• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211: Diễn biến cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo

Phùng Chí Đằng và Hoàng Nhuận Dương trên thực tế cũng suy nghĩ gần giống với Dư Thủ Lâm, hai người bọn họ rất kính nể Tô Minh, ấn tượng về anh cũng rất sâu sắc.

Không có ai phát hiện, trên một ngọn núi phía xa của sân Tây Lâm, có một ông lão đứng đó, yên lặng không cử động, bị không khí che mờ, người này chính là Phong Bất Hủ đang bịt mặt, Phong Bất Hủ lầm bầm tự nhủ: “Tiểu tạp chủng, hôm nay chính là ngày giỗ của mày, xuống địa ngục mà xám hối với Minh Nhi của tao đi”.

Đúng vào lúc này.

“Lão hủ xin chào cậu Tô”, một ông cụ mặc áo vải thô đi đến, sự xuất hiện của ông ta cũng trở thành tiêu điểm, ông ta đi thẳng đến trước người Tô Minh, chắp tay.

“Tiền bối khách sáo rồi”, Tô Minh không hề quen biết đối phương, nhưng thực lực của đối phương cũng khá, cảnh giới Bán bộ Tôn giả, đối với Tô Minh hiện tại mà nói, chẳng là gì, nhưng đặt ở giới thế tục thì đã gần như vô địch.

Sau khi ông cụ áo vải chào hỏi Tô Minh xong liền đi về phía chiếc lồng sắt mười sáu cạnh cực lớn ở chính giữa sân Tây Lâm.

Rất nhanh, ông ta đã đứng ở bên trong đài cao của chiếc lồng.

“Lão hủ là Kỷ Thọ Niên. Chắc hẳn chư vị nếu như đã từng tham gia các cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo trước đó hoặc là đã từng xem qua các cuộc thi đấu giao lưu trước đó đều biết lão hủ”, ông cụ cất lời, trong giọng nói chứa đầy khí lực, mặc dù có chút tang thương và già nua, nhưng lời nói rõ ràng, nhả chữ tròn vẹn, âm thanh giọng nói trầm bổng lọt vào trong tai của mỗi một người có mặt ở đó: “Cũng giống như các cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo trước đó, lão hủ là trọng tài”.

“Ông ta là Kỷ Thọ Niên, vai vế rất cao, cho dù là ông nội thì cũng phải gọi một tiếng ông Kỷ, ông kỷ đã hơn 130 tuổi rồi, nghe nói thời còn trẻ là một đạo tặc khét tiếng, sau này, do thực lực quá mạnh nên dần dần có được sự tôn kính của rất nhiều người thuộc lớp già của Đế Thành. Sau đó nữa, địa vị của ông ta càng lúc càng đặc thù, bởi vì ông ta không hề tham gia vào bất cứ một thế lực nào, vai vế lại cao, cho nên rất thích hợp để làm trọng tài trong cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng giới thiệu qua về đối phương.

Tô Minh gật đầu. Kỷ Thọ Niên nói: “Quy tắc rất đơn giản, giống với mọi năm. Tám đại gia tộc, không, là viện võ đạo của bảy đại gia tộc có thể dùng phương thức rút thăm hoặc là tự nguyện thách đấu để tiến hành vòng đấu đôi thứ nhất. Sau vòng thứ nhất, loại bốn nhà, sau đó bốn nhà còn lại tiếp tục rút thăm, đấu tay đôi, loại hai nhà thua cuộc, hai nhà cuối cùng tiếp tục đối chiến để tìm ra người đứng đầu”.

Quy tắc là tám vào bốn, bốn vào hai, hai vào một.

Từ một đến bốn có thể được xếp hạng.

Từ năm đến tám là đã bị loại từ vòng một sẽ không được xếp hạng, nếu vẫn muốn có được thứ hạng thì tự đàm phán hoặc là rút thăm.

Cho nên, vị trí thứ tư và thứ năm trong cuộc thi đấu này, trên thực tế được phân làm hai tầng cấp bậc, đừng chỉ nhìn cách biệt có một vị trí, nhưng vị trí thứ tư là được chứng minh bằng thực lực, năm và tám thì chẳng có gì khác biệt, năm cũng có thể là tám, cũng có thể là năm.

Đây cũng là lý do vì sao những năm gần đây, nhà họ Nguỵ và nhà họ Diệp đối đầu với nhau đến chết đi sống lại, hai nhà vừa hay lại có đủ thực lực để tranh đoạt vị trí thứ tư, nhưng cũng rất có thể rơi vào vị trí thứ năm.

“Do cuộc thi lần này không có nhà họ Lam, chỉ có bảy gia tộc, cho nên trong vòng thứ nhất này, bảy đại gia tộc sẽ có một gia tộc may mắn được vào thẳng vòng trong”, Kỷ Thọ Niên tiếp tục nói.

Đương nhiên, gia tộc này không thể là nhà họ diệp và nhà họ Nguỵ.

Hai nhà này đều tự nguyện quyết đấu.

Vòng thứ nhất, hai nhà tham gia quyết đấu.

“Bây giờ, chư vị gia chủ, có thể phái người lên đây rút thăm rồi”, ánh mắt già nua của Kỷ Thọ Niên quét qua đám người Cơ Thương Hải, Diệp Mộ Cẩn, Nguỵ Chấn Phong.

Nguỵ Chấn Phong và Diệp Mộ Cẩn đều không phái người đi lên rút thăm.

Bốn người Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ, Phùng Chí Đằng, Hoàng Nhuận Dương, Dư Thủ Lâm đều đã phái người đi lên vui vẻ bốc thăm.

Bốn nhà bọn họ đều biết, trong cuộc thi đấu giao lưu năm nay, bọ họ chỉ là nhân vật phụ.

Nhân vật chính chỉ có nhà họ Diệp và nhà họ Nguỵ.

Cho nên tâm trạng rất ôn hoà.

Bốc được thăm may mắn chính là Công Tôn Hạ.

Sau đó.

Nhà họ Cơ đối đầu với nhà họ Dư.

Nhà họ Phùng đối đầu với nhà họ Hoàng.

Thêm nhà họ Diệp đối đầu với nhà họ Nguỵ.

Vòng loại có tổng cộng ba trận đấu, coi như đã được sắp xếp xong.

“Trận thứ nhất của vòng một, viện võ đạo nhà họ Cơ đấu với viện võ đạo nhà họ Dư, bắt đầu”, giọng nói của Kỷ Thọ Niên to hơn, bầu không khí trên sân Tây Lâm cũng trở nên ồn ào náo nhiệt hơn.

Song.

Ai cũng không ngờ được là, sau khi hơn 600 học viên của viện võ đạo hai nhà bước vào trong lồng sắt, đứng trên đài thi đấu cao cao thì người đứng đầu của viện võ đạo nhà họ Dư, đội trưởng Dư Thiên Hạo lại dứt khoát chắp tay: “Nhà họ Dư chúng tôi nhận thua!”

Trong một tích tắc.

Trên sân Tây Lâm, yên lặng như tờ, không có lấy một xíu tiếng động nào.

Mặc dù, nhà họ Cơ rất mạnh.

Đây là điều được công nhận.

Nhưng nhà họ Dư cũng không yếu mà!

Thế nào lại nhận thua rồi?

Cho dù đánh không lại cũng không thể chưa đánh đã nhận thua chứ! Điều này chưa từng xảy ra trong các cuộc thi đấu giao lưu trước đó.

Trong một lúc, người xem trên sân Tây Lâm rất nhiều, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán:

“Nhà họ Dư thế nào mà lại đột nhiên nhút nhát như thế?”

“Ha ha… cuộc thi đấu giao lưu năm nay quái lạ thật đấy”.

“Quả nhiên, đều chỉ đi lướt qua sân khấu thôi, cuối cùng cũng chỉ có nhà họ Nguỵ và nhà họ Diệp mới thực sự đáng để xem”.

“Nhận thua cũng tốt, xuống đài sớm để cho nhà họ Diệp và nhà họ Nguỵ đối đầu mới hay”.



“Viện võ đạo nhà họ Cơ thắng, vào tiếp vòng sau”, Kỷ Thọ Niên nói lớn.

Sau khi học viên của nhà họ Cơ và nhà họ Dư đều rời khỏi lồng sắt.

“Nhà họ Phùng đấu với nhà họ Hoàng”.

Hơn 300 học viên của nhà họ Phùng và hơn 300 học viên của nhà họ Hoàng đều bước vào trong lồng sắt.

Nhưng lúc này.

“Nhà họ Hoàng nhận thua”, đội trưởng thứ nhất Hoàng, Hoàng U dứt khoát khom người, nói.

Lần này, trên sân Tây Lâm lại càng yên tĩnh hơn, có rất nhiều con mắt đang trợn ngược lên.

Nếu như nói, nhà họ Dư đối mặt với nhà họ Cơ, nhận thua thì miễn cưỡng cũng có thể giải thích được, dù gì nhà họ Cơ cũng rất mạnh. Nhà họ Dư mặc dù mạnh nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của nhà họ Cơ.

Kết quả đã định sẵn, không chiến cũng được.

Nhưng nhà họ Hoàng và nhà họ Phùng, thực lực hai nhà này tương đương như nhau, ai thua ai thắng đúng là không nói trước được.
Chương 212: Trận chiến sinh tử

Không ngờ nhà họ Hoàng lại nhận thua luôn?

Cái quái quỷ gì vậy?

Ngay cả Kỷ Thọ Niên cũng khẽ chau mày không ngờ tới.

Hiện giờ ở sân Tây Lâm, tất cả mọi người đều biết tiêu điểm của trận giao lưu ngày hôm nay đều dồn cả vào nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy. Trận giao lưu này đích xác là trận quyết chiến của hai nhà.

Vì vậy những gia tộc khác đều cố ý tránh đường.

Từng ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn và Ngụy Chấn Phong.

“Nhà họ Diệp, nhà họ Ngụy!”, Kỷ Thọ Niên nhìn chằm chằm vào Ngụy Chấn Phong và Diệp Mộ Cẩn.

Lúc này không khí lập tức thay đổi, tất cả đều căng thẳng, kích động, nhiệt liệt; thậm chí còn có cả những tiếng vỗ tay.

Viện võ đạo nhà họ Diệp có hơn 300 người, họ đi vào lồng sắt dưới sự dẫn dắt của Diệp Võ, Diệp Phù và Chu Khánh Di.

Các học viên của viện võ đạo nhà họ Ngụy cũng vậy.

Lúc đi vào lồng sắt, đứng ở trên bục cao, mỗi người đều đứng ở một góc.

“Diệp Võ! Các người tưởng rằng nhà họ Diệp bám chân Tô Minh thì các người là vô địch sao? Ha ha…”, Ngụy Khung là đội trưởng số một của viện võ đạo nhà họ Ngụy cười lạnh một tiếng, nói. Ở hông hắn có dắt một thanh đao nặng, trong ánh mắt sắc bén chứa đầy vẻ tự tin.

“Giết!”, đáp lại câu nói của Ngụy Khung là câu giết của Diệp Võ, chứ không có gì dài dòng.

Trước nay nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy đều đối đầu sinh tử, có cần nhiều lời không? Huống hồ, thời gian vừa rồi giáo tôn cũng dạy họ, có thể ra tay thì cứ ra tay; có thể giết thì cứ giết, nói nhiều chỉ làm tốn sức lực.

Trong lúc Diệp Võ hét lên câu ‘giết’ thì…

“Giết!!”, hơn 300 học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp đều hét lớn, khí tức kìm nén trên người giờ đây đều bùng phát ngút trời.

Khí chất cũng kinh thiên động địa.

Không khí trong sân Tây Lâm như bị đóng băng, mọi người đều cảm thấy ngạt thở.

Hơn 300 học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp dường như thoắt cái đều biến thành những thanh đao và lưỡi đao sắc bén.

Lưỡi đao phát sáng đến ghê người.

Cùng với tiếng hô giết, hơn 300 học viên đột nhiên xông lên trước như điên như dại.

“Ù, ù, ù…”, không khí như bùng nổ.

Không gian như vỡ tung.

Bất luận mọi người có chân khí yếu hay mạnh thì đều dùng hết sức gầm rú, vận chuyển chân khí trong người mình.

Họ vung vũ khí trong tay lên mà bất chấp tất cả.

Từng bước chân cứ cộc cộc giẫm lên trên bục cao.

Từ xa nhìn lại, bước chân của hơn 300 học viên viện võ đạo nhà họ Diệp rất đều nhau. Cảm giác giữa họ như hình thành nên một trận pháp chỉnh tề.

Còn điều đáng sợ nhất chính là tính hoang dã trên người họ. Lúc này, hơn 300 người như hơn 300 con sói độc ác, đôi mắt họ lóe lên thứ ánh sáng tím đỏ như nhìn thấy kẻ thù giết cha.

Họ luyện tập trận chiến sinh tử hơn 30 ngày, lẽ nào lại vô ích sao? Trận chiến này mang lại tinh thần cho họ, giống như cỗ máy sát khí đang không ngừng vận chuyển.

Đáng sợ!

Đáng sợ quá đi!

Đừng nói là đám người vây xung quanh sân Tây Lâm, mà ngay cả đám người ở viện võ đạo nhà họ Ngụy ở trong lồng sắt cũng ngây người ra.

Cảnh tượng hơn 300 người của viện võ đạo nhà họ Diệp xông lên giống như một cơn lốc xoáy hay một cơn sóng thần vậy.

Quá là khủng khiếp!

Viện võ đạo nhà họ Ngụy có 20% học viên vẫn chưa bước vào cảnh giới tụ khí, lúc này họ đều không ngừng run rẩy đến nỗi muốn quỳ xuống, mặt ai nấy đều không còn giọt máu, họ bắt đầu run rẩy và lùi về sau.

“Chiến!”, sau chừng một hơi thở, Ngụy Khung dẫn đầu hô lớn. Thật ra sắc mặt hắn cũng tái nhợt đi, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn còn đỡ hơn đám người kia.

Hắn gầm lên một tiếng rồi xông về trước.

Còn Diệp Võ thì nhắm trúng Ngụy Khung.

Lúc Ngụy Khung hét lớn thì phần lớn học viên của viện võ đạo nhà họ Ngụy cũng tỉnh lại sau nỗi sợ hãi và chấn động. Họ cắn răng, giơ vũ khí trong tay lên rồi xông về trước.

Một lúc sau…

“Lôi Viêm Bộc!”, Diệp Võ cười với nụ cười dữ tợn, đột nhiên tăng tốc, giơ quyền lên đập về phía Ngụy Khung.

“Cút!”, Ngụy Khung điên cuồng vận chuyển chân khí, hai tay cầm đao nặng, trong lúc run rẩy thì đao cũng rung lắc, sau đó chém mạnh ra.

Hai thứ mạnh va vào nhau tạo ra màn đối đầu kịch liệt.

“Bụp…”.

Trong tiếng hét chói tai, dường như tiếng sét giữa mùa hè vang lên bên tai.

Chưởng ấn của Diệp Võ như mặt trời bao trùm khắp núi.

Đao nặng trong tay Ngụy Khung cũng bắt đầu rung lắc, lúc này đao cũng gãy nát tan tành.

Ngay cả đao cũng mờ đi, cong veo, cảm giác như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Ngụy Khung bị đòn tấn công đó đánh cho phụt máu.

Chỉ mỗi màn giáp mặt giữa hai người dẫn đầu của nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy mà đã có thể phân thắng bại, bởi cách biệt quá lớn về thực lực.

Có được ‘Lôi Viêm Bộc’ đúng là mạnh hơn hẳn, thật sự rất hợp với Diệp Võ.

Con ngươi của Ngụy Khung như sắp rơi ra, hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng. Hắn không điều khiển được mình mà co rúm lại định lùi lại như gặp phải quỷ thần. Hắn không dám tin mình và đối phương lại có thực lực cách biệt lớn thế.

“Lùi đi đâu?”, nhưng Diệp Võ giống như con thú dữ đói bụng, giống như ma vương điên cuồng khát máu, một chiêu mà không cho Ngụy Khung bất cứ cơ hội nghỉ ngơi nào mà lớn bước xông về trước rồi đuổi theo Ngụy Khung.

Ngụy Khung sợ đến nỗi tim đập loạn nhịp.

Trước mặt chính là Diệp Võ.

Khao khát được sống khiến Ngụy Khung cố gắng gượng giơ thanh đao cong veo của mình lên với ý định ngăn lại.

Nhưng thật không ngờ…

“Bụp!”, Diệp Võ giơ một tay ra nắm chặt lấy thân đao.

Ngụy Khung dùng hết sức nhưng vẫn không điều khiển được thanh đao, sức mạnh của Diệp Võ vượt xa tưởng tượng của hắn.

Diệp Võ có sức mạnh bẩm sinh!

“Chết đi!”, trong lúc Diệp Võ nắm chặt thanh đao thì tay còn lại đột nhiên đánh ra.

Cú đánh đó như một chiếc quạt, nhưng trên thực tế giống như chiếc búa đập về phía đầu Ngụy Khung.

Ngụy Khung cảm thấy cái chết cận kề nên theo bản năng buông thanh đao ra và định lùi về sau bỏ chạy nhưng đã không kịp nữa.

“Không…!”, Ngụy Khung tuyệt vọng hô lên một tiếng.

Lời nói vừa dứt thì…

“Bụp…”.
Chương 213: Điều không thể ngờ tới

Ngụy Khung bay ra ngoài, đầu vỡ tan. Trong đầu hắn đã bị quyền cước của Diệp Võ đánh cho vỡ nát.

Và Ngụy Khung đã chết như thế!

Cả quá trình chưa đến năm giây.

Trên thực tế, cả quá trình mà Diệp Võ giết Ngụy Khung chỉ là một bức tranh thu nhỏ. Nó cũng phần nào phản ánh được học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp đấu với viện võ đạo nhà họ Ngụy.

Lúc này, khi hai bên giao chiến, có thể thấy sức chiến đấu chênh lệch quá nhiều.

Học viên nhà họ Ngụy thì rụt đầu rụt cổ, nghĩ đông nghĩ tây.

Còn học viên của nhà họ Diệp thì đều phấn khích như phát điên.

Nếu so ra thì có thể thấy khí thế bên nào áp đảo hơn.

Tất nhiên, trong đó cũng có số ít học viên nhà họ Diệp ở cảnh giới thấp gặp phải những học viên nhà họ Ngụy ở cảnh giới cao.

Khi cảnh giới quá chênh lệch, kể cả số ít học viên nhà họ Diệp có điên cuồng đến mấy thì cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Vậy thì số ít những học viên này sẽ làm như thế nào?

“Bụp, bụp, bụp…”.

Tự hủy diệt!

Đúng vậy!

Họ không do dự gì mà đều tự hủy diệt.

Kể cả là tự hủy diệt thì cũng phải tiêu diệt đối phương! Có trời mới biết đây là thù hận như thế nào?

Như kiểu ‘không điên cuồng thì không sống được’.

Cách so sánh này đúng là dọa người.

Đừng nói những người có mặt ở đây, ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng không kìm nổi mà sắc mặt tái nhợt đi.

Ngụy Chấn Phong cũng sợ đến nỗi không đứng vững, cũng may có Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ đỡ.

Đám người Phùng Chí Đằng, Hoàng Nhuận Dương và Dư Thủ Lâm đều không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng lại lén nhìn Tô Minh, khiếp sợ đến tận xương tủy.

Tô Minh không chỉ mạnh ngoài sức tưởng tượng, mà kể cả làm giáo tôn dạy dỗ học viên cũng kinh khủng đến vậy.

Mới nửa tháng trời mà đã đào tạo ra đội ngũ ác ma điên cuồng như này.

Đội ngũ này kể cả đối mặt với viện võ đạo nhà họ Cơ thì đều có thể trấn áp được chăng?

“Đám… Đám người mà chúng ta sắp xếp vào viện võ đạo nhà họ Ngụy cũng vô dụng rồi”, Cơ Thương Hải nhìn Công Tôn Hạ, nhỏ giọng nói.

Nhà họ Cơ và nhà Công Tôn cài cắm cường giả của viện võ đạo nhà mình vào viện võ đạo nhà họ Ngụy nhưng cũng không có chút tác dụng gì.

Họ vẫn bị trấn áp như thường.

Đúng là không thể tưởng tượng được, không thể chấp nhận được.

“Không cần vội! Vẫn còn người mạnh hơn mà”, Ngụy Chấn Phong cắn chặt răng, nói với giọng oán hận.

Đám người vây xung quanh sân Tây Lâm, ai nấy cũng đều khiếp sợ nhưng cũng cảm thấy phấn khích, đến nỗi mà toàn thân toát hết mồ hôi.

Họ nhìn chiếc lồng sắt không chớp mắt, nhìn những vũng máu tươi và ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Họ cũng không kìm nổi mà muốn chiến đấu!

Sau màn thị uy giết được Ngụy Khung thì Diệp Võ càng hăng hơn. Quyền cước vốn đã mạnh, giờ đây còn mạnh gấp nhiều lần. Một giây tung ra mấy quyền, quyền nào cũng như đoạt mệnh đối phương.

Chu Khánh Di cũng không kém cạnh, cô cầm trong tay kiếm ngọc, thân hình như con bươm bướm, nhanh đến nỗi không thể diễn tả nổi. Chỉ có tàn ảnh đang di chuyển như nữ thần kiếm hiệp, cây kiếm ngọc trong tay không ngừng lấy đi sinh mạng đối phương.

Còn toàn thân Diệp Phù cũng nhuốm đầy máu. Nhưng đó đều là máu của người khác. Kiếm trong tay anh ta cũng không ngừng run rẩy, càng lúc càng sáng.

Chỉ mất tầm 2,3 phút mà hơn 300 người trong viện võ đạo nhà họ Ngụy chỉ còn lại chưa đến 200 người. Số người chết quá nhiều.

“A… A… Tôi muốn ra ngoài… Tôi muốn ra ngoài…”.

“A... A… Ở đây toàn kẻ điên”.

“Tôi muốn sống… A… A…!”



Rất nhiều học viên của viện võ đạo nhà họ Ngụy đã như sắp sụp đổ.

Họ gào thét, điên cuồng giãy dụa, thậm chí còn giằng xé lồng sắt để chạy ra ngoài.

“Câm hết miệng lại!”, đúng lúc không ai ngờ tới nhất thì trong đám học viên nhà họ Ngụy có một người trẻ tuổi với ngoại hình bình thường, đột nhiên quát lên.

Hơn nữa, điều khiến mọi người kinh ngạc chính là trên mặt hắn toát lên sát ý và nụ cười tà ma.

“Ố?”, cùng lúc này, Tô Minh đột nhiên chau mày.

Người trẻ tuổi này thoắt cái đã bùng nổ khí tức rồi.

Vốn ở cảnh giới tụ khí nhưng giờ đây đã lên được cảnh giới tôn giả.

Ngoài ra, khí tức của người trẻ tuổi này đã biến thành người đàn ông trung niên. Hóa ra đây là một người trung niên đeo mặt nạ của người trẻ tuổi.

Đúng rồi!

Chính là người đàn ông trung niên ở cảnh giới tôn giả.

“Hư Khí Hoàn”, Tô Minh thốt ra ba chữ.

“Nhà họ Ngụy muốn chết ư?”, Tô Minh phẫn nộ hét lên.

Trong viện võ đạo nhà họ Ngụy ẩn giấu học viên của nhà Công Tôn và nhà họ Cơ thì có thể miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng giấu một cường giả siêu cấp ở cảnh giới tôn giả đến từ Huyền Linh Sơn thì không thể chấp nhận được.

“Ngụy Chấn Phong!!”, Diệp Mộ Cẩn cũng phẫn nộ. Cô ta quay đầu lại nhìn về phía không xa thì phát hiện Ngụy Chấn Phong đã biến mất.

Ngay cả Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ cũng không thấy đâu nữa.

“Chuyện này đã được tính toán trước rồi!”, Diệp Mộ Cẩn tức đến nỗi toàn thân run rẩy.

Còn lúc này, người đàn ông trung niên ở cảnh giới tôn giả trong lồng sắt bắt đầu ra tay.

“Chết tiệt! Dàn trận pháp!”, Diệp Phù phẫn nộ quát lớn.

Trong chớp mắt, hơn 300 người ở viện võ đạo nhà họ Diệp nhanh chóng, chuẩn xác tập hợp theo trật tự.

Họ đều dàn xếp rất trật tự về vị trí đứng, động tác của mỗi người; hướng tấn công của kiếm, vận chuyển chân khí, vv…

Thoắt cái hơn 300 người dường như tập hợp thành một chỉnh thể, tạo nên trận pháp hoàn chỉnh.

“Tấn công!”, Diệp Võ quát lên.

Lúc trận pháp đã hình thành thì hơn 300 người cùng lúc vung kiếm dài lên.

Họ đồng loạt tấn công, chém về phía người đàn ông trung niên ở cảnh giới tôn giả.

“Cheng…”.

Âm thanh chói tai vang lên, kiếm thế nóng ran không ngừng gào rít dường như sóng thần đổ ập đến.

Người đàn ông trung niên ở cảnh giới tôn giả theo bản năng lùi về sau một bước.
Chương 214: Kế hoạch giết chết Tô Minh

Mà trong nhóm người Diệp Võ không có ai chết hoặc bị thương, nhưng sắc mặt đều trắng bệch, nhìn có vẻ không được ổn lắm.

Võ trận cũng khẽ rung lên.

Sắp không trụ được nữa rồi.

Khác biệt quá lớn.

Cho dù có Võ trận thì cũng không thể bù đắp lại được.

“Dừng lại!!!”, Kỷ Thọ Niên tức đến trợn mắt phì phò, quát: “Dừng chiến đấu!”

Nhưng đáng tiếc, vô dụng.

Người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả nọ hầu như không hề nghe thấy, chỉ có sát ý đang sục sôi.

Cùng lúc đó.

Tô Minh hành động.

Như thể dịch chuyển tức thời.

Nhìn kỹ lại, anh đã đứng ở phía trước lồng sắt.

“Ha ha ha… Tiểu tạp chủng Tô Minh, mày có thể vào được không? Độ cứng của chiếc lồng này rất là khủng khiếp đó! Ông ở đây này, mày đến đây mà giết ông đi!”, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả như chẳng biết sợ là gì, trong đôi mắt đầy mỉa mai và quyết tâm liều chết, cười lớn châm chọc anh.

Nhiệm vụ của ông ta rất đơn giản, thứ nhất, dẫn dụ Tô Minh vào trong lồng sắt, thứ hai, trước khi Tô Minh đi vào được trong lồng sắt thì ông ta phải giết hết nhóm học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp là được.

Còn về bản thân mình có chết ở trong tay Tô Minh hay không? Ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chết rồi.

Ông ta đã có một cuộc giao dịch với Đại cung phụng, dùng chính mạng sống của mình để giao dịch!!! Sau khi ông ta chết, con trai của ông ta sẽ được Đại cung phụng dốc sức bồi dưỡng, hơn nữa, sẽ trở thành con nuôi của Đại cung phụng!

Đủ rồi.

Đủ để ông ta liều cái mạng già của mình.

Hoá ra, người này chính là do Phong Bất Hủ phái đến.

Trên đỉnh một ngọn núi phía xa.

Ánh mắt Phong Bất Hủ u ám nhìn chằm chằm, nụ cười tàn nhẫn nở trên môi dưới lớp khăn che mặt.

Bên cạnh ông ta là ba người Nguỵ Chấn Phong.

“Tiền bối, tiểu tạp chủng có thể vào được bên trong lồng sắt không?”, Nguỵ Chấn Phong khẽ hỏi, có chút mong chờ và căng thẳng.

“Lồng sắt kia không phải là loại sắt bình thường, độ cứng rắn đã đạt đến mức độ khó mà tưởng tượng, muốn vào được bên trong, rất khó, tiểu tạp chủng kia có thể sẽ làm được, nhưng cần có thời gian, đợi nó đi vào bên trong, nhóm học viên của nhà họ Diệp đã chết sạch rồi”.

“Mà giây phút nó đi vào bên trong đó, khởi động Tây Lâm Sát trận, ha ha… bên dưới chiếc lồng đó chính là tâm trận, uy lực mạnh nhất”.

Phong Bất Hủ nở nụ cười đầy tàn nhẫn, nói với vẻ cực kỳ tự tin.

Mắt xích liên hoàn.

Không sợ Tô Minh không chết. Không sợ nhóm học viên nhà họ Diệp không chết.

“Ha ha ha…”, ba người Nguỵ Chấn phong, Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ cũng cười theo đầy tàn nhẫn và đắc ý.

Song.

Tiếng cười của bọn chúng còn chưa kịp dứt…

Đột nhiên dừng phắt lại.

Bởi vì.

Nơi tầm mắt nhìn thấy.

Phía trước chiếc lồng sắt, Tô Minh đã bắt đầu hành động.

Nhìn thì có vẻ như một quyền rất tuỳ ý, giống như người bình thường đấm nhẹ lên chiếc lồng sắt vậy.

Thậm chí, còn chẳng hề có lấy một chút dao động của âm thanh.

Cũng chẳng hề vang dội.

Lại càng không phải là Quyền pháp Võ kỹ gì.

Nhưng.

Khi một quyền này tung ra.

Chiếc… chiếc lồng sắt kia lại bắt đầu nứt toác.

Bắt đầu từ vị trí bị nắm đấm kia đánh trúng, từ từ rách toạc ra bốn phía, chiếc lồng sắt trông yếu ớt như một tờ giấy!!!

Phong Bất Hủ ngây như phỗng.

Ba người Nguỵ Chấn Phong cũng vậy.

Kỷ Thọ Niên cũng choáng váng.

Tất cả mọi người có mặt trên sân Tây Lâm cũng đều sững sờ.

Gặp… gặp ma rồi?!

Đó là lồng sắt Tây Lâm đấy, nó rất nổi tiếng ở cả giới thế tục Hoa Hạ, thậm chí là cả Huyền Linh Sơn, nó nổi tiếng được dùng để phòng ngự, cực kỳ kiên cố, khó mà có thể làm nó lung lay được.

Thế nào mà vào trong tay Tô Minh lại trở nên yếu ớt đến thế?!

Yếu ớt đến khiến người ta khó mà tin được.

Tô Minh bước một bước qua.

Đứng lên trên sân đấu cao cao.

Đứng trước mặt người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả.

“Tôi có thể vào được, cũng có thể giết ông”, Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững, nhẹ bẫng nhưng lại bá đạo rách trời.

Sắc mặt người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia tái mét, bị doạ cho sợ muốn vỡ cả tim, chân như sắp nhũn ra!!!

Mặc dù, ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết trong tay Tô Minh rồi, nhưng mà…

Không ngờ được, Tô Minh lại có thể đi vào trong lồng sắt này nhanh như vậy!

Chẳng qua, sau khi trải qua cơn sợ hãi đến cực điểm, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia lập tức đổi sắc mặt từ tái mét thành đỏ lựng, khí tức khắp người cuồn cuộn, dập dềnh một cách mất kiểm soát.

Trong cơ thể ông ta, chân khí đang bộc phát ào ào, điên cuồng sôi sục, ông ta dứt khoát đốt cháy chân khí và Tinh huyết, đẩy cảnh giới của cơ thể lên mức Tôn giả Trung kỳ trong một thời gian ngắn.

“Tiểu tạp chủng, chết đi!”, tiếp đó, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia hét lên một tiếng, trong ánh mắt chỉ còn sót lại điên cuồng, điên cuồng đến không cần cả mạng sống, nhấc nắm đấm lên dùng hết ba trăm phần trăm sức mạnh vung về phía trước mặt Tô Minh.

Tô Minh không hề tránh đi.

Trong lúc sấm vang chớp giật, nắm đấm của người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia đã đến gần trước người anh, vào lúc khoảng cách chỉ còn cách đầu anh một tấc, Tô Minh bỗng nhiên bộc phát sát ý, ngước mắt lên cũng nhấc cánh tay lên.

“Rắc”.

Tốc độ của Tô Minh quá nhanh.

Nhìn thì có vẻ nguy hiểm vô cùng, nhưng trên thực tế, vẫn nằm trong khả năng tuyệt đối của anh.

Anh nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả.

Vừa chạm vào, dùng sức, cổ tay của người đàn ông trung niên kia lập tức bị bóp nát, nát thành xương cốt lẫn lộn với máu thịt.

Sự cách biệt thực lực khó mà hình dung nổi, cho dù người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia có đốt cháy chân khí và Tinh huyết thì cũng không thể bù đắp được cho loại cách biệt này.

“A a a…”.

Người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả hú hét, đau đến mức các lỗ chân lông toàn thân như đang rỉ máu.

“Nói, ai phái ông trà trộn vào đây?”, mặt Tô Minh chẳng đổi sắc, lẳng lặng nhìn chằm chằm đối phương, hỏi.

Người chống lưng cho nhà họ Nguỵ? Khả năng không lớn, thực lực của người chống lưng cho nhà họ Nguỵ ở Huyền Linh Sơn không hề mạnh, không bằng được Phiêu Diểu Tông.

Chỉ cần đám người đứng phía sau nhà họ Nguỵ trên Huyền Linh Sơn kia không phải là một lũ não tàn tật thì không có khả năng sẽ vì một gia tộc lệ thuộc mà mạo hiểm đi đối đầu đến chết với mình. Hậu quả mà Phiêu Diểu Tông phải gánh, người có mắt đều có thể nhìn ra được.

Còn về người chống lưng cho nhà họ Công Tôn và nhà họ Cơ? Cửu Hư Tông? Hoặc là nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn? Lại càng không thể, cùng một lý do, nếu như không có sự thù hận sống chết tuyệt đối và nắm bắt thời cơ tuyệt đối, thì đám thế lực ở Huyền Linh Sơn kia chắc chắn sẽ không dám chọc vào mình.

“Ha ha ha ha… Ông đây không nói cho mày biết!!! Tiểu tạp chủng, thực lực của mày rất mạnh, mạnh đến khó mà tưởng tượng được, nhưng, mày quá sơ ý rồi, mày không nên đi đến bên cạnh người ông đây!”, người đàn ông trung niên nọ cười ha ha, khí tức điên cuồng trên người đã chạm đến đỉnh điểm, ông ta bỗng nhiên hét lớn: “Nổ!”

Ông ta đã tự phát nổ.
Chương 215: Khởi động Tây Lâm Sát trận

Tự phát nổ một cách không do dự.

“Không hay rồi, Tô Minh, lui đi!”, trên sân Tây Lâm, Diệp Mộ Cẩn gào lớn, cả người mất hết khống chế…

Những người khác trên sân Tây Lâm cũng biến sắc rất nhanh, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia đã tự phát nổ một cách đầy quả cảm, quả quyết, khiến người ta bất ngờ, đó là tự phát nổ à!

Sau khi tự phát nổ, thân thể tan thành tro bụi.

Người bình thường thực sự không có đủ dũng cảm như vậy.

Hơn nữa, còn là một kẻ mạnh ở cảnh giới Tôn giả, đã rất mạnh rất mạnh rồi, đưa lên Huyền Linh Sơn thì cũng được coi như là một cao thủ, kẻ mạnh như vậy thế nào mà lại tự sát một cách quyết đoán thế chứ? Khiến tất cả mọi người đều không ngờ đến.

Quá bàng hoàng!

“Giáo tôn…”, bên trong lồng sắt, đám người Chu Khánh Di, Diệp Võ và các học viên khác cũng đều biến sắc.

Khoảng cách của Tô Minh quá gần.

Đến cơ hội để tránh cũng không có đúng không?

Quả nhiên…

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, vị trí mà trước đó Tô Minh đứng đã bị xé thành một vùng hư không, một vùng hư không cháy xém, huỷ diệt cả hết tất cả khí tức.

Cảnh giới Tôn giả tự phát nổ tương đối khủng khiếp, chỉ một chút khí tức phát nổ kia lọt ra thôi mà đã khiến cho đám người Diệp Võ, Chu Khánh Di ở phía xa không kiềm được run rẩy, bật lùi lại phía sau, có thể tưởng tượng ra được vị trí trung tâm phát nổ của Tô Minh đã phải chịu đựng áp lực khủng khiếp đến thế nào.

Trong một lúc, cả sân Tây Lâm đều lặng yên như tờ.

Bên phía trên ngọn núi phía xa kia, ba người Công Tôn Hạ càng kích động, siết chặt nắm đấm hơn nữa!!!

Bọn họ nhìn chằm chằm vào bên trong lưới sắt: “Tiểu tạp chủng kia không chừng khỏi cần phải khởi động Tây Lâm Sát trận thì đã chết ngắc rồi”, giọng nói Cơ Thương Hải khàn khàn, kích động quá thể.

Đến cả Phong Bất Hủ cũng có chút mong chờ.

Song.

Một giây sau.

Khi không gian phát nổ khủng khiếp kia dần rõ ràng hơn, một màn cực kỳ nhức mắt đã xuất hiện, Tô Minh.

Hoàn toàn không hề hấn gì.

Nào có bị chết đâu?

Đến bị thương xíu xiu cũng không có.

“Cái này…”, Phong Bất Hủ hít ngược một hơi, kinh hãi, hoảng sợ đến cực điểm, trong đôi mắt già nua lấp đầy bởi sát ý, tiểu tạp chủng này quá yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức khó mà tưởng tượng nổi, không chết thì lòng người khó mà yên được!

Sân Tây Lâm như có một đàn tròng mắt bị lọt ra ngoài.

Có rất nhiều người thậm chí trong một giây lập tức ôm chặt lấy đầu.

Ngây ra như ngỗng gỗ.

“Rác rưởi”, Tô Minh tuỳ ý nhả ra hai chữ.

Từ rất lâu trước kia, khi anh bị đám người của Thẩm Băng Tuyền bao vây, một vị trưởng lão của Chân Diễn Tông tự phát nổ bên cạnh, sau lần gặp phải nguy hiểm đó, anh liền rất đề phòng kiểu chó cùng dứt dậu tự phát nổ này.

Đã vấp ngã một lần phải khôn lên một chút chứ!

Cho nên, vừa rồi, việc người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả tự phát nổ cũng đã nằm trong dự đoán và phán đoán của anh rồi.

Nếu anh muốn thì đúng vào giây phút người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia tự phát nổ, anh sẽ dựa vào Quy luật không gian mà dịch chuyển tức thời rời khỏi đây.

Nhưng, anh không hề rời đi, bởi vì không cần thiết.

Bây giờ, sau nhiều lần kho tàng huyết mạch bộc phát mang đến sự tiến hoá cho cơ thể, độ cứng của người anh hiện giờ đã mạnh đến mức có thể chịu đựng được bất kỳ sự tấn công nào thuộc cảnh giới Đoạt mệnh, bao gồm cả tự phát nổ, ngoại trừ các thể loại binh khí.

Uy lực tự phát nổ từ người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả, đối với anh bây giờ mà nói cũng chỉ như gãi ngứa.

Nơi xa, trên đỉnh ngọn núi cao.

“Gia chủ nhà họ Nguỵ, khởi động Tây Lâm Sát trận đi”, giọng nói của Phong Bất Hủ khàn khàn.

Ông ta đã không thể chờ đợi để được thấy Tô Minh phải chết thật sự.

Tô Minh quá nguy hiểm, quá mạnh, sống nhiều hơn một giây cũng đều khiến người ta khó lòng yên tâm được.

Nguỵ Chấn Phong gật mạnh đầu, ông ta nhệch miệng nhe răng ra cười, vẻ tàn nhẫn đã đậm đặc đến mức như sắp thành hình, đột nhiên, móc từ trong ngực ra một tấm bùa ấn bằng giấy.

“Xoẹt…”.

Ông ta dứt khoát xé rách tấm bùa ấn!!!

Cùng một giây đó.

Trong chiếc lồng sắt trên sân Tây Lâm, mặt Tô Minh đột ngột biến sắc, anh cảm nhận được một luồng hơi thở vô cùng nguy hiểm, loại nguy hiểm đến từ nơi sâu thẳm của linh hồn.

Anh bất giác muốn thi triển Trận pháp không gian.

Muốn dịch chuyển tức thời.

Nhưng không ngờ được là, lúc này… đã không còn kịp nữa, cả người anh giống như rơi vào trong một đầm lầy.

Xung quanh đều là lực kìm kẹp.

Khắp nơi xung quanh đều là màu máu, là màn sương dày đặc màu máu.

Không chỉ như vậy, anh còn cảm nhận được một luồng sức mạnh co kéo không thể phản kháng, không thể tưởng tượng nổi. Bên dưới chân, đài đấu võ đã bắt đầu sập xuống, từng đường rãnh nứt sâu thăm thẳm đang không ngừng mở rộng ra, sức kéo khủng khiếp đó đến từ nơi sâu nhất của vực thẳm.

“Lược Ảnh Bộ!”, Tô Minh hét lên, điên cuồng vận chuyển chân khí, muốn đạp gió bay lên, muốn thoát khỏi sự trói buộc.

Nhưng không thể làm được… hầu như không làm được.

Lược Ảnh Bộ cũng mất tác dụng rồi.

Một giây sau.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”.

Một loạt âm thanh réo rắt, đinh tai xuyên qua không khí truyền thẳng vào tai.

Khoé mắt của Tô Minh nhìn thấy rất nhiều bóng kiếm, bóng đao màu máu từ bốn phương tám hướng dồn dập chém về phía mình.

Những bóng đao, bóng kiếm này có tốc độ rất nhanh, như sắp ngưng tụ thành thực thể, tạo nên những thanh đao thanh kiếm thật.

Duy chỉ có một điều đáng mừng là, tốc độ của những bóng đao bóng kiếm này không tính là quá nhanh, anh miễn cưỡng có thể dùng Xích Ảnh Kiếm trong tay để đỡ lại được.

Nhưng điều khiến sắc mặt Tô Minh trở nên nghiêm trọng là, những bóng đao bóng kiếm này như thể không hề có điểm dừng, càng ngày càng nhiều, từ lúc bắt đầu chỉ có mấy chục thanh, sau đó thành mấy trăm, tiếp nữa là mấy nghìn thanh.

Anh dần dần đã chạm đến giới hạn của mình.

Chật vật.

Vô cùng chật vật.

Vốn dĩ cả người đã bị giam cầm, chân khí vận chuyển vô cùng không thuận, lúc này lại còn phải liên tục dùng kiếm để đỡ, rất mệt mỏi!

Cũng chỉ hơn mười nhịp thở, cả người Tô Minh đã bắt đầu run lên.

“Cứ tiếp tục thế này, mình sẽ chết!”, Tô Minh nghiến chặt răng, giọng nói cũng có chút khàn.

Anh vẫn khinh suất quá, giờ anh đã hiểu rồi, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia trà trộn vào trong đám học viên của nhà họ Nguỵ không chỉ là để giết nhóm học viên của nhà họ Diệp, mà cái chính là dẫn dắt mình đi vào trong lồng sắt.

Rõ là một cái bẫy.

Chẳng trách mình đã đàn áp và tiêu diệt Phiêu Diểu Tông như vậy, nhà họ Nguỵ, nhà Công Tôn và nhà họ Cơ lại vẫn tiếp tục tham gia vào cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo!!!

Ở đây đã có sẵn sát trận khiến mình ắt phải chết!

Anh đã phán đoán được đây là một sát trận rồi.

Nhưng anh không hề nghiên cứu nhiều về sát trận, muốn phá giải sát trận này rất khó, cần rất lâu.

Hơn nữa, trận pháp vốn dĩ còn phân thành mười sáu Trận nhãn, ba mươi hai Trận nhãn và sáu mươi tư Trận nhãn, Trận nhãn càng nhiều thì càng phức tạp. Trận pháp mà mình bị nhốt vào này ít nhất cũng phải có sáu mươi tư Trận nhãn.

Khá là hiếm gặp.

Cũng khá là ngang tàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK