"Việc này...", Tư Sùng Tuấn không dám nói tiếp. Vách núi Vấn Thiên chính là vách núi tuyệt mệnh nổi danh cả thế giới Đại Thiên, nhảy xuống đó sao có thể còn cơ hội sống sót chứ??
Đương nhiên ông ta không dám nói.
Tô Minh cũng hoàn toàn trầm lặng.
"Anh Tô, anh đừng quá lo lắng, Diệp Mộ Cẩn đó tuyệt đối không phải là người đoản mệnh", thiên nữ Tạo Hóa an ủi nói: "Năm đó, lúc vẫn còn ở địa cầu, cô gái đó vì tử vong mà đã niết bàn trùng sinh kích hoạt huyết mạch Yêu Hoàng Thái Cổ, bổn thiên nữ đơn giản xem qua tương lai của cô ta thì thấy con đường tương lai của cô ta quả thực phải trải qua kiếp nạn sinh tử, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chính thức trở thành nữ hoàng đế, trở thành nữ hoàng đế đệ nhị tôn trong lịch sử của tộc Phượng Hoàng".
Tô Minh khẽ gật đầu.
Tiếp theo, anh nhìn về phía Tư Sùng Tuấn, ngưng giọng nói: "Thay đổi tọa độ của tàu con thoi chiến đấu, đến Vụ Ẩn Sơn của thế giới Đại Thiên trước".
Cho dù muốn báo thù thế nào, muốn giết chết tộc Phượng Hoàng và học viện Tiên Lạc, tạm thời cũng chỉ đành trì hoãn lại.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm thấy Mộ Cẩn.
Về chuyện báo thù thì để sau này khi có thời gian.
"Vâng!", Tư Sùng Tuấn lớn tiếng trả lời.
Vụ Ẩn Sơn.
Thế giới Đại Thiên có hàng ngàn hàng vạn dãy núi nổi tiếng nối liền nhau, mà trong đó, mười ngọn núi nổi tiếng nhất thì có Vụ Ẩn Sơn.
Vụ Ẩn Sơn nổi tiếng và có địa vị cao là vì sự thần bí.
Vụ Ẩn Sơn quanh năm bị mây mù che lấp, trên có mây mù, dưới có vụ chướng, cực kỳ biến hóa kỳ ảo và nguy hiểm.
Nhưng cũng chính vì sự nguy hiểm và thần bí này mà đã tạo nên sự thú vị cho Vụ Ẩn Sơn. 379 năm trước, di tích của Tử Vân Đại Đế được phát hiện trong chính Vụ Ẩn Sơn, cũng chính vì thế mà Vụ Ẩn Sơn lại càng nổi danh hơn. 19 vạn năm trước, một thanh Tổ Vu Kiếm cũng được phát hiện ở Vụ Ẩn Sơn.
Càng chưa nói đến, Vụ Ẩn Sơn còn có vách núi Vấn Thiên được chú giải thuyết minh rõ nhất, có câu nói: Vách núi chỉ là để hỏi ông trời!!
Có ghi chép từng nói, bên dưới vách núi Vấn Thiên có giấu kho báu Chư Thiên, cũng có ghi chép nói dưới đáy vách núi Vấn Thiên là lối vào thế giới hoàng tuyền, cũng có ghi chép nói, dưới đáy vách núi Vấn Thiên giam giữ đại đế của yêu thú, vân vân...
Quá nhiều truyền thuyết.
Truyền thuyết nhiều cho nên người muốn thăm dò cũng nhiều, dù không thống kê lại toàn bộ thì trong 10 triệu năm gần nhất, những cường giả đỉnh cấp, yêu nghiệt tuyệt thế tới thăm dò vách núi Vấn Thiên cũng không dưới vạn người.
Không một ngoại lệ, toàn bộ đều chết hết.
Việc này cũng góp phần tạo nên danh tiếng đáng sợ khủng bố cho vách núi Vấn Thiên.
Lúc này trong Vụ Ẩn Sơn vẫn có khá nhiều người tu luyện võ đạo.
Nguyên nhân rất đơn giản, thời gian trước đấy, Diệp Mộ Cẩn trốn ở Vụ Ẩn Sơn, vì truy sát Diệp Mộ Cẩn mà quá nhiều học sinh của học viện Tiên Lạc đã đuổi đến Vụ Ẩn Sơn, ngoài ra cũng có rất nhiều các thiên tài thế hệ trẻ của các thế lực khác cũng tới xem kịch hay....
Mặc dù Diệp Mộ Cẩn đã nhảy xuống vách núi Vấn Thiên, mọi chuyện đã kết thúc, nhưng những người tu luyện võ đạo trong Vụ Ẩn Sơn cũng không lập tức rời đi hết, dù sao bản thân Vụ Ẩn Sơn cũng rất đáng để tìm hiểu, vận khí tốt thì còn có kỳ ngộ nữa.
Đúng trong lúc này, tại sâu bên trong Vụ Ẩn Sơn, nơi khá gần với vách núi Vấn Thiên có một cột ánh sáng khổng lồ màu vàng từ dưới đất xông thẳng lên trời, ánh sáng cực kỳ tinh thuần, chảy xuôi như dịch thể, kèm theo khí tức hoang cổ, hoa văn thần bí vờn quanh.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng biết đây là dấu hiệu của trọng bảo xuất hiện.
Cột ánh sáng màu vàng này trên thực tế từ chiều hôm qua đã bắt đầu phun ánh sáng lên rồi, kéo dài cho mãi đến tận bây giờ...
Cho nên, bắt đầu từ chiều hôm qua, những thanh niên tài tuấn trong Vụ Ẩn Sơn gần như ong vỡ tổ tiến đến gần vị trí cột ánh sáng màu vàng đó.
Đến bây giờ đều tụ tập gần trong vòng 10 dặm quanh cột ánh sáng màu vàng này.
Muốn đến gần hơn cũng không thể.
Nguyên nhân rất đơn giản, Ẩn Vụ Sơn quá thần bí và nguy hiểm, đường vào sâu trong Vụ Ẩn Sơn chỉ có một con đường. Con đường này được gọi là đại đạo Vụ Ẩn.
Đại đạo Vụ Ẩn này được chính những người tu hành võ đạo của thế giới Đại Thiên tiêu hao vô số nhân lực, vật lực, tài lực và cả máu tươi mới dần dần tạo nên vào hàng triệu năm trước.
Tất cả những người tu hành võ đạo bước vào Vụ Ẩn Sơn, bất luận thực lực của anh có mạnh thế nào cũng chỉ có thể đi trên con đường này.
Duy nhất chỉ có một con đường này.
Bằng không, anh muốn chuyển hướng đi bằng đường khác thì anh sẽ rất nhanh bị lạc trong mây mù và vụ chướng.
Mây mù và vụ chướng của Ẩn Vụ Sơn quá khủng bố.
Mà lúc này tầm mười dặm bên ngoài cột ánh sáng màu vàng trên đại đạo đã bị niêm phong rồi! Bị một tấm vải màu đen và vàng kéo xuống như đường ngăn cảnh giới vậy.
Đường ranh giới này là do ai kéo? Đương nhiên là do mấy thiên tài của học viện Lạc Tiên đó rồi. Cũng chỉ có bọn họ mới dám ngang ngược như vậy.
Bên ngoài đường ranh giới càng ngày càng nhiều thiên tài thế hệ trẻ tụ lại, có thể nói là biển người. Có chút chật chội chen chúc.
Những người này có thể không yếu, người kém nhất cũng phải có cảnh giới Bán Bộ Bất Tử, tuyệt đại đa số đều ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba...
Ai ai cũng là người xuất sắc thế hệ trẻ của các thế lực khác nhau.
Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể mở trừng mắt lặng yên nhìn, nhìn sáu bảy tên thanh niên cùng mặc đồng phục của học viện Tiên Lạc đang đứng trước ranh giới cách đó xa xa cười đùa chuyện trò.
"Học viện Tiên Lạc cũng quá ngang ngược rồi, đại đạo Vụ Ẩn này cũng không phải là của học viện Tiên Lạc, dựa vào cái gì mà không cho người khác vào chứ?"
"Kho báu xuất thế, người thấy là người có phần, học viện Tiên Lạc quá đáng quá rồi!"
"Chúng ta có bao nhiêu người thế này, học viện Tiên Lạc không phải chỉ có sáu bảy tên thôi sao? Chúng ta liên thủ lại lẽ nào cũng không đấu lại được ư?"
"Quá ức hiếp người khác rồi!"
Từng âm thanh lầm bầm nhộn nhạo vang lên.
Nhưng cũng chỉ là lầm bầm, chỉ là mạnh miệng chứ không có một ai dám thật sự ra tay đối phó.
Rất đơn giản, không ai muốn tìm đến cái chết.
Trong thế giới võ đạo, mạng người không đáng giá, anh dám bước lên tìm cái chết vậy thì đó thật sự chết chắc rồi.
"Sáu bảy người thì đã sao? Đều là cảnh giới Bất Tử vòng thứ năm đến vòng thứ sáu đó, một người cũng có thể đánh lại hàng trăm người chúng ta rồi, càng chưa nói đến yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc đều có thể vượt cấp chiến đấu. Ai dám vượt qua ranh giới thì ắt chết không nghi ngờ, bảo bối có tốt thế nào cũng quan trọng bằng mạng sống ư?"
Có người hiểu chuyện ngưng giọng nói.
Lập tức, một mảng yên tĩnh.
Chương 587: Yêu nghiệt xuất hiện
"Huống chi, sáu bảy người này cũng chỉ là tiểu tốt mà thôi, bọn họ chỉ ở đây canh giữ, mấy tiếng trước, trong số bọn họ có người rời đi mời người tới rồi, nghe nói trong Vụ Ẩn Sơn còn có học sinh thậm chí cả học sinh chân truyền của học viện Tiên Lạc mạnh hơn chưa rời đi, chỉ có điều, tạm thời bị di tích khác quấn lấy, hiện tại sáu bảy tiểu tốt này chỉ đang chờ đợi mà thôi".
Hóa ra là vậy.
Quả nhiên nửa tiếng sau.
Đột nhiên.
Đám biển người bên ngoài vạch ranh giới đột nhiên ngẩng đầu lên, ai nấy sắc mặt cũng tái nhợt, cơ thể run rẩy, vô cùng khiếp sợ.
Chợt thấy một thanh niên mặc võ phục của học viện Tiên Lạc đạp không mà tới.
Người thanh niên này mặc dù cũng mặc võ phục của học viện Tiên Lạc, nhưng màu sắc võ phục thì không giống lắm.
Sau lưng người thanh niên đó là một thanh trường côn màu tử kim, toàn thân khí tức quá đỗi có lực tấn công, tựa như bom nổ vậy, đạp không đi tới, rõ ràng không hề cố ý phóng thích khí tức, nhưng từng hơi thở thậm chí ngay đến tiếng tim đập cũng khiến những người bên ngoài vạch ranh giới ở đó cảm nhận được áp lực khủng bố, đều không thể hít thở bình thường.
"Đệ... đệ tử nội môn, hơn nữa còn là đệ tử nội môn đứng đầu của học viện Tiên Lạc", có người run rẩy, kính sợ nói.
"Tôi... tôi... tôi nhận ra, hắn ta chính là Cố Mãng, được gọi là Thiên Đại Thần Bi Thủ, cảnh giới Bất Tử vòng thứ chín, mới 14 vạn tuổi đã trở thành yêu nghiệt tuyệt thế trong đệ tử nội môn của học viện Tiên Lạc, mang trong mình huyết mạch Phong Mãng, càng đánh càng mạnh, giống như điên dại vậy. Thủ đoạn Thiên Địa Thần Bi Thủ chính là thần thông sát thân, từ lâu đã luyện đến cảnh giới viên mãn, hiện nay Cố Mãng cũng là người có khả năng lấy được danh sách tấn thăng trở thành đệ tử chân truyền trong trận đấu giao lưu tấn thăng lần này của nội bộ học viện Tiên Lạc".
Vài tin tức cơ bản về người đến Cố Mãng này dần dần được người khác tập hợp nói ra.
Những ánh mắt kính sợ đến cùng cực đó đều sắp hóa thành thực chất rồi.
Loại yêu nghiệt siêu cấp như thế này bình thường quả thực rất khó rất khó gặp được.
"Bái kiến Cố sư huynh", ngay lập tức, Cố Mãng xuất hiện trong đường ranh giới hiện tại, sáu bảy học sinh ngoại môn của học viện Tiên Lạc vội vàng tiến tới, cung kính khom lưng, vừa kính sợ vừa hưng phấn nhìn về phía Cố Mãng.
"Kim quang xông lên trời ba ngàn dặm, ký hiệu chạy dọc quấn quanh chân long, lại có khí tức hoang cổ kèm theo, thú vị đó, ít nhất cũng là một bộ đạo khí thượng phẩm", Cố Mãng ngẩng đầu lên nhìn về phía cột sáng màu vàng cách đó không xa đang xông thẳng lên trời, khẽ mỉm cười, sâu trong ánh mắt hắn ta toát lên vẻ nóng bỏng.
Bảo bối tốt.
Đúng lúc này.
"Anh Cố, chưa từng nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi", một giọng nói đàn ông hơi chút âm nhu trầm bổng vang lên.
Sau đó, một hình bóng say mê hấp dẫn một thân đỏ sẫm chợt lóe lên rồi biến mất.
Tiếp theo, một thanh niên gương mặt anh tuấn, nước da trắng phi thường mặc trường bào màu đỏ từ trên trời hạ xuống.
Người thanh niên tay cầm ba thanh kiếm, một thanh màu đen, hoa văn hình rắn chảy xuôi, độc khí lạnh lẽo đáng sợ, một thanh màu đỏ như máu, dùng máu luyện cốt, huyết khí ghê rợn, một thanh màu xanh, linh vân lộ rõ, hồn xiêu phách lạc.
Biển người bên ngoài đường ranh giới lập tức xôn xao.
"Đó là Tam Ma Chân Kiếm, hắn... hắn là Diêu Thanh Quân".
"Ma Hoa công tử Diêu Thanh Quân!"
"Cũng là cảnh giới Bất Tử vòng thứ chín, quá mạnh rồi, nghe nói, hắn đã từng giao thủ với cường giả cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ mất mà không bại".
"Anh Diêu đến cũng đúng lúc nhỉ", Cố Mãng mỉm cười, con ngươi hơi co rút lại một chút.
Ma Hoa công tử Diêu Thanh Quân chính là người của Vạn Hoàng Điện.
Vạn Hoàng Điện rất mạnh cũng rất thần bí. Có thể không bằng học viện Tiên Lạc, nhưng chắc chắn cũng không thua kém là bao.
Huống chi, đừng thấy con người Diêu Thanh Quân dịu dàng nhu hòa, thực ra người này rất yêu nghiệt, hơn nữa còn ra tay tàn ác, thông minh sắc sảo cực kỳ...
Ngay đến Cố Mãng cũng không dám có chút nào coi thường Diêu Thanh Quân.
"Đương nhiên, đến sớm chi bằng đến đúng lúc", Diêu Thanh Quân cười quyến rũ, ngẩng đầu lên nhìn về phía cột ánh sáng màu vàng phía trước nói: "Động tĩnh này đúng là bảo bối tốt rồi!"
"Vẫn còn một lát nữa bảo bối mới xuất thế, đến lúc đó đều tự dựa vào bản lĩnh của mình, thế nào?", Cố Mãng ngưng giọng nói.
"Ha ha, đương nhiên rồi".
Nhưng đúng lúc này.
"Anh Cố, anh Diêu, xin bái kiến hai người anh lớn", một giọng nói con gái trong trẻo, linh động trầm bổng vang lên.
Tiếp theo thì thấy một cỗ xe kéo xa hoa từ trên bầu trời vững vàng đang hạ xuống, cỗ xe được chín con Thiên Hành Long kéo.
Bên cạnh xe kéo còn có bốn cô người hầu đi theo, bốn cô người hầu này đều chưa quá 10 vạn tuổi nhưng đều có cảnh giới Bất Tử vòng thứ năm, tuyệt đối là yêu nghiệt.
Giọng nói đó đến từ bên trong xe kéo.
Dưới con mắt của mọi người, rèm che của xe kéo được mở ra.
Một người con gái đi chân trần, mặc váy trắng, tuyệt mỹ kinh người, giống như tinh linh bước đi trên không mà tới, mặt mày tươi cười, không cố ý nhưng cũng quyến rũ khuynh thành, làm cho người khác thất thần.
Trên người người con gái này có mùi hương thanh u nhàn nhạt tỏa ra thoang thoảng, khiến người khác mê say. Mà mùi hương thanh u này cũng không phải hương nước hoa gì đó, mà là mùi hương cơ thể tự nhiên trên người con gái ấy.
"Hương Tuyết tiên tử, dạo này thế nào?", Cố Mãng cười nói, sâu trong ánh mắt toát lên vẻ khát vọng.
Người đến chính là tiểu công chúa của tộc Thiên Hương Tiên Hồ, Thiên Hương Tiên Hồ cũng là một thần tộc hoang cổ, tổ tiên đã từng xuất hiện đại đế.
Chỉ nói chủng tộc, Thiên Hương Tiên hồ không bằng được tộc Phượng Hoàng, nhưng đến thời đại ngày nay thì Thiên Hương Tiên Hồ vẫn còn trong liên minh Hoang Thần, mà tộc Phượng Hoàng do suy bại quá nhanh, từ lâu đã không còn trong liên minh Hoang Thần nữa, cho nên, hiện tại ở thế giới Đại Thiên, tộc Phượng Hoàng còn xa mới sánh bằng tộc Thiên Hương Tiên Hồ.
Ngoài ra ở thế giới Tiểu Thiên, Hương Tuyết tiên tử rất nổi tiếng.
Bởi vì, người con ngày từng được ghi danh vào danh sách tiên nữ ở thế giới Đại Thiên, mặc dù chỉ được ghi danh một lần, nhưng cũng đủ chấn động rồi.
Phải biết rằng, danh sách tiên nữ mỗi lần chỉ có 19 người.
Mà thế giới Đại Thiên diện tích đâu chỉ ngàn vạn?? Phụ nữ đâu chỉ hàng nghìn tỷ người?
Chỉ cần có thể ghi danh được lên danh sách tiên nữ một lần cũng đã là tiên nữ trong số các tiên nữa tuyệt thế khuynh thành rồi.
Chương 588: Có thể nhường đường chút không?
Bởi vì bảng Tiên Nữ xét duyệt rất ngặt nghèo.
Đầu tiên, vẻ ngoài thì khỏi phải bàn rồi, ai đẹp tuyệt trần mới được.
Thứ hai, lai lịch của bản thân, cũng là ô dù, phải là thế lực đứng đầu.
Thứ ba, tư chất võ đào và thực lực cũng phải thuộc dạng số một số hai.
Vân vân...
Dù sao thì Thiên Hương Tiên Hồ cũng từng được lên bảng Tiên Nữ, tuy là Cố Mãng cũng chỉ có thể thương thầm, muốn theo đuổi thì rất khó. Trừ khi hắn ta là đệ tử chân truyền của học viện Tiên Lạc, không thì không có cửa đâu.
"Hương Tuyết tiên tử cũng muốn nhúng tay vào ư?", Diêu Thanh Quân hừ lạnh nói. Hắn không có hứng thú với việc Cố Mãng thương thầm Hương Tuyết tiên tử, nhưng lại khá kiêng kỵ cô ta. Hương Tuyết tiên tử cũng là Bất Tử tầng chín, hắn với cô ta ai mạnh ai yếu vẫn chưa biết được. Vả lại, người theo đuổi cô ta còn rất nhiều, trong đó có một số yêu nghiệt biến thái. Nếu cô ta muốn thì chỉ cần vẫy ta là đã có thể khiến hơn trăm yêu nghiệt biến thái chạy đến đuổi giết Diêu Thanh Quân.
Nếu Hương Tuyết tiên tử nhúng tay vào thì hôm nay sẽ khó mà lấy được bảo vật.
"Ai chẳng muốn có thứ tốt chứ?", Hương Tuyết tiên tử liếc cột sáng màu vàng kia, cười nói: "Có vẻ, nó sắp xuất hiện rồi".
Cùng lúc đó.
Ở phía xa.
Tô Minh và Tư Sùng Tuấn cũng đến Vụ Ẩn Sơn.
Tàu con thoi khổng lồ bay giữa không trung.
Cả hai lại tự mình đi xuống.
"Cậu Tô, chúng ta men theo đại đạo Vụ Ẩn này là có thể tới vách núi Vấn Thiên rồi", Tư Sùng Tuấn giới thiệu: "Chỉ có thể đi hướng này, chứ đi nơi khác sẽ bị lạc".
Tô Minh không nói gì, chỉ im lặng đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh.
Tư Sùng Tuấn mất sức chín trâu hai hổ, rồi dùng cả mấy con bài chưa lật mới suýt soát đuổi kịp Tô Minh. Đây còn là khi Tô Minh cố ý đợi Tư Sùng Tuấn.
Mấy phút sau.
Tô Minh dừng lại.
Tư Sùng Tuấn trợn mắt, kinh ngạc nói: "Nhiều người tụ tập ở đây làm gì thế?"
Sau đó, ông ta ngẩng đầu thấy cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời ở phía xa.
"Có Chí Bảo sắp xuất hiện ư?", Tư Sùng Tuấn sáng mắt, phấn khích nói.
Ngay lúc này.
Vô số người bên ngoài đường ranh giới cũng thấy Tô Minh và Tư Sùng Tuấn, nói chính xác hơn là thấy Tư Sùng Tuấn.
Rồi vội vàng nhường đường cho ông ta, vì Tư Sùng Tuấn mặc đồ của học viện Tiên Lạc.
Không thể đắc tội được.
Có người nhường đường, đương nhiên là tốt.
Tô Minh và Tư Sùng Tuấn đi vào bên trong.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi đến trước mặt đường ranh giới.
"Cố sư huynh?", từ xa, Tư Sùng Tuấn đã nhìn thấy Cố Mãng. Ông ta cũng chỉ biết mình Cố Mãng, thoáng chốc bèn lộ ra vẻ mặt kính trọng.
"Tư Sùng Tuấn? Sao cậu lại tới đây? Không phải cậu xin về nhà hả?", lúc này, trong sáu, bảy đệ tử ngoại môn có người nhận ra Tư Sùng Tuấn, vội la lên.
"Xin chào sư huynh", Tư Sùng Tuấn không biết đối phương, nhưng vẫn vội vàng chào hỏi.
"Mau vào đi", sư huynh kia mở đường ranh giới ra để Tư Sùng Tuấn vào.
Cùng lúc đó, Tô Minh cũng bước tới, rồi đi vào theo.
Bấy giờ, bầu không khí chợt đọng lại!
"Nhóc con, cậu là ai? Ai cho cậu vào?"
"Nhóc Bất Tử tầng ba, cậu muốn chết hả!"
"Cút ngay, đúng là láo mà!"
...
Sáu, bảy tên đệ tử ngoại môn của học viện Tiên Lạc lập tức hung hăng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, quát.
Tư Sùng Tuấn định nói gì đó, lại sợ hãi không biết mở miệng thế nào. Đặc biệt là lúc này, Cố Mãng cũng nhìn sang.
Tư Sùng Tuấn chỉ cảm thấy cả người như rớt vào hầm băng, không thốt nổi nên lời.
"Thú vị", Diêu Thanh Quân cười cợt, liếc Cố Mãng, ánh mắt kia như đang nói: xem ra tên tuổi của học viện Tiên Lạc cũng chẳng là cái đinh gì, coi kìa, chẳng phải là có người đến khiêu khích à?
Hương Tuyết tiên tử cũng mỉm cười hóng hớt, tò mò liếc nhìn Tô Minh.
"Tôi muốn đến vách núi Vấn Thiên thì phải đi ngang qua đây, nên nhường đường chút", Tô Minh nhàn nhạt nói.
Mà còn rất bình tĩnh.
Nhưng câu ấy lại khiến cho tất cả mọi người trong ngoài đường ranh giới không kiềm nổi hít sâu một hơi!
Tên nhóc ngu ngục kia từ đâu ra thế?
Điên rồi hả?
Nhường đường?
Ha ha...
Giờ bảo vật sắp xuất hiện, đại đạo Vụ Ẩn đã bị trông coi, cậu muốn đi qua? Nghĩ mình là ai chứ?
Người phải biết tự mình hiểu lấy.
Không thì chính là tự tìm đường chết!
"À, đúng rồi, suýt nữa quên, mấy người là đệ tử của học viện Tiên Lạc hả?", sau đó, Tô Minh chợt tiến lên trước mấy bước rồi dừng lại, liếc sáu bảy tên đệ tử ngoại môn kia và Cố Mãng, nói với giọng cực kỳ lạnh nhạt.
Nếu gặp được đệ tử của học viện Tiên Lạc thì ngoài nhường đường ra, tiện thể - giết luôn!
"Đúng vậy, thì sao?", Cố Mãng mỉm cười, vui vẻ nói. Tuy đó là một nụ cười tàn nhẫn, nhưng trước khi bảo vật xuất hiện, tìm chút chuyện vui cũng khá tốt.
Tô Minh lại chẳng thèm để ý đến Cố Mãng.
Hoàn toàn lơ đẹp.
Mà lại nhìn về phía Hương Tuyết tiên tử và Diêu Thanh Quân, nghiêm túc nói: "Hai người chắc hẳn không phải là đệ tử của học viện Tiên Lạc, dù gì cũng không mặc đồng phục, nên cả hai có thể tránh qua một bên không? Tôi có thù với học viện Tiên Lạc, vừa hay gặp phải nên định giết chết bọn họ thu lãi trước. Hai người đứng gần quá sẽ dính máu đó".
Chương 589: Cố Mãng chết!
Dù là Diêu Thanh Quân hay Hương Tuyết tiên tử cũng đều sửng sốt, sau đó phì cười.
Hiển nhiên, cả hai cho rằng câu đó của Tô Minh là lời nói thiếu hiểu biết.
Nhưng dù vậy, hai người vẫn thấy khá thú vị, đứng sát ra rìa, ừ thì phối hợp với sự thiếu hiểu biết của Tô Minh vậy.
"Anh Cố này, tôi và Hương Tuyết tiên tử đều là người thích sạch sẽ, nên rất sợ quần áo mình dính đầy máu tươi. Chúng tôi đứng sang bên, chắc cũng được chứ nhỉ?", Diêu Thanh Quân lại liếc Cố Mãng, cười tươi.
"Đương nhiên rồi", sắc mặc Cố Mãng rất khó coi. Tô Minh xuất hiện khiến bầu không khí nghiêm túc tranh giành bảo vật biến thành trò cười. Tuy tên hề là Tô Minh, nhưng hắn ta không thích điều này. Cố Mãng nhìn biển người đằng trước đằng sau đường ranh giới, dù là đệ tử học viện Tiên Lạc hay các thiên tài trẻ tuổi của thế lực khác thì đều đang nín cười. Thế còn ra cái gì nữa!
Cố Mãng là một kẻ ít khi nói cười cuồng tu luyện, còn tàn nhẫn khát máu giết người như ma.
"Nhóc con, mày...", Cỗ Mãng ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt tràn ngập sát khí, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên...
Ầm...
Tô Minh đã đấm ra một quyền.
Tùy tiện sử dụng quy vu trần ai.
Sau khi một quyền ấy bay ra, lại lập tức xoay tròn, chân khí hóa thành mũi nhọn chia làm sáu, bảy dòng khí, phóng thẳng về phía đám đệ tử ngoại môn học viện Tiên Lạc đang cười giễu cợt kia.
"...", sắc mặt Cố Mãng chợt thay đổi hẳn!
Không nói nên lời.
Bởi vì, cái khí thế đầy rẫy mùi vị của cái chết kia quá nồng!
Cố Mãng thậm chí còn không có gan và cơ hội để chống cự.
Hắn ta trơ mắt nhìn một quyền quy vu trần ai kia đấm thẳng vào người mình.
Sau đó, mọi thứ chợt chìm vào bóng tối. Hắn ta lập tức chết ngay tại chỗ.
Mà sáu, bảy tên đệ tử ngoại môn của học viện Tiên Lạc cũng bị đâm xuyên họng... Chết tươi!
Máu tươi bắn ra từ trong cổ họng phun đầy người và cả không gian xung quanh.
Hiện trường lập tức tràn ngập mùi máu tanh.
Chắc cả quá trình diễn ra cũng chưa đến một giây.
Mà ở đây, ngoài Tư Sùng Tuấn ra thì lại chẳng còn ai là đệ tử học viện Tiên Lạc nữa, vì tất cả đều đã chết!
Từng gương mặt khinh bỉ, cười cợt xung quanh chợt đọng lại.
Yên tĩnh như chết.
Thiên Hương tiên tử và Diêu Thanh Quân như nghẹt thở, sợ run người.
Cả hai là người cảm nhận được rõ ràng nhất.
Ban nãy, một quyền khi chàng thanh niên khoảng 20 tuổi kia đấm ra giết chết Cố Mãng đáng sợ cỡ nào chứ? Quả thật là không thể nào diễn tả nổi!
"Hình như chỉ riêng sức mạnh đã... đã... đã đạt tới gần 400 triệu kg?", máu huyết cả người Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử như đảo ngược, đông cứng lại.
Gần 400 triệu kg... điều này... quả thật không tài nào diễn tả nổi.
Phải biết rằng, dù là cao thủ cảnh giới Thiên Diễn mà hai người biết như tầng chín, tối đa cũng chỉ có tầm 400 đến 500 triệu kg thôi.
Chỉ một quyền kia của Tô Minh đã đủ để giết cả hai ba mươi lần rồi.
Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử sợ đến nỗi suýt đứng không vững.
"Ông có thể quay về học viện Tiên Lạc, tiện thể nhắn cho bọn họ rằng sắp tới, Tô Minh tôi sẽ đến cửa viếng thăm", trong bầu không khí tĩnh lặng, Tô Minh quay đầu nhìn Tư Sùng Tuấn, lạnh lùng nói.
Anh nói xong bèn nhấc chân bước lên đại đạo Vụ Ẩn dưới hàng chục ngàn đôi mắt kinh ngạc và hoảng sợ.
Nhưng Tô Minh chưa đi được mấy bước thì...
Ầm...
Chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.
Cùng với đó là ánh sáng vàng chói mắt.
Đằng xa, Chí Bảo kia đã ra đời.
Ngay lúc này.
Tô Minh lắc mình một cái, sau đó, chưa tới 0.01 giây thì anh đã quay về chỗ cũ.
Y như dịch chuyển tức thời.
Vả lại, trong tay anh còn nắm một cây búa màu vàng.
Cây búa kia giống như đang giãy giụa, nhưng lại bị Tô Minh nắm chặt.
Hơn nữa, bởi vì giãy giụa nên khí thế của nó điên cuồng đánh thẳng vào người Tô Minh. Khí thế ấy hết sức đáng sợ, còn tràn đầy khí tức thái cổ.
Đám đông đằng xa chỉ cảm nhận được một chút khí thế ấy thôi đã thấy nguy hiểm, khó thở. Bọn họ vội vàng thi triển tấm chắn chân khí để ngăn cản.
Nhưng còn Tô Minh?
Trong mắt họ, Tô Minh như không nhìn thấy khí thế của cây búa kia, mặc nó đánh thẳng vào người mình.
Mà anh còn không nhăn mày chút xíu nào.
"Vẫn... vẫn... vẫn còn là người sao?", Hương Tuyết tiên tử run rẩy lẩm bẩm. Quả thật khiến người ta phải run sợ mà! Nếu cô ta không nhìn nhầm thì cây búa màu vàng kia hẳn là Đạo Khí thượng phẩm nhỉ?
Đạo Khí thượng phẩm chưa có chủ mà nổi điên giãy giụa, tấn công thì ngay cả tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Diễn cũng không ngăn nổi.
Song Tô Minh...
"Khi nào thì trong thế hệ trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên có người như vậy thế?", Hương Tuyết tiên tử căng thẳng đến nỗi trán mướt mồ hôi.
Thoáng chốc, cây búa mà Tô Minh đang cầm đã biến mất.
"Đạo Khí thượng phẩm à? Không tồi, thích hợp để bia Huyền Diệu hấp thu. Sau khi nuốt nó, có lẽ bia Huyền Diệu sẽ trở thành Linh Bảo Hỗn Độn chân chính", Tô Minh kích động nghĩ bụng.
Vừa đến thế giới Đại Thiên đã nhận được phần quá lớn như thế rồi.
Chương 590: Tìm Diệp Mộ Cẩn
May ghê.
Có điều, giờ quan trọng nhất là Mộ Cẩn.
Tô Minh đã đến trước vách núi Vấn Thiên.
Đằng sau, đám đông hơn chục ngàn người kia lén lút đi theo, có lẽ là tò mò. Tô Minh cũng không quan tâm, chỉ cần đừng làm phiền anh là được.
Tô Minh đứng bên cạnh vách núi.
Vách núi này cực kỳ dốc, gần như là dốc thẳng đứng xuống.
Nó còn vô cùng sâu, từ trên nhìn xuống, dù với đôi mắt và thần hồn mạnh một cách biến thái của Tô Minh cũng chỉ quan sát được mấy trăm mét. Xuống nữa thì là lớp sương mù dày đặc với đủ mọi màu sắc.
Ngoài ra, còn có từng luồng khí lạnh mang khí tức thái cổ và mùi máu tanh bốc lên dọc theo vách núi.
Thậm chí, nếu lắng tai nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết khiến người ta sởn tóc gáy từ dưới vách núi vọng lại.
"Hình như sương mù ở dưới vách núi rất độc", Tô Minh đánh giá: "Vách núi Vấn Thiên quả thật tiếng gần đồn xa".
Sau đó, anh nhún một cái, nhảy thẳng xuống!
Đám đông lén lút đi theo đằng xa lập tức hóa đá.
Á đù!
Trời đất ơi!
Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?
Tên yêu nghiệt biến thái khoảng 20 tuổi, chợt xuất hiện không rõ lai lịch kia vậy mà... vậy mà... lại nhảy xuống vách núi Vấn Thiên?
Muốn chết cũng không cần làm vậy chứ!
Điều này...
Chỉ vừa khiến người đời chấn động, thế mà lại chợt lụi tắt như một ngôi sao băng?
Y như đang nằm mơ vậy.
Bỗng, có người run giọng nói: "Có vẻ cậu ta là người trong lòng của Diệp Mộ Cẩn thì phải? Cậu ta nhảy xuống vách núi, lẽ nào... là vì đi tìm cô ta? Chẳng phải Diệp Mộ Cẩn đã bị ép nhảy xuống vách núi Vấn Thiên sao?"
...
Tô Minh đang không ngừng rơi xuống.
Anh không đẩy nhanh hay giảm tốc độ, mà chỉ mặc cho mình rơi tự do.
Bên tai là tiếng gió núi rít gào, càng rơi xuống thì nhiệt độ càng giảm. Hơn nữa, còn có thể thấy được sương mù xung quanh càng trở nên đậm đặc hơn, như hóa thành chất lỏng. Chúng như có linh hồn, bám lấy, rồi điên cuồng thấm vào người anh. Thế nhưng, Tô Minh đều mặc kệ. Có kho tàng huyết mạch nên chất độc chẳng đáng là gì với anh.
Cùng lúc đó.
Dưới đáy vách núi Vấn Thiên.
Một con yêu thú khổng lồ dài hơn chục ngàn mét đang nằm ở đó.
Trông nó cực kỳ kinh khủng.
Cơ thể tựa như ma quỷ.
Đầu như rồng.
Vuốt như Kỳ Lân.
Bốn chân của nó bị bốn sợi dây xích đen thui, bên trên lóe lên chú thuật đại đạo cấm kỵ có từ xa xưa khóa lại, trông rất đáng sợ. Phải biết rằng, cả thế giới Đại Thiên truyền lại đến nay chỉ có 10 chú thuật đại đạo cấm kỵ. Mà trên bốn sợi dây xích ấy lại là một loại chú thuật. Điều này đúng là hết sức khó tin.
Con quái vật khổng lồ kia nằm ở đó, bởi vì cơ thể quá cồng kềnh nên có vẻ khó đứng lên. Nhưng, mỗi khi nó hít thở thì giống như đại đạo đang gầm thét, Tử Tiêu Thần Lôi đang bơi lội trên bầu trời, cực kỳ đáng sợ!
Khí thế quanh người nó hết sức khủng bố, trong vô tình đã đè nén toàn bộ không gian cả mấy chục ngàn mét xung quanh biến thành hư không.
Con quái vật khổng lồ kia híp mắt, trông như đang lim dim.
Trước mặt nó có một lá sen màu tím, một cô gái thanh lịch nhã nhặn đang mê man bên trên. Lá sen tỏa ra dòng khí màu tím, chậm rãi chảy vào trong người cô gái.
Nếu Tô Minh có mặt ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc thốt lên: Mộ Cẩn!
Ở bên cạnh, còn có 3 con yêu thú và một cô gái loài người.
3 con yêu thú kia cũng rất bự, tuy nhỏ hơn con quái vật đang nằm ở đằng kia, nhưng chúng cũng dài hơn ngàn mét.
Vả lại, 3 con yêu thú này đều có huyết mạch không đơn giản.
Con đầu tiên là trâu có cái đầu rất lớn, cơ thể không bự lắm, lại có sừng màu vàng, mình màu xanh. Cả người bao phủ bởi dòng khí sắc lạnh chia làm hai màu đen trắng. Mỗi khi nó hít thở thì lại tản ra quy luật của đạo.
Con trâu này chính là trâu Âm Dương Thiên Tù.
Là một trong số những di tộc Hoàng Thần đứng đầu tung hoàng ngang dọc ở thời đại viễn cổ.
Con thứ hai là chim tước, cả người với chín màu sắc, mỗi một cọng lông vũ đều như một kiện Đạo Khí, phập phồng ngọn lửa kỳ lạ, bao phủ cơ thể.
Con chim tước này là Chu Tước Cửu Diễm - một chủng biến dị của tộc Chu Tước.
Con còn lại là hổ, cơ thể cực kỳ khổng lồ và cũng lớn nhất trong 3 con yêu thú. Cả người nó đỏ như máu, trên đầu có chữ "hoang", sau lưng mọc hai cái cánh, khí thể ẩn sâu bên trong, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.
Con hổ này tên là hổ Huyết Vu.
Nghe đồn, hổ Huyết Vu mang trong mình dòng máu của tộc Vu trong truyền thuyết.
Ngoài 3 con yếu thì đó ra thì còn có một cô gái. Cô gái ấy mặc đồ trắng với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tựa như Quảng Hàn tiên tử. Đặc biệt là cặp mắt kia, như đựng cả dải ngân hà và biển rộng, vừa lóng lánh lại thâm thúy như hồ nước mùa thu.
Cô gái ấy mang đậm khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo.
Dáng người thướt tha, mặt mày cong cong, đi giày ngọc, mỗi một động tác đều toát lên vẻ đẹp tuyệt trần thoát tục, kiêu căng ngạo mạn.
Cô ta đang hấp thu khí tức xung quanh. Linh khí dưới đáy vách núi Vấn Thiên khá là đậm đặc, nếu tu luyện thì quả thật là làm chơi ăn thật.
Có điều lúc này, cô ta lại mở mắt ra, ngừng tu luyện.
Rồi khẽ cau mày.
"Lại có người nhảy xuống?", cô gái lạnh lùng nói với vẻ hơi bất lực.