Cô ta cũng dần quên đi ba tên mạnh mẽ vô song này. Sao cô ta biết được rằng cách cả ba trăm năm rồi mà vẫn gặp lại ba thanh niên yêu nghiệt này chứ?
Hơn nữa ba người này nhìn có vẻ có quan hệ rất tốt với nhà họ Nguyên thì phải?
"Công chúa Thái Nhất, chúng ta lại gặp nhau rồi", lúc này Chu Tàng Kiếm mở miệng cười nói với Phong Vũ Vân.
"Xin chào anh Chu, anh Đồ, anh Mạc", Phong Vũ Vân chắp tay nói, sau đó hỏi: "Hóa ra ba người là người nhà họ Nguyên à?"
"Ha ha ha ha, lúc trước không phải nhưng bây giờ thì đúng là người nhà họ Nguyên. Ba người chúng tôi đều là tử tướng thành Thi Ma. Kiếp trước là anh em kết nghĩa với Nguyên Ương. Còn đời này, ba người chúng tôi vẫn một thân một mình. Trước kia không tham gia thế lực nào, nhưng ngay vừa rồi, chúng tôi đã coi tiền bối Nguyên Chấp là bố nuôi. Thế nên, công chúa Thái Nhất bảo chúng tôi là người nhà họ Nguyên cũng đúng", tâm trạng Chu Tàng Kiếm khá tốt, vừa cười vừa vỗ vai Nguyên Ương.
Nhưng sắc mặt Phong Vũ Vân lại thay đổi! Trong lòng hết sức chấn động.
Ba người này thế mà lại có quan hệ sâu xa với Nguyên Ương như vậy sao? Lại còn trở thành người nhà họ Nguyên?
Mà hôm nay Tô Minh đến nhà họ Nguyên lỡ có xảy ra xung đột với Nguyên Ương thì chẳng phải là...
Hơn nữa nhìn Nguyên Ương mà xem.
Trời đất ơi!
Đại Đế trung vị bốn chuyển? Cái quỷ gì vậy?
Ngày hôm qua, lúc Tô Ly đưa tin qua bùa truyền âm chẳng phải còn nói Nguyên Ương mới là bán bộ Đại Đế trung vị thôi sao? Kết quả là mới qua một ngày đã...
Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân hơi run rẩy.
Phong Vũ Vân hít một hơi sâu, dằn sự chấn động và bất lực trong lòng mình xuống. Cô ta chắp tay với Nguyên Chấp: "Vũ Vân ra mắt tiền bối".
Lễ phép nên có vẫn phải có.
Nguyên Chấp gật gật đầu.
"Tô Minh, hôm nay tôi muốn cầu xin anh, dù có bị nhục nhã, chèn ép hay chế giễu thế nào đi chăng nữa thì anh nhất định vẫn phải nhịn xuống! Đừng bao giờ hành động theo cảm tính! Còn nước là còn tát!", Phong Vũ Vân túm lấy ống tay áo Tô Minh rồi hạ giọng nói.
Phong Vũ Vân suýt khóc, cô ta hoàn toàn chưa từng tính đến tình huống như này. Cô ta vẫn luôn cho rằng có thể dẫn Tô Minh đi. Bây giờ thì khó mà nói, thật sự rất khó.
Đột nhiên lại có được ba tên yêu nghiệt đỉnh cấp hiếm thấy như Chu Tàng Kiếm, hẳn là sức mạnh của nhà họ Nguyên phải tăng hơn mười ngàn lần ấy nhỉ? Chắc cũng chẳng thèm nể mặt cô công chúa Thái Nhất thần quốc là cô luôn quá?
Mặt mũi của mình còn chưa chắc đảm bảo được việc dẫn Tô Minh đi không ấy chứ. Đáng tiếc.
Đối với giọng nói sốt ruột đến nỗi sắp khóc của Phong Vũ Vân, Tô Minh chẳng có phản ứng gì.
Hơn nữa, ngay sau đó, dưới những ánh nhìn chằm chằm đầy cười cợt và chế giễu, Tô Minh đi xuống tàu chiến đấu con thoi của Thái Nhất thần quốc.
Phong Vũ Vân và Tiểu Mạt vội vàng theo sau. Phong Vũ Vân vừa đi theo vừa lặp lại một lần nữa: "Tô Minh, anh đừng kích động, đừng có bị kích động đấy, tuyệt đối đừng!"
Phong Vũ Vân lo nát lòng!
Cô ta càng thấy hối hận sao lúc ấy miệng mình lại lanh chanh thế, cứ phải nói với Tô Minh rằng Tô Ly đã đến vực Hỗn Độn và tới nhà họ Nguyên chứ.
Sao lại nói vậy hả?
Tô Minh lại như không nghe thấy. Anh đi xuống tàu chiến đấu con thoi, bước từng bước một về phía Tô Ly. Còn những người khác đều bị anh bơ đẹp.
Vốn dĩ, anh biết Nguyên Chấp chính là bố ruột của Tô Ly, hẳn là anh phải lễ phép nhẹ nhàng chào đón Nguyên Chấp như Vũ Vân mới đúng. Nhưng mà lúc thấy em gái Tô Ly sắc mặt trắng bệch, hồi hộp, sợ hãi, co quắp, thậm chí trong đôi mắt xinh đẹp còn vương nước mắt, anh chẳng còn muốn cho nhà họ Nguyên chút mặt mũi nào nữa. Cút mẹ ông đi!
Tô Minh nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Ly.
"Tiểu Ly, làm sao thế? Có người bắt nạt em à? Sao mặt khó coi vậy?", Tô Minh hơi đau lòng hỏi, rồi giơ tay lên xoa xoa nước mắt trên mặt Tô Ly.
Vẻ mặt Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng tràn ngập sự tức giận. Từ trước đến nay, anh luôn là người thích bao che, nhất là với Tiểu Ly. Từ bé đến giờ hai người cùng nhau lớn lên, nên rất thân thiết.
"Không phải đâu anh, em tốt lắm, không ai bắt nạt em hết! Anh đi đi! Anh đi đi! Đi đi!", Tô Ly đột nhiên quát lớn, có chút lạc cả giọng: "Xin anh, anh đi đi mà! Chỉ cần anh đi thì em sẽ không sao hết!"
Người nhà họ Nguyên bắt nạt cô sao? Không hề, cùng lắm chỉ là những lời nói lạnh nhạt và bạo lực lạnh mà thôi. Cô là con gái ruột của Nguyên Chấp, còn có được tư chất võ đạo khủng bố, không ai dám bắt nạt cô hết.
Vô địch.
Thân thể mềm mại của Phong Vũ Vân run lên, suýt nhũn chân. Cô ta đã nói rằng đừng kích động. Nhưng Tô Minh vầy mà không kích động gì? Đây là không chết không ngừng rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân bắt đầu run rẩy, cạn lời. Tô Ly lại trực tiếp trợn tròn mắt, hóa đá. Ánh mắt Nguyên Chấp và đám ban lãnh đạo nhà họ Nguyên lập tức trở nên lạnh lẽo.
Tô Minh rất láo xược.
Chỉ là một tiểu bối mà dám láo xược như thế! Đáng chết.
Có điều, kể cả Nguyên Chấp và tất cả thế hệ trước của nhà họ Nguyên cũng không nổi lên sát khí, lại càng không ra tay. Bởi vì họ đều biết sau lưng Tô Minh là học viện Hỗn Độn. Học viện Hỗn Độn đã từng thả tin nói rằng các người ai muốn giết Tô Minh thì cũng được thôi, nhưng phải là cùng thế hệ. Nếu các người dám lấy lớn hiếp nhỏ thì cứ thử mà xem!
Cho nên dù cho Tô Minh lại đâm đầu vào chỗ chết hay lại láo xược hơn nữa thì thế hệ trước cũng sẽ không ra tay.
Huống chi nhà họ Nguyên còn cần thế hệ trước ra tay sao?
Chương 797: Mời
Quả nhiên, giây lát sau.
"Ha ha, Tô Ly buồn bã, sợ hãi, khổ sở, nhìn có vẻ đáng thương như vậy, nguyên nhân thì bản công tử có thể nói cho cậu. Đó là vì cô ta muốn xin bố ngăn cản mâu thuẫn giữa bản công tử và cậu. Cô ta sợ cậu sẽ bị tôi bóp chết như một con kiến. Nhưng bố lại từ chối cô ta, thế thôi", Nguyên Ương bước từng bước về phía Tô Minh. Hắn ta chớp mắt cười nói: "Con kiến nhỏ ở Hạ giới như Tô Ly, sao, cậu hiểu chưa?"
Tô Minh sửng sốt, rồi im lặng, trong lòng lại yên tâm, thì ra là thế.
Quan tâm sẽ bị loạn. Thực ra, nếu không phải anh quan tâm nên bị loạn thì với chuyện Phong Vũ Vân cứ ngăn cản mình tiến vào nhà họ Nguyên ở vực Hỗn Độn ngày hôm qua, còn có một loạt lời cầu xin, lời nói sốt ruột cùng cảm xúc của Phong Vũ Vân vừa rồi, anh cũng đã hiểu được nguyên nhân Tô Ly sợ hãi, lo lắng và giàn dụa nước mắt.
Đó là vì anh quan tâm!
Bây giờ, khi hiểu được tất cả thì Tô Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, em gái không bị bắt nạt là tốt rồi.
Sau đó, Tô Minh cười ha ha xoay người, dưới ánh nhìn của mọi người nhéo nhéo hai má Tô Ly: "Nhóc con, nghĩ nửa ngày trời, hóa ra em lo lắng, khổ sở, sợ hãi là vì vậy! Đúng là đáng ăn đòn mà, em không tin anh đến vậy sao? Nếu anh muốn giết chết hắn ta thì ngay cả ba chiêu cũng không cần, em tin không? Anh đến đây là để làm chỗ dựa cho em! Anh rất thích câu nói kia của em: Con bài chưa lật lớn nhất của Tô Ly tôi chính là anh trai Tô Minh của tôi! Ha ha ha ha".
Đang nói dở, đột nhiên Tô Minh nâng tay lên chỉ về phía Nguyên Ương: "Tới đây!"
"Anh, đừng", Tô Ly hoảng sợ kêu lên, suýt thì sụp đổ, may mà Phong Vũ Vân đứng một bên lập tức đỡ được cô.
"Cậu xác định?", vẻ mặt Nguyên Ương có hơi bất ngờ. Anh trai của con nhóc Tô Ly này mặc dù là một thằng ngu nhưng cũng gan dạ đấy chứ! Thú vị thật!
"Nếu anh không dám thì anh cùng ba anh em kết nghĩa của anh cùng lên đi. Không sao cả! Hoặc là tất cả người cùng lứa trong nhà họ Nguyên các ngươi lên cùng nhau? Cũng không phải không được!", Tô Minh nhe răng cười, Tù Ma chợt xuất hiện trong tay anh.
Câu ấy vừa được anh nói ra, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh!
"Tiểu Ly, nếu hôm nay anh trai cô chết thì thật sự không thể trách bất cứ kẻ nào. Cô đã cố hết sức, tôi cũng cố hết sức rồi", Phong Vũ Vân bị dọa run giọng nức nở nói.
"Ha ha", ngay sau đó, Nguyên Ương bước về phía Tô Minh. Hắn ta vừa đi vừa nhìn chằm chằm Tô Minh, nói:
"Đầu tiên, tôi không cần vũ khí".
"Thứ hai, tôi có thể nhường cậu ba chiêu trước".
"Thứ ba, tôi sẽ không dùng quy luật Đế Đạo".
"Như vậy, nếu cậu có thể kiên trì được 100 giây thì cậu thắng".
Nguyên Ương vô cùng tự tin gằn từng chữ.
Hắn ta nói xong bèn quay đầu ngó Tô Ly, nói: "Tô Ly, nếu anh trai tốt của cô chết trên tay tôi thì cũng đừng trách tôi nhé".
Chữ "chết" trong miệng hắn ta nghe rất nặng, trong lòng hắn ta đã có ý định giết chết Tô Minh. Thực ra, ngay khi Tô Minh đến nhà họ Nguyên, hắn ta cũng đã muốn giết Tô Ly rồi. Huống chi là Tô Minh?
Thực ra, Nguyên Ương muốn giết Tô Minh cũng là vì Tô Ly. Hắn ta có thể xác định nếu Tô Minh chết thì con đường Võ đạo của Tô Ly cũng coi như bỏ, có khi lòng hướng đạo sẽ hủy trong chớp mắt ấy chứ?
Bởi vì Nguyên Ương chắc chắn Tô Minh vô cùng vô cùng quan trọng với Tô Ly. E rằng Tô Minh còn là động lực cho Tô Ly tiến lên, thậm chí là sống sót. Tô Minh chết, Tô Ly cũng sẽ sụp đổ! Không có tư cách đe dọa đến mình nữa.
Hơn nữa, tại sao Nguyên Ương là tử tướng thành Thi Ma chuyển thế, còn có ba người anh em thiên tài yêu nghiệt vô địch, cũng đủ để giữ được vị trí người thừa kế gia chủ rồi mà vẫn còn muốn giết Tô Ly - người có thể coi như là em gái ruột đến vậy?
Đó là vì Tô Ly chỉ mới hơn hai mươi tuổi, với thực lực và tư chất như vậy thì quả thật rất đáng sợ.
Vẫn là chết đi cho an toàn.
Nguyên Ương quả thật là một người hết sức cẩn thận.
"Có thể chỉ là một cuộc chiến bình thường không?", Tô Ly không nói gì, Phong Vũ Vân lại mở miệng: "So tài thôi, sao nào?"
Đừng thấy mấy điều kiện Nguyên Ương đưa ra nhìn như là có lợi cho Tô Minh, và có phong độ của một Đại Đế trung vị bốn chuyển, của một tử tướng thành Thi Ma mà nhầm. Phong Vũ Vân rất rõ ràng rằng dưới tình huống cảnh giới và thực lực chênh lệch vô cùng vô cùng lớn, cho anh ra ba hay năm chiêu trước hoặc là không cần dùng vũ khí đã là gì. Nói cho dễ nghe thôi chứ tác dụng thì rất bé nhỏ.
Còn không chân thực bằng câu "So tài, không đe dọa tới tính mạng".
"Công chúa Thái Nhất, không phải không muốn nể mặt cô mà là tôi vừa mới dung hợp với dấu ấn chân linh của tử tướng thành Thi Ma. Hơn nữa vừa mới tiến hành nghi thức tìm hiểu Nguyên mạch nên vẫn chưa nắm rõ thực lực của mình. Quả thật không thể đảm bảo có thể trượt tay mà làm bị thương người khác hay không", Nguyên Ương cười nói. Hắn ta chắc chắn phải giết chết Tô Minh, phá hủy lòng hướng đạo của Tô Ly, nên đương nhiên không thể đồng ý rồi.
Phong Vũ Vân còn định nói gì đó nhưng đã Tô Minh ngắt lời: "Bắt đầu đi!"
"Rầm rập, rầm rập", người nhà họ Nguyên trên sân Võ đạo lập tức lùi về phía sau, lộ ra trung tâm sân.
Tô Ly định ngăn cản, thậm chí là vọt tới chắn trước mặt Tô Minh. Cô cũng không tin bố ở đây mà có thể trơ mắt nhìn mình chết trong tay Nguyên Ương, có thể nhìn anh em ruột tự giết lẫn nhau.
Đáng tiếc, hình như Nguyên Chấp đã sớm đoán được Tô Ly muốn làm gì nên ông ta đã dùng khí thế dựng nên một vách tường ngăn cản Tô Ly.
"Ra tay đi", Nguyên Ương giơ tay mời, sau đó, hắn ta chắp tay sau lưng, lộ ra nụ cười chán chường.
Thoáng chốc, đám tu giả võ đạo nhà họ Nguyên xung quanh sân võ đạo đều không nhịn được nhỏ giọng xì xào bàn tán.
Chương 798: Có vẻ, anh chẳng giữ lời gì hết
Một kiếm ấy của Tô Minh, chỉ cần là tu giả võ đạo nào đạt tới cấp bậc Đại Đế cũng có thể miễn cưỡng đủ tư cách cảm nhận được sức mạnh trong nó. Giờ phút này, tinh thần họ đều chấn động một cách mãnh liệt, gần như sụp đổ!
Chưa nói tới chuyện khác, chỉ riêng sức mạnh của nó thôi đã... Một ngàn tỷ?
Ngàn tỷ ư?
Cũng không phải là một ngàn tỷ.
Trong tình huống mà Tô Minh sử dụng kho tàng huyết mạch thì riêng sức mạnh đã sắp đạt tới 200 tỷ rồi. Mà dưới quy luật không gian nữa thì phải gấp sáu hay thậm chí là gấp bảy lần.
Cho nên một kiếm này, chỉ riêng sức mạnh thôi đã đạt tới con số gần 1300 tỷ rồi.
Dù là Đại Đế trung vị chín chuyển cũng rất khó mà đạt được con số ấy! Nó hoàn toàn là một con số viển vông! Một con số thiên văn!
Thanh kiếm Tô Minh đang dùng là Tù Ma, có cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, tất nhiên nó cũng được gia tăng thêm nhiều thứ. Mặc dù bảo bối cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm ở vực Hỗn Độn không phải là vô cùng hiếm thấy nhưng cũng không phải là phổ biến.
Còn có kiếm ý, một kiếm này của Tô Minh cũng dùng tới kiếm ý! Kiếm ý lục đoạn đỉnh phong gần như đạt tới bán bộ thất đoạn.
Một kiếm này của Tô Minh thật sự không thể nói là dùng dao mổ trâu đi giết gà nữa mà là dùng dao chém cá voi đi giết kiến mới đúng.
Với 1300 tỷ sức mạnh, lục đoạn kiếm ý, Nguyên Ương còn chơi kiểu gì?
Giờ phút này, Nguyên Ương như suýt bị rút thần hồn ra.
Không có bất cứ lời nào có thể miêu tả được sự sợ hãi đến từ trong máu như bây giờ hết.
Một thứ rác rưởi mà hắn ta cho là ngay cả người hầu của mình cũng không bằng, kẻ mà mình chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết một trăm lần, thế mà lại lấy ra một thanh kiếm mạnh đến nỗi có thể giết chết cha hắn ta, thậm chí là cả những Thái thượng trưởng lão cao cấp nhất trong nhà họ Nguyên?
Đây hoàn toàn là ác mộng!
Cũng may mà có tiếng hét của Nguyên Chấp và Chu Tàng Kiếm, hắn ta chợt hoàn hồn lại từ trong giây phút sống còn ấy!
“Kinh Thần Nộ!", Nguyên Ương lập tức lấy ra một trang kim loại màu máu. Cái gì mà nhường Tô Minh ba chiêu, cái gì mà khoe khoang ngầu lòi lúc trước, tất cả đều bị hắn ta vứt ra sau đầu. Đến khi Tô Minh thật sự ra tay, trong đầu Nguyên Ương chỉ còn sót lại một suy nghĩ đó chính là sống sót.
Miếng kim loại mỏng như lát cắt, từng con chữ bên trên dập dờn, phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, kết hợp với khí tức Hỗn Độn vô cùng vô tận. Hình thành một lớp màng bọc Hỗn Độn, lập tức chắn trước người Nguyên Ương.
“Kinh Thần Nộ” này là bảo vật vực ngoại do bốn anh em họ phát hiện ra ở thành Thi Ma, vừa lúc có bốn trang.
"Kinh Thần Nộ!"
"Kinh Thần Nộ!"
“Kinh Thần Nộ!”
Trong giây phút sống còn ấy, ba người Chu Tàng Kiếm cũng quát lên. Lại ba trang “Kinh Thần Nộ” nữa xuất hiện giữa không trung, chắn trước người Nguyên Ương.
Ngoại lệ được bao phủ ba tầng, có thể xem như là ba người Chu Tàng Kiếm cùng ra tay nhỉ?
Nhưng mà.
Ba tiếng rách toạc "roẹt, roẹt, roẹt" vang lên, đất trời gợn sóng, âm thanh cũng không chói tai nhưng lại vô cùng bá đạo. Ba trang “Kinh Thần Nộ” trước mắt bị một kiếm của Tô Minh xé rách một cách hết sức dễ dàng! Giống như chỉ làm một chuyện cực kỳ đơn giản.
Điều này thật là đáng sợ.
Mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được, bốn trang “Kinh Thần Nộ” kia ít nhất cũng là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm. Hơn nữa, còn có thuộc tính phòng ngự hiếm có. Vả lại, hình như còn có cách kết hợp bùa chú chỉ có ở vực ngoại? E rằng sức mạnh phòng ngự của nó đã vượt ngoài tưởng tưởng của mọi người rồi, thế mà ở dưới kiếm mang của Tô Minh lại...
Mà giờ phút này, kiếm mang đã bổ tới trước mặt Nguyên Ương.
Nguyên Ương lại một lần nữa đối mặt với cái chết.
"Thi Ma Tam Trọng Biến!", giây phút ấy, Nguyên Ương hét lên, khí tức cả người điên cuồng kéo lên, lông tơ dựng ngược, có dòng khí màu đen chảy ra từ những lỗ chân lông, khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Cùng lúc đó, khí tức của Nguyên Ương cũng kéo lên đến đỉnh điểm! Giống như ao cạn gặp trời mưa to.
Thoáng chốc, cảnh giới của Nguyên Ương đã nhảy từ Đại Đế trung vị bốn chuyển lên đến năm chuyển!
Lúc khí tức đạt đến mức tối đa.
"Thi Ma Quyền!", Nguyên Ương ngẩng phắt đầu lên rồi đấm ra một quyền.
Chuyển động của một quyền kia giống như một đoàn năng lượng cô đọng thành một ngôi sao băng.
Quyền ra, cả bầu trời vực Hỗn Độn như bị kéo theo!
Quy tắc Hỗn Độn bắt đầu không ngừng sụp đổ.
Khí tức võ đạo ở tầng võ đạo nơi nhà họ Nguyên bắt đầu có cảm giác yếu đi, linh lực hỗn loạn.
Khí thế của một quyền kia mạnh đến khủng bố.
Rất nhiều Đại Đế ở đây kể cả thế hệ trước đều cảm giác được với một quyền này của Nguyên Ương chắc còn có thể đe dọa được cả Đại Đế trung vị bảy chuyển, thậm chí là tám chuyển ấy chứ?
Ngay cả Nguyên Chấp là gia chủ nhà họ Nguyên cũng hơi biến sắc.
Thế nhưng.
"Vèo!"
Một quyền này quả thật rất mạnh mẽ, ngay cả Tô Minh cũng phải khen ngợi và kinh ngạc, hay cho một chiêu võ kỹ sóng âm ngoạn mục.
Đương nhiên, đánh ra một chiêu khủng bố như vậy, Nguyên Ương cũng phải trả giá không ít. Giờ phút này, cả người hắn ta run rẩy, khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo, vô cùng suy yếu, rõ ràng là đã tiêu hao rất lớn, giống y như bị thương nặng.
Cũng may.
Kiếm mang đã tới ngay trước mặt Nguyên Ương cuối cùng cũng vỡ vụn.
Kết quả vẫn khá tốt.
Nguyên Ương thở hổn hển, mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầm đìa. Ngay cả sân Võ đạo của nhà họ Nguyên cũng im phăng phắc, hoàn toàn hóa đá.
"Có vẻ, anh nói chuyện chẳng giữ lời gì hết! Không phải anh nói là nhường tôi ba chiêu sao? Còn nói không cần vũ khí nữa chứ, rồi cái kinh thư kia cũng coi như là vũ khí rồi đi? Mặc dù là thuộc tính phòng ngự", trong không gian yên tĩnh, Tô Minh chợt mở miệng.
Chương 799: Ngàn thanh kiếm
Tô Minh bước lên phía trước, dưới hàng triệu ánh mắt kinh hãi và kính sợ xen lẫn đờ đẫn, anh bước về phía Nguyên Ương.
Tô Minh vừa di chuyển là lập tức dọa cho Nguyên Chấp và đám người quản lý nhà họ Nguyên sợ tới mức gần như khó thở mà chết!
Tiếp tục nhập ma!
Muốn động thủ!
Ngăn chặn!
Đến kẻ ngốc cũng biết, Tô Minh vốn là... là… đã lừa gạt tất cả mọi người, anh vốn là một yêu nghiệt siêu, siêu, siêu, siêu cấp của giới võ đạo, Nguyên Ương vốn không phải là đối thủ tương xứng.
Hơn nữa, chênh lệch rất lớn.
Tô Minh đây là muốn giết Nguyên Ương mà!
Song, cho dù đám người Nguyên Chấp muốn ra tay ngăn cản, nhưng... nhưng trong đầu cũng nhớ đến thần hồn người con gái thần bí theo bên cạnh Tô Minh, còn có cả học viện Hỗn Độn nữa, họ không dám!
Vừa hay…
Khoảnh khắc Tô Minh bước tới, Chu Tàng Kiếm đột nhiên hành động. Chu Tàng Kiếm nhướn mày, ánh mắt sắc như gươm, mũi kiếm sắc bén thấu xương, trong tay lóe lên một tia sáng, thanh kiếm mỏng trong tay quá mảnh, cũng có chút nhỏ, giống với Kiếm Ảo Giác. Cổ tay vừa xoay chuyển, kiếm kia giống như đã được trao cho linh hồn và Hỗn Độn, kiếm phong gợn sóng, trong nháy mắt dường như đã tự xoay tròn hàng trăm triệu lần, lần lượt súc thế, lần lượt chất chồng lên, trong nháy mắt, mũi kiếm sắc nhọn như kim, thuần màu vàng kim.
Kiếm động!
Xoẹt!
Âm thanh nhỏ đến cực điểm!
Mà một kiếm này dường như... dường như cũng là kiếm ý lục đoạn đỉnh phong.
Hơn nữa, trên phương diện không chế, ngưng tụ của kiếm ý, hiển nhiên Chu Tàng Kiếm kiểm soát và ngưng tụ kiếm tốt hơn so với Tô Minh rất rất nhiều, đương nhiên, xét về sức mạnh thuần túy thì lại không bằng Tô Minh.
Dù sao, kiếm quang của kiếm này dao động, tạo cho người ta cảm giác giống như Tử Thần giáng lâm, Tiên Nhân giáng trần, Ma Vương hàng thế, nhất là đám kiếm tu đang có mặt kia, trong mắt đều đã bị nhiễm phải màu vàng kim, trong lòng đều đã vắt ngang một thanh kiếm, một thanh kiếm giết người giết đất trời.
Kiếm quang xuất ra tựa như bão tố...
Nhốt chặt Tô Minh!
Trong chớp mắt hắn ta đã tới trước mặt Tô Minh.
Bóp chặt cổ họng đối thủ ngay điểm chí mạng.
Hơn nữa, đã ở trước mặt Tô Minh rồi.
Chẳng lẽ... Chu Tàng Kiếm muốn giết nhanh Tô Minh sao?
Nhưng cách nghĩ này vừa mới xuất hiện.
Lại nghe thấy tiếng Tô Minh quát: “Không gian trùng áp! Không gian lưu đày! Không gian loạn lâm! Không gian xé rách! Không gian treo cổ! Không gian điệp!”
Sau đó.
Tia kiếm quang màu vàng kim kia lại dừng lại trước mặt Tô Minh, cho dù tia kiếm quang kia chỉ còn cách cổ họng Tô Minh một thước.
Ở phía xa, toàn thân Chu Tàng Kiếm run lên, như thể vừa nhìn thấy ma.
Cảm xúc dao động kịch liệt.
Mà cảm giác sợ hãi và kiêng kị trước đây gần như chưa từng xuất hiện bỗng rạo rực trong lòng hắn.
“Đừng gấp, chờ chút, tôi tiễn ba người đến Tây Thiên!”, trong không gian tĩnh mịch, Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Tàng Kiếm ở đằng xa một cái, mỉm cười, tựa như ánh nắng, ôn nhu, giống như đang tùy ý nói một câu.
Cũng chính là đã nói một câu như vậy.
Tô Minh thu tầm mắt, nhìn Nguyên Ương trước mặt: “Cho nên, em gái tôi nói, quân át chủ bài của con bé chính là anh trai Tô Minh của con bé, thế còn chưa đủ sao?!”
Tô Minh cười nhạt hỏi.
Mà sát ý cũng bắn tung tóe.
Trong nhà họ Nguyên, bất kì người nào cũng có thể cảm nhận được sát ý của Tô Minh, thưa thớt nhưng kiên định, rõ ràng, thuần khiết.
“...”
Nguyên Ương giờ phút này vốn không thể nói gì, chỉ có sự run rẩy vô tận.
“Tiền bối, anh nói thử xem? Quân át chủ bài của em gái tôi đã đủ chưa?”, Tô Minh nhướn mắt, liếc nhìn Nguyên Chấp cách đó không xa, cười hỏi.
Nguyên Chấp rất lo lắng.
Bởi vì, lúc này ông ta lại không thể ra tay.
Sự sống và cái chết của Nguyên Ương hiện giờ đang phụ thuộc vào một ý niệm của Tô Minh.
Dưới sự sợ hãi to lớn, ông ta vô thức nhìn về phía Tô Ly: “Ly nhi…”
Lúc này ông ta mới nghĩ đến con gái mình, trong lòng vô cùng, vô cùng, vô cùng hy vọng rằng Tô Ly có thể lên tiếng, cứu Nguyên Ương.
Song, Tô Ly căn bản lại chẳng có phản ứng gì.
Nếu như lúc trước bố đồng ý lời cầu xin của cô thì trận đấu giữa anh trai Tô Minh và Nguyên Ương vốn sẽ không phải là một trận đấu sinh tử.
Chỉ là trao đổi kinh nghiệm.
Không phải sao?
Kết quả, trước đó, bố cô tưởng rằng, phải nói là bao gồm cả cô trong đó, tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh trai Tô Minh cũng không thể là đối thủ của tử tướng thành Thi Ma chuyển thế, đối thủ của Nguyên Ương - Đại Đế hạ vị bốn chuyển, bố vốn đã phớt lờ lời cầu xin và van xin của cô, bởi vì ông ta chỉ quan tâm đến suy nghĩ của người thừa kế Nguyên Ương này.
Chỉ thế thôi…
Nếu đã như vậy, việc gì cô phải đáp lại Nguyên Chấp chứ?
Ăn miếng trả miếng.
Cái gọi là quan hệ huyết thống,... đối với người khác mà nói, có lẽ là cực kỳ quan trọng, thậm chí là quan trọng nhất, nhưng đối với Tô Ly, ha ha... cô sinh ra là một đứa con ngoài giá thú, bị Nguyên Chấp và nhà họ Nguyên vứt bỏ.
Từ đáy lòng cô, cả nhà họ Nguyên, bao gồm Nguyên Chấp, Nguyên Ương và những người có quan hệ huyết thống máu mủ với nhau cộng lại, cũng không thể so được với một cọng lông của Tô Minh.
“Động thủ!”, chính vào lúc này, bầu không khí gượng ép và căng thẳng đến đỉnh điểm, Chu Tàng Kiếm đột nhiên hét lên.
Cùng lúc hét lên, tiên phong ra tay trước.
“Ngàn kiếm ngang trời, đạo Kiếm Đế, định!”, Chu Tàng Kiếm giơ tay chỉ một cái, trong chốc lát, hơn một ngàn đường kiếm từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.
Mỗi một thanh kiếm đều là kiếm thật, không phải vật thay thế cho kiếm quang hay kiếm ý, mỗi một thanh kiếm ít nhất đều là linh bảo hỗn độn.
Trong số đó, có hàng chục thanh kiếm thuộc cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn.
Chỉ vỏn vẹn hơn một ngàn thanh kiếm này thôi đã kinh ngạc không thể tưởng tượng được rồi.
Nói thế này vậy, cho dù là một thế lực thuộc tính trong bốn vương quốc, ba tông môn, hai môn phái, một thuộc tính như nhà họ Nguyên của vực Hỗn Độn, trên dưới cộng lại, nhiều nhất chỉ có thể lấy được ra mấy trăm binh khí cấp bậc Hỗn Độn.
Mà một mình Chu Tàng Kiếm mà lại có thể tạo đủ hàng ngàn thanh kiếm? Lại còn là kiếm thuần một màu! Đây...
Chu Tàng Kiếm à Chu Tàng Kiếm, cái tên này, không phải bỗng dưng mà có.
Đâu chỉ Tàng Kiếm?
Đó là Tàng Thiên Kiếm!
Dù là Tô Minh, cũng có chút kinh ngạc đến ngây người.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy qua cường hào, chẳng hạn như tộc Ma Tuyền, chính là đại cường hào, còn có Túy Kiếm Ma, nhưng so với Chu Tàng Kiếm... thì còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm.
Hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn, quá điên cuồng rồi!
Có điều, sau sự chấn động cực độ là sự vui mừng quá đỗi, Tô Minh đã thực sự vui mừng quá đỗi, hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này sẽ đều là của anh, ai cũng không thể ngăn cản được.
Hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này sẽ có tác dụng lớn đối với bản thân anh rồi.
Chương 800: Tự tin
Còn nữa, tại sao Chu Tàng Kiếm lại sở hữu hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này? Hoàn toàn là bởi vì kiếp trước hắn ta ở thành Thi Ma đã rèn luyện mấy chục ngàn năm, thu thập từng chút từng chút một, thành Thi Ma chính là một kho báu vật khổng lồ, một kho báu vật cực kì nguy hiểm nhưng cũng có đủ loại bảo bối.
Hắn ta đã tìm kiếm mấy chục ngàn năm, mới có được một bộ sưu tập như vậy.
Trong nháy mắt…
“Xoẹt…”
Không gian nơi toàn bộ trên dưới nhà họ Nguyên đang đứng, toàn bộ đã bị kiếm ý và kiếm vận chấn động thành những mảnh vỡ chân không.
Hơn một ngàn thanh kiếm ở trên không, thật quá đáng sợ.
Tại hiện trường, ngoại trừ một số người, chỉ cần là kiếm tu, không ai có thể cầm chắc kiếm của bản thân trong tay được nữa, gần như đều muốn quỳ xuống.
Trên bầu trời, có kiếm lôi đang chấn động, có kiếm linh đang lướt qua lại.
Dưới mặt đất, có kiếm mạch đang kêu vang, có kiếm hỏa đang thiêu đốt.
Một thế giới kiếm đạo thuần túy bỗng hình thành.
Hơn một ngàn thanh kiếm, tất cả đều nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của Chu Tàng Kiếm, một tia một vận, một đường kiếm ý, một phong một hồn, tất cả đều khóa chặt lấy Tô Minh!
Mà bản thân Chu Tàng Kiếm lúc này cũng đã trở thành một kiếm thể, hòa vào vạn giới, hòa vào kiếm đạo, hòa vào sát phạt.
Kiếm ý khủng bố thậm chí còn đang du tẩu trên dưới, khắp người hắn ta.
Cùng với đạo Kiếm Đế, trong khoảng thời gian vài giây thôi mà cũng có được cảm giác hồn hậu khi kiếm rơi xuống chúng sinh, chỉ trong chớp mắt, dường như có hàng tỷ đường kiếm quang đang vung vẩy.
Đây…
Đây quá khủng bố rồi!
Chu Tàng Kiếm nghiêm túc rồi!
Vừa ra tay.
Mọi âm thanh im bặt, muôn vàn sự chấn động, hàng triệu sự điên cuồng!
"..."
Phong Vũ Vân vừa mới vui mừng quá đỗi bởi thực lực mà Tô Minh thể hiện ra để nghiền ép Nguyên Ương đã vượt quá sức tưởng tượng thì chỉ trong chớp mắt sau đó, cô ta không được trải qua sự quá độ nào, cảm xúc đã tụt thẳng xuống trạng thái hoảng sợ cực điểm.
Phong Vũ Vân cũng coi như là một nửa kiếm tu.
Chính vì vậy, cô ta có thể cảm nhận được sức mạnh vô địch của Chu Tàng Kiếm!
“Đây... đây... E là có thể giết chết bố mình chỉ trong tích rồi...”, đầu óc của Phong Vũ Vân như chết lặng.
“Được cứu rồi!”, Nguyên Chấp thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng không còn quá tái nhợt nữa, mà biến thành đỏ bừng vì kích động.
Phải.
Ông ta không dám ra tay với Tô Minh.
Ngay cả khi Tô Minh thực sự giết chết con trai Nguyên Ương của mình.
Trong thế hệ trước, không có ai dám ra tay với Tô Minh.
Nhưng hiện tại…
Cần đến thế hệ trước sao?!
Cần sao?
Hơn một ngàn thanh kiếm xẹt qua trên bầu trời, vây quanh Tô Minh, chỉ cần Tô Minh có một tí mảy may chuyển động dị thường nào thì sẽ bị ngàn kiếm xuyên tim!
Chết chắc!
Có ngon thì tiếp tục, anh còn dám giết Nguyên Ương không? Dám không?
Không cần.
Trong ánh mắt Nguyên Chấp lóe lên một tia phẫn hận cùng chế giễu, không khỏi lại liếc nhìn về phía Tô Ly: “Năm đó vứt bỏ con là đúng, thấp kém thì chính là thấp kém!”
Toàn thân Tô Ly run lên.
Cô không lên tiếng.
Nhưng, tiếng nghiến răng ken két vang lên, răng đều sắp gãy rồi.
“Búa vàng! Giáo gỗ! Đao nước! Kích lửa! Tên đất!”, mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, đột nhiên, Đồ Quảng gầm lên một tiếng.
Trong nháy mắt.
Ngũ hành xuất hiện từ khắp trời đất chung quanh.
Xuất hiện từ trong hư vô vô tận.
Xuất hiện từ sâu trong lòng đất.
Thuộc tính Kim tràn ngập, thuộc tính Mộc chảy xuôi, thuộc tính Thủy gào thét, thuộc tính Hỏa bạo liệt, thuộc tính Thổ chấn động!
Ngũ hành hóa hình.
Búa nện, giáo đâm, đao chém, kích xiên, mũi tên bay.
Dưới ánh mắt kinh ngạc và ngớ người của đám đông, binh khí ngũ hành hóa hình hợp thể trong chớp mắt.
Đã hóa thành một cái ấn lớn!
Đại Ấn Ngũ Hành!
Đây không phải mấu chốt, quan trọng là, linh khí tỏa ra từ đại ấn này, vậy mà lại... lại… lại đạt tới linh khí thuộc tính bán bộ thất đoạn.
Đây rõ ràng là thần tích.
Bất kể là thuộc tính hay quy luật, cho dù là ở Vực Hỗn Độn, cho dù là thế hệ trước cộng lại, có mấy người có thể chạm đến lục đoạn chứ?
Lục đoạn đã là của quý hiếm có rồi.
Mà bán bộ thất đoạn, đó rõ ràng là... là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Huống hồ là ngũ hành thất đoạn?
Vạn vật trên đời đều lấy thuộc tính ngũ hành làm cấu tạo dựa nền tảng.
Ngũ hành là nền tảng!
Kiểm soát ngũ hành, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, còn đáng sợ hơn là kiểm soát Hỗn Độn.
Đồ Quảng trên phương diện thuộc tính ngũ hành có trình độ tới như vậy sao?
Ngũ hành lóe lên ánh sáng thần vận thần bí, đã khóa chặt Tô Minh.
“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt!”, Nguyên Chấp cười lớn haha, thậm chí còn nói ba từ tốt, tử tướng của thành Thi Ma, quả nhiên, danh xứng với thực!
“Haha...”. Ngay cả Nguyên Ương cũng đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Minh cười khinh bỉ, ý tứ trong ánh mắt là ý “cầu giết”, là giễu cợt.
Tôi, Nguyên Ương, phải, tạm thời không phải là đối thủ của cậu.
Nhưng đại ca, anh hai, có thể giết ba trăm tên như cậu mấy lần, có tin không?
“Vì vậy, tôi nghĩ, cậu nên làm quân át chủ bài của em gái mình đi!”, Chu Tàng Kiếm lên tiếng, trong giọng nói nhàn nhạt là sự kiêu ngạo tuyệt thế mà chỉ có tử tướng của thành Thi Ma mới có.
Mạc Thương đứng thứ tư lúc này cũng không có xen vào, bởi vì thực lực của hắn và Nguyên Ương cũng không chênh nhau là mấy, Nguyên Ương đã bị Tô Minh đánh bại trong giây lát, vậy thì hắn có thể mạnh đến nhường nào để mà xen vào chứ?
Huống hồ, có đại ca và anh hai là đủ rồi.
Mặc dù anh em bọn họ có bốn người.
Tuy nhiên, nếu xét về thực lực thì Nguyên Ương xếp thứ ba và Mạc Thương thứ tư hoàn toàn không so được đại ca Chu Tàng Kiếm và anh hai Đồ Quảng.
“Thằng nhóc ngu dốt, quả nhiên có thiên phú võ đạo không thể tưởng tượng, ở tuổi này mà có thể đánh bại nhóc út, quả thực là hiếm có, nhưng cũng không phải là loại sức mạnh mà cậu có thể phách lối trước mặt đại ca và anh hai được!”, Mạc Thương lẩm bẩm, có chút khó coi. Cái gọi là thiên tài, dù là kiếp này hay kiếp trước, đều gặp phải không ít, nhưng dù có là thiên tài, đụng phải đại ca và anh hai, thì cũng có cùng một kết quả, cùng một kết quả bị bẽ mặt.