• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396: Thần Vị Cư

Giờ đang ở trên sân nhà của Từ Di Thiến.

Nếu dây dưa với cô ta, đến lúc đó, sẽ rất rắc rối và không thể đi làm được chuyện của mình và Tô Minh.

"Đây chẳng phải là Ngư Dung Băng - nữ thần đứng đầu bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ư? Sao? Thấy người quen không chào hỏi đã đi luôn hả?", Ngư Dung Băng định rời đi với Tô Minh, nhưng sao Từ Di Thiến lại có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Cô ta và Liên Tông bước tới chặn đường của cả hai, khẽ nhíu mày, cười cợt nói.

Ngư Dung Băng càng sợ, càng muốn trốn thì Từ Di Thiến càng không cho!

"Từ Di Thiến, cô muốn làm gì?", Ngư Dung Băng lạnh lùng hỏi.

"Làm gì á? Chẳng làm gì cả, cô sợ gì thế? Khi nào mà một yêu nghiệt như cô cũng biết sợ vậy? Là sợ tôi loan tin cô có bạn trai cho mọi người biết hả?", Từ Di Thiến cười cợt nói, rồi quay sang nhìn Tô Minh: "Trông cũng khá đẹp trai đấy, chậc chậc, anh tên gì? Anh may thật, nữ thần của chúng tôi khá kiêu ngạo đó, không thích ai vậy mà lại nhìn trúng anh".

"Tôi khá may mắn", Tô Minh cười đáp.

"Làm quen chút, tôi là Liên Tông", đúng lúc này, Liên Tông mở miệng: "Hai người muốn mua đá khí tức ư?"

Vẻ ngoài điển trai cộng thêm cảnh giới Chân Vương hậu kỳ của Liên Tông, quả thật rất nổi trội. Hắn ta cười tươi như ánh mặt trời, nhưng chủ yếu là nhìn về phía Ngư Dung Băng.

Dường như muốn để lại ấn tượng tốt với cô ta.

Nhưng mà, Ngư Dung Băng lại rất lạnh nhạt, thậm chí còn chẳng thèm đáp lại.

Gã sai vặt của tiệm Bát Huyền đứng cạnh lại run bần bật, không biết nên đi hay không đi.

Hắn biết Từ Di Thiến và Liên Tông.

Hai người đó có tiếng không thể chọc vào ở Thiên Đường Ngục.

Một người là nhị hoàng tử của vương triều Thiên Thần ở tầng võ đạo cấp cao. Người còn lại thì là con gái duy nhất của nhị trưởng lão Thần Thường Môn. Ai cũng có lai lịch hiển hách.

Nếu biết Từ Di Thiến và Liên Tông có thù oán với hai người này thì hắn đã không bước ra nghênh đón, giới thiệu về đá khí tức của tiệm Bát Huyền họ rồi.

"Hai hòn đá khí tức", Tô Minh quay sang nhìn gã sai vặt hỏi: "Bao nhiêu?"

"Loại tốt có giá 10 khối linh thạch thượng phẩm", gã sai vặt đáp.

Tương đương với 1000 khối linh thạch trung phẩm, khá chát.

Nhưng với Tô Minh thì cũng không mắc, anh đưa cho gã sai vặt một cái túi không gian có 2000 khối linh thạch trung phẩm nói: "Lấy cho tôi 2 hòn đá khí tức".

"Vâng", gã sai vặt kính cẩn đáp, trước khi đi còn gập mình cúi chào Từ Di Thiến và Liên Tông, sợ mình chọc hai người họ khó chịu.

Chỉ chốc lát sau.

Gã sai vặt đã trở lại.

Tô Minh và Ngư Dung Băng đều nhận được một hòn đá khí tức.

Thoáng chốc, một loạt không gian đấu võ ven đường đều rõ ràng ánh vào mắt họ.

"Còn có chuyện gì không? Không thì tránh ra", Ngư Dung Băng liếc nhìn Từ Di Thiến, nói.

"Tôi đây không có chuyện gì hết, nhưng tôi cảm thấy, người có việc sẽ là hai người đấy! Nói cho cô biết, tôi là con gái của Nhị trưởng lão bên trong Thần Thường Môn - một môn phái Nhị Tông Thất Họ ở Thiên Đường Ngục. Chuyện ở Thiên Đường Ngục, tôi không dám nói có thể nhúng tay vào toàn bộ, nhưng 70% thì vẫn không thành vấn đề", Từ Di Thiến cười lạnh nói: "Thế nên, tôi và anh Tông muốn mời hai người ăn bữa cơm, thế nào? Đồng ý hay từ chối đây?"

Đe dọa một cách trắng trợn.

Ngư Dung Băng dám từ chối thì hai người muốn làm gì ở Thiên Đường Ngục cũng không được.

"Cô!", mặt mày Ngư Dung Băng đầy giá lạnh. Cô ta biết Nhị Tông Thất Họ ở Thiên Đường Ngục nên mặc dù Từ Di Thiến đe dọa như vậy khiến Ngư Dung Băng cực kỳ tức giận, nhưng phải công nhận rằng, Từ Di Thiến có thể làm được.

Có điều dù là thế, Ngư Dung Băng vẫn định từ chối.

Nhưng Tô Minh lại đồng ý: "Có người mời ăn cơm thì tại sao lại không đi?"

"Nhưng mà", Ngư Dung Băng thật sự không muốn đi, đừng thấy Từ Di Thiến xinh đẹp, tung tăng hoạt bát mà lầm, cô ta cực kỳ tàn nhẫn!

Có lẽ vì lớn lên ở Thiên Đường Ngục nên cô ta nổi tiếng với cái thái độ coi rẻ mạng sống và khát máu.

Nếu đi theo Từ Di Thiến ăn cơm, xui thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

"Tin tôi", Tô Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngư Dung Băng, cười nói.

Dưới sự áp đảo về thực lực thì có gì phải sợ, đúng không?

Chưa nói đâu xa, có Thiên nữ tiền bối ở đây, bởi vì trước đó tiền bối đã khôi phục được một phần mười thực lực nên có thể ra tay. Vì vậy, Tô Minh mới không lo lắng.

Ngư Dung Băng ngây người.

Không ngờ Tô Minh sẽ nắm lấy tay mình.

Chưa từng cho người đàn ông nào nắm tay mình.

Giờ phút này, trái tim của cô ta không khỏi hơi rung động.

Từ Di Thiến và Liên Tông cũng nhìn thấy cảnh ấy.

Từ Di Thiến phấn khích, vốn cô ta còn nghi ngờ chưa chắc chắn lắm về mối quan hệ giữa Tô Minh và Ngư Dung Băng. Thế nhưng, giờ thì... Ha ha ha! Một nữ thần lại bị úng não, tìm một người đàn ông như con kiến! Hay! Hay! Hay lắm!

Liên Tông thì lại ghen tỵ, trong mắt lóe lên vẻ âm u.

"Không phải mời chúng tôi ăn cơm hả? Vậy đi thôi", Ngư Dung Băng nói, gương mặt tuyệt đẹp ửng hồng, sau đó lại trở nên lạnh lùng như băng.

Tô Minh đã đồng ý rồi thì cô ta cũng đành nghe theo chứ sao. Còn về sự an toàn, chỉ có thể dựa vào Tô Minh vậy.

Nếu không đồng ý thì Từ Di Thiến cũng sẽ không cứ thế bỏ qua cho mình.

"Mời", Từ Di Thiến cười nói, bày ra động tác mời, trong nụ cười lại hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Dưới sự dẫn đường của Từ Di Thiến.

Chẳng mấy chốc.

4 người đã đi đến một khách điếm có tên là "Thần Vị Cư".
Chương 397: Từ Di Thiến gây khó dễ

Thần Vị Cư nằm trên con đường trung tâm sầm uất nhất ở Thiên Đường Ngục, có thể nói là vị trí ngon nghẻ nhất ở đây.

Một tòa nhà hình trụ ba tầng, trông cổ kính như kiến trúc thời cổ ở Hoa Hạ.

Hầu bàn ở Thần Vị Cư đều là những cô gái xinh đẹp, có cảnh giới Thông Thiên đỉnh, thực lực cũng khá cao.

Mọi mặt đều cho thấy Thần Vị Cư này không đơn giản.

"Thần Vị Cư là khách điếm nổi tiếng nhất ở Thiên Đường Ngục và là nơi mà ai cũng sẽ đến khi bước vào nơi đây. "Rượu Túy Tiên" cũng cực kỳ nổi tiếng ở các tầng võ đạo khác", Từ Di Thiến cười nói, giới thiệu một câu.

Tô Minh và Ngư Dung Băng cũng không biết "Thần Vị Cư" này là một sản nghiệp của Thần Thường Môn.

Còn là sản nghiệp chính.

"Cô Từ, cậu Liên", vừa bước vào Thần Vị Cư đã có một cô gái hầu bàn xinh đẹp đi tới, khom lưng cúi chào. Hiển nhiên, cô hầu bàn đó biết Từ Di Thiến và Liên Tông, nhưng dù thế cô ta vẫn gọi cả hai là cô Từ và cậu Liên.

"Phòng trên tầng 3", Từ Di Thiến lạnh nhạt nói.

Tầng 1 của Thần Vị Cư là đại sảnh.

Tầng hai là phòng đơn.

Tầng 3 là sân thượng.

Tầng 3 là tầng cao cấp nhất.

Cả không gian nằm ngoài trời được bao phủ bởi các loại thần hoa, thần thảo, còn có nghệ sĩ nhạc cổ biểu diễn. Không những thế, ngồi ở đây còn ngắm nhìn được hồ Thiên Đường - hồ nước ở trung tâm Thiên Đường Ngục, mây mù lượn lờ, phong cảnh tuyệt đẹp như thiên đường.

Nói chung vị trí trên tầng 3 phải đặt trước cả tháng hay hai tháng mới có.

Vả lại, giá cả còn khá chát.

Nhưng Từ Di Thiến là ai? Con gái duy nhất của Nhị trưởng lão Thần Thường Môn đấy, với thân phận ấy đã có thể xem như nửa ông chủ rồi.

Đương nhiên phải khác rồi.

Cô gái hầu bàn xinh đẹp kia dẫn Từ Di Thiến, Ngư Dung Băng, Tô Minh, Liên Tông đi lên tầng 3.

Toàn bộ tầng 3 trông vô cùng xa hoa, có 30 cái bàn ăn cả thảy.

Gần như đều đã ngồi đầy.

Tổng cộng hơn trăm người.

Mà trong số họ lại chẳng có ai yếu cả, ấy nấy đều trẻ tuổi và có cảnh giới Chân Vương trở lên.

Bất cứ ai trong số họ đến học viện Linh Võ cũng sẽ trở thành yêu nghiệt trăm năm khó gặp.

Khi 4 người Tô Minh bước lên, có khá nhiều người đứng dậy chào hỏi.

Chủ yếu là chào hỏi Liên Tông.

Lai lịch của Liên Tông thật sự rất lớn.

Sau đó, cũng có một số người quan sát Tô Minh và Ngư Dung Băng.

Nhìn Ngư Dung Băng là vì vẻ ngoài xinh đẹp mỹ miều của cô ta.

Còn nhìn Tô Minh là vì anh chỉ có cảnh giới Động Hư trung kỳ.

Rất hiếm thấy.

Có thể nói muốn tìm một Động Hư trung kỳ ở trên đường cũng khó nữa là, huống chi là đi lên tầng 3 của Thần Vị Cư.

Thậm chí, đa số thanh niên tài giỏi ở đây đều khẽ cau mày.

Tầng 3 của Thần Vi Cư chú trọng tư cách.

Để một con kiến có cảnh giới Động Hư trung kỳ đi lên đây quả thật sẽ ảnh hưởng tới giá trị con người của người khác.

Khiến người ta bực bội.

Tiếp theo, Từ Di Thiến bắt đầu gọi món.

Ngư Dung Băng thì thích thú nhìn về phía hồ Thiên Đường, phong cảnh quả thật rất đẹp.

Tô Minh cười, không ngờ một Ngư Dung Băng không dính khói lửa cũng thích cảnh đẹp.

Liên Tông lơ đễnh nhắc tới lai lịch của mình, muốn nói chuyện với Ngư Dung Băng, nhưng đều bị cô ta lơ đẹp.

Từ Di Thiến thì thầm gọi món với hầu bàn, dường như là gọi rất nhiều, còn dặn dò thêm gì đó.

Cả trai lẫn gái ở mấy cái bàn xung quanh, đôi khi sẽ liếc sang đánh giá Tô Minh và Ngư Dung Băng, bởi vì hai người thật sự rất đặc biệt.

Chỉ chốc lát sau.

Thức ăn đã được bưng lên.

Phải công nhận rằng Thần Vi Cư nổi tiếng cũng có nguyên nhân của nó.

Mấy món thức ăn được bưng lên có canh cá xắt hột lựu, Chu Quả tinh xảo ngàn năm tráng miệng, cánh ưng nướng tuyết liên.

Món nào món nấy đều bắt mắt, sắc hương đầy đủ. Quan trọng hơn là, còn có thể cảm giác được linh khí thuần khiết, nồng đậm có trong từng món.

"Lẽ nào cô ta chỉ muốn mời mình và Tô Minh ăn bữa cơm?", Ngư Dung Bằng có hơi nghi ngờ, ít nhất thì đến tận giờ, Từ Di Thiến vẫn chưa làm ra chuyện gì.

Nhưng mà.

Cái suy nghĩ ấy của Ngư Dung Băng vừa xuất hiện.

"Cô Từ, đây là rượu ủ cóc băng ngàn năm mà cô gọi!", cô gái xinh đẹp hầu bàn bưng một bầu rượu tinh xảo màu xanh lam bước tới nói.

Trong tích tắc ấy.

Ngư Dung Băng chợt ngừng thở.

Mà Từ Di Thiến lại cười càng tươi.

"Sao thế?", Tô Minh thấy cảm xúc của Ngư Dung Băng chợt dao động, không khỏi nhỏ giọng hỏi.

"Tôi không uống rượu được vì bị dị ứng với nó, hơn nữa, tôi cũng sợ cóc nhất", Ngư Dung Băng nhỏ tiếng đáp.

Nhắc tới cóc, sắc mặt của cô ta không khỏi hơi tái đi.

Mỗi người đều có thứ mà mình sợ hãi.

Tuy thực tế, con cóc rất nhỏ yếu, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái sợ nó.

Ngư Dung Băng có biến thái thế nào ở mặt võ đạo, thì suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái.

Còn chuyện dị ứng rượu, nó cũng rất bình thường, chẳng liên quan gì tới thực lực, mà là do thể chất.

Đúng lúc này.

Từ Di Thiến đã bắt đầu rót rượu.

Cũng rót cho cả Liên Tông, Tô Minh và Ngư Dung Băng.

Vừa rót rượu, cô ta còn tấm tắc khen: "Con cóc này mập ghê, chắc phải ngâm trong rượu cả 10 năm rồi đấy, rất bổ đối với tu giả võ đạo chúng ta".

Cô ta vừa nói thế, cả người Ngư Dưng Băng đã nổi hết da gà.

Vốn dĩ đã sợ cóc, lại nghĩ con cóc kia bị ngâm trong bình rượu tận 10 năm.

Cô ta co rúm người lại, ngồi sát vào cạnh Tô Minh.

"Ngư Dung Băng, tôi mời cô một ly, cô đến Thiên Đường Ngục, là sân nhà của tôi, nên lẽ ra phải mời cô một ly", Từ Di Thiến bưng ly rượu lên, lắc lắc, rồi nói với Ngư Dung Băng.

Cô ta càng cười tươi hơn.

"Tôi có thể thay rượu cóc bằng trà được không?", Ngư Dung Băng cắn môi, vẫn rất tôn trọng hỏi.
Chương 398: Thích chơi chứ gì? Tôi chơi chết cô

"Vậy sao được?", Từ Di Thiến lộ ra vẻ mặt khoa trương: "Cô Ngư này, chút chuyện ấy mà cô cũng không nể mặt tôi sao? Hay là cảm thấy bình rượu cóc ngàn năm này không xứng với cô?"

Giọng nói Từ Di Thiến cũng không nhỏ.

Dường như là cố ý.

Vẻ mặt và giọng nói của cô ta rất khoa trương, lập tức thu hút toàn bộ khách khứa đang ăn cơm ở tầng 3. Họ đều thích thú nhìn sang.

"Vậy để tôi uống thay cô ta nhé", Tô Minh mở miệng cười nói.

Từ Di Thiến nhìn về phía Tô Minh, nụ cười chợt tắt: "Anh Tô, anh uống thay cô ta? Ha ha, anh xứng sao? Không nể mặt cô Ngư thì một Động Hư như anh có thể đi lên tầng 3 của Thần Vị Cư chắc? Nếu đã lên thì yên phận, ngoan ngoãn chút. Tôi và cô Ngư nói chuyện, anh cũng đừng xen mồm vào, biết không? Chắc cô Ngư chưa nói với anh chứ tôi đây khó tính lắm đó".

"Ồ?", khiến người ta bất ngờ là Tô Minh cũng không có tức giận.

Cho dù bị sỉ nhục như thế.

Liên Tông không khỏi bật cười, xoa mũi.

Bị Di Thiến sỉ vả thẳng mặt như thế mà vẫn không dám hó hé gì, đúng là thằng nhóc đáng thương.

"Từ Di Thiến, cô muốn đánh nhau trong đây hả?", sắc mặt Ngư Dung Băng sa sầm, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, tỏa ra khí thế xông thẳng về phía Từ Di Thiến.

Từ Di Thiến lại cười.

Cô ta đặt ly rượu xuống.

Vỗ tay cái bộp.

Tức thì.

4 người phụ nữ trung niên đi ra từ phía sau đại sảnh.

4 người này cũng lớn tuổi rồi, trông thì chỉ có trung niên, nhưng thực tế đã hơn 500 tuổi.

Tất cả đều có cảnh giới Chân Vương hậu kỳ.

Thật ra, 4 người phữ nữ trung niên kia là chấp sự của Thần Thường Môn.

Bầu không khí ở tầng 3 chợt trở nên lạnh lẽo.

"Bốn người này là đầu bếp của Thần Vị Cư, cũng là người ủ bình rượu cóc băng kia", Từ Di Thiến chớp mắt, liếm đôi môi đỏ mọng của mình, cười cợt lại tỏa ra sát khí nhíu mày nhìn Ngư Dung Băng: "Cô Ngư, nếu cô không muốn nếm thử rượu cóc ngàn năm này, vậy có nghĩa là cô chướng mắt nó. Mà điều ấy lại là một sự sỉ nhục đối với 4 người kia. Một khi họ tức giận, lỡ may xúc động làm ra chuyện gì đó, như là giết chàng trai của cô. Vậy thì cũng không hay".

Đe dọa một cách trắng trợn.

Cô ta muốn ép Ngư Dung Bằng uống ly rượu cóc kia.

Chẳng phải cô dị ứng rượu à?

Chẳng phải sợ cóc nhất sao?

Hì hì.

Để xem cô bị ép uống ly rượu cóc kia xong, sau này còn dám kiêu ngạo trước mặt bà đây không?

Đạp thẳng cái thứ được xưng là tiên nữ nhà cô xuống trần!

Từ Di Thiến vừa nói xong, 4 người phụ nữ trung niên kia lập tức tỏa ra khí thế nhằm về phía Ngư Dung Băng và Tô Minh.

Chẳng giống như là nói giỡn chút nào.

Tuy cái hành động gây khó dễ cho khách khứa kiểu này cũng không hay và sẽ ảnh hưởng chút đến danh tiếng của Thần Vị Cư. Nhưng lại không ảnh hưởng lớn mấy, nếu thế thì nghe theo lời của Từ Di Thiến quan trọng hơn. Nếu không, Từ Di Thiến mà nổi giận, sẽ khá rắc rối.

Từ Di Thiến có Từ Thu Nhạn chống lưng, bà ta là một trong những trưởng lão có thực quyền của Thần Thường Môn, ngang sức ngang tài với cả Đại trưởng lão.

Không thể chọc đến!

Đôi mắt xinh đẹp của Ngư Dung Băng toát ra vẻ giận dữ!

Nhưng cô ta cũng đang do dự, không biết nên làm như thế nào.

Lúc này.

"Bẹp".

Chẳng ai ngờ, bất chợt, không có tý dấu hiệu nào.

Một Tô Minh bị mọi người lãng quên bỗng bưng cái ly rót đầy rượu cóc lên, hất thẳng vào mặt Từ Di Thiến.

Một ly rượu đầy, tạt thẳng lên mặt cô ta.

"Uống bà mẹ nhà cô! Dung Băng không uống thì cô có thể cắn người à? Ra vẻ này kia, là tính chọc người mắc ói hả!", Từ Di Thiến nghệt mặt, Liên Tông và mọi người cũng ngây người. Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, Tô Minh nhìn chằm chằm Từ Di Thiến, cười gằn nói.

Ông đây không thích gây chuyện.

Nhưng cũng không sợ phiền phức.

Cô thích chơi chứ gì? Vậy thì chơi! Tôi chơi chết cô!

Từ trước đến giờ, Từ Di Thiến đều được cưng như cưng trứng, lớn lên còn cực kỳ xinh đẹp, tư chất cũng vô cùng đáng sợ, gần như hoàn mỹ, lại có ai dám hất rượu vào cô ta?

Đừng nói là hất rượu, ngay cả nói khó nghe cũng chưa ai dám.

Huống chi, nơi này còn là Thiên Đường Ngục!

Là địa bàn của Từ Di Thiến!

Từ Di Thiến ngây ra chừng mười giây, sau đó khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức trở nên dữ tợn, hận đến vặn vẹo, đứng bật dậy, hét lên: "Giết thằng con hoang này, không! Tôi muốn anh ta sống không bằng chết!"

Từ Di Thiến tức đến run người.

Cô ta đã nóng lòng muốn tra tấn con kiến đáng chết này một tỷ lần.

Sau khi tiếng hét đầy căm hận của Từ Di Thiến vang lên, bốn bà chấp sự bên trong Thần Thường Môn lập tức phát ra sát khí khiếp người.

Toàn bộ đại sảnh tầng ba như lọt vào hầm băng.

Xung quanh, cả trai lẫn gái đang ăn cơm tại tầng 3 đều ngẩng đầu, hết sức thích thú, hóng hớt nhìn chằm chằm bên này.

"Cô Ngư, người đàn ông của cô gặp rắc rối rồi", Liên Tông cười nói: "Thiến Thiến khá nóng nảy, một khi cô ta tức giận là phải đổ máu đó".

Ý của Liên Tông là bảo Ngư Dung Băng hạ mình với Từ Di Thiến, hoặc có thể cầu xin hắn ta, chưa biết chừng Tô Minh còn có một con đường sống.

Nếu không thì cô cứ trơ mắt nhìn người đàn ông của cô chết đi.

Thế nhưng.

Khiến người ta bất ngờ là Ngư Dung Băng lại chẳng chút kích động hay sợ hãi, cũng không sốt ruội. Trái lại, trên gương mặt tuyệt đẹp kia còn lộ ra nét cười, nói: "Tô Minh cũng chẳng tốt tính gì cho cam".

Hả? Liên Tông có chút nghi hoặc.

Lẽ nào Ngư Dung Băng không để ý đến sự sống còn của Tô Minh ư?

Thái độ ấy là sao?

"Chắc không để ý thật rồi, bổn hoàng tử nói mà, sắc đẹp và tư chất như cô ta sao lại nhìn trúng một con kiến như cậu ta cơ chứ", Liên Tông nghĩ bụng. Đoán chắc Ngư Dung Băng không để ý đến sự sống chết của Tô Minh. Nhưng hắn ta nào biết, không phải cô ta không để ý mà là tin tưởng vào thực lực của Tô Minh.

Ngay sau đó.

Bỗng nhiên.

"Ầm!"

Trên không, một không gian đấu võ như bị bốn bà chấp sự của Thần Thường Môn dùng thần thông trực tiếp dời đến.
Chương 399: Giết 4 Chân Vương hậu kỳ

Không gian đấu võ bao phủ lấy bàn của Tô Minh và Từ Di Thiến.

Ở Thiên Đường Ngục có quy đinh, để nơi đây trông sạch sẽ không dính máu, thì mọi trận chiến đấu sống còn, hay tranh chấp đều phải tiến hành trong không gian đấu võ.

Nếu có người không muốn tiến vào không gian đấu võ, rồi chơi xấu, vì mạng sống mà không từ thủ đoạn thì sao?

Đơn giản thôi, anh không muốn vào không gian đấu võ chứ gì? Thế thì dời nó đến, bao phủ lấy anh, như vậy anh đã ở trong không gian rồi. Giờ có giết anh cũng phù hợp với quy định của Thiên Đường Ngục.

Người là sống nên quy tắc cũng có thể biến đổi linh hoạt.

Lúc này, theo 4 bà chấp sự bên trong Thần Thường Môn, khỏi phải hỏi cũng biết thằng nhóc rác rưởi Động Hư này sẽ không có gan chủ động đến không gian đấu võ chịu chết. Vì vậy, họ dứt khoát dùng không gian đấu võ ụp lên người Tô Minh.

Thoáng chốc.

"Chết đi!", sau khi không gian đấu võ bao phủ Tô Minh, một bà chấp sự của Thần Thường Môn giơ tay lên, tùy tiện chộp một cái, tính nắm lấy anh.

Cái chộp ấy cực kỳ mạnh mẽ, dù sao cũng là Chân Vương hậu kỳ. Vừa ra tay, không gian lập tức sụp đổ, không gì ngăn cản nổi. Một cơn lốc nhỏ ngưng tụ trong lòng bàn tay bà ta trông rất sống động. Các ngón tay sắc bén như vuốt ưng như muốn xé nát người ta chộp về phía cổ Tô Minh.

Mà Tô Minh thì vẫn thong dong ngồi tại chỗ.

Trong mắt các khách khứa, chắc hẳn Tô Minh quá sợ hãi, nên mới ngây người ra, không kịp phản ứng.

Đây là điều bình thường.

Dù sao cũng chỉ là Động Hư trung kỳ, gặp phải Chân Vương không bị dọa ngất xỉu đã gan lắm rồi.

Bàn tay ấy sắp chộp lấy cổ Tô Minh thì bỗng "Phụt", đôi đũa trong tay anh giơ lên rồi chọc xuống.

Ngay sau đó, bàn tay ấy đã bị đôi đũa chọc gãy đôi!

Y chang thấy quỷ.

Bà chấp sự của Thần Thường Môn trợn to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu, nhưng cảm xúc ấy vừa mới hiện lên thì thấy chiếc đũa trong tay Tô Minh vừa chọc gãy dấu bàn tay kia xong, đã bị anh thuận tay ném thẳng về phía mình.

Rõ ràng chỉ là chiếc đũa.

Nhưng lúc này, bà chấp sự kia lại rùng mình.

Giống như bị dìm xuống hầm băng.

Thở không nổi.

Chiếc đũa kia không ngừng phóng to ra ở trong mắt bà ta, tựa như một cây cột ma quái!

"Đao Minh Nguyệt!", sắc mặt bà chấp sự kia hơi trắng bệch, nghiêm mặt. Dù là kẻ ngu cũng biết thanh niên Động Hư trung kỳ trước mặt chính là giả heo ăn thịt hổ, nên nào dám chần chừ hay nương tay? Bà ta dứt khoát sử dụng thanh đao bên hông. Nó là một Vương Khí đỉnh cấp đã đi theo bà ta cả trăm năm. Còn đao pháp cũng rất mạnh, được phát huy đến Địa Cấp hậu kỳ.

Một đao ấy vừa chém ra.

Bầu trời nắng trong lập tức hiện lên một thanh đao dài cả cây số.

Thanh đao màu đen giống như treo trên vách núi, bổ thẳng xuống, càng hạ xuống thì khí thế của nó càng mạnh, tràn đầy khí tức hủy diệt khủng bố.

Thực lực cỡ đó, dù là đám yêu nghiệt đang ăn cơm ở tầng 3 cũng thay đổi sắc mặt.

Chấp sự của Thần Thường Môn đúng là có tiếng có miếng.

Nhưng mà.

Chỉ tích tắc.

Khi thanh đao màu đen và chiếc đũa đụng vào nhau trên không.

Thanh đao vừa đụng vào đã bể thành từng mảnh.

Không hề có chút sức chống trả nào.

Cảnh tưởng ấy khiến mọi người ồ lên!

Từ Di Thiến kinh ngạc, đứng phắt dậy.

"Không!", còn bà chấp sự kia lại lộ ra vẻ hoảng sợ, khó tin hét lên khi thấy thanh đao của mình vỡ vụn.

Chiếc đũa kia tiếp tục cắm thẳng vào đầu bà ta.

Đâm thủng!

Chết!

Không những thế, sau khi chiếc đũa đó cướp đi tính mạng của bà chấp sự, nó còn hủy diệt cả cơ thể lẫn thần hồn của bà ta.

Một Chân Vương hậu kỳ đã bị giết chết chỉ trong vài giây.

Hành động liền mạch lưu loát.

Quan trọng là Tô Minh còn chưa nhúc nhích, vẫn ngồi im tại chỗ, chỉ mới dùng có một chiếc đũa mà thôi.

Rất kinh khủng.

Quỷ dị tựa như sức mạnh của ma thần.

Đương nhiên, chiếc đũa kia của Tô Minh trông thì như đũa bình thường, nhưng lại không đơn giản. Nó được anh rót vào 33 triệu kg, cộng thêm kiếm ý Linh Động hậu kỳ và quy luật không gian nữa.

Trông thì là một chiếc đũa, thực tế không khác gì một thanh thần kiếm.

Bà chấp sự Thần Thường Môn kia chết quá nhanh, chỉ trong tích tắc nên ba người còn lại hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

"Chết!", chỉ chớp mắt đã giết chết một người, sát khí trên người Tô Minh bùng nổ, cực kỳ tàn nhẫn.

Anh giơ tay lên, đấm ra một quyền.

"Quy về trần ai".

Nếu 4 bà chấp sự Chân Vương hậu kỳ kia muốn giết anh, vậy thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị anh giết ngược lại.

Hơn nữa, Tô Minh cũng không muốn chần chừ gì.

Một là ngại rắc rối.

Hai là vì lập uy, tình hình hôm nay, nếu anh không bày ra chút thực lực thì sẽ rất khó sống và bị đủ loại ruồi nhặng làm phiền. Đã vậy thì dứt khoát lập uy, trổ tài cho họ thấy.

Ầm!

Một quyền "quy về trần ai" kia vừa đấm ra.

Cỏ cây héo úa.

Phát ra sức mạnh đáng sợ.

Nó vừa xuất hiện, không gian trước và sau lập tức biến thành cát bụi, hóa thành hư không.

Giống như trong hư không đầy bóng tối này chỉ còn một quyền này thôi.

Một quyền đó càng ngày phóng to, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, tựa như hạ xuống từ chín tầng trời, lại như đến từ vô tận biển khởi.

Lặng im không tiếng động, lại mai một tất cả trở thành cát bụi.

Thậm chí, 3 bà chấp sự Thần Thường Môn kia còn không xứng để ngăn cản nó!

Ngay cả ra tay cũng không dám.

3 người họ tức thì hóa thành tro bụi dưới một quyền kia.

Một quyền, giết chết 3 người!

Cực kỳ khủng bố!

Lúc này, toàn bộ yêu nghiệt ngồi trong không gian tầng 3 của Thần Vị Cư đều trợn mắt há hốc mồm.
Chương 400: Không dám cược mạng

Phải nói là vô cùng chấn động!

Nếu như nói trong tốp thanh niên thì có không ít người có thể giết được cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, dù sao lai lịch của họ cũng không hề nhỏ, thậm chí còn có yêu nghiệt xuất hiện trên bảng xếp hạng Đỉnh Phong ở tầng võ cao.

Nhưng giết liền lúc bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ trong năm hơi thở, hơn nữa còn không cần đứng lên… Đúng là kinh khủng!

Thậm chí, dường như không có một ai trong hơn trăm yêu nghiệt ở đây có thể chắc chắn mình có thể làm được như vậy.

Liên Tông nhìn thấy vậy thì cũng biến thành kẻ ngốc. Hắn ta ngồi đờ đẫn ở đó, toàn thân mềm nhũn, thần sắc trên mặt không ngừng run rẩy và co giật.

Còn Từ Di Thiến thì ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, trợn trừng mắt nhìn Tô Minh.

Không khí lúc này trầm lặng khiến người khác ớn lạnh.

Trên thực tế, ngay cả Ngư Dung Băng cũng không kìm nổi mà nghĩ thầm trong lòng: “Hình như thực lực của tên khốn này lại tăng lên nhiều rồi, còn mạnh hơn nhiều so với lúc đánh mấy người mà Tư Nam Quân phái đến”.

Đây còn là người nữa không?

Sao cô ta cảm giác như Tô Minh tu luyện một ngày bằng người khác luyện mười năm vậy?

Điều quan trọng là thời gian này cô ta luôn ở bên cạnh Tô Minh nhưng chưa từng nhìn thấy Tô Minh khổ luyện bao giờ.

“Món này ngon đấy!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh cầm đôi đũa dự bị ở bên cạnh gắp một đũa rồi tán thưởng.

Cứ như kiểu ban nãy anh chưa từng giết bốn cường giả ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ.

“Anh…”, Từ Di Thiến nuốt nước bọt ừng ực định nói gì nhưng không biết tại sao, lúc này trong đầu cô ta hoàn toàn trống rỗng.

“Cậu Tô! Tôi mời cậu một chén! Ban nãy là Di Thiến sai, cô ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện”, Liên Tông phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, vội cầm chén lên rót rượu cho Tô Minh, cười nói.

Thực lực và thiên phú võ đạo mà Tô Minh thể hiện ra đúng là khủng khiếp.

Ngay cả Liên Tông là người có tầm nhìn rộng và hiểu biết mà lúc này cũng sợ chết khiếp.

Có thể kết bạn với yêu nghiệt như này đúng là vẫn hơn. Hơn nữa người như này chắc chắn phải có chỗ dựa lớn, nếu không thì có thể đào tạo ra được người như này sao?

Mặc dù hắn ta là nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần, thân phận cao quý nhưng thực lực và thiên phú võ đạo cũng được thôi, không được coi là yêu nghiệt tuyệt thế. Bởi vì hiện giờ hắn ta cũng chỉ có tên trong cuối danh sách ở bảng xếp hạng Đỉnh Phong.

Bảng xếp hạng Đỉnh Phong có 1000 người, đại diện cho 1000 yêu nghiệt đỉnh phong nhất trong tốp thanh niên ở tầng võ cao, và Liên Tông xếp ngoài vị trí 970.

Liên Tông cũng biết thực lực và thiên phú võ đạo của mình không phải quá yêu nghiệt, vì vậy phần lớn thời gian hắn ta đều cố gắng kết bạn với người có thực lực để sau này có thể biến họ trở thành trợ thủ của mình.

Hôm nay đúng là nhìn nhầm rồi. Nếu sớm biết Tô Minh có thể giết được bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ thì trước đó hắn ta đã không bỏ lỡ, thậm chí còn chế giễu như vậy.

“Anh có xứng không?”, nhưng Liên Tông có chết cũng không thể ngờ Tô Minh lại thốt ra câu này.

Tô Minh rất ghét loại người hay lật mặt. Mặc dù có thể hiểu được tu giả võ đạo luôn nịnh bợ những người tài giỏi hơn nhưng anh vẫn thấy ghét.

Nếu đã ghét thì không cần phải giao lưu nhiều. Chỉ vậy thôi….

“…”, sắc mặt của Liên Tông lập tức đỏ ửng lên.

Dù sao thì hắn ta cũng có thân phận cao quý, đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy đâu?

Tay cầm chén rượu của hắn ta cũng không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, khí tức cũng sục sôi.

Những yêu nghiệt khác vừa phấn khích vừa kinh ngạc.

What?

Giỏi ghê? Không nể mặt Liên Tông luôn?

Nhưng chắc có rất ít người dám sỉ nhục Liên Tông như này. Dù sao thì thân phận nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi, vì vậy tốt nhất là không nên dây vào.

“Thế giới lớn lắm, nhân tài cũng đầy, những kẻ tự phụ sẽ chết sớm thôi”, Liên Tông cay độc, nói. Đôi mắt hắn ta như con rắn độc nhìn chằm chằm vào Tô Minh, thỉnh thoảng lóe lên như đang do dự điều gì đó.

“Tôi chết sớm hay không thì không biết nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nếu như anh không câm mồm lại thì hiện giờ tôi sẽ giết chết anh”, Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía Liên Tông, ngữ khí thản nhiên như đang chế giễu người khác. Nhưng sau đó ánh mắt Tô Minh nhìn về phía không gian phía sau Liên Tông, nói: “Kể cả bên cạnh anh có người bảo vệ ở cảnh giới bán bộ Chân hoàng, tôi muốn anh chết thì anh vẫn phải chết. Không tin thì cứ thử xem”.

Sắc mặt Liên Tông lập tức biến đổi.

Ban nãy hắn ta sáng mắt lên là đang do dự có nên gọi người bảo vệ bên cạnh mình ra để giết Tô Minh không?

Thật không ngờ Tô Minh đã biết đến sự tồn tại của người đó từ lâu rồi?

Hơn nữa Tô Minh còn có thể chắc chắn vị trí của người đó?

Kể cả có người bảo vệ của mình ở đây mà Tô Minh vẫn hống hách và nắm chắc tuyệt đối như vậy? Điều này khiến Liên Tông cảm thấy khó thở.

Có thể nói, lời nói của Tô Minh không nể nang gì, không hề cho người khác cơ hội.

Nếu như Liên Tông nhẫn nhịn thì tinh thần hắn ta cũng bị ảnh hưởng, danh tiếng cũng thế. Vì vậy, hắn thật sự không muốn nhịn.

Nhưng hắn ta cũng sợ, sợ Tô Minh không chém gió mà nói thật.

Hơn chục hơi thở qua đi, cuối cùng Liên Tông đành phải cười gượng không nói gì.

Dù gì thì hắn ta cũng sợ chết nên không dám đánh cược.

Từ Di Thiến ở bên cạnh có chút thất vọng. Người đàn ông mình để ý tới lại nhát gan như vậy sao?

“Nếu Thiên Đường Ngục này là địa bàn của cô thì gọi người đến đi!”, đột nhiên Tô Minh nhìn về phía Từ Di Thiến, thản nhiên nói.

Anh nói rất nghiêm túc chứ không có ý đùa cợt.

Nhưng Từ Di Thiến chỉ ngây người ra mà không hiểu ý của Tô Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK