Dường như công chúa nhỏ Cổ Kim không mong Tô Minh chết. Trong lòng cô ta dấy lên cảm giác khó nói.
Tô Minh không hề lên tiếng.
“Đều trách tôi!”, Quý Thanh Hoà cắn chặt răng, sau đó nói như sắp khóc.
“Nhưng… Tôi từ xưa đến nay chưa từng khâm phục ai bao giờ, hai người lại ngoại lệ. Hai người thật cừ! Cũng to gan thật”, mắt Cổ Kim sáng lên, có chút phấn khích.
Cô ta vốn là người mạnh dạn, cũng rất thích người như thế. Trước đó Tô Minh và Quý Thanh Hoà gây gổ với Trần Thanh Minh, thoạt nhìn là tự tìm cái chết nhưng chính ra lại vô cùng cứng rắn.
Cuối cùng thì cuộc thi của từng nhóm cũng kết thúc, kết quả cũng không có gì đáng nói.
Mất bốn đến năm tiếng, chất lượng kém đến nỗi, lúc đối mặt với 300 trận quái dị thì chắc đều chết thảm.
Lúc cuộc thi diễn ra, số người đông nghịt, lúc đó mới cảm nhận được thành tích của Vu Khung và Tống Kình Thương khủng khiếp đến mức nào.
Đúng là không phải con người… Đặc biệt là Vu Khung.
Cuối cùng, thời gian dần trôi, cuộc thi cũng diễn ra đến ngày thứ tư…
“Nhóm 18 và cũng là nhóm cuối cùng tham dự kỳ sát hạch của khóa này! Bắt đầu!”, Trương Thiên Nhẫn hét lên.
Tiếng hét này vang lên khiến cho nhiều người có mặt ở đây đều cảm thấy sốt sắng đến ngạt thở.
Màn biểu diễn đặc sắc sắp đến rồi.
Tô Minh và Cổ Kim đều lên võ đài.
“Tô Minh! Tôi tin anh! Cứ cố hết sức là được”, Quý Thanh Hoà nghiêm túc nói.
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở cầu Linh Võ!”, Cổ Kim lớn tiếng hô lên. Lời nói vừa dứt thì cô ta đã hóa thành một điểm sáng rồi đi về phía cầu Linh Võ.
Ở trên không trung…
“Tôi muốn nhìn xem thực lực và thiên phú võ đạo của anh có xứng ngang với sự hống hách và ngu dốt của anh không?”, Lâm Thanh Loan lẩm bẩm, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Mặc dù cô ta cũng cảm thấy Trần Thanh Minh nhận đệ tử trước là có chút không hợp với quy tắc nhưng Tô Minh dám đánh cược với Trần Thanh Minh mà suýt nữa làm cô ta cười sặc.
Tô Minh cũng đã ra tay…
Dưới vô số ánh nhìn, ngay cả Trương Thiên Nhẫn cũng nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Một giây sau, Tô Minh đi lên cầu Linh Võ.
Đầu tiên là đối mặt với 3000 bậc thang.
Long uy lập tức xuất hiện.
Lập tức trấn áp trọng lực.
Hiệu quả cũng khá tốt, tương đương với việc Vu Khung dùng đao ý trấn áp trọng lực.
Lúc trọng lực của 3000 bậc thang biến mất thì Tô Minh di chuyển qua 3000 bậc thang đó.
Chớp mắt một cái…
3 giây…
Chỉ mất ba giây mà không hơn không kém.
Cùng lúc có thể trấn áp trọng lực của 3000 bậc thang, Vu Khung mất 5 giây còn Tô Minh mất 3 giây. Bởi vì, mặc dù thân pháp của Vu Khung nhanh nhưng không nắm được quy luật không gian.
Tô Minh dùng đến quy luật không gian, khoảng cách giữa hai người lập tức xuất hiện….
“Chuyện này…”, đến Trần Thanh Minh cũng biến đổi sắc mặt.
Bà ta không dám tin.
Nụ cười trên mặt Vu Khung cũng biến mất.
Còn đám người ở học viện Linh Võ cũng như hóa đá, dường như không còn ai sống sót.
“Không vội! Chỉ mới là mục đầu tiên thôi, phía sau vẫn còn ba mục nữa. Hắn ta không thể nào vượt qua được thành tích của cậu ở ba mục sau đâu”, Trần Thanh Minh hít một hơi thật sâu, nói.
Vu Khung gật đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, mục đầu tiên cũng như món khai vị mà thôi.
Thành tích của mục thứ nhất nhanh hơn 2 giây cũng vậy mà chậm hơn 2 giây cũng thế. Trên thực tế, cách biệt 2 giây mà đặt trên bảng tổng thành tích thì cũng chẳng đáng là bao.
Tô Minh đi đến 300 quái trận.
Về lý mà nói thì 300 quái trận này phải là rất khó với Tô Minh mới đúng. Bởi vì anh không có đao tâm như gương hoặc kiếm tâm như gương, vì vậy không thể nhìn một cái là có thể nhìn ra khe hở của 300 quái trận này nằm ở đâu. Tô Minh cũng không thể làm được như Vu Khung là chớp mắt một cái là đã nhanh chóng đi qua được 300 quái trận đó. Tô Minh muốn vượt qua được thì phải giống như đám Quý Thanh Hoà và Tống Kình Thương là cần phá nát từng mắt trận đến khi nào phá hết 300 quái trận thì mới có thể đi ra. Tất nhiên, làm như vậy sẽ rất mất thời gian và sẽ không nhanh được như Vu Khung.
Nhưng đối với Tô Minh mà nói, có nhiều thứ lại không nói theo lẽ thông thường được.
Ví dụ như 300 quái trận trước mặt, kể cả Tô Minh không có đao tâm như gương hoặc kiếm tâm như gương thì anh vẫn có thể nhìn ra khe hở chồng chéo và điểm yếu của 300 quái trận này nằm ở đâu. Thậm chí anh còn nhìn rõ hơn cả Vu Khung.
Lý do là gì?
Bởi vì sức mạnh thần hồn của Tô Minh đã vượt qua người thường.
Đối với tu giả võ đạo mà nói, chỉ dùng thị lực là không đủ. Cuối cùng, muốn nhìn rõ một vật thì phải đấu thần hồn, còn mạnh hơn cả thị lực.
Nói ra cũng phải cảm ơn thiên nữ Tạo Hóa.
Thiên nữ Tạo Hóa vẫn luôn ở trong thần hồn của Tô Minh mà không đi thăm dò thậm chí làm hại anh. Điểm này Tô Minh hoàn toàn yên tâm. Nói khó nghe một chút thì thiên nữ Tạo Hóa muốn hại chết hoặc lấy được thứ gì từ trên người mình thì liệu có cần phải đợi đến hôm nay không? Lúc mới đầu gặp cô ta, cô ta tùy ý ra tay thì chẳng phải mình sẽ chết chắc rồi sao?
Tất nhiên, nếu như thật sự đứng trước ranh giới sinh tử thì kho tàng huyết mạch của mình có bảo vệ mình hay không thì Tô Minh cũng không dám chắc.
Hiện giờ thiên nữ Tạo Hóa đang ở trạng thái thần hồn, mặc dù chỉ là một điểm nhưng vẫn là một gợi ý lớn cho thần hồn của Tô Minh.
Lúc Tô Minh không sao thì anh liền quan sát thần hồn của thiên nữ Tạo Hóa, quan sát kết cấu và sự sắp xếp cũng như phương thức di chuyển, sau đó anh sẽ mô phỏng, học tập và tìm linh cảm để khám phá ra.
Không bao lâu sau, Tô Minh cũng miễn cưỡng có được một số phương pháp để tập luyện và củng cố thần hồn của mình.
Thời gian gần đây, thần hồn của mình cũng tăng lên không ít.
Ngoài ra là tư chất của Tô Minh. Anh vốn có thần hồn rất mạnh, ít nhất cũng mạnh hơn những tu giả võ đạo cùng cảnh giới. Có lẽ là ba bốn năm trước, trải qua nhiều trận sinh tử hoặc có thể là do kho tàng huyết mạch mang lại.
“Bụp…”, thân hình Tô Minh khẽ di chuyển trong 300 quái trận.
Cú di chuyển này khiến mọi người có mặt ở đây đều run rẩy.
Có không ít tu giả võ đạo đều sợ đến nỗi ôm chặt đầu.
Rốt cuộc họ nhìn thấy cái gì thế này?
Sao có thể thế được?
Chương 342: Thực lực của Tô Minh
"Không thể nào!", con ngươi của Vu Khung như muốn rớt ra ngoài, luống cuống, mặt mày dữ tợn khẽ gầm lên.
Cảm xúc phập phồng lên xuống.
Tô Minh thế mà có thể tìm thấy lỗ hổng của 300 trận pháp để vượt qua như mình?
Của Tô Minh không phải là Đao tâm như gương, mà là Kiếm tâm như gương... Tại sao lại thế được?
Tốc độ Tô Minh rất nhanh, dù gì anh cũng thấy được lỗ hổng và điểm yếu của 300 trận pháp, còn có quy luật không gian thêm vào, đương nhiên sẽ nhanh hơn rồi.
30 giây sau.
Anh đã vượt qua 300 trận pháp quỷ dị.
Một thành tích hết sức chấn động.
Phải biết rằng, biến thái như Vu Khung cũng mất 1 phút 30 giây.
"Khốn kiếp!", ngay cả một người bình tĩnh trưởng thành như Trần Thanh Minh mà cũng có hơi mất bình tĩnh.
Đôi mắt của bà ta lập lòe dao động.
Hiện lên vẻ kinh ngạc, kiêng kỵ và có chút hối hận.
Nếu nghe kỹ thì có thể thấy tiếng hít thở của Trần Thanh Minh cũng hơi nặng nề, bà ta đang cố gắng kiềm chế nỗi lòng của mình. Nhưng đáng tiếc là cũng chẳng có ích gì.
"Cô Trần, phải làm gì bây giờ?", Vu Khung không nhịn được mở miệng hỏi.
"Hoảng cái gì? Còn có 2 vòng nữa! Đặc biệt là vòng cuối, nó mới là vòng quyết định. Cho dù 3 vòng trước đó kém hơn Tô Minh một chút, nhưng cũng có thể dễ dàng bù lại ở vòng 4. Vì nó mới là vòng tốn thời gian nhất", Trần Thanh Minh lạnh lùng nói.
Như đang an ủi Vu Khung, cũng như an ủi mình.
"Chưa biết chừng anh ta có thể sáng tạo kỳ tích thật thì sao", đôi mắt xinh đẹp của Quý Thanh Hòa sáng ngời, trong suối như thủy tinh, sáng lấp lánh, dáng người uyển chuyển khẽ run, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Tô Minh bước tới vòng 30 con rối.
"Vòng này, chắc hẳn sẽ không thể nào vượt qua nhanh thế được! Nó cần một thực lực nhất định!", Vu Khung hít sâu một hơi, gằn từng chữ một.
30 con rối kia, mỗi một con đều có thể sánh bằng một tu giả võ đạo có cảnh giới Vạn Pháp hậu kỳ.
Càng chưa nói tới việc chúng có thể tổ hợp lại với nhau.
Vì chúng có cùng nguồn gốc.
Tô Minh chỉ là bán bộ Hóa Thần mà thôi.
Cho dù sức chiến đấu thực tế của Tô Minh có bỏ xa cảnh giới, vì rốt cuộc anh cũng đánh thắng được con thú mang trong mình huyết mạch thần thú thái cổ của Cổ Kim. Nhưng suy cho cùng, chiến đấu vượt cấp cũng có giới hạn.
Theo Vu Khung, giới hạn của Tô Minh đấu với Động Hư hậu kỳ là cao lắm rồi!
Chắc chắn không thể cao hơn nữa.
Thực tế, chỉ là bán bộ Hóa Thần mà lại có được sức chiến đấu của Động Hư hậu kỳ đã hết sức khó tin. Nó vượt cả mấy chục cái cảnh giới nhỏ đó!
Cũng không thể cao tới mức so được với bán bộ Thông Thiên hay Thông Thiên đúng không nào?
Nếu không thì sự phân chia cảnh giới còn có ý nghĩa gì nữa?
"Chỉ cần sức chiến đấu thực tế của anh không đạt tới bán bộ Thông Thiên hay cao hơn, thì 30 con rối kia cũng đủ để khiến anh mất một khoảng thời gian mới qua được", Vu Khung cười, thở phào một hơi.
"Đáng tiếc cảnh giới của cậu Tô quá thấp, lại còn nhỏ, không thì...", Ngô Lập Tàng thở dài, cảm xúc kích động nãy giờ chợt bình tĩnh lại.
Mà đúng lúc này.
Tô Minh chợt hành động.
Anh vẫn sử dụng quy luật không gian để dịch chuyển.
Còn 30 con rối hừng hực sát khí đang xông tới, Tô Minh lại như không nhìn thấy chúng?
Cảnh ấy khiến cho vô số người trên quảng trường Linh Võ ngẩn người, hoàn toàn không hiểu Tô Minh đang làm gì.
Lẽ nào Tô Minh định dùng tốc độ đáng sợ kia để vượt qua không gian 30 con rối ư?
Điều đó là không có khả năng!
Tuyệt đối không được!
Anh có nhanh, nhưng 30 con rối kia không chết, không nát thì sẽ không được coi như thông qua không gian 30 con rối này. Đây là quy tắc.
Thế nên, tốc độ trong vòng này chỉ là phụ, chủ yếu vẫn dựa vào sức chiến đấu, lực công kích càng mạnh, con rối chết càng nhanh thì anh càng nhanh qua vòng.
Đó cũng là lý do tại sao Vu Khung với sự am hiểu về Đao đạo, đao ý mới có thành tích kinh người như thế.
Tô Minh hoàn toàn tìm lộn cách!
"Hừ", Trần Thanh Minh hừ một tiếng, mọi kiêng kỵ, kinh ngạc, lo âu đều biến mất sạch sẽ. Quả nhiên rác rưởi chính là rác rưởi, 2 vòng trước có kinh người đến mấy cũng chỉ là nhất thời.
Trên không.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Loan lộ ra vẻ đáng tiếc.
Cô ta lại muốn nhìn thấy Tô Minh tiếp tục sáng tạo nên kỷ lục mới, đơn giản thế thôi, nhưng đáng tiếc...
Chỉ trong giây lát.
Bóng người Tô Minh chớp nhoáng, 30 con rối kia đã sắp đến gần anh.
Rất gần.
"Không xong!", Quý Thanh Hòa sốt ruột nói.
30 con rối kia đến gần như thế, Tô Minh có muốn đánh trả thì cũng không còn kịp rồi.
Chúng được làm từ kim loại đặc biệt, độ cứng cực kỳ kinh khủng, còn giỏi về cận chiến.
Sau khi bị chúng đến gần thì chúng sẽ đáng sợ hơn rất nhiều.
"Trách tôi, tôi nên giải thích rõ những con rối ấy với Tô Minh", Quý Thanh Hòa gần như bật khóc, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng, cắn chặt đôi môi, áy náy nói.
Nếu như mình nói với Tô Minh trước thì anh sẽ không biết gì mà chọn dùng tốc độ, thân pháp uyển chuyển thông qua vòng 30 con rối này.
Chương 343: Từ Địa Ngục lại tới Thiên Đường!
"Lần này không phải chuyện anh ta có phá được kỷ lục của tôi hay không, mà là anh ta có thể sống sót dưới tay 30 con rối kia không!", Vu Khung ngẩng đầu, mặt mày lộ rõ sự khinh bỉ và tàn nhẫn.
"Đáng đời thôi, ngu ngục thì lãnh đủ", Trần Thanh Minh lại khôi phục vẻ mặt khinh khỉnh, kiêu ngạo như ngày thường của mình.
Cùng lúc đó.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
30 con rối kia đã xông tới trước mặt Tô Minh, rồi đồng loạt ra tay.
"Vèo vèo vèo vèo..."
Từng tiếng gió rít từ bốn phương tám hướng ập đến.
Phối hợp cực kỳ ăn ý khiến lòng người run sợ.
Ngăn cản hết mọi hướng đi của Tô Minh.
Còn Tô Minh, từ đầu đến giờ anh giống như là cố ý tìm chết, không chút chống trả! Hay phản công!
"Đừng mà!", Quý Thanh Hòa hét lên, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Ngô Lập Tàng run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Ông ta biết, Tô Minh tiêu rồi, chắc chắn sẽ chết.
Còn những người khác thì trợn to mắt, nhìn không chớp mắt.
Trong tích tắc ấy.
Ầm ầm ầm...
Cũng không có kỳ tích xảy ra, từng đòn tấn công của 30 con rối xông thẳng tới Tô Minh!
Trông rõ mồn một!
Vu Khung sắp cười phá lên.
Nhưng tiếng cười còn chưa vang lên.
Bỗng nhiên.
Cả người hắn ta cứng lại như hóa đá!
Hắn ta nhìn thấy gì?
Mọi người có mặt ở đây đang nhìn thấy gì?
Tô... Tô... Tô Minh bị vô số đòn tấn công hết sức kinh khủng của 30 con rối đồng loạt đánh trúng.
Nhưng mà, Tô Minh cũng chưa có chết hay hóa thành một đống thịt vụn, mà ngay cả một vết thương hay vết máu cũng không có!
Sau khi những đòn tấn công ấy đánh trúng Tô Minh, cơ thể anh không những chẳng mảy may nhúc nhích, mà tốc độ cũng không giảm xuống.
Giống như là muỗi cắn.
Sao... Sao lại thế được?
Trái lại, sau khi từng đòn tấn công ấy đánh lên người Tô Minh, những con rối kia, cũng là người phát ra công kích lại bay ngược ra ngoài, trên đường chợt hóa thành một đống sắt vụn.
Gần như chỉ trong giây lát, 30 con rối kia đã hoàn toàn vỡ vụn.
"Thật là yếu đến đáng thương", Tô Minh lẩm bẩm.
Tất nhiên là anh biết muốn vượt qua vòng này thì phải đánh nát 30 con rối kia.
Nhưng anh chủ động ra tay sẽ rất chậm, chẳng bằng để chúng tự mình đưa tới cửa chịu chết!
Thế nên, anh mới làm lơ 30 con rối đó, chỉ lắc mình dịch chuyển tiếp tục chạy về phía trước.
Hiệu quả khá là khả quan.
Giống như suy đoán của mình, anh chẳng cần tốn thời gian dây dưa với chúng, 30 con rối kia đã tự mình nát ra bã.
Đương nhiên, muốn được như thế thì phải có cơ thể cứng rắn!
Cứng rắn đến độ biến thái.
Bản thân Tô Minh có kho tàng huyết mạnh, nên cường độ cơ thể hết sức kinh người! Vả lại anh còn luyện hóa thần huyết khiến cường độ cơ thể tăng lên gấp đôi. Bởi thế, cơ thể anh lại càng ở một mức độ đáng sợ hơn.
Sau khi luyện hóa dung hợp Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, cơ thể anh đã mạnh một cách biến thái.
Anh chỉ đứng im mặc bán bộ Thông Thiên hay tu giả Thông Thiên đánh thì cũng sẽ không bị thương.
Lần này, anh cũng chưa biến ra bóng Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bao phủ trên đầu. Nếu không, cơ thể anh sẽ còn mạnh hơn gấp mấy lần, mức độ biến thái cỡ đó chính anh còn cảm thấy mình ức hiếp người khác nữa là.
Vì vậy, đòn tấn công của 30 con rối kia đã là gì? Nó còn chẳng đáng một đồng!
Chỉ chốc lát.
Tô Minh đã vượt qua vòng 30 con rối.
Không ngờ chỉ mất có 20 giây!
Trái lại, còn nhanh hơn cả vòng 300 trận pháp!
Phải biết rằng, Vu Khung mất khoảng 4 phút mới vượt qua vòng 30 con rối này đó!
Trên quảng trường Linh Võ, có một số người bởi vì quá kích động mà ngất xỉu tại chỗ.
Vu Khung run bần bật, ngơ ngác lắc đầu.
Hắn ta sợ thật rồi!
Trần Thanh Minh cũng chẳng kém là bao, mặt mày bà ta trắng bệch, mấp máy môi, lẩm bẩm điều gì đó.
Trên không, Lâm Thanh Loan và mấy chục đệ tự nội môn đều im lặng, giờ câu gì cũng không thể kể hết sự chấn động trong lòng họ vào lúc này!
"Học viện Linh Võ sắp nghênh đón thời kỳ huy hoàng của mình rồi sao? Có tên đó, có lẽ học viện chúng ta sẽ lại xuất hiện thêm một kiếm tiên", Trương Thiên Nhẫn thì thào, đôi mắt già nua càng ngày càng sáng.
Tô Minh bước vào vòng không gian kiếm ý.
Mọi người biết, trong không gian này, Tô Minh sẽ lại lập nên một kỷ lục mới mà với anh nó cũng không khó.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Muốn thông qua vòng này, chỉ cần ngăn cản được đòn tấn công của 3 luồng kiếm ý kia là được.
Và Tô Minh cũng có thực lực ấy.
Thậm chí còn có người đoán, Tô Minh không cần ra tay mà cứ dựa vào cường độ cơ thể như trong vòng 30 con rối, cũng đủ chống trọi được đòn tấn công của 3 luồng kiếm ý kia.
Hơn nữa, với tốc độ của thân pháp sử dụng quy luật không gian quỷ dị khó lường kia, chưa biết chừng Tô Minh sẽ vượt qua được vòng 4 này một cách hết sức nhanh chóng.
Vu Khung hoàn toàn tuyệt vọng!
Theo như cá cược giữa Tô Minh và hắn ta thì mình chắc chắn sẽ chết!
Trần Thanh Minh cũng chẳng khá hơn, bà ta phải quỳ xuống xin lỗi Tô Minh!
Ngay khi mọi người trên quảng trường đang chuẩn bị hoan hô.
Tính nghênh đón kỳ tích đến.
Thì chẳng ai ngờ rằng...
Sau khi Tô Minh tiến vào vòng 3 luồng kiếm ý, cũng... Cũng không có rời đi hay nhúc nhích gì.
Mà... Mà... Mà là khoanh chân ngồi xuống.
Anh định tìm hiểu 3 luồng kiếm ý kia?
Đù!
Bịch bịch bịch... Nhiều tu giả võ đạo đều bị anh dọa sốc đến co giật ngất xỉu.
Vu Khung và Trần Thanh Minh thì lại ngẩng phắt đầu lên, mừng rỡ như điên!
Quả thật như từ Địa Ngục lại đến Thiên đường!
Hoàn toàn không cách nào có thể hình dung được cảm xúc lên xuống phập phồng của họ ngay lúc này.
Ha ha ha ha...
Gặp nhiều người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo như Tô Minh!
Chương 344: Tam cửu hoa khai
Đúng, Tô Minh anh ngàn năm khó gặp.
Là yêu nghiệt tuyệt thế vô song.
Bản thân Vu Khung cũng phải thừa nhận mình không thể so sánh với Tô Minh, thua xa không bằng.
Nhưng cho dù như vậy, ngạo mạn đến mức muốn lĩnh ngộ được ba đạo kiếm ý, trước không nói đến việc anh có thể lĩnh ngộ được hay không, cho dù có thể thực sự lĩnh ngộ cũng cần phải có thời gian!
Ít thì cũng phải 8-10 tiếng.
Nhiều cũng phải mất 3-5 ngày.
Anh làm sao có thể phá vỡ tổng kỷ lục vượt qua cầu Linh Võ trong vòng hơn 53 phút đây?
Có chết cũng không thể!
Não bộ có vấn đề à?
“Cái này…”, Trương Thiên Nhẫn sốt ruột: “Cho dù cậu lĩnh ngộ được ba đạo kiếm ý, nhưng thành tích chung của cậu không bằng Vu Khung, theo như đánh cuộc, cậu sẽ chết đó! Người chết rồi, những thứ khác còn quan trọng sao?”
“Tin tưởng anh ta, tin anh ta, tin anh ta…”, Quý Thanh Hòa lo lắng tới đầu đầy mồ hôi, cũng không biết phải làm sao mới phải, trong khi cơ thể xinh đẹp run rẩy vẫn không ngừng nói với chính mình.
Cô ta đang cầu nguyện.
Hiện trường càng trở nên vắng lặng!!!
Tĩnh mịch như rơi vào đêm tối.
Lúc này.
Nơi sâu trong học viện Linh Võ.
Bên trong một vài ngôi nhà tranh cũ kỹ, dột nát.
Vài ông lão già nua, cả người như đã bị bào mòn đến cùng cực theo năm tháng đều thoát khỏi trạng thái tĩnh tu, chậm rãi mở mắt.
“Có chút thú vị”, vài ông lão này không hẹn mà đều mỉm cười, là nụ cười tán thưởng xen lẫn chút mong đợi.
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút.
Rất nhanh đã qua 30 phút.
Rất nhiều người trên sân Linh Võ đều khẩn trương muốn chết!
Mắt thấy thời gian cứ lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút...
Đều sắp gần 53 phút rồi!
“Đừng lĩnh ngộ ba đạo kiếm ý nữa!!! Sắp thua rồi!”, Ngô Lập Tàng lo lắng muốn ói ra máu.
Thua, cũng không hề đáng tiếc.
Điều đáng tiếc là cách thua cuộc tự dâng tới cửa này.
“Thời gian lại trôi qua nhanh hơn một chút rồi”, Vu Khung đang cầu nguyện, điên cuồng cầu nguyện, hồi hộp khó tả.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
40 phút.
41 phút.
42 phút.
Rất nhanh đã 50 phút.
Mà Tô Minh phía trước, tổng cộng dùng 53 giây.
Cũng chính là, hiện tại tổng cộng đã dùng mất 50 phút 53 giây rồi.
Mà Vu Khung mất 53 phút 34 giây để đi qua cầu Linh Võ.
Không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Tô Minh còn thừa lại không tới 3 phút, sẽ thua mất!!!
Bầu không khí tại hiện trường đã căng thẳng đến mức vỡ òa.
Rất nhiều người ngay cả hô hấp cũng mãnh liệt đè nén, sợ rằng tạo ra động tĩnh quá lớn sẽ làm phiền tới Tô Minh vậy.
“Nhanh rồi, nhanh rồi…”, khuôn mặt Vu Khung từ tái nhợt bắt đầu trở nên trướng đỏ.
Hắn nhìn thấy hy vọng.
Thời gian vẫn đang trôi.
Lại hai phút nữa trôi qua.
Tô Minh tổng cộng dùng 52 phút 53 giây.
“Thầy Trần, hắn sắp… sắp thua rồi”, giọng nói của Vu Khung run lên, hắn siết chặt nắm đấm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi vì kích động.
Tuy vậy.
Giọng nói của hắn vừa dứt.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên!
Tô Minh, người đang đắm chìm trong không gian của ba đạo kiếm ý lại mở mắt.
Vừa mở mắt, kiếm ý vô tận, giống như tự hình thành nên một thế giới kiếm ý, sâu xa cùng sắc bén đến cực điểm.
Trong nháy mắt, đôi mắt của anh lại khôi phục lại bình thường.
“Ba đạo kiếm ý này đúng là không đơn giản, kiếm ý của gió, mây đều liên thông rồi!”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.
Cùng lúc đó, ba đạo không gian kiếm ý đồng thời tiêu tán.
Tiêu tan? Ba đạo không gian kiếm ý đều biến mất rồi?
Cái này...
Cái này...
Điều này cho thấy Tô Minh đã lĩnh ngộ được ba đạo kiếm ý đó!
“Bùm…”
Giống như một cơn địa chấn chấn động đất trời, rung chuyển trong đầu tất cả mọi người!!!
Ngay cả sự tồn tại như phó viện trưởng, tâm trí vẫn luôn ổn định nhất cũng trực tiếp trở thành một kẻ ngốc, một kẻ ngốc ...
Trên bầu trời, mấy người Lâm Thanh Loan rơi thẳng từ trên không xuống sân Linh Võ vì chấn động dữ dội.
Vu Khung xém chút xụi người, trong đầu là một mảnh trống rỗng tuyệt vọng.
Trần Thanh Minh run rẩy, cả người như già đi mấy tuổi.
“Tô Minh, vượt qua cầu Linh Võ, tổng… tổng thời gian là tròn 53 phút”, ngay sau đó, Trương Thiên Nhẫn lớn tiếng thông báo, giọng nói tràn đầy chân khí!
Nhanh hơn 53 phút 34 giây của Vu Khung.
Kỷ lục mới.
Trần Thiên Nhẫn tiếp tục: “Tô Minh, cũng là người duy nhất lĩnh hội ba đạo kiếm ý mà thông qua không gian kiếm ý trong lịch sử của học viện Linh Võ chúng ta!!! Tổng thành tích 53 phút này của cậu ấy tương đương 53 giây!”
53 giây chính là thời gian Tô Minh sử dụng vượt qua ba ải trước đó.
Nói cách khác, Tô Minh thông qua lĩnh ngộ kiếm ý từ đó vượt qua không gian kiếm ý, tương đương với 0 giây.
Trên thực tế, kiểu lập luận 0 giây này không thể miêu tả một phần một vạn của sự rung động.
Loại lĩnh ngộ kiếm ý rồi thông qua ba đạo không gian kiếm ý tuyệt thế, nó còn cao hơn hàng chục nghìn lần so với loại thông quan dựa vào việc cứng rắn đối kháng với kiếm ý chỉ dựa vào kỹ năng cơ thể.
Căn bản không phải là cùng một cấp bậc.
Không có cách nào để so sánh.
“Đây không phải là lão phu nói, là… là vừa rồi tông chủ truyền âm nói cho lão phu biết, năm đó trước khi Linh Võ kiếm tiên rời khỏi học viện Linh Võ đã từng nói qua, lĩnh ngộ kiếm ý thông qua ba đạo không gian kiếm ý còn sớm hơn cả 0 giây”, Trần Thiên Nhẫn lại nói.
“Ha ha ha….”, Trần Thiên Nhẫn phá lên cười.
Đúng lúc này.
Tô Minh vừa rời khỏi cầu Linh Võ.
Trên cầu Linh Võ, ánh sáng chín màu thần kỳ dao động tạo thành một cây cầu vồng chín màu.
Chín luồng sấm sét thần thánh lưu chuyển, chín tiếng sét trầm bổng rung chuyển đất trời.
Không gian tràn ngập hư ảnh của chín loại thú cát tường khiến người ta phải rối mắt.
“Cái này… đây là cảnh tượng tam cửu hoa khai của cầu Linh Võ trong truyền thuyết!!!”, Trần Thiên Nhẫn phấn khích đến mức sắp mất kiểm soát rồi: "Đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử cầu Linh Võ xuất hiện cảnh tượng này, ông trời phù hộ học viện Linh Võ ta, ha ha ha ha….”
“Thần tích, thần tích, thần tích mà!”, trong sân Linh Võ, không ít tu giả võ đạo đều bắt đầu quỳ xuống bái lạy.
Tô Minh bước xuống khỏi cầu Linh Võ.
Mắt thần nhìn thẳng vào Vu Khung, Trần Thanh Minh.
“Theo như cá cược, anh bây giờ có thể chết được rồi, anh muốn tự sát, hay là tôi tiễn anh một đoạn”, Tô Minh quét mắt nhìn Vu Khung nói.
Tiếp đó anh quay sang hướng Trần Thanh Minh nói: “Quỳ xuống dập đầu với Thanh Hòa, xin lỗi đi”.
Vu Khung mặt cắt không còn giọt máu, tuyệt vọng!!!
Tuyệt vọng cùng cực ...
Hắn hồn bay phách lạc đứng ở đó, không biết phải làm thế nào, hắn cũng không muốn chết.
Không ai muốn chết cả.
“Tô Minh, tôi xin lỗi, tôi… tôi…. tôi có thể không quỳ xuống hay không, tôi thu cậu làm đồ đệ, thu nhận cậu làm đệ tử duy nhất, tôi bảo đảm, sẽ đưa cậu tới đại lục Tụng Thiên, thậm chí, cung cấp cho cậu thật nhiều tài nguyên võ đạo mà cậu không thể tưởng tượng được”, Trần Thanh Minh nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt mang theo vài phần khẩn cầu!
Bà ta nào nguyện ý quỳ xuống?
Chương 345: Lật mặt
Nếu quỳ xuống chắc chắn không chỉ là vấn đề của thể diện.
Càng là vấn đề tâm cảnh võ đạo.
“Nhận tôi làm đồ đệ? Bà còn chưa xứng, quỳ xuống xin lỗi là được rồi”, tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là… Tô Minh thậm chí còn chẳng mảy may cân nhắc, liền đáp lại một câu này!!!
Không xứng?
Trực tiếp sỉ nhục Trần Thanh Minh là không xứng.
Đây là muốn cùng Trần Thanh Minh không chết không thôi mà!
Đứng ở đằng xa, Trương Thiên Nhẫn muốn nói gì đó nhưng lại do dự, nếu có thể, ông ta vô cùng không hy vọng Tô Minh và Trần Thanh Minh ầm ĩ tới mức không chết không ngừng...
Lai lịch của Trần Thanh Minh rất lớn.
Vô cùng không đơn giản.
“Không xứng? Ha ha… không xứng sao?”, vẻ mặt Trần Thanh Minh thay đổi, tiếp đó lại bật cười, cười một cách oán độc mà tàn nhẫn: “Cậu nói không xứng, vậy thì không xứng đi. Nhưng nếu đã không xứng, vậy thì bổn tọa không những không quỳ xuống xin lỗi mà ngay cả tính mạng của cô ta, bổn tọa cũng chuẩn bị đoạt lấy, cậu làm được gì?!!!”
Xé rách da mặt.
Thậm chí không cần thể diện nữa.
Thái độ cứng rắn của Tô Minh hoàn toàn khiến Trần Thanh Minh tức giận.
Cậu là yêu nghiệt đầu tiên trong vạn năm nay thì đã thế nào?
Cậu vẫn chưa trưởng thành.
Huống hồ, cậu chỉ cô độc một mình mà thôi, cậu còn có thể thực sự lật trời sao?
Bổn tọa chính là không cần mặt mũi, muốn chơi xấu đó.
Cậu có thể làm gì tôi?
Khi Trần Thanh Minh vừa bày ra thái độ này, trong chớp mắt tất cả ánh mắt trên sân Linh Võ đang đổ dồn vào bà ta đều trở nên ngây dại.
Cái này...
Làm sao có thể như vậy?
Cũng quá là vô sỉ đi?
Nhưng không ai dám đứng lên nói gì.
Bởi vì danh tiếng của Trần Thanh Minh quá lớn, kẻ đứng phía sau bà ta là tầng võ trung đỉnh cao, vô cùng lớn mạnh.
Không chọc ghẹo nổi.
Trương Thiên Nhẫn cau mày, vừa muốn lên tiếng nhưng đúng lúc này.
Tô Minh mở lời.
“Tôi nói, tôi không đảm bảo cái mạng kia của anh ta, anh ta muốn tự sát hay là tôi tiễn anh ta một đoạn! Về phần bà, không muốn quỳ? Muốn giở trò với tôi? Vậy cái mạng này của bà tôi cũng muốn chắc rồi!!!”, đáy mắt Tô Minh xẹt qua một tia sáng lạnh, phun ra từng chữ.
Không hề có ý tứ đùa cợt.
“Tô Minh, không thể tùy tiện đùa cợt”, Trương Thiên Nhẫn lướt tới từ đằng xa, nói với vẻ mặt ngưng trọng.
Tô Minh yêu nghiệt như vậy.
Ông ta vô cùng coi trọng anh.
Có Tô Minh gia nhập học viện Linh Võ, học viện Linh Võ nhất định có thể đón chờ một tương lai phồn vinh.
Nếu đã như vậy, ông ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tô Minh cùng Trần Thanh Minh đấu đá tới chết, đặc biệt là hiện tại.
Bối cảnh của Trần Thanh Minh lớn mạnh, không phải là đối tượng mà Tô Minh của hôm nay có thể đối phó được.
Tô Minh dù có yêu nghiệt đến đâu cũng cần phải có thời gian để trưởng thành.
Bây giờ anh dám tuyên bố muốn mạng của Trần Thanh Minh, đây là quá mức ngạo mạn, cứng quá dễ gãy, sẽ chết đó.
Đúng, về mặt nguyên tắc, Trần Thanh Minh đánh cược thua lại không muốn thực hiện theo lời cược, là vấn đề của bà ta.
Nhưng có lúc, có những chuyện, thực sự không thể quá tính toán, bởi bạn không có đủ thực lực cùng tư cách để cố chấp!
Ông ta đứng ra can ngăn Tô Minh thực chất là để bảo vệ an toàn cho anh.
“Tiền bối, tôi, không nói đùa”, song, điều mà Trương Thiên Nhẫn không ngờ tới được chính là Tô Minh lại nói như vậy.
Sự nghiêm túc không thể nói ra lời.
Trương Thiên Nhẫn còn muốn khuyên nhủ gì đó...
“Được! Được! Được!!!”, Trần Thanh Minh lại cười lớn: “Bổn tọa sống hơn hai trăm năm, đây là lần đầu tiên nghe được có kẻ muốn tính mạng của Trần Thanh Minh này! Bổn tọa ngược lại muốn xem xem cậu làm thế nào để đoạt lấy cái mạng này đây!?”
Trần Thanh Minh bùng nổ cơn giận.
Bà ta vẫn luôn là kẻ ăn trên ngồi trước.
Xét cho cùng, xuất thân của bà ta khá lớn.
Cho dù vẫn luôn giữ chức giáo tôn tại học viện Linh Võ, nhưng trên thực tế, chức vị giáo tôn này có địa vị cao hơn rất nhiều so với những vị giáo tôn bình thường khác, cho dù phó viện trưởng là Trương Thiên Nhẫn cũng không dám đè ép lên đầu bà ta.
Bà ta đã quen với loại cảm giác đứng trên người khác này.
Tô Minh là đang tự dồn mình vào chỗ chết!
Yêu nghiệt thì đã thế nào?
Yêu nghiệt chưa trưởng thành đều chỉ là rác rưởi.
Dưới cơn bạo phát, Trần Thanh Minh trực tiếp giải phóng khí tức của bản thân… trong nháy mắt, rất nhiều người xung quanh phải giật mình kinh hãi.
Cảnh giới Thông thiên hậu kỳ.
Cảnh giới Thông thiên hậu kỳ hàng thật giá thật.
Cực mạnh.
Dưới sự dao động khí tức của bà ta, giống như một bàn tay áp chế, che rợp trời đất một cách đáng sợ, bao trùm toàn bộ học viện Linh Võ.
Trong một nhịp thở, sự sống và cái chết dường như nằm gọn trong tầm kiểm soát của bà ta.
Phải biết rằng, cho dù là những tầng võ trung kia, nếu không phải là tầng võ trung đỉnh cấp nhất thì sự tồn tại của cảnh giới Thông Thiên cũng hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá.
Ngoài ra, mặc dù hơn mười vị giáo tôn của học viện Linh Võ đều thuộc cảnh giới Thông thiên nhưng về cơ bản đều chỉ là Thông thiên sơ kỳ mà thôi.
Chỉ có duy nhất Trần Thanh Minh đã tiến vào Thông thiên hậu kỳ.
Bước tới cấp độ Thông thiên này, khoảng cách giữa một cảnh giới nhỏ đã phản ánh một cách chân thực thực lực, đây chính là cách biệt giữa trời và đất.
“Giáo tôn Trần, xin hãy bớt giận!”, Trương Thiên Nhẫn sốt sắng, vội vã chắn trước người Tô Minh, trên mặt mang theo nụ cười khổ.
Nói trắng ra, nếu thực sự muốn chiến đấu sinh tử, ông ta cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Trần Thanh Minh.
Thực lực của Trần Thanh Minh thực sự rất mạnh!!!
Đặc biệt bà ta còn tới từ một tầng võ trung đỉnh cấp, trong tay nắm giữ không ít lá bài tẩy.
“Còn không mau xin lỗi giáo tôn Trần?”, cùng lúc đó, Lâm Thanh Loan bước tới bên cạnh Tô Minh, thấp giọng nói: “Sao anh cứ phải tự tìm đường chết như vậy?”
Tô Minh căn bản không đoái hoài tới Lâm Thanh Loan, anh không hề quen biết cô ta, mặc dù người phụ nữ này rất xinh đẹp, thực lực cũng không tồi.
“Anh…”, Lâm Thanh Loan có chút tức giận, vì không muốn thấy một yêu nghiệt siêu cấp tuyệt thế, vạn năm hiếm gặp như Tô Minh rơi rớt, bản thân cô có lòng tốt nhắc nhở anh.
Nhưng không ngờ tới, Tô Minh chẳng hề cảm kích.
Cũng chính vào khoảnh khắc này.
Vài bóng người bỗng nhiên bay tới.
Họ đều ở độ tuổi trung niên.
Không có ai là yếu kém.