Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391: Đi tới Thiên Đường Ngục

Có thể thoát được sao?

Phù!

Phù!

Vẫn là giết chết trong chớp mắt.

Hơn nữa, cũng chỉ dùng đúng một chiếu, mà không cần dùng tới chiêu thứ hai.

Trần Quang Kiếm và Ưng Minh đều chết!

Cả quá trình, ba người nhóm Thẩm Y Nhân, chỉ cần tới một hai giây, đã bị Khôi Thần giết chết.

Tô Minh đột nhiên cười khổ.

Vốn dĩ, anh còn tưởng, 100 khối linh thạch cực phẩm chỉ có thể dùng Khôi Thần trong một phút, là quá ngắn.

Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, thời gian quá dài.

Vì thời gian sử dụng Khôi Thần vẫn còn thừa tới 50 giây.

Tô Minh chỉ đành lệnh cho Khôi Thần đi lấy Nhẫn không gian của ba người Thẩm Y Nhân.

Thế nhưng, chỉ trong chốc lát, Khôi Thần đã quay về bên cạnh Tô Minh, rồi lại được Tô Minh thu lại vào trong Nhẫn không gian.

“Sau này, mình phải chuẩn bị đủ linh thạch, để lúc nào cũng có thể sử dụng được Khôi Thần, như vậy mình sẽ gần như vô đối”, lúc này Tô Minh cảm thấy rất đỗi vui mừng.

Bất giác kiểm tra Nhẫn không gian của ba người Thẩm Y Nhân.

“Tổng cộng có 3,1 triệu khối linh thạch trung phẩm? Ha ha, kiếm được không ít”, Tô Minh cười ha hả.

3,1 triệu linh thạch trung phẩm, đủ cho ba lần sử dụng Khôi Thần.

“Tô Minh, anh anh anh, chuyến này đi tôi thật sự hối hận rồi”, mãi tới sau mười nhịp thởi, Ngư Dung Băng mới quay sang nhìn Tô Minh, giọng vừa cất lên, đã nghe rõ sự run rẩy và cả oán giận.

Chuyến đi lần này.

Chịu đả kích quá lớn.

Thật sự.

Trước khi đi, cô ta thật sự cảm thấy bản thân rất giỏi, rất ghê gớm!

Thế nhưng bây giờ?

So với Tô Minh, cô ta chẳng là cái gì.

Giống như bị đạp thẳng từ tầng mây cao ngã nhào xuống vũng bùn.

“Ông nội, cháu còn cơ hội này để đuổi kịp anh ta không?”, Lâm Thanh Loan đứng bên cạnh Lâm Chân Võ bạt hồn khiếp vía mà nói.

“Điều này”, Lâm Chân Võ không biết nên trả lời như thế nào.

Vẫn đuổi kịp.

Muốn thấy bóng lưng của Tô Minh, thì chắc phải là thiên tài cả trong cả nghìn thiên tài mới làm được?

Cháu gái tuy rằng rất giỏi, thế nhưng còn phải nỗ lực rất nhiều.

“Ông nội, cháu muốn vào bí cảnh Linh Võ”, Lâm Thanh Loan hít một hơi thật sâu, ngừng lại một chút, giọng nghiêm túc, tỏ rõ quyết tâm.

Tuy rằng, bí cảnh Linh Võ vô cùng nguy hiểm!

Lâm Chân Võ trầm ngâm.

Vốn dĩ, ông ta định để qua đợt này, sẽ để Tô Minh dẫn theo Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Quý Thanh Hoà cùng vào bí cảnh Linh Võ.

Nhưng bây giờ xem ra, Tô Minh hoàn toàn không cần tới đó, bí cảnh Linh Võ đối với anh mà nói, gần như không có tác dụng gì.

Quả thực có thể suy nghĩ để mấy người nhóm Lâm Thanh Loan vào đó.

Cuối cùng, Lâm Chân Võ gật đầu.

“Ông trời thật bất công mà! Tên khốn thích đánh mông tôi, kiếp này tôi còn cơ hội để báo thù không?”, trong khe nứt hư không, Hứa Như Ý muốn oà khóc.

Mạnh Lăng cũng chết rồi, cô ta cũng không dám trở về Thái U Tông ở đại lục Thanh Huyền, bằng không, nếu Thái U Tông xử lý không tốt sẽ trách tội cô ta đã giết chết Mạnh Lăng, tuy rằng Mạnh Lăng không phải do cô ta hại chết, thế nhưng bản thân cô ta cũng khó tránh khỏi liên can.

Cho nên Hứa Như Ý bây giờ sẽ ở lại trong học viện Linh Võ.

Đương nhiên, cô ta cũng có ý định riêng, định ở lại bên cạnh Tô Minh, tìm cơ hội đánh Tô Minh, báo thù cho cái mông của mình.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Tô Minh giết chết Tư Thiên Cẩm, Thẩm Y Nhân những người thuộc tầng võ đạo cao cấp đến từ đại lục Thần Thương.

Trong một tuần này, Tô Minh dành một nửa thời gian dùng để tu luyện, sắp xếp lại những thứ đã thu hoạch được, cho nên cũng tiến bộ không ít.

Tiến bộ rõ rệt nhất chính là cảnh giới, hiện anh đã đạt tới cảnh giới Động Hư trung kỳ.

Trong trường hợp cùng lúc sử dụng sức mạnh thuần, thần huyết và kho tàng huyết mạch, sức mạnh có thể đạt khoảng 33 triệu kg.

Còn một nửa thời gian còn lại, dùng để hướng dẫn cho Quý Thanh Hoà, Cổ Kim và Lâm Thanh Loan.

Tô Minh cũng cảm thấy rất có thu hoạch trong khoảng thời gian này.

Những thứ khác không cần nói, chỉ riêng nhan sắc của ba cô gái này, cũng đã là cực phẩm lựa chọn trong cả triệu người.

Đương nhiên, cũng thường bị Hứa Như Ý làm phiền. Tô Minh luôn cảm thấy cô gái này thích bị ngược, lẽ nào thích bị đánh vào mông thế sao? Lại còn cố tình chọc anh?

Còn về Ngư Dung Băng, trong một tuần này, cũng ở lại học viện Linh Võ, về cơ bản là tu luyện, gần như cô ta đã bị sốc mạnh trước sự trình độ đáng kinh ngạc của Tô Minh, nên ngày nào cũng khổ luyện.

Một tuần sau.

“Thanh Hoà, các cô ở lại trong học việc, cố gắng tu luyện, tôi sẽ nhanh chóng trở về, tôi sẽ ở lại Thiên Đường Ngục khoảng một tháng mới quay về”, Tô Minh nhìn về phía Quý Thanh Hoà, Lâm Thanh Loan và Cổ Kim còn đang lưu luyến không rời, và còn cả Hứa Như Ý lén lút đi theo, lúc này đang trợn mắt mình anh.

“Thiên Đường Ngục rất nguy hiểm, phải cẩn thận đấy”, Quý Thanh Hoà nhỏ tiếng nói, khẽ bặm môi, định nói gì đó rồi lại thôi, sắc mặt hơi ửng đỏ.

“Thanh Hoà, cô thích Tô Minh, thì cứ nói thẳng ra!”, công chúa nhỏ Cổ Kim ừ hử một tiếng, rồi nói thẳng.

Đúng lúc này, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Quý Thanh Hoà, hiện rõ sự xấu hổ và đỏ lựng lên.

Trong ánh mắt tuyệt đẹp của Hứa Như ý chợt ánh lên cái nhìn khác lạ.

“Yên tâm đợi tôi trở về”, Tô Minh đột nhiên giơ tay lên, nhéo má Quý Thanh Hoà.

Một động tác nhỏ này thôi cũng đủ nói lên tất cả.

Sau đó.

Tô Minh và Ngư Dung Băng liền biến mất.

Thiên Đường Ngục là một tầng võ đạo rất đặc biệt.

Mặc dù chỉ được coi là tầng võ đạo trung cấp, thế nhưng, lại là nơi tập trung rất nhiều người mạnh và thiên tài, hơn nữa, tầng võ đạo này cũng khá hỗn độn và tàn khốc, hai chữ thiên đường dùng để chỉ thiên đường của kẻ giết người.

Ngục lại chính là cách biểu đạt trực tiếp.

Thế nhưng chính vì sự hỗn độn và tàn khốc của Thiên Đường Ngục đã thúc đẩy cho rất nhiều ngành nghề phát triển, ví dụ, ngành đấu giá, đấu trường sinh tử...

Tô Minh muốn tới Thiên Đường Ngục chủ yếu là vì lời mời của Ngư Dung Băng.

Ngư Dung Băng có một kẻ thù đang trốn ở Thiên Đường Ngục, cô ta bắt buộc phải giết chết kẻ đó!
Chương 392: Tiêu Nguyệt

Thế nhưng, bởi vì Ngư Dung Băng không quá chắn chắn, cho nên, mới nhờ Tô Minh giúp đỡ, không hề nể nang, dùng cách nói của Ngư Dung Băng chính là: tên khốn nạn với tâm địa đen tối như anh, còn nợ tôi.

Đương nhiên, đối với Tô Minh mà nói, thì đây cũng là việc tốt.

Thứ nhất, người mạnh và thiên tài trong Thiên Đường Ngục quá đông, chuyến này tới Thiên Đường Ngục có thể giúp Tô Minh tăng thêm sức mạnh, tóm lại sẽ tốt hơn nhiều nếu ở lại trong học viện Linh Võ.

Thứ hai, Thiên Đường Ngục chính là nơi quá phức tạp, không ai quản, cho nên ẩn chứa rất nhiều đồ tốt, nếu may mắn, cũng có thể kiếm được rất nhiều.

Thứ ba, điều quan trọng nhất trong chuyến đi lần này của Tô Minh, theo như Ngư Dung Băng đã nói, sư tôn Ninh Triều Thiên rất có thể sẽ tới Thiên Đường Ngục, bởi vì, nếu như muốn trốn Tư Nam Quân, thì nơi tốt nhất để đến chính là Thiên Đường Ngục, đừng coi thường Thiên Đường Ngục chỉ là tầng võ đạo trung cấp, thế nhưng nó cũng không khác biệt quá nhiều so với các tầng võ đạo cao cấp bình thường, và cũng không kém đại lục Thần Thương, và đương nhiên Tư Nam Quân cũng không thể cam thiệp được tới Thiên Đường Ngục.

Thiên Đường Ngục.

Hôm nay.

Rất nhộn nhịp.

Bởi vì, Tiêu Nguyệt - môn chủ của Thần Thường Môn - một trong Nhị Môn Thất Họ của Thiên Đường Ngục, đã xuất quan.

Cách đây vài tháng trước, đột nhiên một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp xuất hiện tại Thiên Đường Ngục, hơn nữa, lại còn được môn chủ Thần Thường Môn của Thiên Đường Ngục khi đó nhìn trúng, chỉ trong một tháng, đã đạt được danh hiệu hoa hồng yêu huyết, trong hai tháng đã trở thành môn chủ của Thần Thường Môn.

Còn hôm nay, tính ra mới là tròn ba tháng, Tiêu Nguyệt từ một cô gái không đạt tới nổi một cảnh giới nào, mà bây giờ đã trở thành bán bộ cảnh giới Chân Hoàng.

Đừng chỉ nhìn vào hai chữ bán bộ đó, mà phía sau nó còn kèm theo hai chữ Chân Hoàng.

Hơn nữa, nghe nói, hoa hồng yêu huyết tuyệt sắc này, chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Tuổi còn trẻ như vậy, mà đã là bán bộ cảnh giới Chân Hoàng.

Trước giờ chưa từng thấy.

Vô cùng tài giỏi.

Thần Thường Môn.

Bên ngoài lầu Hiên Các, các cô gái xếp thành từng hàng đứng cung kính, những cô gái này đều rất xinh đẹp, hơn nữa họ đều khá mạnh, trên người toát lên khí thế hung ác.

Thế nhưng lúc này, bọn họ người nào người nấy tỏ ra vô cùng cung kính.

“Kẽo kẹt”.

Đột nhiên, cánh cửa lầu Hiên Các mở ra.

Một bóng người bước ra.

Người này mặc chiếc váy dài màu đỏ.

Dáng người tuyệt đẹp cùng với đôi môi đỏ mọng.

Cô gái này quả thực rất trẻ, thế nhưng, khí thế toát ra từ trên người cô ta lại giống với bậc nữ vương.

“Hiên Các, Hiên Các, Tô Minh cho dù em có mạnh tới thế nào đi nữa, thì em cũng không bao giờ quên anh”, cô gái mặt không cảm xúc, thầm dằn lòng một tiếng.

Cô gái này chính là Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt của tầng trái đất.

Ngày đó, sau khi Tô Minh hồi sinh và trở về từ trận Tây Lâm.

Khi nhận được tin này, cô đã kích động tới mức oà khóc.

Nhưng cũng ngay vào ngày hôm đó, trong đầu cô chợt có thêm một phần ký ức!

Phần ký ức đó lại chính là ký ức từ trong kiếp trước của bản thân.

Đáng sợ nhất là, ký ức của kiếp trước đang chiếm lấy ký ức của kiếp này.

May mà, trong lúc tuyệt vọng, có một bảo vật ẩn sâu trong tâm trí cô, đã giúp cô ngăn cảm lại ký ức kiếp trước.

Cho nên.

Cô vẫn là cô.

Vẫn là Tiêu Nguyệt.

Thế nhưng, cô đã thành công đoạt được những mảng ký ức vụn vỡ của kiếp trước, vì thế đã có được những thành tích đáng kinh ngạc.

Bởi vì, kiếp trước, cô lại chính là nữ đế!

Võ đạo đã tu luyện tới trình độ không thể nào hình dung nổi, thậm chí còn hơn cả mơ.

Chính vì dung hợp được ký ức tiền kiếp, nên sau này cô mới chọn đi con đường võ đạo, và tiến bộ vô cùng nhanh chóng.

Không một ai biết biến cố trên người cô.

Thế nhưng vì tốc độ bứt phá quá nhanh, mới mấy ngày, cô đã đạt tới cảnh giới vạn pháp, một bước lên trời.

Sau đó, có một bà lão đột nhiên đến muốn đưa cô đi, và còn nói rằng, nếu còn không dẫn cô đi, cô sẽ bị dẫn tới học viện Linh Võ, như vậy rất lãng phí thời gian.

Bà lão đó nguyên là môn chủ Đường Thường Môn ở Thiên Đường Ngục.

Tiêu Nguyệt suy nghĩ một hồi, liền đồng ý.

Thế nhưng, cô quyết định trước khi cùng môn chủ tiền nhiệm của Thần Thường Môn trở về Thiên Đường Ngục, sẽ tới gặp Tô Minh.

Tiêu Nguyệt khi đó vội vã đi tới biệt thự nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang để tìm Tô Minh, thế nhưng chỉ gặp Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết, Chu Khánh Di, Tiêu Nhược Dư.

Mà không gặp được Tô Minh.

Có một chút nuối tiếc.

Chỉ nghĩ, đợi tới sau này thành công trên con đường võ đạo, sẽ quay trở lại trái đất tìm Tô Minh, cô cảm thấy, từ giờ tới khi đó cũng không còn quá lâu.

Cho nên cùng với Viên Thần Thường rời khỏi tầng trái đất.

Tới bây giờ, cũng đã mấy tháng trôi qua.

Nỗi nhớ của cô dành cho Tô minh không những không giảm đi, mà ngược lại, ngày càng sâu đậm hơn.

Toà lầu mà cô đang ở, vốn có tên là “Thiên Phượng Các”, thế nhưng sau khi cô tới ở, đã được đổi tên thành Minh Các.

Cho dù là vì dung hợp ký ức của kiếp trước, cốt cách và quan điểm võ đạo của cô trong chốc lát đã được nâng lên cả tỉ lần.

Cô biết rõ trời đất rộng thế nào, con người võ đạo dài nhường nào, vạn thế tuyệt vời ra sao, trái đất nhỏ bé tới mức nào, và Tô Minh vẫn còn quá yếu.

Thế nhưng cô vẫn không quên được Tô Minh!

Có lẽ, đây chính là vì thứ không có được lại càng thấy đáng quý!

“Tô Minh, đợi em chinh phục được cả Thiên Đường Ngục này rồi, hoàn thành kỳ vọng của sư tôn, em sẽ quay lại trái đất tìm anh. Tiêu Nguyệt em cả đời này, sẽ là người phụ nữ của anh! Lần tới gặp lại, sẽ không phải tới lượt anh từ chối, vì dù sao, anh cũng không mạnh bằng em!”

“Hừ, em đây đã một lòng một dạ muốn trở thành người phụ nữ của anh, anh còn không đồng ý, cho dù em vẫn là Tiêu Nguyệt, nhưng ngộ nhỡ khi đó không may em không chiếm được ký ức kiếp trước, mà lại để ký ức kiếp trước chiếm trọn, với tính cách của kiếp trước, không chừng còn cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ tu luyện của anh”.

Đôi mắt tuyệt đẹp của Tiêu Nguyệt liếc nhìn.

Giống hệt đế nữ.

Vô cùng bá đạo.

Ngước mắt lên nhìn một lượt những người có cấp bậc cao trong Thần Thường Môn, nói: “Gần đây, bổn toạ bế quan, Thiên Đường Ngục, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Chương 393: Thiên Đường lệnh

“Báo cáo môn chủ! Thời gian gần đây Thiên Đường Ngục vô cùng sóng gió, con gái hội trưởng thương hội nhà họ Vân là Vân Thanh Thanh lại rơi vào hôn mê, đang ở trạng thái thập tử nhất sinh. Hội trưởng thương hội nhà họ Vân là Vân Trấn Hải ban bố Thiên Đường lệnh, chiêu mộ tất cả thần y, đan dược sư khắp nơi đến Thiên Đường Ngục để chẩn đoán bệnh cho Vân Thanh Thanh. Thù lao Thiên Đường lệnh của thương hội nhà họ Vân là một giọt tinh huyết thần thú”, một người phụ nữ trung niên cung kính đi lên trước quỳ xuống, chậm rãi nói.

Giọng nói của bà ta vô cùng ngưng trọng và có chút sốt sắng.

Người phụ nữ đó tên là Ngụy Vận Hoa.

Bà ta là trưởng lão của Thần Thường Môn, cũng là cánh tay đắc lực của môn chủ nhiệm kỳ trước của Thần Thường Môn. Bà ta có địa vị rất cao, là người của Thiên Đường Ngục. Bà ta hiểu rất rõ về tất cả thế lực và tu giả võ đạo, kể cả những bí mật trong Thiên Đường Ngục.

Thương hội nhà họ Vân là gia tộc nhà họ Vân nằm trong Thiên Đường Ngục.

Nhà họ Vân đời đời làm ở thương hội, là gia tộc lâu đời ở Thiên Đường Ngục và cũng kế thừa được mấy ngàn năm.

Nhà họ Vân là một trong những gia tộc giàu có nhất ở Thiên Đường Ngục.

Còn Vân Thanh Thanh của thương hội nhà họ Vân là cô gái truyền kỳ. Khi cô lên 12 tuổi đã được chọn làm người thừa kế của Võ Tông đời kế tiếp.

Võ Tông khá thần bí. Đừng nói là tầng võ trung mà ngay cả tầng võ cao thì Võ Tông cũng thuộc hàng đẳng cấp. Hơn nữa môn phái này luôn xuất quỷ nhập thần, mỗi đời chỉ có một người thừa kế.

Những truyền nhân này đều là yêu nghiệt tuyệt thế, là người có thể trấn áp được tất cả những người còn lại trong lứa tuổi thanh niên của mình.

Tiếc là 12 tuổi được chọn làm người kế thừa của Võ Tông, nhưng khi đến 20 tuổi mới chính thức được tiếp nhận bia Võ Tông và bước vào Võ Tông.

Trước đó, mặc dù Vân Thanh Thanh mang danh là người kế thừa của Võ Tông nhưng lại không có được lợi ích thực tế nào.

Có lẽ vì Vân Thanh Thanh quá yêu nghiệt, quá hoàn hảo nên khiến trời đất cũng ghen tỵ. Cô mắc căn bệnh quái dị, mỗi năm đều có mấy lần hôn mê bất tỉnh đột ngột. Mà loại bệnh này không tìm được nguyên nhân. Mỗi lần ngất đi cũng phải hôn mê mấy ngày liền, sau đó mới khỏe lại.

Thương hội nhà họ Vân huy động vô số tài nguyên võ đạo đi tìm cách chữa bệnh cho Vân Thanh Thanh. Nghe nói, hàng ngàn lần thăm khám bệnh rồi nhưng đều không có tác dụng.

Thậm chí, thời gian dần trôi, số lần hôn mê bất tỉnh của Vân Thanh Thanh càng ngày càng nhiều lên.

Còn lần này đã hôn mê hơn chục ngày mà vẫn chưa tỉnh lại.

Khiến thương hội nhà họ Vân buồn rầu là, nếu Vân Thanh Thanh bước sang tuổi 20 thì có thể đường đường chính chính bước vào Võ Tông, trở thành người kế thừa chính thức. Với sự thần bí và uy lực của Võ Tông thì kể cả Vân Thanh Thanh mắc căn bệnh lạ thì hoàn toàn có thể chữa trị được.

Nhưng khổ nỗi năm nay cô mới 19 tuổi, vẫn còn thiếu một năm nữa.

Ngộ nhỡ năm nay cô thật sự không thể tỉnh lại thì sao.

Thương hội nhà họ Vân như sắp phát điên nên mới ban bố Thiên Đường lệnh.

Thiên Đường lệnh chỉ có Nhất Môn, Nhị Tông và Thất Tính mới có tư cách nhưng mỗi nhà chỉ có tư cách dùng một lần.

Một khi Thiên Đường lệnh được ban ra thì Thiên Cơ Các sẽ phải chấp hành.

Thiên Cơ Các được phân bố trong vạn giới, thậm chí có cả ở thế giới Đại Thiên.

Nghe nói Thiên Cơ Các từng được Thiên Đường Ngục giúp đỡ, vì vậy mới hứa sẽ ban bố Thiên Đường lệnh cho Nhất Môn, Nhị Tông và Thất Tính của Thiên Đường Ngục.

Chỉ cần tung ra Thiên Đường lệnh thì Thiên Cơ Các sẽ dốc hết sức truyền tin đến thiên vạn giới để mỗi tu giả võ đạo và mỗi thế lực nhận được tin.

Vì vậy Thiên Đường lệnh còn được gọi là Thiên Cơ lệnh.

Mười thế lực lớn của Thiên Đường Ngục mấy ngàn năm nay chưa có gia tộc nào dùng đến Thiên Đường lệnh quý báu của mình. Nhưng lần này thương hội nhà họ Vân đã phải dùng đến nó.

Điều đó chứng tỏ tầm quan trọng của Vân Thanh Thanh đối với nhà họ Vân. Chỉ nghĩ đơn giản cũng hiểu được, chỉ cần Vân Thanh Thanh sống thì đến năm 20 tuổi là có thể trở thành người kế thừa của Võ Tông rồi. Đến lúc đó thương hội nhà họ Vân sẽ không bao giờ bị lung lay, thậm chí có thể thống nhất cả Thiên Đường Ngục.

Vì vậy ban bố Thiên đường lệnh này là cần thiết.

“Nói như vậy thì thời gian này có rất nhiều yêu nghiệt, thần y và đan dược sư đến Thiên Đường Ngục?”, Tiêu Nguyệt cười duyên dáng, nói: “Thần Thường Môn của chúng ta có cơ hội chiêu mộ được nhân tài rồi?”

“Tất nhiên rồi”, Ngụy Vận Hoa gật đầu nhưng vẫn nói với vẻ bất lực: “Nhưng nhân tài chiêu mộ được phần lớn là những người có chút tài chứ không phải quá yêu nghiệt. Bởi vì yêu nghiệt tuyệt thế đều đến từ tầng võ cao, thậm chí là tầng võ cao đẳng cấp nên sẽ không để ý đến Thiên Đường Ngục của chúng ta đâu”.

“Tình hình của Vân Thanh Thanh thế nào rồi? Thiên đường lệnh ban ra, còn có thù lao là một giọt tinh huyết thần thú mà không có ai chữa được khỏi bệnh cho cô ta sao?”

Ngụy Vận Hoa lắc đầu, thở dài, nói: “Nói ra thì Vân Thanh Thanh đúng là nhân tài bị trời đố kỵ. Thời gian gần đây, vì Thiên đường lệnh mà nhà họ Vân tề tụ rất nhiều những yêu nghiệt mà trước đây rất khó gặp. Nhưng đừng nói là chữa khỏi mà ngay cả căn nguyên của bệnh cũng khó tìm”.

Nói đến Vân Thanh Thanh, Ngụy Vận Hoa lại cảm thấy tiếc nuối.

Trong lòng Ngụy Vận Hoa thì Vân Thanh Thanh chính là yêu nghiệt nhất trong lứa tuổi thanh niên ở môn phái này.

Không chỉ về võ đạo, cả nhan sắc và mọi phương diện đều rất ưu tú.

Nhưng…

“Ngoài chuyện này ra thì còn chuyện gì nữa không?”, Tiêu Nguyệt hỏi.

“Thời gian gần đây cậu chủ Lâu đến ba lần rồi nhưng môn chủ đều đang bế quan, vì vậy mỗi lần cậu ta đều tiếc nuối ra về”, Ngụy Vận Hoa cẩn thận nói, trong lòng đầy vẻ nghi hoặc.

Cậu chủ Lâu về mọi phương diện như ngoại hình, bối cảnh, thực lực, thiên phú võ đạo, thậm chí là chân tình đối với môn chủ Tiêu Nguyệt đều khiến người khác ghen tỵ nhưng môn chủ lại không thèm để ý tới mà môn chủ luôn với thái độ không bận tâm.

Ngay cả môn chủ tiền nhiệm và cũng là sư tôn của Tiêu Nguyệt cũng từng nói: “Mặc dù thế giới Tiểu Thiên rộng lớn nhưng không có mấy ai được ưu tú như cậu chủ Lâu”.
Chương 394: Không gian đấu võ trên đường phố hư không

Một lời bình phẩm gây sốc?

Nếu như môn chủ thật sự đồng ý với cậu chủ Lâu thì Thần Thường Môn vì có mối liên hôn này mà có thể vượt lên rất nhiều tầng, muốn chinh phục cả Thiên Đường Ngục cũng đơn giản đi nhiều.

“Sau này ở trước mặt tôi nhắc đến Lâu Diên ít thôi”, Tiêu Nguyệt lạnh lùng nói: “Cả đời này tôi chỉ nghĩ đến một người con trai duy nhất”.

Đám người Ngụy Vận Hoa vô cùng tò mò.

Trên thực tế, không chỉ một lần họ nghe thấy môn chủ nói là mình chỉ thầm thương trộm nhớ một người con trai thôi. Nhưng rốt cuộc người đó là ai?

Người con trai có thể khiến môn chủ ưu tú, nhan sắc bậc nhất của họ để ý đến, rốt cuộc người này ưu tú đến mức nào?

“Vậy… Vậy thì… Môn chủ! Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Rất nhiều lần môn chủ nhắc đến người con trai đó, rốt cuộc anh ta là ai?”, trong lời nói của Ngụy Vận Hoa có chút run rẩy. Bà ta cố lấy dũng khí để hỏi câu này.

Cũng coi như liều mạng hỏi vậy, lúc hỏi mà trên trán bà ta cũng toát hết mồ hôi.

Có lẽ vì quá sợ hãi. Những chuyện riêng tư như này mà bà ta cũng dám hỏi, đúng là tự tìm cái chết mà. Nhưng bà ta thật sự không thể kìm lòng.

Cũng bởi vì quá tò mò. Kể cả nguy hiểm đến tính mạng hay bị trừng phạt thì bà ta vẫn phải hỏi.

Không chỉ có Ngụy Vận Hoa mà những người khác của Thần Thường Môn có mặt ở đây lúc này cũng lén nhìn Tiêu Nguyệt với ánh mắt mong đợi và căng thẳng.

“Đó là một tên khốn ở trái đất”, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Nguyệt không tức giận mà chỉ cắn răng, nói ra một câu.

Lời nói vừa dứt thì đám người Ngụy Vận Hoa suýt ngã quỵ.

Cái gì cơ?

Người ở trái đất?

Chính là nơi còn thấp hơn cả tầng võ thấp ư?

Là nơi mà bất cứ ai ở Thiên Đường Ngục đến đó đều có thể trấn áp?

Là nơi mà còn không tìm nổi một người ở cảnh giới Vạn pháp?

Đám người Ngụy Vận Hoa như muốn bật khóc.

Họ vốn tưởng rằng người mà môn chủ thầm thương yêu sẽ là người ưu tú đến mức khiến người khác nghĩ đến đã thấy tuyệt vọng, nếu không thì làm sao khiến môn chủ lại nhung nhớ đến mức đó. Nhưng nào ngờ…

Đúng là không thể tin nổi.

“Nhị trưởng lão! Thời gian gần đây con gái bà không gây chuyện thị phi đấy chứ?”, sau đó Tiêu Nguyệt lại nhìn về phía một người phụ nữ trung niên bên cạnh Ngụy Vận Hoa, hỏi.

Người phụ nữ trung niên này tên là Từ Thu Nhạn, là nhị trưởng lão của Thần Thường Môn, địa vị vô cùng cao quý.

Nhưng Từ Thu Nhạn còn kiêu ngạo hơn cả Ngụy Vận Hoa.

Trên thực tế, nếu Ngụy Vận Hoa luôn một lòng dốc sức ủng hộ Tiêu Nguyệt thì Từ Thu Nhạn luôn coi thường Tiêu Nguyệt. Nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà Tiêu Nguyệt đột phá vượt bậc, bước vào cảnh giới bán bộ chân hoàng nên trong lòng bà ta mới có suy nghĩ khác và cũng đành phải kính phục với Tiêu Nguyệt.

Từ Thu Nhạn có một người con gái tên là Từ Di Thiến.

Cô ta có chút yêu nghiệt, là người xếp thứ 5 trên bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung.

Mặc dù Thiên Đường Ngục rất đặc biệt nhưng trên thực tế cũng được coi là tầng võ trung. Vì vậy, tốp thanh niên của Thiên Đường Ngục cũng có tư cách được xếp hạng trên bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long.

Xếp thứ 5 trên bảng xếp hạng cũng được coi là lợi hại lắm rồi.

Cộng với việc mẹ là nhị trưởng lão của Thần Thường Môn nên Từ Di Thiến cũng vô cùng kiêu ngạo, có thể coi là vô cùng hống hách trong Thiên Đường Ngục.

Vì vậy cô ta cũng gây nên rất nhiều tai họa.

Trước đây khi chỉ có mỗi Từ Thu Nhạn thì không nói, nhưng từ sau khi Tiêu Nguyệt trở thành môn chủ thì cô đã nhiều lần nhắc nhở Từ Thu Nhạn bảo bà ta dạy dỗ con gái cho tốt, đừng gây chuyện khắp nơi.

“Ha ha! Thời gian gần đây Từ Di Thiến khá nghe lời, dù sao cũng biết yêu rồi”, chưa đợi Từ Thu Nhạn lên tiếng thì tam trưởng lão là Trần Vân đã lên tiếng, nói với giọng lạnh lùng, chế giễu.

Trần Vân luôn đối đầu với Từ Thu Nhạn. Còn về lý do tại sao thì ngay cả Tiêu Nguyệt cũng không biết. Chỉ biết rằng hình như giữa họ có xích mích nhiều năm rồi.

“Yêu?”, Tiêu Nguyệt có chút kinh ngạc và tò mò, hỏi: “Yêu ai?”

Từ Di Thiến thật sự khiến Tiêu Nguyệt khó chịu. Luôn cậy thế mình có thiên phú võ đạo cao, có thực lực mạnh và bối cảnh nên không sợ trời không sợ đất, gây chuyện khắp nơi, đi đâu cũng có kẻ địch. Nếu như không phải nể mặt Từ Thu Nhạn thì Tiêu Nguyệt sớm đã dạy cho Từ Di Thiến một bài học rồi.

“Chính là Liên Tông, nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần”, Từ Thu Nhạn lên tiếng, trong giọng nói có vẻ đắc ý.

Vương triều Thiên Thần ở tầng võ cao, hơn nữa còn có xếp hạng khá cao.

Vị nhị hoàng tử của vương triều Thiên Thần được coi là một trong những người tài giỏi nhất ở đời thứ hai của vương triều Thiên Thần.

Hơn nữa, theo bà ta biết thì nhị hoàng tử này có khả năng lớn đoạt được vị trí Thái Tử, sau này sẽ trở thành vua của vương triều.

Cũng chính vì vậy mà Từ Thu Nhạn mới không để ý đến việc Từ Di Thiến yêu Liên Tông.

“Liên Tông?”, Tiêu Nguyệt lẩm bẩm. Cô cũng từng nghe nói cái tên Liên Tông này rồi. Cũng khá ưu tú, cũng được coi là xứng đôi với Từ Di Thiến.

“Được rồi! Mọi người lui xuống cả đi”, Tiêu Nguyệt khoát tay nói.



Tại Thiên Đường Ngục…

Đáng lẽ ra, Thiên Đường Ngục phải được coi là nơi khủng khiếp, không có người quản, vô cùng tàn khốc và xuất hiện vô vàn hung thú và phải là nơi âm u khói mù, khắp nơi đều là máu tươi mới phải.

Nhưng không phải…

Hoàn toàn không phải…

Tô Minh và Ngư Dung Băng đã đến Thiên Đường Ngục. Hai người lần đầu tiên đến và đã bị chấn động bởi đường phố ở đây.

Vô cùng rộng!

Chắc phải rộng mấy ngàn mét.

Hơn nữa còn vô cùng sạch sẽ, gạch trên đường phố đều là ngọc tím, lộng lẫy như một chiếc gương.

Đường phố vô cùng náo nhiệt, người đi lại nhiều vô kể mà còn chẳng có cảnh chém giết hay sát khí.

Nếu như không chắc chắn đây là Thiên Đường Ngục thì hai người còn tưởng mình đang đến nhầm nơi.

Nhưng rất nhanh, hai người đã phát hiện ra một thứ đặc biệt… Không phải là không có chém giết mà là chém giết trên không gian đấu võ trên đường phố hư không.

Phát hiện này khiến Tô Minh và Ngư Dung Băng đều đờ người ra.

Nếu để ý kỹ mới phát hiện ra, cả đường phố hư không này đều có không gian đấu võ. Không gian đấu võ ẩn giấu trong khe nứt hư không, lúc ẩn lúc hiện.

Cả đường phố hư không này có mấy chục ngàn không gian đấu võ, có thể nói là nhiều vô kể.
Chương 395: Mới đến Thiên Đường Ngục

Bất cứ lúc nào cũng có người quyết đấu sống còn!

"Thì ra là thế", Tô Minh cảm thán một câu. Họ biết chơi ghê.

"Hai người là tay mới đúng không? Người mới đến Thiên Đường Ngục, đầu tiên là phải mua đá khí tức", đang đi và tò mò nhìn ngó xung quanh thì một thanh niên ăn mặc như hầu bàn chặn trước mặt Tô Minh và Ngư Dung Băng, hơi khom lưng, cười nói.

Người này cũng không yếu, có cảnh giới Thông Thiên.

"Đá khí tức?", Tô Minh khó hiểu.

Ngư Dung Băng cũng mù tịt.

"Đá khí tức là thứ cần mua khi đến Thiên Đường Ngục, mọi người đến đây làm gì? Chẳng phải là để cảm nhận sự tàn nhẫn, máu me, quan sát các cuộc chiến khủng bố sao? Nhưng lẽ nào lại diễn ra ngay trên đường?", Gã sai vặt nói: "Nhưng hai người cũng thấy rồi đó, không gian đấu võ đều thấp thoáng ở trong khe không gian trên đường. Chỉ nhìn bằng mắt thường và thần hồn thì chắc nhiều lắm cũng xem được đại khái thôi. Nhưng có được đá khí tức lại khác, khi có nó, có thể liên kết với tất cả không gian đấu võ trên không. Vậy thì, sẽ quan sát được toàn bộ trận chiến một cách rõ ràng rồi".

"Ra là vậy!", Tô Minh cạn lời.

Đây chẳng phải giống như là một loại mạng nhỏ sao?

Anh không lên mạng, vậy thì sẽ không có tư cách quan sát các trận chiến đấu sống còn ấy.

Mà đá khí tức là phải bỏ tiền mua.

Cũng biết cách kiếm tiền ghê.

"Tiệm Bát Huyền chúng tôi chuyên buôn bán đá khí tức, là một trong những tiệm có độc quyền kinh doanh và chất lượng tốt nhất ở Thiên Đường Ngục", gã sai vặt thấy Tô Minh và Ngư Dung Băng động lòng, vội vàng chỉ vào cái tiệm cách đó không xa.

Quả nhiên cửa tiệm có tên là Bát Huyền!

Mặt tiền trông khá hoành tránh.

Ngư Dung Băng khẽ nhíu mày: "Từ Di Thiến?"

Không ngờ cô ta lại thấy được người quen.

Bước ra từ trong tiệm Bát Huyền với một thanh niên trông rất giàu có, cả hai vừa nói vừa cười.

Ngay khi Ngư Dung Bằng nhìn về phía Từ Di Thiến, Từ Di Thiến cũng như có cảm giác, quay sang nhìn Ngư Dung Băng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Thú vị!", Từ Di Thiến sửng sốt, hết sức kinh ngạc. Sau đó lại kích động, phấn khích nói.

Cô ta ghét ai nhất?

Đương nhiên là Ngư Dung Băng.

Nếu không có Ngư Dung Băng thì Từ Di Thiến đã là người con gái duy nhất đứng đầu bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long rồi. Bởi vì, 5 vị trí đầu có 3 nam 2 nữa. Chỉ là, cô ta xếp thứ 5, còn Ngư Dung Băng lại xếp thứ nhất.

Không chỉ là thứ tự mà còn có vẻ ngoài, Từ Di Thiến đã coi như xinh đẹp, nhưng cay một cái là Ngư Dung Băng lại đẹp hơn, đè cô ta thêm một mục.

Nếu không có Ngư Dung Băng thì chắc chắn tiếng tăm hay sự nổi trội ở mọi mặt của cô ta sẽ cao hơn rất nhiều.

Điều càng khiến Từ Di Thiến ghen tỵ và bực bội là cô ta coi Ngư Dung Băng như đối thủ, luôn nhìn chằm chằm vào cô ta. Nhưng, Ngư Dung Băng lại lơ đi, không thèm để ý tới mình.

Giống như Từ Di Thiến không xứng để làm đối thủ của cô ta vậy.

Lẽ ra, dù có ghen tỵ hay ghét người ta, cô ta cũng chẳng làm gì được Ngư Dung Băng. Có điều, giờ đây... Ha ha ha! Ngư Dung Băng lại đưa lên tận cửa!

Nơi này là Thiên Đường Ngục, là sân nhà của cô ta.

Có Thần Thường Môn chống lưng, Ngư Dung Băng có biến thái đến mấy thì sao? Cũng chẳng là cái thá gì cả, yêu nghiệt cũng phải có quy trình trưởng thành, muốn giết Ngư Dung Băng cũng dễ thôi.

Sau đó, Từ Di Thiến lại nhìn thấy Tô Minh đứng cạnh Ngư Dung Băng.

Cô ta càng phấn khích hơn, kích động đến nỗi trái tim như nổ tung.

Mấy năm nay, Ngư Dung Băng kiêu ngạo nên đến giờ vẫn một mình. Ai cũng biết, cô ta như một nữ thần, không để ý đến đàn ông.

Ít nhất, trước giờ vẫn chưa từng có lời đồn Ngư Dung Băng đi với người đàn ông nào.

Vậy thì người có thể đi cùng Ngư Dung Băng, không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là người đàn ông mà cô ta nhìn trúng!

"Hì hì, tha cho cô một mạng trước đó. Tôi sẽ giết tên đàn ông của cô, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thế kia, lại mới chỉ là Động Hư trung kỳ, ngay cả rác rưởi cũng không bằng!", trong mắt Từ Di Thiến toàn là sự phấn khích, sau đó cô ta không khỏi nhích tới gần Liên Tông bên cạnh.

Từ Di Thiến tôi kém hơn Ngư Dung Băng cô.

Nhưng người đàn ông của tôi có thể giết chết người đàn ông của cô chỉ bằng một ngón tay.

Ngư Dung Băng, cô sa đọa đến mức tìm một tên rác rưởi thế. Vậy thì đừng trách tôi đả kích cô.

Từ Di Thiến khẽ ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy hôm nay trời trong nắng âm, không khí cũng trong lành mát mẻ ghê.

"Anh Tông, em vừa thấy người quen, chúng ta đi sang chào hỏi cái nhé", Từ Di Thiến nói với Liên Tông - nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần đang đứng bên cạnh.

"Được!", Liên Tông cười, trong mắt lóe lên vẻ rung động rồi biến mất.

Vẻ ngoài của Ngư Dung Băng thật sự khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa, Từ Di Thiến đã xem như rất đẹp, không thì Liên Tông cũng sẽ không nhìn trúng cô ta. Một cậu ấm của tầng võ đạo cấp cao như hắn ta, muốn người phụ nữ mà không có, ánh mắt khá là bắt bẻ.

Nhưng một Từ Di Thiến xinh đẹp như vậy, nói thật, so với "người quen" trong miệng cô ta thì xấu hơn rất nhiều. Chưa nói đâu xa, chỉ riêng khí chất đã thua xa rồi.

Ngư Dung Băng thật sự rất có khí chất.

Cái vẻ lạnh lùng, cao quý kia tựa như tiên nữ trong truyền thuyết. Quan trọng hơn là cái khí chất ấy không phải do cô ta cố ý làm ra vẻ, mà là tự nhiên toát ra.

Một cô gái tuyệt đẹp như vậy, không gặp thì thôi, đã gặp là duyên số, sao Liên Tông có thể bỏ qua được?

Mà con kiến đứng cạnh Ngư Dung Băng lại trở thành cái đinh trong mắt hắn ta.

Cũng chẳng có lý do đặc biệt nào cả, chỉ có thể nói yếu là cái tội. Vả lại, yếu cũng thôi, đằng này cậu còn dám đụng tới nữ thần mà một kẻ yếu không nên trèo cao, thì đúng là có chết cả ngàn lần cũng đáng!

"Chúng ta đi thôi", cùng lúc đó, Ngư Dung Băng kéo Tô Minh, nói.

Định rời đi.

Trong lòng Ngư Dung Băng có linh cảm xấu.

Cô ta quên mất hình như Từ Di Thiến là người của Thiên Đường Ngục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK