• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 471: Đến Võ Tông

Cảnh giới tăng lên nhanh chóng khiến sức mạnh ở mọi mặt cũng tăng lên theo, dùng hết tất cả các thủ đoạn, lực lượng thuần túy phát ra từ đòn đánh có thể lên đến 1,2 tỷ kg, một con số vô cùng khủng khiếp. Phải biết rằng cảnh giới Chân Thánh thông thường, cho dù là Chân Thánh đỉnh phong thì sức mạnh cũng chỉ đạt đến khoảng 30 triệu kg mà thôi.

Cho dù là cảnh giới Bất Tử, nếu chỉ là bậc một thì sức mạnh của đòn đánh sẽ vào khoảng 1,5 tỷ kg, sức mạnh hiện tại của Tô Minh không thua kém những người thuộc cảnh giới này bao nhiêu, lại thêm những lá “bài tẩy” khủng bố trong tay, Tô Minh thật sự có xúc động muốn làm một trận sống mái với tu giả võ đạo cảnh giới Bất Tử bậc một.

Thứ 2, cảnh giới tăng lên thì chén Hoàng Tuyền cũng được luyện lại một lượt, cái chén đã hấp thụ hết tinh hoa của Đại Ma Thiên Tháp rồi đột phá cảnh giới, đạt đến cấp bậc đạo khí hạ phẩm. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã luyện thành công chủ yếu là vì Tô Minh có kho tàng huyết mạch, anh dùng nó để áp chế Đại Ma Thiên Tháp, từ đó đảm bảo chén Hoàng Tuyền có thể thoải mái hấp thụ, dung hòa, nếu là người khác, thì cho dù thực lực có mạnh hơn Tô Minh rất nhiều đi chăng nữa, muốn luyện lại chén Hoàng Tuyền từ đầu thì cũng phải cần một đến hai tháng.

Cảnh giới tăng nhanh cùng việc luyện lại chén Hoàng Tuyền thành công khiến Tô Minh tự tin nắm chắc phần thắng trong chuyến đi đến Võ Tông lần này.

Đương nhiên nếu cho anh thêm thời gian thì anh còn có thể tiếp tục nâng cao thực lực. Anh còn chưa tu luyện các kiếm chiêu vô cùng mạnh mẽ như Cửu Kiếm Kinh Tiên, Thập Kiếm Vĩnh Hằng lấy được từ chỗ Phó Tử Lập cùng với “Đại ma tâm kinh” mà thiên nữ Tạo Hóa đang sửa đổi nữa.

Nhưng cũng không thể làm hết tất cả việc đấy cùng một lúc, cứ từ từ cũng tốt, ít nhất anh sẽ có thêm thời gian để thích ứng, củng cố nền tảng.

Trên biển Vô Mệnh, Tô Minh và Quan Khuynh Thành nắm tay nhau.

Quan Khuynh Thành vốn không muốn, mặc dù ngoài mặt cô tỏ ra rất mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là con gái, cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ nhưng không ngăn cản được sự cương quyết của Tô Minh.

Lâu dần Quan Khuynh Thành cũng chấp nhận, bàn tay mềm mại ngoan ngoãn mà nắm lấy tay anh.

“Anh Minh, nếu được thì sau khi đến Võ Tông, anh hãy dùng toàn lực tiến vào tòa tháp chín tầng kế thừa ý chí võ đạo một lần, điều này rất có lợi cho anh”, Quan Khuynh Thành nói.

“Ý chí võ đạo của chính mình là tốt nhất, không cần phải kế thừa từ người khác”, Tô Minh lại lắc đầu.

“Em không bảo anh đi kế thừa từ người khác mà là đạt được một số linh cảm cùng cảm hứng từ đó, những thứ đó đều rất hữu dụng. Cho dù là bố em thì cũng vô cùng tôn sùng ý chí võ đạo của Võ Tông”, Quan Khuynh Thành nói.

“Được”, Tô Minh gật đầu, thầm ghi nhớ trong lòng.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến lốc xoáy khổng lổ đang điên cuồng xoay vòng trên biển.

“Ở bên dưới?”, Tô Minh thấy Quan Khuynh Thành dừng lại thì hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta đi xuống thôi. Ông Vũ đã đợi chúng ta ở dưới đó rồi”.

Hai người tiến vào vòng xoáy.

Vòng xoáy sâu không thấy đáy như thể thông tới đáy biển.

Một lúc sau.

Ầm.

Hai người đến trước Sát Môn, Tô Minh còn chưa kịp nhìn kỹ cánh cửa này thì nó đã đột nhiên mở ra.

Hai người bước vào trong.

“Chào mừng đến với Võ Tông”, Vũ Bất Bại nói, khuôn mặt ông ta tươi cười, trông có vẻ rất vui. Bên cạnh ông ta là các lãnh đạo của Võ Tông, phía sau là những thanh niên trẻ tuổi ở đây.

“Ông Vũ”, Quan Khuynh Thành cũng rất vui, hơn nữa nhìn thấy người quen là Vân Thanh Thanh thì mau chóng đi đến bên cạnh cô ấy.

“Võ Tông quả là danh bất hư truyền”, Tô Minh nhìn khoảng 1000 người của Võ Tông, sau đó không nhịn được mà khen ngợi.

Võ Tông thật mạnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Lúc trước bởi vì thực lực không đủ mà anh không nhìn ra được cảnh giới của Vũ Bất Bại, hiện tại có thể nhận ra ông ta đang là cảnh giới Bất Tử bậc bốn, vô cùng khủng khiếp.

Hơn nữa không chỉ Vũ Bất Bại mà những lãnh đạo của Võ Tông cũng đều đạt đến cảnh giới Bất Tử, mặc dù đều chỉ là bậc một.

Thế hệ thanh niên của Võ Tông cũng rất mạnh mẽ, có vài người là cảnh giới Chân Thánh, không ai thấp hơn cảnh giới Chân Hoàng, bất kỳ ai trong số này bước ra thế giới bên ngoài thì đều có thể nằm trong đủ các loại bảng xếp hạng.

“Hahaha, nhóc Tô, cậu tiến bộ cũng nhanh đấy!”, Vũ Bất Bại vui mừng vuốt râu, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy kinh ngạc vì sự tiến bộ của Tô Minh. Chỉ mới mấy ngày mà anh đã từ cảnh giới Chân Vương lên đến cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, thực sực rất bất ngờ.

Ngược lại, đám thanh niên của Võ Tông mà cầm đầu là Vũ Chân Uổng đều lạnh lùng nhìn Tô Minh, nghe Tô Minh khen “danh bất hư truyền” cũng chỉ cười nhạt. Võ Tông còn cần mấy lời khen ngợi kiểu này ư? Đã thế còn là lời khen từ một tên nhãi con tôm tép đến từ thế giới bên ngoài.

Anh mà cũng xứng đánh giá Võ Tông?

Tô Minh cảm nhận được cảm xúc cũng như địch ý của đám thanh niên nhưng chẳng sao cả, bọn họ không động đến anh là được. Võ Tông với anh mà nói chỉ là một nơi tham quan, anh là một người qua đường mà thôi, người ở Võ Tông có thích anh hay không không quan trọng.

“Tô Minh đi nào, già đây giới thiệu một số kiến trúc của Võ Tông cho cậu. Haha, những kiến trúc này đều có nguồn gốc cả đấy, đặc biệt là tòa tháp này”, Vũ Bất Bại đi đến bên cạnh Tô Minh. Ông ta thật lòng tán thưởng anh, hơn nữa Võ Tông gần như không có khách từ bên ngoài đến, muốn khoe những món đồ giá trị của Võ Tông cũng không có người để khoe, hiện tại Tô Minh đến khiến ông ta bắt đầu nói liên thanh.
Chương 472: Khiêu chiến

Vũ Bất Bại đi trước giới thiệu cho Tô Minh về tòa cổ thành này.

Hơn một nghìn người của Võ Tông bao gồm cả Vũ Chân Uổng cũng theo sau khiến Tô Minh cảm thấy hơi kỳ quái nhưng dù sao cũng có thể hiểu được. Trong một khoảng thời gian dài trở lại đây, anh là một trong những vị khách hiếm hoi của Võ Tông, người khác thấy tò mò mà vây xem cũng dễ hiểu.

“Tòa tháp này tên là Võ Thần Tháp, người sáng lập Võ Tông – Vũ Thần đã phải dùng rất nhiều cách để xây dựng nên nó, tòa tháp không chỉ là một tòa kiến trúc mà còn là báu vật từ thời Hoang Cổ hiếm có, bên trong có truyền lại ý chí của Vũ Thần”, Vũ Bất Bại giới thiệu rất tỉ mỉ với Tô Minh, đặc biệt là tháp Võ Thần.

Phía sau cách Tô Minh và Vũ Bất Bại không xa, Vũ Chân Uổng lặng lẽ đi theo, cuối cùng hắn ta không nhịn được mà dừng lại nhìn Quan Khuynh Thành.

Lúc này, Quan Khuynh Thành và Vân Thanh Thanh đang thì thầm nói chuyện với nhau như chị em tốt.

“Cô Quan, đã lâu không gặp”, Vũ Chân Uổng nói, nở một nụ cười ấm áp.

Nhưng.

Khiến người ta kinh ngạc là.

Quan Khuynh Thành lại không thèm để ý đến hắn ta!

Đúng.

Quan Khuynh Thành hoàn toàn ngó lơ hắn ta.

Vũ Chân Uổng sầm mặt, cho dù da mặt hắn ta có dày thì lúc này cũng cảm thấy hơi lúng túng cùng xấu hổ. Đặc biệt là rất nhiều thanh niên của Võ Tông đều đang nhìn hắn ta càng khiến hắn ta cảm thấy nhục nhã, hận không thể tìm cái hố mà chui xuống.

Hắn ta không hiểu nổi.

Mặc dù hắn ta và Quan Khuynh Thành không thân nhưng cũng coi như quen biết.

Hắn ta đã chào hỏi thì cho dù Quan Khuynh Thành không quá quan tâm cũng nên đáp lại một câu chứ!

Hơn nữa trong ký ức của hắn ta, lần trước Quan Khuynh Thành đến Võ Tông, hắn ta cũng chào hỏi cô, lúc đó mặc dù cô rất lạnh lùng nhưng vẫn đáp lại!

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lẽ nào Quan Khuynh Thành không nghe thấy?

Cũng có thể, vì thế Vũ Chân Uổng lại nói: “Cô Quan dạo này có khỏe không?”

Lần này hắn ta nói to hơn.

Đừng nói là đám người trẻ tuổi, ngay cả các lãnh đạo, bề trên của Võ Tông đều nhìn Vũ Chân Uổng.

Nhưng Quan Khuynh Thành vẫn không để ý đến hắn ta.

Mặt Vũ Chân Uổng xanh mét, hắn ta có ngu cũng hiểu được Vũ Khuynh Thành cố ý ngó lơ mình! Nhưng hắn ta vẫn mặt dày, còn định nói thêm gì đó.

Nhưng hắn ta còn chưa lên tiếng, Quan Khuynh Thành đã nói: “Vũ Chân Uổng, tôi cố ý ngó lơ anh, anh đừng có tự bôi tro trát trấu vào mặt, tôi đã là người phụ nữ của Tô Minh rồi, không chấp nhận người đàn ông khác cố ý bắt chuyện với mình”.

Cô vừa dứt lời.

Đậu má.

Trâu bò.

Ngay cả Tô Minh đang đi cùng Vũ Bất Bại thưởng thức các kiến trúc của Võ Tông cũng muốn bật thốt lên hai chữ: “Đậu má”.

Ghê gớm!

Khuynh Thành rắn thật đấy.

“Tính cách này, mình thích”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, người phụ nữ dám yêu dám hận, thẳng thắn, tự trọng lại có khuôn mặt xinh đẹp vô song, khuynh nước khuynh thành, quả là hoàn mỹ.

Tô Minh vô cùng sung sướng.

Mà Vũ Chân Uổng suýt nữa thì bùng nổ.

Hắn ta đâu chỉ bị xỉ nhục mà lòng tự trọng còn bị dẫm nát!

Vũ Chân Uổng thở hổn hển, như thể một người bị bệnh nặng, mặt xanh mét. Hắn ta hít sâu vài hơi mới ngẩng đầu nhìn Tô Minh: “Tô Minh, nghe đại trưởng lão nói anh là một thiên tài tuyệt thế, vô song, tôi cảm thấy mình cũng có chút thực lực, hay là hai ta cọ xát một chút, anh thấy thế nào?”

Vốn.

Điểm tham quan cổ thành cuối cùng là đài Võ Thần.

Võ Thần đài là nơi chiến đấu, cọ xát võ đạo của cả Võ Tông.

Theo lẽ thường, khi đại trưởng lão dẫn Tô Minh tham quan Võ Thần đài thì hắn ta có thể hợp lý hợp tình đưa ra lời thách đấu.

Hiện tại mới được nửa đường.

Thách đấu còn hơi sớm.

Nhưng Vũ Chân Uổng không đợi được nữa!

Hắn ta hận không thể đè bẹp Tô Minh ngay lúc này khiến anh phải quỳ xuống xin hắn ta tha mạng, để Quan Khuynh Thành thấy mắt nhìn người của mình kém cỏi đến mức nào, người đàn ông mà cô chọn yếu đuối ra sao.

Lửa giận trong lòng Vũ Chân Uổng đã bùng lên dữ dội như núi lửa phun trào.

Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh.

Chiến ý ngùn ngụt như muốn đông đặc lại.

Vũ Bất Bại khẽ cau mày, thầm thấy thất vọng.

Tâm cảnh của Vũ Chân Uổng quá kém.

Không đủ cứng rắn.

Chỉ còn cách một đoạn đường nữa thôi mà không đợi được?

Thậm chí còn không giữ được lý trí cùng bình tĩnh.

Nhưng ông ta không ngăn cản hay can thiệp.

“Ồ?”, lúc này, Tô Minh quay đầu nhìn Vũ Chân Uổng: “Cọ xát?”

“Đúng, cọ xát! Tôi đảm bảo sẽ không tổn thương đến tính mạng của anh!”, giọng nói của Vũ Chân Uổng trầm trầm như sói hoang đói khát bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn người.

Hắn ta nói không làm tổn thương đến tính mạng của Tô Minh chỉ là để anh không sợ hãi, hắn ta lo rằng anh sẽ không dám ứng chiến.

Nhất thời mọi người đều hứng thú mà nhìn Tô Minh.

“Tôi từ chối”, nhưng bất ngờ là Tô Minh còn không thèm suy nghĩ đã lắc đầu, cười nói.

Từ chối rồi?

Không hề do dự mà từ chối.

Gần như tất cả mọi người đều không ngờ đến.

Một tu giả võ đạo lại từ chối lời khiêu chiến của người khác? Hành vi này rất hiếm thấy bởi quá mất mặt, thậm có thể đánh mất tâm cảnh, võ giả chân chính rất ít làm vậy.

Hơn nữa, đại trưởng lão còn nói Tô Minh là thiên tài vô song, như vậy anh càng không nên từ chối mới phải chứ!

Cho dù biết bản thân đánh không lại, sợ hãi thì cũng nên miễn cưỡng tiếp hai chiêu, sao lại từ chối thẳng thừng như vậy?

Quá là mất mặt.
Chương 473: Từ chối lời khiêu chiến

Đây thật sự là siêu cấp yêu nghiệt mà Đại trưởng lão nói đó sao?

Đến bản thân Vũ Bất Bại cũng có chút kinh ngạc, có cảm giác đã nghe lầm rồi.

Lúc ở Thiên Đường Ngục, biểu hiện của Tô Minh không đến mức là chiến thần nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu.

Loại khí chất trời không sợ đất không sợ, chiến, điên cuồng chiến đấu, chiến đấu đến chết đó ông ta vẫn còn nhớ rõ, tại sao bây giờ...

"Cậu...", gương mặt của Vũ Bất Bại giật giật, thứ rác rưởi ngay đến luận bàn cũng không dám mà cũng xứng làm người đàn ông của Quan Khuynh Thành sao?

Một tiếng từ chối này của Tô Minh không những không làm hòa dịu lửa giận của Vũ Chân Uổng, ngược lại còn khiến lửa giận của hắn ta hoàn toàn bốc cháy lên.

Con ngươi của Vũ Chân Uổng đỏ ngầu đến mức hằn lên vài tia máu.

Vũ Chân Uổng hít sâu một hơi, hung hăng nghiến răng, nói: "Tô Minh, anh sợ rồi à?"

Chất vấn! Câu chất vấn đầy sự phẫn nộ!

Tô Minh chỉ mỉm cười không để ý.

Thế nhưng, lại nói với Vũ Bất Đại đứng bên cạnh: "Tiền bối, chúng ta tiếp tục đi, kiến trúc của Võ tông rất thú vị, ông tiếp tục giới thiệu cho tôi đi".

"Được", mặc dù Vũ Bất Bại thấy kỳ lạ và sững sờ không nói ra được, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.

Còn lửa giận của Vũ Chân Uổng lập tức thật sự bùng phát lên rồi, ánh mắt tràn đầy tức giận, tựa như muốn nói ra những lời lẽ sỉ nhục Tô Minh.

Nhưng còn chưa đợi cho hắn ta lên tiếng.

Quan Khuynh Thành đã hừ một tiếng: "Một chút tự mình biết mình cũng không có, lựa chọn từ chối lời khiêu chiến của anh là sợ anh sao? Rõ ràng là do anh quá yếu, thứ gọi là tỷ thí đó chỉ khiến người đàn ông của tôi sợ bất cẩn một chút là sẽ đánh chết anh thôi, cho nên mới từ chối anh đó".

Tô Minh lười không muốn để ý, nhưng Quan Khuynh Thành cũng không dễ chịu nhường nhịn như vậy.

Trực tiếp làm rõ luôn.

Không chút kiêng dè.

Cô ta một mạch nói hết ra những lời vô cùng kiêu ngạo.

Lập tức bầu không khí trở nên cực kỳ quái dị.

Ngay đến khóe miệng của Vũ Bất Bại cũng khẽ co giật.

Ngay sau đó...

"Ha ha ha ha", tiếng cười ầm ỹ nổ ra, rất nhiều người của Võ tông, đặc biệt là những người trẻ tuổi đều cười ồ lên, cười vì sự vô tri của Quan Khuynh Thành.

Đúng, lai lịch của Quan Khuynh Thành rất khủng, khủng đến mức dọa người. Y thuật cũng khủng bố. Đến cả nhan sắc cũng là tuyệt sắc giai nhân, còn khí chất tiên tử hơn cả tiên tử. Nhưng trên võ đạo thì quả thực chỉ là một tay mơ!

Chẳng trách lại bị một tên rác rưởi ngay đến cảnh giới Chân Thánh đưa đạt được bên ngoài lừa bịp như vậy.

Lấy dũng khí ở đâu mà dám nói người đàn ông của cô từ chối lời khiêu chiến của Vũ Chân Uổng là vì khinh thường, sợ đánh chết Vũ Chân Uổng chứ?

Điên rồi à?

Chỉ là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ mà thôi, có tin đứng trước mặt Vũ Chân Uổng chỉ cần một chiêu là đã không đi nổi rồi không?

Vũ Chân Uổng không những là cảnh giới Chân Thánh, mà còn là thiên tài yêu nghiệt người thật việc thật có thể chiến đấu vượt một hai cấp cảnh giới của Võ Tông!

"Cô Quan, lời nói đã nói ra giống như nước đã đổ đi, phải chịu trách nhiệm đó, cô chắc chắn cứ tâng bốc người đàn ông của mình như vậy à?", Vũ Chân Uổng cười khẩy nói.

Cùng lúc đó, trên bầu trời biển Vô Mệnh có một thân hình cấp tốc bay tới.

Như một ngọn lốc xoáy khổng lồ hướng về phía bờ biển Vô Mệnh.

Chính là Tam trưởng lão Võ tông, Vũ Bất Lưu.

Mấy ngày trước, Vũ Bất Lưu được Vũ Bất Bại phái ra ngoài đi điều tra thông tin về cái chết đột ngột của Tiêu Nhập Cốt.

Mấy ngày nay đã điều tra hoàn toàn rõ ràng rồi.

Thậm chí còn phải tốn mất một món tiền lớn mới lấy được hình ảnh chiến đấu được ghi lại trên đá Huyền Ảnh từ tay của một người tu luyện võ đạo nào đó ở tầng Chiến Uyên.

"Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh, một thanh niên mới chỉ 20 tuổi, đã giết chết Tiêu Nhập Cốt rồi!! Tin tức này... quá... chấn động rồi!", tốc độ của Vũ Bất Lưu cực kỳ nhanh, bởi vì, ông ta muốn trở về Võ tông nhanh nhất có thể để mang tin tức này về.

...

Đáy biển.

Trong thành trì cổ.

"Được rồi, muốn khiêu chiến, muốn luận bàn, đợi đến đài Võ Thần rồi tính", giọng nói không thể nghi ngờ của Vũ Bất Bại đã phá vỡ tất cả những tiếng bàn tán mỉa mai.

Mặc dù bản thân Vũ Bất Bại trong lòng cũng cảm thấy dường như Tô Minh có chút phông bạt, tích cách của Vũ Chân Uổng tuy hơi nóng nảy, bụng dạ không sâu, dễ nổi giận, tâm tính không được ổn, nhưng về thiên phú và thực lực võ đạo thì lại không thể nghi ngờ.

Nhất là ý chí lĩnh ngộ võ đạo của Vũ Chân Uổng trong tháp Cửu Tầng năm đó, mặc dù chỉ là ý chí Bán Bộ Tử Sắc, nhưng đồng thời còn lĩnh ngộ được các chiêu võ đạo thần thông đỉnh cấp. Hơn nữa còn kích hoạt cả Chiến Thể, những thứ này đều là những thứ đáng kỳ vọng mà mắt thường cũng có thể thấy được. Nhắc đến Chiến Thể, đó chính là thể chất võ đạo có một không hai.

Người có Chiến Thể cho dù cùng cảnh giới cũng có khả năng chiến đấu mạnh hơn, thậm chí vượt cấp chiến đấu cũng là chuyện dễ như cơm bữa, càng đánh càng hăng, những người cùng cảnh giới trở xuống gần như không ai có thể thắng được. Càng chưa nói đến mặc dù cảnh giới của Tô Minh đã tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn vỏn vẹn thấp hơn Vũ Chân Uổng một đại cảnh giới.

Nhưng, mặc dù hiện tại Vũ Bất Bại cho rằng Tô Minh phần lớn không phải là đối thủ của Vũ Chân Uổng, nhưng ông ta lại tương đối xem trọng tương lai của Tô Minh. Các phương diện của Tô Minh trong mắt Vũ Bất Bại đều là đỉnh cấp nhất, cũng chính vì thế ông ta mới luyến tiếc nhân tài, cực kỳ tán thưởng anh.

Vũ Bất Bại nói như vậy rồi, cho dù là Vũ Chân Uổng thì cũng chỉ đành áp chế phẫn nộ trong lòng xuống, nhưng tâm trạng thì vẫn âm thầm siết chặt nắm đấm, đi đằng sau chờ đợi, một lòng đợi đến đài Thần Võ.

Những người trẻ khác của Võ tông cũng giống như vậy.

"Cậu Tô, đi thôi, lão phu tiếp tục đưa cậu đi tham quan", áp chế vài suy nghĩ trong lòng xuống, Vũ Bất Bại tiếp tục giới thiệu về kiến trúc của Võ tông cho Tô Minh.

Tô Minh cũng đặt hết hứng thú và sự chú ý lên kiến trúc của Võ tông, xem ra thật sự không hề lo lắng chút nào, không lo lắng đến đài Thần Võ cuối cùng.

"Chị Khuynh Thành, anh Tô thật sự có thể nắm chắc sao?", Vân Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi Quan Khuynh Thành.

"Đương nhiên", Quan Khuynh Thành gật đầu nói.

Vân Thanh Thanh vậy mới yên tâm hơn nhiều, đồng thời cũng có chút chờ mong.
Chương 474: Làng Mai Cốt

"Nơi này là một khu đất cấm của Võ Tông", đang đi thì bỗng dưng Vũ Bất Bại chỉ vào ngôi làng trước mắt nói. Làng này rất đặc biệt, trông cứ thanh nhã mờ mờ ảo ảo theo kiểu cổ xưa tựa như hình chiếu. Ngôi làng đó cũng không lớn, lại chiếm toàn bộ vị trí trung tâm thành trì cổ. Trong làng chỉ có một vài căn nhà rách nát và đường đá, có vẻ đã có từ rất lâu.

"Khu đất cấm?", Tô Minh dừng chân, liếc nhìn ngôi làng kỳ lạ kia, không nén nổi hỏi: "Tại sao lại là khu cấm?"

"Trước đây, từng có rất nhiều người trong Võ Tông vào đây, nhưng cuối cùng đều chết hết ở trong, không có bất cứ ai có thể sống sót mà đi ra ngoài", Vũ Bất Bại hít sâu một hơi, đáp.

Thực tế, lời của Vũ Bất Bại cũng không đúng.

Tỉ lệ tử vong khi vào ngôi làng này rất cao, lên đến 99,99%, gần như là 100%, nhưng cũng không phải không có người còn sống đi ra.

Đã từng có người đi vào và còn sống đi ra, nhưng chỉ có một người.

Người này tên là Tiêu Nhập Cốt.

Có điều, sau khi người này đi ra còn mang theo một bộ công pháp ma đạo "Đại Ma Tâm Kinh" khiến hắn ta một bước lên mây, và trở thành kẻ phản bội Võ Tông.

Bản thân ngôi làng này đã đầy rẫy nguy hiểm, hơn nữa, người duy nhất còn sống đi ra lại trở thành kẻ phản bội, nhập ma. Vì nó mà Võ Tông đã trả một cái giá đắt, thậm chí là phải đóng cửa mấy chục ngàn năm.

Ngôi làng này đã trở thành một nơi cấm kỵ, hoặc có thể xem như một loại kiêng kỵ.

Trên thực tế, Vũ Bất Bại và ban lãnh đạo của Võ Tông cũng muốn phá hủy ngôi làng này mấy lần. Nhưng, họ nghĩ hết biện pháp mà vẫn không làm được.

"Thì ra là thế", Tô Minh nhìn chằm chằm ngôi làng kia, sau đó quay đầu đi, nhưng vẫn hỏi thêm một câu: "Làng này tên là?"

"Làng Mai Cốt", Vũ Bất Bại nói xong, định nhanh chân rời đi, tiếp tục lên đường.

Nhưng đúng lúc này, Thiên nữ Tạo Hóa lại mở miệng nói: "Nhóc con, thử xem có thể vào làng này không. Trong đó có thứ tốt đó, nếu anh vào đó một chuyến, bổn Thiên nữ chắc chắn anh sẽ hốt bội. Đặc biệt là "Đại Ma Tâm Kinh", có thể bổ sung cả bộ. Trong ngôi làng này có khí tức của bản hoàn chỉnh".

"Hả?", Tô Minh giật mình: "Đại Ma Tâm Kinh?"

Tô Minh cũng chẳng phải không biết lai lịch của Tiêu Nhập Cốt.

Nên mới kinh ngạc như thế.

Không ngờ Võ Tông lại có quan hệ với Tiêu Nhập Cốt.

"Không chỉ có thể bổ sung cả bộ "Đại Ma Tâm Kinh", hơn nữa, trong đó còn có rất nhiều bia đá Đại Hoang và một số thứ cực tốt. Nếu quy luật không gian vẫn dậm chân tại chỗ kia của anh muốn có tiến triển vượt bậc thì phải dựa vào bia đá Đại Hoang trong ngôi làng này".

"Hiểu rồi", trái tim Tô Minh đập liên hồi.

Anh chần chờ một lát rồi nói: "Tiền bối, tôi có thể đi vào làng Mai Cốt kia một lần không?"

Tô Minh vừa nói xong, Vũ Bất Bại lập tức phanh lại, quay phắt đầu sang nhìn anh với ánh mắt hết sức nghiêm túc, mặt mày cũng đầy vẻ nghiêm trọng. Khí thế cả người ông ta chợt căng như dây đàn, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Không chỉ ông ta mà 1000 người của Võ Tông đi theo đằng sau cũng im lặng, nhìn chòng chọc vào anh.

"Tại sao lại muốn vào?", Vũ Bất Bại nghiêm túc hỏi.

"Tôi cảm thấy ngôi làng này khá kỳ lạ, vả lại, nó còn mang lại cho tôi một cảm giác không đơn giản. Có lẽ, tôi có thể gặt hái được nhiều thứ từ nó", Tô Minh bình tĩnh nói.

Vũ Bất Bại im lặng một lát, sau đó lắc đầu nói: "Không được".

Ông ta đáp một cách cực kỳ dứt khoát.

Thẳng thừng từ chối anh.

Sau đó, Vũ Bất Bại im lặng vài giây, cuối cùng vẫn giải thích: "Nhóc Tô, tôi rất coi trọng cậu, còn hy vọng một ngày nào đó cậu có thể trở thành trùm thành vua một vùng, hay đến thế giới Đại Thiên tạo ra nhiều kỳ tích hơn, chứ không muốn thấy cậu chôn vùi ở ngôi làng Mai Cốt này".

Tô Minh định nói gì đó thì bị Vũ Bất Bại ngắt lời: "Hàng tỉ năm qua, Võ Tông xuất hiện lớp lớp yêu nghiệt xuất sắc, trong số họ chẳng ai yếu hơn cậu cả, thậm chí còn có người mạnh hơn từng vào ngôi làng Mai Cốt kia, nhưng tất cả đều có đi mà không có về".

Vũ Bất Bại nói xong, chỉ vào một kiến trúc khác, nói: "Chỗ đó là Tàng Võ Các của Võ Tông, già sẽ giới thiệu cho cậu đôi nét về những võ đạo quý báu qua hàng tỷ năm của Võ Tông".

Đây là muốn chuyển đề tài, dẫn Tô Minh rời khỏi nơi này.

Tô Minh bất lực, tạm thời chỉ có thể gác ý định tiến vào ngôi làng Mai Cốt kia sang bên, rồi dần dần tính toán sau.

Đi theo Vũ Bất Bại vào Tàng Võ Các, ông ta vô cùng thích thú giới thiệu các công pháp cất trong đây. Nào là vũ kỹ, thần thông... Đúng là khiến Tô Minh được mở rộng tầm mắt.

"Hừ, con kiến mà tưởng mình là thiên nga cơ, không biết tự lượng sức mình, còn định vào làng Mai Cốt, đúng là buồn cười! Không sợ bản thân là đồ con hoang, yếu đến nỗi chôn vùi trong đấy rồi khiến Võ Tông chúng ta mất mặt", Vũ Chân Uổng lẩm bẩm, suýt bật cười.

Trong Võ Tông vẫn rỉ tai nhau một câu: muốn nhanh chết à? Vậy vào làng Mai Cốt, là hiểu rồi đó.

"May mà đại trưởng lão không đồng ý", Vân Thanh Thanh cũng thở phào một hơi: "Chị Khuynh Thành ơi, chị không biết chứ làng Mai Cốt kia là khu đất cấm đứng đầu trong sổ tay cấm kỵ ở Võ Tông đó. Nếu đại trưởng lão mà đồng ý cho Tô Minh vào làng Mai Cốt thì em cũng không cản nổi anh Tô".

"Em gái Thanh Thanh này, em quan tâm anh Minh quá nhỉ?", Quan Khuynh Thành ghẹo.

"Không, không có, em chỉ là..."

"Ha ha", Quan Khuynh Thành hiếm khi bật cười ha ha.

Sau đó, Vũ Bất Bại lại giới thiệu và dẫn đường tiếp, nhưng rõ ràng là nói nhanh hơn rất nhiều. Ông ta cứ cảm thấy lo lắng không yên, rồi lại nhớ tới Tiêu Nhập Cốt. Nhắc tới làng Mai Cốt bèn nhớ đến hắn ta, mà giờ Tiêu Nhập Cốt đã chết. Nhưng quan trọng là lại không biết người nào đã giết chết hắn ta! Tam trưởng lão cũng đi ra ngoài điều tra vài ngày, chắc sắp về nhỉ?

Tô Minh không để ý thấy Vũ Bất Bại lo lắng, vì anh cũng chẳng mấy tập trung, chỉ nghĩ làm cách nào để có thể vào làng Mai Cốt.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã đi đến đài Võ Thần - trạm cuối cùng của thành trì cổ.

Đài Võ Thần cực kỳ đồ sộ.
Chương 475: Áp chế cảnh giới

Cả đài Thần Võ là một khối đá, nhưng khối đá này lớn đến mức giật mình, dài hơn 5000 trượng, rộng hơn 3000 trượng, cao cũng cỡ 1000 trượng, điều khiếp người nhất là cả đài Thần Võ là một khối đá liền mạch.

Tổng thể đài Thần Võ có màu xanh và xanh đen, nhưng nhìn kỹ lại thì trên dưới đài Thần Võ khổng lồ không ít chỗ lại có màu đỏ thẫm.

Những thứ đó đều là vết tích do máu lưu lại.

"Đài Thần Võ này chính là do ông cụ lão tổ tông của Võ Thần chúng tôi một kiếm chém đứt từ đá Thông Thiên vào thời viễn cổ, rồi lại dùng đại thần thông hư ảo vận chuyển vượt sông tới đây", Vũ Bất Bại giới thiệu, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự hào.

Tô Minh nhìn chằm chằm vào đài Thần Võ, trong lòng cũng chấn động, một kiếm chém được một tảng đá lớn như thế này, còn có thể vượt sông dịch chuyển hư vô tới đây, việc này phải có thực lực võ đạo cỡ nào chứ?

Thực lực cỡ hoàn toàn chân chính đạt đến mức dùng tay cũng có thể rời sông lấp núi, chặt đứt biển cả ấy chứ nhỉ?

"Hàng tỉ năm qua, tất cả những trận đấu trong Võ tông đều được quyết định trên đài Thần Võ, vì thế mà trên đài Thần Võ đã lưu lại vô số vết máu", Vũ Bất Bại lại nói.

Vũ Bất Bại đang giới thiệu đài Thần Võ thì đằng sau cách đó không xa, Vũ Chân Uổng đã không đợi được nữa, mặc dù Vũ Chân Uổng đã cố hết sức kiềm chế, nhưng toàn thân vẫn hơi run run.

Hắn ta thậm chí còn liếc nhìn về phía Quan Khuynh Thành rồi âm thầm thề: "Cô Quan, đợi đó, mở to mắt của cô ra mà nhìn người đàn ông cô yêu thích rốt cuộc sẽ bị Vũ Chân Uổng này nghiền nát ra sao?"

"Cậu Tô, có hứng thú lên đài Thần Võ một vòng không?", cuối cùng, Vũ Bất Bại đã lên tiếng.

Võ tông vô cùng si mê võ đạo. Nếu Tô Minh đã được Vũ Bất Bại tán thưởng và coi trọng thì lại càng muốn mời Tô Minh đến Võ tông, đương nhiên sẽ không để Tô Minh đến phí công một chuyến.

Luận bàn giao lưu chắc chắn là việc phải xảy ra.

"Việc này...", Tô Minh có chút cười khổ, nói thực anh không hứng thú lắm.

Thế hệ trước của Võ Tông chắc chắn sẽ không thể lên giao lưu với anh được.

Thế hệ trẻ của Võ Tông mặc dù cũng mạnh nhưng đấu với anh thì thực sự anh không có hứng thú.

"Tô Minh, đã đến đài Thần Võ rồi! Nếu như anh còn không dám tiếp nhận khiêu chiến vậy thì không đáng mặt một người đàn ông đâu!", Vũ Chân Uổng lại lần nữa đứng ra, đường đường chính chính ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sáng quắc. Thậm chí, còn đột nhiên nhảy lên đài Thần Võ cao đến ngàn trượng đó.

Tô Minh thở dài. Anh hiểu không tránh được nữa rồi nên cũng đành thuận theo lên chơi một lát.

Không muốn để ý đến ruồi bọ, nhưng ruồi bọ lại cứ quấy nhiễu mấy mình.

Đúng lúc này, Vũ Chân Uổng lần nữa quát lên: "Tô Minh, nếu như anh thật sự sợ thì tôi áp chế cảnh giới xuống cùng cảnh giới với anh cũng được, thậm chí tôi còn không dùng binh khí, thế nào? Là đàn ông thì lên chiến đi! Đại trượng phu cớ gì lại sợ chiến đấu?"

Vũ Chân Uổng gằn từng chữ nói, rõ ràng khí thế ngợp trời, chiến ý tăng vọt.

Vô cùng có sức cuốn hút.

"Chiến!"

"Chiến!"

"Chiến!"

Bên dưới, thanh niên của Võ tông gần như đều không hẹn mà cùng hô lên, âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng đều tăm tắp, thậm chí rất nhanh đã hình thành nên một khối chiến ý cực kỳ cô đọng.

"Cậu Tô, hay là lên giao lưu đi", Vũ Bất Bại lại lần nữa lên tiếng.

"Được", Tô Minh gật đầu, còn không lên nữa thì chính là làm kiêu rồi.

Cơ thể anh khẽ chuyển động, nhảy lên hướng về phía trước, rồi hạ xuống đài Thần Võ.

"Ha ha ha ha, vậy mới là đại trượng phu chứ!", Vũ Chân Uổng cười lớn lên, cùng lúc đó Vũ Chân Uổng lại thật sự áp chế cảnh giới. Là đàn ông, một lời nói ra chắc như đinh đóng cột, nói được là phải làm được. Nói sẽ áp chế cảnh giới xuống bằng với Tô Minh không phải là đùa, cho dù áp chế xuống cùng một cảnh giới, hắn ta cũng tuyệt đối nắm chắc có thể xử đẹp Tô Minh.

"Anh không cần phải áp chế cảnh giới đâu, cứ như vậy đánh đi! Thực lực của tôi mạnh lắm đấy! Thật sự rất mạnh rất mạnh!", Tô Minh nói, nói đúng sự thật.

Vừa nói những lời đó xong, Vũ Chân Uổng đang định đáp trả một câu châm biếm gì đó, nhưng đúng lúc này...

"Đại trưởng lão, Đại trưởng lão, Đại trưởng lão", một giọng nói từ phía xa truyền đến.

Giọng nói đó đầy vẻ lo lắng và kích động!!!

Chính là giọng nói của Tam trưởng lão Vũ Bất Lưu.

Lập tức, Vũ Bất Bại quay người, sắc mặt trở nên kích động, ánh mắt sáng lên. Vũ Bất Lưu trở về rồi, ông ta biết nhất định đã điều tra ra được rốt cuộc là ai đã giết chết Tiêu Nhập Cốt.

Không chỉ Vũ Bất Bại mà gần như cả 1000 người của Võ tông, thậm chí cả Vũ Chân Uổng trên đài Thần Võ cũng phải nhìn về phía Vũ Bất Lưu đang điên cuồng vội vàng chạy tới.

Chớp mắt.

Vũ Bất Lưu thở hổn hển xuất hiện trước mặt Vũ Bất Bại.

Thở hồng hộc đứt quãng.

"Mệt mệt mệt mệt chết mất!", Vũ Bất Lưu có vẻ tiêu tốn quá sức, vì để trở về nhanh nhất có thể mà vừa nãy sau khi ông ta tiến vào biển Vô Mệnh đã liên tục điên cuồng tiêu hao chân khí dùng thân pháp nhanh nhất.

Nên lúc này mới mất sức như vậy. Sắc mặt cũng có chút trắng bệch ra.

"Có phải có tin tức rồi không?", Vũ Bất Bại vội vàng hỏi, thật sự không đợi được nữa, toàn thân đều đang run lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Bất Lưu.

"Đại trưởng lão, ông không đoán ra được Tiêu Nhập Cốt đã bị ai giết chết đâu! Trời ơi! Người giết chết Tiêu Nhập Cốt đó, ông đoán xem bao nhiêu tuổi?", Vũ Bất Lưu kích động đến mức sắc mặt đỏ ửng, giơ tay lên xòe ra hai ngón tay, cũng không cần Vũ Bất Bại phải trả lời, tự hỏi tự trả lời luôn: "Không phải 20 nghìn tuổi, cũng không phải 2000 tuổi, thậm chí không phải 200 tuổi, mà là một thanh niên 20 tuổi, Đại trưởng lão, có phải cảm giác như đang nằm mơ không?"

Vũ Bất Lưu vì quá kích động nên nói chuyện cũng văng hết cả nước miếng ra. Nhìn trông làm gì có chỗ nào ra dáng một cường giả cảnh giới Bất Tử chứ?

"Hơn nữa, người thanh niên 20 tuổi đó lúc giết chết Tiêu Nhập Cốt còn chỉ mới là cảnh giới Chân Vương, cảnh giới Chân Vương đó!", Vũ Bất Lưu lại nói: "Đúng là điên rồi, nếu không phải có được đá Huyền Ảnh thu hình lại thì có chết tôi cũng không dám tin!"

Vũ Bất Lưu khoa tay múa chân, giống như một người bình thường vừa trúng 1 tỷ tiền thưởng vậy.

"Người đó là ai? Tên họ là gì? Nói đi! Đây mới là điều quan trọng, sốt ruột chết mất!", Vũ Bất Bại quát nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK