biết là trong khoảng thời gian này, khi biết được một mình Tô Minh suýt nữa đã phá hủy học viện Tiên Lạc...
Cô ta sợ hãi biết bao, đố kị biết bao chứ?
Thậm chí, khoảng thời gian này, trong nội bộ tộc Phượng Hoàng, có biết bao người ôm thái độ thù địch to lớn đối với Phượng Nguyên vì sợ hãi chứ?
Tộc Phượng Hoàng suýt chút nữa cũng rơi vào tình trạng nội bộ hỗn loạn.
May mà, tất cả đều đã qua rồi.
“Diệp Mộ Cẩn, phải, cô có một người đàn ông tốt, là một yêu nghiệt siêu cấp hiếm thấy trong hàng tỷ người, nhưng thế thì sao chứ?"
“Côn Thương, cũng không tệ mà!”
“Huống hồ, vào ba ngày sau, Diệp Mộ Cẩn à, với tính cách của người đàn ông Tô Minh của cô, nhất định anh ta sẽ đến đám cưới của tôi làm ầm làm ĩ, đúng không? Haha... Đến lúc đó chính là ngày giỗ của Tô Minh!”
“Côn Thương đã nói rồi, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong! Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, chỉ chờ Tô Minh tự dâng mạng đến trước cửa!”
“Diệp Mộ Cẩn, bò sát mãi là bò sát, loài giun dế đến từ tầng Võ thấp như cô mà muốn trở mình à, chết cũng đừng nghĩ tới!”
“Cho dù là người đàn ông Tô Minh của cô thì cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một con chó chết! Đừng nhìn thấy người đàn ông của mình tạo ra bao nhiêu thần tích, dường như, phía sau còn có chí cường giả hỗ trợ mà lầm, haha... Đáng tiếc, thứ thực lực này, thứ huyết thống này là không thể thay đổi được nữa rồi, cao quý và thấp hèn, vốn có bản chất khác biệt!”
“Diệp Mộ Cẩn, cô yên tâm đi, ba ngày sau, bổn thánh nữ nhất định sẽ trừng to hai mắt nhìn người đàn ông của cô chết dần chết mòn trong tuyệt vọng như thế nào!”
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc là Diệp Mộ Cẩn cô đã chết rồi, không thể nhìn thấy cảnh bổn thánh nữ kết hôn với Côn Thương, không thể nhìn thấy dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của người đàn ông mình yêu, quả thực là đáng tiếc mà!”
Phượng Nguyên rất phấn khích.
Càng nghĩ càng phấn khích!
Thời gian…
Dần trôi qua.
Thời gian ba ngày, chớp mắt đã tới ngày.
Hôm nay chính là ngày cưới của Côn Thương và Phượng Nguyên.
Sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng.
Ngưỡng La Thiên.
Nhà họ Nhan.
“Cậu chủ Tô, anh sắp phải đi rồi sao?”, Nhan Sở Ngọc hỏi, có chút không nỡ.
Khoảng thời gian này, Tô Minh vẫn luôn ở nhà họ Nhan, thỉnh thoảng lại chỉ điểm cô ta, làm hậu thuẫn cho cô ta, khiến Nhan Sở Ngọc cảm thấy rất an toàn, thậm chí khiến cô ta có chút ỷ lại. Hàng ngàn vạn phần ngưỡng mộ luôn bị đè nén trong lòng mà cô ta không dám biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì, cô ta cảm thấy, bản thân hiện giờ còn không xứng với Tô Minh, cho dù là làm nha hoàn bên cạnh anh thì cũng là không đủ tư cách.
Nói cho cùng, từ khoảnh khắc đầu tiên Tô Minh bỗng nhiên bước vào cuộc đời mình với phong thái vô cùng mạnh mẽ và tài năng, Nhan Sở Ngọc tự nhiên có chút tự ti.
“Đúng vậy!”, Tô Minh gật đầu, xoa đầu Nhan Sở Ngọc: “Sở Ngọc, chăm chỉ tu luyện, thiên phú võ đạo của cô không tồi, tương lai sẽ đạt được thành tựu thôi!”
Nhan Sở Ngọc gật đầu một cách nghiêm túc, trong lòng cô ta có ý tưởng riêng nên đương nhiên cô ta phải chăm chỉ, nỗ lực tu luyện cho thật tốt, bằng không thì sao tương lai còn cơ hội gặp lại Tô Minh chứ? Thậm chí, còn có cơ hội trở thành người ở bên cạnh anh, đúng không?
Tu luyện tốt ít nhất có thể nhìn thấy bước chân của Tô Minh, đó là hy vọng duy nhất.
“Nếu trong vòng một trăm ngàn tuổi mà cô có thể bước vào cảnh giới Thiên Diễn, tới lúc đó, hãy rời khỏi Ngưỡng La Thiên, tìm một thế lực đỉnh cấp để gia nhập, ở trong thế lực đỉnh cấp, con đường võ đạo của cô mới càng tiến xa hơn”, Tô Minh suy nghĩ một chút, sau đó lại nói, võ đài của Ngưỡng La Thiên vẫn còn quá nhỏ.
“Vâng vâng”, Nhan Sở Ngọc gật đầu đầy nghiêm túc: “Cậu chủ Tô, anh phải cẩn thận, tôi...”
“Được rồi, Sở Ngọc, có duyên sẽ gặp lại”, Tô Minh cắt ngang lời Nhan Sở Ngọc, thân ảnh nhất động, biến mất nơi chân trời.
Nhan Sở Ngọc hồi lâu không nói gì, đứng tại chỗ.
Chương 637: Bản mạng
“Nhóc con, tuyệt thế yêu nghiệt hiếm thấy trong hàng tỷ người như cậu ta, con mà muốn... khó lắm!”, Nhan Thiên Dịch không biết từ đâu chui ra, đã đứng ở bên cạnh cô con gái, thở dài nói.
“Đúng là rất khó, nhưng con sẽ không bỏ cuộc!”, Nhan Sở Ngọc siết chặt nắm tay mình, quay người đi về phía căn gác, cô ta muốn tiếp tục tu luyện, tranh thủ từng giây từng phút, không thể lãng phí, cô tin rằng, mọi nỗ lực sẽ được đền đáp.
Lúc này.
Tô Minh tựa như một luồng ánh sáng, dập dờn giữa hư không.
Tô Minh đã đạt đỉnh phong của cảnh giới Bất Tử tầng chín rồi!
Trong ba ngày qua, anh đã hấp thụ một ít hỏa tinh một lần nữa, cảnh giới đã tăng lên một chút, hiện giờ, sức mạnh thân xác thuần túy đang ở dừng ở tám trăm triệu cân.
Trong ba ngày này, ngoài việc cảnh giới võ đạo tiến bộ, anh còn có được một thu hoạch rất lớn, đó chính là quy luật không gian!
Quy luật không gian lại có sự thăng cấp bản chất một lần nữa, điều này vẫn phải cảm ơn mấy tấm bia đá Đại Đạo và thời gian Hỗn Độn ở trong kho báu vật Tiên Lạc của học viện Tiên Lạc.
Vừa hay có liên quan đến quy luật không gian, kinh hỉ dị thường.
“Thiên Nữ tiền bối, nếu như quy luật cũng có thể phân chia cảnh giới, thì đại khái sẽ phân chia thế nào?”, Tô Minh hỏi.
“Có rất nhiều loại phân chia quy luật, bổn thiên nữ nhớ trước kia cũng đã đề cập đến một số quy luật phân chia cảnh giới với anh, nhưng có thể khá phức tạp, chắc hẳn anh vẫn cảm thấy mờ mịt. Bây giờ, bổn thiên nữ nói với anh một loại phương thức phân chia quy luật cảnh giới vô cùng đơn giản, chính là từ cấp một đến cấp chín”.
“Cụ thể là sao?”
“Quy luật cấp một là Nhập môn. Quy luật cấp hai chính là có thể đạt tới sơ bộ quy luật dung hợp. Quy luật cấp ba có thể lợi dụng quy luật tái diễn quy luật chi đạo trong phạm vi nhỏ, đẩy ngược Hỗn Độn. Còn quy luật cấp bốn, quy luật không gian của anh giờ chắc đã đạt đến trình độ bậc bốn, đủ để khai phát ra quy luật thần thông!”
“Quy luật thần thông?”, Tô Minh có chút mơ hồ, nhưng, dường như lại nắm bắt được một vài điểm trọng yếu.
“Đúng vậy, chính là quy luật thần thông, lấy quy luật làm đạo cơ, khai phát ra thần thông tức là quy luật thần thông. Điểm đáng sợ của quy luật thần thông nằm ở chỗ, nếu đối phương vừa hay dốt đặc cán mai, không biết tí gì về phương diện này của quy luật thì uy lực bạo phát ra bởi quy luật thần thông hiển nhiên sẽ lớn hơn so với những gì anh tưởng tượng”.
“Quy luật thần thông phải do chính bản thân tôi tự khai phát ra sao?”
“Phải, bởi vì quy luật là tự anh lĩnh ngộ, tự mình khai phát nên mới là phù hợp nhất, quy luật thần thông của người khác, cũng không thích hợp với anh!”
“Đã hiểu!”, Tô Minh gật đầu, không khỏi giơ tay lên, tạo thành mấy đường sóng quy luật không gian.
Một làn sóng của quy luật không gian hiện ra và bao phủ.
Một hồi hiện ra dấu hiệu của sự phù hợp.
Một hồi tích trữ uy thế chồng chất bùng nổ.
Thuận buồm xuôi gió!
Quy luật không gian hiện giờ có vẻ đã “ăn ý” với anh hơn trước kia.
Tô Minh đã cảm giác được bản thân và quy luật không gian hòa hợp, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, loại cảm giác đó rất kỳ diệu.
“Nhóc Tô, anh phải dùng tâm của mình để mở rộng quy luật thần thông, Nếu quy luật thần thông mà anh khai phá đủ lớn mạnh thì sẽ mang đến cho anh sự bất ngờ lớn. Trong khoảng thời gian tới, trọng điểm tu luyện của anh chính là quy luật thần thông”, thiên nữ Tạo Hóa lại nói.
Sau khi đã xác định rõ không thể tùy tiện ra tay, lúc này cô ta càng thêm chú trọng vào việc chỉ dạy võ đạo cho Tô Minh.
Đột nhiên…
“Ể… nhanh như vậy?”, chỉ trong chốc lát, Tô Minh đột nhiên ngừng việc “chơi” quy luật không gian, có chút kinh ngạc cùng vui mừng.
Hóa ra…
Là bia Huyền Diệu đã thăng cấp thêm lần nữa!
Từ Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm tiến giai lên bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn.
Đã chạm đến ranh giới của chí bảo!
Trong khoảng thời gian này, sau khi liên tiếp cắn nuốt rất nhiều loại bảo bối cấp cao, bia Huyền Diệu lại một lần nữa thăng cấp, có thể coi như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Nhóc Tô, còn vài tiếng nữa mới tới liên minh Hoang Thần, đúng chứ?”, thiên nữ Tạo Hóa hỏi.
“Phải, tầm đó!”
“Nhiêu đó thời gian chắc là cũng đủ rồi, anh thử nhanh chóng luyện hóa bia Huyền Diệu thành bảo vật bản mạng của mình đi!”, thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói.
Mặc dù hiện tại, Tô Minh và bia Huyền Diệu phụ trợ cho nhau một cách hoàn hảo.
Bia Huyền Diệu trông thì có vẻ đã là bảo vật bản mạng của Tô Minh.
Nhưng trên thực tế, lại không phải.
Còn một chút ngăn trở nữa.
Đó là đánh vào hồn ký của Tô Hiên đánh vào trên bia Huyền Diệu
Quá trình này cực kì khó, nhiều khi, người tu luyện võ đạo phải mất nhiều thời gian mới có thể đánh vào hồn kí của bản thân vào trên một bảo bối.
Đặc biệt là với bia Huyền Diệu – loại bảo vật cấp bậc bán bộ chí bảo Hỗn Đông!
Vô cùng khó!
Nhưng đối với Tô Minh mà nói, đó không phải là vấn đề lớn.
Lấy bảo tàng huyết mạch trấn áp bia Huyền Diệu, lại cộng thêm cường độ thần hồn của Tô Minh rất khoa trương.
Vậy nên, dễ như trở bàn tay.
Nhưng, trước đó, Tô Minh vẫn còn chưa đánh hồn kí lên cho bia Huyền Diệu, lý do rất đơn giản, đó là anh không muốn chọn bảo vật bản mạng sớm như vậy.
Bởi vì, người tu luyện võ đạo chỉ có thể có một bảo vật bản mạng trong suốt cả cuộc đời.
Trừ phi ngày nào đó, bảo vật bản mạng hóa thành tro tàn, hơn nữa, bản thân cũng phải trả một cái giá nhất định, bằng không, bảo vật bản mạng rất khó có thể thay thế.
Vậy nên, chuyện xác định bảo vật bản mạng không thể qua loa vội vàng, huống hồ, bản thân Tô Minh còn sở hữu Ma La Kiếm mạnh hơn bia Huyền Diệu rất rất nhiều, chẳng phải là bảo bối vô địch sao?
Chọn Ma La Kiếm, không phải tốt hơn sao?
“Thiên Nữ tiền bối, cô có thể nói cho tôi biết tại sao lại muốn tôi chọn bia Huyền Diệu làm bảo vật bản mạng không?”, Tô Minh tò mò hỏi, anh tin rằng, Thiên Nữ tiền bối sẽ không làm hại mình.
Chương 638: Tới nơi
“Anh không phải là kiếm tu thuần túy, đúng chứ?”, thiên nữ Tạo Hóa hỏi ngược lại.
Tô Minh gật đầu.
Luyện thể của anh cũng được tiến hành song song.
Hơn nữa, anh còn sở hữu thêm Thái U Đạo Hỏa đáng sợ, tương lai, đạo Hỏa cũng là phương hướng tu luyện trọng yếu của anh.
Huống hồ đa số kiếm tu thuần thừa đi theo hướng cực kỳ vô tình là có kiếm thì không có ta, Tô Minh là người đa tình, làm sao có thể đi theo con đường kiếm đạo thuần túy được?
“Nếu như đã không phải là kiếm tu thuần túy, dùng một thanh kiếm làm bảo vật bản mệnh là không hề thích hợp, đến cuối cùng rất dễ bị kiếm phản phệ!”, thiên nữ Tạo Hóa giải thích: “Hơn nữa, anh có biết khái niệm bảo vật bản mệnh thuở ban đầu xuất hiện là vì cái gì không? Chính là dùng để bảo vệ mạng sống, chứ không phải dùng để tấn công sát phạt, Ma La Kiếm chí cương nhưng chủ yếu là dùng để công phạt, ngược lại bia Huyền Diệu thì lại có cả công lẫn phòng, không có nhược điểm rõ ràng. Còn hiện giờ bia Huyền Diệu không đủ mạnh thì cũng không sao cả, dù sao nó vẫn có thể phát triển mà. Tương lai, sau khi đã cắn nuốt luyện hóa vô số bảo vật khác, một ngày nào đó, không chừng nó sẽ tiến hóa đến trình độ sánh ngang hoặc thậm chí vượt qua cả Ma La Kiếm, điều này không phải là không có khả năng. Mà điều rất rất quan trọng là, một bảo vật bản mạng có thể ở bên cạnh anh cùng anh phát triển, càng thích hợp hơn so với một bảo vật bổn mệnh đã trực tiếp đạt cấp bậc tối cao, anh không thể vận dụng hết uy lực của nó”.
Tô Minh gật đầu một cách nhiệt tình.
Ngay sau đó liền bắt đầu.
Anh hơi giảm lại tốc độ của hoành độ hư không.
Bắt đầu đánh hồn ký vào bia Huyền Diệu.
Liên minh Hoang Thần.
Thân là một thế lực siêu nhiên, liên minh Hoang Thần ở thế giới Đại Thiên là kẻ đứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp, vậy nên, tầng của liên minh Hoang Thần đương nhiên cũng là một trong ngàn vạn sự lựa chọn.
Tên là tầng Hoang Thần.
Nghe nói, ở chỗ sâu tâm trái đất của tầng Hoang Thần có hơn mười ngàn linh mạch.
Cũng chính vì như vậy, nồng độ linh khí của tầng Hoang Thần tương đối khủng bố.
Thành trì nòng cốt của tầng Hoang Thần đương nhiên là thành phố Hoang Thần.
Tổng bộ của liên minh Hoang Thần cũng ở trong thành phố Hoang Thần.
Thành phố Hoang Thần vốn thô sơ, to lớn, cao chót vót, hôm nay lại náo nhiệt lạ thường.
Hơn nữa, khắp nơi đều phủ đầy sắc đỏ.
Tường thành, mặt đường, mái hiên gác xép,...
Đều là màu đỏ!
Và chật cứng người!
Thành phố Hoang Thần to lớn, vốn dĩ có thể chứa tới tám tỷ người tu luyện võ đạo.
Mà hôm nay lại có hơn mười tỷ người tu luyện võ đạo tụ hội ở thành phố Hoang Thần.
Có thể nói là như một biển người.
Trên thực tế, từ mấy ngày trước, các thế lực khác của thế giới Đại Thiên đã lục tục kéo đến thành phố Hoang Thần.
Một số người là tới để mở mang kiến thức, một số người khác là được mời tới.
Những người có thể được liên minh Hoang Thần trực tiếp mời đến đều là những thế lực đỉnh cấp hàng đầu, chẳng hạn như bốn học viện lớn, chẳng hạn như điện Hoàng Tuyền, chẳng hạn như hoàng triều Bất Tử,…
Mà điều khiến người ta thích thú nhất chính là sự xuất hiện của các tiên nữ tuyệt sắc của bảng Tiên Nữ kia.
Trong top mười của bảng Tiên Nữ, nghe nói, có năm, sáu vị đã tới.
Có thể nói là khiến cho người ta nhìn no con ngươi đã con mắt.
Hơn nữa, có tin đồn rằng, người thần bí đến từ bầu trời, đứng đầu bảng Tiên Nữ - thất công chúa Đạm Đài Vô Tình chưa ai được diện kiến kia cũng sẽ xuất hiện, tin tức này quả thực là chấn động.
Phải biết rằng cho đến nay, mọi người đúng là chưa từng nghe nói về việc Đạm Đài Vô Tình xuất hiện ở nơi công cộng.
Có vẻ như là để tất cả mọi người đều có thể tận mắt chứng kiến đám cưới siêu cấp long trọng này liên minh Hoang Thần đã đặt địa điểm tổ chức hôn lễ trên sân sân võ đạo Hoang Thần
Không có gì khó hiểu khi sân võ đạo Hoang Thần cũng là một trong những sân võ đạo lớn nhất trong toàn thế giới Đại Thiên, xét cho cùng, tộc Hoang Thần chính là huyết mạch đỉnh cấp, được sinh ra trong huyết mạch yêu thú lúc Hỗn Độn sơ khai mà.
Vậy nên, huyết mạch đứng đầu trong yêu thú cũng thoát khỏi huyết mạch yêu thú.
Chính vì như vậy, tộc nhân của tộc Hoang Thần, luôn là hình người dù là lúc bình thường.
Nhưng bọn họ vẫn có thể hóa hình thành bản thể, hơn nữa, còn là bản thể vô cùng lớn.
Chính vì như thế, sân võ đạo Hoang Thần vốn là nơi tộc nhân tộc Hoang Thần chiến đấu, tu luyện, có diện tích vô cùng vô cùng rộng lớn, âu cũng là lẽ thường.
Sân võ đạo Hoang Thần rộng lớn như thế mà đã bị tinh thạch màu đỏ phủ kín.
Có thể nói là chi rất bạo tay!
Thậm chí có chút lãng phí rồi.
Mà từ mấy ngày trước, xung quanh sân võ đạo Hoang Thần Võ đã bắt đầu có những người tu luyện võ đạo tụ tập lại, họ đến từ khắp nơi trên thế giới Đại Thiên đến để vây xem.
Lúc này, chỗ này đã thành nơi chứa biển người.
Từ trên xuống dưới, tầng tầng lớp lớp.
Mênh mông mù mịt vô cùng tận.
Tính sơ sơ thì số lượng còn gấp một trăm ngàn lần con kiến trong tổ kiến.
Mà ở trung tâm sân võ đạo Hoang Thần có một đài thủy tinh màu đỏ trong suốt khổng lồ.
Đó là nơi lạy trời đất.
Xung quanh đài thủy tinh cũng đã bố trí một vài ghế ngồi xa hoa sang trọng, những chiếc ghế này hiển nhiên là dành cho những người có địa vị, thân phận quan trọng ngồi dự.
Thân là chủ tiệc, Thái thượng lão tổ Côn U của tộc Côn Hỗn Độn, đang ngồi ở chính giữa vị trí chính đông của đài thủy tinh.
Mà tộc trưởng hiện tại của Côn Hỗn Độn cũng chính là Côn Vô Vi – cha của Côn Thương thì đang ngồi bên cạnh Côn U lão tổ, sau đó là một vài thái thượng trưởng lão và trưởng lão đỉnh cấp của Côn Hỗn Độn.
Tổng cộng có hơn chục người, người nào người nấy đều là lão quái vật siêu cấp.
Sau đó, minh chủ của liên minh Hoang Thần và các cường giả đỉnh cấp của ba đại chủng tộc khác trong tứ đại chủng tộc cũng đang ngồi ở phía đông đài thủy tinh.
“Cha, tộc Côn Hỗn Độn quá phách lối rồi!”, Tần Lưu Ly, thân là con gái của minh chủ, cô ta cũng đang ở đó, hơn nữa, cũng ngồi ở phía đông đài thủy tinh, chỉ là vị trí có hơi lệch một chút. Cô ta hơi lệch một chút cũng không sao, nhưng bên cạnh chính là cha của cô ta.
Cha của cô ta là ai?
Đó là minh chủ của liên minh Hoang Thần a!
Thân làm minh chủ, chẳng phải ông nên ngồi ở vị trí chủ vị sao?
Không phải nên ngồi vào vị trí của thái thượng lão tổ Côn U của Côn Hỗn Độn sao?
Tộc Côn Hỗn Độn rõ ràng là phách lối đến mức khiến Tần Lưu Ly không thể chấp nhận được.
Tiếp theo, đợi đến lúc lễ cưới bắt đầu, người cha làm minh chủ liên minh Hoang Thần của cô ta sẽ trở thành một trò cười.
Chương 639: Khách dự
“Lưu Ly, yên lặng chút, con vẫn cứ xốc nổi, nóng nảy như vậy thôi!”, Tần Thanh Càn lên tiếng, ông ta là một người trung niên, mặc trường bào màu tím, cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm có ba phần thăng trầm, nhưng, lúc này, nét mặt của ông ta lại có chút thản nhiên.
“Bố, đây đều là được đà lấn tới, không nóng nảy sao được?”, Tần Lưu Ly bực tức.
“Lưu Ly, cứ cách mấy chục vạn năm, nhiều nhất là mấy trăm vạn năm, chức minh chủ của liên minh Hoang Thần sẽ đổi một người. Chức minh chủ tựa như nước chảy mây trôi, còn tứ đại chủng tộc thì bền vững như sắt thép, hiểu không?”, Tần Thanh Càn thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: “Chức vị minh chủ này, từ đầu đến cuối, đều coi như là nửa con rối, bố từ lúc bắt đầu tiếp nhận chức vụ này, trong lòng cũng đã hiểu rõ rồi”.
Tần Lưu Ly không lên tiếng.
“Có đôi khi, không tranh, chính là tranh!”, Tần Thanh Càn lại nói, trong ánh mắt ánh lên một tia thăng trầm của cuộc đời: “Con thử nghĩ mà xem, nhánh tộc này của chúng ta, mấy trăm năm gần đây, không phải phát triển rất tốt sao?”
Nói vậy trong lòng Tần Lưu Ly đã có chút hiểu rõ.
Trên thực tế, gần đây, trong liên minh Hoang Thần đã có không ít cường giả phải đi nương nhờ nhánh tộc này của minh chủ rồi, hơn thế nữa, ngay cả tứ đại chủng tộc ngày trước không chú ý đến nhánh này của minh chủ đều đã có chút nhằm vào nhánh của minh chủ bên này, hiển nhiên, đây là có chút kiêng kị nhánh của minh chủ rồi.
Nói như vậy, cái gọi là “không tranh” của bố chính là “đang tranh” rồi.
“Bố, con hiểu rồi, đám cưới của Côn Thương lần này, bố làm như vậy là theo ý của tộc Côn Hỗn Độn, ngồi ở vị trí xa lệch như vậy, phối hợp với sự sỉ nhục của tộc Côn Hỗn Độn dành cho bố, chính là làm ra vẻ, khiến cho tộc Côn Hỗn Độn tiếp tục buông lỏng cảnh giác, đúng không ạ?”
Tần Thanh Càn gật đầu.
“Vậy, bố, bố cho rằng, liệu Tô Minh có đến đám cưới này không?”, Tần Lưu Ly lại nói, trong đôi mắt đẹp ánh lên một tia mong đợi và kích động, trong đầu tái hiện ra hình ảnh ngày hôm đó Tô Minh oai hùng hiên ngang ở học viện Tiên Lạc.
“Không thể nào!”, Tần Thanh Càn lắc đầu: “Chỉ cần Tô Minh tới, cậu ta chết chắc!”
“Tại sao?”, sắc mặt của Tần Lưu Ly có chút thay đổi.
“Ở thế giới Đại Thiên này ai lớn nhất?”, Tần Thanh Càn liếc nhìn bầu trời xa thẳm.
Ý chí Đại Đạo lớn nhất.
Ông ta đã xác định, Tô Minh đã bị ý chí Đại Đạo nhắm vào rồi!
Điểm này cũng đủ rồi.
Đám cưới lần này, ông ta thậm chí còn nghi ngờ, chính là ý đồ của ý chí Đại Đạo, muốn mượn tay của liên minh Hoang Thần để bày ra một cái bẫy chết chóc dành cho Tô Minh.
Chỉ cần Tô Minh tới, không tránh khỏi cái chết!
“Ngộ nhỡ Tô Minh không chết thì sao?”, Tần Lưu Ly có chút không phục.
“Vậy thì bố sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách để gả con cho Tô Minh!”, Tần Thanh Càn vuốt râu, cười nói: “Nói đến đây, hình như trong lời nói của con khi nhắc tới cái tên Tô Minh này có chút ý gì đó đặc biệt nhỉ, sao thế? Thích nó rồi sao?”
“Bố, bố nói gì vậy chứ, con chỉ cảm thấy anh ấy rất rất rất quái dị, có chút tò mò và kì vọng đối với anh ấy mà thôi!”, Tần Lưu Ly hứ một tiếng.
Lúc này.
Khách khứa đã lục tục kéo đến rồi.
“Người của học viện Bình Thiên…”, Tần Lưu Ly nhìn lướt qua đám người vừa đến đó, lúc này, cả tỷ người trong sân võ đạo cũng đều nhìn về phía mấy vị khách mời vừa tới của học viện Bình Thiên.
Người dẫn đầu chính là viện trưởng của học viện Bình Thiên, một ông già gầy gò với vẻ ngoài xấu đau xấu đớn, ma chê quỷ hờn.
Ngoài ra còn có hai người trẻ tuổi, một thanh niên cụt một tay là kiếm tu mang đến cho người khác cảm giác quỷ dị, hắn ta theo sát viện trưởng, nhưng nhìn không giống người mà cứ như là một thanh kiếm vậy.
Người còn lại thì là một người con gái xinh đẹp.
Người mặc váy màu xanh lục.
Thanh lịch, bình thản, lãnh đạm, thuần khiết, trong sáng.
Tựa như một đóa hoa lan!
Điểm hấp dẫn nhất của người con gái phải kể tới chính là đôi môi của cô ta, tinh xảo vô cùng, tựa như cánh hoa anh đào vậy.
Ngoài ra, trên vai cô còn có một chú vẹt rất xinh.
“Là truyền nhân của kiếm đế học viện Bình Thiên kia, còn có cả Ninh Tư – đứng thứ tư trên bảng Tiên Nữ?”, Tần Lưu Ly lẩm bẩm một câu, nhìn kĩ hai vị trẻ tuổi của học viện Bình Thiên, đặc biệt là vị truyền nhân một tay của kiếm đế, trong đôi mắt đẹp ánh lên sự kiêng nể.
Truyền nhân của kiếm đế, chỉ dựa vào cái tên này, người ta nhất định phải coi trọng nhiều hơn.
Kiếm đạo là đạo sát phạt mạnh nhất, có số lượng người tu luyện nhiều nhất, thế nhưng, trên phương diện kiếm đạo mà muốn có thành tựu chí cao, đạt tới chứng đế thì quả là khó, khó như lên trời vậy.
Từ xưa đến nay, chứng đế kiếm đạo thuần túy không nhiều, chỉ có duy nhất một người mà thôi, đó chính là vị kiếm đế để lại vô số truyền thuyết kia.
Thân làm truyền nhân của kiếm đế, chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều sẽ không có bất kì một tí mảy may khinh thường nào.
Huống hồ, đã ngàn năm rồi, người ta chưa từng nghe nói vị truyền nhân của kiếm đế ra tay bao giờ, càng là người không ra tay thì càng đáng sợ.
Trái ngược với sự kiêng nể của Tần Lưu Ly dành cho truyền nhân của kiếm đế.
Giữa biển người hàng tỷ người có mặt, mỹ nữ top đầu Ninh Tư đương nhiên được quan tâm nhiều hơn cả.
Vị trí thứ tư của bảng Tiên Nữ dường như khiến người ta không thể rời mắt.
“Anh Trần, mời!”, Côn Vô Vi - tộc trưởng của tộc Côn Hỗn Độn đứng lên mang theo nụ cười trên môi, sắp xếp chỗ ngồi trên đài thủy tinh cho nhóm người của học viện Bình Thiên, mấy vị của Học viện Bình Thiên đương nhiên có đủ tư cách để ngồi ở vị trí bốn hướng của đài thủy tinh.
Mấy vị của học viện Bình Thiên vừa vào chỗ ngồi thì người của học viện Tiên Lạc cũng đã tới.
Có điều, rất đáng thương.
Chỉ có một vị thái thượng trưởng lão tới mà thôi
Hơn nữa, rõ ràng đó không phải là vị thái thượng trưởng lão mạnh nhất của học viện Tiên Lạc.
“Anh Vô Vi, thành thực xin lỗi, thời gian trước học viện Tiên Lạc gặp phải đại nạn, tộc trưởng và vài vị Thái thượng trưởng lão đều bị thương nặng với mức độ khác nhau, bọn họ đều đã bế quan, vậy nên…”, vị thái thượng trưởng lão này có chút khó xử, nhanh chóng giải thích.
“Không sao, không sao...”, Côn Vô Vi ngược lại cũng không cảm thấy có gì khó chịu hay khinh thường, vẫn sắp xếp chỗ ngồi giống với học viện Bình Thiên.
Đang nói chuyện, thì Triệu Phong Niên - viện trưởng của học viện Thiên Uyên dẫn theo Hách Liên Tô và Phùng Thiên Lệ, cũng đã tới.
Sự xuất hiện của Hách Liên Tô lại một lần nữa dấy lên một phen trầm trồ.
Mới dành được danh top ba bảng Tiên Nữ, mức độ nổi tiếng có thể tưởng tượng được.
Cộng thêm Ninh Tư và Tần Lưu Ly, trong bốn người đứng đầu bảng Tiên Nữ, ngoại trừ người đứng thứ nhất ra, còn lại đều đã tới rồi.
“Hahaha… Anh Vô Vi, xin chúc mừng!”, lại là một giọng nói trung niên khác trầm bổng vang lên.
Chương 640: Hôn lễ
Nhưng lại là một tên mập lùn đeo vài bầu rượu bên hông.
Ông ta đến một mình.
"Anh Tiền!", Cô Vô Vi mỉm cười chào.
Đối phương chính là Tiền Kỳ - viện trưởng học viện Khung Sơn.
Học viện Khung Sơn là học viện mạnh nhất trong bốn học viện lớn.
Ai cũng công nhận điều đó!
Nhưng, nó cũng bí ẩn và khiêm tốn nhất. Đến nỗi, cả thế giới Đại Thiên cũng chẳng mấy ai biết vị trí cụ thể của học viện Khung Sơn ở đâu.
Hơn nữa, ba học viện khác thì tuyển sinh rộng rãi, còn Khung Sơn lại rất lạ đời, họ không làm thế. Nghe nói, bọn họ chú ý đến cậu thì sẽ chủ động đến tìm rồi mời cậu nhập học.
Ngoài ra, người thường xuyên xuất hiện trước mặt người ngoài lại là viện trưởng Tiền Kỳ, các đệ tự, trưởng lão, chấp sự khác thì lại rất ít thấy.
Tiền Kỳ này cũng là một người lạ đời, yêu rượu như mạng.
Cuối cùng, người của bốn học viện lớn đều đến. Chuyện như thế này cực kỳ hiếm.
Phải công nhận rằng, trong liên minh Hoang Thần thì Côn Hỗn Độn là tộc khiến người ta phải nể mặt nhất.
Kế tiếp.
"Anh Vô Vi, chúc mừng nhé", lại có một giọng nói nữa truyền đến, nhưng lại là của một bà lão.
Bà ta chợt xuất hiện một cách kỳ lạ trên sân thủy tinh, khoác trên mình một bộ trường bào màu vàng, khuôn mặt mơ hồ bị trường bào che khuất.
"Tiền bối là...", Côn Vô Vi thế mà lại không biết đối phương.
Song, trực giác lại báo cho Côn Vô Vi đối phương rất mạnh, chắc chắn là mạnh hơn mình.
"Nhị phó điện chủ đến, quả là vinh hạnh cho liên minh Hoang Thần", ông lão Côn U - Thái thượng lão tổ của tộc Côn Hỗn Độn vẫn im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi nãy giờ chợt mở mắt, cười nói.
Nhưng lại không đứng lên, mà chỉ chủ động nói chuyện với bà lão kia.
Đây là người đầu tiên khiến ông lão Côn U chủ động mở miệng nói chuyện.
Nhị phó điện chủ?
Dám tự xưng là Nhị phó điện chủ ở thế giới Đại Thiên thì chỉ có Nhị phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền.
"Xin chào Côn U lão tổ", bà lão kia chắp tay, có chút sợ hãi chào ông lão Côn U.
Hiển nhiên, thực lực và vai vế của ông lão Côn U kia còn cao hơn Nhị phó điện chủ điện Hoàng Tuyền.
"Hóa ra là Nhị phó điện chủ đến, mời", Côn Vô Vi vội vàng sắp xếp chỗ ngồi cho bà lão.
Mà lúc này, hàng tỷ con người đông đúc đang có mặt ở đây đều lặng im, kính nể và e dè nhìn bà lão kia.
Vốn, điện Hoàng Tuyền ở thế giới Đại Thiên đã là thế lực siêu nhiên khiến ta sợ hãi nhất mỗi khi nhắc tới.
Huống chi là Nhị phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền.
Từ đấy, ba thế lực siêu nhiên lớn và bốn thế lực bán bộ siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên, trừ hoàng triều Bất Tử đều đã đến.
Mà lúc này cũng đã sắp đến giờ lành.
"Quả nhiên, bố à, tất cả mọi người đều không để ý đến người", Tần Lưu Ly nhìn thấy hết. Tuy trước đó bố đã nói là chuyện tốt, nhưng Tần Lưu Ly vẫn thấy khó chịu.
Là minh chủ liên minh Hoang Thần, nhưng sự hiện diện của bố lại quá thấp.
"Không thế không được ấy chứ! Dám chủ động nói chuyện với bố trước mặt tộc Côn Hỗn Độn, vậy đồng nghĩa với việc không nể mặt người ta rồi", Tần Thanh Càn vuốt ria, cười nói.
"Tức ghê, Tô Minh, anh phải quậy buổi kết hôn này một trận cho tộc Côn Hỗn Độn tức chết chơi đó!", Tần Lưu Ly thầm nói.
"Côn Thương, ra mắt các tiền bối", đúng lúc này, chợt một giọng nói thong dong bình tĩnh của một thanh niên truyền đến.
Sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ chú rể đỏ rực bước tới.
Người đó chính là Côn Thương - chú rể của hôm nay.
Mà bên cạnh hắn còn có một cô gái mặc đồ đỏ, đội khăn voan, dáng người thướt tha đầy khí chất được người hầu đỡ đi theo. Đó đương nhiên là cô dâu Phượng Nguyên.
Côn Thương đã đón dâu xong.
Song, còn có một đám người của tộc Phượng Hoàng. Tuy hôm nay, họ cũng được coi như một nửa chủ nhân bữa tiệc. Nhưng, lại hoàn toàn không có tư cách đi lên sân thủy tinh, mà chỉ được sắp xếp ngồi ở vị trí kề bên sân.
Đây còn là coi như đã nể mặt rồi đó, chứ không thì...
"Mạnh thật!", trong tích tắc ấy, khi hàng tỷ người đang hướng về cô dâu và chú rể, thì thiếu niên cụt một tay - người thừa kế kiếm đế và là người đứng đầu bảng yêu nghiệt của học viện Bình Thiên bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Côn Thương, lẩm bẩm. Trong con ngươi đen nhánh tràn ngập ý chí chiến đấu.
"Rất mạnh?", Trần Ngu Lễ - viện trưởng học viện Bình Thiên khá kinh ngạc nói.
Hầu như không ai có thể khiến Tùy Y Nhân - thiên tài trong thế hệ trẻ khen.
Huống chi còn nhận xét là "Rất mạnh"?
Côn Thương kia chỉ có 130 ngàn tuổi đã là Thiên Diễn tầng bảy, quả thật rất mạnh, mạnh đến khó tin, chắc phải xuyên suốt cả cổ kim.
Nhưng, Trần Ngu Lễ hiểu Tùy Y Nhân nên biết nếu chỉ thế thì vẫn chưa đủ để cậu ta nói một câu "mạnh thật".
"Lưng cõng Hỗn Độn, dung hợp máu của hai vị Đế, có chút thành tựu ở một môn chú thuật đại đạo cấm kỵ, linh hồn luân hồi chín lần, còn có một cái nữa nhưng tôi lại không thể nhìn ra. Dù sao, nhìn hắn rất kỳ lạ, kỳ lạ một cách khó hiểu và khiến tôi cảm thấy cực kỳ nguy hiểm", Tùy Y Nhân nghiêm túc nói.
Trần Ngu Lễ im lặng.
"Anh Thương ơi, lát nữa, em có thể vén khăn voan lên không?", Phượng Nguyên đi theo bên cạnh Côn Thương nhỏ giọng hỏi với vẻ cầu xin và có chút lấy lòng.
Đây là giây phút hãnh diện nhất, cúi đầu nhìn xuống người đời của cô ta.
Cô ta muốn trông thấy hàng tỷ con người dưới kia hâm mộ và kính nể mình. Cũng muốn chính mắt thấy nếu Tô Minh đến sẽ chết thảm như thế nào!
"Đương nhiên rồi", Côn Thương không chút do dự đồng ý.
Vả lại, còn tri kỷ tự mình vén khăn voan cho Phượng Nguyên.
Thoáng chốc, hiện trường như bùng nổ.