Cô ta chỉ cần sử dụng hai mươi tên ma đầu này là gần như có thể nắm cả nam vực trong tay!
Sau đó, cô ta sẽ một bước lên trời, trở thành ma đầu lớn mạnh nhất Ma giới Hàn Uyên.
"Cảm ơn anh", đôi mắt xinh đẹp của Tần Khả Ngọc dõi về phía Tô Minh, trong đó chợt lóe lên tia tình cảm nhẹ nhàng rồi biến mất, ma đầu cũng biết cảm động nữa.
"Cút đi", sau đó, Tô Minh phất tay áo, ý bảo hai mươi tên ma đầu trên trời cút đi.
Ma Thành Thiên Tâm lại chìm trong tĩnh lặng.
Tựa như, mọi thứ diễn ra khi nãy đều là ảo giác.
Đêm ấy.
Lần đầu tiên Tô Minh không tu luyện.
Mà anh ấy chỉ nghỉ ngơi trong phòng.
Anh ấy dự định vài ngày nữa sẽ đi đến thành Ma Diễm.
Hơn nửa đêm.
"Kẽo kẹt..."
Cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
Tô Minh giương mắt lên nhìn, thì ra đó là Tần Khả Ngọc.
Ánh mắt anh ấy chợt lóe, có vài phần kinh ngạc, bởi lẽ, trang phục của Tần Khả Ngọc nó...
Được lắm.
Đúng vậy, cách ăn mặc và trang điểm của Tần Khả Ngọc có thể thấy rõ là được chuẩn bị rất tinh tế.
Nhưng sắc mặt của cô ta hơi ửng hồng.
Cô ta rõ ràng là một đại ma đầu, thế mà bây giờ lại tỏ ra thẹn thùng, còn xen lẫn ngại ngùng...
Hơn nữa, cơ thể của cô ta thật sự rất đẹp, trái tim Tô Minh không tự chủ mà đập nhanh hơn một nhịp.
Có lẽ anh ấy đã hiểu tại sao Tần Khả Ngọc bỗng nhiên đến đây rồi...
"Cô Tần, tôi giúp cô là bởi vì cô đã cứu mạng của tôi, để báo đáp ân tình ấy, tôi giúp cô một vài việc, nó chẳng đáng là bao, do vậy, cô không cần phải qua đây để cảm ơn tôi đâu", Tô Minh nói.
Đây là lời thật lòng của anh.
Anh ấy biết rằng, Tần Khả Ngọc là tới đây để hiến thân.
Nhưng cũng có thể là không phải.
"Em có lòng riêng", nói ra xong, lòng Tần Khả Ngọc trở nên nhẹ nhõm hơn, cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, sau đó bước vào phòng, đóng cửa lại, rồi đi tới chỗ Tô Minh: "Em muốn trở thành người phụ nữ của anh".
Nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Tô Minh rất mạnh.
Cô ta lại không ghét anh.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô ta đã rung động trước Tô Minh, và đó là lần đầu tiên trong đời cô ta cảm nắng người khác.
Cô ta linh cảm rằng, nếu đêm nay mình không làm gì cả thì có lẽ ngày mai khi Tô Minh rời khỏi nhà họ Tần, rồi đi đến thành Ma Diễm, từ ấy về sau, e là mình sẽ không còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa.
Cô ta là một con người dũng cảm.
Nếu cô ta đã hạ quyết tâm thì sẽ không còn chần chừ nữa
Vì thế, cô ta đã đến đây.
"Tôi không phải là người của Ma giới Hàn Uyên, có lẽ chẳng bao lâu sau, tôi sẽ rời khỏi Ma giới Hàn Uyên này", Tô Minh nói.
"Em biết mà", Tần Khả Ngọc không hề ngạc nhiên, cô ta đã đoán trước được việc này, người có thể giết Huyễn Âm Ma trong nháy mắt chắc chắn không thể nào là ma đầu ở Ma giới Hàn Uyên này, ở đây vẫn chưa có ma đầu nào mạnh mẽ đến vậy cả.
Tần Khả Ngọc hít thở thật sâu, rồi mới nói: "Em sẽ ngoan ngoãn ở lại Ma giới Hàn Uyên, rồi trở thành nữ ma vương của Ma giới Hàn Uyên. Còn anh, sau khi rời khỏi Ma giới Hàn Uyên, tương lai sau này, nếu như có thời gian thì thường xuyên đến Ma giới Hàn Uyên thăm em nhé, em tin tưởng anh có thể làm được việc này. Nếu anh không có thời gian về đây được, thì anh có thể cho em mang thai đứa con của anh, em sẽ không còn cô đơn nữa".
Tô Minh kinh ngạc há hốc mồm.
Tần Khả Ngọc đã lại gần Tô Minh, giọng nói của cô ta trở nên rất nhỏ: "Đây là lần đầu tiên của em, Tô Minh, xin hãy nhẹ nhàng anh nhé..."
Đã đến nước này rồi, Tô Minh cũng chẳng phải là thánh nhân.
Sao anh có thể làm ngơ không làm gì được chứ.
Ngay sau đó, ngọn đèn lung lay, đám mây mù che lấy vầng trăng treo cao.
...
Rốt cuộc Tô Minh vẫn nán lại thêm một thời gian nữa.
Vốn dĩ, anh quyết định ngày hôm sau sẽ rời khỏi nhà họ Tần rồi đi đến thành Ma Diễm.
Nhưng rồi lại vì Tần Khả Ngọc...
Một đêm ngọt ngào.
Anh không thể nào làm chuyện sau khi trải qua một đêm với người ta, mà sáng sớm hôm sau đã bỏ đi được.
Do vậy, Tô Minh ở lại nhà họ Tần khoảng tầm năm ngày.
Ngày thứ sáu.
Dưới sự lưu luyến của Tần Khả Ngọc.
Tô Minh lên đường đến thành Ma Diễm.
Thành Ma Diễm cách Ma Thành Thiên Tâm không quá xa.
Hơn nữa, dựa vào lộ trình mà Tần Khả Ngọc vạch ra.
Tô Minh dùng tốc độ tối đa để di chuyển.
Còn chưa tới hai giờ đồng hồ.
Anh đã đứng trước thành Ma Diễm.
Đây quả nhiên là một tòa thành chết.
Khi đứng trước thành Ma Diễm, anh có thể cảm nhận được, cả trong lẫn ngoài tòa thành đều không có một chút hơi thở của sự sống.
Thành Ma Diễm cho anh một cảm giác rất trầm lặng.
Nó không hề bức bối, náo nhiệt.
Nhưng sự trầm lặng là bình yên này lại có cảm giác giống như sự yên bình trước khi phong ba bão táp kéo tới, tựa như là ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, tựa như thú dữ sắp tỉnh giấc.
Tường thành của thành Ma Diễm cao chọc trời.
Tất cả đều nhuộm một màu đỏ tươi.
Trông nó tựa như là đám mây máu đang bốc cháy, chỉ với một cái liếc mắt đã cảm thấy chấn động.
Ở trên tường thành có khắc hai chữ "Ma Diễm".
Kiểu chữ trương nha ngũ trảo nhìn tựa như ngọn lửa ma quái đang bập bùng.
Cửa thành thật ra lại không lớn, trông khá bình thường, nó đang đóng kín mít.
Tô Minh đứng trước cửa thành, thì thào tự nói với bản thân: "Đây chính là nơi tụ tập nghiệp chướng do tất cả ma đầu của Ma giới Hàn Uyên sinh ra trong suốt hơn mười triệu năm qua sao? Hy vọng nó không để mình thất vọng".
...
Ở nền văn minh Hàn Uyên.
Kể từ khi trận chiến giữa Phù Sinh Ngục và Tô Minh kết thúc.
Cả nền văn minh Hàn Uyên cứ như rơi vào hố sâu tĩnh lặng, nó bình yên như mặt nước.
Cứ ngỡ rằng, sau khi Phù Sinh Ngục bại lộ thân phận, thì bọn chúng sẽ rời khỏi nền văn minh Hàn Uyên, dù sao, tất cả thành viên trong Phù Sinh do Luyện Phù Sinh, chủ nhân của Sát Đạo, cầm đầu đều đến từ nền văn minh Sát Đạo, đây chính là nền văn minh cấp chín, nền văn minh cao cấp nhất, sao lại cứ ở mãi nền văn minh Hàn Uyên chứ?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phù Sinh Ngục vẫn cố tình ở lại nền văn minh Hàn Uyên như cũ.
Hơn nữa, dường như bọn họ đang tìm kiếm cái gì đó.
Nói chính xác thì bọn chúng đang dự định làm ra một con đường nối liền nền văn minh Hàn Uyên và Ma giới Hàn Uyên.
Từ sau khi quyết chiến một trận với Tô Minh, Luyện Phù Sinh luôn tu luyện trong mật thất của tổng bộ Phù Sinh Ngục, đồng thời, ông ta còn thỉnh thoảng liên lạc với Băng Quỷ Đạo Nhân.
"Băng Quỷ, bổn tọa có linh cảm là Tô Minh còn chưa chết, hơn nữa, khi cậu ta trở lại chắc chắn sẽ khiến chúng ta trợn mắt há hốc mồm đấy. Bổn tọa mong ông hãy mở ra con đường nối liền giữa nền văn minh Hàn Uyên và Ma giới Hàn Uyên", Luyện Phù Sinh mở lời đề nghị.
Đây là lời khuyên bảo mà ông ta đã lải nhải suốt mấy ngày trời, lặp đi lặp lại đến vài trăm lần.
Hiện tại, ai có thể mở ra con đường nối liền giữa nền văn minh Hàn Uyên và Ma giới Hàn uyên ngoài Băng Quỷ Đạo Nhân, chủ nhân của nền văn minh Hàn Uyên chứ.
Chương 1367: Chủ nhân Băng Hàn
Mặc dù nếu Băng Quỷ Đạo Nhân làm như vậy thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn hậu quả Tô Minh trở về.
Luyện Phù Sinh biết rất rõ tầm quan trọng của việc trừ cỏ tận gốc.
Huống chi, ông ta vô cùng cần đủ loại Kiếm Y Không Tuyệt trên người Tô Minh, thậm chí còn tính toán bao nhiêu năm.
“Không được”, nhưng mà Băng Quỷ Đạo Nhân vẫn không chút do dự từ chối.
“Băng Quỷ! Ông biết Tô Minh kia không có khả năng chết dễ dàng như vậy! Một khi...”, Luyện Phù Sinh nổi giận.
“Nói cho ông một tin tức, chủ nhân Thời Không sắp xuất quan”, Băng Quỷ Đạo Nhân cho một tin tức như thế.
“Cái gì?”, Luyện Phù Sinh sợ hãi.
“Cho nên, dù Tô Minh chưa chết và trở về lần nữa, cho dù cậu ta có trở về lần nữa mà ngay cả ông cũng không phải là đối thủ cũng không sao”, Băng Quỷ Đạo Nhân thản nhiên nói: “Chắc hẳn chủ nhân Thời Không đã vượt qua ít nhất là bán bộ, có chủ nhân Thời Không, Tô Minh trở về cũng sẽ phải chết”.
Luyện Phù Sinh trầm mặc.
Sắc mặt khó coi.
Đúng vậy, ông ta biết rõ Băng Quỷ Đạo Nhân nói thật, lần bế quan này của chủ nhân Thời Không chính là vì để bước vào cảnh giới bán bộ kia trong truyền thuyết.
Nếu đã chủ động xuất quan, nói rõ đã hoàn thành được rồi
Như thế, cho dù Tô Minh có trở về với thực lực tăng vọt, thì khi đối mặt với chủ nhân Thời Không cũng chỉ có phần chết thôi.
Không có gì sai sót.
Nhưng vấn đề là, chủ nhân Thời Không trở về, có vẻ Luyện Phù Sinh ông ta cũng không thể mơ tưởng đến mấy món pháp bảo Kiếm Y Không Tuyệt trên người Tô Minh nữa.
Mấy món pháp bảo Kiếm Y Không Tuyệt vốn là của chủ nhân Thời Không.
Hắn Luyện Phù Sinh điểm ấy tự mình hiểu lấy vẫn phải có.
“Đáng chết!”, Luyện Phù Sinh nghiến răng nghiến lợi, tính toán vô số đã hoàn toàn là công dã tràng.
Cùng lúc đó.
Trong hư không gần nền văn minh Hàn Uyên.
Một bóng người.
Giống như đang tản bộ, vượt qua hư không.
Rất khủng bố, rất quái dị.
Rõ ràng nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại nhanh đến mức làm người ta sợ run.
Là một cô gái.
Một cô gái xinh đẹp.
Chỉ là sắc mặt lạnh giống như băng.
“Nền văn minh Hàn Uyên? Băng Quỷ Đạo Nhân? Chủ nhân Sát Đạo Luyện Phù Sinh? Đều đáng chết! Nếu anh Tô có chuyện gì không may, tôi muốn nghiền xương của mấy người thành tro!”, cô gái tự lẩm bẩm, trong đôi mắt đẹp lóe lên một màu đỏ tím rồi biến mất.
Cô gái này chính là Ngư Dung Băng đã biến mất rất lâu.
Không ngờ Ngư Dung Băng đã là cảnh giới Nguyên Vạn Tượng tầng thứ tám rồi.
Cùng lúc đó.
Nền văn minh Hàn Uyên.
Trụ sở chính của Phù Sinh Ngục.
Trong một mật thất cổ xưa yên ắng có một trận pháp màu máu đang điên cuồng chuyển động, cứ một nháy mắt dường như có thể hội tụ hàng tỷ huyết khí, hơn nữa những huyết khí này còn không phải là huyết khí bình thường, mà chúng có chất lượng cực cao.
Ở trong trận pháp là một người đàn ông đeo mặt nạ, cánh tay làm lưỡi đao, chính là Luyện Phù Sinh.
Luyện Phù Sinh mở mắt.
Trong đôi mắt màu đỏ sẫm thâm thúy hiện lên một vẻ nghi ngờ, tự lẩm bẩm: “Chủ nhân Băng Hàn? Chủ nhân Băng Hàn mới sao?”
Nền văn minh Băng Hàn không được tính là cấp cao nhất, cấp cao nhất chắc chắn là mấy nền văn minh như Thời Gian, Không Gian, Lôi Điện, Hỏa Diễm, Luân Hồi, Sinh Mệnh, nhưng nền văn minh Băng Hàn lại không chênh lệch nhiều lắm, cũng được coi là cấp một, cùng cấp độ với nền văn minh Sát Đạo.
Nhưng mà vào mấy trăm triệu năm trước, chủ nhân Băng Hàn đã ngã xuống, mà chủ nhân Băng Hàn mới vẫn luôn không có tin tức gì, cũng vì nguyên nhân đó mà vài tỷ năm gần đây nền văn minh Băng Hàn càng thêm lụi bại.
Nhưng không ngờ giờ phút này chủ nhân Băng Hàn mới lại xuất hiện, còn đến nền văn minh Hàn Uyên bây giờ?
“Cô ta là địch hay là khách?”, ánh mắt Luyện Phù Sinh lấp lóe.
“Anh Luyện, cô ta là người của Tô Minh! Giết chết cô ta đi!”, ngay lúc Luyện Phù Sinh đang nghi ngờ, bên tai truyền đến một âm thanh, là giọng nói của Băng Quỷ Đạo Nhân, trong giọng nói của Băng Quỷ Đạo Nhân là lửa giận, là kinh ngạc, là sợ hãi, là sốt ruột.
“Cái gì?”, Luyện Phù Sinh cũng cực kỳ sợ hãi: “Làm sao có thể?”
“Cô ta tên là Ngư Dung Băng, vốn là một con kiến hôi trong đám sâu kiến, không ngờ cô ta lại đạt được truyền thừa của chủ nhân Băng Hàn, đáng chết!”, Băng Quỷ Đạo Nhân có chút oán độc và ghen tỵ đến phát điên.
Nếu nói đến thứ mà Băng Quỷ Đạo Nhân khát vọng nhất là gì? Nhất định là truyền thừa của chủ nhân Băng Hàn, dù sao Băng Quỷ Đạo Nhân chính là tu giả võ đạo thuộc tính băng hàn thật sự, mà trong chư thiên vạn giới ai là người có võ đạo thuộc tính băng hàn cấp độ cao nhất? Không hề nghi ngờ, đó chính là chủ nhân Băng Hàn.
Về phần Băng Quỷ Đạo Nhân thì còn kém xa.
Cũng chính vì nguyên nhân kém quá xa này cho nên lúc Băng Quỷ Đạo Nhân sử dụng Băng Hàn Vũ Đạo đến mức cao nhất cũng chỉ có thể hóa ra một thế giới trong nền văn minh Hàn Uyên của nền văn minh cấp tám đỉnh cấp, làm thế nào cũng không đạt được nền văn minh cấp chín.
Nếu như ông ta có thể lấy được truyền thừa của chủ nhân Băng Hàn, như vậy ông ta có thể chắc chắn sẽ làm nền văn minh Hàn Uyên tăng lên thành nền văn minh cấp chín, Băng Quỷ Đạo Nhân ông ta cũng có thể leo lên đến cấp độ mạnh nhất của chư thiên vạn giới như Tạo Hóa Thiên Nữ, chủ nhân Không Gian.
Cho nên mấy trăm triệu năm qua, ông ta đã vụng trộm trả giá rất nhiều thứ và sức lực để đi tìm truyền thừa của chủ nhân Băng Hàn, nhưng lại không hề có kết quả.
Bây giờ ông ta đột nhiên nhìn thấy, truyền thừa của chủ nhân Băng mà ông ta cực kỳ khát vọng nhưng không có được lại bị một con kiến hôi bên trong đám sâu kiến đạt được, có thể hiểu được tâm trạng của Băng Quỷ Đạo Nhân sụp đổ thế nào, huống chi đối phương còn là người của Tô Minh...
Băng Quỷ Đạo Nhân hận không thể xuất hiện ngay lập tức, nghiền xương của Ngư Dung Băng thành tro, cướp đoạt võ đạo chủ nhân Băng Hàn mới của Ngư Dung Băng.
Đáng tiếc, ông ta không thể làm như vậy.
Cho dù bây giờ Ngư Dung Băng đã đi tới nền văn minh Hàn Uyên, mà nền văn minh Hàn Uyên là địa bàn của ông ta.
Ai bảo Ngư Dung Băng là chủ nhân Băng Hàn chứ.
Là người có đạo Băng Hàn mạnh nhất trong chư thiên vạn giới.
Băng Quỷ Đạo Nhân và nền văn minh Hàn Uyên cũng bị khắc chế.
Khắc chế rất chặt.
Chương 1368: Cắn nuốt
Băng Quỷ Đạo Nhân không thể ra tay, vậy chỉ có thể để người khác ra tay thôi.
Luyện Phù Sinh là thích hợp nhất.
“Tôi có thể lấy được chỗ tốt gì?”, Luyện Phù Sinh mở miệng.
Không có chỗ tốt thì tuyệt đối không làm.
Băng Quỷ Đạo Nhân trầm mặc.
Đáy lòng ông ta rất giận dữ.
Mà còn không thể thể hiện ra ngoài.
Ngẫm nghĩ một lát, Băng Quỷ Đạo Nhân nói: “Tâm Tạo Hóa sẽ có một phần của ông”.
“Ồ?”, Luyện Phù Sinh có chút kinh ngạc, Tâm Tạo Hóa vô địch như thế nào, ông ta biết rõ, chỉ là cho tới nay Tâm Tạo Hóa luôn bị giam giữ, không ai có thể lấy được: “Các ông sắp thành công?”
“Mặc dù Thiên Nữ rất mạnh, nhưng cũng không phải vô địch, Thiên Nữ mất Tâm Tạo Hóa, lại bị lò luyện hồn dung luyện liên tục, rất nhanh cô ta sẽ không kiên trì được bao lâu đâu. Bây giờ thứ duy nhất để cô ta kiên trì là một niềm tin, niềm tin tên khốn Tô Minh kia còn sống, còn chưa chết, nhưng niềm tin này cũng có giới hạn, nếu như tên nhóc kia không thể đi ra từ nền văn minh Ám trong thời gian ngắn, niềm tin của Thiên Nữ sẽ không thể tiếp tục bao lâu. Một khi Thiên Nữ hoàn toàn chết. Tâm Tạo Hóa sẽ thành vật vô chủ, cũng có thể dễ dàng lấy được ngay”.
“Tâm Tạo Hóa cũng không phải của một mình ông”.
“Đương nhiên, chủ nhân Không Gian được nhiều nhất. Tôi và Thất Sinh Đạo Nhân, Hồn Oán Đạo Nhân cộng lại có thể lấy được một phần ba Tâm Tạo Hóa đi. Cá nhân tôi có thể lấy được một phần chín Tâm Tạo Hóa. Một phần chín này, tôi có thể chia đều với ông”, Băng Quỷ Đạo Nhân khàn giọng nói.
“Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng ông?”, Luyện Phù Sinh hỏi.
“Bây giờ tôi sẽ lập lời thề chư thiên”.
“Được”, Luyện Phù Sinh có chút hưng phấn, cho dù cuối cùng mình chỉ có thể lấy được một phần mười tám Tâm Tạo Hóa thì cũng là thu hoạch quá nhiều rồi, cũng đã đủ để thực lực của mình tiến lên một bước dài rồi.
“Không tốt, anh Luyện, nhanh lên, nhanh giết chết Ngư Dung Băng đi, đáng chết! Đáng chết!”, một giây sau, khi Băng Quỷ Đạo Nhân vừa mới lập lời thề chư thiên lại đột nhiên cảm nhận được cái gì, ông ta liền quát lớn, giọng nói khàn đặc.
Luyện Phù Sinh thì sải bước ra, phóng về phía Ngư Dung Băng với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng mà.
Vừa mới tới gần Ngư Dung Băng, lại trông thấy...
Quanh người Ngư Dung Băng đã xuất hiện một vầng sáng nửa trong suốt hình tròn thuộc tính băng, giống như một quả cầu băng.
Quả cầu băng bao phủ lấy Ngư Dung Băng.
Khí tức không ngừng tăng lên.
Quả cầu băng không ngừng khuếch trương.
Quả cầu băng kia chính là thuộc tính băng hàn vô thượng ngưng tụ cùng một chỗ, tạo thành một lớp bảo vệ không thể phá vỡ.
Phía trên quả cầu băng có vô số pháp diễn băng hàn đang chuyển động, tràn ngập khí tức đông kết vạn vật.
Không chỉ như thế, quả cầu băng kia còn đang nuốt chửng toàn bộ thuộc tính băng hàn bên trong nền văn minh Hàn Uyên.
Có thể thấy bằng mắt thường, vô số quy luật thuộc tính băng hàn của nền văn minh Hàn Uyên tụ lại từ bốn phương tám hướng, vọt về phía quả cầu băng rồi hội tụ vào bên trong, để quả cầu băng càng thêm ngưng tụ.
Luyện Phù Sinh muốn ra tay theo bản năng, muốn tới gần, muốn ngăn cản, nhưng vừa mới tới gần trăm mét, sắc mặt của ông ta đã vô cùng khó coi!
Có vẻ ông ta không thể đến gần được.
Nếu tới gần, ông ta có dự cảm sát đạo và máu tươi của mình sẽ đều bị đông lại.
“Khủng bố như vậy sao?”, sắc mặt Luyện Phù Sinh rất khó coi, ánh mắt lấp lóe.
“Đáng chết! Cô ta muốn nuốt chửng, hút hết toàn bộ thuộc tính băng hàn của nền văn minh Hàn Uyên...”, Băng Quỷ Đạo Nhân khàn cả giọng, trái tim cũng đang chảy máu, mà quan trọng là ông ta không ngăn cản được.
Thậm chí ông ta còn cảm nhận được nền văn minh Hàn Uyên đã không chịu sự khống chế của ông ta nữa.
Luyện Phù Sinh kinh hãi: “Nuốt chửng, hút hết toàn bộ thuộc tính băng hàn của nền văn minh Hàn Uyên? Chẳng phải là thực lực của cô ta sẽ tăng vọt ư? Băng Quỷ, nếu như thực lực của cô ta tăng vọt, có lẽ tôi cũng không phải là đối thủ của cô ta”.
Uất ức.
Vô cùng uất ức.
Nhưng lại không thể làm gì.
Nếu đổi thành ở trong một nền văn minh có thuộc tính sát đạo, ông ta có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhưng mà nền văn minh Hàn Uyên này chính là nền văn minh thuộc tính băng hàn.
“Nền văn minh Hàn Uyên bị cô ta hút lấy, căn nuốt thuộc tính băng hàn như thế cũng coi như bị phá hủy rồi, không cần cũng được, anh Luyện, toàn bộ sinh linh bên trong nền văn minh Hàn Uyên đều là của ông, hủy sạch đi, máu tươi của mấy tỷ sinh linh chắc hẳn có thể để sát đạo của ông lên cao một cấp độ nhỉ?”, Băng Quỷ Đạo Nhân điên rồi.
Ông ta muốn từ bỏ nền văn minh Hàn Uyên hoàn toàn.
Tổn thất một thế giới, đối với ông ta mà nói, tuyệt đối là tổn thất rất lớn.
Nhưng bây giờ cũng không có biện pháp khác.
“Được”, Luyện Phù Sinh vui mừng, tiếp theo cũng không cho Băng Quỷ Đạo Nhân cơ hội suy nghĩ lại mà đột nhiên quát lớn một tiếng: “Sát Đạo Lung Thiên, Ức Vạn Bạo Liệt, giết!”
Trong nháy mắt, bên trong toàn bộ nền văn minh Hàn Uyên, mấy chục tỉ sinh linh đều đột nhiên cảm giác mình không khống chế được máu tươi của mình.
Máu tươi đang thiêu đốt.
Đang sôi trào.
Đang nóng rực.
Tiếp theo.
Uỳnh...
Mấy chục tỉ sinh linh đều nổ tung trong chớp mắt.
Màu máu tràn ngập toàn bộ nền văn minh Hàn Uyên.
“Tụ lại cho tôi!”, trên dưới cả người Luyện Phù Sinh giống như có gió lốc vô tận đang chấn động, cứ như biến thành một lỗ đen nuốt chửng mọi thứ, sau một tiếng nứt liền hấp thu rất nhiều khí tức huyết sát từ mặt đất đến bầu trời, từ chân không hư không, từ khắp nơi.
Quanh người Luyện Phù Sinh cũng nhanh chóng hiện ra một quả cầu bao phủ, chỉ là nó có màu máu.
Bây giờ Luyện Phù Sinh và Ngư Dung Băng đều đang điên cuồng cắn nuốt để tăng thực lực lên.
Quá trình này có lẽ phải cần mấy giờ thậm chí là mấy ngày.
Chương 1369: Thuộc tính thứ ba
Ma giới Hàn Uyên.
Tô Minh đã tiến vào thành Ma Diệm.
Khoảnh khắc đầu tiên khi anh vừa đặt chân vào thành.
Vô số bóng dáng ma quỷ của nghiệp hỏa, kêu khóc om sòm không kiêng nể.
Ập đến trước mắt anh.
Sự chấn động không ngôn từ nào có thể hình dung giống như anh đã tới địa ngục ma quỷ, những ma ảnh nghiệp hỏa kia đã đánh mất lý trí, trở nên điên cuồng tới cực điểm, chém, cắn xé, lôi kéo về phía Tô Minh, có một số chui vào lỗ tai anh mà gầm thét, cũng có một số lọt vào lỗ mũi anh, có số lại thuận theo lỗ chân lông mà xâm nhập vào da thịt anh.
Tuy nhiên.
Tô Minh mặt không cảm xúc.
Tâm trạng không hề dao động.
Giây tiếp theo.
Đột nhiên.
Hàng trăm triệu ma ảnh nghiệp hỏa giống như cảm nhận được điều gì đó, tất cả đều kinh hãi vô cùng.
Giống như phát điên muốn cấp tốc rút lui.
Muốn rút khỏi cơ thể Tô Minh.
Muốn tránh xa anh.
Thế nhưng…
“Đều chạy rồi sao?”, Tô Minh lẩm bẩm rồi cười nhạt.
Anh trực tiếp hét lên: “Kho tàng huyết mạch vận chuyển cho ta, cắn nuốt!”
Trong chốc lát.
Toàn thân Tô Minh kịch liệt run rẩy.
Kho tàng huyết mạch trong cơ thể hưng phấn.
Dòng chảy chấn động trong huyết quản.
Mọi phân tử huyết mạch đều dường như đều biến thành những cái miệng nuốt chửng.
Trắng trợn ngấu nghiến.
Điều càng đáng sợ hơn chính là kho tàng huyết mạch phát uy, như thể sở hữu sức mạnh phong tỏa, vậy mà trực tiếp bao phủ toàn bộ thành Ma Diệm.
Toàn bộ nghiệp hỏa trong thành giờ phút này muốn tháo chạy, né tránh đều vô dụng, chúng đã hoàn toàn bị bao trùm và vây khốn lại.
Chỉ còn lại mất đi lí trí giẫm đạp lên nhau.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trong thành Ma Diệm, Tô Minh đứng ở trung tâm.
Giống như một tác phẩm điêu khắc.
Nhưng nếu có người có khả năng nhìn xuyên thấu vạn vật đứng đây lúc này liền có thể thấy được kiếm tâm trong cơ thể của anh đang tiến hóa!
Đúng vậy.
Ngoài kiếm diễn và lôi diễn, kiếm tâm vậy mà muốn tiến hóa ra thuộc tính thứ ba- hỏa.
Khả năng khống chế thuộc tính hỏa của Tô Minh tăng vọt theo từng giây.
Hỏa diễm giai đoạn một, giai đoạn hai, giai đoạn ba…
Tiến bộ điên cuồng.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây.
Khoảng hai giờ sau.
Cả thành Ma Diệm đã biến thành một tòa thành chết.
Một tòa thành chết chìm trong không khí vắng lặng, tiêu điều, không còn chút dấu vết của hơi thở nóng bỏng và thô bạo nào nữa.
Tô Minh mở mắt, trong đôi mắt anh còn phảng phất dòng chảy hỏa vận.
“Vù…”
Tô Minh thở ra một ngụm khí đục, phun ra toàn bộ hỏa độc và cặn bã ẩn chứa trong nghiệp hỏa mà bản thân vừa cắn nuốt kia ra ngoài.
Sau đó, anh đưa tay, búng nhẹ một cái.
Một ngọn lửa xuất hiện.
Sắc tím tinh khiết.
Rực rỡ chói mắt.
Cũng rất mỹ lệ.
“Hỏa diễn giai đoạn chín sao?”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.
Không chỉ ngọn lửa.
Mà kiếm diễn, lôi diễn cũng tăng lên giai đoạn chín, từ giai đoạn bốn một đường tăng thẳng lên giai đoạn chín.
Nguyên nhân rất đơn giản, tại khoảnh khắc mảnh hỏa diễn thiếu sót kia trở về vị trí của nó, toàn bộ ba thuộc tính công kích cực mạnh mẽ đều đạt tới thời điểm thích hợp, tiến tới triệt để kích hoạt kho tàng huyết mạch.
Kho tàng huyết mạch được kích hoạt hoàn toàn phản hồi ngược lại cho ba thuộc tính công kích kia, trực tiếp đẩy chúng lên đến cấp bậc đỉnh cao nhất mà muôn vàn thế giới có thể chịu đựng được.
Kiếm diễn giai đoạn chín, lôi diễn giai đoạn chín, hỏa diễn giai đoạn chín.
Giống như một giấc mơ vậy.
Bởi vì anh đã hoàn toàn làm chủ được kho tàng huyết mạch nên sức mạnh trên những phương diện khác cũng nhảy vọt.
Như sức mạnh thuần túy.
Đã tăng vọt lên mức hơn nửa triệu long lực!
Với sức mạnh ở đẳng cấp này, sợ rằng có thể đâm thủng cả nền văn minh cấp tám với chỉ một ngón tay rồi.
Còn có phòng ngự vật lý càng thêm dọa người, ngay cả bản thân Tô Minh cũng không biết, dù sao nếu phải đương đầu với đòn tấn công dồn toàn lực của Luyện Phù Sinh một lần nữa thì khả năng cao là dù anh đứng bất động một chỗ ông ta cũng không thể chém giết nổi mình.
“Dường như… dường như… đất trời cũng có chút không dung chứa nổi mình nữa rồi”, Tô Minh ngước đầu tự nhủ, hiện tại anh không giải thích được mà cảm nhận được muôn vạn thế giới đang bài xích và kiêng dè bản thân.
Điều này chứng minh anh đã mạnh mẽ đến mức muôn vạn thế giới cũng không thể tiếp nhận nổi nữa.
Anh có dự cảm, nếu như bản thân tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục tiến bộ.
Có lẽ chẳng bao lâu anh liền có thể trực tiếp khống chế toàn bộ, đưa tất cả vào trong nội thế giới của mình.
Nội thế giới của người khác là một nền văn minh.
Mà nội thế giới của bản thân có thể là các tầng trời và thế giới được hình thành từ vô số nền văn minh.
“Đã đến lúc trở về rồi, thiên nữ, tôi tới đây”, tiếp đó, âm lượng của Tô Minh lớn hơn ba phần, anh truyền âm cho Tần Khả Ngọc, thông báo cho cô ta biết, anh lập tức phải rời khỏi Ma giới, sau này, anh sẽ thường xuyên tới Ma giới để thăm cô, nói cho cô biết, cô là người phụ nữ của anh, hứa hẹn với cô, sau đó…
Tô Minh nhìn lên.
Anh của hiện tại có thể nhìn thấy vách ngăn vô hình trên đầu.
Sự tồn tại của vách ngăn không gian hoàn toàn ngăn cách Ma giới Hàn Uyên và nền văn minh Hàn Uyên.
Vách ngăn này là sự hình thành của quy luật chư thiên.
Nó gần như không thể bị phá vỡ, cho dù chủ nhân của nền văn minh Hàn Uyên là Băng Quỷ Đạo Nhân muốn đánh vỡ cũng phải hao phí một cái giá cực lớn, được không bù mất.
Nhưng Tô Minh của hiện tại có thể.
“Chỉ là một vách ngăn cỏn con, đâm xuyên qua là được”.
…
Nền văn minh Hàn Uyên.
Quả cầu băng và quả cầu máu bao trùm kia gần như biến mất cùng lúc.
Toàn bộ nền văn minh Hàn Uyên đã hoàn toàn chết đi.
Chỉ có hai người đang đứng ngang trời.
Chính là Ngư Dung Băng cùng Luyện Phù Sinh.
Không có bất kỳ giao tiếp bằng lời nói nào.
Giết.
Hai người cơ hồ ra tay cùng một lúc.
“Băng sát”, Ngư Dung Băng phun ra hai chữ này, giơ tay chỉ ra, trong chớp mắt bầu trời như muốn rạch ngang, vô số mũi khoan băng giáng xuống từ trên trời, dày đặc không kẽ hở, tốc độ rơi của chúng gần như có thể so sánh với tốc độ ánh sáng, quá nhanh, hơn nữa, mỗi một mũi khoan đều mang theo thuộc tính băng hàn ngang tàng tới cực điểm, toàn bộ không gian khoan băng đi qua đều bị đông cứng và nứt ra thành từng mảnh vụn, biến thành chân không.
“Huyết sát”, tuy vậy, Luyện Phù Sinh không hề sợ hãi hay kinh hoảng, đồng thời vươn ngón tay chỉ.
Ngay lập tức hàng trăm triệu mũi nhọn màu máu giống như những kim sắc cuộn dâng từ dưới mặt đất, dao động rồi bay vụt lên trời, nhanh không kém tốc độ ánh sáng, hơn nữa còn cực kỳ chuẩn xác, từng đạo ánh sáng màu máu đều rõ nét, rắn chắc đối đầu với mũi khoan băng.
Chương 1370: Chủ nhân Không Gian
Nhất thời, khoan băng màu bạc và tia sáng màu máu sau va chạm liền nổ tung tóe giống như hàng tỷ đóa pháo hoa nở rộ giữa đất trời, tuyệt đẹp nhưng lại khiến người ta phải tê dại da đầu.
Ngang tài ngang sức.
“Huyết đao trảm!”, Phù Luyện Sinh ra chiêu, cánh tay đao kia chớp mắt vươn tới, ngay lúc nhấc lên, chỉ có cảm giác cả trời đất đều bị xé nát, một tia sáng màu máu giống như một tấm màn đỏ giăng xuống, chém về phía Ngư Dung Băng.
“Kiếm băng”, Ngưng Dung Băng lại không lùi bước mà tiến lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sát khí và kiên định, một thanh kiếm băng xuất hiện trước bàn tay mảnh khảnh của cô, tay cô nắm chặt kiếm băng, hàng trăm triệu hơi thở công phạt băng hàn không màng tất cả mà lưu chuyển, dung hòa vào trong kiếm băng.
Ong…
Kiếm băng phất ra.
Nghênh đón huyết đao trảm.
“Rắc!”
Một đao một kiếm, đối đầu.
Lặng lẽ.
Nhưng hơi thở hủy diệt lại lan tràn mọi hướng trải rộng hàng triệu dặm.
Phá hủy một khoảng hư không mênh mông.
Khóe miệng Ngư Dung Băng trào ra một tia đỏ tươi.
Còn Luyện Phù Sinh, dù sắc mặt không quá khó coi nhưng không bị thương.
Rõ ràng Ngư Dung Băng vẫn thua kém Luyện Phù Sinh một đẳng cấp.
Chuyện này có hiểu được.
Một lão quái vật như Luyện Phù Sinh đã tu luyện trong bao lâu cơ chứ?
Cho dù Ngư Dung Băng nhận được thừa kế từ chủ nhân Băng Hàn, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu một thời gian củng cố.
“Ha ha… Huyết đao trảm! Huyết đao trảm! Huyết đao trảm!”, ánh mắt Luyện Phù Sinh dữ tợn, ông ta phá lên cười khoái chí, bỗng nhiên tiến lên một bước, cánh tay đao giống như phát điên, đánh chém, bất chấp, không kiêng nể, không theo trình tự, một đao nối tiếp một đao, không cho bất kỳ chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Ngư Dung Băng đều đón lấy.
Kiếm băng trong tay cũng không sợ hãi.
Tay cô cầm kiếm băng, không quan tâm tới việc tiêu hao tiên nguyên trong cơ thể.
Không màng tới sự cạn kiệt của pháp diễn.
Bất chấp kiếm băng trong tay đã bị mài mòn.
Cô lúc này giống như một nữ chiến thần.
Dường như quên đi tất cả.
Chỉ có chém giết.
Chỉ có chiến đấu.
Chỉ có báo thù!
Ting ting ting…
Đao kiếm đâm sầm vào nhau, trong giây lát đã chạm trán trên nghìn lần.
Hình dáng của hai người giống như bóng ma dịch chuyển tức thời, trong phút chốc xuất hiện ở hai đầu phương trời, giây lát lại ờ bên bờ biển máu, sau đó lại đứng sừng sững giữa hư không.
Mỗi khi cả hai xuất hiện, họ đều giao tranh hàng nghìn chiêu thức trong tích tắc.
Sau thời gian hàng chục nhịp thở.
Dừng lại.
Gương mặt của Luyện Phù Sinh đã tái nhợt, thậm chí nếu quan sát kỹ lưỡng, cánh tay đao của ông ta đang run rẩy, hiển nhiên là tiêu hao rất lớn.
Mà Ngư Dung Băng, vết máu trên khóe miệng càng đậm hơn.
Kiếm băng trên tay cô đã gãy tan.
Trên bả vai có một vết đao sâu hoắm.
Với vết đao đâm thông thường, chiếu theo thực lực hiện tại của Ngư Dung Băng, có thể hồi phục lại trong nháy mắt nhưng đối phương là Luyện Phù Sinh, chủ nhân Sát Đạo, trên đường đao của ông ta ẩn chứa sát đạo vận, do đó, trên vết đao chém cũng bao hàm cả sát đạo vận, rất khó để chữa lành.
“Cô đã cùng đường bí lối rồi, nếu còn tiếp tục chiến đấu, cô sẽ chết, là thực sự chết đi, tên Tô Minh đó đã bị lưu đày tới Ma giới, cho dù còn sống cũng đã biến thành một ma đầu rồi, cũng không nhớ về cô nữa, cô không dễ dàng gì mới giành được di sản của chủ nhân Băng Hàn, trở thành chủ nhân Băng Hàn, từ nay có thể tồn tại vĩnh hằng với muôn vàn thế giới, nắm giữ hàng trăm triệu thuộc tính băng hàn, trở thành nữ vương băng hàn, chết ở nơi này đáng giá sao?”, Luyện Phù Sinh khàn giọng nói.
Ông ta thực sự có chút hoảng sợ rồi.
Ngư Dung Băng quá điên khùng.
Trong cuộc giao chiến sinh tử giữa hai người, cô quả thực đã bất chấp tất cả.
Ông ta chắc chắn, sợ rằng ngay cả băng diễn cô cũng đang đốt cháy.
Còn có tuổi thọ, huyết mạch, toàn bộ đều đang thiêu cháy.
Đây là một kẻ điên mà!
“Tô Minh là người đàn ông của tôi, bởi vậy đáng giá”, nét mặt Ngư Dung Băng sương giá, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Giây tiếp theo.
Cô vậy mà một lần nữa lao về phía Luyện Phù Sinh.
“Không hay rồi, cô… cô ta muốn tự phát nổ!”, Luyện Phù Sinh giật mình kinh hãi, sắc mặt tái trắng không còn giọt máu, dù cho thực lực của ông ta mạnh hơn Ngư Dung Băng một chút, nhưng rốt cuộc vẫn ở cùng một cấp bậc, họ đều là sự tồn tại với cương vị chủ nhân của nền văn minh cấp chín, nếu đối phương tự bạo, dù bản thân không chết cũng sẽ phải chịu thương tổn nặng nề tới thoi thóp…
Luyện Phù Sinh hối hận rồi.
Không… không nên chọc tới Tô Minh.
Không nên nảy sinh lòng tham đối với Kiếm Y Không Tuyệt.
Không nên nhận lời hợp tác với Băng Quỷ Đạo Nhân.
“Băng Quỷ, cứu tôi!”, Luyện Phù Sinh gầm thét.
Đồng thời thân pháp cũng thi triển tới cực hạn, ngay cả đại pháp Sát Binh Giải cũng chuẩn bị sẵn sàng dùng tới.
Băng Quỷ Đạo Nhân không đáp lại.
Nhưng......
Thoáng chốc.
Đột nhiên.
Luyện Phù Sinh nhìn thấy, ở trước mặt không xa, Ngư Dung Băng không hiểu sao lại… lại bị khóa chặt rồi.
Cứ kỳ dị như vậy bị khóa chặt.
Giống như bị ràng buộc bởi hàng tỷ tầng không gian.
“Chủ nhân Không Gian?”, Luyện Phù Sinh nín chặt hô hấp, ngay lập tức phản ứng lại.
Quả nhiên một lúc sau một bóng người đáp xuống một cách quỷ dị.
Là một người thanh niên.
Dung mạo anh tuấn.
Toàn thân toát ra một loại khí chất khó có ngôn từ nào có thể hình dung.
Một thân trang phục trắng.
Phiêu dật phóng khoáng.
Tay không tấc sắt.
Mái tóc màu ngọc lam được buộc gọn gàng và tỉ mỉ phía sau.
Ở thắt lưng có một mảnh ngọc lam.
Người thanh niên mang khuôn mặt mỉm cười, quanh thân không có bất kỳ tia khí tức nào dù chỉ là mỏng manh nhất, giống như một người bình thường, dưới chân dường như đang giẫm lên một tầng giáng mây lành không gian.
Chính là Chủ nhân Không Gian!
“Tuổi trẻ giành được di sản của chủ nhân Băng Hàn, thân mang số mệnh lớn lao, nếu đã như vậy hẳn là nên trân trọng sinh mạng của bản thân, tại sao phải cố chấp tình cảm nam nữ đây?”, chủ nhân Không Gian quét mắt nhìn Ngư Dung Băng một cái, lạnh nhạt nói.
Ngư Dung Băng còn đang điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng đều vô ích.
Bị gông xiềng không gian vô tận trói buộc, cô thoát khỏi một lớp, chờ đợi phía sau còn có vô số lớp.
Tuyệt vọng cùng cực.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thậm chí còn có dấu vết của những giọt nước mắt.
“Anh Tô, em muốn trả thù cho anh, sau đó sẽ đi cùng anh nhưng lại làm không nổi, Dung Băng vẫn là quá…. quá yếu kém!”, tử khí bao trùm toàn thân Ngư Dung Băng, cô tự mình lẩm bẩm, tuyệt vọng mà bi thương.
“Nghe nói Luyện huynh rất có hứng thú với Không Tuyệt Kiếm Y và một vài món bảo vật khác của bổn tọa?”, chủ nhân Không Gian lại nhìn hướng Luyện Phù Sinh cười hỏi.
“Không… không dám, Phù Sinh là muốn lấy được Không Tuyệt Kiếm Y và vài món bảo vật kia, trước tiên giao lên cho người!”, Luyện Phù Sinh vội vàng đáp, cả người run rẩy.
Vốn dĩ chủ nhân Sát Đạo dù kém hơn chủ nhân Không Gian nhưng cách biệt cũng không quá nhiều.
Nhưng lúc này…